Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Tiếng nói mạnh mẽ, vang vọng trong không trung.
– Cố Minh Âm!
Giọng nói của Lâu Minh Châu bỗng truyền đến, bên trong giọng nói mang theo ẩn ý:
– Sáng nay quần áo Lâu Tử Nguyệt không chỉnh tề hôn mê trên giường ngươi, khắp đầu đường cuối ngõ đều lan truyền chuyện này. Bây giờ ngươi lại đổi giọng, nước đã hắt ra ngoài còn có thể lấy lại sao?
– Ta chưa từng nói sai điều gì.
– Chưa từng nói sai điều gì ư?
Lâu Minh Châu cười lạnh, khẩu khí uy hiếp:
– Ngươi suy nghĩ kỹ lại đi rồi hãy nói!
Hắn hất sợi tóc trên trán ra, đứng sóng vai với thiếu nữ phía trước lộ ra nét mặt tươi cười làm cho khuôn mặt lạnh lùng băng giá như sương của người đứng sau xuất hiện sự bối rối.
– Từ sau khi Thất tiểu thư hôn mê, ta chưa hề nói bất kỳ lời nào. Lời đồn trên phố, đều là người làm và những vị khách đơm đặt. Nếu không tin, các vị đều có thể đến Nam Phong Quán điều tra.
Sạch sẽ, lạnh lùng.
Đây là cảm giác mà Cố Minh Âm tạo cho mọi người.
Nghĩ lại thì đây đúng là lần đầu tiên bản thân Cố Minh Âm trả lời chuyện này.
Nhưng, sau khi nỗi kinh ngạc tạm thời qua đi, mọi người nhìn nhau, đều âm thầm cười nhạo chính mình vì sao lại kinh sợ? Cái danh Lâu Tử Nguyệt dâm loạn bên ngoài lại đột nhiên trở nên trong sạch, giống như ngươi nói sói nhà người ta không còn ăn thịt. Thật giống chuyện đùa!
Lâu Minh Châu không chịu buông tha, trực tiếp chỉ Cố Minh Âm, nói ra tất cả những lời mọi người muốn nói:
– Ta muốn ngươi thề! Lời thề từ trái tim mình!
Sắc mặt Tử Nguyệt trầm xuống. Lời thề của thế giới này khác với lời thề trong kiếp trước của nàng. Lời thề đều bị ràng buộc bởi quy tắc của thiên địa. Nếu vi phạm lời thề, nhẹ thì chết, nặng thì hồn bay phách tán, thậm chí phải xuống địa ngục. Mà lời thề từ trái tim chính là lời thề nguyền lớn nhất của Huyễn linh sư, đối với người bình thường, nó càng…
– Không dám đúng không?
Thấy hai người đều do dự, Lâu Minh Châu hạ giọng, chỉ là loại con gái háo sắc, còn có thể làm nên chuyện gì. Nàng ta chế giễu nói,
– Các ngươi đã xứng đôi như thế, không bằng thành thân đi? Tiền cho Cố tướng công hoàn lương ta sẽ trả, thấy sao?
– Minh Châu, chắc tỷ đang tạo phúc cho thiên hạ đấy!
– Lâu Tử Nguyệt là người như thế nào? Nếu nàng ta vào Nam Phong Quán mà không làm gì, ta sẽ chặt đầu mình xuống làm bóng cho nàng ta đá!
Lại một tràng cười vang lên, đến Lâu Duy Nghị cũng không ngăn cản mọi người bàn tán, giống như chuyện Lâu Tử Nguyệt bất trinh là chuyện ván đã đóng thuyền.
– Ta thề với trái tim, ta và Lâu Tử Nguyệt hoàn toàn trong sáng, tuyệt đối không có chuyện gian dối. Nếu làm trái lời thề, tất xuống địa ngục.
Mọi người ở đây chuyện trò vui vẻ, chờ đến lúc chế giễu. Tiếng nói ôn nhuận nho nhã của Cố Minh Âm vang lên trên đại sảnh, từng chữ âm vang, dư âm còn văng vẳng bên tai.
