Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 20
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Lâu Đông Tuyết bị mọi người vây xem, hai mắt đỏ thẫm, đáy mắt hiện lên sự âm u. Ai cũng biết, nàng ta từng có hôn ước với Tô nhị thiếu gia, nhưng y nhất quyết không chịu. Y còn quỳ trước cửa phòng Tô lão thái gia ba ngày ba đêm. Cuối cùng lão thái gia không ép được y, nên huỷ chuyện hôn sự này.
Vốn đã bị mất mặt, bây giờ lại càng mất mặt hơn! Nàng ta kém Lâu Tử Nguyệt chỗ nào chứ? Y tình nguyện lấy một phế vật cũng không muốn cưới nàng ta ư!
Cái thế giới này điên rồi.
Đứng trong vòng kim quang, Lâu Tử Nguyệt nhìn hai người, sắc mặt phức tạp. Sao bọn họ lại nói như vậy? Bọn họ sợ nàng sau khi giết Lâu Thu Vũ trước mặt mọi người, sẽ phải gánh tội danh giết người thân, nên nói vậy để bảo vệ nàng sao?
Kiếm trong tay nàng run rẩy, không phải nàng không dám giết Lâu Thu Vũ, mà nàng đang nghĩ tới một người. Nếu sư huynh ở đây, huynh ấy cũng sẽ bảo vệ nàng như vậy.
Nhưng một giây tiếp theo, trong mắt nàng đều là sát ý. Nàng thầm hận bản thân sao vẫn mềm lòng với kẻ hại chết mình như vậy.
Ánh kiếm sắc lạnh chợt lóe, mũi kiếm đâm về phía Lâu Thu Vũ.
– Ngươi không giết ta, ta cũng sẽ chết, nhưng nếu ngươi giết ta, ngươi sẽ sống không bằng chết!
Cả người Lâu Thu Vũ run rẩy, nước mắt tuôn trào.
– Vậy ta cũng phải khiến ngươi chôn theo.
Lâu Tử Nguyệt ngăn chặn kiếm khí đang cuộn trào trong cơ thể, giơ kiếm lên.
– Tử Nguyệt muội muội! Tỷ không đối nghịch với muội nữa! Cầu xin muội bỏ qua cho tỷ đi! Van cầu muội!
Nàng ta nghĩ tới Lâu Đông Tuyết, chắc chắn ả biết gì đó nên mới để nàng ta chiến trận này! Nhưng bây giờ nói gì cũng muộn.
Lâu Tử Nguyệt từng bước ép sát, mũi kiếm giơ lên.
Cả người Lâu Thu Vũ co rút, ngã xuống giống như bùn nát, ngay cả cung cũng ném ra, trước khi chết, nàng ta hét lên:
– Lâu Đông Tuyết! Lâu Tử Nguyệt! Ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho các ngươi!
Bị nhắc tên, Lâu Đông Tuyết chột dạ trốn vào trong đám đông.
Tử Nguyệt đè lên kiếm Tinh Khuyết đang kháng nghị để trấn an. Mặc dù Kiêu Dạ nói sẽ làm bẩn kiếm của hắn, nhưng hôm nay không có cách nào khác.
– Tử Nguyệt!
Mắt Lâu Thu Vũ trợn trừng, kêu to!
– Phụt!
Máu tươi phun tung tóe, từ cổ chảy ra.
Trong ánh mắt sợ hãi của mọi người, Lâu Tử Nguyệt kết thúc sinh mạng của nàng ta.
Chết không nhắm mắt.
Lợi hại!
Thái độ bình tĩnh sau khi giết người của nàng, giống như nghiền chết một con kiến.
Có thể thấy, đây không phải là lần đầu tiên nàng giết người. Rất có thể nàng đã từng giết rất nhiều người, không, không phải có thể, chắc chắn…
Đây là đánh giá của Tô Lạc Vân, đồng thời, y cũng cảm thấy đau lòng vì điều này. Y biết cảm giác khi giết người, một cảm giác không hề dễ chịu.
Ngay cả y, dù chỉ giết huyễn thú cũng phải nhờ người khác.
Rốt cuộc nàng đã trải qua những gì, mới có thể khiến một thiếu nữ mới mười bốn tuổi có thể bình tĩnh như vậy khi giết người?
Chắc chắn đó là chuyện kinh khủng đến mức y không dám tưởng tượng.
Gió vô tình thổi, mùi máu tanh xông vào mũi mỗi người.
Bách Lý Hạo Thần sống trong thế giới của bản thân. Hắn không nhìn thấy, nhưng có thể nghe thấy tiếng kiếm Tinh Khuyết đâm vào cổ, cắt vào mạch máu, tiếng máu bắn tung tóe lên mặt Tử Nguyệt, bắn lên y phục của Tử Nguyệt, bắn lên thanh kiếm của Tử Nguyệt…
Hắn còn có thể nghe thấy tiếng hô hấp đều đặn của nàng. Hình như trước khi nàng giết người, hắn đã nghĩ tới điều gì đó, cảm xúc dao động mãnh liệt. Thế nhưng điều ấy trôi qua quá nhanh, hắn không kịp tìm hiểu xem rốt cuộc nó là cái gì.
Máu, vẫn chảy ào ào như dòng nước.
Ánh mắt mọi người đờ đẫn…
Nàng… nàng thật sự giết người?
Phế vật nổi danh Đế Đô, trò cười của Lâu phủ, người yếu đuối, dễ bắt nạt nhất, lại giết người? Hơn nữa lại còn giết tỷ tỷ của nàng!
Chuyện này giống như càn khôn sụp đổ, trời long đất lở, khiến bọn họ đứng bất động tại chỗ, máu như chảy ngược, hồn xiêu phách lạc, cũng không biết mình đang ở đâu.
Vết máu đỏ thẫm trên đất giống như ngọn lửa thiêu đốt, giống như nét vẽ màu đỏ mềm mại trên y phục màu tím của thiếu nữ.
Đối mặt với sự đờ đẫn của mọi người, thiếu nữ xấu xí coi như không thấy, nhặt y phục màu cam còn ấm áp của tỷ tỷ lau khô máu trên kiếm Tinh Khuyết.
Sau đó, nhảy lên ngựa, nói:
– Thái tử điện hạ, nhường đường.
Điệu bộ vân đạm phong khinh, không do dự chút nào, giống như không phải nàng vừa giết người, mà chỉ dạo chơi.
Là ảo giác của bọn họ ư?
Giết người xong vẫn có thể bình tĩnh như vậy! Rốt cuộc có phải là người không? Quả là quái vật máu lạnh! Đây chính là người thân của nàng đấy!
Nhưng sao bọn họ không suy nghĩ lại, người Lâu Thu Vũ muốn giết không phải cũng chính là người thân của nàng ta sao?
Lúc này, Bách Lý Long Dận ngồi thẳng, lặng lẽ nhìn, sống lưng cứng ngắc, nắm chặt dây cương. Nàng không chết, đúng là mạng nàng khắc hắn ta, nhưng chuyện nàng đâm Lâu Thu Vũ chính là bằng chứng sống, trăm miệng cũng không thể bào chữa.
Hôm nay nhường nàng một chút có sao?
Thái tử điện hạ lần đầu tiên dùng hết toàn lực giơ roi, ngựa hắn ta yêu mến nhất bị đau hí vang. Ngựa đi men theo ven đường:
– Dám cược dám chịu thua.
Lâu Tử Nguyệt bình thản đi ngang qua.
Nhưng, lúc đi qua sát vai, giọng nói âm trầm của Bách Lý Long Dận vang lên:
– Trên người ngươi có máu, không sạch sẽ. Lạt mềm buộc chặt, chơi lớn quá, cẩn thận tự hại bản thân.
Lạt mềm buộc chặt ư?
– Đi!
Y phục tím, ngựa Tảo Hồng.
Một người một ngựa, xuyên qua đám đông.
Đám con cháu quý tộc còn chưa kịp bỏ con mồi xuống, nhìn vết máu đỏ thẫm trên bộ y phục tím của nàng, còn có mùi máu tanh tràn ngập rừng rậm, tất cả đều chứng minh nàng vừa giết người như thế nào, người nàng giết là ai?
Thi thể Lâu Thu Vũ nằm trong vũng máu, không ai dám giẫm lên vũng máu đỏ thẫm ấy.
Hoá ra không phải là mơ, tất cả những chuyện vừa xảy ra đều là sự thật. Mọi người lại theo bản năng chủ động tránh ra thành một lối đi.
Có gì đó, không giống trước.
Kể từ khi nàng giết chết tỷ tỷ ruột của mình.
Khiếp sợ, thật lâu sau vẫn không thể bình tĩnh.
Tiếng khóc rung trời, tê tâm liệt phế của Lâu Đông Tuyết bỗng vang lên:
– Tỷ tỷ đáng thương! Tỷ tỷ yên tâm, muội sẽ không để tỷ chết vô ích như vậy đâu, muội sẽ đòi lại công đạo cho tỷ!
Cuối cùng, tất cả mọi người cũng tỉnh lại.
Uống rượu? Nướng dê? Nướng thỏ?
Chuyện vui của lễ săn bắn mùa xuân gì chứ?
Toàn bộ đều tan biến rồi.
Ban đêm, tất cả con cháu quý tộc tham gia săn bắn mùa xuân đều ngơ ngác chạy về nhà, trong lòng vẫn còn sợ hãi kể lại tất cả chuyện mình thấy ở núi Bích Linh.
Lâu Đông Tuyết thì mang hài cốt tỷ tỷ trở lại Lâu phủ, thanh sắc bi thương báo lên trưởng lão, lên án mạnh mẽ tội danh của Tử Nguyệt.
Lời đồn đãi, dù là thật hay giả, đều bị truyền đi như gió.
Phế vật Lâu gia quyết đấu sinh tử với Tam tiểu thư Lâu gia ở hội xuân săn bắn, không chỉ thắng, còn giết chết tỷ mình.
Cũng là phế vật hoàng thành, Thần vương lên tiếng muốn kết hôn với người Thái tử không cần, Lâu Tử Nguyệt.
Rõ ràng là liên hôn của phế vật… Chuyện này giống như lập tức bị truyền đi, toàn bộ Đế Đô, không ai không biết.
Quán trà, quán rượu, chỉ cần là nơi có người tụ tập, bọn họ đều tự thêm chút gia vị giải thích câu chuyện xảy ra hôm qua.
Tiên sinh kể chuyện giống như đã tập luyện qua vô số lần, kể chuyện cực kì rõ ràng mạch lạc, mỹ danh là: Ký sự săn bắn mùa xuân.
Câu cuối cùng của hồi kịch luôn là:
– Muốn biết thiên kim Lâu phủ có thể liên hôn với phế vật Thần vương hay không, hồi sau sẽ rõ.
Người nghe hỏi:
– Tại sao không có phần sau?
Tiên sinh kể chuyện nói:
– Đang chờ hồi âm của Thần vương.
Lâu Thu Vũ được chôn cất. Bởi vì là thứ nữ, nên cái chết của nàng ta cũng không mang đến ảnh hưởng quá lớn cho Lâu phủ, người tham gia lễ tang cũng không nhiều.
Ở trước mộ Lâu Thu Vũ, sắc mặt Lâu Đông Tuyết bi thương, đeo một chiếc khăn tơ đen dầy của phụ nữ, nói với gia chủ đang u sầu:
– Minh Châu biến thành như vậy, Thu Vũ lại qua đời, sợ rằng chờ đợi thêm nữa, ta cũng sẽ bị tiện nữ kia hại chết! Cha, bây giờ có chứng cớ rõ ràng, các trưởng lão chắc chắn sẽ không tha cho nàng.
*********************************
Lâu Đông Tuyết bị mọi người vây xem, hai mắt đỏ thẫm, đáy mắt hiện lên sự âm u. Ai cũng biết, nàng ta từng có hôn ước với Tô nhị thiếu gia, nhưng y nhất quyết không chịu. Y còn quỳ trước cửa phòng Tô lão thái gia ba ngày ba đêm. Cuối cùng lão thái gia không ép được y, nên huỷ chuyện hôn sự này.
Vốn đã bị mất mặt, bây giờ lại càng mất mặt hơn! Nàng ta kém Lâu Tử Nguyệt chỗ nào chứ? Y tình nguyện lấy một phế vật cũng không muốn cưới nàng ta ư!
Cái thế giới này điên rồi.
Đứng trong vòng kim quang, Lâu Tử Nguyệt nhìn hai người, sắc mặt phức tạp. Sao bọn họ lại nói như vậy? Bọn họ sợ nàng sau khi giết Lâu Thu Vũ trước mặt mọi người, sẽ phải gánh tội danh giết người thân, nên nói vậy để bảo vệ nàng sao?
Kiếm trong tay nàng run rẩy, không phải nàng không dám giết Lâu Thu Vũ, mà nàng đang nghĩ tới một người. Nếu sư huynh ở đây, huynh ấy cũng sẽ bảo vệ nàng như vậy.
Nhưng một giây tiếp theo, trong mắt nàng đều là sát ý. Nàng thầm hận bản thân sao vẫn mềm lòng với kẻ hại chết mình như vậy.
Ánh kiếm sắc lạnh chợt lóe, mũi kiếm đâm về phía Lâu Thu Vũ.
– Ngươi không giết ta, ta cũng sẽ chết, nhưng nếu ngươi giết ta, ngươi sẽ sống không bằng chết!
Cả người Lâu Thu Vũ run rẩy, nước mắt tuôn trào.
– Vậy ta cũng phải khiến ngươi chôn theo.
Lâu Tử Nguyệt ngăn chặn kiếm khí đang cuộn trào trong cơ thể, giơ kiếm lên.
– Tử Nguyệt muội muội! Tỷ không đối nghịch với muội nữa! Cầu xin muội bỏ qua cho tỷ đi! Van cầu muội!
Nàng ta nghĩ tới Lâu Đông Tuyết, chắc chắn ả biết gì đó nên mới để nàng ta chiến trận này! Nhưng bây giờ nói gì cũng muộn.
Lâu Tử Nguyệt từng bước ép sát, mũi kiếm giơ lên.
Cả người Lâu Thu Vũ co rút, ngã xuống giống như bùn nát, ngay cả cung cũng ném ra, trước khi chết, nàng ta hét lên:
– Lâu Đông Tuyết! Lâu Tử Nguyệt! Ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho các ngươi!
Bị nhắc tên, Lâu Đông Tuyết chột dạ trốn vào trong đám đông.
Tử Nguyệt đè lên kiếm Tinh Khuyết đang kháng nghị để trấn an. Mặc dù Kiêu Dạ nói sẽ làm bẩn kiếm của hắn, nhưng hôm nay không có cách nào khác.
– Tử Nguyệt!
Mắt Lâu Thu Vũ trợn trừng, kêu to!
– Phụt!
Máu tươi phun tung tóe, từ cổ chảy ra.
Trong ánh mắt sợ hãi của mọi người, Lâu Tử Nguyệt kết thúc sinh mạng của nàng ta.
Chết không nhắm mắt.
Lợi hại!
Thái độ bình tĩnh sau khi giết người của nàng, giống như nghiền chết một con kiến.
Có thể thấy, đây không phải là lần đầu tiên nàng giết người. Rất có thể nàng đã từng giết rất nhiều người, không, không phải có thể, chắc chắn…
Đây là đánh giá của Tô Lạc Vân, đồng thời, y cũng cảm thấy đau lòng vì điều này. Y biết cảm giác khi giết người, một cảm giác không hề dễ chịu.
Ngay cả y, dù chỉ giết huyễn thú cũng phải nhờ người khác.
Rốt cuộc nàng đã trải qua những gì, mới có thể khiến một thiếu nữ mới mười bốn tuổi có thể bình tĩnh như vậy khi giết người?
Chắc chắn đó là chuyện kinh khủng đến mức y không dám tưởng tượng.
Gió vô tình thổi, mùi máu tanh xông vào mũi mỗi người.
Bách Lý Hạo Thần sống trong thế giới của bản thân. Hắn không nhìn thấy, nhưng có thể nghe thấy tiếng kiếm Tinh Khuyết đâm vào cổ, cắt vào mạch máu, tiếng máu bắn tung tóe lên mặt Tử Nguyệt, bắn lên y phục của Tử Nguyệt, bắn lên thanh kiếm của Tử Nguyệt…
Hắn còn có thể nghe thấy tiếng hô hấp đều đặn của nàng. Hình như trước khi nàng giết người, hắn đã nghĩ tới điều gì đó, cảm xúc dao động mãnh liệt. Thế nhưng điều ấy trôi qua quá nhanh, hắn không kịp tìm hiểu xem rốt cuộc nó là cái gì.
Máu, vẫn chảy ào ào như dòng nước.
Ánh mắt mọi người đờ đẫn…
Nàng… nàng thật sự giết người?
Phế vật nổi danh Đế Đô, trò cười của Lâu phủ, người yếu đuối, dễ bắt nạt nhất, lại giết người? Hơn nữa lại còn giết tỷ tỷ của nàng!
Chuyện này giống như càn khôn sụp đổ, trời long đất lở, khiến bọn họ đứng bất động tại chỗ, máu như chảy ngược, hồn xiêu phách lạc, cũng không biết mình đang ở đâu.
Vết máu đỏ thẫm trên đất giống như ngọn lửa thiêu đốt, giống như nét vẽ màu đỏ mềm mại trên y phục màu tím của thiếu nữ.
Đối mặt với sự đờ đẫn của mọi người, thiếu nữ xấu xí coi như không thấy, nhặt y phục màu cam còn ấm áp của tỷ tỷ lau khô máu trên kiếm Tinh Khuyết.
Sau đó, nhảy lên ngựa, nói:
– Thái tử điện hạ, nhường đường.
Điệu bộ vân đạm phong khinh, không do dự chút nào, giống như không phải nàng vừa giết người, mà chỉ dạo chơi.
Là ảo giác của bọn họ ư?
Giết người xong vẫn có thể bình tĩnh như vậy! Rốt cuộc có phải là người không? Quả là quái vật máu lạnh! Đây chính là người thân của nàng đấy!
Nhưng sao bọn họ không suy nghĩ lại, người Lâu Thu Vũ muốn giết không phải cũng chính là người thân của nàng ta sao?
Lúc này, Bách Lý Long Dận ngồi thẳng, lặng lẽ nhìn, sống lưng cứng ngắc, nắm chặt dây cương. Nàng không chết, đúng là mạng nàng khắc hắn ta, nhưng chuyện nàng đâm Lâu Thu Vũ chính là bằng chứng sống, trăm miệng cũng không thể bào chữa.
Hôm nay nhường nàng một chút có sao?
Thái tử điện hạ lần đầu tiên dùng hết toàn lực giơ roi, ngựa hắn ta yêu mến nhất bị đau hí vang. Ngựa đi men theo ven đường:
– Dám cược dám chịu thua.
Lâu Tử Nguyệt bình thản đi ngang qua.
Nhưng, lúc đi qua sát vai, giọng nói âm trầm của Bách Lý Long Dận vang lên:
– Trên người ngươi có máu, không sạch sẽ. Lạt mềm buộc chặt, chơi lớn quá, cẩn thận tự hại bản thân.
Lạt mềm buộc chặt ư?
– Đi!
Y phục tím, ngựa Tảo Hồng.
