-
Chương 171-175
Chương 171 - Nuôi thi (1)
Trưởng thôn liền giải thích: “Đây là chỗ trú lại của mấy vị lãnh đạo thường đến đây thị sát dân chúng, bình thường tuy không có ai ở nhưng mỗi ngày đều có người quét dọn vệ sinh.”
Diệp Thiếu Dương gật đầu nói: “Vậy tôi ở đây!”.
Trưởng thôn lập tức sắp xếp người quét dọn hai tầng lầu trong tòa nhà, thay mới chăn đệm, đồng thời trước khi đi còn dặn phục vụ viên duy nhất là Ô Mai phải hầu hạ mấy vị khách quý cho thật tốt.
Ba người Diệp Thiếu Dương được ở trong ba căn phòng tốt nhất của nhà khách, mỗi phòng đều có máy nước nóng năng lượng mặt trời. Diệp Thiếu Dương vào phòng tắm rửa, thay quần áo xong rồi đi tới phòng khách, phát hiện ra Tiểu Mã và Chu Tĩnh Như đã ở đây từ bao giờ. Tiểu Mã còn đang tập trung nghiên cứu “Bách Khoa Toàn Thư Về Phù Chú Mao Sơn”, Diệp Thiếu Dương liền buồn bực hỏi: “Nghiêm túc như vậy để làm gì?”
Tiểu Mã trả lời: “Tôi vừa giết một con lão yêu nghìn năm, nhiệt huyết dâng trào lắm. Bây giờ tôi phải học cho tốt đạo thuật Mao Sơn, tranh thủ sớm ngày tấn thăng làm Thiên sư, các người cứ nói chuyện yêu đương đi, coi như tôi không tồn tại là được!”
Chu Tĩnh Như lập tức đỏ mặt xấu hổ.
Diệp Thiếu Dương cười cười, lấy từ trong túi ra một thỏi vàng, vứt lên bàn, nói: “Vậy giờ có tồn tại không?”
Tiểu Mã vừa liếc một cái lập tức kinh ngạc đến ngây ngốc, kích động kêu lên, hai tay sờ soạng thỏi vàng lấp la lấp lánh, nói: “Ối giời ơi, vàng thật a!”
“Đương nhiên là thật!”. Diệp Thiếu Dương lấy một đống vàng từ trong túi ra bỏ lên trên bàn, đếm đếm, tổng cộng có mười ba thỏi.
Tiểu Mã cầm lên một thỏi, ngắm nghía nửa ngày, nói: “Một thỏi nặng khoảng hai lượng, một gram lại ba mươi đồng, tôi tính toán…. Một thỏi cũng phải hai vạn đồng, thế thì đống này tổng cộng cũng phải hơn hai mươi vạn, đệt mợ, tiểu Diệp tử, cậu phát tài rồi!”
Chu Tĩnh Như hờ hững không thèm nhìn đống vàng, nhíu mày hỏi Diệp Thiếu Dương: “Thiếu Dương ca, những thỏi vàng này từ đâu ra?”
Diệp Thiếu Dương kể sơ qua chuyện gặp nữ quỷ ở động phủ cho cô nghe, sau đó nói: “Nữ quỷ là Hà Cơ do âm khí giữa quỷ vực và chướng khí giữa nước sông biến thành, năng lực cao thâm trong nước, rất khó đối phó, may mà có trận pháp ràng buộc, không thể ra khỏi hồ, nếu không người vùng này chắc chắn sẽ chết hết!”
Diệp Thiếu Dương lấy điện thoại ra gọi cho lão Quách, dặn y mau mau đến có việc gấp, vừa đặt điện thoại xuống liền thấy Tiểu Mã đang lén lén lút lút đút mấy thỏi vàng vào túi quần. Hắn nhanh chóng kéo đống vàng ra khỏi túi quần cậu.Tiểu Mã đỏ mặt, cười ngượng nói: “Cậu giàu đột xuất, ai thấy thì có phần, ba người chúng ta chia nhau đi!”.
“Chia cái bíp, vàng này còn để sử dụng nữa!”. Diệp Thiếu Dương nói: “Tôi cần Quách sư huynh giúp tôi chế tạo một loại pháp khí bằng vàng, ước chừng phải tám, chín thỏi mới đủ, cho nên đưa huynh ấy thêm một thỏi làm thù lao, cậu lấy một thỏi, tiểu Như. . .”
Diệp Thiếu Dương lắc đầu, cười cười: “Quên đi, đưa cho em, em cũng chướng mắt!”
Tiểu Mã lập tức giật lấy thỏi vàng, cau mày, thập phần đau lòng nói: “Pháp khí gì mà phải dùng vàng vậy? Phí quá a!”.
“Kim là một hệ trong ngũ hành, kim sinh thủy, pháp khí hệ kim có thể chế tạo ra kết giới pháp lực trong nước, vừa đúng lúc cô ta là Thủy quỷ, dùng pháp khí hoàng kim sẽ dễ câu hồn hơn!”
Chu Tĩnh Như vừa nghe xong lập tức nói rằng: “Vậy dễ thôi, anh cần bao nhiêu vàng thì cứ nói cho em biết!”
Diệp Thiếu Dương cười nói: “Thôi anh có rồi, vàng ngoài ý muốn, để dành lại một chút, còn lại sẽ chế tạo pháp khí!”
Chu Tĩnh Như chu mỏ, bất mãn nói: “Anh không muốn em giúp anh có phải không?”
Diệp Thiếu Dương gãi đầu một cái, nói rằng: “Vậy em giúp anh sức người nhé, đến lúc đó anh cần chừng mười một người và một con thuyền lớn, chất một số túi vôi sống và hùng hoàng theo tỷ lệ 3:1 lên thuyền cho anh!”.
Chu Tĩnh Như lúc này mới hài lòng gật đầu, cười nói: “Vậy mới ngoan chứ!”
Diệp Thiếu Dương im lặng không nói gì, người có tiền thật là kỳ quái, cứ thích người ta xài tiền của mình?
Chu Tĩnh Như gọi điện thoại cho quản lí đi mua mấy thứ vật dụng, sau đó đặt điện thoại di động xuống, nói với Diệp Thiếu Dương: “Một số thứ cần thời gian, chắc buổi chiều mới có!”
“Ừ, không gấp, anh còn làm chuyện khác!”. Diệp Thiếu Dương liếc điện thoại di động thì thấy đồng hồ đã quá trưa, quyết định đi ăn cơm trước, mọi chuyện chờ cơm nước xong sẽ tính.
Ba người vừa ra cửa đã ngửi thấy một mùi đồ ăn bay vào nhà, mấy người phụ nữ lạ mặt chạy ra chạy vào phòng ăn, vội vội vàng vàng làm cơm.
Một cô gái xinh xắn đang cầm dao giết gà ở giữa sân, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Tiểu Mã nhìn thoáng qua cười nói: “Tiểu Diệp tử, cậu xem em gái này giống Tạ cảnh sát chưa kìa!”
Cô gái kia nghe tiếng mọi người nói chuyện liền ngẩng đầu lên nhìn, giơ dao lên, cười nói: “Mọi người đói chưa, cơm nước lát nữa mới có, xuống đây ăn trái cây trước!”.
Ba người lập tức xuống lầu, đi vào nhà ăn, cô gái kia bưng tới một thố trái cây đủ màu sắc, rất nhiều loại ba người chưa từng thấy.
“Đây là quả dại hái trên núi, vị cũng ngon lắm, ăn thử đi!”. Cô gái nhiệt tình hào sảng cười y như mấy người bán trái cây, làm cho người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.
“Không có độc chứ?”. Tiểu Mã cầm lấy một quả màu hồng kỳ lạ, lo lắng hỏi.
Cô gái đáp rằng: “Yên tâm đi, lợn rừng trong núi ăn được, anh chắc chắn cũng ăn được!”.
Chu Tĩnh Như bật cười.
Tiểu Mã lau mồ hôi, lầm bầm nói: “Sao nghe như đang chửi mình ấy nhỉ?”
Cậu bèn đưa lên nếm thử một miếng, vị quả thật không tệ, vừa mềm lại vừa ngon, không khỏi hài lòng khen. Hỏi thăm cô gái này một chút, cô giới thiệu mình tên là Ô Mai, người bản địa, làm công việc phục vụ trong nhà khách, bên cạnh đó còn phụ trách thổi lửa nấu cơm và quét dọn vệ sinh.
“Bình thường chỉ có một mình mị thôi, hôm nay có ba vị tới, trưởng thôn điều thêm một số phụ nữ khác tới giúp, mị rất vui, mọi người cứ ăn hoa quả trước, mị đi nấu cơm!”.
Ô Mai đi rồi, ba người liền tập trung nếm mỗi quả một chút, quả thật rất ngon, hương vị hiếm có trên đời.
Nửa tiếng sau, Ô Mai dẫn theo hai người phụ nữ tới dọn bàn ghế, mang thức ăn lên, tất cả đều là món ăn dân dã, có rất nhiều món vô cùng kỳ lạ.
Ô Mai lấy ra một chai rượu thuốc rót cho ba người, vừa cười vừa giới thiệu: “Đây là gà chưng cách thủy với nấm bào ngư, đặc biệt ngon, đây là rau tóc tiên ướp nấm, vị cũng rất ngon, đây là thịt con lửng, mọi người nhất định phải nếm thử…”
Diệp Thiếu Dương gắp một miếng lên nếm thử, cảm thấy ngon thật, liền hỏi: “Em vừa mới bảo là thịt gì?”
Ô Mai chậm rãi nói: “Con lửng, một loại động vật có bốn móng, vừa giống con chó mà vừa giống con lợn, còn gọi là con lửng lợn. Mỡ lửng lợn chữa bệnh phỏng còn tốt hơn so với thuốc, chỉ là mấy năm nay lửng lợn hơi ít, mỗi thôn một năm chỉ bắt được hai con, mị phải bỏ rất nhiều tiền ra để mua con này, làm thành thịt khô, giữ lại cho khách quý dùng. Hôm nay được dịp mang ra cho các vị nếm thử…”
Chương 172 - Nuôi thi (2)
Diệp Thiếu Dương nghe xong bèn nói: “Vậy thì ngại quá!”.
Ô Mai khoát tay nói: “Anh đừng khách sáo, thôn trưởng giao cho bọn em phục vụ các anh chu đáo. Chỉ cần hồ chứa nước có thể khôi phục lại như trước đây thì một con lửng này có đáng gì chứ!”.
Diệp Thiếu Dương khẽ cười, cô gái này cũng quá thật thà, những lời như vậy mà cũng có thể nói ra, tuy nhiên lại không gây phản cảm cho mọi người.
Chu Tĩnh Như rất có hảo cảm với cô gái thẳng thắn như vậy, liền kéo cô ta ngồi xuống cùng ăn cơm. Dù thức ăn trên bàn không nhiều nhưng đều là đặc sản địa phương, mà tay nghề của Ô Mai cũng rất tốt cho nên ba người vui vẻ ăn uống thoải mái.
Sau khi ăn xong, Ô Mai pha rót một bình trà cho bọn họ, ngồi xuống nói chuyện.
Chu Tĩnh Như có thói quen vừa uống trà vừa ăn điểm tâm, thế nhưng nơi này không có điểm tâm. Cô liền lấy từ trong túi xách ra mấy viên sô cô la Ferrero chia cho mọi người.
Ô Mai ăn xong một viên liền khen ngon: “Đồ thành phố cái gì cũng tốt, ngay cả sô cô la cũng ngon như vậy, còn ngon hơn cả kẹo sữa mà thôn bọn em bán. Sô cô la này bao nhiêu tiền một viên vậy chị?”.
Chu Tĩnh Như nghĩ một chút rồi nói: “Chị mua cả hộp nên cũng không rõ lắm, chắc khoảng 50 tệ một viên, chị tùy tiện mua ấy mà, cũng không đắt lắm đâu!”.
Ô Mai tròn mắt ngạc nhiên, suýt chút nữa đã phun viên sô cô la ra ngoài, cô giật mình nói: “Không phải chứ, một viên sô cô la còn đắt hơn cả con gà mái?”. Chợt nghĩ đến mình vừa ăn một viên sô cô la ngang với ăn một con gà, cô liền không dám nuốt xuống.
Uống xong vài hớp trà, Diệp Thiếu Dương đề nghị đi tới gần hồ chứa nước xem một lát. Hắn liền gọi điện thoại cho Lý Lão Tinh bảo ông ta mau tới đi chung, dù sao mình cũng có vài chuyện cần ông ta giải đáp.
Diệp Thiếu Dương trở về phòng chuẩn bị pháp khí, sau khi đi ra liền thấy Chu Tĩnh Như đang đứng ở phòng khách, trông dáng vẻ cô có chút khó xử, cô nhíu mày nói: “Thiếu Dương ca, thật ngại quá, công ty em có chút việc gấp cho nên em phải quay về xử lý, không thể đi cùng anh được rồi!”
Diệp Thiếu Dương lập tức tỏ vẻ không thành vấn đề, bởi vì cô ở đây hay không cũng không có việc gì.
Chu Tĩnh Như dặn dò hắn vài câu rồi chốt lại: “Cần tiền tiêu cứ tìm em”
Đợi Tiểu Mã ra ngoài, ba người cùng bước ra cửa liền gặp được Ô Mai. Chu Tĩnh Như tạm biệt Ô Mai, sau đó đưa cả hộp sô cô la cho cô, khiến cô kích động không thôi. Theo như tập tục quê hương, Ô Mai nhất định phải tặng hai con gà mái cho Chu Tĩnh Như.
