Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ranh giới-17
Ranh giới - Chương 21 – Vương quốc Anh
Trước khi đi một ngày, tôi hẹn gặp anh em nhà họ Lý, chúng tôi thân thiết như người trong gia đình, điều làm tôi lưu luyến ở đất nước này ngoài ba mẹ thì anh em họ chính là người mà tôi không nỡ xa nhất
“Sao chỉ có mình anh thế?”
“Mẫn Mẫn vẫn còn ở Tây Tạng”
“Sao lại quyết định chuyển công tác đột xuất như vậy?” – Anh Lâm nhìn tôi, ánh mắt khó dò xét
“Ầy…em còn trẻ thế này, phải chinh chiến xa trường, có thêm vài vết sẹo mới oách chứ” – Tôi tươi cười thoải mái nói với anh Chắc chắn anh không thể điều tra ra được việc bác tôi đã nhúng tay vào
“Anh đồng ý, nhưng có cần phải qua Anh quốc không? Nhiên Nhiên, qua công ty của anh làm, có được không?”
Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt anh, không thể nói với anh rằng tôi muốn đi tìm một người mà ngoài cái tên ra, tôi không biết thêm thông tin chi tiết nào khác nữa Chắc chắn anh sẽ dùng mọi cách để tôi không thể xuất cảnh
“Em chỉ đi một năm mà thôi, anh yên tâm khi nào chán em sẽ về, lúc đó anh nhớ thu nhận em nha”
“……”
Anh chỉ im lặng nhìn tôi, ánh mắt anh hàm chứa biết bao nhiêu điều mà tôi không thể hiểu Những khi anh im lặng trầm tĩnh thế này, chứng tỏ tâm trạng của anh đang rất không tốt Tôi cũng đành im lặng, mỗi người đều giữ một nỗi niềm riêng của mình mà không thể nói ra
“Khi nào em bay?” – Gương mặt anh đã dịu lại rất nhiều
“5 giờ sáng mai”
“Anh đưa em đi”
“Không cần đâu, em bay rất sớm, anh…”
“Nghe lời anh” – Anh cắt ngang câu nói của tôi, ánh mắt nghiêm nghị không cho cơ hội phản đối
“Vậy chút nữa anh nghỉ lại nhà em luôn nhé, không thì em không cho anh tiễn em đâu”
“Được rồi” – Anh mỉm cười vuốt ve mái tóc tôi, không khí giữa chúng tôi được hòa hoãn hơn
**
Sân bay Quốc tế T
“Anh về đi, em vào đây Có thời gian nhớ qua thăm em nhé”
Vì anh Lâm nói sẽ đưa tôi ra sân bay, nên phụ lão nhà tôi mới yên tâm ở nhà, không có cảnh nước mắt ngắn nước mắt dài như trong phim truyền hình dài tập, tôi thầm cảm thán
“Ừ Tới nơi gọi cho anh, cần gì thì cứ nói, có ai ức hiếp cũng phải nói với anh, đừng để bản thân ủy khuất, nghe chưa?”
Anh nắm lấy hai bàn tay của tôi, ngón tay cái của anh xoa nhẹ lên mu bàn tay tôi Một cảm giác chua xót xông lên mũi, vội vàng hít thật sâu, đè lại cảm giác đó, mỉm cười đùa giỡn với anh
“Okay okay, đừng quên trong người em có dòng máu mafia đấy” – Tôi nháy mắt tinh nghịch
“Được rồi, đợi em đi anh sẽ về, nhớ tự chăm sóc bản thân…”
**
Hạt Berkshire, Phía đông Luân Đôn
Trong một ngôi biệt thự* được tách biệt bởi một cái hồ rộng lớn màu xanh ngọc, trên bãi cỏ được cắt tỉa tỉ mỉ, người đàn ông đang nằm trên một chiếc ghế dài như ghế bãi biển, dường như là đang ngủ, nhưng tay trái khẽ nắm thật chặt rồi thả lỏng, lại nắm thật chặt rồi thả lỏng, động tác lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần
“Lão đại, người của chúng ta bên kia báo tin, Vũ Như tiểu thư đã xuất cảnh vào lúc 2 giờ tối qua theo giờ Luân Đôn”
Người đàn ông báo cáo xong liền đứng im lặng bên cạnh nhìn người đang nằm trên ghế Anh ta tên Per* là người được cử đi bảo vệ Vũ Như Nhiên vào hơn hai tháng trước, Per có vẻ ngoài như kẻ bất cần đời, gương mặt điển trai, đôi mắt hẹp dài khẽ xếch, cuối chân mài phải có một vết bớt màu nâu nhạt
Anh ta rất khó hiểu, tại sao lão đại lại quan tâm đến cô gái kia nhiều như vậy Còn nữa, nếu nhớ cô ta thì bắt về ngày đêm hoang ái, còn sợ cô ta có suy nghĩ không yên phận sao Nhưng đó chỉ là suy nghĩ trong lòng anh ta, còn kêu nói ra với lão đại? Thà bắn chết anh ta còn hơn
“Xuất cảnh? Cô ấy đi đâu?”
“Luân Đôn, Anh quốc”
Người đàn ông trên ghế liền ngồi bật dậy như không thể tin, tay anh trong lúc ngồi dậy vô tình dùng sức kéo đứt sợi dây chuyền trên cổ làm anh khẽ nhíu mày
“Anh quốc sao?” – Anh tự hỏi, tay day day trán
“Dùng tốc độ nhanh nhất đi điều tra, cậu trực tiếp báo cáo cho tôi”
“Vâng”
……
“Vì sao em lại đến đây? Hả? Adley…Adley…”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Trước khi đi một ngày, tôi hẹn gặp anh em nhà họ Lý, chúng tôi thân thiết như người trong gia đình, điều làm tôi lưu luyến ở đất nước này ngoài ba mẹ thì anh em họ chính là người mà tôi không nỡ xa nhất
“Sao chỉ có mình anh thế?”
