• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Ranh giới (2 Viewers)

  • ranh giới-37

Ranh giới - Chương 40 – Trêu ghẹo Per




Tôi cứ nghĩ công việc kế toán chắc hẳn phải rất nhàm chán và nhạt nhẽo, ngày nào cũng chỉ vùi đầu vào những con số, nghĩ thôi cũng đã thấy đau đầu rồi Nhưng hiện tại suy nghĩ đó đã hoàn toàn biến mất chỉ trong vòng một tuần được giao việc, tôi cảm thấy khá thích công việc này rồi, vì sao ư? Vì nó rất rất thú vị, hoàn toàn khác với những gì mà tôi từng biết
Môi trường làm việc nơi đây rất thoải mái, cấp trên yêu cầu chỉ cần công việc hoàn thành, thời gian còn lại hoàn toàn tự do Và một điều nữa đã chinh phục tôi hoàn toàn đó là công ty không bắt buộc mặc đồng phục
Nhìn xem, đây mới là môi trường làm việc dân chủ và hiện đại chứ Thật sự Alex đã bỏ ra một phần tâm tư tìm một vị trí khiến tôi hài lòng đến mức không thốt lên được tiếng nào cả
Tôi được phân công vào bộ phận kế toán thanh toán của tập đoàn Wilson, công việc chủ yếu là quản lý các khoản thu chi của một số các chi nhánh nhỏ của tập đoàn, nhà hàng khách sạn, siêu thị… tại một khu vực đã được phân công
Thủ tục xin nghỉ việc của tôi được giải quyết nhanh chóng đến mức khiến tôi kinh ngạc Nhưng thôi, nơi đây là vương quốc của anh, gia tộc Wilson có thế làm những việc mà tôi còn không thể tưởng tượng được nữa huống chi chỉ là việc cỏn con như thế
Sau một tháng học việc, tôi đã nắm được gần hết công việc của mình, tuần sau tôi sẽ chính thức là nhân viên của tập đoàn Wilson cũng là cấp dưới của cấp dưới của anh
Một số vật dụng cá nhân còn lại ở nơi làm việc cũ, Vivian đã thu dọn giúp tôi, cô nàng hẹn tôi hôm nay đến lấy chúng Sau khi nhanh chóng làm xong phần việc của mình, bây giờ chỉ cần thu thập số liệu ở một quán cà phê nữa là xong
Thật thoải mái, tôi càng ngày càng thích công việc này rồi
Nhấp một ngụm trà, khoé mắt tôi lại thấy bóng dáng quen thuộc, anh ta như là cái bóng thứ hai của tôi từ một tháng nay Alex có cần làm quá lên như thế không, tôi khẽ thở dài cầm điện thoại lên gõ một tin nhắn
“Lão đại mà biết chị nhắn tin cho tôi thì chắc chắn tôi sẽ ăn vài phát đạn cho xem” – Giọng anh ta luôn có vẻ bất cần đời
“Anh lại làm quá lên, cẩn thận tôi mách anh ấy đấy, Per”
“Tôi thật sự sợ hãi!!”
“Uống gì thì gọi, ngồi đây mà canh chừng tôi này, đừng diễn cảnh phim hành động nữa, tôi cũng thực sự sợ hãi” – Tôi mỉa mai anh ta
“Chị lúc nào cũng nhanh miệng, không hiểu sao lão đại lại thích chị cho được”
“Vì tôi là duy nhất, hiểu chưa” – Tôi hất mặt với Per
“Sến hết chịu nổi” – Per vừa nói vừa xoa hai bên cánh tay
“Sao, hôm nay chịu vô đây chắc là nhớ Vivian rồi chứ gì”
“Ai nói, ở bên ngoài nắng quá cộng thêm chị đã năn nỉ như thế, tôi đành phải vào đây thôi”
“Ơ Viv sao hôm nay cậu tan làm sớm thế” – Tôi vừa nói vừa giả bộ đưa tay lên quắc quắc phía cửa ra vào, Per nhanh chóng thay đổi tư thế ngồi, khuôn mặt từ vẻ giểu cợt chuyển thành nghiêm túc lạnh lùng… Chẳng biết cô nàng Vivian đã hớp hồn anh chàng khi nào nữa
“Haha”
“Hừ… dám trêu tôi, chị có tin bây giờ tôi gọi nói với lão đại chị mặc đồ hở hang không?”
“Hở hang? Mắt anh bị lệch à? Hở chổ nào?” – Hôm nay tôi mặc quần jean và một chiếc áo croptop tay dài màu đen, ngoài phần eo lộ ra ngoài còn lại đều kín mít, cộng thêm một cái áo da khoác bên ngoài nữa, nghĩ sao anh ta dám nói hở hang
“Chị cứ đợi đi” – Per vừa nói vừa giơ điện thoại của anh ta về phía tôi, người trong hình là tôi, anh ta chụp khi nào thế?
Đang thắc mắc thì điện thoại trong túi xách reo vang, tôi lấy ra nhìn tên hiển thị trên màn hình là chột dạ không thôi, chẳng biết Alex dịu dàng dễ tính của tôi khi xưa đã chạy đi đâu mất
“Alex, anh gọi em có gì không, hiện tại em đang bận lắm, chút nữa gọi lại cho anh sau há”
<Em thử cúp máy xem>
Giọng nói của anh truyền đến, tôi liếc nhìn Per muốn lọt cả con mắt ra ngoài, nghiến răng kèn kẹt với anh ta, miệng lẩm bẩm
“Anh giỏi lắm, dám chơi tôi”
<Em đang nói chuyện với ai thế?> – Alex hỏi
“Per á, anh ấy vừa gọi cho em một ly B612 siêu hấp dẫn”
<Cậu ta mua?>
“Dạ vâng” – Thành công trả đũa được ai kia, dám chơi tôi à, không có cửa nhé Alex không cho tôi đụng đến rượu trừ khi có anh bên cạnh, chã hiểu nổi anh đang nghĩ gì trong đầu nữa
<Em dám cởi áo khoác ra thì đừng trách anh Giờ thì đưa máy cho Per nào>
“Hì hì Alex bảo anh nghe máy” – Tôi mong ngóng xem kịch hay Per trừng ánh mắt hung dữ với tôi sau đó nhận điện thoại
“Lão đại”
<………>
“Vâng”
<……>
“Bây giờ ạ? Được”
<……>
“Gần trụ sở HSBC”
<……>
“Tương đối an toàn, không có gì khả nghi ạ”
<……>
“Rõ ạ Lão đại nói chị nghe điện thoại”
“Em đây”
<Có việc cần Per trở về gấp, em gặp Vivian rồi phải về nhà ngay, không được la cà biết chưa>
“Em có phải con nít đâu”
<Nghe lời>
“Vâng Nghe lời”
<Ngoan, sẽ có quà cho em>
“Quà gì thế? Em chỉ thích tiền thôi”
<Ngày mai sẽ biết Nhớ những gì anh dặn chưa?>
“Em biết rồi”
<Một tiếng sau anh sẽ gọi kiểm tra>
Tôi chưa kịp phản đối anh đã cúp máy, thật bất công, anh quản tôi còn chặt hơn ba má tôi nữa
“Tôi đi trước, nếu cảm thấy nguy hiểm, chị biết phải làm gì rồi đấy”
Per vừa nói vừa nhìn vào chiếc đồng hồ nơi cổ tay tôi, Alex đã cho người cải tiến lại chiếc đồng hồ này, chỉ cần bấm vào nút khẩn cấp, một tin nhắn sẽ truyền đến điện thoại của Alex, đồng thời trên đồng hồ cũng có thiết bị định vị
“Tôi biết, anh đi đi”

Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom