-
Chương 66-70
Chương 66 - Đi tới tháp nước
Ngủ một mạch đến khi mặt trời lên cao, Diệp Thiếu Dương mới tỉnh giấc, nhớ lại, hình như mình không tiếp tục mộng xuân, nhìn thoáng qua điện thoại di động, có một tin nhắn ngắn vừa gửi tới, là của Nhuế Lãnh Ngọc: Chín giờ rưỡi, ta ở quán rượu Nhã Lan trong thành đợi ngươi.
Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, dự cảm có chuyện gì đó không lành, tắt tin nhắn, nhìn đồng hồ: Mười giờ hai mươi ba phút...
"Chết mẹ rồi!". Diệp Thiếu Dương từ trên giường nhảy xuống, nhanh chóng mặc quần áo, Tiểu Mã liếc đôi mắt sưng húp như hai trái hồng đào, buồn bực nhìn hắn: "Vụ gì?"
"Có hẹn, trễ giờ!". Diệp Thiếu Dương mặc quần áo xong, càng nghĩ càng phiền, đã hẹn mình thì sao không gọi điện thoại trước, chỉ gửi một tin nhắn, gửi xong thì thôi, mà chờ mình không thấy cũng không biết gọi điện thoại, hoặc gửi thêm vài cái tin nhắn nữa? Nàng nghĩ nàng là ai, bất quá vì nàng là mỹ nữ, cho nên bỏ qua cho nàng.
Tiểu Mã ngáp một cái, nằm xuống ngủ tiếp, nói: "Trễ rồi còn gấp làm gì, cứ từ từ đi, tôi ngủ tiếp đây!".
Diệp Thiếu Dương hừ một tiếng, nghĩ thầm tôi vốn cũng không muốn dẫn cậu đi.
"Này, cậu không sao chứ?". Trước khi ra cửa, Diệp Thiếu Dương quay đầu lại hỏi người trên giường.
Tiểu Mã che đầu, buồn ngủ nói: "Hồi máu sống lại, nói cho cậu biết, miễn bàn chuyện trước đây!".
Diệp Thiếu Dương ra khỏi cửa, đón xe taxi, nói cho tài xế biết địa chỉ của quán rượu Nhã Lan, kết quả tài xế chẳng biết ở đâu, Diệp Thiếu Dương cũng không biết quán nằm ở đâu, lấy điện thoại gọi cho Nhuế Lãnh Ngọc, không bắt máy, đành phải bảo tài xế chạy vòng vòng trong thành tìm, cuối cùng cũng tìm được.
Quán rượu Nhã Lan không lớn, nhìn bề ngoài trông rất đặc sắc, cửa chính là loại cửa cuốn chỉ dùng gỗ thô kết hợp với chai bia để trang trí, chỉ khép phân nửa, Diệp Thiếu Dương khom lưng đi vào, liếc mắt nhìn xung quanh, nhất thời tinh thần chấn động:
Nhuế Lãnh Ngọc ngồi trên một băng ghế dài cạnh cửa sổ, hôm nay nàng mặc trang phục thoải mái: Áo thun mỏng màu vàng nhạt, quần jean màu xanh trời, mang giày thể thao, khác hẳn với người mặc trang phục bó sát ngày hôm qua, duy chỉ có khí chất là vẫn kiêu ngạo, không thể với tới.
Cả quầy rượu chỉ có mỗi mình nàng, không có thu ngân hay bartender nào.
"Xin lỗi xin lỗi, đã tới muộn, không ngờ cô còn ở đây!". Diệp Thiếu Dương ngồi xuống hàng ghế sa lon đối diện, luôn miệng xin lỗi. Kết quả Nhuế Lãnh Ngọc không thèm liếc hắn, chỉ lắc lắc ly thủy tinh có chứa một loại chất lỏng màu đỏ bên trong, đưa lên miệng hớp một ngụm.
"Đừng nói cô đang uống máu đó nhé?"
Nhuế Lãnh Ngọc suýt chút nữa phun ra ngoài, trừng mắt liếc hắn, Diệp Thiếu Dương cười hì hì: "Sáng sớm cô chạy đến quán rượu làm gì, ngay cả thu ngân cũng không có, hình như nơi này không kinh doanh?"
"Cũng bởi vì không có ai nên mới đến đây!". Nhuế Lãnh Ngọc cuối cùng cũng mở miệng: "Quán rượu này của bạn ta, lúc không có chuyện gì làm, ta sẽ đến đây ngồi một lát."
"Nam?". Diệp Thiếu Dương có chút khẩn trương.
Nhuế Lãnh Ngọc liếc hắn, không thèm trả lời, đi thẳng vào vấn đề: "Tối hôm qua Tần Phong đến tìm ngươi, ngươi chắc biết hết rồi nhỉ?".
Diệp Thiếu Dương gật đầu: "Chỉ có cố sự nhà cô là không nói nhiều lắm!".
"Hiện giờ ngươi không cần thiết phải biết.". Nhuế Lãnh Ngọc lạnh lùng trả lời: "Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, muốn phong ấn ký túc xá, không chỉ có một đường, là hai đường. Một đường nằm trong ký túc xá, đường còn lại là thông đạo ở tháp nước đối diện ký túc xá. Nơi đó thực tế là một công sự ngầm, phía dưới có thông đạo đi vào kho khí giới, năm xưa Thành Vân pháp sư phong ấn bên trong ký túc xá trước, sau đó mới dùng Đạt Ma thiền trượng phong ấn chỗ kia!".
Diệp Thiếu Dương cười nói: "Lũ quỷ Nhật thật thông minh, biết làm hai đường, tránh bị người ta bắt được cái đuôi, đáng tiếc chúng đã mời nhầm ông nội của cô, kho khí giới không dùng không nói, nhiều người chết như vậy, ông nội cô thật sự rất giỏi!".
"Ta cho ngươi biết chuyện này, không phải là để cho ngươi vuốt mông ngựa!". Nhuế Lãnh Ngọc không chút khách khí vạch trần hắn: "Hôm qua ngươi nói đúng, dùng Mao Sơn Định Hồn Thuật dẫn dụ hồn phách Phùng Tâm Vũ tới, đấu pháp với nàng, bất quá có một vấn đề, chẳng ai biết trong âm sào có bao nhiêu lệ quỷ và tà linh, vạn nhất quá đông thì sau khi mở phong ấn, chúng ta sẽ ứng phó không nổi, nếu để bọn chúng chạy ra ngoài thì sẽ phiền phức lớn.".
Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, đột nhiên hiểu được, nói: "Ý cô là, chúng ta phải vào từ lối kia?"
"Đúng, thông đạo phía dưới ắt hẳn rất hẹp, thuận tiện bày binh bố trận, ngươi là đệ tử Mao Sơn, những việc ấy là sở trường của ngươi. Đến lúc đó ngươi bày trận xong, mở phong ấn, dẫn dụ hết tất cả lệ quỷ và tà linh vào trận pháp, sẽ dễ đối phó hơn là bày trận trong ký túc xá.".
Diệp Thiếu Dương gãi đầu một cái, nói: "Ý này cũng được, có điều tôi phải đi xem địa hình trước rồi mới xác định dùng trận gì.".
"Cho ngươi biết chỗ thôi, tự đi xem đi!"
"Cô không đi?". Diệp Thiếu Dương chợt thất vọng.
"Ta muốn đi tìm Quách sư huynh của ngươi để chế tạo một số pháp khí, đến lúc đó sẽ dùng, hơn nữa chuyện này là ông nội ta truyền xuống, ta cũng chưa từng đi qua!". Nhuế Lãnh Ngọc nghiêng đầu nhìn hắn: "Bất quá đừng trách ta không nhắc nhở, cha ta đã từng đi qua đó một lần, nói rằng bên trong có một huyết trì, không biết giam giữ tà vật gì, ông không dám đi vào.".
Diệp Thiếu Dương thờ ơ mỉm cười: "Tà vật? Thi vương hay là lệ quỷ? Ngay cả Phùng Tâm Vũ tôi còn không sợ, còn sợ nó ư?"
Nhuế Lãnh Ngọc hừ một tiếng: "Năm đó pháp lực của cha ta cũng rất mạnh, ông còn không dám đi, chắc chắn bên trong không phải là thứ tầm thường. Ngươi đừng chết dưới đó nhé, không ai nhặt xác cho ngươi đâu!".
Nói xong nàng đặt chén rượu xuống, đứng dậy bảo: "Đi thôi, ở đây buổi sáng không kinh doanh.".
Diệp Thiếu Dương đứng sau lưng nàng, bước tới cửa, dò xét nói: "Không đi chào hỏi bạn trai của cô à?"
Nhuế Lãnh Ngọc liếc hắn: "Ai nói quán này của bạn trai ta?"
"Không phải sao? Vậy bạn trai cô đâu?"
Nhuế Lãnh Ngọc quả nhiên sập bẫy, trừng mắt nói: "Ta chưa có bạn trai.".
Khóe miệng Diệp Thiếu Dương khẽ nhếch, trong bụng cười vô cùng khoái chí.
Nhuế Lãnh Ngọc lái chiếc Audi A4 màu đỏ đi khỏi, Diệp Thiếu Dương nhìn theo ô tô, lấy điện thoại di động ra, vốn định gọi cho lão Quách, kêu y theo mình tới tháp nước, đột nhiên nhớ ra, Nhuế Lãnh Ngọc từng nói muốn đi tìm y chế tạo một số pháp khí, trong lòng không khỏi có chút ghen tỵ.
Hết cách, không thể làm gì khác hơn là làm đại hiệp độc hành. Diệp Thiếu Dương lấy điện thoại di động gọi cho Tiểu Mã, kêu cậu ta xách túi của mình tới, sau đó đón xe đi đến Học Viện Ngoại Ngữ, đứng trước cổng đợi một hồi, Tiểu Mã đã chạy tới, hai người cùng vào chung.
Trên đường, Diệp Thiếu Dương nói đơn giản mục đích của chuyến đi, Tiểu Mã nghe xong, chợt nhíu mày: "Huyết trì đó rốt cuộc có chứa vật gì?"
"Không biết, nghe Nhuế Lãnh Ngọc nói vậy, chỉ sợ khó lường."
Tiểu Mã vỗ vỗ vai hắn, cười nói: "Hãy chiến đấu như những người đàn ông!".
Đi tới khu nhà cũ, hai người nhìn thấy một tháp nước ở phía xa xa, Diệp Thiếu Dương liếc mắt một cái, tháp nước cách ký túc xá SỐ 4 đại khái khoảng 50 mét, vậy thông đạo phía dưới chắc chắn cũng dài như vậy.
Năm mươi mét, cũng đủ bày binh bố trận.
Ngẩng đầu nhìn, tháp nước cao khoảng 5 6 tầng lầu, tọa vững bên hông hồ nhân tạo. Bên ngoài là tường gạch đỏ, có một cửa sổ nhỏ hình vòm, Diệp Thiếu Dương suy đoán, 80% nơi này là dùng để quan sát tình hình khu vực xung quanh.
Hai người đi vòng quanh tháp nước, phát hiện ra có một cánh cửa nhỏ hình vòm bị gạch che kín, trừ nó ra không còn chỗ nào vào được nữa.
Chương 67 - Nuôi Dưỡng Nhân Huyết
Tiểu Mã chỉ vào đỉnh cửa sổ, nói rằng: "Có thể vào từ đường đó, cậu leo lên được không?"
"Bớt nói nhảm, tôi đâu phải Spider-Man."
"Ai ui, cậu sống trên núi mà cũng biết Spider-Man?"
Diệp Thiếu Dương không rảnh nói chuyện tào lao với cậu, lấy điện thoại di động ra gọi cho Lưu Minh, kể đơn giản tình huống và yêu cầu của mình, Lưu Minh thoáng trầm giọng: "Tháp nước là công trình trước giải phóng, là văn vật do Cục Văn Hóa quản lý, chúng ta tự ý đập chỉ sợ sẽ gây phiền phức. Nếu ngài không sốt ruột, tôi giúp ngài nói chuyện với Cục Văn Hóa!”.
"Quên đi, tôi đang rất gấp.". Cúp điện thoại, Diệp Thiếu Dương suy nghĩ hồi lâu, liền gọi cho Tạ Vũ Tình, nói sơ qua tình huống, Tạ Vũ Tình phản ứng rất nhanh: "Đập đi, ngươi chờ đó, ta dẫn người tới đập.".
Đợi không tới hai mươi phút, Tạ Vũ Tình đã dẫn theo hai cảnh sát cầm búa đến đập tường.
"Cửa này à?". Tạ Vũ Tình hỏi Diệp Thiếu Dương, sau khi xác nhận liền quay đầu dặn hai cảnh sát: "Đập ngay, dùng sức đập nát nó cho ta!"
Diệp Thiếu Dương thoáng lo lắng, ngăn cản nàng: "Đập thật hả, lỡ có người bảo chúng ta phá hỏng văn vật thì sao?"
Tạ Vũ Tình đảo mắt: "Cảnh sát phá án, còn quản cái gì là văn vật với không văn vật, bọn chúng có ngon thì đến đây, dám đụng tới một cọng lông của ta, ta đập chúng nó luôn!".
Diệp Thiếu Dương giơ ngón tay cái lên: "Trâu dữ!".
Mười phút sau, tường đã bị đập một lỗ hổng, đủ để một người chui vào, Diệp Thiếu Dương kiểm tra hành lý, quay đầu lại phân phó: "Phía dưới có thể gặp nguy hiểm, các người đứng chờ bên ngoài.". Nói xong hắn nhanh chóng đi vào.
Trong tháp nước không có nguồn sáng, tối đến nỗi không thấy năm ngón tay. Diệp Thiếu Dương đứng lại, định đốt đèn, đột nhiên có luồng ánh sáng từ đằng sau chiếu tới, nhìn lại, là Tạ Vũ Tình.
"Ta xuống chung với ngươi!". Tạ Vũ Tình nói.
"Cô không sợ?"
