Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Mẫu thân nàng mới thật sự là đích nữ Lâu phủ.
Mẫu thân chưa kết hôn mà có thai, sau đó khó sinh mà chết. Ông ngoại cũng chính là ông nội Lâu Trạch Thiên bây giờ, để giúp nàng có chính danh nên đã để cữu cữu nhận nàng làm con thừa tự, chính là gia chủ Lâu Duy Nghị hiện nay. Ăn nhờ ở đậu mười bốn năm, trải qua bao khổ sở, có mấy ai biết.
Tử Nguyệt cố chịu đựng từng cơn đau bụng, vừa nghĩ cách di chuyển một chút, kiếm Tinh Khuyết liền xâm nhập vào trong, đẩy hộp kiếm vào trong, treo bức chân dung lên. Sau khi làm xong tất cả, nàng lập tức nằm liệt xuống, độc vẫn chưa được giải hết, lại vừa giằng co với Kiêu Dạ, nàng đã cố gắng chịu đựng lắm rồi.
Nàng ngồi phịch xuống mặt đất thở gấp, vô tình nhìn thấy khuôn mặt tuyệt đẹp phản chiếu trong gương, không khỏi giật mình. Chỉ xinh đẹp mà không có sức mạnh thì chỉ có thể là một thứ đồ chơi cho kẻ mạnh. Nàng biết điều đó từ khi còn là một đứa trẻ. Vì vậy nàng trang điểm thật đậm để che đi vẻ đẹp của mình cũng để mọi người nghĩ rằng nàng chỉ biết ăn chơi. Thực tế ngoại trừ việc không thể tu luyện, nguyên chủ chính là thiên tài.
Tiếng gõ cửa vang lên, chân mày Tử Nguyệt cau lại. Sau khi bình phục được một phần nàng mới phát hiện ngón tay mình đang chảy máu…
Băng bó vết thương qua loa, lấy vội chút son phấn thoa lên khuôn mặt nhỏ.
– Kẹt kẹt!
Nàng xuống lầu mở cửa.
Đứng ngoài cửa là một nha hoàn mặc áo màu ngọc bích, trông thấy Tử Nguyệt, khuôn mặt ả lộ ra vẻ khó chịu:
– Thất tiểu thư, người để ta đợi lâu quá đấy! Gia chủ kêu người mau qua đó. Nếu làm lỡ chuyện của gia chủ thì người cẩn thận đó!
Người vừa tới là Thúy Lan, tỳ nữ thân cận của Lâu Minh Châu, từ trước tới giờ luôn không nể nang gì nàng. Lâu Tử Nguyệt luôn che giấu công phu của mình, khiến người hầu kẻ hạ trong Lâu phủ đều cho rằng nàng mềm yếu dễ bắt nạt, đến một nô tỳ nhỏ nhoi cũng có thể cưỡi lên đầu nàng.
Nguyên chủ có thể nhịn nhưng nàng trước giờ luôn được người khác coi trọng, không nhịn được!
Ngón trỏ tay phải bỗng nắm lấy cằm Thúy Lan, tà khí liên tục xuất hiện:
– Thúy Lan, chủ nhân nhà ngươi không dạy dỗ ngươi sao, nàng ta không dạy ngươi nhìn thấy Thất tiểu thư thì phải dùng kính ngữ sao?
– Kính ngữ?
Thúy Lan ghê tởm hất bàn tay của nàng ra, chê bẩn!
– Một tên phế vật như ngươi cũng đáng để ta kính trọng ư? Đừng tưởng rằng lão gia chủ sủng ái ngươi, ngươi liền có thể lên trời! Cái thứ phế vật như ngươi, ta chỉ tùy tiện nhấc đầu ngón tay thì ngươi cũng phải quỳ xuống cho ta!
Thật quá kiêu ngạo!
Ý cười trên môi Tử Nguyệt càng sâu, khóe mắt đầy ẩn ý:
– Vậy ta lại càng muốn xem xem, ngươi nhấc ngón tay lên thế nào.
Thúy Lan không nghĩ tới một tên phế vật ngày thường mềm yếu lại có thể thay đổi hoàn toàn đi bắt nạt người, lại còn dám nhục mạ nàng ta. Sự đối lập kì lạ như vậy khiến nàng ta quên mất thân phận, giận dữ ra tay.
– Soạt!
Một đạo Huyền khí hướng thẳng đến chỗ Tử Nguyệt!
