Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ranh giới-79
Ranh giới - Chương 80 – Mất bình tĩnh
Ba tiếng trước buổi đấu giá ngầm
Nhìn những dấu vết xanh tím trên cơ thể, trái tim tôi lại trở nên ê ẩm… Đến khi nào mọi chuyện mới kết thúc đây?
“Em không sao chứ, Veronica?” – Là tiếng của Roberto
“Em không sao”
“… Có lô hàng nóng vừa mới nhập, anh Ba bảo em xuống xem”
“Em đang chọn trang phục Anh xuống trước đi, em xuống ngay”
“Được, nhanh lên nhé, không thì anh sẽ lấy hết hàng tốt đấy”
Chọn một bộ trang phục kín đáo có thể che đi những dấu hôn trên cổ, tôi xốc lại tinh thần – ‘Tỉnh táo lại nào, rồi mọi chuyện sẽ kết thúc thôi”
**
18 giờ 15 phút
Đại sảnh Nhà hát Teatro Massimo Vittorio Emanuele, Palermo, Sicily* – Nơi diễn ra buổi đấu giá ngầm
Từng đoàn xe nối đuôi nhau dừng lại trước cửa nhà hát trông như một sự kiện lớn đang diễn ra, trên thực tế vẻ ngoài của buổi đấu giá là một buổi hoà nhạc bình thường mà thôi
Tôi khoác tay Harry tiến vào trong, Roberto đi bên cạnh ông, anh nháy mắt ra hiệu, tôi khó hiểu di chuyển tầm mắt nhìn về phía sau
Một nam một nữ bước xuống từ chiếc xe quân dụng màu đen vừa dừng lại, người đàn ông lịch sự đỡ lấy cánh tay người phụ nữ Trái tim tôi khẽ nhói lên, trông họ lúc này thật xứng đôi làm sao
“Chúng ta vào thôi” – Harry lên tiếng nhắc nhở
“Vâng” – Tôi buộc mình phải thôi chú ý đến anh
Hôm nay thật đúng là một cuộc tụ hội lớn, tất cả các nhân vật quan trọng đều đã có mặt đông đủ
Nhà hát được xây dựng theo kiểu cổ điển, bên trong khán đài được thiết kế theo hình tròn, một phần ba được chia thành sân khấu, phần còn lại là các dãy ghế sang trọng được đặt cách nhau theo một vị trí lý tưởng, giúp khán giả ngồi phía dưới luôn có tầm nhìn bao quát cả sân khấu Tuy nhiên, vị trí của chúng tôi là một gian phòng ở tầng hai, nơi vừa có tầm nhìn tốt nhất lại vừa có không gian riêng tư
Hiện giờ, trong khán đài này hội tụ hầu hết những nhân vật có tầm cỡ trong cả hai giới Có một vài gương mặt tôi đã từng nhìn thấy, nhưng hầu hết là những gương mặt thật xa lạ
Tôi đưa mắt nhìn khắp lượt khán đài, xác định được vị trí của Alex, anh ngồi cách tôi một gian về phía tay phải, cô ả tóc vàng Sarah Brown đang dựa sát vào anh, ánh mắt thách thức hướng thẳng về phía tôi
Trong khi tôi và cô ả đọ mắt với nhau, thì một gương mặt yêu nghiệt với mái tóc màu trắng bạc chắn ngang nhìn của tôi Ryan Johnson được xếp vào gian phòng bên cạnh nằm giữa gian của tôi và Alex
“Hi, sweetheart!” – Giọng nói ngã ngớn của Ryan truyền đến
Tôi giả bộ rùng mình, khinh bỉ hừ mũi với anh ta xem như trả lời, sau đó dời ánh mắt về phía sân khấu
Tôi buồn chán nhìn cuộc đấu giá đang diễn ra Chợt một giọng nói làm cả người tôi trở nên lạnh toát, một gương mặt luôn ám ảnh tôi đột ngột xuất hiện, đã bao lâu rồi, nhưng nỗi ám ảnh ấy vẫn đeo bám lấy tôi
Tay tôi bất giác bấu chặt lấy cánh tay Harry, ông đã phát hiện ra sự bất thường của tôi – “Đừng sợ, hắn đã không thể làm gì được con nữa rồi” – Ông ôm lấy đầu tôi, vùi gương mặt tôi vào hõm vai của ông
“Con…” – Giọng tôi khô khốc vang lên
“Bình tĩnh nào, Nhiên Nhiên”
“……” – Tôi trượt khỏi ghế, ngồi bệch xuống nền gạch, tay vẫn ôm chặt lấy người Harry Tôi không muốn hắn ta thấy cảnh tôi mất bình tĩnh
……
Sau một lúc lâu, khi tâm trạng dần ổn định hơn, tôi ngước mắt nhìn Harry, ông vẫn luôn nhìn tôi – “Ngoan lắm Nhiên Nhiên của ta thật giỏi” – Ông mỉm cười vuốt tóc tôi
“Con đi rửa mặt…”
“Đi đi Roberto…”
“Con tự đi được, Harry đừng lo”
“Ừ”
……
“Đợi con bé bình tĩnh, hãy đưa nó rời khỏi đây trước Vẫn làm theo kế hoạch ban đầu” – Harry quay sang căn dặn với Roberto
“Anh yên tâm”
- Sau khi Vũ Như Nhiên rời khỏi, không khí trong khán đài cũng bắt đầu nóng lên như cái nóng hầm hập của bóng đêm tối nay
……
“Cậu nghĩ sẽ thắng được tôi sao, Alexandra?”
