• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Rể Nghèo Thành Tỷ Phú (1 Viewer)

  • Chương 726-730

Chương 726: Kẻ xấu mách lẻo trước?

“Còn có chuyện này sao?”

Dương Cảnh Đào nghe Dương Duyệt nói vậy, sắc mặt đột nhiên trở nên kỳ lạ, có chút không dám tin Dương Lệ lại làm ra chuyện này.

Dù sao Triệu Tứ Hải cũng là anh rể Dương Lệ, là chồng của Dương Duyệt – chị gái cô. Công việc của Triệu Tứ Hải có thành công hay không, liên quan đến hạnh phúc cả gia đình Dương Duyệt.

“Sao lại không ạ? Con cũng không ngờ Dương Lệ lại làm ra chuyện này, bao nhiêu năm trước đây không nhìn ra bộ mặt thật của nó, không ngờ Dương Lệ lại là người như thế!”, Dương Duyệt tức giận đùng đùng, như thể phải chịu nỗi uất ức lớn lắm.

Sau đó Dương Duyệt kể cho Dương Cảnh Đào nghe những chuyện như Triệu Tứ Hải được đưa về bằng xe hơi sang trọng, bắt tay với ông chủ lớn, và cả việc hôm nay anh ta bị đuổi về trong trạng thái chán nản, suy sụp.

Dương Cảnh Đào nghe xong, sắc mặt cũng có chút kỳ quái.

Mặc dù Triệu Tứ Hải không nói gì, đa phần đều chỉ là suy đoán của Dương Duyệt, nhưng dựa theo những sự việc trước đó thì có vẻ thật sự như những gì Dương Duyệt nói.

Suy cho cùng, trước đó Triệu Tứ Hải mới làm quen được với ông chủ lớn, lại được đánh giá cao, chuẩn bị đàm phán làm ăn lớn. Cho dù công việc kinh doanh có xảy ra chuyện gì thì cũng không đến mức bị quỹ đầu tư Nhân Phàm đuổi việc. Dù sao một thời gian nữa mới tới giai đoạn Nhân Phàm loại thực tập sinh đợt này.

Dù Triệu Tứ Hải không có năng lực thì cũng chưa đến thời gian loại người, theo lý mà nói hẳn là vẫn còn một thời gian nữa.

Nhưng bây giờ Triệu Tứ Hải lại đột ngột bị sa thải, còn suy sụp như thế này.

Hiển nhiên Triệu Tứ Hải đã bị ai đó nhắm vào ở quỹ đầu tư Nhân Phàm.

Mà hiện tại Dương Lệ lại là CEO của quỹ đầu tư Nhân Phàm, là người có tiếng nói nhất, có quyền uy nhất, ai có thể ngáng chân Triệu Tứ Hải dưới mi mắt Dương Lệ được?

Như vậy rất rõ ràng, người này chỉ có thể là Dương Lệ.

“Bố, lần này Tiểu Lệ thật sự quá đáng rồi, bây giờ Triệu Tứ Hải mất đi cơ hội tốt như vậy, còn mất việc nữa, sau này phải nuôi gia đình thế nào?”, Dương Duyệt vô cùng khó chịu.

Vốn dĩ trước đây Triệu Tứ Hải đi theo Phùng Thạch làm việc, lương bổng đãi ngộ cực kỳ cao nên nhà Dương Duyệt tiêu tiền cũng hoang phí hơn rất nhiều, chất lượng cuộc sống cũng cải thiện hơn nhiều.

Nhưng từ nghèo khó chuyển sang xa hoa thì dễ, chứ đang sung sướng mà về lại cảnh nghèo khổ thì rất khó khăn. Một thời gian Triệu Tứ Hải không có lương, cuộc sống của Dương Duyệt đã cực kỳ khó khăn rồi.

Thời gian này vốn đã không dễ dàng, Triệu Tứ Hải còn bị đuổi việc lần nữa, cuộc sống sau này phải làm sao?

Nhất là tất cả những điều này dường như đều do Dương Lệ gây ra, nên Dương Duyệt càng căm tức hơn.

“Đừng vội, bố đứng ra đòi lại công bằng cho con, chúng ta đến biệt thự núi Vân Mộng tìm Dương Lệ nói chuyện cho rõ ràng. Bố muốn xem xem có chuyện gì, chẳng lẽ Dương Lệ lại không coi người chị ruột là con và người bố ruột là bố vào mắt?”, Dương Cảnh Đào nói xong thì đứng dậy, chuẩn bị đến biệt thự núi Vân Mộng.

Dương Duyệt thấy thế thì vui mừng, dù sao nếu cô ta đến một mình sẽ không làm được gì Dương Lệ. Dù sao thì trước mắt, trong phương diện công việc Dương Lệ thuận lợi hơn cô ta nhiều, khoảng cách về chức vị cũng rất lớn.

Nhưng Dương Cảnh Đào thì khác, dù sao ông ta cũng là bố ruột Dương Lệ, Dương Lệ không thể làm điều gì quá đáng.

“À đúng rồi, hình như Tứ Hải đã bị Dương Lệ doạ sợ vì chuyện lần này, anh ấy cứ không nói gì, còn không cho con đi tìm Dương Lệ và Lâm Hàn, con gửi tin nhắn cho anh ấy bảo anh ấy cùng đến”, lúc này Dương Duyệt nói.

Dương Cảnh Đào khẽ gật đầu: “Con nói với Tứ Hải, bố sẽ ra mặt giải quyết cho nó, không cần sợ Dương Lệ và Lâm Hàn, cứ đến thẳng đó!”

“Vâng!”, Dương Duyệt vui mừng gật đầu.

Sau đó Dương Duyệt gọi cho Triệu Tứ Hải, nói với anh ta rằng hai bố con sắp đến biệt thự núi Vân Mộng tìm Dương Lệ và Lâm Hàn, bảo anh ta cùng đến, dù sao có Dương Cảnh Đào chống lưng cho họ thì sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Triệu Tứ Hải nghe vậy thì sửng sốt, đương nhiên anh ta không muốn đi tìm Lâm Hàn tính sổ, đó chẳng phải là tự tìm chết sao?

Nhưng Triệu Tứ Hải vừa định khuyên can thì Dương Duyệt đã cúp máy, không nói nhiều với anh ta.

Nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi đã kết thúc, Triệu Tứ Hải cũng hơi bất lực, chỉ đành nhanh chóng ra ngoài, hy vọng hai người họ không đắc tội Lâm Hàn mà gây ra hậu quả xấu.