Chu Tĩnh Như khóc cười không xong, cũng không thể từ chối thịnh tình bèn chỉ Diệp Thiếu Dương rồi nói: “Vậy đợi khi nào anh ấy đi thì đưa cho anh ấy. Em tặng anh ấy hay tặng chị cũng đều giống nhau mà”
Ô Mai hé miệng cười: “Em hiểu rồi, anh chị là một đôi ạ!”
Chu Tĩnh như lúng túng, Diệp Thiếu Dương thì ho khan hai tiếng. Chu Tĩnh Như còn chờ lái xe tới đón nên chưa đi ngay, Diệp Thiếu Dương tạm biệt cô xong liền cùng với Tiểu Mã và Lý Lão Tinh đi về phía hồ chứa nước.
Tới bên hồ chứa nước, Diệp Thiếu Dương liền lấy ra Âm Dương Bàn đi vòng quanh bờ hồ một vòng, cuối cùng đi tới phía trên một gò đồi. Từ đây có thể nhìn bao quát toàn toàn cảnh hồ chứa nước, toàn bộ khoảng không phía trên hồ chứa nước bị mây đen bao phủ, sương mù dày đặc.
Diệp Thiếu Dương quan sát một lát, sắc mặt liền có chút ngưng trọng, hắn xoay người tiến vào rừng liễu, đi một lát rồi lại dừng lại, cuối cùng quay trở về gò đất kia. Hắn nhìn rừng liễu rồi nói: “Nơi này là một trận pháp!”
Tiểu Mã đáp lời: “Trước đó không phải trận pháp sao, cái gì mà Ngũ Quỷ Bàn Sơn Trận mà cậu nói đó!”
Diệp Thiếu Dương lắc đầu: “Tôi nói là rừng cây này, Ngũ Quỷ Bàn Sơn Trận là một trận pháp âm dương, trước đó chúng ta gặp phải hai trận pháp đều là dương trận. Đơn giản mà nói, lợi dụng địa hình Long Vĩ Tứ Châm cùng với long khí hình thành nên kết giới tà khí phía trên mặt đất, tuy nhiên kết giới này chỉ có thể phong ấn nơi bất động, tỷ như thôn xóm, bệnh viện. Còn nước nơi này lại là vật lưu động, muốn phong ấn nó tất phải chặn khí trận pháp. Dựa theo quy luật Ngũ Hành tương sinh, tương khắc, Thủy sinh Mộc, cho nên…”.
Diệp Thiếu Dương thao thao bất tuyệt giảng giải đạo lý trận pháp, ngoảnh đầu nhìn lại phát hiện Tiểu Mã và Lý Lão Tinh đang mở to hai mắt, ngây ngốc nhìn hắn: “Sao vậy?”.
“Không có gì, cậu nói tiếp đi”. Tiểu Mã cười hắc hắc rồi lại nói: “Tuy rằng nghe không hiểu, nhưng tôi cảm thấy rất lợi hại đó”.
Móa, đúng là đàn gảy tai trâu. Diệp Thiếu Dương nhìn Tiểu Mã oán hận, sớm biết thế đã không nói gì rồi, dù sao cũng đã nói một nửa, còn lại một nửa mà không nói thì thật khó chịu. Đành phải giản lược đôi chút vậy, hắn chỉ về phía rừng liễu rồi nói: “Rừng liễu này chính là định thủy - mộc, cũng chính là trận nhãn, thế nhưng cậu nhìn xem độ cao của những cây này đi, nếu không phải đã trưởng thành mười mấy năm thì tuyệt đối không thể cao được như vậy. Lý Lão Tinh, ông có biết những cây này vốn đã sinh trưởng ở đây hay được chuyển về đây không?”
Lý Lão Tinh vội nói: “Đám cây này được di chuyển về đây, đại khái… đó là chuyện của một, hai năm trước, khi đó nơi này có cương thi gây rối khiến vài người chết, sau đó có một ông thầy âm dương rất có bản lĩnh tới đây giết chết cương thi, còn nói thêm trong thôn vẫn còn có một con cương thi khác nữa. Vì vậy liền dẫn thôn dân đi tìm, cuối cùng tìm tới gò đất và thấy một phần mộ”
“Y nói phía dưới có cương thi ngàn năm, y đấu không lại, nhân lúc ban ngày liền kêu mọi người hợp lực khiêng phiến đá xanh lấp lên trên phần mộ lên. Y còn biểu diễn rất nhiều phép thuật, bọn tôi xem cũng không hiểu, rồi y chuyển dòng nước suối cho chảy qua phần mộ. Sau đó y bảo thôn dân đi đào những cây liễu trên mười năm tuổi về, trồng theo ví trí mà y vẽ, sau đó hình thành nên rừng cây mà chúng ta nhìn thấy ngày hôm nay.”.
Diệp Thiếu Dương nghe xong trong lòng cũng khiếp sợ, vội hỏi: “Thầy âm dương đó bộ dáng ra sao?”.
Lý Lão Tinh thoáng nhớ lại rồi nói: “Ông ta khoảng 40 tuổi, làn da ngăm đen, mặt hơi dẹt, hình như không phải là người Hán”.
Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã nghe đến đó thì hai mắt nhìn nhau, Tiểu Mã liền vỗ gáy một cái, rút điện thoại di động ra mở một tấm hình đưa cho Lý Lão Tinh xem: “Ông nhìn xem có phải là người này hay không?”.
Đây là bức hình Kim Soái mà Tạ Vũ Tình đã tìm thấy trong hồ sơ hộ tịch, sau đó gửi qua cho cậu.
Lý Lão Tinh vừa nhìn thấy liền vỗ đùi nói: “Đúng rồi đó, Diệp tiên sinh, các người đều là pháp sư, chẳng lẽ các người biết nhau?”.
“Biết chứ, tất nhiên là biết rồi!”. Diệp Thiếu Dương cười lạnh một tiếng, đúng là nằm trong dự liệu của hắn, hắn suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Lúc ấy y có nhắc tới phần mộ của thi vương ngàn năm, nó ở đâu, ông có nhớ không?”.
“Biết là được tồi, phần mộ nằm ở giữa hai cây bách phía trước”.
Lý Lão Tinh nói xong liền dẫn đường đi đến một con suối, sau đó men theo bờ suối đi khoảng mấy chục mét thì thấy được hai cây bách mọc ở hai bên bờ. Thân cây cao ngất, tán cây xum xuê, giống như hai chiếc dù tỏa bóng mát che phủ một khoảng rộng, bên dưới có một phiến đá xanh.
Diệp Thiếu Dương đi tới xem xét, tảng đá được hình thành từ tám khối đá nhỏ, bốn cạnh đối xứng, khối đá ở giữa có hình một chiếc lá phong to, nước suối ào ạt chảy qua khe hở của phiến đá.
Diệp Thiếu Dương liền nói: “Không sai, đây chính là một trong những vật tổ của người Miêu, lá phong. Chắc chắn là do tên mặt rỗ kia làm!”. Nói rồi hắn luồn tay xuống phía dưới tảng đá, dùng sức nạy nó lên nhưng không được, đành quay đầu lại nói với Tiểu Mã: “Cậu đi tìm một cây búa hay vật gì đó tới đây đập nát tảng đá này cho tôi!”.
Chương 173 - Nuôi thi (3)
Lý Lão Tinh nghe xong liền sợ hãi: “Không thể đập được, pháp sư kia nói tảng đá này dùng để trấn áp cương thi, nếu đập vỡ thì cương thi sẽ chạy ra ngoài mất!”.
Diệp Thiếu Dương thản nhiên cười nói: “Đây mà là để trấn áp cương thi hả, rõ ràng là dùng để nuôi thi!”.
Lý Lão Tinh sửng sốt nói: “Nhưng mà pháp sư đó…”
“Gì mà pháp sư này pháp sư nọ!”. Tiểu Mã bất mãn đứng lên chỉ Diệp Thiếu Dương: “Nói cho ông biết, vị đang đứng trước mặt ông đây chính là Thiên sư Mao Sơn, cậu ấy là một ngôi sao sáng trong giới pháp thuật. Trong giới pháp thuật, nếu cậu ấy nhận mình đứng thứ hai thì không ai dám nhận mình đứng thứ nhất, pháp sư khác đều là cặn bã trước mặt Tiểu Diệp tử, ông hiểu chưa? Hơn nữa pháp sư mà ông nói, rõ ràng là một tên lừa đảo!”.
Lý Lão Tinh lúc trước cũng thấy cảnh Diệp Thiệu Dương dũng mãnh chiến đấu với Thủy quỷ, nghe thấy Tiểu Mã giới thiệu như thế cũng không dám không tin. Ông ta liền đỏ mặt, không nói thêm một câu nào nữa.
Diệp Thiếu Dương trừng mắt nhìn Tiểu Mã, trách cậu ta nhiều lời trước mặt người khác, nói với Lý Lão Tinh: “Ông có thể giúp tôi gọi vài người tới có được không? Nhân tiện mang theo mấy công cụ đào đất”.
Lý Lão Tinh liền gọi điện thoại cho một cán bộ thôn bảo cậu ta chuẩn bị, sau đó ngắt điện thoại rồi nói với Diệp Thiếu Dương: “Tôi đã gọi người rồi, bây giờ họ sẽ lên núi. Diệp tiên sinh, sau khi đập nát tảng đá này có xảy ra chuyện gì không?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Mỗi một cây trong rừng này đều căn cứ theo Bát Môn Định Hồn Trận mà bố trí, bát môn gồm: Sinh, Tử, Hưu, Thương…”. Sau đó hắn ngoảnh đầu nhìn thì thấy ánh mắt hai người kia cứ mờ mờ mịt mịt, nhất thời có chút nản lòng liền khoát tay nói: “Tôi sẽ không nói kỹ về bát môn nữa, tên mặt rỗ kia lợi dụng nhiều cây tùng để bố trí thành Bát Môn Định Hồn Trận, ở giữa lại sắp đặt hai cây bách, mà tùng và bách vốn là hai loài cây cùng họ, có thể trồng chung một chỗ, nhưng theo cách bố trí như này chính là tối kỵ âm huyệt. Trong Phong thủy học có một câu tục ngữ: “Tùng gặp bách, chết một trăm, thế cục hỏng, phong thủy hoại”.
“Nếu chôn người chết dưới hai cây bách, che kín tránh ánh mặt trời, thi khí tụ sinh, không thể tiêu tán, cúng thất bảy bảy bốn mươi chín ngày thì tất sẽ trở thành Sát thi. Hơn nữa địa thế núi nơi này vừa đúng lúc nằm ở trên mũi châm của Long Vĩ Tứ Châm, sát khí xuyên châm mà phát tán, trở thành một tiểu âm sào, mà đáng lẽ đã có Sát thi gây loạn nhưng tên đó đã chuyển dòng chảy của nước suối qua người Sát thi, rửa trôi sát khí trên người nó..."
Nói đến đây, hắn dời mắt qua khuôn mặt đang mơ hồ của Lý Lão Tinh, hỏi: “Nếu tôi đoán không sai, dòng suối này chính là đầu nguồn của hồ chứa nước?”.
“Đúng vậy, nước suối chảy tới hồ chứa nước.”. Nhắc tới nước suối, Lý Lão Tinh phiền muộn lắc đầu: “Trước kia nước rất trong mát, chúng tôi còn định xây dựng một nhà máy lọc nước ở dưới chân núi. Thế nhưng từ sau khi pháp sư kia tới đây trấn áp cương thi thì nước liền có mùi lạ, ngửi cũng không ngửi nổi, nhưng khi uống vào thì lại khác, không tin các cậu thử xem”.
Tiểu Mã lập tức liếc ông ta: “Tôi không có khẩu vị nặng như ông, uống nước chảy qua xác người chết.”.
Tiểu Mã nghĩ một lát rồi hỏi Diệp Thiếu Dương: “Ý cậu là, sát khí của Sát thi đã được nước suối đưa đến hồ chứa nước?”.
Diệp Thiếu Dương gật đầu: “Nếu không phải thế thì sao Hà Cơ chỉ mới giết có vài người mà quỷ khí trong hồ lại mạnh như vậy!? Đó là bởi vì sát khí nhập thủy, được Hà Cơ chuyển hóa thành quỷ khí, trên núi là dương trận, dưới nước là âm trận, hợp lại chính là âm dương song sinh, trận pháp mới có thể hoạt động”.
Tiểu Mã giật mình nói: “Vậy làm sao bây giờ?”.
Diệp Thiếu Dương chỉ tảng đá trên mặt đất, nói: “Trận nhãn của trận pháp ở đây, phá trận nhãn đi, tôi sẽ có biện pháp khiến cho Hà Cơ phải đi ra”.
Đang nói chuyện, bỗng nhiên từ sườn núi có sáu bảy người đang trèo lên, trên vai mỗi người đều vác một cái xẻng. Lý Lão Tinh gọi bọn họ tới để Diệp Thiếu Dương chỉ huy.
Diệp Thiếu Dương chào hỏi mọi người rồi khoét một cái rãnh chữ Y lên trên tảng đá, dẫn nước suối chảy qua rồi bảo mọi người chạy về hướng đầu gió đứng, còn hắn vẽ một tấm Giải Linh phù rồi dán lên trên tảng đá. Sau đó cùng với Tiểu Mã bắt đầu hành động, dùng xẻng dọn sạch sẽ những hòn đá nhỏ xung quanh, tiếp đó lấy ra viên đá ở chính giữa.
