Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Yđang chờ bọn họ, chân y bị trọng thương, không thể di chuyển. Nếu không y cũng sẽ không để một người mù đi theo hồ ly của mình mạo hiểm tìm người ngay trước mắt mình, y sẽ…
Tự đi.
Tô Lạc Vân thầm thở phào nhẹ nhõm khi thấy hai người trở về bình an:
– Cuối cùng hai người cũng trở lại!
Tử Nguyệt thoải mái ngồi cùng Lạc Vân trên đám cỏ. Nàng giơ tay trái bị thương cho y xem, tay phải thì cầm kiếm Tinh Khuyết, vẫn còn kiếm khí chưa tan.
Tô nhị thiếu gia nhẹ nhàng băng bó cho nàng:
– Luồng kiếm quang lúc nãy là gì vậy?
– Thao thiên phi tinh trảm, là Kiêu Dạ dạy ta.
– Kiêu Dạ là ai?
Nhìn Thần vương đang ngồi một mình trên đá vuốt lông cho hồ ly, Tử Nguyệt chỉ kiếm, cũng không trốn tránh:
– Nó tên Kiêu Dạ.
Lạc Vân ngơ ngẩn, dường như kinh ngạc:
– Sao không kêu là Tiêu Dạ luôn đi?
Tử Nguyệt cầm kiếm cảm nhận được Kiêu Dạ đang tức đến phát run.
“Cả nhà hắn đều là Tiêu Dạ!”
“Tiểu Dạ Dạ thật đúng là trong ngoài bất nhất.”
Không biết từ lúc nào, ánh mắt Tô Lạc Vân nhìn nàng sáng ngời.
Để tay lên ngực tự hỏi, nếu y bị kẹt ở nơi đó, y có thể trốn ra được không? Câu trả lời là không biết. Nhưng Lâu Tử Nguyệt không có huyền khí dao động, lại có thể chạy ra khỏi nơi đó, nhờ vận may sao?
Hay là… nhờ thanh kiếm này?
Tô thiếu gia bỗng cảm thấy khiếp sợ:
– Kiếm này có kiếm linh?
– Đúng vậy.
Lúc Tử Nguyệt trả lời, ánh mắt nàng vẫn nhìn chăm chú Bách Lý Hạo Thần. Hắn đang ôm hồ ly lẩm bẩm:
– Ta… ta biết ngươi sợ rắn, lần này ngươi rất dũng cảm.
Nhìn theo ánh mắt nàng, ánh mắt Tô Lạc Vân tối sầm lại, nhưng giọng nói hơi tỏ vẻ kinh ngạc:
– Kiếm có kiếm linh, ít nhất cũng là thần khí.
– Chắc vậy.
Lâu Tử Nguyệt, ngươi đừng thản nhiên như vậy có được không?
Ngay cả Tô nhị thiếu gia cố tỏ vẻ bình tĩnh cũng không thể tha thứ cho thái độ coi thần khí như đồ vật bình thường của nàng.
Thần khí!
Có trời mới biết nha đầu này rốt cuộc có biết bản thân đang nắm giữ một bảo vật vô giá trong tay hay không! Đây chính là thứ người người đều tranh nhau giành lấy, đây chính là thần khí mà không phải là tuyệt thế cao thủ không có cách nào có được sao? Tỉ lệ một trong một vạn đấy!
Ngay cả y cũng có kích động muốn giết người đoạt bảo!
Tô Lạc Vân dùng ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm thần khí trong truyền thuyết, khoảng sau một nén nhang mới dời mắt:
– Phải cẩn thận, đừng để cho người khác biết được.
– Ừ. Chỉ có hai ngươi biết.
Lời nói này khiến Tô Lạc Vân cảm động.
Cô nương thông minh xinh đẹp như Tử Nguyệt lại bằng lòng làm bạn với y, chỉ cần tấm lòng ấy là đủ.