Ánh sáng màu cam, Huyễn linh sư cấp 2.
Tử Nguyệt là người bình thường, nhưng Dạ Nguyệt thì không!
Khác một chữ, đổi linh hồn.
Nàng, không còn nhu nhược!
Nàng nắm lấy cổ tay ả nhanh như chớp, dùng sức bẻ gãy.
– Rắc!
Âm thanh xương cổ tay bị bẻ gãy vang lên.
– A!
Tiếng kêu sợ hãi đau khổ vang khắp Vọng Thư Các.
– Lâu Tử Nguyệt! Ngươi… Ngươi!
Thúy Lan hoảng sợ trợn tròn mắt, dùng sức nắm lấy chỗ tay gãy. Khi nhìn thấy sự lạnh lẽo như sương, sự tà mị trong đôi mắt của nàng, nàng ta bỗng quên đi đau đớn.
– Sao ngươi có thể…
Đôi mắt nàng tựa như vũng nước tĩnh mịch sâu thẳm, sóng dữ cũng không sợ hãi, khiến Thúy Lan lạnh cả sống lưng.
– Nhớ kỹ, lần sau phải dùng kính ngữ. Nếu không… Sẽ chết đó!
Sự mê hoặc chứa đầy sát khí, váy tím tung bay, tan biến trong gió. Để lại Thúy Lan đau đến mồ hôi lạnh ứa ra, khuôn mặt ngẩn ra:
– Cái này sao có thể… Rõ ràng là phế vật!
Tử Nguyệt đi đến đại đường Lâu gia. Lâu gia gia chủ Lâu Duy Nghị, thay vì nói là không thích nàng, chẳng bằng nói là căm hận vô cớ. Chỉ khi ở trước mặt Lâu Trạch Thiên ông ta mới che giấu thù hận.
Người duy nhất che chở cho nàng chỉ có người ông đang ở Đông Hải xa xôi, nửa năm chưa về. Nếu cái danh dâm loạn thành thật, sợ rằng không dễ dàng thoát tội như vậy.
Đạp mạnh vào cửa, đao kiếm từ bốn phương tám hướng lặng lẽ cùng lúc phóng tới. Tử Nguyệt đảo mắt, khóe môi cười lạnh, mười vị trưởng lão thì ba vị tới, các vị tiểu thư của Lâu phủ tới thật đông đủ. Bọn họ đều đang chờ xem trò cười của nàng đấy ư?
Sắc mặt Tử Nguyệt bỗng nghiêm lại, ánh mắt dán chặt vào một người toàn thân đẫm máu.
Màu đỏ, chói mắt!
Kia chính là người mà người đời gọi rằng có thân thể mê hoặc lòng người nhất. Hắn không yêu nữ giới, chỉ chung tình với nam tử. Nhưng với Lâu Tử Nguyệt mà nói, nàng và Cố Minh Âm chỉ là bạn tâm sự.
Đêm qua hắn như trích tiên hạ phàm, không gì sánh được; hôm nay lại bị đánh cho mình đầy thương tích, nằm rạp trên mặt đất, mặc người chỉ trỏ.
Đừng nói Tử Nguyệt chán ghét, đến chính hắn cũng cảm thấy bản thân thật thấp hèn.
Nếu không thấy lồng ngực đang nhấp nhô, chắc chắn sẽ tưởng rằng hắn đã chết. Nhưng dù ở trong tình cảnh này, hắn vẫn là người đầu tiên quay đầu lại nhìn Tử Nguyệt bước vào. Nhìn về phía nàng, khóe miệng hiện lên nét cười đầy thê lương.
Lúc Tử Nguyệt nhìn hắn, hắn liền nhanh chóng quay mặt đi.
Trong lòng Lâu Tử Nguyệt đặt dấu hỏi. Nàng tiến lên mấy bước, đứng về phía bên phải Cố Minh Âm, dưới chân toàn máu tươi của hắn. Đôi mắt phượng lúng túng nhìn về phía người đang ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ toạ, gia chủ Lâu gia Lâu Duy Nghị.
Đặt chén trà tráng men xuống, Lâu Duy Nghị ngẩng mặt lên, khuôn mặt chữ điền vuông vắn như tượng tạc, không giận mà oai, ánh mắt nghiêm nghị trừng mắt nhìn Tử Nguyệt, quát:
– Tử Nguyệt to gan! Ngươi có biết tội của mình không?