Một lúc sau, viên đá hình chiếc lá phong rốt cuộc cũng lung lay, Tiểu Mã đang chuẩn bị dùng xẻng cậy lên thì Diệp Thiếu Dương vội vàng ngăn cản: “Chờ một lát!”.
Diệp Thiếu Dương lấy từ trong túi đeo lưng ra hai viên ngọc thạch giao cho Tiểu Mã một viên rồi nói: “Ngậm vào trong miệng”.
“Đây là vật gì?”. Tiểu Mã nhận lấy, thắc mắc hỏi.
“Ngọc thạch đã khai quang, có thể hấp thu thi khí”. Diệp Thiếu Dương nói tiếp: “Nếu phía dưới có thi thể chắc chắn đã trở thành Sát thi, sát khí tuy đã bị rửa trôi nhưng dù sao cũng là thi thể cương thi, trong bụng chắc chắn vẫn còn thi khí, nếu hít phải cũng đủ cho cậu ‘đi ị’ một tháng!”.
Tiểu Mã lau mồ hôi, nói: “Vậy cũng tốt, coi như là giảm cân đi!”. Cậu nói vậy nhưng vẫn vội vàng ngậm ngọc thạch vào trong miệng, chân đạp xẻng, dùng sức xúc lên. ‘Cạch’ một tiếng, tảng đá đã bị nhấc lên.
Phía dưới là một hố nước trong vắt. Bên trong có một nữ tử nằm khỏa thân.
Làn da của cô gái hết sức nõn nà, mềm mại, dáng người cũng rất đẹp, mái tóc dài phủ kín khuôn mặt, không nhìn rõ dung mạo cô ra sao.
Cả đám đàn ông nhìn thấy một cô gái khỏa thân nhưng trong ánh mắt lại không có một chút dâm loạn, ai nấy đều tỏ ra sợ hãi và kinh ngạc, bởi vì họ đều biết rằng, cô gái này dù đẹp cách mấy nhưng tuyệt đối không phải là người sống.
Lý Lão Tinh lùi về phía sau mấy bước, nhìn nữ tử thần bí đang nằm trong hố nước kia, căng thẳng nói rằng: “Diệp tiên sinh, đây là…”.
Diệp Thiếu Dương dường như không nghe thấy mà chỉ nhìn một lượt thân thể của nữ tử từ trên xuống dưới không chớp mắt. Một màn này bị Tiểu Mã nhìn thấy liền chế nhạo: “Tuy rằng nữ thi này thân thể không tồi, nhưng Tiểu Diệp tử cậu không phải có khẩu vị nặng như vậy chứ?”.
“Cút!”. Diệp Thiếu Dương chửi một tiếng, lại nhìn xem hố nước sâu bao nhiêu mét, bây giờ không có bất kỳ thiết bị gì, muốn hút nước ra cũng không dễ. Hắn liền nhờ thôn dân đào một đường rãnh dẫn nước từ trong hố ra dòng suối.
“Diệp tiên sinh, vậy có được không? Hết nước rồi thì có xảy ra chuyện gì không?”.Lý Lão Tinh lo lắng hỏi.
“Cứ yên tâm làm đi, xảy ra chuyện gì thì đã có tôi”.
Có sự cam đoan của Diệp Thiếu Dương, mọi người không chần chừ nữa, một lúc sau đường dẫn nước đã đào xong, Diệp Thiếu Dương tự mình xúc bùn đất ở trong hố nước ra, nước trong hố lập tức theo đường dẫn chảy ào ào ra ngoài. Chưa đầy nửa phút nước trong hố liền rút đi sạch sẽ.
Sau khi nước rút liền lộ ra nữ thi nằm phía dưới, từ tai, mũi, miệng nữ thi phun ra một đám hắc khí dày đặc. Diệp Thiếu Dương xua mọi người tản ra rồi vẽ một tấm Ngưng khí phù ném vào trong hố, hơn phân nửa thi khí đều bị hút vào Ngưng khí phù, còn sót lại một ít thi khí thì bị ngọc thạch trong miệng hai người Diệp Thiếu Dương hấp thu.
“Tiểu Diệp, đây là… cương thi?”. Tiểu Mã khẩn trương hỏi.
Diệp Thiếu Dương lắc đầu, vươn tay vén mái tóc đang che trước mặt của nữ thi để nhìn dung mạo cô một chút. Ai ngờ mái tóc cứng ngắc không thể dịch chuyển, hắn lập tức cả kinh, phát hiện ra tất cả tóc đều cắm chặt vào tai, mũi, miệng, không chút chuyển động.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”. Tiểu Mã hít một hơi thật sâu, cảnh tượng này thật hết sức quỷ dị …
Chương 174 - Nuôi thi (4)
Diệp Thiếu Dương không để ý đến cậu ta nữa, vẽ một tấm Địa Hỏa phù giơ lên phía trên mặt nữ thi, mái tóc che phủ trên khuôn mặt nữ thi vừa mới gặp lửa dường như có sinh mệnh, từ động rút trở về.
Diệp Thiếu Dương cầm Địa Hỏa phù hơ trên mặt nữ thi một lát nữa để cho đám tóc rút ra khỏi tai, mũi, miệng của cô. Đám người Tiểu Mã lập tức tiến lại gần quan sát, cũng bởi vì có bộ tóc che chắn nên khuôn mặt nữ thi được bảo tồn tốt hơn so với thân thể. Chưa nói tới chuyện trông rất sống động, có thể nhìn ra khi còn sống cô là một nữ nhân xinh đẹp.
“Haiz, thật là đáng tiếc …” Tiểu Mã cảm thán.
Diệp Thiếu Dương ngồi xổm xuống bên cạnh nữ thi, mở hai mí mắt cô ra, đám người Tiểu Mã vừa liếc nhìn liền cảm thấy da đầu run lên: dưới mí mắt cô không thấy tròng mắt đâu, chỉ có một đống tóc rối rắm nằm trong đó.
Diệp Thiếu Dương nhướng mày, lập tức mở miệng cô ra, kết quả cũng toàn là tóc, giống như những con giun đang lúc nhúc trong miệng rồi chui vào kẽ răng cô.
Một màn này khiến tất cả mọi người đều cảm thấy buồn nôn, thiếu chút nữa thì nôn mửa.
Diệp Thiếu Dương kiểm tra lỗ mũi và hai tai nữ thi thì phát hiện tóc đã lấp đầy bên trong, trầm ngâm nói: “Nếu tôi đoán không nhầm thì đây là một loại Mao Nhân Cổ, người trúng cổ sẽ xảy ra hiện tượng lông, tóc mọc ngược, cũng có nghĩa là lông và tóc trên toàn thân sẽ mọc bên trong thân thể chứ không mọc ra ngoài!”
Mọi người vừa nghe xong liền hai mặt nhìn nhau, không dám tin tưởng trên thế giới này còn có chuyện tình ly kỳ đến thế. Có điều sự thật ở ngay trước mắt, không tin cũng không được.
Tiểu Mã thì thào nói: “Lông tóc mọc ở bên trong… Cảm giác chắc chắn rất khó chịu”
“Tất nhiên là khó chịu rồi!”. Diệp Thiếu Dương nói tiếp “Mới đầu thì vô cùng ngứa ngáy nhưng nhìn bên ngoài sẽ không thấy điều gì khác thường, đợi đến khi người trúng cổ cảm thấy đau đớn thì nội tạng đã bị lông tóc xuyên thấu, cách cái chết cũng không còn xa!”. Diệp Thiếu Dương chỉ nữ thi trước mặt rồi nói: “Các người mở bụng cô ta ra xem đi, có phải trong bụng đều là lông tóc mọc kín lục phủ ngũ tạng hay không?”.
Tiểu Mã lắc đầu liên tục “Không cần kiểm tra đâu, hại não lắm, bây giờ tôi đã cảm thấy ớn lạnh rồi, nếu còn nhìn nữa chắc ba ngày ăn không ngon mất.”.
“Các ông ơi tới nhìn xem, cô gái này trông có giống vợ của Trụ Tử thôn chúng ta đã mất tích hay không?”. Một cán bộ thôn vừa nhìn thấy nữ thi thì thốt lên.
Ông ta vừa nói xong thì mấy cán bộ thôn còn lại liền vội vàng đi tới, cẩn thận đánh giá khuôn mặt nữ thi, cuối cùng tất cả mọi người đều cho rằng đây là con dâu của Lý gia.
Trưởng thôn Lý Lão Tinh thở dài một hơi: “Người phụ nữ này là người ở thôn Bắc Thiện Vượng, dáng dấp cũng gọi là xinh đẹp, sau đó gả cho Trụ Tử thôn chúng tôi được bốn, năm năm thì đột nhiên mất tích vào hai, ba năm trước, gia đình hai bên tìm kiếm rất nhiều ngày nhưng không có chút manh mối. Có lời đồn cô ta đã theo tình nhân bỏ trốn, cả nhà Trụ Tử trong hai năm đó không thể ngẩng đầu lên với mọi người trong thôn, hóa ra cô ta bị người hại chết rồi chôn ở đây…”
Diệp Thiếu Dương nhìn cô ta rồi nói tiếp: “Có phải cô ta mất tích trước khi thôn các ông xảy ra chuyện cương thi làm loạn hay không?”
Lý Lão Tinh nhíu mày nhớ lại, không đợi ông ta mở miệng thì đằng sau đã có một cán bộ thôn lên tiếng: “Không sai, tôi còn nhớ rất rõ, vợ Trụ Tử vừa mất tích mấy ngày, trong thôn liền xuất hiện cương thi!”
Tiểu Mã nắm chặt hai tay, tức giận nói: “Chắc chắn là do tên tạp chủng mặt rỗ kia làm, y cố ý thả cương thi ra hại người, sau đó lại giả mạo pháp sư đến làm phép, lừa gạt lòng tin của mọi người. Thực chất y lén lút hại chết cô gái này rồi chôn tại đây, sau đó còn mặt dày nhờ mọi người giúp đỡ, công khai di chuyển cây tới để trồng. Này ông già, các ông đã bị lừa gạt mà còn giúp người ta kiếm tiền nữa đấy!”.
Người nông dân vốn thật thà chất phác, cho nên đám người Lý Lão Tinh sau khi biết mình trở thành đồng lõa thì đều cúi đầu, lộ ra vẻ mặt áy náy.
Diệp Thiếu Dương nói: “Không biết không có tội, các người đi thông báo cho người nhà của người chết đến đây nhận xác đi, trả lại thanh danh cho người ta, xem như là đền bù đôi chút!”.
Lý Lão Tinh lập tức sắp xếp hai người xuống núi thông báo cho gia đình Trụ Tử.
Diệp Thiếu Dương lại bảo Tiểu Mã lấy điện thoại ra chụp nhiều tấm ảnh từ các góc độ khác nhau gửi đến cho Tạ Vũ Tình. Chuyện này có liên quan đến án mạng nên để bên cảnh sát xử lý.
Tiểu Mã trông thấy đám lông tóc đang lúc nhúc trong miệng và hốc mắt nữ thi thì hoảng sợ không thôi, liền hỏi Diệp Thiếu Dương: “Bây giờ làm gì?”
Diệp Thiếu Dương trầm ngâm một lát rồi nói: “Đây không chỉ đơn giản là Mao Nhân Cổ, tôi cũng không hiểu biết nhiều về cổ trùng, nhưng cũng biết được cổ trùng của Mao Nhân Cổ lợi dụng máu thịt trong cơ thể người để sinh trưởng, giống như ký sinh trùng vậy. Sau khi người chết, máu thịt bị thối rữa, nó phải tìm kiếm ký chủ khác hoặc là sẽ cùng chết với ký chủ. Có điều cô ta đã chết hai năm nhưng thi thể vẫn không bị thối rữa, cho nên tôi nghĩ rằng đám lông tóc này vẫn còn sống, chắc chắn ở đây có vấn đề. Để tôi thử xem sao!”.
Nói xong hắn lấy từ trong túi đeo lưng ra một viên đá lưu huỳnh nhét vào trong một lá bùa, xếp lá bùa thành hình kim cương, suy nghĩ một chút rồi nhổ mấy sợi tóc trên đầu mình xuống quấn lên trên viên đá, sau đó nhét vào miệng nữ thi, niệm Địa Hỏa chú.
Địa Hỏa phù bao bọc bên ngoài viên đá lưu huỳnh bốc cháy tạo thành một đám khói vàng, không ngừng thổi đến thất khiếu của nữ thi.
Đám tóc kia dường như gặp phải khắc tinh, không ngừng vặn vẹo, nhanh chóng rút lui vào trong cơ thể. Thân thể nữ thi cũng run rẩy theo chúng một cách đáng sợ.
Đám người Lý Lão Tinh nhanh chóng lùi ra xa khỏi nữ thi, hai mặt nhìn nhau, xác chết sống lại?
Diệp Thiếu Dương lại đứng yên tại chỗ, dùng tay trái giữ chặt hai cánh tay của nữ thi, tay phải gập lại thành Phụng Nhãn Quyền điểm lên bảy đại quỷ huyệt dọc theo cơ thể của cô ấy. Nữ thi ngay lập tức há rộng mồm, thè lưỡi như muốn nôn ra vật gì đó.
Tay phải Diệp Thiếu Dương chế trụ ở phía dưới cổ nữ thi cách khoảng một thước ba tấc, phóng ra cương khí tiến vào trong cơ thể cô ấy. Hắn muốn bức cổ linh kia ra ngoài, tuy nhiên nữ thi há mồm nôn ói chỉ một chút rồi khép lại. Diệp Thiếu Dương cảm thấy có một vật đang nhanh chóng chui từ cổ họng nữ thi xuống dưới bụng rồi tiến vào một chỗ nào đó.
