• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Rể Nghèo Thành Tỷ Phú (3 Viewers)

  • Chương 721-725

Chương 721: Hoảng sợ

"Cái gì?"

Sau khi nghe Phùng Thạch nói xong, Tạ Kiến Bình và Triệu Tứ Hải đều ngây ngẩn cả người.

Tạ Kiến Bình chợt vỡ lẽ ra, ngẫm nghĩ lại một lúc thì quả thật đúng là như vậy.

Mà Lâm Hàn vốn dĩ chính là ông trùm của vùng Hoa Đông, cao thủ dưới trướng Phùng Thạch lại giỏi võ đến vậy, thế thì ông lớn đứng sau Phùng Thạch ngoại trừ Lâm Hàn thì còn có thể là ai được chứ?

Tức thì, Tạ Kiến Bình cảm thấy mình cực kỳ buồn cười, trước đó không chịu điều tra rõ ràng nên bây giờ mới tự bôi tro trét trấu mà làm trò hề như thế này đây.

Giờ thì hay rồi, đắc tội hẳn với Lâm Hàn luôn, khỏi cần nói đến Tạ Kiến Bình còn có thể thực hiện kế hoạch của mình, kiếm món hời lớn bằng mấy thương vụ trong vùng xám hay không, bảo toàn mạng mà thoát được mới là vấn đề lớn đây.

Lúc này ông ta chỉ còn biết khấn trời đất, cầu cho tin tức Trương Thiên Sơn xảy ra chuyện truyền đến tai Lâm Hàn chậm một chút. Nếu Lâm Hàn không cần phải nể mặt Trương Thiên Sơn nữa, Tạ Kiến Bình liền chết chắc rồi!

Với tình hình hiện nay, Tạ Kiến Bình tin rằng Lâm Hàn vẫn sẽ nể mặt mũi Trương Thiên Sơn, không đến nỗi điên lên làm thịt ông ta ngay và luôn.

Nhưng, vấn đề có hơi nghiêm trọng, muốn yên ổn thoát được thì cũng rất khó khăn.

Mà lúc này, Triệu Tứ Hải vẫn đang ngây như phỗng, cảm giác cứ nhìn mình đã nghe lầm.

"Sếp, sếp Phùng, ông bảo người đứng sau lưng ông chính là Lâm Hàn sao?", Triệu Tứ Hải khó tin hỏi lại.

Phùng Thạch gật đầu cái rụp, bày ra dáng vẻ đương nhiên nói: "Cậu cho rằng hồi trước tôi xem trọng cậu là đều do mấy lời nịnh nọt của cậu sao? Vì nể cậu là anh rể của Lâm Hàn nên tôi mới lo cho cậu đấy, không ngờ cậu lại không biết điều như vậy, và cả làm theo lệnh của cậu Lâm, tôi mới đá cậu ra khỏi công ty, cậu tưởng mình ngon lắm à? Nếu như không có vai vế anh rể của Lâm Hàn, cái loại tôm tép như cậu còn chưa đủ tư cách nói chuyện với tôi nữa là!"

Lúc này, Phùng Thạch cũng đã hơi nổi nóng.

Mặc dù ông ta vẫn chưa biết mô tê gì cả, nhưng nhìn thấy Triệu Tứ Hải và Tạ Kiến Bình bị người của Lâm Hàn trói ở đây, Phùng Thạch liền cảm thấy có gì đó sai sai rồi. Hai người này chắc chắn đã gây ra chuyện động trời, mà có khi sẽ liên lụy đến Phùng Thạch cũng nên.

Triệu Tứ Hải càng nghe càng ngu ra.

Anh ta không tài nào ngờ được Lâm Hàn lại mạnh đến mức này.

Đây là một Lâm Hàn mà lúc nào anh ta và Dương Cảnh Đào đều xem thường đó sao? Phùng Thạch mà còn chỉ là thuộc hạ của Lâm Hàn, anh còn có một thân phân phận ông trùm Hoa Đông nữa!

Nhớ lại những hành động nhằm vào Lâm Hàn của mình, Triệu Tứ Hải nhất thời cảm thấy hối hận không thôi.

Nếu hồi trước mình không quá trớn như thế, với thế lực khủng của Lâm Hàn, tùy ý giúp mình một tay thì không phải đã phất lên như dìu gặp gió rồi sao?

Hóa ra, ông trùm khủng nhất, cơ hội tốt nhất vẫn luôn kề cận bên cạnh mình.

Bây giờ càng nghĩ lại thì Triệu Tứ Hải càng hối hận không thôi, mình không những không biết nắm bắt cơ hội, lúc này lại còn trở thành kẻ thù của Lâm Hàn.

Rơi vào tình huống này, Triệu Tứ Hải thật sự không còn bất cứ cách nào nữa.

Chỗ dựa ban đầu của anh ta là Tạ Kiến Bình và Phùng Thạch, dường như chẳng là cái đinh gì trong mắt Lâm Hàn cả.

Ngay lúc này, Lâm Hàn và Dương Lệ cũng đã đi đến.

Vừa thấy Phùng Thạch, Lâm Hàn liền nhàn nhạt hỏi: "Triệu Tứ Hải này nói ông và Tạ Kiến Bình đang bắt tay chuẩn bị làm các thương vụ vùng xám, đây là sao hả?"

Phùng Thạch nhìn vẻ mặt lạnh tanh của Lâm Hàn, trong lòng bất chợt giật thót.

Lúc bình thường, dù giọng điệu nói chuyện của Lâm Hàn với ông ta cũng khá lạnh nhạt, nhưng vẫn khá ôn hòa, giờ đây như vậy thì chắc hẳn Lâm Hàn đã nổi giận.

"Cậu Lâm, không phải như cậu nghĩ đâu, trước đó nhờ Triệu Tứ Hải mà tôi mới quen biết Tạ Kiến Bình. Tôi cho rằng kinh doanh sản nghiệp vùng xám với một thế lực lớn của vùng Bắc Đông sẽ kiếm được rất nhiều thế nên mới muốn thử một lần. Lúc tôi đến tìm cậu mấy lần, cậu vẫn luôn không đồng ý vì thế tôi cũng đã vứt bỏ ý nghĩ đó và đã thẳng thừng từ chối Tạ Kiến Bình rồi. Còn lại tôi không biết gì cả", bấy giờ, Phùng Thạch liền vội giải thích.

Lâm Hàn nghe xong liền gật đầu, anh chưa nói gì mà chỉ quay sang nhìn Tạ Kiến Bình.

Lúc này, Tạ Kiến Bình cũng đã hoảng sợ tột độ, liền kể lại toàn bộ đầu đuôi ngọn nguồn sự việc cho Lâm Hàn nghe.

Sau khi nghe xong, Lâm Hàn và Dương Lệ cũng đã hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra.

