-
Chương7: Sự Khởi Đầu
Tùng... tùng.. tùng...
Tiếng trống báo hiệu hết giờ làm chấm dứt một ngày học tập áp lực. Học sinh ở các lớp ùa ra sân trường đông đúc như ong vỡ tổ. Thiên Di nhanh chóng thu dọn tập vở vào ba lô rồi ra về. Vì là lớp trưởng nên việc kiểm tra các thiết bị điện và đóng kín cửa sổ đều do cô đảm nhiệm.
Đeo heartphone lên tai cô bước nhịp nhàng theo giai điệu nhạc trên sân trường, vừa mới nãy còn đông đúc giờ chỉ còn sót lại vài người.
Ánh nắng len lỏi qua các tán cây in bóng cô đổ xuống sân trường. Ra đến cổng cô mới sực nhớ nhỏ Bảo Trang nói có việc bận nên đã đi trước từ lúc nào rồi. Vậy là cô phải cuốc bộ một mình về hay sao? Đi bộ giữa thời tiết này quả là ý kiến tồi.
Dù không nhưng đành miễn cưỡng vậy thôi. Cô hậm hực bước từng bước nặng nhọc. Đi được vài mét thì tiếng Nhật Minh vang lên từ phía sau
"Có muốn nhờ xe không Di?"
Nhật Minh xuất hiện trên chiếc xe đạp thể thao màu đen - đỏ. Cô quay phắt lại vui mừng. Thiên Di như gặp được vị cứu tinh nhưng ngay sau khi nhìn thấy gương mặt quá đỗi quen thuộc của Nhật Minh. Cô ngườm cậu một cái rồi bỏ đi thẳng
"Cảm ơn nhưng không cần phiền vậy đâu"
Nhật Minh vội vàng lên xe đuổi theo. Cái nắng về trưa càng gay gắt.
"Không cần thật sao? Trời nắng lắm đó" - cậu đạp xe song song cô
Thiên Di không nhìn cũng không trả lời cậu.
"Thôi mà. Di lên xe đi tôi trở Di về, cũng trưa lắm rồi"
Nghe được câu nói xuôi tai ấy thái độ của Thiên Di thay đổi hẳn. Cô cười nhảy phóc lên phía sau xe cậu.
Nhật Minh đạp xe đi giữa phố tấp nập. Thiên Di ngồi sau xe vô tư hát theo bài hát đang phát trong heartphone. Cậu bật cười trước sự hồn nhiên đáng yêu của cô. Người con gái này có bao nhiêu tính cách đây? Cậu thật sự rất tò mò. Lúc thơ thẩn, buồn bã, lúc ngang ngược cứng đầu còn bây giờ lại vô tư dễ mến. Đâu mới là con người thật của Thiên Di đây?
Cứ như thế, cậu trở cô qua những ngóc ngách của thành phố. Cảm giác yên bình len lỏi trong trái tim cậu. Bóng hình to lớn của cậu đổ rạp xuống đường bao chọn cả cái bóng nhỏ bé của cô.
Tấm lưng rộng vững trãi như đang che chở Thiên Di, che đi cả bầu trời nắng gắt kia. Mồ hôi túa ra ướt hết lưng cậu nhưng cậu vẫn kiên nhẫn trở cô đi. Không hiểu sao cậu thích cảm giác này.
Thiên Di cũng theo đuổi một suy nghĩ riêng của mình. Bóng lưng làm cô nhớ anh quá. Người con trai ấy cũng từng che chở cho cô thế này. Cảm giác yên bình len lỏi trái tim Thiên Di.
Chìm trong giai điệu bài hát và những suy nghĩ riêng, lúc này cô mới sực nhớ. Đi lâu như vậy sao vẫn chưa đến nhà cô. Con đường này cũng không phải con đường cô hay đi.
"Này. Cậu trở tôi đi đâu vậy? Tôi muốn về nhà chứ đâu phải dạo phố"
"Tôi không biết nhà Di"
Cậu kéo cô từ trên cao rớt thẳng xuống mặt đất. Vậy là nãy giờ cậu ta làm gì vậy chứ không biết hỏi cô hay sao? Cô bực dọc chỉ đường cho cậu rồi lại lòng vòng tìm đường về nhà. Cô bực mình khi bị kéo đi dạo phố giữa trời nắng nóng.
Hậm hực bỏ vào nhà không thèm nhìn cậu lấy một cái. Cậu đứng đằng sau nhìn cô cho đến khi cô khuất sau cánh cửa mới quay đi. Nụ cười chất chứa những tia hạnh phúc trong đáy mặt cậu. Một cảm giác mới len lỏi trong cậu.
Tiếng trống báo hiệu hết giờ làm chấm dứt một ngày học tập áp lực. Học sinh ở các lớp ùa ra sân trường đông đúc như ong vỡ tổ. Thiên Di nhanh chóng thu dọn tập vở vào ba lô rồi ra về. Vì là lớp trưởng nên việc kiểm tra các thiết bị điện và đóng kín cửa sổ đều do cô đảm nhiệm.
Đeo heartphone lên tai cô bước nhịp nhàng theo giai điệu nhạc trên sân trường, vừa mới nãy còn đông đúc giờ chỉ còn sót lại vài người.
Ánh nắng len lỏi qua các tán cây in bóng cô đổ xuống sân trường. Ra đến cổng cô mới sực nhớ nhỏ Bảo Trang nói có việc bận nên đã đi trước từ lúc nào rồi. Vậy là cô phải cuốc bộ một mình về hay sao? Đi bộ giữa thời tiết này quả là ý kiến tồi.
Dù không nhưng đành miễn cưỡng vậy thôi. Cô hậm hực bước từng bước nặng nhọc. Đi được vài mét thì tiếng Nhật Minh vang lên từ phía sau
"Có muốn nhờ xe không Di?"
Nhật Minh xuất hiện trên chiếc xe đạp thể thao màu đen - đỏ. Cô quay phắt lại vui mừng. Thiên Di như gặp được vị cứu tinh nhưng ngay sau khi nhìn thấy gương mặt quá đỗi quen thuộc của Nhật Minh. Cô ngườm cậu một cái rồi bỏ đi thẳng
"Cảm ơn nhưng không cần phiền vậy đâu"
Nhật Minh vội vàng lên xe đuổi theo. Cái nắng về trưa càng gay gắt.
"Không cần thật sao? Trời nắng lắm đó" - cậu đạp xe song song cô
Thiên Di không nhìn cũng không trả lời cậu.
"Thôi mà. Di lên xe đi tôi trở Di về, cũng trưa lắm rồi"
Nghe được câu nói xuôi tai ấy thái độ của Thiên Di thay đổi hẳn. Cô cười nhảy phóc lên phía sau xe cậu.
Nhật Minh đạp xe đi giữa phố tấp nập. Thiên Di ngồi sau xe vô tư hát theo bài hát đang phát trong heartphone. Cậu bật cười trước sự hồn nhiên đáng yêu của cô. Người con gái này có bao nhiêu tính cách đây? Cậu thật sự rất tò mò. Lúc thơ thẩn, buồn bã, lúc ngang ngược cứng đầu còn bây giờ lại vô tư dễ mến. Đâu mới là con người thật của Thiên Di đây?
Cứ như thế, cậu trở cô qua những ngóc ngách của thành phố. Cảm giác yên bình len lỏi trong trái tim cậu. Bóng hình to lớn của cậu đổ rạp xuống đường bao chọn cả cái bóng nhỏ bé của cô.
Tấm lưng rộng vững trãi như đang che chở Thiên Di, che đi cả bầu trời nắng gắt kia. Mồ hôi túa ra ướt hết lưng cậu nhưng cậu vẫn kiên nhẫn trở cô đi. Không hiểu sao cậu thích cảm giác này.
Thiên Di cũng theo đuổi một suy nghĩ riêng của mình. Bóng lưng làm cô nhớ anh quá. Người con trai ấy cũng từng che chở cho cô thế này. Cảm giác yên bình len lỏi trái tim Thiên Di.
Chìm trong giai điệu bài hát và những suy nghĩ riêng, lúc này cô mới sực nhớ. Đi lâu như vậy sao vẫn chưa đến nhà cô. Con đường này cũng không phải con đường cô hay đi.
"Này. Cậu trở tôi đi đâu vậy? Tôi muốn về nhà chứ đâu phải dạo phố"
"Tôi không biết nhà Di"
Cậu kéo cô từ trên cao rớt thẳng xuống mặt đất. Vậy là nãy giờ cậu ta làm gì vậy chứ không biết hỏi cô hay sao? Cô bực dọc chỉ đường cho cậu rồi lại lòng vòng tìm đường về nhà. Cô bực mình khi bị kéo đi dạo phố giữa trời nắng nóng.
Hậm hực bỏ vào nhà không thèm nhìn cậu lấy một cái. Cậu đứng đằng sau nhìn cô cho đến khi cô khuất sau cánh cửa mới quay đi. Nụ cười chất chứa những tia hạnh phúc trong đáy mặt cậu. Một cảm giác mới len lỏi trong cậu.
Last edited:
Bình luận facebook