Một cảm giác uy nghiêm áp lực như núi Thái Sơn ập tới, cổ họng nàng lập tức nghẹn lại, máu dâng lên, nhưng nàng không thể thua! Khó khăn nuốt máu xuống, duỗi thẳng lưng, không thể để bản thân gục ngã ở chỗ này được.
Tử Nguyệt ngước mắt, lạnh lùng hỏi:
– Không biết ta có tội gì? Thỉnh cầu gia chủ chỉ rõ!
Thấy nàng quyết không nhận tội, sắc mặt Lâu Duy Nghị xanh xám. Huyền khí ngập tràn bốn phía, chén trà trong tay cũng rung rinh. Ông ta cố nén cơn giận dữ trong lòng xuống, nói:
– Ngươi, ngươi đúng là! Làm ra trò cười chết vì phóng túng như vậy! Trở thành đề tài trò chuyện của mọi người trong khắp các bữa cơm quán trà, danh dự cả tộc Lâu thị đều bị ngươi hủy hoại rồi. Tội lớn ngập trời như thế, ngươi còn muốn chối cãi nữa sao?
Đối mặt với ngàn người chỉ trỏ, Tử Nguyệt cụp mắt xuống, không nói một lời.
– Muội muội chắc là thích Cố Minh Âm? Vậy thì mời phụ thân làm chủ, gả muội cho hắn?
Lời đề nghị đầy lòng tốt của Lâu Minh Châu đã khơi dậy hứng thú của tất cả mọi người.
– Một nam kỹ bán thân mua vui, một kẻ thấp hèn như bùn, còn không bằng kỹ nữ, ai sẽ thích hắn chứ? Minh Châu tỷ đang nói chuyện cười ư?
– Hơn nữa lại là Cố tướng công có tiếng chỉ mê nam nhân! Thật sự ép hai người ở bên nhau, chẳng phải là ghép đôi bừa bãi ư?
– Có điều cũng chưa chắc, phế vật của Lâu phủ nói không chừng chính là hèn hạ như vậy, có sở thích khác biệt với người thường.
Âm thanh tuy nhỏ, nhưng ở đây đều là người tập võ, mỗi người đều nghe rõ từng chữ.
– Trật tự!
Lâu Duy Nghị thấy sự việc càng ngày càng loạn, tức giận đến mức vỗ nát mặt bàn gỗ tử đàn, các mảnh vụn bay loạn khắp nơi. Người ở bốn phía liền câm như hến.
Dù thế nào Lâu Tử Nguyệt cũng được Thánh thượng khâm chuẩn làm Thái tử phi. Nếu làm lớn chuyện này, tất nhiên là không có cách nào đền bù. Nhưng khó giải quyết nhất vẫn là làm thế nào để cứu vớt mặt mũi Hoàng gia! Tử Nguyệt đã sớm tự hủy hoại danh dự của mình, thêm chuyện này cũng chả sao. Hi vọng của hắn là Lâu Tử Nguyệt có thể cho tất cả mọi người một lời giải thích.
– Ngươi nói.
Ánh mắt Lâu Duy Nghị như chim ưng nhìn chằm chằm vào thân hình nam tử gầy gò phía trước:
– Tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Cố Minh Âm không quan tâm đến những vết thương do roi da tạo thành trên người mình, hắn giãy dụa đứng lên, nói với người ngồi ở chủ vị:
– Tại hạ Cố Minh Âm, là người làm ở Nam Phong Quán. Đêm qua Lâu Thất tiểu thư thực sự có nghỉ đêm ở Văn Âm Các, nhưng chúng ta chỉ ngắm trăng đối ẩm, không làm gì cả.
Giống như ném đá vào mặt hồ đang yên ả!
Đi vào Nam Phong Quán nhưng không làm gì cả ư? Làm gì có kiểu người như vậy?
– Cái gì cũng không làm?
Lâu Duy Nghị không dám tin vào những điều mình vừa nghe.
– Đúng, ta với Thất tiểu thư chỉ là bạn bè tri kỉ, không có bất kỳ quan hệ mờ ám nào. Xin chư vị đừng trách oan nàng.
Dứt lời, Cố Minh Âm liền quay về phía Tử Nguyệt vươn người cúi đầu.
Tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc, hắn thành khẩn nhìn về phía Lâu Duy Nghị:
– Nếu gia chủ ngài không tin, ta có thể thề với trời, hoặc lập tức chết ở đây, để chứng minh sự trong sạch của Tử Nguyệt tiểu thư!