Tất cả đều là do hiểu lầm mà ra, Tạ Kiến Bình lầm tưởng sau lưng Phùng Thạch là một ông lớn có thực lực nào đấy, ông ta vốn không biết thực tế người đó lại chính là Lâm Hàn.

Mà Tạ Kiến Bình cũng không biết Dương Lệ là vợ Lâm Hàn, lại định đe dọa Dương Lệ nhằm ép cô phải thỏa hiệp, không nên đi điều tra chuyện kinh doanh vùng xám của bọn họ.

Còn về Phùng Thạch, bởi vì ông ta không hề biết đến chuyện Lâm Hàn có hợp tác với vùng Bắc Đông, dù sao thì anh cũng chỉ nói cho Tôn Minh biết, chưa đề cập với những người còn lại, ngay cả Ngô Xuyên lúc trước cũng chưa biết chuyện.

Mà Triệu Tứ Hải thì lại càng buồn cười hơn, anh ta chẳng biết gì về thân phận của Lâm Hàn cả, lòng tham không đáy muốn kiếm tiền bằng đường tắt, thế nên mới rơi vào hoàn cảnh như bây giờ.

Sau khi mọi chuyện sáng tỏ, Dương Lệ lại cảm thấy chạnh lòng không thôi, Tạ Kiến Bình vừa khẳng định là do Triệu Tứ Hải chủ động báo lịch trình của Dương Lệ cho Tạ Kiến Bình biết, để người của Tạ Kiến Bình thuận tiện cài bom vào xe cô.

Lâm Hàn cũng nhận ra tâm trạng Dương Lệ không tốt, bèn bất mãn lườm Triệu Tứ Hải.

"Nói hết tất cả đầu đuôi ngọn nguồn ra cho tôi, nhất là anh dùng cách gì để Dương Duyệt dò hỏi lịch trình của Dương Lệ", Lâm Hàn nói với giọng lạnh lẽo.

Triệu Tứ Hải hoảng sợ gật đầu, vội kể lại từ lúc bắt đầu chạy đến móc nối với Tạ Kiến Bình cho đến lúc nhờ Dương Duyệt hỗ trợ hỏi han lịch trình của Dương Lệ thế nào, rành mạch từ đầu đến cuối.

Sau khi nghe xong, Dương Lệ cũng cảm thấy hơi bất lực, Dương Duyệt thật sự tin tưởng Triệu Tứ Hải quá mức rồi, thế mà lại không có nghi ngờ gì cả, chỉ giải thích qua loa như thế mà cũng nghe Triệu Tứ Hải mà làm theo, hỏi cho bằng được lịch trình của Dương Lệ giúp Triệu Tứ Hải.

Tuy rằng, giữa hai vợ chồng đúng làm phải tin tưởng lẫn nhau, Dương Lệ cũng sẽ tin tưởng Lâm Hàn vô điều kiện, nhưng Triệu Tứ Hải có phải người đáng tin đâu cơ chứ.

Thực lực thì không có mà suốt ngày cứ bày mưu sâu kế hiểm, làm mấy chuyện xấu xa.

Mà Lâm Hàn thì khác, vừa có đủ thực lực, vừa có các mối quan hệ, hoàn toàn có đủ khả năng đi làm những chuyện đó, nhưng anh vẫn giữ được bản tính tốt đẹp, không dính vào bất kỳ chuyện gì sai trái.

"Thật sự không hiểu nổi tai sao chị tôi lại ưng anh nữa, lấy anh làm chồng đúng là xui tám kiếp mà!", Dương Lệ bực bội nói.

Lâm Hàn cũng cạn lời nhìn Triệu Tứ Hải.

Lúc này, Triệu Tứ Hải liền quỳ xuống cạnh Tạ Kiến Bình, nếu là hồi trước thì anh ta làm gì mà chịu quỳ dưới chân Lâm Hàn và Dương Lệ cơ chứ, anh ta ước gì mình có thể bắt hai người họ quỳ trước mặt anh ta thì có.

Vậy mà lúc này, Triệu Tứ Hải cam tâm tình nguyện quỳ xuống trước một người mà ngày trước anh ta luôn xem thường, bây giờ Triệu Tứ Hải cực kỳ sợ Lâm Hàn, không còn dám nhìn thẳng vào mặt anh cùng Dương Lệ.

"Xin lỗi, tôi biết lỗi rồi, tôi cầu xin hai người nể tình Dương Duyệt bỏ qua cho tôi lần này đi, sau này tôi không dám tái phạm nữa. Hai người cũng đâu muốn Dương Duyệt còn trẻ thế mà góa chồng đúng không?", Triệu Tứ Hải cúi đầu khẩn thiết nói.

Trong lòng Triệu Tứ Hải tràn đầy sợ hãi, dù sao Lâm Hàn cũng là ông trùm Hoa Đông, mặc dù anh không dây vào làm ăn phi pháp nhưng dưới trướng có hàng tá thế lực vùng xám, rất có thể chuyện gì cũng dám làm, lần này Triệu Tứ Hải thật sự đã biết sợ là gì rồi!
Chương 722: Chật vật

Lâm Hàn nhìn Triệu Tứ Hải đang cầu xin trước mặt, nhưng lòng lại chẳng có tý xót thương nào.

"Anh biết mình là anh rể của Dương Lệ, vậy mà anh lại còn làm ra cái chuyện như thế", Lâm Hàn tức giận nói.

Lúc này, Dương Lệ cũng nhìn Triệu Tứ Hải với vẻ mặt tràn đầy thất vọng, chạnh lòng đau đớn không thôi, cũng không biết nên nói cái gì nữa.

Tuy Dương Lệ không thích Triệu Tứ Hải, nhưng dù sao anh ta cũng là anh rể mình, nên cô vẫn coi và đối xử với Triệu Tứ Hải như người nhà.

Nhưng không ngờ, Triệu Tứ Hải lại dám làm ra chuyện như vậy.

Sau đó, Lâm Hàn bèn dẫn Dương Lệ đi bàn cách giải quyết chuyện này, không thể cứ nhốt họ ở đây mãi được.

Ba người còn lại nỗi lòng đầy phức tạp, quay sang nhìn nhau nhưng đều không biết nói gì.

Đặc biệt là Phùng Thạch, cảm thấy mình oan uổng vô cùng. Dù sao, ông ta chẳng làm gì nhưng giờ lại bởi vì hai người kia mà bị Lâm Hàn ghét lây.

Vừa nãy, Phùng Thạch đã nắm rõ được mọi chuyện từ chỗ Ngô Xuyên. Ông ta không ngờ Tạ Kiến Bình và Triệu Tứ Hải lại to gan như thế, dám cử người cài bom vào xe của Lâm Hàn và Dương Lệ.