Đám người nín thở, ánh đèn của địa ngục không tới, chỉ có một nam một nữ lạnh lùng đứng lặng.
Mỗi chữ mỗi câu bủa vây lấy trái tim trong lòng mỗi người.
Bọn họ nghĩ bản thân nghe lầm, nhưng nhìn thấy thần sắc trong mắt đối phương, thì rõ ràng là thật!
Thật vậy sao?
Trời ạ! Có cần phải kinh sợ đến vậy không!
Không ngờ Lâu Tử Nguyệt lại đổi sang ăn chay!
Sau khi lão gia chủ đi, Lâu Thất tiểu thư tựa hồ như mất đi mục tiêu, không còn nuôi dưỡng nam sủng, mà hàng đêm không hồi phủ. Nam Phong Quán dường như trở thành một ngôi nhà khác của nàng. Mọi người chỉ xem kịch, không có một ai ngăn cản.
Một nữ nhân có hôn ước cùng Thái tử tự mình tìm chết, ngươi còn không cho nàng tìm đường chết sao?
Nếu không phải suýt nữa chết ở Nam Phong Quán, ai sẽ quan tâm đến nàng?
Vốn mang tâm thế hưng phấn hỏi tội, ai ngờ được lần tra hỏi này lại tra ra nàng với Cố Minh Âm không có bất kỳ điều gì mờ ám với nhau tại Nam Phong Quán chứ?
Đúng là làm trò cười cho thiên hạ!
Cố Minh Âm có vẻ ngoài đẹp mắt, nếu gần gũi chơi đùa hẳn sẽ mê ly vô tận. Một nữ nhân nổi danh dâm loạn mà lại không làm gì tên này?
Những bí mật gây sốc này còn khiến người ta khiếp sợ đến mức nào?
– Xem ra có người muốn chặt đầu mình xuống làm bóng đá…
Lâu Minh Châu gắt gỏng trừng mắt nhìn Cố Minh Âm. Đối phương lại đáp lại nàng ta nụ cười thản nhiên giống như lần trước, khiến nàng ta có cảm giác bất lực như đánh vào bông. Ánh mắt xung quanh đều lia tới, giống như cười nhạo nàng ta làm ra chuyện vô ích.
Ở đây có không ít tỷ muội đều biết nàng ta đã dùng hơn ngàn lượng bạc mới đưa Cố Minh Âm từ phủ Thái tử ra. Nàng ta vốn muốn cho hắn sống chết nhận đã tằng tịu với Lâu Tử Nguyệt, bắt hắn đưa ra chuyện cầu hôn, khiến Lâu Tử Nguyệt chết cũng không thể xoay người. Ai ngờ hắn đúng là ăn cây táo rào cây sung, lại trả đũa giúp tiện nhân kia.
Thật ác độc! Lâu Tử Nguyệt, ngươi dựa vào cái gì để Cố Minh Âm lấy cái chết bảo vệ? Lại khiến nàng ta bị bêu xấu trước mặt tất cả mọi người trong khi chỉ là một tên phế vật không hơn không kém. Thù này không báo, Lâu Minh Châu nàng sao có thể xứng đáng với tên mình.
– Nếu không có chuyện khác, ta xin cáo từ.
– Đứng lại.
Tiếng nói vừa dứt, mọi người kìm lại tâm tư trong lòng, cùng nhau nhìn về phía người nói, đương gia chủ mẫu, Đặng Thù.
Dung mạo bà ta đoan trang, áo bào lộng lẫy thêu hoa mẫu đơn bằng tơ vàng, nụ cười lóe ra một tia sáng:
– Chuyện Tử Nguyệt nghỉ đêm tại Nam Phong Quán đã được sáng tỏ. Nhưng dù chúng ta chứng minh trong sạch thì sao chứ, người khác cũng sẽ nói Lâu phủ chúng ta bao che khuyết điểm. Lời đồn đại như gió, nếu đã không thể giải thích rõ ràng, chi bằng không nói.
Hay cho một câu “chi bằng không nói”!