“Cậu nghĩ sao?” – Alex lên tiếng, ánh mắt anh vẫn nhìn về hướng khác
“Tôi nghĩ… Tôi sẽ thắng”
“Cậu lấy đâu ra tự tin đó? Cả người và lợi ích, tôi đều sẽ có được”
“Vậy thì cùng đợi xem”
**
18 giờ 45 phút
“Lão đại, Louis Wilson đang ở tầng 1 Ngoài ông ta còn có sự xuất hiện của Domenico Pelle người được sưng tụng là ‘bố già điên loạn’ của tổ chức Cosa Nostra khu vực phía Nam Itali và Giovanni Brusca, anh em kết nghĩa của gã” – Stefan lên tiếng báo cáo
“Chú ý động thái của bọn họ Mọi việc cứ làm theo kế hoạch”
“Thuộc hạ rõ”
*Cốp cốp cốp*
- Âm thanh phát ra của chiếc búa nhỏ bằng gỗ Tất cả mọi người đều im lặng và tập trung sự chú ý lên khán đài
“Thưa các quý ông và quý bà, tối nay, các vật phẩm đều đã tìm được vị chủ nhân mới của mình Trước khi đến với phần quan trọng nhất, cũng là vật phẩm chính của buổi đấu giá ngày hôm nay… nhưng nó vẫn chưa xuất hiện ngay bây giờ đâu Có câu đồ tốt luôn phải để dành, đúng không nào Bây giờ, chúng tôi mời các vị hãy cùng thư giãn ít phút trong lúc chúng tôi chuẩn bị một vài thủ tục cần thiết, sẽ rất nhanh thôi Nào, phòng trà nước ở phía tay trái của các vị, xin mời!”
- Có người di chuyển sang phòng trà nước, có người đi tham quan xung quanh, có người tranh thủ tìm đối tác cũng có người chạm mặt nhau trong không khí căng thẳng
- Cả đám người Alex, Ryan Johnson và Harry tuy là đối thủ cạnh tranh nhưng thật trùng hợp lại cùng nhau tụ họp ở một nơi Làm cho nhiều người thắc mắc liệu rằng ba gia tộc lớn này có phải đã hợp tác với nhau rồi hay không?
“Mạng cậu cũng lớn thật đấy Giết ta không thành ở nước Anh, cậu nghĩ chạy sang đây sẽ giết được ta sao? Cháu của ta” – Louis Wilson tiến đến, trong tay là ly rượu vang màu đỏ sậm như màu máu, khoé môi nhếch lên một nụ cười bí hiểm khó đoán
“Bớt nói nhảm” – Alex hừ khẽ, ánh mắt chiếu thẳng về phía hai người đàn ông phía xa
“Mày…” – Louis chỉ thẳng vào Alex, ý định chồm về phía anh
*Răng rắc*
*Răng rắc*
- Âm thanh lên đạn đồng loạt vang lên, cả căn phòng chìm vào không khí căng thẳng khi một đám người chẳng nói chẳng rằng bỗng dưng lại chĩa súng vào nhau
“Cậu đây là có ý gì? Công khai giết ta sao?” – Louis Wilson tức tối lớn tiếng
“Ông cũng đáng?”