Dám làm chuyện đó với Lâm Hàn thì quả là can đảm thật mà.

Ở trong một căn phòng bên kia, chỉ có mình Lâm Hàn và Dương Lệ.

Trong lòng Lâm Hàn đã có cách xử lý Triệu Tứ Hải và Tạ Kiến Bình, nhưng riêng Triệu Tứ Hải thì còn cần bàn bạc lại với Dương Lệ vì anh cũng phải nghe thử ý kiến của cô xem thế nào.

"Hai người kia anh sẽ giải quyết, còn Triệu Tứ Hải thì em thử nói em định thế nào đi", Lâm Hàn nói thẳng.

Dương Lệ gật đầu, nhưng vẫn hơi khó xử.

Thật lòng mà nói, Dương Lệ vẫn rất giận Triệu Tứ Hải.

Nhưng cô lại không tiện để Lâm Hàn ra tay với Triệu Tứ Hải, dù sao thì mấy tay đàn em của Lâm Hàn cũng có vẻ khá là tàn nhẫn.

Nếu để cho họ xử lý thì không biết Triệu Tứ Hải có còn sống đi ra khỏi đây nữa không ấy chứ.

Tuy Dương Lệ rất buồn và tức Triệu Tứ Hải, nhưng dù gì thì anh ta vẫn là anh rể cô. Vì Dương Duyệt, cô cũng không muốn Triệu Tứ Hải bị giết chết.

Huống chi nếu giết người thì Lâm Hàn sẽ bị vạ lây, đến lúc đó, anh cũng sẽ gặp nguy hiểm.

"Em cũng không biết làm sao nữa, giờ chỉ mong Dương Duyệt không biết chuyện này. Sau đó, Triệu Tứ Hải sẽ không bị người của anh giết, rồi trở về cuộc sống bình thường. Những chuyện khác thì cứ làm theo ý anh", Dương Lệ suy nghĩ cặn kẽ một lúc rồi nói.

Lâm Hàn nghe vậy gật đầu, cũng hiểu được ý của cô.

"Anh biết rồi, em cứ ở đây nghỉ ngơi đi đã, anh sẽ xử lý. Sau khi giải quyết xong, chúng ta sẽ đi dạo tiếp, rồi ăn tối luôn", Lâm Hàn nói.

Dương Lệ nghe thấy thế, khẽ gật đầu rồi ngồi chờ trong phòng.

Còn Lâm Hàn thì ra ngoài, bước về phía phòng khách.

Thấy Lâm Hàn đến, Tạ Kiến Bình, Triệu Tứ Hải và Phùng Thạch Tam đều thầm căng thẳng, không biết anh sẽ xử lý mình thế nào.

Đầu tiên, Lâm Hàn đi tới trước mặt Triệu Tứ Hải trước rồi mở miệng nói: "Nếu theo nguyên tắc của tôi, anh đã đe dọa đến tính mạng của tôi thì chắc chắn phải biến mất khỏi cõi đời này".

Triệu Tứ Hải nghe thế, cả người sợ đến mức run lập cập. Anh ta chắc chắn Lâm Hàn sẽ làm được chuyện ấy, đại ca của Hoa Đông mà muốn thì dễ như trở bàn tay.

Triệu Tứ Hải vội ôm lấy chân Lâm Hàn, van xin: "Lâm Hàn, tôi sai rồi, tôi biết sai thật rồi. Cầu xin cậu bỏ qua cho tôi được không? Xin cậu hãy nghĩ tới Dương Duyệt, cô ấy vô tội, nếu vì thế mà trở thành người phụ nữ góa chồng thì rất tội. Tôi cầu cậu, cho tôi thêm một cơ hội, tôi nhất định sẽ sống một cách đàng hoàng. Sau này, tôi sẽ không bao giờ làm vậy nữa và cũng sẽ chẳng dám gây hại gì cho các cậu đâu, tôi cầu xin cậu đấy!"

"Cút!"

Lâm Hàn tức giận giơ chân đá Triệu Tứ Hải văng ra, nghiến răng nói: "Anh còn nhớ tới Dương Duyệt à? Tôi cho anh biết, lần này vì nể mặt chị ta nên tôi mới không lấy cái mạng chó của anh đấy!"

Triệu Tứ Hải bị đá một phát, chật vật nằm sấp trên mặt đất, nhưng nghe thấy Lâm Hàn nói vậy lại mừng rỡ ra mặt nói: "Cảm ơn, cảm ơn cậu cho tôi cơ hội, tôi nhất định sẽ sống thật đàng hoàng!"

Bấy giờ, Lâm Hàn lại nói: "Anh chẳng làm được tích sự gì ở Nhân Phàm hết, vậy cũng không cần làm việc ở đó nữa, tôi sẽ bảo bên đó sa thải anh. Còn chuyện anh cấu kết với Tạ Kiến Bình, tôi sẽ không tống anh vào cục cảnh sát, nhưng sẽ thông báo mọi việc anh làm cho toàn bộ công ty. Sau này, tôi không quan tâm anh làm cái gì, nhưng nếu để tôi phát hiện anh dính líu đến việc làm ăn phi pháp thì đừng trách tôi không nể tình. Càng đừng nói đến chuyện dám làm gì hại tôi với Dương Lệ nữa, tôi mà biết thì sẽ không tha cho anh đâu. Mặt khác, chuyện ngày hôm nay, anh không được để cho Dương Duyệt biết, cũng không được nói cho bất kì kẻ nào dù chỉ một chữ, không thì đừng có trách tôi, nghe rõ chưa?"

"Rõ rồi, rõ rồi, cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ làm được!", Triệu Tứ Hải nghe thấy thế thì không ngừng gật đầu. Lâm Hàn chịu bỏ qua cho anh ta là anh ta đã cảm ơn rất nhiều rồi. Còn những chuyện kia cũng vô cùng đơn giản đối với Triệu Tứ Hải, anh ta hoàn toàn có thể làm được.

"Đuổi anh ta đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh ta nữa!", Lâm Hàn nhìn Ngô Xuyên nói.

Ngô Xuyên lập tức nhận lệnh, liếc mắt ra hiệu cho mấy tên đàn em đằng sau. Mấy tên kia lập tức bước tới cởi trói cho Triệu Tứ Hải, sau đó lôi Triệu Tứ Hải đi ra ngoài, ném văng ra đường.

Triệu Tứ Hải cũng không bị thương nặng gì, lúc bị đám người Ngô Xuyên tới quỹ đầu tư Nhân Phàm bắt đi vì không phản kháng được nên chẳng xây xát tý nào.

Chỉ là ban nãy nằm sấp dưới đất, lại bị Lâm Hàn dọa khóc nên giờ mới trông hết sức chật vật.

Triệu Tứ Hải gian nan đứng dậy, rời khỏi nơi này.

