Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phu Nhân Ngốc Sống Lại - Chương 13
Chương 13: Cái tát.
Tức khắc, trong lòng anh thấy hơi ngứa. Anh muốn nhìn xem thử, cô nhóc này còn có thể mang đến sự kinh ngạc nào cho anh nữa.
Dưới sân khấu, Tô Quốc Vĩ vô cùng hoảng hốt, thầm mắng Tô Tú Anh không biết giữ thể diện! Để cho người khác biết được tình cảm chị em trong nhà họ Tô kém đến vậy, chẳng phải là làm mất mặt nhà họ Tô sao!
Tô Quốc Vĩ khẩn trương nháy mắt với Tô Tú Anh, nhưng Tô Tú Anh làm gì nhìn thấy, hiện tại trong mắt cô ta chỉ thấy được Tô Cẩm Mịch, là Tô Cẩm Mịch đoạt hết ánh sáng mà cô ta nên sở hữu, đương nhiên cô ta phải khiến Tô Cẩm Mịch trả giá đắt.
Tô Cẩm Mịch hơi khẩn trương, cắn chặt môi.
Nhà họ Tô trước nay chưa từng quan tâm đến cô, cũng chưa từng công nhận cô là con gái nhà họ Tô, Tô Tú Anh dám mở miệng nói như vậy là chắc chắn cô không dám phản kháng.
Nhưng cô đã không còn là Tô Cẩm Mịch chỉ biết nhẫn nhục chịu đựng như trước kia nữa!
Tô Cẩm Mịch cầm microphone, nhẹ nhàng cười cười: “Đúng vậy, cô Tô Tú Anh là em gái tôi, em gái cùng cha khác mẹ, khi mẹ tôi chưa qua đời thì mẹ cô ấy đã mang thai cô ấy rồi, nghiêm khắc mà nói thì thân phận của cô Tô Tú Anh cũng không vẻ vang như vậy.”
“Nhưng tôi chưa từng vì thế mà không quan tâm cô ấy, mọi người cũng biết, từ nhỏ cô Tô Tú Anh đã rất hoạt bát trong các loại tiệc tùng, mọi người đều cho rằng nhà họ Tô chỉ có một cô chủ là cô ấy.”
Thanh âm của Tô Cẩm Mịch mềm mại, tốc độ nói cũng thong thả, mọi người nghe thấy rõ rành rành.
Ánh mắt nhìn Tô Tú Anh cũng từ ca ngợi chuyển thành ghét bỏ.
Làm sao mà Tô Tú Anh có thể chịu được, cô ta giương tay muốn tát lên mặt Tô Cẩm Mịch: “Tô Cẩm Mịch! Cô nói hươu nói vượn cái gì đó!”
Cô ta không ngờ rằng, Tô Cẩm Mịch dám lấy điều xấu trong nhà ra nói!
Chát!
Tiếng tát thông qua microphone truyền khắp toàn bộ hội trường.
Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Cẩm Mịch lệch sang một bên, gương mặt đỏ lên nhanh chóng.
Tô Quốc Vĩ bị dọa ngu người.
Ngàn dặn vạn dặn, Tô Tú Anh vẫn làm ra chuyện ngu xuẩn nhất! Ông ta tức giận đến mức hai mắt trợn tròn, cẩn thận nhìn sắc mặt của Thời Cảnh An, phát hiện mặt Thời Cảnh An đã xanh mét, ánh mắt không tốt, đã tức giận.
“Em gái giận à?”
“Cũng phải, loại chuyện này vốn không nên nói với mọi người, làm em gái mất mặt.”
“Nhưng em à, nhà họ Tô nuôi dạy em nhiều năm như vậy mà em vẫn ngốc đến thế này, thật đúng là phụ bạc sự trông đợi của bố dành cho em.”
Tô Cẩm Mịch nhịn xuống sự đau đớn trên mặt, nhìn về phía Tô Tú Anh, ánh mắt sắc bén mà rõ ràng, dường như nhìn thấu hết thảy mọi u ám trong lòng Tô Tú Anh.
Tô Tú Anh từng chút từng chút đào cho cô một cái hố, cô tặng lại nguyên vẹn.
Làm Tô Tú Anh mất hết mặt mũi.
Tô Tú Anh ra tay là do quá nóng nảy, cũng biến tướng thừa nhận điều Tô Cẩm Mịch nói là sự thật.
Tô Tú Anh bị cô dọa, cả người lạnh ngắt, lảo đảo lùi về sau vài bước, cô ta đột nhiên có một loại ảo giác, cảm thấy người phụ nữ trước mắt này căn bản không phải là Tô Cẩm Mịch ngày trước!
Người chủ trì vội bảo hậu trường tắt tiếng của microphone.
Giữa mày Tô Tú Anh vẫn treo đầy bực bội như cũ, cô ta bỏ microphone xuống, căm giận xoay người đi xuống sân khấu.
Người chủ trì vội vàng cứu cánh, mời nữ ca sĩ lên sân khấu biểu diễn.
Tô Cẩm Mịch quay về ngồi bên cạnh Thời Cảnh An.
Mu bàn tay nhẹ nhàng áp lên má phải, mong sẽ giảm bớt chút đau đớn.
Thời Cảnh An lại kéo tay cô ra, đầu ngón tay anh nắm chặt lấy cằm cô, buộc cô ngẩng đầu nhìn về phía mình, thấy khuôn mặt đỏ ửng của cô, tức khắc thấy đau lòng.
Anh chỉ mới không chú ý đã khiến cho Tô Tú Anh tát Tô Cẩm Mịch một cái.
“Còn đau không?” Anh nhíu mày hỏi.
“Không đau.”
“Tối nay tôi sẽ gọi bác sĩ đến.” Giọng điệu anh trầm xuống, không giận mà uy.
“Gọi bác sĩ làm gì?” Tô Cẩm Mịch kinh ngạc, hai mắt trợn tròn.
Đôi mắt trông có vẻ ý mỏng tình bạc của anh lướt nhanh trên gò má cô, nặng nề hỏi:
“Em nói xem?”
“Không cần không cần, vậy thì quá khoa trương rồi!” Tô Cẩm Mịch tránh thoát, vội vã đứng lên, lùi về phía sau nửa bước, “Em… Em đi rửa mặt, trang điểm lại chút là hoàn toàn không thấy dấu vết nữa.”
“Nếu còn có thể nhìn thấy thì phải làm sao?” Thời Cảnh An sâu kín hỏi.
Còn nhìn thấy thì còn nhìn thấy đi, lại còn phải làm sao? Tô Cẩm Mịch rất muốn nói như vậy, nhưng lại không dám.
Đối mặt với cô là người đàn ông vô cùng quyến rũ và tàn nhẫn, nên nói như thế nào nhỉ, tựa như một con hổ vô cùng đẹp trai, mười phần quyến rũ, khiến người say mê.
Nhưng nếu chọc cho anh nổi giận lên, thì chính là cái loại có thể ăn tươi nuốt sống người ta!
Tức khắc, trong lòng anh thấy hơi ngứa. Anh muốn nhìn xem thử, cô nhóc này còn có thể mang đến sự kinh ngạc nào cho anh nữa.
Dưới sân khấu, Tô Quốc Vĩ vô cùng hoảng hốt, thầm mắng Tô Tú Anh không biết giữ thể diện! Để cho người khác biết được tình cảm chị em trong nhà họ Tô kém đến vậy, chẳng phải là làm mất mặt nhà họ Tô sao!
Tô Quốc Vĩ khẩn trương nháy mắt với Tô Tú Anh, nhưng Tô Tú Anh làm gì nhìn thấy, hiện tại trong mắt cô ta chỉ thấy được Tô Cẩm Mịch, là Tô Cẩm Mịch đoạt hết ánh sáng mà cô ta nên sở hữu, đương nhiên cô ta phải khiến Tô Cẩm Mịch trả giá đắt.
Tô Cẩm Mịch hơi khẩn trương, cắn chặt môi.
Nhà họ Tô trước nay chưa từng quan tâm đến cô, cũng chưa từng công nhận cô là con gái nhà họ Tô, Tô Tú Anh dám mở miệng nói như vậy là chắc chắn cô không dám phản kháng.
Nhưng cô đã không còn là Tô Cẩm Mịch chỉ biết nhẫn nhục chịu đựng như trước kia nữa!
Tô Cẩm Mịch cầm microphone, nhẹ nhàng cười cười: “Đúng vậy, cô Tô Tú Anh là em gái tôi, em gái cùng cha khác mẹ, khi mẹ tôi chưa qua đời thì mẹ cô ấy đã mang thai cô ấy rồi, nghiêm khắc mà nói thì thân phận của cô Tô Tú Anh cũng không vẻ vang như vậy.”
“Nhưng tôi chưa từng vì thế mà không quan tâm cô ấy, mọi người cũng biết, từ nhỏ cô Tô Tú Anh đã rất hoạt bát trong các loại tiệc tùng, mọi người đều cho rằng nhà họ Tô chỉ có một cô chủ là cô ấy.”
Thanh âm của Tô Cẩm Mịch mềm mại, tốc độ nói cũng thong thả, mọi người nghe thấy rõ rành rành.
