Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phu Nhân Ngốc Sống Lại - Chương 49
Đặt người phụ nữ lên trên bàn làm việc, Thời cảnh An từ trên cao nhìn xuống cỏ: “Nhớ anh à?”
Hai má của Tô cấm Mịch phiếm hồng, tầm nhìn bị chiếm trọn bởi lồng ngực trần cúa đối phương, thân hình cường tráng kia đem đến cảm giác quyến rũ khó có thế nói thành lời, khiến người ta không thế rời mắt đi.
“À thì… Ông xã, anh có mệt không? Em đi làm bữa ăn khuya cho anh nhé!” Hai mắt của Tô cấm Mịch xoay loạn xung quanh, vừa xuống bàn đã muốn chạy đi.
Thời Cảnh An vươn tay giữ chặt cô, xoay người một cái, ôm người phụ nữ vào lòng, cúi đầu nhìn người phụ nữ đang ngượng ngùng trong vòng tay mình. Anh cúi đầu xuống, hôn một cái lên mái tóc tỏa ra mùi hương hoa hồng, không đầu không đuôi mà nói một câu: “Anh nhặn được một e-mail cá nhân.”
Tô Cấm Mịch bị anh giam cầm trong lồng ngực không dám động đặy. Nghe thấy lời này, cô nháy nháy mắt, không rõ Thời Cảnh An có ý gì.
“ừm… Sau đó thì sao?” Tô cấm Mịch hỏi.
“Sau đó thì sao?” Thời Cảnh An lặp lại một lần, nghĩtới điều gì đó, ôm Tô Cấm Mịch bước tới trước máy tính, trong giọng điệu tỏa ra sự lạnh lùng nhàn nhạt: “Em có thế tự mình nhìn xem.”
Tô Cấm Mịch lập tức cảm thấy hơi bất an.
Cô ngoan ngoãn mở e-mail theo sự hướng dẫn của Thời cảnh An, nhìn thoáng qua, sau đó ngây ngấn cả người.
Đây là…
Nội dung bên trong e-mail là tin tức nóng hổi về việc chị em nhà họ Tô trao đối thân phận đế gả cho Thời Cảnh An.
“Ông xã!” Tô cẩm Mịch nhanh chóng quay đầu nhìn Thời cảnh An.
Vẻ mặt của Thời Cảnh An lạnh lùng, coi nhẹ sự hoảng sợ lóe lên rồi nhanh chóng biến mất trên mặt Tỏ cấm Mịch, lạnh giọng nói: “Tiếp tục xem.”
“Ông xã, em…” Tô cấm Mịch muốn giải thích, nhưng bắt gặp ánh mât dường như không có cảm xúc của Thời Cảnh An, lập tức ngậm miệng lại.
Cắn mỏi, Tô cấm Mịch đành phải đọc từng câu từng chữ bên
trong e-mail dưới cái nhìn chăm chú của Thời Cảnh An.
Không thể không nói, nội dung viết rất hay, ngôn từ sắc sảo, tình cảm phong phú. Người không biết rõ sự việc chác chán sẽ chửi bới nguyền rủa người phụ nữ vì vinh hoa phú quý mà cướp đi chồng của em gái bên trong e-mail.
Cơ thế của Tô Cấm Mịch cứng đờ, không dám quay đầu nhìn vẻ mặt hiện tại của Thời Cảnh An.
Một cánh tay nhẹ nhàng khoác lên vai của cỏ, cảm nhận được hô hấp ấm áp ở bên tai, giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên: “Cấm Mịch, anh cần một lời giải thích.”
Giải thích? Phải giải thích thế nào?
Tô Cấm Mịch nhắm chặt hai mắt, cái mũi có chút chua xót, nước mắt từ trong hốc mắt trào ra, rồi chậm rãi chảy ra từ khóe mắt cô.
“Ông xã, anh có tin em không?” Giọng nói kèm theo tiếng nức nở của Tô Cấm Mịch vang lên, có chút run rẩy, dường như đang bất an.
Bàn tay di chuyến chậm rãi, dừng lại ờ trước cần cố trắng nõn của Tô Cấm Mịch, sau đó hướng về phía trước, mở ra năm ngón tay, nắm lấy chiếc cố đó.
“Cầm Mịch, giải thích cho anh.”
“Em…” Nhìn những câu chữ được cho là chân tướng ở bên trong e-mail, ngoại trừ lo lắng và sợ hãi thì Tô cấm Mịch còn
vô cùng phần nộ với Tô Tú Anh.
Cô thật sự không ngờ rằng Tô Tú Anh lại ngu xuẩn đến mức này, không chí chỉ gửi e-mail nói cho Thời Cảnh An biết về việc gá thay, mà còn đổi trắng thay đen, vu cáo hãm hại cô.
“Nghĩ kỹ nèn giải thích thế nào chưa?” Cánh môi của Thời Cảnh An nhẹ nhàng cọ xát lên trên vành tai của Tô cấm Mịch, giọng điệu chứa đầy sự dịu dàng khiến người ta rùng mình.
Cơ thế của Tỏ Cấm Mịch theo bản năng run lên một cái.
Cô biết rõ, Thời cảnh An càng dịu dàng bao nhiêu thì càng đại biếu cho việc anh đang tức giận bấy nhiêu.
Chậm rãi thở dài một hơi, Tồ cấm Mịch quay đầu, nhìn người đàn ông với đôi mắt rơm rớm nước mắt: “ông xã, em sẽ nói cho anh biết, anh đừng tức giận có được không?”
Thời Cảnh An không nói lời nào, vươn tay nhẹ nhàng lau sạch nước mắt trên mặt Tỏ cấm Mịch.
