Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-83
Chương 83: Lời mời từ Hagrid
Translator: Nguyetmai
"Bây... bây giờ về lâu đài sao?"
Sau một vài giây, Hannah mới phản ứng lại được, cô quay đầu nhìn cô bé tóc bạch kim ở sau lưng mình, ở khoảng cách gần như thế này cô bé thậm chí còn có thể ngửi thấy được mùi ngũ cốc thơm thoang thoảng tỏa ra từ trên người đối phương: "Khoan đã, áo chùng ở để ở kia kìa."
Lúc trước để tiện cho việc luyện tập, các phù thủy nhỏ đã cởi áo chùng trên người ra, lần lượt xếp chồng trên khoảng đất trống bên cạnh túp lều nhỏ của Hagrid. Cũng may trang phục sản xuất từ tiệm áo chùng của Madam Malkin đều có thêu tên bên trong, vì vậy cho dù kiểu dáng áo chùng của mọi người đều giống nhau, nhưng cũng vẫn có thể phân biệt ra được áo của riêng từng người.
"Cũng phải, như vậy sau khi chúng ta lấy cơm trưa đi, trà trộn vào trong đám học sinh các khóa trông cũng không lộ liễu." Alina nhướng mày, cảm thấy Hannah nói rất có lí.
Mặc dù họ dựa theo kế hoạch của cụ Dumbledore mà giành được phần thưởng trứng Phục Sinh, nhưng mà chuyện này vẫn nên cố hết sức làm cho ít nổi bật một chút vẫn tốt hơn, áo chùng đồng phục của học viện Ma thuật và Pháp thuật Hogwarts cũng vô cùng thích hợp dùng để giấu đồ ăn.
"Phải rồi, Hannah, để mình biểu diễn cho cậu xem sự lợi hại của cú mèo nhỏ nhà mình."
Alina đột nhiên nhớ ra gì đó, nháy mắt với Hannah với vẻ đắc ý, sau đó cô xoay người đứng nguyên tại chỗ, vẫy tay với "núi quần áo" bên cạnh túp lều nhỏ của Hagrid.
Advertisement / Quảng cáo
"Thức Ăn Dự Trữ, giúp tao mang áo chùng tới đây."
Ngay sau đó, dưới ánh mắt chăm chú của Hannah, một chiếc áo choàng màu đen hơi phồng lên. Trong đó hơi động đậy, dường như có một con vật nhỏ bé nào trong đó vừa trở mình, sau đó... sau đó chẳng có sau đó nữa.
Chồng quần áo lại yên tĩnh lại một lần nữa, chẳng có động tĩnh gì khác cả.
"Ấy, bình thường nó rất nghe lời, có thể là ban ngày nên đang ngủ bù thì phải?"
Liếc nhìn Hannah ở bên cạnh, vẻ mặt của cô bé tóc bạch kim không thể nhịn nổi nữa, cô cất cao giọng hét lên: "Thức, Ăn, Dự, Trữ! Áo chùng của tao!!!"
Cục!
Lần này, một cái đầu cú mèo màu nâu chỉ nhỏ bằng nắm tay lập tức nhô ra từ trong chồng quần áo, đôi mắt ngái ngủ mơ màng, đầu óc từ từ chuyển động, đôi mắt nó khóa chặt lấy kẻ săn mồi Gà Béo có mái tóc màu bạch kim ở phía trước trong chớp mắt, toàn thân lập tức giật mình, mau chóng vỗ cánh, hai chân quắp lấy áo chùng của cô bé mà bay tới.
Alina đã phát hiện từ lâu, không biết tại sao, mức độ phát triển sức lực và trí thông minh của Thức Ăn Dự Trữ cao hơn những con cú mèo khác rất nhiều, một vài đồ vật đối với những con cú mèo to lớn bình thường đã có vẻ cực nhọc, nhưng mà con cú mặt cười nhỏ bé này lại có thể vận chuyển được hết.
Điều này khiến cô có lúc không thể không hoài nghi con thú cưng nhỏ mà cụ Dumbledore tặng cho cô này có phải thực ra còn lai tạp một chút huyết thống của sinh vật pháp thuật nào khác không.
"Oa, con cú mèo mới thông minh làm sao, đây chính là thú cưng của Alina sao?"
"Mình cũng muốn nuôi một con cú mèo rồi."
"Tốt hơn nhiều so với con chuột ngu ngốc của Percy..."
Lần này không chỉ có Hannah mà tất cả những học sinh mới năm nhất đều thốt lên những tiếng hâm mộ.
Trong đó, vẻ mặt của Ron là rõ ràng nhất, nếu như có thể, thực ra cậu muốn có một con cú mèo thuộc về riêng mình giống như đa số các bạn học hơn, chứ không phải là một con chuột vừa ngu xuẩn vừa vô dụng.
"Nó có thể là con cú mặt cười cuối cùng trên thế giới này đó, dĩ nhiên phải đặc biệt rồi."
Hài lòng vì nhận được ánh mắt ngưỡng mộ của đám nhóc con xung quanh, sợi tóc ngu trên đỉnh đầu của Alina vểnh lên, cô bé vỗ tay đẩy các phù thủy nhỏ về phía "núi quần áo".
"Được rồi, đừng làm lỡ thời giờ nữa, mau đi lấy áo đi!"
"Một con cú mèo rất thú vị, nó là do cháu huấn luyện và nuôi lớn sao?"
So với những học sinh khác, Hagrid vốn tiếp xúc giao lưu với các sinh vật huyền bí trong thời gian dài nên có thể nhìn ra nhiều điều hơn.
Thực vậy, phần lớn cú mèo của giới pháp thuật đều có thể phân biệt một cách đơn giản câu nói của chủ nhân, nhưng nguyên lí để chúng có thể gửi thư chủ yếu dựa vào tác dụng pháp thuật danh tính cổ xưa đã in dấu sâu sắc trong huyết mạch của chúng.
Những con có thể phân biệt mệnh lệnh khác ngoài việc đưa thư ra giống như Thức Ăn Dự Trữ, thực chất đã gần giống như sinh vật pháp thuật thực sự rồi. Càng không cần nói, thân thể của con cú mèo này rõ ràng rắn chắc và khỏe mạnh hơn nhiều so với đồng loại của nó.
Advertisement / Quảng cáo
"Thực tế thì nó là thú cưng mà Giáo sư Dumbledore tặng cho cháu, cháu cũng chỉ mới nuôi nó chưa tới một tháng. Bởi vì Giáo sư Dumbledore biết cháu cực kỳ thích những động vật nhỏ."
Alina cười ngại ngùng, nhanh chóng mặc áo chùng lên, vuốt ve con cú mèo nhỏ trong ngực, rồi móc từ trong ngực ra một miếng bánh mì nướng, tiện tay bẻ một mẩu nhỏ nhét vào miệng nó làm phần thưởng, tiếp tục nói.
"Sự thực là cháu vô cùng có hứng thú với việc làm thế nào để nuôi dưỡng và trò chuyện được với sinh vật huyền bí, đặc biệt là cuốn 'Sinh vật huyền bí và nơi tìm ra chúng' do ngài Newt Scamander sáng tác, cháu đã đọc đi đọc lại mấy lần liền."
Vừa nói, cô bé tóc bạch kim vừa len lén liếc Hagrid, khẽ thở dài một tiếng, giọng nói của cô trở nên chán nản: "Đáng tiếc, học viện Ma thuật và Pháp thuật Hogwarts phải đợi tới năm ba mới có thể tự chọn môn học liên quan tới sinh vật thần kì."
"Ồ, đúng vậy, ngài Scamander là một người khá vĩ đại."
Hagrid gật đầu, hết sức tán thành, cảm thấy cô bé trước mặt này ngày càng thuận mắt.
Gã khổng lồ liếc nhìn những phù thủy nhỏ đang tập trung ở phía trước lấy áo chùng của chính mình, hơi do dự một chút, sau đó ông hạ thấp giọng, nói:
"Thực ra, sau này nếu cháu rảnh có thể thường xuyên ghé túp lều nhỏ của ta chơi. Trong Rừng Cấm có rất nhiều sinh vật thần kì thú vị, ta có thể dẫn cháu đi làm quen với chúng."
"Thật sao?"
Alina nhanh chóng ngẩng đầu lên, vẻ chán nản trên mặt biến mất sạch trong nháy mắt, cô hỏi với vẻ mặt rạng rỡ.
"Đương nhiên rồi." Hagrid gật đầu nghiêm túc, đồng ý một lần nữa.