"Có tên vô lại ngươi ở đây, ta còn sợ cái gì!".
Diệp Thiếu Dương cười đen tối, ánh mắt quét tới người nàng: "Hắc hắc, cô không sợ tôi xé quần áo của cô giống như lần trước sao?"
Tạ Vũ Tình đá một cước vào mông hắn: "Ngươi đàng hoàng cho ta, dám đùa giỡn lưu manh, ta đập chết ngươi!"
Diệp Thiếu Dương xoa xoa cái mông: "Cô tắt đèn pin đi, đồ chơi này chỉ có thể chiếu được một bên, hai bên trái phải có vẻ còn tối hơn!".
Tắt đèn pin, Diệp Thiếu Dương thắp Trường Minh Chúc, bảo Tạ Vũ Tình giúp mình cầm, rút ra Đào Mộc Kiếm, thận trọng đi xuống. Tại một nơi xa lạ, hắn cũng không dám vọng động khinh thường, huống hồ Nhuế Lãnh Ngọc đã từng nói, phía dưới còn có vật yêu dị, cẩn thận một chút vẫn hơn.
Dưới chân là một cầu thang xoắn ốc bằng xi măng ôm lấy một cây cột hình trụ, bên trong là bộ phận chính của tháp nước. Cầu thang không dốc lắm, đi hơn mười mét đột nhiên có một bóng trắng từ chỗ cua quẹo nhào lên, Diệp Thiếu Dương phản ứng cực nhanh, đâm kiếm vào người nó, “vật” đó hú lên quái dị, hóa thành tinh phách bay ra ngoài.
"Là quỷ sao?". Tạ Vũ Tình run sợ hỏi.
"Đương nhiên, những chỗ không thấy ánh mặt trời, có quỷ là chuyện bình thường, chỉ là không liên quan đến âm sào.".
Càng đi về phía trước, Diệp Thiếu Dương càng cảm giác cánh tay bị Tạ Vũ Tình bám chặt hơn, gần như ôm lấy, có thể cảm nhận được mùi hương nhẹ nhàng trên người nàng, hơi thở như hoa lan quẩn quanh gáy hắn.
Diệp Thiếu Dương đột nhiên đứng lại.
"Chuyện gì đang xảy ra?". Tạ Vũ Tình lập tức ôm chặt cánh tay của hắn, khẩn trương hỏi.
"Không có chuyện gì, đang cảm thấy lâng lâng, muốn cùng cô tiếp xúc thân mật một chút, có thấy hãnh diện không?"
Tạ Vũ Tình nhéo tay hắn một cái: "Có biết đây là chỗ nào không? Lại còn muốn những thứ như vậy!”.
Diệp Thiếu Dương xoa xoa cánh tay, nói: "Vậy đổi chỗ khác nhé?"
Tạ Vũ Tình lại nhéo hắn một cái, lần này còn mạnh hơn, Diệp Thiếu Dương nhảy dựng lên, bực bội đi tiếp xuống phía dưới.
Cầu thang chỉ dài hơn mười mét, đi tới bậc cuối cùng xuất hiện một cánh cửa nhỏ nằm chính giữa cây cột, Tạ Vũ Tình dùng Trường Minh Chúc chiếu sáng, bên trong là một hơn không gian rộng chừng mười mét vuông, có rất nhiều đường ống kim loại loang lổ, rỉ sét, rối rắm phức tạp dẫn vào một cái ao hình chữ nhật.
Dưới ánh sáng Trường Minh Chúc, mặt nước bị phản xạ, có thể thấy trong ao ngập tràn nước.
Diệp Thiếu Dương có chút khẩn trương, huyết trì mà Nhuế Lãnh Ngọc từng nói, chính là chỗ này?
"Trời ạ, đã nhiều năm rồi mà vẫn còn nước!". Tạ Vũ Tình cảm thấy rất khó tin, đang muốn đi tới, Diệp Thiếu Dương liền kéo nàng lại, nhanh chóng lấy ra một hạt đậu đồng ném vào một bên, có tiếng thét chói tai vang lên, một đạo nhân ảnh hiện hình hóa thành tinh phách, tự động bay về phía cửa.
Diệp Thiếu Dương cầm Đào Mộc Kiếm trong tay, cao giọng nói: "Thiên sư Mao Sơn Diệp Thiếu Dương ở đây, tất cả mau hiện hình cho ta!"
Mấy giây sau, bốn bóng người màu xanh từ phía xa chậm rãi nổi lên, vô cùng mờ nhạt, chỉ có thể nhìn thấy là một nam ba nữ, đều là do trang phục của họ, cung kính quỳ xuống đất.
Diệp Thiếu Dương nhìn bọn họ, lạnh lùng nói: "Các ngươi làm gì ở đây, vì sao không xuống âm ty báo cáo?"
Một trong số đó vội vã dập đầu, nói: "Bẩm Thiên sư, chúng tôi là quỷ mới chết, còn một chút ân oán dương gian chưa trả xong, cả gan lưu lại nhân gian, nơi đây không có ánh mặt trời, chúng tôi chỉ ở tạm, thỉnh Thiên sư khai ân. . ."
"Làm càn, dương gian là nơi để các ngươi muốn ở thì ở sao, mau đi âm ty báo cáo!". Lập tức hắn vẽ một tờ Dẫn hồn phù, phóng ra bên ngoài, bốn con quỷ không dám phản kháng, bám vào lá bùa, bay lên không trung rồi nhẹ nhàng biến mất.
"Dáng vẻ của ngươi thật uy phong a!". Tạ Vũ Tình khen một câu: “Có điều, sao ngươi không hỏi bọn họ tình hình nơi này một chút?"
"Bọn chúng là quỷ mới chết, không biết gì đâu, hơn nữa ở đây cũng không có âm khí, cách âm sào còn xa.".
Diệp Thiếu Dương bước vào, đi một vòng quanh cái ao quan sát, trừ cánh cửa nhỏ lúc nãy ra thì không còn chỗ nào để vào nữa.
Tạ Vũ Tình cầm đèn pin kiểm tra xung quanh một chút, thất vọng nói: "Hình như không có mật đạo?"
Diệp Thiếu Dương nhìn chằm chằm vào nước ao đen đặc, nói rằng: "Mật đạo ở ngay phía dưới!"
"Làm sao ngươi biết?". Tạ Vũ Tình khiếp sợ: "Đây là huyết trì ư? Không có máu?"
Diệp Thiếu Dương chạm tay vào mặt nước, chà xát, rất mịn, trong lòng chợt phán đoán, thu Đào Mộc Kiếm lại, đổi thành Tảo Mộc Kiếm, đâm vào trong nước, lập tức một tiếng “Xoạt” vang lên, chỗ Tảo Mộc Kiếm vừa đâm, nước sôi sùng sục, nổi tầng tầng lớp lớp bọt nước, Tạ Vũ Tình giật mình đến gần nhìn, thất thanh kêu lên: "Trời ạ, nước đã đổi sang màu đỏ!"
"Đây là máu, máu người!". Diệp Thiếu Dương không đổi giọng nói: "Cả ao này đều là máu người.".
Tạ Vũ Tình hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa té ngã, vội vàng lui về phía sau mấy bước, run giọng nói: "Tên vô lại, ngươi đừng làm ta sợ!"
"Dọa cô làm gì!". Diệp Thiếu Dương rút ra Tảo Mộc Kiếm, trên thân kiếm vẫn còn dính máu loãng sôi trào, trong phút chốc bốc hơi sạch sẽ.
"Phía trên ao máu phủ một lớp thi du, được ao máu hút hết thi khí, cho nên không ngửi thấy mùi. Thi du phủ trên mặt nước, cắt đứt không khí, khiến ao máu vài thập niên cũng không khô cạn.". Diệp Thiếu Dương cau mày, nhìn huyết trì, nói tiếp: "Ao máu đụng phải Tảo Mộc Kiếm lập tức bị bốc hơi, nói rõ phía dưới tất có vật yêu dị, tôi hiện giờ đang tự hỏi, thứ dọa cha của Nhuế Lãnh Ngọc sợ hãi, rốt cuộc là thứ gì?"…
Chương 68 - Gặp nạn trong ống bơm
Tạ Vũ Tình nghe xong sợ đến mức sắc mặt trắng bệch: "Làm sao bây giờ?"
"Tôi ở lại sắp xếp, cô đi tìm mấy người cảnh sát điều một máy bơm và một ống bơm nước cỡ lớn đến đây, càng nhanh càng tốt, chúng ta phải tháo nước trong ao.".
Tạ Vũ Tình ngẩn ra: "Ống bơm nước không bị ăn mòn chứ?"
"Ống bơm nước không phải là pháp khí, không thành vấn đề.". Đột nhiên hắn sực nhớ, huyết thủy không thể tùy tiện thải ra bên ngoài, tà khí quá nặng, dễ dẫn tới quỷ hồn, vạn nhất nó tồn lưu ở một chỗ nào khác thì sẽ hình thành nên âm sào nhỏ, suy nghĩ một chút, liền gọi điện thoại cho lão Quách, không chừng Nhuế Lãnh Ngọc cũng sẽ đi cùng, ai ngờ vừa bấm số xong, chỉ nghe hai tiếng Tít…tít… rồi tự tắt.
"Không có tín hiệu, thật ăn hại!". Diệp Thiếu Dương đưa điện thoại cho Tạ Vũ Tình.
"Cô mau ra ngoài gọi cho sư huynh tôi, kể mọi chuyện cho huynh ấy nghe, bảo y nhanh chóng đến đây, nhớ nói cho y biết cách xử lý huyết thủy và dặn y mang theo nhiều pháp khí!".
Tạ Vũ Tình tiếp nhận điện thoại, rụt rè nói: "Ngươi không đi chung với ta sao? Phía trên tối lắm, ta... sợ.".
Diệp Thiếu Dương liếc nàng một cái, tự dưng xuống đây nàng lại thay đổi phong cách nữ hán tử, trở thành một con chim nhỏ nép vào lòng người khác, thật cảm thấy có chút không quen, buồn bực nói: "Cô đi chung với tôi mấy ngày, đã gặp qua không biết bao nhiêu quỷ, cũng đã giết không ít cương thi, sao bây giờ lại nhát gan như thế?"
Tạ Vũ Tình nói: "Mỗi ngày đều ăn cơm là sẽ không đói bụng sao? Hơn nữa ta giết cương thi trong sơn cốc, lúc đó có nhiều người, cương thi cũng không kinh khủng như ở đây, tối mù tối mịt..."
"Được rồi được rồi, cô mau lên đi!". Diệp Thiếu Dương đặt một tay lên thành ao, ngưng trọng nói: "Vừa rồi Tảo Mộc Kiếm đã làm kinh động ‘vật’ bên dưới, tôi có thể cảm nhận được nó đã thức tỉnh, phải nhanh chóng bố trí, cô mau đi đi!".
Tạ Vũ Tình sợ đến sắc mặt lúc trắng lúc xanh, vội vàng xoay người, chạy ra ngoài.
Diệp Thiếu Dương đứng bên bờ huyết trì, suy nghĩ một chút, hoài nghi nơi này là một chỗ nuôi thi, trong đó chắc chắn có cương thi, có lẽ là thủy thi, vì vậy hắn cởi túi xách xuống, lấy ra đấu mực, kéo một đoạn hồng tuyến lớn, sau đó lấy một khối Long Tiên Hương (1) chà xát lên dây hồng tuyến. Bản thân Long Tiên Hương không phải là pháp khí, mà là dược vật, có thể hấp thu thi khí, tương tự như gạo nếp, nó có tính chất tự nhiên dùng để áp chế cương thi.
(1) Long Tiên Hương: Còn gọi là Long Diên Hương, ở Phương Tây gọi là tro hổ phách (Ambergris), là một chất sáp màu xám hoặc đen xỉn được tạo ra trong hệ tiêu hóa của cá nhà táng, dễ cháy, có vị thơm. Trước đây, Long Tiên Hương được sử dụng trong ngành công nghiệp sản xuất nước hoa, nhưng ngày nay nó đã được thay thế phần lớn bằng vật liệu tổng hợp và chỉ còn được sử dụng trong một số loại nước hoa đắt tiền. Hình ảnh:
Hắn đi vòng quanh huyết trì, cứ cách mỗi 10 cm thì dùng đấu mực bắn một cái, để lại một đạo hồng ấn. Bố trí toàn bộ pháp đàn xong cũng tốn khoảng hai mươi phút.
Diệp Thiếu Dương lau mồ hôi nhìn nước ao khẽ rung động, có lẽ vật bên dưới đang di chuyển! Nó là cương thi, là yêu, hay là tà vật gì khác?
Trong lòng hắn không khỏi có chút khẩn trương, một huyết trì được trải thi du tẩm bổ hơn bảy mươi năm, mặc kệ bên trong là tà vật gì cũng đều rất khó đối phó.
Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một chút, nếu như đó là Sát thi thì chỉ với đấu mực cùng huyết tuyến, chắc chắn sẽ không áp chế được nó, sau đó hắn lấy từ trong túi ra một bao gạo nếp, rải đều quanh ao.
Phía sau đột nhiên vang lên tiếng bước chân, Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn, Tạ Vũ Tình đã dẫn theo một đám người chạy xuống, trong đó còn có cả Lưu Minh.
"Diệp tiên sinh, nghe ngài gọi điện thoại, tôi liền chạy tới, Cục Văn Hóa bảo không được phá hư kết cấu nội bộ..."
Diệp Thiếu Dương khoát tay: "Bây giờ mà còn nói cái này, khi nào sống sót ra ngoài rồi hãy nói.".
Chỉ một câu mà làm cho mọi người mặt trắng bệch.
Diệp Thiếu Dương nhìn về phía lão Quách đang xách một túi lớn, hỏi: "Sư huynh, Nhuế Lãnh Ngọc không tới sao?"
"Nàng ở chỗ ta chế pháp khí rồi, nàng bảo nàng tin tưởng đệ có thể giải quyết hết, không cần hỗ trợ.".
Diệp Thiếu Dương không nói gì thêm, chính hắn cũng chưa từng tin tưởng mình như thế.
Lão Quách bước tới chạm nhẹ tay vào ao máu, chà xát, biểu tình trở nên ngưng trọng.
"Phía dưới này là gì?".
"8/10 là Sát thi được huyết trì nuôi dưỡng.". Diệp Thiếu Dương đặt một chân lên mép ao, nhìn chằm chằm vào chiếc túi sau lưng lão Quách: "Có mang hùng hoàng và rượu gạo không?"
"Có, ta nghe Tạ cảnh sát kể lại đại khái, cho nên mang theo nhiều đồ, nghĩ đệ có thể sẽ cần tới.". Lão Quách cởi túi xuống, đột nhiên hỏi: "Đệ trả tiền?"
"Dĩ nhiên không phải.". Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn Lưu Minh: "Đúng lúc lắm, Lưu hiệu phó, hôm qua chúng tôi ở Tề Vân Sơn giết một trăm con lục mao cương thi, thiếu chút nữa ngỏm củ tỏi, có Tạ cảnh sát làm chứng, tôi đã nói với sư huynh tôi, ông trả cho y năm vạn thù lao, không thành vấn đề chứ?"
"Còn có ba vạn của tôi!". Tiểu Mã lớn tiếng nói.
"Chuyện này...". Lưu Minh há hốc mồm: "Những con cương thi kia có liên quan tới trường tôi ư?"
"Dĩ nhiên!". Tiểu Mã tiến đến bên cạnh lão, nghiêm túc nói: "Ông không biết đâu, tất cả cương thi đều là do Phùng Tâm Vũ chỉ huy, Phùng Tâm Vũ đang chuẩn bị phái chúng nó tiến đánh trường học, chúng tôi liều mạng ngăn trở, nếu không bây giờ trường của ông đã tan tành rồi, chưa kể còn thây phơi khắp nơi...".
Lưu Minh sợ run cả người: "Được được, không thành vấn đề, tôi bỏ tiền, bao giờ xong hết tôi sẽ bỏ tiền.".
Diệp Thiếu Dương lấy hùng hoàng và rượu gạo từ trong túi của lão Quách ra, hai người cùng nhau hành động, rải đầy một vòng ven huyết trì, Diệp Thiếu Dương nhìn mọi thứ hoàn tất, lúc này mới quay đầu lại hỏi Tạ Vũ Tình : "Máy bơm và ống bơm đâu?"
"Đã lấy!”. Tạ Vũ Tình chỉ huy vài tên cảnh sát khiêng máy bơm và ống bơm nước đến, cả đám vô cùng khẩn trương hoảng hốt, đối với bọn họ, hiện trường hung án đầy máu cũng không đáng sợ bằng những chuyện thần bí linh dị này, bọn họ cũng chỉ là người bình thường, cũng có bản năng sợ hãi.
"Ta đi trước giăng lưới chu sa, lọc bỏ huyết thủy, đồng thời sắp xếp đường thoát nước.". Lão Quách vừa nói vừa đi ra ngoài, quay đầu lại nhìn Lưu Minh, vươn năm ngón tay: "Nhớ thêm tiền nhé, năm nghìn đồng, thấy ngươi quen biết nên giảm giá rồi đó!".
Lưu Minh lau mồ hôi, cho tới bây giờ, lão có cảm giác như mình là con dê béo ú để dân tình cùng nhau xẻo thịt.
Diệp Thiếu Dương chỉ huy mọi người khiêng máy bơm cẩn thận đặt cạnh huyết trì, dây điện nối từ mặt đất, máy bơm mở tối đa, ồ ồ hút huyết thủy.
Diệp Thiếu Dương cầm trong tay Tảo Mộc Kiếm đứng bên cạnh ao, lệnh cho mọi người lui về phía sau, nước ao càng lúc càng ít, lúc này lão Quách đã trở về, chứng tỏ hết thảy đều đã xong xuôi. Diệp Thiếu Dương chỉ giữ một mình y lại, đuổi những người khác đi ra ngoài, cắt ngón tay, viết một tờ Ngự huyết phù dán lên cổng, cứ như vậy, vật bên trong sẽ không thể ra khỏi cổng, đả thương người khác.
Lão Quách cầm súng chu sa, rất khẩn trương, cũng rất hưng phấn, Diệp Thiếu Dương đứng ở phía sau, nếu quả thật có chuyện gì bất trắc thì đã có hắn chống đỡ, mình chỉ có thể giúp vài chuyện nhỏ nhặt.
"Ục...ục…". Một thanh âm kỳ quái từ trong huyết trì vang lên, máy bơm kịch liệt rung động, tự đứt cầu dao, không hút nữa.
"Không hay rồi, vật kia đã chặn máy bơm nước!". Diệp Thiếu Dương nhíu mày, nói với lão Quách: "Chúng ta tiến lên kéo ống bơm ra xem!”.
Hai người cùng nhau bước đến kéo ống bơm nước, cảm giác dường như nó đã chìm xuống sâu, kéo mãi không được, vì vậy gọi Tiểu Mã chạy đến giúp sức, ba người dùng sức, cuối cùng cũng kéo lên được, đặt trên bờ. Diệp Thiếu Dương ngồi xổm xuống, cúi đầu quan sát bên trong, ống bơm nước to bằng thân thể một người trưởng thành, bên trong tối om, không nhìn thấy gì cả.
Diệp Thiếu Dương bảo Tiểu Mã: "Thử mở máy bơm lại lần nữa!”. Đang lo lắng mình bị hút vào, hắn định đứng lên đi qua bên cạnh, kết quả, hắn đã đánh giá thấp công suất máy bơm, chốt vừa mở, chỉ nghe Vụt một tiếng, máy bơm đã hút cả người hắn vào…
Chương 69 - Quái lông vàng
Tiểu Mã há hốc mồm, nhanh chóng tắt mô-tơ, chạy tới ống bơm nước quan sát thì thấy Diệp Thiếu Dương bị hút vào sâu 2 mét, chỉ có thể nhìn thấy hai chân, vội vàng hét lên: "Tiểu Diệp tử, cậu không sao chứ?"
Không có gì, làm cậu bị dọa hết hồn, Diệp Thiếu Dương chầm chậm hồi thần, vội nói: "Mau kéo tôi ra ngoài."
Tiểu Mã và lão Quách mỗi người ôm lấy một chân, cố sức kéo hắn ra ngoài. Lão Quách quay đầu cười nói với Tiểu Mã: "May mà tiểu tử ngươi phản ứng nhanh, nếu không chúng ta phải tìm hắn trong hố tự hoại, mắc công ta đem ống bơm đến đó nữa!".
Diệp Thiếu Dương trong lúc chui ra bất chợt ngửi thấy một mùi kỳ dị, tập trung quan sát, đối diện nửa mét có hai đốm sáng màu xanh biếc như hạt châu, lúc sáng lúc tối, lập tức cả kinh, phản ứng kịp, đây là tà vật trong huyết trì! Hai hạt châu xanh chính là hai con mắt của nó!
Thì ra nguyên nhân máy bơm nước trục trặc là do hút phải nó!
Bên trong đen kịt không nhìn thấy tướng mạo tà vật, chỉ có thể thấy hai con mắt màu xanh và nghe tiếng thở dốc ồm ồm của nó. Diệp Thiếu Dương đột nhiên khẩn trương, nếu hắn đang ở bên ngoài thì cho dù là thi vương hắn cũng dám liều mạng chiến đấu, thế nhưng ở đây không gian hẹp, cánh tay cũng không thể vươn ra, vạn nhất nó xông tới thì mình khó đối phó.
Bên ngoài, Tiểu Mã và lão Quách vừa tán gẫu vừa chầm chậm kéo hắn ra, hai người này đúng là trời sập cũng không biết. Diệp Thiếu Dương muốn nhắc nhở bọn họ nhanh lên một chút, lại sợ mở miệng sẽ làm kinh động đến tà vật kia, gấp đến độ mặt đầy mồ hôi, ai ngờ, đối phương chợt cử động, từ từ bò tới chỗ hắn.
Mẹ kiếp! Diệp Thiếu Dương chửi thầm một câu, nếu như chết tại đây thì thật đúng là “cái chết vĩ đại nhất lịch sử”, lập tức lặng lẽ cắt ngón giữa, dùng máu vẽ lên lòng bàn tay trái Chưởng Tâm Lôi, vừa vẽ xong, đã thấy vật kia nhào tới.
Diệp Thiếu Dương chật vật vươn cánh tay, một chưởng vỗ vào đầu nó, kết quả lòng bàn tay tê rần, cảm giác như bị thứ gì đó nhọn hoắt đâm vào, bất quá Chưởng Tâm Lôi cũng phát huy tác dụng, đánh đối phương văng thật xa.
"Mau lên, kéo tôi ra ngoài, bên trong có cái gì đó!". Diệp Thiếu Dương lập tức kêu to.
Tiểu Mã và lão Quách kinh ngạc, nhanh chóng lôi Diệp Thiếu Dương ra, ngay sau đó là một bóng đen xông tới, nhảy Tõm vào huyết trì.
"Vật gì vậy?". Lão Quách cả kinh.
Diệp Thiếu Dương thở hổn hển đi tới bên cạnh ống bơm nước, giơ tay quệt một chất lỏng sền sệt trên ống bơm, chà xát, đưa lên mũi ngửi, biểu tình ngưng trọng: "Không phải cương thi, cũng không phải thủy thi.".
Lão Quách nói: "Chẳng lẽ là yêu?"
"Không biết, loại khí tức này... đệ chưa ngửi thấy bao giờ.". Diệp Thiếu Dương nhìn vũng máu, nghĩ thầm, chả trách cha của Nhuế Lãnh Ngọc không dám xuống dưới, thứ này ngay cả mình đều không biết, chỉ sợ rằng khó đối phó.
Lão Quách trợn tròn mắt, cả kinh nói: "Đến đệ cũng chưa từng thấy, vậy nó là thứ quỷ gì?"
Nhờ vào kinh nghiệm lúc trước, biện pháp bơm nước không khả thi, Diệp Thiếu Dương bèn suy nghĩ một chút, nói với lão Quách: "Huynh có vôi sống không?"
Lão Quách ngẩn ra: "Không có, ta không chết chìm nên không dùng đồ chơi đó. Nếu đệ cần thì ta đi lấy."
Lúc này Lưu Minh ở bên ngoài chen vào một câu: "Vôi sống các ngài nói, là loại vôi bình thường?". Thấy Diệp Thiếu Dương gật đầu, lão vội vàng nói: "Ở trường chúng tôi có một loại sơn lót có chứa khá nhiều vôi, nếu cần thì tôi đi lấy!".
"Đi đi, lấy 50 kg lại đây."
Lưu Minh lập tức đồng ý, dẫn theo hai tên cảnh sát đi lấy vôi.
Tiểu Mã buồn bực nói: "Tiểu Diệp tử, tôi chưa từng thấy cậu dùng vôi nha, vì sao lần này lại dùng nó?"
"Vôi vô tác dụng với quỷ, ít tác dụng với cương thi, thế nhưng yêu sợ nhất là vôi.".
"Yêu?". Tiểu Mã gãi đầu một cái: "Mấy con như trư yêu, thụ yêu v.v… đó sao? Chúng ta hình như chưa từng đấu qua yêu, có lợi hại hơn quỷ và cương thi không?"
"Lợi hại hơn cương thi, thông minh hơn cương thi, thủ đoạn công kích cũng đa dạng hơn, tốc độ nhanh hơn, rất khó đối phó.". Diệp Thiếu Dương trầm giọng nói.
Mười phút sau, ba người Lưu Minh đã khiêng theo một túi vôi trở về, Diệp Thiếu Dương chờ họ đến, đuổi Tiểu Mã ra ngoài, cùng lão Quách dời vôi đến bên huyết trì, đổ toàn bộ xuống ao.
Vôi sống vào nước lập tức sôi trào, bốc lên từng đợt khói trắng.
Diệp Thiếu Dương rút ra Tảo Mộc Kiếm, đứng bên huyết trì lặng lẽ chờ đợi. Phía sau truyền đến thanh âm kinh ngạc của Tiểu Mã: "Tiểu Diệp tử, vì sao không cầm Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, không phải công lực của nó mạnh hơn sao?"
Diệp Thiếu Dương liếc cậu ta: "Bảo kiếm phải giữ linh khí, không thể tùy tiện xuất khỏi vỏ, thời điểm mấu chốt mới có thể phát huy uy lực. Cậu im lặng giùm tôi, đừng nói nhảm nữa!".
Đợi không quá năm phút, một góc huyết trì bắt đầu có bọt nước Ùng…ục… nổi lên, Diệp Thiếu Dương hít vào một hơi, nói với lão Quách nói: "Chuẩn bị cho tốt, nó lên đấy!"
Vừa mới dứt lời, chỉ nghe Ùm một tiếng, một vật đen thùi từ trong nước nhảy ra, mọi người không khỏi cả kinh, nhìn kỹ thì thấy là một loài động vật có ngoại hình như khỉ, cả người phủ đầy lông vàng, vóc dáng không cao, rất gầy, thể hình tựa như một thiếu niên chừng mười mấy tuổi, hai tay nhỏ và dài, một bàn tay chỉ có bốn ngón tay dính với nhau như màng chân vịt, cả khuôn mặt đỏ bừng, không có lông, hai mắt như cá chết lòi ra bên ngoài, phát lục quang sáng chói.
Đáng sợ nhất là cái miệng của nó, vô cùng dài như mõm cá sấu, hai hàm răng giao nhau chìa ra, một chất lỏng xám đen đọng trên kẽ răng, thỉnh thoảng nhễu xuống mặt đất.
Thứ này vừa lên bờ đã nhảy dựng lên, run rẩy đi tìm nơi có nước, tựa hồ rất muốn rửa sạch đống vôi trên người.