Dương Duyệt gọi điện thoại xong thì vội vã ra ngoài cùng Dương Cảnh Đào, đến biệt thự núi Vân Mộng, tìm Dương Lệ và Lâm Hàn tính sổ.

“Trước đây Tiểu Lệ không như vậy, nó luôn giúp đỡ chúng con, chắc chắn là tên Lâm Hàn kia đã âm thầm bảo con bé làm vậy”, Dương Duyệt lên tiếng.

Dương Cảnh Đào nghe xong khẽ gật đầu, cũng cảm thấy rất có khả năng này, sao con gái ông ta có thể là loại người như vậy, chắc chắn là bị Lâm Hàn làm hư.

Chẳng mấy chốc Dương Cảnh Đào và Dương Duyệt đã ra ngoài, đến biệt thự núi Vân Mộng của Lâm Hàn.

Dì Hà đương nhiên biết Dương Cảnh Đào và Dương Duyệt, bà mở cửa cho hai người vào.

“Thật xin lỗi, Lâm Hàn và Dương Lệ ra ngoài đi mua sắm rồi, chắc phải một lúc nữa mới về, hai người có thể vào nhà uống trà ngồi chờ một lát ạ”, dì Hà lịch sự nói.

Nhưng Dương Cảnh Đào và Dương Duyệt không nể mặt dì Hà, đi thẳng vào trong.

Dì Hà thấy thế thì hơi lúng túng, nhưng bà cũng không để ý, đi vào rót trà cho Dương Cảnh Đào và Dương Duyệt, chuẩn bị ít đồ ăn cho họ.

“Hại Tứ Hải nhà chúng ta thê thảm như thế mà vẫn ra ngoài mua sắm được, đúng là quá đáng!”, Dương Duyệt tức giận không thôi.

Dương Cảnh Đào ở bên cạnh sắc mặt cũng không được tốt lắm: “Trong chuyện của Triệu Tứ Hải, quả nhiên Tiểu Lệ ở cùng thằng nhóc Lâm Hàn này, hẳn là đã bị nó xúi giục làm vậy rồi”.

Dương Duyệt gật đầu, cho rằng chuyện chính là như vậy.

“Mau gọi cho Lâm Hàn và Dương Lệ bảo chúng nó về cho tôi, thật quá đáng!”, Dương Cảnh Đào quát lên với dì Hà.

Dì Hà gật đầu, nhanh chóng lùi sang một bên, sau đó bấm số gọi cho Lâm Hàn.

Lâm Hàn lúc này đang đi mua sắm cùng Dương Lệ, anh cũng đã nhận được điện thoại của dì Hà.

“Alo, dì Hà, có chuyện gì vậy?”, Lâm Hàn hỏi thẳng.

“Cậu Lâm, Dương Cảnh Đào và Dương Duyệt đến rồi, sắc mặt họ không tốt lắm, không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng có vẻ liên quan đến Triệu Tứ Hải. Bây giờ họ đang ở nhà chờ cậu và cô chủ, còn bảo tôi gọi điện giục cô cậu mau về nữa”, dì Hà hạ thấp giọng để tránh cho Dương Cảnh Đào và Dương Duyệt nghe thấy.

Lâm Hàn nghe vậy sắc mặt đột nhiên trở nên kỳ lạ, Triệu Tứ Hải nói lung tung gì với Dương Cảnh Đào và Dương Duyệt rồi? Sao hai người họ lại tới nhà nhanh như vậy? Lâm Hàn không hiểu lắm.

“Được, tôi biết rồi”, Lâm Hàn nói xong thì cúp máy.

Sau đó Lâm Hàn nói cho Dương Lệ, lúc này cô đang thử mỹ phẩm.

Dương Lệ nghe xong vẻ mặt cũng hơi kỳ quái, họ còn chưa nói chuyện này của Triệu Tứ Hải cho Dương Duyệt và Dương Cảnh Đào, thế mà bây giờ kẻ xấu Triệu Tứ Hải lại mách lẻo trước?
Chương 727: Mất mấy trăm ngàn tệ rồi

Trong cửa hàng mỹ phẩm ở quảng trường Trung Giao.

“Hay là cứ kệ họ đi, lâu lắm chúng ta mới ra ngoài mua sắm một lần, cứ đi tiếp đi”, Lâm Hàn hơi bất lực.

Lâu lắm anh mới có một ngày cùng Dương Lệ hưởng thụ thế giới hai người, cuối cùng buổi sáng thì bị chuyện của Triệu Tứ Hải và Tạ Kiến Bình làm hỏng kế hoạch, bây giờ gần tối hai người mới tiếp tục sống thế giới của hai người.

Nhưng chưa được bao lâu lại bị Dương Cảnh Đào và Dương Duyệt đến chen ngang, điều này khiến hai người hơi mất hứng.

Rõ ràng trong chuyện này Lâm Hàn và Dương Lệ không làm gì sai, thậm chí họ còn nể mặt Triệu Tứ Hải là anh rể Dương Lệ mà khoan dung.

Nếu không có mối quan hệ này thì bây giờ Triệu Tứ Hải đã đang ở trong tù, chứ không có cơ hội mà về nhà.

Lâm Hàn không ngờ Triệu Tứ Hải không trân trọng cơ hội này mà còn giở trò?

“Thôi chúng ta về đi”, Dương Lệ khẽ lắc đầu: “Dù sao hôm nay chúng ta cũng mệt rồi, về đi, sau này có cơ hội chúng ta lại đi”.

“Được”, Lâm Hàn gật đầu đồng ý.

Cốp xe và hàng ghế phía sau chất đầy những thứ Lâm Hàn và Dương Lệ mua được, sau đó Lâm Hàn lái xe về biệt thự núi Vân Mộng.

Bình thường Dương Lệ cũng không phải người thích mua sắm, cũng không có ham muốn mua đồ mấy.

Đặc biệt là trước kia Lâm Hàn chưa trở thành người thừa kế nhà họ Lâm, khi vẫn chưa có nhiều tiền, Dương Lệ lại càng tiết kiệm hơn.

Mà lần này, cho dù đã vô cùng giàu có nhưng Dương Lệ cũng chỉ muốn mua những thứ cần mua, không thích mua nhiều lãng phí tiền.

Tuy nhiên Lâm Hàn lại không muốn như vậy, dù sao trước đây Dương Lệ đi theo anh cũng đã chịu rất nhiều khổ cực, đương nhiên anh muốn nghĩ cách bù đắp cho cô, vậy nên chỉ cần là thứ phù hợp với cô, gần như anh đều mua hết.

Dù sao anh không thiếu tiền, tiêu cũng chẳng bao nhiêu, anh có thể thoải mái đưa cho Hạ Sương và Dương Khiết mấy trăm triệu tệ thì sao có thể keo kiệt với Dương Lệ được?

Chưa nói đến nhà họ Lâm phía sau, chỉ số tiền Lâm Hàn kiếm ra thôi đã hoàn toàn đủ để hai vợ chồng chi tiêu cả đời, số tiền lớn này hai người tiêu thế nào cũng không hết.

Chẳng bao lâu sau, Lâm Hàn và Dương Lệ đã về đến biệt thự núi Vân Mộng.

Trong biệt thự, Dương Cảnh Đào và Dương Duyệt đang lo lắng chờ đợi, nghe thấy tiếng xe ô tô ở ngoài thì lập tức đi ra.

“Cuối cùng hai đứa nó cũng về, không ngờ bây giờ mới chịu về, tưởng rằng kéo dài thời gian thì sẽ có ích sao?”, Dương Duyệt bất mãn nói.

Vẻ mặt Dương Cảnh Đào cũng đầy tức giận.

Mà lúc này Lâm Hàn và Dương Lệ đã đỗ xe trong sân xong, đang xách một đống đồ đã mua về.

Dì Hà thấy thế cũng vội vàng chạy lại cầm giúp.

“Cô chủ đừng cầm, cứ giao cho tôi là được rồi”, dì Hà nhanh chóng nhận lấy rồi nói.

Nhưng Dương Lệ không đồng ý, dù sao cũng rất nhiều đồ.

“Không sao, cùng xách là được, như vậy cũng nhanh hơn”, Dương Lệ mỉm cười.

Nhìn thấy dì Hà lấy ra một đống đồ từ trong cốp, Dương Lệ cũng nhớ ra: “À đúng rồi dì Hà, chiếc hộp màu đỏ trong tay dì là sản phẩm dưỡng da tôi mua cho dì, chắc hợp với da dì đó. Tôi tặng dì, dì lớn tuổi rồi cần chú ý chăm sóc da”.

Dì Hà nghe vậy thì hơi ngượng: “Sao cô lại mua cho tôi làm gì? Tôi đâu cần dùng những thứ này”.

Lúc này Dương Cảnh Đào và Dương Duyệt cũng từ phòng khách đi ra ngoài sân, đúng lúc thấy cảnh này, họ cũng nghe thấy đoạn đối thoại giữa Dương Lệ và dì Hà.

Đột nhiên, sắc mặt Dương Cảnh Đào và Dương Duyệt trở nên cực kỳ khó coi.

Triệu Tứ Hải bị sa thải, công việc không có, thu nhập không, sự nghiệp gặp khó khăn, kinh tế gia đình Dương Duyệt đã trở thành vấn đề lớn.

Mà Dương Cảnh Đào và Dương Duyệt còn chưa ăn cơm đã đến đây đợi Lâm Hàn và Dương Lệ.

Nhưng Dương Lệ và Lâm Hàn lại vui vẻ ở ngoài đi dạo phố, đi mua sắm, mua một xe đầy ắp đồ, thậm chí còn mua sản phẩm chăm sóc da cho người giúp việc ở nhà.

Có thể Dương Cảnh Đào không hiểu những thứ này, nhưng Dương Duyệt nhìn thấy những đồ trong tay Dương Lệ, Lâm Hàn, còn có chiếc hộp trên tay dì Hà thì cũng biết gần hết, những thứ đó đều là hàng cao cấp loại một.

Những món đồ hàng hiệu này là thứ mà Dương Duyệt không mua nổi. Trước đây khi công việc Triệu Tứ Hải thuận lợi nhất cũng mua cho Dương Duyệt một trong những thứ đồ cực kỳ rẻ của thương hiệu này, bỏ ra một đống tiền khiến Triệu Tứ Hải và Dương Duyệt đều xót.

Nhưng bây giờ Dương Lệ và Lâm Hàn lại mua cả một xe đầy đồ, thậm chí còn tặng thứ đắt tiền như vậy cho người giúp việc ở nhà.

Dương Duyệt so sánh Dương Lệ với mình rồi cảm thấy khoảng cách chênh lệch quá lớn, trong lòng càng thêm khó chịu.

“Bố, đây đều là đồ nhãn hiệu quốc tế hạng nhất, hộp rẻ nhất trong số đó cũng đã chục ngàn tệ rồi”, Dương Duyệt nói với Dương Cảnh Đào.

Dương Cảnh Đào nghe vậy thì sửng sốt.

Hộp rẻ nhất trong số đó cũng đã hàng chục ngàn?

Dương Cảnh Đào liếc nhìn một xe đầy ắp đồ, không biết có bao nhiêu thùng hàng lớn nhỏ, cứ cho mỗi thứ chỉ mười ngàn tệ, vậy cả một xe này cũng cả triệu tệ rồi đúng không?

Một lần đi mua sắm hết tiền triệu, còn tặng đồ đắt tiền như thế cho người làm?

Đột nhiên Dương Cảnh Đào cảm tháy Dương Lệ quá lãng phí, mặc dù biết công việc của cô bây giờ đang thuận lợi, lương triệu tệ một năm, nhưng cũng không nên lãng phí như thế.

Đặc biệt là bây giờ nhà Dương Duyệt đang gặp khó khăn, cuộc sống bình thường đã là vấn đề rồi mà Dương Lệ còn phung phí như vậy?

Dương Cảnh Đào tức không có chỗ trút, ông ta không nhịn được nữa bèn bước về phía trước.

Lâm Hàn, Dương Lệ và dì Hà thấy Dương Cảnh Đào giận đùng đùng đi đến thì đều nghi hoặc không biết ông ta định làm gì.

Dương Cảnh Đào đến trước mặt Lâm Hàn, hất hết những hộp trên tay anh xuống.

Tất cả những thứ Lâm Hàn mua cho Dương Lệ đều rơi xuống đất.

Một số hộp được đóng gói cẩn thận, kỹ lưỡng thì có vẻ không sao, nhưng một số hộp đóng gói không kín đã rơi hết ra, đồ bên trong rơi khắp sàn nhà.

Những chiếc hộp trên tay Lâm Hàn là mỹ phẩm và đồ chăm sóc da, chúng không thể chịu được va chạm mạnh nên rất nhiều thứ rơi ra, vỡ cũng kha khá.

