-
Chương 551-555
Chương 551: Hành động bí mật của nhà họ Chu
Tại biệt thự nhà họ Chu, trong một căn phòng họp bí mật.
Xung quanh chiếc bàn dài có khoảng mười mấy người ngồi kín chỗ.
Ánh đèn mờ ảo, thấy không rõ gương mặt bọn họ.
Họ đi vào đây lại chẳng nói câu nào, mà ngồi xuống im lặng đợi.
Một lúc lâu sau, có một người đi vào cuối cùng, rồi ngồi vào ghế chính.
Ngay lập tức, mười mấy người kia đồng loạt đứng lên, khom lưng với người nọ một cách cực kỳ cung kính.
"Ngồi xuống hết đi".
Người nọ nói, gương mặt lộ ra dưới ánh đèn, rõ ràng là Chu Chính Phi - ông chủ của nhà họ Chu, và là quý tộc đứng đầu trong bốn nhà. Ông ta là một người đàn ông trung niên có ngoại hình bình thường, có quăng vào đám đông cũng không tìm ra. Nhưng mọi người ngồi đây đều biết rõ thân phận của ông ta, nên không ai dám coi ông ta như người bình thường.
Mọi người đều ngồi xuống, nhưng vẫn giữ im lặng, chẳng ai mở miệng trước.
Chu Chính Phi nhìn một ông cụ ngồi cạnh, nói: "Cụ Khương, nếu kế hoạch này là cụ đề ra, và cụ lại là người có vai vế lớn nhất trong đây, nên hay là mời cụ nói trước đi".
Cụ Khương ngồi cạnh khẽ gật đầu, đứng dậy, lộ ra gương mặt, đó đúng là ông chủ của quý tộc họ Khương hiện nay.
Tuy nhà họ Khương là quý tộc có thứ hạng xếp chót, nhưng ra ngoài thì chẳng có thế gia nào sánh bằng. Quý tộc, là dòng dõi đứng đầu có thể ảnh hưởng đến tồn vong của cả đất nước!
"Ông chủ Chu khách sáo quá, tôi chỉ là một ông già gần đất xa trời, lớn tuổi hơn mà thôi, cũng không có bản lĩnh giỏi giang như thế hệ trẻ mấy người. Nhưng nếu là tôi đề ra kế hoạch này, vậy để tôi nói trước đi".
Cụ Khương dừng một lát, rồi nói: "Ở đây, bao gồm nhà họ Chu và nhà họ Khương tôi, phân biệt là quý tộc đứng đầu và đứng cuối trong bốn dòng dõi quý tộc lớn. Ngoài ra, còn có những thế lực phụ thuộc vào hai nhà chúng ta. Tuy họ không bằng quý tộc, nhưng đều là thế gia, cũng có tiếng nói trong thành phố Thiên Kinh. Giờ, chúng ta liên hợp lại với nhau thì chắc tôi cũng không cần phải nói nhiều về sức mạnh ấy đâu nhỉ".
"Bước đầu tiên trong kế hoạch chính là ra tay với mỏ khai thác than của nhà họ Tiêu! Thông qua hai quý tộc lớn và những thế lực phụ thuộc vào hai nhà, phá hủy xung quanh mỏ, khiến nhiều chỉ tiêu của họ không đạt chuẩn. Đến lúc đó, chúng ta tố cáo lên, phối hợp với mạng lưới quan hệ khổng lồ của hai quý tộc lớn, một mẻ chia cắt hết mỏ khai thác than của nhà họ Tiêu! Nó là ngành công nghiệp chính trong sản nghiệp của bọn họ, không có nó, nhà họ Tiêu sẽ tổn thất hơn phân nửa, không đủ để làm chúng ta e ngại nữa. Ý tôi là, sau đó chúng ta dần dần chia cắt hết những sản nghiệp còn lại, rồi tiêu diệt nhà họ Tiêu luôn!"
Cụ Khương nói xong, im lặng nhìn những người đang ngồi xung quanh.
Dù bọn họ không nói gì, nhưng ánh mắt lại khó nén sáng lên. Nhà họ Tiêu là quý tộc đứng thứ hai, sản nghiệp trong tay tất nhiên cực kỳ khổng lồ, đặc biệt là ngành khai thác than.
Tuy ngành đó sẽ bị nhà họ Chu và họ Khương chia chác, nhưng số sản nghiệp còn lại, mấy thế gia ngồi đây chỉ cần “cắn một miếng” thôi đã có thể giúp thực lực của họ tăng lên gấp mấy lần rồi.
Cuộc họp bí mật lần này rõ ràng là một âm mưu nhằm vào nhà họ Tiêu hòng chia cắt ổ bánh lớn này!
Lúc này, trong mắt Khương Thư Nhai ngồi cạnh ông Khương lộ ra vẻ cực kỳ tự tin.
Nhà họ Khương và họ Tiêu thường hay xích mích với nhau, thù hằn chắc phải từ tận thế kỷ trước. Bởi vì hai nhà đều là quý tộc, có sức mạnh khổng lồ, tuy gai mắt, nhưng lại không làm gì được nhau.
Dù sao, nếu thật sự muốn gây tổn hại đến gốc rễ của gia tộc đối phương, thì bên mình cũng sẽ ứa máu, do thực lực của họ rất lớn mạnh.
Cũng vì lý do đó, nên tuy hai nhà gai mắt nhau, không ngừng xảy ra những xích mích nhỏ, nhưng vẫn chưa có hành động lớn nào. Bọn họ còn chưa dám dốc hết của cải để chiến với đối phương đến cùng.
Nhưng lúc này lại khác.
Tuy nhà họ Tiêu đứng thứ hai trong bốn quý tộc lớn, còn nhà họ chỉ đứng thứ tư, nhưng thực tế chênh lệch cũng không lớn, hơn nữa, giờ còn bắt tay với nhà họ Chu xếp thứ nhất.
Với hai quý tộc lớn cùng những thế gia phụ thuộc vào họ, rồi tiến hành kế hoạch này trong âm thầm, tất nhiên là có thể không cần tự bỏ ra vốn liếng mà cũng tiêu diệt được nhà họ Tiêu!
Ngay sau đó, tại căn phòng bí mật này, nhà họ Khương, họ Chu và các thế gia phụ thuộc khác cùng bàn bạc những chi tiết cụ thể trong kế hoạch.
Cùng lúc đó, trong biệt thự nhà họ Chu, Chu Tư Vũ chợt đánh hơi được một chút khác thường.
"Anh, hôm nay có chuyện gì xảy ra vậy? Sao em lại thấy có mấy chiếc xe của gia tộc khác, rồi còn cả của nhà họ Khương đi vào biệt thự nhà mình thế?", Chu Tư Vũ nghi ngờ hỏi.
Chu Kiện - anh hai của Chu Tư Vũ đứng cạnh nghe vậy, sắc mặt chợt thay đổi nói: "Đâu ra mà người nhà họ Khương? Toàn là một số thế gia phụ thuộc vào nhà chúng ta đến đây bàn bạc công việc thôi, không liên quan đến em, em đừng quan tâm nhiều làm gì!"
Chu Kiện nói xong liền nhấc chân vội vàng rời đi lo việc khác.
Chu Tư Vũ đứng tại chỗ hơi nghi ngờ, thử đi tìm trong biệt thự, nhưng lại không tìm được bọn họ.
Chợt, cô ta nghĩ đến một chỗ, có chút không dám tin, nhưng vẫn lén lút đi tới đó.
Biệt thự nhà họ Chu đã được xây dựng từ lâu, nên bên dưới có một cái hầm trú ẩn, mà chỗ đó đã được bọn họ cải tạo lại thành một cái phòng họp dưới lòng đất. Chuyện bình thường sẽ không dùng tới nó, chỉ có những lúc bàn việc cực kỳ quan trọng mới dùng.
Trong ký ức của Chu Tư Vũ, cô ta lớn như vậy rồi, nhưng cũng chỉ thấy căn phòng đó được dùng đến khi nhà họ Chu gặp phải biến động lớn vào mười năm trước.
Một lát sau, Chu Tư Vũ đã đến gần căn phòng họp bí mật dưới lòng đất trong biệt thự nhà họ Chu, quả nhiên phát hiện có người đứng gác.
"Đâu ra mà chỉ có nhà mình với mấy thế gia phụ thuộc? Đây rõ ràng là người nhà họ Khương, nhà mình với nhà họ Khương có quan hệ thân thiết như vậy từ lúc nào thế?"
Chu Tư Vũ lẩm bẩm, lòng đầy khó hiểu.
Hai nhà đều là quý tộc, tuy không xích mích căng thẳng như với nhà họ Tiêu, nhưng bình thường cũng rất ít qua lại, thuộc kiểu nước giếng không phạm nước sông. Mà hôm nay, lại thân thiết gần gũi đến nỗi bàn bạc công việc trong căn phòng họp dưới lòng đất quan trọng của nhà mình, còn bí mật như thế nữa chứ.
Chu Tư Vũ gãi đầu, nghĩ mãi không ra là chuyện gì quan trọng đến nỗi khiến hai quý tộc lớn liên hợp lại, mà còn bàn bạc trong âm thầm nữa.
Mặc dù muốn đi sang nghe lén, nhưng mấy tay vệ sĩ tinh anh của gia tộc chắc chắn sẽ không cho. Chu Tư Vũ nhìn một lát chẳng tìm được cơ hội nào, đành rời khỏi đây.
Lên mặt đất lại, Chu Tư Vũ như chợt nghĩ ra điều gì, cách đây không lâu hình như Tiêu Nhã có nói người nhà họ Khương đột nhiên cả gan muốn bắt cóc cô ấy.
"Lẽ nào nhà họ Chu và nhà họ Khương tính bắt tay nhau đối phó nhà họ Tiêu?", Chu Tư Vũ càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này.
Cô ta và Tiêu Nhã cũng thân với nhau từ nhỏ, Chu Tư Vũ cũng từng muốn hai nhà bắt tay với nhau, nhưng bất lực là dù cô ta thuộc dòng chính, nhưng lại là con gái út, trước cô còn có mấy người anh trai. Từ bé đến lớn, Chu Tư Vũ hoàn toàn chẳng có quyền lên tiếng nào cả.
Chu Tư Vũ nghĩ vậy bèn quyết định giúp Tiêu Nhã một tay, vội vàng lén lút đi về phòng, gọi điện cho Tiêu Nhã.
Chương 552: Không đúng
"Cái gì? Nhà họ Chu và họ Khương cùng một số thế gia phụ thuộc đang bí mật họp ở nhà cậu à?"
Tiêu Nhã vừa nhận được điện thoại của Chu Tư Vũ đã kinh ngạc bật thốt lên.
Chu Tư Vũ ở đầu bên kia nhỏ giọng nói: "Suỵt! Cậu nói nhỏ thôi, tớ lén báo với cậu đó, cậu đừng nói là do tớ nói cho cậu biết nha. Không thì mấy người trong nhà mà biết, tớ sẽ bị phạt vì tội phản bội gia tộc đấy, vậy thì tớ chết chắc luôn!"
Tiêu Nhã bình tĩnh lại, đương nhiên tin Chu Tư Vũ, cô ta được xem như một trong số bạn bè ít ỏi thật lòng với nhau của Tiêu Nhã.
"Cậu yên tâm đi Tư Vũ, tớ sẽ không nói ra đâu. Cậu kể lại rõ cho tớ biết đi", Tiêu Nhã nói. Trong lòng hơi hoảng, lúc ở thành phố Phụng Thiên, nhà họ Khương cả gan bắt cóc cô là đã có điềm rồi, giờ lại còn xảy ra chuyện như vậy nữa.
Chu Tư Vũ thoáng yên tâm lại, vội nói: "Hôm nay, tớ chợt phát hiện mấy chiếc xe đang âm thầm đỗ ở trong sân lớn biệt thự nhà tớ. Trong một chiếc đó hình như có người của nhà họ Khương, nên tớ mới nghi ngờ. Nhưng hỏi anh hai thì anh ấy lại không chịu nói cho tớ biết. Sau đó, tớ phát hiện họ trong căn phòng họp bí mật dưới hầm trú ẩn. Căn phòng này chỉ khi nào bàn bạc chuyện quan trọng mới dùng đến thôi. Hơn nữa, đây là lần đầu tiên tớ thấy nhà họ Khương thân thiết với nhà mình như vậy, nên mới nghi. Tớ bèn cảm thấy rất có khả năng là liên quan đến nhà họ Tiêu của cậu, còn lại thì tớ không biết. Tớ phải cúp máy đây, để tránh bị phát hiện, tự cậu cẩn thận chút nhé".
Chu Tư Vũ nói xong thì vội cúp điện thoại.
Tiêu Nhã ở đầu bên kia để điện thoại xuống, mặt mày hiện lên vẻ nghi hoặc.
Đầu tiên, với quan hệ của mình và Chu Tư Vũ, Tiêu Nhã cảm thấy Tư Vũ không cần thiết phải lừa cô ấy, vậy thì, lời cô ta nói chắc chắn là thật.
Theo lẽ này, sự việc sẽ gay go rồi. Phải biết rằng, quan hệ giữa hai nhà họ Khương và Chu vẫn không mặn không nhạt, giờ lại đột nhiên thân thiết, vậy chắc chắn có âm mưu lớn nào đó, mà còn giấu con dòng chính như Chu Tư Vũ thì rất có thể là đề phòng cô ta biết rồi báo tin cho Tiêu Nhã.
Cộng thêm sự khác thường gần đây của nhà họ Khương, dám phái người đến bắt cóc mình, Tiêu Nhã lại càng cảm thấy nhà họ Chu và họ Khương cùng những thế gia phụ thuộc kia đang âm mưu việc gì đó để đối phó nhà họ Tiêu.
"Tuy nhà họ Tiêu và họ Khương gai mắt nhau, nhưng thực lực lại không xê xích gì mấy, vẫn chỉ đụng độ ở mức độ nhỏ, không dám bỏ vốn liếng đấu tay đôi với nhau. Giờ có nhà họ Chu - quý tộc đứng đầu tham gia vào, thế cân bằng sẽ lập tức bị phá vỡ, nhà mình có khả năng sẽ gặp nguy hiểm".
Tiêu Nhã lẩm bẩm, trong lòng hoảng loạn lo sợ, vội vàng dọn dẹp rồi đi ra khỏi khách sạn.
"Cô chủ, cô có gì dặn dò ạ?", vệ sĩ thấy Tiêu Nhã thì kính cẩn hỏi.
"Thông báo xuống, mọi người lập tức lên đường trở về nhà họ Tiêu với tôi trong đêm, sắp xảy ra chuyện lớn rồi!", Tiêu Nhã ra lệnh.
"Vâng!", vệ sĩ cúi đầu đáp.
Tức thì, mấy chiếc xe của Tiêu Nhã và vệ sĩ xuất phát trong đêm, phóng về nhà chính của nhà họ Tiêu.
Cùng lúc đó, nhà họ Vương đã tập hợp mười mấy cao thủ, mặc đồ thường đi tới khách sạn Lâm Hàn đang ở.
Trước lúc xuất phát, bọn họ đã điều tra kỹ bày trí cụ thể trong phòng Lâm Hàn và kết cấu toàn bộ khách sạn, có thể nói là nắm rõ nơi đó như lòng bàn tay.
Cao thủ chân chính, không chỉ giỏi võ mà còn phải gồm cả đầu óc tính toán kế hoạch hành động, phần trăm thắng và sự bình tĩnh để giải quyết tình huống.
"Bây giờ còn chưa tới lúc, theo kế hoạch thì chia nhau vào khách sạn thuê phòng, đợi đến lúc hẹn rồi bắt đầu hành động", một người trong đám nhỏ giọng nói.
Mười mấy người bên cạnh im lặng gật đầu đáp.
Sau đó, bọn họ lập tức chia nhau ra, người trước người sau đi đến quầy tiếp tân.
Họ đã đặt phòng trước hết rồi, giờ chỉ cần vào ở thôi.
Làm thế là vì đảm bảo kế hoạch thành công, không xảy ra sơ suất gì.
Theo tư liệu thì mục tiêu lần này họ ám sát tên là Lâm Hàn, khá giỏi võ, nên hiển nhiên không phải người thường.
Tuy mười mấy người này đều tự tin với bản lĩnh của mình, cùng ra tay đối phó Lâm Hàn quả thật là dễ như trở bàn tay. Nhưng vì đảm bảo không phát sinh chuyện gì một lần giải quyết luôn, nên mới mất nhiều thời gian như vậy.
Một lát sau, bọn họ đã vào phòng ở. Tuy mười mấy cái phòng kia nhìn thì chẳng theo quy tắc nào, đều cách phòng Lâm Hàn xa có gần có. Nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện chúng lại bao vây lấy phòng anh, chặn hết các lối thoát.
Làm vậy, thứ nhất là có thể giám sát hướng đi của Lâm Hàn, chỉ cần anh rời khỏi phòng, đương nhiên sẽ đi ngang qua mười mấy căn phòng kia, rồi bị họ phát hiện, bởi thế biết được anh đi đâu.
Thứ hai là vì khi hành động, để tránh anh chạy trốn. Dù sao, nơi này cũng là khách sạn năm sao, có rất nhiều bảo vệ, còn gần sở cảnh sát. Nếu không thể nhanh tay giết chết Lâm Hàn, thì có khả năng sẽ kéo theo vô số rắc rối.
Khi mười mấy người này đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ yên lặng chờ đợi thời điểm tốt nhất để cùng hành động thì nhân vật chính đã tắm xong, và nằm nghỉ ngơi trên giường.
Sau khi đi chơi với Tiêu Nhã cả ngày, Lâm Hàn đã hiểu được ý định của cô ấy, hiển nhiên cô đã thật lòng coi anh như một người bạn, nhưng lại chấm dứt mối quan hệ của hai người. Lâm Hàn muốn nhờ tình bạn này để mượn tay nhà họ Tiêu đối phó nhà họ Khương nhằm lấy lại 100 tỷ kia là gần như không có khả năng. Anh phải nghĩ cách khác thôi.
Chỉ là giống như lời Trương Thiên Sơn nói, muốn đối phó với con quái vật quý tộc có thể ảnh hưởng đến tương lai đất nước thì sao có thể dễ dàng như vậy được.
Mọi âm mưu quỷ kế đều chỉ là thùng rỗng kêu to trước mặt sức mạnh tuyệt đối.
Lâm Hàn suy nghĩ cả buổi vẫn chưa nghĩ ra được kế hoạch nào đối phó được nhà họ Khương.
Anh thở dài, có chút không cam tâm, lời hứa một tuần với Khương Thư Nhai chỉ còn lại hai ngày. Nếu trong hai ngày này, Lâm Hàn vẫn chưa nghĩ ra cách nào thì lần hành động này không chỉ coi như thất bại, mà ba công ty dưới tay mình còn có thể phá sản, và cũng mất đi cái thân phận người thừa kế nhà họ Lâm.
Nếu lần này mà thất bại, đồng nghĩa với việc Lâm Hàn sẽ mất hết tất cả mọi thứ!
Suy nghĩ một lát, anh có hơi bất lực, hôm nay cũng tối rồi, chỉ đành chờ ngày mai dậy liên lạc với đám đàn em và Trương Thiên Sơn xem có cách nào không.
Mà cùng lúc đó, trong một căn phòng tại khách sạn.
Nhan Thành về phòng, đưa một tờ danh sách cho Ngô Xuyên, nói: "Anh Xuyên, tôi đã dựa theo lời anh liệt kê ra danh sách những người vừa vào ở từ chỗ quầy tiếp tân. Tôi nhìn thì thấy không có vấn đề gì hết, vẫn giống như bình thường".
Ngô Xuyên gật đầu, nhận lấy danh sách đọc, cũng không phát hiện vấn đề nào, đang chuẩn bị đặt sang bên cạnh thì chợt nghĩ tới điều gì, nhíu mày, cẩn thận đọc lại.
"Không đúng, mau gọi mấy người Tôn Hàn Các đến đây!", Ngô Xuyên đột nhiên nói.
Chương 553: Ám sát và phục kích
Trong phòng của khách sạn.
Đám người Tôn Hàn Các cũng vừa tới.
"Xảy ra chuyện gì à?", Tiểu Đông hỏi.
Ngô Xuyên cầm danh sách những người vào thuê phòng hôm nay cho Tiểu Đông, nói: "Đây là danh sách khách thuê phòng hôm nay mà tôi bảo Nhan Thành lấy tới, từ ngày cậu Lâm vào ở thì ngày nào cũng kiểm tra, nhưng nay hình như lại có chút vấn đề".
Tiểu Đông gật đầu, nhìn kỹ lại. Danh sách trông như chẳng có gì lạ, vẫn giống như mọi ngày, số người và lượt vào đều nằm trong phạm vi bình thường.
Nhưng ngay sau đó, Tiểu Đông đã nhận ra sự khác thường.
"Có giấy bút không?", Tiểu Đông hỏi.
Nhan Thành đứng cạnh vội đi tìm giấy bút đưa cho Tiểu Đông.
Tiểu Đông nhận lấy rồi bắt đầu vẽ vị trí những người vào thuê phòng hôm nay.
Chẳng bao lâu sau, Tiểu Đông đã vẽ xong, rồi đặt lên bàn cho mọi người cùng xem, không ngờ lại là bố cục 3D của các phòng trong khách sạn. Mà trong đó, có mười mấy căn bị anh ta đánh dấu.
"Mười mấy người mới vào này không thể nào là ngẫu nhiên được. Mọi người nhìn này, đây là phòng cậu Lâm, còn mười mấy căn phòng của bọn họ...", Tiểu Đông chỉ vào giấy nói.
Nhan Thành nhìn một lát rồi cũng nhận ra điều khác thường, ban nãy trên danh sách còn nhìn không ra, nhưng giờ ở trên sơ đồ lại thấy rất rõ ràng. Mười mấy người vừa vào thuê phòng đã bao vây lấy phòng Lâm Hàn, chặn hết các lối thoát.
"Xem ra có người sắp ra tay với anh Hàn rồi", Ngô Xuyên nhíu mày nói: "Lẽ nào là người của nhà họ Khương kia không chờ nổi nên định ra tay với anh ấy ư?"
Tiểu Đông cũng cau mày, nói: "Chắc không phải đâu, tuy đám người kia đều là cao thủ, sắp xếp bố cục khá đó, nhưng lại có chút đơn giản. Nếu là người của nhà họ Khương kia, hẳn sẽ không làm thế, còn cụ thể là ai thì tối nay nhìn xem sẽ biết thôi".
Nhan Thành vẫn không hiểu, hỏi: "Giờ trời cũng tối rồi, chúng ta không nhanh chân qua đó giúp à? Lỡ bọn họ làm anh Hàn bị thương thì sao?"
Tiểu Đông cười, đáp: "Tuy bọn họ không lợi hại đến đâu, nhưng cũng được xem như tay lão luyện. Giờ, vẫn chưa đi ngủ hay vừa mới ngủ, nên chắc chắn không phải cơ hội tốt để ra tay".
Nhan Thành đau đầu, vẫn cứ cảm thấy khó hiểu, vậy chẳng lẽ phải đợi đến nửa đêm?
Sau đó, Ngô Xuyên, Nhan Thành và đám người Tôn Hàn Các bèn yên lặng ngồi chờ trong phòng, cử hai người thay phiên nhau đi kiểm tra một vòng. Làm vậy có thể tránh cho Lâm Hàn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cũng không rút dây động rừng, khiến đám sát thủ kia phát hiện mình đã bị lộ.
Dù sao, giờ mấy tên sát thủ kia đang chia nhau ở trong mười mấy căn phòng, đám Ngô Xuyên mà tùy tiện ra tay tuy có thể khiến Lâm Hàn thoát khỏi nguy hiểm, nhưng khó đảm bảo bắt hết được đám người đó. Dù gì bọn họ cũng ở rất rải rác, chỉ xét số tầng đã chia làm 5 tầng rồi, nên rất khó một mẻ tóm hết được bọn họ.
Nếu dám đến ám sát Lâm Hàn, thì nhất định phải tóm lại hết, không để tên nào thoát!
Thời gian nhanh chóng đến khuya.
Ngô Xuyên và đám Tôn Hàn Các vẫn mặt mày bình tĩnh, chẳng có gì là lo lắng.
Nhưng Nhan Thành bên cạnh lại có chút ngồi không yên, do dự một lát, rồi hỏi: "Chúng ta vẫn chưa hành động à? Giờ đã nửa đêm rồi, lỡ đám sát thủ kia đột nhiên ra tay mà chúng ta không đến kịp thì sao?"
Ngô Xuyên cười, vỗ vỗ Nhan Thành, ý bảo cậu ta ngồi xuống, nói: "Yên tâm đi, đám sát thủ kia không gà như vậy, nửa đêm không phải là lúc tốt nhất để ra tay. Bọn họ không ngu, hơn nữa, với bản lĩnh của anh Hàn, chúng ta chắc chắn sẽ đến kịp".
Nhan Thành nghe vậy, vẫn chẳng hiểu nổi cái cơ hội ra tay tốt nhất kia.
Tiểu Đông bên cạnh cũng mở miệng nói: "Đúng thế, theo lý thuyết, cơ hội tốt nhất để ra tay là gần sáng, khi ấy là lúc chúng ta mệt mỏi nhất, nên sự cảnh giác cũng ít đi. Nhưng để đề phòng có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, chúng ta cũng nên chuẩn bị một chút".
Ngô Xuyên nghe thế, gật đầu.
Sau đó, cả đám bắt đầu chuẩn bị, phân ra mấy người trở về những căn phòng gần với Lâm Hàn nhất, nửa còn lại đi đến mấy cái lối thoát núp, tới lúc đó có thể ngăn cản bọn chúng chạy trốn, nhất thiết phải bắt hết lại.
