Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-88
Chương 88: Suy đoán về bức chân dung pháp thuật
Translator: Nguyetmai
Ban đầu, cầu thang của lâu đài Hogwarts không thể di động.
Nhưng mà, bà Rowena Ravenclaw biết nhìn xa trông rộng cho rằng một môi trường học tập không bao giờ thay đổi sẽ trói buộc tư duy của con người, mài mòn lòng hiếu kì của các phù thủy. Vì thế chẳng bao lâu sau, ba người sáng lập còn lại kinh ngạc phát hiện ra, muốn tìm được một chiếc cầu thang chưa bị làm phép trong lâu đài Hogwarts quả thực là còn khó hơn cả việc khiến một con chim Jobberknoll hót liên tục nữa.
Mà điều khiến người ta tuyệt vọng hơn đó là sau khi bà Rowena giày vò xong những chiếc cầu thang, đã bắt đầu tập trung sự chú ý vào các cánh cửa trong lâu đài. Cũng may, sau khi ba người sáng lập còn lại phát hiện ra điểm bất thường đã hợp sức ngăn chặn hành vi của bà.
Từ đó trở đi, phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin và nhà Hufflepuff đã bị chuyển xuống tầng một dưới lòng đất của lâu đài, như vậy thì chí ít các học sinh sẽ không bỏ lỡ bữa sáng bởi vì không tìm được đường. Còn về kẻ đầu sỏ gây nên tất cả tội ác, nhà Ravenclaw thì căn bản lại không ở bên trong lâu đài chính.
Ngược lại ngài Godric Gryffindor tràn đầy tinh thần ưa mạo hiểm sau khi đã đích thân nếm thử mấy lần cầu thang trong lâu đài liên tục thay đổi, ông đã dứt khoát đóng chặt lối vào tầng một của tháp Gryffindor, thế cho nên các học sinh của nhà Gryffindor không thể không đi qua lỗ hổng trên tường ở tầng tám của lâu đài mới vào được phòng sinh hoạt chung.
Sau một thời gian rất dài, những chú sư tử nhà Gryffindor cuối cùng đã trở thành những người quen thuộc với các con đường bí mật trong trường nhất. Đương nhiên cái giá phải trả cũng có, mỗi khi tới giờ cơm, tỉ lệ vắng mặt trên bàn của nhà Gryffindor cũng luôn luôn cao nhất trong bốn nhà, đồng thời số người trốn học hay đến muộn nhiều nhất cũng là nhà Gryffindor.
Đương nhiên, những chuyện xưa cũ nhàm chán này có lẽ chỉ được ghi chép trong đống tài liệu lịch sử trong thư viện mà từ trước tới nay chẳng ai buồn mượn đọc. Nhưng mà phần lớn học sinh của trường Hogwarts đều không biết, cũng không hề quan tâm tại sao những chiếc cầu thang trong lâu đài Hogwarts lại có thể chuyển động. Theo họ thấy thì đây dường như là một chuyện bình thường giống như hằng ngày mặt trời mọc lên từ hướng Đông vậy.
Advertisement / Quảng cáo
Tại sao đột nhiên lại nói đến chuyện này, đó là bởi vì...
"Chỗ này là chỗ nào? Chắc là tầng năm... phải không?"
Lại là một ngã ba đường có vẻ quen mắt.
Alina nhìn xung quanh với vẻ không chắc chắn lắm, cô kiễng chân lên nằm úp sấp trên rìa lan can của hành lang, nghiêm túc đếm lần lượt từng tầng bên dưới.
Tại sao bao nhiêu năm nay chưa từng xuất hiện một vị Hiệu trưởng sáng suốt nghĩ tới việc lắp đặt thêm bảng tên đánh dấu số tầng và tên lớp học cho lâu đài Hogwarts vậy?
Sự thực chứng minh, đa số những bức tranh và hồn ma trong lâu đài Hogwarts đều không đáng tin.
Ngoại trừ những nhân vật xuất hiện trong nguyên tác mà bản thân biết khá rõ ra, phần lớn các linh hồn và các bức tranh động thay vì nói là một kiểu kéo dài sinh mệnh, chi bằng nói là vết tích còn lại của những phù thủy đã từng sống trên thế gian này.
"Chào mừng tới lâu đài Hogwarts! Ta tin chắc cháu sẽ trải qua một khoảng thời gian vô cùng ý nghĩa tại đây."
Trong khung tranh trên bức tường phía sau Alina, một người đàn ông trung niên mặc trang phục quý tộc thời Trung Cổ đặt chiếc kính một mắt trên tay phải xuống, gật đầu hòa nhã, đây đã là lần thứ ba ông ta nói rồi. Đem ra so sánh với bức tranh chiến sĩ thô bạo ngoại trừ gào thét thì chẳng biết làm gì vừa nãy, bức tranh này xem như đã rất lịch sự rồi.
"Cảm ơn, nhưng mà bây giờ cháu lạc đường rồi, nếu như ngài có thể nói cho cháu biết đường đi tới cầu thang lên tầng sáu như thế nào thì cháu sẽ vô cùng biết ơn ngài."
Cô bé tóc bạch kim xoay người lại, thở dài một hơi, không biết nên làm sao, ánh mắt đảo qua đảo lại trong hành lang. Nếu như có một ngày cô có thể trở thành Hiệu trưởng của trường Hogwarts, việc đầu tiên mà cô làm chính là lắp đặt "thang máy" giống như của Bộ Pháp thuật trong trường học. Sau đó trên sàn nhà mỗi tầng, cứ cách một đoạn, cô sẽ dán biển chỉ đường.
"Cầu thang? Ồ, phải, những chiếc cầu thang tự chuyển động trong lâu đài Hogwarts là một chuyện khá thú vị đó." Người đàn ông quý tộc trong bức tranh nhướng mày, mỉm cười ôn hòa, khẽ nói bằng một giọng điệu như đang kể chuyện.
"Ngài có biết không, thực ra trong thời đại này, trong nhiều công trình kiến trúc đều đã xuất hiện những chiếc cầu thang tự động. Căn cứ theo hình thức, có thể chia chúng ra thành cầu thang lên xuống, cầu thang có tay vịn tự động, cầu thang truyền tự động... Ngài cảm thấy lâu đài Hogwarts phù hợp với loại nào hơn?"
Không moi móc được câu trả lời từ nhân vật trong bức tranh cho câu hỏi của mình, Alina phân biệt xung quanh một chút, xác định phương hướng mà mình sắp đi không phải là vị trí lúc mình đi lên, đồng thời tiếp tục lơ đãng hỏi.
"Xin lỗi, ta không hiểu cháu đang nói gì."
Vị quý tộc thời Trung Cổ cau mày, vẻ mặt khốn đốn, cử chỉ vẫn rất thỏa đáng.
"Vậy thì đổi câu hỏi khác." Alina nghiêng đầu, đột nhiên nói ra một chuyện mà chẳng liên quan gì tới chủ đề trước: "Con mèo ngồi trên tấm thảm bởi vì nó rất ấm, vậy cái gì rất ấm áp?"
"Ta nghĩ, đương nhiên là bởi vì tấm thảm rất ấm áp rồi." Vị quý tộc trong bức tranh lịch sự trả lời.
"Chúc mừng ngài đã thông qua một phần đánh giá năng lực của hồn ma trong tranh. Trình độ thông minh của ngài đã chiến thắng 30% bức tranh mà cháu gặp được."
Alina nhún vai, khen ngợi bằng một giọng điệu đã được cách thức hóa. Không giống với trí tuệ nhân tạo, những bức tranh vẫn lưu lại dấu vết của một người còn sống vậy, không ít bức vẫn có thể trả lời các câu hỏi về logic thông qua một vài kí ức "con người" sẵn có.
Nhưng mà...
Đôi mắt màu xanh nước biển khẽ chớp chớp, cô bé tóc bạch kim tiếp tục nói với vẻ thờ ơ.
Advertisement / Quảng cáo
"Ngoại trừ thảm lông làm từ lông động vật ra, cũng có rất nhiều thảm lông làm từ sợi acrylic và sợi viscose. Acrylic là một loại sợi mà về bề ngoài, xúc cảm, tính đàn hồi, khả năng giữ ấm tương tự như lông cừu, được gia công kéo sợi mà thành. Sợi viscose là một loại sợi làm từ nguyên liệu 'gỗ', tinh chế và tái cấu trúc phân tử sợi từ trong chất xơ trong gỗ tự nhiên mà có được."
"Xin hỏi, ngài cảm thấy sợi acrylic hay sợi viscose ấm hơn?"
Căn cứ vào tổng kết khảo sát không hoàn chỉnh của Alina trên đoạn đường này cùng với miêu tả trong nguyên tác của bà J.K.Rowling, Alina thấy những bức tranh pháp thuật đã từng xuất hiện trong lâu đài Hogwarts đại khái có thể chia làm bốn loại.
Loại đơn giản nhất chính là tranh động mà người đời sau thường thấy.
Chúng chỉ lặp lại liên tục một cảnh tượng, ví dụ như bức tranh yêu tinh bị chặt đầu lặp đi lặp lại, hoặc ví dụ như những tấm ảnh được máy ảnh pháp thuật lưu giữ lại.
Nhân vật và cảnh vật bên trong không có quá nhiều hành động tác động lẫn nhau, sau khi thiết lập lại "đường tiến độ truyền hình", một vài hành vi sẽ lặp đi lặp lại theo một vòng tuần hoàn. Cả hành vi chỉ là một cửa sổ hiển thị tuần hoàn khép kín và độc lập, bất luận là bên cạnh có tranh cãi ầm ĩ, lắc lư, khiêu khích, thậm chí là mê hoặc đều không thể nào ảnh hưởng được tới nhân vật bên trong.
Loại tranh này ở trong lâu đài không nhiều, nhưng mà Alina đoán rằng, có thể bên trên tấm card trong hộp kẹo cóc socola chắc cũng sử dụng loại pháp thuật này. Nếu như nhân vật trên tấm card cóc socola có thể trả lời câu hỏi thì đoán chừng tất cả phù thủy khi hành tẩu giang hồ đều sẽ giống như ở trong "Kinggame" hoặc là "Phù thủy 3 - Côn Đặc" vậy, mỗi người đều mang theo bên mình hàng trăm tấm thẻ bài phù thủy.
Loại thứ hai thì cũng rất thường thấy, giống như là một chút trí tuệ nhân tạo đơn giản.
Bạn có thể hỏi chúng một vài câu hỏi đơn giản, căn cứ vào nguyên lí pháp thuật thần bí nào đó, chúng sẽ thực hiện một vài phản ứng đơn giản: Ví dụ như chớp mắt, mỉm cười, tức giận, cùng với một vài đáp án đã tồn tại và được lưu trữ trong kho câu hỏi của chúng.
Alina ước đoán những bức tranh này hơi tương tự với Siri lúc này vẫn chưa ra mắt, nói một cách chính xác thì trong đa số trường hợp, cho dù là QQ Tiểu Băng hay là dịch vụ "nhân công" thần kỳ của Nga Quảng đều mãi mãi không thể sánh bằng.
Đừng nói là kiểm tra khảo sát linh hồn trong bức tranh, đến ngay cả câu hỏi toán học hơi khó một chút, hoặc là suy nghĩ đột nhiên thay đổi cũng sẽ khiến chúng nảy sinh các việc trả lời sai.
Loại thứ ba là loại phổ biến nhất, chính là những bức tranh mà Alina gọi là "tiếng vọng kí ức", giống như người đàn ông quý tộc trong bức tranh trước mặt cô vậy.
Theo Alina thấy, chúng cũng gần tương tự như kí ức khi Giáo sư Dumbledore sử dụng Chậu Tưởng Kí để xem lại trong nguyên tác, lưu giữ lại tính cách và một phần nhỏ kí ức vốn có của nhân vật kia ở một mức độ nào đó, hoặc là còn có một chút đan xen giữa linh hồn và kí ức, được gọi là sự tồn tại thần bí của "tính người".
Một phần trong số những bức tranh "nhân tính" được giữ gìn tương đối hoàn chỉnh, thậm chí có thể vượt qua được một phần kiểm tra khảo sát linh hồn trong tranh một cách rất trôi chảy, ít nhất là một vài câu hỏi mà chỉ cần có kiến thức xã hội loài người thông thường hoặc là quan điểm giá trị đạo đức mới có thể trả lời thì chúng vẫn có thể đưa ra được đáp án chính xác.
Đương nhiên, những trường hợp hỏi một đằng trả lời một nẻo như thế này cũng tương đối phổ biến.
Dù sao thì chúng không thể thật sự suy nghĩ giống như con người được, nếu như không may thì cô bé lai Veela lạc đường sẽ thường phải hỏi đến mấy bức tranh mới có thể lấy được chỉ dẫn đường lên tầng trên.
Mà nếu muốn phân biệt điểm này, cách đơn giản nhất là...
"Xin lỗi, ta không hiểu cháu đang nói gì."
Nghe thấy câu hỏi liên quan đến từ khóa "acrylic" và "sợi visco" của Alina, người đàn ông quý tộc trong tranh lại lặp lại một lần nữa, chính là câu nói mấy phút trước mà ông ta đã từng nói, cho dù câu nói trước đó cô bé đã giải thích ý nghĩa bao hàm của hai danh từ này.
"Không sao, cháu chỉ đang giết thời gian tìm đường vô vị mà thôi. Xin lỗi, tóm lại, cảm ơn sự giúp đỡ của ngài." Alina mỉm cười, khoát tay, không giải thích nhiều, dựa theo trực giác của phụ nữ gia truyền của gia tộc Kaslana, cô chọn một phương hướng rồi cứ thế tiến về phía trước.
"Đúng vậy, chung quy chúng cũng chỉ là một đoạn 'kí ức vọng về' được lấy ra mà thôi."
Bất luận thời gian có chảy trôi như thế nào, bất luận tiếp xúc thêm với bất kì sự vật mới mẻ nào, chúng cũng không thể học tập hoặc là hiểu được hay dung nhập vào 'tiếng vọng kí ức quá khứ' vốn có, tựa như một cỗ máy tinh vi đã bị gói chặt lại.
Advertisement / Quảng cáo
Đối với cả thế giới, bắt đầu từ giây phút chúng hoạt động trong tranh, thậm chí là sớm hơn, thời gian vĩnh viễn dừng lại, không bao giờ chảy trôi nữa, cho dù chỉ là một giây.
Điểm này thậm chí giống như những bức chân dung Hiệu trưởng các khóa treo trong văn phòng Giáo sư Dumbledore vậy. Thứ mà chúng lưu giữ lại chỉ là những kinh nghiệm quý báu và cách tư duy của mỗi người trong quá khứ, chứ không phải là cái gọi là linh hồn vĩnh cửu mà lúc đầu Alina đã tưởng tượng.
Đương nhiên, còn có loại thứ tư...
Trên ý nghĩa thật sự tất cả những kiến thức khoa học kiếp trước liên quan đến cấp độ linh hồn đều còn chưa chạm tới được, chẳng qua chỉ là một lĩnh vực thần bí thông qua một vài suy luận và phỏng đoán không hoàn chỉnh hiếm thấy.
Cô bé tóc bạch kim chớp mắt, suy nghĩ thật cẩn thận, kho báu trong lâu đài Hogwarts không nhất định đều được cất giấu trong các căn phòng bí mật. Nhưng mà phần nhiều những phỏng đoán này chỉ có đợi sau khi chính thức bắt đầu học pháp thuật mới có thể đi chứng thực.
Hiện tại điều quan trọng nhất là cần phải nhanh chóng tìm ra được lối đi tới văn phòng Hiệu trưởng.
Nếu bất cẩn để lão củ cải độc ác kia biết được nhược điểm trí mạng này của cô, có trời mới biết lão sẽ nghĩ ra được chiêu trò đáng sợ nào.
Vừa nghĩ, cô bé lai Veela ngẩng đầu lên, kiên nhẫn không từ bỏ mà nhìn bức tranh mới bên cạnh, sau đó lễ phép hỏi:
"Xin chào, cháu bị lạc đường. Ngài có thể nói cho cháu biết đường đi tới cầu thang lên tầng sáu như thế nào được không?"
Translator: Nguyetmai
Ban đầu, cầu thang của lâu đài Hogwarts không thể di động.
Nhưng mà, bà Rowena Ravenclaw biết nhìn xa trông rộng cho rằng một môi trường học tập không bao giờ thay đổi sẽ trói buộc tư duy của con người, mài mòn lòng hiếu kì của các phù thủy. Vì thế chẳng bao lâu sau, ba người sáng lập còn lại kinh ngạc phát hiện ra, muốn tìm được một chiếc cầu thang chưa bị làm phép trong lâu đài Hogwarts quả thực là còn khó hơn cả việc khiến một con chim Jobberknoll hót liên tục nữa.
Mà điều khiến người ta tuyệt vọng hơn đó là sau khi bà Rowena giày vò xong những chiếc cầu thang, đã bắt đầu tập trung sự chú ý vào các cánh cửa trong lâu đài. Cũng may, sau khi ba người sáng lập còn lại phát hiện ra điểm bất thường đã hợp sức ngăn chặn hành vi của bà.
Từ đó trở đi, phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin và nhà Hufflepuff đã bị chuyển xuống tầng một dưới lòng đất của lâu đài, như vậy thì chí ít các học sinh sẽ không bỏ lỡ bữa sáng bởi vì không tìm được đường. Còn về kẻ đầu sỏ gây nên tất cả tội ác, nhà Ravenclaw thì căn bản lại không ở bên trong lâu đài chính.
Ngược lại ngài Godric Gryffindor tràn đầy tinh thần ưa mạo hiểm sau khi đã đích thân nếm thử mấy lần cầu thang trong lâu đài liên tục thay đổi, ông đã dứt khoát đóng chặt lối vào tầng một của tháp Gryffindor, thế cho nên các học sinh của nhà Gryffindor không thể không đi qua lỗ hổng trên tường ở tầng tám của lâu đài mới vào được phòng sinh hoạt chung.
Sau một thời gian rất dài, những chú sư tử nhà Gryffindor cuối cùng đã trở thành những người quen thuộc với các con đường bí mật trong trường nhất. Đương nhiên cái giá phải trả cũng có, mỗi khi tới giờ cơm, tỉ lệ vắng mặt trên bàn của nhà Gryffindor cũng luôn luôn cao nhất trong bốn nhà, đồng thời số người trốn học hay đến muộn nhiều nhất cũng là nhà Gryffindor.
Đương nhiên, những chuyện xưa cũ nhàm chán này có lẽ chỉ được ghi chép trong đống tài liệu lịch sử trong thư viện mà từ trước tới nay chẳng ai buồn mượn đọc. Nhưng mà phần lớn học sinh của trường Hogwarts đều không biết, cũng không hề quan tâm tại sao những chiếc cầu thang trong lâu đài Hogwarts lại có thể chuyển động. Theo họ thấy thì đây dường như là một chuyện bình thường giống như hằng ngày mặt trời mọc lên từ hướng Đông vậy.
Advertisement / Quảng cáo
Tại sao đột nhiên lại nói đến chuyện này, đó là bởi vì...
"Chỗ này là chỗ nào? Chắc là tầng năm... phải không?"
Lại là một ngã ba đường có vẻ quen mắt.
Alina nhìn xung quanh với vẻ không chắc chắn lắm, cô kiễng chân lên nằm úp sấp trên rìa lan can của hành lang, nghiêm túc đếm lần lượt từng tầng bên dưới.
Tại sao bao nhiêu năm nay chưa từng xuất hiện một vị Hiệu trưởng sáng suốt nghĩ tới việc lắp đặt thêm bảng tên đánh dấu số tầng và tên lớp học cho lâu đài Hogwarts vậy?
Sự thực chứng minh, đa số những bức tranh và hồn ma trong lâu đài Hogwarts đều không đáng tin.
Ngoại trừ những nhân vật xuất hiện trong nguyên tác mà bản thân biết khá rõ ra, phần lớn các linh hồn và các bức tranh động thay vì nói là một kiểu kéo dài sinh mệnh, chi bằng nói là vết tích còn lại của những phù thủy đã từng sống trên thế gian này.
"Chào mừng tới lâu đài Hogwarts! Ta tin chắc cháu sẽ trải qua một khoảng thời gian vô cùng ý nghĩa tại đây."
Trong khung tranh trên bức tường phía sau Alina, một người đàn ông trung niên mặc trang phục quý tộc thời Trung Cổ đặt chiếc kính một mắt trên tay phải xuống, gật đầu hòa nhã, đây đã là lần thứ ba ông ta nói rồi. Đem ra so sánh với bức tranh chiến sĩ thô bạo ngoại trừ gào thét thì chẳng biết làm gì vừa nãy, bức tranh này xem như đã rất lịch sự rồi.
"Cảm ơn, nhưng mà bây giờ cháu lạc đường rồi, nếu như ngài có thể nói cho cháu biết đường đi tới cầu thang lên tầng sáu như thế nào thì cháu sẽ vô cùng biết ơn ngài."
Cô bé tóc bạch kim xoay người lại, thở dài một hơi, không biết nên làm sao, ánh mắt đảo qua đảo lại trong hành lang. Nếu như có một ngày cô có thể trở thành Hiệu trưởng của trường Hogwarts, việc đầu tiên mà cô làm chính là lắp đặt "thang máy" giống như của Bộ Pháp thuật trong trường học. Sau đó trên sàn nhà mỗi tầng, cứ cách một đoạn, cô sẽ dán biển chỉ đường.
"Cầu thang? Ồ, phải, những chiếc cầu thang tự chuyển động trong lâu đài Hogwarts là một chuyện khá thú vị đó." Người đàn ông quý tộc trong bức tranh nhướng mày, mỉm cười ôn hòa, khẽ nói bằng một giọng điệu như đang kể chuyện.
"Ngài có biết không, thực ra trong thời đại này, trong nhiều công trình kiến trúc đều đã xuất hiện những chiếc cầu thang tự động. Căn cứ theo hình thức, có thể chia chúng ra thành cầu thang lên xuống, cầu thang có tay vịn tự động, cầu thang truyền tự động... Ngài cảm thấy lâu đài Hogwarts phù hợp với loại nào hơn?"
Không moi móc được câu trả lời từ nhân vật trong bức tranh cho câu hỏi của mình, Alina phân biệt xung quanh một chút, xác định phương hướng mà mình sắp đi không phải là vị trí lúc mình đi lên, đồng thời tiếp tục lơ đãng hỏi.
"Xin lỗi, ta không hiểu cháu đang nói gì."
Vị quý tộc thời Trung Cổ cau mày, vẻ mặt khốn đốn, cử chỉ vẫn rất thỏa đáng.
"Vậy thì đổi câu hỏi khác." Alina nghiêng đầu, đột nhiên nói ra một chuyện mà chẳng liên quan gì tới chủ đề trước: "Con mèo ngồi trên tấm thảm bởi vì nó rất ấm, vậy cái gì rất ấm áp?"
"Ta nghĩ, đương nhiên là bởi vì tấm thảm rất ấm áp rồi." Vị quý tộc trong bức tranh lịch sự trả lời.
"Chúc mừng ngài đã thông qua một phần đánh giá năng lực của hồn ma trong tranh. Trình độ thông minh của ngài đã chiến thắng 30% bức tranh mà cháu gặp được."
Alina nhún vai, khen ngợi bằng một giọng điệu đã được cách thức hóa. Không giống với trí tuệ nhân tạo, những bức tranh vẫn lưu lại dấu vết của một người còn sống vậy, không ít bức vẫn có thể trả lời các câu hỏi về logic thông qua một vài kí ức "con người" sẵn có.
Nhưng mà...
Đôi mắt màu xanh nước biển khẽ chớp chớp, cô bé tóc bạch kim tiếp tục nói với vẻ thờ ơ.
Advertisement / Quảng cáo
"Ngoại trừ thảm lông làm từ lông động vật ra, cũng có rất nhiều thảm lông làm từ sợi acrylic và sợi viscose. Acrylic là một loại sợi mà về bề ngoài, xúc cảm, tính đàn hồi, khả năng giữ ấm tương tự như lông cừu, được gia công kéo sợi mà thành. Sợi viscose là một loại sợi làm từ nguyên liệu 'gỗ', tinh chế và tái cấu trúc phân tử sợi từ trong chất xơ trong gỗ tự nhiên mà có được."
"Xin hỏi, ngài cảm thấy sợi acrylic hay sợi viscose ấm hơn?"
Căn cứ vào tổng kết khảo sát không hoàn chỉnh của Alina trên đoạn đường này cùng với miêu tả trong nguyên tác của bà J.K.Rowling, Alina thấy những bức tranh pháp thuật đã từng xuất hiện trong lâu đài Hogwarts đại khái có thể chia làm bốn loại.
Loại đơn giản nhất chính là tranh động mà người đời sau thường thấy.
Chúng chỉ lặp lại liên tục một cảnh tượng, ví dụ như bức tranh yêu tinh bị chặt đầu lặp đi lặp lại, hoặc ví dụ như những tấm ảnh được máy ảnh pháp thuật lưu giữ lại.
Nhân vật và cảnh vật bên trong không có quá nhiều hành động tác động lẫn nhau, sau khi thiết lập lại "đường tiến độ truyền hình", một vài hành vi sẽ lặp đi lặp lại theo một vòng tuần hoàn. Cả hành vi chỉ là một cửa sổ hiển thị tuần hoàn khép kín và độc lập, bất luận là bên cạnh có tranh cãi ầm ĩ, lắc lư, khiêu khích, thậm chí là mê hoặc đều không thể nào ảnh hưởng được tới nhân vật bên trong.
Loại tranh này ở trong lâu đài không nhiều, nhưng mà Alina đoán rằng, có thể bên trên tấm card trong hộp kẹo cóc socola chắc cũng sử dụng loại pháp thuật này. Nếu như nhân vật trên tấm card cóc socola có thể trả lời câu hỏi thì đoán chừng tất cả phù thủy khi hành tẩu giang hồ đều sẽ giống như ở trong "Kinggame" hoặc là "Phù thủy 3 - Côn Đặc" vậy, mỗi người đều mang theo bên mình hàng trăm tấm thẻ bài phù thủy.
Loại thứ hai thì cũng rất thường thấy, giống như là một chút trí tuệ nhân tạo đơn giản.
Bạn có thể hỏi chúng một vài câu hỏi đơn giản, căn cứ vào nguyên lí pháp thuật thần bí nào đó, chúng sẽ thực hiện một vài phản ứng đơn giản: Ví dụ như chớp mắt, mỉm cười, tức giận, cùng với một vài đáp án đã tồn tại và được lưu trữ trong kho câu hỏi của chúng.
Alina ước đoán những bức tranh này hơi tương tự với Siri lúc này vẫn chưa ra mắt, nói một cách chính xác thì trong đa số trường hợp, cho dù là QQ Tiểu Băng hay là dịch vụ "nhân công" thần kỳ của Nga Quảng đều mãi mãi không thể sánh bằng.
Đừng nói là kiểm tra khảo sát linh hồn trong bức tranh, đến ngay cả câu hỏi toán học hơi khó một chút, hoặc là suy nghĩ đột nhiên thay đổi cũng sẽ khiến chúng nảy sinh các việc trả lời sai.
Loại thứ ba là loại phổ biến nhất, chính là những bức tranh mà Alina gọi là "tiếng vọng kí ức", giống như người đàn ông quý tộc trong bức tranh trước mặt cô vậy.
Theo Alina thấy, chúng cũng gần tương tự như kí ức khi Giáo sư Dumbledore sử dụng Chậu Tưởng Kí để xem lại trong nguyên tác, lưu giữ lại tính cách và một phần nhỏ kí ức vốn có của nhân vật kia ở một mức độ nào đó, hoặc là còn có một chút đan xen giữa linh hồn và kí ức, được gọi là sự tồn tại thần bí của "tính người".