Ban nãy ở Nhân Phàm, Triệu Tứ Hải còn cảm thấy kế hoạch sẽ thành công, mình sắp phất lên như diều gặp gió rồi.

Nhưng chỉ vài tiếng sau, anh ta đã trắng tay, mất hết tất cả. Không những thế, anh ta còn đắc tội Lâm Hàn.

Chẳng qua giờ, trong lòng Triệu Tứ Hải lại chẳng oán hay hận gì nhiều, trái lại còn thấy hết sức may mắn. May mà Dương Lệ không có việc gì, may mà Lâm Hàn và Dương Lệ nể mặt Dương Duyệt không có xử anh ta.

Dẫu sao, đã đắc tội với một nhân vật khủng bố như Lâm Hàn mà còn sống sót rời khỏi thì đúng là một chuyện vô cùng đáng mừng rồi.

Nghĩ đến chuyện Lâm Hàn là ông trùm Hoa Đông, nắm giữ thế lực đáng sợ như thế là Triệu Tứ Hải lại không tin nổi và hối hận muốn chết.

Nếu lúc trước anh ta không xem thường Lâm Hàn, không đắc tội anh thì giờ có phải anh ta đã phất nhanh? Thậm chí còn có địa vị cao hơn cả Phùng Thạch?

Triệu Tứ Hải cẩn thận ngẫm lại thì cảm thấy rất có khả năng ấy.

Nhưng đáng tiếc, Triệu Tứ Hải của bây giờ chưa nói đến chuyện được Lâm Hàn giúp, đừng để Lâm Hàn nhằm vào đã tốt lắm rồi.

Triệu Tứ Hải bất lực thở dài, rồi rời khỏi đây.
Chương 723: Bắt giữ tất cả

Trong đại sảnh.

Lúc này, Triệu Tứ Hải đã bị ném ra ngoài.

Lâm Hàn nhìn Phùng Thạch và Tạ Kiến Bình còn ở lại, suy nghĩ cách xử lý bọn họ.

Phùng Thạch thì khá dễ xử lý, suy cho cùng chuyện này cũng không liên quan quá lớn đến Phùng Thạch, chỉ là ban đầu Phùng Thạch không nói rõ nên mới ra kết quả thế này, cùng lắm chỉ có thể tính là sai lầm nhỏ mà thôi.

Ngược lại, xử lý Tạ Kiến Bình khá rắc rối, nói một cách công bằng thì Lâm Hàn không muốn tha cho Tạ Kiến Bình.

Dù sao trước kia, anh cũng đã giao hẹn với Trương Thiên Sơn sẽ không làm bất kỳ việc gì liên quan vùng xám, Tạ Kiến Bình cũng luôn miệng đồng ý, bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy.

Nhưng Tạ Kiến Bình là người của Trương Thiên Sơn, Lâm Hàn cũng không thể tùy ý xử ông ta.

Sau khi nghĩ kỹ lại một phen, trong lòng Lâm Hàn đã có quyết định.

“Phùng Thạch, chuyện ngày hôm nay tôi sẽ không trừng trị ông, nhưng tôi hi vọng ông nhớ kĩ chuyện không được làm ăn vùng xám. Nếu lần sau còn có chuyện như vậy, tôi sẽ tính nợ mới lẫn nợ cũ luôn một thể, ông hiểu chưa?”, Lâm Hàn chậm rãi nói.

Phùng Thạch nghe vậy lập tức thở phào nhẹ nhõm, vội đáp: “Cậu chủ Lâm yên tâm, sau này chắc chắn sẽ không còn chuyện như vậy nữa đâu”.

Lâm Hàn khẽ gật đầu, anh không xử phạt Phùng Thạch chủ yếu là vì lần này quả thật không liên quan quá lớn đến ông ta. Ông ta muốn làm ăn vùng xám cũng đã đến xin ý kiến Lâm Hàn, sau khi bị anh từ chối cũng không giở trò gì sau lưng anh.

Hơn nữa, vào thời gian này, Phùng Thạch chỉnh đốn lại công ty bất động sản cũng không tệ, Lâm Hàn khá hài lòng, cũng cảm thấy vui vì sự thay đổi của Phùng Thạch, do đó mới không truy cứu trách nhiệm của ông ta.

“Được rồi, ở đây không còn chuyện của ông nữa, mau đi đi”, Lâm Hàn thản nhiên nói.

“Vâng, cậu chủ Lâm”.

Phùng Thạch trả lời, lập tức rời khỏi đó.

Sau khi ra ngoài, Phùng Thạch thở phào nhẹ nhõm.

May là lần này Lâm Hàn không truy cứu, nếu không Phùng Thạch cảm thấy mình xui xẻo thật rồi. Rõ ràng ông ta không làm gì cả, nhưng vì chuyện ngu xuẩn mà hai người Tạ Kiến Bình và Triệu Tứ Hải làm lại hại ông ta bị vạ lây, còn phải chịu đựng cơn giận của Lâm Hàn cùng bọn họ.

May là bây giờ, kết quả của ông ta không tính là quá tệ hại.

Chỉ cần ông ta tiếp tục biểu hiện thật tốt, quản lý tốt công ty, tin chắc ông ta vẫn có thể nhận được sự tán thưởng của Lâm Hàn.

Về Tạ Kiến Bình vẫn còn ở bên trong, Phùng Thạch lại không hề quan tâm. Mặc dù sau lưng ông ta là vùng Bắc Đông, nhưng đắc tội với Lâm Hàn thì sẽ không có kết cục tốt.

Mà lúc này, Lâm Hàn ở trong đại sảnh nhìn Tạ Kiến Bình, thờ ơ nói: “Trong chuyện này ông có trách nhiệm lớn nhất”.

Tạ Kiến Bình thầm than không ổn, vội nói: “Cậu chủ Lâm, tôi thật sự không biết Tổng giám đốc Dương là vợ của cậu, nếu không tôi đã không dám làm như vậy. Việc này chỉ là hiểu lầm”.

Lâm Hàn lại không vui nhìn Tạ Kiến Bình, nói: “Đến bây giờ mà ông còn không hiểu vấn đề nằm ở đâu sao? Lẽ nào không phải vợ tôi thì ông có thể đặt bom đe dọa người ta?”

Tạ Kiến Bình nghe thế thì im miệng ngay, không dám nói thêm gì nữa.

Bấy giờ, Lâm Hàn nói tiếp: “Tôi biết các ông thường hay sử dụng những thủ đoạn này ở vùng Bắc Đông. Nhưng tôi cũng đã nói rất rõ với các ông rồi, có gì cần thì cứ đến tìm người của tôi, người của tôi sẽ xử lý giúp ông, các ông đừng gây ra chuyện gì trên địa bàn của tôi, thế mà các ông lại dám làm những chuyện này. Hôm nay đổi lại là người khác, không phải Dương Lệ, mà là bất cứ một người qua đường bình thường nào đó, tôi cũng sẽ truy cứu!”

