Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-223
Chương 223: Phần thưởng của Dumbledore và yêu cầu bất ngờ
Editor: Nguyetmai
"Không có gì để nghi ngờ, hiển nhiên năm nay là một năm đặc biệt của Hogwarts. Ta đang nghĩ, hẳn là các trò đang ngồi ở đây đều đã hiểu được phần nào tình huống từ báo chí, người nhà hoặc một cách thức nào khác."
Con mắt màu xanh lam của Dumbledore xuyên qua mắt kính hình bán nguyệt, nhìn những gương mặt trẻ tuổi trong Đại sảnh đường, cụ nói bằng giọng điệu hiền hòa quen thuộc.
"Đúng thế, trong khi chúng ta không hay biết thì lâu đài Hogwarts đã bị một ai đó thế chấp cho ngân hàng phù thủy Gringotts. Chính vì thế nên chúng ta bắt buộc phải cắt giảm chi tiêu, điều chỉnh nội dung của chương trình học để vượt qua cửa ải khó khăn."
Cùng với giọng nói của Dumbledore, xung quanh bàn dài của bốn nhà đều xuất hiện sự rối loạn bất an ở phạm vi nhỏ.
Trong khoảng thời gian này, từ học sinh đến các nhân viên của Hogwarts đều cố tình lảng tránh vấn đề này. Nhưng nó không đồng nghĩa với việc tất cả mọi người quên rằng trường học đang trải qua nguy cơ lớn nhất từ trước tới nay. Trên thực tế, tiêu chuẩn ăn uống tiết kiệm hằng ngày của Hogwarts chính là dấu hiệu cảnh báo dồn dập và rõ ràng nhất.
"Thế nhưng…"
Trước sự rối loạn của Đại sảnh đường, Dumbledore bắt buộc phải cất cao giọng nói, đảm bảo tất cả mọi người có thể nghe thấy tiếng nói của cụ:
"Ta rất vui khi nhìn thấy các trò vẫn giữ nguyên sức sống và thái độ học tập tích cực, tuy rằng có một khúc nhạc đệm nho nhỏ xảy ra trong khoảng thời gian này."
Vừa nói, ánh mắt của Dumbledore lướt qua đám đông một lần nữa, lông mày hơi nhíu lại, người khác khó mà nhận ra được.
Đến tận bây giờ, cụ vẫn không nhìn thấy cái màu bạch kim bắt mắt trong đám đông, điều này khiến Dumbledore thấy bất an trong lòng. Nếu nghĩ theo hướng tích cực thì có thể cục bông trắng kia còn đang ngủ nướng, hoặc là lạc đường chẳng hạn?
Có lẽ là cụ quá mức nhạy cảm rồi chăng?
Nếu nhét đứa bé đó vào phòng hiệu trưởng thì ít nhất cần một hai tiếng để tìm được đường tới Đại sảnh đường – khi không có sự trợ giúp của học sinh khác.
Mà chỉ cần có những học sinh khác ở đây, dựa theo một số chuyện xảy ra trước đó, ít nhiều gì tiểu thư Alina Kaslana cũng sẽ có chừng mực hơn một chút, không làm ra chuyện gì quá bất thường… nhỉ?
Suy nghĩ kĩ lại, đa phần giáo sư và học sinh đều đang tập trung ở Đại sảnh đường, có gia tinh bảo vệ phòng bếp, Alina không thể vào đó làm loạn được, Grindelwald cũng đã ngồi vào vị trí công nhân viên chức…
Xét từ bất cứ một góc độ nào, hẳn là Alina sẽ không làm ra chuyện gì to tát khiến cụ đau đầu.
Dumbledore lắc đầu, cố dìm cái nỗi bất an nhè nhẹ trong lòng xuống, cười híp mắt nhìn về phía các học sinh đang ngẩng đầu nhìn về phía trung tâm Đại sảnh đường, cụ hắng giọng một cái, nói khẽ:
"Đầu tiên, chúng ta cần chúc mừng các học sinh năm tư giành được hạng nhất trong hoạt động dạy học lần này. Đương nhiên, chúng ta còn phải gửi cho Giáo sư Quirinus Quirrell một tràng pháo tay, nhờ ông ấy…"
Leng keng…
Nghe thấy Dumbledore nhắc tới tên mình, Quirrell đang ngồi bên cạnh Snape đột nhiên căng thẳng và run lên, chiếc thìa trong tay trượt xuống đĩa, âm thanh khi kim loại và sứ va chạm vào nhau nhanh chóng khuếch tán ra, vang vọng và có tính đột ngột trong Đại sảnh đường yên tĩnh.
