-
Chương 61-65
Chương 61 - Nhất niệm thành ma 1
Diệp Thiếu Dương thử cảm thụ khí tà linh trên người y, rốt cuộc thất bại.
“Đừng phí sức, ở trong mộng, ngươi chẳng có chút pháp lực nào!”. Bạch y nhân nhàn nhạt nói.
“Ta muốn tỉnh lúc nào mà chả được, lần này ngươi đừng hòng chạy thoát!”. Diệp Thiếu Dương mỉm cười khiêu khích, chuẩn bị cắn đầu lưỡi, Thất Tinh Long Tuyền Kiếm ngay dưới gối, mặc kệ y có tu vi thâm sâu bao nhiêu, ta cũng đố y giữ lại được.
Bạch y nhân nói: “Hay là ngươi ở lại xem thảm kịch năm đó chút đi, cũng miễn cho ta một chuyến uổng công, phụ Nhuế tiểu thư nhờ vả, còn muốn đấu pháp, chờ sau khi ra ngoài.”.
Diệp Thiếu Dương ngẩn ra: “Nhuế Lãnh Ngọc? Các ngươi có quan hệ như thế nào?”
“Không có quan hệ gì cả, đừng căng thẳng!”. Bạch y nhân cười cười: “Ngươi bây giờ cái gì cũng muốn hỏi, thế nhưng ta tiêu tốn rất nhiều tu vi xây dựng mộng cảnh, không phải là để nói chuyện phiếm với ngươi, tiếp theo ngươi sẽ nhìn thấy tình cảnh năm đó tái hiện lại một cách chân thực, để cho ngươi biết, vì sao Phùng Tâm Vũ biến thành ma.”.
Bạch y nhân chỉ về hướng bên cạnh, một đôi nam nữ từ đầu bên kia sóng vai nhau đi tới.
Nam mặc âu phục màu trắng, tóc chẻ ngôi ba bảy cực kỳ thịnh hành thời đó, trông rất nho nhã tuấn tú, nữ thì… Diệp Thiếu Dương bỗng cả kinh: “Đây không phải là Phùng Tâm Vũ sao?”
Hai người vừa đi vừa trò chuyện với nhau, Phùng Tâm Vũ có chút khẩn trương. Diệp Thiếu Dương nhìn chằm chằm vào sắc mặt của Phùng Tâm Vũ, lắc đầu, Phùng Tâm Vũ lúc này thanh khiết động lòng người, trong sáng y như nữ sinh, khó có thể tưởng tượng được tương lai nàng sẽ trở thành một quỷ thi vạn người kinh sợ.
Bước đến gần hai người, những lời đối thoại của bọn họ truyền vào tai Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã:
“Đông Dã, em không muốn làm việc ở đây, mặc dù bọn Nhật Bản ngu ngốc, thế nhưng anh cũng biết, bọn chúng vốn là kẻ xâm lược, nghĩ đến phải phục vụ cho bọn chúng, em thật sự…”
“Anh hiểu rồi!”. Người được gọi là Đông Dã vỗ vỗ vai nàng, dẫn dắt từng bước: “Kỳ thực bọn họ cũng không muốn làm kẻ xâm lược, có điều bọn họ là binh sĩ, không thể bất tuân quân lệnh, trong mắt thầy thuốc chúng ta, chỉ có người bệnh, không có địch nhân, ở đây thật sự thiếu bác sĩ biết tiếng Nhật, không thể nói chuyện với bệnh nhân. Xem như em giúp anh nhé, có được không? Đại tá đã ra lệnh cho anh, hôm nay nhất định phải mang đến cho gã một bác sĩ tốt…”.
Đông Dã ôm Phùng Tâm Vũ, cùng nhau bước đi.
“Tên mặt trắng này, con mẹ nó, lão tử thật muốn đấm cho hắn một cái!”. Tiểu Mã nhìn theo bóng lưng của hắn, căm giận mắng.
Đi tới cuối hành lang, Đông Dã nhẹ nhàng gõ cửa, bên trong truyền tới một giọng nam trung niên: “Vào đi!”
Đông Dã đẩy cửa, kéo Phùng Tâm Vũ vào phòng.
Diệp Thiếu Dương đuổi theo phía sau, cũng đẩy cửa bước vào, liếc mắt liền thấy phía đối diện có treo một lá cờ hình thuốc cao (1), phía dưới là bản đồ Trung Quốc, một sĩ quan Nhật Bản béo lùn đang nằm dài trên bàn viết viết gì đó.
(1) Cờ hình thuốc cao: Ý chỉ quốc kỳ của Nhật Bản giống miếng cao dán. Sử Trung Quốc kể rằng: Giám Chân đại sư thời Đường có lần sang Nhật Bản đã dẫn theo một vị thái y giỏi về cao dán. Khi ấy bên Nhật đang phổ biến một chứng bệnh lạ, người nhiễm bệnh tứ chi co quắp khó hiểu, sau đó ngã xuống đất, hai mắt trợn lên, miệng sùi bọt mép, chỉ vài hôm là đột tử. Thầy thuốc khắp Nhật Bản thúc thủ vô sách, vì vậy rất nhiều người chết. Vị thái y này đến Nhật Bản đã dùng thuốc cao gia truyền của mình trị khỏi bệnh cho người Nhật, được Nhật Hoàng khen tặng, giữ lại, tặng một tấm biển trắng hình cao dán tròn màu đen cho ông. Ông dùng thuốc cao của mình chữa được rất nhiều bệnh khác như nhức đầu chóng mặt, tiêu chảy, trúng gió cho người Nhật… Người Nhật nhớ ơn ông, treo nhiều lá cờ hình cao dán trong nhà, nhìn thấy sẽ an tâm như nhìn thấy Chữ Thập Đỏ ngày nay, sau đó đề cử làm quốc kỳ, sơn lại vòng tròn màu đen thành màu đỏ, đồng thời nói là vầng thái dương của họ.
“Đại tá, vị này là bằng hữu của tôi, tên là Phùng Tâm Vũ.”. Đông Dã cung kính giới thiệu: “Nàng là người nước Hoa, du học ở Nhật Bản, là bạn học của tôi, y thuật giỏi, nói tiếng Nhật rất tốt!”.
Đại tá ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt thoáng cái đã bị Phùng Tâm Vũ hấp dẫn, nhếch miệng cười, một tia dâm tà từ trong mắt gã chợt lóe, rất nhiệt tình trò chuyện với Phùng Tâm Vũ.
Phùng Tâm Vũ cúi đầu, hai tay giao nhau, vẻ mặt thập phần khẩn trương, dùng câu chữ đơn giản nhất để trả lời đại tá.
Tiểu Mã “A” một tiếng: “Kỳ quái, lão quỷ này sao có thể nói tiếng Trung lưu loát như thế?”
Bạch y nhân nói: “Đây là mộng ảo ta tạo nên, ta nghĩ để cho bọn họ nói ngôn ngữ gì cũng được, miễn là không thay đổi nghĩa, coi như là phiên dịch được rồi!”. Bạch y nhân phất phất tay, cảnh tượng trong nháy mắt biến hóa, trở thành một gian phòng bệnh, Phùng Tâm Vũ đang bôi thuốc lên bụng gã đại tá, gã quỷ kia thì nhìn chằm chằm vào bộ ngực của Phùng Tâm Vũ, đột nhiên đưa tay bóp một cái, Phùng Tâm Vũ run lên, khóc lóc chạy ra ngoài.
Tiểu Mã mắng: “Mẹ kiếp, đã bị thương mà còn trêu chọc em ấy, tên mất dạy!”.
“Nhìn cuộc vui rơi lệ, thay cổ nhân thương tâm. Xem tiếp đi!”. Bạch y nhân cười cười.
Ba người đi tới cửa thang lầu, nhìn thấy Phùng Tâm Vũ nhào vào lòng Đông Dã, huhu khóc lớn: “Em không muốn ở đây, Đông Dã, anh dẫn em đi đi, chúng ta không cần làm những việc này, chỉ cần sống một cuộc sống gia đình yên ấm, không phải tốt sao?”.
Đông Dã vuốt ve mái tóc của nàng: “Nghe lời anh, cố chịu đựng một tháng nữa thôi, anh đã xin chuyển bệnh viện, nếu bây giờ chúng ta đi khỏi thì mọi thứ sẽ thất bại, chỉ một tháng nữa thôi…”
Diệp Thiếu Dương thở dài, không nghĩ tới, Phùng Tâm Vũ lại là một thiếu nữ si tình như thế.
“Sau đó, Phùng Tâm Vũ bị quấy rối nhiều lần, thế nhưng Đông Dã vẫn khẩn cầu nàng ở lại, thời gian hữu hạn, chúng ta lướt qua khúc này, các ngươi cứ thử tưởng tượng đi, một cô gái mà phải chịu biết bao nhiêu khổ cực như thế, tất cả chỉ vì tình lang, vậy mà nàng vẫn dứt khoát ở lại, kết quả…”
Diệp Thiếu Dương phất tay: “Đừng nói nhiều, mau mau đến nội dung trọng yếu!”.
Bạch y nhân bất đắc dĩ cười cười, phất tay một cái, hình ảnh thoáng chốc biến thành một căn phòng trống, Phùng Tâm Vũ đứng trước cửa, khóc lóc lui về phía sau, đối diện nàng là tên đại tá Nhật Bản xấu xí.
“Đại tá, ngài tha cho tôi đi, tôi là bạn gái của Đông Dã, ngài không thể làm vậy với tôi, tôi cầu xin ngài! Đại tá!”. Phùng Tâm Vũ khóc hết nước mắt, đau khổ cầu xin.
“Thật không? Ta chưa từng nghe Đông Dã nói qua, đến đây, đến đây nói cho ta biết.”. Đại tá nở nụ cười dâm đãng tiến tới, ép Phùng Tâm Vũ vào góc tường, Phùng Tâm Vũ thét lên, từ trên giường bò qua, chạy đến phía sau cửa, định kéo cửa bỏ chạy, kết quả đụng vào người một nam nhân đang chắn phía trước, ngẩng đầu lên nhìn, là Đông Dã, nàng vội vàng nắm lấy tay hắn, khóc lóc nói: “Đông Dã, anh mau cứu em, mau cứu em!”
Đông Dã nghi hoặc nhìn nàng, lại nhìn tên đại tá, nhất thời hiểu được chuyện gì đang xảy ra, do dự nói: “Đại tá, cô ấy là bạn của tôi!”.
Đại tá cười lạnh một tiếng: “Đông Dã, là bạn gái của mày sao, nói đi, bạn gái mày là nó, hay là cháu gái của tao? Không có Reiko, mày có thể có ngày hôm nay ư? Chó chết, nếu như dám lừa dối cháu gái tao, mày biết hậu quả là gì không?”.
“Tôi…”
Đại tá khẽ cúi đầu, uy nghiêm nhìn hắn, ra lệnh: “Đóng cửa lại, ra ngoài, coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Đông Dã, cơ hội chỉ có một lần.”.
Đông Dã có chút đấu tranh nội tâm.
Phùng Tâm Vũ đã quên tình cảnh của mình, ngẩng đầu, mở to đôi mắt đầy nước mắt nhìn hắn, lẩm bẩm nói: “Những điều y nói, là thật sao? Anh còn có một cô bạn gái người Nhật?”
Đông Dã không dám nhìn nàng, hít sâu một hơi, trong ánh mắt xẹt qua một tia quyết tuyệt, ghé vào bên tai nàng, nói rằng: “Hãy hầu hạ đại tá cho thật tốt, y sẽ không bạc đãi em.”. Sau đó dùng lực, đẩy nàng ngã xuống đất, đóng cửa lại.
Mấy giây sau, trong phòng vang lên tiếng cười dâm đãng của đại tá, tiếng thét chói tai thê thảm của Phùng Tâm Vũ, hòa cùng tiếng y phục bị xé rách một cách đau đớn.
Đông Dã cúi đầu, đầu chạm vào cửa, hai tay nắm chặt, nước mắt rơi: “Tâm Vũ, anh chỉ là thân bất do kỷ, đừng trách anh, nếu có kiếp sau, anh sẽ đền đáp cho em thật tốt!” Nói xong câu đó, hắn hình như cảm thấy tâm lý thoải mái hơn, hít một hơi thật sâu, xoay người rời đi…
Chương 62 - Nhất niệm thành ma 2
“Chết mẹ mày đi!”. Tiểu Mã định tiến vào trong phòng thì bị Diệp Thiếu Dương kéo lại.
“Ngươi làm gì thế? Ngươi đã quên đây chỉ là ảo giác thôi sao, chỉ là chuyện đã từng xảy ra, ngươi vào trong đấy làm gì, muốn trở lại bảy mươi năm trước để cứu nàng ư?”
“******, cầm thú, cầm thú!”. Vành mắt của Tiểu Mã đỏ lên, to tiếng chửi bới, chẳng biết là chửi đại tá, hay là chửi kẻ phụ tình Đông Dã kia.
“Kể từ giờ khắc này, Phùng Tâm Vũ ngây thơ hiền lành, đã chết.”. Bạch y nhân thì thào nói, lần thứ hai phất tay, sau đó đẩy cửa phòng, đại tá đã đi mất, chỉ còn lại Phùng Tâm Vũ quần áo xốc xếch ngồi trên giường, trên cổ đầy những vệt máu, khóe miệng cũng có một vệt máu đỏ tươi, khóc tức tưởi, khóc đến đau đớn tâm can, khóc đến vô tận tuyệt vọng.
Diệp Thiếu Dương ngầm thở dài, hắn có thể lý giải tâm trạng của Phùng Tâm Vũ lúc này, sự tuyệt vọng của nàng, không chỉ riêng gì bị cường bạo, quan trọng hơn, đó chính là bị bạn trai phản bội, đẩy nàng vào vực sâu, vào biển lửa…
Không biết qua bao lâu, nàng đã dừng khóc, leo đến đầu giường, mò lấy một con dao trên đầu tủ, vén mái tóc rối lên, cất tiếng cười to, trong ánh mắt không hề có sự thống khổ và bi thương, chỉ có lòng đoạn tuyệt, chỉ có thù hận, tất cả như liệt hỏa thiêu đốt.
“Đông Dã, ta thành quỷ cũng không tha cho ngươi!”.
