Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-222
Chương 222: Hội thảo luận của Gryffindor
Editor: Nguyetmai
Đại sảnh đường trong lâu đài Hogwarts.
Theo thời gian trôi qua, những phù thủy nhỏ dần tỉnh lại hết, lần lượt ra khỏi ký túc xá của mình. Chẳng mấy chốc, bốn dãy bàn ăn dài trong Đại sảnh đường đã kín người. Xuyên qua cửa sổ cao cao có thể nhìn thấy bầu trời trong vắt bên ngoài như thể bối cảnh pháp thuật trên trần nhà. Xem ra hôm nay sẽ là một ngày đẹp trời.
Nếu cẩn thận đọc cuốn "Lịch sử Hogwarts" thì sẽ biết, bữa sáng không chỉ là thời gian ăn cơm để lấp đầy dạ dày, với giáo sư và học sinh ở Hogwarts, nó còn gánh vác công dụng rất quan trọng:
Ví dụ như, chỉ vào thời điểm này, lớp phòng hộ pháp thuật bao phủ trên không trung Hogwarts mới mở ra một lỗ hổng để cú mèo bay xung quanh có thể vào được trường học, gửi đồ đạc hoặc thư từ vào tay các thầy trò.
Ví dụ như, mỗi khi trường học xuất hiện việc điều chỉnh công việc giảng dạy, các giáo sư sẽ lựa chọn tuyên bố với học sinh cả trường vào lúc này. Đương nhiên, buổi sáng ngày đi học đầu tiên sẽ phát cho mỗi học sinh một thời khóa biểu cho học kì này.
Hoặc ví dụ như, buổi sáng khoan khoái luôn là khoảng thời gian thích hợp nhất để các học sinh trong trường tám chuyện với nhau, các phù thủy nhỏ khác nhà khác khối lớp đều thích nhân cơ hội này để bàn tán về một số tin đồn thú vị trong trường.
…
Bởi thế, kể cả khi vào ngày không có tiết học thì hầu hết các phù thủy nhỏ đều lựa chọn có mặt vào bữa sáng.
Trên thực tế, chuyện vắng mặt vào bữa sáng cũng chẳng dễ dàng gì, dù sao trong Hogwarts, rất khó xuất hiện người đơn độc không có bạn bè gì. Nếu bạn nằm lì trên giường, chắc chắn sẽ có những người bạn đói khát khác kéo bạn ra khỏi giấc ngủ mơ.
"Ha ha, Harry, Ron, ở đây!"
Harry và Ron vừa bước vào cửa chính của Đại sảnh đường thì đã nghe thấy có người bên phía bàn của Gryffindor gọi tên mình. Ngẩng đầu lên thì thấy Hermione đang vẫy tay với hai người, hơn nữa, hiếm khi bên cạnh cô bé lại có một nhóm phù thủy nhỏ Gryffindor đang tụ tập, có vẻ như mọi người đang thảo luận chuyện gì đó.
Chú ý tới động tác và tiếng hô của Hermione, cặp anh em sinh đôi tóc đỏ tạm ngừng trò chuyện, quay đầu vẫy tay với cậu em nhỏ nhất của mình, ra hiệu bọn họ mau tới đây.
Hầu hết các học sinh tụ tập trên bàn Gryffindor chỉ quay lại nhìn liếc qua hai người một cái, sau đó quay đầu tiếp tục chủ đề bàn tán còn chưa kết thúc, nét mặt ai nấy đều mang theo sự căm phẫn và bất mãn.
Khi Harry và Ron đến gần bàn của nhà Gryffindor, những tiếng thảo luận vụn vặt lập tức trở nên rõ ràng, câu nọ câu kia xuyên qua đại sảnh ồn ào chui vào tai hai người.
"… Đương nhiên, dù sao Alina vẫn hiểu biết quá ít về Giáo sư Snape."
"Trừng phạt như thế đúng là đáng sợ, chắc chắn con dơi già đó sẽ dành ra một kì nghỉ để nghĩ đủ mọi biện pháp trừng phạt."
"Dù thế nào thì Alina cũng coi như một nửa Gryffindor, mình cảm thấy chúng ta vẫn phải nói cho Giáo sư Mcgonagall biết."
Alina?
Chị đại về rồi!
Nghe thấy tiếng thảo luận đằng trước, Harry và Ron nhìn nhau, nhìn thấy nét khó hiểu và vui mừng trong mắt nhau, bọn họ vô thức bước nhanh lên phía trước.
"Hermione, Alina về rồi sao?"
"Xảy ra chuyện gì vậy, hình như vừa rồi mình nghe thấy tên của chị đại?"
Tuy rằng xét kĩ ra thì Alina không tham gia quá nhiều vào quá trình huấn luyện lần này của Hogwarts, nhưng cùng với sự vắng mặt của Alina mấy hôm nay, uy vọng của cô bé trong những học sinh năm nhất không hề giảm đi mà còn tăng lên. Suy nghĩ của hầu hết những đứa trẻ đều rất đơn giản, ai dẫn bọn họ đi ăn đi chơi, đó sẽ là người cầm đầu cả đám mà bọn họ tin tưởng và nể phục.
Trong số đó, những phù thủy nhỏ được các học sinh mới ngầm xưng là "nhóm tám người ánh trăng" như Malfoy, Harry, hoàn toàn là những người muốn thấy Alina về Hogwarts nhất.
Kể từ khi Alina – nòng cốt của học sinh mới rời đi, dường như mọi kì vọng và áp lực đều chuyển dời lên người bọn họ, ép bọn họ không thở nổi – có cảm giác trở thành tấm gương và tiêu điểm, lúc đó mới hiểu được cục bông trắng có thể dẫn dắt các học sinh mới phá vỡ những quy tắc thông thường đáng sợ đến mức nào.
"Hôm qua, Alina trở lại sau khi tắt đèn một lúc, ngủ một đêm trong ký túc xá nữ Gryffindor, không ít chị khóa trên biết chuyện này."
Hermione thở dài bất đắc dĩ, lại giải thích một lần nữa, cô đã trả lời câu hỏi này ít nhất ba lần rồi.
"Thật sao?"
"Hay quá!"
Nghe Hermione nói vậy, đôi mắt của hai cậu bé tỏa sáng, không hẹn mà cùng nhanh mắt tìm kiếm bên phía bàn của nhà Hufflepuff, hi vọng có thể tìm được phù thủy nhỏ tóc bạch kim đã lâu không gặp kia.
"Tiếc là các cậu tới chậm rồi."
Liếc nhìn khuôn mặt mong chờ của hai cậu bé, Hermione hơi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn ra Đại sảnh đường với vẻ mặt lo âu:
"Lạ thật… Đã gần nửa tiếng rồi, vì sao Alina vẫn chưa về?"
"Bình thường thôi, dù là ai bị ép mặc bộ đồng phục màu xanh bạc khó coi kia thì đều không chập nhận được mà."
Hai anh em sinh đôi nhà Weasley nhún vai, đáp lời với vẻ mặt cảm thông.
"Không sai, đúng là một pháp thuật độc ác. Nếu mình bị Snape biến thành học sinh của nhà Slytherin, ném vào bàn ăn của lũ rắn nhỏ ấy thì chắc chắn mình sẽ đi thu dọn hành lí về nhà luôn, không hề do dự chút nào cả!"
Người anh em Weasley tóc đỏ khác tán thành gật đầu, không nhịn được rùng mình một cái.
Chỉ phẩy tay một cái đã biến một Gryffindor thành Slytherin, cho dù chỉ là màu sắc đồng phục thay đổi thì cũng đáng sợ lắm rồi. Giết người không thấy máu, quả thực nó có thể sánh bằng pháp thuật biến người ta con cóc của Giáo sư Mcgonagall.
"Thế nhưng, vì sao Giáo sư Snape lại làm thế?"
Harry khó hiểu hỏi, bởi vì Alina từng nói, có thể giáo sư môn Độc dược biết tin tức về mẹ cậu, vì thế cậu luôn khá chú ý về tình hình của Giáo sư Snape.
Đã bao năm rồi, từ trước tới giờ nhà Dursley không hề nói bất cứ một chuyện gì liên quan tới cha mẹ mình cho Harry, ngoại trừ những lời nói không rõ ràng của Hagrid, chỉ dẫn mà Alina cho cậu đã trở thành phương hướng tìm kiếm duy nhất của cậu. Chỉ cần vị Giáo sư Snape kia thật sự biết chuyện liên quan tới mẹ cậu, cho dù ông ta lạnh lùng và đáng sợ hơn gấp mười lần so với lời đồn thì Harry cũng sẽ không bỏ qua ý định gặng hỏi.
"Nghe nói là chị đại Alina đã chống đối Giáo sư Snape công khai vì bảo vệ Hannah và Hermione, thậm chí còn suýt chút nữa đụng ngã giáo sư xuống đất…"
Một giọng nói hơi lắp bắp vọng lại từ bên cạnh Harry. Harry quay đầu lại, Neville Longbottom với khuôn mặt mập tròn đứng ở ngoài đám đông, biểu cảm trên mặt cực kì căng thẳng, khiến người ta không phân biệt ra được rốt cuộc là e dè nhiều hơn, hay là hâm mộ nhiều hơn.
"Nghe thì đúng là phong cách của Alina đó…"
Đội trưởng Quidditch Oliver Wood của Gryffindor khẽ gật đầu, đôi mắt chứa đầy nét tán thưởng:
"Đừng quên rằng, đầu tuần em ấy đã đánh một trận với những tên Slytherin vì bảo vệ những học sinh năm nhất khác. Nếu tuần này em ấy bay không tệ trong môn Bay, mình sẽ suy xét xem có tuyển em ấy vào đội bóng của Gryffindor không."
"Tỉnh lại đi, Wood."
Một nữ sinh quyến rũ có dáng người cao cao, bím tóc đuôi ngựa đen dài tức giận cầm bánh mì trong tay gõ vào đầu Wood:
"Không bàn đến chuyện thiên phú bay của em ấy thế nào, nếu thật sự em ấy bay tốt thì đầu tiên cậu phải nghĩ xem phải làm gì để đoạt được cô bé đó từ nhà Hufflepuff đấy… Ở phương diện này, chưa chắc Giáo sư Sprout đã đồng ý."
"Đừng lo, Angelina. Chỉ cần nhìn một cái là mình biết, hơn phân nửa là em ấy sẽ bay rất tốt."
Wood vẫy tay, không cho rằng những gì Angelina nói là đúng:
"Còn về vấn đề lấy người, chắc chắn Giáo sư Mcgonagall sẽ đồng ý giúp đỡ, dù sao thì theo những gì mà các cậu nói, thực ra Alina cũng là một thành viên của Gryffindor chúng ta."
"Khụ khụ, chúng ta lạc đề rồi đấy hai người."
Thấy chủ đề bắt đầu nghiêng về phía tuyển chọn đội viên dự bị cho Quidditch, Percy Weasley luôn lẳng lặng lắng nghe cuộc thảo luận của mọi người hắng giọng một cái, huy hiệu của khóa trên ở trước ngực sáng ngời ngời.
"Vấn đề hiện tại nằm ở chỗ, Giáo sư Snape dùng pháp thuật để thay đổi đồng phục của một học sinh. Đối với cách trừng phạt chưa từng xuất hiện này, mình cho rằng tốt nhất là chúng ta nên nói chuyện với Giáo sư Mcgonagall, để giáo sư tiến hành xử lí và và điều chỉnh tương ứng. Còn về chuyện an ủi cảm xúc của bạn Kaslana, phải làm phiền đến bạn Granger rồi. Theo mình được biết, mối quan hệ của hai người là thân thiết nhất."
"Có lẽ… chỉ là một trong những người thân thiết nhất."
Hermione nhếch miệng nói nhỏ, cô có phần nào oán hờn với việc cục bông trắng đi mà không nói lời nào – tình hữu nghị khi đã ngủ một đêm còn không bằng con Thức Ăn Dự Trữ trong tay Hannah, ít nhiều gì chuyện này cũng khiến Tiểu Hải Ly không vui, dù rằng cô có thể đoán ra rằng hơn phân nửa là sự tồn tại của Hannah chỉ như một công cụ dẫn đường.
"Thật ngại quá, vừa rồi cậu nói gì?"
Percy Weasley nhíu mày, nghiêng người về phía trước một cách lịch sự.
"Yên tâm đi, Alina kiên cường hơn nhiều so với sự tưởng tượng của các cậu. Thực ra mình cho rằng, lí do cậu ấy rời khỏi Đại sảnh đường chưa chắc đã là bởi vì không chấp nhận được việc quần áo trên người mình biến thành kiểu của nhà Slytherin."
Hermione nghiêng mặt, cẩn thận nghĩ lại vẻ mặt của cục bông trắng lúc Alina kéo Hannah chạy qua người mình. Nếu cô không nhìn lầm, có vẻ như sự hưng phấn mới là chủ yếu, chứ không phải sự tủi thân mà mọi người đang thảo luận.
"Ồ, Granger, về chuyện này…"
Ron lắc đầu, đang định phản bác câu nói của Hermione.
Tinh tinh tinh…
Đột nhiên, tiếng thủy tinh gõ lanh lảnh vọng tại từ vị trí của các giáo sư.
Trong ánh mắt khó hiểu của mọi người, Dumbledore đang ngồi trên chiếc ghế vàng ở chính giữa chậm rãi đứng lên, mỉm cười nhìn về phía các học sinh trong Đại sảnh đường. Cụ vỗ tay nhẹ, ra hiệu cho mọi người tập trung về phía mình.
"Được rồi, dù sao chúng ta cũng đang tiêu hóa bữa sáng phong phú, ta mong mọi người hãy trật tự một lát. Trước khi chương trình học năm nay bắt đầu, ta cần phải nói rõ với mọi người về một số vấn đề cần chú ý và sự thay đổi đội ngũ nhân viên."
Editor: Nguyetmai
Đại sảnh đường trong lâu đài Hogwarts.
Theo thời gian trôi qua, những phù thủy nhỏ dần tỉnh lại hết, lần lượt ra khỏi ký túc xá của mình. Chẳng mấy chốc, bốn dãy bàn ăn dài trong Đại sảnh đường đã kín người. Xuyên qua cửa sổ cao cao có thể nhìn thấy bầu trời trong vắt bên ngoài như thể bối cảnh pháp thuật trên trần nhà. Xem ra hôm nay sẽ là một ngày đẹp trời.
Nếu cẩn thận đọc cuốn "Lịch sử Hogwarts" thì sẽ biết, bữa sáng không chỉ là thời gian ăn cơm để lấp đầy dạ dày, với giáo sư và học sinh ở Hogwarts, nó còn gánh vác công dụng rất quan trọng:
Ví dụ như, chỉ vào thời điểm này, lớp phòng hộ pháp thuật bao phủ trên không trung Hogwarts mới mở ra một lỗ hổng để cú mèo bay xung quanh có thể vào được trường học, gửi đồ đạc hoặc thư từ vào tay các thầy trò.
Ví dụ như, mỗi khi trường học xuất hiện việc điều chỉnh công việc giảng dạy, các giáo sư sẽ lựa chọn tuyên bố với học sinh cả trường vào lúc này. Đương nhiên, buổi sáng ngày đi học đầu tiên sẽ phát cho mỗi học sinh một thời khóa biểu cho học kì này.
Hoặc ví dụ như, buổi sáng khoan khoái luôn là khoảng thời gian thích hợp nhất để các học sinh trong trường tám chuyện với nhau, các phù thủy nhỏ khác nhà khác khối lớp đều thích nhân cơ hội này để bàn tán về một số tin đồn thú vị trong trường.
…
Bởi thế, kể cả khi vào ngày không có tiết học thì hầu hết các phù thủy nhỏ đều lựa chọn có mặt vào bữa sáng.
Trên thực tế, chuyện vắng mặt vào bữa sáng cũng chẳng dễ dàng gì, dù sao trong Hogwarts, rất khó xuất hiện người đơn độc không có bạn bè gì. Nếu bạn nằm lì trên giường, chắc chắn sẽ có những người bạn đói khát khác kéo bạn ra khỏi giấc ngủ mơ.
"Ha ha, Harry, Ron, ở đây!"
Harry và Ron vừa bước vào cửa chính của Đại sảnh đường thì đã nghe thấy có người bên phía bàn của Gryffindor gọi tên mình. Ngẩng đầu lên thì thấy Hermione đang vẫy tay với hai người, hơn nữa, hiếm khi bên cạnh cô bé lại có một nhóm phù thủy nhỏ Gryffindor đang tụ tập, có vẻ như mọi người đang thảo luận chuyện gì đó.
Chú ý tới động tác và tiếng hô của Hermione, cặp anh em sinh đôi tóc đỏ tạm ngừng trò chuyện, quay đầu vẫy tay với cậu em nhỏ nhất của mình, ra hiệu bọn họ mau tới đây.
Hầu hết các học sinh tụ tập trên bàn Gryffindor chỉ quay lại nhìn liếc qua hai người một cái, sau đó quay đầu tiếp tục chủ đề bàn tán còn chưa kết thúc, nét mặt ai nấy đều mang theo sự căm phẫn và bất mãn.
Khi Harry và Ron đến gần bàn của nhà Gryffindor, những tiếng thảo luận vụn vặt lập tức trở nên rõ ràng, câu nọ câu kia xuyên qua đại sảnh ồn ào chui vào tai hai người.
"… Đương nhiên, dù sao Alina vẫn hiểu biết quá ít về Giáo sư Snape."
"Trừng phạt như thế đúng là đáng sợ, chắc chắn con dơi già đó sẽ dành ra một kì nghỉ để nghĩ đủ mọi biện pháp trừng phạt."
"Dù thế nào thì Alina cũng coi như một nửa Gryffindor, mình cảm thấy chúng ta vẫn phải nói cho Giáo sư Mcgonagall biết."
Alina?
Chị đại về rồi!
Nghe thấy tiếng thảo luận đằng trước, Harry và Ron nhìn nhau, nhìn thấy nét khó hiểu và vui mừng trong mắt nhau, bọn họ vô thức bước nhanh lên phía trước.
"Hermione, Alina về rồi sao?"
"Xảy ra chuyện gì vậy, hình như vừa rồi mình nghe thấy tên của chị đại?"
Tuy rằng xét kĩ ra thì Alina không tham gia quá nhiều vào quá trình huấn luyện lần này của Hogwarts, nhưng cùng với sự vắng mặt của Alina mấy hôm nay, uy vọng của cô bé trong những học sinh năm nhất không hề giảm đi mà còn tăng lên. Suy nghĩ của hầu hết những đứa trẻ đều rất đơn giản, ai dẫn bọn họ đi ăn đi chơi, đó sẽ là người cầm đầu cả đám mà bọn họ tin tưởng và nể phục.
Trong số đó, những phù thủy nhỏ được các học sinh mới ngầm xưng là "nhóm tám người ánh trăng" như Malfoy, Harry, hoàn toàn là những người muốn thấy Alina về Hogwarts nhất.
Kể từ khi Alina – nòng cốt của học sinh mới rời đi, dường như mọi kì vọng và áp lực đều chuyển dời lên người bọn họ, ép bọn họ không thở nổi – có cảm giác trở thành tấm gương và tiêu điểm, lúc đó mới hiểu được cục bông trắng có thể dẫn dắt các học sinh mới phá vỡ những quy tắc thông thường đáng sợ đến mức nào.
"Hôm qua, Alina trở lại sau khi tắt đèn một lúc, ngủ một đêm trong ký túc xá nữ Gryffindor, không ít chị khóa trên biết chuyện này."
Hermione thở dài bất đắc dĩ, lại giải thích một lần nữa, cô đã trả lời câu hỏi này ít nhất ba lần rồi.
"Thật sao?"
"Hay quá!"
Nghe Hermione nói vậy, đôi mắt của hai cậu bé tỏa sáng, không hẹn mà cùng nhanh mắt tìm kiếm bên phía bàn của nhà Hufflepuff, hi vọng có thể tìm được phù thủy nhỏ tóc bạch kim đã lâu không gặp kia.
"Tiếc là các cậu tới chậm rồi."
Liếc nhìn khuôn mặt mong chờ của hai cậu bé, Hermione hơi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn ra Đại sảnh đường với vẻ mặt lo âu:
"Lạ thật… Đã gần nửa tiếng rồi, vì sao Alina vẫn chưa về?"
"Bình thường thôi, dù là ai bị ép mặc bộ đồng phục màu xanh bạc khó coi kia thì đều không chập nhận được mà."
Hai anh em sinh đôi nhà Weasley nhún vai, đáp lời với vẻ mặt cảm thông.
"Không sai, đúng là một pháp thuật độc ác. Nếu mình bị Snape biến thành học sinh của nhà Slytherin, ném vào bàn ăn của lũ rắn nhỏ ấy thì chắc chắn mình sẽ đi thu dọn hành lí về nhà luôn, không hề do dự chút nào cả!"
Người anh em Weasley tóc đỏ khác tán thành gật đầu, không nhịn được rùng mình một cái.
Chỉ phẩy tay một cái đã biến một Gryffindor thành Slytherin, cho dù chỉ là màu sắc đồng phục thay đổi thì cũng đáng sợ lắm rồi. Giết người không thấy máu, quả thực nó có thể sánh bằng pháp thuật biến người ta con cóc của Giáo sư Mcgonagall.
"Thế nhưng, vì sao Giáo sư Snape lại làm thế?"
Harry khó hiểu hỏi, bởi vì Alina từng nói, có thể giáo sư môn Độc dược biết tin tức về mẹ cậu, vì thế cậu luôn khá chú ý về tình hình của Giáo sư Snape.
Đã bao năm rồi, từ trước tới giờ nhà Dursley không hề nói bất cứ một chuyện gì liên quan tới cha mẹ mình cho Harry, ngoại trừ những lời nói không rõ ràng của Hagrid, chỉ dẫn mà Alina cho cậu đã trở thành phương hướng tìm kiếm duy nhất của cậu. Chỉ cần vị Giáo sư Snape kia thật sự biết chuyện liên quan tới mẹ cậu, cho dù ông ta lạnh lùng và đáng sợ hơn gấp mười lần so với lời đồn thì Harry cũng sẽ không bỏ qua ý định gặng hỏi.
"Nghe nói là chị đại Alina đã chống đối Giáo sư Snape công khai vì bảo vệ Hannah và Hermione, thậm chí còn suýt chút nữa đụng ngã giáo sư xuống đất…"
Một giọng nói hơi lắp bắp vọng lại từ bên cạnh Harry. Harry quay đầu lại, Neville Longbottom với khuôn mặt mập tròn đứng ở ngoài đám đông, biểu cảm trên mặt cực kì căng thẳng, khiến người ta không phân biệt ra được rốt cuộc là e dè nhiều hơn, hay là hâm mộ nhiều hơn.
"Nghe thì đúng là phong cách của Alina đó…"
Đội trưởng Quidditch Oliver Wood của Gryffindor khẽ gật đầu, đôi mắt chứa đầy nét tán thưởng:
"Đừng quên rằng, đầu tuần em ấy đã đánh một trận với những tên Slytherin vì bảo vệ những học sinh năm nhất khác. Nếu tuần này em ấy bay không tệ trong môn Bay, mình sẽ suy xét xem có tuyển em ấy vào đội bóng của Gryffindor không."
"Tỉnh lại đi, Wood."
Một nữ sinh quyến rũ có dáng người cao cao, bím tóc đuôi ngựa đen dài tức giận cầm bánh mì trong tay gõ vào đầu Wood:
"Không bàn đến chuyện thiên phú bay của em ấy thế nào, nếu thật sự em ấy bay tốt thì đầu tiên cậu phải nghĩ xem phải làm gì để đoạt được cô bé đó từ nhà Hufflepuff đấy… Ở phương diện này, chưa chắc Giáo sư Sprout đã đồng ý."
"Đừng lo, Angelina. Chỉ cần nhìn một cái là mình biết, hơn phân nửa là em ấy sẽ bay rất tốt."
Wood vẫy tay, không cho rằng những gì Angelina nói là đúng:
"Còn về vấn đề lấy người, chắc chắn Giáo sư Mcgonagall sẽ đồng ý giúp đỡ, dù sao thì theo những gì mà các cậu nói, thực ra Alina cũng là một thành viên của Gryffindor chúng ta."
"Khụ khụ, chúng ta lạc đề rồi đấy hai người."
Thấy chủ đề bắt đầu nghiêng về phía tuyển chọn đội viên dự bị cho Quidditch, Percy Weasley luôn lẳng lặng lắng nghe cuộc thảo luận của mọi người hắng giọng một cái, huy hiệu của khóa trên ở trước ngực sáng ngời ngời.
"Vấn đề hiện tại nằm ở chỗ, Giáo sư Snape dùng pháp thuật để thay đổi đồng phục của một học sinh. Đối với cách trừng phạt chưa từng xuất hiện này, mình cho rằng tốt nhất là chúng ta nên nói chuyện với Giáo sư Mcgonagall, để giáo sư tiến hành xử lí và và điều chỉnh tương ứng. Còn về chuyện an ủi cảm xúc của bạn Kaslana, phải làm phiền đến bạn Granger rồi. Theo mình được biết, mối quan hệ của hai người là thân thiết nhất."
"Có lẽ… chỉ là một trong những người thân thiết nhất."
Hermione nhếch miệng nói nhỏ, cô có phần nào oán hờn với việc cục bông trắng đi mà không nói lời nào – tình hữu nghị khi đã ngủ một đêm còn không bằng con Thức Ăn Dự Trữ trong tay Hannah, ít nhiều gì chuyện này cũng khiến Tiểu Hải Ly không vui, dù rằng cô có thể đoán ra rằng hơn phân nửa là sự tồn tại của Hannah chỉ như một công cụ dẫn đường.
"Thật ngại quá, vừa rồi cậu nói gì?"
Percy Weasley nhíu mày, nghiêng người về phía trước một cách lịch sự.
"Yên tâm đi, Alina kiên cường hơn nhiều so với sự tưởng tượng của các cậu. Thực ra mình cho rằng, lí do cậu ấy rời khỏi Đại sảnh đường chưa chắc đã là bởi vì không chấp nhận được việc quần áo trên người mình biến thành kiểu của nhà Slytherin."
Hermione nghiêng mặt, cẩn thận nghĩ lại vẻ mặt của cục bông trắng lúc Alina kéo Hannah chạy qua người mình. Nếu cô không nhìn lầm, có vẻ như sự hưng phấn mới là chủ yếu, chứ không phải sự tủi thân mà mọi người đang thảo luận.
"Ồ, Granger, về chuyện này…"
Ron lắc đầu, đang định phản bác câu nói của Hermione.
Tinh tinh tinh…
Đột nhiên, tiếng thủy tinh gõ lanh lảnh vọng tại từ vị trí của các giáo sư.
Trong ánh mắt khó hiểu của mọi người, Dumbledore đang ngồi trên chiếc ghế vàng ở chính giữa chậm rãi đứng lên, mỉm cười nhìn về phía các học sinh trong Đại sảnh đường. Cụ vỗ tay nhẹ, ra hiệu cho mọi người tập trung về phía mình.
"Được rồi, dù sao chúng ta cũng đang tiêu hóa bữa sáng phong phú, ta mong mọi người hãy trật tự một lát. Trước khi chương trình học năm nay bắt đầu, ta cần phải nói rõ với mọi người về một số vấn đề cần chú ý và sự thay đổi đội ngũ nhân viên."
Bình luận facebook