Băng bó xong vết thương, Tô Lạc Vân lấy quả Bích Linh ra từ trong nhẫn trữ vật, nhét vào tay nàng:
– Thật may là ngươi vẫn còn sống đi ra. Nếu không đúng là không biết nên đưa cho ai, ngươi ăn nó ngay đi.
Quả Bích Linh ngàn năm mà đưa cho nàng dễ dàng như vậy.
Hóa kiếm thành vòng tay, hai tay nàng cầm lấy quả có màu giống như quả táo. Tử Nguyệt bỗng nói với y:
– Lạc Vân, cảm ơn những điều ngươi đã làm cho ta.
– Giữa bằng hữu không cần nói lời cảm ơn. Ta là thầy thuốc, cứu người là bổn phận của ta.
Cũng không cần mạo hiểm tính mạng đến mức ấy chứ?
Chân y mặc dù đã cầm được máu, nhưng cũng không biết vết thương xuất hiện từ bao giờ, dù sao y cũng giằng co với rắn Huyễn Bích mấy ngày liền.
– Đừng ngẩn ra đó, mau ăn đi.
Y khẽ mỉm cười dịu dàng.
Suy nghĩ nhanh chóng, Tử Nguyệt quyết định nuốt quả Bích Linh vào miệng. Quả này vừa vào miệng liền tan ra, chua ngọt rất vừa miệng, một cỗ nhiệt lượng chảy khắp người. Nàng nhắm mắt điều chỉnh nội lực, hấp thu trái cây, ước chừng sau nửa chung trà liền mở mắt ra.
Trong quá trình này, Tô Lạc Vân vẫn luôn hộ pháp cho nàng.
– Toàn bộ độc tính thâm nhập vào xương tuỷ đã được hoá giải. Sau này ngươi có linh dược hộ thể, khó có độc nào có thể tổn thương ngươi được.
Sau khi bắt mạch, lông mày của y dần dần giãn ra.
Bách độc bất xâm sao?
Tử Nguyệt khẽ mỉm cười:
– Tốt.
Trong nơi rừng sâu núi thẳm, bốn bề yên tĩnh, ba người vây quanh đống lửa chìm vào giấc ngủ.
Đêm ngày ba tháng Tư, mặt trăng hoá thành một đường thẳng, ánh trăng ấm áp.
– Nguyệt, có… có thể cho ta xem kiếm không?
Nguyệt?
Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, Tử Nguyệt gối đầu lên cánh tay chợt nghe thấy giọng nói của Bách Lý Hạo Thần. Nàng liếc nhìn Tô Lạc Vân đã chìm vào giấc ngủ, nhỏ giọng nói với người đàn ông đang quỳ bên người:
– Tiêu Dạ nhà ta không thích người khác chạm vào.
– Chỉ cho nàng chạm vào sao?
Hắn nghiêng người.
Nàng híp mắt nhìn về phía tấm lụa trắng che mắt hắn, sờ lên chiếc vòng ngọc thanh hoa do kiếm Tinh Khuyết hoá thành, miễn cưỡng nói:
– Đúng vậy.
“Bổn tọa thích hắn, chủ nhân cho hắn nhìn hình dáng uy vũ của bổn tọa đi.”
Kiêu Dạ đột nhiên nói trong đầu nàng.
– Xin, xin lỗi… Vậy… vậy ta… ta không nhìn nữa.
Bách Lý Hạo Thần bỗng cảm thấy mất mát, chậm rãi đứng lên.
Trăng khuyết và ngàn sao chiếu sáng bóng lưng hắn.
Nàng chợt đứng lên, nắm lấy cánh tay phải của hắn.
Toàn thân hắn cứng đờ.
Tử Nguyệt tiến lên đứng trước mặt hắn, đưa kiếm Tinh Khuyết đang ôm trong ngực cho hắn, nhẹ nhàng nói:
– Kiêu Dạ đồng ý.
Trên mặt Bách Lý Hạo Thần lộ ra sự vui mừng. Mười ngón tay thon dài sờ kiếm Tinh Khuyết, chậm rãi vuốt ve bông hoa xanh trên thân kiếm, gần như thành kính.