*********************************
Mẫu thân nàng mới thật sự là đích nữ Lâu phủ.
Mẫu thân chưa kết hôn mà có thai, sau đó khó sinh mà chết. Ông ngoại cũng chính là ông nội Lâu Trạch Thiên bây giờ, để giúp nàng có chính danh nên đã để cữu cữu nhận nàng làm con thừa tự, chính là gia chủ Lâu Duy Nghị hiện nay. Ăn nhờ ở đậu mười bốn năm, trải qua bao khổ sở, có mấy ai biết.
Tử Nguyệt cố chịu đựng từng cơn đau bụng, vừa nghĩ cách di chuyển một chút, kiếm Tinh Khuyết liền xâm nhập vào trong, đẩy hộp kiếm vào trong, treo bức chân dung lên. Sau khi làm xong tất cả, nàng lập tức nằm liệt xuống, độc vẫn chưa được giải hết, lại vừa giằng co với Kiêu Dạ, nàng đã cố gắng chịu đựng lắm rồi.
Nàng ngồi phịch xuống mặt đất thở gấp, vô tình nhìn thấy khuôn mặt tuyệt đẹp phản chiếu trong gương, không khỏi giật mình. Chỉ xinh đẹp mà không có sức mạnh thì chỉ có thể là một thứ đồ chơi cho kẻ mạnh. Nàng biết điều đó từ khi còn là một đứa trẻ. Vì vậy nàng trang điểm thật đậm để che đi vẻ đẹp của mình cũng để mọi người nghĩ rằng nàng chỉ biết ăn chơi. Thực tế ngoại trừ việc không thể tu luyện, nguyên chủ chính là thiên tài.
Tiếng gõ cửa vang lên, chân mày Tử Nguyệt cau lại. Sau khi bình phục được một phần nàng mới phát hiện ngón tay mình đang chảy máu…
Băng bó vết thương qua loa, lấy vội chút son phấn thoa lên khuôn mặt nhỏ.
– Kẹt kẹt!
Nàng xuống lầu mở cửa.
Đứng ngoài cửa là một nha hoàn mặc áo màu ngọc bích, trông thấy Tử Nguyệt, khuôn mặt ả lộ ra vẻ khó chịu:
– Thất tiểu thư, người để ta đợi lâu quá đấy! Gia chủ kêu người mau qua đó. Nếu làm lỡ chuyện của gia chủ thì người cẩn thận đó!
Người vừa tới là Thúy Lan, tỳ nữ thân cận của Lâu Minh Châu, từ trước tới giờ luôn không nể nang gì nàng. Lâu Tử Nguyệt luôn che giấu công phu của mình, khiến người hầu kẻ hạ trong Lâu phủ đều cho rằng nàng mềm yếu dễ bắt nạt, đến một nô tỳ nhỏ nhoi cũng có thể cưỡi lên đầu nàng.
Nguyên chủ có thể nhịn nhưng nàng trước giờ luôn được người khác coi trọng, không nhịn được!
Ngón trỏ tay phải bỗng nắm lấy cằm Thúy Lan, tà khí liên tục xuất hiện:
– Thúy Lan, chủ nhân nhà ngươi không dạy dỗ ngươi sao, nàng ta không dạy ngươi nhìn thấy Thất tiểu thư thì phải dùng kính ngữ sao?
– Kính ngữ?
Thúy Lan ghê tởm hất bàn tay của nàng ra, chê bẩn!
– Một tên phế vật như ngươi cũng đáng để ta kính trọng ư? Đừng tưởng rằng lão gia chủ sủng ái ngươi, ngươi liền có thể lên trời! Cái thứ phế vật như ngươi, ta chỉ tùy tiện nhấc đầu ngón tay thì ngươi cũng phải quỳ xuống cho ta!
Thật quá kiêu ngạo!
Ý cười trên môi Tử Nguyệt càng sâu, khóe mắt đầy ẩn ý:
– Vậy ta lại càng muốn xem xem, ngươi nhấc ngón tay lên thế nào.
Thúy Lan không nghĩ tới một tên phế vật ngày thường mềm yếu lại có thể thay đổi hoàn toàn đi bắt nạt người, lại còn dám nhục mạ nàng ta. Sự đối lập kì lạ như vậy khiến nàng ta quên mất thân phận, giận dữ ra tay.
– Soạt!
Một đạo Huyền khí hướng thẳng đến chỗ Tử Nguyệt!