“Mẫn Mẫn vẫn còn ở Tây Tạng”
“Sao lại quyết định chuyển công tác đột xuất như vậy?” – Anh Lâm nhìn tôi, ánh mắt khó dò xét
“Ầy…em còn trẻ thế này, phải chinh chiến xa trường, có thêm vài vết sẹo mới oách chứ” – Tôi tươi cười thoải mái nói với anh Chắc chắn anh không thể điều tra ra được việc bác tôi đã nhúng tay vào
“Anh đồng ý, nhưng có cần phải qua Anh quốc không? Nhiên Nhiên, qua công ty của anh làm, có được không?”
Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt anh, không thể nói với anh rằng tôi muốn đi tìm một người mà ngoài cái tên ra, tôi không biết thêm thông tin chi tiết nào khác nữa Chắc chắn anh sẽ dùng mọi cách để tôi không thể xuất cảnh
“Em chỉ đi một năm mà thôi, anh yên tâm khi nào chán em sẽ về, lúc đó anh nhớ thu nhận em nha”
“……”
Anh chỉ im lặng nhìn tôi, ánh mắt anh hàm chứa biết bao nhiêu điều mà tôi không thể hiểu Những khi anh im lặng trầm tĩnh thế này, chứng tỏ tâm trạng của anh đang rất không tốt Tôi cũng đành im lặng, mỗi người đều giữ một nỗi niềm riêng của mình mà không thể nói ra
“Khi nào em bay?” – Gương mặt anh đã dịu lại rất nhiều
“5 giờ sáng mai”
“Anh đưa em đi”
“Không cần đâu, em bay rất sớm, anh…”
“Nghe lời anh” – Anh cắt ngang câu nói của tôi, ánh mắt nghiêm nghị không cho cơ hội phản đối
“Vậy chút nữa anh nghỉ lại nhà em luôn nhé, không thì em không cho anh tiễn em đâu”
“Được rồi” – Anh mỉm cười vuốt ve mái tóc tôi, không khí giữa chúng tôi được hòa hoãn hơn
**
Sân bay Quốc tế T
“Anh về đi, em vào đây Có thời gian nhớ qua thăm em nhé”
Vì anh Lâm nói sẽ đưa tôi ra sân bay, nên phụ lão nhà tôi mới yên tâm ở nhà, không có cảnh nước mắt ngắn nước mắt dài như trong phim truyền hình dài tập, tôi thầm cảm thán
“Ừ Tới nơi gọi cho anh, cần gì thì cứ nói, có ai ức hiếp cũng phải nói với anh, đừng để bản thân ủy khuất, nghe chưa?”
Anh nắm lấy hai bàn tay của tôi, ngón tay cái của anh xoa nhẹ lên mu bàn tay tôi Một cảm giác chua xót xông lên mũi, vội vàng hít thật sâu, đè lại cảm giác đó, mỉm cười đùa giỡn với anh
“Okay okay, đừng quên trong người em có dòng máu mafia đấy” – Tôi nháy mắt tinh nghịch
“Được rồi, đợi em đi anh sẽ về, nhớ tự chăm sóc bản thân…”
**
Hạt Berkshire, Phía đông Luân Đôn
Trong một ngôi biệt thự* được tách biệt bởi một cái hồ rộng lớn màu xanh ngọc, trên bãi cỏ được cắt tỉa tỉ mỉ, người đàn ông đang nằm trên một chiếc ghế dài như ghế bãi biển, dường như là đang ngủ, nhưng tay trái khẽ nắm thật chặt rồi thả lỏng, lại nắm thật chặt rồi thả lỏng, động tác lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần
“Lão đại, người của chúng ta bên kia báo tin, Vũ Như tiểu thư đã xuất cảnh vào lúc 2 giờ tối qua theo giờ Luân Đôn”
Người đàn ông báo cáo xong liền đứng im lặng bên cạnh nhìn người đang nằm trên ghế Anh ta tên Per* là người được cử đi bảo vệ Vũ Như Nhiên vào hơn hai tháng trước, Per có vẻ ngoài như kẻ bất cần đời, gương mặt điển trai, đôi mắt hẹp dài khẽ xếch, cuối chân mài phải có một vết bớt màu nâu nhạt
Anh ta rất khó hiểu, tại sao lão đại lại quan tâm đến cô gái kia nhiều như vậy Còn nữa, nếu nhớ cô ta thì bắt về ngày đêm hoang ái, còn sợ cô ta có suy nghĩ không yên phận sao Nhưng đó chỉ là suy nghĩ trong lòng anh ta, còn kêu nói ra với lão đại? Thà bắn chết anh ta còn hơn
“Xuất cảnh? Cô ấy đi đâu?”
“Luân Đôn, Anh quốc”
Người đàn ông trên ghế liền ngồi bật dậy như không thể tin, tay anh trong lúc ngồi dậy vô tình dùng sức kéo đứt sợi dây chuyền trên cổ làm anh khẽ nhíu mày
“Anh quốc sao?” – Anh tự hỏi, tay day day trán
“Dùng tốc độ nhanh nhất đi điều tra, cậu trực tiếp báo cáo cho tôi”
“Vâng”
……
“Vì sao em lại đến đây? Hả? Adley…Adley…”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Bình luận facebook