Bụng nữ thi bỗng chốc căng phồng lên cho tới khi trông như phụ nữ mang thai thì dừng lại.
“Không xong!”. Diệp Thiếu Dương đứng phắt dậy sững sờ nhìn cái bụng căng phồng, ban đầu hắn dự định bức cổ linh chui ra từ miệng nữ thi rồi dùng Xá mệnh phù giết chết. Không ngờ cổ linh có linh tính quá mạnh, không dám chui ra lại chui ngược vào một góc nào trong bụng của cô ấy. Nơi đó nhất định có thứ gì khiến nó có thể ẩn náu an toàn, nó vừa mới tiến vào, cương khí mà hắn xuất ra đã không thể cảm nhận được sự tồn tại của nó nữa.
“Tôi hiểu rồi!”. Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, thì thào nói: “Trong bụng cô ấy có một năng lượng mà khiến thân thể trải qua hai năm vẫn không bị thối rữa, cổ linh cũng không chết, không biết thứ này rốt cuộc là gì?”
“Có phải là một đứa trẻ hay không?”. Tiểu Mã chưa dứt lời đã bị Diệp Thiếu Dương liếc xéo một cái, gãi đầu nói: “Tại tôi thấy sao nói vậy mà, ai mà biết là nói bậy! Tiểu Diệp tử, thay vì cậu làm như vậy thì rạch bụng của nữ thi ra đi, như thế không phải sẽ rõ ràng hơn sao?”.
“Cậu nói dễ quá, mới nãy tôi cũng mạo hiểm nhưng không ngờ linh tính của nó quá mạnh, cũng may là nó sợ tấm phù của tôi, không dám liều mạng với tôi cho nên kiếm một chỗ để trốn. Bây giờ mà tôi có rạch bụng của nữ thi ra, nó cũng chưa chắc dám đối đầu với tôi!”.
Chương 175 - Lấy máu
Tiểu Mã nói: "Vậy thì đánh đi, còn sợ gì chứ?"
"Không phải sợ mà là tôi không nắm chắc!". Diệp Thiếu Dương liếc mắt nói: "Mao Sơn thuật chủ yếu chỉ dùng để đối phó với yêu ma quỷ quái, không có hiệu quả cao đối với cổ thuật tác dụng lên người sống, nếu không thì sao tôi lại không rành về cổ thuật..."
Nói còn chưa dứt lời, Tiểu Mã đã kéo hắn sang một bên, thấp giọng nói: "Cậu nói hết chi vậy? Để nó nghe thấy thì…"
Diệp Thiếu Dương im lặng liếc nhìn Tiểu Mã: "Cậu suy nghĩ nhiều rồi, nếu cổ linh có IQ, hiểu người ta nói gì thì nhân loại đã tuyệt chủng từ lâu!"
Tiểu mã kinh ngạc một chút, nói: "Vậy sao nó còn biết trốn cậu?"
"Theo bản năng phản ứng thôi, chẳng phải nếu cậu gặp heo thì heo cũng trốn cậu à!?"
Tiểu Mã lau mồ hôi, nói: "Ví dụ cái gì kỳ lạ vậy, tại sao heo lại muốn trốn tôi?"
"Cậu nhìn thân hình của cậu đi! Heo sao có thể đụng vào heo chúa!".
"Mẹ kiếp, sao lúc nào cậu cũng chọc tôi vậy?". Tiểu Mã giận dữ nói.
Diệp Thiếu Dương không để ý tới cậu, cúi đầu nhìn nữ thi, quả thật không biết phải làm sao, bèn cố hồi tưởng lại toàn bộ điển tịch Mao Sơn một lần để tìm những tin tức có liên quan đến cổ thuật, sau đó kết nối mọi thứ lại với nhau, nghĩ đến một biện pháp không tệ, ngẩng đầu nói với Lý Lão Tinh:
"Ông mau nghĩ cách điều tra ngày tháng năm sinh của nữ thi rồi tìm một cô gái khác có cùng ngày tháng năm sinh trực tiếp đưa tới đây, sau đó... chuẩn bị một thùng dầu vừng cho tôi."
Lý Lão Tinh gật đầu, hỏi: "Thùng nặng bao nhiêu?"
"Ừm thì... thùng loại một trăm kg dùng trong lũ lụt ấy!"
"Một trăm kg dầu vừng?" Lý Lão Tinh ngơ ngẩn.
"Không sai, một trăm kg dầu vừng, còn phải thêm một trăm kg mật ong nữa, đưa tới đây nhanh nhất có thể!"
Diệp Thiếu Dương cười nhàn nhạt: "Nghìn vạn lần đừng tiếc của, có thể Thủy quỷ ở hồ chứa nước không lên bờ nhưng cổ linh và nữ thi ở đây giống như một trái bom hẹn giờ vậy, có thể nổ bất cứ lúc nào!"
"Hiểu, hiểu.". Lý Lão Tinh lập tức phái một cán bộ trong thôn làm chuyện này.
Những người còn lại đứng tại chỗ chờ đợi, Tiểu Mã không nhịn được hỏi: "Cậu cần dầu vừng và mật ong để làm gì?"
"Trong sách có nói mật và dầu vừng tựa như nước nhưng không phải là nước, khi dùng để ngâm thi thể có khả năng phòng ngừa cổ linh xâm nhập vào nội tạng, cũng có thể khiến cho cổ linh không thể chui ra khỏi người. Chúng ta thử một lần đi, tôi cũng không rảnh canh giữ ở đây mãi, trước tiên phải phong bế cổ linh ở trong thi thể của nữ thi trước đã, tuyệt đối không cho nó ra ngoài."
Tiểu Mã gật đầu nói: "Vậy cậu tìm một cô gái cùng ngày tháng năm sinh với nữ thi làm gì?"
Diệp Thiếu Dương chậm rãi phun ra hai chữ: "Lấy máu!"
***
Không được nửa tiếng đồng hồ, dầu vừng và mật đựng trong hai cái thùng 100 kg đã được đưa đến. Thế nhưng vừa nhìn thấy cô gái có cùng ngày tháng năm sinh với nữ thi kia, Diệp Thiếu Dương lập tức ngây ngẩn, hóa ra cô gái ấy lại là nhân viên phục vụ nhà khách, Ô Mai.
"Diệp đại ca, anh tìm em có chuyện gì?". Ô Mai vừa nhìn thấy Diệp Thiếu Dương liền tò mò hỏi.
"Ặc... Em qua bên đây trước chờ anh!”.Diệp Thiếu Dương gọi mấy người đàn ông đổ hai thùng dầu vừng và mật xuống hố mộ, lập tức hai mùi hương của dầu vừng và mật bốc lên không trung, phía dưới lấp lánh trông như màu hổ phách, khiến thân thể nữ thi càng thêm sống động.
Sắp xếp xong xuôi, chồng của nữ thi và người nhà chồng cũng đã lật đật chạy tới, đứng xung quanh hố mộ khóc lóc ầm ĩ. Lý Lão Tinh và Ô Mai thay nhau khuyên nhủ đám người một mực nghi ngờ cái chết của cô gái kia, Lý Lão Tinh còn giải thích thêm: Người chết hiện tại đã trở thành cương thi, trước tiên phải để cho đại pháp sư xử lý, sau đó mới được phép nhập liệm.
Mấy người vốn là nông dân nghe nói như thế liền không phản đối nữa, thay đổi thành bộ dáng đàng hoàng tử tế đứng ở một bên, trông chờ Diệp Thiếu Dương làm phép.
Vừa vặn lúc này lão Quách cũng gọi điện thoại tới bảo đã đến cổng Lý gia thôn, hỏi tiếp theo nên đi như thế nào. Diệp Thiếu Dương báo vị trí rồi dặn Lý Lão Tinh sắp xếp hai người xuống núi đón lão Quách.
Tiểu Mã thấy Diệp Thiếu Dương cứ nhởn nhơ nhàn rỗi, không chịu nổi sự hiếu kỳ bèn lân la hỏi hắn về chuyện lấy máu.
Ô Mai cũng nói: "Đúng vậy đó Diệp đại ca, anh nói cho em coi rốt cuộc anh định làm gì? Nếu em có chết, em cũng không muốn làm quỷ hồ đồ a!".
"Yên tâm đi, không chết được đâu!". Diệp Thiếu Dương nhìn nữ thi đang nằm trong một đống dầu vừng và mật kia, kể sơ qua kế hoạch của mình: "Như anh nói, trong bụng của nữ thi có một thứ gì đó có thể bảo hộ cổ linh, khiến cho nó trốn trong đó không muốn đi ra ngoài, mà anh lại không thể làm phép quá mạnh mẽ, bởi vì nếu để cho nó đào thoát, chui vào cơ thể của kẻ khác thì sẽ vô cùng phiền phức.”.
“Cổ linh hút máu trong cơ thể người để tồn tại, em lại có cùng sinh nhật với cô ấy, cũng gọi là người đồng mệnh, ở một khía cạnh nào đó, huyết tinh của em và cô ấy là giống nhau, cho nên anh định lợi dụng điểm này để đưa máu của em vào trong cơ thể của cô ấy, khiến cổ linh tưởng rằng em cũng là một ký chủ của nó.”
“Sau đó anh sẽ dùng thuật áp chế nữ thi để khiến nó cảm thấy khó chịu, rời khỏi thân thể của nữ thi, tìm kiếm một người ký chủ tương tự khác, cũng chính là em, có hiểu không?"
Ô Mai ngây thơ gật đầu, run run hỏi: "Lỡ nó chạy vào người em thì sao?"
"Em chỉ là mồi dẫn, anh đã chuẩn bị hết rồi mà vẫn để nó chạy vào người em, vậy thì anh là thằng vô dụng mất!"
Không bao lâu sau, lão Quách đã chạy tới, Diệp Thiếu Dương dẫn y tới bên người nữ thi, kể đại thể tình huống và kế hoạch của mình, lão Quách nhìn nữ thi rồi nhìn Ô Mai, gật đầu nói: "Cách này cũng được nhưng vẫn có một chút nguy hiểm, cần phải có một pháp sư ở trên núi tống linh, một pháp sư dưới chân núi nhận linh, phối hợp với nhau thì mới OK."
Diệp Thiếu Dương cười nói: "Cho nên mới gọi huynh tới đây, huynh tống linh, đệ nhận linh."
"Biết ngay tìm ta là không có chuyện tốt mà!". Lão Quách lau mồ hôi, lầu bầu mắng, đột nhiên y cảm thấy trong tay nằng nặng, định thần nhìn lại, một thỏi vàng lấp lánh đang nằm trong tay, y lập tức ngơ ngẩn, ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: "Tiểu sư đệ, đệ phát tài hồi nào vậy? Làm việc cho đệ, đệ không trả tiền mặt mà trực tiếp phát vàng luôn sao?"
"Bớt dài dòng, huynh mau đi chuẩn bị đi, đệ phải lấy máu cô ấy trước đã!"
Diệp Thiếu Dương đi tới bên cạnh cái ao rồi ngồi xổm xuống, tay trái thọc vào hỗn hợp dầu vừng và mật lôi cánh tay của nữ thi ra ngoài, tay phải tạo thành Phụng Nhãn Quyền điểm một đường dọc theo huyệt vị xuống phía dưới, tạm thời che lại toàn bộ kinh mạch trên cánh tay để tránh cho cổ linh nhân cơ hội trốn ra ngoài.
"Ô muội muội, đến đây!"
Diệp Thiếu Dương gọi Ô Mai đến nằm xuống bãi đất trống bên cạnh cái ao, nắm lấy tay phải của cô, nói rằng: "Anh bắt đầu đây!"
"Diệp đại ca, chờ một chút!". Ô Mai cho tay vào trong túi lấy ra một viên chocolate của Chu Tĩnh Như, nhét vào trong miệng, nhai nhóp nhép, sau đó mới hạnh phúc nói: "Được rồi, đã ăn xong, có chết cũng đáng!”.
Một câu nói của cô khiến cho tất cả mọi người xung quanh bật cười, Diệp Thiếu Dương nhìn cô, cười nói: "Em không những không chết mà còn kiếm được một phần âm đức, nói không chừng tương lai sẽ có thể tìm được một ông chồng đẹp trai."
Ô Mai hai mắt ngời sáng: "Thật hả? Có đẹp trai như Diệp đại ca không?"
Diệp Thiếu Dương được khen lập tức da mặt nóng rần, không thể làm gì khác hơn là ho khan hai tiếng, cố gắng che giấu cảm xúc, kết quả càng khiến cho Ô Mai chú ý hơn, xì một tiếng cười nói: "Diệp đại ca, anh đỏ mặt?"
"Không, không có.". Diệp Thiếu Dương thật muốn cốc đầu cô gái này, em ấy nói chuyện thật không cố kỵ gì cả.
Tiểu Mã đứng một bên há mồm trợn mắt: "Úi trời đất, tôi không nhìn lầm chứ, tiểu Diệp tử thường ngày đùa giỡn người ta mà hôm nay bị người ta đùa giỡn đến đỏ mặt!"
Lão Quách cười nói: "Cậu thì biết cái gì, cái này gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn..."
