Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
– Nếu sức khoẻ của hoàng đệ không tốt, cứ giao cho bổn cung chăm sóc. Lâu tiểu thư, bây giờ ngươi là vị hôn thê của ta, xin hãy tự trọng.
Trong ánh mắt lạnh như băng của hắn ta thoáng qua sự suy ngẫm.
– Người đâu, dắt ngựa cho Thần vương!
Thần vương có thể cưỡi ngựa vào lúc này sao?
Tất cả mọi người đều biết là không thể.
Nhưng họ vẫn lấy ngựa cho Thần vương, không phải là muốn xem trò cười của Thần vương thì là gì?
Tử Nguyệt ấn cái đầu đang thò ra của Thần vương vào:
– Không cần, ta và Thần vương còn có chuyện quan trọng, chúng ta đi trước.
– Hí!
Ngựa Tảo Hồng bắt đầu cất vó. Nhưng có vẻ như mọi người không muốn bỏ qua cơ hội xem cảnh tượng náo nhiệt này, lại đoán được ý của điện hạ nên tất cả đứng chặn ngay phía trước nàng.
– Chuyện quan trọng?
Sau lưng Bách Lý Long Dận, đội quân tinh anh của Đế Đô vây quanh, tất cả đều mang vẻ mặt như đang xem một vở kịch hay.
– Có chuyện gì quan trọng hơn việc đi săn mùa xuân chứ?
Tử Nguyệt nhíu mày, ánh mắt lạnh như băng:
– Tránh ra.
Lạt mềm buộc chặt à? Bách Lý Long Dận suy nghĩ, người thiếu nữ này chạy cả đêm từ Đế Đô đến đây, cát bụi dặm trường, không phải là đến tìm mình sao? Lại còn giả bộ cái gì?
– Ngươi tìm bổn cung không phải là vì hôn sự à?
Giọng điệu của Bách Lý Long Dận xen lẫn sự giễu cợt.
Mọi thứ của hắn ta đều tốt, luôn cố gắng lấy lòng phụ hoàng, duy chỉ có một điểm mà tất cả mọi người đều chê cười hắn ta, chính là vị hôn thê của hắn ta. Đó là nỗi dơ lớn nhất trong đời hắn ta. Cũng chính vì điểm này, mọi thành tích tốt đẹp của hắn ta đều đổ sông đổ bể.
Ở bên cạnh Thái tử, Lâu Thu Vũ nhỏ nhẹ nói:
– Khi Cố Minh Âm làm náo loạn cả thành, hắn đã thề trước mặt mọi người trong Lâu phủ rằng muội muội và hắn hoàn toàn trong sáng, hai người không có quan hệ bất chính. Lúc đó tỷ đã biết muội ấy thật sự thích Thái tử rồi.
– Chuyện đó thì có thể nói lên điều gì?
Lâu Đông Tuyết vừa nhìn thấy có cơ hội đả kích Lâu Tử Nguyệt, cho dù là Lâu Thu Vũ, nàng ta cũng sẽ dốc sức phối hợp.
– Chẳng qua là lần này thôi, còn những lần trước, sao tỷ lại phải biện minh cho muội ấy?
Lâu Thu Vũ cực kỳ đắc ý khi thu hút được sự chú ý của mọi người, đến cả Thái tử cũng liếc mắt nhìn. Nàng ta nén vui mừng nói:
– Đó là vì Đông Tuyết muội muội không chú ý, giữa hai hàng lông mày của Cố Minh Âm, có ba phần là giống với Thái tử.
– Giống?
Mắt Lâu Đông Tuyết sáng lên, lập tức hùa theo:
– Chứ không phải là Thái tử phi chính thức của chúng ta không chịu được cô đơn, lại không được Thái tử coi trọng nên tìm người thay thế à?
Mọi người đều thấy mặt Thất tiểu thư Lâu phủ tối sầm, không hề phản bác, chứng tỏ bọn họ nói đúng rồi.
