Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-146
Chương 146: Nhược điểm của những đứa trẻ thế giới ma pháp
Editor: Nguyetmai
Amanita muscaria, còn được gọi là Nấm Tán Giết Ruồi, người ta đã phát hiện ra độc tính của loại nấm có màu sắc rực rỡ này, thường xuyên giã nhuyễn nó ra để dùng hạ độc ruồi, thậm chí hạ độc chuột hay những động vật có hại khác.
Là một trong số những loại nấm độc điển hình nhất trên thế giới này, nó có màu đỏ thẫm rực rỡ, những nắp vi khuẩn lấm tấm màu trắng bọc ở bên ngoài, cả một phần gấp khúc màu trắng lớn nữa, chứa độc tố làm ảnh hướng đến thần kinh, gây ảo giác và kích thích tinh thần.
So với những loại nấm có tỉ lệ tử vong cao đến 90% như Nấm Độc Tán Trắng, Nấm Amanita Verna, Nấm Tán Xanh thì tỉ lệ tử vong trực tiếp của Nấm Tán Giết Ruồi không cao.
Thế nhưng, thực sự cũng rất khó đỡ khi tần suất xuất hiện của biểu tượng đốm trắng trên đỏ của nó quá cao, nhất là khi tiếp xúc với sách thiếu nhi, tranh ảnh, phim hoạt hình, vườn hoa, sách bách khoa… Đây cũng là lí do vì sao Hermione Granger mới tốt nghiệp tiểu học đã nhận ra ngay nó là nấm độc mặc dù không thể nói ra tên khoa học chính xác của loại nấm đỏ đốm trắng này. Phải biết rằng, kiểu gì người lớn cũng lo rằng trẻ em ăn phải những thứ không nên ăn, làm một đứa trẻ của thế giới phi pháp thuật, ít nhất Hermione cũng đã tiếp xúc với những hình ảnh và các câu chuyện về loại nấm này hàng chục lần rồi.
Advertisement / Quảng cáo
Nhưng điều đáng tiếc là, những đứa trẻ lớn lên trong gia đình phù thủy như Ron, Draco, Hannah lại không có cơ hội tiếp xúc với những câu chuyện cổ tích của các tác giả Muggle như Truyện cổ Grimm, Cổ tích Andersen, càng không có những loại sách báo vỡ lòng mang tính phổ cập khoa học vừa thú vị lại vừa bổ ích như Tri thức toán học Olympic tiểu học và trung học, Chú mèo của Schrödinger, Bí mật vạn vật vận chuyển, Chiếc nhẫn của vua Solomon…
Trên thực tế, trong thế giới pháp thuật rất ít những công trình khoa học và giải trí, những đứa trẻ bị hạn chế đụng vào và sử dụng đũa phép sẽ ít nhận được kiến thức giáo dục mầm non có tính định hướng.
Nguyên nhân mà nhà Slytherin thường đạt điểm cao có thể là vì bọn họ là hậu duệ của gia tộc phù thủy thuần chủng, biết được một số kiến thức cơ bản trước khi vào học.
Thế nhưng, hầu hết thời gian tuổi thơ của những đứa trẻ trong gia đình phù thủy chỉ có thể dùng vào việc đọc poster tin tức Quidditch, xem giải mã bói toán, đánh cờ phù thủy với các anh chị em (mặc dù hầu hết mọi đứa con của phù thủy đều không làm được điều này), nghe những chuyện lạ trong thế giới pháp thuật từ miệng người lớn…
Các giáo sư môn Độc dược và môn Thảo dược thì càng không lãng phí thời gian để dạy các học sinh phân biệt những thứ này.
"Độc tính thấp, tạm thời không phát hiện ra giá trị độc dược, cũng không phải thực vật pháp thuật, có thể nhìn thấy ở khắp nơi bên ngoài, chỉ có những kẻ tham ăn ngu xuẩn mới có thể trúng độc của loại nấm thông thường này."
