Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-93
Chương 93: Truyền thuyết về Druid
Translator: Nguyetmai
"Khoan đã, cháu không định nói rằng chúng ta sẽ trực tiếp tìm kiếm thức ăn trong Hồ Đen và Rừng Cấm đấy chứ?"
Hagrid hơi sững sờ, ông trợn tròn hai mắt lên không thể tin được, cái đầu lão lắc lư, trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc: "Không được, trước tiên cháu phải hiểu rõ, đây không phải là hồ và rừng bình thường."
"Đúng vậy, nhưng chúng ta cũng không phải những người bình thường không biết pháp thuật mà."
Alina tiến lên phía trước một bước, mặt hướng về phía mọi người rồi dang hai cánh tay ra, tâm trạng bình tĩnh, trả lời bằng giọng điệu thản nhiên.
"Chúng ta là phù thủy loài người."
Lộp cộp.
Advertisement / Quảng cáo
Khi bước chân của cô bé tóc bạch kim nhẹ nhàng đặt xuống, một khí thế khiến người ta khiếp sợ đột nhiên khuếch tán, lan rộng từ người cô ra. Khi ánh mắt chạm tới đôi mắt màu lam nhạt của Alina, sự yên tĩnh giống như hồ nước trước khi giông tố kéo đến khiến cho tất cả phù thủy năm nhất có mặt tại đây đột nhiên cảm thấy tim đập chậm một nhịp.
Bọn chúng có một ảo giác, dường như người bọn chúng nhìn thấy không phải là một cô bé phù thủy chưa tới mười một tuổi, mà là con rồng đen Nidhogg có thể nuốt chửng cả thế giới trong thần thoại Bắc Âu. Thậm chí trong một khoảnh khắc nào đó bọn chúng còn cảm thấy sóng nước lấp lánh trên mặt hồ, lá cây đung đưa trong Rừng Cấm cũng dừng lại mất mấy giây.
Đương nhiên, cũng không phải tất cả mọi người đều có cảm giác như vậy, ít nhất Hagrid to lớn vạm vỡ chẳng mảy may cảm thấy bị chèn ép hoặc cảm nhận được không khí bị đình trệ.
Nếu như thật sự phải nói có gì đó thay đổi, thì trong mắt người khổng lồ lai này, dáng vẻ của cô bé tóc bạch kim trước mặt ông hình như đã trở nên thân thiết hơn một chút.
Đây là một thiện cảm hoàn toàn không nói đến đạo lý, mà giống như là cảm giác kì lạ khi gặp được đồng loại hơn. Nhưng điều này cũng chẳng ảnh hưởng gì đến việc Hagrid phản bác quan điểm của Alina.
"Mặc kệ cháu có nói như thế nào... thì ít nhất bây giờ, các cháu vẫn còn là những đứa nhóc non nớt chẳng hiểu gì."
Giọng nói ồm ồm của Hagrid đã phá vỡ bầu không khí nặng nề bất thình lình, kịp thời giải cứu tất cả các học sinh mới năm nhất ra khỏi tình trạng ngạt thở.
"Huống chi trước đó, chúng ta cũng rất ít khi trực tiếp lấy thức ăn hàng ngày từ Hồ Đen và Rừng Cấm."
Ông rung râu, nhíu mày nói bằng giọng nặng nề: "Nói chính xác ra là phần lớn thức ăn của trường Hogwarts đều được lấy từ làng Hogsmeade, hoặc là mua từ các nông trại xung quanh."
Học viện Ma thuật và Pháp thuật Hogwarts và những động vật ở xung quanh đã chung sống hòa bình suốt mấy trăm năm, không ít quần thể sinh vật huyền bí đã chủ động chuyển đến gần trường học để tìm kiếm sự che chở.
"Những việc mà mọi người đã làm thật sự hoàn toàn đúng đắn sao? Mọi người thật sự đã xây dựng mối quan hệ vượt mức bình thường với các loài sinh vật sao? Mọi người đã khiến cho nhiều phù thủy yêu thích và hiểu chúng hơn sao?"
Ánh mắt của Alina lóe lên, cô hỏi ngược lại ngay lập tức, một tràng câu hỏi liên tiếp khiến cho Hagrid trong khoảng thời gian ngắn khó mà trả lời được.
