• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Phụ Thân Muốn Ta Thay Tỷ Tỷ Tiến Cung (5 Viewers)

  • Chương 14

41.
Năm nay là mùa xuân đến rất sớm, trải qua mấy tháng ta tỉ mỉ chăm sóc, A Trung lớn lên một vòng, tiểu thái tử không thể nhét nó vào trong ngực nữa, thật khiến người ta nhìn không ra. "A Trung lớn lên thật nhanh ." Tiểu thái tử chọc móng vuốt hồng phấn của A Trung cảm thán nói. A Trung cũng không để ý tiểu thái tử, nhẹ nhàng đạp hắn một cái, đem móng vuốt phấn của mình kéo ra.
"Nó còn nhỏ, chắc chắn ăn nhiều liền lớn lên nhanh." Ta cười nói.
Tiểu thái tử vỗ vỗ lồng ngực, "Thừa nhi cũng đã trưởng thành."
Ta gật đầu, lần đầu tiên gặp mặt tiểu thái tử mới bốn tuổi, mập mập tròn tròn hô hô hô, tuy rằng hai năm trôi qua, nhưng tiểu thái tử sáu tuổi cũng vẫn mập mạp như vậy. Ta nhìn hắn, có cảm giác như đang nuôi con trai ta.
"Thái nãi nãi ngươi không cần cười, phụ thân nói ta năm nay có thể học cưỡi ngựa bắn cung, đến lúc đó ta săn cho thái nãi nãi một con bạch hồ làm khăn quàng cổ." Ta không biết nên cảm khái lòng hiếu thảo của hắn hay là nói đối với năng lực của mình có chút đánh giá quá cao.
"Vậy ta chờ ngươi." Ta rất hợp tác gật đầu.
Chỉ là ta trăm triệu lần không nghĩ tới, vào lúc mùa thu, tiểu thái tử sáu tuổi lại thật sự săn cho ta một bộ lông cáo trắng, chẳng qua, con hồ ly này da thủng lỗ chỗ, ta nghiêm túc hoài nghi, con hồ ly xui xẻo này là bị tiểu thái tử dùng đá từng chút từng chút đập chết, cho nên da hồ ly mới gồ ghề như vậy.
Da lông như vậy, làm đồ là không được, nhưng ngại tiểu thái tử lần đầu tiên săn bắn tặng ta lễ vật, ta vẫn rất quý trọng bỏ vào trong kho hàng. Không thể sử dụng, nhưng nhìn cũng tốt.
Tam tỷ sinh một nam hài, cũng coi như đủ nếp đủ tẻ, nhưng nàng vẫn lạnh lùng thản nhiên với ta cùng nhị tỷ. Nhị tỷ khuyên ta không nên để ở trong lòng, dù sao, cuộc sống là của mình.
Ta suy nghĩ một chút cũng đúng, dù sao lúc ta gặp Nam nhi, phát hiện nàng so với khi Ngô Dục ở đây, mập lên một vòng. Nam nhi còn nhỏ giọng nói với ta, nàng thích những ngày không có phụ thân, bởi vì sẽ không có người mắng nàng.
Có lẽ, ngoại trừ tam tỷ, tất cả mọi người đều đang hưởng thụ cuộc sống.
【Lời tác giả 9.23 hôm qua đọc tiểu thuyết quá muộn, chưa kịp cập nhật chương mới】
42.
Lúc đầu hạ, ta cùng tiểu thái tử đều ngóng trông đến hành cung chơi. Nhưng không nghĩ tới một tin mừng giống như sét đánh giữa trời quang đập vào đầu hai người ta.
Hoàng hậu đang mang thai!!!
Phải biết rằng hoàng gia đơn truyền mấy đời, một thai này vô luận là nam nữ, đều sẽ làm cho người ta cảm thấy kinh hỉ. Ánh mắt của mọi người trong hậu cung tiền triều tụ tập trên bụng hoàng hậu, tiểu thái tử cũng đang nghĩ hắn sẽ có đệ đệ hay muội muội.
"Thừa nhi thích đệ đệ hay là muội muội?" Ta nhìn tiểu thái tử ôm A Trung suy nghĩ thật lâu, mới hỏi.
"Nếu như là đệ đệ, vậy sau này hắn có thể cùng ta chơi, cưỡi ngựa đọc sách đều được, nếu là muội muội, ta muốn nàng làm tiểu công chúa hạnh phúc nhất, muội muội cũng vui vẻ lớn lên."
Là đệ đệ hay là muội muội ta không biết, nhưng tiểu thái tử hẳn là là một ca ca tốt.
Nhưng cùng lúc đó, hoàng đế rốt cục hạ quyết tâm, năm nay ở lại trong cung, miễn cho đường đi hành cung xóc nảy. Ta cùng tiểu thái tử đều rất thất vọng, thế cho nên tiểu thái tử nói, "Thái nãi nãi, thật ra ta cảm thấy ta có thể không thích đệ đệ muội muội đến như vậy. ”
Nói tuy rằng nói như thế, nhưng tiểu thái tử vẫn đem đồ chơi mình thích đều cất vào trong hộp, chuẩn bị làm lễ gặp mặt cho đệ đệ muội muội tương lai. Ta nói cho hắn biết, tiểu hài tử mới sinh sẽ không biết chơi, tiểu thái tử nhìn bảo bối của mình, "Chờ đệ đệ muội muội lớn lên sẽ chơi đùa. ”
A Trung lớn lên rất nhiều, tiểu thái tử bây giờ đã sắp ôm không nổi A Trung mập mạp, chỉ có thể để nó trên bàn rồi vuốt nó.
Nhưng ta không nghĩ tới, chỉ trong vài ngày, tiểu thái tử liền buồn bã tới mức ngay cả A Trung nằm lên hắn cũng lười nhúc nhích. Ta đưa cho hắn một miếng bánh quế, dò hỏi chuyện gì đã xảy ra?
"Thái nãi nãi, có phải sau khi có đệ đệ muội muội mọi người sẽ không thích ta?" Trong thanh âm tựa hồ còn mang theo một chút nức nở, ta liền tức giận, rốt cuộc là ai ở bên cạnh tiểu thái tử nói bậy như vậy.
"Làm sao có thể, thái nãi nãi thích Thừa nhi nhất."
"Cha mẹ kia, hoàng gia hoàng tổ mẫu cũng thích Thừa nhi nhất sao?" Tiểu thái tử ngẩng đầu vẻ mặt mong chờ nhìn ta.
Ta gật gật đầu, “Ai lại không thích Thừa nhi”, nhưng tiểu thái tử còn hoài nghi, "Thật sao? ”
"Đương nhiên là thật."
Chỉ nghe tiểu thái tử nói, "Mấy ngày trước thái phó dạy ta một bài viết, bảo Trâu Kỵ châm chọc Tề Vương nạp can, thái nãi nãi có phải bởi vì thiên vị Thừa nhi mới nói như vậy hay không. ”
Trời ạ, lớp học của tiểu thái tử thật là không uổng phí, mọi thứ đều có thể lý luận liên hệ với thực tế, "Mọi người đều thích ngươi, ngươi xem chúng ta quen biết bao lâu, làm sao có thể bị đệ đệ muội muội tương lai của ngươi so sánh chứ? ”
Tiểu thái tử ngẫm lại, tựa hồ hiểu, lại tươi cười, ta cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng sự tình vẫn phải điều tra rõ ràng, từ khi hoàng hậu có thai, sự vụ hậu cung đều giao cho ta.
Ta đã làm hoàng hậu, thái hậu, hiện giờ lại là thái hoàng thái hậu, nhưng cung vụ một ngày cũng chưa từng chạm qua. Vốn định dựa mèo vẽ hổ quản một phen, không phải chỉ khoảng mười tháng sao? Không nghĩ tới thật đúng là có người động thổ trên đầu thái tuế, sống đến không kiên nhẫn.

43.
Thời gian thoáng qua, rất nhngươi đã đến ngày hoàng hậu lâm bồn, ngoài phòng sinh, hoàng đế, tiểu thái tử cùng ta đều khẩn trương đến không cần thiết. Hoàng đế rót từng ly từng ly nước trà, tiểu thái tử nghe thanh âm bên trong, sợ tới mức đi tới đi lui, không nói một lời nào.
Ta muốn tiểu thái tử trở về nghỉ ngơi, nhưng hắn không đi, về phần ta, nghe tiếng của hoàng hậu, trong lòng cũng sợ hãi, đồng thời cũng may mắn, may mắn chính ta không cần sinh, cái này cũng quá dọa người rồi.
Cũng may, sinh chỉ trong hai canh giờ, nghe nói cái này coi như nhanh. Ma ma ôm tiểu công chúa mới sinh cho chúng ta xem, nói thật, đây là lần đầu tiên ta gặp đứa nhỏ mới sinh.
Bộ dạng không xinh xắn, thậm chí có chút xấu xí, hoàn toàn không có bộ dáng trắng trẻo mập mạp trong ấn tượng của ta.
Ta vụng trộm đánh giá tiểu thái tử, theo lý thuyết, không nên lớn lên xấu xí như vậy. Không đợi ta nói chuyện, tiểu thái tử liền kêu lên trước, "Vì sao muội muội lại xấu như vậy? ”
Hoàng đế trừng mắt nhìn hắn, "Ngươi khi còn bé cũng như vậy. ”
Ngược lại ma ma giải thích một chút, tiểu thái tử dường như hiểu lại không hiểu, nhưng cũng không muốn nhìn muội muội mới sinh nữa.
Lúc tắm ba ngày, hoàng đế định phong hào cho tiểu công chúa, Phúc Nhạc. Đây kỳ thật là một phong hào tương đối tục khí, nhưng ngụ ý tốt, phúc thọ an khang, trường nhạc vị ương. Là tiểu công chúa sinh ra đã ở vạch đích, đại khái cả đời cũng chỉ cầu mấy chữ này đi, dù sao những thứ khác nàng đều có.
Tiểu thái tử có chút chua xót, "Phụ thân rất thích muội muội nha. ”
"Vậy Thừa nhi không thích sao?" Mới ba ngày, tiểu công chúa đã trở nên đẹp hơn nhiều, tiểu thái tử cũng không cự tuyệt nhìn nàng nữa, ngược lại luôn lôi kéo ta đi thăm muội muội.
- “Thích, nhưng mà.”
"Thái nãi nãi vẫn thích con nhất nha." Nghe ta nói, tiểu thái tử mặt mày nở hoa.
"Ta cũng thích thái nãi nãi nhất."
Kỳ thật, ta vẫn thích nhất tiểu thái tử, dù sao tiểu công chúa còn quá nhỏ, mỗi ngày ăn no ngủ ngủ no, tuyệt không vui chút nào. Nhưng tiểu thái tử cũng bận rộn, lúc này bù đắp chỗ trống chính là Nam nhi
Tam tỷ đại khái vẫn không tha thứ cho ta, Nam nhi là bị nhị tỷ mang tới, ăn mặc xinh đẹp, thật giống như một con búp bê sứ. Ta cũng không nghĩ tới tam tỷ sẽ để nhị tỷ mang Nam nhi tới đây, dù sao trong thế giới của tam tỷ, trắng đen luôn rõ ràng.
"Muội ấy không muốn, nhưng cũng phải suy nghĩ cho đứa bé sau này." Nhị tỷ nói xong ta mới hiểu được.
Thế gian này nam nữ kết hôn đơn giản là nhìn đến mấy thứ kia, phụ thân của Nam nhi, chỉ là một tú tài, hiện giờ cũng đã hòa ly. Công danh tú tài kỳ thật cũng không dễ dàng thi, nhưng ở kinh thành thế gia quý tộc tụ tập, thật sự là không đáng kể. Nếu ở trấn thành xa xôi, vậy đại khái cũng coi như có tiếng.
Trước mắt mà xem, tam tỷ đối với Nam nhi cũng sẽ không thể trợ giúp quá to lớn. Mà trong nhà chúng ta, người có thể ra tay trợ giúp chính là ta. Nếu quyền thế vô duyên, cũng chỉ có thể bám vào một thanh danh tốt
"Vậy sau này Nam nhi thường xuyên đến thăm ta có được không?" Ta hỏi Nam nhi, Nam nhi gật gật đầu, nàng đại khái không biết điều này có nghĩa là cái gì.
【9.25 Vốn là chuẩn bị kết cục, nhưng thấy có người muốn cho tiểu thái tử một muội muội, liền thêm một chút. Thật ra ta không biết viết loại trẻ con đáng yêu này, lần này thật sự chuẩn bị kết cục rồi】
44.
Cuộc sống cứ như vậy vô ưu vô lự trải qua, chớp mắt đã là rất nhiều năm, tiểu thái tử cũng từ tiểu khả ái lớn lên thành thiếu niên hăng hái hăng hái, tiểu công chúa cũng từ đứa bé quấn tã trở thành thiếu nữ đậu khấu. Đại khái là do cùng ta hợp duyên, tiểu công chúa ở phương diện trèo cây cũng rất có thiên phú, mấy cái cây trong cung nàng không ít lần trèo qua.
*thiếu nữ đậu khấu* tầm 13/14 tuổi đó mọi người.
Năm tiểu thái tử mười sáu tuổi, hoàng đế chọn cho tiểu thái tử một cô nương tài mạo song toàn làm thái tử phi, hắn rầu rĩ không vui nói với ta, hắn không muốn cưới vợ.
"Tại sao?" Ta sờ A Trung lười biếng nói. Mấy năm nay, A trung mập mạp rất nhiều, cũng không phụ tên của nó, mập lên một cách rất là trọng điểm.
"Ai, nữ nhân đều rất phiền toái, Ôn Ngôn mỗi ngày đều cùng phu nhân hắn cãi nhau." Ôn Ngôn là một trong những bạn đọc của tiểu thái tử, cưới được tiểu thanh mai của hắn, dùng lời nói phổ biến trong kinh thành mà nói, đôi này của bọn họ xem như là oan gia vui vẻ. Có điều, hiện tại không nên gọi hắn là tiểu thái tử, mà là thái tử điện hạ.
"Tống cô nương chính là mẫu thân ngươi tự mình chọn, không kém được." Ta nói. Tống cô nương ta cũng từng gặp qua, là một cô nương tốt, tướng mạo phẩm hạnh tính cách gia thế đều tốt, cũng coi như xứng đôi với thái tử.
"Vậy cũng không được."
"Vậy ngươi thích gì?"
Thái tử suy nghĩ một chút, thẳng thắn nói, "Muốn trông đẹp mắt một chút, tính cách ôn nhu, tốt nhất còn có thể giống như thái nãi nãi mỗi ngày cùng ta chơi, nếu giống như mẫu thân mỗi ngày luôn ở bên tai ta cằn nhằn thì thực là phiền. ”
Nghe hắn nói như vậy, ta thầm nghĩ, quả nhiên thái tử cùng ta rất giống nhau, đều là ham sắc, nhưng mà, lớn như vậy, còn ham chơi không tốt lắm.
Nhưng không đợi ta nói chuyện, hắn lại nói, "Tuy nhiên có điểm này tốt nhất đừng giống thái nãi nãi."
"Cái gì?"
Hắn nói, "Ta cũng không hy vọng thái tử phi tương lai mỗi ngày đều ngóng trông ta hẹo cho sớm, sau đó tự mình hưởng lạc. ”
Ta mở to mắt, không nghĩ rằng thái tử lại nói như vậy, vừa giơ tay định đập, hắn đã bỏ chạy. Chậc chậc, chạy lên không có một chút phong phạm của thái tử, cực kỳ xấu xí.
Mặc kệ như thế nào, thái tử vẫn ngoan ngoãn thành thân, thái tử thành thân không được mấy ngày, hoàng đế hạ chỉ thoái vị, thái tử trợn mắt há hốc mồm ngồi lên ngôi vị hoàng đế.
Đã làm hoàng đế, thái thượng hoàng lựa chọn phương thức dưỡng lão giống như cha hắn, mang theo thái hậu hai người đi các nơi du ngoạn. Mấy năm trước, lão thái thái thượng hoàng ở hành cung băng hà, không bao lâu thái hậu cũng đi theo.
Mà ta, ta còn cứng rắn sống.
Lại qua vài năm, phụ thân ta lớn tuổi, ta cùng hoàng đế nói điều hắn về dưỡng lão đi. Hoàng đế sảng khoái đồng ý, còn ban cho một tước vị.
Ta xuất cung thăm hắn, rất nhiều năm không gặp, phụ thân già đi rất nhiều, trong trí nhớ ta vẫn là phụ thân năm đó bảo ta thay tam tỷ vào cung, đối với ta mắng to, cùng lão nhân tóc hoa râm trước mắt này hoàn toàn khác nhau.
Nhưng tính tình vẫn giống như năm đó, mặc dù nhị tỷ mở cô nhi viện, mấy năm nay làm không ít việc thiện, tiếng tăm rất tốt, nhưng trong mắt hắn những thứ này đều là những thứ không đàng hoàng. Bởi vậy, đối với nhị tỷ cũng không có sắc mặt tốt.
Nhưng đối với tam tỷ thì tốt hơn rất nhiều, nhất là hai đứa trẻ của nàng. Mấy năm nay, tam tỷ cũng già đi không ít, khóe mắt là mấy nếp nhăn tinh tế, hai tay cũng có không ít chai. Bây giờ hai chúng ta đứng cùng nhau, rất dễ dàng để phân biệt ai là ai.
Nàng rốt cuộc là không tái giá, cố chấp như vậy, cuộc sống trôi qua nghèo khó, cũng may có nhị tỷ cùng ta, tính tình hai đứa trẻ cùng nàng không giống nhau.
Về phần ta, vẫn giống như trước kia, tuy rằng mấy năm nay chúng ta có thư qua lại, nhưng vẫn là xa lạ. Nhất là khi lão cha nhìn thấy tam tỷ khuôn mặt có chút già nua cùng ta vẫn sống an nhàn sung sướng như trước, chung quy vẫn thiên vị. Con gái yêu quý nhất của ông, sống khó khăn nhất, mà khó khăn này chắc chắn có lý do của mình.
Bởi vậy, thái độ của hắn đối với ta cùng nhị tỷ có chút không tốt. Ta cũng không quan tâm, dù sao, hắn từ trước đến nay thiên vị tam tỷ.
Thẳng đến trước khi hắn lâm chung, chúng ta mới biết được nguyên nhân, là bởi vì tam tỷ tính tình cùng tướng mạo đều là giống mẫu thân nhất, mà ta mặc dù cùng tam tỷ song sinh, nhưng khuôn mặt này giống mẫu thân, mà tính tình lại không làm người ta vui. Đại tỷ nhị tỷ, có lẽ, tính tình cùng mẫu thân ôn nhu như nhau, nhưng tướng mạo lại kém một chút.
Thế nhưng, mẫu thân trong trí nhớ của ta, là một nữ nhân vì gia đình kiếm mấy lượng bạc mệt mỏi khom lưng làm lụng, giống như ta đối với tiền tài mẫn cảm, giống như nhị tỷ tự lực cánh sinh, cũng giống như đại tỷ yêu thương con cái, duy chỉ có cùng tam tỷ cũng không giống.
Cũng có lẽ, mẫu thân đã từng thật sự giống như tam tỷ năm đó chưa lấy chồng, viết thơ hay, làm từ tốt, có thể cùng hắn cầm sắt hòa minh, hồng tụ thêm hương, nấu trà hắt mực, chỉ tiếc, phu thê bần tiện trăm sự ai, vẫn là bại bởi củi gạo dầu muối.
Nam nhi lớn lên, cũng xuất giá, hôn sự của nàng là ta cùng nhị tỷ tác hợp, tam tỷ cũng không có ý kiến gì. Gia thế đối phương được coi là ưu tú, cũng là người có thể lựa chọn trong phạm vi tương đối tốt, người lại có chí tiến tâm, cùng tính tình Nam nhi cũng hợp nhau.
Ta cố ý đi cầu hoàng đế, cho nàng một phong hào của huyện chủ. Hoàng đế cùng Nam nhi từ nhỏ cũng quen biết, còn hỏi ta có muốn phong một quận chúa hay không, ta cự tuyệt. Phong hào là do ta tự chọn, Khang Bình. Hy vọng Nam nhi cả đời bình an, không cầu đại phú đại quý cũng không cần đại thăng trầm.
Đại tỷ rốt cuộc chưa hồi kinh, tỷ muội chúng ta đời này hẳn là không có ngày đoàn tụ. Nhưng trưởng tử của nàng đã trở lại, tham gia hôn lễ của Nam nhi, cũng thi đậu công danh tiến sĩ, hoàng đế cho hắn vào Hàn lâm viện. Không thể không nói, trong tỷ muội chúng ta, cuộc sống của đại tỷ giống như viên mãn trong thế tục.
Sau đó, A Trung già đi và cuối cùng đi vào sáng sớm cùng ngày. Thân thể mũm mĩm cũng không còn ấm áp, lông màu cam cũng ảm đạm không còn như trước. Thái tử đã trở thành hoàng đế mang theo tiểu thái tử của hắn tới, tiểu thái tử mới bốn tuổi, mập mạp giống như hoàng đế năm đó, vuốt ve A Trung khóc oa oa lên.
Ta đột nhiên nhớ tới khi hoàng đế mang theo A Trung tới, chớp mắt đã nhiều năm rồi.
Hoàng đế không khóc, nhưng đôi mắt cũng đỏ lên. Không có A Trung, nơi này của ta đột nhiên vắng vẻ không ít, mỗi lần tiểu thái tử đến, vừa nhìn thấy đồ đạc A Trung dùng, cái miệng nhỏ nhắn liền xụi xụi, tựa hồ một giây sau có thể khóc ra.
Ta vốn định cất đi, nhưng lúc dọn mới phát hiện, A Trung để lại quá nhiều thứ, khi tiểu thái tử chưa sinh ra, hoàng đế bận rộn đến mức không rảnh, đều là A Trung lấp đầy chỗ trống trong cuộc sống của ta.
Ta không muốn những thứ này cất đi tro bụi, vì vậy ta lại nuôi một con mèo con, là một con mèo sữa trắng, có đôi mắt long lanh xinh đẹp, nhìn qua là một con mèo đắt tiền. Đó là vào mùa hè, và với A Trung của ta không có một điểm tương đồng.
Thái tử nhỏ giọng hỏi ta, tại sao không nuôi một con mèo màu cam giống như A Trung?
Hoàng đế tuy rằng không nói gì, nhưng trong ánh mắt giống như tiểu thái tử cũng có nghi hoặc giống nhau, ta sờ mèo con, kỳ thật ta cũng không biết, "Bởi vì, dù lớn lên giống A Trung, nó cũng không phải A Trung, cũng không phải là đồ thay thế. ”
Tiểu thái tử bối rối chỉ biết cúi đầu, vươn tay ôm con mèo con.
【9.28 Câu chuyện của Nhuy nương và Tiểu thái tử đã kết thúc, nếu không có gì bất ngờ, sẽ không được cập nhật nữa, tôi cũng sẽ đi lấp các hố khác, nếu có duyên, chúng ta sẽ gặp lại ở câu chuyện tiếp theo!
(。 ´-ω)(ω-`。 )】
------Toàn văn hoàn-----
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom