-
Chương 135
Lời Ngũ Nhi nói khiến lòng Tuyết Dao nổi lên sóng gió động trời, tay nàng không khỏi gia tăng thêm lực đạo, ánh mắt cũng trở nên mơ hồ. - Đau quá… Nhan tỷ…
Người không có nửa phần võ công như Ngũ Nhi bị Tuyết Dao nắm chặt tay như vậy rất đau, chỉ có thể cắn răng, Tuyết Dao vội buông lòng tay, hồi lâu mới mở miệng căm giận mắng:
- Hạ Ngải, ngươi là giúp ta hay uy hiếp ta?
Cổ tay được thả lỏng, Ngũ Nhi mơ mơ hồ hồ nghĩ, nàng chỉ là dẫn lại lời nói, mà tại sao Tuyết Dao lại sinh khí. Nàng vốn cho rằng mình hiểu rõ Tuyết Dao nhưng lúc này, nhìn kĩ người tỷ muội đã tìm được trí nhớ này, hình như đã thâm trầm đi rất nhiều…
- Hoàng thượng uy hiếp tỷ?
Ngũ Nhi không hiểu hỏi.
Hít một hơi thật sâu, Tuyết Dao không trả lời câu hỏi kia, chỉ áy náy nói:
- Làm muội đau…
Ngũ Nhi lắc đầu:
- Không sao mà, nhưng mà, còn có câu này, Hoàng thượng bảo đợi sau khi tỷ tức giận rồi mới nói.
Ánh mắt Tuyết Dao trầm xuống:
- Cái này… Hạ Ngải…
- Hoàng thượng nói, hai mươi ba tháng này, Hội trưởng lão không rảnh bận tâm chuyện tỷ…
Tuyết Dao thầm nghĩ trong lòng: “Hạ Ngải a, ngươi là giúp ta? Cho binh nhiễu loạn biên giới Tấn quốc, làm Hội trưởng lão không rảnh bận tâm ta, nếu ta thành công, ngươi chính là ân nhân của ta, Tấn quốc nhất định sẽ liên minh với Nam quốc, còn nếu ta thất bại, ngươi liền mượn danh báo thù cho bạn tốt, tuyên chiến cùng Tấn quốc, thậm chí có thể bắt tay cùng Quốc…”
Đương nhiên, đấy là một phương diện mà Tuyết Dao phân tích, thế nhưng xét từ phương diện khác thì Hạ Ngải thật ra đã nhượng bộ rất nhiều rồi. Cho dù hắn không đành lòng, không muốn xâm chiếm Tấn Quốc, thế nhưng tất cả mọi người của Nam quốc thì sao? Những người này đâu có ai là đèn cạn dầu? Biết có lợi mà không đến thì chắc chắn sẽ mắng Hạ Ngải là hôn quân.
Hiện giờ, điều làm Hạ Ngải đau đầu không phải là an nguy Tấn quốc mà là lần này Tuyết Dao có thành công hay không?
Rời trấn nhỏ, Ngũ Nhi sống chết muốn đi theo Tuyết Dao, rõ ràng biết là nguy hiểm chờ đợi nhưng cô nương này vẫn kiên trì dị thường khiến cho Tuyết Dao không có cách nào khác là để cho Ngũ Nhi đi cùng.
Trên đường, nhìn sắc mặt trầm lãnh của Tuyết Dao, Nhĩ Đóa không sợ chết cất lời:
- Lão Đại, ta biết lòng ngài muốn nói gì.
Tuyết Dao không để ý nhưng Nhĩ Đóa vẫn cố nói thêm:
- Trong lòng ngài nhất định muốn nói, nữ nhân thật là phiền toái!
“…” Tuyết Dao không nói gì nhìn Nhĩ Đóa một cái, sắc mặt so mới vừa rồi đã khá hơn, nàng lắc đầu, liếc nhìn Ngũ Nhi nói:
- Không phải ta sợ phiền toái.
Dứt lời vung roi cho ngựa chạy lên trước.
Vẻ mặt Ngũ Nhi hiện lên sự cô đơn:
- Ta đúng là mối phiền toái mà, nhưng nếu không đi theo Nhan tỷ tỷ thì khi nào mới có thể nhìn thấy huynh ấy?
- Aiiii…. Thật hâm mộ Thạch đại ca, có một cô nương không màng sinh tử để ý huynh ấy thế này…
Nhĩ Đóa hâm mộ cảm thán.
