Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phu Nhân Ngốc Sống Lại - Chương 44
Tô Cấm Mịch lắc đầu: “Không đâu. Phần giới thiệu của anh rất hay, nghe thôi cũng khiến người ta muốn ăn, hiện tại tôi bắt đầu có hơi vội vàng muốn ăn rồi này.”
Mỗi một món ăn trong Toàn Ngư Yến của nhà hàng Lầu Trên Không đều có cách làm khác biệt, cảm giác trơn mềm, lúc ăn còn cảm nhận được hương vị đặc biệt.
Nhìn thấy Tô cấm Mịch vui vẻ ăn uống, nụ cười trẽn mặt Tống Minh Hiên càng trở nên dịu dàng hơn.
“Xin lỗi, tôi đi toilet một chuyến.” Tô cấm Mịch đang ăn uống ngon miệng, động tác đột nhiên dừng lại, lập tức có chút ngượng ngùng nói, sắc mặt hơi ửng hồng.
Tống Minh Hièn hiếu, mỉm cười gật đầu.
Sau khi bước vào phòng vệ sinh, Tô cấm Mịch vội vàng kiểm tra quần của mình. Đợi đến khi phát hiện phía sau không có vết máu nào, lúc này cô mới thở phào một hơi thật dài.
Trước đó không chú ý thời gian, không ngờ lại xảy ra tình huống xấu hố như thế này.
Trong phòng vệ sinh còn có những vị khách nữ khác, vẻ mặt
của Tô Cấm Mịch lúng túng, gọi lại một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi: “Cái kia, cô… Cô có cái kia không? Tôi quên mang theo.1
Cô gái sửng sốt một lúc, sau khi hiếu ra thì nói: “À, là cái kia ấy hả, tôi có mang theo, cho cô một cái này.” Nói xong, cô gái mở túi xách, đưa cho Tô cấm Mịch thứ đó.
“Cảm ơn rất nhiều!” Trên mặt Tô cấm Mịch lộ ra vẻ cảm kích.
Nếu đã có cảm giác, dự phòng trước luôn là điều tốt.
Tuy nhiên, sự xuất hiện của kỳ kinh nguyệt khiến cồ nhận ra rằng những nổ lực trước đây của mình và Thời cảnh An đều trở nên uống phí.
“Chuyện nhỏ.” Cô gái nói, rời khỏi phòng vệ sinh.
“Hiền Hoa, sao cậu lại đi lâu như vậy?” Bạn của cô gái oán trách nhìn cô ấy một cái: “Tô Tú Anh và những người khác đều đã rời đi trước rồi.”
Thịnh Hiền Hoa không hề lo lắng, nói: “Đi thì đi thôi, một đứa con gái của bồ nhí mà cũng dám kiêu ngạo ở trước mặt tớ, thật sự coi mình là nhân vật lớn chắc?”
“Cậu nhỏ giọng một chút, đừng để người khác nghe được.”
“Tớ sợ cái gì? Đó là sự thật mà. Hơn nữa, chẳng lẽ nhà họ Thịnh của tớ lại còn phải sợ nhà họ Tô kia à? Hừ, tớ nói cho cậu biết, người nhà họ Thời đang nhằm vào nhà họ Tồ đó, nếu không phải nhà tớ và nhà họ Thời cũng được coi là thân thích, chắc chắn cũng sẽ bị giẫm một cước.”
Thịnh Hiền Hoa vẩn nhớ rõ trước đó dáng vẻ buồn nôn của Tô Tú Anh lúc muốn thể hiện trong bữa tiệc từ thiện ngày đó.
“Hừ, Thời Cảnh An cũng được tính là đáng mặt đàn ông, còn biết che chở cho vợ của mình.” Chỉ cần vừa nghĩ tới dáng vẻ xấu hố đến mức không còn mặt mũi của Tô Tú Anh, trong lòng Thịnh Hiền Hoa cảm thấy cực kỳ thoải mái.
“Vậy cậu còn chơi với Tô Tú Anh làm gì?” Bạn tốt nhìn Thịnh Hiền Hoa VỚI ánh mắt khó hiếu.
Thịnh Hiền Hoa tặc lưỡi một tiếng, nói một cách đầy ấn ý sâu xa: “Muốn hóng chuyện thì phải đứng gần xem mới vui. Hơn nữa, qua một thời gian ngắn nữa tớ sẽ ra nước ngoài, chẳng lẽ không thế kiếm niềm vui cho bản thản trong khoảng thời gian này sao?”
Bạn tốt:”… Cậu vui vẻ là được rồi.”
Tỏ Cấm Mịch nghe được loáng thoáng tiếng trò chuyện của bọn họ, nhưng không rõ ràng lắm, chỉ nghe được mấy câu nói mơ hồ.
Bọn họ có quen biết với Tô Tú Anh sao?
Trầm ngâm nhìn thoáng qua hành lang như có điều suy nghĩ, Tô Cấm Mịch xoay người chuấn bị trở về chỗ ngồi.
