Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phu Nhân Ngốc Sống Lại - Chương 68
Cô vừa dứt lời, thì trông thấy Tô Tú Anh chặt vậy chạy về phía bên này, bộ đồ gợi cảm, quyến rũ trước đó đã trở nên nhếch nhác, cả người cỏ ta giống như bị dội nước từ đầu đến chân, mái tóc ướt sũng dán vào mặt. Gã đàn ông ở cùng cô ta cũng không khá hơn chút nào, hai người đều ướt sũng như nhau.
Tiếng cười nhạo và tiếng mỉa mai vang lên trong đám đông:
“Trời ơi, người phụ nữ này đúng là buồn nôn thật, rốt cuộc tố chất tâm lý phải mạnh đến mức nào, mới có thế yêu đương với ỏng già đáng tuổi bố mình như thế?”
“Thế thì cô không hiếu rồi, sau khi có bố nuôi, muốn cái gì có cái đó!”
“Ồ! chuyện này đúng là quá buồn nôn nhỉ?”
“Ai, xã hội bây giờ đều bị loại đàn mà tham vinh hoa phú quý này làm hỏng mất rồi! Cô nói xem, kiếm tiền một cách đứng đắn không tốt sao, mà cứ phải đi làm chuyện hư hỏng đáng xấu hố này?”
Nghe thấy bọn họ mồm năm miệng mười thảo luận những lời khó nghe ấy, Tô Tú Anh tức giận đến mức khuôn mặt đỏ bừng, nếu như không phải trông thấy bốn phía xung quanh có người đang dùng điện thoại quay phim chụp ảnh, cô ta đã lập tức xông lên xé rách miệng đám đàn bà đang nói năng luyên thuyên kia rồi.
Người đàn ỏng trung niên nước ngoài này cỏ ta quen trong quán bar, bởi vì đối phương đồng ý cho cô ta năm nghìn vạn, điều kiện tiên quyết là cô ta phải đi chơi với ông ta vài ngày. Kết quả còn chưa lấy được tiền, đã bị tai tiếng như vậy, cô ta sáp tức chết rồi!
Để tránh sự cố tiếp tục sinh sôi, cô ta vội vàng quơ lấy túi sách che mặt lại, sau đó nhanh chóng rời khỏi nơi này dưới ánh mát khinh bỉ và khiếp sợ của mọi người.
Tô Cấm Mịch âm thầm cảm thấy kỳ lạ, vừa rồi cồ chỉ khóa cửa ngoài thôi mà, căn bản không giội nước bọn họ. Khả năng là do Tỏ Tú Anh làm quá nhiều việc ác, gây thù chuốc oán quá nhiều nhỉ?
Sau khi dùng bữa xong, vì có chút việc đột xuất, nên Tống Minh Hiên đã đi trước.
Lúc Tỏ Cấm Mịch nhàn nhã bước xuống lầu, đột nhiên cô trông thấy một cô gái trẻ tuổi, dáng vẻ lười biếng đang dựa vào cửa xe mình.
Cô gái ấy để tóc ngắn, trên người mặc một bộ váy liền màu trắng, chân giẫm trên giày cao gót, dáng vẻ ưu nhã đưa tay ra vẫy tay với cô.
Tô Cấm Mịch có chút sửng sốt, căn bản cô không quen biết người này.
Đợi sau khi cô đến gần, cô gái kia mới nói thầng: “Tôi vừa giúp cô một ân tình lớn đó, cô định báo đáp tôi thế nào?
Trong đầu Tô cấm Mịch hiện lên đầy dấu chấm hỏi: ‘Tôi không rõ cô nói vậy là có ý gì?”
“Tô Tú Anh đó.” Đối phương dương dương đắc ý, nói: “Vừa rồi sau khi cô đi khỏi, nhân cơ hội đó tôi đã dội thêm cho bọn họ một chậu nước lạnh.”
ĐỐI phương vừa nói ra lời này, Tô cấm Mịch đã không nhịn được nhíu mày lại, ánh mât lạnh lùng nhìn cô ấy: “Tôi không hiểu, lý do vì sao cỏ lại làm như vậy?”
Cô gái kia hơi bĩu môi: “Không có gì, chỉ đơn giản là nhìn cô ta không vừa mắt thôi.”
Tô Cấm Mịch lập tức cạn lời, chỉ vì nguyên nhân này sao?
Thấy cô khong tin, cô gái kia cũng không tiếp tục giải thích, ngược lại đưa tay phải ra: “Tỏi biết cô tên là Tô cấm Mịch, tôi cảm thấy sau này chúng ta sẽ là đồng minh cùng chung một chiến tuyến, tôi tự giới thiệu một chút nhứ, tôi tên Thịnh Hiền Hoa.”
Tô Cấm Mịch dùng ánh mát nghi ngờ nhìn cô ấy, sau đó mới vươn tay ra nhẹ nhàng bắt tay với đối phương.
Trước khi Thịnh Hiền Hoa đi khỏi, cũng không nói cho cô biết vì sao cô ấy lại hận Tô Tú Anh, cho nên mới chọn đứng chung một chiến tuyến với Tỏ cấm Mịch.
Nhưng Tô cấm Mịch cũng không quá quan tâm đến chuyện này, từ trong mắt của Thịnh Hiền Hoa. cô có thế nhìn ra được, cô ấy rất khinh bỉ và rất hận Tô Tú Anh. Chỉ dựa vào điếm này
thôi, hai người bọn họ đúng là có thế bắt tay hợp tác với nhau.
Hơn nữa, có thêm một người bạn tương đương với có thêm người giúp đỡ, còn lâu cô mới từ chối.
Sau khi Thịnh Hiền Hoa trao đối phương thức liên lạc với cô xong, cô ấy quay người ngồi lên chiếc Lamborghini bên cạnh vội vã phóng đi.
Thặt ra Tô Tú Anh vẫn chưa rời khỏi chỗ này, bởi vì vừa rồi khi xuống lầu, đột nhiên cô ta trông thấy Tô cấm Mịch và Tống Minh Hiên đang dùng bữa, chuyện vừa rồi huyên náo lớn như vậy, có lẽ Tô Cấm Mịch cũng biết rồi.
Tỏ Tú Anh lo cô sẽ đi mách lẻo với Tô Quốc Vĩ, nên vẩn trốn trong xe đợi cô.
Kết quả chờ thèm một lúc, lại đế cô ta tận mắt nhìn thấy Thịnh Hiền Hoa và Tô cấm Mịch có quan hệ với nhau. Cô ta tức giận đến mức hai bàn tay đang rũ xuống bẽn người chậm rãi nẳm chặt lại, móng tay sắc ben đâm vào trong thịt cô ta vẫn hồn nhiên không biết gì.
Tô Cấm Mịch, Thịnh Hiền Hoa, chúng mày cứ đợi đấy cho tao, chắc chắn tao sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hai con tiện nhân chúng mày đâu!
Sau khi oán hận mamvvngs xong, cỏ ta vô cùng tức giận đập vào tay lái vài cái.
Tiếng cười nhạo và tiếng mỉa mai vang lên trong đám đông:
“Trời ơi, người phụ nữ này đúng là buồn nôn thật, rốt cuộc tố chất tâm lý phải mạnh đến mức nào, mới có thế yêu đương với ỏng già đáng tuổi bố mình như thế?”
“Thế thì cô không hiếu rồi, sau khi có bố nuôi, muốn cái gì có cái đó!”
“Ồ! chuyện này đúng là quá buồn nôn nhỉ?”
“Ai, xã hội bây giờ đều bị loại đàn mà tham vinh hoa phú quý này làm hỏng mất rồi! Cô nói xem, kiếm tiền một cách đứng đắn không tốt sao, mà cứ phải đi làm chuyện hư hỏng đáng xấu hố này?”
Nghe thấy bọn họ mồm năm miệng mười thảo luận những lời khó nghe ấy, Tô Tú Anh tức giận đến mức khuôn mặt đỏ bừng, nếu như không phải trông thấy bốn phía xung quanh có người đang dùng điện thoại quay phim chụp ảnh, cô ta đã lập tức xông lên xé rách miệng đám đàn bà đang nói năng luyên thuyên kia rồi.
Người đàn ỏng trung niên nước ngoài này cỏ ta quen trong quán bar, bởi vì đối phương đồng ý cho cô ta năm nghìn vạn, điều kiện tiên quyết là cô ta phải đi chơi với ông ta vài ngày. Kết quả còn chưa lấy được tiền, đã bị tai tiếng như vậy, cô ta sáp tức chết rồi!
Để tránh sự cố tiếp tục sinh sôi, cô ta vội vàng quơ lấy túi sách che mặt lại, sau đó nhanh chóng rời khỏi nơi này dưới ánh mát khinh bỉ và khiếp sợ của mọi người.
Tô Cấm Mịch âm thầm cảm thấy kỳ lạ, vừa rồi cồ chỉ khóa cửa ngoài thôi mà, căn bản không giội nước bọn họ. Khả năng là do Tỏ Tú Anh làm quá nhiều việc ác, gây thù chuốc oán quá nhiều nhỉ?
Sau khi dùng bữa xong, vì có chút việc đột xuất, nên Tống Minh Hiên đã đi trước.
Lúc Tỏ Cấm Mịch nhàn nhã bước xuống lầu, đột nhiên cô trông thấy một cô gái trẻ tuổi, dáng vẻ lười biếng đang dựa vào cửa xe mình.
Cô gái ấy để tóc ngắn, trên người mặc một bộ váy liền màu trắng, chân giẫm trên giày cao gót, dáng vẻ ưu nhã đưa tay ra vẫy tay với cô.
Tô Cấm Mịch có chút sửng sốt, căn bản cô không quen biết người này.
Đợi sau khi cô đến gần, cô gái kia mới nói thầng: “Tôi vừa giúp cô một ân tình lớn đó, cô định báo đáp tôi thế nào?
Trong đầu Tô cấm Mịch hiện lên đầy dấu chấm hỏi: ‘Tôi không rõ cô nói vậy là có ý gì?”
“Tô Tú Anh đó.” Đối phương dương dương đắc ý, nói: “Vừa rồi sau khi cô đi khỏi, nhân cơ hội đó tôi đã dội thêm cho bọn họ một chậu nước lạnh.”
ĐỐI phương vừa nói ra lời này, Tô cấm Mịch đã không nhịn được nhíu mày lại, ánh mât lạnh lùng nhìn cô ấy: “Tôi không hiểu, lý do vì sao cỏ lại làm như vậy?”
Cô gái kia hơi bĩu môi: “Không có gì, chỉ đơn giản là nhìn cô ta không vừa mắt thôi.”
Tô Cấm Mịch lập tức cạn lời, chỉ vì nguyên nhân này sao?
Thấy cô khong tin, cô gái kia cũng không tiếp tục giải thích, ngược lại đưa tay phải ra: “Tỏi biết cô tên là Tô cấm Mịch, tôi cảm thấy sau này chúng ta sẽ là đồng minh cùng chung một chiến tuyến, tôi tự giới thiệu một chút nhứ, tôi tên Thịnh Hiền Hoa.”
Tô Cấm Mịch dùng ánh mát nghi ngờ nhìn cô ấy, sau đó mới vươn tay ra nhẹ nhàng bắt tay với đối phương.
Trước khi Thịnh Hiền Hoa đi khỏi, cũng không nói cho cô biết vì sao cô ấy lại hận Tô Tú Anh, cho nên mới chọn đứng chung một chiến tuyến với Tỏ cấm Mịch.
Nhưng Tô cấm Mịch cũng không quá quan tâm đến chuyện này, từ trong mắt của Thịnh Hiền Hoa. cô có thế nhìn ra được, cô ấy rất khinh bỉ và rất hận Tô Tú Anh. Chỉ dựa vào điếm này
thôi, hai người bọn họ đúng là có thế bắt tay hợp tác với nhau.
Hơn nữa, có thêm một người bạn tương đương với có thêm người giúp đỡ, còn lâu cô mới từ chối.
Sau khi Thịnh Hiền Hoa trao đối phương thức liên lạc với cô xong, cô ấy quay người ngồi lên chiếc Lamborghini bên cạnh vội vã phóng đi.
Thặt ra Tô Tú Anh vẫn chưa rời khỏi chỗ này, bởi vì vừa rồi khi xuống lầu, đột nhiên cô ta trông thấy Tô cấm Mịch và Tống Minh Hiên đang dùng bữa, chuyện vừa rồi huyên náo lớn như vậy, có lẽ Tô Cấm Mịch cũng biết rồi.
Tỏ Tú Anh lo cô sẽ đi mách lẻo với Tô Quốc Vĩ, nên vẩn trốn trong xe đợi cô.
Kết quả chờ thèm một lúc, lại đế cô ta tận mắt nhìn thấy Thịnh Hiền Hoa và Tô cấm Mịch có quan hệ với nhau. Cô ta tức giận đến mức hai bàn tay đang rũ xuống bẽn người chậm rãi nẳm chặt lại, móng tay sắc ben đâm vào trong thịt cô ta vẫn hồn nhiên không biết gì.
Tô Cấm Mịch, Thịnh Hiền Hoa, chúng mày cứ đợi đấy cho tao, chắc chắn tao sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hai con tiện nhân chúng mày đâu!
Sau khi oán hận mamvvngs xong, cỏ ta vô cùng tức giận đập vào tay lái vài cái.
Bình luận facebook