Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ranh giới-81
Ranh giới - Chương 82 – Sụp đổ 2
Sau khi chịu đựng một loạt chấn rung liên tiếp, có những toà nhà tuy không sụp đổ hẳn, nhưng cũng trong tình trạng siêu vẹo hoặc xuất hiện đầy những vết nứt xấu xí Cũng có những toà nhà không chịu nổi cơn địa chấn, đã sụp đổ hoàn toàn Giờ đây, hình ảnh còn lại chỉ là vết tích đổ nát và hoang tàn mà thôi
Phía xa, cột bụi khói dày đặc màu xám được điểm xuyết bằng những tia lửa màu đỏ Nhìn từ đây, trông nó như là một bức tranh sống động của tạo hoá Không biết, buổi trình diễn này đã kết thúc hẳn chưa hay đây chỉ là màn chào sân làm bước đệm cho cuộc trình diễn thứ hai mà thôi
Tôi lo lắng nhìn cột sóng điện thoại – không có tín hiệu – làm sao để liên lạc với mọi người? Alex, Harry… bọn họ có an toàn hay không?
*Pằng pằng pằng*
Tiếng súng vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi, nhanh chóng xác định vị trí phát ra tiếng súng, là một khu vực đổ nát bên cạnh nhà hát
Tôi nhìn bộ đồ da màu đen trên người, thật may mắn vì đã nghe lời Harry, đây là trang phục chống đạn tiên tiến nhất mà ông chuẩn bị riêng cho tôi
Tiếng súng vẫn vang lên đứt quãng, tôi áp sát tiến lại gần, phát hiện Roberto và một người đàn ông không nhìn rõ gương mặt có vẻ bị thương đang giao chiến với một đám người khác
Có khoảng tám người trong nhóm kia, bọn chúng dường như không biết sợ, hung hãn bắn liên tiếp về hướng Roberto đang ẩn nấp
Tôi quan sát xung quanh, phát hiện một khẩu súng bắn tỉa nằm cạnh xác của một người đàn ông…
*Pằng*
Khẩu súng giật mạnh đánh vào bả vai tôi tê rần, viên đạn trượt khỏi vị trí ngắm ban đầu, găm vào bức tượng ngay bên cạnh một gã đang có ý định bắn lén
Roberto lợi dụng ngay lúc bọn chúng phân tâm, anh nhanh chóng hạ gục bốn tên, Phong - người đàn ông không nhìn rõ mặt lúc trước hạ gục ba tên Tôi lấy lại tinh thần, nhanh chóng hỗ trợ Roberto và Phong
Tôi lia ống ngắm khắp nơi, muốn tìm xem còn kẻ nào khác ẩn nấp hay không, sau khi quan sát hết lượt, phát hiện chỉ còn một mối đe doạ là gã đầu trọc đang ôm bả vai đầy máu của mình trốn sau bức tượng đá
Vừa định buông khẩu súng xuống thì một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong tầm ngắm khiến tôi kích động không thôi Là Alex, anh không sao
Thở phào một hơi, tôi nhanh chóng đi về phía anh…
*Pằng*
“Aa…”
Tiếng súng đột ngột vang lên thu hút sự chú ý của tất cả mọi người Viên đạn bắn trúng phần cáng khẩu súng bắn tỉa làm tay tôi tê buốt, khẩu súng trượt khỏi tay rơi xuống đất, sau đó nhanh như chớp một người đàn ông bắt lấy hai tay tôi bẻ ngược về phía sau vang lên tiếng răng rắc
Cảm giác đau đớn truyền đến khiến khoé mắt tôi cay xè Một cánh tay to tròn nâng gương mặt tôi kèm theo giọng nói khiến tất cả lông tơ trên người tôi dựng đứng
“Đã lâu không gặp, con mồi của ta”
Cơ thể tôi run lên, là hắn ta, là gã đã bắt cóc tôi, là kẻ gây ra cái chết của Ông, kẻ luôn ám ảnh tôi trong những cơn ác mộng – Domenico Pelle
“Haha… Gặp được ta vui mừng đến không thốt nên lời sao?”