- Đáng tiếc, ta cũng rất ích kỉ, vì huynh ấy mà mang phiền toái cho Nhan tỷ tỷ.
Ngũ Nhi nắm dây cương cúi đầu nói, thần sắc có phần ảm đạm.
Nhĩ Đóa ý nhị nhìn phía Tuyết Dao, lắc đầu nói với Ngũ Nhi:
- Không phải ngài sợ cô làm phiền, mà là sợ cô gặp phải nguy hiểm, ngài không nắm chắc trong tay, không biết trước…
- Hả, cái gì là không nắm chắc, không biết trước?
Sắc mặt Nhĩ Đóa vốn ngưng trọng đột nhiên lóe ra nụ cười, khoe hàm răng trắng bóng:
- Ha ha, lão Đại nói cô thèm ăn nhưng ngài lại không có bao nhiêu của cải cho cô ăn!
Nói xong, vung roi đuổi theo hướng Tuyết Dao.
Đối với mong muốn của Ngũ Nhi, Tuyết Dao đương nhiên hiểu, Ngũ Nhi cho rằng nàng cùng Triệu Vũ Quốc có quan hệ, chắc là hai người sẽ gặp lại, như vậy bản thân cũng sẽ được gặp mặt Thạch Đông Thăng, nhưng Ngũ Nhi chưa bao giờ nghĩ tới thân phận Tuyết Dao nên mới nghĩ đơn giản như vậy. Ngũ Nhi vẫn cho là Tuyết Dao ở Tấn quốc vì muốn tìm thân phận của mình cùng gia quyến, lại càng không nghĩ tới, Thạch Đông Thăng trước kia chỉ là một quản gia, hôm nay sắp là Thừa tướng của Điểm Thương quốc. Tuyết Dao không đành lòng nói, hiện tại Ngũ Nhi biết càng ít, tương lai càng dễ xử trí, tạo áp lực cho nàng là điều không nên làm.
Trước kia, nàng chỉ là trải qua vài trận đánh tranh đoạt này kia, còn hiện tại, nếu thất bại, Tấn quốc coi như xong, cơ nghiệp thiên thu của Long gia bị hủy trong tay nàng. Từ trấn nhỏ trở về, Long Tuyết Dao lại càng cảm nhận rõ gánh nặng mình mang trên vai.
Cầm Nhân cuối cùng cũng từ U Châu trở về, mang theo tin tức khiến chân mày ủ dột của Long Tuyết Dao giãn ra.
- Không thể không nói, năm đó mẫu hậu con vì Tấn quốc đã làm rất nhiều điều.
Cầm Nhân mệt mỏi cảm khái nói.
Ánh mắt lạnh như băng của Tuyết Dao dịu đi vài phần:
- Đúng vậy, khi trước mẫu hậu từng ly từng tý tạo nên Ngự Lâm Quân cũng vì tương lai giúp ta thượng vị, không nghĩ tới giờ khắc này, ta lại dựa vào sự che chở ấy.
Thì ra, Tuyết Dao để Cầm Nhân đi U Châu chính là để tìm thống lĩnh Ngự Lâm Quân – Vũ Liệt, người cầm Hiên Viên lệnh bài, lệnh bài này cũng như lời nói của người đứng đầu, lệnh bài vừa ra, tất cả Ngự Lâm Quân đều nghe lời, nếu chống lại, ám vệ đuổi giết đến chết, tuyệt đối không buông tha!
Năm Long Tường Viêm lên ngôi, trong cung phát sinh một cuộc phản loạn. Đại hoàng tử vì không phục chuyện Long Tường Viêm lên ngôi liền cấu kết với Vũ Vệ Quân trong kinh thành, vọng tưởng đoạt vị. May là lúc ấy, mẫu hậu Tuyết Dao không nề hà an nguy bản thân, cải trang thành nông phụ ra khỏi kinh thành, bắt liên lạc Lương Vương, sau đó lật ngược tình thế. Lần đó, chuyện đột nhiên khiến trong Hoàng tộc có nhiều lời gièm pha, dân gian rất ít người biết, dân chúng trong kinh thành trong đêm đấy cũng cho là Vũ Vệ Quân đang luyện binh trong kinh thành.
Sau khi chuyện phát sinh, Long Tường Viêm cảm giác sâu sắc an nguy hoàng cung không có chỗ dựa vào, nhưng nhất thời cũng không có đối sách, ngay tại giờ phút này mẫu hậu Tuyết Dao lại đưa ra trong cung cần phải có quân đội chuyên môn phụ trách an toàn hoàng cung, tức Ngự Lâm Quân, ban đầu đội có một trăm người.
