Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phu Nhân Ngốc Sống Lại - Chương 57
Lúc này mới hỏi về chuyện khiến cô cảm thấy băn khoản từ nãy giờ: “ông xã, sao hôm nay anh lại ở nhà?”
Anh là một người vô cùng có tính kỷ luật và yêu thích công việc.
Nếu không phải như thế, anh cũng sẽ khõng trở thành tống giám đốc của tập đoàn Thời Thị khi còn trẻ như thế này.
Thời Cảnh An liếc mắt nhìn cồ một cái: “Em nói xem vì sao?”
Tô Cấm Mịch cắn môi dưới, chăm chú suy tư, làm sao cô biết được? Hôm nay cũng không phải là ngày gì đặc biệt.
Một hồi lâu sau.
Thời Cảnh An mới bất đác dĩ nói: “Hôm nay là thứ bảy.”
Tô Cấm Mịch giật mình.
Dạo này cô không đế ý tới thời gian, nên không biết hôm nay là ngày nào.
Nói xong, Thời cảnh An vuốt sợi tóc ra sau tai cô, lúc này mới nói tiếp: “Em thay quần áo đi, sau khi ăn bữa sáng xong còn có chuyện khác phải làm.”
“Vâng.”
Tỏ Cấm Mịch ngoan ngoãn gặt đầu.
Bởi vì mấy cái vết trên đầu gối và cố, Tô cấm Mịch đỏ mặt thay sang bộ đồ thế thao gồm áo thun cùng với quần dài.
Khuôn mặt trái xoan của cô vốn dĩ chỉ lớn chừng bàn tay, nhưng bởi vì trong khoảng thời gian này được Thời Cảnh An nuôi nấng quá tốt cho nên tròn hơn không ít, trông có vẻ mềm mềm đầy đặn, vô cùng đáng yêu, khiến đôl mắt to tròn xinh đẹp càng trở nên sáng ngời hơn.
Mái tóc dài được buộc thành một cái đuôi ngựa cao cao, đung đưa trong không khí theo mỗi bước đi của cô.
Trông trẻ trung và tràn đầy sức sống, giống y như một thiếu nữ xinh đẹp bước ra từ truyện tranh.
Thời Cảnh An cúi đầu xuống nhìn bộ âu phục vĩnh viễn không bao giờ kiểu dáng trên người mình, đột nhiên có cảm giác
đang nuôi con gái, vừa quỷ dị vừa kỳ lạ.
“Ông xã.”
Giọng nói mềm mại của Tô cấm Mịch vang lên, đôi môi đỏ của cỏ khẽ cong, ôm lấy cánh tay của Thời Cảnh An, ngửa mặt nghiêng đầu nhìn anh: “Sao anh không xuống dưới lầu chờ em.”
Tuy rẳng giọng điệu nghe như hờn dổi, nhưng lại tràn đầy vui
vẻ.
Thời Cảnh An mỉm cười, khỏng nói lời nào.
Nhưng thật ra trong lòng của anh lại đang nảy sinh một vài gợn sóng bởi vì Tỏ cấm Mịch, anh là một người rất có ý thức về thời gian, đối với anh thì thời gian tương đương với rất nhiều thứ.
Nhưng vừa nãy…
Không ngờ anh lại đứng ở ngoài cửa chờ Tô cấm Mịch thay quần áo.
“Cậu chủ, mợ chủ.”
Giọng nói của quản gia vang lên: “Bữa sáng đã được chuẩn bị xong, thư ký Lý đã lên đường đến sản bay đón người, nửa tiếng sau sẽ về đến nhà.” Quản gia mô tả ngắn gọn lịch trình ngày hôm nay.
‘ửm.”
Tô Cấm Mịch vừa ăn bữa sáng vừa suy tư rốt cuộc là chuyện gì mà có thể khiến Thời Cảnh An muốn dẫn cô đi theo. Chắc hắn là không phải chuyện của công ty, dù sao thì cô cũng không tiện biết về chuyện trong tập đoàn Thời Thị.
Đương nhiên, cho dù có biết thì cũng không chắc cô sẽ hiểu.
Cô nhìn chăm chú, bỗng chạm phải một đỏi mắt tĩnh mịch.
Tô Cấm Mịch suýt chút nữa bị nghẹn, vội vàng nuốt thức ăn trong miệng xuống, cong môi cười. Thời Cảnh An ý hữu sở chỉ* mà nói: “Lúc ăn cơm nhìn anh làm gì?”
(Ý hữu sở chỉ có nghĩa là ngoài ý nghĩa trên bề mặt câu chữ, bên trong còn ấn chứa một hàm nghĩa khác.)