...
Mặc xong áo chùng, những phù thủy nhỏ năm nhất lại một lần nữa tập trung xung quanh Hagrid và Alina. Hai người cũng ngừng cuộc trò chuyện lại, hài lòng nháy mắt với nhau.
Sau đó, đám phù thủy nhỏ dưới sự dẫn đường của học sinh năm nhất nhà Hufflepuff, men theo chiếc cầu đá dài, đi tới sảnh chính của tòa lâu đài. Chúng hiếu kì nhìn hội trường lúc này vẫn còn trống không rồi quẹo vào cầu thang đi tới tầng dưới mặt đất của tòa lâu đài.
Đi xuống men theo cầu thang bằng gỗ, Hannah đứng ở đầu cầu thang dừng lại xác định một chút rồi dẫn mọi người tới thẳng lối vào phòng sinh hoạt chung của nhà Hufflepuff.
Mặc dù không hiểu rõ lắm lộ trình đi như thế nào, nhưng trên thực tế, là một fan thâm niên, đã từng cố ý tìm thợ thủ công đúc khuôn chế tạo một bức tượng mô hình Hogwarts cao hơn một mét, Alina quả thực đã nắm rõ trong lòng bàn tay bố cục bên trong lâu đài Hogwarts, cho dù là nhắm mắt lại cũng có thể đọc thuộc lòng bố cục kiến trúc của mỗi một tầng.
Vì vậy mỗi lần qua lại trong lâu đài Hogwarts, Alina đều có thể nhanh chóng tiến hành đối chiếu các cảnh trí với những với kí ức câu chữ trong đầu cô mà chẳng tốn chút công sức nào, điều duy nhất cần phải nâng cao chính là cảm giác phương hướng chi tiết để nhớ kĩ được những con đường nhỏ mà thôi.
"Cho nên, Alina à, cậu chắc chắn cậu thật sự biết nhà bếp ở đâu chứ?"
Đi ngay đầu hàng, Hannah huých cô bé tóc bạch kim bên cạnh đang nhìn ngang ngó dọc, hỏi nhỏ.
"Đương nhiên, trong trường Hogwarts gần như không thể tìm ra được học sinh nào hiểu rõ các căn phòng bí mật hơn mình nữa đâu." Alina tự hào gật đầu, trả lời dứt khoát, không hề do dự.
"Nhưng mà, tối hôm qua rõ ràng cậu vì không tìm được lối vào ký túc... Ưm..."
Advertisement / Quảng cáo
Không đợi Hannah nói hết, sắc mặt Alina cứng đờ, trên mặt lóe lên vẻ xấu hổ, cô trực tiếp vươn tay ra bịt miệng cô bé Hannah lại, ép buộc ấn lời nói phía sau của cô bé quay trở về.
"Ồ, vậy cho nên tối hôm qua cậu bị lạc đường có phải không. Alina, cậu quả thực là kẻ mù đường sao?"
Đứng bên cạnh hai người, khóe miệng của Hermione nhếch lên buồn cười, cô híp mắt lại.
Alina quay đầu lại, thẹn quá hóa giận, khẽ phản bác lại.
"Mình không phải, không có đâu, cậu nói bừa! Đợi lát nữa tới nơi cậu sẽ biết điều mình nói có đúng hay không thôi."
"Vậy thì cũng chỉ có thể chứng minh cậu đã từng thấy phần giới thiệu về nơi này trong sách, hoặc là đã từng nghe người nào đó nhắc đến, chứ không thể chứng minh cậu không phải là kẻ mù đường."
Hermione mỉm cười, chắp tay lại, tiếp tục nhắc lại quan điểm của mình với vẻ nghiêm túc. Alina có thể cảm nhận được Hannah ở bên cạnh đang bị cô bịt miệng dường như cũng gật đầu tán thành.
Cô bé tóc bạch kim nghiến răng phẫn uất, hung hăng trừng mắt nhìn Hermione nhỏ bé tóc nâu đang cười một cách vô cùng vui vẻ. Hiện giờ cô chỉ hận bản thân không thể mọc thêm hai cái tay để bịt luôn cả miệng cô nhóc này lại.
"Hai người các cậu, cứ đợi mà xem! Sau này lúc không có người, hãy xem mình xử lí các cậu như thế nào!"