Tử Nguyệt bỗng cau mày, nói với Kiêu Dạ: “Thanh hoa là gì?”
“Là kiếm huy của bổn tọa.”
“Kiếm huy là…”
“Mỗi một gia tộc đều có gia huy, mỗi một thanh kiếm đều có kiếm huy.”
“Nói cách khác, thanh hoa tượng trưng cho kiếm Tinh Khuyết.”
“Chủ nhân có thể hiểu như vậy.”
“Kiêu Dạ, ngươi nói ngươi mất trí nhớ, nhưng ta đoán… Chủ nhân ban đầu của ngươi giống ta, đều là phụ nữ.”
“Chủ nhân, tại sao?”
“Chỉ có phụ nữ mới thích kiếm huy như vậy.”
“…”
Không thể không nói, kiếm huy này cũng khá phù hợp với thẩm mỹ của nàng.
Khoé miệng Bách Lý Hạo Thần khẽ cong, nụ cười kia như có ẩn ý. Tử Nguyệt thường xuyên nhớ lại nhưng vẫn không hiểu được ý của hắn.
Hắn trả lại thanh kiếm cho nàng.
– Nguyệt, kiếm linh, hắn rất dễ… dễ thương.
“Hắn nói ta rất đáng yêu.” Bản phiên dịch của Kiêu Dạ.
– Khoan đã! Ý ngươi là ngươi có thể nói chuyện với Kiêu Dạ ư?
Nàng vội vàng hỏi.
– Ừ.
Hắn nói.
“Chỉ cần bổn tọa đồng ý liền có thể.”
“Hắn không nghe thấy cuộc nói chuyện của chúng ta chứ?”
“Giữa hai chúng ta có khế ước, hắn không nghe thấy được.”
“Vậy thì tốt.”
– Xì!
Tử Nguyệt bật cười:
– Dễ thương? Đúng là cũng có lúc Tiểu Dạ Dạ rất dễ thương. Nhưng không dễ thương bằng hồ ly nhà ngươi.
Vòng ngọc thanh hoa kêu lên ong ong, giống như đang kháng nghị!
– Nàng thích, ta tặng nàng.
Trên mặt Bách Lý Hạo Thần bỗng ửng đỏ, hồ ly bị vứt một bên mài móng vuốt, trợn tròn mắt.
– Nó là thú khế ước của Lạc Vân, sao ta có thể không biết ý mà cướp nó như vậy được chứ?
– Ta tặng con hồ ly ở nhà ta cho nàng.
– Vô công bất thụ lộc, ta không nhận.
Đây chính là huyễn thú cấp ba, vậy mà nàng lại không muốn? Đừng nói là ở nước Chu Tước, dù trên toàn bộ đại lục, huyễn thú bị thuần hóa đều là vật hiếm hoi.
Một phế vật như nàng lại không muốn!
Nếu để người khác biết, sẽ gây chấn động dư luận.
Nhưng hai người này cũng không phải là hai người bình thường.
Thần vương cực kì ấm ức, lụa trắng che mắt như tràn ngập hơi nước:
– Ta… ta… tặng… tặng nàng.
– Sao ngươi lại tặng đồ cho ta?
– Ta, ta…
Mặt hắn đỏ đỏ, cứ ta ta mãi mà không nói tiếp.
Tử Nguyệt dứt khoát mặc kệ, đi ngủ!
Đêm lạnh như băng, Tô Lạc Vân bỗng mở mắt, vỗ vai người bạn tốt đang trầm tư, nhưng hắn lại không hề kinh ngạc.
– Ta quen nàng trước, lẽ ra nên theo thứ tự chứ nhỉ?
Nhìn thấy sự khác lạ trong ánh mắt hắn, Bách Lý Hạo Thần chọn chỗ gần nàng, nhắm mắt nằm xuống:
– Không tranh với ngươi.
