Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phu Nhân Ngốc Sống Lại - Chương 32
“Cô gái, cô không sao chứ?” Người đàn ông mở cửa xe, đấy nhẹ vai Tô cẩm Mịch.
“Thành Tú…. Thành Tú…” Ý thức Tô cấm Mịch đã không con rõ ràng, luôn lẩm bấm tên của em trai trong miệng.
Toàn thân người đàn ông đã bị mưa xối ướt, anh lấy điện thoại ra bấm gọi cánh sát. Sau đó mới đi tới, cố sức mở cửa xe, cởi dây an toàn của Tô cấm Mịch để đưa cô từ trong xe ra.
Có túi khí bảo vệ nèn đầu Tỏ cấm Mịch cũng chỉ bị đụng xước, máu chảy xuống khuôn mặt.
“Xe của cố bị đụng biến dạng rồi, cô không thế tiếp tục ở lại chỗ này được.”
Tô Cầm Mịch mơ hồ nghe được anh nói như vậy.
Một giây sau, Tỏ cấm Mịch liền được anh chăm chú ôm vào trong ngực.
Anh ôm cô lên, đi về phía ghế sau chiếc xe Bentley của mình, rồi mở cửa xe cấn thận đế cô vào đó. Đầu Tô cấm Mịch vừa tựa vào ghế sau thì trước mắt liền tối sầm rồi hoàn toàn hôn mê.
Anh nhìn máu chảy trên gương mặt cố thấy có chút dọa người, nên Tống Minh Hiên rút khăn ướt ra lau mặt cho cô.
Vừa lau xong thì một khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú trắng nõn
đã hiện ra.
Hình như anh đã gặp qua gương mặt này ở đâu rồi thì phải.
Bàn tay cầm khăn ướt của Tống Minh Hiên đột nhiên dừng ở giữa không trung, ánh mắt nhìn Tô cấm Mịch của anh càng thêm nghi hoặc.
Sau mười lăm phút thì cảnh sát tới.
Lúc này Tống Minh Hiên mới ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa số xe.
Có cảnh sát đang đi về phía của anh.
Anh bước xuống xe, chỉ vào Tô cấm Mịch ở bên trong nói với cảnh sát: “Cô ấy bị thương, tôi đã gọi 120, cũng đã gọi cho bên bảo hiểm rồi.”
Thành phố M, trong căn phòng khách sạn 5 sao xa hoa.
“Cậu nói cái gì!”
Khi Thời Cảnh An nhận được điện thoại của quản gia thì giận tím mặt.
“Vệ sĩ đều là lũ vô dụng hay sao hả!”
Đã để cho Tô Quốc vrđi lên cướp người đi thì không nói, lại còn không ngăn cản nổi Tô cấm Mịch.
‘Khốn nạn.’
“Cậu chủ, hiện tại vệ sĩ không đuối kịp được mợ chủ nữa.” Quản gia vô cùng sốt ruột, khi Tô cấm Mịch rời đi rất không thích hợp, có khả năng sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn mấtChương 26: Người được đưa tới nhà họ Tống
‘Tôi sẽ lập tức trở lại.”
Thời Cảnh An cúp điện thoại, nhanh chóng cầm theo di động đi về phía cửa. Có trời mới biết, khoảnh khắc nghe được tin Tô Cấm Mịch gặp tai nạn, tim anh như thắt chặt lại, đau đến mức khó thở.
Sâm Minh ngạc nhiên:
“Chủ tịch, chút nữa còn có cuộc họp quan trọng.”
“Lập tức sắp xếp máy bay.”
Thời Cảnh An đầu cũng không ngoảnh lại nói.
“Vâng thưa Chủ tịch!”
Tại bệnh viện.
Tô Cấm Mịch vẫn hôn mê.
Tống Minh Hiên ngồi trên ghế sô pha ở bên cạnh, mắt chăm chú nhìn cô. Anh ta không rõ mình có cảm giác gì. Dù sao thì anh ta cảm thấy, cô gái này lớn lên thật xinh đẹp, hơn nữa, vừa hay lại là kiếu anh ta yêu thích.
Anh ta gần như cho rằng vụ tai nạn này là do ông trời sáp đặt hai người gặp nhau.