Translator: Nguyetmai
"Bây... bây giờ về lâu đài sao?"
Sau một vài giây, Hannah mới phản ứng lại được, cô quay đầu nhìn cô bé tóc bạch kim ở sau lưng mình, ở khoảng cách gần như thế này cô bé thậm chí còn có thể ngửi thấy được mùi ngũ cốc thơm thoang thoảng tỏa ra từ trên người đối phương: "Khoan đã, áo chùng ở để ở kia kìa."
Lúc trước để tiện cho việc luyện tập, các phù thủy nhỏ đã cởi áo chùng trên người ra, lần lượt xếp chồng trên khoảng đất trống bên cạnh túp lều nhỏ của Hagrid. Cũng may trang phục sản xuất từ tiệm áo chùng của Madam Malkin đều có thêu tên bên trong, vì vậy cho dù kiểu dáng áo chùng của mọi người đều giống nhau, nhưng cũng vẫn có thể phân biệt ra được áo của riêng từng người.
"Cũng phải, như vậy sau khi chúng ta lấy cơm trưa đi, trà trộn vào trong đám học sinh các khóa trông cũng không lộ liễu." Alina nhướng mày, cảm thấy Hannah nói rất có lí.
Mặc dù họ dựa theo kế hoạch của cụ Dumbledore mà giành được phần thưởng trứng Phục Sinh, nhưng mà chuyện này vẫn nên cố hết sức làm cho ít nổi bật một chút vẫn tốt hơn, áo chùng đồng phục của học viện Ma thuật và Pháp thuật Hogwarts cũng vô cùng thích hợp dùng để giấu đồ ăn.
"Phải rồi, Hannah, để mình biểu diễn cho cậu xem sự lợi hại của cú mèo nhỏ nhà mình."
Alina đột nhiên nhớ ra gì đó, nháy mắt với Hannah với vẻ đắc ý, sau đó cô xoay người đứng nguyên tại chỗ, vẫy tay với "núi quần áo" bên cạnh túp lều nhỏ của Hagrid.
Advertisement / Quảng cáo
"Thức Ăn Dự Trữ, giúp tao mang áo chùng tới đây."
Ngay sau đó, dưới ánh mắt chăm chú của Hannah, một chiếc áo choàng màu đen hơi phồng lên. Trong đó hơi động đậy, dường như có một con vật nhỏ bé nào trong đó vừa trở mình, sau đó... sau đó chẳng có sau đó nữa.
Chồng quần áo lại yên tĩnh lại một lần nữa, chẳng có động tĩnh gì khác cả.
"Ấy, bình thường nó rất nghe lời, có thể là ban ngày nên đang ngủ bù thì phải?"
Liếc nhìn Hannah ở bên cạnh, vẻ mặt của cô bé tóc bạch kim không thể nhịn nổi nữa, cô cất cao giọng hét lên: "Thức, Ăn, Dự, Trữ! Áo chùng của tao!!!"
Cục!
Lần này, một cái đầu cú mèo màu nâu chỉ nhỏ bằng nắm tay lập tức nhô ra từ trong chồng quần áo, đôi mắt ngái ngủ mơ màng, đầu óc từ từ chuyển động, đôi mắt nó khóa chặt lấy kẻ săn mồi Gà Béo có mái tóc màu bạch kim ở phía trước trong chớp mắt, toàn thân lập tức giật mình, mau chóng vỗ cánh, hai chân quắp lấy áo chùng của cô bé mà bay tới.
Alina đã phát hiện từ lâu, không biết tại sao, mức độ phát triển sức lực và trí thông minh của Thức Ăn Dự Trữ cao hơn những con cú mèo khác rất nhiều, một vài đồ vật đối với những con cú mèo to lớn bình thường đã có vẻ cực nhọc, nhưng mà con cú mặt cười nhỏ bé này lại có thể vận chuyển được hết.
Điều này khiến cô có lúc không thể không hoài nghi con thú cưng nhỏ mà cụ Dumbledore tặng cho cô này có phải thực ra còn lai tạp một chút huyết thống của sinh vật pháp thuật nào khác không.
"Oa, con cú mèo mới thông minh làm sao, đây chính là thú cưng của Alina sao?"
"Mình cũng muốn nuôi một con cú mèo rồi."