“Phụt” một tiếng, dao giải phẫu ghim sâu vào bụng, máu huyết phun ra, nàng phảng phất quên đi đau đớn, vẫn liên tục cười to, cố sức đẩy dao giải phẫu cắm sâu trong bụng.
Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã quay đầu đi chỗ khác, không đành lòng nhìn tình cảnh bi thương ấy.
Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, một bóng đen bước đến tựa như một chiếc bóng dưới ánh mặt trời, có đầy đủ hình thể và ngũ quan, thế nhưng cả người đen kịt, vóc dáng vô cùng cao lớn, ít nhất cũng phải hai mét, lại gầy như que củi, tứ chi cực nhỏ và cực dài, hai bên đầu là hai vật thể trông như sừng trâu.
Nó tiến gần tới Phùng Tâm Vũ, thừa dịp nàng còn không còn khí người, ngồi xổm xuống trước mặt, hé miệng, thổi vào người nàng một hơi.
“Đây là…”. Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn bạch y nhân.
“Âm sanh tà linh, từ lòng đất ngoi lên, vốn nằm trong âm sào”.
Diệp Thiếu Dương cả kinh nói: “Ở đâu ra âm sào?”.
“Lúc đó đã có rồi, tòa nhà này chí ít cũng đã có mười mấy người chết, chừng nào ra ngoài ta sẽ kể cho ngươi nghe, giờ thì cứ xem đi!”.
Tà linh thổi xong một hơi, đứng qua một bên, mặt đất dưới chân chợt rung động, nứt ra, từng luồng hắc khí trào lên, lượn lờ dưới chân Phùng Tâm Vũ, bao lấy nàng, sau đó dần dần thu lại, hút nàng vào trong khe.
Một quỷ thi đã ra đời như vậy. Nó không hề có một tia thiện niệm, chỉ có lòng thù hận không dứt.
Diệp Thiếu Dương ngầm thở dài, trong lòng dâng lên nhiều dư vị hỗn tạp, bị một cảm giác mơ hồ không rõ ràng ôm lấy, bế tắc rất khó chịu.
Bạch y nhân lại lần nữa phất tay, cục diện biến đổi, trời tối, vẫn là căn phòng ấy, thế nhưng bài trí trong phòng đã thay đổi, một nữ y tá đang ngồi trên giường, trên đầu giường có treo một tấm gương, hai bên trái phải đốt hai ngọn đèn dầu.
Nữ y tá soi gương chải đầu, trong lúc bất chợt, nàng cảm giác được cổ mình hơi ngứa ngáy, dường như bị một ai đó thổi vào, vội vàng quay đầu lại, chẳng thấy gì, nữ y tá nhíu mày, tiếp tục chải đầu, hừ nhẹ một tiếng.
Trong gương, bàn tay đang cầm lược của nàng bị một bàn tay trắng noãn thon thả khác nắm lấy, nữ y tá bất giác sợ hãi, nhìn trong gương, chỉ thấy một mái tóc đen dài từ sau lưng mình chậm rãi trồi lên, kế tiếp là một khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt đỏ như máu, dưới ánh nến phảng phất một tầng quỷ dị.
“Tâm Vũ!”. Nữ y tá sợ đến mức nhảy dựng, xoay người nhìn lại, chỉ thấy Phùng Tâm Vũ mặc váy trắng, tư thế quái dị, ngồi xổm trên giường, cầm chiếc lược của nàng huơ huơ, khóe miệng hiện lên một nụ cười giả tạo, dùng thanh âm khiến kẻ khác rét run nói: “Chị tới giúp em chải đầu.”.
Nữ y tá sợ đến mức ngồi bệt xuống đất, cả người run lên, khóc lóc kêu: “Tâm Vũ tỷ, lúc còn sống chị rất tốt với tôi, tôi cũng chưa từng hại chị, lúc chị chết tôi còn lén đốt giấy cho chị, chị đừng làm tôi sợ!”
Phùng Tâm Vũ vẫn cười tà ác, trong mắt không có một tia thương hại, nhàn nhạt nói rằng: “Vậy hãy đi cùng chị!”.
Nàng vặn vẹo thân thể như một động vật thân mềm, leo đến trước mặt nữ y tá, hé miệng, đầu lưỡi cư nhiên như rắn chia ra làm ba, liếm mặt nữ y tá một cái, nhanh chóng lột một lớp da thịt.
“Ááá!!!”. Nữ y tá hét lên thảm thiết.
Phùng Tâm Vũ cười khanh khách, bàn tay trắng noãn mơn trớn gương mặt nàng, đột nhiên dùng sức, hai ngón tay cắm thẳng vào đôi mắt, máu huyết phun ra, khóe miệng Phùng Tâm Vũ giật một cái, ngón tay cắm ngập vào đầu nàng, vừa rút ra, lòng bàn tay cầm lấy một khối óc nóng hổi trắng bóng, đặt dưới mép tham lam liếm láp…
Tiểu Mã không đành lòng nhìn nữa, cúi đầu, thở dài thật sâu.
“Có muốn xem nữa không?”. Bạch y nhân hỏi.
“Xem tiếp!”. Diệp Thiếu Dương cắn răng nói: “Ta muốn xem hai tên khốn kia chết như thế nào!”.
“Rất thảm.”. Bạch y nhân nói, lại phất tay, hình ảnh vừa chuyển, biến thành phòng làm việc của đại tá.
Hoàng hôn, trong phòng làm việc sáng đèn, đột nhiên Xẹt…xẹt… vài tiếng, đèn điện đang sáng chợt chớp tắt liên hồi, lúc sáng lúc tối, sau đó tối hẳn, đại tá sờ soạng châm đèn dầu trên bàn, sửa sang văn kiện xong, lấy tay kéo ngăn kéo, đột nhiên nhướng mày, phát hiện trong ngăn kéo có một nhúm tóc dài của phụ nữ, đại tá sửng sốt, kéo hết ngăn ra xem.
Khuôn mặt của Phùng Tâm Vũ ngay trong ngăn kéo ngửa lên, cười ngọt ngào với đại tá.
Đại tá “Á” một tiếng, lập tức đóng ngăn kéo lại, hất văng chiếc ghế, chạy đến cửa, muốn mở cửa chạy ra ngoài, thế nhưng làm thế nào cũng không thể mở ra, kinh khủng quay đầu lại nhìn, một đôi tay trắng noãn đẩy ngăn kéo, sau đó đầu Phùng Tâm Vũ bay đến trước mắt, hai viền mắt trống không, không có nhãn cầu, bên trong còn có hai con giun ngọa nguậy.
Khóe môi đại tá cứng ngắc, gần như muốn nôn ra.
Thân thể Phùng Tâm Vũ tựa như rắn không ngừng uốn lượn, từ trong ngăn kéo chui ra ngoài, được phân nửa, nàng chợt nhíu mày, bàn tay thọc ngược vào trong ngăn kéo, Rắc một tiếng, quăng một khối da thịt đầy máu xuống đất, với vào trong, lại Xoẹt một tiếng, xé tiếp một mảng… Xé đến khi trên mặt đất chất đầy thịt nát, hai tay nàng chợt dùng lực, từ trong ngăn lấy ra một cái mông và hai cái bắp đùi bị xé nham nhở, xương đùi trắng hếu lộ ra ngoài, bò qua chỗ đại tá, da thịt bên ngoài hai cái bắp chân lắc lư, máu tươi nhễu Tóc…tóc…tóc…
Tiểu Mã che miệng lại, trong bụng nhộn nhạo, suýt chút nữa nôn ra.
Nhìn Phùng Tâm Vũ chầm chậm bò tới, đại tá tuyệt vọng quát to một tiếng, rút ra bội đao, bổ xuống đầu Phùng Tâm Vũ, máu bắn tứ tung, đầu Phùng Tâm Vũ bị chém thành hai nửa, bên trong không có não, chỉ có vô số giòi bọ màu đen hòa lẫn với huyết tương, bò tới bò lui bên trong.
“Oẹ…”. Tiểu Mã rốt cuộc không nhịn được nữa khom lưng ói một bãi, kết quả chẳng ói ra được gì, chợt nghĩ có thể là bạch y nhân đã làm phép, khiến cậu trong mộng không đến mức chật vật, vì vậy ngẩng đầu lên xem tiếp.
Phùng Tâm Vũ giơ hai tay lên, gắn đầu vào người, ôm lấy cổ của đại tá, vươn ba cái lưỡi liếm mặt gã một cái, kéo xuống một miếng da, nhai nhóp nhép.
Diệp Thiếu Dương lắc đầu nói: “Nước Hoa có câu ngạn ngữ, hận không thể ăn thịt ngươi, không ngờ nàng làm thật!”.
“Ha ha, ha ha…”. Phùng Tâm Vũ cất tiếng cười to, liếm một cái, lỗ tai rớt xuống, lại liếm một cái, mũi rơi ra, liếm tiếp, da đầu bị lột một mảng… Đại tá cứ kêu lên thảm thiết từng tiếng, như là đang phối hợp cùng tiết tấu của Phùng Tâm Vũ…
Chương 63 - Nhất niệm thành ma 3
Chẳng biết qua bao nhiêu lâu, toàn bộ đầu của đại tá đã biến thành một đống xương trắng, Phùng Tâm Vũ vươn mười ngón tay, cố ngắt đầu của gã ra khỏi cổ, đầu lưỡi chọc vào trong bộ não liếm láp dịch não ngọt ngào, đến lúc này, đại tá mới chết hẳn.
Bạch y nhân quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương: "Có muốn xem Đông Dã chết như thế nào không?"
"Thôi khỏi, khỏi cần nhìn quá trình!". Diệp Thiếu Dương cảm thấy da đầu tê dại, vội từ chối: "Ta biết hắn chết còn thê thảm hơn lão quỷ kia, trực tiếp cho ta xem kết quả đi!"
Bạch y nhân phất tay một cái, cục diện biến thành một gian phòng lớn chất đầy hàng hóa, dường như là một kho hàng.
Một nam một nữ ngồi tựa vào đống hàng hóa, cả người đầy máu, từ cổ trở xuống chỉ còn là một đống xương khô, bên trong lủng lẳng nội tạng, bên ngoài các khớp xương lộ ra một ít thịt nát rơi rớt.
Hai người tất nhiên còn chưa chết hẳn, ánh mắt mờ dại, trong miệng phát sinh vài tiếng rên rỉ.
"Một nghìn lẻ tám lần!". Bạch y nhân nói rằng: "Người nữ kia là cháu gái của đại tá, cũng chính là cô bạn gái người Nhật của Đông Dã. Tên Đông Dã kia bị Phùng Tâm Vũ bám vào trên người, gửi thư dụ cô bạn gái đến, dùng thủ đoạn kinh khủng nhất dọa hai người kinh sợ, sau đó từ từ thưởng thức máu thịt bọn họ. Mà Phùng Tâm Vũ cũng không để cho bọn họ chết ngay, trong vòng hai ngày cứ quanh quẩn bên cạnh bọn họ liếm một nghìn lẻ tám lần, cho đến khi chỉ còn lại hai bộ xương trắng, cực kỳ thống khổ mà chết..."
Tiểu Mã rùng mình một cái, lẩm bẩm nói: "Không thể nào, chả phải máu chảy quá nhiều là chết sao?"
Bạch y nhân cười nói: "Đây là thuật lăng trì của cổ nhân, đao phủ kỹ thuật có thể cắt hơn ba ngàn đao, khiến nạn nhân ba ngày sau mới chết. Huống hồ nàng là quỷ thi, có khả năng giam giữ hồn phách của người, muốn chết cũng không chết được."
"Phùng Tâm Vũ giết hai nam nhân kia có vẻ rất hả lòng hả dạ, thế nhưng cô gái Nhật Bản tựa hồ không hề đắc tội với nàng…" Tiểu Mã chần chừ: "Vì sao cũng bị giết?"
Diệp Thiếu Dương lạnh lùng cười, than thở: "Từ lúc nàng bị Đông Dã đẩy ra, trong lòng nàng đã không còn thiện niệm, nàng tồn tại chỉ vì mục đích muốn trả thù mọi người, trả thù xã hội.".
Bạch y nhân gật đầu: "Trong vòng mười ngày, Phùng Tâm Vũ giết sạch mọi người trong viện quân y, giam giữ hồn phách của họ dưới âm sào, biến họ thành tay sai của nàng. Đây là tiến trình Phùng Tâm Vũ biến đổi, xem xong rồi, chúng ta trở về thôi!".
Bạch y nhân lập tức vung tay áo, phảng phất như có địa chấn, tất cả khung cảnh bắt đầu sụp đổ, dưới chân Diệp Thiếu Dương đột nhiên trống rỗng, giật mình tỉnh dậy, phát hiện mình vẫn còn đang nằm trên giường, vội vàng đưa tay sờ dưới gối, Thất Tinh Long Tuyền Kiếm vẫn ở đây, lúc này mới yên tâm thở dài một cái.
Diệp Thiếu Dương ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào bạch y nhân đang đứng phía trước cửa sổ, y đứng thẳng chắp tay tiêu sái, gió đêm thổi mái tóc dài và vạt áo tung bay như múa, bộ dáng trông rất lãnh lệ, có cảm giác tựa như một vị đại hiệp độc hành thời cổ.
Nghĩ đến những chuyện vừa trông thấy, hắn xác thực, đó chính là những chuyện Phùng Tâm Vũ đã trải qua, trong lòng dường như ngổn ngang trăm mối tơ vò, cảm xúc lúc này thật khó diễn tả, khiến hắn thập phần rầu rĩ.
"Ngươi có điều gì muốn hỏi không?". Bạch y nhân xoay người lại nhìn Diệp Thiếu Dương.
Nhiều vấn đề lắm, Diệp Thiếu Dương sắp xếp lại câu chữ của mình, hỏi một vấn đề muốn biết nhất: "Vì sao ngươi muốn dẫn chúng ta quay về xem cố sự của Phùng Tâm Vũ?"
"Là để ngươi biết lịch sử hình thành của âm sào, hơn hết là quá trình thành ma của Phùng Tâm Vũ!". Bạch y nhân nói: "Tuy rằng nàng và ta có thâm thù đại hận, thế nhưng ta vẫn cảm thấy, nàng trở thành kẻ cầm đầu nhiều tội lỗi như bây giờ không phải là do tự nàng gây nên, vì vậy ta rất mong muốn ngươi có thể đánh bại nàng, siêu độ cho vong hồn của nàng.".