Thành Tú… Thành Tú..:
“Thành Tú…. Thành Tú…” Ý thức Tô cấm Mịch đã không con rõ ràng, luôn lẩm bấm tên của em trai trong miệng.
Toàn thân người đàn ông đã bị mưa xối ướt, anh lấy điện thoại ra bấm gọi cánh sát. Sau đó mới đi tới, cố sức mở cửa xe, cởi dây an toàn của Tô cấm Mịch để đưa cô từ trong xe ra.
Có túi khí bảo vệ nèn đầu Tỏ cấm Mịch cũng chỉ bị đụng xước, máu chảy xuống khuôn mặt.
“Xe của cố bị đụng biến dạng rồi, cô không thế tiếp tục ở lại chỗ này được.”
Tô Cầm Mịch mơ hồ nghe được anh nói như vậy.
Một giây sau, Tỏ cấm Mịch liền được anh chăm chú ôm vào trong ngực.
Anh ôm cô lên, đi về phía ghế sau chiếc xe Bentley của mình, rồi mở cửa xe cấn thận đế cô vào đó. Đầu Tô cấm Mịch vừa tựa vào ghế sau thì trước mắt liền tối sầm rồi hoàn toàn hôn mê.
Anh nhìn máu chảy trên gương mặt cố thấy có chút dọa người, nên Tống Minh Hiên rút khăn ướt ra lau mặt cho cô.
Vừa lau xong thì một khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú trắng nõn
đã hiện ra.
Hình như anh đã gặp qua gương mặt này ở đâu rồi thì phải.
Bàn tay cầm khăn ướt của Tống Minh Hiên đột nhiên dừng ở giữa không trung, ánh mắt nhìn Tô cấm Mịch của anh càng thêm nghi hoặc.
Sau mười lăm phút thì cảnh sát tới.
Lúc này Tống Minh Hiên mới ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa số xe.
Có cảnh sát đang đi về phía của anh.
Anh bước xuống xe, chỉ vào Tô cấm Mịch ở bên trong nói với cảnh sát: “Cô ấy bị thương, tôi đã gọi 120, cũng đã gọi cho bên bảo hiểm rồi.”
Thành phố M, trong căn phòng khách sạn 5 sao xa hoa.
“Cậu nói cái gì!”
Khi Thời Cảnh An nhận được điện thoại của quản gia thì giận tím mặt.
“Vệ sĩ đều là lũ vô dụng hay sao hả!”
Đã để cho Tô Quốc vrđi lên cướp người đi thì không nói, lại còn không ngăn cản nổi Tô cấm Mịch.
‘Khốn nạn.’
“Cậu chủ, hiện tại vệ sĩ không đuối kịp được mợ chủ nữa.” Quản gia vô cùng sốt ruột, khi Tô cấm Mịch rời đi rất không thích hợp, có khả năng sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn mấtChương 26: Người được đưa tới nhà họ Tống
‘Tôi sẽ lập tức trở lại.”
Thời Cảnh An cúp điện thoại, nhanh chóng cầm theo di động đi về phía cửa. Có trời mới biết, khoảnh khắc nghe được tin Tô Cấm Mịch gặp tai nạn, tim anh như thắt chặt lại, đau đến mức khó thở.
Sâm Minh ngạc nhiên:
“Chủ tịch, chút nữa còn có cuộc họp quan trọng.”
“Lập tức sắp xếp máy bay.”
Thời Cảnh An đầu cũng không ngoảnh lại nói.
“Vâng thưa Chủ tịch!”
Tại bệnh viện.
Tô Cấm Mịch vẫn hôn mê.
Tống Minh Hiên ngồi trên ghế sô pha ở bên cạnh, mắt chăm chú nhìn cô. Anh ta không rõ mình có cảm giác gì. Dù sao thì anh ta cảm thấy, cô gái này lớn lên thật xinh đẹp, hơn nữa, vừa hay lại là kiếu anh ta yêu thích.
Anh ta gần như cho rằng vụ tai nạn này là do ông trời sáp đặt hai người gặp nhau.
Thành Tú… Thành Tú..:
Bình luận facebook