*********************************
Yđang chờ bọn họ, chân y bị trọng thương, không thể di chuyển. Nếu không y cũng sẽ không để một người mù đi theo hồ ly của mình mạo hiểm tìm người ngay trước mắt mình, y sẽ…
Tự đi.
Tô Lạc Vân thầm thở phào nhẹ nhõm khi thấy hai người trở về bình an:
– Cuối cùng hai người cũng trở lại!
Tử Nguyệt thoải mái ngồi cùng Lạc Vân trên đám cỏ. Nàng giơ tay trái bị thương cho y xem, tay phải thì cầm kiếm Tinh Khuyết, vẫn còn kiếm khí chưa tan.
Tô nhị thiếu gia nhẹ nhàng băng bó cho nàng:
– Luồng kiếm quang lúc nãy là gì vậy?
– Thao thiên phi tinh trảm, là Kiêu Dạ dạy ta.
– Kiêu Dạ là ai?
Nhìn Thần vương đang ngồi một mình trên đá vuốt lông cho hồ ly, Tử Nguyệt chỉ kiếm, cũng không trốn tránh:
– Nó tên Kiêu Dạ.
Lạc Vân ngơ ngẩn, dường như kinh ngạc:
– Sao không kêu là Tiêu Dạ luôn đi?
Tử Nguyệt cầm kiếm cảm nhận được Kiêu Dạ đang tức đến phát run.
“Cả nhà hắn đều là Tiêu Dạ!”
“Tiểu Dạ Dạ thật đúng là trong ngoài bất nhất.”
Không biết từ lúc nào, ánh mắt Tô Lạc Vân nhìn nàng sáng ngời.
Để tay lên ngực tự hỏi, nếu y bị kẹt ở nơi đó, y có thể trốn ra được không? Câu trả lời là không biết. Nhưng Lâu Tử Nguyệt không có huyền khí dao động, lại có thể chạy ra khỏi nơi đó, nhờ vận may sao?
Hay là… nhờ thanh kiếm này?
Tô thiếu gia bỗng cảm thấy khiếp sợ:
– Kiếm này có kiếm linh?
– Đúng vậy.
Lúc Tử Nguyệt trả lời, ánh mắt nàng vẫn nhìn chăm chú Bách Lý Hạo Thần. Hắn đang ôm hồ ly lẩm bẩm:
– Ta… ta biết ngươi sợ rắn, lần này ngươi rất dũng cảm.
Nhìn theo ánh mắt nàng, ánh mắt Tô Lạc Vân tối sầm lại, nhưng giọng nói hơi tỏ vẻ kinh ngạc:
– Kiếm có kiếm linh, ít nhất cũng là thần khí.
– Chắc vậy.
Lâu Tử Nguyệt, ngươi đừng thản nhiên như vậy có được không?
Ngay cả Tô nhị thiếu gia cố tỏ vẻ bình tĩnh cũng không thể tha thứ cho thái độ coi thần khí như đồ vật bình thường của nàng.
Thần khí!
Có trời mới biết nha đầu này rốt cuộc có biết bản thân đang nắm giữ một bảo vật vô giá trong tay hay không! Đây chính là thứ người người đều tranh nhau giành lấy, đây chính là thần khí mà không phải là tuyệt thế cao thủ không có cách nào có được sao? Tỉ lệ một trong một vạn đấy!
Ngay cả y cũng có kích động muốn giết người đoạt bảo!
Tô Lạc Vân dùng ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm thần khí trong truyền thuyết, khoảng sau một nén nhang mới dời mắt:
– Phải cẩn thận, đừng để cho người khác biết được.
– Ừ. Chỉ có hai ngươi biết.
Lời nói này khiến Tô Lạc Vân cảm động.
Cô nương thông minh xinh đẹp như Tử Nguyệt lại bằng lòng làm bạn với y, chỉ cần tấm lòng ấy là đủ.
Băng bó xong vết thương, Tô Lạc Vân lấy quả Bích Linh ra từ trong nhẫn trữ vật, nhét vào tay nàng:
– Thật may là ngươi vẫn còn sống đi ra. Nếu không đúng là không biết nên đưa cho ai, ngươi ăn nó ngay đi.
Quả Bích Linh ngàn năm mà đưa cho nàng dễ dàng như vậy.
Hóa kiếm thành vòng tay, hai tay nàng cầm lấy quả có màu giống như quả táo. Tử Nguyệt bỗng nói với y:
– Lạc Vân, cảm ơn những điều ngươi đã làm cho ta.
– Giữa bằng hữu không cần nói lời cảm ơn. Ta là thầy thuốc, cứu người là bổn phận của ta.
Cũng không cần mạo hiểm tính mạng đến mức ấy chứ?
Chân y mặc dù đã cầm được máu, nhưng cũng không biết vết thương xuất hiện từ bao giờ, dù sao y cũng giằng co với rắn Huyễn Bích mấy ngày liền.
– Đừng ngẩn ra đó, mau ăn đi.
Y khẽ mỉm cười dịu dàng.
Suy nghĩ nhanh chóng, Tử Nguyệt quyết định nuốt quả Bích Linh vào miệng. Quả này vừa vào miệng liền tan ra, chua ngọt rất vừa miệng, một cỗ nhiệt lượng chảy khắp người. Nàng nhắm mắt điều chỉnh nội lực, hấp thu trái cây, ước chừng sau nửa chung trà liền mở mắt ra.
Trong quá trình này, Tô Lạc Vân vẫn luôn hộ pháp cho nàng.
– Toàn bộ độc tính thâm nhập vào xương tuỷ đã được hoá giải. Sau này ngươi có linh dược hộ thể, khó có độc nào có thể tổn thương ngươi được.
Sau khi bắt mạch, lông mày của y dần dần giãn ra.
Bách độc bất xâm sao?
Tử Nguyệt khẽ mỉm cười:
– Tốt.
Trong nơi rừng sâu núi thẳm, bốn bề yên tĩnh, ba người vây quanh đống lửa chìm vào giấc ngủ.
Đêm ngày ba tháng Tư, mặt trăng hoá thành một đường thẳng, ánh trăng ấm áp.
– Nguyệt, có… có thể cho ta xem kiếm không?
Nguyệt?
Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, Tử Nguyệt gối đầu lên cánh tay chợt nghe thấy giọng nói của Bách Lý Hạo Thần. Nàng liếc nhìn Tô Lạc Vân đã chìm vào giấc ngủ, nhỏ giọng nói với người đàn ông đang quỳ bên người:
– Tiêu Dạ nhà ta không thích người khác chạm vào.
– Chỉ cho nàng chạm vào sao?
Hắn nghiêng người.
Nàng híp mắt nhìn về phía tấm lụa trắng che mắt hắn, sờ lên chiếc vòng ngọc thanh hoa do kiếm Tinh Khuyết hoá thành, miễn cưỡng nói:
– Đúng vậy.
“Bổn tọa thích hắn, chủ nhân cho hắn nhìn hình dáng uy vũ của bổn tọa đi.”
Kiêu Dạ đột nhiên nói trong đầu nàng.
– Xin, xin lỗi… Vậy… vậy ta… ta không nhìn nữa.
Bách Lý Hạo Thần bỗng cảm thấy mất mát, chậm rãi đứng lên.
Trăng khuyết và ngàn sao chiếu sáng bóng lưng hắn.
Nàng chợt đứng lên, nắm lấy cánh tay phải của hắn.
Toàn thân hắn cứng đờ.
Tử Nguyệt tiến lên đứng trước mặt hắn, đưa kiếm Tinh Khuyết đang ôm trong ngực cho hắn, nhẹ nhàng nói:
– Kiêu Dạ đồng ý.
Trên mặt Bách Lý Hạo Thần lộ ra sự vui mừng. Mười ngón tay thon dài sờ kiếm Tinh Khuyết, chậm rãi vuốt ve bông hoa xanh trên thân kiếm, gần như thành kính.