Ánh mắt nhìn Tô Tú Anh cũng từ ca ngợi chuyển thành ghét bỏ.
Làm sao mà Tô Tú Anh có thể chịu được, cô ta giương tay muốn tát lên mặt Tô Cẩm Mịch: “Tô Cẩm Mịch! Cô nói hươu nói vượn cái gì đó!”
Cô ta không ngờ rằng, Tô Cẩm Mịch dám lấy điều xấu trong nhà ra nói!
Chát!
Tiếng tát thông qua microphone truyền khắp toàn bộ hội trường.
Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Cẩm Mịch lệch sang một bên, gương mặt đỏ lên nhanh chóng.
Tô Quốc Vĩ bị dọa ngu người.
Ngàn dặn vạn dặn, Tô Tú Anh vẫn làm ra chuyện ngu xuẩn nhất! Ông ta tức giận đến mức hai mắt trợn tròn, cẩn thận nhìn sắc mặt của Thời Cảnh An, phát hiện mặt Thời Cảnh An đã xanh mét, ánh mắt không tốt, đã tức giận.
“Em gái giận à?”
“Cũng phải, loại chuyện này vốn không nên nói với mọi người, làm em gái mất mặt.”
“Nhưng em à, nhà họ Tô nuôi dạy em nhiều năm như vậy mà em vẫn ngốc đến thế này, thật đúng là phụ bạc sự trông đợi của bố dành cho em.”
Tô Cẩm Mịch nhịn xuống sự đau đớn trên mặt, nhìn về phía Tô Tú Anh, ánh mắt sắc bén mà rõ ràng, dường như nhìn thấu hết thảy mọi u ám trong lòng Tô Tú Anh.
Tô Tú Anh từng chút từng chút đào cho cô một cái hố, cô tặng lại nguyên vẹn.
Làm Tô Tú Anh mất hết mặt mũi.
Tô Tú Anh ra tay là do quá nóng nảy, cũng biến tướng thừa nhận điều Tô Cẩm Mịch nói là sự thật.
Tô Tú Anh bị cô dọa, cả người lạnh ngắt, lảo đảo lùi về sau vài bước, cô ta đột nhiên có một loại ảo giác, cảm thấy người phụ nữ trước mắt này căn bản không phải là Tô Cẩm Mịch ngày trước!
Người chủ trì vội bảo hậu trường tắt tiếng của microphone.
Giữa mày Tô Tú Anh vẫn treo đầy bực bội như cũ, cô ta bỏ microphone xuống, căm giận xoay người đi xuống sân khấu.
Người chủ trì vội vàng cứu cánh, mời nữ ca sĩ lên sân khấu biểu diễn.
Tô Cẩm Mịch quay về ngồi bên cạnh Thời Cảnh An.
Mu bàn tay nhẹ nhàng áp lên má phải, mong sẽ giảm bớt chút đau đớn.
Thời Cảnh An lại kéo tay cô ra, đầu ngón tay anh nắm chặt lấy cằm cô, buộc cô ngẩng đầu nhìn về phía mình, thấy khuôn mặt đỏ ửng của cô, tức khắc thấy đau lòng.
Anh chỉ mới không chú ý đã khiến cho Tô Tú Anh tát Tô Cẩm Mịch một cái.
“Còn đau không?” Anh nhíu mày hỏi.
“Không đau.”
“Tối nay tôi sẽ gọi bác sĩ đến.” Giọng điệu anh trầm xuống, không giận mà uy.
“Gọi bác sĩ làm gì?” Tô Cẩm Mịch kinh ngạc, hai mắt trợn tròn.
Đôi mắt trông có vẻ ý mỏng tình bạc của anh lướt nhanh trên gò má cô, nặng nề hỏi:
“Em nói xem?”
“Không cần không cần, vậy thì quá khoa trương rồi!” Tô Cẩm Mịch tránh thoát, vội vã đứng lên, lùi về phía sau nửa bước, “Em… Em đi rửa mặt, trang điểm lại chút là hoàn toàn không thấy dấu vết nữa.”
“Nếu còn có thể nhìn thấy thì phải làm sao?” Thời Cảnh An sâu kín hỏi.
Còn nhìn thấy thì còn nhìn thấy đi, lại còn phải làm sao? Tô Cẩm Mịch rất muốn nói như vậy, nhưng lại không dám.
Đối mặt với cô là người đàn ông vô cùng quyến rũ và tàn nhẫn, nên nói như thế nào nhỉ, tựa như một con hổ vô cùng đẹp trai, mười phần quyến rũ, khiến người say mê.
Nhưng nếu chọc cho anh nổi giận lên, thì chính là cái loại có thể ăn tươi nuốt sống người ta!
Bình luận facebook