Ánh sáng màu cam, Huyễn linh sư cấp 2.
Tử Nguyệt là người bình thường, nhưng Dạ Nguyệt thì không!
Khác một chữ, đổi linh hồn.
Nàng, không còn nhu nhược!
Nàng nắm lấy cổ tay ả nhanh như chớp, dùng sức bẻ gãy.
– Rắc!
Âm thanh xương cổ tay bị bẻ gãy vang lên.
– A!
Tiếng kêu sợ hãi đau khổ vang khắp Vọng Thư Các.
– Lâu Tử Nguyệt! Ngươi… Ngươi!
Thúy Lan hoảng sợ trợn tròn mắt, dùng sức nắm lấy chỗ tay gãy. Khi nhìn thấy sự lạnh lẽo như sương, sự tà mị trong đôi mắt của nàng, nàng ta bỗng quên đi đau đớn.
– Sao ngươi có thể…
Đôi mắt nàng tựa như vũng nước tĩnh mịch sâu thẳm, sóng dữ cũng không sợ hãi, khiến Thúy Lan lạnh cả sống lưng.
– Nhớ kỹ, lần sau phải dùng kính ngữ. Nếu không… Sẽ chết đó!
Sự mê hoặc chứa đầy sát khí, váy tím tung bay, tan biến trong gió. Để lại Thúy Lan đau đến mồ hôi lạnh ứa ra, khuôn mặt ngẩn ra:
– Cái này sao có thể… Rõ ràng là phế vật!
Tử Nguyệt đi đến đại đường Lâu gia. Lâu gia gia chủ Lâu Duy Nghị, thay vì nói là không thích nàng, chẳng bằng nói là căm hận vô cớ. Chỉ khi ở trước mặt Lâu Trạch Thiên ông ta mới che giấu thù hận.
Người duy nhất che chở cho nàng chỉ có người ông đang ở Đông Hải xa xôi, nửa năm chưa về. Nếu cái danh dâm loạn thành thật, sợ rằng không dễ dàng thoát tội như vậy.
Đạp mạnh vào cửa, đao kiếm từ bốn phương tám hướng lặng lẽ cùng lúc phóng tới. Tử Nguyệt đảo mắt, khóe môi cười lạnh, mười vị trưởng lão thì ba vị tới, các vị tiểu thư của Lâu phủ tới thật đông đủ. Bọn họ đều đang chờ xem trò cười của nàng đấy ư?
Sắc mặt Tử Nguyệt bỗng nghiêm lại, ánh mắt dán chặt vào một người toàn thân đẫm máu.
Màu đỏ, chói mắt!
Kia chính là người mà người đời gọi rằng có thân thể mê hoặc lòng người nhất. Hắn không yêu nữ giới, chỉ chung tình với nam tử. Nhưng với Lâu Tử Nguyệt mà nói, nàng và Cố Minh Âm chỉ là bạn tâm sự.
Đêm qua hắn như trích tiên hạ phàm, không gì sánh được; hôm nay lại bị đánh cho mình đầy thương tích, nằm rạp trên mặt đất, mặc người chỉ trỏ.
Đừng nói Tử Nguyệt chán ghét, đến chính hắn cũng cảm thấy bản thân thật thấp hèn.
Nếu không thấy lồng ngực đang nhấp nhô, chắc chắn sẽ tưởng rằng hắn đã chết. Nhưng dù ở trong tình cảnh này, hắn vẫn là người đầu tiên quay đầu lại nhìn Tử Nguyệt bước vào. Nhìn về phía nàng, khóe miệng hiện lên nét cười đầy thê lương.
Lúc Tử Nguyệt nhìn hắn, hắn liền nhanh chóng quay mặt đi.
Trong lòng Lâu Tử Nguyệt đặt dấu hỏi. Nàng tiến lên mấy bước, đứng về phía bên phải Cố Minh Âm, dưới chân toàn máu tươi của hắn. Đôi mắt phượng lúng túng nhìn về phía người đang ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ toạ, gia chủ Lâu gia Lâu Duy Nghị.
Đặt chén trà tráng men xuống, Lâu Duy Nghị ngẩng mặt lên, khuôn mặt chữ điền vuông vắn như tượng tạc, không giận mà oai, ánh mắt nghiêm nghị trừng mắt nhìn Tử Nguyệt, quát:
– Tử Nguyệt to gan! Ngươi có biết tội của mình không?
