Hai ngọc chỉ ổn định hơi nhếch lên, giờ khắc lại chính là đoạt hồn chỉ của Vô Thường Địa Ngục, nhìn ngọc chỉ xinh đẹp, lại trở thành vũ khí trí mạng sắc bén nhất.
Thần sắc Bố Tốc Cam cực kỳ ngưng trọng, gã hiển nhiên cũng từ một chiêu này nhìn ra thân phận Diễm Tuyết Cơ.
Đại chiến sinh tử như vậy, Diễm Tuyết Cơ tự nhiên cũng không dám có bất kỳ sơ sẩy gì, nàng biết rõ Bố Tốc Cam quyết đấu kình khí với Hàn Mạc, đã khiến cho Bố Tốc Cam lập tức hao tổn không ít kình khí, muốn quyết đấu với cao thủ đứng đầu như Bố Tốc Cam, nhất định phải nắm lấy thời cơ như vậy, dùng công phu mạnh mẽ nhất của mình để quyết đấu.
Cao thủ đứng đầu như vậy quyết đấu, trên thực tế đã không phải những chiêu thức xinh đẹp, mà là so đấu tu vi kình khí cường đại nhất.
Chiêu "Ngưng Lộ Dạ Hoa Chỉ" này của Diễm Tuyết Cơ truyền thừa từ Dạ Hoa Tiên Tử, chính là chiêu thức công kích kình khí cực kỳ tinh diệu, một chiêu này chẳng những có thể tập trung kình khí ở một bọt nước làm ra công kích kình khí cường đại, hơn nữa gia tăng rất lớn năng lực công kích của kình khí.
Diễm Tuyết Cơ cũng không tiến hành công kích trực tiếp kình khí bá đạo với Bố Tốc Cam, mà dùng một phương thức cực kỳ chậm rãi cũng cực kỳ nhẹ nhàng, chậm rãi quán trú kình khí trong thân thể mình vào bên trong bọt nước, không có khí thô bạo, không có ý tuyệt sát, nhưng Bố Tốc Cam cực kỳ tinh tường, một khi bản thân ngăn cản không nổi, bọt nước tích tụ kình khí cường đại này sẽ trực tiếp đột nhập vào đầu mình, kình khí trong đó có thể đánh rách tơi tả gân mạch quanh thân mình trong nháy mắt.
...
Diễm Tuyết Cơ cùng Bố Tốc Cam quyết đấu đỉnh phong, mà Hàn Nguyên cũng đã không hề do dự, gầm nhẹ một tiếng, thân thể nhào về phía trước, Hải Vương Kích trong tay không tiếp tục lưu tình đã đâm về phía Hàn Huyền Đạo.
Hàn Huyền Đạo vội vàng lui về phía sau, thân thể chớp lên, lập tức lách ra sau một cây ngọc trụ, trầm giọng nói:
- Lão Tứ, ngươi thật sự muốn là địch với ta sao? Thật sự không hối hận?
Hàn Nguyên quát lạnh nói:
- Đừng nói nhảm!
Hải Vương Kích chế bằng tinh thiết trong tay quét ngang qua, nghe được một tiếng "keng" vang lên, nặng nề nện lên ngọc trụ kia, mảnh ngọc trên ngọc trụ lập tức văng ra bốn phía.
Hàn Huyền Đạo lúc này dĩ nhiên chắp hai tay sau lưng, cũng không có ra tay, dưới sự đuổi giết của Hàn Nguyên, chỉ là tránh né chạy nhảy.
Tuy tu vi võ đạo của Hàn Nguyên xa xa không bằng Hàn Mạc, nhưng cuối cùng cũng là đệ tử Hàn gia, thuở nhỏ liền bị đốc xúc tập vỡ, hơn nữa Hàn Huyền Linh cha gã cũng xuất thân võ tướng, cho nên võ kỹ của Hàn Nguyên ngược lại cũng không yếu.
Hải Vương Kích vô cùng trầm trọng, người bình thường cầm binh khí trầm trọng như thế, tất nhiên rất khó thi triển ra, nhưng Hàn Nguyên lực lớn như trâu, Hải Vương Kích này trong tay gã cũng bị múa mạnh mẽ nổi gió, bên trong hàn quang kia, Hàn Huyền Đạo liên tiếp lui về phía sau, trong lúc nhất thời trái lại giống như rơi vào hạ phong.
Hàn Thục thấy thế, đã kêu lớn lên:
- Lão Tứ, giết loạn thần tặc tử này... !
Mục Tín phía sau nàng lại cầm một thanh đại đao sắc bén, lưỡi đao đặt tại phần lưng Hàn Tần Thị, sắc mặt lạnh lùng, nghe Hàn Thục kêu lên, đẩy đẩy lưỡi đao về phía trước, thân thể Hàn Tần thị lập tức run nhè nhẹ, Hàn Thục nắm tay Hàn Tần thị, nghiến chặt hàm răng.
...
Bố Tốc Cam cùng Diễm Tuyết Cơ kình khí va chạm, chung quanh hai người đã là kình phong khuấy động, ngọc thạch trên mặt đất đã sớm vỡ vụn, hơn nữa kình khí ngày càng mạnh, vết rạn kia bắt đầu lan tràn xung quanh, toàn bộ đại điện phát ra tiếng mặt đất vỡ vụn "lạch cạch".
Kình khí Diễm Tuyết Cơ rót vào bọt nước ngày càng đậm, kình khí mi tâm Bố Tốc Cam cũng ngày càng tràn đầy.
Ngay khi hai người giằng co chưa phân, hai ngón tay Diễm Tuyết Cơ hướng mạnh xuống dưới, bọt nước kia lập tức vỡ vụn ra, mà hai ngón tay của Diễm Tuyết Cơ nhanh chóng điểm ra, đâm thẳng về Thiên Trung tại ngực Bố Tốc Cam. Tuy hai ngón tay nhìn như hời hợt, nhưng biến đổi đột nhiên này, đã có thế hổ bộ long hành, uy lực càng là kinh thiên phá địa.
Bố Tốc Cam quả nhiên không hổ là cao thủ đứng đầu hiếm có đương thời, khi Diễm Tuyết Cơ biến thức chỉ, gã cũng lập tức làm ra phản ứng, tay phải nâng lên, thần sắc hơi ngưng trọng, mu bàn tay nghênh đón, ngăn cản hai ngón tay của Diễm Tuyết Cơ, mà hai ngón tay Diễm Tuyết Cơ hạ xuống lần nữa, điểm qua phần bụng gã, tay trái của Bố Tốc Cam lật mình, hai bàn tay tạo thành một bức tường sắt.
- Rầm!
Một tiếng vang thật lớn, lúc này chỉ của Diễm Tuyết Cơ và chưởng của Bố Tốc Cam là va chạm chính diện.
Cung trong lúc va chạm này, thân thể hai người lập tức bị kình khí nồng đậm bao phủ hoàn toàn, mảnh ngọc trên mặt đất giống như bị cuốn vào trong vòi rồng, bay bay bốn phía.
Trong kình khí, thân thể mềm mại của Diễm Tuyết Cơ giống như đám mây bị thổi ra sau, mà Bố Tốc Cam cũng từ từ lùi lại mấy bước.
Sau khi Diễm Tuyết Cơ rơi xuống đất, vẫn không cách nào ổn định, thân thể mềm mại liên tục lui về sau, lập tức suy sụp ngã xuống đất, bên cặp môi thơm đã tràn ra máu tươi, mà khuôn mặt xinh đẹp của nàng cũng trở nên tái nhợt.
Hiển nhiên trong cuộc đối chiến lúc này Bố Tốc Cam hơi chiếm được thượng phong, nhưng tình hình của gã cũng không tốt bao nhiêu, khuôn mặt vốn cũng hơi ố vàng lúc này biến thành vàng như nến, hơn nữa hai cánh tay hiển nhiên đang run rẩy nhẹ nhàng.
Diễm Tuyết Cơ thở hổn hển, trên má thơm tràn đầy mồ hôi thơm, bộ ngực sữa phập phồng lên xuống theo hơi thở hổn hển, giơ tay lên lau vết máu khóe miệng, cười lạnh nói:
- Nam Xà quả nhiên là danh bất hư truyền!
Hai cánh tay Bố Tốc Cam vẫn không ngừng run run, không hề nghi ngờ, tuy gã đánh bại Diễm Tuyết Cơ, nhưng trong lúc đối chiến kình khí với Diễm Tuyết Cơ, bản thân gã cũng nhận lấy hao tổn thậm chí là tổn thương cực lớn.
- Rất nhiều năm trước mỗ từng nghe nói có một vị Dạ Hoa Tiên Tử vũ kỹ siêu quần, tu vi võ đạo của nàng đã tiến vào hóa cảnh! Bạn đang đọc truyện được copy tại
TruyệnFULL.vn
Bố Tốc Cam từng bước đi về phía Diễm Tuyết Cơ:
- Tụ khí hai ngón tay, tên là Ngưng Lộ Dạ Hoa Chỉ, hôm nay nhìn thấy, mới biết đúng là lợi hại như thế. Tuổi ngươi quá nhỏ, hơn nữa tu vi... !
Nói đến đây, chân mày gã khẽ nhíu lại, một tay không kìm nổi ấn lên lồng ngực mình, lập tức cười lạnh nói:
- Danh bất hư truyền... Danh bất hư truyền, ngươi không phải Dạ Hoa Tiên Tử, nhưng là... ngươi đích thị là truyền nhân của Dạ Hoa Tiên Tử... !
Diễm Tuyết Cơ muốn đứng dậy, nhưng vừa rối sau khi đối chiến kình khí, nàng chỉ cảm thấy toàn thân hư thoát, toàn bộ tứ chi chỉ cần hoạt động sẽ đau nhức kịch liệt, mắt thấy Bố Tốc Cam vẫn từng bước tiến tới, biết rõ Bố Tốc Cam đích thị là muốn thừa cơ hạ sát thủ, thời khắc nguy hiểm như thế, giai nhân tuyệt mỹ này vẫn cười vũ mị, giọng nói dịu dàng kêu lên:
- Tiểu hỗn đản, người ta đều muốn tới... tới giết ta rồi, ngươi còn chưa đánh hắn... !
Nàng nói xong câu đó, khóe miệng lại tràn ra một tia máu tươi, giống như nước mắt huyết mân côi, hết sức xinh đẹp.
Bố Tốc Cam thản nhiên nói:
- Hắn cũng không phải là mình đồng da sắt, ngươi cho rằng hắn còn có thể tới cứu ngươi? Mỗ vốn tưởng rằng cả đời này sẽ không đích thân giết một nữ nhân, xem ra hôm nay là phải phá lệ!
Giọng gã chưa dứt, chợt nghe được một âm thanh thản nhiên:
- Tuy ta không phải mình đồng da sắt, nhưng công phu mèo quào của ngươi sao có thể đánh ngã ta? Nam Xà Bố Tốc Cam... cũng không có gì!
Bố Tốc Cam nghe được thanh âm này, đột nhiên dừng bước lại, trên mặt hiện ra vẻ cực kỳ khiếp sợ, chậm rãi quay đầu lại, đã thấy Hàn Mạc vừa rồi gần như không thể động đậy lúc này đang nắm Huyết Đồng Côn lạnh lùng nhìn mình, cũng đang đi tới từng bước một.
Cả đời này Bố Tốc Cam từng nhìn thấy vô số chuyện không thể tưởng tượng, nhưng có thể khiến gã cảm thấy chấn kinh không có mấy chuyện, mà tình cảnh hiện giờ, lại khiến gã lần đầu tiên cảm nhận được giật mình chân chính.
Vừa rồi gã liên tục thúc dục hai lần kình khí, tối thiểu tiêu hao ba thành kình khí, vốn tưởng rằng Hàn Mạc tuyệt đối không có cơ hội ra tay, hơn nữa vừa rồi gã cũng rõ ràng thấy được mình tạo thành tổn thương cực lớn đối với Hàn Mạc.
Nhưng gã không cách nào hiểu được, chính mình vốn đã đánh cho Hàn Mạc hấp hối, vì sao chỉ trong một lát, người trẻ tuổi này lại có thể đứng lên một lần nữa, thậm chí chung quanh người trẻ tuổi kia, vẫn là kình khí nhộn nhạo.
Đây là một thân thể khủng bố như thế nào!
Người này phải có một loại ý chí cứng cỏi thế nào mới có thể đứng lên một lần nữa?
...
Hải Vương Kích trong tay Hàn Nguyên ngày càng sắc bén, có mấy lần suýt nữa đã giết chết Hàn Huyền Đạo dưới Hải Vương Kích, chỉ là cũng không biết Hàn Huyền Đạo vận khí tốt hay thật sự sớm có phán đoán, mỗi lần Hải Vương Kích dùng tốc độ ánh sáng muốn đâm trúng chỗ yếu hại của lão, lão đều có thể thần kì mà tránh né ra, tuy Hàn Nguyên dùng hết toàn lực, thế nhưng đánh hơn mười chiêu, ngay cả góc áo Hàn Huyền Đạo cũng không đụng tới.
Không chỉ như thế, trong lúc né tránh, Hàn Huyền Đạo thậm chí có thể không chuyên lòng mà quan sát Bố Tốc Cam đối chiến với Diễm Tuyết Cơ, sau khi hai đại cao thủ lưỡng bại câu thương, khóe miệng Hàn Huyền Đạo thậm chí lộ ra nụ cười thản nhiên.
Chỉ là Hàn Mạc đột nhiên đứng lên một lần nữa, lại khiến cho sắc mặt Hàn Huyền Đạo chợt biến đổi.
Giống như sự quan sát của Bố Tốc Cam, vừa rồi Hàn Huyền Đạo tự nhiên cũng nhìn ra sau khi Hàn Mạc gặp trọng kích, đã là hấp hối, nhưng chỉ một lát sau đó, Hàn Mạc lại có thể đứng lên lần nữa, điều này không khỏi khiến người ta cảm thấy giật mình.
Chỉ có điều Hàn Huyền Đạo nhìn thấy lúc Hàn Mạc đi lại thân thể tựa hồ còn hơi lay động, mà hai tay Bố Tốc Cam vẫn đang run run nhẹ nhàng, khóe miệng một lần nữa nổi lên nụ cười, lúc Hải Vương Kích sắc bén của Hàn Nguyên lẫn nữa đâm tới bụng lão, Hàn Huyền Đạo lúc này lại không có trốn tránh.
Hàn Nguyên thấy thân thể Hàn Huyền Đạo không tránh, mắt thấy Hải Vương Kích sẽ đâm vào ngực Hàn Huyền Đạo, cực kỳ phấn chấn, chẳng qua trong tích tắc Hải Vương Kích đâm trúng ngực Hàn Huyền Đạo, Hàn Nguyên liền thấy hoa mắt, thân ảnh Hàn Huyền Đạo lập tức bắt đầu trở nên mơ hồ, không đợi gã kịp phản ứng lại, đã cảm thấy Hải Vương Kích tựa như đâm trúng vách tường, cũng vô pháp tiến lên mảy may.
Trong lúc Hàn Nguyên giật mình, rất nhanh liền nhìn rõ ràng, thân hình Hàn Huyền Đạo lập tức vọt sang bên Hải Vương Kích, mà tay trái Hàn Huyền Đạo đã bắt được thân Hải Vương Kích, ổn định mà có lực, toàn bộ Hải Vương Kích giống như bị cái kìm kẹp lấy, cũng đã không thể nhúc nhích.
Hàn Nguyên phát dộng khí lực, muốn rút Hải Vương Kích ra, thế nhưng gã dùng ra khí lực toàn thân, Hải Vương Kích vẫn không hề động, mà Hàn Huyền Đạo đã xoay người lại, gương mặt lạnh lẽo đáng sợ, lạnh lùng nói:
- Cho ngươi con đường sống, ngươi không đi, tự ngươi chọn đường chết, vậy trách không được ta!
Hàn Nguyên đang muốn giận dữ mắng mỏ, tay trái của Hàn Huyền Đạo đã hời hợt vỗ nhẹ lên trên Hải Vương Kích, một lực lượng lớn từ thân Hải Vương Kích truyền tới, Hàn Nguyên lập tức cảm thấy hai tay mình giống như cầm một cái côn đồng nung đỏ, bàn tay có một loại đau đớn như tê liệt, rốt cục cầm không được, buông tay ra, mà tay Hàn Huyền Đạo nắm Hải Vương Kích nhẹ nhàng đẩy qua bên này, chuôi kích tựa hồ chỉ nhẹ nhàng đập vào ngực Hàn Nguyên, thân thể hàn Nguyên tựa như diều đứt dây, bay thẳng ra ngoài, bên tai đã truyền đến tiếng kêu sợ hãi của Hàn Thục và Hàn Tần thị.
- Lão Tứ... !
- Nguyên Nhi... !
Bình luận facebook