Trong tiết học Độc dược sau khi khai giảng, đây là lời bình luận mà Hermione nhận được từ một giáo sư môn Độc dược không muốn để lộ thân phận thực sự của mình.
Đương nhiên là phải trả tiền cho câu bình luận dài này rồi, ví dụ như lời thoại kinh điển nhất của giáo sư môn Độc dược: "Trừ năm điểm Gryffindor".
Hơn nữa, có thể là vì mọc ở mép Rừng Cấm Hogwarts nên thời gian phát tác và khả năng gây ảo giác của Nấm Tán Giết Ruồi biến dị này cao hơn những loại bình thường khá nhiều.
Ngay lúc Hermione viết lời nhắn xong xuôi và nhờ Thức Ăn Dự Trữ bay tới lâu đài Hogwarts để cầu cứu, tình trạng của những phù thủy nhỏ đã ăn phải "canh cá nấm độc Hogwarts" chuyển biến theo chiều hướng xấu đi với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được.
Dựa theo tố chất cơ thể và lượng nấm độc ăn phải, ngoại trừ việc đầu óc mơ màng tập thể thì mọi người cũng bắt đầu xuất hiện những triệu chứng sinh lí nghiêm trọng với mức độ khác nhau như nôn mửa, co giật hoặc hai hàm răng nghiến chặt vào nhau.
Kể cả Hannah Abbott chỉ ăn một bát canh cá cũng không tốt hơn là bao, khuôn mặt đáng yêu của cô bé đỏ ửng lên, đôi mắt sáng ngời ngập nước, mơ màng tựa vào vai Hermione, kêu rên khó chịu như tiếng mèo kêu.
Advertisement / Quảng cáo
"Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Hức hức… Ai tới cứu mình đây…"
Hai tay Hermione ôm lấy cô bé Hannah đang dựa vào người mình, cảm nhận nhiệt độ ngày càng nóng bỏng từ cơ thể Hannah, Hermione nhìn quanh trái phải một cách bất lực, giọng nói vô thức mang theo sự nghẹn ngào.
Không có một phù thủy nhỏ nào trên sân bãi còn đứng vững cả, chỉ có cô là may mắn thoát nạn vì mải suy nghĩ vẩn vơ, còn lại thì ai nấy cũng ăn canh cá, hơn nữa không chỉ ăn một bát mà thôi.
Đến khi một số người loáng thoáng nhận ra canh cá không bình thường thì độc tố gây ảo giác mãnh liệt của Nấm Tán Giết Ruồi mọc ở mép rừng cấm đã thẩm thấu vào tâm trí của những phù thủy nhỏ. Ngay cả những học sinh năm bảy cũng khó mà tập trung tinh thần để nghĩ cách giải độc, càng không nói đến chuyện thi triển pháp thuật gì đó.
Thực ra, nói một cách khách quan thì học sinh năm thứ bảy của trường học pháp thuật Hogwarts cũng mới chỉ tầm mười bảy, mười tám tuổi, ở thế giới phi pháp thuật thì chỉ là những đứa trẻ vừa tốt nghiệp cấp ba mà thôi.
Đột nhiên gặp phải tình huống này, những đóa hoa trong nhà kính năm thứ bảy được các giáo sư Hogwarts bảo vệ kín kẽ này không khóc như những phù thủy nhỏ năm nhất đã được coi như chững chạc rồi.
Bác Rubeus Hagrid mà lúc đầu Hermione đã coi là khúc gỗ cứu mạng không tỏ ra khó chịu kịch liệt như thế, dòng máu lai của người khổng lồ cường tráng được thể hiện ra rất rõ rệt.
Thế nhưng, Hagrid đã ăn hết hơn hai mươi cây Nấm Tán Giết Ruồi, tình trạng cũng không khá khẩm hơn, ông đang ngồi ngay đơ trên mặt đất mà chẳng có chút sức lực nào cả, thỉnh thoảng lại lắc đầu mạnh một cái, hệt như một người đàn ông uống rượu say vậy.
"Sao lại thành thế này, chẳng phải các cháu đã lấy thức ăn trong phòng bếp để ăn dã ngoại sao, sao mọi người biến thành như vậy cả rồi?"
Sau một tiếng nổ vang trong không khí, cụ Dumbledore mặc áo chùng phù thủy có hình ngôi sau màu xanh xuất hiện trước mặt Hermione. Vốn dĩ trên mặt cụ còn có nét tức giận, nhưng sau khi nhìn thấy những học sinh ngã vật ra đất, thân thể khỏe mạnh và cao lớn của cụ không khỏi chao đảo.
Bà Pomfrey xách áo chùng theo sau cụ Dumbledore, vọt ra từ cổng lâu đài với tốc độ vùn vụt, chạy tới khu rừng với vẻ mặt sốt ruột.
"Có lẽ là ta phải suy xét tới việc đề nghị Giáo sư Sprout tăng thêm kiến thức ngoài mức quy định trong môn Thảo dược. Sao các cháu lại ngốc thế chứ…"
Advertisement / Quảng cáo
Cụ Dumbledore nhìn bát canh cá mà Hermione đang bưng, ánh mắt đọng lại trên cây nấm đỏ đốm trắng, cụ lập tức hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
Chẳng bao lâu sau, tin tức những học sinh năm nhất đã giành được hạng hai toàn trường và những học sinh năm bảy đã dùng ma pháp để cướp sạch thức ăn trong phòng bếp bị trúng độc tập thể do ăn phải nấm độc mọc trong Rừng Cấm lan ra khắp Hogwarts.
Sau khi biết rõ đầu đuôi câu chuyện, thầy trò của năm khối lớp còn lại đã chấn kinh và bắt đầu dâng trào lên những ý định nho nhỏ, chuyện này tạm không nói tới.
Ít nhất thì vào giờ khắc này, Alina – người đang nằm trên chiếc giường lớn ấm áp ở lâu đài Nurmengard hoa lệ, rời xa mọi tranh chấp thì khá là vui vẻ…
Editor: Nguyetmai
Amanita muscaria, còn được gọi là Nấm Tán Giết Ruồi, người ta đã phát hiện ra độc tính của loại nấm có màu sắc rực rỡ này, thường xuyên giã nhuyễn nó ra để dùng hạ độc ruồi, thậm chí hạ độc chuột hay những động vật có hại khác.
Là một trong số những loại nấm độc điển hình nhất trên thế giới này, nó có màu đỏ thẫm rực rỡ, những nắp vi khuẩn lấm tấm màu trắng bọc ở bên ngoài, cả một phần gấp khúc màu trắng lớn nữa, chứa độc tố làm ảnh hướng đến thần kinh, gây ảo giác và kích thích tinh thần.
So với những loại nấm có tỉ lệ tử vong cao đến 90% như Nấm Độc Tán Trắng, Nấm Amanita Verna, Nấm Tán Xanh thì tỉ lệ tử vong trực tiếp của Nấm Tán Giết Ruồi không cao.
Thế nhưng, thực sự cũng rất khó đỡ khi tần suất xuất hiện của biểu tượng đốm trắng trên đỏ của nó quá cao, nhất là khi tiếp xúc với sách thiếu nhi, tranh ảnh, phim hoạt hình, vườn hoa, sách bách khoa… Đây cũng là lí do vì sao Hermione Granger mới tốt nghiệp tiểu học đã nhận ra ngay nó là nấm độc mặc dù không thể nói ra tên khoa học chính xác của loại nấm đỏ đốm trắng này. Phải biết rằng, kiểu gì người lớn cũng lo rằng trẻ em ăn phải những thứ không nên ăn, làm một đứa trẻ của thế giới phi pháp thuật, ít nhất Hermione cũng đã tiếp xúc với những hình ảnh và các câu chuyện về loại nấm này hàng chục lần rồi.
Advertisement / Quảng cáo
Nhưng điều đáng tiếc là, những đứa trẻ lớn lên trong gia đình phù thủy như Ron, Draco, Hannah lại không có cơ hội tiếp xúc với những câu chuyện cổ tích của các tác giả Muggle như Truyện cổ Grimm, Cổ tích Andersen, càng không có những loại sách báo vỡ lòng mang tính phổ cập khoa học vừa thú vị lại vừa bổ ích như Tri thức toán học Olympic tiểu học và trung học, Chú mèo của Schrödinger, Bí mật vạn vật vận chuyển, Chiếc nhẫn của vua Solomon…
Trên thực tế, trong thế giới pháp thuật rất ít những công trình khoa học và giải trí, những đứa trẻ bị hạn chế đụng vào và sử dụng đũa phép sẽ ít nhận được kiến thức giáo dục mầm non có tính định hướng.
Nguyên nhân mà nhà Slytherin thường đạt điểm cao có thể là vì bọn họ là hậu duệ của gia tộc phù thủy thuần chủng, biết được một số kiến thức cơ bản trước khi vào học.
Thế nhưng, hầu hết thời gian tuổi thơ của những đứa trẻ trong gia đình phù thủy chỉ có thể dùng vào việc đọc poster tin tức Quidditch, xem giải mã bói toán, đánh cờ phù thủy với các anh chị em (mặc dù hầu hết mọi đứa con của phù thủy đều không làm được điều này), nghe những chuyện lạ trong thế giới pháp thuật từ miệng người lớn…
Các giáo sư môn Độc dược và môn Thảo dược thì càng không lãng phí thời gian để dạy các học sinh phân biệt những thứ này.
"Độc tính thấp, tạm thời không phát hiện ra giá trị độc dược, cũng không phải thực vật pháp thuật, có thể nhìn thấy ở khắp nơi bên ngoài, chỉ có những kẻ tham ăn ngu xuẩn mới có thể trúng độc của loại nấm thông thường này."
Trong tiết học Độc dược sau khi khai giảng, đây là lời bình luận mà Hermione nhận được từ một giáo sư môn Độc dược không muốn để lộ thân phận thực sự của mình.
Đương nhiên là phải trả tiền cho câu bình luận dài này rồi, ví dụ như lời thoại kinh điển nhất của giáo sư môn Độc dược: "Trừ năm điểm Gryffindor".
Hơn nữa, có thể là vì mọc ở mép Rừng Cấm Hogwarts nên thời gian phát tác và khả năng gây ảo giác của Nấm Tán Giết Ruồi biến dị này cao hơn những loại bình thường khá nhiều.
Ngay lúc Hermione viết lời nhắn xong xuôi và nhờ Thức Ăn Dự Trữ bay tới lâu đài Hogwarts để cầu cứu, tình trạng của những phù thủy nhỏ đã ăn phải "canh cá nấm độc Hogwarts" chuyển biến theo chiều hướng xấu đi với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được.
Dựa theo tố chất cơ thể và lượng nấm độc ăn phải, ngoại trừ việc đầu óc mơ màng tập thể thì mọi người cũng bắt đầu xuất hiện những triệu chứng sinh lí nghiêm trọng với mức độ khác nhau như nôn mửa, co giật hoặc hai hàm răng nghiến chặt vào nhau.
Kể cả Hannah Abbott chỉ ăn một bát canh cá cũng không tốt hơn là bao, khuôn mặt đáng yêu của cô bé đỏ ửng lên, đôi mắt sáng ngời ngập nước, mơ màng tựa vào vai Hermione, kêu rên khó chịu như tiếng mèo kêu.
Advertisement / Quảng cáo
"Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Hức hức… Ai tới cứu mình đây…"
Hai tay Hermione ôm lấy cô bé Hannah đang dựa vào người mình, cảm nhận nhiệt độ ngày càng nóng bỏng từ cơ thể Hannah, Hermione nhìn quanh trái phải một cách bất lực, giọng nói vô thức mang theo sự nghẹn ngào.
Không có một phù thủy nhỏ nào trên sân bãi còn đứng vững cả, chỉ có cô là may mắn thoát nạn vì mải suy nghĩ vẩn vơ, còn lại thì ai nấy cũng ăn canh cá, hơn nữa không chỉ ăn một bát mà thôi.
Đến khi một số người loáng thoáng nhận ra canh cá không bình thường thì độc tố gây ảo giác mãnh liệt của Nấm Tán Giết Ruồi mọc ở mép rừng cấm đã thẩm thấu vào tâm trí của những phù thủy nhỏ. Ngay cả những học sinh năm bảy cũng khó mà tập trung tinh thần để nghĩ cách giải độc, càng không nói đến chuyện thi triển pháp thuật gì đó.
Thực ra, nói một cách khách quan thì học sinh năm thứ bảy của trường học pháp thuật Hogwarts cũng mới chỉ tầm mười bảy, mười tám tuổi, ở thế giới phi pháp thuật thì chỉ là những đứa trẻ vừa tốt nghiệp cấp ba mà thôi.
Đột nhiên gặp phải tình huống này, những đóa hoa trong nhà kính năm thứ bảy được các giáo sư Hogwarts bảo vệ kín kẽ này không khóc như những phù thủy nhỏ năm nhất đã được coi như chững chạc rồi.
Bác Rubeus Hagrid mà lúc đầu Hermione đã coi là khúc gỗ cứu mạng không tỏ ra khó chịu kịch liệt như thế, dòng máu lai của người khổng lồ cường tráng được thể hiện ra rất rõ rệt.
Thế nhưng, Hagrid đã ăn hết hơn hai mươi cây Nấm Tán Giết Ruồi, tình trạng cũng không khá khẩm hơn, ông đang ngồi ngay đơ trên mặt đất mà chẳng có chút sức lực nào cả, thỉnh thoảng lại lắc đầu mạnh một cái, hệt như một người đàn ông uống rượu say vậy.
"Sao lại thành thế này, chẳng phải các cháu đã lấy thức ăn trong phòng bếp để ăn dã ngoại sao, sao mọi người biến thành như vậy cả rồi?"
Sau một tiếng nổ vang trong không khí, cụ Dumbledore mặc áo chùng phù thủy có hình ngôi sau màu xanh xuất hiện trước mặt Hermione. Vốn dĩ trên mặt cụ còn có nét tức giận, nhưng sau khi nhìn thấy những học sinh ngã vật ra đất, thân thể khỏe mạnh và cao lớn của cụ không khỏi chao đảo.
Bà Pomfrey xách áo chùng theo sau cụ Dumbledore, vọt ra từ cổng lâu đài với tốc độ vùn vụt, chạy tới khu rừng với vẻ mặt sốt ruột.
"Có lẽ là ta phải suy xét tới việc đề nghị Giáo sư Sprout tăng thêm kiến thức ngoài mức quy định trong môn Thảo dược. Sao các cháu lại ngốc thế chứ…"
Advertisement / Quảng cáo
Cụ Dumbledore nhìn bát canh cá mà Hermione đang bưng, ánh mắt đọng lại trên cây nấm đỏ đốm trắng, cụ lập tức hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
Chẳng bao lâu sau, tin tức những học sinh năm nhất đã giành được hạng hai toàn trường và những học sinh năm bảy đã dùng ma pháp để cướp sạch thức ăn trong phòng bếp bị trúng độc tập thể do ăn phải nấm độc mọc trong Rừng Cấm lan ra khắp Hogwarts.
Sau khi biết rõ đầu đuôi câu chuyện, thầy trò của năm khối lớp còn lại đã chấn kinh và bắt đầu dâng trào lên những ý định nho nhỏ, chuyện này tạm không nói tới.
Ít nhất thì vào giờ khắc này, Alina – người đang nằm trên chiếc giường lớn ấm áp ở lâu đài Nurmengard hoa lệ, rời xa mọi tranh chấp thì khá là vui vẻ…
Bình luận facebook