Đương gia chủ mẫu quả nhiên là nhân vật lợi hại. Một câu nói liền lật ngược lại toàn bộ những lời Cố Minh Âm vừa nói, hơn nữa còn nói đến hợp lí hợp tình. Lời đồn đại một khi đã nói ra, càng cố xóa sẽ càng thêm đen, nhưng cũng không phải không có cơ hội tẩy trắng, thế mà một câu nói của Đặng Thù đã phủi sạch khả năng này.
– Hiện nay điều quan trọng nhất là bên Hoàng gia…
Đặng Thù một mặt nghĩ ngợi tìm từ, một mặt mang ý cười sâu sắc nhìn về phía Lâu Tử Nguyệt, chậm rãi nói:
– Chi bằng Tử Nguyệt cùng gia chủ đến diện thánh, nhận sai, cầu xin tha thứ. Hoàng đế cũng yêu quý con, sẽ không so đo chút chuyện nhỏ này với con, không chừng còn ban cho con thêm một mối hôn nhân tốt để chọn lựa.
Việc nhỏ?
Dư luận huyên náo xôn xao là chuyện nhỏ?
Lâu Tử Nguyệt nàng mà nhận cái tội danh này, sợ là sẽ không có người lấy!
– Muội muội sẽ không nỡ bỏ vị trí Thái tử phi ấy chứ?
Lâu Minh Châu thấy tình thế có lợi liền lập tức phản kích.
Tử Nguyệt lộ ra ý cười sâu sắc:
– Đa tạ Minh Châu tỷ tỷ mưu trí vô song. Muội không thể báo đáp, chỉ có tặng tỷ bốn chữ.
Minh Châu ngơ ngẩn, lại sợ nàng tung ra chiêu gì.
– Đích thứ khác nhau.
Lúc đó, nàng ta tức giận đến sôi máu, mười ngón tay nắm chặt.
Hay cho một câu đích thứ khác nhau!
Tử Nguyệt không nói tường tận ý tứ nhưng tỷ muội trong Lâu thị đều hiểu: Đích thứ phân chia, cách biệt một trời, Lâu Minh Châu là thứ nữ, coi như có gả vào Đông Cung thì cũng chỉ có thể là Trắc Phi. So với Lâu Tử Nguyệt thì có thể tốt hơn đến đâu được chứ?
Chỉ là, từ bao giờ mà phế vật Lâu gia lại biết châm chọc người như vậy?
Đặng Thù cũng sinh lòng nghi ngờ.
– Bên Thánh thượng, ta sẽ tự đi cùng gia chủ, không phiền chủ mẫu quan tâm. Nếu không có chuyện khác, Tử Nguyệt xin cáo từ trước.
Không đợi Lâu Duy Nghị nói tiếp, nàng liền nhấc chân ra khỏi đại đường.
Toàn bộ đại sảnh, nàng là người đến cuối cùng, cũng là người đi đầu tiên.
Khiêu khích!
Nhìn Lâu Duy Nghị xanh cả mặt, như muốn phát tác, Đặng Thù nhanh chóng đi đến vuốt ngực ông ta, an ủi nói:
– Từ nhỏ nó đã bị phụ thân chàng chiều hư. Phu quân, chớ có so đo với nó, sức khỏe của chàng vẫn quan trọng hơn.
Muốn so đo, cũng phải so đo ở sau lưng, không thể ở trước mặt người khác.
Lâu Duy Nghị hiểu, nén cơn giận xuống, lo lắng nói:
– Xảy ra chuyện này, nàng bảo ta lấy mặt mũi nào đi gặp Hoàng thượng đây?
– Thái tử đã sớm bất mãn với nó, coi như chúng ta không nói, cả thành cũng đồn ầm lên rồi. Với tâm tính của Điện hạ, người sẽ nuốt trôi cục tức này sao? Chuyện từ hôn là không thể tránh khỏi. Tử Nguyệt vốn đã sai, chỉ cần nó đi gặp Hoàng đế, xem nó còn dám nói thêm điều gì.
*********************************
Tiếng nói mạnh mẽ, vang vọng trong không trung.
– Cố Minh Âm!
Giọng nói của Lâu Minh Châu bỗng truyền đến, bên trong giọng nói mang theo ẩn ý:
– Sáng nay quần áo Lâu Tử Nguyệt không chỉnh tề hôn mê trên giường ngươi, khắp đầu đường cuối ngõ đều lan truyền chuyện này. Bây giờ ngươi lại đổi giọng, nước đã hắt ra ngoài còn có thể lấy lại sao?
– Ta chưa từng nói sai điều gì.
– Chưa từng nói sai điều gì ư?
Lâu Minh Châu cười lạnh, khẩu khí uy hiếp:
– Ngươi suy nghĩ kỹ lại đi rồi hãy nói!
Hắn hất sợi tóc trên trán ra, đứng sóng vai với thiếu nữ phía trước lộ ra nét mặt tươi cười làm cho khuôn mặt lạnh lùng băng giá như sương của người đứng sau xuất hiện sự bối rối.
– Từ sau khi Thất tiểu thư hôn mê, ta chưa hề nói bất kỳ lời nào. Lời đồn trên phố, đều là người làm và những vị khách đơm đặt. Nếu không tin, các vị đều có thể đến Nam Phong Quán điều tra.
Sạch sẽ, lạnh lùng.
Đây là cảm giác mà Cố Minh Âm tạo cho mọi người.
Nghĩ lại thì đây đúng là lần đầu tiên bản thân Cố Minh Âm trả lời chuyện này.
Nhưng, sau khi nỗi kinh ngạc tạm thời qua đi, mọi người nhìn nhau, đều âm thầm cười nhạo chính mình vì sao lại kinh sợ? Cái danh Lâu Tử Nguyệt dâm loạn bên ngoài lại đột nhiên trở nên trong sạch, giống như ngươi nói sói nhà người ta không còn ăn thịt. Thật giống chuyện đùa!
Lâu Minh Châu không chịu buông tha, trực tiếp chỉ Cố Minh Âm, nói ra tất cả những lời mọi người muốn nói:
– Ta muốn ngươi thề! Lời thề từ trái tim mình!
Sắc mặt Tử Nguyệt trầm xuống. Lời thề của thế giới này khác với lời thề trong kiếp trước của nàng. Lời thề đều bị ràng buộc bởi quy tắc của thiên địa. Nếu vi phạm lời thề, nhẹ thì chết, nặng thì hồn bay phách tán, thậm chí phải xuống địa ngục. Mà lời thề từ trái tim chính là lời thề nguyền lớn nhất của Huyễn linh sư, đối với người bình thường, nó càng…
– Không dám đúng không?
Thấy hai người đều do dự, Lâu Minh Châu hạ giọng, chỉ là loại con gái háo sắc, còn có thể làm nên chuyện gì. Nàng ta chế giễu nói,
– Các ngươi đã xứng đôi như thế, không bằng thành thân đi? Tiền cho Cố tướng công hoàn lương ta sẽ trả, thấy sao?
– Minh Châu, chắc tỷ đang tạo phúc cho thiên hạ đấy!
– Lâu Tử Nguyệt là người như thế nào? Nếu nàng ta vào Nam Phong Quán mà không làm gì, ta sẽ chặt đầu mình xuống làm bóng cho nàng ta đá!
Lại một tràng cười vang lên, đến Lâu Duy Nghị cũng không ngăn cản mọi người bàn tán, giống như chuyện Lâu Tử Nguyệt bất trinh là chuyện ván đã đóng thuyền.
– Ta thề với trái tim, ta và Lâu Tử Nguyệt hoàn toàn trong sáng, tuyệt đối không có chuyện gian dối. Nếu làm trái lời thề, tất xuống địa ngục.
Mọi người ở đây chuyện trò vui vẻ, chờ đến lúc chế giễu. Tiếng nói ôn nhuận nho nhã của Cố Minh Âm vang lên trên đại sảnh, từng chữ âm vang, dư âm còn văng vẳng bên tai.