Dương Duyệt ở phía sau nhìn thấy cảnh này cũng xót, những thứ đó đều có giá trên chục ngàn tệ, Dương Cảnh Đào hất một phát đã làm mất vài chục tệ thậm chí là vài trăm tệ!

Dương Lệ cũng sững sờ.

Mặc dù tiền lương hiện tại của Dương Lệ rất cao, nhưng những thứ này cũng vô cùng đắt đó. Đối với Lâm Hàn mà nói, có thể những thứ trăm ngàn tệ này không đáng bao nhiêu tiền, nhưng với Dương Lệ hiện tại mà nói vẫn là cực kỳ đắt, là tiền lương cả tháng của cô, sao cô có thể không xót?

“Bố, bố làm gì vậy? Sao bố lại làm thế?”, Dương Lệ không dám tin nhìn Dương Cảnh Đào, cô không ngờ ông ta lại đột nhiên làm ra hành động điên cuồng thế này.
Chương 728: Khác thường

Trong sân biệt thự núi Vân Mộng của Lâm Hàn.

Lâm Nhìn nhìn những món đồ anh mua cho Dương Lệ lăn lóc dưới đất, sắc mặt lập tức sa sầm.

Anh cũng không để ý giá của chúng lắm, chẳng qua chỉ mấy trăm ngàn tệ mà thôi.

Mà đừng nói là mấy trăm ngàn tệ, với Lâm Hàn thì có là vài tỷ anh cũng chẳng quan tâm.

Nhưng những thứ đó đều là anh mua cho Dương Lệ, thế thì lại khác.

Lâm Hàn ngồi xổm xuống nhìn, chúng đều đã bị hư hao hơn nửa, không thể dùng được nữa.

Dù sao nơi Lâm Hàn đang đứng cũng được lót bằng đá, chẳng phải mặt cỏ, không bị hư mới là lạ.

Dương Duyệt đứng cách đó không xa tuy đau lòng nhiều đồ tốt như vậy lại bị hư, nhưng đó không phải đồ của cô ta mà là của Dương Lệ. Vì thế, cô ta chỉ đau lòng một lát rồi thôi, trái lại còn thấy rất sảng khoái.

Lúc này, Dương Duyệt bước tới, tức giận nhìn Dương Lệ nói: "Tiểu Lệ, chị không ngờ em lại là người như thế, vậy mà lại làm cái chuyện ấy!"

Dương Lệ nghe vậy ngơ ngác, cô làm gì cơ? Chuyện của Triệu Tứ Hải, cô đã giúp hết nước hết cái rồi còn gì nữa.

Phải biết rằng, Triệu Tứ Hải đã cung cấp lịch trình của cô cho Tạ Kiến Bình, để ông ta đến cài bom lên xe.

Còn Lâm Hàn, anh nể mặt Dương Lệ và Dương Duyệt nên mới đuổi Triệu Tứ Hải ra khỏi Nhân Phàm, rồi chỉ thông báo những việc làm của anh ta trong công ty mà thôi.

Nếu không có Lâm Hàn giúp thì Nhân Phàm tuyệt đối sẽ không cứ thế bỏ qua cho Triệu Tứ Hải chuyện anh ta cấu kết với Tạ Kiến Bình định kinh doanh phi pháp.

Thậm chí là Dương Lệ còn không có quyền bỏ qua cho Triệu Tứ Hải nữa kìa, có Lâm Hàn ra mặt, anh ta mới có thể rời đi một cách dễ dàng như vậy.

Mà thông báo cho toàn thể nhân viên công ty thì đó là chuyện không thể tránh khỏi. Dù sao, vốn dĩ quỹ đầu tư Nhân Phàm đã là một công ty cực kỳ gắt. Trước đó đã có nhiều nhân viên biết Triệu Tứ Hải đang thầm làm chuyện xấu, giờ mà công ty không đưa ra quyết định xử lý Triệu Tứ Hải thì chắc chắn sẽ khiến cho bọn họ không phục.

Hơn nữa, Triệu Tứ Hải còn cung cấp lịch trình của Dương Lệ cho Tạ Kiến Bình để đàn em của ông ta đến cài bom, thì càng không thể tha thứ. Nó chẳng khác gì là đang giúp đỡ tội phạm, chỉ với việc đó đã đủ để tống thẳng Triệu Tứ Hải vào tù rồi.

Thế nhưng, Lâm Hàn và Dương Lệ lại không làm thế, cũng vì nể tình anh ta là chồng Dương Duyệt, là anh rể của Dương Lệ.

Nhưng giờ lại đổi lấy một kết quả như này.

Dương Lệ chợt thất vọng và chạnh lòng không thôi, cô thậm chí còn cảm thấy cái tình nghĩa gia đình kia giống như một tờ giấy mỏng chẳng đáng một đồng.

Trong trí nhớ của Dương Lệ, trước đây Dương Duyệt rất tốt với cô, nhưng từ khi lớn lên, đặc biệt là sau khi kết hôn với Triệu Tứ Hải thì mọi thứ đã dần thay đổi. Chị ấy ngày càng xa lạ thậm chí không còn là người chị thuở nhỏ của cô.

"Em không biết mình làm gì mà lại khiến cho chị chửi em như vậy. Em và Lâm Hàn khó được rảnh rỗi nên đi ra ngoài dạo phố mua chút đồ thì ảnh hưởng gì đến chị à?", Dương Lệ bất lực nói.

Dương Duyệt nghe thế bật cười, nói: "Em còn không biết xấu đi dạo phố, đi mua một đống đồ đắt đỏ gì đó. Có tiền thế mà lại không thể cho Triệu Tứ Hải nổi một công việc".

"Em, mấy thứ này đắt thì sao? Em dùng tiền của em và Lâm Hàn kiếm được, có làm sao ư? Lẽ nào em không giúp đỡ Triệu Tứ Hải sao? Vậy mà anh ta lại làm ra cái chuyện đó!", Dương Lệ mệt mỏi nói.

Dương Cảnh Đào nghe vậy, mở miệng mắng: "Có tiền thì giỏi lắm à? Con còn là em gái ruột của Dương Duyệt đó, vậy mà lại làm thế hả?"

Dương Lệ bị mắng ngây người, cảm thấy hết sức tủi thân, vì cái tình cảm gia đình ấy mà cô đã trả giá không biết bao nhiêu.

Hồi trước, Lâm Hàn bị mắng bị chửi, Dương Lệ vẫn nhịn, ngay cả Lâm Hàn cũng nhịn.

Sau này chuyện của Triệu Tứ Hải, Dương Lệ cũng giúp đỡ hết mình, đặc biệt là chuyện lần này. Nếu không phải Lâm Hàn ra tay thì Triệu Tứ Hải đã sớm bị tống vào tù, rồi còn ôm một khoản bồi thường kếch sù. Suy cho cùng, chuyện anh ta cấu kết với Tạ Kiến Bình đã gây tổn thất rất lớn về mặt kinh tế cho quỹ đầu tư Nhân Phàm.

Lâm Hàn đứng cạnh cũng lộ ra vẻ mặt hết sức khó coi, Dương Duyệt và Dương Cảnh Đào ghét anh thì thôi, Lâm Hàn vẫn có thể vì Dương Lệ mà nhịn.

Nhưng bọn họ lại đối xử với Dương Lệ như vậy thì anh không thể tục nhịn nổi nữa.

"Các người là người thân, là những người có quan hệ máu mủ ruột rà với Dương Lệ mà lại đối xử với cô ấy như vậy, các người còn là người sao?", Lâm Hàn giận dữ nói.

Giờ đây, Lâm Hàn thật sự không thể hiểu nổi, trước đây bọn họ đối xử không tốt với anh, Lâm Hàn cũng có thể hiểu được. Dù sao sinh ra ở nơi như thế này, lớn lên trong hoàn cảnh khác nhau thì sẽ làm cho họ thiển cận.

Nhưng giờ đã không còn chỉ là thiển cận nữa.

"Lâm Hàn, nơi này có chỗ cho cậu lên tiếng à? Cậu nghĩ mình là ai?", Dương Cảnh Đào quát.

Ngay lúc này, Triệu Tứ Hải vội vàng chạy tới.

Lúc nhận được điện thoại của Dương Duyệt thì anh ta đã lập tức lên đường vì sợ Dương Duyệt và Dương Cảnh Đào xảy ra xung đột với Lâm Hàn.

Hiện nay, Lâm Hàn đã không phải là người mà bọn họ có thể chọc.

Vả lại, hôm nay vừa xảy ra chuyện kia, nếu mà xung đột nữa, Triệu Tứ Hải sợ sẽ thật sự chọc giận Lâm Hàn. Một khi chọc điên Lâm Hàn thì anh ta thật không dám tưởng tượng đến hậu quả sẽ đáng sợ thế nào nữa.

Nhưng vì Dương Duyệt đã lái xe đi nên Triệu Tứ Hải chỉ đành thuê xe đến.

Kết quả là đến chậm, giờ mới chạy tới.

Vừa vào biệt thự núi Vân Mộng của Lâm Hàn, Triệu Tứ Hải đã nghe thấy tiếng Dương Cảnh Đào và Dương Duyệt chửi vợ chồng Lâm Hàn. Anh ta nghĩ thầm thôi xong rồi, dù đã vội vàng chạy tới, nhưng hình như vẫn chậm một bước.

Trong lòng Triệu Tứ Hải chợt muốn chửi cho Dương Cảnh Đào và Dương Duyệt một trận, nhưng anh ta cũng biết, hôm nay Lâm Hàn và Dương Lệ có thể bỏ qua cho mình là bởi vì hai người kia. Không thì anh ta đã chết không biết bao nhiêu lần rồi.

Lúc này, Triệu Tứ Hải không dám chần chờ, vội vàng chạy vào.

Dương Cảnh Đào và Dương Duyệt thấy Triệu Tứ Hải đến, lại càng tức hơn.

Giữa một Triệu Tứ Hải chật vật và một Dương Lệ vừa tiêu tiền mua sắm đã hơn triệu tệ, Dương Duyệt lập tức cảm thấy đối lập quá lớn và càng thêm khó chịu và ghen ghét hơn.

Dương Duyệt đang định nói gì thì Triệu Tứ Hải đã vội vàng bước tới, giơ tay bịt miệng cô ta lại.

"Vợ ơi, anh xin em đừng nói nữa", Triệu Tứ Hải nói với vẻ cầu khẩn.

Dương Duyệt tức thì sửng sốt, có chút không hiểu ý của Triệu Tứ Hải. Hôm nay Triệu Tứ Hải bị gì vậy, lẽ nào bị đả kích quá?

Mặc dù khó hiểu nhưng Dương Duyệt vẫn im lặng không nói gì.

Dương Cảnh Đào đứng cạnh cũng hơi nghi hoặc, đang định nói gì đó đã thấy Triệu Tứ Hải vội vàng nói: "Bố, Tứ Hải cũng xin bố đừng nói gì nữa".

Thoáng chốc, Dương Cảnh Đào lại càng thấy khó hiểu hơn.

Mà lúc này, Triệu Tứ Hải quay người lại, quỳ xuống trước mặt Lâm Hàn và Dương Lệ, mở miệng khẩn cầu: "Dương Lệ, Lâm Hàn, tôi thật sự xin lỗi hai người. Tôi chưa nói gì với bọn họ hết, tại bọn họ tự hiểu lầm hai người nên mới có cảnh này. Tôi..."
Chương 729: Làm thế là không đúng

Bên trong sân của biệt thự núi Vân Mộng.

Dương Duyệt và Dương Cảnh Đào khó có thể tin nhìn Triệu Tứ Hải. Họ có mơ cũng không nghĩ rằng Triệu Tứ Hải sẽ quỳ xuống trước mặt Lâm Hàn.

Mà lúc này, Triệu Tứ Hải cũng chẳng thèm để ý đến cái nhìn cùa Dương Duyệt và Dương Cảnh Đào.

Nếu là bình thường, Triệu Tứ Hải chắc chắn sẽ cực kỳ để ý đến hình tượng của mình trong lòng hai người họ.

Nhưng giờ, so với đắc tội Lâm Hàn thì chúng chẳng đáng là gì nữa.

Triệu Tứ Hải cũng không biết đại ca của Hoa Đông lợi hại cỡ nào, nhưng riêng người như Tạ Kiến Bình thôi là anh ta đã không đắc tội nổi rồi. Mà ngay cả ông ta cũng bị Lâm Hàn tùy ý nắn bóp thì Triệu Tứ Hải biết mình và Lâm Hàn cách nhau như trời với đất vậy. Nếu chọc Lâm Hàn nổi giận, hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng.

Triệu Tứ Hải âm thầm hối hận, anh ta hẳn là không nên để Dương Duyệt đi ra ngoài, ngăn cô ta lại ngay từ đầu thì đã không có chuyện như vậy rồi.