Một trăm người này được Hiên Viên hoàng hậu lựa chọn trong số vô vàn cô nhi khắp nơi trong Tấn quốc, không chỉ dưỡng dục mà còn bồi dưỡng chúng những kinh nghiệm chiến đấu. Những cô nhi này lớn lên cực kỳ trung thành với Hiên Viên hoàng hậu, người được chọn làm thủ lĩnh Ngự Lâm Quân là người được chọn lựa kĩ càng nhất.
Khi thành lập Ngự Lâm Quân, Hiên Viên hoàng hậu cũng lập ra Hiên Viên lệnh, bí mật giao lệnh bài cho tướng quân thân tín nhất kết nghĩa với người – Vũ Liệt, thấy lệnh bài như thấy Hiên Viên hoàng hậu. Đủ thấy địa vị Hiên Viên hoàng hậu trong lòng Ngự Lâm Quân lớn thế nào, về sau, thêm nhiều người của Ngự Lâm Quân cũng là tự tay Hiên Viên hoàng hậu lựa chọn tiếp, người có thể nghĩ tới chuyện uy hiếp ngược lại những kẻ làm phản.
Năm đó, Hiên Viên hoàng hậu làm lệnh bài kia không phải vì tính toán cho bản thân mà là làm cho con gái mình, nàng biết mạng mình không lâu, vì yêu thương nữ nhi nên làm ra điều này.
Tuyết Dao nắm chặt Hiên Viên lệnh bài trong tay, chất gỗ mịn mát lâu ngày trở nên bóng bẩy, có khắc hoa văn phượng rồng khiến người nhìn như thể bị vật này hút vào, nội tâm trong nàng dâng lên cuồn cuộn: “Mẫu hậu, năm đó người vì hài nhi mà làm nhiều điều như vậy, hài nhi tuyệt không làm người thất vọng!”
“Vũ Liệt đại nhân nhìn thấy ta cầm Dạ Mị roi, không hỏi gì đã trao lệnh bài cho ta, đủ thấy được địa vị Hiên Viên hoàng hậu trong lòng họ lớn như thế nào, nói vậy, lần này có thể lợi dụng lệnh bài này làm được nhiều điều công hiệu!”
Người không có nửa phần võ công như Ngũ Nhi bị Tuyết Dao nắm chặt tay như vậy rất đau, chỉ có thể cắn răng, Tuyết Dao vội buông lòng tay, hồi lâu mới mở miệng căm giận mắng:
- Hạ Ngải, ngươi là giúp ta hay uy hiếp ta?
Cổ tay được thả lỏng, Ngũ Nhi mơ mơ hồ hồ nghĩ, nàng chỉ là dẫn lại lời nói, mà tại sao Tuyết Dao lại sinh khí. Nàng vốn cho rằng mình hiểu rõ Tuyết Dao nhưng lúc này, nhìn kĩ người tỷ muội đã tìm được trí nhớ này, hình như đã thâm trầm đi rất nhiều…
- Hoàng thượng uy hiếp tỷ?
Ngũ Nhi không hiểu hỏi.
Hít một hơi thật sâu, Tuyết Dao không trả lời câu hỏi kia, chỉ áy náy nói:
- Làm muội đau…
Ngũ Nhi lắc đầu:
- Không sao mà, nhưng mà, còn có câu này, Hoàng thượng bảo đợi sau khi tỷ tức giận rồi mới nói.
Ánh mắt Tuyết Dao trầm xuống:
- Cái này… Hạ Ngải…
- Hoàng thượng nói, hai mươi ba tháng này, Hội trưởng lão không rảnh bận tâm chuyện tỷ…
Tuyết Dao thầm nghĩ trong lòng: “Hạ Ngải a, ngươi là giúp ta? Cho binh nhiễu loạn biên giới Tấn quốc, làm Hội trưởng lão không rảnh bận tâm ta, nếu ta thành công, ngươi chính là ân nhân của ta, Tấn quốc nhất định sẽ liên minh với Nam quốc, còn nếu ta thất bại, ngươi liền mượn danh báo thù cho bạn tốt, tuyên chiến cùng Tấn quốc, thậm chí có thể bắt tay cùng Quốc…”
Đương nhiên, đấy là một phương diện mà Tuyết Dao phân tích, thế nhưng xét từ phương diện khác thì Hạ Ngải thật ra đã nhượng bộ rất nhiều rồi. Cho dù hắn không đành lòng, không muốn xâm chiếm Tấn Quốc, thế nhưng tất cả mọi người của Nam quốc thì sao? Những người này đâu có ai là đèn cạn dầu? Biết có lợi mà không đến thì chắc chắn sẽ mắng Hạ Ngải là hôn quân.
Hiện giờ, điều làm Hạ Ngải đau đầu không phải là an nguy Tấn quốc mà là lần này Tuyết Dao có thành công hay không?
Rời trấn nhỏ, Ngũ Nhi sống chết muốn đi theo Tuyết Dao, rõ ràng biết là nguy hiểm chờ đợi nhưng cô nương này vẫn kiên trì dị thường khiến cho Tuyết Dao không có cách nào khác là để cho Ngũ Nhi đi cùng.
Trên đường, nhìn sắc mặt trầm lãnh của Tuyết Dao, Nhĩ Đóa không sợ chết cất lời:
- Lão Đại, ta biết lòng ngài muốn nói gì.
Tuyết Dao không để ý nhưng Nhĩ Đóa vẫn cố nói thêm:
- Trong lòng ngài nhất định muốn nói, nữ nhân thật là phiền toái!
“…” Tuyết Dao không nói gì nhìn Nhĩ Đóa một cái, sắc mặt so mới vừa rồi đã khá hơn, nàng lắc đầu, liếc nhìn Ngũ Nhi nói:
- Không phải ta sợ phiền toái.
Dứt lời vung roi cho ngựa chạy lên trước.
Vẻ mặt Ngũ Nhi hiện lên sự cô đơn:
- Ta đúng là mối phiền toái mà, nhưng nếu không đi theo Nhan tỷ tỷ thì khi nào mới có thể nhìn thấy huynh ấy?
- Aiiii…. Thật hâm mộ Thạch đại ca, có một cô nương không màng sinh tử để ý huynh ấy thế này…
Nhĩ Đóa hâm mộ cảm thán.
- Đáng tiếc, ta cũng rất ích kỉ, vì huynh ấy mà mang phiền toái cho Nhan tỷ tỷ.
Ngũ Nhi nắm dây cương cúi đầu nói, thần sắc có phần ảm đạm.
Nhĩ Đóa ý nhị nhìn phía Tuyết Dao, lắc đầu nói với Ngũ Nhi:
- Không phải ngài sợ cô làm phiền, mà là sợ cô gặp phải nguy hiểm, ngài không nắm chắc trong tay, không biết trước…
- Hả, cái gì là không nắm chắc, không biết trước?
Sắc mặt Nhĩ Đóa vốn ngưng trọng đột nhiên lóe ra nụ cười, khoe hàm răng trắng bóng:
- Ha ha, lão Đại nói cô thèm ăn nhưng ngài lại không có bao nhiêu của cải cho cô ăn!
Nói xong, vung roi đuổi theo hướng Tuyết Dao.
Đối với mong muốn của Ngũ Nhi, Tuyết Dao đương nhiên hiểu, Ngũ Nhi cho rằng nàng cùng Triệu Vũ Quốc có quan hệ, chắc là hai người sẽ gặp lại, như vậy bản thân cũng sẽ được gặp mặt Thạch Đông Thăng, nhưng Ngũ Nhi chưa bao giờ nghĩ tới thân phận Tuyết Dao nên mới nghĩ đơn giản như vậy. Ngũ Nhi vẫn cho là Tuyết Dao ở Tấn quốc vì muốn tìm thân phận của mình cùng gia quyến, lại càng không nghĩ tới, Thạch Đông Thăng trước kia chỉ là một quản gia, hôm nay sắp là Thừa tướng của Điểm Thương quốc. Tuyết Dao không đành lòng nói, hiện tại Ngũ Nhi biết càng ít, tương lai càng dễ xử trí, tạo áp lực cho nàng là điều không nên làm.
Trước kia, nàng chỉ là trải qua vài trận đánh tranh đoạt này kia, còn hiện tại, nếu thất bại, Tấn quốc coi như xong, cơ nghiệp thiên thu của Long gia bị hủy trong tay nàng. Từ trấn nhỏ trở về, Long Tuyết Dao lại càng cảm nhận rõ gánh nặng mình mang trên vai.
Cầm Nhân cuối cùng cũng từ U Châu trở về, mang theo tin tức khiến chân mày ủ dột của Long Tuyết Dao giãn ra.