Đám người nín thở, ánh đèn của địa ngục không tới, chỉ có một nam một nữ lạnh lùng đứng lặng.
Mỗi chữ mỗi câu bủa vây lấy trái tim trong lòng mỗi người.
Bọn họ nghĩ bản thân nghe lầm, nhưng nhìn thấy thần sắc trong mắt đối phương, thì rõ ràng là thật!
Thật vậy sao?
Trời ạ! Có cần phải kinh sợ đến vậy không!
Không ngờ Lâu Tử Nguyệt lại đổi sang ăn chay!
Sau khi lão gia chủ đi, Lâu Thất tiểu thư tựa hồ như mất đi mục tiêu, không còn nuôi dưỡng nam sủng, mà hàng đêm không hồi phủ. Nam Phong Quán dường như trở thành một ngôi nhà khác của nàng. Mọi người chỉ xem kịch, không có một ai ngăn cản.
Một nữ nhân có hôn ước cùng Thái tử tự mình tìm chết, ngươi còn không cho nàng tìm đường chết sao?
Nếu không phải suýt nữa chết ở Nam Phong Quán, ai sẽ quan tâm đến nàng?
Vốn mang tâm thế hưng phấn hỏi tội, ai ngờ được lần tra hỏi này lại tra ra nàng với Cố Minh Âm không có bất kỳ điều gì mờ ám với nhau tại Nam Phong Quán chứ?
Đúng là làm trò cười cho thiên hạ!
Cố Minh Âm có vẻ ngoài đẹp mắt, nếu gần gũi chơi đùa hẳn sẽ mê ly vô tận. Một nữ nhân nổi danh dâm loạn mà lại không làm gì tên này?
Những bí mật gây sốc này còn khiến người ta khiếp sợ đến mức nào?
– Xem ra có người muốn chặt đầu mình xuống làm bóng đá…
Lâu Minh Châu gắt gỏng trừng mắt nhìn Cố Minh Âm. Đối phương lại đáp lại nàng ta nụ cười thản nhiên giống như lần trước, khiến nàng ta có cảm giác bất lực như đánh vào bông. Ánh mắt xung quanh đều lia tới, giống như cười nhạo nàng ta làm ra chuyện vô ích.
Ở đây có không ít tỷ muội đều biết nàng ta đã dùng hơn ngàn lượng bạc mới đưa Cố Minh Âm từ phủ Thái tử ra. Nàng ta vốn muốn cho hắn sống chết nhận đã tằng tịu với Lâu Tử Nguyệt, bắt hắn đưa ra chuyện cầu hôn, khiến Lâu Tử Nguyệt chết cũng không thể xoay người. Ai ngờ hắn đúng là ăn cây táo rào cây sung, lại trả đũa giúp tiện nhân kia.
Thật ác độc! Lâu Tử Nguyệt, ngươi dựa vào cái gì để Cố Minh Âm lấy cái chết bảo vệ? Lại khiến nàng ta bị bêu xấu trước mặt tất cả mọi người trong khi chỉ là một tên phế vật không hơn không kém. Thù này không báo, Lâu Minh Châu nàng sao có thể xứng đáng với tên mình.
– Nếu không có chuyện khác, ta xin cáo từ.
– Đứng lại.
Tiếng nói vừa dứt, mọi người kìm lại tâm tư trong lòng, cùng nhau nhìn về phía người nói, đương gia chủ mẫu, Đặng Thù.
Dung mạo bà ta đoan trang, áo bào lộng lẫy thêu hoa mẫu đơn bằng tơ vàng, nụ cười lóe ra một tia sáng:
– Chuyện Tử Nguyệt nghỉ đêm tại Nam Phong Quán đã được sáng tỏ. Nhưng dù chúng ta chứng minh trong sạch thì sao chứ, người khác cũng sẽ nói Lâu phủ chúng ta bao che khuyết điểm. Lời đồn đại như gió, nếu đã không thể giải thích rõ ràng, chi bằng không nói.
Hay cho một câu “chi bằng không nói”!
Đương gia chủ mẫu quả nhiên là nhân vật lợi hại. Một câu nói liền lật ngược lại toàn bộ những lời Cố Minh Âm vừa nói, hơn nữa còn nói đến hợp lí hợp tình. Lời đồn đại một khi đã nói ra, càng cố xóa sẽ càng thêm đen, nhưng cũng không phải không có cơ hội tẩy trắng, thế mà một câu nói của Đặng Thù đã phủi sạch khả năng này.
– Hiện nay điều quan trọng nhất là bên Hoàng gia…
Đặng Thù một mặt nghĩ ngợi tìm từ, một mặt mang ý cười sâu sắc nhìn về phía Lâu Tử Nguyệt, chậm rãi nói:
– Chi bằng Tử Nguyệt cùng gia chủ đến diện thánh, nhận sai, cầu xin tha thứ. Hoàng đế cũng yêu quý con, sẽ không so đo chút chuyện nhỏ này với con, không chừng còn ban cho con thêm một mối hôn nhân tốt để chọn lựa.
Việc nhỏ?
Dư luận huyên náo xôn xao là chuyện nhỏ?
Lâu Tử Nguyệt nàng mà nhận cái tội danh này, sợ là sẽ không có người lấy!
– Muội muội sẽ không nỡ bỏ vị trí Thái tử phi ấy chứ?
Lâu Minh Châu thấy tình thế có lợi liền lập tức phản kích.
Tử Nguyệt lộ ra ý cười sâu sắc:
– Đa tạ Minh Châu tỷ tỷ mưu trí vô song. Muội không thể báo đáp, chỉ có tặng tỷ bốn chữ.
Minh Châu ngơ ngẩn, lại sợ nàng tung ra chiêu gì.
– Đích thứ khác nhau.
Lúc đó, nàng ta tức giận đến sôi máu, mười ngón tay nắm chặt.
Hay cho một câu đích thứ khác nhau!
Tử Nguyệt không nói tường tận ý tứ nhưng tỷ muội trong Lâu thị đều hiểu: Đích thứ phân chia, cách biệt một trời, Lâu Minh Châu là thứ nữ, coi như có gả vào Đông Cung thì cũng chỉ có thể là Trắc Phi. So với Lâu Tử Nguyệt thì có thể tốt hơn đến đâu được chứ?
Chỉ là, từ bao giờ mà phế vật Lâu gia lại biết châm chọc người như vậy?
Đặng Thù cũng sinh lòng nghi ngờ.
– Bên Thánh thượng, ta sẽ tự đi cùng gia chủ, không phiền chủ mẫu quan tâm. Nếu không có chuyện khác, Tử Nguyệt xin cáo từ trước.
Không đợi Lâu Duy Nghị nói tiếp, nàng liền nhấc chân ra khỏi đại đường.
Toàn bộ đại sảnh, nàng là người đến cuối cùng, cũng là người đi đầu tiên.
Khiêu khích!
Nhìn Lâu Duy Nghị xanh cả mặt, như muốn phát tác, Đặng Thù nhanh chóng đi đến vuốt ngực ông ta, an ủi nói:
– Từ nhỏ nó đã bị phụ thân chàng chiều hư. Phu quân, chớ có so đo với nó, sức khỏe của chàng vẫn quan trọng hơn.
Muốn so đo, cũng phải so đo ở sau lưng, không thể ở trước mặt người khác.
Lâu Duy Nghị hiểu, nén cơn giận xuống, lo lắng nói:
– Xảy ra chuyện này, nàng bảo ta lấy mặt mũi nào đi gặp Hoàng thượng đây?
– Thái tử đã sớm bất mãn với nó, coi như chúng ta không nói, cả thành cũng đồn ầm lên rồi. Với tâm tính của Điện hạ, người sẽ nuốt trôi cục tức này sao? Chuyện từ hôn là không thể tránh khỏi. Tử Nguyệt vốn đã sai, chỉ cần nó đi gặp Hoàng đế, xem nó còn dám nói thêm điều gì.