Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 485
Chu Cẩm nghe xong, cô nhìn Hạch Hiền vài giây, rồi hỏi:
- Sức mạnh của cô trở lại rồi?
Hạch Hiền gật đầu, thành thật đáp:
- Ừm, lúc về Thiên giới không bao lâu thì lấy lại được.
Mắt Chu Cẩm đen láy, cô mím môi, không thể nghĩ là với sức mạnh của cô ấy, lại có thể bị đánh thành thế này.
Điều đó chứng tỏ, sức mạnh của Medusa đã tăng lên nhiều rồi. Hút linh khí từ con người, lại thêm được sự bảo vệ từ Giang Bách Thần, ngày trăng tròn một gần hơn, sức mạnh của bà ta càng mạnh.
Đến cuối cùng, còn ai có thể đấu lại bà ta nữa đây?
Hạch Hiền nhìn Chu Cẩm, biết được cô đang nghĩ gì, liền lên tiếng:
- Chu Cẩm, Giang Bách Thần là người lai, nếu như để hắn và Medusa kết hợp, vậy thì là ngày tàn của Lục giới rồi! Cô có cách nào để ngăn chuyện này lại không?
Chu Cẩm lắc đầu, cô đứng lên, đi về phía cửa sổ, nói:
- Không có, tôi bây giờ không có sức mạnh, không có gì cả, đến bảo vệ bản thân mình cũng không làm được, cô nói tôi làm thế nào để giúp đây?
Chu Cẩm xoay mặt nhìn Hạch Hiền, cô dựa người vào thành cửa sổ, nói với giọng lạnh nhạt.
Lời nói của cô tuy thô nhưng thật, với tình hình như hiện giờ, cô quả là không có biện pháp nào cả.
Hạch Hiền mím môi, nhìn cô gái không lên tiếng. Đúng vậy, Chu Cẩm đã không còn gì, làm sao có thể giúp chứ?
Chính cô cũng đã hiểu mà, nhưng tại sao... vẫn cứ có cảm giác tin tưởng cô ấy? Cô vẫn có hi vọng cô ấy sẽ làm được....
Chu Cẩm thở một hơi, hỏi giọng nhẹ nhàng:
- Hạch Hiền, cô có biết, tôi... đã từng nghĩ tới từ bỏ việc làm này không? Việc trở thành Phượng Hoàng ấy?
Cô gái ngồi trên giường nghe hỏi, ánh mắt tỏ ra sự hiếu kì. Thấy vậy, Chu Cẩm nói tiếp:
- Lúc tôi nhớ ra được, cũng là lúc tôi đã trở về hiện đại. Nơi đây có cha tôi, có mẹ tôi, có anh tôi, có ngôi nhà che chở tôi. Đây vốn dĩ là nơi tôi thuộc về.
- Lúc đó, tôi đã nghĩ, mình nên sống một cuộc sống của Chu Cẩm, chứ không phải Hàn Mạc Tĩnh. Tôi đã thoát khỏi thân xác của cô ấy rồi, tôi đã trở về đây, tôi nên sống với chính mình mới phải.
- Tôi thật sự đã từng nghĩ cho mình như vậy, tôi cố rủ bỏ tất cả, để ích kỉ một lần cho bản thân. Nhưng mà.... tôi phát hiện ra tôi không làm được.
- Tôi không thể bỏ cô, không thể bỏ Hướng Hàm, cũng không thể bỏ Diệp Mặc. Tôi... tham luyến các người....
*Cầu phiếu nha*
- Sức mạnh của cô trở lại rồi?
Hạch Hiền gật đầu, thành thật đáp:
- Ừm, lúc về Thiên giới không bao lâu thì lấy lại được.
Mắt Chu Cẩm đen láy, cô mím môi, không thể nghĩ là với sức mạnh của cô ấy, lại có thể bị đánh thành thế này.
Điều đó chứng tỏ, sức mạnh của Medusa đã tăng lên nhiều rồi. Hút linh khí từ con người, lại thêm được sự bảo vệ từ Giang Bách Thần, ngày trăng tròn một gần hơn, sức mạnh của bà ta càng mạnh.
Đến cuối cùng, còn ai có thể đấu lại bà ta nữa đây?
Hạch Hiền nhìn Chu Cẩm, biết được cô đang nghĩ gì, liền lên tiếng:
- Chu Cẩm, Giang Bách Thần là người lai, nếu như để hắn và Medusa kết hợp, vậy thì là ngày tàn của Lục giới rồi! Cô có cách nào để ngăn chuyện này lại không?
Chu Cẩm lắc đầu, cô đứng lên, đi về phía cửa sổ, nói:
- Không có, tôi bây giờ không có sức mạnh, không có gì cả, đến bảo vệ bản thân mình cũng không làm được, cô nói tôi làm thế nào để giúp đây?
Chu Cẩm xoay mặt nhìn Hạch Hiền, cô dựa người vào thành cửa sổ, nói với giọng lạnh nhạt.
Lời nói của cô tuy thô nhưng thật, với tình hình như hiện giờ, cô quả là không có biện pháp nào cả.
Hạch Hiền mím môi, nhìn cô gái không lên tiếng. Đúng vậy, Chu Cẩm đã không còn gì, làm sao có thể giúp chứ?
Chính cô cũng đã hiểu mà, nhưng tại sao... vẫn cứ có cảm giác tin tưởng cô ấy? Cô vẫn có hi vọng cô ấy sẽ làm được....
Chu Cẩm thở một hơi, hỏi giọng nhẹ nhàng:
- Hạch Hiền, cô có biết, tôi... đã từng nghĩ tới từ bỏ việc làm này không? Việc trở thành Phượng Hoàng ấy?
Cô gái ngồi trên giường nghe hỏi, ánh mắt tỏ ra sự hiếu kì. Thấy vậy, Chu Cẩm nói tiếp:
- Lúc tôi nhớ ra được, cũng là lúc tôi đã trở về hiện đại. Nơi đây có cha tôi, có mẹ tôi, có anh tôi, có ngôi nhà che chở tôi. Đây vốn dĩ là nơi tôi thuộc về.
- Lúc đó, tôi đã nghĩ, mình nên sống một cuộc sống của Chu Cẩm, chứ không phải Hàn Mạc Tĩnh. Tôi đã thoát khỏi thân xác của cô ấy rồi, tôi đã trở về đây, tôi nên sống với chính mình mới phải.
- Tôi thật sự đã từng nghĩ cho mình như vậy, tôi cố rủ bỏ tất cả, để ích kỉ một lần cho bản thân. Nhưng mà.... tôi phát hiện ra tôi không làm được.
- Tôi không thể bỏ cô, không thể bỏ Hướng Hàm, cũng không thể bỏ Diệp Mặc. Tôi... tham luyến các người....
*Cầu phiếu nha*
Bình luận facebook