"Im hết, làm việc!". Diệp Thiếu Dương lập tức quát to, phát hiện ra bọn họ còn đang đứng ngây ngốc nhìn mình, lúc này chợt nhớ ra mình mới phải là người làm việc trước. Đệt, bị mấy người này kích động, IQ cũng trở nên thấp hẳn…
Trưởng thôn liền giải thích: “Đây là chỗ trú lại của mấy vị lãnh đạo thường đến đây thị sát dân chúng, bình thường tuy không có ai ở nhưng mỗi ngày đều có người quét dọn vệ sinh.”
Diệp Thiếu Dương gật đầu nói: “Vậy tôi ở đây!”.
Trưởng thôn lập tức sắp xếp người quét dọn hai tầng lầu trong tòa nhà, thay mới chăn đệm, đồng thời trước khi đi còn dặn phục vụ viên duy nhất là Ô Mai phải hầu hạ mấy vị khách quý cho thật tốt.
Ba người Diệp Thiếu Dương được ở trong ba căn phòng tốt nhất của nhà khách, mỗi phòng đều có máy nước nóng năng lượng mặt trời. Diệp Thiếu Dương vào phòng tắm rửa, thay quần áo xong rồi đi tới phòng khách, phát hiện ra Tiểu Mã và Chu Tĩnh Như đã ở đây từ bao giờ. Tiểu Mã còn đang tập trung nghiên cứu “Bách Khoa Toàn Thư Về Phù Chú Mao Sơn”, Diệp Thiếu Dương liền buồn bực hỏi: “Nghiêm túc như vậy để làm gì?”
Tiểu Mã trả lời: “Tôi vừa giết một con lão yêu nghìn năm, nhiệt huyết dâng trào lắm. Bây giờ tôi phải học cho tốt đạo thuật Mao Sơn, tranh thủ sớm ngày tấn thăng làm Thiên sư, các người cứ nói chuyện yêu đương đi, coi như tôi không tồn tại là được!”
Chu Tĩnh Như lập tức đỏ mặt xấu hổ.
Diệp Thiếu Dương cười cười, lấy từ trong túi ra một thỏi vàng, vứt lên bàn, nói: “Vậy giờ có tồn tại không?”
Tiểu Mã vừa liếc một cái lập tức kinh ngạc đến ngây ngốc, kích động kêu lên, hai tay sờ soạng thỏi vàng lấp la lấp lánh, nói: “Ối giời ơi, vàng thật a!”
“Đương nhiên là thật!”. Diệp Thiếu Dương lấy một đống vàng từ trong túi ra bỏ lên trên bàn, đếm đếm, tổng cộng có mười ba thỏi.
Tiểu Mã cầm lên một thỏi, ngắm nghía nửa ngày, nói: “Một thỏi nặng khoảng hai lượng, một gram lại ba mươi đồng, tôi tính toán…. Một thỏi cũng phải hai vạn đồng, thế thì đống này tổng cộng cũng phải hơn hai mươi vạn, đệt mợ, tiểu Diệp tử, cậu phát tài rồi!”
Chu Tĩnh Như hờ hững không thèm nhìn đống vàng, nhíu mày hỏi Diệp Thiếu Dương: “Thiếu Dương ca, những thỏi vàng này từ đâu ra?”
Diệp Thiếu Dương kể sơ qua chuyện gặp nữ quỷ ở động phủ cho cô nghe, sau đó nói: “Nữ quỷ là Hà Cơ do âm khí giữa quỷ vực và chướng khí giữa nước sông biến thành, năng lực cao thâm trong nước, rất khó đối phó, may mà có trận pháp ràng buộc, không thể ra khỏi hồ, nếu không người vùng này chắc chắn sẽ chết hết!”
Diệp Thiếu Dương lấy điện thoại ra gọi cho lão Quách, dặn y mau mau đến có việc gấp, vừa đặt điện thoại xuống liền thấy Tiểu Mã đang lén lén lút lút đút mấy thỏi vàng vào túi quần. Hắn nhanh chóng kéo đống vàng ra khỏi túi quần cậu.Tiểu Mã đỏ mặt, cười ngượng nói: “Cậu giàu đột xuất, ai thấy thì có phần, ba người chúng ta chia nhau đi!”.
“Chia cái bíp, vàng này còn để sử dụng nữa!”. Diệp Thiếu Dương nói: “Tôi cần Quách sư huynh giúp tôi chế tạo một loại pháp khí bằng vàng, ước chừng phải tám, chín thỏi mới đủ, cho nên đưa huynh ấy thêm một thỏi làm thù lao, cậu lấy một thỏi, tiểu Như. . .”
Diệp Thiếu Dương lắc đầu, cười cười: “Quên đi, đưa cho em, em cũng chướng mắt!”
Tiểu Mã lập tức giật lấy thỏi vàng, cau mày, thập phần đau lòng nói: “Pháp khí gì mà phải dùng vàng vậy? Phí quá a!”.
“Kim là một hệ trong ngũ hành, kim sinh thủy, pháp khí hệ kim có thể chế tạo ra kết giới pháp lực trong nước, vừa đúng lúc cô ta là Thủy quỷ, dùng pháp khí hoàng kim sẽ dễ câu hồn hơn!”
Chu Tĩnh Như vừa nghe xong lập tức nói rằng: “Vậy dễ thôi, anh cần bao nhiêu vàng thì cứ nói cho em biết!”
Diệp Thiếu Dương cười nói: “Thôi anh có rồi, vàng ngoài ý muốn, để dành lại một chút, còn lại sẽ chế tạo pháp khí!”
Chu Tĩnh Như chu mỏ, bất mãn nói: “Anh không muốn em giúp anh có phải không?”
Diệp Thiếu Dương gãi đầu một cái, nói rằng: “Vậy em giúp anh sức người nhé, đến lúc đó anh cần chừng mười một người và một con thuyền lớn, chất một số túi vôi sống và hùng hoàng theo tỷ lệ 3:1 lên thuyền cho anh!”.
Chu Tĩnh Như lúc này mới hài lòng gật đầu, cười nói: “Vậy mới ngoan chứ!”
Diệp Thiếu Dương im lặng không nói gì, người có tiền thật là kỳ quái, cứ thích người ta xài tiền của mình?
Chu Tĩnh Như gọi điện thoại cho quản lí đi mua mấy thứ vật dụng, sau đó đặt điện thoại di động xuống, nói với Diệp Thiếu Dương: “Một số thứ cần thời gian, chắc buổi chiều mới có!”
“Ừ, không gấp, anh còn làm chuyện khác!”. Diệp Thiếu Dương liếc điện thoại di động thì thấy đồng hồ đã quá trưa, quyết định đi ăn cơm trước, mọi chuyện chờ cơm nước xong sẽ tính.
Ba người vừa ra cửa đã ngửi thấy một mùi đồ ăn bay vào nhà, mấy người phụ nữ lạ mặt chạy ra chạy vào phòng ăn, vội vội vàng vàng làm cơm.
Một cô gái xinh xắn đang cầm dao giết gà ở giữa sân, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Tiểu Mã nhìn thoáng qua cười nói: “Tiểu Diệp tử, cậu xem em gái này giống Tạ cảnh sát chưa kìa!”
Cô gái kia nghe tiếng mọi người nói chuyện liền ngẩng đầu lên nhìn, giơ dao lên, cười nói: “Mọi người đói chưa, cơm nước lát nữa mới có, xuống đây ăn trái cây trước!”.
Ba người lập tức xuống lầu, đi vào nhà ăn, cô gái kia bưng tới một thố trái cây đủ màu sắc, rất nhiều loại ba người chưa từng thấy.
“Đây là quả dại hái trên núi, vị cũng ngon lắm, ăn thử đi!”. Cô gái nhiệt tình hào sảng cười y như mấy người bán trái cây, làm cho người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.
“Không có độc chứ?”. Tiểu Mã cầm lấy một quả màu hồng kỳ lạ, lo lắng hỏi.
Cô gái đáp rằng: “Yên tâm đi, lợn rừng trong núi ăn được, anh chắc chắn cũng ăn được!”.
Chu Tĩnh Như bật cười.
Tiểu Mã lau mồ hôi, lầm bầm nói: “Sao nghe như đang chửi mình ấy nhỉ?”
Cậu bèn đưa lên nếm thử một miếng, vị quả thật không tệ, vừa mềm lại vừa ngon, không khỏi hài lòng khen. Hỏi thăm cô gái này một chút, cô giới thiệu mình tên là Ô Mai, người bản địa, làm công việc phục vụ trong nhà khách, bên cạnh đó còn phụ trách thổi lửa nấu cơm và quét dọn vệ sinh.
“Bình thường chỉ có một mình mị thôi, hôm nay có ba vị tới, trưởng thôn điều thêm một số phụ nữ khác tới giúp, mị rất vui, mọi người cứ ăn hoa quả trước, mị đi nấu cơm!”.
Ô Mai đi rồi, ba người liền tập trung nếm mỗi quả một chút, quả thật rất ngon, hương vị hiếm có trên đời.
Nửa tiếng sau, Ô Mai dẫn theo hai người phụ nữ tới dọn bàn ghế, mang thức ăn lên, tất cả đều là món ăn dân dã, có rất nhiều món vô cùng kỳ lạ.
Ô Mai lấy ra một chai rượu thuốc rót cho ba người, vừa cười vừa giới thiệu: “Đây là gà chưng cách thủy với nấm bào ngư, đặc biệt ngon, đây là rau tóc tiên ướp nấm, vị cũng rất ngon, đây là thịt con lửng, mọi người nhất định phải nếm thử…”
Diệp Thiếu Dương gắp một miếng lên nếm thử, cảm thấy ngon thật, liền hỏi: “Em vừa mới bảo là thịt gì?”
Ô Mai chậm rãi nói: “Con lửng, một loại động vật có bốn móng, vừa giống con chó mà vừa giống con lợn, còn gọi là con lửng lợn. Mỡ lửng lợn chữa bệnh phỏng còn tốt hơn so với thuốc, chỉ là mấy năm nay lửng lợn hơi ít, mỗi thôn một năm chỉ bắt được hai con, mị phải bỏ rất nhiều tiền ra để mua con này, làm thành thịt khô, giữ lại cho khách quý dùng. Hôm nay được dịp mang ra cho các vị nếm thử…”
Chương 172 - Nuôi thi (2)
Diệp Thiếu Dương nghe xong bèn nói: “Vậy thì ngại quá!”.
Ô Mai khoát tay nói: “Anh đừng khách sáo, thôn trưởng giao cho bọn em phục vụ các anh chu đáo. Chỉ cần hồ chứa nước có thể khôi phục lại như trước đây thì một con lửng này có đáng gì chứ!”.
Diệp Thiếu Dương khẽ cười, cô gái này cũng quá thật thà, những lời như vậy mà cũng có thể nói ra, tuy nhiên lại không gây phản cảm cho mọi người.
Chu Tĩnh Như rất có hảo cảm với cô gái thẳng thắn như vậy, liền kéo cô ta ngồi xuống cùng ăn cơm. Dù thức ăn trên bàn không nhiều nhưng đều là đặc sản địa phương, mà tay nghề của Ô Mai cũng rất tốt cho nên ba người vui vẻ ăn uống thoải mái.
Sau khi ăn xong, Ô Mai pha rót một bình trà cho bọn họ, ngồi xuống nói chuyện.
Chu Tĩnh Như có thói quen vừa uống trà vừa ăn điểm tâm, thế nhưng nơi này không có điểm tâm. Cô liền lấy từ trong túi xách ra mấy viên sô cô la Ferrero chia cho mọi người.
Ô Mai ăn xong một viên liền khen ngon: “Đồ thành phố cái gì cũng tốt, ngay cả sô cô la cũng ngon như vậy, còn ngon hơn cả kẹo sữa mà thôn bọn em bán. Sô cô la này bao nhiêu tiền một viên vậy chị?”.
Chu Tĩnh Như nghĩ một chút rồi nói: “Chị mua cả hộp nên cũng không rõ lắm, chắc khoảng 50 tệ một viên, chị tùy tiện mua ấy mà, cũng không đắt lắm đâu!”.
Ô Mai tròn mắt ngạc nhiên, suýt chút nữa đã phun viên sô cô la ra ngoài, cô giật mình nói: “Không phải chứ, một viên sô cô la còn đắt hơn cả con gà mái?”. Chợt nghĩ đến mình vừa ăn một viên sô cô la ngang với ăn một con gà, cô liền không dám nuốt xuống.
Uống xong vài hớp trà, Diệp Thiếu Dương đề nghị đi tới gần hồ chứa nước xem một lát. Hắn liền gọi điện thoại cho Lý Lão Tinh bảo ông ta mau tới đi chung, dù sao mình cũng có vài chuyện cần ông ta giải đáp.
Diệp Thiếu Dương trở về phòng chuẩn bị pháp khí, sau khi đi ra liền thấy Chu Tĩnh Như đang đứng ở phòng khách, trông dáng vẻ cô có chút khó xử, cô nhíu mày nói: “Thiếu Dương ca, thật ngại quá, công ty em có chút việc gấp cho nên em phải quay về xử lý, không thể đi cùng anh được rồi!”
Diệp Thiếu Dương lập tức tỏ vẻ không thành vấn đề, bởi vì cô ở đây hay không cũng không có việc gì.
Chu Tĩnh Như dặn dò hắn vài câu rồi chốt lại: “Cần tiền tiêu cứ tìm em”
Đợi Tiểu Mã ra ngoài, ba người cùng bước ra cửa liền gặp được Ô Mai. Chu Tĩnh Như tạm biệt Ô Mai, sau đó đưa cả hộp sô cô la cho cô, khiến cô kích động không thôi. Theo như tập tục quê hương, Ô Mai nhất định phải tặng hai con gà mái cho Chu Tĩnh Như.
Chu Tĩnh Như khóc cười không xong, cũng không thể từ chối thịnh tình bèn chỉ Diệp Thiếu Dương rồi nói: “Vậy đợi khi nào anh ấy đi thì đưa cho anh ấy. Em tặng anh ấy hay tặng chị cũng đều giống nhau mà”
Ô Mai hé miệng cười: “Em hiểu rồi, anh chị là một đôi ạ!”
Chu Tĩnh như lúng túng, Diệp Thiếu Dương thì ho khan hai tiếng. Chu Tĩnh Như còn chờ lái xe tới đón nên chưa đi ngay, Diệp Thiếu Dương tạm biệt cô xong liền cùng với Tiểu Mã và Lý Lão Tinh đi về phía hồ chứa nước.
Tới bên hồ chứa nước, Diệp Thiếu Dương liền lấy ra Âm Dương Bàn đi vòng quanh bờ hồ một vòng, cuối cùng đi tới phía trên một gò đồi. Từ đây có thể nhìn bao quát toàn toàn cảnh hồ chứa nước, toàn bộ khoảng không phía trên hồ chứa nước bị mây đen bao phủ, sương mù dày đặc.
Diệp Thiếu Dương quan sát một lát, sắc mặt liền có chút ngưng trọng, hắn xoay người tiến vào rừng liễu, đi một lát rồi lại dừng lại, cuối cùng quay trở về gò đất kia. Hắn nhìn rừng liễu rồi nói: “Nơi này là một trận pháp!”
Tiểu Mã đáp lời: “Trước đó không phải trận pháp sao, cái gì mà Ngũ Quỷ Bàn Sơn Trận mà cậu nói đó!”
Diệp Thiếu Dương lắc đầu: “Tôi nói là rừng cây này, Ngũ Quỷ Bàn Sơn Trận là một trận pháp âm dương, trước đó chúng ta gặp phải hai trận pháp đều là dương trận. Đơn giản mà nói, lợi dụng địa hình Long Vĩ Tứ Châm cùng với long khí hình thành nên kết giới tà khí phía trên mặt đất, tuy nhiên kết giới này chỉ có thể phong ấn nơi bất động, tỷ như thôn xóm, bệnh viện. Còn nước nơi này lại là vật lưu động, muốn phong ấn nó tất phải chặn khí trận pháp. Dựa theo quy luật Ngũ Hành tương sinh, tương khắc, Thủy sinh Mộc, cho nên…”.
Diệp Thiếu Dương thao thao bất tuyệt giảng giải đạo lý trận pháp, ngoảnh đầu nhìn lại phát hiện Tiểu Mã và Lý Lão Tinh đang mở to hai mắt, ngây ngốc nhìn hắn: “Sao vậy?”.
“Không có gì, cậu nói tiếp đi”. Tiểu Mã cười hắc hắc rồi lại nói: “Tuy rằng nghe không hiểu, nhưng tôi cảm thấy rất lợi hại đó”.
Móa, đúng là đàn gảy tai trâu. Diệp Thiếu Dương nhìn Tiểu Mã oán hận, sớm biết thế đã không nói gì rồi, dù sao cũng đã nói một nửa, còn lại một nửa mà không nói thì thật khó chịu. Đành phải giản lược đôi chút vậy, hắn chỉ về phía rừng liễu rồi nói: “Rừng liễu này chính là định thủy - mộc, cũng chính là trận nhãn, thế nhưng cậu nhìn xem độ cao của những cây này đi, nếu không phải đã trưởng thành mười mấy năm thì tuyệt đối không thể cao được như vậy. Lý Lão Tinh, ông có biết những cây này vốn đã sinh trưởng ở đây hay được chuyển về đây không?”
Lý Lão Tinh vội nói: “Đám cây này được di chuyển về đây, đại khái… đó là chuyện của một, hai năm trước, khi đó nơi này có cương thi gây rối khiến vài người chết, sau đó có một ông thầy âm dương rất có bản lĩnh tới đây giết chết cương thi, còn nói thêm trong thôn vẫn còn có một con cương thi khác nữa. Vì vậy liền dẫn thôn dân đi tìm, cuối cùng tìm tới gò đất và thấy một phần mộ”
“Y nói phía dưới có cương thi ngàn năm, y đấu không lại, nhân lúc ban ngày liền kêu mọi người hợp lực khiêng phiến đá xanh lấp lên trên phần mộ lên. Y còn biểu diễn rất nhiều phép thuật, bọn tôi xem cũng không hiểu, rồi y chuyển dòng nước suối cho chảy qua phần mộ. Sau đó y bảo thôn dân đi đào những cây liễu trên mười năm tuổi về, trồng theo ví trí mà y vẽ, sau đó hình thành nên rừng cây mà chúng ta nhìn thấy ngày hôm nay.”.
Diệp Thiếu Dương nghe xong trong lòng cũng khiếp sợ, vội hỏi: “Thầy âm dương đó bộ dáng ra sao?”.
Lý Lão Tinh thoáng nhớ lại rồi nói: “Ông ta khoảng 40 tuổi, làn da ngăm đen, mặt hơi dẹt, hình như không phải là người Hán”.
Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã nghe đến đó thì hai mắt nhìn nhau, Tiểu Mã liền vỗ gáy một cái, rút điện thoại di động ra mở một tấm hình đưa cho Lý Lão Tinh xem: “Ông nhìn xem có phải là người này hay không?”.
Đây là bức hình Kim Soái mà Tạ Vũ Tình đã tìm thấy trong hồ sơ hộ tịch, sau đó gửi qua cho cậu.
Lý Lão Tinh vừa nhìn thấy liền vỗ đùi nói: “Đúng rồi đó, Diệp tiên sinh, các người đều là pháp sư, chẳng lẽ các người biết nhau?”.
“Biết chứ, tất nhiên là biết rồi!”. Diệp Thiếu Dương cười lạnh một tiếng, đúng là nằm trong dự liệu của hắn, hắn suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Lúc ấy y có nhắc tới phần mộ của thi vương ngàn năm, nó ở đâu, ông có nhớ không?”.
“Biết là được tồi, phần mộ nằm ở giữa hai cây bách phía trước”.
Lý Lão Tinh nói xong liền dẫn đường đi đến một con suối, sau đó men theo bờ suối đi khoảng mấy chục mét thì thấy được hai cây bách mọc ở hai bên bờ. Thân cây cao ngất, tán cây xum xuê, giống như hai chiếc dù tỏa bóng mát che phủ một khoảng rộng, bên dưới có một phiến đá xanh.
Diệp Thiếu Dương đi tới xem xét, tảng đá được hình thành từ tám khối đá nhỏ, bốn cạnh đối xứng, khối đá ở giữa có hình một chiếc lá phong to, nước suối ào ạt chảy qua khe hở của phiến đá.
Diệp Thiếu Dương liền nói: “Không sai, đây chính là một trong những vật tổ của người Miêu, lá phong. Chắc chắn là do tên mặt rỗ kia làm!”. Nói rồi hắn luồn tay xuống phía dưới tảng đá, dùng sức nạy nó lên nhưng không được, đành quay đầu lại nói với Tiểu Mã: “Cậu đi tìm một cây búa hay vật gì đó tới đây đập nát tảng đá này cho tôi!”.
Chương 173 - Nuôi thi (3)
Lý Lão Tinh nghe xong liền sợ hãi: “Không thể đập được, pháp sư kia nói tảng đá này dùng để trấn áp cương thi, nếu đập vỡ thì cương thi sẽ chạy ra ngoài mất!”.
Diệp Thiếu Dương thản nhiên cười nói: “Đây mà là để trấn áp cương thi hả, rõ ràng là dùng để nuôi thi!”.
Lý Lão Tinh sửng sốt nói: “Nhưng mà pháp sư đó…”
“Gì mà pháp sư này pháp sư nọ!”. Tiểu Mã bất mãn đứng lên chỉ Diệp Thiếu Dương: “Nói cho ông biết, vị đang đứng trước mặt ông đây chính là Thiên sư Mao Sơn, cậu ấy là một ngôi sao sáng trong giới pháp thuật. Trong giới pháp thuật, nếu cậu ấy nhận mình đứng thứ hai thì không ai dám nhận mình đứng thứ nhất, pháp sư khác đều là cặn bã trước mặt Tiểu Diệp tử, ông hiểu chưa? Hơn nữa pháp sư mà ông nói, rõ ràng là một tên lừa đảo!”.
Lý Lão Tinh lúc trước cũng thấy cảnh Diệp Thiệu Dương dũng mãnh chiến đấu với Thủy quỷ, nghe thấy Tiểu Mã giới thiệu như thế cũng không dám không tin. Ông ta liền đỏ mặt, không nói thêm một câu nào nữa.
Diệp Thiếu Dương trừng mắt nhìn Tiểu Mã, trách cậu ta nhiều lời trước mặt người khác, nói với Lý Lão Tinh: “Ông có thể giúp tôi gọi vài người tới có được không? Nhân tiện mang theo mấy công cụ đào đất”.
Lý Lão Tinh liền gọi điện thoại cho một cán bộ thôn bảo cậu ta chuẩn bị, sau đó ngắt điện thoại rồi nói với Diệp Thiếu Dương: “Tôi đã gọi người rồi, bây giờ họ sẽ lên núi. Diệp tiên sinh, sau khi đập nát tảng đá này có xảy ra chuyện gì không?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Mỗi một cây trong rừng này đều căn cứ theo Bát Môn Định Hồn Trận mà bố trí, bát môn gồm: Sinh, Tử, Hưu, Thương…”. Sau đó hắn ngoảnh đầu nhìn thì thấy ánh mắt hai người kia cứ mờ mờ mịt mịt, nhất thời có chút nản lòng liền khoát tay nói: “Tôi sẽ không nói kỹ về bát môn nữa, tên mặt rỗ kia lợi dụng nhiều cây tùng để bố trí thành Bát Môn Định Hồn Trận, ở giữa lại sắp đặt hai cây bách, mà tùng và bách vốn là hai loài cây cùng họ, có thể trồng chung một chỗ, nhưng theo cách bố trí như này chính là tối kỵ âm huyệt. Trong Phong thủy học có một câu tục ngữ: “Tùng gặp bách, chết một trăm, thế cục hỏng, phong thủy hoại”.
“Nếu chôn người chết dưới hai cây bách, che kín tránh ánh mặt trời, thi khí tụ sinh, không thể tiêu tán, cúng thất bảy bảy bốn mươi chín ngày thì tất sẽ trở thành Sát thi. Hơn nữa địa thế núi nơi này vừa đúng lúc nằm ở trên mũi châm của Long Vĩ Tứ Châm, sát khí xuyên châm mà phát tán, trở thành một tiểu âm sào, mà đáng lẽ đã có Sát thi gây loạn nhưng tên đó đã chuyển dòng chảy của nước suối qua người Sát thi, rửa trôi sát khí trên người nó..."
Nói đến đây, hắn dời mắt qua khuôn mặt đang mơ hồ của Lý Lão Tinh, hỏi: “Nếu tôi đoán không sai, dòng suối này chính là đầu nguồn của hồ chứa nước?”.
“Đúng vậy, nước suối chảy tới hồ chứa nước.”. Nhắc tới nước suối, Lý Lão Tinh phiền muộn lắc đầu: “Trước kia nước rất trong mát, chúng tôi còn định xây dựng một nhà máy lọc nước ở dưới chân núi. Thế nhưng từ sau khi pháp sư kia tới đây trấn áp cương thi thì nước liền có mùi lạ, ngửi cũng không ngửi nổi, nhưng khi uống vào thì lại khác, không tin các cậu thử xem”.
Tiểu Mã lập tức liếc ông ta: “Tôi không có khẩu vị nặng như ông, uống nước chảy qua xác người chết.”.
Tiểu Mã nghĩ một lát rồi hỏi Diệp Thiếu Dương: “Ý cậu là, sát khí của Sát thi đã được nước suối đưa đến hồ chứa nước?”.
Diệp Thiếu Dương gật đầu: “Nếu không phải thế thì sao Hà Cơ chỉ mới giết có vài người mà quỷ khí trong hồ lại mạnh như vậy!? Đó là bởi vì sát khí nhập thủy, được Hà Cơ chuyển hóa thành quỷ khí, trên núi là dương trận, dưới nước là âm trận, hợp lại chính là âm dương song sinh, trận pháp mới có thể hoạt động”.
Tiểu Mã giật mình nói: “Vậy làm sao bây giờ?”.
Diệp Thiếu Dương chỉ tảng đá trên mặt đất, nói: “Trận nhãn của trận pháp ở đây, phá trận nhãn đi, tôi sẽ có biện pháp khiến cho Hà Cơ phải đi ra”.
Đang nói chuyện, bỗng nhiên từ sườn núi có sáu bảy người đang trèo lên, trên vai mỗi người đều vác một cái xẻng. Lý Lão Tinh gọi bọn họ tới để Diệp Thiếu Dương chỉ huy.
Diệp Thiếu Dương chào hỏi mọi người rồi khoét một cái rãnh chữ Y lên trên tảng đá, dẫn nước suối chảy qua rồi bảo mọi người chạy về hướng đầu gió đứng, còn hắn vẽ một tấm Giải Linh phù rồi dán lên trên tảng đá. Sau đó cùng với Tiểu Mã bắt đầu hành động, dùng xẻng dọn sạch sẽ những hòn đá nhỏ xung quanh, tiếp đó lấy ra viên đá ở chính giữa.
Một lúc sau, viên đá hình chiếc lá phong rốt cuộc cũng lung lay, Tiểu Mã đang chuẩn bị dùng xẻng cậy lên thì Diệp Thiếu Dương vội vàng ngăn cản: “Chờ một lát!”.
Diệp Thiếu Dương lấy từ trong túi đeo lưng ra hai viên ngọc thạch giao cho Tiểu Mã một viên rồi nói: “Ngậm vào trong miệng”.
“Đây là vật gì?”. Tiểu Mã nhận lấy, thắc mắc hỏi.
“Ngọc thạch đã khai quang, có thể hấp thu thi khí”. Diệp Thiếu Dương nói tiếp: “Nếu phía dưới có thi thể chắc chắn đã trở thành Sát thi, sát khí tuy đã bị rửa trôi nhưng dù sao cũng là thi thể cương thi, trong bụng chắc chắn vẫn còn thi khí, nếu hít phải cũng đủ cho cậu ‘đi ị’ một tháng!”.
Tiểu Mã lau mồ hôi, nói: “Vậy cũng tốt, coi như là giảm cân đi!”. Cậu nói vậy nhưng vẫn vội vàng ngậm ngọc thạch vào trong miệng, chân đạp xẻng, dùng sức xúc lên. ‘Cạch’ một tiếng, tảng đá đã bị nhấc lên.
Phía dưới là một hố nước trong vắt. Bên trong có một nữ tử nằm khỏa thân.
Làn da của cô gái hết sức nõn nà, mềm mại, dáng người cũng rất đẹp, mái tóc dài phủ kín khuôn mặt, không nhìn rõ dung mạo cô ra sao.
Cả đám đàn ông nhìn thấy một cô gái khỏa thân nhưng trong ánh mắt lại không có một chút dâm loạn, ai nấy đều tỏ ra sợ hãi và kinh ngạc, bởi vì họ đều biết rằng, cô gái này dù đẹp cách mấy nhưng tuyệt đối không phải là người sống.
Lý Lão Tinh lùi về phía sau mấy bước, nhìn nữ tử thần bí đang nằm trong hố nước kia, căng thẳng nói rằng: “Diệp tiên sinh, đây là…”.
Diệp Thiếu Dương dường như không nghe thấy mà chỉ nhìn một lượt thân thể của nữ tử từ trên xuống dưới không chớp mắt. Một màn này bị Tiểu Mã nhìn thấy liền chế nhạo: “Tuy rằng nữ thi này thân thể không tồi, nhưng Tiểu Diệp tử cậu không phải có khẩu vị nặng như vậy chứ?”.
“Cút!”. Diệp Thiếu Dương chửi một tiếng, lại nhìn xem hố nước sâu bao nhiêu mét, bây giờ không có bất kỳ thiết bị gì, muốn hút nước ra cũng không dễ. Hắn liền nhờ thôn dân đào một đường rãnh dẫn nước từ trong hố ra dòng suối.
“Diệp tiên sinh, vậy có được không? Hết nước rồi thì có xảy ra chuyện gì không?”.Lý Lão Tinh lo lắng hỏi.
“Cứ yên tâm làm đi, xảy ra chuyện gì thì đã có tôi”.
Có sự cam đoan của Diệp Thiếu Dương, mọi người không chần chừ nữa, một lúc sau đường dẫn nước đã đào xong, Diệp Thiếu Dương tự mình xúc bùn đất ở trong hố nước ra, nước trong hố lập tức theo đường dẫn chảy ào ào ra ngoài. Chưa đầy nửa phút nước trong hố liền rút đi sạch sẽ.
Sau khi nước rút liền lộ ra nữ thi nằm phía dưới, từ tai, mũi, miệng nữ thi phun ra một đám hắc khí dày đặc. Diệp Thiếu Dương xua mọi người tản ra rồi vẽ một tấm Ngưng khí phù ném vào trong hố, hơn phân nửa thi khí đều bị hút vào Ngưng khí phù, còn sót lại một ít thi khí thì bị ngọc thạch trong miệng hai người Diệp Thiếu Dương hấp thu.
“Tiểu Diệp, đây là… cương thi?”. Tiểu Mã khẩn trương hỏi.
Diệp Thiếu Dương lắc đầu, vươn tay vén mái tóc đang che trước mặt của nữ thi để nhìn dung mạo cô một chút. Ai ngờ mái tóc cứng ngắc không thể dịch chuyển, hắn lập tức cả kinh, phát hiện ra tất cả tóc đều cắm chặt vào tai, mũi, miệng, không chút chuyển động.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”. Tiểu Mã hít một hơi thật sâu, cảnh tượng này thật hết sức quỷ dị …
Chương 174 - Nuôi thi (4)
Diệp Thiếu Dương không để ý đến cậu ta nữa, vẽ một tấm Địa Hỏa phù giơ lên phía trên mặt nữ thi, mái tóc che phủ trên khuôn mặt nữ thi vừa mới gặp lửa dường như có sinh mệnh, từ động rút trở về.
Diệp Thiếu Dương cầm Địa Hỏa phù hơ trên mặt nữ thi một lát nữa để cho đám tóc rút ra khỏi tai, mũi, miệng của cô. Đám người Tiểu Mã lập tức tiến lại gần quan sát, cũng bởi vì có bộ tóc che chắn nên khuôn mặt nữ thi được bảo tồn tốt hơn so với thân thể. Chưa nói tới chuyện trông rất sống động, có thể nhìn ra khi còn sống cô là một nữ nhân xinh đẹp.
“Haiz, thật là đáng tiếc …” Tiểu Mã cảm thán.
Diệp Thiếu Dương ngồi xổm xuống bên cạnh nữ thi, mở hai mí mắt cô ra, đám người Tiểu Mã vừa liếc nhìn liền cảm thấy da đầu run lên: dưới mí mắt cô không thấy tròng mắt đâu, chỉ có một đống tóc rối rắm nằm trong đó.
Diệp Thiếu Dương nhướng mày, lập tức mở miệng cô ra, kết quả cũng toàn là tóc, giống như những con giun đang lúc nhúc trong miệng rồi chui vào kẽ răng cô.
Một màn này khiến tất cả mọi người đều cảm thấy buồn nôn, thiếu chút nữa thì nôn mửa.
Diệp Thiếu Dương kiểm tra lỗ mũi và hai tai nữ thi thì phát hiện tóc đã lấp đầy bên trong, trầm ngâm nói: “Nếu tôi đoán không nhầm thì đây là một loại Mao Nhân Cổ, người trúng cổ sẽ xảy ra hiện tượng lông, tóc mọc ngược, cũng có nghĩa là lông và tóc trên toàn thân sẽ mọc bên trong thân thể chứ không mọc ra ngoài!”
Mọi người vừa nghe xong liền hai mặt nhìn nhau, không dám tin tưởng trên thế giới này còn có chuyện tình ly kỳ đến thế. Có điều sự thật ở ngay trước mắt, không tin cũng không được.
Tiểu Mã thì thào nói: “Lông tóc mọc ở bên trong… Cảm giác chắc chắn rất khó chịu”
“Tất nhiên là khó chịu rồi!”. Diệp Thiếu Dương nói tiếp “Mới đầu thì vô cùng ngứa ngáy nhưng nhìn bên ngoài sẽ không thấy điều gì khác thường, đợi đến khi người trúng cổ cảm thấy đau đớn thì nội tạng đã bị lông tóc xuyên thấu, cách cái chết cũng không còn xa!”. Diệp Thiếu Dương chỉ nữ thi trước mặt rồi nói: “Các người mở bụng cô ta ra xem đi, có phải trong bụng đều là lông tóc mọc kín lục phủ ngũ tạng hay không?”.
Tiểu Mã lắc đầu liên tục “Không cần kiểm tra đâu, hại não lắm, bây giờ tôi đã cảm thấy ớn lạnh rồi, nếu còn nhìn nữa chắc ba ngày ăn không ngon mất.”.
“Các ông ơi tới nhìn xem, cô gái này trông có giống vợ của Trụ Tử thôn chúng ta đã mất tích hay không?”. Một cán bộ thôn vừa nhìn thấy nữ thi thì thốt lên.
Ông ta vừa nói xong thì mấy cán bộ thôn còn lại liền vội vàng đi tới, cẩn thận đánh giá khuôn mặt nữ thi, cuối cùng tất cả mọi người đều cho rằng đây là con dâu của Lý gia.
Trưởng thôn Lý Lão Tinh thở dài một hơi: “Người phụ nữ này là người ở thôn Bắc Thiện Vượng, dáng dấp cũng gọi là xinh đẹp, sau đó gả cho Trụ Tử thôn chúng tôi được bốn, năm năm thì đột nhiên mất tích vào hai, ba năm trước, gia đình hai bên tìm kiếm rất nhiều ngày nhưng không có chút manh mối. Có lời đồn cô ta đã theo tình nhân bỏ trốn, cả nhà Trụ Tử trong hai năm đó không thể ngẩng đầu lên với mọi người trong thôn, hóa ra cô ta bị người hại chết rồi chôn ở đây…”
Diệp Thiếu Dương nhìn cô ta rồi nói tiếp: “Có phải cô ta mất tích trước khi thôn các ông xảy ra chuyện cương thi làm loạn hay không?”
Lý Lão Tinh nhíu mày nhớ lại, không đợi ông ta mở miệng thì đằng sau đã có một cán bộ thôn lên tiếng: “Không sai, tôi còn nhớ rất rõ, vợ Trụ Tử vừa mất tích mấy ngày, trong thôn liền xuất hiện cương thi!”
Tiểu Mã nắm chặt hai tay, tức giận nói: “Chắc chắn là do tên tạp chủng mặt rỗ kia làm, y cố ý thả cương thi ra hại người, sau đó lại giả mạo pháp sư đến làm phép, lừa gạt lòng tin của mọi người. Thực chất y lén lút hại chết cô gái này rồi chôn tại đây, sau đó còn mặt dày nhờ mọi người giúp đỡ, công khai di chuyển cây tới để trồng. Này ông già, các ông đã bị lừa gạt mà còn giúp người ta kiếm tiền nữa đấy!”.
Người nông dân vốn thật thà chất phác, cho nên đám người Lý Lão Tinh sau khi biết mình trở thành đồng lõa thì đều cúi đầu, lộ ra vẻ mặt áy náy.
Diệp Thiếu Dương nói: “Không biết không có tội, các người đi thông báo cho người nhà của người chết đến đây nhận xác đi, trả lại thanh danh cho người ta, xem như là đền bù đôi chút!”.
Lý Lão Tinh lập tức sắp xếp hai người xuống núi thông báo cho gia đình Trụ Tử.
Diệp Thiếu Dương lại bảo Tiểu Mã lấy điện thoại ra chụp nhiều tấm ảnh từ các góc độ khác nhau gửi đến cho Tạ Vũ Tình. Chuyện này có liên quan đến án mạng nên để bên cảnh sát xử lý.
Tiểu Mã trông thấy đám lông tóc đang lúc nhúc trong miệng và hốc mắt nữ thi thì hoảng sợ không thôi, liền hỏi Diệp Thiếu Dương: “Bây giờ làm gì?”
Diệp Thiếu Dương trầm ngâm một lát rồi nói: “Đây không chỉ đơn giản là Mao Nhân Cổ, tôi cũng không hiểu biết nhiều về cổ trùng, nhưng cũng biết được cổ trùng của Mao Nhân Cổ lợi dụng máu thịt trong cơ thể người để sinh trưởng, giống như ký sinh trùng vậy. Sau khi người chết, máu thịt bị thối rữa, nó phải tìm kiếm ký chủ khác hoặc là sẽ cùng chết với ký chủ. Có điều cô ta đã chết hai năm nhưng thi thể vẫn không bị thối rữa, cho nên tôi nghĩ rằng đám lông tóc này vẫn còn sống, chắc chắn ở đây có vấn đề. Để tôi thử xem sao!”.
Nói xong hắn lấy từ trong túi đeo lưng ra một viên đá lưu huỳnh nhét vào trong một lá bùa, xếp lá bùa thành hình kim cương, suy nghĩ một chút rồi nhổ mấy sợi tóc trên đầu mình xuống quấn lên trên viên đá, sau đó nhét vào miệng nữ thi, niệm Địa Hỏa chú.
Địa Hỏa phù bao bọc bên ngoài viên đá lưu huỳnh bốc cháy tạo thành một đám khói vàng, không ngừng thổi đến thất khiếu của nữ thi.
Đám tóc kia dường như gặp phải khắc tinh, không ngừng vặn vẹo, nhanh chóng rút lui vào trong cơ thể. Thân thể nữ thi cũng run rẩy theo chúng một cách đáng sợ.
Đám người Lý Lão Tinh nhanh chóng lùi ra xa khỏi nữ thi, hai mặt nhìn nhau, xác chết sống lại?
Diệp Thiếu Dương lại đứng yên tại chỗ, dùng tay trái giữ chặt hai cánh tay của nữ thi, tay phải gập lại thành Phụng Nhãn Quyền điểm lên bảy đại quỷ huyệt dọc theo cơ thể của cô ấy. Nữ thi ngay lập tức há rộng mồm, thè lưỡi như muốn nôn ra vật gì đó.
Tay phải Diệp Thiếu Dương chế trụ ở phía dưới cổ nữ thi cách khoảng một thước ba tấc, phóng ra cương khí tiến vào trong cơ thể cô ấy. Hắn muốn bức cổ linh kia ra ngoài, tuy nhiên nữ thi há mồm nôn ói chỉ một chút rồi khép lại. Diệp Thiếu Dương cảm thấy có một vật đang nhanh chóng chui từ cổ họng nữ thi xuống dưới bụng rồi tiến vào một chỗ nào đó.
Bụng nữ thi bỗng chốc căng phồng lên cho tới khi trông như phụ nữ mang thai thì dừng lại.
“Không xong!”. Diệp Thiếu Dương đứng phắt dậy sững sờ nhìn cái bụng căng phồng, ban đầu hắn dự định bức cổ linh chui ra từ miệng nữ thi rồi dùng Xá mệnh phù giết chết. Không ngờ cổ linh có linh tính quá mạnh, không dám chui ra lại chui ngược vào một góc nào trong bụng của cô ấy. Nơi đó nhất định có thứ gì khiến nó có thể ẩn náu an toàn, nó vừa mới tiến vào, cương khí mà hắn xuất ra đã không thể cảm nhận được sự tồn tại của nó nữa.
“Tôi hiểu rồi!”. Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, thì thào nói: “Trong bụng cô ấy có một năng lượng mà khiến thân thể trải qua hai năm vẫn không bị thối rữa, cổ linh cũng không chết, không biết thứ này rốt cuộc là gì?”
“Có phải là một đứa trẻ hay không?”. Tiểu Mã chưa dứt lời đã bị Diệp Thiếu Dương liếc xéo một cái, gãi đầu nói: “Tại tôi thấy sao nói vậy mà, ai mà biết là nói bậy! Tiểu Diệp tử, thay vì cậu làm như vậy thì rạch bụng của nữ thi ra đi, như thế không phải sẽ rõ ràng hơn sao?”.
“Cậu nói dễ quá, mới nãy tôi cũng mạo hiểm nhưng không ngờ linh tính của nó quá mạnh, cũng may là nó sợ tấm phù của tôi, không dám liều mạng với tôi cho nên kiếm một chỗ để trốn. Bây giờ mà tôi có rạch bụng của nữ thi ra, nó cũng chưa chắc dám đối đầu với tôi!”.
Chương 175 - Lấy máu
Tiểu Mã nói: "Vậy thì đánh đi, còn sợ gì chứ?"
"Không phải sợ mà là tôi không nắm chắc!". Diệp Thiếu Dương liếc mắt nói: "Mao Sơn thuật chủ yếu chỉ dùng để đối phó với yêu ma quỷ quái, không có hiệu quả cao đối với cổ thuật tác dụng lên người sống, nếu không thì sao tôi lại không rành về cổ thuật..."
Nói còn chưa dứt lời, Tiểu Mã đã kéo hắn sang một bên, thấp giọng nói: "Cậu nói hết chi vậy? Để nó nghe thấy thì…"
Diệp Thiếu Dương im lặng liếc nhìn Tiểu Mã: "Cậu suy nghĩ nhiều rồi, nếu cổ linh có IQ, hiểu người ta nói gì thì nhân loại đã tuyệt chủng từ lâu!"
Tiểu mã kinh ngạc một chút, nói: "Vậy sao nó còn biết trốn cậu?"
"Theo bản năng phản ứng thôi, chẳng phải nếu cậu gặp heo thì heo cũng trốn cậu à!?"
Tiểu Mã lau mồ hôi, nói: "Ví dụ cái gì kỳ lạ vậy, tại sao heo lại muốn trốn tôi?"
"Cậu nhìn thân hình của cậu đi! Heo sao có thể đụng vào heo chúa!".
"Mẹ kiếp, sao lúc nào cậu cũng chọc tôi vậy?". Tiểu Mã giận dữ nói.
Diệp Thiếu Dương không để ý tới cậu, cúi đầu nhìn nữ thi, quả thật không biết phải làm sao, bèn cố hồi tưởng lại toàn bộ điển tịch Mao Sơn một lần để tìm những tin tức có liên quan đến cổ thuật, sau đó kết nối mọi thứ lại với nhau, nghĩ đến một biện pháp không tệ, ngẩng đầu nói với Lý Lão Tinh:
"Ông mau nghĩ cách điều tra ngày tháng năm sinh của nữ thi rồi tìm một cô gái khác có cùng ngày tháng năm sinh trực tiếp đưa tới đây, sau đó... chuẩn bị một thùng dầu vừng cho tôi."
Lý Lão Tinh gật đầu, hỏi: "Thùng nặng bao nhiêu?"
"Ừm thì... thùng loại một trăm kg dùng trong lũ lụt ấy!"
"Một trăm kg dầu vừng?" Lý Lão Tinh ngơ ngẩn.
"Không sai, một trăm kg dầu vừng, còn phải thêm một trăm kg mật ong nữa, đưa tới đây nhanh nhất có thể!"
Diệp Thiếu Dương cười nhàn nhạt: "Nghìn vạn lần đừng tiếc của, có thể Thủy quỷ ở hồ chứa nước không lên bờ nhưng cổ linh và nữ thi ở đây giống như một trái bom hẹn giờ vậy, có thể nổ bất cứ lúc nào!"
"Hiểu, hiểu.". Lý Lão Tinh lập tức phái một cán bộ trong thôn làm chuyện này.
Những người còn lại đứng tại chỗ chờ đợi, Tiểu Mã không nhịn được hỏi: "Cậu cần dầu vừng và mật ong để làm gì?"
"Trong sách có nói mật và dầu vừng tựa như nước nhưng không phải là nước, khi dùng để ngâm thi thể có khả năng phòng ngừa cổ linh xâm nhập vào nội tạng, cũng có thể khiến cho cổ linh không thể chui ra khỏi người. Chúng ta thử một lần đi, tôi cũng không rảnh canh giữ ở đây mãi, trước tiên phải phong bế cổ linh ở trong thi thể của nữ thi trước đã, tuyệt đối không cho nó ra ngoài."
Tiểu Mã gật đầu nói: "Vậy cậu tìm một cô gái cùng ngày tháng năm sinh với nữ thi làm gì?"
Diệp Thiếu Dương chậm rãi phun ra hai chữ: "Lấy máu!"
***
Không được nửa tiếng đồng hồ, dầu vừng và mật đựng trong hai cái thùng 100 kg đã được đưa đến. Thế nhưng vừa nhìn thấy cô gái có cùng ngày tháng năm sinh với nữ thi kia, Diệp Thiếu Dương lập tức ngây ngẩn, hóa ra cô gái ấy lại là nhân viên phục vụ nhà khách, Ô Mai.
"Diệp đại ca, anh tìm em có chuyện gì?". Ô Mai vừa nhìn thấy Diệp Thiếu Dương liền tò mò hỏi.
"Ặc... Em qua bên đây trước chờ anh!”.Diệp Thiếu Dương gọi mấy người đàn ông đổ hai thùng dầu vừng và mật xuống hố mộ, lập tức hai mùi hương của dầu vừng và mật bốc lên không trung, phía dưới lấp lánh trông như màu hổ phách, khiến thân thể nữ thi càng thêm sống động.
Sắp xếp xong xuôi, chồng của nữ thi và người nhà chồng cũng đã lật đật chạy tới, đứng xung quanh hố mộ khóc lóc ầm ĩ. Lý Lão Tinh và Ô Mai thay nhau khuyên nhủ đám người một mực nghi ngờ cái chết của cô gái kia, Lý Lão Tinh còn giải thích thêm: Người chết hiện tại đã trở thành cương thi, trước tiên phải để cho đại pháp sư xử lý, sau đó mới được phép nhập liệm.
Mấy người vốn là nông dân nghe nói như thế liền không phản đối nữa, thay đổi thành bộ dáng đàng hoàng tử tế đứng ở một bên, trông chờ Diệp Thiếu Dương làm phép.
Vừa vặn lúc này lão Quách cũng gọi điện thoại tới bảo đã đến cổng Lý gia thôn, hỏi tiếp theo nên đi như thế nào. Diệp Thiếu Dương báo vị trí rồi dặn Lý Lão Tinh sắp xếp hai người xuống núi đón lão Quách.
Tiểu Mã thấy Diệp Thiếu Dương cứ nhởn nhơ nhàn rỗi, không chịu nổi sự hiếu kỳ bèn lân la hỏi hắn về chuyện lấy máu.
Ô Mai cũng nói: "Đúng vậy đó Diệp đại ca, anh nói cho em coi rốt cuộc anh định làm gì? Nếu em có chết, em cũng không muốn làm quỷ hồ đồ a!".
"Yên tâm đi, không chết được đâu!". Diệp Thiếu Dương nhìn nữ thi đang nằm trong một đống dầu vừng và mật kia, kể sơ qua kế hoạch của mình: "Như anh nói, trong bụng của nữ thi có một thứ gì đó có thể bảo hộ cổ linh, khiến cho nó trốn trong đó không muốn đi ra ngoài, mà anh lại không thể làm phép quá mạnh mẽ, bởi vì nếu để cho nó đào thoát, chui vào cơ thể của kẻ khác thì sẽ vô cùng phiền phức.”.
“Cổ linh hút máu trong cơ thể người để tồn tại, em lại có cùng sinh nhật với cô ấy, cũng gọi là người đồng mệnh, ở một khía cạnh nào đó, huyết tinh của em và cô ấy là giống nhau, cho nên anh định lợi dụng điểm này để đưa máu của em vào trong cơ thể của cô ấy, khiến cổ linh tưởng rằng em cũng là một ký chủ của nó.”
“Sau đó anh sẽ dùng thuật áp chế nữ thi để khiến nó cảm thấy khó chịu, rời khỏi thân thể của nữ thi, tìm kiếm một người ký chủ tương tự khác, cũng chính là em, có hiểu không?"
Ô Mai ngây thơ gật đầu, run run hỏi: "Lỡ nó chạy vào người em thì sao?"
"Em chỉ là mồi dẫn, anh đã chuẩn bị hết rồi mà vẫn để nó chạy vào người em, vậy thì anh là thằng vô dụng mất!"
Không bao lâu sau, lão Quách đã chạy tới, Diệp Thiếu Dương dẫn y tới bên người nữ thi, kể đại thể tình huống và kế hoạch của mình, lão Quách nhìn nữ thi rồi nhìn Ô Mai, gật đầu nói: "Cách này cũng được nhưng vẫn có một chút nguy hiểm, cần phải có một pháp sư ở trên núi tống linh, một pháp sư dưới chân núi nhận linh, phối hợp với nhau thì mới OK."
Diệp Thiếu Dương cười nói: "Cho nên mới gọi huynh tới đây, huynh tống linh, đệ nhận linh."
"Biết ngay tìm ta là không có chuyện tốt mà!". Lão Quách lau mồ hôi, lầu bầu mắng, đột nhiên y cảm thấy trong tay nằng nặng, định thần nhìn lại, một thỏi vàng lấp lánh đang nằm trong tay, y lập tức ngơ ngẩn, ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: "Tiểu sư đệ, đệ phát tài hồi nào vậy? Làm việc cho đệ, đệ không trả tiền mặt mà trực tiếp phát vàng luôn sao?"
"Bớt dài dòng, huynh mau đi chuẩn bị đi, đệ phải lấy máu cô ấy trước đã!"
Diệp Thiếu Dương đi tới bên cạnh cái ao rồi ngồi xổm xuống, tay trái thọc vào hỗn hợp dầu vừng và mật lôi cánh tay của nữ thi ra ngoài, tay phải tạo thành Phụng Nhãn Quyền điểm một đường dọc theo huyệt vị xuống phía dưới, tạm thời che lại toàn bộ kinh mạch trên cánh tay để tránh cho cổ linh nhân cơ hội trốn ra ngoài.
"Ô muội muội, đến đây!"
Diệp Thiếu Dương gọi Ô Mai đến nằm xuống bãi đất trống bên cạnh cái ao, nắm lấy tay phải của cô, nói rằng: "Anh bắt đầu đây!"
"Diệp đại ca, chờ một chút!". Ô Mai cho tay vào trong túi lấy ra một viên chocolate của Chu Tĩnh Như, nhét vào trong miệng, nhai nhóp nhép, sau đó mới hạnh phúc nói: "Được rồi, đã ăn xong, có chết cũng đáng!”.
Một câu nói của cô khiến cho tất cả mọi người xung quanh bật cười, Diệp Thiếu Dương nhìn cô, cười nói: "Em không những không chết mà còn kiếm được một phần âm đức, nói không chừng tương lai sẽ có thể tìm được một ông chồng đẹp trai."
Ô Mai hai mắt ngời sáng: "Thật hả? Có đẹp trai như Diệp đại ca không?"
Diệp Thiếu Dương được khen lập tức da mặt nóng rần, không thể làm gì khác hơn là ho khan hai tiếng, cố gắng che giấu cảm xúc, kết quả càng khiến cho Ô Mai chú ý hơn, xì một tiếng cười nói: "Diệp đại ca, anh đỏ mặt?"
"Không, không có.". Diệp Thiếu Dương thật muốn cốc đầu cô gái này, em ấy nói chuyện thật không cố kỵ gì cả.
Tiểu Mã đứng một bên há mồm trợn mắt: "Úi trời đất, tôi không nhìn lầm chứ, tiểu Diệp tử thường ngày đùa giỡn người ta mà hôm nay bị người ta đùa giỡn đến đỏ mặt!"
Lão Quách cười nói: "Cậu thì biết cái gì, cái này gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn..."
"Im hết, làm việc!". Diệp Thiếu Dương lập tức quát to, phát hiện ra bọn họ còn đang đứng ngây ngốc nhìn mình, lúc này chợt nhớ ra mình mới phải là người làm việc trước. Đệt, bị mấy người này kích động, IQ cũng trở nên thấp hẳn…