- Không thể không nói, năm đó mẫu hậu con vì Tấn quốc đã làm rất nhiều điều.
Cầm Nhân mệt mỏi cảm khái nói.
Ánh mắt lạnh như băng của Tuyết Dao dịu đi vài phần:
- Đúng vậy, khi trước mẫu hậu từng ly từng tý tạo nên Ngự Lâm Quân cũng vì tương lai giúp ta thượng vị, không nghĩ tới giờ khắc này, ta lại dựa vào sự che chở ấy.
Thì ra, Tuyết Dao để Cầm Nhân đi U Châu chính là để tìm thống lĩnh Ngự Lâm Quân – Vũ Liệt, người cầm Hiên Viên lệnh bài, lệnh bài này cũng như lời nói của người đứng đầu, lệnh bài vừa ra, tất cả Ngự Lâm Quân đều nghe lời, nếu chống lại, ám vệ đuổi giết đến chết, tuyệt đối không buông tha!
Năm Long Tường Viêm lên ngôi, trong cung phát sinh một cuộc phản loạn. Đại hoàng tử vì không phục chuyện Long Tường Viêm lên ngôi liền cấu kết với Vũ Vệ Quân trong kinh thành, vọng tưởng đoạt vị. May là lúc ấy, mẫu hậu Tuyết Dao không nề hà an nguy bản thân, cải trang thành nông phụ ra khỏi kinh thành, bắt liên lạc Lương Vương, sau đó lật ngược tình thế. Lần đó, chuyện đột nhiên khiến trong Hoàng tộc có nhiều lời gièm pha, dân gian rất ít người biết, dân chúng trong kinh thành trong đêm đấy cũng cho là Vũ Vệ Quân đang luyện binh trong kinh thành.
Sau khi chuyện phát sinh, Long Tường Viêm cảm giác sâu sắc an nguy hoàng cung không có chỗ dựa vào, nhưng nhất thời cũng không có đối sách, ngay tại giờ phút này mẫu hậu Tuyết Dao lại đưa ra trong cung cần phải có quân đội chuyên môn phụ trách an toàn hoàng cung, tức Ngự Lâm Quân, ban đầu đội có một trăm người.
Một trăm người này được Hiên Viên hoàng hậu lựa chọn trong số vô vàn cô nhi khắp nơi trong Tấn quốc, không chỉ dưỡng dục mà còn bồi dưỡng chúng những kinh nghiệm chiến đấu. Những cô nhi này lớn lên cực kỳ trung thành với Hiên Viên hoàng hậu, người được chọn làm thủ lĩnh Ngự Lâm Quân là người được chọn lựa kĩ càng nhất.
Khi thành lập Ngự Lâm Quân, Hiên Viên hoàng hậu cũng lập ra Hiên Viên lệnh, bí mật giao lệnh bài cho tướng quân thân tín nhất kết nghĩa với người – Vũ Liệt, thấy lệnh bài như thấy Hiên Viên hoàng hậu. Đủ thấy địa vị Hiên Viên hoàng hậu trong lòng Ngự Lâm Quân lớn thế nào, về sau, thêm nhiều người của Ngự Lâm Quân cũng là tự tay Hiên Viên hoàng hậu lựa chọn tiếp, người có thể nghĩ tới chuyện uy hiếp ngược lại những kẻ làm phản.
Năm đó, Hiên Viên hoàng hậu làm lệnh bài kia không phải vì tính toán cho bản thân mà là làm cho con gái mình, nàng biết mạng mình không lâu, vì yêu thương nữ nhi nên làm ra điều này.
Tuyết Dao nắm chặt Hiên Viên lệnh bài trong tay, chất gỗ mịn mát lâu ngày trở nên bóng bẩy, có khắc hoa văn phượng rồng khiến người nhìn như thể bị vật này hút vào, nội tâm trong nàng dâng lên cuồn cuộn: “Mẫu hậu, năm đó người vì hài nhi mà làm nhiều điều như vậy, hài nhi tuyệt không làm người thất vọng!”
“Vũ Liệt đại nhân nhìn thấy ta cầm Dạ Mị roi, không hỏi gì đã trao lệnh bài cho ta, đủ thấy được địa vị Hiên Viên hoàng hậu trong lòng họ lớn như thế nào, nói vậy, lần này có thể lợi dụng lệnh bài này làm được nhiều điều công hiệu!”
Bình luận facebook