"Câu trả lời là không hề."
Cô bé tóc bạch kim lắc đầu, dùng giọng điệu như đang trần thuật sự thật, nói một cách bình tĩnh: "Các phù thủy vẫn còn sợ hãi những sinh vật huyền bí, đồng thời càng ngày càng có nhiều sinh vật trong tự nhiên đang bước tới bờ vực tuyệt chủng. Có điều, việc này cũng không phải là không có cách giải quyết."
Ánh mắt cô chậm rãi quét qua khuôn mặt của từng phù thủy nhỏ, trên mặt cô hiện lên vẻ bí hiểm, khẽ nói không nhanh không chậm. Vì giây phút này, cô đã chuẩn bị bài học hết trọn một tháng.
"Từ xưa đến nay, giữa loài người và các sinh linh khác trong tự nhiên vẫn luôn tuân theo một khế ước cổ xưa. Với tư cách là sự tồn tại đặc biệt, nắm giữ sức mạnh siêu phàm trong loài người, trên mảnh đất này, vẫn luôn có một nhóm phù thủy cổ đại đang không ngừng thử lý giải, cảm nhận mối quan hệ ở tầng sâu hơn giữa thế giới và chúng ta. Bọn họ đã quen tự xưng là 'Druid'."
Về điểm này, cô bé lai Veela không hoàn toàn là đang nói láo.
Trước khi Cơ đốc giáo chiếm lĩnh nước Anh, Druid giáo cổ là tổ chức tôn giáo chiếm giữ địa vị thống trị trong văn hóa Celt của nước Anh cổ đại. Trong một số tài liệu lịch sử cổ xưa của Muggle và giới pháp thuật đều có thể nhìn thấy bóng dáng của họ.
Trên thực tế, bọn họ chính là tổ chức phù thủy xuất hiện sớm nhất trên mảnh đất này. Nhóm phù thủy này chủ trương sử dụng sức mạnh đặc biệt của họ để bảo vệ tự nhiên, đồng thời khiến cho toàn bộ thế giới đạt được sự cân bằng. Ví dụ như phù thủy "Merlin" trong truyền thuyết thời đại vua Arthur trứ danh, chính là một thành viên của giáo đoàn Druid có sức mạnh pháp thuật phi phàm.
"Đợi đã... Quả thật ta có từng nghe ngài Scamander nói về bọn họ, lẽ nào cháu là một Druid?" Nghe thấy lời của Alina, Hagrid không nhịn được mà đột nhiên ngắt lời cô.
Advertisement / Quảng cáo
"Không, cháu chỉ trùng hợp nghe được một vài lời chỉ bảo của một vị phù thủy tự xưng là Malfurion, nắm được một số kỹ xảo nhỏ nhặt không đáng nhắc tới mà thôi."
Alina lắc đầu, vừa nói vừa dịu dàng vỗ vào lồng ngực căng phồng.
Cục?
Huy hiệu nhà Gryffindor màu đỏ vàng hơi nhúc nhích, một con cú mèo nhỏ còn đang uể oải buồn ngủ thò đầu ra từ trong cổ áo len của cô, nó kêu lên một tiếng nghi ngờ.
"Chúng ta cung cấp cho chúng một môi trường sống an ổn, cung cấp thức ăn cho chúng, hoặc cố gắng hết sức không quấy rầy cuộc sống của chúng."
Cô bé tóc bạch kim nhẹ nhàng đặt con cú mèo nhỏ lên trên vai, thuận tay lại lấy một miếng bánh mì nướng từ trong ngực ra, bẻ một miếng nhỏ đưa tới bên miệng con thú cưng của cô rồi tiếp tục nói:
"Sau đó, khi chúng ta cần đến, lẽ dĩ nhiên bọn chúng sẽ để lại cơ thể cho chúng ta để báo đáp."
Cục!
Thức Ăn Dự Trữ bé nhỏ vừa mới há mỏ ra, đang vui vẻ gặm miếng bánh mì thì toàn thân lập tức cứng đờ lại. Nó đứng trên vai Alina một cách đáng thương, cơ thể đầy lông lá run lên từng cơn.
Liếc nhìn con cú mèo nhỏ vừa nãy khi ở trong văn phòng Hiệu trưởng còn giả vờ ngủ bằng ánh mắt thâm sâu, Alina xoay người đi đến bên hồ, bóp vụn miếng bánh mì trong tay rồi tung ra.
Chẳng bao lâu sau, trên mặt hồ đột nhiên nổi lên mấy gợn sóng bọt nước, mấy con cá lớn màu tím đen mà Alina chưa bao giờ nhìn thấy ngoi lên khỏi mặt nước, đớp lấy những mảnh vụn bánh mì nổi lềnh bềnh.
Nghĩ cũng phải, loài cá có thể sinh sống trong Hồ Đen - nơi mà xung quanh đầy những loài sinh vật huyền bí thì thế nào cũng sẽ đặc biệt hơn một chút so với những con cá lớn bình thường trong hồ Lomond.
"Các cậu nhìn xem, nếu như đã ăn thức ăn mình ném ra, thì đồng nghĩa với việc cho phép mình ăn chúng. Cho dù là giáo đoàn Druid gần gũi với tự nhiên nhất cũng sẽ không có bất cứ nghi ngờ gì."
Cá ở trong Hồ Đen của trường Hogwarts thật sự vừa to lại còn vừa đẹp, cơ thể linh hoạt biết bao, những cái đuôi mới mạnh mẽ làm sao... Alina không nhịn được mà liếm môi.
"Được rồi, cứ cho là cháu nói đúng. Không phải ta xem thường con người, thành thật mà nói, những con cá lớn ở trong Hồ Đen có một vài con đến ta bắt còn vất vả. Nếu như đổi thành đám nhóc con như các cháu, mười người cùng kéo có khi còn bị lôi tất xuống nước ấy chứ. Còn phía Rừng Cấm thì lại càng nguy hiểm hơn, thông thường ta cũng sẽ không bước vào trong quá sâu đâu."
Quan sát cô bé tóc bạch kim dáng người thấp bé mấy lượt, Hagrid xua tay phản đối.
Cá biến dị trong Hồ Đen của trường Hogwarts sao? Bị kéo xuống nước?
Dường như liên tưởng đến trải nghiệm kinh khủng nào đó, khóe mắt của Alina lập tức giật giật, khí thế trên người đột nhiên yếu đi nhiều.
Suy nghĩ kĩ thì nếu như bị kéo xuống nước ngay trước mặt tất cả các học sinh mới, vậy thì uy nghiêm của chị đại sẽ mất sạch sành sanh.
"Chẳng phải vẫn may vì còn có bác ở đây sao?" Cô bé tóc bạch kim chớp mắt, trên mặt nhanh chóng nở nụ cười, nói bằng giọng ngọt ngào.
Advertisement / Quảng cáo
"Với tư cách là người được Giáo sư Dumbledore tín nhiệm nhất, giáo viên hướng dẫn của học sinh năm nhất chúng ta, người gác sân của trường Hogwarts... Chẳng qua chỉ là mấy con cá hơi lớn chút thôi, chắc chắn không làm khó được bác, đúng không?"
"Ờ, đương nhiên là vậy rồi."
Nghe thấy lời của Alina, Hagrid ưỡn ngực lên rồi vỗ ngực mình một cách tự hào, khéo léo mỉm cười vui vẻ và nói: "Không phải ta nói khoác chứ, cho dù là những thứ khổng lồ trong Rừng Cấm, khi ở bên cạnh ta đều trở nên hiền lành hết."
"Nhưng mà..."
Người khổng lồ phiền não gãi mái tóc rối bù, ông nhìn những chiếc bánh quy chó mốc bị đám phù thủy nhỏ ném sang một bên với vẻ ngượng ngùng, ý chí hơi sa sút: "Cho dù có bắt được những con cá này lên, có lẽ ta cũng không có cách làm đồ ăn ngon cho mọi người ăn được."
"Chuyện này bác hoàn toàn không cần lo lắng!"
Trong mắt Alina lóe lên hồi tưởng chỉ có mình cô hiểu được, sau đó cô ưỡn ngực lên, tràn đầy tự tin: "Về mặt nấu nướng, nhất là phương diện xử lý cá biến dị như thế nào, cháu cũng có chút hiểu biết sơ sơ đó."
Translator: Nguyetmai
"Khoan đã, cháu không định nói rằng chúng ta sẽ trực tiếp tìm kiếm thức ăn trong Hồ Đen và Rừng Cấm đấy chứ?"
Hagrid hơi sững sờ, ông trợn tròn hai mắt lên không thể tin được, cái đầu lão lắc lư, trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc: "Không được, trước tiên cháu phải hiểu rõ, đây không phải là hồ và rừng bình thường."
"Đúng vậy, nhưng chúng ta cũng không phải những người bình thường không biết pháp thuật mà."
Alina tiến lên phía trước một bước, mặt hướng về phía mọi người rồi dang hai cánh tay ra, tâm trạng bình tĩnh, trả lời bằng giọng điệu thản nhiên.
"Chúng ta là phù thủy loài người."
Lộp cộp.
Advertisement / Quảng cáo
Khi bước chân của cô bé tóc bạch kim nhẹ nhàng đặt xuống, một khí thế khiến người ta khiếp sợ đột nhiên khuếch tán, lan rộng từ người cô ra. Khi ánh mắt chạm tới đôi mắt màu lam nhạt của Alina, sự yên tĩnh giống như hồ nước trước khi giông tố kéo đến khiến cho tất cả phù thủy năm nhất có mặt tại đây đột nhiên cảm thấy tim đập chậm một nhịp.
Bọn chúng có một ảo giác, dường như người bọn chúng nhìn thấy không phải là một cô bé phù thủy chưa tới mười một tuổi, mà là con rồng đen Nidhogg có thể nuốt chửng cả thế giới trong thần thoại Bắc Âu. Thậm chí trong một khoảnh khắc nào đó bọn chúng còn cảm thấy sóng nước lấp lánh trên mặt hồ, lá cây đung đưa trong Rừng Cấm cũng dừng lại mất mấy giây.
Đương nhiên, cũng không phải tất cả mọi người đều có cảm giác như vậy, ít nhất Hagrid to lớn vạm vỡ chẳng mảy may cảm thấy bị chèn ép hoặc cảm nhận được không khí bị đình trệ.
Nếu như thật sự phải nói có gì đó thay đổi, thì trong mắt người khổng lồ lai này, dáng vẻ của cô bé tóc bạch kim trước mặt ông hình như đã trở nên thân thiết hơn một chút.
Đây là một thiện cảm hoàn toàn không nói đến đạo lý, mà giống như là cảm giác kì lạ khi gặp được đồng loại hơn. Nhưng điều này cũng chẳng ảnh hưởng gì đến việc Hagrid phản bác quan điểm của Alina.
"Mặc kệ cháu có nói như thế nào... thì ít nhất bây giờ, các cháu vẫn còn là những đứa nhóc non nớt chẳng hiểu gì."
Giọng nói ồm ồm của Hagrid đã phá vỡ bầu không khí nặng nề bất thình lình, kịp thời giải cứu tất cả các học sinh mới năm nhất ra khỏi tình trạng ngạt thở.
"Huống chi trước đó, chúng ta cũng rất ít khi trực tiếp lấy thức ăn hàng ngày từ Hồ Đen và Rừng Cấm."
Ông rung râu, nhíu mày nói bằng giọng nặng nề: "Nói chính xác ra là phần lớn thức ăn của trường Hogwarts đều được lấy từ làng Hogsmeade, hoặc là mua từ các nông trại xung quanh."
Học viện Ma thuật và Pháp thuật Hogwarts và những động vật ở xung quanh đã chung sống hòa bình suốt mấy trăm năm, không ít quần thể sinh vật huyền bí đã chủ động chuyển đến gần trường học để tìm kiếm sự che chở.
"Những việc mà mọi người đã làm thật sự hoàn toàn đúng đắn sao? Mọi người thật sự đã xây dựng mối quan hệ vượt mức bình thường với các loài sinh vật sao? Mọi người đã khiến cho nhiều phù thủy yêu thích và hiểu chúng hơn sao?"
Ánh mắt của Alina lóe lên, cô hỏi ngược lại ngay lập tức, một tràng câu hỏi liên tiếp khiến cho Hagrid trong khoảng thời gian ngắn khó mà trả lời được.
"Câu trả lời là không hề."
Cô bé tóc bạch kim lắc đầu, dùng giọng điệu như đang trần thuật sự thật, nói một cách bình tĩnh: "Các phù thủy vẫn còn sợ hãi những sinh vật huyền bí, đồng thời càng ngày càng có nhiều sinh vật trong tự nhiên đang bước tới bờ vực tuyệt chủng. Có điều, việc này cũng không phải là không có cách giải quyết."
Ánh mắt cô chậm rãi quét qua khuôn mặt của từng phù thủy nhỏ, trên mặt cô hiện lên vẻ bí hiểm, khẽ nói không nhanh không chậm. Vì giây phút này, cô đã chuẩn bị bài học hết trọn một tháng.
"Từ xưa đến nay, giữa loài người và các sinh linh khác trong tự nhiên vẫn luôn tuân theo một khế ước cổ xưa. Với tư cách là sự tồn tại đặc biệt, nắm giữ sức mạnh siêu phàm trong loài người, trên mảnh đất này, vẫn luôn có một nhóm phù thủy cổ đại đang không ngừng thử lý giải, cảm nhận mối quan hệ ở tầng sâu hơn giữa thế giới và chúng ta. Bọn họ đã quen tự xưng là 'Druid'."
Về điểm này, cô bé lai Veela không hoàn toàn là đang nói láo.
Trước khi Cơ đốc giáo chiếm lĩnh nước Anh, Druid giáo cổ là tổ chức tôn giáo chiếm giữ địa vị thống trị trong văn hóa Celt của nước Anh cổ đại. Trong một số tài liệu lịch sử cổ xưa của Muggle và giới pháp thuật đều có thể nhìn thấy bóng dáng của họ.
Trên thực tế, bọn họ chính là tổ chức phù thủy xuất hiện sớm nhất trên mảnh đất này. Nhóm phù thủy này chủ trương sử dụng sức mạnh đặc biệt của họ để bảo vệ tự nhiên, đồng thời khiến cho toàn bộ thế giới đạt được sự cân bằng. Ví dụ như phù thủy "Merlin" trong truyền thuyết thời đại vua Arthur trứ danh, chính là một thành viên của giáo đoàn Druid có sức mạnh pháp thuật phi phàm.
"Đợi đã... Quả thật ta có từng nghe ngài Scamander nói về bọn họ, lẽ nào cháu là một Druid?" Nghe thấy lời của Alina, Hagrid không nhịn được mà đột nhiên ngắt lời cô.
Advertisement / Quảng cáo
"Không, cháu chỉ trùng hợp nghe được một vài lời chỉ bảo của một vị phù thủy tự xưng là Malfurion, nắm được một số kỹ xảo nhỏ nhặt không đáng nhắc tới mà thôi."
Alina lắc đầu, vừa nói vừa dịu dàng vỗ vào lồng ngực căng phồng.
Cục?
Huy hiệu nhà Gryffindor màu đỏ vàng hơi nhúc nhích, một con cú mèo nhỏ còn đang uể oải buồn ngủ thò đầu ra từ trong cổ áo len của cô, nó kêu lên một tiếng nghi ngờ.
"Chúng ta cung cấp cho chúng một môi trường sống an ổn, cung cấp thức ăn cho chúng, hoặc cố gắng hết sức không quấy rầy cuộc sống của chúng."
Cô bé tóc bạch kim nhẹ nhàng đặt con cú mèo nhỏ lên trên vai, thuận tay lại lấy một miếng bánh mì nướng từ trong ngực ra, bẻ một miếng nhỏ đưa tới bên miệng con thú cưng của cô rồi tiếp tục nói:
"Sau đó, khi chúng ta cần đến, lẽ dĩ nhiên bọn chúng sẽ để lại cơ thể cho chúng ta để báo đáp."
Cục!
Thức Ăn Dự Trữ bé nhỏ vừa mới há mỏ ra, đang vui vẻ gặm miếng bánh mì thì toàn thân lập tức cứng đờ lại. Nó đứng trên vai Alina một cách đáng thương, cơ thể đầy lông lá run lên từng cơn.
Liếc nhìn con cú mèo nhỏ vừa nãy khi ở trong văn phòng Hiệu trưởng còn giả vờ ngủ bằng ánh mắt thâm sâu, Alina xoay người đi đến bên hồ, bóp vụn miếng bánh mì trong tay rồi tung ra.
Chẳng bao lâu sau, trên mặt hồ đột nhiên nổi lên mấy gợn sóng bọt nước, mấy con cá lớn màu tím đen mà Alina chưa bao giờ nhìn thấy ngoi lên khỏi mặt nước, đớp lấy những mảnh vụn bánh mì nổi lềnh bềnh.
Nghĩ cũng phải, loài cá có thể sinh sống trong Hồ Đen - nơi mà xung quanh đầy những loài sinh vật huyền bí thì thế nào cũng sẽ đặc biệt hơn một chút so với những con cá lớn bình thường trong hồ Lomond.
"Các cậu nhìn xem, nếu như đã ăn thức ăn mình ném ra, thì đồng nghĩa với việc cho phép mình ăn chúng. Cho dù là giáo đoàn Druid gần gũi với tự nhiên nhất cũng sẽ không có bất cứ nghi ngờ gì."
Cá ở trong Hồ Đen của trường Hogwarts thật sự vừa to lại còn vừa đẹp, cơ thể linh hoạt biết bao, những cái đuôi mới mạnh mẽ làm sao... Alina không nhịn được mà liếm môi.
"Được rồi, cứ cho là cháu nói đúng. Không phải ta xem thường con người, thành thật mà nói, những con cá lớn ở trong Hồ Đen có một vài con đến ta bắt còn vất vả. Nếu như đổi thành đám nhóc con như các cháu, mười người cùng kéo có khi còn bị lôi tất xuống nước ấy chứ. Còn phía Rừng Cấm thì lại càng nguy hiểm hơn, thông thường ta cũng sẽ không bước vào trong quá sâu đâu."
Quan sát cô bé tóc bạch kim dáng người thấp bé mấy lượt, Hagrid xua tay phản đối.
Cá biến dị trong Hồ Đen của trường Hogwarts sao? Bị kéo xuống nước?
Dường như liên tưởng đến trải nghiệm kinh khủng nào đó, khóe mắt của Alina lập tức giật giật, khí thế trên người đột nhiên yếu đi nhiều.
Suy nghĩ kĩ thì nếu như bị kéo xuống nước ngay trước mặt tất cả các học sinh mới, vậy thì uy nghiêm của chị đại sẽ mất sạch sành sanh.
"Chẳng phải vẫn may vì còn có bác ở đây sao?" Cô bé tóc bạch kim chớp mắt, trên mặt nhanh chóng nở nụ cười, nói bằng giọng ngọt ngào.
Advertisement / Quảng cáo
"Với tư cách là người được Giáo sư Dumbledore tín nhiệm nhất, giáo viên hướng dẫn của học sinh năm nhất chúng ta, người gác sân của trường Hogwarts... Chẳng qua chỉ là mấy con cá hơi lớn chút thôi, chắc chắn không làm khó được bác, đúng không?"
"Ờ, đương nhiên là vậy rồi."
Nghe thấy lời của Alina, Hagrid ưỡn ngực lên rồi vỗ ngực mình một cách tự hào, khéo léo mỉm cười vui vẻ và nói: "Không phải ta nói khoác chứ, cho dù là những thứ khổng lồ trong Rừng Cấm, khi ở bên cạnh ta đều trở nên hiền lành hết."
"Nhưng mà..."
Người khổng lồ phiền não gãi mái tóc rối bù, ông nhìn những chiếc bánh quy chó mốc bị đám phù thủy nhỏ ném sang một bên với vẻ ngượng ngùng, ý chí hơi sa sút: "Cho dù có bắt được những con cá này lên, có lẽ ta cũng không có cách làm đồ ăn ngon cho mọi người ăn được."
"Chuyện này bác hoàn toàn không cần lo lắng!"
Trong mắt Alina lóe lên hồi tưởng chỉ có mình cô hiểu được, sau đó cô ưỡn ngực lên, tràn đầy tự tin: "Về mặt nấu nướng, nhất là phương diện xử lý cá biến dị như thế nào, cháu cũng có chút hiểu biết sơ sơ đó."
Bình luận facebook