Một cảm giác uy nghiêm áp lực như núi Thái Sơn ập tới, cổ họng nàng lập tức nghẹn lại, máu dâng lên, nhưng nàng không thể thua! Khó khăn nuốt máu xuống, duỗi thẳng lưng, không thể để bản thân gục ngã ở chỗ này được.
Tử Nguyệt ngước mắt, lạnh lùng hỏi:
– Không biết ta có tội gì? Thỉnh cầu gia chủ chỉ rõ!
Thấy nàng quyết không nhận tội, sắc mặt Lâu Duy Nghị xanh xám. Huyền khí ngập tràn bốn phía, chén trà trong tay cũng rung rinh. Ông ta cố nén cơn giận dữ trong lòng xuống, nói:
– Ngươi, ngươi đúng là! Làm ra trò cười chết vì phóng túng như vậy! Trở thành đề tài trò chuyện của mọi người trong khắp các bữa cơm quán trà, danh dự cả tộc Lâu thị đều bị ngươi hủy hoại rồi. Tội lớn ngập trời như thế, ngươi còn muốn chối cãi nữa sao?
Đối mặt với ngàn người chỉ trỏ, Tử Nguyệt cụp mắt xuống, không nói một lời.
– Muội muội chắc là thích Cố Minh Âm? Vậy thì mời phụ thân làm chủ, gả muội cho hắn?
Lời đề nghị đầy lòng tốt của Lâu Minh Châu đã khơi dậy hứng thú của tất cả mọi người.
– Một nam kỹ bán thân mua vui, một kẻ thấp hèn như bùn, còn không bằng kỹ nữ, ai sẽ thích hắn chứ? Minh Châu tỷ đang nói chuyện cười ư?
– Hơn nữa lại là Cố tướng công có tiếng chỉ mê nam nhân! Thật sự ép hai người ở bên nhau, chẳng phải là ghép đôi bừa bãi ư?
– Có điều cũng chưa chắc, phế vật của Lâu phủ nói không chừng chính là hèn hạ như vậy, có sở thích khác biệt với người thường.
Âm thanh tuy nhỏ, nhưng ở đây đều là người tập võ, mỗi người đều nghe rõ từng chữ.
– Trật tự!
Lâu Duy Nghị thấy sự việc càng ngày càng loạn, tức giận đến mức vỗ nát mặt bàn gỗ tử đàn, các mảnh vụn bay loạn khắp nơi. Người ở bốn phía liền câm như hến.
Dù thế nào Lâu Tử Nguyệt cũng được Thánh thượng khâm chuẩn làm Thái tử phi. Nếu làm lớn chuyện này, tất nhiên là không có cách nào đền bù. Nhưng khó giải quyết nhất vẫn là làm thế nào để cứu vớt mặt mũi Hoàng gia! Tử Nguyệt đã sớm tự hủy hoại danh dự của mình, thêm chuyện này cũng chả sao. Hi vọng của hắn là Lâu Tử Nguyệt có thể cho tất cả mọi người một lời giải thích.
– Ngươi nói.
Ánh mắt Lâu Duy Nghị như chim ưng nhìn chằm chằm vào thân hình nam tử gầy gò phía trước:
– Tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Cố Minh Âm không quan tâm đến những vết thương do roi da tạo thành trên người mình, hắn giãy dụa đứng lên, nói với người ngồi ở chủ vị:
– Tại hạ Cố Minh Âm, là người làm ở Nam Phong Quán. Đêm qua Lâu Thất tiểu thư thực sự có nghỉ đêm ở Văn Âm Các, nhưng chúng ta chỉ ngắm trăng đối ẩm, không làm gì cả.
Giống như ném đá vào mặt hồ đang yên ả!
Đi vào Nam Phong Quán nhưng không làm gì cả ư? Làm gì có kiểu người như vậy?
– Cái gì cũng không làm?
Lâu Duy Nghị không dám tin vào những điều mình vừa nghe.
– Đúng, ta với Thất tiểu thư chỉ là bạn bè tri kỉ, không có bất kỳ quan hệ mờ ám nào. Xin chư vị đừng trách oan nàng.
Dứt lời, Cố Minh Âm liền quay về phía Tử Nguyệt vươn người cúi đầu.
Tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc, hắn thành khẩn nhìn về phía Lâu Duy Nghị:
– Nếu gia chủ ngài không tin, ta có thể thề với trời, hoặc lập tức chết ở đây, để chứng minh sự trong sạch của Tử Nguyệt tiểu thư!