Một người một ngựa, xuyên qua đám đông.
Đám con cháu quý tộc còn chưa kịp bỏ con mồi xuống, nhìn vết máu đỏ thẫm trên bộ y phục tím của nàng, còn có mùi máu tanh tràn ngập rừng rậm, tất cả đều chứng minh nàng vừa giết người như thế nào, người nàng giết là ai?
Thi thể Lâu Thu Vũ nằm trong vũng máu, không ai dám giẫm lên vũng máu đỏ thẫm ấy.
Hoá ra không phải là mơ, tất cả những chuyện vừa xảy ra đều là sự thật. Mọi người lại theo bản năng chủ động tránh ra thành một lối đi.
Có gì đó, không giống trước.
Kể từ khi nàng giết chết tỷ tỷ ruột của mình.
Khiếp sợ, thật lâu sau vẫn không thể bình tĩnh.
Tiếng khóc rung trời, tê tâm liệt phế của Lâu Đông Tuyết bỗng vang lên:
– Tỷ tỷ đáng thương! Tỷ tỷ yên tâm, muội sẽ không để tỷ chết vô ích như vậy đâu, muội sẽ đòi lại công đạo cho tỷ!
Cuối cùng, tất cả mọi người cũng tỉnh lại.
Uống rượu? Nướng dê? Nướng thỏ?
Chuyện vui của lễ săn bắn mùa xuân gì chứ?
Toàn bộ đều tan biến rồi.
Ban đêm, tất cả con cháu quý tộc tham gia săn bắn mùa xuân đều ngơ ngác chạy về nhà, trong lòng vẫn còn sợ hãi kể lại tất cả chuyện mình thấy ở núi Bích Linh.
Lâu Đông Tuyết thì mang hài cốt tỷ tỷ trở lại Lâu phủ, thanh sắc bi thương báo lên trưởng lão, lên án mạnh mẽ tội danh của Tử Nguyệt.
Lời đồn đãi, dù là thật hay giả, đều bị truyền đi như gió.
Phế vật Lâu gia quyết đấu sinh tử với Tam tiểu thư Lâu gia ở hội xuân săn bắn, không chỉ thắng, còn giết chết tỷ mình.
Cũng là phế vật hoàng thành, Thần vương lên tiếng muốn kết hôn với người Thái tử không cần, Lâu Tử Nguyệt.
Rõ ràng là liên hôn của phế vật… Chuyện này giống như lập tức bị truyền đi, toàn bộ Đế Đô, không ai không biết.
Quán trà, quán rượu, chỉ cần là nơi có người tụ tập, bọn họ đều tự thêm chút gia vị giải thích câu chuyện xảy ra hôm qua.
Tiên sinh kể chuyện giống như đã tập luyện qua vô số lần, kể chuyện cực kì rõ ràng mạch lạc, mỹ danh là: Ký sự săn bắn mùa xuân.
Câu cuối cùng của hồi kịch luôn là:
– Muốn biết thiên kim Lâu phủ có thể liên hôn với phế vật Thần vương hay không, hồi sau sẽ rõ.
Người nghe hỏi:
– Tại sao không có phần sau?
Tiên sinh kể chuyện nói:
– Đang chờ hồi âm của Thần vương.
Lâu Thu Vũ được chôn cất. Bởi vì là thứ nữ, nên cái chết của nàng ta cũng không mang đến ảnh hưởng quá lớn cho Lâu phủ, người tham gia lễ tang cũng không nhiều.
Ở trước mộ Lâu Thu Vũ, sắc mặt Lâu Đông Tuyết bi thương, đeo một chiếc khăn tơ đen dầy của phụ nữ, nói với gia chủ đang u sầu:
– Minh Châu biến thành như vậy, Thu Vũ lại qua đời, sợ rằng chờ đợi thêm nữa, ta cũng sẽ bị tiện nữ kia hại chết! Cha, bây giờ có chứng cớ rõ ràng, các trưởng lão chắc chắn sẽ không tha cho nàng.