"Giáo… Giáo sư Dumbledore, thực ra tôi chỉ làm một vài chuyện nhỏ không đáng là gì… Chủ… chủ yếu là nhờ tính tự giác và chăm chỉ của lũ trẻ."
Quirrell hốt hoảng nhặt thìa lên, gò má giật giật trong vô thức, nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc.
Trước khi công bố kết quả, điểm số mà mỗi khối lớp nhận được đều được giữ kín, chỉ có Dumbledore phụ trách thống kê mới biết thứ tự tổng thể, trước đó, ông ta hoàn toàn không nghĩ tới việc sẽ trở thành hạng nhất và làm người ta chú ý tới.
"Không cần quá khiêm tốn, Quirinus."
Dumbledore mỉm cười, nhìn Quirrell bằng ánh mắt sâu xa.
"Tất cả mọi người đều nhìn thấy từng hành động, lời nói của ông… Bắt đầu từ thời học sinh, sự ưu tú của ông đã quá rõ ràng, ta rất mừng vì ông có thể trở lại Hogwarts, truyền dạy kiến thức mà mình đã học được cho những người trẻ tuổi."
Có vẻ như sắc mặt vốn đã tái nhợt của Quirrell lại trắng thêm đôi chút, tay phải đặt trên đầu gối nắm chặt lấy áo chùng phù thủy, hiển nhiên Dumbledore đã làm vị giáo sư mới của môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám này cảm thấy căng thẳng hơn.
"Giáo… Giáo… Giáo sư Dumbledore."
Nhìn các đồng nghiệp xung quanh bằng ánh mắt bất an, trông Quirrell hơi bất thường.
"Được rồi, Quirrell, nhân vật chính hôm nay không phải ông, dành thời gian cho lũ trẻ đi."
Dumbledore nghiêng đầu đi như một ông lão dí dỏm, giơ tay ngắt lời Quirrell. Cụ xoay người nhìn các học sinh đang chăm chú nhìn mình, phấn chấn vỗ tay và nói tiếp:
"Ngoại trừ tiền thưởng bốn ngàn đồng vàng Galleon đã nói trước đó, ta còn phải khen thưởng thêm một chút để chúc mừng biểu hiện xuất sắc của các trò. Tất cả các học sinh năm thứ tư, chúc mừng các trò, nhờ biểu hiện xuất sắc của các trò mà mỗi trò sẽ giành được hai điểm cho nhà mình!"
Đinh đinh đinh…
Khi Dumbledore nói hết câu, bốn chiếc đồng hồ cát lớn ở cửa vào Đại sảnh đường vọng tới tiếng vang lanh lảnh.
Các phù thủy nhỏ cùng quay đầu lại, một cảnh tượng hiếm thấy xuất hiện trước mặt mọi người.
Trong ánh nắng ban mai màu vàng nhạt, lam ngọc, hồng ngọc, bích ngọc, kim cương… Những loại đá quý rơi xuống như mưa, chạm vào đáy đồng hồ cát phát ra âm thanh êm tai khiến người ta thấy vui vẻ.
Ngay sau đó, trên bàn dài của bốn nhà phát ra tiếng hoan hô và tiếng giậm chân như tiếng sấm, những học sinh vốn hơi chán nản của các khối lớp khác nhiệt tình ôm lấy các phù thủy nhỏ năm thứ tư, bầu không khí đối đầu trong Đại sảnh đường lập tức biến mất nhờ những niềm vui.
Mà trong số đó, bàn của Hufflepuff giành được nhiều điểm nhất là có tiếng vang lớn nhất, lâu lắm rồi nhà Hufflepuff không nhận được nhiều điểm như thế trong lúc tranh cúp nhà, không ít nữ sinh khóa trên còn lén lau nước mắt.
Cảm xúc dâng trào của các học sinh lây nhiễm sang các vị giáo sư ở vị trí nhân viên, bao gồm cả Giáo sư Dumbledore, tất cả đều nở nụ cười, vỗ tay nhẹ tỏ ý chúc mừng.