Một phần trong số những bức tranh "nhân tính" được giữ gìn tương đối hoàn chỉnh, thậm chí có thể vượt qua được một phần kiểm tra khảo sát linh hồn trong tranh một cách rất trôi chảy, ít nhất là một vài câu hỏi mà chỉ cần có kiến thức xã hội loài người thông thường hoặc là quan điểm giá trị đạo đức mới có thể trả lời thì chúng vẫn có thể đưa ra được đáp án chính xác.
Đương nhiên, những trường hợp hỏi một đằng trả lời một nẻo như thế này cũng tương đối phổ biến.
Dù sao thì chúng không thể thật sự suy nghĩ giống như con người được, nếu như không may thì cô bé lai Veela lạc đường sẽ thường phải hỏi đến mấy bức tranh mới có thể lấy được chỉ dẫn đường lên tầng trên.
Mà nếu muốn phân biệt điểm này, cách đơn giản nhất là...
"Xin lỗi, ta không hiểu cháu đang nói gì."
Nghe thấy câu hỏi liên quan đến từ khóa "acrylic" và "sợi visco" của Alina, người đàn ông quý tộc trong tranh lại lặp lại một lần nữa, chính là câu nói mấy phút trước mà ông ta đã từng nói, cho dù câu nói trước đó cô bé đã giải thích ý nghĩa bao hàm của hai danh từ này.
"Không sao, cháu chỉ đang giết thời gian tìm đường vô vị mà thôi. Xin lỗi, tóm lại, cảm ơn sự giúp đỡ của ngài." Alina mỉm cười, khoát tay, không giải thích nhiều, dựa theo trực giác của phụ nữ gia truyền của gia tộc Kaslana, cô chọn một phương hướng rồi cứ thế tiến về phía trước.
"Đúng vậy, chung quy chúng cũng chỉ là một đoạn 'kí ức vọng về' được lấy ra mà thôi."
Bất luận thời gian có chảy trôi như thế nào, bất luận tiếp xúc thêm với bất kì sự vật mới mẻ nào, chúng cũng không thể học tập hoặc là hiểu được hay dung nhập vào 'tiếng vọng kí ức quá khứ' vốn có, tựa như một cỗ máy tinh vi đã bị gói chặt lại.
Advertisement / Quảng cáo
Đối với cả thế giới, bắt đầu từ giây phút chúng hoạt động trong tranh, thậm chí là sớm hơn, thời gian vĩnh viễn dừng lại, không bao giờ chảy trôi nữa, cho dù chỉ là một giây.
Điểm này thậm chí giống như những bức chân dung Hiệu trưởng các khóa treo trong văn phòng Giáo sư Dumbledore vậy. Thứ mà chúng lưu giữ lại chỉ là những kinh nghiệm quý báu và cách tư duy của mỗi người trong quá khứ, chứ không phải là cái gọi là linh hồn vĩnh cửu mà lúc đầu Alina đã tưởng tượng.
Đương nhiên, còn có loại thứ tư...
Trên ý nghĩa thật sự tất cả những kiến thức khoa học kiếp trước liên quan đến cấp độ linh hồn đều còn chưa chạm tới được, chẳng qua chỉ là một lĩnh vực thần bí thông qua một vài suy luận và phỏng đoán không hoàn chỉnh hiếm thấy.
Cô bé tóc bạch kim chớp mắt, suy nghĩ thật cẩn thận, kho báu trong lâu đài Hogwarts không nhất định đều được cất giấu trong các căn phòng bí mật. Nhưng mà phần nhiều những phỏng đoán này chỉ có đợi sau khi chính thức bắt đầu học pháp thuật mới có thể đi chứng thực.
Hiện tại điều quan trọng nhất là cần phải nhanh chóng tìm ra được lối đi tới văn phòng Hiệu trưởng.
Nếu bất cẩn để lão củ cải độc ác kia biết được nhược điểm trí mạng này của cô, có trời mới biết lão sẽ nghĩ ra được chiêu trò đáng sợ nào.
Vừa nghĩ, cô bé lai Veela ngẩng đầu lên, kiên nhẫn không từ bỏ mà nhìn bức tranh mới bên cạnh, sau đó lễ phép hỏi:
"Xin chào, cháu bị lạc đường. Ngài có thể nói cho cháu biết đường đi tới cầu thang lên tầng sáu như thế nào được không?"