"Đây là quái vật gì?". Tạ Vũ Tình thấp giọng hỏi, mọi người chợt hồi phục tinh thần, tuy rằng đều đứng ngoài cửa, song theo bản năng vẫn lui về phía sau, vẻ mặt kinh sợ.
Diệp Thiếu Dương nghe thấy cũng nổi lên một ý niệm trong đầu: Vật này nhìn qua trông như yêu, thế nhưng là yêu gì? Mình thật sự chưa hề thấy qua, Diệp Thiếu Dương rất nhanh hồi tưởng lại Mao Sơn điển tịch, thế nhưng trong sách cũng không nhắc tới.
Con bà nó, kệ mợ nó là yêu gì, ta cứ đánh thôi!
Diệp Thiếu Dương đọc một lần thần chú kích hoạt chu sa tuyến, trong nháy mắt, vô số hồng quang bay ra kết thành một tấm lưới trên trời, vây bắt quái lông vàng.
Quái lông vàng phản ứng rất nhanh, biết có nguy hiểm, lập tức nhảy lên, đánh vào lưới chu sa, cư nhiên đụng phải mười mấy đạo huyết tuyến, nhất thời bị đẩy trở lại, đạp lên gạo nếp phủ kín bờ huyết trì, một làn khói đen bốc lên, tiếng Xèo…xèo… vang bên tai không dứt, cả không gian tràn ngập mùi thịt hôi thối bị đốt cháy.
Huyết tuyến đấu mực từ trên trời giáng xuống bao lấy quái lông vàng, Diệp Thiếu Dương hai tay giao nhau, kết thành pháp ấn, không ngừng biến hóa, khống chế lưới chu sa chặt chẽ, giam quái lông vàng vào bên trong, máu đen không ngừng chảy ra, phát sinh một mùi máu tươi khó ngửi.
"Tam Thanh sắc lệnh, địa hỏa hàng lâm! Cấp cấp như luật lệnh!".
Diệp Thiếu Dương vung tay lên, Địa hỏa phù lập tức bay xuống dưới chân nó, làm mồi lửa cho hùng hoàng và rượu gạo bùng cháy, hừng hực thiêu đốt, nó liều mạng giãy giụa, làm đủ mọi cách cũng không thể trốn khỏi lưới chu sa, bất ngờ há to đôi mồm như cá sấu gầm rú kinh dị, khiến mọi người xung quanh khiếp sợ…
Chương 70 - Kappa
Diệp Thiếu Dương cảm thấy hơi yên tâm, nếu cứ tiếp tục như vậy, không đến nửa khắc, quái lông vàng sẽ bị đốt thành một đống than.
Đúng lúc này, một đống côn trùng từ trong lớp da bị cháy của quái lông vàng bò ra, đủ mọi loại giáp xác lớn nhỏ, vỏ ngoài xanh biếc bám đầy bụi chui ra khỏi lưới. Bọn chúng nhanh chóng bị liệt hỏa thiêu chết, thế nhưng phần lớn vẫn nhảy ra khỏi vòng lửa, bò nhanh chóng tới chỗ Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương liếc mắt liền nhận ra đây là thi rùa (1), là hình thái tiến hóa của thi trùng, có thể chủ động công kích người, độc thi trong cơ thể chúng có tính ăn mòn cao, lập tức kêu lão Quách: "Bây giờ đệ kết ấn, không thể dừng, còn lại giao cho huynh!"
(1) Thi rùa: Một loài tiểu trùng trông như con baba cực kỳ kinh dị, tụ tập trong cơ thể cương thi, hấp thu thi khí. 1 loài tương tự con Betty ăn lưỡi. Loài này có trong Đạo mộ bút ký.
Lão Quách lấy ra súng chu sa, bắn Đùng…đùng… vài phát, tiêu diệt được mấy con, khổ sở nói: "Nhiều như vậy, làm sao ta ứng phó hết! Tiểu Mã đâu?". Sau đó quăng túi đeo lưng qua cho cậu: "Tìm chu sa trong túi giấy màu vàng, rắc bên người tiểu sư đệ rồi đốt lửa lên, mau, mau lên!".
Tiểu Mã mở túi đeo lưng, đổ đồ vật bên trong ra nền đất, luống cuống tay chân tìm, mò mẫm làm sao chạm phải một cái túi nhỏ mềm mềm thắt dây, nói: "Mẹ kiếp, Durex, không ngờ lão Quách huynh khẩu vị nặng như vậy!".
Lão Quách đỏ mặt, mắng: "Đó là người khác nhét vào trong túi của ta. Cậu không có việc gì làm à, mau mau tìm chu sa!".
Tiểu Mã quét mắt qua thì thấy có rất nhiều gói giấy dùng tơ hồng thắt thành hình chữ thập, trông giống như một bao thuốc nổ: "Màu vàng, màu vàng...". Tiểu Mã cầm lấy một túi, hỏi: "Lão Quách, cái này phải không?".
Lão Quách đang bắn thi rùa, không rảnh quay đầu lại nhìn, chỉ nói: "Màu vàng là đúng, nhanh lên, ta chỉ có một khẩu súng thôi, không chống nổi!".
“Xem tôi đây!". Tiểu Mã tháo bọc giấy, rải đều bột phấn dưới chân Diệp Thiếu Dương, sau đó đốt lửa lên, kết quả Đùng một cái, ngọn lửa bốc cao 2 mét, hơi nóng trực tiếp đánh bay Diệp Thiếu Dương quỳ rạp xuống đất, cảm giác phía sau lưng nóng hổi, quay đầu lại nhìn thì thấy quần áo bị thiêu cháy , đâu còn nhớ phải làm phép, lập tức lăn dưới đất vài vòng dập tắt lửa, sau đó đứng lên phủi phủi, tất cả đều là tro bụi, mắng Tiểu Mã: "Cậu làm gì thế?".
"Tôi… Chu sa uy lực lớn như vậy?". Tiểu Mã trợn mắt há mồm: "Còn mạnh hơn thuốc nổ nữa a!".
Bị đại hỏa thiêu đốt, thi rùa cũng chết không ít, lão Quách dùng súng bắn nốt đám còn lại, đi tới bên cạnh đống lửa, sờ soạng bột phấn vừa đốt, ngửi ngửi, quát to: "Con mẹ nó, thuốc nổ chứ gì, đây là lưu huỳnh (2)! Cậu lấy lưu huỳnh thay chu sa, muốn giết người hả?".
(2) Lưu huỳnh: (Ghi cho ai không biết) Là một chất gây nổ dùng chủ yếu trong thuốc súng, diêm, thuốc trừ sâu và thuốc diệt nấm. Thời trung cổ dùng lưu huỳnh làm nguyên liệu để chế thuốc nổ đen (hỏa dược), vừa làm thuốc nổ vừa làm thuốc súng và vừa làm thuốc cháy
Tiểu Mã lau mồ hôi, ngập ngừng nói: "Tôi đâu biết cái nào là chu sa, cái nào là lưu huỳnh, huynh bảo lấy túi giấy màu vàng, cái này không phải màu vàng sao?".
Lão Quách còn muốn mắng cậu vài câu, đột nhiên từ phía quái lông vàng truyền đến một tiếng động kỳ dị, quay đầu lại nhìn, quái lông vàng đang xé rách lưới chu sa, rất nhanh đã xé được một lỗ hổng.
Một vật màu đỏ như máu từ đỉnh đầu trọc lóc của nó bò ra ngoài, bộ dáng giống như con nhện lai con cua, dùng ít nhất năm móng vuốt của mình mở đầu quái lông vàng, dùng sức nhảy qua lưới chu sa, bay về phía Diệp Thiếu Dương, Diệp Thiếu Dương nặn một pháp quyết vỗ vào đầu nó, đánh nó bay ra xa, đột nhiên cảm thấy tay mình tê rần đau đớn, vội vã kêu lên: "Mọi người cẩn thận, trong cơ thể nó có độc yêu!".
Quái vật kia tựa hồ cũng biết Diệp Thiếu Dương khó đối phó, sau khi bị đánh bay đi thì bay về phía lão Quách, tốc độ rất nhanh.
“Tiên sư nhà nó, ngay cả quái vật cũng biết bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh!". Lão Quách mắng một tiếng, nhắm vào người nó bắn một phát, quái vật bay lên tránh thoát, lão Quách ngẩn ra, định phản kích thì đã chậm, quái vật nhào tới trước ngực y cắn một cái, lão Quách cảm thấy trước ngực tê rần, không cần phải nói, nhất định là chân nó đã đâm vào thịt mình, lập tức y cắn chót lưỡi, phun vào nó một ngụm máu.
Máu của y không có tác dụng mạnh như máu của Diệp Thiếu Dương, nhưng tốt xấu gì cũng là máu pháp sư, quái vật cả người run lên, buông lão Quách ra, bay về phía sau, trở lại đầu của quái lông vàng, chui vào kẽ hở trên đỉnh đầu nó.
Diệp Thiếu Dương nhìn thấy hết sức kinh hãi: Đây rốt cuộc là quái vật gì, vì sao lại ký sinh trên người quái lông vàng? Chúng có quan hệ như thế nào?
Lúc này quái lông vàng đã hoàn toàn phá vỡ lưới chu sa, bộ lông vàng bị địa hỏa đốt trụi lộ ra một làn da trắng xám, làn da này dường như có thể tránh lửa, nó từ bên trong nhảy ra mà không bắt một chút lửa nào, rống lên kỳ quái, đánh về phía Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương cầm Tảo Mộc Kiếm trong tay, cùng nó so chiêu, cảm giác quái lông vàng mạnh như trâu, lại còn da dày thịt béo, Tảo Mộc Kiếm đâm vào người nó hầu như không tạo thành tổn thương nào, đành đổi công thành thủ, có thể tránh thì tránh, trong lòng luôn tự hỏi, phàm là yêu vật tất có sơ hở, chẳng biết sơ hở của con yêu quái này ở đâu?
Đột nhiên, có tiếng Tạ Vũ Tình vang lên ngoài cửa: "Tên vô lại, ta biết rồi, đây là Kappa, nhất định là Kappa!".
Diệp Thiếu Dương cả kinh: "Cái gì?"
"Kappa đó, lúc trước ta có xem một bộ phim điện ảnh nói về Kappa, dáng vẻ y hệt con này, mỏ nhọn, trên chân có màng, sinh trưởng trong nước…".
Diệp Thiếu Dương đột nhiên cả kinh, đúng rồi, đây là Kappa! Một trong những yêu quái nổi tiếng tại Nhật Bản! Mình toàn nghĩ tới yêu quái truyền thống của Trung Quốc, đã quên mất nơi này là do người Nhật Bản xây dựng, dùng yêu quái Nhật Bản canh giữ là hoàn toàn bình thường.
Diệp Thiếu Dương nhớ lại trong điển tịch những miêu tả về Kappa, trừ những đặc trưng mà Tạ Vũ Tình vừa nói thì điểm đặc biệt nhất chính là rãnh sâu trên đầu nó, bên trong có một lớp nước, lực mạnh như trâu, rất hung mãnh, truyền thuyết nói chỉ cần tháo hết nước trên đỉnh đầu nó thì sức lực của Kappa sẽ giảm 80%.
Từ cục diện trước mắt, xem xét lại những tin đồn thì có chút chênh lệch. Hiện tại trên người Kappa có một loại quái vật ký sinh, cũng là từ lớp nước trên đỉnh đầu bò ra, Diệp Thiếu Dương tin tưởng, chỗ đó chắc chắn là tử huyệt của nó, lập tức gọi lão Quách: "Sư huynh, cầm Tảo Mộc Kiếm chém vào chân nó , Tiểu Mã giữ chân, nhớ chứ ý!".
"Được!". Lão Quách rút ra Tảo Mộc Kiếm, gia nhập chiến trường, nghĩ thầm một đấu một thì đánh không lại quái lông vàng nhà ngươi, bây giờ tiểu sư đệ xung phong, lão tử lại trợ thủ, còn sợ ngươi sao?
"Xem Mao Sơn Địa Linh Kiếm Pháp của ta đây!." Lão Quách cầm Tảo Mộc Kiếm múa may hoa mắt, chém ba đường vào người Kappa, sau đó lại nhắm vào hai cái màng chân của nó chém tróc da bong thịt, Kappa kêu Quạc…quạc… đau đớn, thế nhưng Diệp Thiếu Dương tấn công quá nhanh, khiến cho nó căn bản không còn cơ hội bận tâm lão Quách.
Tiểu Mã vừa thấy hai người chiến đấu thì vô cùng thống khoái, tâm lý hiếu chiến dâng lên, thừa cơ tiến lên ôm lấy hai chân của nó, kêu to: "Lão Quách, chém nó!".
Lão Quách cắt đầu ngón tay chà lên thân Tảo Mộc Kiếm, cao giọng niệm chú: "Thiên địa vô cực, càn khôn tá pháp! Phá!", một kiếm chém vào hai chân Kappa. Mũi kiếm được lão Quách dùng pháp lực thúc đẩy, vừa chém vào hai chân nó, lập tức nghe một tiếng Răng…rắc…, xương đùi bị gãy đôi.
"Ngao…". Kappa rên rỉ, giơ hai tay như hai lưỡi dao sắc bén đâm về phía đầu Tiểu Mã.
"Cẩn thận!". Tình thế cấp bách, lão Quách đá một cước vào mặt cậu, đạp cậu lăn qua một bên, Tiểu Mã há mồm định mắng, đột nhiên thấy hai bàn tay của nó cắm sâu vào chỗ mình vừa ngồi ba tấc.
Tiểu Mã nhất thời sợ tới mức ba hồn không thấy bảy phách, sức mạnh thật khủng khiếp, nếu như vừa nãy cắm vào đầu mình thì chắc chắn nát như quả hồng dầm! Tuy rằng bị đá một cước nhưng vẫn còn tốt hơn bị đâm nát đầu.
Tiểu Mã thở hổn hển, vừa mới dừng một chút, không ngờ Kappa đã rút ra hai tay, tiếp tục đâm về phía cậu…
Ngủ một mạch đến khi mặt trời lên cao, Diệp Thiếu Dương mới tỉnh giấc, nhớ lại, hình như mình không tiếp tục mộng xuân, nhìn thoáng qua điện thoại di động, có một tin nhắn ngắn vừa gửi tới, là của Nhuế Lãnh Ngọc: Chín giờ rưỡi, ta ở quán rượu Nhã Lan trong thành đợi ngươi.
Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, dự cảm có chuyện gì đó không lành, tắt tin nhắn, nhìn đồng hồ: Mười giờ hai mươi ba phút...
"Chết mẹ rồi!". Diệp Thiếu Dương từ trên giường nhảy xuống, nhanh chóng mặc quần áo, Tiểu Mã liếc đôi mắt sưng húp như hai trái hồng đào, buồn bực nhìn hắn: "Vụ gì?"
"Có hẹn, trễ giờ!". Diệp Thiếu Dương mặc quần áo xong, càng nghĩ càng phiền, đã hẹn mình thì sao không gọi điện thoại trước, chỉ gửi một tin nhắn, gửi xong thì thôi, mà chờ mình không thấy cũng không biết gọi điện thoại, hoặc gửi thêm vài cái tin nhắn nữa? Nàng nghĩ nàng là ai, bất quá vì nàng là mỹ nữ, cho nên bỏ qua cho nàng.
Tiểu Mã ngáp một cái, nằm xuống ngủ tiếp, nói: "Trễ rồi còn gấp làm gì, cứ từ từ đi, tôi ngủ tiếp đây!".
Diệp Thiếu Dương hừ một tiếng, nghĩ thầm tôi vốn cũng không muốn dẫn cậu đi.
"Này, cậu không sao chứ?". Trước khi ra cửa, Diệp Thiếu Dương quay đầu lại hỏi người trên giường.
Tiểu Mã che đầu, buồn ngủ nói: "Hồi máu sống lại, nói cho cậu biết, miễn bàn chuyện trước đây!".
Diệp Thiếu Dương ra khỏi cửa, đón xe taxi, nói cho tài xế biết địa chỉ của quán rượu Nhã Lan, kết quả tài xế chẳng biết ở đâu, Diệp Thiếu Dương cũng không biết quán nằm ở đâu, lấy điện thoại gọi cho Nhuế Lãnh Ngọc, không bắt máy, đành phải bảo tài xế chạy vòng vòng trong thành tìm, cuối cùng cũng tìm được.
Quán rượu Nhã Lan không lớn, nhìn bề ngoài trông rất đặc sắc, cửa chính là loại cửa cuốn chỉ dùng gỗ thô kết hợp với chai bia để trang trí, chỉ khép phân nửa, Diệp Thiếu Dương khom lưng đi vào, liếc mắt nhìn xung quanh, nhất thời tinh thần chấn động:
Nhuế Lãnh Ngọc ngồi trên một băng ghế dài cạnh cửa sổ, hôm nay nàng mặc trang phục thoải mái: Áo thun mỏng màu vàng nhạt, quần jean màu xanh trời, mang giày thể thao, khác hẳn với người mặc trang phục bó sát ngày hôm qua, duy chỉ có khí chất là vẫn kiêu ngạo, không thể với tới.
Cả quầy rượu chỉ có mỗi mình nàng, không có thu ngân hay bartender nào.
"Xin lỗi xin lỗi, đã tới muộn, không ngờ cô còn ở đây!". Diệp Thiếu Dương ngồi xuống hàng ghế sa lon đối diện, luôn miệng xin lỗi. Kết quả Nhuế Lãnh Ngọc không thèm liếc hắn, chỉ lắc lắc ly thủy tinh có chứa một loại chất lỏng màu đỏ bên trong, đưa lên miệng hớp một ngụm.
"Đừng nói cô đang uống máu đó nhé?"
Nhuế Lãnh Ngọc suýt chút nữa phun ra ngoài, trừng mắt liếc hắn, Diệp Thiếu Dương cười hì hì: "Sáng sớm cô chạy đến quán rượu làm gì, ngay cả thu ngân cũng không có, hình như nơi này không kinh doanh?"
"Cũng bởi vì không có ai nên mới đến đây!". Nhuế Lãnh Ngọc cuối cùng cũng mở miệng: "Quán rượu này của bạn ta, lúc không có chuyện gì làm, ta sẽ đến đây ngồi một lát."
"Nam?". Diệp Thiếu Dương có chút khẩn trương.
Nhuế Lãnh Ngọc liếc hắn, không thèm trả lời, đi thẳng vào vấn đề: "Tối hôm qua Tần Phong đến tìm ngươi, ngươi chắc biết hết rồi nhỉ?".
Diệp Thiếu Dương gật đầu: "Chỉ có cố sự nhà cô là không nói nhiều lắm!".
"Hiện giờ ngươi không cần thiết phải biết.". Nhuế Lãnh Ngọc lạnh lùng trả lời: "Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, muốn phong ấn ký túc xá, không chỉ có một đường, là hai đường. Một đường nằm trong ký túc xá, đường còn lại là thông đạo ở tháp nước đối diện ký túc xá. Nơi đó thực tế là một công sự ngầm, phía dưới có thông đạo đi vào kho khí giới, năm xưa Thành Vân pháp sư phong ấn bên trong ký túc xá trước, sau đó mới dùng Đạt Ma thiền trượng phong ấn chỗ kia!".
Diệp Thiếu Dương cười nói: "Lũ quỷ Nhật thật thông minh, biết làm hai đường, tránh bị người ta bắt được cái đuôi, đáng tiếc chúng đã mời nhầm ông nội của cô, kho khí giới không dùng không nói, nhiều người chết như vậy, ông nội cô thật sự rất giỏi!".
"Ta cho ngươi biết chuyện này, không phải là để cho ngươi vuốt mông ngựa!". Nhuế Lãnh Ngọc không chút khách khí vạch trần hắn: "Hôm qua ngươi nói đúng, dùng Mao Sơn Định Hồn Thuật dẫn dụ hồn phách Phùng Tâm Vũ tới, đấu pháp với nàng, bất quá có một vấn đề, chẳng ai biết trong âm sào có bao nhiêu lệ quỷ và tà linh, vạn nhất quá đông thì sau khi mở phong ấn, chúng ta sẽ ứng phó không nổi, nếu để bọn chúng chạy ra ngoài thì sẽ phiền phức lớn.".
Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, đột nhiên hiểu được, nói: "Ý cô là, chúng ta phải vào từ lối kia?"
"Đúng, thông đạo phía dưới ắt hẳn rất hẹp, thuận tiện bày binh bố trận, ngươi là đệ tử Mao Sơn, những việc ấy là sở trường của ngươi. Đến lúc đó ngươi bày trận xong, mở phong ấn, dẫn dụ hết tất cả lệ quỷ và tà linh vào trận pháp, sẽ dễ đối phó hơn là bày trận trong ký túc xá.".
Diệp Thiếu Dương gãi đầu một cái, nói: "Ý này cũng được, có điều tôi phải đi xem địa hình trước rồi mới xác định dùng trận gì.".
"Cho ngươi biết chỗ thôi, tự đi xem đi!"
"Cô không đi?". Diệp Thiếu Dương chợt thất vọng.
"Ta muốn đi tìm Quách sư huynh của ngươi để chế tạo một số pháp khí, đến lúc đó sẽ dùng, hơn nữa chuyện này là ông nội ta truyền xuống, ta cũng chưa từng đi qua!". Nhuế Lãnh Ngọc nghiêng đầu nhìn hắn: "Bất quá đừng trách ta không nhắc nhở, cha ta đã từng đi qua đó một lần, nói rằng bên trong có một huyết trì, không biết giam giữ tà vật gì, ông không dám đi vào.".
Diệp Thiếu Dương thờ ơ mỉm cười: "Tà vật? Thi vương hay là lệ quỷ? Ngay cả Phùng Tâm Vũ tôi còn không sợ, còn sợ nó ư?"
Nhuế Lãnh Ngọc hừ một tiếng: "Năm đó pháp lực của cha ta cũng rất mạnh, ông còn không dám đi, chắc chắn bên trong không phải là thứ tầm thường. Ngươi đừng chết dưới đó nhé, không ai nhặt xác cho ngươi đâu!".
Nói xong nàng đặt chén rượu xuống, đứng dậy bảo: "Đi thôi, ở đây buổi sáng không kinh doanh.".
Diệp Thiếu Dương đứng sau lưng nàng, bước tới cửa, dò xét nói: "Không đi chào hỏi bạn trai của cô à?"
Nhuế Lãnh Ngọc liếc hắn: "Ai nói quán này của bạn trai ta?"
"Không phải sao? Vậy bạn trai cô đâu?"
Nhuế Lãnh Ngọc quả nhiên sập bẫy, trừng mắt nói: "Ta chưa có bạn trai.".
Khóe miệng Diệp Thiếu Dương khẽ nhếch, trong bụng cười vô cùng khoái chí.
Nhuế Lãnh Ngọc lái chiếc Audi A4 màu đỏ đi khỏi, Diệp Thiếu Dương nhìn theo ô tô, lấy điện thoại di động ra, vốn định gọi cho lão Quách, kêu y theo mình tới tháp nước, đột nhiên nhớ ra, Nhuế Lãnh Ngọc từng nói muốn đi tìm y chế tạo một số pháp khí, trong lòng không khỏi có chút ghen tỵ.
Hết cách, không thể làm gì khác hơn là làm đại hiệp độc hành. Diệp Thiếu Dương lấy điện thoại di động gọi cho Tiểu Mã, kêu cậu ta xách túi của mình tới, sau đó đón xe đi đến Học Viện Ngoại Ngữ, đứng trước cổng đợi một hồi, Tiểu Mã đã chạy tới, hai người cùng vào chung.
Trên đường, Diệp Thiếu Dương nói đơn giản mục đích của chuyến đi, Tiểu Mã nghe xong, chợt nhíu mày: "Huyết trì đó rốt cuộc có chứa vật gì?"
"Không biết, nghe Nhuế Lãnh Ngọc nói vậy, chỉ sợ khó lường."
Tiểu Mã vỗ vỗ vai hắn, cười nói: "Hãy chiến đấu như những người đàn ông!".
Đi tới khu nhà cũ, hai người nhìn thấy một tháp nước ở phía xa xa, Diệp Thiếu Dương liếc mắt một cái, tháp nước cách ký túc xá SỐ 4 đại khái khoảng 50 mét, vậy thông đạo phía dưới chắc chắn cũng dài như vậy.
Năm mươi mét, cũng đủ bày binh bố trận.
Ngẩng đầu nhìn, tháp nước cao khoảng 5 6 tầng lầu, tọa vững bên hông hồ nhân tạo. Bên ngoài là tường gạch đỏ, có một cửa sổ nhỏ hình vòm, Diệp Thiếu Dương suy đoán, 80% nơi này là dùng để quan sát tình hình khu vực xung quanh.
Hai người đi vòng quanh tháp nước, phát hiện ra có một cánh cửa nhỏ hình vòm bị gạch che kín, trừ nó ra không còn chỗ nào vào được nữa.
Chương 67 - Nuôi Dưỡng Nhân Huyết
Tiểu Mã chỉ vào đỉnh cửa sổ, nói rằng: "Có thể vào từ đường đó, cậu leo lên được không?"
"Bớt nói nhảm, tôi đâu phải Spider-Man."
"Ai ui, cậu sống trên núi mà cũng biết Spider-Man?"
Diệp Thiếu Dương không rảnh nói chuyện tào lao với cậu, lấy điện thoại di động ra gọi cho Lưu Minh, kể đơn giản tình huống và yêu cầu của mình, Lưu Minh thoáng trầm giọng: "Tháp nước là công trình trước giải phóng, là văn vật do Cục Văn Hóa quản lý, chúng ta tự ý đập chỉ sợ sẽ gây phiền phức. Nếu ngài không sốt ruột, tôi giúp ngài nói chuyện với Cục Văn Hóa!”.
"Quên đi, tôi đang rất gấp.". Cúp điện thoại, Diệp Thiếu Dương suy nghĩ hồi lâu, liền gọi cho Tạ Vũ Tình, nói sơ qua tình huống, Tạ Vũ Tình phản ứng rất nhanh: "Đập đi, ngươi chờ đó, ta dẫn người tới đập.".
Đợi không tới hai mươi phút, Tạ Vũ Tình đã dẫn theo hai cảnh sát cầm búa đến đập tường.
"Cửa này à?". Tạ Vũ Tình hỏi Diệp Thiếu Dương, sau khi xác nhận liền quay đầu dặn hai cảnh sát: "Đập ngay, dùng sức đập nát nó cho ta!"
Diệp Thiếu Dương thoáng lo lắng, ngăn cản nàng: "Đập thật hả, lỡ có người bảo chúng ta phá hỏng văn vật thì sao?"
Tạ Vũ Tình đảo mắt: "Cảnh sát phá án, còn quản cái gì là văn vật với không văn vật, bọn chúng có ngon thì đến đây, dám đụng tới một cọng lông của ta, ta đập chúng nó luôn!".
Diệp Thiếu Dương giơ ngón tay cái lên: "Trâu dữ!".
Mười phút sau, tường đã bị đập một lỗ hổng, đủ để một người chui vào, Diệp Thiếu Dương kiểm tra hành lý, quay đầu lại phân phó: "Phía dưới có thể gặp nguy hiểm, các người đứng chờ bên ngoài.". Nói xong hắn nhanh chóng đi vào.
Trong tháp nước không có nguồn sáng, tối đến nỗi không thấy năm ngón tay. Diệp Thiếu Dương đứng lại, định đốt đèn, đột nhiên có luồng ánh sáng từ đằng sau chiếu tới, nhìn lại, là Tạ Vũ Tình.
"Ta xuống chung với ngươi!". Tạ Vũ Tình nói.
"Cô không sợ?"
"Có tên vô lại ngươi ở đây, ta còn sợ cái gì!".
Diệp Thiếu Dương cười đen tối, ánh mắt quét tới người nàng: "Hắc hắc, cô không sợ tôi xé quần áo của cô giống như lần trước sao?"
Tạ Vũ Tình đá một cước vào mông hắn: "Ngươi đàng hoàng cho ta, dám đùa giỡn lưu manh, ta đập chết ngươi!"
Diệp Thiếu Dương xoa xoa cái mông: "Cô tắt đèn pin đi, đồ chơi này chỉ có thể chiếu được một bên, hai bên trái phải có vẻ còn tối hơn!".
Tắt đèn pin, Diệp Thiếu Dương thắp Trường Minh Chúc, bảo Tạ Vũ Tình giúp mình cầm, rút ra Đào Mộc Kiếm, thận trọng đi xuống. Tại một nơi xa lạ, hắn cũng không dám vọng động khinh thường, huống hồ Nhuế Lãnh Ngọc đã từng nói, phía dưới còn có vật yêu dị, cẩn thận một chút vẫn hơn.
Dưới chân là một cầu thang xoắn ốc bằng xi măng ôm lấy một cây cột hình trụ, bên trong là bộ phận chính của tháp nước. Cầu thang không dốc lắm, đi hơn mười mét đột nhiên có một bóng trắng từ chỗ cua quẹo nhào lên, Diệp Thiếu Dương phản ứng cực nhanh, đâm kiếm vào người nó, “vật” đó hú lên quái dị, hóa thành tinh phách bay ra ngoài.
"Là quỷ sao?". Tạ Vũ Tình run sợ hỏi.
"Đương nhiên, những chỗ không thấy ánh mặt trời, có quỷ là chuyện bình thường, chỉ là không liên quan đến âm sào.".
Càng đi về phía trước, Diệp Thiếu Dương càng cảm giác cánh tay bị Tạ Vũ Tình bám chặt hơn, gần như ôm lấy, có thể cảm nhận được mùi hương nhẹ nhàng trên người nàng, hơi thở như hoa lan quẩn quanh gáy hắn.
Diệp Thiếu Dương đột nhiên đứng lại.
"Chuyện gì đang xảy ra?". Tạ Vũ Tình lập tức ôm chặt cánh tay của hắn, khẩn trương hỏi.
"Không có chuyện gì, đang cảm thấy lâng lâng, muốn cùng cô tiếp xúc thân mật một chút, có thấy hãnh diện không?"
Tạ Vũ Tình nhéo tay hắn một cái: "Có biết đây là chỗ nào không? Lại còn muốn những thứ như vậy!”.
Diệp Thiếu Dương xoa xoa cánh tay, nói: "Vậy đổi chỗ khác nhé?"
Tạ Vũ Tình lại nhéo hắn một cái, lần này còn mạnh hơn, Diệp Thiếu Dương nhảy dựng lên, bực bội đi tiếp xuống phía dưới.
Cầu thang chỉ dài hơn mười mét, đi tới bậc cuối cùng xuất hiện một cánh cửa nhỏ nằm chính giữa cây cột, Tạ Vũ Tình dùng Trường Minh Chúc chiếu sáng, bên trong là một hơn không gian rộng chừng mười mét vuông, có rất nhiều đường ống kim loại loang lổ, rỉ sét, rối rắm phức tạp dẫn vào một cái ao hình chữ nhật.
Dưới ánh sáng Trường Minh Chúc, mặt nước bị phản xạ, có thể thấy trong ao ngập tràn nước.
Diệp Thiếu Dương có chút khẩn trương, huyết trì mà Nhuế Lãnh Ngọc từng nói, chính là chỗ này?
"Trời ạ, đã nhiều năm rồi mà vẫn còn nước!". Tạ Vũ Tình cảm thấy rất khó tin, đang muốn đi tới, Diệp Thiếu Dương liền kéo nàng lại, nhanh chóng lấy ra một hạt đậu đồng ném vào một bên, có tiếng thét chói tai vang lên, một đạo nhân ảnh hiện hình hóa thành tinh phách, tự động bay về phía cửa.
Diệp Thiếu Dương cầm Đào Mộc Kiếm trong tay, cao giọng nói: "Thiên sư Mao Sơn Diệp Thiếu Dương ở đây, tất cả mau hiện hình cho ta!"
Mấy giây sau, bốn bóng người màu xanh từ phía xa chậm rãi nổi lên, vô cùng mờ nhạt, chỉ có thể nhìn thấy là một nam ba nữ, đều là do trang phục của họ, cung kính quỳ xuống đất.
Diệp Thiếu Dương nhìn bọn họ, lạnh lùng nói: "Các ngươi làm gì ở đây, vì sao không xuống âm ty báo cáo?"
Một trong số đó vội vã dập đầu, nói: "Bẩm Thiên sư, chúng tôi là quỷ mới chết, còn một chút ân oán dương gian chưa trả xong, cả gan lưu lại nhân gian, nơi đây không có ánh mặt trời, chúng tôi chỉ ở tạm, thỉnh Thiên sư khai ân. . ."
"Làm càn, dương gian là nơi để các ngươi muốn ở thì ở sao, mau đi âm ty báo cáo!". Lập tức hắn vẽ một tờ Dẫn hồn phù, phóng ra bên ngoài, bốn con quỷ không dám phản kháng, bám vào lá bùa, bay lên không trung rồi nhẹ nhàng biến mất.
"Dáng vẻ của ngươi thật uy phong a!". Tạ Vũ Tình khen một câu: “Có điều, sao ngươi không hỏi bọn họ tình hình nơi này một chút?"
"Bọn chúng là quỷ mới chết, không biết gì đâu, hơn nữa ở đây cũng không có âm khí, cách âm sào còn xa.".
Diệp Thiếu Dương bước vào, đi một vòng quanh cái ao quan sát, trừ cánh cửa nhỏ lúc nãy ra thì không còn chỗ nào để vào nữa.
Tạ Vũ Tình cầm đèn pin kiểm tra xung quanh một chút, thất vọng nói: "Hình như không có mật đạo?"
Diệp Thiếu Dương nhìn chằm chằm vào nước ao đen đặc, nói rằng: "Mật đạo ở ngay phía dưới!"
"Làm sao ngươi biết?". Tạ Vũ Tình khiếp sợ: "Đây là huyết trì ư? Không có máu?"
Diệp Thiếu Dương chạm tay vào mặt nước, chà xát, rất mịn, trong lòng chợt phán đoán, thu Đào Mộc Kiếm lại, đổi thành Tảo Mộc Kiếm, đâm vào trong nước, lập tức một tiếng “Xoạt” vang lên, chỗ Tảo Mộc Kiếm vừa đâm, nước sôi sùng sục, nổi tầng tầng lớp lớp bọt nước, Tạ Vũ Tình giật mình đến gần nhìn, thất thanh kêu lên: "Trời ạ, nước đã đổi sang màu đỏ!"
"Đây là máu, máu người!". Diệp Thiếu Dương không đổi giọng nói: "Cả ao này đều là máu người.".
Tạ Vũ Tình hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa té ngã, vội vàng lui về phía sau mấy bước, run giọng nói: "Tên vô lại, ngươi đừng làm ta sợ!"
"Dọa cô làm gì!". Diệp Thiếu Dương rút ra Tảo Mộc Kiếm, trên thân kiếm vẫn còn dính máu loãng sôi trào, trong phút chốc bốc hơi sạch sẽ.
"Phía trên ao máu phủ một lớp thi du, được ao máu hút hết thi khí, cho nên không ngửi thấy mùi. Thi du phủ trên mặt nước, cắt đứt không khí, khiến ao máu vài thập niên cũng không khô cạn.". Diệp Thiếu Dương cau mày, nhìn huyết trì, nói tiếp: "Ao máu đụng phải Tảo Mộc Kiếm lập tức bị bốc hơi, nói rõ phía dưới tất có vật yêu dị, tôi hiện giờ đang tự hỏi, thứ dọa cha của Nhuế Lãnh Ngọc sợ hãi, rốt cuộc là thứ gì?"…
Chương 68 - Gặp nạn trong ống bơm
Tạ Vũ Tình nghe xong sợ đến mức sắc mặt trắng bệch: "Làm sao bây giờ?"
"Tôi ở lại sắp xếp, cô đi tìm mấy người cảnh sát điều một máy bơm và một ống bơm nước cỡ lớn đến đây, càng nhanh càng tốt, chúng ta phải tháo nước trong ao.".
Tạ Vũ Tình ngẩn ra: "Ống bơm nước không bị ăn mòn chứ?"
"Ống bơm nước không phải là pháp khí, không thành vấn đề.". Đột nhiên hắn sực nhớ, huyết thủy không thể tùy tiện thải ra bên ngoài, tà khí quá nặng, dễ dẫn tới quỷ hồn, vạn nhất nó tồn lưu ở một chỗ nào khác thì sẽ hình thành nên âm sào nhỏ, suy nghĩ một chút, liền gọi điện thoại cho lão Quách, không chừng Nhuế Lãnh Ngọc cũng sẽ đi cùng, ai ngờ vừa bấm số xong, chỉ nghe hai tiếng Tít…tít… rồi tự tắt.
"Không có tín hiệu, thật ăn hại!". Diệp Thiếu Dương đưa điện thoại cho Tạ Vũ Tình.
"Cô mau ra ngoài gọi cho sư huynh tôi, kể mọi chuyện cho huynh ấy nghe, bảo y nhanh chóng đến đây, nhớ nói cho y biết cách xử lý huyết thủy và dặn y mang theo nhiều pháp khí!".
Tạ Vũ Tình tiếp nhận điện thoại, rụt rè nói: "Ngươi không đi chung với ta sao? Phía trên tối lắm, ta... sợ.".
Diệp Thiếu Dương liếc nàng một cái, tự dưng xuống đây nàng lại thay đổi phong cách nữ hán tử, trở thành một con chim nhỏ nép vào lòng người khác, thật cảm thấy có chút không quen, buồn bực nói: "Cô đi chung với tôi mấy ngày, đã gặp qua không biết bao nhiêu quỷ, cũng đã giết không ít cương thi, sao bây giờ lại nhát gan như thế?"
Tạ Vũ Tình nói: "Mỗi ngày đều ăn cơm là sẽ không đói bụng sao? Hơn nữa ta giết cương thi trong sơn cốc, lúc đó có nhiều người, cương thi cũng không kinh khủng như ở đây, tối mù tối mịt..."
"Được rồi được rồi, cô mau lên đi!". Diệp Thiếu Dương đặt một tay lên thành ao, ngưng trọng nói: "Vừa rồi Tảo Mộc Kiếm đã làm kinh động ‘vật’ bên dưới, tôi có thể cảm nhận được nó đã thức tỉnh, phải nhanh chóng bố trí, cô mau đi đi!".
Tạ Vũ Tình sợ đến sắc mặt lúc trắng lúc xanh, vội vàng xoay người, chạy ra ngoài.
Diệp Thiếu Dương đứng bên bờ huyết trì, suy nghĩ một chút, hoài nghi nơi này là một chỗ nuôi thi, trong đó chắc chắn có cương thi, có lẽ là thủy thi, vì vậy hắn cởi túi xách xuống, lấy ra đấu mực, kéo một đoạn hồng tuyến lớn, sau đó lấy một khối Long Tiên Hương (1) chà xát lên dây hồng tuyến. Bản thân Long Tiên Hương không phải là pháp khí, mà là dược vật, có thể hấp thu thi khí, tương tự như gạo nếp, nó có tính chất tự nhiên dùng để áp chế cương thi.
(1) Long Tiên Hương: Còn gọi là Long Diên Hương, ở Phương Tây gọi là tro hổ phách (Ambergris), là một chất sáp màu xám hoặc đen xỉn được tạo ra trong hệ tiêu hóa của cá nhà táng, dễ cháy, có vị thơm. Trước đây, Long Tiên Hương được sử dụng trong ngành công nghiệp sản xuất nước hoa, nhưng ngày nay nó đã được thay thế phần lớn bằng vật liệu tổng hợp và chỉ còn được sử dụng trong một số loại nước hoa đắt tiền. Hình ảnh:
Hắn đi vòng quanh huyết trì, cứ cách mỗi 10 cm thì dùng đấu mực bắn một cái, để lại một đạo hồng ấn. Bố trí toàn bộ pháp đàn xong cũng tốn khoảng hai mươi phút.
Diệp Thiếu Dương lau mồ hôi nhìn nước ao khẽ rung động, có lẽ vật bên dưới đang di chuyển! Nó là cương thi, là yêu, hay là tà vật gì khác?
Trong lòng hắn không khỏi có chút khẩn trương, một huyết trì được trải thi du tẩm bổ hơn bảy mươi năm, mặc kệ bên trong là tà vật gì cũng đều rất khó đối phó.
Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một chút, nếu như đó là Sát thi thì chỉ với đấu mực cùng huyết tuyến, chắc chắn sẽ không áp chế được nó, sau đó hắn lấy từ trong túi ra một bao gạo nếp, rải đều quanh ao.
Phía sau đột nhiên vang lên tiếng bước chân, Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn, Tạ Vũ Tình đã dẫn theo một đám người chạy xuống, trong đó còn có cả Lưu Minh.
"Diệp tiên sinh, nghe ngài gọi điện thoại, tôi liền chạy tới, Cục Văn Hóa bảo không được phá hư kết cấu nội bộ..."
Diệp Thiếu Dương khoát tay: "Bây giờ mà còn nói cái này, khi nào sống sót ra ngoài rồi hãy nói.".
Chỉ một câu mà làm cho mọi người mặt trắng bệch.
Diệp Thiếu Dương nhìn về phía lão Quách đang xách một túi lớn, hỏi: "Sư huynh, Nhuế Lãnh Ngọc không tới sao?"
"Nàng ở chỗ ta chế pháp khí rồi, nàng bảo nàng tin tưởng đệ có thể giải quyết hết, không cần hỗ trợ.".
Diệp Thiếu Dương không nói gì thêm, chính hắn cũng chưa từng tin tưởng mình như thế.
Lão Quách bước tới chạm nhẹ tay vào ao máu, chà xát, biểu tình trở nên ngưng trọng.
"Phía dưới này là gì?".
"8/10 là Sát thi được huyết trì nuôi dưỡng.". Diệp Thiếu Dương đặt một chân lên mép ao, nhìn chằm chằm vào chiếc túi sau lưng lão Quách: "Có mang hùng hoàng và rượu gạo không?"
"Có, ta nghe Tạ cảnh sát kể lại đại khái, cho nên mang theo nhiều đồ, nghĩ đệ có thể sẽ cần tới.". Lão Quách cởi túi xuống, đột nhiên hỏi: "Đệ trả tiền?"
"Dĩ nhiên không phải.". Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn Lưu Minh: "Đúng lúc lắm, Lưu hiệu phó, hôm qua chúng tôi ở Tề Vân Sơn giết một trăm con lục mao cương thi, thiếu chút nữa ngỏm củ tỏi, có Tạ cảnh sát làm chứng, tôi đã nói với sư huynh tôi, ông trả cho y năm vạn thù lao, không thành vấn đề chứ?"
"Còn có ba vạn của tôi!". Tiểu Mã lớn tiếng nói.
"Chuyện này...". Lưu Minh há hốc mồm: "Những con cương thi kia có liên quan tới trường tôi ư?"
"Dĩ nhiên!". Tiểu Mã tiến đến bên cạnh lão, nghiêm túc nói: "Ông không biết đâu, tất cả cương thi đều là do Phùng Tâm Vũ chỉ huy, Phùng Tâm Vũ đang chuẩn bị phái chúng nó tiến đánh trường học, chúng tôi liều mạng ngăn trở, nếu không bây giờ trường của ông đã tan tành rồi, chưa kể còn thây phơi khắp nơi...".
Lưu Minh sợ run cả người: "Được được, không thành vấn đề, tôi bỏ tiền, bao giờ xong hết tôi sẽ bỏ tiền.".
Diệp Thiếu Dương lấy hùng hoàng và rượu gạo từ trong túi của lão Quách ra, hai người cùng nhau hành động, rải đầy một vòng ven huyết trì, Diệp Thiếu Dương nhìn mọi thứ hoàn tất, lúc này mới quay đầu lại hỏi Tạ Vũ Tình : "Máy bơm và ống bơm đâu?"
"Đã lấy!”. Tạ Vũ Tình chỉ huy vài tên cảnh sát khiêng máy bơm và ống bơm nước đến, cả đám vô cùng khẩn trương hoảng hốt, đối với bọn họ, hiện trường hung án đầy máu cũng không đáng sợ bằng những chuyện thần bí linh dị này, bọn họ cũng chỉ là người bình thường, cũng có bản năng sợ hãi.
"Ta đi trước giăng lưới chu sa, lọc bỏ huyết thủy, đồng thời sắp xếp đường thoát nước.". Lão Quách vừa nói vừa đi ra ngoài, quay đầu lại nhìn Lưu Minh, vươn năm ngón tay: "Nhớ thêm tiền nhé, năm nghìn đồng, thấy ngươi quen biết nên giảm giá rồi đó!".
Lưu Minh lau mồ hôi, cho tới bây giờ, lão có cảm giác như mình là con dê béo ú để dân tình cùng nhau xẻo thịt.
Diệp Thiếu Dương chỉ huy mọi người khiêng máy bơm cẩn thận đặt cạnh huyết trì, dây điện nối từ mặt đất, máy bơm mở tối đa, ồ ồ hút huyết thủy.
Diệp Thiếu Dương cầm trong tay Tảo Mộc Kiếm đứng bên cạnh ao, lệnh cho mọi người lui về phía sau, nước ao càng lúc càng ít, lúc này lão Quách đã trở về, chứng tỏ hết thảy đều đã xong xuôi. Diệp Thiếu Dương chỉ giữ một mình y lại, đuổi những người khác đi ra ngoài, cắt ngón tay, viết một tờ Ngự huyết phù dán lên cổng, cứ như vậy, vật bên trong sẽ không thể ra khỏi cổng, đả thương người khác.
Lão Quách cầm súng chu sa, rất khẩn trương, cũng rất hưng phấn, Diệp Thiếu Dương đứng ở phía sau, nếu quả thật có chuyện gì bất trắc thì đã có hắn chống đỡ, mình chỉ có thể giúp vài chuyện nhỏ nhặt.
"Ục...ục…". Một thanh âm kỳ quái từ trong huyết trì vang lên, máy bơm kịch liệt rung động, tự đứt cầu dao, không hút nữa.
"Không hay rồi, vật kia đã chặn máy bơm nước!". Diệp Thiếu Dương nhíu mày, nói với lão Quách: "Chúng ta tiến lên kéo ống bơm ra xem!”.
Hai người cùng nhau bước đến kéo ống bơm nước, cảm giác dường như nó đã chìm xuống sâu, kéo mãi không được, vì vậy gọi Tiểu Mã chạy đến giúp sức, ba người dùng sức, cuối cùng cũng kéo lên được, đặt trên bờ. Diệp Thiếu Dương ngồi xổm xuống, cúi đầu quan sát bên trong, ống bơm nước to bằng thân thể một người trưởng thành, bên trong tối om, không nhìn thấy gì cả.
Diệp Thiếu Dương bảo Tiểu Mã: "Thử mở máy bơm lại lần nữa!”. Đang lo lắng mình bị hút vào, hắn định đứng lên đi qua bên cạnh, kết quả, hắn đã đánh giá thấp công suất máy bơm, chốt vừa mở, chỉ nghe Vụt một tiếng, máy bơm đã hút cả người hắn vào…
Chương 69 - Quái lông vàng
Tiểu Mã há hốc mồm, nhanh chóng tắt mô-tơ, chạy tới ống bơm nước quan sát thì thấy Diệp Thiếu Dương bị hút vào sâu 2 mét, chỉ có thể nhìn thấy hai chân, vội vàng hét lên: "Tiểu Diệp tử, cậu không sao chứ?"
Không có gì, làm cậu bị dọa hết hồn, Diệp Thiếu Dương chầm chậm hồi thần, vội nói: "Mau kéo tôi ra ngoài."
Tiểu Mã và lão Quách mỗi người ôm lấy một chân, cố sức kéo hắn ra ngoài. Lão Quách quay đầu cười nói với Tiểu Mã: "May mà tiểu tử ngươi phản ứng nhanh, nếu không chúng ta phải tìm hắn trong hố tự hoại, mắc công ta đem ống bơm đến đó nữa!".
Diệp Thiếu Dương trong lúc chui ra bất chợt ngửi thấy một mùi kỳ dị, tập trung quan sát, đối diện nửa mét có hai đốm sáng màu xanh biếc như hạt châu, lúc sáng lúc tối, lập tức cả kinh, phản ứng kịp, đây là tà vật trong huyết trì! Hai hạt châu xanh chính là hai con mắt của nó!
Thì ra nguyên nhân máy bơm nước trục trặc là do hút phải nó!
Bên trong đen kịt không nhìn thấy tướng mạo tà vật, chỉ có thể thấy hai con mắt màu xanh và nghe tiếng thở dốc ồm ồm của nó. Diệp Thiếu Dương đột nhiên khẩn trương, nếu hắn đang ở bên ngoài thì cho dù là thi vương hắn cũng dám liều mạng chiến đấu, thế nhưng ở đây không gian hẹp, cánh tay cũng không thể vươn ra, vạn nhất nó xông tới thì mình khó đối phó.
Bên ngoài, Tiểu Mã và lão Quách vừa tán gẫu vừa chầm chậm kéo hắn ra, hai người này đúng là trời sập cũng không biết. Diệp Thiếu Dương muốn nhắc nhở bọn họ nhanh lên một chút, lại sợ mở miệng sẽ làm kinh động đến tà vật kia, gấp đến độ mặt đầy mồ hôi, ai ngờ, đối phương chợt cử động, từ từ bò tới chỗ hắn.
Mẹ kiếp! Diệp Thiếu Dương chửi thầm một câu, nếu như chết tại đây thì thật đúng là “cái chết vĩ đại nhất lịch sử”, lập tức lặng lẽ cắt ngón giữa, dùng máu vẽ lên lòng bàn tay trái Chưởng Tâm Lôi, vừa vẽ xong, đã thấy vật kia nhào tới.
Diệp Thiếu Dương chật vật vươn cánh tay, một chưởng vỗ vào đầu nó, kết quả lòng bàn tay tê rần, cảm giác như bị thứ gì đó nhọn hoắt đâm vào, bất quá Chưởng Tâm Lôi cũng phát huy tác dụng, đánh đối phương văng thật xa.
"Mau lên, kéo tôi ra ngoài, bên trong có cái gì đó!". Diệp Thiếu Dương lập tức kêu to.
Tiểu Mã và lão Quách kinh ngạc, nhanh chóng lôi Diệp Thiếu Dương ra, ngay sau đó là một bóng đen xông tới, nhảy Tõm vào huyết trì.
"Vật gì vậy?". Lão Quách cả kinh.
Diệp Thiếu Dương thở hổn hển đi tới bên cạnh ống bơm nước, giơ tay quệt một chất lỏng sền sệt trên ống bơm, chà xát, đưa lên mũi ngửi, biểu tình ngưng trọng: "Không phải cương thi, cũng không phải thủy thi.".
Lão Quách nói: "Chẳng lẽ là yêu?"
"Không biết, loại khí tức này... đệ chưa ngửi thấy bao giờ.". Diệp Thiếu Dương nhìn vũng máu, nghĩ thầm, chả trách cha của Nhuế Lãnh Ngọc không dám xuống dưới, thứ này ngay cả mình đều không biết, chỉ sợ rằng khó đối phó.
Lão Quách trợn tròn mắt, cả kinh nói: "Đến đệ cũng chưa từng thấy, vậy nó là thứ quỷ gì?"
Nhờ vào kinh nghiệm lúc trước, biện pháp bơm nước không khả thi, Diệp Thiếu Dương bèn suy nghĩ một chút, nói với lão Quách: "Huynh có vôi sống không?"
Lão Quách ngẩn ra: "Không có, ta không chết chìm nên không dùng đồ chơi đó. Nếu đệ cần thì ta đi lấy."
Lúc này Lưu Minh ở bên ngoài chen vào một câu: "Vôi sống các ngài nói, là loại vôi bình thường?". Thấy Diệp Thiếu Dương gật đầu, lão vội vàng nói: "Ở trường chúng tôi có một loại sơn lót có chứa khá nhiều vôi, nếu cần thì tôi đi lấy!".
"Đi đi, lấy 50 kg lại đây."
Lưu Minh lập tức đồng ý, dẫn theo hai tên cảnh sát đi lấy vôi.
Tiểu Mã buồn bực nói: "Tiểu Diệp tử, tôi chưa từng thấy cậu dùng vôi nha, vì sao lần này lại dùng nó?"
"Vôi vô tác dụng với quỷ, ít tác dụng với cương thi, thế nhưng yêu sợ nhất là vôi.".
"Yêu?". Tiểu Mã gãi đầu một cái: "Mấy con như trư yêu, thụ yêu v.v… đó sao? Chúng ta hình như chưa từng đấu qua yêu, có lợi hại hơn quỷ và cương thi không?"
"Lợi hại hơn cương thi, thông minh hơn cương thi, thủ đoạn công kích cũng đa dạng hơn, tốc độ nhanh hơn, rất khó đối phó.". Diệp Thiếu Dương trầm giọng nói.
Mười phút sau, ba người Lưu Minh đã khiêng theo một túi vôi trở về, Diệp Thiếu Dương chờ họ đến, đuổi Tiểu Mã ra ngoài, cùng lão Quách dời vôi đến bên huyết trì, đổ toàn bộ xuống ao.
Vôi sống vào nước lập tức sôi trào, bốc lên từng đợt khói trắng.
Diệp Thiếu Dương rút ra Tảo Mộc Kiếm, đứng bên huyết trì lặng lẽ chờ đợi. Phía sau truyền đến thanh âm kinh ngạc của Tiểu Mã: "Tiểu Diệp tử, vì sao không cầm Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, không phải công lực của nó mạnh hơn sao?"
Diệp Thiếu Dương liếc cậu ta: "Bảo kiếm phải giữ linh khí, không thể tùy tiện xuất khỏi vỏ, thời điểm mấu chốt mới có thể phát huy uy lực. Cậu im lặng giùm tôi, đừng nói nhảm nữa!".
Đợi không quá năm phút, một góc huyết trì bắt đầu có bọt nước Ùng…ục… nổi lên, Diệp Thiếu Dương hít vào một hơi, nói với lão Quách nói: "Chuẩn bị cho tốt, nó lên đấy!"
Vừa mới dứt lời, chỉ nghe Ùm một tiếng, một vật đen thùi từ trong nước nhảy ra, mọi người không khỏi cả kinh, nhìn kỹ thì thấy là một loài động vật có ngoại hình như khỉ, cả người phủ đầy lông vàng, vóc dáng không cao, rất gầy, thể hình tựa như một thiếu niên chừng mười mấy tuổi, hai tay nhỏ và dài, một bàn tay chỉ có bốn ngón tay dính với nhau như màng chân vịt, cả khuôn mặt đỏ bừng, không có lông, hai mắt như cá chết lòi ra bên ngoài, phát lục quang sáng chói.
Đáng sợ nhất là cái miệng của nó, vô cùng dài như mõm cá sấu, hai hàm răng giao nhau chìa ra, một chất lỏng xám đen đọng trên kẽ răng, thỉnh thoảng nhễu xuống mặt đất.
Thứ này vừa lên bờ đã nhảy dựng lên, run rẩy đi tìm nơi có nước, tựa hồ rất muốn rửa sạch đống vôi trên người.
"Đây là quái vật gì?". Tạ Vũ Tình thấp giọng hỏi, mọi người chợt hồi phục tinh thần, tuy rằng đều đứng ngoài cửa, song theo bản năng vẫn lui về phía sau, vẻ mặt kinh sợ.
Diệp Thiếu Dương nghe thấy cũng nổi lên một ý niệm trong đầu: Vật này nhìn qua trông như yêu, thế nhưng là yêu gì? Mình thật sự chưa hề thấy qua, Diệp Thiếu Dương rất nhanh hồi tưởng lại Mao Sơn điển tịch, thế nhưng trong sách cũng không nhắc tới.
Con bà nó, kệ mợ nó là yêu gì, ta cứ đánh thôi!
Diệp Thiếu Dương đọc một lần thần chú kích hoạt chu sa tuyến, trong nháy mắt, vô số hồng quang bay ra kết thành một tấm lưới trên trời, vây bắt quái lông vàng.
Quái lông vàng phản ứng rất nhanh, biết có nguy hiểm, lập tức nhảy lên, đánh vào lưới chu sa, cư nhiên đụng phải mười mấy đạo huyết tuyến, nhất thời bị đẩy trở lại, đạp lên gạo nếp phủ kín bờ huyết trì, một làn khói đen bốc lên, tiếng Xèo…xèo… vang bên tai không dứt, cả không gian tràn ngập mùi thịt hôi thối bị đốt cháy.
Huyết tuyến đấu mực từ trên trời giáng xuống bao lấy quái lông vàng, Diệp Thiếu Dương hai tay giao nhau, kết thành pháp ấn, không ngừng biến hóa, khống chế lưới chu sa chặt chẽ, giam quái lông vàng vào bên trong, máu đen không ngừng chảy ra, phát sinh một mùi máu tươi khó ngửi.
"Tam Thanh sắc lệnh, địa hỏa hàng lâm! Cấp cấp như luật lệnh!".
Diệp Thiếu Dương vung tay lên, Địa hỏa phù lập tức bay xuống dưới chân nó, làm mồi lửa cho hùng hoàng và rượu gạo bùng cháy, hừng hực thiêu đốt, nó liều mạng giãy giụa, làm đủ mọi cách cũng không thể trốn khỏi lưới chu sa, bất ngờ há to đôi mồm như cá sấu gầm rú kinh dị, khiến mọi người xung quanh khiếp sợ…
Chương 70 - Kappa
Diệp Thiếu Dương cảm thấy hơi yên tâm, nếu cứ tiếp tục như vậy, không đến nửa khắc, quái lông vàng sẽ bị đốt thành một đống than.
Đúng lúc này, một đống côn trùng từ trong lớp da bị cháy của quái lông vàng bò ra, đủ mọi loại giáp xác lớn nhỏ, vỏ ngoài xanh biếc bám đầy bụi chui ra khỏi lưới. Bọn chúng nhanh chóng bị liệt hỏa thiêu chết, thế nhưng phần lớn vẫn nhảy ra khỏi vòng lửa, bò nhanh chóng tới chỗ Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương liếc mắt liền nhận ra đây là thi rùa (1), là hình thái tiến hóa của thi trùng, có thể chủ động công kích người, độc thi trong cơ thể chúng có tính ăn mòn cao, lập tức kêu lão Quách: "Bây giờ đệ kết ấn, không thể dừng, còn lại giao cho huynh!"
(1) Thi rùa: Một loài tiểu trùng trông như con baba cực kỳ kinh dị, tụ tập trong cơ thể cương thi, hấp thu thi khí. 1 loài tương tự con Betty ăn lưỡi. Loài này có trong Đạo mộ bút ký.
Lão Quách lấy ra súng chu sa, bắn Đùng…đùng… vài phát, tiêu diệt được mấy con, khổ sở nói: "Nhiều như vậy, làm sao ta ứng phó hết! Tiểu Mã đâu?". Sau đó quăng túi đeo lưng qua cho cậu: "Tìm chu sa trong túi giấy màu vàng, rắc bên người tiểu sư đệ rồi đốt lửa lên, mau, mau lên!".
Tiểu Mã mở túi đeo lưng, đổ đồ vật bên trong ra nền đất, luống cuống tay chân tìm, mò mẫm làm sao chạm phải một cái túi nhỏ mềm mềm thắt dây, nói: "Mẹ kiếp, Durex, không ngờ lão Quách huynh khẩu vị nặng như vậy!".
Lão Quách đỏ mặt, mắng: "Đó là người khác nhét vào trong túi của ta. Cậu không có việc gì làm à, mau mau tìm chu sa!".
Tiểu Mã quét mắt qua thì thấy có rất nhiều gói giấy dùng tơ hồng thắt thành hình chữ thập, trông giống như một bao thuốc nổ: "Màu vàng, màu vàng...". Tiểu Mã cầm lấy một túi, hỏi: "Lão Quách, cái này phải không?".
Lão Quách đang bắn thi rùa, không rảnh quay đầu lại nhìn, chỉ nói: "Màu vàng là đúng, nhanh lên, ta chỉ có một khẩu súng thôi, không chống nổi!".
“Xem tôi đây!". Tiểu Mã tháo bọc giấy, rải đều bột phấn dưới chân Diệp Thiếu Dương, sau đó đốt lửa lên, kết quả Đùng một cái, ngọn lửa bốc cao 2 mét, hơi nóng trực tiếp đánh bay Diệp Thiếu Dương quỳ rạp xuống đất, cảm giác phía sau lưng nóng hổi, quay đầu lại nhìn thì thấy quần áo bị thiêu cháy , đâu còn nhớ phải làm phép, lập tức lăn dưới đất vài vòng dập tắt lửa, sau đó đứng lên phủi phủi, tất cả đều là tro bụi, mắng Tiểu Mã: "Cậu làm gì thế?".
"Tôi… Chu sa uy lực lớn như vậy?". Tiểu Mã trợn mắt há mồm: "Còn mạnh hơn thuốc nổ nữa a!".
Bị đại hỏa thiêu đốt, thi rùa cũng chết không ít, lão Quách dùng súng bắn nốt đám còn lại, đi tới bên cạnh đống lửa, sờ soạng bột phấn vừa đốt, ngửi ngửi, quát to: "Con mẹ nó, thuốc nổ chứ gì, đây là lưu huỳnh (2)! Cậu lấy lưu huỳnh thay chu sa, muốn giết người hả?".
(2) Lưu huỳnh: (Ghi cho ai không biết) Là một chất gây nổ dùng chủ yếu trong thuốc súng, diêm, thuốc trừ sâu và thuốc diệt nấm. Thời trung cổ dùng lưu huỳnh làm nguyên liệu để chế thuốc nổ đen (hỏa dược), vừa làm thuốc nổ vừa làm thuốc súng và vừa làm thuốc cháy
Tiểu Mã lau mồ hôi, ngập ngừng nói: "Tôi đâu biết cái nào là chu sa, cái nào là lưu huỳnh, huynh bảo lấy túi giấy màu vàng, cái này không phải màu vàng sao?".
Lão Quách còn muốn mắng cậu vài câu, đột nhiên từ phía quái lông vàng truyền đến một tiếng động kỳ dị, quay đầu lại nhìn, quái lông vàng đang xé rách lưới chu sa, rất nhanh đã xé được một lỗ hổng.
Một vật màu đỏ như máu từ đỉnh đầu trọc lóc của nó bò ra ngoài, bộ dáng giống như con nhện lai con cua, dùng ít nhất năm móng vuốt của mình mở đầu quái lông vàng, dùng sức nhảy qua lưới chu sa, bay về phía Diệp Thiếu Dương, Diệp Thiếu Dương nặn một pháp quyết vỗ vào đầu nó, đánh nó bay ra xa, đột nhiên cảm thấy tay mình tê rần đau đớn, vội vã kêu lên: "Mọi người cẩn thận, trong cơ thể nó có độc yêu!".
Quái vật kia tựa hồ cũng biết Diệp Thiếu Dương khó đối phó, sau khi bị đánh bay đi thì bay về phía lão Quách, tốc độ rất nhanh.
“Tiên sư nhà nó, ngay cả quái vật cũng biết bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh!". Lão Quách mắng một tiếng, nhắm vào người nó bắn một phát, quái vật bay lên tránh thoát, lão Quách ngẩn ra, định phản kích thì đã chậm, quái vật nhào tới trước ngực y cắn một cái, lão Quách cảm thấy trước ngực tê rần, không cần phải nói, nhất định là chân nó đã đâm vào thịt mình, lập tức y cắn chót lưỡi, phun vào nó một ngụm máu.
Máu của y không có tác dụng mạnh như máu của Diệp Thiếu Dương, nhưng tốt xấu gì cũng là máu pháp sư, quái vật cả người run lên, buông lão Quách ra, bay về phía sau, trở lại đầu của quái lông vàng, chui vào kẽ hở trên đỉnh đầu nó.
Diệp Thiếu Dương nhìn thấy hết sức kinh hãi: Đây rốt cuộc là quái vật gì, vì sao lại ký sinh trên người quái lông vàng? Chúng có quan hệ như thế nào?
Lúc này quái lông vàng đã hoàn toàn phá vỡ lưới chu sa, bộ lông vàng bị địa hỏa đốt trụi lộ ra một làn da trắng xám, làn da này dường như có thể tránh lửa, nó từ bên trong nhảy ra mà không bắt một chút lửa nào, rống lên kỳ quái, đánh về phía Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương cầm Tảo Mộc Kiếm trong tay, cùng nó so chiêu, cảm giác quái lông vàng mạnh như trâu, lại còn da dày thịt béo, Tảo Mộc Kiếm đâm vào người nó hầu như không tạo thành tổn thương nào, đành đổi công thành thủ, có thể tránh thì tránh, trong lòng luôn tự hỏi, phàm là yêu vật tất có sơ hở, chẳng biết sơ hở của con yêu quái này ở đâu?
Đột nhiên, có tiếng Tạ Vũ Tình vang lên ngoài cửa: "Tên vô lại, ta biết rồi, đây là Kappa, nhất định là Kappa!".
Diệp Thiếu Dương cả kinh: "Cái gì?"
"Kappa đó, lúc trước ta có xem một bộ phim điện ảnh nói về Kappa, dáng vẻ y hệt con này, mỏ nhọn, trên chân có màng, sinh trưởng trong nước…".
Diệp Thiếu Dương đột nhiên cả kinh, đúng rồi, đây là Kappa! Một trong những yêu quái nổi tiếng tại Nhật Bản! Mình toàn nghĩ tới yêu quái truyền thống của Trung Quốc, đã quên mất nơi này là do người Nhật Bản xây dựng, dùng yêu quái Nhật Bản canh giữ là hoàn toàn bình thường.
Diệp Thiếu Dương nhớ lại trong điển tịch những miêu tả về Kappa, trừ những đặc trưng mà Tạ Vũ Tình vừa nói thì điểm đặc biệt nhất chính là rãnh sâu trên đầu nó, bên trong có một lớp nước, lực mạnh như trâu, rất hung mãnh, truyền thuyết nói chỉ cần tháo hết nước trên đỉnh đầu nó thì sức lực của Kappa sẽ giảm 80%.
Từ cục diện trước mắt, xem xét lại những tin đồn thì có chút chênh lệch. Hiện tại trên người Kappa có một loại quái vật ký sinh, cũng là từ lớp nước trên đỉnh đầu bò ra, Diệp Thiếu Dương tin tưởng, chỗ đó chắc chắn là tử huyệt của nó, lập tức gọi lão Quách: "Sư huynh, cầm Tảo Mộc Kiếm chém vào chân nó , Tiểu Mã giữ chân, nhớ chứ ý!".
"Được!". Lão Quách rút ra Tảo Mộc Kiếm, gia nhập chiến trường, nghĩ thầm một đấu một thì đánh không lại quái lông vàng nhà ngươi, bây giờ tiểu sư đệ xung phong, lão tử lại trợ thủ, còn sợ ngươi sao?
"Xem Mao Sơn Địa Linh Kiếm Pháp của ta đây!." Lão Quách cầm Tảo Mộc Kiếm múa may hoa mắt, chém ba đường vào người Kappa, sau đó lại nhắm vào hai cái màng chân của nó chém tróc da bong thịt, Kappa kêu Quạc…quạc… đau đớn, thế nhưng Diệp Thiếu Dương tấn công quá nhanh, khiến cho nó căn bản không còn cơ hội bận tâm lão Quách.
Tiểu Mã vừa thấy hai người chiến đấu thì vô cùng thống khoái, tâm lý hiếu chiến dâng lên, thừa cơ tiến lên ôm lấy hai chân của nó, kêu to: "Lão Quách, chém nó!".
Lão Quách cắt đầu ngón tay chà lên thân Tảo Mộc Kiếm, cao giọng niệm chú: "Thiên địa vô cực, càn khôn tá pháp! Phá!", một kiếm chém vào hai chân Kappa. Mũi kiếm được lão Quách dùng pháp lực thúc đẩy, vừa chém vào hai chân nó, lập tức nghe một tiếng Răng…rắc…, xương đùi bị gãy đôi.
"Ngao…". Kappa rên rỉ, giơ hai tay như hai lưỡi dao sắc bén đâm về phía đầu Tiểu Mã.
"Cẩn thận!". Tình thế cấp bách, lão Quách đá một cước vào mặt cậu, đạp cậu lăn qua một bên, Tiểu Mã há mồm định mắng, đột nhiên thấy hai bàn tay của nó cắm sâu vào chỗ mình vừa ngồi ba tấc.
Tiểu Mã nhất thời sợ tới mức ba hồn không thấy bảy phách, sức mạnh thật khủng khiếp, nếu như vừa nãy cắm vào đầu mình thì chắc chắn nát như quả hồng dầm! Tuy rằng bị đá một cước nhưng vẫn còn tốt hơn bị đâm nát đầu.
Tiểu Mã thở hổn hển, vừa mới dừng một chút, không ngờ Kappa đã rút ra hai tay, tiếp tục đâm về phía cậu…
Bình luận facebook