“Tô Cấm Mịch!”
Một giọng nói nghiến răng nghiến lợi vang lên từ phía sau, khi quay lại, cô thấy Tô Tú Anh đang nhìn cô một cách giận dữ.
Có chút chán ghét nhíu mày, Tỏ cấm Mịch dừng bước lại: “Tô Quốc Vĩ không dạy cô cách làm người sao? Không biết gọi chị gái như thế nào hả? Thôi, quên đi, cỏ đừng có gọi, mẹ tôi chỉ sinh ra tôi cùng với Thành Tú thôi, đứa con ngoài giá thú như cỏ đừng nên gọi thì hơn. Nghe cũng khiến người ta cảm thấy buồn nôn.”
“Cô mới là con ngoài giá thú!” Tô Tú Anh cắn môi: “Mẹ tôi trở thành mợ chủ nhà họ Tô một cách danh chính ngôn thuận!”
“Một ả bồ nhí hại chết vợ cả để chiếm đoạt vị trí mà thôi, cô tuyệt đối đừng vũ nhục cái từ danh chính ngôn thuận này.”
Cho dù Tô Quốc Vĩ có che giấu điều đó như thế nào thì Du Vân Linh vẫn luôn là bên thứ ba xen ngang vào giữa ống ta và mẹ của Tô Cấm Mịch, thân phận con ngoài giá thú của Tô Tú Anh cũng vĩnh viển không thể xóa bỏ được.
“Mẹ và bố là tình yêu đích thực, lúc trước rõ ràng dì đã đồng ý ly hôn rồi.” Tô Tú Anh đột nhiên lẫ chã chực khóc: “Chị gái, chị đừng nói mẹ em như vậy có được không?”
Tô Cấm Mịch tức giận bật cười: “Đã nói đừng khiến tôi buồn nôn rồi. Trước kia là tôi quá mức cố chấp, cảm thấy Tô Quốc Vĩ vẫn quan tâm đến mẹ, thế nhưng… Nhìn cách mà ông ta đối xử với mẹ con các người. Quả nhiên tên đàn ông cặn bã và mụ đàn bà hèn hạ cực kỳ hợp với nhau.”
“Sao chị lại có thể nói bố như vậy?” Tô Tú Anh tức giận nhìn cỏ, hai mắt rơm rớm nước mắt, đáng thương chỉ trích: “Trước kia chị không như thế này, từ khi gả cho anh cảnh An, cảm thấy mình có người chống lưng, là có thế đối xử với người nhà như vậy sao? Chị còn xúi giục anh cảnh An đối phó nhà họ
Tỏ… Chị gái, tại sao chị lại có thể ác độc như vậy?”
Mỗi một món ăn trong Toàn Ngư Yến của nhà hàng Lầu Trên Không đều có cách làm khác biệt, cảm giác trơn mềm, lúc ăn còn cảm nhận được hương vị đặc biệt.
Nhìn thấy Tô cấm Mịch vui vẻ ăn uống, nụ cười trẽn mặt Tống Minh Hiên càng trở nên dịu dàng hơn.
“Xin lỗi, tôi đi toilet một chuyến.” Tô cấm Mịch đang ăn uống ngon miệng, động tác đột nhiên dừng lại, lập tức có chút ngượng ngùng nói, sắc mặt hơi ửng hồng.
Tống Minh Hièn hiếu, mỉm cười gật đầu.
Sau khi bước vào phòng vệ sinh, Tô cấm Mịch vội vàng kiểm tra quần của mình. Đợi đến khi phát hiện phía sau không có vết máu nào, lúc này cô mới thở phào một hơi thật dài.
Trước đó không chú ý thời gian, không ngờ lại xảy ra tình huống xấu hố như thế này.
Trong phòng vệ sinh còn có những vị khách nữ khác, vẻ mặt
của Tô Cấm Mịch lúng túng, gọi lại một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi: “Cái kia, cô… Cô có cái kia không? Tôi quên mang theo.1
Cô gái sửng sốt một lúc, sau khi hiếu ra thì nói: “À, là cái kia ấy hả, tôi có mang theo, cho cô một cái này.” Nói xong, cô gái mở túi xách, đưa cho Tô cấm Mịch thứ đó.
“Cảm ơn rất nhiều!” Trên mặt Tô cấm Mịch lộ ra vẻ cảm kích.
Nếu đã có cảm giác, dự phòng trước luôn là điều tốt.
Tuy nhiên, sự xuất hiện của kỳ kinh nguyệt khiến cồ nhận ra rằng những nổ lực trước đây của mình và Thời cảnh An đều trở nên uống phí.
“Chuyện nhỏ.” Cô gái nói, rời khỏi phòng vệ sinh.
“Hiền Hoa, sao cậu lại đi lâu như vậy?” Bạn của cô gái oán trách nhìn cô ấy một cái: “Tô Tú Anh và những người khác đều đã rời đi trước rồi.”