"Tốt hơn nhiều so với con chuột ngu ngốc của Percy..."
Lần này không chỉ có Hannah mà tất cả những học sinh mới năm nhất đều thốt lên những tiếng hâm mộ.
Trong đó, vẻ mặt của Ron là rõ ràng nhất, nếu như có thể, thực ra cậu muốn có một con cú mèo thuộc về riêng mình giống như đa số các bạn học hơn, chứ không phải là một con chuột vừa ngu xuẩn vừa vô dụng.
"Nó có thể là con cú mặt cười cuối cùng trên thế giới này đó, dĩ nhiên phải đặc biệt rồi."
Hài lòng vì nhận được ánh mắt ngưỡng mộ của đám nhóc con xung quanh, sợi tóc ngu trên đỉnh đầu của Alina vểnh lên, cô bé vỗ tay đẩy các phù thủy nhỏ về phía "núi quần áo".
"Được rồi, đừng làm lỡ thời giờ nữa, mau đi lấy áo đi!"
"Một con cú mèo rất thú vị, nó là do cháu huấn luyện và nuôi lớn sao?"
So với những học sinh khác, Hagrid vốn tiếp xúc giao lưu với các sinh vật huyền bí trong thời gian dài nên có thể nhìn ra nhiều điều hơn.
Thực vậy, phần lớn cú mèo của giới pháp thuật đều có thể phân biệt một cách đơn giản câu nói của chủ nhân, nhưng nguyên lí để chúng có thể gửi thư chủ yếu dựa vào tác dụng pháp thuật danh tính cổ xưa đã in dấu sâu sắc trong huyết mạch của chúng.
Những con có thể phân biệt mệnh lệnh khác ngoài việc đưa thư ra giống như Thức Ăn Dự Trữ, thực chất đã gần giống như sinh vật pháp thuật thực sự rồi. Càng không cần nói, thân thể của con cú mèo này rõ ràng rắn chắc và khỏe mạnh hơn nhiều so với đồng loại của nó.
Advertisement / Quảng cáo
"Thực tế thì nó là thú cưng mà Giáo sư Dumbledore tặng cho cháu, cháu cũng chỉ mới nuôi nó chưa tới một tháng. Bởi vì Giáo sư Dumbledore biết cháu cực kỳ thích những động vật nhỏ."
Alina cười ngại ngùng, nhanh chóng mặc áo chùng lên, vuốt ve con cú mèo nhỏ trong ngực, rồi móc từ trong ngực ra một miếng bánh mì nướng, tiện tay bẻ một mẩu nhỏ nhét vào miệng nó làm phần thưởng, tiếp tục nói.
"Sự thực là cháu vô cùng có hứng thú với việc làm thế nào để nuôi dưỡng và trò chuyện được với sinh vật huyền bí, đặc biệt là cuốn 'Sinh vật huyền bí và nơi tìm ra chúng' do ngài Newt Scamander sáng tác, cháu đã đọc đi đọc lại mấy lần liền."
Vừa nói, cô bé tóc bạch kim vừa len lén liếc Hagrid, khẽ thở dài một tiếng, giọng nói của cô trở nên chán nản: "Đáng tiếc, học viện Ma thuật và Pháp thuật Hogwarts phải đợi tới năm ba mới có thể tự chọn môn học liên quan tới sinh vật thần kì."
"Ồ, đúng vậy, ngài Scamander là một người khá vĩ đại."
Hagrid gật đầu, hết sức tán thành, cảm thấy cô bé trước mặt này ngày càng thuận mắt.
Gã khổng lồ liếc nhìn những phù thủy nhỏ đang tập trung ở phía trước lấy áo chùng của chính mình, hơi do dự một chút, sau đó ông hạ thấp giọng, nói:
"Thực ra, sau này nếu cháu rảnh có thể thường xuyên ghé túp lều nhỏ của ta chơi. Trong Rừng Cấm có rất nhiều sinh vật thần kì thú vị, ta có thể dẫn cháu đi làm quen với chúng."
"Thật sao?"
Alina nhanh chóng ngẩng đầu lên, vẻ chán nản trên mặt biến mất sạch trong nháy mắt, cô hỏi với vẻ mặt rạng rỡ.
"Đương nhiên rồi." Hagrid gật đầu nghiêm túc, đồng ý một lần nữa.
