Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ranh giới-15
Ranh giới - Chương 19 – Ranh giới
Tiếng đánh nhau kịch liệt, tiếng chửi rủa, tiếng bước chân gấp gáp dường như tiến đến gần Tôi được một đôi cánh tay nhẹ nhành đỡ lấy, cả người dựa vào một cơ thể ấm áp, một mùi hương quen thuộc làm tôi như được sống lại Là Alex, anh đến cứu tôi
“Không sao rồi… không sao rồi…” – Anh khẽ lặp đi lặp lại câu đó, ánh mắt đau xót nhìn tôi
“Em không sao” – Tôi khẽ mỉm cười và nói, rồi chợt nụ cười của tôi cứng lại khi thấy trên gương mặt anh có rất nhiều vết máu
Ngồi bật dậy thật mạnh khiến tôi đau đến hít một ngụm khí lạnh Nhưng bây giờ tôi chẳng quan tâm, áo của anh rách một mảng ngay phần bụng, máu thấm ướt cả vùng đó Cảm giác đau lòng dâng lên trong tôi, nước mắt cứ thế chảy ra mãi không ngừng
“Đừng khóc, tôi đưa em đi bệnh viện, rất nhanh sẽ hết đau”
Tôi lắc đầu thật mạnh vì giờ đây âm thanh của tôi như mất đi vì nghẹn ngào
“Ngoan nào, không khóc, sau này sẽ không có chuyện này xảy ra nữa”
“Em không đau, thật đấy Nhưng anh đang chảy máu, rất đau phải không?” – Tôi ngước đôi mắt đầy nước lên nhìn anh nhưng chợt bị anh lấy tay che lại, tôi không thể thấy được ánh mắt anh
“Không đau Tôi đưa em đi bệnh viện” – Anh định bế tôi lên thì bị tôi ngăn lại, tay nắm chặt lấy vạt áo vest của anh, tôi thầm hạ quyết tâm
“Em có chuyện muốn nói với anh, em thích anh, muốn ở bên cạnh anh, em có thể nhìn thấy anh không?”
Anh im lặng, tay vẫn che tầm mắt tôi, nhưng tôi cảm nhận được cả người anh chợt bất động, hô hấp dồn dập hơn khi nghe câu tôi vừa nói
“Em biết tôi là người như thế nào không?” – Giọng nói của anh chợt lạnh lùng và xa lạ hơn bao giờ hết
“Em không biết và cũng không cần biết”
“Không biết? Không cần biết? Em thật ngây thơ làm sao Nhìn đi, tôi nghĩ em đã suy đoán được phần nào thân phận của tôi”
Anh thả tay xuống, siết chặt lấy cánh tay tôi giơ lên để tôi nhìn rõ vết kim tiêm đang ửng lên xanh đỏ một mảng Tôi vội rụt tay lại và im lặng
“Em có thể bỏ qua đạo đức, quy tắc, chuẩn mực xã hội, người thân của em hay chính bản thân em để đi theo một kẻ như tôi sao?” – Giọng anh gắt lên
Tôi muốn thốt lên ‘được’ ngay lập tức, nhưng âm thanh như nghẹn lại Tôi không quan tâm cái gì gọi là quy tắc, chuẩn mực xã hội hay đạo đức Nhưng tôi không thể không nghĩ đến ba mẹ và những người thân yêu Bây giờ thì tôi đã nhận ra thứ vô hình đang ngăn cản giữa chúng tôi, cái ranh giới phân định rõ tôi và anh không cùng một thế giới
“Không trả lời được sao, vậy đổi sang câu khác Nói cho tôi biết, nếu tôi giết người ngay trước mắt em, em có thể chấp nhận được không?” – Giọng nói của anh dường như đã không còn độ ấm hay cảm xúc nào nữa
Tôi ngước nhìn anh Rất muốn nói với anh là tôi có thể chấp nhận, nhưng hình ảnh người đàn ông tối hôm đó lại một lần nữa xuất hiện trong đầu Tôi nghiến chặt lấy môi dưới, nước mắt cứ thế rơi xuống
“Chúng ta không cùng một loại người, em biết chứ?” – Giọng anh có vẻ kiềm chế
Tôi biết, nhưng tôi thích anh, trái tim tôi hướng về anh, tôi biết phải làm sao
Tôi hoảng hốt níu lấy áo anh khi anh đứng dậy và quay lưng rời đi, bỏ mặc tôi
“Tôi đã từng đánh mất bản thân Ở bên cạnh tôi, em sẽ đánh mất chính mình, cảm giác ấy, đau khổ vô cùng Vậy nên, những chuyện khiến mình hối hận, em tuyệt đối không nên làm”
Tuyệt vọng nắm chặt lấy áo anh, ngước nhìn bóng lưng cao ngất của anh, cố chấp tìm thứ gì đó để bám lấy, để phản bác lại Nhưng anh đã quyết tuyệt, dứt khoác cắt đứt tia hy vọng của tôi