Đợi đến tận khi viên kim cương cuối cùng rơi xuống, đồng hồ cát của bốn nhà bình thường trở lại, âm thanh trong Đại sảnh đường mới hơi nhỏ đi một chút.
"Được rồi, được rồi. Trên thực tế, ta rất muốn cộng hai điểm cho tất cả mọi người, nhưng như vậy thì không thể hiện được phần thưởng của người chiến thắng."
Dumbledore nhún vai một cách bất đắc dĩ, tiếp tục mỉm cười nói:
"Ngoài ra, sau khi bàn bạc, các giáo sư cho rằng cần có lời đáp lại với khúc nhạc đệm nhỏ."
Đại sảnh đường lập tức yên tĩnh lại, Slytherin và Hufflepuff trở nên căng thẳng, nhìn Dumbledore với vẻ bất an.
"Chúng ta đã nhấn mạnh tính nguy hiểm của Rừng Cấm không chỉ một lần, không chỉ vì các sinh vật huyền bí trong đó, mà còn vì những loại thực vật nguy hiểm."
Sắc mặt của Dumbledore trở nên nghiêm túc, ánh mắt nghiêm nghị liếc qua nhóm học sinh năm bảy có dáng người cao nhất.
"Khoảng thời gian qua, ta rất tiếc khi nhìn thấy vụ ngộ độc thức ăn có quy mô lớn nhất từ trước tới nay của Hogwarts. Thế nhưng, xét thấy các trò đã phải gánh chịu hậu quả vì sự thiếu hiểu biết và hành vi lỗ mãng của mình nên ta sẽ không trách phạt nữa."
Nghe Dumbledore nói vậy, các học sinh năm nhất và năm bảy không hẹn mà cũng thở phào một hơi. Nói thật ra, bọn họ còn lo sẽ giống năm thứ tư, mỗi người bị trừ một điểm.
"Thế nhưng, Hermione Granger…"
Dumbledore gật đầu hiền hòa với Hermione, nói khẽ.
"Đối mặt với nguy cơ vượt qua khả năng của bản thân, cô bé thể hiện ra sự tỉnh táo và lòng dũng cảm làm người khác phải kinh ngạc, đưa ra phán đoán chính xác và kịp thời thông báo cho các giáo sư của trường học, không để vụ ngộ độc thức ăn này tạo thành hậu quả nghiêm trọng hơn."
"Sau khi thảo luận, chúng ta quyết định khen thưởng nhà Gryffindor năm mươi điểm, cũng sẽ ghi vào bản mới nhất của Lịch sử Hogwarts để nhắc nhở và khích lệ."
Tiếng hoan hô của Gryffindor suýt nữa thì lật tung mái nhà.
Các phù thủy nhỏ vốn xa lánh Hermione vì sự vô tình của cô trong mấy ngày hôm nay đều ùa tới, ngượng ngùng sờ đầu tỏ lòng chúc mừng và áy náy.
Đột nhiên trở thành tiêu điểm chú ý của cả trường mà không chuẩn bị trước gì cả, khuôn mặt của Hermione đỏ bừng lên, thậm chí cô cảm thấy mặt mình nóng đến mức sắp bốc khói rồi.
"Mình… mình…"
Hermione luống cuống tay chân, bối rối đáp lại lời chúc mừng của các bạn học xung quanh, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, cô ngẩng đầu nói lớn tiếng với Dumbledore.
"Khoan đã! Giáo… giáo sư Dumbledore!"
"Có vấn đề gì sao? Tiểu thư Granger, nếu muốn giành được nhiều điểm hơn, trò có thể nhận được từ các giáo sư trong giờ học."
Dumbledore chớp mắt dí dỏm, mỉm cười nói. Cụ có ấn tượng rất sâu về nữ phù thủy nhỏ duy nhất đã "may mắn sống sót" này.
"Còn cả Alina nữa."
"Hử?"
Sắc mặt của Dumbledore cứng đờ lại, ánh mắt tỏ vẻ khó hiểu.
Hermione cắn môi một cái, cô nhìn Dumbledore với vẻ mặt nghiêm túc, lấy can đảm nói.
"Nếu thầy cộng điểm cho em vì kịp thời thông báo cho các giáo sư, vậy thì hẳn là Alina cũng phải được thưởng. Nếu không nhờ cậu ấy để lại Thức Ăn Dự Trữ cho em, đồng thời nói rằng hãy cầu cứu thầy vào lúc then chốt nhất thì có thể em sẽ không nghĩ ra cách ứng đối này."