Gã vỗ lên gương mặt tôi, những lời nói sau đó của gã tôi đều không nghe thấy
Trong ánh mắt tôi phản chiếu gương mặt lo lắng của Alex và Harry, thấy được nét căm hận ánh lên trong mắt họ, thấy được khẩu hình miệng của họ, có lẽ là đang gọi tên tôi Nhưng giờ đây, trong đầu tôi đã bị những hình ảnh của ngày đó xâm chiếm lấy…
………
“Tôi và anh ta đã không còn quan hệ gì nữa Ryan Johnson có thể làm chứng” – Tôi lên tiếng, chợt bừng tỉnh khi gã Domenico dùng mũi tên vẽ một đường trên cổ tôi, cảm giác sắc lạnh của kim loại làm tôi nhớ đến những đứa trẻ vô tội năm đó và cũng làm tôi bừng tỉnh khỏi màn sương mù của quá khứ
“Ồ, Ryan Johnson? Không phải hiện giờ anh ta cùng một giuộc với Alexandra sao?” – Gã chuyển hướng câu hỏi về phía Ryan Johnson đang nhàn nhã ngồi xem trò vui trên một chiếc ghế, không biết anh ta tìm được nó khi nào
“Tôi và cậu ta? Cùng một giuộc? Thật nực cười” – Giọng nói khinh khỉnh của Ryan truyền đến Alex quay sang nhìn anh ta, nhưng anh vẫn không có động tĩnh
Giờ đây tôi mới được nhìn rõ anh, gương mặt có hơi lấm lem, quần áo có chút xộc xệch nhưng có vẻ không bị thương và cũng không bị dính bẩn một giọt máu nào
“Không có dính máu, thật ngoan” – Tôi dùng khẩu hình miệng nói với anh
Khoé miệng anh khẽ nhếch lên, tôi vui vẻ bật cười khúc khích
“Con ranh, mày cười cái gì?” – Gã đầu trọc vùng dậy, tiến về phía tôi, sau đó một cú tát rơi thẳng vào má phải, tôi nghe được vị tanh nồng trong miệng mình
Gương mặt Alex trầm xuống, ánh mắt anh nhuộm đỏ màu máu, cả người toả ra sát khí nồng đậm, tay anh nắm chặt khẩu súng… Tôi vội vàng lắc đầu ra hiệu rằng mình không sao
Phun ngụm máu xuống đất, khoé mắt tôi liếc thấy sự thay đổi Khẽ nâng tầm mắt, hướng thẳng về phía gã Domenico – “Cười ông ta, già rồi nên lá gan cũng nhỏ đi”
“Fuck, con bch” – Gã đầu trọc hùng hổ xông đến, mặc kệ vết thương trên vai, gã giật lấy khẩu súng, vừa lên đạn…
*Bịch*
Gã ngã xuống ngay trước mắt tôi, một vệt máu ngay mi tâm chảy thẳng xuống đôi mắt đang trợn trừng vì không tin nổi của gã
“Fuck Alexandra, mày dám?” – Domenico tức giận đến trợn tròn mắt, gã di chuyển họng súng đặt ngay trán tôi
“Hừ…” – Alex hừ lạnh, anh thu tay lại, xoay tròn hộp đạn ổ xoay của khẩu súng rulô*, sau đó ngắm thẳng họng súng về phía gã Domenico và cóp cò…
Âm thanh ổ đạn xoay tròn vang lên một tiếng rắc…nhưng là ổ đạn rỗng Động tác của anh nhanh và liền mạch đến mức gã Domenico chỉ biết chết trân tại chổ vì kinh sợ
“Lần sau sẽ không may mắn như vậy đâu, Domenico Pelle”
Gã hoàn hồn, gương mặt đỏ bừng lên vì câu nói của Alex
“Mày được lắm, Alexandra” – Gã thu lại khẩu súng, sau đó nhìn tôi nở một nụ cười ghê tởm - “Hừ, con mồi của tao, cho mày cơ hội chứng minh lời nói của mày Chúng ta sẽ chơi một trò chơi, để ôn lại kỷ niệm chứ nhỉ”
Cảm giác lạnh lẽo một lần nữa bủa vây lấy tôi
Gã nhận một bộ cung tên từ thuộc hạ, sau đó kéo căng sợi dây cung, đặt mũi tên hướng thẳng về phía Alex khiến toàn thân tôi chấn động
“Nào, hãy chứng minh cho tao thấy, mày và hắn ta không có quan hệ gì đi Chỉ cần mày cầm lấy cây cung này và giết hắn Tao sẽ thả mày đi
Gã tiến gần về phía tôi, nói nhỏ vào tai tôi – “Nếu không, cả mày và hắn ta, đều phải chết”
Tôi ngước nhìn anh rồi lại nhìn bộ cung tên được đặt vào tay mình…
“…Được thôi” – Tôi đứng vào vị trí, hít thở thật sâu, kéo căng sợi dây cung, mũi tên hướng thẳng vào người đàn ông của tôi…– “Tin em…” – Môi tôi mấp máy
“Tin em!” – Đọc được khẩu hình miệng của anh, trái tim đang treo lơ lửng trong lồng ngực tôi như được vỗ về…
Tôi nhìn về phía Harry, khẽ gật nhẹ đầu với ông
*Vụt*
*Bùm*
*Pằng pằng pằng*
Kèm theo tiếng nổ là khói từ lựu đạn cay bay mù mịt, tiếng súng, tiếng đánh đấm, tiếng chửi rủa hoà trộn vào nhau…
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Sau khi chịu đựng một loạt chấn rung liên tiếp, có những toà nhà tuy không sụp đổ hẳn, nhưng cũng trong tình trạng siêu vẹo hoặc xuất hiện đầy những vết nứt xấu xí Cũng có những toà nhà không chịu nổi cơn địa chấn, đã sụp đổ hoàn toàn Giờ đây, hình ảnh còn lại chỉ là vết tích đổ nát và hoang tàn mà thôi
Phía xa, cột bụi khói dày đặc màu xám được điểm xuyết bằng những tia lửa màu đỏ Nhìn từ đây, trông nó như là một bức tranh sống động của tạo hoá Không biết, buổi trình diễn này đã kết thúc hẳn chưa hay đây chỉ là màn chào sân làm bước đệm cho cuộc trình diễn thứ hai mà thôi
Tôi lo lắng nhìn cột sóng điện thoại – không có tín hiệu – làm sao để liên lạc với mọi người? Alex, Harry… bọn họ có an toàn hay không?
*Pằng pằng pằng*
Tiếng súng vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi, nhanh chóng xác định vị trí phát ra tiếng súng, là một khu vực đổ nát bên cạnh nhà hát
Tôi nhìn bộ đồ da màu đen trên người, thật may mắn vì đã nghe lời Harry, đây là trang phục chống đạn tiên tiến nhất mà ông chuẩn bị riêng cho tôi
Tiếng súng vẫn vang lên đứt quãng, tôi áp sát tiến lại gần, phát hiện Roberto và một người đàn ông không nhìn rõ gương mặt có vẻ bị thương đang giao chiến với một đám người khác
Có khoảng tám người trong nhóm kia, bọn chúng dường như không biết sợ, hung hãn bắn liên tiếp về hướng Roberto đang ẩn nấp
Tôi quan sát xung quanh, phát hiện một khẩu súng bắn tỉa nằm cạnh xác của một người đàn ông…
*Pằng*
Khẩu súng giật mạnh đánh vào bả vai tôi tê rần, viên đạn trượt khỏi vị trí ngắm ban đầu, găm vào bức tượng ngay bên cạnh một gã đang có ý định bắn lén
Roberto lợi dụng ngay lúc bọn chúng phân tâm, anh nhanh chóng hạ gục bốn tên, Phong - người đàn ông không nhìn rõ mặt lúc trước hạ gục ba tên Tôi lấy lại tinh thần, nhanh chóng hỗ trợ Roberto và Phong
Tôi lia ống ngắm khắp nơi, muốn tìm xem còn kẻ nào khác ẩn nấp hay không, sau khi quan sát hết lượt, phát hiện chỉ còn một mối đe doạ là gã đầu trọc đang ôm bả vai đầy máu của mình trốn sau bức tượng đá
Vừa định buông khẩu súng xuống thì một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong tầm ngắm khiến tôi kích động không thôi Là Alex, anh không sao
Thở phào một hơi, tôi nhanh chóng đi về phía anh…
*Pằng*
“Aa…”
Tiếng súng đột ngột vang lên thu hút sự chú ý của tất cả mọi người Viên đạn bắn trúng phần cáng khẩu súng bắn tỉa làm tay tôi tê buốt, khẩu súng trượt khỏi tay rơi xuống đất, sau đó nhanh như chớp một người đàn ông bắt lấy hai tay tôi bẻ ngược về phía sau vang lên tiếng răng rắc
Cảm giác đau đớn truyền đến khiến khoé mắt tôi cay xè Một cánh tay to tròn nâng gương mặt tôi kèm theo giọng nói khiến tất cả lông tơ trên người tôi dựng đứng
“Đã lâu không gặp, con mồi của ta”
Cơ thể tôi run lên, là hắn ta, là gã đã bắt cóc tôi, là kẻ gây ra cái chết của Ông, kẻ luôn ám ảnh tôi trong những cơn ác mộng – Domenico Pelle
“Haha… Gặp được ta vui mừng đến không thốt nên lời sao?”
Gã vỗ lên gương mặt tôi, những lời nói sau đó của gã tôi đều không nghe thấy
Trong ánh mắt tôi phản chiếu gương mặt lo lắng của Alex và Harry, thấy được nét căm hận ánh lên trong mắt họ, thấy được khẩu hình miệng của họ, có lẽ là đang gọi tên tôi Nhưng giờ đây, trong đầu tôi đã bị những hình ảnh của ngày đó xâm chiếm lấy…
………
“Tôi và anh ta đã không còn quan hệ gì nữa Ryan Johnson có thể làm chứng” – Tôi lên tiếng, chợt bừng tỉnh khi gã Domenico dùng mũi tên vẽ một đường trên cổ tôi, cảm giác sắc lạnh của kim loại làm tôi nhớ đến những đứa trẻ vô tội năm đó và cũng làm tôi bừng tỉnh khỏi màn sương mù của quá khứ
“Ồ, Ryan Johnson? Không phải hiện giờ anh ta cùng một giuộc với Alexandra sao?” – Gã chuyển hướng câu hỏi về phía Ryan Johnson đang nhàn nhã ngồi xem trò vui trên một chiếc ghế, không biết anh ta tìm được nó khi nào
“Tôi và cậu ta? Cùng một giuộc? Thật nực cười” – Giọng nói khinh khỉnh của Ryan truyền đến Alex quay sang nhìn anh ta, nhưng anh vẫn không có động tĩnh
Giờ đây tôi mới được nhìn rõ anh, gương mặt có hơi lấm lem, quần áo có chút xộc xệch nhưng có vẻ không bị thương và cũng không bị dính bẩn một giọt máu nào
“Không có dính máu, thật ngoan” – Tôi dùng khẩu hình miệng nói với anh
Khoé miệng anh khẽ nhếch lên, tôi vui vẻ bật cười khúc khích
“Con ranh, mày cười cái gì?” – Gã đầu trọc vùng dậy, tiến về phía tôi, sau đó một cú tát rơi thẳng vào má phải, tôi nghe được vị tanh nồng trong miệng mình
Gương mặt Alex trầm xuống, ánh mắt anh nhuộm đỏ màu máu, cả người toả ra sát khí nồng đậm, tay anh nắm chặt khẩu súng… Tôi vội vàng lắc đầu ra hiệu rằng mình không sao
Phun ngụm máu xuống đất, khoé mắt tôi liếc thấy sự thay đổi Khẽ nâng tầm mắt, hướng thẳng về phía gã Domenico – “Cười ông ta, già rồi nên lá gan cũng nhỏ đi”
“Fuck, con bch” – Gã đầu trọc hùng hổ xông đến, mặc kệ vết thương trên vai, gã giật lấy khẩu súng, vừa lên đạn…
*Bịch*
Gã ngã xuống ngay trước mắt tôi, một vệt máu ngay mi tâm chảy thẳng xuống đôi mắt đang trợn trừng vì không tin nổi của gã
“Fuck Alexandra, mày dám?” – Domenico tức giận đến trợn tròn mắt, gã di chuyển họng súng đặt ngay trán tôi
“Hừ…” – Alex hừ lạnh, anh thu tay lại, xoay tròn hộp đạn ổ xoay của khẩu súng rulô*, sau đó ngắm thẳng họng súng về phía gã Domenico và cóp cò…
Âm thanh ổ đạn xoay tròn vang lên một tiếng rắc…nhưng là ổ đạn rỗng Động tác của anh nhanh và liền mạch đến mức gã Domenico chỉ biết chết trân tại chổ vì kinh sợ
“Lần sau sẽ không may mắn như vậy đâu, Domenico Pelle”
Gã hoàn hồn, gương mặt đỏ bừng lên vì câu nói của Alex
“Mày được lắm, Alexandra” – Gã thu lại khẩu súng, sau đó nhìn tôi nở một nụ cười ghê tởm - “Hừ, con mồi của tao, cho mày cơ hội chứng minh lời nói của mày Chúng ta sẽ chơi một trò chơi, để ôn lại kỷ niệm chứ nhỉ”
Cảm giác lạnh lẽo một lần nữa bủa vây lấy tôi
Gã nhận một bộ cung tên từ thuộc hạ, sau đó kéo căng sợi dây cung, đặt mũi tên hướng thẳng về phía Alex khiến toàn thân tôi chấn động
“Nào, hãy chứng minh cho tao thấy, mày và hắn ta không có quan hệ gì đi Chỉ cần mày cầm lấy cây cung này và giết hắn Tao sẽ thả mày đi
Gã tiến gần về phía tôi, nói nhỏ vào tai tôi – “Nếu không, cả mày và hắn ta, đều phải chết”
Tôi ngước nhìn anh rồi lại nhìn bộ cung tên được đặt vào tay mình…
“…Được thôi” – Tôi đứng vào vị trí, hít thở thật sâu, kéo căng sợi dây cung, mũi tên hướng thẳng vào người đàn ông của tôi…– “Tin em…” – Môi tôi mấp máy
“Tin em!” – Đọc được khẩu hình miệng của anh, trái tim đang treo lơ lửng trong lồng ngực tôi như được vỗ về…
Tôi nhìn về phía Harry, khẽ gật nhẹ đầu với ông
*Vụt*
*Bùm*
*Pằng pằng pằng*
Kèm theo tiếng nổ là khói từ lựu đạn cay bay mù mịt, tiếng súng, tiếng đánh đấm, tiếng chửi rủa hoà trộn vào nhau…
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Bình luận facebook