Là đang ám chỉ sao?
Anh là một người vô cùng có tính kỷ luật và yêu thích công việc.
Nếu không phải như thế, anh cũng sẽ khõng trở thành tống giám đốc của tập đoàn Thời Thị khi còn trẻ như thế này.
Thời Cảnh An liếc mắt nhìn cồ một cái: “Em nói xem vì sao?”
Tô Cấm Mịch cắn môi dưới, chăm chú suy tư, làm sao cô biết được? Hôm nay cũng không phải là ngày gì đặc biệt.
Một hồi lâu sau.
Thời Cảnh An mới bất đác dĩ nói: “Hôm nay là thứ bảy.”
Tô Cấm Mịch giật mình.
Dạo này cô không đế ý tới thời gian, nên không biết hôm nay là ngày nào.
Nói xong, Thời cảnh An vuốt sợi tóc ra sau tai cô, lúc này mới nói tiếp: “Em thay quần áo đi, sau khi ăn bữa sáng xong còn có chuyện khác phải làm.”
“Vâng.”
Tỏ Cấm Mịch ngoan ngoãn gặt đầu.
Bởi vì mấy cái vết trên đầu gối và cố, Tô cấm Mịch đỏ mặt thay sang bộ đồ thế thao gồm áo thun cùng với quần dài.
Khuôn mặt trái xoan của cô vốn dĩ chỉ lớn chừng bàn tay, nhưng bởi vì trong khoảng thời gian này được Thời Cảnh An nuôi nấng quá tốt cho nên tròn hơn không ít, trông có vẻ mềm mềm đầy đặn, vô cùng đáng yêu, khiến đôl mắt to tròn xinh đẹp càng trở nên sáng ngời hơn.
Mái tóc dài được buộc thành một cái đuôi ngựa cao cao, đung đưa trong không khí theo mỗi bước đi của cô.
Trông trẻ trung và tràn đầy sức sống, giống y như một thiếu nữ xinh đẹp bước ra từ truyện tranh.
Thời Cảnh An cúi đầu xuống nhìn bộ âu phục vĩnh viễn không bao giờ kiểu dáng trên người mình, đột nhiên có cảm giác
đang nuôi con gái, vừa quỷ dị vừa kỳ lạ.
“Ông xã.”
Giọng nói mềm mại của Tô cấm Mịch vang lên, đôi môi đỏ của cỏ khẽ cong, ôm lấy cánh tay của Thời Cảnh An, ngửa mặt nghiêng đầu nhìn anh: “Sao anh không xuống dưới lầu chờ em.”
Tuy rẳng giọng điệu nghe như hờn dổi, nhưng lại tràn đầy vui
vẻ.
Thời Cảnh An mỉm cười, khỏng nói lời nào.
Nhưng thật ra trong lòng của anh lại đang nảy sinh một vài gợn sóng bởi vì Tỏ cấm Mịch, anh là một người rất có ý thức về thời gian, đối với anh thì thời gian tương đương với rất nhiều thứ.
Nhưng vừa nãy…
Không ngờ anh lại đứng ở ngoài cửa chờ Tô cấm Mịch thay quần áo.
“Cậu chủ, mợ chủ.”
Giọng nói của quản gia vang lên: “Bữa sáng đã được chuẩn bị xong, thư ký Lý đã lên đường đến sản bay đón người, nửa tiếng sau sẽ về đến nhà.” Quản gia mô tả ngắn gọn lịch trình ngày hôm nay.
‘ửm.”
Tô Cấm Mịch vừa ăn bữa sáng vừa suy tư rốt cuộc là chuyện gì mà có thể khiến Thời Cảnh An muốn dẫn cô đi theo. Chắc hắn là không phải chuyện của công ty, dù sao thì cô cũng không tiện biết về chuyện trong tập đoàn Thời Thị.
Đương nhiên, cho dù có biết thì cũng không chắc cô sẽ hiểu.
Cô nhìn chăm chú, bỗng chạm phải một đỏi mắt tĩnh mịch.
Tô Cấm Mịch suýt chút nữa bị nghẹn, vội vàng nuốt thức ăn trong miệng xuống, cong môi cười. Thời Cảnh An ý hữu sở chỉ* mà nói: “Lúc ăn cơm nhìn anh làm gì?”
(Ý hữu sở chỉ có nghĩa là ngoài ý nghĩa trên bề mặt câu chữ, bên trong còn ấn chứa một hàm nghĩa khác.)
Là đang ám chỉ sao?
Bình luận facebook