"Thức Ăn Dự Trữ? À, trò đang nói tới con cú mèo của tiểu thư Kaslana đúng không?"
Dumbledore nhếch lông mày lên, không nhịn được bật cười và lắc đầu, trong ánh mắt khinh bỉ của vị công nhân viên chức mới còn chưa kịp giới thiệu nào đó, cụ nói bất đắc dĩ:
"Người cao thượng luôn là người hành động chứ không phải người dự đoán và đưa ra kế hoạch. Huống chi, Hogwarts chưa từng có tiền lệ được cộng điểm nhờ thú cưng."
Hermione lắc đầu một cách bướng bỉnh, nhìn thẳng vào mắt Dumbledore mà không nhượng bộ chút nào.
"Không giống đâu ạ, nếu Alina ở đây, có thể tất cả sẽ không xảy ra. Cho dù cậu ấy đã đi nhưng phương án khẩn cấp mà cậu ấy để lại cũng mang tới tác dụng cực kì quan trọng."
"Tiểu thư Granger…"
Dumbledore day trán một cách phiền muộn, trong lòng âm thầm bổ sung một câu: Xét theo một góc độ khác, nếu không có cục bông trắng đó thì hơn phân nửa tất cả những chuyện này sẽ không xảy ra.
Phụt phụt!
Đúng lúc này, tiếng phì cười rất nhỏ vọng tới từ hàng ghế nhân viên nhưng rồi nhanh chóng biến mất, không ai chú ý rốt cuộc là ai phát ra âm thanh, chỉ biết phương hướng đại khái, hình như là một trong số các giáo sư.
"… Được rồi."
Dumbledore nhìn nữ phù thủy nhỏ năm nhất đã hơi run rẩy của Gryffindor, cụ thở dài bất đắc dĩ. Ngoài Alina, không ít học sinh mới năm nay cũng có tính cách không tệ, không biết là tốt hay xấu.
"Vậy thì, cũng cộng năm điểm cho Hufflepuff."
Giọng nói của Dumbledore chỉ toàn sự bất đắc dĩ và không tình nguyện.
Editor: Nguyetmai
"Không có gì để nghi ngờ, hiển nhiên năm nay là một năm đặc biệt của Hogwarts. Ta đang nghĩ, hẳn là các trò đang ngồi ở đây đều đã hiểu được phần nào tình huống từ báo chí, người nhà hoặc một cách thức nào khác."
Con mắt màu xanh lam của Dumbledore xuyên qua mắt kính hình bán nguyệt, nhìn những gương mặt trẻ tuổi trong Đại sảnh đường, cụ nói bằng giọng điệu hiền hòa quen thuộc.
"Đúng thế, trong khi chúng ta không hay biết thì lâu đài Hogwarts đã bị một ai đó thế chấp cho ngân hàng phù thủy Gringotts. Chính vì thế nên chúng ta bắt buộc phải cắt giảm chi tiêu, điều chỉnh nội dung của chương trình học để vượt qua cửa ải khó khăn."
Cùng với giọng nói của Dumbledore, xung quanh bàn dài của bốn nhà đều xuất hiện sự rối loạn bất an ở phạm vi nhỏ.
Trong khoảng thời gian này, từ học sinh đến các nhân viên của Hogwarts đều cố tình lảng tránh vấn đề này. Nhưng nó không đồng nghĩa với việc tất cả mọi người quên rằng trường học đang trải qua nguy cơ lớn nhất từ trước tới nay. Trên thực tế, tiêu chuẩn ăn uống tiết kiệm hằng ngày của Hogwarts chính là dấu hiệu cảnh báo dồn dập và rõ ràng nhất.
"Thế nhưng…"
Trước sự rối loạn của Đại sảnh đường, Dumbledore bắt buộc phải cất cao giọng nói, đảm bảo tất cả mọi người có thể nghe thấy tiếng nói của cụ:
"Ta rất vui khi nhìn thấy các trò vẫn giữ nguyên sức sống và thái độ học tập tích cực, tuy rằng có một khúc nhạc đệm nho nhỏ xảy ra trong khoảng thời gian này."
Vừa nói, ánh mắt của Dumbledore lướt qua đám đông một lần nữa, lông mày hơi nhíu lại, người khác khó mà nhận ra được.
Đến tận bây giờ, cụ vẫn không nhìn thấy cái màu bạch kim bắt mắt trong đám đông, điều này khiến Dumbledore thấy bất an trong lòng. Nếu nghĩ theo hướng tích cực thì có thể cục bông trắng kia còn đang ngủ nướng, hoặc là lạc đường chẳng hạn?
Có lẽ là cụ quá mức nhạy cảm rồi chăng?
Nếu nhét đứa bé đó vào phòng hiệu trưởng thì ít nhất cần một hai tiếng để tìm được đường tới Đại sảnh đường – khi không có sự trợ giúp của học sinh khác.
Mà chỉ cần có những học sinh khác ở đây, dựa theo một số chuyện xảy ra trước đó, ít nhiều gì tiểu thư Alina Kaslana cũng sẽ có chừng mực hơn một chút, không làm ra chuyện gì quá bất thường… nhỉ?
Suy nghĩ kĩ lại, đa phần giáo sư và học sinh đều đang tập trung ở Đại sảnh đường, có gia tinh bảo vệ phòng bếp, Alina không thể vào đó làm loạn được, Grindelwald cũng đã ngồi vào vị trí công nhân viên chức…
Xét từ bất cứ một góc độ nào, hẳn là Alina sẽ không làm ra chuyện gì to tát khiến cụ đau đầu.
Dumbledore lắc đầu, cố dìm cái nỗi bất an nhè nhẹ trong lòng xuống, cười híp mắt nhìn về phía các học sinh đang ngẩng đầu nhìn về phía trung tâm Đại sảnh đường, cụ hắng giọng một cái, nói khẽ:
"Đầu tiên, chúng ta cần chúc mừng các học sinh năm tư giành được hạng nhất trong hoạt động dạy học lần này. Đương nhiên, chúng ta còn phải gửi cho Giáo sư Quirinus Quirrell một tràng pháo tay, nhờ ông ấy…"
Leng keng…
Nghe thấy Dumbledore nhắc tới tên mình, Quirrell đang ngồi bên cạnh Snape đột nhiên căng thẳng và run lên, chiếc thìa trong tay trượt xuống đĩa, âm thanh khi kim loại và sứ va chạm vào nhau nhanh chóng khuếch tán ra, vang vọng và có tính đột ngột trong Đại sảnh đường yên tĩnh.
"Giáo… Giáo sư Dumbledore, thực ra tôi chỉ làm một vài chuyện nhỏ không đáng là gì… Chủ… chủ yếu là nhờ tính tự giác và chăm chỉ của lũ trẻ."
Quirrell hốt hoảng nhặt thìa lên, gò má giật giật trong vô thức, nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc.
Trước khi công bố kết quả, điểm số mà mỗi khối lớp nhận được đều được giữ kín, chỉ có Dumbledore phụ trách thống kê mới biết thứ tự tổng thể, trước đó, ông ta hoàn toàn không nghĩ tới việc sẽ trở thành hạng nhất và làm người ta chú ý tới.
"Không cần quá khiêm tốn, Quirinus."
Dumbledore mỉm cười, nhìn Quirrell bằng ánh mắt sâu xa.
"Tất cả mọi người đều nhìn thấy từng hành động, lời nói của ông… Bắt đầu từ thời học sinh, sự ưu tú của ông đã quá rõ ràng, ta rất mừng vì ông có thể trở lại Hogwarts, truyền dạy kiến thức mà mình đã học được cho những người trẻ tuổi."
Có vẻ như sắc mặt vốn đã tái nhợt của Quirrell lại trắng thêm đôi chút, tay phải đặt trên đầu gối nắm chặt lấy áo chùng phù thủy, hiển nhiên Dumbledore đã làm vị giáo sư mới của môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám này cảm thấy căng thẳng hơn.
"Giáo… Giáo… Giáo sư Dumbledore."
Nhìn các đồng nghiệp xung quanh bằng ánh mắt bất an, trông Quirrell hơi bất thường.
"Được rồi, Quirrell, nhân vật chính hôm nay không phải ông, dành thời gian cho lũ trẻ đi."
Dumbledore nghiêng đầu đi như một ông lão dí dỏm, giơ tay ngắt lời Quirrell. Cụ xoay người nhìn các học sinh đang chăm chú nhìn mình, phấn chấn vỗ tay và nói tiếp:
"Ngoại trừ tiền thưởng bốn ngàn đồng vàng Galleon đã nói trước đó, ta còn phải khen thưởng thêm một chút để chúc mừng biểu hiện xuất sắc của các trò. Tất cả các học sinh năm thứ tư, chúc mừng các trò, nhờ biểu hiện xuất sắc của các trò mà mỗi trò sẽ giành được hai điểm cho nhà mình!"
Đinh đinh đinh…
Khi Dumbledore nói hết câu, bốn chiếc đồng hồ cát lớn ở cửa vào Đại sảnh đường vọng tới tiếng vang lanh lảnh.
Các phù thủy nhỏ cùng quay đầu lại, một cảnh tượng hiếm thấy xuất hiện trước mặt mọi người.
Trong ánh nắng ban mai màu vàng nhạt, lam ngọc, hồng ngọc, bích ngọc, kim cương… Những loại đá quý rơi xuống như mưa, chạm vào đáy đồng hồ cát phát ra âm thanh êm tai khiến người ta thấy vui vẻ.
Ngay sau đó, trên bàn dài của bốn nhà phát ra tiếng hoan hô và tiếng giậm chân như tiếng sấm, những học sinh vốn hơi chán nản của các khối lớp khác nhiệt tình ôm lấy các phù thủy nhỏ năm thứ tư, bầu không khí đối đầu trong Đại sảnh đường lập tức biến mất nhờ những niềm vui.
Mà trong số đó, bàn của Hufflepuff giành được nhiều điểm nhất là có tiếng vang lớn nhất, lâu lắm rồi nhà Hufflepuff không nhận được nhiều điểm như thế trong lúc tranh cúp nhà, không ít nữ sinh khóa trên còn lén lau nước mắt.
Cảm xúc dâng trào của các học sinh lây nhiễm sang các vị giáo sư ở vị trí nhân viên, bao gồm cả Giáo sư Dumbledore, tất cả đều nở nụ cười, vỗ tay nhẹ tỏ ý chúc mừng.
Đợi đến tận khi viên kim cương cuối cùng rơi xuống, đồng hồ cát của bốn nhà bình thường trở lại, âm thanh trong Đại sảnh đường mới hơi nhỏ đi một chút.
"Được rồi, được rồi. Trên thực tế, ta rất muốn cộng hai điểm cho tất cả mọi người, nhưng như vậy thì không thể hiện được phần thưởng của người chiến thắng."
Dumbledore nhún vai một cách bất đắc dĩ, tiếp tục mỉm cười nói:
"Ngoài ra, sau khi bàn bạc, các giáo sư cho rằng cần có lời đáp lại với khúc nhạc đệm nhỏ."
Đại sảnh đường lập tức yên tĩnh lại, Slytherin và Hufflepuff trở nên căng thẳng, nhìn Dumbledore với vẻ bất an.
"Chúng ta đã nhấn mạnh tính nguy hiểm của Rừng Cấm không chỉ một lần, không chỉ vì các sinh vật huyền bí trong đó, mà còn vì những loại thực vật nguy hiểm."
Sắc mặt của Dumbledore trở nên nghiêm túc, ánh mắt nghiêm nghị liếc qua nhóm học sinh năm bảy có dáng người cao nhất.
"Khoảng thời gian qua, ta rất tiếc khi nhìn thấy vụ ngộ độc thức ăn có quy mô lớn nhất từ trước tới nay của Hogwarts. Thế nhưng, xét thấy các trò đã phải gánh chịu hậu quả vì sự thiếu hiểu biết và hành vi lỗ mãng của mình nên ta sẽ không trách phạt nữa."
Nghe Dumbledore nói vậy, các học sinh năm nhất và năm bảy không hẹn mà cũng thở phào một hơi. Nói thật ra, bọn họ còn lo sẽ giống năm thứ tư, mỗi người bị trừ một điểm.
"Thế nhưng, Hermione Granger…"
Dumbledore gật đầu hiền hòa với Hermione, nói khẽ.
"Đối mặt với nguy cơ vượt qua khả năng của bản thân, cô bé thể hiện ra sự tỉnh táo và lòng dũng cảm làm người khác phải kinh ngạc, đưa ra phán đoán chính xác và kịp thời thông báo cho các giáo sư của trường học, không để vụ ngộ độc thức ăn này tạo thành hậu quả nghiêm trọng hơn."
"Sau khi thảo luận, chúng ta quyết định khen thưởng nhà Gryffindor năm mươi điểm, cũng sẽ ghi vào bản mới nhất của Lịch sử Hogwarts để nhắc nhở và khích lệ."
Tiếng hoan hô của Gryffindor suýt nữa thì lật tung mái nhà.
Các phù thủy nhỏ vốn xa lánh Hermione vì sự vô tình của cô trong mấy ngày hôm nay đều ùa tới, ngượng ngùng sờ đầu tỏ lòng chúc mừng và áy náy.
Đột nhiên trở thành tiêu điểm chú ý của cả trường mà không chuẩn bị trước gì cả, khuôn mặt của Hermione đỏ bừng lên, thậm chí cô cảm thấy mặt mình nóng đến mức sắp bốc khói rồi.
"Mình… mình…"
Hermione luống cuống tay chân, bối rối đáp lại lời chúc mừng của các bạn học xung quanh, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, cô ngẩng đầu nói lớn tiếng với Dumbledore.
"Khoan đã! Giáo… giáo sư Dumbledore!"
"Có vấn đề gì sao? Tiểu thư Granger, nếu muốn giành được nhiều điểm hơn, trò có thể nhận được từ các giáo sư trong giờ học."
Dumbledore chớp mắt dí dỏm, mỉm cười nói. Cụ có ấn tượng rất sâu về nữ phù thủy nhỏ duy nhất đã "may mắn sống sót" này.
"Còn cả Alina nữa."
"Hử?"
Sắc mặt của Dumbledore cứng đờ lại, ánh mắt tỏ vẻ khó hiểu.
Hermione cắn môi một cái, cô nhìn Dumbledore với vẻ mặt nghiêm túc, lấy can đảm nói.
"Nếu thầy cộng điểm cho em vì kịp thời thông báo cho các giáo sư, vậy thì hẳn là Alina cũng phải được thưởng. Nếu không nhờ cậu ấy để lại Thức Ăn Dự Trữ cho em, đồng thời nói rằng hãy cầu cứu thầy vào lúc then chốt nhất thì có thể em sẽ không nghĩ ra cách ứng đối này."
"Thức Ăn Dự Trữ? À, trò đang nói tới con cú mèo của tiểu thư Kaslana đúng không?"
Dumbledore nhếch lông mày lên, không nhịn được bật cười và lắc đầu, trong ánh mắt khinh bỉ của vị công nhân viên chức mới còn chưa kịp giới thiệu nào đó, cụ nói bất đắc dĩ:
"Người cao thượng luôn là người hành động chứ không phải người dự đoán và đưa ra kế hoạch. Huống chi, Hogwarts chưa từng có tiền lệ được cộng điểm nhờ thú cưng."
Hermione lắc đầu một cách bướng bỉnh, nhìn thẳng vào mắt Dumbledore mà không nhượng bộ chút nào.
"Không giống đâu ạ, nếu Alina ở đây, có thể tất cả sẽ không xảy ra. Cho dù cậu ấy đã đi nhưng phương án khẩn cấp mà cậu ấy để lại cũng mang tới tác dụng cực kì quan trọng."
"Tiểu thư Granger…"
Dumbledore day trán một cách phiền muộn, trong lòng âm thầm bổ sung một câu: Xét theo một góc độ khác, nếu không có cục bông trắng đó thì hơn phân nửa tất cả những chuyện này sẽ không xảy ra.
Phụt phụt!
Đúng lúc này, tiếng phì cười rất nhỏ vọng tới từ hàng ghế nhân viên nhưng rồi nhanh chóng biến mất, không ai chú ý rốt cuộc là ai phát ra âm thanh, chỉ biết phương hướng đại khái, hình như là một trong số các giáo sư.
"… Được rồi."
Dumbledore nhìn nữ phù thủy nhỏ năm nhất đã hơi run rẩy của Gryffindor, cụ thở dài bất đắc dĩ. Ngoài Alina, không ít học sinh mới năm nay cũng có tính cách không tệ, không biết là tốt hay xấu.
"Vậy thì, cũng cộng năm điểm cho Hufflepuff."
Giọng nói của Dumbledore chỉ toàn sự bất đắc dĩ và không tình nguyện.
Bình luận facebook