Hai tiếng sau, cửa phòng của mười mấy tên sát thủ kia đồng loạt mở ra, bắt đầu hành động!
Sau khi đi ra ngoài, bọn chúng đều mỗi người đi một nẻo, nhưng điểm cuối lại cùng hướng về phòng của Lâm Hàn.
Nhưng bọn chúng vừa mới tập hợp ở tầng của Lâm Hàn thì mấy tên đi đầu chợt dừng lại.
"Tam Ca, sao thế?", một tên sát thủ đi đằng sau hỏi.
"Không đúng", tên sát thủ đi đầu cau mày đáp.
Lúc này, đám sát thủ còn lại cũng phát hiện ra sự khác thường.
Tuy lúc này là gần sáng, nhưng đây là khách sạn 5 sao, luôn có nhân viên phục vụ 24/24, nhưng giờ lại im ắng một cách đáng sợ và khác thường.
Bấy giờ, một giọng nói vang lên từ đằng trước.
"Khá đấy chứ, còn có thể nhận ra được không thích hợp, chỉ là hơi chậm".
Mười mấy tên sát thủ nhìn sang, chợt thấy đằng trước xuất hiện bốn năm người.
Cùng lúc đó, đằng sau bọn họ cũng xuất hiện bốn năm người nữa.
Xem ra, những người kia đã chờ ở đây từ lâu. Mấy tên sát thủ vốn đến ám sát người khác, nhưng thực tế đã tiến vào bẫy rập, không lối thoát.
Ai trong bọn chúng cũng bất ngờ, kế hoạch của họ rất bí mật, ngoài người mình ra thì hoàn toàn không ai biết đến nó. Nói cách khác, những người kia đã tự phát hiện ra, quả thật là có chút lợi hại.
Với tình hình như bây giờ, đám sát thủ cũng hiểu được, những người kia không phải là người bình thường, không thì chẳng thể nào phát hiện ra kế hoạch hết sức bí mật của bọn họ cả. Giờ họ đang ở trên hành lang, đằng trước hay đằng sau đều có người, không còn lối thoát nào nữa. Nhưng mười tên sát thủ kia cũng chẳng lo sợ, họ tự tin với thực lực của mình, mỗi người chấp mười người bình thường cũng không thành vấn đề, huống chi bọn họ còn chiếm ưu thế về số lượng?
"Bọn mày rất cảnh giác, cả cái chỗ phục kích cũng khá đó, nhưng bọn mày sẽ không nghĩ rằng với số lượng chưa tới mười người kia có thể đối phó với mười mấy người bọn tao đấy chứ? Cho rằng chúng tao là tay đấm bình thường chắc?", tên dẫn đầu được gọi là Tam Ca cười nói.
Ngô Xuyên lại chẳng quan tâm, chỉ thầm nghĩ nhanh chóng tóm gọn đám sát thủ này lại. Sau đó làm rõ đám người này rốt cuộc là ai.
Còn bên phía Tiểu Đông, anh ta lại chẳng coi đám sát thủ ấy là cái đinh gì. Bản thân là người của Tôn Hàn Các, đi theo Lâm Hàn nên cao thủ nào mà chưa từng gặp, trước giờ vẫn chưa biết sợ là gì.
"Ra tay!"
Tên dẫn đầu ra lệnh, mười mấy tên sát thủ đồng loạt xông về phía phòng của Lâm Hàn.
Tuy bọn họ rất tự tin với khả năng của mình, nhưng khi hành động vẫn chọn cách an toàn nhất, mười mấy người cùng xông về một hướng, rõ ràng là muốn dựa vào ưu thế về số đông giải quyết bốn năm người Ngô Xuyên trước. Chỉ cần nhanh chóng hạ gục bọn họ là có thể đối phó những người còn lại một cách dễ dàng. Cho dù xảy ra chuyện gì thì cũng xông ra được một lối thoát, có cơ hội chạy đi.
Trong phút chốc, hai bên đã xông vào đánh nhau...
Chương 554: Tính món nợ nhỏ trước đi
Nhận ra kế muốn lấy nhiều đánh ít của đám người này, Ngô Xuyên cười lạnh.
"Thật sự nghĩ lấy số đông thì có thể đánh bại bọn tao?"
Nói xong, Ngô Xuyên vung tay lên, đám người Tôn Hàn Các phía sau lập tức xông lên.
Lần này, Lâm Hàn đến thành phố Thiên Kinh chỉ dẫn theo Ngô Xuyên, Nhan Thành và mấy người của Tôn Hàn Các, đám thuộc hạ đắc lực kia của Ngô Xuyên cũng không có đi theo, vì thế ở đây chỉ có tinh anh trong tinh anh. Mỗi một người bước ra đều là cao thủ siêu đẳng!
Một mình Nhan Thành đi đầu xông lên trước, nhanh như cắt đạp mạnh một cước về phía ba tên sát thủ kia.
"Rắc rắc!", tiếng giòn giã vang lên.
Hai trong ba tên sát thủ nứt xương đầu gối ngã lăn ra đất, tên còn lại tránh được kịp thời nhưng cũng đã để mất thế chủ động.
Lúc này, đám người Tôn Hàn Các mới bắt đầu ra tay.
Mấy gã này tuy là cao thủ của nhà họ Vương, nhưng khi đối mặt với đám Ngô Xuyên và Tôn Hàn Các thì vẫn chưa đủ trình.
Hơn nữa, đám Ngô Xuyên và Tôn Hàn Các đã theo Lâm Hàn "chinh chiến" bao lâu nay, kinh nghiệm đầy mình nên sẽ không nương tay.
Hai bên vừa giao chiến đã thấy cao thấp rõ ràng.
Bên đám người sát thủ tuy có lợi thế về số đông, nhưng vừa sáp vào không lâu đã ngã gục một phần ba. Còn bên Ngô Xuyên thì vẫn chưa mất một người, cùng lắm chỉ bị thương nhẹ, vốn chẳng ảnh hưởng chút nào đến sức chiến đấu.
Trong phút chốc, gã cầm đầu băng sát thủ cũng đã nhận ra được khác biệt, cứ tiếp tục như vậy, cả băng sát thủ bọn họ sẽ phải đo sàn tại đây!
"Đừng ham chiến, nhanh chia ra trốn đi, chạy được người nào hay người đó!", gã cầm đầu gằn giọng ra lệnh.
Mấy gã sát thủ còn lại nghe vậy đồng loạt gật đầu, lập tức tìm đường chạy, cứ tiếp tục thế này lực lượng chiến đấu nòng cốt của nhà họ Vương sẽ bị diệt sạch mất.
Mấy gã sát thủ này đưa ra phán đoán vô cùng nhanh chóng và chính xác, tuy nhiên đứng trước sức mạnh khủng bố này, hết thảy mọi cố gắng đều vô ích.
Lúc này, những người đứng cạnh Nhan Thành cũng đã vọt đến chặn hết đường lui của đám sát thủ.
Cùng lúc đó, những thành viên Tôn Hàn Các còn ở sau lưng Ngô Xuyên cũng đã đề phòng đám sát thủ kia chạy trốn, bọn họ nhanh chóng vọt qua bắt gọn cả lưới!
"Một tên cũng đừng hòng thoát, bắt hết lại, nếu dám chống cự thì đập gãy chân hết cho tôi!", Nhan Thành lạnh lùng nói.
Tức thì, tất cả người của Tôn Hàn Các đều xông vào đám sát thủ.
Những sát thủ vốn đã dày dặn kinh nghiệm kia lúc này lại chợt hốt hoảng, từ trước đến giờ bọn họ chưa ở trong tình cảnh này bao giờ, cũng chưa phải đối đầu với kẻ địch mạnh đến vậy.
Bọn họ không hề nghi ngờ lời nói của Nhan Thành, khi mới bắt đầu va chạm, phía bọn họ đã biết lành ít dữ nhiều, hơn nữa đối phương không chỉ có thực lực khủng khiếp mà ra tay còn rất tàn nhẫn, hoàn toàn không nương tay chút nào, cũng không chừa cho bọn họ bất kỳ cơ hội nào.
Gã cầm đầu băng sát thủ có chút không cam lòng, dù sao bọn họ cũng là lực lượng chiến đấu nòng cốt của nhà họ Vương, gã ta không muốn nhìn thấy cảnh cả băng đều bị diệt sạch, gã ta nói: "Chúng tôi đầu hàng, xin mọi người đừng đánh nữa!"
"Tam Ca, sao chúng ta đầu hàng được chứ?"
"Tôi không muốn đầu hàng, tôi không muốn chịu nỗi nhục này!"
"Thà chết chứ không chịu nhục!"
"Tam Ca, từ khi nào mà anh biến thành người như thế?"
"..."
Số lượng sát thủ ít ỏi còn đứng được hoang mang khó hiểu, không muốn đầu hàng chút nào cả.
Gã sát thủ được gọi là Tam Ca ôm đầu vẻ mặt đầy buồn bã, gã ta có bao giờ muốn đầu hàng đâu? Có khi nào mà sợ chết chứ? Tất cả cũng chỉ vì đám cao thủ mà nhà họ Vương đã dốc hết tài lực nuôi dưỡng và đào tạo nhiều năm mà thôi!
Nếu tối nay, tất cả sát thủ này đều gục ngã thì cũng đồng nghĩa nhà họ Vương sẽ toang, gã ta thật sự không muốn nhìn thấy cảnh tượng đó!
"Sao hả? Không nghe lời tôi nữa sao? Đầu hàng cho tôi!", gã sát thủ được gọi là Tam Ca ra lệnh mà không giải thích gì thêm.
Mấy gã sát thủ còn lại nghe thế dù không cam lòng, nhưng trọng lượng của người tên Tam Ca này trong lòng bọn họ rất lớn, bọn họ đành lần lượt buông hết vũ khí trên tay xuống, không chống cự nữa.
Nhan Thành và Ngô Xuyên thấy vậy cũng không mấy để ý, một khi kế hoạch của bọn họ thành công, điều đang đợi đám sát thủ này chỉ có cái chết hoặc là đầu hàng, những người như này bọn họ đã gặp nhiều rồi.
"Bắt hết lại đi!", Ngô Xuyên ra lệnh.
Người của Tôn Hàn Các tiến lên nhanh chóng trói hết mấy gã sát thủ lại, để tránh cho bọn họ lại trở quẻ hoặc chạy trốn, kể cả những gã sát thủ đã bị thương nặng nằm dưới đất cũng không bỏ qua người nào.
"Thưa không một tên nào trốn cả, toàn bộ đều ở đây!", người của Tôn Hàn Các báo cáo.
Lúc này, cửa phòng của Lâm Hàn mở ra.
Thật ra, ngay lúc Ngô Xuyên đụng độ với đám sát thủ này thì Lâm Hàn cũng đã biết, anh chỉ không muốn đi ra gây thêm phiền cho đám người Ngô Xuyên, vì thế đã yên lặng ngồi trong phòng chờ đám người Ngô Xuyên và Nhan Thành giải quyết cho xong thôi.
Ra khỏi nhà chắc hẳn sẽ phải cảnh giác hơn, vả lại chuyến đi đến thành phố Thiên Kinh lần này vô cùng nguy hiểm, Lâm Hàn sao ngủ say được.
Thấy Lâm Hàn đi ra, Ngô Xuyên vội đi đến trước mặt anh, nói: "Anh Hàn, mười mấy tên này đều là sát thủ tới ám sát anh, hiện tại đã bắt gọn, không thoát được tên nào!"
Lâm Hàn khẽ gật đầu, hỏi: "Tôi biết rồi, khả năng của mấy tên này đến đâu?"
"Cũng không tệ lắm, các mặt cũng khá, chắc chắn đã được huấn luyện chuyên nghiệp rồi, không thua kém cao thủ bao nhiêu", Ngô Xuyên trả lời.
Lâm Hàn nghe vậy gật đầu, cũng nắm được kha khá thực lực đối phương.
Bước đến trước mặt đám sát thủ, Lâm Hàn lạnh lùng hỏi: "Nói cho tôi biết, mấy người được ai cử đến?"
Mười mấy gã sát thủ nghe thế thì lần lượt ngoảnh mặt sang một bên làm ngơ Lâm Hàn, từ chối trả lời câu hỏi của anh.
Nhan Thanh đi đến cạnh Lâm Hàn, nói: "Anh Hàn, không thì để tôi dẫn đám người này đi dạy dỗ một lát, bảo đảm miệng có cứng đến đâu thì cũng sẽ nói ra thôi!"
Lâm Hàn lại khoác tay, anh nhận thấy mấy tên này khá cứng đầu, tuy rằng cách của Nhan Thành cũng có thể hỏi ra được chút chuyện nhưng chắc hẳn sẽ phí rất nhiều công sức, mà đương nhiên mấy tên sát thủ này sẽ không còn lành lặn được.