Diệp Thiếu Dương nghi hoặc nhìn y: "Ngươi là tà linh mà lại thiện lương như thế?"
Bạch y nhân nói: "Ai bảo là tà linh thì không thiện lương, cho tới bây giờ ta chưa hề giết một người nào, nếu không cũng không sống tới n hôm nay. Ngươi còn gì muốn hỏi nữa không?"
Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một chút, nói: "Quỷ ảnh tà linh kia có lai lịch như thế nào?"
"Không biết, khi cổ mộ mở thì nó đã ở bên trong.".
"Cổ mộ?". Diệp Thiếu Dương ngơ ngẩn: "Cổ mộ ở đâu ra?"
"Chuyện này phải nói từ đầu!". Bạch y nhân hít vào một hơi: "Đừng chê ta nói nhiều, có một số việc, nhất định phải bắt đầu lại từ đầu, nếu không ngươi sẽ không hiểu."
"Năm xưa, khi người Nhật Bản xây chỗ này làm viện quân y, họ đã cố ý muốn dùng nó làm hai việc: kho khí giới và chỗ tránh nạn, cũng là nơi để cho bọn họ làm cảng xuất nhập bí mật. Trong thời gian thi công dưới lòng đất, đội công binh đào được một tòa cổ mộ nghìn năm, người Nhật Bản khai quan tìm bảo vật, không nghĩ tới trong mộ lại có một con thi vương..."
Diệp Thiếu Dương hết sức kinh ngạc, đào được thi vương, đám tiểu quỷ này thật “may mắn”.
Bạch y nhân nói: "Thi vương giết sạch tất cả công binh, dưới đất lại không thể dùng vũ khí hạng nặng, nếu không sẽ phá hủy toàn bộ công trình, cho nên chỉ có thể dựa vào sức người để đi đối phó. Kết quả, bao nhiêu binh sĩ đi vào đều bị thi vương giết chết. Người Nhật Bản không còn biện pháp nào khác, đi lùng bắt pháp sư khắp nơi, dẫn đến hầm mộ để đối phó thi vương. Họ bắt được bảy pháp sư, liên tiếp bảy pháp sư tiến vào đều bị thi vương thắt cổ, cho đến khi ông nội của Nhuế Lãnh Ngọc đi vào thì..."
Diệp Thiếu Dương vừa nghe vừa ngơ ngẩn, không ngờ thông linh thuật của Nhuế Lãnh Ngọc lại là gia truyền.
"Lúc đó, thi vương tuy đã giết chết mấy pháp sư nhưng cũng bị đánh trọng thương, Nhuế tiên sinh may mắn phong ấn được thi vương, với khí phách của người Vu tộc, mượn cớ siêu độ vong hồn, dựa theo địa hình phía dưới bố trí Bách Quỷ Triêu Âm Trận, đem tất cả hồn phách người chết dẫn vào trong trận, nơi đó chính là mặt trên của kho khí giới, hay còn gọi là viện quân y. Ngươi thân là pháp sư, có thể hiểu mục đích của ông ấy khi làm như vậy”.
"Chuyện này..." Diệp Thiếu Dương hít vào một hơi thật sâu, Bách Quỷ Triêu Âm Trận, chính là trận pháp đem âm khí quy nạp một chỗ, dùng hai huyệt Tham Lang, Phá Quân làm trận nhãn, Cửu Âm Tuần Hoàn, Âm Cực Phản Dương, có thể siêu độ vong hồn, đây là âm trạch phong thuỷ, nếu như dùng ở dương trạch... Quả thực hung sát cực điểm, Cửu Âm Tuần Hoàn hướng về phía trước, tiến vào dương trạch, quỷ hồn không thể chạy ra ngoài, những quỷ hồn nằm trong phạm vi tòa nhà, có bao nhiêu con là có thể chết bấy nhiêu con.
"Ước nguyện ban đầu của Nhuế tiên sinh là muốn lợi dụng những vong linh chết trong kho khí giới để di chuyển chúng vào trận pháp, tiến đến viện quân y để giết sạch tất cả quỷ trong viện. Quỷ ảnh tà linh kia xuất hiện lúc trận pháp vừa mới hình thành, ta không biết lai lịch của nó, chỉ biết rằng nó rất mạnh, chỉ một mình mà đã ngăn chặn toàn bộ vong linh, giúp cho những kẻ chết trong viện quân y tạm thời được an toàn, mãi cho đến khi Phùng Tâm Vũ xuất hiện, nó mới phóng thích toàn bộ quỷ khí đã bị nó đè nén, dẫn đến chỗ của Phùng Tâm Vũ để tế nàng lúc chết, tiến nhập vào trong cơ thể nàng, thúc đẩy nàng trở thành quỷ thủ lĩnh trong nháy mắt.".
"Tại sao nó không làm lúc nàng mới chết?". Phía sau truyền đến thanh âm của Tiểu Mã, cậu cũng đã tỉnh nãy giờ, im lặng nghe bạch y nhân giảng giải, lúc này mới không nhịn được chen vào một câu.
Diệp Thiếu Dương trả lời thay: "Nàng vốn đột tử, oán khí rất nặng, nếu thừa hưởng âm khí cường đại trùng kích ngay thì cũng giống như quỷ hồn, trong nháy mắt sẽ hồn phi phách tán.". Suy nghĩ một chút, hắn nói với bạch y nhân: "Nói như thế, quỷ ảnh tà linh kia đã có mưu tính từ trước?"
Bạch y nhân trả lời: "Không có, sự tình này không thể nào đoán trước, ta cho rằng, nó vẫn luôn một mực chờ đợi cơ hội, chờ một người nào đó đột tử, trợ giúp nó hoàn thành kế hoạch. Phùng Tâm Vũ trở thành quỷ thủ lĩnh, dưới sự dẫn dắt của nó, song tu trở thành quỷ thi, thi thể nằm ở trong viện quân y hấp thu thi khí, hồn phách nằm trong âm sào tiếp tục tu luyện."
"Sau đó, viện quân y được Nhà nước tịch thu, đem tất cả thi thể chôn ở Tề Vân Sơn, quỷ ảnh tiếp tục đào các thi thể, chuyển đến trong sơn cốc, bố trí thành thế Cửu Âm Liên Hoàn, tiếp tục để thi thể Phùng Tâm Vũ tu luyện thi khí, quan tài Âm Trầm Mộc cũng là do nó mang từ quỷ vực tới. Nó vốn đã lên kế hoạch hết thảy, chỉ chờ hồn phách và thi thể Phùng Tâm Vũ tu luyện tới đỉnh cao, lúc hợp thể, sẽ trở thành Quỷ Mẫu La Sát..."
Chương 64 - Ái tình ngàn năm
"Khoan đã, Quỷ Mẫu La Sát là gì?". Tiểu Mã hỏi.
"Hình thái tiến hóa của quỷ thi.". Diệp Thiếu Dương giải thích: "Lợi hại hơn quỷ thi, chỉ có nữ nhân ngũ hành năm sinh thuộc hệ Mộc mới có cơ hội tu thành, mấy trăm năm mới xuất hiện một con, Phùng Tâm Vũ vừa đủ điều kiện thích hợp, lại có đại cơ duyên, vạn nhất thật sự tu thành Quỷ Mẫu La Sát, vậy thì sẽ vui lắm, đến sư phụ tôi cũng không gánh nổi!”. Nói xong hắn quay đầu lại nhìn bạch y nhân: "Nói tiếp đi!".
Bạch y nhân nói: "Ông nội Nhuế Lãnh Ngọc đến Ngũ Đài Sơn thỉnh Thành Vân pháp sư đại chiến với bọn chúng một trận, phong ấn lại âm sào, cũng phong ấn luôn tam hồn nguyên thần của Phùng Tâm Vũ bên dưới, đến nay vẫn chưa ra được!".
Diệp Thiếu Dương nghe thấy kinh hãi không thôi, hỏi: "Quỷ ảnh làm thế vì mục đích gì?"
"Khiến Phùng Tâm Vũ trở nên mạnh mẽ hơn, tùy nó sử dụng, về phần để làm gì thì ta cũng không rõ, bởi vì quỷ ảnh đã chết.".
"Đã chết?". Diệp Thiếu Dương cùng Tiểu Mã thốt lên.
"Bị Thành Vân pháp sư tiêu diệt?" Diệp Thiếu Dương hỏi.
Bạch y nhân lắc đầu: "Lại nói, Thành Vân pháp sư cũng không chống nổi, lấy một địch hai, hỏa thiêu thân thể thành Xá Lợi Tử phụ trợ Kim Cang Phục Ma Ấn, cố gắng đánh Phùng Tâm Vũ trở lại âm sào, đến quỷ ảnh cũng trọng thương. Quỷ ảnh tu dưỡng vài thập niên, sau đó khôi phục lại tu vi, phóng thích Phùng Tâm Vũ, kết quả nó cũng rất xui xẻo, vừa ra khỏi cửa gặp phải Đạo Phong hạ sơn, đại chiến một hồi, quỷ ảnh bị Đạo Phong tiêu diệt..."
Tiểu Mã nghe đến đó, vui đến mức đấm vào giường cười ha hả.
"Tà linh này thật nhọ cmn nồi, già bị người đánh, tu dưỡng vài thập niên, vừa mới ló đầu lại bị đánh chết, ha ha, đáng đời!".
"Cái này gọi là ma cao một thước, đạo cao một trượng.". Diệp Thiếu Dương nói.
Tiểu Mã cau mày: "Sao tôi nghe người ta bảo ‘đạo cao một thước, ma cao mười trượng’ mới đúng?"
"Cái gì, đứa nào nói ma cao mười trượng?". Diệp Thiếu Dương quay đầu hỏi bạch y nhân: "Đạo Phong sư huynh vì sao không tiêu diệt luôn Phùng Tâm Vũ?"
Bạch y nhân cười cười: "Người có khả năng chém giết quỷ ảnh rất hiếm, ngươi cho là Đạo Phong mạnh bao nhiêu?"
"Cũng không mạnh lắm!". Diệp Thiếu Dương nói: "Hắn lớn hơn ta vài tuổi, cho nên chỉ mạnh hơn ta một chút!".
"Vậy được rồi, trận chiến năm ấy ta cũng có tham dự, chúng ta hai đấu hai, sau đó quỷ ảnh bị tiêu diệt, ba người chúng ta đều trọng thương, Đạo Phong... lại một lần nữa phong ấn Phùng Tâm Vũ vào âm sào, sau đó đi Tứ Xuyên, không trở về nữa!".
Diệp Thiếu Dương chợt bừng tỉnh, thì ra Đạo Phong và Phùng Tâm Vũ đã từng đại chiến với nhau, chả trách lần trước nhìn thấy Phùng Tâm Vũ, câu nói đầu tiên của nàng là hỏi Đạo Phong ở đâu, 80% nàng cảm giác mình đã tu luyện được vài chục năm, đã lợi hại hơn, muốn cùng hắn đấu lại, trả thù năm đó bị hắn phong ấn.
Diệp Thiếu Dương mơ hồ nghĩ đến, dường như có gì đó sai sai, thế nhưng không còn thời gian ngẫm nghĩ nữa, bèn hỏi bạch y nhân: "Ngươi biết Đạo Phong đi Tứ Xuyên để làm gì không?"
Bạch y nhân lắc đầu: "Không biết, ta đã đến Tứ Xuyên rất nhiều lần để tìm hắn nhưng đến giờ vẫn chưa tìm được, hắn mất tích luôn rồi!".
Diệp Thiếu Dương nhún vai, không hỏi nữa.
"Còn lão Nhuế kia, sau đó thế nào?".
"Lão Nhuế?". Bạch y nhân nhíu mày: "Ngươi nói Nhuế tiên sinh? Nhuế tiên sinh bị người Nhật Bản dùng xong giết chết, về chuyện của ông ấy, ngày mai các ngươi tự đi hỏi Nhuế tiểu thư đi!".
Diệp Thiếu Dương nói: "Vậy ngươi thử kể chuyện của mình một chút, vì sao những việc phát sinh năm đó ngươi lại biết rõ ràng như vậy?"
Bạch y nhân nói: "Gọi ta là Tần Phong, ta là người triều Tống, à không, phải nói là ta sống ở triều Tống, đến từ bức họa của Chu Duệ đại sư, ngươi cũng biết, ta là người trong tranh.".
Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã mở to hai mắt nhìn đối phương, mẹ nó, người triều Tống, cứ coi như là người triều đại cuối cùng Nam Tống đi, sống đến ngày hôm nay cũng phải hơn một nghìn tuổi! Diệp Thiếu Dương chợt hiểu ra, chả trách y không làm kinh động Chuông Kinh Hồn, tùy ý tiến nhập vào trong mộng.
"Ngươi vừa bảo... Chu Duệ? Chu Duệ là ai?". Diệp Thiếu Dương gãi đầu, triều Tống hắn chỉ biết mỗi Tô Đông Pha.
Tần Phong không giải thích, nói tiếp: "Ta được đại sư dùng máu của mình trộn lẫn với mực tranh để vẽ nên, như vậy nhân vật vẽ ra chân thật hơn, cũng có linh tính. Bức họa của ta được đại sư tặng cho một hòa thượng bằng hữu treo ở thiện phòng, mỗi ngày đều nghe tụng kinh gõ mõ, hai mươi năm sau, ta thông linh.".
"Lúc ta du đãng mấy trăm năm, cũng đã tu luyện mấy trăm năm, gặp được một cô gái khiến ta động tâm, nàng là một tiểu thư khuê các, con gái của quan lại, tướng mạo xuất chúng, tài hoa có một không hai..."
"Dừng, tình tiết không liên quan gì hết, nói ngắn gọn đi!”. Những cố sự tài tử giai nhân đại khái cũng na ná nhau, Diệp Thiếu Dương chỉ có hứng thú nghe những điều mới lạ.
Tần Phong giận dữ nhìn hắn, kể tiếp: "Nàng vì ta, cả đời không lấy chồng, sau khi mất cũng không đến âm ty báo cáo, chúng ta ở bên cạnh nhau suốt hai trăm năm, sau đó gặp một hòa thượng của Kim Sơn Tự, chúng ta không phải là đối thủ, nàng bị thu phục, áp giải đến âm ty, ta chỉ còn lại một hơi thở liều mạng trốn thoát. Nàng ở âm ty thụ lục đạo luân hồi, trải qua hai trăm năm, rốt cuộc cũng đầu thai, ta dựa vào ấn ký năm đó tìm được nàng, tên gọi Trần Lâm.".
Tiểu Mã theo bản năng lấy ra bóp tiền, lẩm bẩm nói: "Là cô ấy..."
Trong lòng Diệp Thiếu Dương đột nhiên sinh ra một ý niệm tà ác, may mà Trần Lâm đầu thai thành nữ, nếu không...
"Vốn dĩ chúng ta có thể nối lại tiền duyên, chỉ là không ngờ, nàng bị Phùng Tâm Vũ làm hại.".
"Cái gì, Trần Lâm bị nàng ta hại chết?". Tiểu Mã lập tức hét lên, Diệp Thiếu Dương trừng mắt liếc cậu, bảo cậu đừng chen lời, im lặng nghe Tần Phong nói tiếp.
"Trước ta cho các ngươi vào mộng đều là những thứ ta tận mắt nhìn thấy, làm một tà linh, ta còn có tinh thần trọng nghĩa, ta đã thử ngăn cản quỷ ảnh, thế nhưng không phải là đối thủ của nó, không có biện pháp nào khác. Mãi về sau ta quen biết Đạo Phong, liên thủ với hắn, mới có một chút khẩu khí!”.
"Ta đợi đến khi Tiểu Vân, cũng chính là Trần Lâm đầu thai, nhìn nàng lớn lên, bước vào Học Viện Ngoại Ngữ, hao tâm tổn sức, trải qua bao nhiêu trắc trở mới khiến nàng nhớ lại chuyện tình kiếp trước, kết quả... Phùng Tâm Vũ thấy ta và Đạo Phong ngày xưa đối phó với nàng, ghi hận trong lòng, lợi dụng lúc ta không chú ý, sử dụng một luồng hồn phách giết chết nàng ấy!".
Nói đến đây, ánh mắt của y trở nên bi thương không gì sánh được: "Hồn phách Trần Lâm bị nàng ta giam giữ trong âm sào, không biết tại sao vẫn không diệt hồn, ta có thể cảm nhận được sự tồn tại của nàng ấy, vài lần đến cứu nàng đều thất bại."
Diệp Thiếu Dương thất kinh, nói: "Với tu vi của ngươi vẫn không cứu được nàng?"
Tần Phong nói: "Lệ quỷ và tà linh trong âm sào rất nhiều, hơn nữa phía dưới âm khí quá nặng, thực lực Phùng Tâm Vũ lại hồi phục không ít, ta không phải là đối thủ, ta nghĩ người duy nhất có thể giúp ta là Đạo Phong, vì thế ta đi Tứ Xuyên tìm hắn rất nhiều lần, đến bây giờ vẫn chưa tìm được, đành phải quay về Thạch Thành đợi, gần đây nhất ta gặp Nhuế tiểu thư, biết được gia thế của nàng, quyết định hợp tác với nàng.".
Nói đến đây y nhìn thoáng qua Tiểu Mã: "Ta biết trên người cậu ấy có ảnh của Trần Lâm, ngày đó vốn định tiến vào ảnh chụp để gặp ảo giác của nàng một chút, xoa dịu nhớ nhung trong lòng, kết quả, ta gặp phải ngươi.".
Diệp Thiếu Dương không lên tiếng, chờ y nói hết.
Tần Phong nói: "Trên người ngươi có khí tức giống hệt Đạo Phong, lúc đó ta liền đoán được, ngươi là người của Mao Sơn, cho nên ta để cho hai ngươi đi vào giấc mộng, khảo nghiệm xem ngươi có cách nào phá giải hay không."…
Chương 65 - Vẫn cứ thích em
Diệp Thiếu Dương nghe thấy liền hiểu ngay: “Ngươi muốn ta giúp ngươi, cứu hồn phách của vợ ngươi ra?”
“Là tình nhân, không phải vợ. Chúng ta chưa lập gia đình.”.
Tình nhân… Diệp Thiếu Dương mỉm cười đen tối, tiểu tử này tuy rằng miệng ăn nói linh tinh, thế nhưng trên thực tế y cũng là người ngây ngô, ít ra y không biết từ “Tình nhân” có ý nghĩa gì.
Tần Phong nói: “Ta thử hai ngươi vài lần, sau đó ngươi bắt đầu điều tra ký túc xá, ta cũng không hiện thân, chỉ đứng bên ngoài xem ngươi điều tra, coi như là khảo nghiệm thực lực của ngươi, thời điểm thích hợp mới lộ diện giúp đỡ.”.
“Giúp đỡ ta?”. Diệp Thiếu Dương trừng mắt nhìn y: “Ngươi giúp ta cái gì?”
“Chiều hôm qua, ngươi ở sơn cốc độ hóa thi thể của Phùng Tâm Vũ, có biết vì sao nàng không tới không?”
Diệp Thiếu Dương kinh ngạc hiểu ngay, cả giận nói: “Thì ra là tiểu tử ngươi giở trò quỷ!”
Tần Phong lườm hắn một cái, nhàn nhạt nói: “Ta lớn hơn ngươi một nghìn tuổi, ngươi không gọi ông tổ thì thôi, chớ có sỉ nhục tuổi của ta”..
“Ngươi nói cũng phải, trách oan rồi!”. Diệp Thiếu Dương cười cười: “Thế nhưng mục đích của ta là dẫn dụ thất phách của nàng tới để tiêu diệt, ngươi thật giống như đang giúp đỡ nàng!”.
Tần Phong hừ một tiếng: “Phùng Tâm Vũ và quỷ nhi, ngươi tuyệt đối không phải là đối thủ. Quỷ nhi vốn là con rối được quỷ ảnh tìm thấy trong viện, bởi vì trường kỳ hấp thu âm khí, trở thành tà linh, lại hợp táng cùng thi thể Phùng Tâm Vũ, tu luyện đã lâu, cũng rất khó đối phó. Sở dĩ ta ngăn chặn thất phách của Phùng Tâm Vũ, là để cho ngươi tiêu diệt từng người!”.
Nghe thế, Diệp Thiếu Dương bừng tỉnh đại ngộ, chắp tay nói với Tần Phong: “Đa tạ.”
Tần Phong nói: “Ta không vòng vo, chúng ta hợp tác, cùng nhau tiêu diệt âm sào, ngươi kiếm âm đức, ta cứu tình nhân, song phương đều có lợi, thế nào?”
Diệp Thiếu Dương trầm ngâm, y cùng phe với Nhuế Lãnh Ngọc, nếu như không hợp tác với y, Nhuế Lãnh Ngọc cũng sẽ không hợp tác với mình. Thế nhưng mượn một tà linh hỗ trợ, tiêu diệt lệ quỷ và tà linh khác… nghe có vẻ không được tự nhiên lắm?
Càng nghĩ, Diệp Thiếu Dương càng hạ quyết tâm, nói: “Ta từ chối hợp tác với ngươi, ta không giống với Nhuế Lãnh Ngọc, chúng ta là người Đạo gia truyền thống, gặp quỷ bắt quỷ, gặp yêu hàng yêu, ta không bắt ngươi đã là tốt rồi, còn muốn ta hợp tác với ngươi, quên đi!”.
Tần Phong nói: “Vì sao Đạo Phong hợp tác với ta, còn ngươi thì không?”
“Hắn đã bị trục xuất ra khỏi sư môn!”. Diệp Thiếu Dương hắng giọng một cái, làm ra vẻ đại nghĩa đạo mạo, khí phách nói: “Ta là đệ tử nội môn duy nhất của Mao Sơn, ta không thể hợp tác với tà linh.”.
Tần Phong đột nhiên cười cười: “Ngươi có muốn kết bạn với Nhuế tiểu thư không?”
Diệp Thiếu Dương ngẩn ra: “Ta…”
“Nói thật đi!”.
“Khụ khụ, mắc mớ gì tới ngươi?”
Tần Phong vươn một ngón tay: “Ta chỉ cần nói với nàng một chuyện, đảm bảo cả cuộc đời này nàng sẽ không để ý đến ngươi. Có nhớ lúc ta tới tìm ngươi, ngươi đã mơ thấy gì không?”
Diệp Thiếu Dương nghe như sét đánh ngang tai, nếu để cho Nhuế Lãnh Ngọc biết mình xem nàng là đối tượng trong mộng xuân, đồng thời còn chủ động quyến rũ… Đoán chừng sẽ bị nàng dán mác cặn bã, cho vào blacklist, cả đời đừng mong hy vọng.
“Gì chứ?”. Diệp Thiếu Dương bóp bóp huyệt Thái Dương: “Ta nói trước, quy tắc là quy tắc, nhưng quy tắc cũng không nằm ngoài tình người, ta cũng không phải kẻ ngu ngốc, từ chối lòng hảo tâm giúp đỡ của người khác, tự đi tìm cái chết một mình, hừ hừ, ngươi nói có phải không? Mà chuyện ngươi bảo lúc trước… Ây dà, ta quên rồi, ngươi cũng không nhớ rõ, có đúng không?”
Tần Phong im lặng lắc đầu: “Da mặt ngươi còn dày hơn cả sư huynh ngươi. Trẻ nhỏ dễ dạy, chuyện lúc trước, chắc ta không nhớ rõ!”.
Diệp Thiếu Dương nói: “Tốt, hợp tác xong!”
Tiểu Mã đứng bên cạnh nghe lùng bùng lỗ tai, buồn bực nói: “Cái quái gì thế này, cậu nằm mơ thì có liên quan gì đến Nhuế nữ thần, tiểu Diệp tử, sao cậu đổi thái độ nhanh vậy?”
Diệp Thiếu Dương chỉ cảm thấy trên mặt nóng rát, coi như không nghe không thấy gì hết.
Tần Phong cười cười bước ra ngoài cửa, bỏ lại một câu: “Nhiệm vụ hoàn thành, ta đi thông báo cho Nhuế tiểu thư một tiếng, ngày mai bảo nàng liên hệ với ngươi.”.
“Chờ một chút!”. Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã đồng thanh kêu lên, sau đó nhìn nhau.
“Cậu có chuyện gì?”. Diệp Thiếu Dương hỏi Tiểu mã.
Tiểu Mã gãi đầu một cái: “Cậu nói trước đi!”.
Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nói với Tần Phong: “Nửa đêm ngươi đi tìm người ta, có thích hợp không?”
“Yên tâm đi, ta có biện pháp của ta, không tự tiện xông vào mộng của cô ấy đâu!”. Tần Phong nói một lời hai ý nghĩa, dời ánh mắt sang phía Tiểu Mã: “Ngươi có chuyện gì?”
Tiểu Mã đi tới trước mặt y, lấy ra từ trong bóp tấm ảnh của Trần Lâm, thoáng nhìn, đưa cho Tần Phong: “Tặng cho ngươi, ngươi giữ thì tốt hơn!”.
Tần Phong nói: “Ngươi giữ cũng không sao, dù ngươi có thích nàng ấy, nàng cũng không thích ngươi đâu!”.
“Có cần đả kích ta vậy không?”. Tiểu Mã tức giận nhìn y, khổ sở cười cười: “Bỏ đi, ta cũng chỉ thích cô ấy một năm, ngươi thích cô ấy hơn một nghìn năm, nghe xong cố sự của các ngươi, ta cũng không còn gì để nói, ta sẽ giúp ngươi cứu được hồn phách của Trần Lâm.”.
“Đa tạ.”. Tần Phong tiếp nhận ảnh chụp, tán thưởng: “Ngươi cũng là một người chí tình, tương lai nếu có chuyện gì cần tìm ta, chỉ cần nói là được!”.
“Hề hề, đúng là có chút chuyện.”. Tiểu Mã đột nhiên thay đổi sắc mặt, có chút ngượng ngùng nói: “Là vầy, ngươi không phải có thể tạo ra mộng sao, có thể giúp ta tạo một giấc mộng mà chỉ có ta và cô giáo Thương được không… Nếu thấy khó quá thì đổi mỹ nhân khác cũng được, ta sẽ cung cấp ảnh chụp!”.
Tần Phong suýt chút nữa té ngã, bất đắc dĩ cảm thán, vừa mới khen cậu ta chí tình, cậu ta đã thay đổi thái độ? Tần Phong cảm giác mặt hơi tê buốt, giận dữ rời đi.
Tiểu Mã phiền muộn leo lên giường, chui vào trong chăn, thở dài nói: “Aizzz, người ta không nể tình, đành phải tự mình tạo mộng vậy!”.
Diệp Thiếu Dương cười nói: “Cậu chớ giả bộ, cậu cố ý nói như vậy là vì không muốn để cho y nghĩ cậu vẫn còn thích Trần Lâm, có đúng không? Cậu vẫn luôn giữ ảnh của người ta trong bóp, thế nói lên điều gì, còn phải hỏi sao?”.
“Đệt, tôi sớm đã quên rồi, chỉ tại đang suy nghĩ chuyện kia có được hay không thôi!”. Tiểu Mã mạnh miệng chống chế.
Diệp Thiếu Dương không trêu cậu nữa, đóng cửa tắt đèn, chui vào trong chăn ngủ, chợt nghe tiếng Tiểu Mã lẩm bẩm: “Tôi vẫn hoài nghi Trần Lâm bị lệ quỷ hại chết, không ngờ là thật. Tiểu Diệp tử, cậu nhất định phải cứu được hồn phách của cô ấy!”.
Diệp Thiếu Dương “Ừ” một tiếng, lấy gối trùm đầu, dự định ngủ, đột nhiên cảm giác giường rung lắc, rất có tiết tấu, chẳng lẽ… Tiểu Mã đang làm chuyện bậy bạ?
“Mẹ, cậu làm gì thế?”. Diệp Thiếu Dương kéo chăn ra, nhất thời giật mình, Tiểu Mã không làm chuyện gì bậy bạ, mà là… đang khóc, lệ rơi đầy mặt.
Tiểu Mã nhanh chóng lấy tay dụi mắt, khàn khàn nói rằng: “Không có gì, bụi bay vào mắt, khó chịu thôi!”.
Trên giường cũng có bụi? Cậu nhắm mắt lại ngủ mà nó còn bay vào mắt? Đúng là thánh viện cớ, bất quá Diệp Thiếu Dương cũng không vạch trần, nằm xuống nói: “Ngủ đi!”.
Diệp Thiếu Dương thử cảm thụ khí tà linh trên người y, rốt cuộc thất bại.
“Đừng phí sức, ở trong mộng, ngươi chẳng có chút pháp lực nào!”. Bạch y nhân nhàn nhạt nói.
“Ta muốn tỉnh lúc nào mà chả được, lần này ngươi đừng hòng chạy thoát!”. Diệp Thiếu Dương mỉm cười khiêu khích, chuẩn bị cắn đầu lưỡi, Thất Tinh Long Tuyền Kiếm ngay dưới gối, mặc kệ y có tu vi thâm sâu bao nhiêu, ta cũng đố y giữ lại được.
Bạch y nhân nói: “Hay là ngươi ở lại xem thảm kịch năm đó chút đi, cũng miễn cho ta một chuyến uổng công, phụ Nhuế tiểu thư nhờ vả, còn muốn đấu pháp, chờ sau khi ra ngoài.”.
Diệp Thiếu Dương ngẩn ra: “Nhuế Lãnh Ngọc? Các ngươi có quan hệ như thế nào?”
“Không có quan hệ gì cả, đừng căng thẳng!”. Bạch y nhân cười cười: “Ngươi bây giờ cái gì cũng muốn hỏi, thế nhưng ta tiêu tốn rất nhiều tu vi xây dựng mộng cảnh, không phải là để nói chuyện phiếm với ngươi, tiếp theo ngươi sẽ nhìn thấy tình cảnh năm đó tái hiện lại một cách chân thực, để cho ngươi biết, vì sao Phùng Tâm Vũ biến thành ma.”.
Bạch y nhân chỉ về hướng bên cạnh, một đôi nam nữ từ đầu bên kia sóng vai nhau đi tới.
Nam mặc âu phục màu trắng, tóc chẻ ngôi ba bảy cực kỳ thịnh hành thời đó, trông rất nho nhã tuấn tú, nữ thì… Diệp Thiếu Dương bỗng cả kinh: “Đây không phải là Phùng Tâm Vũ sao?”
Hai người vừa đi vừa trò chuyện với nhau, Phùng Tâm Vũ có chút khẩn trương. Diệp Thiếu Dương nhìn chằm chằm vào sắc mặt của Phùng Tâm Vũ, lắc đầu, Phùng Tâm Vũ lúc này thanh khiết động lòng người, trong sáng y như nữ sinh, khó có thể tưởng tượng được tương lai nàng sẽ trở thành một quỷ thi vạn người kinh sợ.
Bước đến gần hai người, những lời đối thoại của bọn họ truyền vào tai Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã:
“Đông Dã, em không muốn làm việc ở đây, mặc dù bọn Nhật Bản ngu ngốc, thế nhưng anh cũng biết, bọn chúng vốn là kẻ xâm lược, nghĩ đến phải phục vụ cho bọn chúng, em thật sự…”
“Anh hiểu rồi!”. Người được gọi là Đông Dã vỗ vỗ vai nàng, dẫn dắt từng bước: “Kỳ thực bọn họ cũng không muốn làm kẻ xâm lược, có điều bọn họ là binh sĩ, không thể bất tuân quân lệnh, trong mắt thầy thuốc chúng ta, chỉ có người bệnh, không có địch nhân, ở đây thật sự thiếu bác sĩ biết tiếng Nhật, không thể nói chuyện với bệnh nhân. Xem như em giúp anh nhé, có được không? Đại tá đã ra lệnh cho anh, hôm nay nhất định phải mang đến cho gã một bác sĩ tốt…”.
Đông Dã ôm Phùng Tâm Vũ, cùng nhau bước đi.
“Tên mặt trắng này, con mẹ nó, lão tử thật muốn đấm cho hắn một cái!”. Tiểu Mã nhìn theo bóng lưng của hắn, căm giận mắng.
Đi tới cuối hành lang, Đông Dã nhẹ nhàng gõ cửa, bên trong truyền tới một giọng nam trung niên: “Vào đi!”
Đông Dã đẩy cửa, kéo Phùng Tâm Vũ vào phòng.
Diệp Thiếu Dương đuổi theo phía sau, cũng đẩy cửa bước vào, liếc mắt liền thấy phía đối diện có treo một lá cờ hình thuốc cao (1), phía dưới là bản đồ Trung Quốc, một sĩ quan Nhật Bản béo lùn đang nằm dài trên bàn viết viết gì đó.
(1) Cờ hình thuốc cao: Ý chỉ quốc kỳ của Nhật Bản giống miếng cao dán. Sử Trung Quốc kể rằng: Giám Chân đại sư thời Đường có lần sang Nhật Bản đã dẫn theo một vị thái y giỏi về cao dán. Khi ấy bên Nhật đang phổ biến một chứng bệnh lạ, người nhiễm bệnh tứ chi co quắp khó hiểu, sau đó ngã xuống đất, hai mắt trợn lên, miệng sùi bọt mép, chỉ vài hôm là đột tử. Thầy thuốc khắp Nhật Bản thúc thủ vô sách, vì vậy rất nhiều người chết. Vị thái y này đến Nhật Bản đã dùng thuốc cao gia truyền của mình trị khỏi bệnh cho người Nhật, được Nhật Hoàng khen tặng, giữ lại, tặng một tấm biển trắng hình cao dán tròn màu đen cho ông. Ông dùng thuốc cao của mình chữa được rất nhiều bệnh khác như nhức đầu chóng mặt, tiêu chảy, trúng gió cho người Nhật… Người Nhật nhớ ơn ông, treo nhiều lá cờ hình cao dán trong nhà, nhìn thấy sẽ an tâm như nhìn thấy Chữ Thập Đỏ ngày nay, sau đó đề cử làm quốc kỳ, sơn lại vòng tròn màu đen thành màu đỏ, đồng thời nói là vầng thái dương của họ.
“Đại tá, vị này là bằng hữu của tôi, tên là Phùng Tâm Vũ.”. Đông Dã cung kính giới thiệu: “Nàng là người nước Hoa, du học ở Nhật Bản, là bạn học của tôi, y thuật giỏi, nói tiếng Nhật rất tốt!”.
Đại tá ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt thoáng cái đã bị Phùng Tâm Vũ hấp dẫn, nhếch miệng cười, một tia dâm tà từ trong mắt gã chợt lóe, rất nhiệt tình trò chuyện với Phùng Tâm Vũ.
Phùng Tâm Vũ cúi đầu, hai tay giao nhau, vẻ mặt thập phần khẩn trương, dùng câu chữ đơn giản nhất để trả lời đại tá.
Tiểu Mã “A” một tiếng: “Kỳ quái, lão quỷ này sao có thể nói tiếng Trung lưu loát như thế?”
Bạch y nhân nói: “Đây là mộng ảo ta tạo nên, ta nghĩ để cho bọn họ nói ngôn ngữ gì cũng được, miễn là không thay đổi nghĩa, coi như là phiên dịch được rồi!”. Bạch y nhân phất phất tay, cảnh tượng trong nháy mắt biến hóa, trở thành một gian phòng bệnh, Phùng Tâm Vũ đang bôi thuốc lên bụng gã đại tá, gã quỷ kia thì nhìn chằm chằm vào bộ ngực của Phùng Tâm Vũ, đột nhiên đưa tay bóp một cái, Phùng Tâm Vũ run lên, khóc lóc chạy ra ngoài.
Tiểu Mã mắng: “Mẹ kiếp, đã bị thương mà còn trêu chọc em ấy, tên mất dạy!”.
“Nhìn cuộc vui rơi lệ, thay cổ nhân thương tâm. Xem tiếp đi!”. Bạch y nhân cười cười.
Ba người đi tới cửa thang lầu, nhìn thấy Phùng Tâm Vũ nhào vào lòng Đông Dã, huhu khóc lớn: “Em không muốn ở đây, Đông Dã, anh dẫn em đi đi, chúng ta không cần làm những việc này, chỉ cần sống một cuộc sống gia đình yên ấm, không phải tốt sao?”.
Đông Dã vuốt ve mái tóc của nàng: “Nghe lời anh, cố chịu đựng một tháng nữa thôi, anh đã xin chuyển bệnh viện, nếu bây giờ chúng ta đi khỏi thì mọi thứ sẽ thất bại, chỉ một tháng nữa thôi…”
Diệp Thiếu Dương thở dài, không nghĩ tới, Phùng Tâm Vũ lại là một thiếu nữ si tình như thế.
“Sau đó, Phùng Tâm Vũ bị quấy rối nhiều lần, thế nhưng Đông Dã vẫn khẩn cầu nàng ở lại, thời gian hữu hạn, chúng ta lướt qua khúc này, các ngươi cứ thử tưởng tượng đi, một cô gái mà phải chịu biết bao nhiêu khổ cực như thế, tất cả chỉ vì tình lang, vậy mà nàng vẫn dứt khoát ở lại, kết quả…”
Diệp Thiếu Dương phất tay: “Đừng nói nhiều, mau mau đến nội dung trọng yếu!”.
Bạch y nhân bất đắc dĩ cười cười, phất tay một cái, hình ảnh thoáng chốc biến thành một căn phòng trống, Phùng Tâm Vũ đứng trước cửa, khóc lóc lui về phía sau, đối diện nàng là tên đại tá Nhật Bản xấu xí.
“Đại tá, ngài tha cho tôi đi, tôi là bạn gái của Đông Dã, ngài không thể làm vậy với tôi, tôi cầu xin ngài! Đại tá!”. Phùng Tâm Vũ khóc hết nước mắt, đau khổ cầu xin.
“Thật không? Ta chưa từng nghe Đông Dã nói qua, đến đây, đến đây nói cho ta biết.”. Đại tá nở nụ cười dâm đãng tiến tới, ép Phùng Tâm Vũ vào góc tường, Phùng Tâm Vũ thét lên, từ trên giường bò qua, chạy đến phía sau cửa, định kéo cửa bỏ chạy, kết quả đụng vào người một nam nhân đang chắn phía trước, ngẩng đầu lên nhìn, là Đông Dã, nàng vội vàng nắm lấy tay hắn, khóc lóc nói: “Đông Dã, anh mau cứu em, mau cứu em!”
Đông Dã nghi hoặc nhìn nàng, lại nhìn tên đại tá, nhất thời hiểu được chuyện gì đang xảy ra, do dự nói: “Đại tá, cô ấy là bạn của tôi!”.
Đại tá cười lạnh một tiếng: “Đông Dã, là bạn gái của mày sao, nói đi, bạn gái mày là nó, hay là cháu gái của tao? Không có Reiko, mày có thể có ngày hôm nay ư? Chó chết, nếu như dám lừa dối cháu gái tao, mày biết hậu quả là gì không?”.
“Tôi…”
Đại tá khẽ cúi đầu, uy nghiêm nhìn hắn, ra lệnh: “Đóng cửa lại, ra ngoài, coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Đông Dã, cơ hội chỉ có một lần.”.
Đông Dã có chút đấu tranh nội tâm.
Phùng Tâm Vũ đã quên tình cảnh của mình, ngẩng đầu, mở to đôi mắt đầy nước mắt nhìn hắn, lẩm bẩm nói: “Những điều y nói, là thật sao? Anh còn có một cô bạn gái người Nhật?”
Đông Dã không dám nhìn nàng, hít sâu một hơi, trong ánh mắt xẹt qua một tia quyết tuyệt, ghé vào bên tai nàng, nói rằng: “Hãy hầu hạ đại tá cho thật tốt, y sẽ không bạc đãi em.”. Sau đó dùng lực, đẩy nàng ngã xuống đất, đóng cửa lại.
Mấy giây sau, trong phòng vang lên tiếng cười dâm đãng của đại tá, tiếng thét chói tai thê thảm của Phùng Tâm Vũ, hòa cùng tiếng y phục bị xé rách một cách đau đớn.
Đông Dã cúi đầu, đầu chạm vào cửa, hai tay nắm chặt, nước mắt rơi: “Tâm Vũ, anh chỉ là thân bất do kỷ, đừng trách anh, nếu có kiếp sau, anh sẽ đền đáp cho em thật tốt!” Nói xong câu đó, hắn hình như cảm thấy tâm lý thoải mái hơn, hít một hơi thật sâu, xoay người rời đi…
Chương 62 - Nhất niệm thành ma 2
“Chết mẹ mày đi!”. Tiểu Mã định tiến vào trong phòng thì bị Diệp Thiếu Dương kéo lại.
“Ngươi làm gì thế? Ngươi đã quên đây chỉ là ảo giác thôi sao, chỉ là chuyện đã từng xảy ra, ngươi vào trong đấy làm gì, muốn trở lại bảy mươi năm trước để cứu nàng ư?”
“******, cầm thú, cầm thú!”. Vành mắt của Tiểu Mã đỏ lên, to tiếng chửi bới, chẳng biết là chửi đại tá, hay là chửi kẻ phụ tình Đông Dã kia.
“Kể từ giờ khắc này, Phùng Tâm Vũ ngây thơ hiền lành, đã chết.”. Bạch y nhân thì thào nói, lần thứ hai phất tay, sau đó đẩy cửa phòng, đại tá đã đi mất, chỉ còn lại Phùng Tâm Vũ quần áo xốc xếch ngồi trên giường, trên cổ đầy những vệt máu, khóe miệng cũng có một vệt máu đỏ tươi, khóc tức tưởi, khóc đến đau đớn tâm can, khóc đến vô tận tuyệt vọng.
Diệp Thiếu Dương ngầm thở dài, hắn có thể lý giải tâm trạng của Phùng Tâm Vũ lúc này, sự tuyệt vọng của nàng, không chỉ riêng gì bị cường bạo, quan trọng hơn, đó chính là bị bạn trai phản bội, đẩy nàng vào vực sâu, vào biển lửa…
Không biết qua bao lâu, nàng đã dừng khóc, leo đến đầu giường, mò lấy một con dao trên đầu tủ, vén mái tóc rối lên, cất tiếng cười to, trong ánh mắt không hề có sự thống khổ và bi thương, chỉ có lòng đoạn tuyệt, chỉ có thù hận, tất cả như liệt hỏa thiêu đốt.
“Đông Dã, ta thành quỷ cũng không tha cho ngươi!”.
“Phụt” một tiếng, dao giải phẫu ghim sâu vào bụng, máu huyết phun ra, nàng phảng phất quên đi đau đớn, vẫn liên tục cười to, cố sức đẩy dao giải phẫu cắm sâu trong bụng.
Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã quay đầu đi chỗ khác, không đành lòng nhìn tình cảnh bi thương ấy.
Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, một bóng đen bước đến tựa như một chiếc bóng dưới ánh mặt trời, có đầy đủ hình thể và ngũ quan, thế nhưng cả người đen kịt, vóc dáng vô cùng cao lớn, ít nhất cũng phải hai mét, lại gầy như que củi, tứ chi cực nhỏ và cực dài, hai bên đầu là hai vật thể trông như sừng trâu.
Nó tiến gần tới Phùng Tâm Vũ, thừa dịp nàng còn không còn khí người, ngồi xổm xuống trước mặt, hé miệng, thổi vào người nàng một hơi.
“Đây là…”. Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn bạch y nhân.
“Âm sanh tà linh, từ lòng đất ngoi lên, vốn nằm trong âm sào”.
Diệp Thiếu Dương cả kinh nói: “Ở đâu ra âm sào?”.
“Lúc đó đã có rồi, tòa nhà này chí ít cũng đã có mười mấy người chết, chừng nào ra ngoài ta sẽ kể cho ngươi nghe, giờ thì cứ xem đi!”.
Tà linh thổi xong một hơi, đứng qua một bên, mặt đất dưới chân chợt rung động, nứt ra, từng luồng hắc khí trào lên, lượn lờ dưới chân Phùng Tâm Vũ, bao lấy nàng, sau đó dần dần thu lại, hút nàng vào trong khe.
Một quỷ thi đã ra đời như vậy. Nó không hề có một tia thiện niệm, chỉ có lòng thù hận không dứt.
Diệp Thiếu Dương ngầm thở dài, trong lòng dâng lên nhiều dư vị hỗn tạp, bị một cảm giác mơ hồ không rõ ràng ôm lấy, bế tắc rất khó chịu.
Bạch y nhân lại lần nữa phất tay, cục diện biến đổi, trời tối, vẫn là căn phòng ấy, thế nhưng bài trí trong phòng đã thay đổi, một nữ y tá đang ngồi trên giường, trên đầu giường có treo một tấm gương, hai bên trái phải đốt hai ngọn đèn dầu.
Nữ y tá soi gương chải đầu, trong lúc bất chợt, nàng cảm giác được cổ mình hơi ngứa ngáy, dường như bị một ai đó thổi vào, vội vàng quay đầu lại, chẳng thấy gì, nữ y tá nhíu mày, tiếp tục chải đầu, hừ nhẹ một tiếng.
Trong gương, bàn tay đang cầm lược của nàng bị một bàn tay trắng noãn thon thả khác nắm lấy, nữ y tá bất giác sợ hãi, nhìn trong gương, chỉ thấy một mái tóc đen dài từ sau lưng mình chậm rãi trồi lên, kế tiếp là một khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt đỏ như máu, dưới ánh nến phảng phất một tầng quỷ dị.
“Tâm Vũ!”. Nữ y tá sợ đến mức nhảy dựng, xoay người nhìn lại, chỉ thấy Phùng Tâm Vũ mặc váy trắng, tư thế quái dị, ngồi xổm trên giường, cầm chiếc lược của nàng huơ huơ, khóe miệng hiện lên một nụ cười giả tạo, dùng thanh âm khiến kẻ khác rét run nói: “Chị tới giúp em chải đầu.”.
Nữ y tá sợ đến mức ngồi bệt xuống đất, cả người run lên, khóc lóc kêu: “Tâm Vũ tỷ, lúc còn sống chị rất tốt với tôi, tôi cũng chưa từng hại chị, lúc chị chết tôi còn lén đốt giấy cho chị, chị đừng làm tôi sợ!”
Phùng Tâm Vũ vẫn cười tà ác, trong mắt không có một tia thương hại, nhàn nhạt nói rằng: “Vậy hãy đi cùng chị!”.
Nàng vặn vẹo thân thể như một động vật thân mềm, leo đến trước mặt nữ y tá, hé miệng, đầu lưỡi cư nhiên như rắn chia ra làm ba, liếm mặt nữ y tá một cái, nhanh chóng lột một lớp da thịt.
“Ááá!!!”. Nữ y tá hét lên thảm thiết.
Phùng Tâm Vũ cười khanh khách, bàn tay trắng noãn mơn trớn gương mặt nàng, đột nhiên dùng sức, hai ngón tay cắm thẳng vào đôi mắt, máu huyết phun ra, khóe miệng Phùng Tâm Vũ giật một cái, ngón tay cắm ngập vào đầu nàng, vừa rút ra, lòng bàn tay cầm lấy một khối óc nóng hổi trắng bóng, đặt dưới mép tham lam liếm láp…
Tiểu Mã không đành lòng nhìn nữa, cúi đầu, thở dài thật sâu.
“Có muốn xem nữa không?”. Bạch y nhân hỏi.
“Xem tiếp!”. Diệp Thiếu Dương cắn răng nói: “Ta muốn xem hai tên khốn kia chết như thế nào!”.
“Rất thảm.”. Bạch y nhân nói, lại phất tay, hình ảnh vừa chuyển, biến thành phòng làm việc của đại tá.
Hoàng hôn, trong phòng làm việc sáng đèn, đột nhiên Xẹt…xẹt… vài tiếng, đèn điện đang sáng chợt chớp tắt liên hồi, lúc sáng lúc tối, sau đó tối hẳn, đại tá sờ soạng châm đèn dầu trên bàn, sửa sang văn kiện xong, lấy tay kéo ngăn kéo, đột nhiên nhướng mày, phát hiện trong ngăn kéo có một nhúm tóc dài của phụ nữ, đại tá sửng sốt, kéo hết ngăn ra xem.
Khuôn mặt của Phùng Tâm Vũ ngay trong ngăn kéo ngửa lên, cười ngọt ngào với đại tá.
Đại tá “Á” một tiếng, lập tức đóng ngăn kéo lại, hất văng chiếc ghế, chạy đến cửa, muốn mở cửa chạy ra ngoài, thế nhưng làm thế nào cũng không thể mở ra, kinh khủng quay đầu lại nhìn, một đôi tay trắng noãn đẩy ngăn kéo, sau đó đầu Phùng Tâm Vũ bay đến trước mắt, hai viền mắt trống không, không có nhãn cầu, bên trong còn có hai con giun ngọa nguậy.
Khóe môi đại tá cứng ngắc, gần như muốn nôn ra.
Thân thể Phùng Tâm Vũ tựa như rắn không ngừng uốn lượn, từ trong ngăn kéo chui ra ngoài, được phân nửa, nàng chợt nhíu mày, bàn tay thọc ngược vào trong ngăn kéo, Rắc một tiếng, quăng một khối da thịt đầy máu xuống đất, với vào trong, lại Xoẹt một tiếng, xé tiếp một mảng… Xé đến khi trên mặt đất chất đầy thịt nát, hai tay nàng chợt dùng lực, từ trong ngăn lấy ra một cái mông và hai cái bắp đùi bị xé nham nhở, xương đùi trắng hếu lộ ra ngoài, bò qua chỗ đại tá, da thịt bên ngoài hai cái bắp chân lắc lư, máu tươi nhễu Tóc…tóc…tóc…
Tiểu Mã che miệng lại, trong bụng nhộn nhạo, suýt chút nữa nôn ra.
Nhìn Phùng Tâm Vũ chầm chậm bò tới, đại tá tuyệt vọng quát to một tiếng, rút ra bội đao, bổ xuống đầu Phùng Tâm Vũ, máu bắn tứ tung, đầu Phùng Tâm Vũ bị chém thành hai nửa, bên trong không có não, chỉ có vô số giòi bọ màu đen hòa lẫn với huyết tương, bò tới bò lui bên trong.
“Oẹ…”. Tiểu Mã rốt cuộc không nhịn được nữa khom lưng ói một bãi, kết quả chẳng ói ra được gì, chợt nghĩ có thể là bạch y nhân đã làm phép, khiến cậu trong mộng không đến mức chật vật, vì vậy ngẩng đầu lên xem tiếp.
Phùng Tâm Vũ giơ hai tay lên, gắn đầu vào người, ôm lấy cổ của đại tá, vươn ba cái lưỡi liếm mặt gã một cái, kéo xuống một miếng da, nhai nhóp nhép.
Diệp Thiếu Dương lắc đầu nói: “Nước Hoa có câu ngạn ngữ, hận không thể ăn thịt ngươi, không ngờ nàng làm thật!”.
“Ha ha, ha ha…”. Phùng Tâm Vũ cất tiếng cười to, liếm một cái, lỗ tai rớt xuống, lại liếm một cái, mũi rơi ra, liếm tiếp, da đầu bị lột một mảng… Đại tá cứ kêu lên thảm thiết từng tiếng, như là đang phối hợp cùng tiết tấu của Phùng Tâm Vũ…
Chương 63 - Nhất niệm thành ma 3
Chẳng biết qua bao nhiêu lâu, toàn bộ đầu của đại tá đã biến thành một đống xương trắng, Phùng Tâm Vũ vươn mười ngón tay, cố ngắt đầu của gã ra khỏi cổ, đầu lưỡi chọc vào trong bộ não liếm láp dịch não ngọt ngào, đến lúc này, đại tá mới chết hẳn.
Bạch y nhân quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương: "Có muốn xem Đông Dã chết như thế nào không?"
"Thôi khỏi, khỏi cần nhìn quá trình!". Diệp Thiếu Dương cảm thấy da đầu tê dại, vội từ chối: "Ta biết hắn chết còn thê thảm hơn lão quỷ kia, trực tiếp cho ta xem kết quả đi!"
Bạch y nhân phất tay một cái, cục diện biến thành một gian phòng lớn chất đầy hàng hóa, dường như là một kho hàng.
Một nam một nữ ngồi tựa vào đống hàng hóa, cả người đầy máu, từ cổ trở xuống chỉ còn là một đống xương khô, bên trong lủng lẳng nội tạng, bên ngoài các khớp xương lộ ra một ít thịt nát rơi rớt.
Hai người tất nhiên còn chưa chết hẳn, ánh mắt mờ dại, trong miệng phát sinh vài tiếng rên rỉ.
"Một nghìn lẻ tám lần!". Bạch y nhân nói rằng: "Người nữ kia là cháu gái của đại tá, cũng chính là cô bạn gái người Nhật của Đông Dã. Tên Đông Dã kia bị Phùng Tâm Vũ bám vào trên người, gửi thư dụ cô bạn gái đến, dùng thủ đoạn kinh khủng nhất dọa hai người kinh sợ, sau đó từ từ thưởng thức máu thịt bọn họ. Mà Phùng Tâm Vũ cũng không để cho bọn họ chết ngay, trong vòng hai ngày cứ quanh quẩn bên cạnh bọn họ liếm một nghìn lẻ tám lần, cho đến khi chỉ còn lại hai bộ xương trắng, cực kỳ thống khổ mà chết..."
Tiểu Mã rùng mình một cái, lẩm bẩm nói: "Không thể nào, chả phải máu chảy quá nhiều là chết sao?"
Bạch y nhân cười nói: "Đây là thuật lăng trì của cổ nhân, đao phủ kỹ thuật có thể cắt hơn ba ngàn đao, khiến nạn nhân ba ngày sau mới chết. Huống hồ nàng là quỷ thi, có khả năng giam giữ hồn phách của người, muốn chết cũng không chết được."
"Phùng Tâm Vũ giết hai nam nhân kia có vẻ rất hả lòng hả dạ, thế nhưng cô gái Nhật Bản tựa hồ không hề đắc tội với nàng…" Tiểu Mã chần chừ: "Vì sao cũng bị giết?"
Diệp Thiếu Dương lạnh lùng cười, than thở: "Từ lúc nàng bị Đông Dã đẩy ra, trong lòng nàng đã không còn thiện niệm, nàng tồn tại chỉ vì mục đích muốn trả thù mọi người, trả thù xã hội.".
Bạch y nhân gật đầu: "Trong vòng mười ngày, Phùng Tâm Vũ giết sạch mọi người trong viện quân y, giam giữ hồn phách của họ dưới âm sào, biến họ thành tay sai của nàng. Đây là tiến trình Phùng Tâm Vũ biến đổi, xem xong rồi, chúng ta trở về thôi!".
Bạch y nhân lập tức vung tay áo, phảng phất như có địa chấn, tất cả khung cảnh bắt đầu sụp đổ, dưới chân Diệp Thiếu Dương đột nhiên trống rỗng, giật mình tỉnh dậy, phát hiện mình vẫn còn đang nằm trên giường, vội vàng đưa tay sờ dưới gối, Thất Tinh Long Tuyền Kiếm vẫn ở đây, lúc này mới yên tâm thở dài một cái.
Diệp Thiếu Dương ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào bạch y nhân đang đứng phía trước cửa sổ, y đứng thẳng chắp tay tiêu sái, gió đêm thổi mái tóc dài và vạt áo tung bay như múa, bộ dáng trông rất lãnh lệ, có cảm giác tựa như một vị đại hiệp độc hành thời cổ.
Nghĩ đến những chuyện vừa trông thấy, hắn xác thực, đó chính là những chuyện Phùng Tâm Vũ đã trải qua, trong lòng dường như ngổn ngang trăm mối tơ vò, cảm xúc lúc này thật khó diễn tả, khiến hắn thập phần rầu rĩ.
"Ngươi có điều gì muốn hỏi không?". Bạch y nhân xoay người lại nhìn Diệp Thiếu Dương.
Nhiều vấn đề lắm, Diệp Thiếu Dương sắp xếp lại câu chữ của mình, hỏi một vấn đề muốn biết nhất: "Vì sao ngươi muốn dẫn chúng ta quay về xem cố sự của Phùng Tâm Vũ?"
"Là để ngươi biết lịch sử hình thành của âm sào, hơn hết là quá trình thành ma của Phùng Tâm Vũ!". Bạch y nhân nói: "Tuy rằng nàng và ta có thâm thù đại hận, thế nhưng ta vẫn cảm thấy, nàng trở thành kẻ cầm đầu nhiều tội lỗi như bây giờ không phải là do tự nàng gây nên, vì vậy ta rất mong muốn ngươi có thể đánh bại nàng, siêu độ cho vong hồn của nàng.".
Diệp Thiếu Dương nghi hoặc nhìn y: "Ngươi là tà linh mà lại thiện lương như thế?"
Bạch y nhân nói: "Ai bảo là tà linh thì không thiện lương, cho tới bây giờ ta chưa hề giết một người nào, nếu không cũng không sống tới n hôm nay. Ngươi còn gì muốn hỏi nữa không?"
Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một chút, nói: "Quỷ ảnh tà linh kia có lai lịch như thế nào?"
"Không biết, khi cổ mộ mở thì nó đã ở bên trong.".
"Cổ mộ?". Diệp Thiếu Dương ngơ ngẩn: "Cổ mộ ở đâu ra?"
"Chuyện này phải nói từ đầu!". Bạch y nhân hít vào một hơi: "Đừng chê ta nói nhiều, có một số việc, nhất định phải bắt đầu lại từ đầu, nếu không ngươi sẽ không hiểu."
"Năm xưa, khi người Nhật Bản xây chỗ này làm viện quân y, họ đã cố ý muốn dùng nó làm hai việc: kho khí giới và chỗ tránh nạn, cũng là nơi để cho bọn họ làm cảng xuất nhập bí mật. Trong thời gian thi công dưới lòng đất, đội công binh đào được một tòa cổ mộ nghìn năm, người Nhật Bản khai quan tìm bảo vật, không nghĩ tới trong mộ lại có một con thi vương..."
Diệp Thiếu Dương hết sức kinh ngạc, đào được thi vương, đám tiểu quỷ này thật “may mắn”.
Bạch y nhân nói: "Thi vương giết sạch tất cả công binh, dưới đất lại không thể dùng vũ khí hạng nặng, nếu không sẽ phá hủy toàn bộ công trình, cho nên chỉ có thể dựa vào sức người để đi đối phó. Kết quả, bao nhiêu binh sĩ đi vào đều bị thi vương giết chết. Người Nhật Bản không còn biện pháp nào khác, đi lùng bắt pháp sư khắp nơi, dẫn đến hầm mộ để đối phó thi vương. Họ bắt được bảy pháp sư, liên tiếp bảy pháp sư tiến vào đều bị thi vương thắt cổ, cho đến khi ông nội của Nhuế Lãnh Ngọc đi vào thì..."
Diệp Thiếu Dương vừa nghe vừa ngơ ngẩn, không ngờ thông linh thuật của Nhuế Lãnh Ngọc lại là gia truyền.
"Lúc đó, thi vương tuy đã giết chết mấy pháp sư nhưng cũng bị đánh trọng thương, Nhuế tiên sinh may mắn phong ấn được thi vương, với khí phách của người Vu tộc, mượn cớ siêu độ vong hồn, dựa theo địa hình phía dưới bố trí Bách Quỷ Triêu Âm Trận, đem tất cả hồn phách người chết dẫn vào trong trận, nơi đó chính là mặt trên của kho khí giới, hay còn gọi là viện quân y. Ngươi thân là pháp sư, có thể hiểu mục đích của ông ấy khi làm như vậy”.
"Chuyện này..." Diệp Thiếu Dương hít vào một hơi thật sâu, Bách Quỷ Triêu Âm Trận, chính là trận pháp đem âm khí quy nạp một chỗ, dùng hai huyệt Tham Lang, Phá Quân làm trận nhãn, Cửu Âm Tuần Hoàn, Âm Cực Phản Dương, có thể siêu độ vong hồn, đây là âm trạch phong thuỷ, nếu như dùng ở dương trạch... Quả thực hung sát cực điểm, Cửu Âm Tuần Hoàn hướng về phía trước, tiến vào dương trạch, quỷ hồn không thể chạy ra ngoài, những quỷ hồn nằm trong phạm vi tòa nhà, có bao nhiêu con là có thể chết bấy nhiêu con.
"Ước nguyện ban đầu của Nhuế tiên sinh là muốn lợi dụng những vong linh chết trong kho khí giới để di chuyển chúng vào trận pháp, tiến đến viện quân y để giết sạch tất cả quỷ trong viện. Quỷ ảnh tà linh kia xuất hiện lúc trận pháp vừa mới hình thành, ta không biết lai lịch của nó, chỉ biết rằng nó rất mạnh, chỉ một mình mà đã ngăn chặn toàn bộ vong linh, giúp cho những kẻ chết trong viện quân y tạm thời được an toàn, mãi cho đến khi Phùng Tâm Vũ xuất hiện, nó mới phóng thích toàn bộ quỷ khí đã bị nó đè nén, dẫn đến chỗ của Phùng Tâm Vũ để tế nàng lúc chết, tiến nhập vào trong cơ thể nàng, thúc đẩy nàng trở thành quỷ thủ lĩnh trong nháy mắt.".
"Tại sao nó không làm lúc nàng mới chết?". Phía sau truyền đến thanh âm của Tiểu Mã, cậu cũng đã tỉnh nãy giờ, im lặng nghe bạch y nhân giảng giải, lúc này mới không nhịn được chen vào một câu.
Diệp Thiếu Dương trả lời thay: "Nàng vốn đột tử, oán khí rất nặng, nếu thừa hưởng âm khí cường đại trùng kích ngay thì cũng giống như quỷ hồn, trong nháy mắt sẽ hồn phi phách tán.". Suy nghĩ một chút, hắn nói với bạch y nhân: "Nói như thế, quỷ ảnh tà linh kia đã có mưu tính từ trước?"
Bạch y nhân trả lời: "Không có, sự tình này không thể nào đoán trước, ta cho rằng, nó vẫn luôn một mực chờ đợi cơ hội, chờ một người nào đó đột tử, trợ giúp nó hoàn thành kế hoạch. Phùng Tâm Vũ trở thành quỷ thủ lĩnh, dưới sự dẫn dắt của nó, song tu trở thành quỷ thi, thi thể nằm ở trong viện quân y hấp thu thi khí, hồn phách nằm trong âm sào tiếp tục tu luyện."
"Sau đó, viện quân y được Nhà nước tịch thu, đem tất cả thi thể chôn ở Tề Vân Sơn, quỷ ảnh tiếp tục đào các thi thể, chuyển đến trong sơn cốc, bố trí thành thế Cửu Âm Liên Hoàn, tiếp tục để thi thể Phùng Tâm Vũ tu luyện thi khí, quan tài Âm Trầm Mộc cũng là do nó mang từ quỷ vực tới. Nó vốn đã lên kế hoạch hết thảy, chỉ chờ hồn phách và thi thể Phùng Tâm Vũ tu luyện tới đỉnh cao, lúc hợp thể, sẽ trở thành Quỷ Mẫu La Sát..."
Chương 64 - Ái tình ngàn năm
"Khoan đã, Quỷ Mẫu La Sát là gì?". Tiểu Mã hỏi.
"Hình thái tiến hóa của quỷ thi.". Diệp Thiếu Dương giải thích: "Lợi hại hơn quỷ thi, chỉ có nữ nhân ngũ hành năm sinh thuộc hệ Mộc mới có cơ hội tu thành, mấy trăm năm mới xuất hiện một con, Phùng Tâm Vũ vừa đủ điều kiện thích hợp, lại có đại cơ duyên, vạn nhất thật sự tu thành Quỷ Mẫu La Sát, vậy thì sẽ vui lắm, đến sư phụ tôi cũng không gánh nổi!”. Nói xong hắn quay đầu lại nhìn bạch y nhân: "Nói tiếp đi!".
Bạch y nhân nói: "Ông nội Nhuế Lãnh Ngọc đến Ngũ Đài Sơn thỉnh Thành Vân pháp sư đại chiến với bọn chúng một trận, phong ấn lại âm sào, cũng phong ấn luôn tam hồn nguyên thần của Phùng Tâm Vũ bên dưới, đến nay vẫn chưa ra được!".
Diệp Thiếu Dương nghe thấy kinh hãi không thôi, hỏi: "Quỷ ảnh làm thế vì mục đích gì?"
"Khiến Phùng Tâm Vũ trở nên mạnh mẽ hơn, tùy nó sử dụng, về phần để làm gì thì ta cũng không rõ, bởi vì quỷ ảnh đã chết.".
"Đã chết?". Diệp Thiếu Dương cùng Tiểu Mã thốt lên.
"Bị Thành Vân pháp sư tiêu diệt?" Diệp Thiếu Dương hỏi.
Bạch y nhân lắc đầu: "Lại nói, Thành Vân pháp sư cũng không chống nổi, lấy một địch hai, hỏa thiêu thân thể thành Xá Lợi Tử phụ trợ Kim Cang Phục Ma Ấn, cố gắng đánh Phùng Tâm Vũ trở lại âm sào, đến quỷ ảnh cũng trọng thương. Quỷ ảnh tu dưỡng vài thập niên, sau đó khôi phục lại tu vi, phóng thích Phùng Tâm Vũ, kết quả nó cũng rất xui xẻo, vừa ra khỏi cửa gặp phải Đạo Phong hạ sơn, đại chiến một hồi, quỷ ảnh bị Đạo Phong tiêu diệt..."
Tiểu Mã nghe đến đó, vui đến mức đấm vào giường cười ha hả.
"Tà linh này thật nhọ cmn nồi, già bị người đánh, tu dưỡng vài thập niên, vừa mới ló đầu lại bị đánh chết, ha ha, đáng đời!".
"Cái này gọi là ma cao một thước, đạo cao một trượng.". Diệp Thiếu Dương nói.
Tiểu Mã cau mày: "Sao tôi nghe người ta bảo ‘đạo cao một thước, ma cao mười trượng’ mới đúng?"
"Cái gì, đứa nào nói ma cao mười trượng?". Diệp Thiếu Dương quay đầu hỏi bạch y nhân: "Đạo Phong sư huynh vì sao không tiêu diệt luôn Phùng Tâm Vũ?"
Bạch y nhân cười cười: "Người có khả năng chém giết quỷ ảnh rất hiếm, ngươi cho là Đạo Phong mạnh bao nhiêu?"
"Cũng không mạnh lắm!". Diệp Thiếu Dương nói: "Hắn lớn hơn ta vài tuổi, cho nên chỉ mạnh hơn ta một chút!".
"Vậy được rồi, trận chiến năm ấy ta cũng có tham dự, chúng ta hai đấu hai, sau đó quỷ ảnh bị tiêu diệt, ba người chúng ta đều trọng thương, Đạo Phong... lại một lần nữa phong ấn Phùng Tâm Vũ vào âm sào, sau đó đi Tứ Xuyên, không trở về nữa!".
Diệp Thiếu Dương chợt bừng tỉnh, thì ra Đạo Phong và Phùng Tâm Vũ đã từng đại chiến với nhau, chả trách lần trước nhìn thấy Phùng Tâm Vũ, câu nói đầu tiên của nàng là hỏi Đạo Phong ở đâu, 80% nàng cảm giác mình đã tu luyện được vài chục năm, đã lợi hại hơn, muốn cùng hắn đấu lại, trả thù năm đó bị hắn phong ấn.
Diệp Thiếu Dương mơ hồ nghĩ đến, dường như có gì đó sai sai, thế nhưng không còn thời gian ngẫm nghĩ nữa, bèn hỏi bạch y nhân: "Ngươi biết Đạo Phong đi Tứ Xuyên để làm gì không?"
Bạch y nhân lắc đầu: "Không biết, ta đã đến Tứ Xuyên rất nhiều lần để tìm hắn nhưng đến giờ vẫn chưa tìm được, hắn mất tích luôn rồi!".
Diệp Thiếu Dương nhún vai, không hỏi nữa.
"Còn lão Nhuế kia, sau đó thế nào?".
"Lão Nhuế?". Bạch y nhân nhíu mày: "Ngươi nói Nhuế tiên sinh? Nhuế tiên sinh bị người Nhật Bản dùng xong giết chết, về chuyện của ông ấy, ngày mai các ngươi tự đi hỏi Nhuế tiểu thư đi!".
Diệp Thiếu Dương nói: "Vậy ngươi thử kể chuyện của mình một chút, vì sao những việc phát sinh năm đó ngươi lại biết rõ ràng như vậy?"
Bạch y nhân nói: "Gọi ta là Tần Phong, ta là người triều Tống, à không, phải nói là ta sống ở triều Tống, đến từ bức họa của Chu Duệ đại sư, ngươi cũng biết, ta là người trong tranh.".
Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã mở to hai mắt nhìn đối phương, mẹ nó, người triều Tống, cứ coi như là người triều đại cuối cùng Nam Tống đi, sống đến ngày hôm nay cũng phải hơn một nghìn tuổi! Diệp Thiếu Dương chợt hiểu ra, chả trách y không làm kinh động Chuông Kinh Hồn, tùy ý tiến nhập vào trong mộng.
"Ngươi vừa bảo... Chu Duệ? Chu Duệ là ai?". Diệp Thiếu Dương gãi đầu, triều Tống hắn chỉ biết mỗi Tô Đông Pha.
Tần Phong không giải thích, nói tiếp: "Ta được đại sư dùng máu của mình trộn lẫn với mực tranh để vẽ nên, như vậy nhân vật vẽ ra chân thật hơn, cũng có linh tính. Bức họa của ta được đại sư tặng cho một hòa thượng bằng hữu treo ở thiện phòng, mỗi ngày đều nghe tụng kinh gõ mõ, hai mươi năm sau, ta thông linh.".
"Lúc ta du đãng mấy trăm năm, cũng đã tu luyện mấy trăm năm, gặp được một cô gái khiến ta động tâm, nàng là một tiểu thư khuê các, con gái của quan lại, tướng mạo xuất chúng, tài hoa có một không hai..."
"Dừng, tình tiết không liên quan gì hết, nói ngắn gọn đi!”. Những cố sự tài tử giai nhân đại khái cũng na ná nhau, Diệp Thiếu Dương chỉ có hứng thú nghe những điều mới lạ.
Tần Phong giận dữ nhìn hắn, kể tiếp: "Nàng vì ta, cả đời không lấy chồng, sau khi mất cũng không đến âm ty báo cáo, chúng ta ở bên cạnh nhau suốt hai trăm năm, sau đó gặp một hòa thượng của Kim Sơn Tự, chúng ta không phải là đối thủ, nàng bị thu phục, áp giải đến âm ty, ta chỉ còn lại một hơi thở liều mạng trốn thoát. Nàng ở âm ty thụ lục đạo luân hồi, trải qua hai trăm năm, rốt cuộc cũng đầu thai, ta dựa vào ấn ký năm đó tìm được nàng, tên gọi Trần Lâm.".
Tiểu Mã theo bản năng lấy ra bóp tiền, lẩm bẩm nói: "Là cô ấy..."
Trong lòng Diệp Thiếu Dương đột nhiên sinh ra một ý niệm tà ác, may mà Trần Lâm đầu thai thành nữ, nếu không...
"Vốn dĩ chúng ta có thể nối lại tiền duyên, chỉ là không ngờ, nàng bị Phùng Tâm Vũ làm hại.".
"Cái gì, Trần Lâm bị nàng ta hại chết?". Tiểu Mã lập tức hét lên, Diệp Thiếu Dương trừng mắt liếc cậu, bảo cậu đừng chen lời, im lặng nghe Tần Phong nói tiếp.
"Trước ta cho các ngươi vào mộng đều là những thứ ta tận mắt nhìn thấy, làm một tà linh, ta còn có tinh thần trọng nghĩa, ta đã thử ngăn cản quỷ ảnh, thế nhưng không phải là đối thủ của nó, không có biện pháp nào khác. Mãi về sau ta quen biết Đạo Phong, liên thủ với hắn, mới có một chút khẩu khí!”.
"Ta đợi đến khi Tiểu Vân, cũng chính là Trần Lâm đầu thai, nhìn nàng lớn lên, bước vào Học Viện Ngoại Ngữ, hao tâm tổn sức, trải qua bao nhiêu trắc trở mới khiến nàng nhớ lại chuyện tình kiếp trước, kết quả... Phùng Tâm Vũ thấy ta và Đạo Phong ngày xưa đối phó với nàng, ghi hận trong lòng, lợi dụng lúc ta không chú ý, sử dụng một luồng hồn phách giết chết nàng ấy!".
Nói đến đây, ánh mắt của y trở nên bi thương không gì sánh được: "Hồn phách Trần Lâm bị nàng ta giam giữ trong âm sào, không biết tại sao vẫn không diệt hồn, ta có thể cảm nhận được sự tồn tại của nàng ấy, vài lần đến cứu nàng đều thất bại."
Diệp Thiếu Dương thất kinh, nói: "Với tu vi của ngươi vẫn không cứu được nàng?"
Tần Phong nói: "Lệ quỷ và tà linh trong âm sào rất nhiều, hơn nữa phía dưới âm khí quá nặng, thực lực Phùng Tâm Vũ lại hồi phục không ít, ta không phải là đối thủ, ta nghĩ người duy nhất có thể giúp ta là Đạo Phong, vì thế ta đi Tứ Xuyên tìm hắn rất nhiều lần, đến bây giờ vẫn chưa tìm được, đành phải quay về Thạch Thành đợi, gần đây nhất ta gặp Nhuế tiểu thư, biết được gia thế của nàng, quyết định hợp tác với nàng.".
Nói đến đây y nhìn thoáng qua Tiểu Mã: "Ta biết trên người cậu ấy có ảnh của Trần Lâm, ngày đó vốn định tiến vào ảnh chụp để gặp ảo giác của nàng một chút, xoa dịu nhớ nhung trong lòng, kết quả, ta gặp phải ngươi.".
Diệp Thiếu Dương không lên tiếng, chờ y nói hết.
Tần Phong nói: "Trên người ngươi có khí tức giống hệt Đạo Phong, lúc đó ta liền đoán được, ngươi là người của Mao Sơn, cho nên ta để cho hai ngươi đi vào giấc mộng, khảo nghiệm xem ngươi có cách nào phá giải hay không."…
Chương 65 - Vẫn cứ thích em
Diệp Thiếu Dương nghe thấy liền hiểu ngay: “Ngươi muốn ta giúp ngươi, cứu hồn phách của vợ ngươi ra?”
“Là tình nhân, không phải vợ. Chúng ta chưa lập gia đình.”.
Tình nhân… Diệp Thiếu Dương mỉm cười đen tối, tiểu tử này tuy rằng miệng ăn nói linh tinh, thế nhưng trên thực tế y cũng là người ngây ngô, ít ra y không biết từ “Tình nhân” có ý nghĩa gì.
Tần Phong nói: “Ta thử hai ngươi vài lần, sau đó ngươi bắt đầu điều tra ký túc xá, ta cũng không hiện thân, chỉ đứng bên ngoài xem ngươi điều tra, coi như là khảo nghiệm thực lực của ngươi, thời điểm thích hợp mới lộ diện giúp đỡ.”.
“Giúp đỡ ta?”. Diệp Thiếu Dương trừng mắt nhìn y: “Ngươi giúp ta cái gì?”
“Chiều hôm qua, ngươi ở sơn cốc độ hóa thi thể của Phùng Tâm Vũ, có biết vì sao nàng không tới không?”
Diệp Thiếu Dương kinh ngạc hiểu ngay, cả giận nói: “Thì ra là tiểu tử ngươi giở trò quỷ!”
Tần Phong lườm hắn một cái, nhàn nhạt nói: “Ta lớn hơn ngươi một nghìn tuổi, ngươi không gọi ông tổ thì thôi, chớ có sỉ nhục tuổi của ta”..
“Ngươi nói cũng phải, trách oan rồi!”. Diệp Thiếu Dương cười cười: “Thế nhưng mục đích của ta là dẫn dụ thất phách của nàng tới để tiêu diệt, ngươi thật giống như đang giúp đỡ nàng!”.
Tần Phong hừ một tiếng: “Phùng Tâm Vũ và quỷ nhi, ngươi tuyệt đối không phải là đối thủ. Quỷ nhi vốn là con rối được quỷ ảnh tìm thấy trong viện, bởi vì trường kỳ hấp thu âm khí, trở thành tà linh, lại hợp táng cùng thi thể Phùng Tâm Vũ, tu luyện đã lâu, cũng rất khó đối phó. Sở dĩ ta ngăn chặn thất phách của Phùng Tâm Vũ, là để cho ngươi tiêu diệt từng người!”.
Nghe thế, Diệp Thiếu Dương bừng tỉnh đại ngộ, chắp tay nói với Tần Phong: “Đa tạ.”
Tần Phong nói: “Ta không vòng vo, chúng ta hợp tác, cùng nhau tiêu diệt âm sào, ngươi kiếm âm đức, ta cứu tình nhân, song phương đều có lợi, thế nào?”
Diệp Thiếu Dương trầm ngâm, y cùng phe với Nhuế Lãnh Ngọc, nếu như không hợp tác với y, Nhuế Lãnh Ngọc cũng sẽ không hợp tác với mình. Thế nhưng mượn một tà linh hỗ trợ, tiêu diệt lệ quỷ và tà linh khác… nghe có vẻ không được tự nhiên lắm?
Càng nghĩ, Diệp Thiếu Dương càng hạ quyết tâm, nói: “Ta từ chối hợp tác với ngươi, ta không giống với Nhuế Lãnh Ngọc, chúng ta là người Đạo gia truyền thống, gặp quỷ bắt quỷ, gặp yêu hàng yêu, ta không bắt ngươi đã là tốt rồi, còn muốn ta hợp tác với ngươi, quên đi!”.
Tần Phong nói: “Vì sao Đạo Phong hợp tác với ta, còn ngươi thì không?”
“Hắn đã bị trục xuất ra khỏi sư môn!”. Diệp Thiếu Dương hắng giọng một cái, làm ra vẻ đại nghĩa đạo mạo, khí phách nói: “Ta là đệ tử nội môn duy nhất của Mao Sơn, ta không thể hợp tác với tà linh.”.
Tần Phong đột nhiên cười cười: “Ngươi có muốn kết bạn với Nhuế tiểu thư không?”
Diệp Thiếu Dương ngẩn ra: “Ta…”
“Nói thật đi!”.
“Khụ khụ, mắc mớ gì tới ngươi?”
Tần Phong vươn một ngón tay: “Ta chỉ cần nói với nàng một chuyện, đảm bảo cả cuộc đời này nàng sẽ không để ý đến ngươi. Có nhớ lúc ta tới tìm ngươi, ngươi đã mơ thấy gì không?”
Diệp Thiếu Dương nghe như sét đánh ngang tai, nếu để cho Nhuế Lãnh Ngọc biết mình xem nàng là đối tượng trong mộng xuân, đồng thời còn chủ động quyến rũ… Đoán chừng sẽ bị nàng dán mác cặn bã, cho vào blacklist, cả đời đừng mong hy vọng.
“Gì chứ?”. Diệp Thiếu Dương bóp bóp huyệt Thái Dương: “Ta nói trước, quy tắc là quy tắc, nhưng quy tắc cũng không nằm ngoài tình người, ta cũng không phải kẻ ngu ngốc, từ chối lòng hảo tâm giúp đỡ của người khác, tự đi tìm cái chết một mình, hừ hừ, ngươi nói có phải không? Mà chuyện ngươi bảo lúc trước… Ây dà, ta quên rồi, ngươi cũng không nhớ rõ, có đúng không?”
Tần Phong im lặng lắc đầu: “Da mặt ngươi còn dày hơn cả sư huynh ngươi. Trẻ nhỏ dễ dạy, chuyện lúc trước, chắc ta không nhớ rõ!”.
Diệp Thiếu Dương nói: “Tốt, hợp tác xong!”
Tiểu Mã đứng bên cạnh nghe lùng bùng lỗ tai, buồn bực nói: “Cái quái gì thế này, cậu nằm mơ thì có liên quan gì đến Nhuế nữ thần, tiểu Diệp tử, sao cậu đổi thái độ nhanh vậy?”
Diệp Thiếu Dương chỉ cảm thấy trên mặt nóng rát, coi như không nghe không thấy gì hết.
Tần Phong cười cười bước ra ngoài cửa, bỏ lại một câu: “Nhiệm vụ hoàn thành, ta đi thông báo cho Nhuế tiểu thư một tiếng, ngày mai bảo nàng liên hệ với ngươi.”.
“Chờ một chút!”. Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã đồng thanh kêu lên, sau đó nhìn nhau.
“Cậu có chuyện gì?”. Diệp Thiếu Dương hỏi Tiểu mã.
Tiểu Mã gãi đầu một cái: “Cậu nói trước đi!”.
Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nói với Tần Phong: “Nửa đêm ngươi đi tìm người ta, có thích hợp không?”
“Yên tâm đi, ta có biện pháp của ta, không tự tiện xông vào mộng của cô ấy đâu!”. Tần Phong nói một lời hai ý nghĩa, dời ánh mắt sang phía Tiểu Mã: “Ngươi có chuyện gì?”
Tiểu Mã đi tới trước mặt y, lấy ra từ trong bóp tấm ảnh của Trần Lâm, thoáng nhìn, đưa cho Tần Phong: “Tặng cho ngươi, ngươi giữ thì tốt hơn!”.
Tần Phong nói: “Ngươi giữ cũng không sao, dù ngươi có thích nàng ấy, nàng cũng không thích ngươi đâu!”.
“Có cần đả kích ta vậy không?”. Tiểu Mã tức giận nhìn y, khổ sở cười cười: “Bỏ đi, ta cũng chỉ thích cô ấy một năm, ngươi thích cô ấy hơn một nghìn năm, nghe xong cố sự của các ngươi, ta cũng không còn gì để nói, ta sẽ giúp ngươi cứu được hồn phách của Trần Lâm.”.
“Đa tạ.”. Tần Phong tiếp nhận ảnh chụp, tán thưởng: “Ngươi cũng là một người chí tình, tương lai nếu có chuyện gì cần tìm ta, chỉ cần nói là được!”.
“Hề hề, đúng là có chút chuyện.”. Tiểu Mã đột nhiên thay đổi sắc mặt, có chút ngượng ngùng nói: “Là vầy, ngươi không phải có thể tạo ra mộng sao, có thể giúp ta tạo một giấc mộng mà chỉ có ta và cô giáo Thương được không… Nếu thấy khó quá thì đổi mỹ nhân khác cũng được, ta sẽ cung cấp ảnh chụp!”.
Tần Phong suýt chút nữa té ngã, bất đắc dĩ cảm thán, vừa mới khen cậu ta chí tình, cậu ta đã thay đổi thái độ? Tần Phong cảm giác mặt hơi tê buốt, giận dữ rời đi.
Tiểu Mã phiền muộn leo lên giường, chui vào trong chăn, thở dài nói: “Aizzz, người ta không nể tình, đành phải tự mình tạo mộng vậy!”.
Diệp Thiếu Dương cười nói: “Cậu chớ giả bộ, cậu cố ý nói như vậy là vì không muốn để cho y nghĩ cậu vẫn còn thích Trần Lâm, có đúng không? Cậu vẫn luôn giữ ảnh của người ta trong bóp, thế nói lên điều gì, còn phải hỏi sao?”.
“Đệt, tôi sớm đã quên rồi, chỉ tại đang suy nghĩ chuyện kia có được hay không thôi!”. Tiểu Mã mạnh miệng chống chế.
Diệp Thiếu Dương không trêu cậu nữa, đóng cửa tắt đèn, chui vào trong chăn ngủ, chợt nghe tiếng Tiểu Mã lẩm bẩm: “Tôi vẫn hoài nghi Trần Lâm bị lệ quỷ hại chết, không ngờ là thật. Tiểu Diệp tử, cậu nhất định phải cứu được hồn phách của cô ấy!”.
Diệp Thiếu Dương “Ừ” một tiếng, lấy gối trùm đầu, dự định ngủ, đột nhiên cảm giác giường rung lắc, rất có tiết tấu, chẳng lẽ… Tiểu Mã đang làm chuyện bậy bạ?
“Mẹ, cậu làm gì thế?”. Diệp Thiếu Dương kéo chăn ra, nhất thời giật mình, Tiểu Mã không làm chuyện gì bậy bạ, mà là… đang khóc, lệ rơi đầy mặt.
Tiểu Mã nhanh chóng lấy tay dụi mắt, khàn khàn nói rằng: “Không có gì, bụi bay vào mắt, khó chịu thôi!”.
Trên giường cũng có bụi? Cậu nhắm mắt lại ngủ mà nó còn bay vào mắt? Đúng là thánh viện cớ, bất quá Diệp Thiếu Dương cũng không vạch trần, nằm xuống nói: “Ngủ đi!”.
Bình luận facebook