Thịnh Hiền Hoa không hề lo lắng, nói: “Đi thì đi thôi, một đứa con gái của bồ nhí mà cũng dám kiêu ngạo ở trước mặt tớ, thật sự coi mình là nhân vật lớn chắc?”
“Cậu nhỏ giọng một chút, đừng để người khác nghe được.”
“Tớ sợ cái gì? Đó là sự thật mà. Hơn nữa, chẳng lẽ nhà họ Thịnh của tớ lại còn phải sợ nhà họ Tô kia à? Hừ, tớ nói cho cậu biết, người nhà họ Thời đang nhằm vào nhà họ Tồ đó, nếu không phải nhà tớ và nhà họ Thời cũng được coi là thân thích, chắc chắn cũng sẽ bị giẫm một cước.”
Thịnh Hiền Hoa vẩn nhớ rõ trước đó dáng vẻ buồn nôn của Tô Tú Anh lúc muốn thể hiện trong bữa tiệc từ thiện ngày đó.
“Hừ, Thời Cảnh An cũng được tính là đáng mặt đàn ông, còn biết che chở cho vợ của mình.” Chỉ cần vừa nghĩ tới dáng vẻ xấu hố đến mức không còn mặt mũi của Tô Tú Anh, trong lòng Thịnh Hiền Hoa cảm thấy cực kỳ thoải mái.
“Vậy cậu còn chơi với Tô Tú Anh làm gì?” Bạn tốt nhìn Thịnh Hiền Hoa VỚI ánh mắt khó hiếu.
Thịnh Hiền Hoa tặc lưỡi một tiếng, nói một cách đầy ấn ý sâu xa: “Muốn hóng chuyện thì phải đứng gần xem mới vui. Hơn nữa, qua một thời gian ngắn nữa tớ sẽ ra nước ngoài, chẳng lẽ không thế kiếm niềm vui cho bản thản trong khoảng thời gian này sao?”
Bạn tốt:”… Cậu vui vẻ là được rồi.”
Tỏ Cấm Mịch nghe được loáng thoáng tiếng trò chuyện của bọn họ, nhưng không rõ ràng lắm, chỉ nghe được mấy câu nói mơ hồ.
Bọn họ có quen biết với Tô Tú Anh sao?
Trầm ngâm nhìn thoáng qua hành lang như có điều suy nghĩ, Tô Cấm Mịch xoay người chuấn bị trở về chỗ ngồi.
“Tô Cấm Mịch!”
Một giọng nói nghiến răng nghiến lợi vang lên từ phía sau, khi quay lại, cô thấy Tô Tú Anh đang nhìn cô một cách giận dữ.
Có chút chán ghét nhíu mày, Tỏ cấm Mịch dừng bước lại: “Tô Quốc Vĩ không dạy cô cách làm người sao? Không biết gọi chị gái như thế nào hả? Thôi, quên đi, cỏ đừng có gọi, mẹ tôi chỉ sinh ra tôi cùng với Thành Tú thôi, đứa con ngoài giá thú như cỏ đừng nên gọi thì hơn. Nghe cũng khiến người ta cảm thấy buồn nôn.”
“Cô mới là con ngoài giá thú!” Tô Tú Anh cắn môi: “Mẹ tôi trở thành mợ chủ nhà họ Tô một cách danh chính ngôn thuận!”
“Một ả bồ nhí hại chết vợ cả để chiếm đoạt vị trí mà thôi, cô tuyệt đối đừng vũ nhục cái từ danh chính ngôn thuận này.”
Cho dù Tô Quốc Vĩ có che giấu điều đó như thế nào thì Du Vân Linh vẫn luôn là bên thứ ba xen ngang vào giữa ống ta và mẹ của Tô Cấm Mịch, thân phận con ngoài giá thú của Tô Tú Anh cũng vĩnh viển không thể xóa bỏ được.
“Mẹ và bố là tình yêu đích thực, lúc trước rõ ràng dì đã đồng ý ly hôn rồi.” Tô Tú Anh đột nhiên lẫ chã chực khóc: “Chị gái, chị đừng nói mẹ em như vậy có được không?”
Tô Cấm Mịch tức giận bật cười: “Đã nói đừng khiến tôi buồn nôn rồi. Trước kia là tôi quá mức cố chấp, cảm thấy Tô Quốc Vĩ vẫn quan tâm đến mẹ, thế nhưng… Nhìn cách mà ông ta đối xử với mẹ con các người. Quả nhiên tên đàn ông cặn bã và mụ đàn bà hèn hạ cực kỳ hợp với nhau.”
“Sao chị lại có thể nói bố như vậy?” Tô Tú Anh tức giận nhìn cỏ, hai mắt rơm rớm nước mắt, đáng thương chỉ trích: “Trước kia chị không như thế này, từ khi gả cho anh cảnh An, cảm thấy mình có người chống lưng, là có thế đối xử với người nhà như vậy sao? Chị còn xúi giục anh cảnh An đối phó nhà họ
Tỏ… Chị gái, tại sao chị lại có thể ác độc như vậy?”
Bình luận facebook