-
Chương 137
Quân cờ trong tay TôThiên Sơn phút chốc nát vụn, thứ bột trắng như phấn theo kẽ taychảy xuống, mắt hắn bắn ra âmquang:
-Bây giờ chờ cô tatự chui đầu vào rọ. Thần sắc Dương Hồng Xương vốn đang ngây ngô, nghe xong lời này của TôThiên Sơn như hồi phục tám chín phần, haimắt mở to:
-Đại trưởng lão đã anbài thỏa đáng?
Ngay khinói ralời này, hắn lập tức hối hận, thấy TôThiên Sơn nhíu mày, hiển nhiên không vuiđối với sự chất vấn này của hắn.
-Trưởng lão đừng hiểu lầm, không phải tahoài nghi năng lực của ngài, chẳng quacảm thấy phản ứng của ngài quá nhanh khiến tacảm thấy như đang trong mộng.
Dương Hồng Xương vừa cười vừa nịnh bợ.
-Hừ, chưa gìđã sợ chết, saotrước kialại đáp ứng hợp tác với lão phu, nếu không tintưởng lão phuthì tự mình giải quyết chotốt đi.
TôThiên Sơn buông quân cờ trong tay ra,giọng nói không vui, lạnh giọng nói, hắn kiêu ngạo tự phụ chất vấn lại Dương Hồng Xương.
Trong lòng Dương Hồng Xương thực sự nổi hỏa khí với lão già kia, nhưng lại ngại bản thân không cóthực lực, hết thảy những gìmuốn đều dựa vào lão nhân già này, đành nuốt cục giận xuống, ngoài mặt tỏ ravuốt đuôi lão nhưng thực sự hận tới mức không thể digót giày lên mặt lão.
-Đúng đúng, đại trưởng lão nói rất đúng, lần này doHồng Xương ănnói vụng về, từ nayvề sausẽ không xảy rachuyện này nữa. Mong lão nhân giađại lượng đừng để bụng, những lời này của tathực nguxuẩn, nói nhảm rồi…
Thấy bộ dạng này của Dương Hồng Xương, TôThiên Sơn vôcùng đắc ý,nói thầm trong lòng: “Hừ, Dương Dục Hoàn không phải vẫn luôn xemmình làsiêu phàm sao? Nhìn xemcháu ngươi hôm naykhông phải như conchó bên chân ta?”
-Được rồi, đừng nói những lời này nữa, ngươi hãy về phủ đi, làm tốt vaiPhò mãcủa mình, tương laisẽ cóchỗ tốt của ngươi.
TôThiên Sơn khoát tay áonói với hắn.
Dương Hồng Xương cúi đầu, kính cẩn nói:
-Đại trưởng lão khổ cực rồi!
Nói tới đây mắt hắn lộ raoán độc, thầm nói trong bụng: “Tô Thiên Sơn, hiện giờ tađể ngươi lớn lối, tương lainếu talấy được quyền thế, nhất định chongươi nếm mùi ngũ mãphanh thây, đền lại nỗi nhục hôm nay taphải chịu.”
Đợi Dương Hồng Xương rồi đi, Tô phunhân mới lên tiếng:
-Lão gia, ngài định nâng đỡ kẻ bất lực này kế vị?
-Hừ, kế vị? Bản thân tarất muốn nhìn hắn sau khitỉnh mộng dậy cóbộ dạng gì.
Tô phunhân ngẩn người, ngay sauđó gật đầu:
- Suynghĩ của lão gia, thiếp thân đoán không được.
- Ha ha ha,tốt, tốt lắm, làm nữ nhân của TôThiên Sơn ta,cái gìnên hiểu, cái gìkhông nên hiểu, thế làtốt. Tương laithống lĩnh tamcung lục viện, sợ không còn aihơn nàng.
Nữ nhân kia ôn nhugật đầu nói:
-Tiểu Nhukhông cần, chỉ cần lão giabình ankhỏe mạnh.
Ánh mắt nữ nhân dịu dàng, bờ môi mềm mại như anhđào khiến người tayêu thích, TôThiên Sơn cảm thấy một cỗ khí nóng từ bụng dưới nổi lên, ngay sauđó ômnữ nhân kiavào ngực, khẽ nói:
-Cùng nàng thành thân nhiều năm như vậy, saođể nàng chịu ủy khuất…
-Lão gia…
Nữ nhân thẹn thùng vôhạn, đường làm quan của TôThiên Sơn thuận lợi rộng mở!