Tô Cấm Mịch dựa sát vào trong lồng ngực của Thời cảnh An, vỏ cùng tủi thân nói ra chân tướng sự việc.
Hai má của Tô cấm Mịch phiếm hồng, tầm nhìn bị chiếm trọn bởi lồng ngực trần cúa đối phương, thân hình cường tráng kia đem đến cảm giác quyến rũ khó có thế nói thành lời, khiến người ta không thế rời mắt đi.
“À thì… Ông xã, anh có mệt không? Em đi làm bữa ăn khuya cho anh nhé!” Hai mắt của Tô cấm Mịch xoay loạn xung quanh, vừa xuống bàn đã muốn chạy đi.
Thời Cảnh An vươn tay giữ chặt cô, xoay người một cái, ôm người phụ nữ vào lòng, cúi đầu nhìn người phụ nữ đang ngượng ngùng trong vòng tay mình. Anh cúi đầu xuống, hôn một cái lên mái tóc tỏa ra mùi hương hoa hồng, không đầu không đuôi mà nói một câu: “Anh nhặn được một e-mail cá nhân.”
Tô Cấm Mịch bị anh giam cầm trong lồng ngực không dám động đặy. Nghe thấy lời này, cô nháy nháy mắt, không rõ Thời Cảnh An có ý gì.
“ừm… Sau đó thì sao?” Tô cấm Mịch hỏi.
“Sau đó thì sao?” Thời Cảnh An lặp lại một lần, nghĩtới điều gì đó, ôm Tô Cấm Mịch bước tới trước máy tính, trong giọng điệu tỏa ra sự lạnh lùng nhàn nhạt: “Em có thế tự mình nhìn xem.”
Tô Cấm Mịch lập tức cảm thấy hơi bất an.
Cô ngoan ngoãn mở e-mail theo sự hướng dẫn của Thời cảnh An, nhìn thoáng qua, sau đó ngây ngấn cả người.
Đây là…
Nội dung bên trong e-mail là tin tức nóng hổi về việc chị em nhà họ Tô trao đối thân phận đế gả cho Thời Cảnh An.
“Ông xã!” Tô cẩm Mịch nhanh chóng quay đầu nhìn Thời cảnh An.
Vẻ mặt của Thời Cảnh An lạnh lùng, coi nhẹ sự hoảng sợ lóe lên rồi nhanh chóng biến mất trên mặt Tỏ cấm Mịch, lạnh giọng nói: “Tiếp tục xem.”
“Ông xã, em…” Tô cấm Mịch muốn giải thích, nhưng bắt gặp ánh mât dường như không có cảm xúc của Thời Cảnh An, lập tức ngậm miệng lại.
Cắn mỏi, Tô cấm Mịch đành phải đọc từng câu từng chữ bên
trong e-mail dưới cái nhìn chăm chú của Thời Cảnh An.
Không thể không nói, nội dung viết rất hay, ngôn từ sắc sảo, tình cảm phong phú. Người không biết rõ sự việc chác chán sẽ chửi bới nguyền rủa người phụ nữ vì vinh hoa phú quý mà cướp đi chồng của em gái bên trong e-mail.
Cơ thế của Tô Cấm Mịch cứng đờ, không dám quay đầu nhìn vẻ mặt hiện tại của Thời Cảnh An.
Một cánh tay nhẹ nhàng khoác lên vai của cỏ, cảm nhận được hô hấp ấm áp ở bên tai, giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên: “Cấm Mịch, anh cần một lời giải thích.”
Giải thích? Phải giải thích thế nào?
Tô Cấm Mịch nhắm chặt hai mắt, cái mũi có chút chua xót, nước mắt từ trong hốc mắt trào ra, rồi chậm rãi chảy ra từ khóe mắt cô.
“Ông xã, anh có tin em không?” Giọng nói kèm theo tiếng nức nở của Tô Cấm Mịch vang lên, có chút run rẩy, dường như đang bất an.
Bàn tay di chuyến chậm rãi, dừng lại ờ trước cần cố trắng nõn của Tô Cấm Mịch, sau đó hướng về phía trước, mở ra năm ngón tay, nắm lấy chiếc cố đó.
“Cầm Mịch, giải thích cho anh.”
“Em…” Nhìn những câu chữ được cho là chân tướng ở bên trong e-mail, ngoại trừ lo lắng và sợ hãi thì Tô cấm Mịch còn
vô cùng phần nộ với Tô Tú Anh.
Cô thật sự không ngờ rằng Tô Tú Anh lại ngu xuẩn đến mức này, không chí chỉ gửi e-mail nói cho Thời Cảnh An biết về việc gá thay, mà còn đổi trắng thay đen, vu cáo hãm hại cô.
“Nghĩ kỹ nèn giải thích thế nào chưa?” Cánh môi của Thời Cảnh An nhẹ nhàng cọ xát lên trên vành tai của Tô cấm Mịch, giọng điệu chứa đầy sự dịu dàng khiến người ta rùng mình.
Cơ thế của Tỏ Cấm Mịch theo bản năng run lên một cái.
Cô biết rõ, Thời cảnh An càng dịu dàng bao nhiêu thì càng đại biếu cho việc anh đang tức giận bấy nhiêu.
Chậm rãi thở dài một hơi, Tồ cấm Mịch quay đầu, nhìn người đàn ông với đôi mắt rơm rớm nước mắt: “ông xã, em sẽ nói cho anh biết, anh đừng tức giận có được không?”
Thời Cảnh An không nói lời nào, vươn tay nhẹ nhàng lau sạch nước mắt trên mặt Tỏ cấm Mịch.
Tô Cấm Mịch dựa sát vào trong lồng ngực của Thời cảnh An, vỏ cùng tủi thân nói ra chân tướng sự việc.
Bình luận facebook