Mọi người lập tức hiểu ra, hóa ra Lâu Tử Nguyệt nuôi dưỡng, sủng ái đàn ông, đến Nam Phong Quán tìm tiểu quan đều là vì quá thương yêu Thái tử. Nhưng Thái tử lại không mảy may quan tâm, vậy nên mới…
Nếu là kẻ si tình nghe được, có lẽ sẽ có thể sinh lòng thương hại. Nhưng những người ở đây chỉ biết xé to vết thương của người khác rồi xát muối vào, thật quá độc ác. Dù không có chuyện gì thì ba người cũng có thể thành cái chợ.
“Giết bọn chúng đi.”
Kiêu Dạ đang nổi cơn thịnh nộ trong lòng nàng.
Kiếm linh sẽ bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của chủ nhân. Hôm nay Tử Nguyệt mới nhận ra điều này.
Dù là thật hay giả, Bách Lý Long Dận đều được lợi. Nói chuyện với Tử Nguyệt, hắn ta thể hiện rõ sự cao ngạo:
– Nếu ngươi thích bổn cung như vậy, hay là mười ngày nữa gặp Hoàng thượng, ta sẽ thay ngươi bẩm báo với phụ hoàng, miễn cưỡng cho ngươi làm Trắc phi, được không?
– Ha ha ha ha…
Mọi người cười ồ lên.
Từ Chính phi trở thành Trắc phi, khác nhau một trời một vực.
Thương hại như vậy khác nào đánh vào mặt người ta.
Nếu là mọi người, không ai muốn như vậy.
Nhưng, Lâu Tử Nguyệt thì không thể phán đoán theo lẽ thường, nói không chừng nàng sẽ đồng ý chứ?
Mọi người đều đang trông chờ xem chuyện cười của Lâu Tử Nguyệt, xem nàng sẽ cầu xin tha thứ như thế nào, xem nàng năn nỉ Thái tử ra sao…
– Bách Lý Long Dận, ngươi không làm chủ được đâu.
Gọi tên trực tiếp, có khí phách đấy.
Tử Nguyệt chỉ nói một câu mà mặt Bách Lý Long Dận lập tức lạnh như băng. Mọi người cũng bị sắc mặt của Thái tử làm cho rét run, tự giác lui về sau.
Lâu Tử Nguyệt nói không sai nhưng lời này do nàng nói ra không khỏi khiến người ta kinh hãi. Một tên phế vật, một tên chỉ biết mỹ nam, một nữ nhân ngốc không biết gì cả lại có thể nói ra câu nói như đánh vào mặt người khác như vậy, thật khiến người xem vừa kinh ngạc vừa giận dữ.
Đúng là Bách Lý Long Dận không làm chủ được. Nếu hắn ta có thể làm chủ thì sẽ không để chuyện hôn sự đè nén mình suốt mười năm!
Thái độ của Lâu Tử Nguyệt rất rõ ràng. Nàng không đồng ý từ hôn thì hắn ta vẫn phải “đội cái mũ xanh” trên đầu, hơn nữa còn phải đội đến khi hai người thành hôn thì thôi!
– Lâu, Tử, Nguyệt!
Trong rừng vang lên tiếng gầm trầm thấp của Thái tử, chim muông cũng giật mình.
Nhưng Lâu Tử Nguyệt đã nghênh ngang mà bỏ đi từ lâu rồi.
Thái tử nắm chặt tay, mặt tái xanh. Hắn ta đã nhiều lần bẩm báo với phụ hoàng về chuyện từ hôn. Nhưng lần nào phụ hoàng cũng nói, Lâu Tử Nguyệt là đứa cháu được Lâu Trạch Thiên sủng ái nhất, nếu từ hôn thì mối quan hệ của Hoàng thất và chỗ dựa lớn nhất của nước Chu Tước sẽ bị suy yếu. Đây là cuộc hôn nhân chính trị, không thể thay đổi được.