Tử Nguyệt bỗng cau mày, nói với Kiêu Dạ: “Thanh hoa là gì?”
“Là kiếm huy của bổn tọa.”
“Kiếm huy là…”
“Mỗi một gia tộc đều có gia huy, mỗi một thanh kiếm đều có kiếm huy.”
“Nói cách khác, thanh hoa tượng trưng cho kiếm Tinh Khuyết.”
“Chủ nhân có thể hiểu như vậy.”
“Kiêu Dạ, ngươi nói ngươi mất trí nhớ, nhưng ta đoán… Chủ nhân ban đầu của ngươi giống ta, đều là phụ nữ.”
“Chủ nhân, tại sao?”
“Chỉ có phụ nữ mới thích kiếm huy như vậy.”
“…”
Không thể không nói, kiếm huy này cũng khá phù hợp với thẩm mỹ của nàng.
Khoé miệng Bách Lý Hạo Thần khẽ cong, nụ cười kia như có ẩn ý. Tử Nguyệt thường xuyên nhớ lại nhưng vẫn không hiểu được ý của hắn.
Hắn trả lại thanh kiếm cho nàng.
– Nguyệt, kiếm linh, hắn rất dễ… dễ thương.
“Hắn nói ta rất đáng yêu.” Bản phiên dịch của Kiêu Dạ.
– Khoan đã! Ý ngươi là ngươi có thể nói chuyện với Kiêu Dạ ư?
Nàng vội vàng hỏi.
– Ừ.
Hắn nói.
“Chỉ cần bổn tọa đồng ý liền có thể.”
“Hắn không nghe thấy cuộc nói chuyện của chúng ta chứ?”
“Giữa hai chúng ta có khế ước, hắn không nghe thấy được.”
“Vậy thì tốt.”
– Xì!
Tử Nguyệt bật cười:
– Dễ thương? Đúng là cũng có lúc Tiểu Dạ Dạ rất dễ thương. Nhưng không dễ thương bằng hồ ly nhà ngươi.
Vòng ngọc thanh hoa kêu lên ong ong, giống như đang kháng nghị!
– Nàng thích, ta tặng nàng.
Trên mặt Bách Lý Hạo Thần bỗng ửng đỏ, hồ ly bị vứt một bên mài móng vuốt, trợn tròn mắt.
– Nó là thú khế ước của Lạc Vân, sao ta có thể không biết ý mà cướp nó như vậy được chứ?
– Ta tặng con hồ ly ở nhà ta cho nàng.
– Vô công bất thụ lộc, ta không nhận.
Đây chính là huyễn thú cấp ba, vậy mà nàng lại không muốn? Đừng nói là ở nước Chu Tước, dù trên toàn bộ đại lục, huyễn thú bị thuần hóa đều là vật hiếm hoi.
Một phế vật như nàng lại không muốn!
Nếu để người khác biết, sẽ gây chấn động dư luận.
Nhưng hai người này cũng không phải là hai người bình thường.
Thần vương cực kì ấm ức, lụa trắng che mắt như tràn ngập hơi nước:
– Ta… ta… tặng… tặng nàng.
– Sao ngươi lại tặng đồ cho ta?
– Ta, ta…
Mặt hắn đỏ đỏ, cứ ta ta mãi mà không nói tiếp.
Tử Nguyệt dứt khoát mặc kệ, đi ngủ!
Đêm lạnh như băng, Tô Lạc Vân bỗng mở mắt, vỗ vai người bạn tốt đang trầm tư, nhưng hắn lại không hề kinh ngạc.
– Ta quen nàng trước, lẽ ra nên theo thứ tự chứ nhỉ?
Nhìn thấy sự khác lạ trong ánh mắt hắn, Bách Lý Hạo Thần chọn chỗ gần nàng, nhắm mắt nằm xuống:
– Không tranh với ngươi.
Bình luận facebook