...
Mặc xong áo chùng, những phù thủy nhỏ năm nhất lại một lần nữa tập trung xung quanh Hagrid và Alina. Hai người cũng ngừng cuộc trò chuyện lại, hài lòng nháy mắt với nhau.
Sau đó, đám phù thủy nhỏ dưới sự dẫn đường của học sinh năm nhất nhà Hufflepuff, men theo chiếc cầu đá dài, đi tới sảnh chính của tòa lâu đài. Chúng hiếu kì nhìn hội trường lúc này vẫn còn trống không rồi quẹo vào cầu thang đi tới tầng dưới mặt đất của tòa lâu đài.
Đi xuống men theo cầu thang bằng gỗ, Hannah đứng ở đầu cầu thang dừng lại xác định một chút rồi dẫn mọi người tới thẳng lối vào phòng sinh hoạt chung của nhà Hufflepuff.
Mặc dù không hiểu rõ lắm lộ trình đi như thế nào, nhưng trên thực tế, là một fan thâm niên, đã từng cố ý tìm thợ thủ công đúc khuôn chế tạo một bức tượng mô hình Hogwarts cao hơn một mét, Alina quả thực đã nắm rõ trong lòng bàn tay bố cục bên trong lâu đài Hogwarts, cho dù là nhắm mắt lại cũng có thể đọc thuộc lòng bố cục kiến trúc của mỗi một tầng.
Vì vậy mỗi lần qua lại trong lâu đài Hogwarts, Alina đều có thể nhanh chóng tiến hành đối chiếu các cảnh trí với những với kí ức câu chữ trong đầu cô mà chẳng tốn chút công sức nào, điều duy nhất cần phải nâng cao chính là cảm giác phương hướng chi tiết để nhớ kĩ được những con đường nhỏ mà thôi.
"Cho nên, Alina à, cậu chắc chắn cậu thật sự biết nhà bếp ở đâu chứ?"
Đi ngay đầu hàng, Hannah huých cô bé tóc bạch kim bên cạnh đang nhìn ngang ngó dọc, hỏi nhỏ.
"Đương nhiên, trong trường Hogwarts gần như không thể tìm ra được học sinh nào hiểu rõ các căn phòng bí mật hơn mình nữa đâu." Alina tự hào gật đầu, trả lời dứt khoát, không hề do dự.
"Nhưng mà, tối hôm qua rõ ràng cậu vì không tìm được lối vào ký túc... Ưm..."
Advertisement / Quảng cáo
Không đợi Hannah nói hết, sắc mặt Alina cứng đờ, trên mặt lóe lên vẻ xấu hổ, cô trực tiếp vươn tay ra bịt miệng cô bé Hannah lại, ép buộc ấn lời nói phía sau của cô bé quay trở về.
"Ồ, vậy cho nên tối hôm qua cậu bị lạc đường có phải không. Alina, cậu quả thực là kẻ mù đường sao?"
Đứng bên cạnh hai người, khóe miệng của Hermione nhếch lên buồn cười, cô híp mắt lại.
Alina quay đầu lại, thẹn quá hóa giận, khẽ phản bác lại.
"Mình không phải, không có đâu, cậu nói bừa! Đợi lát nữa tới nơi cậu sẽ biết điều mình nói có đúng hay không thôi."
"Vậy thì cũng chỉ có thể chứng minh cậu đã từng thấy phần giới thiệu về nơi này trong sách, hoặc là đã từng nghe người nào đó nhắc đến, chứ không thể chứng minh cậu không phải là kẻ mù đường."
Hermione mỉm cười, chắp tay lại, tiếp tục nhắc lại quan điểm của mình với vẻ nghiêm túc. Alina có thể cảm nhận được Hannah ở bên cạnh đang bị cô bịt miệng dường như cũng gật đầu tán thành.
Cô bé tóc bạch kim nghiến răng phẫn uất, hung hăng trừng mắt nhìn Hermione nhỏ bé tóc nâu đang cười một cách vô cùng vui vẻ. Hiện giờ cô chỉ hận bản thân không thể mọc thêm hai cái tay để bịt luôn cả miệng cô nhóc này lại.
"Hai người các cậu, cứ đợi mà xem! Sau này lúc không có người, hãy xem mình xử lí các cậu như thế nào!"
Bình luận facebook