Lâu Tử Nguyệt suýt chút nữa chết ở Nam Phong Quán vì phóng túng, đàn bà và trẻ nhỏ đều biết. Mắt thấy nàng tự đào hố chôn mình, hắn ta ngay lập tức bẩm báo, phụ hoàng cũng đồng ý để bọn họ cùng thương lượng.
Vốn tưởng rằng Lâu Tử Nguyệt biết khó mà lui nhưng không ngờ nàng không có một chút liêm sỉ nào, vẫn còn mặt dày…
– Thái tử điện hạ, Thánh thượng sẽ hiểu cho người thôi. Hôn sự nhất định phải hủy bỏ.
Lâu Đông Tuyết tiến tới an ủi.
– Đúng vậy, điện hạ, người đừng nóng vội. Nếu không hủy được, người đẩy nàng ta đến Đông Cung, mặc nàng ta tự sinh tự diệt.
Thấy người đàn ông lạnh lùng đau buồn, danh môn khuê viện lúc này cũng không nghĩ nhiều, lại quên đi sự tức giận của Thái tử, từng người một không sợ chết tiến gần lên phía trước.
Thật là, vì chức vị Thái tử phi mà các mỹ nữ đều dốc sức thể hiện.
– Dù có là một phế vật, nếu xinh thì còn tạm, chỉ tiếc là, gương mặt nàng…
– Các ngươi im hết đi!
Hai mắt Bách Lý Long Dận đỏ thẫm, sát khí bao trùm.
Vốn tưởng được xem trò hề của Lâu Thất tiểu thư, ai ngờ nàng lại biến tất cả mọi người trở thành trò cười. Bao nhiêu tâm trạng vui vẻ khi đi săn ở ngoại ô đã bị đồ phế vật kia làm cho tan biến, ai cũng thấy không thoải mái.
Nhưng người gây hoạ lại hồn nhiên như không có gì, nàng đi theo sự chỉ dẫn của Kiêu Dạ, thúc ngựa chạy như điên đến bờ sông, vục đầu xuống nước.
Bao nhiêu cảm xúc đeo bám cuối cùng cũng trút bỏ được, tâm trạng tốt hẳn. Nàng bơi vài vòng mới ngẩng lên:
– Này, có phải ngươi rất sợ hắn ta không?
– Sợ.
Tử Nguyệt thấy Bách Lý Hạo Thần đang lần mò để xuống ngựa mới hiểu được hồ ly có thể chỉ đường cho hắn. Thực ra hắn không cần người khác đỡ.
– Tại sao?
– Huynh ấy rất hung dữ, còn từng giết hồ ly của ta.
Nàng bơi đến bên bờ, thấy hắn ngồi yên lặng trên đám cỏ, hồ ly nằm ngoan trong vòng tay của hắn. Nàng tò mò hỏi:
– Rốt cuộc ngươi nuôi bao nhiêu con hồ ly?
– Ba con. Một con bị… bị huynh ấy giết, một con tặng cho Lạc Vân.
Nàng đưa tay véo véo mặt hắn:
– Còn một con nữa đâu?
Hắn rụt lại một chút:
– Ở… ở nhà.
– Ngươi dựa vào hồ ly để tìm đường à?
Cũng không biết là không nghe thấy hay là vì lý do gì, hắn ngẩn người ra.
Bỗng nhiên hắn ngẩng đầu, bất thình lình hỏi:
– Nàng thích huynh ấy à?
Tử Nguyệt gối lên cánh tay nằm bên bờ sông, thử cảm nhận kĩ càng cảm xúc của nguyên chủ:
– Bởi vì là vị hôn phu của ta nên mới có chấp niệm.
– Vị hôn phu?
– Ông nội nói Thái tử là vị hôn phu của ta, hắn sẽ bảo vệ ta.
– Ào ào!
Đột nhiên bọt nước bắn lên.
Hai bàn tay to tấn công tới, hai vai nặng hẳn, Tử Nguyệt giật mình.
*********************************
– Nếu sức khoẻ của hoàng đệ không tốt, cứ giao cho bổn cung chăm sóc. Lâu tiểu thư, bây giờ ngươi là vị hôn thê của ta, xin hãy tự trọng.
Trong ánh mắt lạnh như băng của hắn ta thoáng qua sự suy ngẫm.
– Người đâu, dắt ngựa cho Thần vương!
Thần vương có thể cưỡi ngựa vào lúc này sao?
Tất cả mọi người đều biết là không thể.
Nhưng họ vẫn lấy ngựa cho Thần vương, không phải là muốn xem trò cười của Thần vương thì là gì?
Tử Nguyệt ấn cái đầu đang thò ra của Thần vương vào:
– Không cần, ta và Thần vương còn có chuyện quan trọng, chúng ta đi trước.
– Hí!
Ngựa Tảo Hồng bắt đầu cất vó. Nhưng có vẻ như mọi người không muốn bỏ qua cơ hội xem cảnh tượng náo nhiệt này, lại đoán được ý của điện hạ nên tất cả đứng chặn ngay phía trước nàng.
– Chuyện quan trọng?
Sau lưng Bách Lý Long Dận, đội quân tinh anh của Đế Đô vây quanh, tất cả đều mang vẻ mặt như đang xem một vở kịch hay.
– Có chuyện gì quan trọng hơn việc đi săn mùa xuân chứ?
Tử Nguyệt nhíu mày, ánh mắt lạnh như băng:
– Tránh ra.
Lạt mềm buộc chặt à? Bách Lý Long Dận suy nghĩ, người thiếu nữ này chạy cả đêm từ Đế Đô đến đây, cát bụi dặm trường, không phải là đến tìm mình sao? Lại còn giả bộ cái gì?
– Ngươi tìm bổn cung không phải là vì hôn sự à?
Giọng điệu của Bách Lý Long Dận xen lẫn sự giễu cợt.
Mọi thứ của hắn ta đều tốt, luôn cố gắng lấy lòng phụ hoàng, duy chỉ có một điểm mà tất cả mọi người đều chê cười hắn ta, chính là vị hôn thê của hắn ta. Đó là nỗi dơ lớn nhất trong đời hắn ta. Cũng chính vì điểm này, mọi thành tích tốt đẹp của hắn ta đều đổ sông đổ bể.
Ở bên cạnh Thái tử, Lâu Thu Vũ nhỏ nhẹ nói:
– Khi Cố Minh Âm làm náo loạn cả thành, hắn đã thề trước mặt mọi người trong Lâu phủ rằng muội muội và hắn hoàn toàn trong sáng, hai người không có quan hệ bất chính. Lúc đó tỷ đã biết muội ấy thật sự thích Thái tử rồi.
– Chuyện đó thì có thể nói lên điều gì?
Lâu Đông Tuyết vừa nhìn thấy có cơ hội đả kích Lâu Tử Nguyệt, cho dù là Lâu Thu Vũ, nàng ta cũng sẽ dốc sức phối hợp.
– Chẳng qua là lần này thôi, còn những lần trước, sao tỷ lại phải biện minh cho muội ấy?
Lâu Thu Vũ cực kỳ đắc ý khi thu hút được sự chú ý của mọi người, đến cả Thái tử cũng liếc mắt nhìn. Nàng ta nén vui mừng nói:
– Đó là vì Đông Tuyết muội muội không chú ý, giữa hai hàng lông mày của Cố Minh Âm, có ba phần là giống với Thái tử.
– Giống?
Mắt Lâu Đông Tuyết sáng lên, lập tức hùa theo:
– Chứ không phải là Thái tử phi chính thức của chúng ta không chịu được cô đơn, lại không được Thái tử coi trọng nên tìm người thay thế à?
Mọi người đều thấy mặt Thất tiểu thư Lâu phủ tối sầm, không hề phản bác, chứng tỏ bọn họ nói đúng rồi.
Mọi người lập tức hiểu ra, hóa ra Lâu Tử Nguyệt nuôi dưỡng, sủng ái đàn ông, đến Nam Phong Quán tìm tiểu quan đều là vì quá thương yêu Thái tử. Nhưng Thái tử lại không mảy may quan tâm, vậy nên mới…
Nếu là kẻ si tình nghe được, có lẽ sẽ có thể sinh lòng thương hại. Nhưng những người ở đây chỉ biết xé to vết thương của người khác rồi xát muối vào, thật quá độc ác. Dù không có chuyện gì thì ba người cũng có thể thành cái chợ.
“Giết bọn chúng đi.”
Kiêu Dạ đang nổi cơn thịnh nộ trong lòng nàng.
Kiếm linh sẽ bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của chủ nhân. Hôm nay Tử Nguyệt mới nhận ra điều này.
Dù là thật hay giả, Bách Lý Long Dận đều được lợi. Nói chuyện với Tử Nguyệt, hắn ta thể hiện rõ sự cao ngạo:
– Nếu ngươi thích bổn cung như vậy, hay là mười ngày nữa gặp Hoàng thượng, ta sẽ thay ngươi bẩm báo với phụ hoàng, miễn cưỡng cho ngươi làm Trắc phi, được không?
– Ha ha ha ha…
Mọi người cười ồ lên.
Từ Chính phi trở thành Trắc phi, khác nhau một trời một vực.
Thương hại như vậy khác nào đánh vào mặt người ta.
Nếu là mọi người, không ai muốn như vậy.
Nhưng, Lâu Tử Nguyệt thì không thể phán đoán theo lẽ thường, nói không chừng nàng sẽ đồng ý chứ?
Mọi người đều đang trông chờ xem chuyện cười của Lâu Tử Nguyệt, xem nàng sẽ cầu xin tha thứ như thế nào, xem nàng năn nỉ Thái tử ra sao…
– Bách Lý Long Dận, ngươi không làm chủ được đâu.
Gọi tên trực tiếp, có khí phách đấy.
Tử Nguyệt chỉ nói một câu mà mặt Bách Lý Long Dận lập tức lạnh như băng. Mọi người cũng bị sắc mặt của Thái tử làm cho rét run, tự giác lui về sau.
Lâu Tử Nguyệt nói không sai nhưng lời này do nàng nói ra không khỏi khiến người ta kinh hãi. Một tên phế vật, một tên chỉ biết mỹ nam, một nữ nhân ngốc không biết gì cả lại có thể nói ra câu nói như đánh vào mặt người khác như vậy, thật khiến người xem vừa kinh ngạc vừa giận dữ.
Đúng là Bách Lý Long Dận không làm chủ được. Nếu hắn ta có thể làm chủ thì sẽ không để chuyện hôn sự đè nén mình suốt mười năm!
Thái độ của Lâu Tử Nguyệt rất rõ ràng. Nàng không đồng ý từ hôn thì hắn ta vẫn phải “đội cái mũ xanh” trên đầu, hơn nữa còn phải đội đến khi hai người thành hôn thì thôi!
– Lâu, Tử, Nguyệt!
Trong rừng vang lên tiếng gầm trầm thấp của Thái tử, chim muông cũng giật mình.
Nhưng Lâu Tử Nguyệt đã nghênh ngang mà bỏ đi từ lâu rồi.
Thái tử nắm chặt tay, mặt tái xanh. Hắn ta đã nhiều lần bẩm báo với phụ hoàng về chuyện từ hôn. Nhưng lần nào phụ hoàng cũng nói, Lâu Tử Nguyệt là đứa cháu được Lâu Trạch Thiên sủng ái nhất, nếu từ hôn thì mối quan hệ của Hoàng thất và chỗ dựa lớn nhất của nước Chu Tước sẽ bị suy yếu. Đây là cuộc hôn nhân chính trị, không thể thay đổi được.
Lâu Tử Nguyệt suýt chút nữa chết ở Nam Phong Quán vì phóng túng, đàn bà và trẻ nhỏ đều biết. Mắt thấy nàng tự đào hố chôn mình, hắn ta ngay lập tức bẩm báo, phụ hoàng cũng đồng ý để bọn họ cùng thương lượng.
Vốn tưởng rằng Lâu Tử Nguyệt biết khó mà lui nhưng không ngờ nàng không có một chút liêm sỉ nào, vẫn còn mặt dày…
– Thái tử điện hạ, Thánh thượng sẽ hiểu cho người thôi. Hôn sự nhất định phải hủy bỏ.
Lâu Đông Tuyết tiến tới an ủi.
– Đúng vậy, điện hạ, người đừng nóng vội. Nếu không hủy được, người đẩy nàng ta đến Đông Cung, mặc nàng ta tự sinh tự diệt.
Thấy người đàn ông lạnh lùng đau buồn, danh môn khuê viện lúc này cũng không nghĩ nhiều, lại quên đi sự tức giận của Thái tử, từng người một không sợ chết tiến gần lên phía trước.
Thật là, vì chức vị Thái tử phi mà các mỹ nữ đều dốc sức thể hiện.
– Dù có là một phế vật, nếu xinh thì còn tạm, chỉ tiếc là, gương mặt nàng…
– Các ngươi im hết đi!
Hai mắt Bách Lý Long Dận đỏ thẫm, sát khí bao trùm.
Vốn tưởng được xem trò hề của Lâu Thất tiểu thư, ai ngờ nàng lại biến tất cả mọi người trở thành trò cười. Bao nhiêu tâm trạng vui vẻ khi đi săn ở ngoại ô đã bị đồ phế vật kia làm cho tan biến, ai cũng thấy không thoải mái.
Nhưng người gây hoạ lại hồn nhiên như không có gì, nàng đi theo sự chỉ dẫn của Kiêu Dạ, thúc ngựa chạy như điên đến bờ sông, vục đầu xuống nước.
Bao nhiêu cảm xúc đeo bám cuối cùng cũng trút bỏ được, tâm trạng tốt hẳn. Nàng bơi vài vòng mới ngẩng lên:
– Này, có phải ngươi rất sợ hắn ta không?
– Sợ.
Tử Nguyệt thấy Bách Lý Hạo Thần đang lần mò để xuống ngựa mới hiểu được hồ ly có thể chỉ đường cho hắn. Thực ra hắn không cần người khác đỡ.
– Tại sao?
– Huynh ấy rất hung dữ, còn từng giết hồ ly của ta.
Nàng bơi đến bên bờ, thấy hắn ngồi yên lặng trên đám cỏ, hồ ly nằm ngoan trong vòng tay của hắn. Nàng tò mò hỏi:
– Rốt cuộc ngươi nuôi bao nhiêu con hồ ly?
– Ba con. Một con bị… bị huynh ấy giết, một con tặng cho Lạc Vân.
Nàng đưa tay véo véo mặt hắn:
– Còn một con nữa đâu?
Hắn rụt lại một chút:
– Ở… ở nhà.
– Ngươi dựa vào hồ ly để tìm đường à?
Cũng không biết là không nghe thấy hay là vì lý do gì, hắn ngẩn người ra.
Bỗng nhiên hắn ngẩng đầu, bất thình lình hỏi:
– Nàng thích huynh ấy à?
Tử Nguyệt gối lên cánh tay nằm bên bờ sông, thử cảm nhận kĩ càng cảm xúc của nguyên chủ:
– Bởi vì là vị hôn phu của ta nên mới có chấp niệm.
– Vị hôn phu?
– Ông nội nói Thái tử là vị hôn phu của ta, hắn sẽ bảo vệ ta.
– Ào ào!
Đột nhiên bọt nước bắn lên.
Hai bàn tay to tấn công tới, hai vai nặng hẳn, Tử Nguyệt giật mình.
Bình luận facebook