Bây giờ, vẻ mặt của Tạ Kiến Bình không dễ coi cho lắm, ông ta có cảm giác lần này Lâm Hàn sẽ không dễ dàng tha cho mình.

“Còn nữa”, Lâm Hàn nói tiếp: “Quan trọng nhất là không được làm ăn vùng xám, trước kia tôi và Trương Thiên Sơn đã giao ước với nhau, ông cũng đã hứa với tôi, bây giờ ông lại dám làm những chuyện này sau lưng tôi sao? Gan ông cũng lớn thật đấy! Ông cũng đừng đi nữa, hợp tác giữa Hoa Đông và Bắc Đông tạm dừng, ông cứ ở lại đây cho tôi. Tạm thời tôi cũng không xử lý ông, đợi tôi liên hệ với Trương Thiên Sơn rồi mới quyết định sẽ xử lý ông thế nào!”

Tạ Kiến Bình nghe anh nói thế, sắc mặt chợt biến đổi.

Lâm Hàn không để ông ta rời đi. Tuy bây giờ Lâm Hàn không làm gì ông ta, nhưng đợi sau này Lâm Hàn biết được phía Trương Thiên Sơn đã xảy ra chuyện, vậy chẳng phải ông ta sẽ chết chắc hay sao?

Nên biết rằng, ngày hôm qua ở Bắc Đông, kế hoạch của Tạ Kiến Bình đã bắt đầu, Lâm Hàn chắc chắn không thể liên lạc được với Trương Thiên Sơn.

Nói cách khác, mấy ngày tới Tạ Kiến Bình không thể rời khỏi đây, mà đợi đến khi Lâm Hàn biết tin, ông ta sẽ chết chắc.

Tạ Kiến Bình biết mối quan hệ giữa Lâm Hàn và Trương Thiên Sơn. Mặc dù bọn họ mới vừa quen biết mấy ngày, nhưng quan hệ giữa họ lại tốt như vậy. Lần trước Trương Thiên Sơn còn phái nhiều cao thủ đi giúp Lâm Hàn vô điều kiện, đến lúc đó Lâm Hàn chắc chắn sẽ nghĩ cách trả thù cho Trương Thiên Sơn.

Nghĩ đến đây, Tạ Kiến Bình càng cảm thấy không thể để như thế được, vội vàng nói: “Cậu chủ Lâm, cậu thấy thế này có được không? Những đàn em của tôi không thấy tôi về sẽ rất sốt ruột, cậu cứ thả tôi về trước, sau đó liên lạc với đại bàng núi rồi hãy xử lý tôi. Tôi cũng không trốn được, có đúng không?”

Lâm Hàn nghe thế lập tức hơi nghi ngờ nhìn Tạ Kiến Bình, luôn cảm thấy Tạ Kiến Bình có gì đó không đúng.

Nhưng Lâm Hàn không rõ là chỗ nào không đúng, đương nhiên anh cũng không định làm theo lời Tạ Kiến Bình.

“Không được, ông cứ ở yên đây cho tôi. Trước khi tôi bàn bạc với Trương Thiên Sơn xong, ông đừng mong rời khỏi đây!”, nói xong, Lâm Hàn bèn nhìn sang Ngô Xuyên ở bên cạnh.

Ngô Xuyên thấy vậy vội vàng đi tới.

“Canh chừng ông ta thật kỹ cho tôi, không cho ông ta liên lạc với bên ngoài, nghe rõ chưa?”, Lâm Hàn lạnh lùng nói.

“Yên tâm đi, anh Hàn”, Ngô Xuyên gật đầu đáp.

Lâm Hàn khẽ gật đầu, cũng không nói gì thêm, anh vẫn rất tin tưởng năng lực làm việc của Ngô Xuyên.

Ngay sau đó, Tạ Kiến Bình rời khỏi nơi này trong sự áp giải của đàn em Ngô Xuyên.

Đương nhiên trước khi rời đi, ông ta đã bị lục soát khắp người, tất cả mọi thứ trên người đều bị tịch thu.

Những tên đàn em của Tạ Kiến Bình bị bắt đến đây cũng bị đối xử tương tự, tất cả đều được áp giải đi, giam giữ ở chỗ của Ngô Xuyên.

Xử lý xong mọi chuyện, Lâm Hàn lập tức đi tìm Dương Lệ, cùng nhau ra ngoài đi dạo.

Nhưng lần này Lâm Hàn có chút không yên tâm, sai Tiểu Tây sắp xếp người của Tôn Hàn Các theo sát Dương Lệ, bảo vệ Dương Lệ không được gián đoạn.

Cũng không cần nhiều người, mỗi lần hai người là đủ, dù sao những người ở Tôn Hàn Các đều có bản lĩnh không tệ.

Trải qua chuyện lần này, Lâm Hàn cũng ý thức được, khi thế lực của mình dần dần mở rộng cũng sẽ mang đến nguy hiểm cho người bên cạnh.

Lâm Hàn thì không sợ gì, dù sao bản thân anh cũng có bản lĩnh không tồi, nhưng người bên cạnh Lâm Hàn thì không. Nhất là Dương Lệ, người mà anh vô cùng quan tâm.

Chẳng qua Lâm Hàn biết Dương Lệ không thích bị người ta đi theo mình mãi, nhưng bây giờ vì sự an toàn của cô cũng chỉ có thể làm vậy mà thôi.

Đợi qua thời gian này, mọi chuyện yên ổn lại một chút, lúc đó mới dừng việc bảo vệ Dương Lệ.

Tiếp theo, Lâm Hàn và Dương Lệ rời khỏi nơi đây, trở lại quảng trường Trung Giao. Trước tiên, anh bảo nhân viên chuyển hết số quần áo mua cho Dương Lệ vào xe, sau đó hai người tiếp tục đi ăn uống, dạo phố.
Chương 724: Sức mạnh ý chí đáng sợ

Tại thành phố Đông Hải.

Sau khi Lâm Hàn và Dương Lệ từ chỗ của Ngô Xuyên về thì đến quảng trường Trung Giao.

Vấn đề này đã xử lý xong bước đầu.

Thực ra, ngoài việc xử lý Phùng Thạch và Triệu Tứ Hải vừa rồi, Lâm Hàn còn bảo bên phía Ngô Xuyên cử hai người tới theo dõi Triệu Tứ Hải trong thời gian này.

Ngăn không cho Triệu Tứ Hải lại làm chuyện gì quá đáng, gây rắc rối cho Lâm Hàn.

Lâm Hàn không sợ, nhưng không có nghĩa là những người xung quanh anh không sợ.

Mà lúc này, trong lòng Dương Lệ có chút phức tạp.