Bấy giờ, Triệu Tứ Hải vội vàng tiếp tục cầu xin Lâm Hàn: "Lâm Hàn, thật ngại quá vì đã gây ra chuyện như này, làm phiền đến hai người rồi. Tôi, tôi lập tức dẫn họ đi, chắc chắn sẽ không gây rắc rối cho hai người nữa đâu!"

Triệu Tứ Hải nói xong bèn đứng bật dậy, kéo Dương Cảnh Đào và Dương Duyệt đi ra ngoài.

Dương Cảnh Đào và Dương Duyệt đều sững sờ tại chỗ.

Ở trong mắt bọn họ, gia đình Lâm Hàn chỉ là có chút của cải, Dương Lệ thì công việc có vẻ khá thuận lợi, nhưng vẫn chẳng tính là gì, không đáng để họ sợ hãi.

"Chồng ơi, anh bị gì vậy?", Dương Duyệt hỏi với vẻ khó có thể tin, trong lòng thì thầm bực mình. Tuy trước mắt, con đường nghề nghiệp của Triệu Tứ Hải không thuận lợi, đúng là kém hơn Dương Lệ và Lâm Hàn. Nhưng trong thâm tâm Dương Duyệt, cô ta vẫn xem thường hai người họ.

Nhưng ban nãy, Triệu Tứ Hải lại quỳ xuống xin lỗi Lâm Hàn, nó quả thật khiến Dương Duyệt cảm thấy hết sức mất mặt.

Dương Cảnh Đào đứng cạnh cũng hơi bực, ông ta vẫn luôn ngứa mắt Lâm Hàn, lại khá vừa lòng với Triệu Tứ Hải. Nhưng vừa nãy Triệu Tứ Hải lại dứt khoái quỳ xuống trước mặt Lâm Hàn. Điều ấy quả thật rất bất thường!

"Tứ Hải, con kể bố nghe xem, chuyện này rốt cuộc là sao!", Dương Cảnh Đào chất vấn.

Tuy nhiên, giờ Triệu Tứ Hải lại không muốn để ý đến hai người họ mà chỉ muốn thừa dịp Lâm Hàn chưa nổi giận, nhanh chóng dẫn họ đi. Không thì một khi Lâm Hàn nổi điên lên, sự việc sẽ hết sức rắc rối.

"Mau cùng con rời khỏi đây đi!"

Triệu Tứ Hải mặc kệ lời ấy, dùng sức kéo Dương Cảnh Đào và Dương Duyệt đi.

Thật sự thì giờ Lâm Hàn quả thật rất tức giận, ban nãy anh đã định không nhịn nữa mà nổi giận với Dương Cảnh Đào và Dương Duyệt.

Có điều, khi Triệu Tứ Hải chạy tới rồi làm thế, tuy Lâm Hàn biết rõ anh ta làm vậy là vì sợ hãi thân phận của anh, nhưng trong lòng cũng hơi dễ chịu chút. Thấy bọn họ rời đi, anh cũng vui vẻ. Vậy thì sẽ yên tĩnh hơn, đỡ phải bị làm phiền nữa.

Còn Dương Lệ, lúc này trong lòng cô lại khó chịu không thôi.

Hôm nay, nếu không có Lâm Hàn phát hiện ra bom thì Dương Lệ đã bị chính anh rể mình bán đứng, bị người khác dùng bom đe dọa. Nhờ có Lâm Hàn ra tay, vất vả lắm mới giải quyết được mọi chuyện. Sau đó đi dạo phố thả lỏng tinh thần, giờ về đến nhà còn xảy ra chuyện như này.

Thoáng chốc, cái gọi là người nhà ấy khiến cho Dương Lệ cảm thấy thật xa lạ và thất vọng không thôi.

Lâm Hàn và Dương Lệ đều không có ngăn cản Triệu Tứ Hải.

Dì Hà cạnh đó cũng ngơ ngác nhìn cảnh ấy, không biết đã xảy ra chuyện gì. Sao Triệu Tứ Hải kia bình thường luôn xem thường Lâm Hàn, nay lại đột nhiên sợ anh, rốt cuộc chuyện này là sao.

Dương Duyệt và Dương Cảnh Đào cũng có vô số dấu chấm hỏi, đều không muốn rời đi, muốn tìm Dương Lệ tranh luận, chất vấn cô tại sao không giúp Triệu Tứ Hải mà còn nhằm vào anh ta.

Nhưng Triệu Tứ Hải lại liều mạng lôi bọn họ đi, không muốn ở lại đây dù chỉ một giây, để tránh chọc giận Lâm Hàn.

Cuối cùng, Triệu Tứ Hải cũng kéo Dương Duyệt và Dương Cảnh Đào rời khỏi biệt thự núi Vân Mộng.

Lâm Hàn thấy cảnh ấy thì chẳng thèm để ý tới nữa, anh quay sang nói với dì Hà: "Dì Hà, làm phiền dì dọn dẹp chỗ này giúp tôi".

"Vâng, cậu yên tâm đi", dì Hà vội đáp.

Lâm Hàn gật đầu, rồi dẫn Dương Lệ về phòng nghỉ ngơi, không muốn để ý đến chuyện gì nữa.

Bên kia, sau khi Dương Duyệt và Dương Cảnh Đào bị Triệu Tứ Hải kéo ra khỏi biệt thự núi Vân Mộng thì anh ta mới dừng lại.

Dương Duyệt lập tức nghi hoặc nhìn Triệu Tứ Hải, không hiểu tại sao anh ta lại làm thế.

"Chồng ơi, rốt cuộc hôm nay anh bị sao thế? Có phải đã xảy ra chuyện gì ở Nhân Phàm mới khiến anh sợ Dương Lệ như vậy không?", Dương Duyệt nghi ngờ hỏi.

Dương Cảnh Đào đứng cạnh cũng nói: "Tứ Hải à, không có gì phải sợ hết. Tiểu Lệ là giám đốc đại diện của Nhân Phàm thì sao, con bé vẫn là con gái bố, không sao. Hơn nữa, giờ con cũng đang làm việc ở đó mà, chẳng cần phải sợ Tiểu Lệ gì đâu".

Sắc mặt Triệu Tứ Hải hơi khó coi, trong lòng lại thầm thở phào nhẹ nhõm.

Ban nãy, Triệu Tứ Hải sợ mình chậm tý xíu thôi, làm Lâm Hàn bực thì bọn họ chết chắc.

Phải biết rằng, ban ngày Triệu Tứ Hải bán đứng Dương Lệ báo lịch trình của cô cho Tạ Kiến Bình đã khiến Lâm Hàn cực kỳ tức giận. Lúc ấy, nếu không nể tình Dương Duyệt và Dương Cảnh Đào thì anh ta tin rằng mình sẽ chết rất thảm.

Mà giờ, Dương Duyệt và Dương Cảnh Đào lại đắc tội Lâm Hàn, nếu chọc anh nổi điên thì Triệu Tứ Hải biết Lâm Hàn sẽ chẳng làm gì hai người họ. Dẫu sao, họ đều là người thân ruột thịt của Dương Lệ. Anh có giận đến mấy cũng sẽ vì Dương Lệ mà bỏ qua cho họ.

Nhưng Triệu Tứ Hải thì lại khác, suy cho cùng, Triệu Tứ Hải chỉ là chồng Dương Duyệt, là họ hàng với Dương Lệ chứ không phải ruột thịt.

Đến lúc đó, rất có thể Lâm Hàn sẽ trút hết cơn giận lên người anh ta, vậy thì rắc rối to rồi.

Triệu Tứ Hải cảm thấy mình không thể hứng chịu nổi cơn giận của đại ca Hoa Đông.

Giờ Triệu Tứ Hải cũng xấu hổ không thôi.

Nhớ tới chuyện mình vừa quỳ xuống xin lỗi Lâm Hàn trước mặt Dương Duyệt và Dương Cảnh Đào, Triệu Tứ Hải lại cảm thấy hết sức mất mặt. Nhưng lúc ấy cũng không còn cách nào, nếu không làm vậy thì có lẽ sẽ chọc Lâm Hàn nổi giận. Có cho Triệu Tứ Hải thêm một cơ hội nữa, anh ta vẫn sẽ chọn làm thế.

Còn giờ, khi đối mặt với Dương Duyệt và Dương Cảnh Đào, Triệu Tứ Hải cũng chẳng biết nên giải thích thế nào. Dù sao, Lâm Hàn đã nói không được để lộ thân phận của anh và không thể nói cho hai người kia biết.

Mặc dù giờ có nói gì Lâm Hàn cũng chẳng biết, nhưng có cho Triệu Tứ Hải tám lá gan, anh ta cũng không dám làm trái ý anh mà nói ra.

"Chồng ơi, anh đừng im lặng thế, anh có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra đi", Dương Duyệt thấy Triệu Tứ chẳng nói chẳng rằng liền hối.

Dương Cảnh Đào cũng nhìn Triệu Tứ Hải với vẻ khó hiểu.

Triệu Tứ Hải thấy thế, chỉ đành bất lực nói: "Không có vì cái gì hết, chỉ là cảm thấy hai người làm thế quả thật là không đúng".
Chương 730: Muốn chết cũng không thể chết được

Dưới ngọn đèn đường ngoài biệt thự núi Vân Mộng.

Dương Cảnh Đào và Dương Duyệt nghe thấy Triệu Tứ Hải nói vậy đều sửng sốt, không ngờ anh ta lại trả lời như vậy.

"Chồng ơi, anh bị gì thế? Sao bố với em lại không đúng, Dương Lệ là em gái ruột của em mà ở công ty lại nhằm vào anh như thế, chúng em tìm con bé tính sổ thì sao lại sai?", Dương Duyệt khó hiểu hỏi.

Dương Cảnh Đào đứng cạnh cũng đồng ý nói: "Đúng vậy, lần này Tiểu Lệ thật quá đáng. Tứ Hải, con không cần phải sợ nó, nơi này cũng chẳng phải quỹ đầu tư Nhân Phàm, nó chẳng thể làm gì con được đâu. Đi, giờ theo bố vào tìm nó tính sổ!"

Dương Cảnh Đào nói xong, định kéo Triệu Tứ Hải vào biệt thự tìm Dương Lệ và Lâm Hàn tính sổ.

"Đừng đừng đừng!", Triệu Tứ Hải thấy thế, vội vàng kéo Dương Cảnh Đào lại.

"Bố, coi như con cầu xin bố, chuyện này không liên quan gì tới Dương Lệ hết, do con làm sai, chứ chẳng tại Dương Lệ đâu. Bố đừng làm phiền đến hai vợ chồng con bé nữa", Triệu Tứ Hải gần như là năn nỉ.

Nếu Dương Cảnh Đào tìm Dương Lệ tranh luận nữa, cuối cùng bất kể kết quả thế nào thì người xui xẻo sẽ là Triệu Tứ Hải. Đây không phải là điều mà anh ta muốn thấy.

Dương Cảnh Đào nghe vậy dừng lại, khó hiểu nhìn Triệu Tứ Hải, hỏi: "Không liên quan tới Tiểu Lệ ư? Vậy con làm gì mà lại bị đuổi việc? Mà dù con có sai thì Tiểu Lệ ngoảnh mặt làm ngơ cũng thật quá đáng".

"Đúng thế", Dương Duyệt đứng cạnh cũng nói: "Tiểu Lệ là giám đốc đại diện của công ty Nhân Phàm, chỉ cần con bé nói một câu, lẽ nào anh sẽ bị đuổi việc sao? Dù anh làm sai, còn chẳng phải tại nó không chịu giúp à?"

Lúc này, Triệu Tứ Hải cũng thấy hơi bực, bất lực nói: "Giờ có nói cũng không nói rõ được, Dương Lệ thật sự đã dốc hết sức rồi. Lần này, là tại anh tự làm tự chịu. Hiện tại, coi như con cầu xin hai người, đừng đến làm phiền Dương Lệ nữa. Chúng ta về nhà đi".

Dương Cảnh Đào và Dương Duyệt lại gặng hỏi Triệu Tứ Hải một hồi, nhưng vẫn không hỏi ra được rốt cuộc anh ta đã làm gì.

Trái lại Triệu Tứ Hải còn mở miệng khẩn cầu bọn họ đừng đến đây quấy rầy Lâm Hàn và Dương Lệ nữa.

Cuối cùng, Dương Duyệt và Dương Cảnh Đào đành phải từ bỏ, rồi rời khỏi biệt thự núi Vân Mộng.

Có điều, trong lòng hai người họ vẫn cho rằng chuyện này là do Dương Lệ sai. Triệu Tứ Hải không thể nào mắc lỗi lầm gì lớn được, chắc chắn là Dương Lệ làm khó hoặc không chịu ra tay giúp.

Mà lúc này, bên trong trang viên của Trương Thiên Sơn tại thành phố Phụng Thiên thuộc tỉnh Bắc Đông.

Giờ đây, cả người Trương Thiên Sơn đã be bét máu, nhưng vẫn nghiến chặt khớp hàm, không chịu mở miệng giúp Tạ Kiến An.

Ngay cả hai gã đàn ông to con phụ trách tra tấn Trương Thiên Sơn cũng mệt mỏi, hiển nhiên là dùng hình đến mức mệt bở hơi tai.

"Đại ca Tạ, Trương Thiên Sơn vẫn không chịu mở miệng đồng ý giúp chúng ta, nhưng cứ tiếp tục thì ông ta sẽ chết, làm sao đây ạ?", một gã đàn ông to con nhìn Tạ Kiến An hỏi.

Tạ Kiến An nhìn Trương Thiên Sơn máu me đầy người cũng có chút bất lực.

Ông ta không ngờ thật sự lại có người có thể kiên trì được dưới sự tra tấn tàn khốc như thế.

Song, trước mắt Tạ Kiến An cũng không có cách nào.

Giờ Trương Thiên Sơn đã hấp hối, nếu lại tra tấn ông ta tiếp, có lẽ Trương Thiên Sơn sẽ chết ngay tại chỗ.

Trương Thiên Sơn mà chết thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến Tạ Kiến An cả, dù sao lần này muốn cướp được vị trí Đại bàng núi Bắc Đông, cuối cùng Trương Thiên Sơn cũng phải chết thôi.

Nhưng trước mắt, Tạ Kiến An không muốn Trương Thiên Sơn chết, vì Trương Thiên Sơn còn có tác dụng với ông ta.

"Bỏ đi, trước cứ dừng lại, sắp xếp bác sĩ điều trị cho ông ta, không được để ông ta chết vào lúc này", Tạ Kiến An bất đắc dĩ thở dài nói.

"Vâng", đàn em của ông ta nghe vậy bèn lập tức đi làm.

Còn Trương Thiên Sơn, thấy bác sĩ đến điều trị cho mình thì lại chua xót không thôi.

Là Đại bàng núi vùng Bắc Đông, dưới trướng có vô số đàn em, oai phong hùng mạnh một cõi. Nhưng nay lại chật vật, bị tra tấn không ra hình người.

Đến nỗi giờ Trương Thiên Sơn muốn chết cũng chết không được, có những bác sĩ và y tá ấy, dù ông ta bị tra tấn thành như vậy, cũng sẽ không chết ngay.

Tạ Kiến An bất lực nhìn Trương Thiên Sơn, rồi tiếp tục liên lạc với người bên Đông Hải.

Nhưng mãi đến lúc này, Tạ Kiến An vẫn không thể liên lạc được với bên Tạ Kiến Bình, cũng chẳng thể gọi được cho đàn em thân tín của ông ta.

Những người còn lại thì liên lạc được, nhưng họ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết hôm nay Tạ Kiến Bình và mấy tên đàn em thân tín bị một đám người bắt đi, đến giờ vẫn chưa trở về.

Mà những người còn lại ấy đều là đàn em của Trương Thiên Sơn, chỉ nghe theo lệnh ông ta đến thành phố Đông Hải hợp tác với Lâm Hàn, cũng chẳng nghe theo Tạ Kiến Bình mấy, càng đừng nói đến chuyện dùng họ đối phó Trương Thiên Sơn.

"Tên Lâm Hàn này rốt cuộc muốn làm gì? Chẳng qua chỉ là kinh doanh phi pháp thôi, có cần phải bắt Tạ Kiến Bình đi không?", Tạ Kiến An bất đắc dĩ nói.

Tạ Kiến An do dự một lát rồi dùng điện thoại của Trương Thiên Sơn gọi cho Lâm Hàn.

Lúc này, Lâm Hàn vừa mới an ủi Dương Lệ trở về phòng nghỉ ngơi xong chợt thấy điện thoại đổ chuông, bên trên hiện lên dãy số của Trương Thiên Sơn.

Lâm Hàn vội vàng rời khỏi phòng, đi tới phòng khách nghe máy.

"Alo, xin chào cậu Lâm", Tạ Kiến An kính cẩn nói.

Nghe thấy giọng nói hồi sáng, Lâm Hàn liền biết là tên đàn em của Trương Thiên Sơn. Sau khi biết đó không phải là Trương Thiên Sơn, anh cũng có chút mất kiên nhẫn.

Vốn dĩ, Lâm Hàn cũng không hiểu biết nhiều về thế lực ở vùng Bắc Đông, anh chỉ khá thân thiết với Trương Thiên Sơn và một người tên Uông Nghĩa vì từng hợp tác nên cũng coi như quen biết. Còn những người còn lại, Lâm Hàn lại chẳng biết ai.

Hơn hết, có tên Tạ Kiến Bình kia giấu anh kinh doang phi pháp, còn cài bom đe dọa Dương Lệ, lại càng khiến anh có ác cảm với Bắc Đông.

"Có gì thì nói mau đi", Lâm Hàn không kiên nhẫn nói.

Nghe thấy Lâm Hàn bực bội, Tạ Kiến An có chút khó chịu với giọng điệu ấy của anh, nhưng giờ ông ta không thể không hạ mình. Dù sao, trước mắt thì Lâm Hàn không phải là người mà Tạ Kiến An có thể chọc được. Đợi đến khi kế hoạch thành công, ngồi vào vị trí Đại bàng núi, nắm giữ hơn phân nửa thế lực vùng Bắc Đông thì ông ta mới có sức mạnh ăn nói ngang hàng với Lâm Hàn.

"Là vầy thưa cậu Lâm", Tạ Kiến An nhịn xuống, cung kính nói với Lâm Hàn: "Hôm nay, tôi vẫn không thể liên lạc được với Tạ Kiến Bình. Tuy ông ta dám làm ra cái chuyện vô cùng quá trớn đó, nhưng dầu gì ông ta cũng là người phụ trách của Bắc Đông đến hợp tác với Hoa Đông cậu. Nếu không có Tạ Kiến Bình, vậy chẳng phải phải tạm gác lại việc hợp tác giữa đôi bên sao? Vì thế, tôi bèn đánh bạo hỏi cậu, xem cậu định xử lý ông ta thế nào".
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Chương 101-105
Rể sang đến nhà
  • Cố Tiểu Tam
Chương 1-5
Chàng rể bất đắc dĩ của nữ thần
Chàng Rể Đỉnh Cấp
  • KK Cố Hương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom