Trên người Hàn Mạc đã hiện đầy sát khí, mà Bố Tốc Cam thần sắc bình tĩnh, ánh mắt gã lúc này lại nhìn chằm chằm lên người Diễm Tuyết Cơ.
Tu vi võ đạo của Bố Tốc Cam có thể đếm trên đầu ngón tay trong thiên hạ, từ khi Diễm Tuyết Cơ tiến đến, gã đã nhạy bén cảm giác được bộ pháp của nữ nhân này nhẹ nhàng, hời hợt, cũng nhìn ra Diễm Tuyết Cơ tuyệt đối không đơn giản.
Trong đầu hắn nhanh chóng tính ra cao thủ đương thời một lần, nhưng trong đầu lại không có một nhân vật như vậy.
Diễm Tuyết Cơ tuổi gần 30, nhưng nhìn qua bên ngoài bộ dáng nàng cũng không quá 23-24, ở loại tuổi này có được tu vi võ đạo giống như vậy, điều này không khỏi khiến Bố Tốc Cam coi trọng.
Diễm Tuyết Cơ tự biết một trận chiến không thể tránh, thanh danh Bố Tốc Cam nàng tự nhiên cũng nghe nói qua, hai người đều là cao thủ đứng đầu hiện giờ, nhìn như hai bên đều là yên lặng không động, nhưng kình lực hai người cũng đã lan ra tất cả tứ chi, lúc đánh giá đối phương cũng đang tìm đột phá, một khi phát hiện đối phương sơ hở, chắc chắn sẽ ra tay không chút do dự.
Tu vi võ đạo của Hàn Mạc vừa mới tiến vào ý cảnh, uy lực đã hết sức kinh người, nhưng trong mắt Bố Tốc Cam, tự nhiên vẫn yếu hơn Diễm Tuyết Cơ một chút.
Cả đời này, gã đối chiến rất nhiều người, gần như chưa bao giờ thất bại, thậm chí trong số những trận chiến đã trải qua, ít có cảm giác áp lực thất bại, nhưng lúc này đối mặt với hai đại cao thủ Diễm Tuyết Cơ và Hàn Mạc, gã lại không thể không cẩn thận.
Hàn Mạc bước chân nhẹ nhàng, rất nhanh liền hình thành chữ phẩm (hình tam giác) với Diễm Tuyết Cơ và Bố Tốc Cam, đây có thể nói là một trận chiến quan trọng nhất cuộc đời hắn, không cho phép có một chút sai lầm.
Lòng hắn biết cực kỳ rõ ràng, một khi trận chiến này thất bại, kết quả của nó chính là tai nạn.
Hàn Huyên cũng nắm chặt Hải Vương Kích trong tay, đôi mắt lạnh lẽo nhìn Hàn Huyền Đạo, cánh tay phải chậm rãi nâng lên, mũi nhọn Hải Vương Kích đã chỉ thẳng Hàn Huyền Đạo.
Hàn Huyền Đạo hơi lui về sau hai bước, chắp hai tay sau lưng, thần khí ổn định, nhìn xem Hàn Nguyên, thản nhiên nói:
- Hàn gia tứ tử, luận tu vi võ công, ngươi thật sự không đáng giá nhắc tới, ngươi thật sự muốn là địch với ta?
Hàn Huyền Đạo chính là trưởng tử trưởng tôn Hàn gia, tu vi "Trường Sinh Kinh" của lão tự nhiên vượt qua Hàn Nguyên một mảng lớn.
Hàn Nguyên tự nhiên biết rõ điểm này, nhưng cho dù biết rõ không địch lại, hôm nay gã cũng sẽ không chút lùi bước, lạnh lùng nói:
- Một trận chiến hôm nay, không phải ngươi chết, là ta mất mạng!
Hàn Huyền Đạo gật đầu nói:
- Hay cho ngươi tử ta vong, ngươi chớ trách ta vô tình!
...
Hàn Nguyên không động thủ, Bố Tốc Cam đã động thủ. Nguồn truyện:
TruyệnFULL.vn
Đối với Bố Tốc Cam mà nói, nếu đơn đả độc đấu, tự nhiên sẽ không có bất kỳ kiệng kị đối với Hàn Mạc, nhưng nhiều hơn Diễm Tuyết Cơ, gã lại phải chuẩn bị khổ chiến.
Gã tự nhiên đã nhìn ra kình khí Hàn Mạc trải rộng toàn thân, trong lòng chấn kinh Hàn Mạc vậy mà đã tiến vào ý cảnh tu vi đỉnh phong võ đạo, cũng may gã cũng nhìn ra, Hàn Mạc cũng vừa vặn bước vào cảnh giới ý cảnh, tu vi ý cảnh còn thấp, cho nên hôm nay muốn chiến, liền phải diệt trừ Hàn Mạc đầu tiên, chỉ cần có thể đánh bại Hàn Mạc, vậy gã có thể nắm chắc bảy thành đánh bại Diễm Tuyết Cơ.
Gã tựa như một làn khói bay về phía Hàn Mạc, nhưng tốc độ lại cực nhanh, khiến cho người ta níu lưỡi, nhìn qua nhẹ nhàng khác thường, nhưng bên trong bóng dáng nhẹ nhàng, lại đan xen sự thô bạo lạnh lòng người, xé rách không khí lạnh lùng của điện Càn Tâm, cũng xé rách sự yên lặng trong điện này.
Đối mặt với khí thế bá đạo mạnh mẽ, lại khiến cho Hàn Mạc lập tức cảm thấy một trận kình khí cực kỳ mãnh mẽ giống như bài sơn hải đảo đập vào mặt, hắn thúc dục khí lực toàn thân tới chống đỡ, nhưng vẫn cảm thấy cực kỳ trật vật, lúc này trong lòng rõ ràng, so sánh với Nam Xà Bố Tốc Cam, bản thân mình vẫn có chênh lệch không nhỏ.
Lúc này ra tay, Bố Tốc Cam dùng đến toàn lực, căn bản không lưu lại dư lực, mà Diễm Tuyết Cơ tuy sớm có chuẩn bị, nhưng tốc độ của Bố Tốc Cam vẫn vượt ra khỏi tính toán của nàng, tuy trong nháy mắt Bố Tốc Cam ra tay, Diễm Tuyết Cơ cũng đồng thời ra tay, nhưng nàng vẫn chậm một bước, cả người Bố Tốc Cam trong lơ lửng đã đến trước mặt Hàn Mạc.
Bố Tốc Cam không xuất trường tiên, mà Huyết Đồng Con của Hàn Mạc cũng thậm chí không kịp ra chiêu, kình phong giống như một trận băng đao kia đập vào mặt, gần trong gang tấc, đổi lại người bình thường, bị kình khí hùng hồn như vậy dồn ép, nhất định khó có thể làm ra phản ứng, nhưng Hàn Mạc lại cắn chặt hàm răng, vẫn đem hết toàn lực giơ tay trái lên, xuất hiện chưởng đao nghênh tiếp.
Cánh tay trái cắt ngang, phía trước chưởng đao, giống như gió cắt ngang sông, từ trên người Hàn Mạc cũng lập tức nổi lên khí tức cường đại mà khắc nghiệt, trong hơi thở cường đại này, nắm tay phải của Bố Tốc Cam đã đụng vào chưởng đao, lúc này Hàn Mạc gần như đã đem chín thành khí lực bản thân thúc dục trên chưởng đao này, quyền chưởng đụng nhau, một cỗ khí lực bá đạo giống như một trận nước lũ cường đại từ lòng bàn tay Hàn Mạc lập tức xông thẳng vào trong huyết quản của hắn.
Đan điền, tựa hồ như có một người to lớn hung năng đấm vào, Hàn Mạc chỉ cảm thấy toàn thân trên dưới gần như muốn vỡ vụn, nhưng hắn vẫn quát một tiếng, cố gắng trong khả năng lớn nhất của ình, dùng khí lực bàn tay của mình mà phản kích đối phương, mà tay phải hắn nắm Huyết Đồng Côn trong tình hình khó khăn vẫn chụp qua, dùng đầu Huyết Đồng Côn đánh về phía Bố Tốc Cam.
Huyết Đồng Côn của hắn cũng không đánh trúng Bố Tốc Cam, đơn giản lúc hắn ra tay, lại cảm thấy kình khí mình thúc dục ra ngoài tựa hồ gặp phải bức tường kín, hoặc là nói kình khí cường đại của Bố Tốc Cam chế trụ mình, sau khi một vòng kình khí đầu tiên gần như khiến cơ thể mình bị xé nứt, lại có đợt kình khí thứ hai phun ra từ trong nắm đấm của Bố Tốc Cam.
Bên tai đã truyền đến tiếng kinh hô yếu ớt của Diễm Tuyết Cơ:
- Hàn Mạc, coi chừng... !
Một lớp kình khí này Hàn Mạc khó có thể chống đỡ được, cuối cùng cả người bị cỗ kình khí này chấn lui thẳng về phía sau, mà kình khí của hai người tung hoành, cũng khiến cho mặt đất dưới chân vỡ vụn ra.
Thân thể Hàn Mạc không thể khống chế trượt trượt lùi về sau bảy tám bước, tựa vào một cây ngọc trụ trong đại điện mới dừng lại được, mà lúc hắn tựa vào ngọc trụ, chợt nghe tiếng "cạch cạch" vang lên, ngọc trụ cực lớn kia lại mọc ra vài vết rạn thật sâu, từ điều này có thể thấy được lực một kích mà hắn thừa nhận.
Tuy rằng thân thể hắn dừng lại, nhưng lục phủ ngũ tạng phiên giang đảo hải, cổ họng ngọt ngọt, tựa hồ có máu tươi muốn phun ra, chỉ là hắn mạnh mẽ ngăn chặn, gần như nháy mắt dựa vào ngọc trụ, hắn cũng vận "Thanh Bình Chú" Tiêu Hoài Ngọc truyền thụ cho.
Trong lòng hắn lúc này cảm thấy chấn kinh, nhưng cũng biết cuối cùng mình vẫn đánh giá thấp thực lực danh tướng.
...
Tuy Hàn Mạc kinh ngạc, nhưng hắn lại không biết trong lòng Bố Tốc Cam đối thủ của mình cũng tràn đầy chấn kinh nói không nên lời.
Bố Tốc Cam biết rõ thực lực của mình cường đại cỡ nào, cũng biết kình khí một quyền đánh ra này có thể là toàn lực của mình, nói không chút khoa trương chút nào, cho dù một quyền này đánh lên người sư tử, voi, gấu, hổ, cũng có thể lập tức giết chết những mãnh thú mạnh mẽ kia.
Loại cao thủ đứng đầu như Bố Tốc Cam, không phải đến lúc vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối sẽ không đơn giản dùng kình khí đối chiến, dùng kình khí trực tiếp tiến hành công kích, tuy răng lực lượng vô cùng cường hãn, nhưng kình khí tiêu hao cũng là cực lớn.
Một quyền này của gã hoàn toàn dùng kình khí đánh ra, mười thành công lực, sau một quyền này, ít nhất cũng phải tiêu hao hai thành.
Kết quả hôm nay không phải chuyện đùa, gã quyết định phải đánh bại Hàn Mạc trong thời gian ngắn nhất, từ đó, mới có thể toàn tâm đối phó Diễm Tuyết Cơ.
Trước khi đánh ra quyền này, gã có lòng tiêu hao hai thành công lực làm cái giá lấy tính mạng Hàn Mạc, gã tự tin mười phần, tuy Hàn Mạc bước vào tu vi ý cảnh, nhưng một quyền này của mình cho dù không thể đánh gục Hàn Mạc lúc này, nhất định có thể khiến cho Hàn Mạc không còn lực chiến đấu.
Nhưng điều khiến gã cảm thấy chấn kinh chính là, sau khi gã đánh ra một quyền này, dưới tình huống kình khí cường đại của mình xâm nhập, Hàn Mạc vẫn có thể chịu đựng, thậm chí có thể dùng kình khí phản kích, mà kình khí phản kích của Hàn Mạc, mặc dù cũng không tạo thành thương tổn nghiêm trọng đối với Bố Tốc Cam, nhưng vẫn khiến cho lục phủ ngũ tạng của Bố Tốc Cam nhận lấy chấn động không nhỏ.
Trên thực tế gã thúc dục kình khí thứ hai, thực sự không phải cam tâm tình nguyện, đơn giản lúc ấy gã cực kỳ rõ ràng trong lòng, nếu mình không thúc dục kình khí thứ hai công kích, như vậy kình khí phản kích của Hàn Mạc hoàn toàn có khể khiến gã gặp phải nội thương cực kỳ nghiêm trọng.
Hàn Mạc tuổi còn trẻ đã bước vào ý cảnh, điều này cũng khiến cho Bố Tốc Cam cảm thấy cực kỳ giật mình, mà kình khí phản kích cường đại của Hàn Mạc, càng khiến Bố Tốc Cam cảm thấy không thể tưởng tượng.
Gã nào đâu biết rằng, Hàn Mạc một thân kiêm tu ba kỳ công lớn, "Trường Sinh Kinh", "Khí Kinh", "Thanh Bình Chú", ba kỳ công lớn này cái nào cũng có sở trường riêng, Hàn Mạc chẳng những một thân kiêm tu, càng may mắn là, ba kỳ công lớn này có thể dung hợp lẫn nhau, hơn nữa xúc tiến lẫn nhau, nói cách khác, bởi vì cùng tu ba công pháp lớn, khiến cho tốc độ tu luyện của một môn trong đó đều tăng lên rất nhiều, ba công phu lớn hỗ trợ, hiệu quả tu hành một tháng của hắn, tương đương với chỉ tu một môn công phu một năm.
Điểm này, dù là bản thân Hàn Mạc cũng không rõ ràng lắm, mặc dù hắn biết công pháp của mình tiến bộ cực nhanh, nhưng căn bản không thể tưởng tượng được trình độ tu luyện của hắn đã đạt tới trình độ nghe rợn cả người.
Nếu không như vậy, lúc này hắn so đấu kình khí chính diện với Bố Tốc Cam, đủ khiến cho gân mạch hắn đứt đoạn, không chết cũng tàn phế.
Thúc dục kình khí lần thứ hai đánh Hàn Mạc ra, Bố Tốc Cam tự cho là Hàn Mạc tất không còn chiến lực tiếp tục, lúc này gã cũng không kịp nghĩ nhiều, Diễm Tuyết Cơ đã tập kích đến bằng tốc độ ánh sáng.
Tuy Diễm Tuyết Cơ đang mặc giáp nhẹ, nhưng thân hình của nàng lại giống như một đám mây, nhẹ nhàng đến mức tận cùng, thân thể mềm mại nhẹ nhàng kia giờ phút này lại giống như mị ảnh, bàn tay ngọc như đao, lơ lửng đến bên cạnh Bố Tốc Cam, ngón tay vươn về phía Bố Tốc Cam.
Cánh tay trắng nõn giờ phút này biến mất, lại trở nên đáng sợ hơn, trong khi ra tay cao tốc, ý nghĩ không rung động, dùng một loại cường độ khó có thể tin, xuyên phá không khí âm lãnh ngưng trọng vô cùng nhanh chóng, điểm tới
Đầu ngón tay nhếch lên, đầu ngón tay mềm mại và cương quyết, dĩ nhiên xuất hiện một bọt nước, bọt nước kia tựa như đang sống, lúc đầu ngón tay non mềm chưa đụng phải thân thể Bố Tốc Cam, lại đột ngột bắn ra, bắn thẳng về phía mi tâm Bố Tốc Cam.
Hai tay Bố Tốc Cam lập tức chắp trước ngực, kình khí bày kín toàn thân, lúc hai tay gã thu về, kình khí dâng lên, mi tâm vốn ảm đảm trong nháy mắt tựa hồ sáng lên, một luồng khí trắng nồng đậm trước khi bọt nước chưa đánh tới đã xuất hiện giữa lông mày, cứng rắn ngăn cản phía trước bọt nước kia, không cách nào tiến lên.
Từ khi Bố Tốc Cam ra tay, đến khi Hàn Mạc bị đánh lui, lại đến Diễm Tuyết Cơ ra tay, hết thay chỉ phát sinh trong một lát, Hàn Nguyên thậm chí chưa kịp ra tay với Hàn Huyền Đạo, hết thảy điều này cũng đã hoàn thành trong chốc lát.
Hàn Huyền Đạo nhìn qua Diễm Tuyết Cơ ra tay, thần sắc đột nhiên ngưng trọng lên, hai hàng lông mày nhíu lại, thì thào tự nói:
- Ngưng Lộ Dạ Hoa Chỉ!
Truyện đang hot:
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên
Vietwriter.com
Bình luận facebook