Dương Lệ không ngờ quỹ đầu tư Nhân Phàm lại thuộc về Lâm Hàn, cũng có nghĩa là từ khi cô vào đó làm thì trên thực tế đã được anh âm thầm quan tâm lo liệu.

Lúc này, cuối cùng Dương Lệ cũng hiểu vì sao từ khi vào quỹ đầu tư Nhân Phàm đến nay lại có thể suôn sẻ, không gặp bất cứ rắc rối lớn nào hay bị ai gây khó dễ.

Trước đây Dương Lệ cho rằng sự thăng tiến của mình và đặc thù của công ty quỹ đầu tư Nhân Phàm không có những liên quan đó, nhưng bây giờ xem ra quan hệ của Lâm Hàn rất rộng.

Dù sao không nói đến việc khác, chỉ riêng việc Tôn Minh tin tưởng Dương Lệ như vậy thôi đã có nguyên nhân rất lớn liên quan đến Lâm Hàn, những người khác cho dù có năng lực tốt hơn nữa, muốn được Tôn Minh tin tưởng và trong thời gian ngắn lên địa vị cao, được tiến vào ban quản lý thực sự của quỹ đầu tư Nhân Phàm là điều không thể.

Lâm Hàn nhìn Dương Lệ, đoán được ý nghĩ của cô nên mở miệng an ủi: “Đừng nghĩ nhiều, em cứ làm việc như bình thường là được”.

Dương Lệ nghe xong khẽ gật đầu.

Mà sau sự việc hôm nay, Dương Lệ cũng hiểu rõ về những việc bên phía vùng Bắc Đông đã làm, nên sau này cũng dễ giải quyết hơn.

Hơn nữa bây giờ Tạ Kiến Bình còn đang bị giam ở chỗ của Lâm Hàn, những người đến từ vùng Bắc Đông này như rắn mất đầu, đối phó cũng tiện hơn.

Nhưng Dương Lệ cũng biết phần lớn những người đó chỉ nghe theo lệnh của Tạ Kiến Bình mà thôi, vậy nên cũng sẽ không nhằm vào họ. Dù sao sau này cũng sẽ thay người khác phụ trách vùng Bắc Đông, quỹ đầu tư Nhân Phàm vẫn cần tiếp tục hợp tác với họ để kinh doanh hợp pháp, cùng nhau kiếm tiền.

Sau đó Lâm Hàn và Dương Lệ lại tiếp tục sống thế giới của hai người.

Mà lúc này, trong trang viên của Trương Thiên Sơn ở thành phố Phụng Thiên, vùng Bắc Đông.

Lúc này đại bàng núi Trương Thiên Sơn của vùng Bắc Đông đã rất nhếch nhác, toàn thân đầy những vết thương đáng sợ, trông rất khủng khiếp, chưa nói đến những gì Trương Thiên Sơn đã phải trải qua.

Thuộc hạ của Tạ Kiến An cũng vô cùng chuyên nghiệp, mặc dù đã gây ra bao nhiêu vết thương cho Trương Thiên Sơn nhưng đều không phải vết thương trí mạng, chúng cũng không để Trương Thiên Sơn chết mà chỉ khiến ông ta đau đớn, làm vậy là để hành hạ Trương Thiên Sơn.

Thậm chí khi Trương Thiên Sơn mất quá nhiều máu, Tạ Kiến An sẽ cho người điều trị cho Trương Thiên Sơn không để ông ta xảy ra chuyện gì.

Làm vậy là để tra tấn Trương Thiên Sơn, khiến ông ta sống không bằng chết, không chịu nổi rồi sẽ thoả hiệp.

Chỉ là lúc này, mấy người bọn chúng và Tạ Kiến An đều khá kinh ngạc.

Theo lý mà nói, những hình thức tra tấn này vốn đã vô cùng tàn khốc, không ai có thể chịu đựng được. Trước đây, chỉ cần họ sử dụng phương pháp này thì ngay cả những người có ý chí mạnh mẽ cũng không thể chống đỡ được, đều sẽ thoả hiệp, cầu xin được chết.

Nhưng Trương Thiên Sơn, ngoài hét lên thảm thiết không kìm nén được thì ông ta chưa từng thoả hiệp với bọn họ, chưa từng.

“Ông thật sự không chịu phối hợp với tôi mà định tiếp tục chịu khổ sao?”, giọng Tạ Kiến An hơi run.

Tạ Kiến An không ngờ sức mạnh ý chí của Trương Thiên Sơn lại đáng sợ như vậy, có thể kiên trì đến giờ.

Nếu là người khác thì chắc đã cầu xin thoả hiệp từ lâu rồi.

Trương Thiên Sơn lúc này cũng không dễ chịu, cả người ỉu xìu, ánh mắt đã không nhìn rõ nữa.

Nhưng nghe thấy giọng Tạ Kiến An, ông ta yếu ớt nhìn Tạ Kiến An rồi chậm rãi lắc đầu.

Thậm chí còn có từng vệt máu nhỏ xuống từ hàm răng đang nghiến chặt, đó rõ ràng là sự cố gắng kiên trì của Trương Thiên Sơn.

Tạ Kiến An thấy thế, sắc mặt đột nhiên xanh mét.

Ban đầu Tạ Kiến An cho rằng chỉ cần sử dụng những hình phạt tàn khốc đáng sợ này thì Trương Thiên Sơn sẽ sớm thoả hiệp và phối hợp với mình, từ đó Tạ Kiến An sẽ nhận được một số tiền từ Lâm Hàn.

Tuy nhiên, ý chí của Trương Thiên Sơn đã hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Tạ Kiến An, mà mỗi lần Trương Thiên Sơn kiên trì, trên thực tế là đang lãng phí thời gian của Tạ Kiến An.

Tuy rằng đến bây giờ mới qua nửa ngày, cũng không tính là lâu, nhưng với Tạ Kiến An đang thực hiện kế hoạch quan trọng, gấp rút mà nói thì nửa ngày là cực kỳ quan trọng.

Kế hoạch cuối cùng có thành công hay không, ở thời điểm quan trọng này, mỗi phút đều có thể ảnh hưởng đến kết quả.

“Tiếp tục cho tôi, tiếp tục tra tấn, nhưng không được để ông ta chết!”, Tạ Kiến An gần như hét lên.

Hai thuộc hạ bên cạnh Tạ Kiến An bước lên tiếp tục tra tấn.

Trong đại sảnh, tiếng gào thét của Trương Thiên Sơn lại liên tục vang lên.

Mà tâm trạng Tạ Kiến An lúc này cũng khá tệ, ông ta không biết tình hình bên phía Tạ Kiến Bình thế nào, đến giờ vẫn không rõ Lâm Hàn sẽ xử lý Tạ Kiến Bình ra sao, liệu có nể mặt Trương Thiên Sơn mà thả Tạ Kiến Bình đi không.