“Sau hôm nay chúng ta sẽ không gặp lại Hãy đi tiếp con đường của em, Vũ Như Nhiên”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Tiếng đánh nhau kịch liệt, tiếng chửi rủa, tiếng bước chân gấp gáp dường như tiến đến gần Tôi được một đôi cánh tay nhẹ nhành đỡ lấy, cả người dựa vào một cơ thể ấm áp, một mùi hương quen thuộc làm tôi như được sống lại Là Alex, anh đến cứu tôi
“Không sao rồi… không sao rồi…” – Anh khẽ lặp đi lặp lại câu đó, ánh mắt đau xót nhìn tôi
“Em không sao” – Tôi khẽ mỉm cười và nói, rồi chợt nụ cười của tôi cứng lại khi thấy trên gương mặt anh có rất nhiều vết máu
Ngồi bật dậy thật mạnh khiến tôi đau đến hít một ngụm khí lạnh Nhưng bây giờ tôi chẳng quan tâm, áo của anh rách một mảng ngay phần bụng, máu thấm ướt cả vùng đó Cảm giác đau lòng dâng lên trong tôi, nước mắt cứ thế chảy ra mãi không ngừng
“Đừng khóc, tôi đưa em đi bệnh viện, rất nhanh sẽ hết đau”
Tôi lắc đầu thật mạnh vì giờ đây âm thanh của tôi như mất đi vì nghẹn ngào
“Ngoan nào, không khóc, sau này sẽ không có chuyện này xảy ra nữa”
“Em không đau, thật đấy Nhưng anh đang chảy máu, rất đau phải không?” – Tôi ngước đôi mắt đầy nước lên nhìn anh nhưng chợt bị anh lấy tay che lại, tôi không thể thấy được ánh mắt anh
“Không đau Tôi đưa em đi bệnh viện” – Anh định bế tôi lên thì bị tôi ngăn lại, tay nắm chặt lấy vạt áo vest của anh, tôi thầm hạ quyết tâm
“Em có chuyện muốn nói với anh, em thích anh, muốn ở bên cạnh anh, em có thể nhìn thấy anh không?”
Anh im lặng, tay vẫn che tầm mắt tôi, nhưng tôi cảm nhận được cả người anh chợt bất động, hô hấp dồn dập hơn khi nghe câu tôi vừa nói
“Em biết tôi là người như thế nào không?” – Giọng nói của anh chợt lạnh lùng và xa lạ hơn bao giờ hết
“Em không biết và cũng không cần biết”
“Không biết? Không cần biết? Em thật ngây thơ làm sao Nhìn đi, tôi nghĩ em đã suy đoán được phần nào thân phận của tôi”
Anh thả tay xuống, siết chặt lấy cánh tay tôi giơ lên để tôi nhìn rõ vết kim tiêm đang ửng lên xanh đỏ một mảng Tôi vội rụt tay lại và im lặng
“Em có thể bỏ qua đạo đức, quy tắc, chuẩn mực xã hội, người thân của em hay chính bản thân em để đi theo một kẻ như tôi sao?” – Giọng anh gắt lên
Tôi muốn thốt lên ‘được’ ngay lập tức, nhưng âm thanh như nghẹn lại Tôi không quan tâm cái gì gọi là quy tắc, chuẩn mực xã hội hay đạo đức Nhưng tôi không thể không nghĩ đến ba mẹ và những người thân yêu Bây giờ thì tôi đã nhận ra thứ vô hình đang ngăn cản giữa chúng tôi, cái ranh giới phân định rõ tôi và anh không cùng một thế giới
“Không trả lời được sao, vậy đổi sang câu khác Nói cho tôi biết, nếu tôi giết người ngay trước mắt em, em có thể chấp nhận được không?” – Giọng nói của anh dường như đã không còn độ ấm hay cảm xúc nào nữa
Tôi ngước nhìn anh Rất muốn nói với anh là tôi có thể chấp nhận, nhưng hình ảnh người đàn ông tối hôm đó lại một lần nữa xuất hiện trong đầu Tôi nghiến chặt lấy môi dưới, nước mắt cứ thế rơi xuống
“Chúng ta không cùng một loại người, em biết chứ?” – Giọng anh có vẻ kiềm chế
Tôi biết, nhưng tôi thích anh, trái tim tôi hướng về anh, tôi biết phải làm sao
Tôi hoảng hốt níu lấy áo anh khi anh đứng dậy và quay lưng rời đi, bỏ mặc tôi
“Tôi đã từng đánh mất bản thân Ở bên cạnh tôi, em sẽ đánh mất chính mình, cảm giác ấy, đau khổ vô cùng Vậy nên, những chuyện khiến mình hối hận, em tuyệt đối không nên làm”
Tuyệt vọng nắm chặt lấy áo anh, ngước nhìn bóng lưng cao ngất của anh, cố chấp tìm thứ gì đó để bám lấy, để phản bác lại Nhưng anh đã quyết tuyệt, dứt khoác cắt đứt tia hy vọng của tôi
“Sau hôm nay chúng ta sẽ không gặp lại Hãy đi tiếp con đường của em, Vũ Như Nhiên”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Bình luận facebook