Nhưng, những chuyện này cũng không quan trọng với Lâm Hàn đến vậy. Ở thành phố Thiên Kinh, thù hằn với Lâm Hàn đến mức cử sát thủ đến không nhà họ Vương thì cũng là nhà họ Khương.
Đầu tiên, người của nhà họ Khương thì không yếu như này, hơn nữa bây giờ còn cách ngày mà Khương Thư Nhai giao ước với Lâm Hàn một ngày rưỡi, lúc này không cần phải cử sát thủ đến làm gì, rõ ràng là người của nhà họ Vương rồi.
"Không ngờ tới cậu Vương gì đó cũng ác ghê, tôi chỉ qua lại hơi thân với Tiêu Nhã mà anh ta theo đuổi thôi, thế mà đã cử sát thủ đi lấy mạng tôi rồi, quá quắt thật!", Lâm Hàn hờ hững nói.
Những gã sát thủ kia nghe thấy Lâm Hàn đã đoán ra, trong lòng tất cả đều giật thót, nhưng bên ngoài giả vờ như không sợ hãi gì cả.
Nhưng, họ lại không biết Lâm Hàn đã nhìn ra được đôi điều.
"Nhan Thành, cậu cử vài người canh giữ đám người này cho kỹ, tôi sẽ xử lý bọn họ sau. Sau đó, cử vài người đi điều tra thông tin của nhà họ Vương, nếu nhà họ Vương này cứ không biết tốt xấu như thế thì gặp bọn họ tính sổ thôi!"
Chương 555: Ông hai nhà họ Tiêu
Trời vừa sáng, mười mấy sát thủ nhà họ Vương đã bị đám người Tôn Hàn Các chuyển đi.
Sau đó thì đám Ngô Xuyên lập tức đi điều tra thông tin về nhà họ Vương.
Lâm Hàn ngồi ngắm ánh mặt trời vừa lên, nhưng nét mặt anh có hơi lạnh nhạt. Nếu nhà họ Vương này cứ hiếp người quá đáng, Lâm Hàn cũng không ngại lãng phí một ít thời gian nhạy cảm này để dọn sạch một nhà họ Vương.
Cùng lúc đó, trước cổng lớn nhà họ Tiêu, một trong mấy chiếc xe vừa chạy xuyên đêm về nhà chính họ Tiêu có Tiêu Nhã ngồi trong đấy.
"Cô chủ, cô đã về rồi!"
Người gác cổng vừa mở cửa vừa chào hỏi. Mặc dù Tiêu Nhã còn trẻ nhưng những việc cô ấy làm mấy năm qua không kém một ai, có vài người nhà họ Tiêu đã dần dần chấp nhận người thừa kế, người sẽ đảm đương vị trí bà chủ nhà họ Tiêu này.
Tiêu Nhã khẽ gật đầu, coi như là chào hỏi, thấy cửa cổng vừa mở liền đạp chân ga chạy nhanh vào nhà chính nhà họ Tiêu.
Mặc dù nói là nhà chính nhưng thực tế đã được xây dựng và mở rộng thành một trang viên. Diện tích ở đây cực lớn, Tiêu Nhã đạp chân ga phải tầm 7 - 8 phút mới chạy đến trung tâm.
Xuống xe, Tiêu Nhã định lên lầu của ông chủ nhà họ Tiêu, thì gặp phải quản gia.
"Cô chủ, không phải cô nói sẽ nghỉ ngơi thêm vài ngày sao? Sao hôm nay lại trở về đột ngột thế?", bác quản gia ngạc nhiên hỏi.
Lúc này, Tiêu Nhã lại không đủ thời gian để giải thích, vội vàng hỏi: "Bác Phúc, đám người bố cháu đang ở đâu? Cháu có việc gấp cần gặp họ ngay!"
"Ông chủ đang bàn một vụ làm ăn lớn, giờ vẫn ở nước ngoài, tạm thời chưa về được", bác Phúc nói.
"Ở nước ngoài?", Tiêu Nhã khẽ cau mày, thời điểm quan trọng này mà ông chủ nhà họ Tiêu không ở đây, có buồn cười quá không?
Mặc dù, Tiêu Nhã là bà chủ tương lai của nhà họ Tiêu, nhưng bây giờ còn chưa phải, vẫn đang trong thời gian rèn luyện thôi. Tuy rằng mấy năm gần đây Tiêu Nhã đã tiếp nhận và quản lý rất tốt không ít thương vụ của nhà họ Tiêu, nhưng đến lúc mấu chốt thì Tiêu Nhã vẫn còn hơi phụ thuộc vào bố cô ấy, cũng chính là ông chủ của nhà họ Tiêu hiện tại.
Bây giờ, ông chủ nhà họ Tiêu không có ở đây, nhưng lại có chuyện quan trọng thế này, Tiêu Nhã khó tránh khỏi hơi hoảng hốt, lo rằng bản thân mình sẽ không tự xử lý tốt được.
Dù bây giờ vẫn chưa rõ nhà họ Chu và nhà họ Khương đang toan tính chuyện gì, nhưng Tiêu Nhã luôn có một loại trực giác mục tiêu của bọn họ chính là nhà họ Tiêu. Mà nếu lần này nhà họ Tiêu ứng phó không tốt, rất có thể sẽ gặp tổn thất nặng nề hoặc thậm chí dẫn đến diệt vong.
Những vụ làm ăn Tiêu Nhã đã tiếp nhận trước dù có sơ xuất gì thì cũng chỉ tổn thất nhỏ mà thôi, nếu không xong, thì cũng có ông chủ nhà họ Tiêu đỡ đần cho cô ấy, chứ nào có thời khắc nghiêm trọng như này bao giờ.
"Vâng thưa cô chủ, lần này ông chủ đi giải quyết chuyện rất quan trọng với nhà họ Tiêu chúng ta, ông ấy cũng đặc biệt căn dặn khoảng thời gian này không được làm phiền ông ấy, thậm chí điện thoại di động ông ấy hay dùng cũng khóa máy, bây giờ chúng ta không thể liên lạc với ông ấy được đâu. Đúng rồi, ông chủ đã thông báo, tất cả công việc của nhà họ Tiêu trước mắt tạm thời đều giao cho ông hai thay mặt quyết định, rồi mới đến cô chủ", bác Phúc quản gia nói thêm.
"Giao cho ông hai?", Tiêu Nhã khẽ cau mày, mà ông hai này cũng chính là chú hai của Tiêu Nhã, Tiêu Hoa Bân. Người này quả thực có năng lực, nhưng xưa nay lại luôn đối đầu với Tiêu Nhã, hai người không lúc nào hợp tính được.
Khi ông chủ có mặt còn đỡ, Tiêu Nhã cách xa ông ta một chút, nước giếng không phạm nước sông thì chẳng sao, nhưng chuyện này quan trọng như vậy thì không thể nào cách xa ông ta được nữa.
"Ông hai đang ở đâu? Nhanh gọi ông ta đến đây, tôi có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với ông ta, chuyện này liên quan đến tồn vong của nhà họ Tiêu chúng ta đấy", Tiêu Nhã nói.
"Chuyện tồn vong của nhà họ Tiêu?", bác quản gia Phúc nghe vậy sắc mặt lập tức thay đổi.
Tuy tuổi tác Tiêu Nhã không lớn, nhưng những năm gần đây bác Phúc đều nhìn thấy rõ năng lực của cô ấy đến đâu, đương nhiên bác ấy sẽ tin tưởng vào lời của Tiêu Nhã. Bây giờ, vẻ mặt của Tiêu Nhã khi nói ra những lời này là hoàn toàn nghiêm túc, bác ấy bỗng chốc cũng có chút hoảng hốt, chuyện lớn cỡ nào mà có thể uy hiếp được đến tồn vong của quý tộc nhà họ Tiêu cơ chứ?
"Cô chủ đợi chút, tôi lập tức đi gọi ông hai đến ngay!", bác Phúc vừa nói liền vội vã rời khỏi phòng khách.
Tiêu Nhã ngồi xuống hớp một ngụm trà, đi đường cả đêm cũng đã thấm mệt, nhưng chuyện này liên quan đến tồn vong của nhà họ Tiêu, cô ấy không thể nào yên lòng được, nên chẳng dám nghỉ ngơi.
Rất nhanh, bác Phúc đã dẫn một người trung niên cao lớn đến, người này chính là Tiêu Hoa Bân - ông hai nhà họ Tiêu.
"Tiểu Nhã, cháu nói linh tinh gì thế? Nghe được tin từ đâu mà nói nhăng nói cuội vậy hả? Nhà họ Tiêu chúng ta là quý tộc đấy, tầm ảnh hưởng có thế lan đến cả đất nước, dù cho có là quý tộc nhà họ Khương thù hằn thâm sâu với nhà ta cũng không nắm chắc được, ở đâu ra có người có thể khiến nhà họ Tiêu chúng diệt vong chứ?", giọng điệu Tiêu Hoa Bân khó chịu nói.
Bản thân là ông hai nhà họ Tiêu, Tiêu Hoa Bân chủ yếu phụ trách về mảng vũ lực, có thể nói tất cả cao thủ nhà họ Tiêu đều do Tiêu Hoa Bân đào tạo ra và chính ông ta cũng là một cao thủ cực kỳ mạnh mẽ. Cũng vì lẽ đó, từ nhỏ Tiêu Hoa Bân đã có thái độ coi trời bằng vung, vì khi ấy ông ta cũng đã vượt trội hơn hẳn bạn bè cùng trang lứa.
Nhưng khi đối diện với bố của Tiêu Nhã, bởi vì nhiều nguyên nhân mà Tiêu Hoa Bân luôn cực kỳ tin tưởng và nghe lời. Đó cũng là lý do mà ông ta bằng lòng nhường lại vị trí chủ nhà, lui về hậu phương làm người đứng thứ hai của nhà họ Tiêu mà hỗ trợ gia chủ.
Nhưng đối với người kế thừa này, Tiêu Hoa Bân lại không mấy tin tưởng, nguyên nhân cũng rất đơn giản, Tiêu Nhã còn quá nhỏ lại còn là con gái, thậm chí ngón võ cơ bản cũng không ra gì, chẳng qua chỉ khá giỏi về mảng kinh doanh mà thôi.
Người như vậy đến giờ Tiêu Hoa Bân vẫn không yên tâm, kinh doanh không thì có ích gì chứ? Ông ta đã từng gặp rất nhiều người chỉ biết kiếm tiền nhưng sau cùng lại không giữ được của cải.
Suy cho cùng, tiền không thể đấu với quyền, đứng trước sức mạnh và quyền lực tuyệt đối, sức ảnh hưởng của đồng tiền cũng chỉ có thế thôi.
Nghe xong lời nói của Tiêu Hoa Bân, Tiêu Nhã đã dự đoán được từ trước, theo thường ngày Tiêu Nhã sẽ không thèm phản ứng mà xem như không khí, nhưng chuyện lần này quả thật vô cùng quan trọng, Tiêu Nhã cũng không muốn gà nhà đá nhau, nhà họ Tiêu phải đoàn kết để đối chiến bên ngoài mới đúng.
Vì vậy, Tiêu Nhã không những không có nổi giận với lời khiêu khích của Tiêu Hoa Bân mà còn kiên nhẫn giải thích: "Chú hai, chuyện lần này không đơn giản, nó liên quan đến tồn vong của nhà họ Tiêu, cháu mong chú hãy coi trọng một chút. Mới hôm qua, từ một người nọ cháu đã biết được tin. Tối qua, nhà họ Chu, nhà họ Khương và một số thế gia lệ thuộc đã có một cuộc họp cực kỳ quan trọng ở dưới tầng hầm bí mật trong nhà lớn của họ Chu. Cách đây không lâu, lúc cháu đi chơi ở Phụng Thiên còn gặp phải người do nhà họ Khương cử đến với ý đồ bắt cóc cháu. Chú cũng biết, tuy mâu thuẫn giữa nhà họ Tiêu và nhà họ Khương rất gay gắt, nhưng hai bên vẫn chưa làm chuyện gì quá đáng, nên họ không thể nào cả gan đến bắt cóc cháu thế được. Hiện tại, cháu vô cùng nghi ngờ hai nhà quý tộc kia muốn hợp tác ra tay với nhà họ Tiêu chúng ta!"
Tiêu Hoa Bân nghe vậy, ban đầu là sửng sốt, hai nhà quý tộc hợp tác còn bí mật như vậy, nếu trù tính kỹ càng đúng là có thể mang đến tổn thất lớn cho nhà họ Tiêu.
Nhưng mà ngay sau đó, Tiêu Hoa Bân liền bật cười, hài hước nhìn Tiêu Nhã nói: "Tiểu Nhã, cháu còn trẻ vả lại còn là con gái, nhạy cảm như vậy chú cũng hiểu được. Quan hệ làm ăn của nhà họ Khương và nhà họ Chu bao lâu rồi sao chú không biết được? Bọn họ có lẽ chỉ bàn bạc vài vụ làm ăn thôi, liên quan gì đến chuyện hợp tác đối phó họ Tiêu chúng ta chứ?"
Tại biệt thự nhà họ Chu, trong một căn phòng họp bí mật.
Xung quanh chiếc bàn dài có khoảng mười mấy người ngồi kín chỗ.
Ánh đèn mờ ảo, thấy không rõ gương mặt bọn họ.
Họ đi vào đây lại chẳng nói câu nào, mà ngồi xuống im lặng đợi.
Một lúc lâu sau, có một người đi vào cuối cùng, rồi ngồi vào ghế chính.
Ngay lập tức, mười mấy người kia đồng loạt đứng lên, khom lưng với người nọ một cách cực kỳ cung kính.
"Ngồi xuống hết đi".
Người nọ nói, gương mặt lộ ra dưới ánh đèn, rõ ràng là Chu Chính Phi - ông chủ của nhà họ Chu, và là quý tộc đứng đầu trong bốn nhà. Ông ta là một người đàn ông trung niên có ngoại hình bình thường, có quăng vào đám đông cũng không tìm ra. Nhưng mọi người ngồi đây đều biết rõ thân phận của ông ta, nên không ai dám coi ông ta như người bình thường.
Mọi người đều ngồi xuống, nhưng vẫn giữ im lặng, chẳng ai mở miệng trước.
Chu Chính Phi nhìn một ông cụ ngồi cạnh, nói: "Cụ Khương, nếu kế hoạch này là cụ đề ra, và cụ lại là người có vai vế lớn nhất trong đây, nên hay là mời cụ nói trước đi".
Cụ Khương ngồi cạnh khẽ gật đầu, đứng dậy, lộ ra gương mặt, đó đúng là ông chủ của quý tộc họ Khương hiện nay.
Tuy nhà họ Khương là quý tộc có thứ hạng xếp chót, nhưng ra ngoài thì chẳng có thế gia nào sánh bằng. Quý tộc, là dòng dõi đứng đầu có thể ảnh hưởng đến tồn vong của cả đất nước!
"Ông chủ Chu khách sáo quá, tôi chỉ là một ông già gần đất xa trời, lớn tuổi hơn mà thôi, cũng không có bản lĩnh giỏi giang như thế hệ trẻ mấy người. Nhưng nếu là tôi đề ra kế hoạch này, vậy để tôi nói trước đi".
Cụ Khương dừng một lát, rồi nói: "Ở đây, bao gồm nhà họ Chu và nhà họ Khương tôi, phân biệt là quý tộc đứng đầu và đứng cuối trong bốn dòng dõi quý tộc lớn. Ngoài ra, còn có những thế lực phụ thuộc vào hai nhà chúng ta. Tuy họ không bằng quý tộc, nhưng đều là thế gia, cũng có tiếng nói trong thành phố Thiên Kinh. Giờ, chúng ta liên hợp lại với nhau thì chắc tôi cũng không cần phải nói nhiều về sức mạnh ấy đâu nhỉ".
"Bước đầu tiên trong kế hoạch chính là ra tay với mỏ khai thác than của nhà họ Tiêu! Thông qua hai quý tộc lớn và những thế lực phụ thuộc vào hai nhà, phá hủy xung quanh mỏ, khiến nhiều chỉ tiêu của họ không đạt chuẩn. Đến lúc đó, chúng ta tố cáo lên, phối hợp với mạng lưới quan hệ khổng lồ của hai quý tộc lớn, một mẻ chia cắt hết mỏ khai thác than của nhà họ Tiêu! Nó là ngành công nghiệp chính trong sản nghiệp của bọn họ, không có nó, nhà họ Tiêu sẽ tổn thất hơn phân nửa, không đủ để làm chúng ta e ngại nữa. Ý tôi là, sau đó chúng ta dần dần chia cắt hết những sản nghiệp còn lại, rồi tiêu diệt nhà họ Tiêu luôn!"
Cụ Khương nói xong, im lặng nhìn những người đang ngồi xung quanh.
Dù bọn họ không nói gì, nhưng ánh mắt lại khó nén sáng lên. Nhà họ Tiêu là quý tộc đứng thứ hai, sản nghiệp trong tay tất nhiên cực kỳ khổng lồ, đặc biệt là ngành khai thác than.
Tuy ngành đó sẽ bị nhà họ Chu và họ Khương chia chác, nhưng số sản nghiệp còn lại, mấy thế gia ngồi đây chỉ cần “cắn một miếng” thôi đã có thể giúp thực lực của họ tăng lên gấp mấy lần rồi.
Cuộc họp bí mật lần này rõ ràng là một âm mưu nhằm vào nhà họ Tiêu hòng chia cắt ổ bánh lớn này!
Lúc này, trong mắt Khương Thư Nhai ngồi cạnh ông Khương lộ ra vẻ cực kỳ tự tin.
Nhà họ Khương và họ Tiêu thường hay xích mích với nhau, thù hằn chắc phải từ tận thế kỷ trước. Bởi vì hai nhà đều là quý tộc, có sức mạnh khổng lồ, tuy gai mắt, nhưng lại không làm gì được nhau.
Dù sao, nếu thật sự muốn gây tổn hại đến gốc rễ của gia tộc đối phương, thì bên mình cũng sẽ ứa máu, do thực lực của họ rất lớn mạnh.
Cũng vì lý do đó, nên tuy hai nhà gai mắt nhau, không ngừng xảy ra những xích mích nhỏ, nhưng vẫn chưa có hành động lớn nào. Bọn họ còn chưa dám dốc hết của cải để chiến với đối phương đến cùng.
Nhưng lúc này lại khác.
Tuy nhà họ Tiêu đứng thứ hai trong bốn quý tộc lớn, còn nhà họ chỉ đứng thứ tư, nhưng thực tế chênh lệch cũng không lớn, hơn nữa, giờ còn bắt tay với nhà họ Chu xếp thứ nhất.
Với hai quý tộc lớn cùng những thế gia phụ thuộc vào họ, rồi tiến hành kế hoạch này trong âm thầm, tất nhiên là có thể không cần tự bỏ ra vốn liếng mà cũng tiêu diệt được nhà họ Tiêu!
Ngay sau đó, tại căn phòng bí mật này, nhà họ Khương, họ Chu và các thế gia phụ thuộc khác cùng bàn bạc những chi tiết cụ thể trong kế hoạch.
Cùng lúc đó, trong biệt thự nhà họ Chu, Chu Tư Vũ chợt đánh hơi được một chút khác thường.
"Anh, hôm nay có chuyện gì xảy ra vậy? Sao em lại thấy có mấy chiếc xe của gia tộc khác, rồi còn cả của nhà họ Khương đi vào biệt thự nhà mình thế?", Chu Tư Vũ nghi ngờ hỏi.
Chu Kiện - anh hai của Chu Tư Vũ đứng cạnh nghe vậy, sắc mặt chợt thay đổi nói: "Đâu ra mà người nhà họ Khương? Toàn là một số thế gia phụ thuộc vào nhà chúng ta đến đây bàn bạc công việc thôi, không liên quan đến em, em đừng quan tâm nhiều làm gì!"
Chu Kiện nói xong liền nhấc chân vội vàng rời đi lo việc khác.
Chu Tư Vũ đứng tại chỗ hơi nghi ngờ, thử đi tìm trong biệt thự, nhưng lại không tìm được bọn họ.
Chợt, cô ta nghĩ đến một chỗ, có chút không dám tin, nhưng vẫn lén lút đi tới đó.
Biệt thự nhà họ Chu đã được xây dựng từ lâu, nên bên dưới có một cái hầm trú ẩn, mà chỗ đó đã được bọn họ cải tạo lại thành một cái phòng họp dưới lòng đất. Chuyện bình thường sẽ không dùng tới nó, chỉ có những lúc bàn việc cực kỳ quan trọng mới dùng.
Trong ký ức của Chu Tư Vũ, cô ta lớn như vậy rồi, nhưng cũng chỉ thấy căn phòng đó được dùng đến khi nhà họ Chu gặp phải biến động lớn vào mười năm trước.
Một lát sau, Chu Tư Vũ đã đến gần căn phòng họp bí mật dưới lòng đất trong biệt thự nhà họ Chu, quả nhiên phát hiện có người đứng gác.
"Đâu ra mà chỉ có nhà mình với mấy thế gia phụ thuộc? Đây rõ ràng là người nhà họ Khương, nhà mình với nhà họ Khương có quan hệ thân thiết như vậy từ lúc nào thế?"
Chu Tư Vũ lẩm bẩm, lòng đầy khó hiểu.
Hai nhà đều là quý tộc, tuy không xích mích căng thẳng như với nhà họ Tiêu, nhưng bình thường cũng rất ít qua lại, thuộc kiểu nước giếng không phạm nước sông. Mà hôm nay, lại thân thiết gần gũi đến nỗi bàn bạc công việc trong căn phòng họp dưới lòng đất quan trọng của nhà mình, còn bí mật như thế nữa chứ.
Chu Tư Vũ gãi đầu, nghĩ mãi không ra là chuyện gì quan trọng đến nỗi khiến hai quý tộc lớn liên hợp lại, mà còn bàn bạc trong âm thầm nữa.
Mặc dù muốn đi sang nghe lén, nhưng mấy tay vệ sĩ tinh anh của gia tộc chắc chắn sẽ không cho. Chu Tư Vũ nhìn một lát chẳng tìm được cơ hội nào, đành rời khỏi đây.
Lên mặt đất lại, Chu Tư Vũ như chợt nghĩ ra điều gì, cách đây không lâu hình như Tiêu Nhã có nói người nhà họ Khương đột nhiên cả gan muốn bắt cóc cô ấy.
"Lẽ nào nhà họ Chu và nhà họ Khương tính bắt tay nhau đối phó nhà họ Tiêu?", Chu Tư Vũ càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này.
Cô ta và Tiêu Nhã cũng thân với nhau từ nhỏ, Chu Tư Vũ cũng từng muốn hai nhà bắt tay với nhau, nhưng bất lực là dù cô ta thuộc dòng chính, nhưng lại là con gái út, trước cô còn có mấy người anh trai. Từ bé đến lớn, Chu Tư Vũ hoàn toàn chẳng có quyền lên tiếng nào cả.
Chu Tư Vũ nghĩ vậy bèn quyết định giúp Tiêu Nhã một tay, vội vàng lén lút đi về phòng, gọi điện cho Tiêu Nhã.
Chương 552: Không đúng
"Cái gì? Nhà họ Chu và họ Khương cùng một số thế gia phụ thuộc đang bí mật họp ở nhà cậu à?"
Tiêu Nhã vừa nhận được điện thoại của Chu Tư Vũ đã kinh ngạc bật thốt lên.
Chu Tư Vũ ở đầu bên kia nhỏ giọng nói: "Suỵt! Cậu nói nhỏ thôi, tớ lén báo với cậu đó, cậu đừng nói là do tớ nói cho cậu biết nha. Không thì mấy người trong nhà mà biết, tớ sẽ bị phạt vì tội phản bội gia tộc đấy, vậy thì tớ chết chắc luôn!"
Tiêu Nhã bình tĩnh lại, đương nhiên tin Chu Tư Vũ, cô ta được xem như một trong số bạn bè ít ỏi thật lòng với nhau của Tiêu Nhã.
"Cậu yên tâm đi Tư Vũ, tớ sẽ không nói ra đâu. Cậu kể lại rõ cho tớ biết đi", Tiêu Nhã nói. Trong lòng hơi hoảng, lúc ở thành phố Phụng Thiên, nhà họ Khương cả gan bắt cóc cô là đã có điềm rồi, giờ lại còn xảy ra chuyện như vậy nữa.
Chu Tư Vũ thoáng yên tâm lại, vội nói: "Hôm nay, tớ chợt phát hiện mấy chiếc xe đang âm thầm đỗ ở trong sân lớn biệt thự nhà tớ. Trong một chiếc đó hình như có người của nhà họ Khương, nên tớ mới nghi ngờ. Nhưng hỏi anh hai thì anh ấy lại không chịu nói cho tớ biết. Sau đó, tớ phát hiện họ trong căn phòng họp bí mật dưới hầm trú ẩn. Căn phòng này chỉ khi nào bàn bạc chuyện quan trọng mới dùng đến thôi. Hơn nữa, đây là lần đầu tiên tớ thấy nhà họ Khương thân thiết với nhà mình như vậy, nên mới nghi. Tớ bèn cảm thấy rất có khả năng là liên quan đến nhà họ Tiêu của cậu, còn lại thì tớ không biết. Tớ phải cúp máy đây, để tránh bị phát hiện, tự cậu cẩn thận chút nhé".
Chu Tư Vũ nói xong thì vội cúp điện thoại.
Tiêu Nhã ở đầu bên kia để điện thoại xuống, mặt mày hiện lên vẻ nghi hoặc.
Đầu tiên, với quan hệ của mình và Chu Tư Vũ, Tiêu Nhã cảm thấy Tư Vũ không cần thiết phải lừa cô ấy, vậy thì, lời cô ta nói chắc chắn là thật.
Theo lẽ này, sự việc sẽ gay go rồi. Phải biết rằng, quan hệ giữa hai nhà họ Khương và Chu vẫn không mặn không nhạt, giờ lại đột nhiên thân thiết, vậy chắc chắn có âm mưu lớn nào đó, mà còn giấu con dòng chính như Chu Tư Vũ thì rất có thể là đề phòng cô ta biết rồi báo tin cho Tiêu Nhã.
Cộng thêm sự khác thường gần đây của nhà họ Khương, dám phái người đến bắt cóc mình, Tiêu Nhã lại càng cảm thấy nhà họ Chu và họ Khương cùng những thế gia phụ thuộc kia đang âm mưu việc gì đó để đối phó nhà họ Tiêu.
"Tuy nhà họ Tiêu và họ Khương gai mắt nhau, nhưng thực lực lại không xê xích gì mấy, vẫn chỉ đụng độ ở mức độ nhỏ, không dám bỏ vốn liếng đấu tay đôi với nhau. Giờ có nhà họ Chu - quý tộc đứng đầu tham gia vào, thế cân bằng sẽ lập tức bị phá vỡ, nhà mình có khả năng sẽ gặp nguy hiểm".
Tiêu Nhã lẩm bẩm, trong lòng hoảng loạn lo sợ, vội vàng dọn dẹp rồi đi ra khỏi khách sạn.
"Cô chủ, cô có gì dặn dò ạ?", vệ sĩ thấy Tiêu Nhã thì kính cẩn hỏi.
"Thông báo xuống, mọi người lập tức lên đường trở về nhà họ Tiêu với tôi trong đêm, sắp xảy ra chuyện lớn rồi!", Tiêu Nhã ra lệnh.
"Vâng!", vệ sĩ cúi đầu đáp.
Tức thì, mấy chiếc xe của Tiêu Nhã và vệ sĩ xuất phát trong đêm, phóng về nhà chính của nhà họ Tiêu.
Cùng lúc đó, nhà họ Vương đã tập hợp mười mấy cao thủ, mặc đồ thường đi tới khách sạn Lâm Hàn đang ở.
Trước lúc xuất phát, bọn họ đã điều tra kỹ bày trí cụ thể trong phòng Lâm Hàn và kết cấu toàn bộ khách sạn, có thể nói là nắm rõ nơi đó như lòng bàn tay.
Cao thủ chân chính, không chỉ giỏi võ mà còn phải gồm cả đầu óc tính toán kế hoạch hành động, phần trăm thắng và sự bình tĩnh để giải quyết tình huống.
"Bây giờ còn chưa tới lúc, theo kế hoạch thì chia nhau vào khách sạn thuê phòng, đợi đến lúc hẹn rồi bắt đầu hành động", một người trong đám nhỏ giọng nói.
Mười mấy người bên cạnh im lặng gật đầu đáp.
Sau đó, bọn họ lập tức chia nhau ra, người trước người sau đi đến quầy tiếp tân.
Họ đã đặt phòng trước hết rồi, giờ chỉ cần vào ở thôi.
Làm thế là vì đảm bảo kế hoạch thành công, không xảy ra sơ suất gì.
Theo tư liệu thì mục tiêu lần này họ ám sát tên là Lâm Hàn, khá giỏi võ, nên hiển nhiên không phải người thường.
Tuy mười mấy người này đều tự tin với bản lĩnh của mình, cùng ra tay đối phó Lâm Hàn quả thật là dễ như trở bàn tay. Nhưng vì đảm bảo không phát sinh chuyện gì một lần giải quyết luôn, nên mới mất nhiều thời gian như vậy.
Một lát sau, bọn họ đã vào phòng ở. Tuy mười mấy cái phòng kia nhìn thì chẳng theo quy tắc nào, đều cách phòng Lâm Hàn xa có gần có. Nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện chúng lại bao vây lấy phòng anh, chặn hết các lối thoát.
Làm vậy, thứ nhất là có thể giám sát hướng đi của Lâm Hàn, chỉ cần anh rời khỏi phòng, đương nhiên sẽ đi ngang qua mười mấy căn phòng kia, rồi bị họ phát hiện, bởi thế biết được anh đi đâu.
Thứ hai là vì khi hành động, để tránh anh chạy trốn. Dù sao, nơi này cũng là khách sạn năm sao, có rất nhiều bảo vệ, còn gần sở cảnh sát. Nếu không thể nhanh tay giết chết Lâm Hàn, thì có khả năng sẽ kéo theo vô số rắc rối.
Khi mười mấy người này đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ yên lặng chờ đợi thời điểm tốt nhất để cùng hành động thì nhân vật chính đã tắm xong, và nằm nghỉ ngơi trên giường.
Sau khi đi chơi với Tiêu Nhã cả ngày, Lâm Hàn đã hiểu được ý định của cô ấy, hiển nhiên cô đã thật lòng coi anh như một người bạn, nhưng lại chấm dứt mối quan hệ của hai người. Lâm Hàn muốn nhờ tình bạn này để mượn tay nhà họ Tiêu đối phó nhà họ Khương nhằm lấy lại 100 tỷ kia là gần như không có khả năng. Anh phải nghĩ cách khác thôi.
Chỉ là giống như lời Trương Thiên Sơn nói, muốn đối phó với con quái vật quý tộc có thể ảnh hưởng đến tương lai đất nước thì sao có thể dễ dàng như vậy được.
Mọi âm mưu quỷ kế đều chỉ là thùng rỗng kêu to trước mặt sức mạnh tuyệt đối.
Lâm Hàn suy nghĩ cả buổi vẫn chưa nghĩ ra được kế hoạch nào đối phó được nhà họ Khương.
Anh thở dài, có chút không cam tâm, lời hứa một tuần với Khương Thư Nhai chỉ còn lại hai ngày. Nếu trong hai ngày này, Lâm Hàn vẫn chưa nghĩ ra cách nào thì lần hành động này không chỉ coi như thất bại, mà ba công ty dưới tay mình còn có thể phá sản, và cũng mất đi cái thân phận người thừa kế nhà họ Lâm.
Nếu lần này mà thất bại, đồng nghĩa với việc Lâm Hàn sẽ mất hết tất cả mọi thứ!
Suy nghĩ một lát, anh có hơi bất lực, hôm nay cũng tối rồi, chỉ đành chờ ngày mai dậy liên lạc với đám đàn em và Trương Thiên Sơn xem có cách nào không.
Mà cùng lúc đó, trong một căn phòng tại khách sạn.
Nhan Thành về phòng, đưa một tờ danh sách cho Ngô Xuyên, nói: "Anh Xuyên, tôi đã dựa theo lời anh liệt kê ra danh sách những người vừa vào ở từ chỗ quầy tiếp tân. Tôi nhìn thì thấy không có vấn đề gì hết, vẫn giống như bình thường".
Ngô Xuyên gật đầu, nhận lấy danh sách đọc, cũng không phát hiện vấn đề nào, đang chuẩn bị đặt sang bên cạnh thì chợt nghĩ tới điều gì, nhíu mày, cẩn thận đọc lại.
"Không đúng, mau gọi mấy người Tôn Hàn Các đến đây!", Ngô Xuyên đột nhiên nói.
Chương 553: Ám sát và phục kích
Trong phòng của khách sạn.
Đám người Tôn Hàn Các cũng vừa tới.
"Xảy ra chuyện gì à?", Tiểu Đông hỏi.
Ngô Xuyên cầm danh sách những người vào thuê phòng hôm nay cho Tiểu Đông, nói: "Đây là danh sách khách thuê phòng hôm nay mà tôi bảo Nhan Thành lấy tới, từ ngày cậu Lâm vào ở thì ngày nào cũng kiểm tra, nhưng nay hình như lại có chút vấn đề".
Tiểu Đông gật đầu, nhìn kỹ lại. Danh sách trông như chẳng có gì lạ, vẫn giống như mọi ngày, số người và lượt vào đều nằm trong phạm vi bình thường.
Nhưng ngay sau đó, Tiểu Đông đã nhận ra sự khác thường.
"Có giấy bút không?", Tiểu Đông hỏi.
Nhan Thành đứng cạnh vội đi tìm giấy bút đưa cho Tiểu Đông.
Tiểu Đông nhận lấy rồi bắt đầu vẽ vị trí những người vào thuê phòng hôm nay.
Chẳng bao lâu sau, Tiểu Đông đã vẽ xong, rồi đặt lên bàn cho mọi người cùng xem, không ngờ lại là bố cục 3D của các phòng trong khách sạn. Mà trong đó, có mười mấy căn bị anh ta đánh dấu.
"Mười mấy người mới vào này không thể nào là ngẫu nhiên được. Mọi người nhìn này, đây là phòng cậu Lâm, còn mười mấy căn phòng của bọn họ...", Tiểu Đông chỉ vào giấy nói.
Nhan Thành nhìn một lát rồi cũng nhận ra điều khác thường, ban nãy trên danh sách còn nhìn không ra, nhưng giờ ở trên sơ đồ lại thấy rất rõ ràng. Mười mấy người vừa vào thuê phòng đã bao vây lấy phòng Lâm Hàn, chặn hết các lối thoát.
"Xem ra có người sắp ra tay với anh Hàn rồi", Ngô Xuyên nhíu mày nói: "Lẽ nào là người của nhà họ Khương kia không chờ nổi nên định ra tay với anh ấy ư?"
Tiểu Đông cũng cau mày, nói: "Chắc không phải đâu, tuy đám người kia đều là cao thủ, sắp xếp bố cục khá đó, nhưng lại có chút đơn giản. Nếu là người của nhà họ Khương kia, hẳn sẽ không làm thế, còn cụ thể là ai thì tối nay nhìn xem sẽ biết thôi".
Nhan Thành vẫn không hiểu, hỏi: "Giờ trời cũng tối rồi, chúng ta không nhanh chân qua đó giúp à? Lỡ bọn họ làm anh Hàn bị thương thì sao?"
Tiểu Đông cười, đáp: "Tuy bọn họ không lợi hại đến đâu, nhưng cũng được xem như tay lão luyện. Giờ, vẫn chưa đi ngủ hay vừa mới ngủ, nên chắc chắn không phải cơ hội tốt để ra tay".
Nhan Thành đau đầu, vẫn cứ cảm thấy khó hiểu, vậy chẳng lẽ phải đợi đến nửa đêm?
Sau đó, Ngô Xuyên, Nhan Thành và đám người Tôn Hàn Các bèn yên lặng ngồi chờ trong phòng, cử hai người thay phiên nhau đi kiểm tra một vòng. Làm vậy có thể tránh cho Lâm Hàn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cũng không rút dây động rừng, khiến đám sát thủ kia phát hiện mình đã bị lộ.
Dù sao, giờ mấy tên sát thủ kia đang chia nhau ở trong mười mấy căn phòng, đám Ngô Xuyên mà tùy tiện ra tay tuy có thể khiến Lâm Hàn thoát khỏi nguy hiểm, nhưng khó đảm bảo bắt hết được đám người đó. Dù gì bọn họ cũng ở rất rải rác, chỉ xét số tầng đã chia làm 5 tầng rồi, nên rất khó một mẻ tóm hết được bọn họ.
Nếu dám đến ám sát Lâm Hàn, thì nhất định phải tóm lại hết, không để tên nào thoát!
Thời gian nhanh chóng đến khuya.
Ngô Xuyên và đám Tôn Hàn Các vẫn mặt mày bình tĩnh, chẳng có gì là lo lắng.
Nhưng Nhan Thành bên cạnh lại có chút ngồi không yên, do dự một lát, rồi hỏi: "Chúng ta vẫn chưa hành động à? Giờ đã nửa đêm rồi, lỡ đám sát thủ kia đột nhiên ra tay mà chúng ta không đến kịp thì sao?"
Ngô Xuyên cười, vỗ vỗ Nhan Thành, ý bảo cậu ta ngồi xuống, nói: "Yên tâm đi, đám sát thủ kia không gà như vậy, nửa đêm không phải là lúc tốt nhất để ra tay. Bọn họ không ngu, hơn nữa, với bản lĩnh của anh Hàn, chúng ta chắc chắn sẽ đến kịp".
Nhan Thành nghe vậy, vẫn chẳng hiểu nổi cái cơ hội ra tay tốt nhất kia.
Tiểu Đông bên cạnh cũng mở miệng nói: "Đúng thế, theo lý thuyết, cơ hội tốt nhất để ra tay là gần sáng, khi ấy là lúc chúng ta mệt mỏi nhất, nên sự cảnh giác cũng ít đi. Nhưng để đề phòng có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, chúng ta cũng nên chuẩn bị một chút".
Ngô Xuyên nghe thế, gật đầu.
Sau đó, cả đám bắt đầu chuẩn bị, phân ra mấy người trở về những căn phòng gần với Lâm Hàn nhất, nửa còn lại đi đến mấy cái lối thoát núp, tới lúc đó có thể ngăn cản bọn chúng chạy trốn, nhất thiết phải bắt hết lại.
Hai tiếng sau, cửa phòng của mười mấy tên sát thủ kia đồng loạt mở ra, bắt đầu hành động!
Sau khi đi ra ngoài, bọn chúng đều mỗi người đi một nẻo, nhưng điểm cuối lại cùng hướng về phòng của Lâm Hàn.
Nhưng bọn chúng vừa mới tập hợp ở tầng của Lâm Hàn thì mấy tên đi đầu chợt dừng lại.
"Tam Ca, sao thế?", một tên sát thủ đi đằng sau hỏi.
"Không đúng", tên sát thủ đi đầu cau mày đáp.
Lúc này, đám sát thủ còn lại cũng phát hiện ra sự khác thường.
Tuy lúc này là gần sáng, nhưng đây là khách sạn 5 sao, luôn có nhân viên phục vụ 24/24, nhưng giờ lại im ắng một cách đáng sợ và khác thường.
Bấy giờ, một giọng nói vang lên từ đằng trước.
"Khá đấy chứ, còn có thể nhận ra được không thích hợp, chỉ là hơi chậm".
Mười mấy tên sát thủ nhìn sang, chợt thấy đằng trước xuất hiện bốn năm người.
Cùng lúc đó, đằng sau bọn họ cũng xuất hiện bốn năm người nữa.
Xem ra, những người kia đã chờ ở đây từ lâu. Mấy tên sát thủ vốn đến ám sát người khác, nhưng thực tế đã tiến vào bẫy rập, không lối thoát.
Ai trong bọn chúng cũng bất ngờ, kế hoạch của họ rất bí mật, ngoài người mình ra thì hoàn toàn không ai biết đến nó. Nói cách khác, những người kia đã tự phát hiện ra, quả thật là có chút lợi hại.
Với tình hình như bây giờ, đám sát thủ cũng hiểu được, những người kia không phải là người bình thường, không thì chẳng thể nào phát hiện ra kế hoạch hết sức bí mật của bọn họ cả. Giờ họ đang ở trên hành lang, đằng trước hay đằng sau đều có người, không còn lối thoát nào nữa. Nhưng mười tên sát thủ kia cũng chẳng lo sợ, họ tự tin với thực lực của mình, mỗi người chấp mười người bình thường cũng không thành vấn đề, huống chi bọn họ còn chiếm ưu thế về số lượng?
"Bọn mày rất cảnh giác, cả cái chỗ phục kích cũng khá đó, nhưng bọn mày sẽ không nghĩ rằng với số lượng chưa tới mười người kia có thể đối phó với mười mấy người bọn tao đấy chứ? Cho rằng chúng tao là tay đấm bình thường chắc?", tên dẫn đầu được gọi là Tam Ca cười nói.
Ngô Xuyên lại chẳng quan tâm, chỉ thầm nghĩ nhanh chóng tóm gọn đám sát thủ này lại. Sau đó làm rõ đám người này rốt cuộc là ai.
Còn bên phía Tiểu Đông, anh ta lại chẳng coi đám sát thủ ấy là cái đinh gì. Bản thân là người của Tôn Hàn Các, đi theo Lâm Hàn nên cao thủ nào mà chưa từng gặp, trước giờ vẫn chưa biết sợ là gì.
"Ra tay!"
Tên dẫn đầu ra lệnh, mười mấy tên sát thủ đồng loạt xông về phía phòng của Lâm Hàn.
Tuy bọn họ rất tự tin với khả năng của mình, nhưng khi hành động vẫn chọn cách an toàn nhất, mười mấy người cùng xông về một hướng, rõ ràng là muốn dựa vào ưu thế về số đông giải quyết bốn năm người Ngô Xuyên trước. Chỉ cần nhanh chóng hạ gục bọn họ là có thể đối phó những người còn lại một cách dễ dàng. Cho dù xảy ra chuyện gì thì cũng xông ra được một lối thoát, có cơ hội chạy đi.
Trong phút chốc, hai bên đã xông vào đánh nhau...
Chương 554: Tính món nợ nhỏ trước đi
Nhận ra kế muốn lấy nhiều đánh ít của đám người này, Ngô Xuyên cười lạnh.
"Thật sự nghĩ lấy số đông thì có thể đánh bại bọn tao?"
Nói xong, Ngô Xuyên vung tay lên, đám người Tôn Hàn Các phía sau lập tức xông lên.
Lần này, Lâm Hàn đến thành phố Thiên Kinh chỉ dẫn theo Ngô Xuyên, Nhan Thành và mấy người của Tôn Hàn Các, đám thuộc hạ đắc lực kia của Ngô Xuyên cũng không có đi theo, vì thế ở đây chỉ có tinh anh trong tinh anh. Mỗi một người bước ra đều là cao thủ siêu đẳng!
Một mình Nhan Thành đi đầu xông lên trước, nhanh như cắt đạp mạnh một cước về phía ba tên sát thủ kia.
"Rắc rắc!", tiếng giòn giã vang lên.
Hai trong ba tên sát thủ nứt xương đầu gối ngã lăn ra đất, tên còn lại tránh được kịp thời nhưng cũng đã để mất thế chủ động.
Lúc này, đám người Tôn Hàn Các mới bắt đầu ra tay.
Mấy gã này tuy là cao thủ của nhà họ Vương, nhưng khi đối mặt với đám Ngô Xuyên và Tôn Hàn Các thì vẫn chưa đủ trình.
Hơn nữa, đám Ngô Xuyên và Tôn Hàn Các đã theo Lâm Hàn "chinh chiến" bao lâu nay, kinh nghiệm đầy mình nên sẽ không nương tay.
Hai bên vừa giao chiến đã thấy cao thấp rõ ràng.
Bên đám người sát thủ tuy có lợi thế về số đông, nhưng vừa sáp vào không lâu đã ngã gục một phần ba. Còn bên Ngô Xuyên thì vẫn chưa mất một người, cùng lắm chỉ bị thương nhẹ, vốn chẳng ảnh hưởng chút nào đến sức chiến đấu.
Trong phút chốc, gã cầm đầu băng sát thủ cũng đã nhận ra được khác biệt, cứ tiếp tục như vậy, cả băng sát thủ bọn họ sẽ phải đo sàn tại đây!
"Đừng ham chiến, nhanh chia ra trốn đi, chạy được người nào hay người đó!", gã cầm đầu gằn giọng ra lệnh.
Mấy gã sát thủ còn lại nghe vậy đồng loạt gật đầu, lập tức tìm đường chạy, cứ tiếp tục thế này lực lượng chiến đấu nòng cốt của nhà họ Vương sẽ bị diệt sạch mất.
Mấy gã sát thủ này đưa ra phán đoán vô cùng nhanh chóng và chính xác, tuy nhiên đứng trước sức mạnh khủng bố này, hết thảy mọi cố gắng đều vô ích.
Lúc này, những người đứng cạnh Nhan Thành cũng đã vọt đến chặn hết đường lui của đám sát thủ.
Cùng lúc đó, những thành viên Tôn Hàn Các còn ở sau lưng Ngô Xuyên cũng đã đề phòng đám sát thủ kia chạy trốn, bọn họ nhanh chóng vọt qua bắt gọn cả lưới!
"Một tên cũng đừng hòng thoát, bắt hết lại, nếu dám chống cự thì đập gãy chân hết cho tôi!", Nhan Thành lạnh lùng nói.
Tức thì, tất cả người của Tôn Hàn Các đều xông vào đám sát thủ.
Những sát thủ vốn đã dày dặn kinh nghiệm kia lúc này lại chợt hốt hoảng, từ trước đến giờ bọn họ chưa ở trong tình cảnh này bao giờ, cũng chưa phải đối đầu với kẻ địch mạnh đến vậy.
Bọn họ không hề nghi ngờ lời nói của Nhan Thành, khi mới bắt đầu va chạm, phía bọn họ đã biết lành ít dữ nhiều, hơn nữa đối phương không chỉ có thực lực khủng khiếp mà ra tay còn rất tàn nhẫn, hoàn toàn không nương tay chút nào, cũng không chừa cho bọn họ bất kỳ cơ hội nào.
Gã cầm đầu băng sát thủ có chút không cam lòng, dù sao bọn họ cũng là lực lượng chiến đấu nòng cốt của nhà họ Vương, gã ta không muốn nhìn thấy cảnh cả băng đều bị diệt sạch, gã ta nói: "Chúng tôi đầu hàng, xin mọi người đừng đánh nữa!"
"Tam Ca, sao chúng ta đầu hàng được chứ?"
"Tôi không muốn đầu hàng, tôi không muốn chịu nỗi nhục này!"
"Thà chết chứ không chịu nhục!"
"Tam Ca, từ khi nào mà anh biến thành người như thế?"
"..."
Số lượng sát thủ ít ỏi còn đứng được hoang mang khó hiểu, không muốn đầu hàng chút nào cả.
Gã sát thủ được gọi là Tam Ca ôm đầu vẻ mặt đầy buồn bã, gã ta có bao giờ muốn đầu hàng đâu? Có khi nào mà sợ chết chứ? Tất cả cũng chỉ vì đám cao thủ mà nhà họ Vương đã dốc hết tài lực nuôi dưỡng và đào tạo nhiều năm mà thôi!
Nếu tối nay, tất cả sát thủ này đều gục ngã thì cũng đồng nghĩa nhà họ Vương sẽ toang, gã ta thật sự không muốn nhìn thấy cảnh tượng đó!
"Sao hả? Không nghe lời tôi nữa sao? Đầu hàng cho tôi!", gã sát thủ được gọi là Tam Ca ra lệnh mà không giải thích gì thêm.
Mấy gã sát thủ còn lại nghe thế dù không cam lòng, nhưng trọng lượng của người tên Tam Ca này trong lòng bọn họ rất lớn, bọn họ đành lần lượt buông hết vũ khí trên tay xuống, không chống cự nữa.
Nhan Thành và Ngô Xuyên thấy vậy cũng không mấy để ý, một khi kế hoạch của bọn họ thành công, điều đang đợi đám sát thủ này chỉ có cái chết hoặc là đầu hàng, những người như này bọn họ đã gặp nhiều rồi.
"Bắt hết lại đi!", Ngô Xuyên ra lệnh.
Người của Tôn Hàn Các tiến lên nhanh chóng trói hết mấy gã sát thủ lại, để tránh cho bọn họ lại trở quẻ hoặc chạy trốn, kể cả những gã sát thủ đã bị thương nặng nằm dưới đất cũng không bỏ qua người nào.
"Thưa không một tên nào trốn cả, toàn bộ đều ở đây!", người của Tôn Hàn Các báo cáo.
Lúc này, cửa phòng của Lâm Hàn mở ra.
Thật ra, ngay lúc Ngô Xuyên đụng độ với đám sát thủ này thì Lâm Hàn cũng đã biết, anh chỉ không muốn đi ra gây thêm phiền cho đám người Ngô Xuyên, vì thế đã yên lặng ngồi trong phòng chờ đám người Ngô Xuyên và Nhan Thành giải quyết cho xong thôi.
Ra khỏi nhà chắc hẳn sẽ phải cảnh giác hơn, vả lại chuyến đi đến thành phố Thiên Kinh lần này vô cùng nguy hiểm, Lâm Hàn sao ngủ say được.
Thấy Lâm Hàn đi ra, Ngô Xuyên vội đi đến trước mặt anh, nói: "Anh Hàn, mười mấy tên này đều là sát thủ tới ám sát anh, hiện tại đã bắt gọn, không thoát được tên nào!"
Lâm Hàn khẽ gật đầu, hỏi: "Tôi biết rồi, khả năng của mấy tên này đến đâu?"
"Cũng không tệ lắm, các mặt cũng khá, chắc chắn đã được huấn luyện chuyên nghiệp rồi, không thua kém cao thủ bao nhiêu", Ngô Xuyên trả lời.
Lâm Hàn nghe vậy gật đầu, cũng nắm được kha khá thực lực đối phương.
Bước đến trước mặt đám sát thủ, Lâm Hàn lạnh lùng hỏi: "Nói cho tôi biết, mấy người được ai cử đến?"
Mười mấy gã sát thủ nghe thế thì lần lượt ngoảnh mặt sang một bên làm ngơ Lâm Hàn, từ chối trả lời câu hỏi của anh.
Nhan Thanh đi đến cạnh Lâm Hàn, nói: "Anh Hàn, không thì để tôi dẫn đám người này đi dạy dỗ một lát, bảo đảm miệng có cứng đến đâu thì cũng sẽ nói ra thôi!"
Lâm Hàn lại khoác tay, anh nhận thấy mấy tên này khá cứng đầu, tuy rằng cách của Nhan Thành cũng có thể hỏi ra được chút chuyện nhưng chắc hẳn sẽ phí rất nhiều công sức, mà đương nhiên mấy tên sát thủ này sẽ không còn lành lặn được.
Nhưng, những chuyện này cũng không quan trọng với Lâm Hàn đến vậy. Ở thành phố Thiên Kinh, thù hằn với Lâm Hàn đến mức cử sát thủ đến không nhà họ Vương thì cũng là nhà họ Khương.
Đầu tiên, người của nhà họ Khương thì không yếu như này, hơn nữa bây giờ còn cách ngày mà Khương Thư Nhai giao ước với Lâm Hàn một ngày rưỡi, lúc này không cần phải cử sát thủ đến làm gì, rõ ràng là người của nhà họ Vương rồi.
"Không ngờ tới cậu Vương gì đó cũng ác ghê, tôi chỉ qua lại hơi thân với Tiêu Nhã mà anh ta theo đuổi thôi, thế mà đã cử sát thủ đi lấy mạng tôi rồi, quá quắt thật!", Lâm Hàn hờ hững nói.
Những gã sát thủ kia nghe thấy Lâm Hàn đã đoán ra, trong lòng tất cả đều giật thót, nhưng bên ngoài giả vờ như không sợ hãi gì cả.
Nhưng, họ lại không biết Lâm Hàn đã nhìn ra được đôi điều.
"Nhan Thành, cậu cử vài người canh giữ đám người này cho kỹ, tôi sẽ xử lý bọn họ sau. Sau đó, cử vài người đi điều tra thông tin của nhà họ Vương, nếu nhà họ Vương này cứ không biết tốt xấu như thế thì gặp bọn họ tính sổ thôi!"
Chương 555: Ông hai nhà họ Tiêu
Trời vừa sáng, mười mấy sát thủ nhà họ Vương đã bị đám người Tôn Hàn Các chuyển đi.
Sau đó thì đám Ngô Xuyên lập tức đi điều tra thông tin về nhà họ Vương.
Lâm Hàn ngồi ngắm ánh mặt trời vừa lên, nhưng nét mặt anh có hơi lạnh nhạt. Nếu nhà họ Vương này cứ hiếp người quá đáng, Lâm Hàn cũng không ngại lãng phí một ít thời gian nhạy cảm này để dọn sạch một nhà họ Vương.
Cùng lúc đó, trước cổng lớn nhà họ Tiêu, một trong mấy chiếc xe vừa chạy xuyên đêm về nhà chính họ Tiêu có Tiêu Nhã ngồi trong đấy.
"Cô chủ, cô đã về rồi!"
Người gác cổng vừa mở cửa vừa chào hỏi. Mặc dù Tiêu Nhã còn trẻ nhưng những việc cô ấy làm mấy năm qua không kém một ai, có vài người nhà họ Tiêu đã dần dần chấp nhận người thừa kế, người sẽ đảm đương vị trí bà chủ nhà họ Tiêu này.
Tiêu Nhã khẽ gật đầu, coi như là chào hỏi, thấy cửa cổng vừa mở liền đạp chân ga chạy nhanh vào nhà chính nhà họ Tiêu.
Mặc dù nói là nhà chính nhưng thực tế đã được xây dựng và mở rộng thành một trang viên. Diện tích ở đây cực lớn, Tiêu Nhã đạp chân ga phải tầm 7 - 8 phút mới chạy đến trung tâm.
Xuống xe, Tiêu Nhã định lên lầu của ông chủ nhà họ Tiêu, thì gặp phải quản gia.
"Cô chủ, không phải cô nói sẽ nghỉ ngơi thêm vài ngày sao? Sao hôm nay lại trở về đột ngột thế?", bác quản gia ngạc nhiên hỏi.
Lúc này, Tiêu Nhã lại không đủ thời gian để giải thích, vội vàng hỏi: "Bác Phúc, đám người bố cháu đang ở đâu? Cháu có việc gấp cần gặp họ ngay!"
"Ông chủ đang bàn một vụ làm ăn lớn, giờ vẫn ở nước ngoài, tạm thời chưa về được", bác Phúc nói.
"Ở nước ngoài?", Tiêu Nhã khẽ cau mày, thời điểm quan trọng này mà ông chủ nhà họ Tiêu không ở đây, có buồn cười quá không?
Mặc dù, Tiêu Nhã là bà chủ tương lai của nhà họ Tiêu, nhưng bây giờ còn chưa phải, vẫn đang trong thời gian rèn luyện thôi. Tuy rằng mấy năm gần đây Tiêu Nhã đã tiếp nhận và quản lý rất tốt không ít thương vụ của nhà họ Tiêu, nhưng đến lúc mấu chốt thì Tiêu Nhã vẫn còn hơi phụ thuộc vào bố cô ấy, cũng chính là ông chủ của nhà họ Tiêu hiện tại.
Bây giờ, ông chủ nhà họ Tiêu không có ở đây, nhưng lại có chuyện quan trọng thế này, Tiêu Nhã khó tránh khỏi hơi hoảng hốt, lo rằng bản thân mình sẽ không tự xử lý tốt được.
Dù bây giờ vẫn chưa rõ nhà họ Chu và nhà họ Khương đang toan tính chuyện gì, nhưng Tiêu Nhã luôn có một loại trực giác mục tiêu của bọn họ chính là nhà họ Tiêu. Mà nếu lần này nhà họ Tiêu ứng phó không tốt, rất có thể sẽ gặp tổn thất nặng nề hoặc thậm chí dẫn đến diệt vong.
Những vụ làm ăn Tiêu Nhã đã tiếp nhận trước dù có sơ xuất gì thì cũng chỉ tổn thất nhỏ mà thôi, nếu không xong, thì cũng có ông chủ nhà họ Tiêu đỡ đần cho cô ấy, chứ nào có thời khắc nghiêm trọng như này bao giờ.
"Vâng thưa cô chủ, lần này ông chủ đi giải quyết chuyện rất quan trọng với nhà họ Tiêu chúng ta, ông ấy cũng đặc biệt căn dặn khoảng thời gian này không được làm phiền ông ấy, thậm chí điện thoại di động ông ấy hay dùng cũng khóa máy, bây giờ chúng ta không thể liên lạc với ông ấy được đâu. Đúng rồi, ông chủ đã thông báo, tất cả công việc của nhà họ Tiêu trước mắt tạm thời đều giao cho ông hai thay mặt quyết định, rồi mới đến cô chủ", bác Phúc quản gia nói thêm.
"Giao cho ông hai?", Tiêu Nhã khẽ cau mày, mà ông hai này cũng chính là chú hai của Tiêu Nhã, Tiêu Hoa Bân. Người này quả thực có năng lực, nhưng xưa nay lại luôn đối đầu với Tiêu Nhã, hai người không lúc nào hợp tính được.
Khi ông chủ có mặt còn đỡ, Tiêu Nhã cách xa ông ta một chút, nước giếng không phạm nước sông thì chẳng sao, nhưng chuyện này quan trọng như vậy thì không thể nào cách xa ông ta được nữa.
"Ông hai đang ở đâu? Nhanh gọi ông ta đến đây, tôi có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với ông ta, chuyện này liên quan đến tồn vong của nhà họ Tiêu chúng ta đấy", Tiêu Nhã nói.
"Chuyện tồn vong của nhà họ Tiêu?", bác quản gia Phúc nghe vậy sắc mặt lập tức thay đổi.
Tuy tuổi tác Tiêu Nhã không lớn, nhưng những năm gần đây bác Phúc đều nhìn thấy rõ năng lực của cô ấy đến đâu, đương nhiên bác ấy sẽ tin tưởng vào lời của Tiêu Nhã. Bây giờ, vẻ mặt của Tiêu Nhã khi nói ra những lời này là hoàn toàn nghiêm túc, bác ấy bỗng chốc cũng có chút hoảng hốt, chuyện lớn cỡ nào mà có thể uy hiếp được đến tồn vong của quý tộc nhà họ Tiêu cơ chứ?
"Cô chủ đợi chút, tôi lập tức đi gọi ông hai đến ngay!", bác Phúc vừa nói liền vội vã rời khỏi phòng khách.
Tiêu Nhã ngồi xuống hớp một ngụm trà, đi đường cả đêm cũng đã thấm mệt, nhưng chuyện này liên quan đến tồn vong của nhà họ Tiêu, cô ấy không thể nào yên lòng được, nên chẳng dám nghỉ ngơi.
Rất nhanh, bác Phúc đã dẫn một người trung niên cao lớn đến, người này chính là Tiêu Hoa Bân - ông hai nhà họ Tiêu.
"Tiểu Nhã, cháu nói linh tinh gì thế? Nghe được tin từ đâu mà nói nhăng nói cuội vậy hả? Nhà họ Tiêu chúng ta là quý tộc đấy, tầm ảnh hưởng có thế lan đến cả đất nước, dù cho có là quý tộc nhà họ Khương thù hằn thâm sâu với nhà ta cũng không nắm chắc được, ở đâu ra có người có thể khiến nhà họ Tiêu chúng diệt vong chứ?", giọng điệu Tiêu Hoa Bân khó chịu nói.
Bản thân là ông hai nhà họ Tiêu, Tiêu Hoa Bân chủ yếu phụ trách về mảng vũ lực, có thể nói tất cả cao thủ nhà họ Tiêu đều do Tiêu Hoa Bân đào tạo ra và chính ông ta cũng là một cao thủ cực kỳ mạnh mẽ. Cũng vì lẽ đó, từ nhỏ Tiêu Hoa Bân đã có thái độ coi trời bằng vung, vì khi ấy ông ta cũng đã vượt trội hơn hẳn bạn bè cùng trang lứa.
Nhưng khi đối diện với bố của Tiêu Nhã, bởi vì nhiều nguyên nhân mà Tiêu Hoa Bân luôn cực kỳ tin tưởng và nghe lời. Đó cũng là lý do mà ông ta bằng lòng nhường lại vị trí chủ nhà, lui về hậu phương làm người đứng thứ hai của nhà họ Tiêu mà hỗ trợ gia chủ.
Nhưng đối với người kế thừa này, Tiêu Hoa Bân lại không mấy tin tưởng, nguyên nhân cũng rất đơn giản, Tiêu Nhã còn quá nhỏ lại còn là con gái, thậm chí ngón võ cơ bản cũng không ra gì, chẳng qua chỉ khá giỏi về mảng kinh doanh mà thôi.
Người như vậy đến giờ Tiêu Hoa Bân vẫn không yên tâm, kinh doanh không thì có ích gì chứ? Ông ta đã từng gặp rất nhiều người chỉ biết kiếm tiền nhưng sau cùng lại không giữ được của cải.
Suy cho cùng, tiền không thể đấu với quyền, đứng trước sức mạnh và quyền lực tuyệt đối, sức ảnh hưởng của đồng tiền cũng chỉ có thế thôi.
Nghe xong lời nói của Tiêu Hoa Bân, Tiêu Nhã đã dự đoán được từ trước, theo thường ngày Tiêu Nhã sẽ không thèm phản ứng mà xem như không khí, nhưng chuyện lần này quả thật vô cùng quan trọng, Tiêu Nhã cũng không muốn gà nhà đá nhau, nhà họ Tiêu phải đoàn kết để đối chiến bên ngoài mới đúng.
Vì vậy, Tiêu Nhã không những không có nổi giận với lời khiêu khích của Tiêu Hoa Bân mà còn kiên nhẫn giải thích: "Chú hai, chuyện lần này không đơn giản, nó liên quan đến tồn vong của nhà họ Tiêu, cháu mong chú hãy coi trọng một chút. Mới hôm qua, từ một người nọ cháu đã biết được tin. Tối qua, nhà họ Chu, nhà họ Khương và một số thế gia lệ thuộc đã có một cuộc họp cực kỳ quan trọng ở dưới tầng hầm bí mật trong nhà lớn của họ Chu. Cách đây không lâu, lúc cháu đi chơi ở Phụng Thiên còn gặp phải người do nhà họ Khương cử đến với ý đồ bắt cóc cháu. Chú cũng biết, tuy mâu thuẫn giữa nhà họ Tiêu và nhà họ Khương rất gay gắt, nhưng hai bên vẫn chưa làm chuyện gì quá đáng, nên họ không thể nào cả gan đến bắt cóc cháu thế được. Hiện tại, cháu vô cùng nghi ngờ hai nhà quý tộc kia muốn hợp tác ra tay với nhà họ Tiêu chúng ta!"
Tiêu Hoa Bân nghe vậy, ban đầu là sửng sốt, hai nhà quý tộc hợp tác còn bí mật như vậy, nếu trù tính kỹ càng đúng là có thể mang đến tổn thất lớn cho nhà họ Tiêu.
Nhưng mà ngay sau đó, Tiêu Hoa Bân liền bật cười, hài hước nhìn Tiêu Nhã nói: "Tiểu Nhã, cháu còn trẻ vả lại còn là con gái, nhạy cảm như vậy chú cũng hiểu được. Quan hệ làm ăn của nhà họ Khương và nhà họ Chu bao lâu rồi sao chú không biết được? Bọn họ có lẽ chỉ bàn bạc vài vụ làm ăn thôi, liên quan gì đến chuyện hợp tác đối phó họ Tiêu chúng ta chứ?"
Bình luận facebook