Bây giờ cho dù Tạ Kiến An rất muốn biết tin tức phía bên kia thì cũng không có cách nào.

Dù sao hiện tại không liên lạc được với Tạ Kiến Bình, Tạ Kiến An cũng không thể gọi cho Lâm Hàn hỏi tình hình, bởi vì rất có thể sẽ bị lộ tẩy.

Lúc này, bên phía quỹ đầu tư Nhân Phàm cũng đã nhận được thông báo của Dương Lệ, trực tiếp đuổi việc Triệu Tứ Hải, đồng thời tiến hành thông báo và phê bình những mánh khoé Triệu Tứ Hải đã làm trong công ty để cảnh cáo những nhân viên khác.

Triệu Tứ Hải thu dọn đồ đạc cá nhân xong thì vội vàng ra khỏi công ty.

Mặc dù hôm nay là cuối tuần nhưng cũng có nhiều người tới trực ban và tăng ca, nhìn thấy thông báo này, ai cũng nhìn Triệu Tứ Hải bằng ánh mắt kỳ quái, trong mắt đầy vẻ chán ghét, thậm chí còn có khinh thường và căm ghét.

Cảm nhận được ánh mắt của những nhân viên xung quanh, Triệu Tứ Hải cúi đầu không dám ngẩng lên đối mặt với những đồng nghiệp cũ này, vội vàng rời khỏi quỹ đầu tư Nhân Phàm.

Sau khi ra khỏi công ty, Triệu Tứ Hải cũng không có nơi nào để đi.

Suy cho cùng, Triệu Tứ Hải cũng chỉ có một mình Phùng Thạch để dựa vào. Lúc trước Phùng Thạch đã không còn giúp đỡ Triệu Tứ Hải nữa, thậm chí còn ghét anh ta, bây giờ lại xảy ra chuyện như thế này, Triệu Tứ Hải không dám liên lạc với Phùng Thạch.

Nếu bây giờ đi tìm Phùng Thạch, Triệu Tứ Hải chắc rằng ông ta sẽ chẳng những không giúp mình mà còn trả thù mình.

Mà như vậy, Triệu Tứ Hải cũng không còn bất kỳ mối quan hệ nào hữu ích có thể sử dụng ở cả thành phố Đông Hải nữa, bản thân anh ta đã ở tuổi trung niên, không có năng lực gì, bây giờ không còn nơi nào để đi.

Trong lúc không biết làm sao, Triệu Tứ Hải chỉ có thể xách đồ lặng lẽ về nhà.

Cuối tuần nên Dương Duyệt cũng đang ở nhà nghỉ ngơi, thấy Triệu Tứ Hải mang đồ ở công ty về, cô ta đột nhiên nghi hoặc hỏi: “Ông xã, chuyện này là sao? Anh bị quỹ đầu tư Nhân Phàm sa thải à? Dương Lệ không giúp anh ư?”
Chương 725: Kể khổ

Tại thành phố Đông Hải, trong nhà của Triệu Tứ Hải.

Triệu Tứ Hải vừa trở về nhà với trạng thái tinh thần sa sút, đối mặt với câu hỏi của Dương Duyệt, anh ta cũng không biết phải nói gì.

Vốn dĩ lần này anh ta còn tưởng mình có thể thăng quan tiến chức, thậm chí trước đây anh ta còn đã nói khoác với Dương Duyệt như vậy rồi.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, anh ta đã mất hết tất cả, hoàn toàn trắng tay.

Do dự một lúc, Triệu Tứ Hải chỉ nói: “Không có gì, năng lực không đủ nên anh bị sa thải thôi”.

Hiển nhiên Triệu Tứ Hải không dám nhắc đến chuyện của Lâm Hàn và Dương Lệ.

Lâm Hàn đã cảnh cáo Triệu Tứ Hải, nếu là trước đây thì anh ta sẽ không để lời nói của Lâm Hàn vào tai, nhưng bây giờ hiển nhiên anh ta không dám nữa, thậm chí còn không dám làm trái.

Dương Duyệt nghe Triệu Tứ Hải nói thế thì hơi ngờ vực, chẳng phải trước đây Triệu Tứ Hải đã sắp thành công rồi sao? Hơn nữa bây giờ Dương Lệ là CEO của quỹ đầu tư Nhân Phàm, thật sự không giúp Triệu Tứ Hải chút nào, cứ để anh bị sa thải?

Thấy Triệu Tứ Hải sa sút tinh thần, sắc mặt Dương Duyệt trở nên khó coi, cô ta đổ tất cả lỗi lên Dương Lệ, cho rằng là Dương Lệ không giúp, thậm chí còn nghi ngờ Dương Lệ ngáng đường nên Triệu Tứ Hải mới suy sụp thế này.

“Sao đột nhiên lại thế này, đã xảy ra chuyện gì vậy?”, Dương Duyệt vội vàng hỏi.

Vẻ mặt Triệu Tứ Hải lúc này có chút xấu hổ, anh ta không thể nói chuyện của Dương Lệ và Lâm Hàn, nhưng đương nhiên có thể nói chuyện mình thông đồng với Tạ Kiến Bình, dù sao anh ta đã bị phê bình trước toàn thể công ty rồi.

Nhưng lúc này Triệu Tứ Hải lại ngại nói cho Dương Duyệt chuyện này, bởi vì thực sự quá mất mặt.

“Không có gì, chỉ là anh không đủ năng lực nên bị sa thải thôi. Em đừng nghĩ nhiều, sau này anh sẽ từ từ tìm cách”, Triệu Tứ Hải bất lực nói.

Dương Duyệt thấy thế lại càng nghi ngờ Dương Lệ, cho rằng Dương Lệ không giúp đỡ, thậm chí còn cố ý nhắm vào Triệu Tứ Hải nên Triệu Tứ Hải mới không dám nói.

“Thật quá đáng, em đi tìm bố để bố phân xử!”, Dương Duyệt nói rồi thu dọn đồ đạc, chuẩn bị ra ngoài.

Triệu Tứ Hải thấy vậy thì hơi lo lắng, Dương Duyệt và Dương Cảnh Đào không biết rõ thân phận của Lâm Hàn, nếu vì vậy mà đi gây rắc rối cho Lâm Hàn và Dương Lệ, đắc tội Lâm Hàn, bị Lâm Hàn hỏi tội thì chẳng phải chết chắc sao?

“Vợ à, thật sự không liên quan đến Dương Lệ, em làm phiền bố làm gì? Anh đi tìm công việc khác là được mà”, Triệu Tứ Hải vội khuyên nhủ.

“Vậy làm sao được?”, Dương Duyệt không nghi ngờ gì nữa: “Sao em có thể chịu được, nhịn được cơn tức này? Dương Lệ thật sự quá đáng, lần này em thực sự không nhịn nổi nữa!”

Dương Duyệt nói xong thì mặc kệ Triệu Tứ Hải, ra khỏi nhà.

Triệu Tứ Hải muốn ngăn cản nhưng không được, dù sao anh ta cũng không đưa ra được lý do gì chính đáng, không thuyết phục được Dương Duyệt. Anh ta cũng không thể nói thẳng với Dương Duyệt rằng chuyện này hoàn toàn là lỗi của anh ta, chúng ta không thể đắc tội Lâm Hàn.

Thấy Dương Duyệt rời đi, Triệu Tứ Hải bất lực ngồi xuống, có chút phiền não, cũng oán than mình kém cỏi.

Nếu anh ta có chút năng lực, tìm được một công việc tốt thì sẽ không thế này.

Chưa nói đâu xa, nếu trước đây ở công ty bất động sản của Phùng Thạch, nếu anh ta không làm chuyện đó thì cũng không xảy ra những chuyện này, chưa biết chừng anh ta vẫn được Phùng Thạch coi trọng, cùng tham gia Hội nghị thượng đỉnh của Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương, còn với tư cách thành viên chính, rồi giờ đây đã lên như diều gặp gió.

Mặc dù nói ra thì Phùng Thạch trọng dụng anh ta đều có liên quan đến Lâm Hàn.

Mà lúc này, Triệu Tứ Hải cũng nhớ đến bữa tối hôm đó, anh ta tự khen mình có thể tham gia Hội nghị thượng đỉnh của Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương nên cực kỳ đắc ý.

Bây giờ nghĩ lại, Triệu Tứ Hải anh ta có thể có được cơ hội đó cũng đều do Lâm Hàn giúp đỡ, mà anh ta còn khoác lác trước mặt Lâm Hàn, thật là nực cười.

Bây giờ Triệu Tứ Hải đã cực kỳ hối hận, nhưng không còn cách nào.

Đột nhiên, Triệu Tứ Hải nằm ở nhà mà chợt cảm thấy vô cùng chán nản, không muốn suy nghĩ nhiều nữa.

Nằm được một lúc, Triệu Tứ Hải không thể không đứng dậy, mặc dù không muốn đối mặt với Dương Duyệt và Dương Cảnh Đào, vì dù sao anh ta cũng vừa mới thất nghiệp, đang rất suy sụp chán nản.

Nhưng anh ta cũng không thể để mặc họ, nếu họ đi tìm Lâm Hàn và Dương Lệ gây gổ thì không được, Lâm Hàn không phải người mà họ có thể đắc tội.

Đến lúc đó nếu chọc giận Lâm Hàn, một người là bố vợ của Lâm Hàn, một người là chị ruột của Dương Lệ, có thể Lâm Hàn sẽ không làm gì hai người đó, nhưng còn anh ta thì chưa biết sẽ thế nào.

Vì vậy Triệu Tứ Hải cũng vội vàng nhắn tin cho Dương Duyệt, bảo cô ta không được đến tìm Dương Lệ và Lâm Hàn, nếu có định làm gì khác thì cũng phải thông báo trước cho anh ta.

Dương Duyệt nhìn thấy tin nhắn của Triệu Tứ Hải cũng thấy hơi kỳ, Triệu Tứ Hải hèn nhát như vậy từ bao giờ thế? Không ngờ anh ta lại sợ Dương Lệ và Lâm Hàn?

Dương Lệ chẳng phải CEO quỹ đầu tư Nhân Phàm sao? Vậy thì đã sao, cô ta là chị ruột, Dương Duyệt có thể làm gì họ?

Dương Duyệt càng nghĩ càng cảm thấy chắc chắn Dương Lệ đã làm chuyện gì quá đáng khiến Triệu Tứ Hải thay đổi như vậy, khiến cho Triệu Tứ Hải trước giờ không sợ Dương Lệ và Lâm Hàn, bây giờ lại sợ hai người họ như thế.

Nhưng sau khi nhìn thấy tin nhắn, Dương Duyệt cũng đồng ý, sau đó nhanh chóng đến chỗ ở của Dương Cảnh Đào.

Lúc này Dương Cảnh Đào đang thảnh thơi uống trà phơi nắng, trà ông ta uống còn là trà Triệu Tứ Hải tặng, không phải quá ngon nhưng cũng được.

“Bố, lần này bố phải ra mặt đòi lại công bằng cho chúng con!”, Dương Duyệt tức giận thở hổn hển đến bên Dương Cảnh Đào nói.

Dương Cảnh Đào thấy vậy thì hơi khó hiểu, ông ta cũng ngồi thẳng dậy từ trên ghế tựa rồi hỏi: “Xảy ra chuyện gì mà con tức giận thế? Ai động đến con?”

“Còn có thể là ai? Lần này Tiểu Lệ thật sự quá đáng, bố không biết nó đã làm gì với Triệu Tứ Hải đâu!”, Dương Duyệt ra vẻ tủi thân nói.

“Lẽ nào Tiểu Lệ ở quỹ đầu tư Nhân Phàm mà không giúp Triệu Tứ Hải? Mấy ngày qua bố cũng thấy rồi, đúng là quỹ đầu tư Nhân Phàm đòi hỏi yêu cầu rất khắt khe, có lẽ Tiểu Lệ cũng thật sự có nỗi khổ riêng”, Dương Cảnh Đào nói.

Trước đây Dương Cảnh Đào không tin lời Dương Lệ, cho rằng cô không muốn giúp, đó chỉ là một cái cớ.

Nhưng sau này, Dương Cảnh Đào tìm hiểu mới biết quỹ đầu tư Nhân Phàm khác với những công ty bình thường, gần như không thể dựa vào quan hệ để lên chức, tất cả đều dựa vào năng lực và sự cống hiến.

Dương Duyệt nghe vậy thì lắc đầu bảo: “Con cũng không mong chờ Dương Lệ giúp đỡ, nhưng ai biết nó lại ngáng chân. Hôm qua Triệu Tứ Hải bắt tay với một ông chủ lớn, sắp bàn đến chuyện làm ăn, kết quả hôm nay Triệu Tứ Hải về nhà với vẻ mặt chán nản, đã bị đuổi khỏi quỹ đầu tư Nhân Phàm. Bố nói xem đây chỉ là Dương Lệ không giúp thôi sao? Chắc chắn Dương Lệ đã cản trở gì đó, không muốn thấy Triệu Tứ Hải tốt nên cố ý nhằm vào Triệu Tứ Hải!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Chương 101-105
Rể sang đến nhà
  • Cố Tiểu Tam
Chương 1-5
Chàng rể bất đắc dĩ của nữ thần
Chàng Rể Đỉnh Cấp
  • KK Cố Hương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom