29.
Tiến Bảo nói cho ta biết, tình huống của tiểu hoàng tôn không tốt, sợ là không chịu nổi đêm nay, ta quyết định đi xem một chút, sau khi đến mới phát hiện chỗ đó có bao nhiêu vắng vẻ, ra ra vào vào chỉ có hai ba người, đều là sắc mặt vàng vọt, ta cảm thấy các nàng có thể cũng có bệnh...
Đi đến phòng tiểu hoàng tôn, liền nhìn thấy tiểu hoàng tôn nằm trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn gầy đi một vòng, sắc mặt vàng sáp, hai mắt nhắm nghiền, chăn thật dày đắp lên người, ta hoài nghi hắn có phải không ổn rồi hay không?
"Thái hậu không tiến lên xem một chút sao?" Ta nghe thấy vú nuôi của tiểu hoàng tôn hỏi ta, không đợi ta nói chuyện, nàng liền đẩy ta đến bên giường, trùng hợp tiểu hoàng tôn mở mắt ra.
Đôi mắt ngày thường rõ ràng linh hoạt, giờ phút này lõm thật sâu vào hốc mắt, giống như lão nhân gần đất xa trời vậy. Hắn cố sức vươn bàn tay giống như móng vuốt gà, giữ chặt ta, ta muốn tránh lại bị vú nuôi hắn đè lại.
Tay tiểu hoàng tôn cũng không ấm áp như trước kia luôn mềm mại còn mang theo hương sữa, ngược lại lạnh đến muốn chết, ta còn có thể cảm giác được xương ngón tay rõ ràng.
Hắn nói, "Thái nãi nãi, tại sao người lại đến gặp ta?" ”
Đầu hắn tiến đến trước mắt ta, ta sợ tới mức "A" Một tiếng kêu lên.
Hết thảy cảnh tượng trước mắt đều không thấy đâu, hóa ra vừa rồi là một hồi mộng, ta thấy tẩm cung quen thuộc của ta, cung nữ canh đêm tiến vào hỏi ta làm sao vậy, ta phất phất tay bảo nàng đi rót cho ta một ly nước.
Ngoài cửa sổ tối đen một mảnh, ánh trăng cô đơn treo giữa không trung, ta xoa xoa đầu, muốn đem cơn ác mộng vừa rồi đuổi đi, hơn nữa cảm thấy buổi sáng mai nên đi thăm tiểu hoàng tôn.
Tất cả đều đã làm tốt các biện pháp phòng ngừa, nên sẽ không có gì, ta nghĩ thầm. Lại an ủi chính mình, sẽ không có việc gì, thái y cũng từng nói, người thân thể không tốt ví như người già trẻ nhỏ mới dễ dàng bị bệnh. Nhìn hoàng hậu bồi hoàng đế lâu như vậy, còn không phải không có việc gì sao. Ta thường có sức khỏe tốt, vậy chỉ cần chuẩn bị kỹ càng rồi đi ra ngoài.
Đi Thanh Thu điện, ta mới phát hiện, quả nhiên mộng cũng không nhất định là thật, nơi này tuy rằng bệnh nhân nhiều, nhưng cũng ngăn nắp trật tự. Tiểu hoàng tôn làm chủ tử, tự nhiên là ở nơi tốt nhất.
Căn phòng rất ấm áp, ta thấy cửa sổ mở ra một chút, vú em giải thích, để mở cửa sổ để thông gió.
Tiểu hoàng tôn còn đang ngủ, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn cũng là thịt đô đô*(kiểu mập mạp mũm mĩm đó mọi người), khí sắc nhìn qua không tệ, đại khái là ta đi vào nên động tĩnh lớn một chút, tiểu hoàng tôn tỉnh lại.
Quay đầu nhìn thấy ta, trên mặt liền lộ ra nụ cười, "Thái nãi nãi sao lại tới đây? ”
Trong lòng ta cổ vũ chính mình, từng bước từng bước vững vàng đi qua, rất tự nhiên ngồi ở bên giường tiểu hoàng tôn, "Đương nhiên là lo lắng cho Thừa nhi a. ”
Ta muốn nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, bị hắn né tránh_: "Thừa nhi đang bệnh, thái nãi nãi không cần dựa vào gần như vậy, sẽ sinh bệnh" Nói xong, chính hắn còn dịch vào trong
Ta liền nghĩ, mộng không phải lần nào cũng là sự thật, tiểu hoàng tôn nhu thuận như vậy, sao có thể giống như trong mộng dọa ta.
"Vậy ngươi phải dưỡng bệnh thật tốt."
Tiểu hoàng tôn gật gật đầu, ta thuận tay cầm qua thuốc mà vú nuôi vừa nấu xong, chuẩn bị tự mình đút cho hắn, múc một muỗng, tiểu hoàng tôn nghiêng mặt né tránh, "Thái nãi nãi, ta tự mình uống, chậm như vậy, rất khổ. ”
Ta cẩn thận đưa chén cho tiểu hoàng tôn, nhìn hắn cau mày, bàn tay nhỏ bé mập mạp, mắt nhắm đổ thuốc vào miệng, uống ùng ục xong, vú nuôi lập tức đưa tới mấy quả táo mật.
Trước khi đi, tiểu hoàng tôn hỏi ta, ngày mai còn tới hay không?
Nhìn bộ dáng ủy khuất của hắn, ta vẫn gật gật đầu, "Vậy ta chờ thái nãi nãi nha. ”
Sau khi đi ra ngoài, ta cảm thấy mình thực sự là ma ám, tại sao lại gật đầu? Quên đi, muốn cầu phú quý thì phải bước qua hiểm nguy, ta an ủi chính mình.
Sau khi trở về, ta tắm rửa sạch sẽ từ trong ra ngoài một phen, nghiêm chỉnh dựa theo thái y nói mà làm, ta cũng không muốn sinh bệnh
Buổi chiều, thái y viện truyền đến tin tức nói phương thuốc trị liệu đã nghiên cứu ra, hiện giờ cho mấy thái giám dùng liên dược, nếu có hiệu quả liền có thể ứng dụng trên diện rộng
Ta tò mò sai người đem phương thuốc lấy tới, nói thật ta đối với dược liệu trên cơ bản là một chút không biết, nhưng điều này không cản trở ta,liếc mắt một cái liền yên tâm bên trong có rất nhiều dược vật đắt tiền, "Mấy thứ này nhà người bình thường sợ là không dễ mua chứ? ”
Kết quả Chiêu Tài nói cho ta biết, phương thuốc này vốn cũng không phải dùng cho người thường. Lần này ta lại một lần nữa hiểu được, quả nhiên vẫn là có tiền có quyền thật sự, ít nhất ngay cả phương thuốc cứu mạng cũng có thể làm ra trước một bước.
"Nương nương yên tâm, cách đơn giản hóa phương thuốc cũng đang nghiên cứu.
Cái gọi là đơn giản hóa, chính là dược liệu ít một chút, dược vật tiện nghi một chút, phương thuốc kém một chút, tính nguy hiểm cũng tương đối lớn một chút, nhưng không có tiền mà, cũng chỉ có thể nhịn, ta hiểu.
Ban đêm ta đã nghe nói, những tiểu thái giám kia đều đã hạ nhiệt, tình huống chuyển biến tốt, hiện giờ chẳng qua là người không có khí lực, nếu chờ đợi không có tác dụng phụ khác, có thể dùng ở trên người quý nhân
Sáng sớm hôm sau ta lại hỏi một chút tình huống của các tiểu thái giám, Chiêu Tài nói cho ta biết, đã chuyển tốt. Ta thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị đến thăm tiểu hoàng tôn.
Khi ta đến, tiểu hoàng tôn đang ngồi trên giường chơi Lỗ Ban khóa* nhưng nhìn thoáng qua có vẻ không yên lòng, nhìn thấy ta ánh mắt bèn sáng lên, "Thái nãi nãi đến rồi. ”
Cũng đúng, cuộc sống dưỡng bệnh vốn không thú vị, huống chi là loại thời dịch nghe có vẻ không tốt lắm này. Bồi tiểu hoàng tôn nói chuyện, tiểu hoàng tôn hỏi ta, vì sao mẫu thân cùng phụ thân hắn không thể nhìn hắn?
Ta suy nghĩ một chút, vẫn là nói thật, chính là bận rộn a. Một người phụ trách tiền triều, một người phụ trách hậu cung, bận rộn muốn chết, tiểu hoàng tôn cúi đầu, hình như cũng tỏ vẻ hiểu hiểu, nhưng vẫn nhỏ giọng nói, "Vậy cũng là thái nãi nãi tốt với con. ”
Ta nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, "Bởi vì thái nãi nãi không có việc gì làm a. ”
"Sau này thái nãi nãi sinh bệnh, ta cũng nhất định chiếu cố thái nãi nãi thật tốt." Tiểu hoàng tôn tỏ lòng hiếu thảo với ta.
Không, ta cảm thấy không cần thiết, ta không muốn bị bệnh, nhưng vì hắn đang là một đứa trẻ, ta sẽ không so đo với hắn, quay đầu nói chuyện với tiểu hoàng tôn về phương thuốc.
- Hoàng gia gia kia cũng sẽ tốt lên nha, thật tốt! Tiểu hoàng tôn nghe xong, vui vẻ nói, thật sự là một tiểu hài tử thiện lương.
Bình luận facebook