“Mẹ kiếp Mày…” – Tên thuộc hạ bên cạnh ông ta tức tối hét lớn xông về phía Alex
- Hắn ta chưa kịp nhấc thêm một bước chân nào thì song song hai bên, Stefan và Phong tiến lên trước, hai họng súng đen ngòm ngắm thẳng vào thái dương Louis Wilson, Per đắn chắn trước người Alex, khẩu súng đặt ngay trán tên thuộc hạ Đồng thời người bên phía ông ta cũng tiến lên, tạo thành tư thế bao vây chĩa súng vào đám người Alex Cả hai bên đều trong tư thế sẵn sàng nổ súng bất cứ lúc nào, không khí càng trở nên căng thẳng
“Lui xuống” – Là giọng nói không cảm xúc của Alex
-Stefan và Phong nghe lệnh lui xuống nhưng cả hai vẫn giữ nguyên tư thế phòng vệ Chợt một giọng nói vang lên
“Ông anh bình tĩnh, người nhà với nhau cả, đừng làm mất hoà khí Bỏ súng xuống đi” – Người đàn ông béo tròn tiến lên phất tay với đám thuộc hạ, sau đó ngồi xuống chiếc ghế bành bằng da
- Gã nuốt một ngụm rượu trong chai thuỷ tinh nhỏ sau đó lên tiếng - “Hôm nay là buổi đấu giá do Hội đồng Liên minh tổ chức, đừng để khói súng bốc lên trước khi bắt đầu chứ, không mấy may mắn đâu Tôi nói có đúng không, Harry Derano?”
“Tôi lại thích ngửi mùi thuốc súng, Domenico Pelle” – Giọng nói không cảm xúc của Harry truyền đến
- Sau câu nói của Harry, cả căn phòng lại rơi vào không khí căng thẳng
“Thật nhàm chán” – Người phá vỡ không khí căng thẳng không ai khác chính là Ryan Johnson Anh ta ngồi đợi xem trò vui, cuối cùng bọn họ chỉ đấu võ mồm
- Giọng nói của người dẫn chương trình vang lên, buổi đấu giá cũng sắp bắt đầu, mọi người kẻ trước người sau rời khỏi phòng trà nước, không muốn ở lại căn phòng đầy mùi thuốc súng này nữa
**
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Ba tiếng trước buổi đấu giá ngầm
Nhìn những dấu vết xanh tím trên cơ thể, trái tim tôi lại trở nên ê ẩm… Đến khi nào mọi chuyện mới kết thúc đây?
“Em không sao chứ, Veronica?” – Là tiếng của Roberto
“Em không sao”
“… Có lô hàng nóng vừa mới nhập, anh Ba bảo em xuống xem”
“Em đang chọn trang phục Anh xuống trước đi, em xuống ngay”
“Được, nhanh lên nhé, không thì anh sẽ lấy hết hàng tốt đấy”
Chọn một bộ trang phục kín đáo có thể che đi những dấu hôn trên cổ, tôi xốc lại tinh thần – ‘Tỉnh táo lại nào, rồi mọi chuyện sẽ kết thúc thôi”
**
18 giờ 15 phút
Đại sảnh Nhà hát Teatro Massimo Vittorio Emanuele, Palermo, Sicily* – Nơi diễn ra buổi đấu giá ngầm
Từng đoàn xe nối đuôi nhau dừng lại trước cửa nhà hát trông như một sự kiện lớn đang diễn ra, trên thực tế vẻ ngoài của buổi đấu giá là một buổi hoà nhạc bình thường mà thôi
Tôi khoác tay Harry tiến vào trong, Roberto đi bên cạnh ông, anh nháy mắt ra hiệu, tôi khó hiểu di chuyển tầm mắt nhìn về phía sau
Một nam một nữ bước xuống từ chiếc xe quân dụng màu đen vừa dừng lại, người đàn ông lịch sự đỡ lấy cánh tay người phụ nữ Trái tim tôi khẽ nhói lên, trông họ lúc này thật xứng đôi làm sao
“Chúng ta vào thôi” – Harry lên tiếng nhắc nhở
“Vâng” – Tôi buộc mình phải thôi chú ý đến anh
Hôm nay thật đúng là một cuộc tụ hội lớn, tất cả các nhân vật quan trọng đều đã có mặt đông đủ
Nhà hát được xây dựng theo kiểu cổ điển, bên trong khán đài được thiết kế theo hình tròn, một phần ba được chia thành sân khấu, phần còn lại là các dãy ghế sang trọng được đặt cách nhau theo một vị trí lý tưởng, giúp khán giả ngồi phía dưới luôn có tầm nhìn bao quát cả sân khấu Tuy nhiên, vị trí của chúng tôi là một gian phòng ở tầng hai, nơi vừa có tầm nhìn tốt nhất lại vừa có không gian riêng tư
Hiện giờ, trong khán đài này hội tụ hầu hết những nhân vật có tầm cỡ trong cả hai giới Có một vài gương mặt tôi đã từng nhìn thấy, nhưng hầu hết là những gương mặt thật xa lạ
Tôi đưa mắt nhìn khắp lượt khán đài, xác định được vị trí của Alex, anh ngồi cách tôi một gian về phía tay phải, cô ả tóc vàng Sarah Brown đang dựa sát vào anh, ánh mắt thách thức hướng thẳng về phía tôi
Trong khi tôi và cô ả đọ mắt với nhau, thì một gương mặt yêu nghiệt với mái tóc màu trắng bạc chắn ngang nhìn của tôi Ryan Johnson được xếp vào gian phòng bên cạnh nằm giữa gian của tôi và Alex
“Hi, sweetheart!” – Giọng nói ngã ngớn của Ryan truyền đến
Tôi giả bộ rùng mình, khinh bỉ hừ mũi với anh ta xem như trả lời, sau đó dời ánh mắt về phía sân khấu
Tôi buồn chán nhìn cuộc đấu giá đang diễn ra Chợt một giọng nói làm cả người tôi trở nên lạnh toát, một gương mặt luôn ám ảnh tôi đột ngột xuất hiện, đã bao lâu rồi, nhưng nỗi ám ảnh ấy vẫn đeo bám lấy tôi
Tay tôi bất giác bấu chặt lấy cánh tay Harry, ông đã phát hiện ra sự bất thường của tôi – “Đừng sợ, hắn đã không thể làm gì được con nữa rồi” – Ông ôm lấy đầu tôi, vùi gương mặt tôi vào hõm vai của ông
“Con…” – Giọng tôi khô khốc vang lên
“Bình tĩnh nào, Nhiên Nhiên”
“……” – Tôi trượt khỏi ghế, ngồi bệch xuống nền gạch, tay vẫn ôm chặt lấy người Harry Tôi không muốn hắn ta thấy cảnh tôi mất bình tĩnh
……
Sau một lúc lâu, khi tâm trạng dần ổn định hơn, tôi ngước mắt nhìn Harry, ông vẫn luôn nhìn tôi – “Ngoan lắm Nhiên Nhiên của ta thật giỏi” – Ông mỉm cười vuốt tóc tôi
“Con đi rửa mặt…”
“Đi đi Roberto…”
“Con tự đi được, Harry đừng lo”
“Ừ”
……
“Đợi con bé bình tĩnh, hãy đưa nó rời khỏi đây trước Vẫn làm theo kế hoạch ban đầu” – Harry quay sang căn dặn với Roberto
“Anh yên tâm”
- Sau khi Vũ Như Nhiên rời khỏi, không khí trong khán đài cũng bắt đầu nóng lên như cái nóng hầm hập của bóng đêm tối nay
……
“Cậu nghĩ sẽ thắng được tôi sao, Alexandra?”
“Cậu nghĩ sao?” – Alex lên tiếng, ánh mắt anh vẫn nhìn về hướng khác
“Tôi nghĩ… Tôi sẽ thắng”
“Cậu lấy đâu ra tự tin đó? Cả người và lợi ích, tôi đều sẽ có được”
“Vậy thì cùng đợi xem”
**
18 giờ 45 phút
“Lão đại, Louis Wilson đang ở tầng 1 Ngoài ông ta còn có sự xuất hiện của Domenico Pelle người được sưng tụng là ‘bố già điên loạn’ của tổ chức Cosa Nostra khu vực phía Nam Itali và Giovanni Brusca, anh em kết nghĩa của gã” – Stefan lên tiếng báo cáo
“Chú ý động thái của bọn họ Mọi việc cứ làm theo kế hoạch”
“Thuộc hạ rõ”
*Cốp cốp cốp*
- Âm thanh phát ra của chiếc búa nhỏ bằng gỗ Tất cả mọi người đều im lặng và tập trung sự chú ý lên khán đài
“Thưa các quý ông và quý bà, tối nay, các vật phẩm đều đã tìm được vị chủ nhân mới của mình Trước khi đến với phần quan trọng nhất, cũng là vật phẩm chính của buổi đấu giá ngày hôm nay… nhưng nó vẫn chưa xuất hiện ngay bây giờ đâu Có câu đồ tốt luôn phải để dành, đúng không nào Bây giờ, chúng tôi mời các vị hãy cùng thư giãn ít phút trong lúc chúng tôi chuẩn bị một vài thủ tục cần thiết, sẽ rất nhanh thôi Nào, phòng trà nước ở phía tay trái của các vị, xin mời!”
- Có người di chuyển sang phòng trà nước, có người đi tham quan xung quanh, có người tranh thủ tìm đối tác cũng có người chạm mặt nhau trong không khí căng thẳng
- Cả đám người Alex, Ryan Johnson và Harry tuy là đối thủ cạnh tranh nhưng thật trùng hợp lại cùng nhau tụ họp ở một nơi Làm cho nhiều người thắc mắc liệu rằng ba gia tộc lớn này có phải đã hợp tác với nhau rồi hay không?
“Mạng cậu cũng lớn thật đấy Giết ta không thành ở nước Anh, cậu nghĩ chạy sang đây sẽ giết được ta sao? Cháu của ta” – Louis Wilson tiến đến, trong tay là ly rượu vang màu đỏ sậm như màu máu, khoé môi nhếch lên một nụ cười bí hiểm khó đoán
“Bớt nói nhảm” – Alex hừ khẽ, ánh mắt chiếu thẳng về phía hai người đàn ông phía xa
“Mày…” – Louis chỉ thẳng vào Alex, ý định chồm về phía anh
*Răng rắc*
*Răng rắc*
- Âm thanh lên đạn đồng loạt vang lên, cả căn phòng chìm vào không khí căng thẳng khi một đám người chẳng nói chẳng rằng bỗng dưng lại chĩa súng vào nhau
“Cậu đây là có ý gì? Công khai giết ta sao?” – Louis Wilson tức tối lớn tiếng
“Ông cũng đáng?”
“Mẹ kiếp Mày…” – Tên thuộc hạ bên cạnh ông ta tức tối hét lớn xông về phía Alex
- Hắn ta chưa kịp nhấc thêm một bước chân nào thì song song hai bên, Stefan và Phong tiến lên trước, hai họng súng đen ngòm ngắm thẳng vào thái dương Louis Wilson, Per đắn chắn trước người Alex, khẩu súng đặt ngay trán tên thuộc hạ Đồng thời người bên phía ông ta cũng tiến lên, tạo thành tư thế bao vây chĩa súng vào đám người Alex Cả hai bên đều trong tư thế sẵn sàng nổ súng bất cứ lúc nào, không khí càng trở nên căng thẳng
“Lui xuống” – Là giọng nói không cảm xúc của Alex
-Stefan và Phong nghe lệnh lui xuống nhưng cả hai vẫn giữ nguyên tư thế phòng vệ Chợt một giọng nói vang lên
“Ông anh bình tĩnh, người nhà với nhau cả, đừng làm mất hoà khí Bỏ súng xuống đi” – Người đàn ông béo tròn tiến lên phất tay với đám thuộc hạ, sau đó ngồi xuống chiếc ghế bành bằng da
- Gã nuốt một ngụm rượu trong chai thuỷ tinh nhỏ sau đó lên tiếng - “Hôm nay là buổi đấu giá do Hội đồng Liên minh tổ chức, đừng để khói súng bốc lên trước khi bắt đầu chứ, không mấy may mắn đâu Tôi nói có đúng không, Harry Derano?”
“Tôi lại thích ngửi mùi thuốc súng, Domenico Pelle” – Giọng nói không cảm xúc của Harry truyền đến
- Sau câu nói của Harry, cả căn phòng lại rơi vào không khí căng thẳng
“Thật nhàm chán” – Người phá vỡ không khí căng thẳng không ai khác chính là Ryan Johnson Anh ta ngồi đợi xem trò vui, cuối cùng bọn họ chỉ đấu võ mồm
- Giọng nói của người dẫn chương trình vang lên, buổi đấu giá cũng sắp bắt đầu, mọi người kẻ trước người sau rời khỏi phòng trà nước, không muốn ở lại căn phòng đầy mùi thuốc súng này nữa
**
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Bình luận facebook