Bên này, Dương Hồng Xương rời khỏi phủ TôThiên Sơn đi, nghĩ tới câu nói kiacủa TôThiên Sơn, vững dạ hơn rất nhiều, nhưng nghĩ tới bộ dạng uất ức kiacủa mình, lửa giận không tự chủ dâng lên, trở lại quý phủ định uống rượu giải sầu một chút, ai dèchén này tiếp chén kia, thoáng chốc đã uống tới khimặt trời ngả về tây…
Rượu trôi xuống cổ khó tránh tinh thần người tabị đả thương, Dương Hồng Xương hiện tại đang bị như thế.
Một bình rượu lâu năm trôi quacổ xuống bụng khiến Dương Hồng Xương chóng mặt, não bộ không khỏi hồi tưởng một màn TôThiên Sơn cùng mỹ nhân của hắn nhàn nhã đánh cờ, lại nghĩ tới bộ dạng khúm núm như loài chó của mình khiến lòng hắn vôcùng khó chịu.
“Cô cô, nếu người còn sống, Dương gia háphải chịu nỗi nhục này?” Tayhắn giơ caobầu rượu, hồi tưởng lại khicòn nhỏ, nhờ Hiên Viên hoàng hậu màDương giadanh vọng như thế nào, trong lòng không khỏi hoải niệm cô côcủa mình.
Khihắn còn bé, cô côrất thương hắn, cóđồ gìtốt đều banthưởng choDương gia, Hoàng thượng lại đối xử vôcùng tốt với chacủa hắn, khiđó, cóthể nói Dương gia là giatộc danh tiếng ởTấn quốc, không nghĩ tới, từ sau khi cô cô quađời, những thứ này trở nên vôduyên với Dương gia, địa vị trong triều của Dương giamỗi lúc một lụn bại.
Dương Hồng Xương hồi tưởng một màn huyhoàng của Dương giahắn xưa kia, rồi lại nghĩ tới cảnh lụn bại, cóđiều, hắn không biết rõtại saobởi khiấy còn quá nhỏ.
Chacủa hắn –Dương Thử, vốn là ca cacủa Hiên Viên hoàng hậu, khiLong Tường Viêm kế nghiệp, Dương Thủ chính làtrợ thủ đắc lực, nhiều lần lập công, tài năng quân sự lại hơn người, thử hỏi, một người như vậy saokhông trở thành cánh tayđắc lực của Hoàng đế đây?
Tiếc thay, Dương Thủ cóthể vượt quamuôn vàn khó khăn, liều mạng phò táLong Tường Viêm đăng cơ, nhưng không cách nào ngăn cản lòng tham đối với cuộc sống annhàn, hắn bị hấp dẫn, rồi bị người talợi dụng, làm rachuyện khiến Long Tường Viêm không thể nào thathứ –tham ôngân lượng trong quốc khố, tham ôtiền cứu dân bị thiên tai. Không chỉ cóthế, hắn ởtrong triều dùng vũlực, trấn ápnhững người đối đầu, hãm hại trung thần. Hành vicủa Dương Thủ mỗi lực một ngang ngược, một đêm khuya nọ, nhất thời hắn bị đánh bại…
Sauđó, Dương Thủ từ quan, không lâu sauliền xuất gia, Hiên Viên hoàng hậu quađời, Dương Thủ thần bítừ đó mất tích không rõtung tích.
“Cha, đêm đó, rốt cuộc cô cônói gìvới người màngười cóthể vứt bỏ mẹ cùng hài nhi.”
Dương Hồng Xương uống rượu say, hắn quên mất thân phận hiện tại của mình, trong đầu không ngừng hiện lên những màn trong quá khứ.
“Xương Nhi, con cómột muội muội, hiện tại con béđang theo chân sưphụ nó đi tuluyện, tương lai conphải bảo vệ tiểu muội nhé!” Hiên Viên hoàng hậu xinh đẹp nở nụ cười ấm ápvới hắn, đầu ngón taymát lạnh xoa xoatrong mái tóc hắn.
Khihắn còn bé, thích nhất là đitìm côcô, thích nhất được cô côvuốt vetóc để hắn tiến vào những giấc mộng đẹp.
“Bảo vệ chomuội muội… Nàng sao cóthể cần tabảo vệ?” Dương Hồng Xương giơ bầu rượu lên uống một ngụm lớn, đầu hiện ragương mặt lạnh lùng của Long Tuyết Dao, một lần nhìn thấy nàng, hắn liền động tâm, thì racảm giác hít thở không thông khithấy một nữ nhân xinh đẹp lànhư vậy. Nhưng ánh mắt lạnh như băng kèm với khí thế vương giả của nàng khiến hắn xấu hổ, cảm thấy bản thân vôcùng nhỏ bé. Tuythế, hắn không camlòng!
Phút chốc cảnh tượng chuyển đổi, trong đầu hiện lên một màn mười năm trước: “Hừ, changươi thì mất tích, cô côngươi đã chết, hôm nay aicòn sợ ngươi? Ngươi muốn tìm chỗ dựa ư,tìm Hoàng thượng sao? Hoàng thượng sớm đã tính toán với changươi kể từ khihắn tham ôrồi.”
Dương Hồng Xương vĩnh viễn không baogiờ quên màn nhục nhã kia, lần đó, một Vương tử tới kinh thành, vìmột cô ảthanh lâu mànhục nhã hắn, lúc đó, hắn không cóbiện pháp nào chống trả lại Vương tử kia, luận về võthì không thể đánh lại được, bàn về giacảnh, tuybản thân là bà concủa Hoàng đế, nhưng tên Vương tử kialại mang họ Long. Giây phút đó hắn tỉnh ngộ, Dương giasớm đã không còn huyhoàng năm xưa, chính lúc đó, hắn quyết định, nhất định phải chấn hưng Dương gia!
~Rầm~
Hắn lật đổ một bàn rượu vàthức ăn, sắc mặt thống khổ mang theo sự điên cuồng, uống xong một ngụm rượu liền hướng về trời đêm màrống lớn: “Người không thể trách ta, aikêu người chết sớm, không chechở choDương gia, talại không thể sống dưới váy congái người tạm bợ quangày, ta là namtử hán đầu đội trời, chân đạp đất!”
-Ngươi cũng được coi là namnhân à?
Giọng nói lạnh lùng trong trẻo vang lên phía sau Dương Hồng Xương, lời vừa nói rakhiến đầu óchắn nhũn như chichi:
- Là ai, aivừa nói!
Hắn mãnh liệt xoay người nhưng trước saukhông thấy một bóng người.
-Bây giờ chờ cô tatự chui đầu vào rọ. Thần sắc Dương Hồng Xương vốn đang ngây ngô, nghe xong lời này của TôThiên Sơn như hồi phục tám chín phần, haimắt mở to:
-Đại trưởng lão đã anbài thỏa đáng?
Ngay khinói ralời này, hắn lập tức hối hận, thấy TôThiên Sơn nhíu mày, hiển nhiên không vuiđối với sự chất vấn này của hắn.
-Trưởng lão đừng hiểu lầm, không phải tahoài nghi năng lực của ngài, chẳng quacảm thấy phản ứng của ngài quá nhanh khiến tacảm thấy như đang trong mộng.
Dương Hồng Xương vừa cười vừa nịnh bợ.
-Hừ, chưa gìđã sợ chết, saotrước kialại đáp ứng hợp tác với lão phu, nếu không tintưởng lão phuthì tự mình giải quyết chotốt đi.
TôThiên Sơn buông quân cờ trong tay ra,giọng nói không vui, lạnh giọng nói, hắn kiêu ngạo tự phụ chất vấn lại Dương Hồng Xương.
Trong lòng Dương Hồng Xương thực sự nổi hỏa khí với lão già kia, nhưng lại ngại bản thân không cóthực lực, hết thảy những gìmuốn đều dựa vào lão nhân già này, đành nuốt cục giận xuống, ngoài mặt tỏ ravuốt đuôi lão nhưng thực sự hận tới mức không thể digót giày lên mặt lão.
-Đúng đúng, đại trưởng lão nói rất đúng, lần này doHồng Xương ănnói vụng về, từ nayvề sausẽ không xảy rachuyện này nữa. Mong lão nhân giađại lượng đừng để bụng, những lời này của tathực nguxuẩn, nói nhảm rồi…
Thấy bộ dạng này của Dương Hồng Xương, TôThiên Sơn vôcùng đắc ý,nói thầm trong lòng: “Hừ, Dương Dục Hoàn không phải vẫn luôn xemmình làsiêu phàm sao? Nhìn xemcháu ngươi hôm naykhông phải như conchó bên chân ta?”
-Được rồi, đừng nói những lời này nữa, ngươi hãy về phủ đi, làm tốt vaiPhò mãcủa mình, tương laisẽ cóchỗ tốt của ngươi.
TôThiên Sơn khoát tay áonói với hắn.
Dương Hồng Xương cúi đầu, kính cẩn nói:
-Đại trưởng lão khổ cực rồi!
Nói tới đây mắt hắn lộ raoán độc, thầm nói trong bụng: “Tô Thiên Sơn, hiện giờ tađể ngươi lớn lối, tương lainếu talấy được quyền thế, nhất định chongươi nếm mùi ngũ mãphanh thây, đền lại nỗi nhục hôm nay taphải chịu.”
Đợi Dương Hồng Xương rồi đi, Tô phunhân mới lên tiếng:
-Lão gia, ngài định nâng đỡ kẻ bất lực này kế vị?
-Hừ, kế vị? Bản thân tarất muốn nhìn hắn sau khitỉnh mộng dậy cóbộ dạng gì.
Tô phunhân ngẩn người, ngay sauđó gật đầu:
- Suynghĩ của lão gia, thiếp thân đoán không được.
- Ha ha ha,tốt, tốt lắm, làm nữ nhân của TôThiên Sơn ta,cái gìnên hiểu, cái gìkhông nên hiểu, thế làtốt. Tương laithống lĩnh tamcung lục viện, sợ không còn aihơn nàng.
Nữ nhân kia ôn nhugật đầu nói:
-Tiểu Nhukhông cần, chỉ cần lão giabình ankhỏe mạnh.
Ánh mắt nữ nhân dịu dàng, bờ môi mềm mại như anhđào khiến người tayêu thích, TôThiên Sơn cảm thấy một cỗ khí nóng từ bụng dưới nổi lên, ngay sauđó ômnữ nhân kiavào ngực, khẽ nói:
-Cùng nàng thành thân nhiều năm như vậy, saođể nàng chịu ủy khuất…
-Lão gia…
Nữ nhân thẹn thùng vôhạn, đường làm quan của TôThiên Sơn thuận lợi rộng mở!
Bên này, Dương Hồng Xương rời khỏi phủ TôThiên Sơn đi, nghĩ tới câu nói kiacủa TôThiên Sơn, vững dạ hơn rất nhiều, nhưng nghĩ tới bộ dạng uất ức kiacủa mình, lửa giận không tự chủ dâng lên, trở lại quý phủ định uống rượu giải sầu một chút, ai dèchén này tiếp chén kia, thoáng chốc đã uống tới khimặt trời ngả về tây…
Rượu trôi xuống cổ khó tránh tinh thần người tabị đả thương, Dương Hồng Xương hiện tại đang bị như thế.
Một bình rượu lâu năm trôi quacổ xuống bụng khiến Dương Hồng Xương chóng mặt, não bộ không khỏi hồi tưởng một màn TôThiên Sơn cùng mỹ nhân của hắn nhàn nhã đánh cờ, lại nghĩ tới bộ dạng khúm núm như loài chó của mình khiến lòng hắn vôcùng khó chịu.
“Cô cô, nếu người còn sống, Dương gia háphải chịu nỗi nhục này?” Tayhắn giơ caobầu rượu, hồi tưởng lại khicòn nhỏ, nhờ Hiên Viên hoàng hậu màDương giadanh vọng như thế nào, trong lòng không khỏi hoải niệm cô côcủa mình.
Khihắn còn bé, cô côrất thương hắn, cóđồ gìtốt đều banthưởng choDương gia, Hoàng thượng lại đối xử vôcùng tốt với chacủa hắn, khiđó, cóthể nói Dương gia là giatộc danh tiếng ởTấn quốc, không nghĩ tới, từ sau khi cô cô quađời, những thứ này trở nên vôduyên với Dương gia, địa vị trong triều của Dương giamỗi lúc một lụn bại.
Dương Hồng Xương hồi tưởng một màn huyhoàng của Dương giahắn xưa kia, rồi lại nghĩ tới cảnh lụn bại, cóđiều, hắn không biết rõtại saobởi khiấy còn quá nhỏ.
Chacủa hắn –Dương Thử, vốn là ca cacủa Hiên Viên hoàng hậu, khiLong Tường Viêm kế nghiệp, Dương Thủ chính làtrợ thủ đắc lực, nhiều lần lập công, tài năng quân sự lại hơn người, thử hỏi, một người như vậy saokhông trở thành cánh tayđắc lực của Hoàng đế đây?
Tiếc thay, Dương Thủ cóthể vượt quamuôn vàn khó khăn, liều mạng phò táLong Tường Viêm đăng cơ, nhưng không cách nào ngăn cản lòng tham đối với cuộc sống annhàn, hắn bị hấp dẫn, rồi bị người talợi dụng, làm rachuyện khiến Long Tường Viêm không thể nào thathứ –tham ôngân lượng trong quốc khố, tham ôtiền cứu dân bị thiên tai. Không chỉ cóthế, hắn ởtrong triều dùng vũlực, trấn ápnhững người đối đầu, hãm hại trung thần. Hành vicủa Dương Thủ mỗi lực một ngang ngược, một đêm khuya nọ, nhất thời hắn bị đánh bại…
Sauđó, Dương Thủ từ quan, không lâu sauliền xuất gia, Hiên Viên hoàng hậu quađời, Dương Thủ thần bítừ đó mất tích không rõtung tích.
“Cha, đêm đó, rốt cuộc cô cônói gìvới người màngười cóthể vứt bỏ mẹ cùng hài nhi.”
Dương Hồng Xương uống rượu say, hắn quên mất thân phận hiện tại của mình, trong đầu không ngừng hiện lên những màn trong quá khứ.
“Xương Nhi, con cómột muội muội, hiện tại con béđang theo chân sưphụ nó đi tuluyện, tương lai conphải bảo vệ tiểu muội nhé!” Hiên Viên hoàng hậu xinh đẹp nở nụ cười ấm ápvới hắn, đầu ngón taymát lạnh xoa xoatrong mái tóc hắn.
Khihắn còn bé, thích nhất là đitìm côcô, thích nhất được cô côvuốt vetóc để hắn tiến vào những giấc mộng đẹp.
“Bảo vệ chomuội muội… Nàng sao cóthể cần tabảo vệ?” Dương Hồng Xương giơ bầu rượu lên uống một ngụm lớn, đầu hiện ragương mặt lạnh lùng của Long Tuyết Dao, một lần nhìn thấy nàng, hắn liền động tâm, thì racảm giác hít thở không thông khithấy một nữ nhân xinh đẹp lànhư vậy. Nhưng ánh mắt lạnh như băng kèm với khí thế vương giả của nàng khiến hắn xấu hổ, cảm thấy bản thân vôcùng nhỏ bé. Tuythế, hắn không camlòng!
Phút chốc cảnh tượng chuyển đổi, trong đầu hiện lên một màn mười năm trước: “Hừ, changươi thì mất tích, cô côngươi đã chết, hôm nay aicòn sợ ngươi? Ngươi muốn tìm chỗ dựa ư,tìm Hoàng thượng sao? Hoàng thượng sớm đã tính toán với changươi kể từ khihắn tham ôrồi.”
Dương Hồng Xương vĩnh viễn không baogiờ quên màn nhục nhã kia, lần đó, một Vương tử tới kinh thành, vìmột cô ảthanh lâu mànhục nhã hắn, lúc đó, hắn không cóbiện pháp nào chống trả lại Vương tử kia, luận về võthì không thể đánh lại được, bàn về giacảnh, tuybản thân là bà concủa Hoàng đế, nhưng tên Vương tử kialại mang họ Long. Giây phút đó hắn tỉnh ngộ, Dương giasớm đã không còn huyhoàng năm xưa, chính lúc đó, hắn quyết định, nhất định phải chấn hưng Dương gia!
~Rầm~
Hắn lật đổ một bàn rượu vàthức ăn, sắc mặt thống khổ mang theo sự điên cuồng, uống xong một ngụm rượu liền hướng về trời đêm màrống lớn: “Người không thể trách ta, aikêu người chết sớm, không chechở choDương gia, talại không thể sống dưới váy congái người tạm bợ quangày, ta là namtử hán đầu đội trời, chân đạp đất!”
-Ngươi cũng được coi là namnhân à?
Giọng nói lạnh lùng trong trẻo vang lên phía sau Dương Hồng Xương, lời vừa nói rakhiến đầu óchắn nhũn như chichi:
- Là ai, aivừa nói!
Hắn mãnh liệt xoay người nhưng trước saukhông thấy một bóng người.