-
Chương 86-90
Chương 86: Cách biệt về thực lực!
Ực ực…
Chỉ trong chợp mắt, cả ly rượu cùng với mảnh vụn của chiếc thẻ đều bị rót vào miệng Tiền Lai.
“Khụ khụ khụ…”
Tiền Lai bụm cổ, ho sặc sụa, mặt hắn ta đỏ lên, muốn khạc hết mảnh vụn ra, nhưng không hề có tác dụng.
“Lâm Hàn, mày là đồ vô dụng! Mày dám đánh tao, chính là tự tìm cái chết! Khụ khụ khụ…”
Hai mắt Tiền Lai đỏ bừng, lửa giận hừng hực thiêu đốt hắn ta.
“Cái tên Lâm Hàn này đúng là không biết sống chết, ngay cả Tiền Lai mà cũng dám đánh!”
“Lỗ mãng!”
Mọi người nhìn Lâm Hàn bằng ánh mắt dành cho người chết.
Với xuất thân của Tiền Lai, muốn giết chết Lâm Hàn là chuyện rất đơn giản.
“Cút sang một bên!”
Lâm Hàn nhấc chân, đá Tiền Lai văng vào góc, sau đó ánh mắt quét qua mọi người.
Cuối cùng, ánh mắt của anh rơi trên người Ngụy Vũ.
Thấy Lâm Hàn nhìn sang đây, Ngụy Vũ nhếch miệng cười:
“Lâm Hàn, chẳng lẽ mày muốn đánh cả tao!”
Lâm Hàn không đáp, bước đến chỗ Ngụy Vũ.
Ngụy Vũ không có chút kiêng kỵ, ngược lại, gã ta còn vô cùng phấn khích:
“Lâm Hàn, mày là thứ thô bạo, chỉ biết dùng nắm đấm để giành chiến thắng!”
Gã ta cởi bỏ áo vest, để lộ cơ bắp cường tráng, thoạt nhìn rất có mỹ cảm.
“Từ nhỏ tao đã có thói quen luyện tập cơ thể, cũng kéo dài được mười năm rồi.”
Ngụy Vũ gồng tay, bày ra cơ bắp cường tráng, trong mắt gã ta tràn đầy kiêu ngạo:
“Không chỉ đơn giản như thế, tao còn học qua Kickboxing, nhu thuật, người bình thường vốn không phải đối thủ của tao!”
“Oa, nhìn cơ bắp này, trông thật nam tính!”
“Lúc Ngụy Vũ mặc đồ vest đã có thể thấy được đường cong hoàn mỹ của cơ bắp rồi!”
“Tôi vẫn luôn muốn biết đằng sau bộ đồ vest của Ngụy Vũ là một cơ thể như thế nào, rốt cuộc hôm nay cũng đạt được ước muốn rồi!”
Nhìn thấy cơ bắp của Ngụy Vũ, hai mắt đám nữ sinh sáng bừng lên, không ngừng nuốt nước miếng.
“Hơn nữa anh ấy còn là người luyện võ, tên Lâm Hàn kia gặp xúi quẩy rồi!”
“Đúng vậy đó, lần này chọc trúng tổ ong vò vẽ rồi!”
“Anh Vũ, đánh hắn! Đánh chết tên vô dụng này đi!”
“Lâm Hàn chỉ là một tên thô lỗ mà thôi!”
Có người hô lên.
Ngụy Vũ rất hưởng thụ loại ánh mắt này, gã ta nhìn chằm chằm vào Lâm Hàn, liếm liếm môi, trong mắt tràn đầy khinh miệt:
“Lâm Hàn, đến đây đi!”
“Dù mày có sức lực to lớn thì thế nào, đối với tao, thứ đó không hề có tác dụng!”
“Tao muốn cho mày biết thực lực giữa tao và mày chênh lệch như thế nào, tao muốn mày biết rõ, đánh nhau không thể chỉ dựa vào sức mạnh, kỹ thuật cũng là thứ quan trọng…Á!”
Gã ta còn chưa nói dứt câu thì chợt hét lên thảm thiết.
Chỉ thấy một bóng đen vọt về phía gã ta, cứ như tia chớp, tốc độ cực kỳ nhanh.
Đó là nắm đấm của Lâm Hàn.
Bốp!
Trong chớp mắt, một đấm này hệt như một quả đạn pháo, khí thế hung mãnh, lực đạo nặng nề, hung hăng nện vào lồng ngực Ngụy Vũ.
Gã ta còn chưa kịp phản ứng.
Cả người đã bay ngược ra sau.
Rầm!
Ngụy Vũ đâm thẳng vào vách tường, cả căn phòng không khỏi chấn động.
“Đau… Đau chết mất!”
Gã ta từ vách tường trượt xuống, ngồi bệt xuống đất, cảm giác xương sườn của mình như bị cắt đứt.
“Kỹ thuật? Đối phó với loại gà bệnh như mày mà cũng cần kỹ thuật?”
Lâm Hàn liếc nhìn Ngụy Vũ, bóp bóp nắm tay, bước đến trước mặt gã ta.
Anh dùng một tay chộp lấy cổ Ngụy Vũ, cứ như nắm cổ gà, nhấc cả người gã lên.
“Đối phó với mày, dùng sức là đủ rồi, vốn không cần dùng đến kỹ xảo!”
Lâm Hàn giơ tay, hung hăng tát một cái lên mặt Ngụy Vũ.
Bốp!
Tiếng bạt tai lanh lảnh vang lên, theo sau đó là âm thanh “răng rắc” nhỏ vụn.
Một cái tát này đánh lệch hàm Ngụy Vũ.
“Học mấy cái trò mèo, mày cũng chỉ có thế, còn dám làm trò trước mặt tao!”
Lâm Hàn lại tát thêm một cái.
Bốp!
Âm thanh vang vọng khắp phòng.
Tất cả mọi người đều há hốc mồm, đứng ngẩn ra tại chỗ.
Cái tên Ngụy Vũ này…Yếu quá!
Vừa nãy gã ta cởi áo, bày ra cơ bắp, mọi người còn tưởng Lâm Hàn sẽ bị đánh.
Nào biết cục diện lại thay đổi nhanh như vậy, người bị đánh lại là Ngụy Vũ.
Hơn nữa Lâm Hàn đánh Ngụy Vũ chẳng khác nào đánh đứa con nít ba tuổi, ngay cả một chút cơ hội phản kháng đối phương cũng không có.
“Tên Lâm Hàn này…Vẫn là người à?”
Cả đám ngơ ngác nhìn Lâm Hàn.
“Ông mày mua một căn nhà, mày lại đi nói là nhà secondhand, nhà bán lại…Đúng thật là đồ mắt chó!”
Lâm Hàn lại đưa tay tát một cái.
Bốp!
“Còn dám nói không thích vợ tao, vợ của tao nha, cần mày thích hả? Mày là cái thứ gì?”
Bốp!
Lâm Hàn vừa mỉa mai vừa tát.
Bốp bốp bốp!
Tiếng bạt tai liên tục vang lên trong phòng VIP.
Chỉ trong một phút ngắn ngủi, Ngụy Vũ đã bị Lâm Hàn tát đến mười cái.
Ngay lập tức, hai bên má gã ta sưng phù lên, biến thành màu đỏ tía, hai mắt cũng lồi ra, y hệt cái đầu heo.
Lúc này, vẻ mặt Ngụy Vũ trông rất mệt mỏi, hơi thở yếu ớt, không còn dáng vẻ rắn rỏi như trước.
“Có nhớ lời mày nói cái lần ở nhà hàng Lam Hồ không, đợi ông mày dọn vào nhà mới, mày sẽ gửi tiền mừng!”
Lâm Hàn ném Ngụy Vũ xuống đất như ném một con chó chết.
Anh phủi phủi tay, cảm thấy rất hài lòng: “Được rồi, xong rồi, vợ à, chúng ta về nhà thôi!”
Lúc này, Dương Lệ vẫn còn đang kinh ngạc:
“Chồng…Chồng à…”
Cô thật sự không ngờ Lâm Hàn lại đột nhiên ra tay, gom Dương Sơn, Tiền Lai cùng Ngụy Vũ đánh chung một lượt.
Hơn nữa không phải là quơ tay múa chân mà là đánh cho bọn họ không ra hình người.
Hai cái xương bả vai của Dương Sơn bị gãy lìa.
Tiền Lai thì bị đá cho hai cái, còn phải uống mảnh vụn của thẻ.
Ngụy Vũ thì bị đánh thành đầu heo, chắc là trong thời gian ngắn không có mặt mũi gặp ai nữa.
“Chồng à…Có phải hơi ác quá không!”
Dương Lệ nhìn về phía Lâm Hàn, tuy nhiên, trong lòng cô cảm thấy rất hả giận.
Đám người này đều là mấy tên cô ghét.
“Ác chỗ nào!”, Lâm Hàn tỏ vẻ nghi hoặc: “Đám người này, có tên nào không vô liêm sỉ? Anh đánh vậy là nhẹ lắm rồi, được rồi, không nói nữa, chúng ta về”.
Lâm Hàn ôm lấy eo Dương Lệ, nghênh ngang đi ra khỏi phòng VIP.
Anh đi rồi, trong phòng vẫn vô cùng yên tĩnh.
Qua một lúc lâu sau, âm thanh hít khí lạnh vang lên liên tiếp.
Hic!
Tên Lâm Hàn này cũng ác thật, gom Dương Sơn, Tiền Lai cùng Ngụy Vũ lại, lần lượt đánh từng người, đã vậy còn nghênh ngang rời đi nữa chứ?
“Mau gọi 120!”
Rốt cuộc cũng có người kịp phản ứng, bấm 120 gọi xe cứu thương.
“Còn có 110!”
Có một bạn học nhắc nhở: “Lâm Hàn đánh bị thương ba người, chắc chắn sẽ bị tạm giam, nếu có thể dùng một chút quan hệ, ngồi tù cũng không phải là không được!”
“Đừng gọi 110!”
Tiền Lai từ trên mặt đất bò dậy, mặt hắn ta đỏ bừng, ho không dứt.
“Khụ khụ khụ…”
“Gọi 110 cái con khỉ! Hôm nay thể diện của ông đây mất sạch, ông đây muốn trả thù!”, hai mắt Tiền Lai đỏ bừng.
“Nếu gọi 110, để tên vô dụng kia vào tù, ông đây tìm ai trả thù!”
Nghe hắn ta nói thế, bạn học đang chuẩn bị gọi cảnh sát liền buông điện thoại xuống.
“Lâm Hàn à Lâm Hàn! Tao sẽ cho mày biết cái gì gọi là hối hận!”
Tiền Lai nhìn theo hướng Lâm Hàn rời đi, trong mắt trào dâng hận ý.
...
Về đến nhà, Dương Lệ mới dần tỉnh táo lại, nhớ đến chuyện vừa rồi, cô cảm thấy Lâm Hàn có hơi lỗ mãng.
“Chồng à, anh nói xem Tiền Lai có gọi cảnh sát đến bắt anh không”, vẻ mặt Dương Lệ tràn đầy lo lắng.
“Hơn nữa, nhà Tiền Lai có thế lực rất lớn, nếu như hắn ta dùng mối quan hệ thì chắc chắn sẽ rất phiền toái.”
“Yên tâm, hắn sẽ không làm vậy.”
Lâm Hàn cười nhạt, không chút để ý.
Chương 87: Biến thái!
Sau khi về đến nhà, Lâm Hàn và Dương Lệ lên giường đi ngủ.
Nửa đêm, ánh trăng sáng rọi vào bệ cửa sổ.
Reng reng!
Một hồi chuông điện thoại vang lên không ngớt, đánh thức cả Lâm Hàn với Dương Lệ.
"Giờ này rồi ai lại gọi đến thế!"
Lâm Hàn nhăn nhó, bực bội khi bị đánh thức giữa đêm.
"Là Nhã Thiến".
Dương Lệ nhìn số điện thoại gọi đến, vẫn đưa tay bắt máy:
"Alo, có gì không Nhã Thiến?"
"Huhu! Tiểu Lệ, cứu tớ với!"
Trong điện thoại vang lên tiếng khóc thút thít của Chu Nhã Thiến, giọng nói run rẩy như đang rất sợ hãi.
"Lý... Lý Vĩnh Phú kia chính là một tên biến thái, một con quỷ đội lốt người, cậu nhanh đến cứu tớ đi!"
"Hả?", Dương Lệ hoang mang hỏi: "Nhã Thiến, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, cậu nói rõ xem!"
Dương Lệ vô cùng bối rối, lúc còn ở khách sạn Thiên Tôn, hai người họ còn anh anh em em ngọt ngào, bây giờ mới qua có vài tiếng, chẳng lẽ lại cãi nhau đòi chia tay sao?
"Tớ... Tớ cũng không biết mình đang ở đâu nữa".
Chu Nhã Thiến đột nhiên nhỏ giọng như là sợ bị người khác nghe thấy.
"Tớ và Lý Vĩnh Phú ra khỏi khách sạn Thiên Tôn, Lý Vĩnh Phú nói muốn đưa tớ đến quán bar uống rượu, nên chúng tớ cùng nhau đi".
"Nào... Nào biết được hắn ta đưa tớ đến một cái biệt thự, vào trong đó, tớ gặp được Phùng Thạch!"
"Phùng Thạch?", Dương Lệ ngẩn ra, cái tên này có chút quen quen.
"Phùng Thạch là người gặp lần trước ở Disneyland, người lái chiếc Rolls Royce màu lam ấy!", Chu Nhã Thiến nhỏ giọng nhắc lại, sau cùng thì Dương Lệ cũng đã nhớ ra.
Cô nhớ, lúc đấy Phùng Thạch còn bị Lâm Hàn đập cho một trận.
"Cậu... Cậu còn nhớ ở trước cổng Disneyland, Phùng Thạch có nói với Lý Vĩnh Phú một câu không?", giọng Chu Nhã Thiến run rẩy.
"Nói gì chứ?"
"Phùng Thạch nói với Lý Vĩnh Phú rằng sau khi cậu chơi đã rồi thì nhường lại cho chú Phùng chơi nhé! Ban đầu tớ cũng chẳng để tâm tới câu đó, nhưng tối hôm nay, rốt cuộc Lý Vĩnh Phú đã bộc lộ bộ mặt biến thái của hắn ta rồi".
Chu Nhã Thiến vừa nói vừa khóc lên:
"Tên ác quỷ biến thái Lý Vĩnh Phú kia dâng tớ cho Phùng Thạch! Ông ta muốn cùng Lý Vĩnh Phú lên... Lên giường với tớ!"
"Cái gì?!"
Dương Lệ sững sốt, không ngờ Lý Vĩnh Phú lại là loại người như thế, đẩy người yêu mình lên giường với người khác!
Ngày thường hoàn toàn không nhận ra, Lý Vĩnh Phú lại còn có bộ mặt biến thái như vậy!
"Huhuhu!"
"Tiểu Lệ, tớ buồn lắm, vốn dĩ tớ vẫn có chút thiện cảm với Lý Vĩnh Phú, tớ còn định sẽ lấy hắn ta, vậy mà... Vậy mà hắn ta lại lừa tớ!"
Tiếng khóc của Chu Nhã Thiến ngày một lớn hơn:
"Hắn ta còn nói với tớ, dù sao tớ cũng chỉ là một món đồ chơi thôi, chơi chán rồi thì đương nhiên sẽ đưa cho người khác!"
"Huhu, tại sao vậy chứ? Tại sao tớ lại gặp một thằng khốn nạn như vậy?"
"Tiểu Lệ à, tớ thật sự sợ lắm, nhanh tới cứu tớ đi... Huhu!"
"Nhã Thiến, cậu bình tĩnh đã, cậu cho tớ biết giờ cậu đang ở đâu!", Dương Lệ nói.
Đầu dây bên kia đột nhiên vang lên một giọng nói kèm theo tiếng cười xấu xa.
"Khà khà, cục cưng của anh, anh tìm được cưng rồi nhá! Anh chỉ mới đi tắm chút mà cưng đã trốn rồi, đúng là hư quá mà!"
Giọng nói này chính là của Phùng Thạch.
"Tiểu Lệ, Phùng Thạch đến rồi, mau cứu tới với... Huhu!", Chu Nhã Thiến khóc lớn.
"Ơ, gọi điện thoại à? Chậc chậc, đến chỗ của tôi rồi thì không ai cứu được cô đâu! Thế nên tối này chúng ta cùng nhau vui vẻ thì hơn, tôi đã mua rất nhiều đồ chơi rồi đấy!"
Ngay sau đó, đầu dây bên kia truyền đến một loạt tiếng tít tít tít, hình như Phùng Thạch đã giật lấy điện thoại của Chu Nhã Thiến rồi tắt máy.
"Nhã Thiến! Nhã Thiến!"
Dương Lệ lớn tiếng gọi, khuôn mặt lo lắng đến trắng bệch:
"Phải làm sao đây! Nhã Thiến ở chỗ Phùng Thạch chắc chắn sẽ bị ông già biến thái đó làm nhục!"
"Bà xã, em rất muốn cứu Chu Nhã Thiến sao?"
Lâm Hàn nằm ở trên giường, đầu gối lên hai tay, vẻ mặt hờ hững.
Anh đã nghe thấy hết cuộc nói chuyện điện thoại vừa rồi.
Lâm Hàn vốn chẳng có thiện cảm gì với Chu Nhã Thiến, dĩ nhiên sẽ không chủ động đi cứu người.
"Đương nhiên rất muốn rồi!"
Dương Lệ gật đầu: "Nhã Thiến là bạn thân bốn năm đại học của em, tuy rằng đôi khi cậu ấy có chút gay gắt, ham hư vinh, nhưng bản chất vẫn là người tốt!"
"Hơn hết, cậu ấy gặp phải thằng khốn nạn Lý Vĩnh Phú đã rất tội nghiệp rồi. Bây giờ còn đụng phải ông già biến thái Phùng Thạch kia, Nhã Thiến còn sắp bị Phùng Thạch làm nhục, chuyện này không biết sẽ ám ảnh cậu ấy đến bao giờ nữa!"
"Nói không chừng cuộc đời này xem như bị huỷ rồi!"
"Em không muốn nhìn thấy cảnh tượng này".
Vẻ mặt Dương Lệ tràn đầy nghiêm túc, lấy điện thoại ra nói: "Ông xã, em phải báo cảnh sát!"
"Khoan đã!"
Lâm Hàn ngăn Dương Lệ lại: "Em có báo cảnh sát cũng không có ích gì, Phùng Thạch đã dám làm những chuyện này thì đương nhiên ông ta cũng chẳng sợ cảnh sát đâu!"
"Vậy làm sao bây giờ?"
Dương Lệ sốt ruột nói: "Cũng không thể trơ mắt nhìn Nhã Thiến bị chà đạp được!"
Lâm Hàn vô lực lắc đầu, đứng dậy mặc quần áo vô.
"Ông xã, anh tính làm gì?", Dương Lệ ngẩn ra, tò mò hỏi.
"Anh không muốn thấy em đau lòng đâu", Lâm Hàn cười nhạt: "Ở đây chờ anh, khoảng một tiếng đồng hồ là ổn, đừng chạy lung tung đó, bạn thân Chu Nhã Thiến của em sẽ được bình an vô sự".
Dứt lời, Lâm Hàn bước xuống lầu đi ra ngoài, sau khi lên xe anh gọi điện thoại cho Trần Vô Cực.
"Alo, cậu Lâm à", Trần Vô Cực bắt máy.
"Ồ, trễ thế này rồi còn chưa ngủ à?"
Lâm Hàn bất ngờ, anh nghe giọng Trần Vô Cực vẫn còn rất tỉnh táo.
"Ngủ không được, bị mất ngủ rồi, đang ngồi thiền tịnh tâm, niệm kinh nghiên cứu Phật pháp", Trần Vô Cực cười ha hả nói.
"Được rồi, khoan hãy nghiên cứu, giúp tôi một việc đã, điều tra vị trí của Phùng Thạch", Lâm Hàn hờ hững nói.
"Phùng Thạch?"
Trần Vô Cực suy tư một lát, hỏi lại: "Phùng Thạch - trùm bất động sản thành phố Đông Hải?"
"Là ông ta".
"Cậu Lâm, cậu chờ một lát, tôi sẽ cử người điều tra".
Không bao lâu, Trần Vô Cực gọi lại:
"Cậu Lâm, bây giờ Phùng Thạch đang ở nhà của ông ta, nhà số hai dãy thứ ba khu biệt thự Phỉ Thuý, cậu muốn đi tìm ông ta à?"
"Đúng vậy!"
Lâm Hàn gật đầu, khởi động xe chạy theo bản đồ chỉ đường đến khu biệt thự Phỉ Thuý.
"Cậu Lâm, khi Phùng Thạch đi ra ngoài đều dẫn theo vệ sĩ hộ tống, dù ông ta ở biệt thự cũng không ngoại lệ, không thì tôi cử vài người đến hỗ trợ cậu nhé", Trần Vô Cực lại nói.
"Không cần đâu, chỉ mấy người vệ sĩ thôi mà, ông tiếp tục nghiên cứu Phật pháp đi, tôi cúp trước đây".
Lâm Hàn cúp điện thoại đi thẳng đến khu biệt thự Phỉ Thuý.
Nửa tiếng sau, một chiếc Mercedes E350L lái đến trước khu biệt thự.
Bảo vệ nhìn bảng số xe, chiếc xe này không phải xe chủ nhà trong khu liền giơ tay chặn xe lại.
"Muốn vào mời đăng ký".
Ngay lúc thấy logo xe, hai mắt người bảo vệ nhìn Lâm Hàn sáng rực, trưng ra nụ cười nịnh hót, sửa giọng nói:
"Chủ nhà, anh vừa mua xe mới sao?"
"Đúng vậy, còn chưa đăng ký nữa!", Lâm Hàn gật đầu: "Có thể vào được không?"
"Dĩ nhiên rồi, dĩ nhiên vào được!", người bảo về cười nói liên tục, nhanh chóng cho xe vào.
Lâm Hàn liếc mắt, nếu như anh lái một chiếc xe nội địa mấy chục ngàn tệ thì chắc bảo vệ này có chết cũng chẳng cho anh vào đâu.
Lúc này, chỉ lái Mercedes mà bảo vệ đã xem anh như là chủ nhà luôn rồi.
Đây đúng là sự đời mà!
Rồ...
Mercedes nổ máy, phát ra tiếng vang, chạy thẳng vào khu biệt thự.
"Nhà số hai dãy thứ ba..."
Lâm Hàn đi theo chỉ dẫn, đến trước cổng một căn biệt thự.
Biệt thự này có ba tầng, đằng trước có một cái sân lớn trồng đầy hoa cỏ, còn có một chiếc Rolls Royce màu lam đang đỗ bên trong.
Chương 88: Anh hùng cứu mỹ nhân!
Chiếc Rolls Royce kia đương nhiên là của Phùng Thạch rồi.
"Ai đó!"
Một tiếng quát lạnh vang lên, có hai người đàn ông vạm vỡ mặc vest đen bước ra từ trong biệt thự, nhìn Lâm Hàn với ánh mắt lạnh lùng rồi tiến gần về phía anh.
"Nhóc con, đây là biệt thự tư nhân, không được đỗ xe, biết điều thì lái ra chỗ khác".
"Anh giúp tôi chuyển lời cho Phùng Thạch, có người tìm ông ta".
Lâm Hàn nhàn nhạt nói, bây giờ là nửa đêm, anh vẫn còn ngái ngủ, cũng không muốn ra tay lắm.
"Tìm ông chủ bọn tao?"
Hai người có chút ngạc nhiên, một người trong bọn họ nhếch mép nói:
"Nhóc con, ai cho mày gọi thẳng tên ông chủ bọn tao hả?"
"Mày nghĩ mày là ai? Nửa đêm còn muốn gặp ông chủ bọn tao, cũng tai to mặt lớn quá nhỉ!"
Người còn lại rút một cái dùi cui điện dài ra, gõ gõ trên tay.
"Cút ngay và luôn, ông chủ bọn tao đang vui vẻ, không rảnh để ý mày đâu!"
"Muốn tìm thì sáng ngày mai quay lại! Giỡn mặt à, thứ cắc ké mà hơn nửa đêm cũng có thể đến tìm ông chủ bọn tao sao!"
Hai tên vệ sĩ vừa dứt lời, Lâm Hàn liền đẩy cửa xe ra.
Rầm!
Cửa xe đập vào người hai tên vệ sĩ, làm bọn họ bật ngửa về sau.
"Chậc chậc, cửa xe này cũng bền ghê", Lâm Hàn chậc lưỡi, nói.
Hai tên vệ sĩ kia lồm cồm bò dậy từ dưới đất, khởi động dùi cui điện.
Tè tè tè!
Bên ngoài dùi cui điện bao trùm một dòng điện màu xanh.
"Thằng nhãi ranh, là mày tự làm tự chịu đấy!"
"Đập nó!"
Hai tên vệ sĩ nắm chặt dùi cui điện xông thẳng về phía Lâm Hàn.
Vẻ mặt Lâm Hàn bất biến, bước chân chuyển biến quỷ dị, thoáng cái đã đứng ở bên trái một trong hai tên.
Vù!
Bàn tay trắng muốt của anh chụp lấy cổ tay tên vệ sĩ, ra sức bóp chặt!
Răng rắc!
Một tiếng lanh lảnh vang lên.
Cổ tay tên vệ sĩ kia đau đớn không thôi, bàn tay không còn kiểm soát được thả ra, dùi cui điện rớt xuống đất liền bị tay còn lại của Lâm Hàn chụp được.
Tè tè tè!
Lâm Hàn cầm lấy dùi cui điện chích vào cổ tên vệ sĩ kia.
Dòng điện màu xanh lập tức loé lên.
"A ư ư..."
Cả người tên vệ sĩ run rẩy, miệng sùi bọt mép té xuống đất co giật không thôi, chỉ chốc lát đã bất tỉnh nhân sự.
"Thằng nhãi không biết sống chết!"
Tên vệ sĩ còn lại giận dữ, giơ dùi cui điện xông về phía Lâm Hàn.
Nhưng số phận hắn ta cũng giống như tên vệ sĩ trước, không có lấy một cơ hội phản kháng, té xuống đất một cái rầm, toàn thân co giật, miệng sùi bọt mép rồi bất tỉnh.
"Bản lĩnh thế này mà cũng làm vệ sĩ được à".
Lâm Hàn khinh khỉnh, ném dùi cui điện sang một bên, nghênh ngang đi vào biệt thự.
Biệt thự của Phùng Thạch trang trí nguy nga lộng lẫy, vô cùng sang trọng, gồm có ba tầng, ở giữa còn treo một cái đèn chùm sáng rực, trong bầu không khí còn ngửi được mùi hương thoang thoảng của nến thơm, giúp thư giãn ngủ ngon.
Lâm Hàn đi thẳng một mạch lên lầu ba.
Lên đến nơi, Lâm Hàn vểnh tai lắng nghe xác định vị trí, sau đó anh bước đến căn phòng tận cùng bên trong.
Rầm, rầm, rầm!
Lâm Hàn đập cửa phòng.
"Ai đó!"
Trong phòng vang lên giọng nói bực bội của Phùng Thạch: "Đập gì mà đập, ông đây đã nói có việc phải làm mà!"
Lâm Hàn nhàn nhạt nói: "Cho ông 30 giây mặc lại quần áo, tôi không muốn nhìn thấy cơ thể đầy mỡ của ông!"
Phùng Thạch sững sốt, quát lên:
"Đệch mợ! Thằng nào ở ngoài đấy? Mày là thằng quái nào mà dám nói tao béo hả! Vệ sĩ! Vệ sĩ đâu!"
Ông ta gào lên một lúc cũng không thấy ai đáp lại.
"Vệ sĩ, vệ sĩ của ông đâu!", Phùng Thạch kêu to, vẫn không có ai trả lời.
"Hết 30 giây rồi!"
Lâm Hàn giơ chân đạp cửa.
Rầm!
Cánh cửa bị đạp văng ra, phát ra một tiếng động lớn, trên mặt đất còn rơi rớt nhiều mảnh vụn.
"Lại là cậu!"
Nhìn thấy Lâm Hàn, Phùng Thạch trợn mắt, vô cùng bất ngờ và sợ hãi.
Lúc này, cả người ông ta trần truồng, lộ ra cái bụng phệ đầy mỡ, từng lớp mỡ trĩu xuống như sắp rơi xuống đất vậy.
Tầm mắt Lâm Hàn lướt qua Phùng Thạch nhìn về phía cái giường.
Chu Nhã Thiến đang bất tỉnh nằm trên giường.
Cô ta mặc một bộ đồng phục y tá màu trắng, để lộ từng mảng da thịt trắng như tuyết, chân tay cô ta thì đầy vệt đỏ, loáng thoáng còn thấy cả vết tím bầm.
"Không ngờ gout ông cũng mặn như vậy".
Lâm Hàn nhìn sợi dây Phùng Thạch đang cầm, nhếch mép cười.
"Cậu nhóc, cậu tới đây làm gì?"
Phùng Thạch mặc lại quần áo, đề phòng nhìn Lâm Hàn.
"Đừng nói cậu muốn giành gái với tôi nhá!"
"Nếu cậu muốn con đàn bà này, tôi sẽ nhường nó lại cho cậu", Phùng Thạch nghiến răng, tỏ ra đành từ bỏ.
"Tôi chỉ mới làm những bước dạo đầu với cô ta thôi, không ngờ lại doạ cô ta bất tỉnh, tôi còn chưa chấm mút được gì đâu, vẫn còn sạch sẽ đấy".
"Tôi không có hứng thú với cô ta".
Lâm Hàn nhàn nhạt nói, tìm một cái ghế ngồi xuống: "Vậy mà ông lại chủ động nhường người đàn bà ưng ý cho tôi, xem ra ông còn ấn tượng rất sâu sắc với tôi nhỉ".
"Haha, Phùng Thạch tôi tuy rằng háo sắc, cũng có chút nghiện, nhưng tôi không phải thằng ngu".
Phùng Thạch liếc mắt: "Người nào có thể dây vào, người nào không, tôi vẫn biết chứ. Hôm ở Disneyland, phó giám đốc công viên Giang Thiên cung kính hết mực với cậu. Mà cái kiểu kính cẩn đó, là cấp dưới tôn trọng cấp trên, không thể nào giả vờ được".
"Mà Giang Thiên kia lại là đại gia ngầm đang ‘chờ múc’ cái biệt thự ở núi Vân Mộng, lúc đó tôi cũng có mặt ở đấy. Đại gia ngầm này vậy mà lại kính cẩn với cậu như thế, thân phận, địa vị và bối cảnh của cậu chắc chắn không thể dây vào được".
Lâm Hàn bất ngờ liếc nhìn Phùng Thạch, người này cũng có chút thông minh đấy chứ.
"Nếu tôi nhớ không lầm, hôm ở Disneyland, hình như bọn họ gọi cậu là Lâm Hàn thì phải", Phùng Thạch suy ngẫm.
"Đúng vậy!", Lâm Hàn gật đầu.
"Vậy cậu tới chỗ của tôi làm gì, hai chúng ta cũng không thù không oán".
Phùng Thạch nhìn Lâm Hàn như gặp phải kẻ thù.
Ông ta biết rõ, không nên đắc tội với người thanh niên đứng trước mặt này.
"Nếu cậu ưng người phụ nữ này, tôi sẽ nhường lại cho cậu", Phùng Thạch liếc nhìn Chu Nhã Thiến trên giường, vô cùng không nỡ.
"Tôi ghét phải lặp lại hai lời, tôi không có hứng thú với cô ta".
Lâm Hàn nhàn nhạt nói: "Nhưng mà nếu như ông làm nhục cô ta thì vợ tôi sẽ đau lòng lắm, tôi không muốn nhìn vợ tôi buồn, thế nên mới tới đây".
"Tóm lại, đừng đụng vào người phụ nữ này, mặc lại quần áo rồi đưa cô ta về nhà đi".
Phùng Thạch ngớ người, không ngờ nửa đêm nửa hôm cậu ta tới đây là vì chuyện này.
Phùng Thạch nhìn Lâm Hàn nói: "Chu Nhã Thiến này là một người đẹp hiếm có, khuôn mặt và vóc dáng đều thuộc hàng cao cấp, cậu chắc chắn muốn để cô ta về nhà ư?"
"Tôi nói là tôi rất ghét phải nói lại lần nữa", Lâm Hàn nhướng mày, ánh mắt lạnh đi.
Thoáng chốc, Phùng Thạch cảm thấy nhiệt độ trong phòng tuột xuống.
Ông ta rùng mình, vội nói:
"Bây giờ tôi lập tức cử người đưa cô ta về nhà!"
Phùng Thạch nhanh chóng mặc lại quần áo cho Chu Nhã Thiến, mỡ đã dâng tới miệng mèo rồi mà còn vuột mất, ông ta nuốt nước bọt luyến tiếc không thôi.
Kế tiếp, ông ta ẵm Chu Nhã Thiến xuống lầu, giao cô ta cho tài xế.
"Đưa cô gái này về nhà đi".
"Vâng, ông chủ!", tài xế đặt Chu Nhã Thiến ở ghế sau.
"Anh hùng cứu mỹ nhân há! Nếu như không có tên nhóc kia, tối nay cô chắc chắn đã là người của tôi rồi!"
Phùng Thạch lại liếc nhìn Chu Nhã Thiến, tiếc hùi hụi quay lại trên lầu.
Nhìn thấy Lâm Hàn, Phùng Thạch suy ngẫm sắp xếp lại ngôn từ, lúc này ông ta mở miệng:
"Cậu Lâm, tôi đã đưa cô ta về rồi, không biết cậu còn chuyện gì nữa không?"
Đại gia ngầm kia đối đãi với Lâm Hàn kính cẩn như vậy.
Mà địa vị của ông ta với người đại gia ngầm đó cách nhau một trời một vực.
Thế nên Phùng Thạch cho rằng nên gắn hai chữ "Cậu Lâm" lên người Lâm Hàn mới phải.
Chương 89: Bạch mã hoàng tử
"Nghe nói ông làm bên bất động sản à?", Lâm Hàn nhìn Phùng Thạch hỏi.
"Đúng thế", Phùng Thạch vô cùng biết điều gật đầu.
"Vậy ông cũng biết tin Lưu Hạo chết rồi chứ nhỉ!", Lâm Hàn nhàn nhạt nói.
Ánh mắt Phùng Thạch lóe lên như nghĩ tới điều gì, ông ta thành thật nói:
"Biết chứ, Lưu Hạo vừa chết, thị trường mà ông ta nắm giữ sẽ bị bỏ trống. Đặc biệt là một phần ba công trình khu Bành Hộ, có rất nhiều nhà đầu tư đều đang thèm nhỏ dãi".
"Lý Xuân Sinh - một ông trùm bất động sản khác của thành phố Đông Hải cũng mời tôi hợp tác với ông ta để nuốt lấy một phần ba công trình kia, mà điều kiện để tôi đồng ý chính là khiến Lý Vĩnh Phú đưa bạn gái Chu Nhã Thiến của hắn ta lên giường tôi".
Lâm Hàn nhìn Phùng Thạch, xem ra người này cho rằng mình đang hỏi nguyên nhân ông ta đưa Chu Nhã Thiến lên giường.
Lâm Hàn không quan tâm Phùng Thạch làm gì Chu Nhã Thiến, nếu không phải vì Dương Lệ thì anh đã chẳng đến.
Có điều, nếu đã đến, trong đầu Lâm Hàn bỗng nhiên xuất hiện một ý tưởng.
"Lưu Hạo là do tôi giết".
Lâm Hàn khẩy khẩy móng tay, bình tĩnh nói.
Đùng!
Câu đó như là một tia sét bổ trúng người Phùng Thạch khiến ông ta run lên.
"Cậu... Cậu giết Lưu Hạo?"
Giọng Phùng Thạch run run, hỏi lại.
"Đúng thế", Lâm Hàn gật đầu: "Cột vào tảng đá quẳng xuống sông".
Ầm!
Cả người Phùng Thạch lung lay một cái, suýt nữa thì đứng không vững.
Lưu Hạo là ai?
Ông trùm thực sự của ngành bất động sản ở thành phố Đông Hải.
Khi ông ta còn sống cũng có rất nhiều tiểu sử vô cùng đặc sắc, từ một tên cu li làm công ở bến tàu đến gây dựng sự nghiệp phát triển rực rỡ, chiếm lĩnh một nửa thị trường bất động sản ở thành phố Đông Hải, hưng thịnh như mặt trời ban trưa.
Người như vậy là một nhân vật mà Phùng Thạch ông đây phải ngước nhìn.
Nhưng không ngờ ông trùm của một thế hệ bất động sản lại chết trong tay chàng trai trước mặt!
Giây phút này, Phùng Thạch có một cảm giác boàng hoàng.
Đợi đã!
Phùng Thạch nheo mắt lại, tự nhiên có cảm giác sắp gặp tai vạ đến nơi.
Tại sao Lâm Hàn kia lại nói với mình rằng cậu ta là người giết Lưu Hạo?
Đây là một chuyện cơ mật, thử hỏi có kẻ giết người sẽ đi rêu rao hành động của mình ở khắp nơi sao?
Phùng Thạch nghĩ vậy, tim đập thình thịch, tê cả da đầu, cố gắng nở nụ cười nói:
"Cậu Lâm, cậu vừa nói gì thế? Tôi chẳng nghe thấy gì hết!"
"Tôi đã nói ra rồi mà ông còn nói không nghe thấy, ông nghĩ tôi tin chắc?", Lâm Hàn nhếch mép cười, lộ ra hàm răng trắng tinh.
Nụ cười đó khiến cho con ngươi Phùng Thạch co rút lại, ông ta vội vàng nói:
"Cậu Lâm, tôi biết cậu không phải người bình thường, mong cậu giơ cao đánh khẽ, đừng giết tôi mà!"
Lâm Hàn nói cho mình biết chuyện bí mật đó, đương nhiên sẽ mang họa chết người cho ông ta!
Giết người bịt miệng, đề phòng tin tức bị lộ ra ngoài!
Cách bảo vệ bí mật tốt nhất chính là khiến cho người ta mãi mãi không thể mở miệng được nữa.
"Cho ông hai sự lựa chọn", Lâm Hàn cũng không nói nhiều.
"Một, đi theo tôi, tôi để ông ngồi vào vị trí của Lưu Hạo".
"Hai, ông sẽ giống Lưu Hạo, bị tôi ném xuống sông làm mồi cho cá ăn".
Phùng Thạch sửng sốt, mờ mịt nghĩ Lâm Hàn kia đang mời chào ông ta ư?
"Nhưng mà cậu Lâm à, Lưu Hạo chính là ông trùm bất động sản, nắm giữ hơn nửa thị trường ở thành phố Đông Hải. Sau khi ông ta chết, có rất nhiều người nhòm ngó vị trí ấy, không phải cậu nói để tôi làm là có thể làm được đâu!", trên mặt Phùng Thạch lộ vẻ không tin nói.
"Ý của ông là không theo tôi mà chuẩn bị đi xuống sông thành mồi cho cá hả?", Lâm Hàn hỏi lại.
"Không không không!"
Phùng Thạch vội vàng xua tay: "Phùng Thạch tôi không phải đồ ngu, tôi sợ chết nên đương nhiên chọn cái thứ nhất. Tôi chỉ là có chút nghi ngờ thực lực của cậu Lâm thôi".
"Nếu chọn cái thứ nhất, vậy thì được rồi. Cũng khuya rồi, vợ tôi còn đang chờ ở nhà, tôi về trước đây".
Lâm Hàn nhìn đồng hồ, đi ra ngoài, giọng nói nhàn nhạt của anh truyền vào lỗ tai Phùng Thạch:
"Sáng sớm mai, đến quỹ đầu tư Nhân Phàm tìm Tôn Minh báo tên của tôi. Một phần ba công trình khu Bành Hộ của Lưu Hạo để lại sẽ là của ông".
"Hả?"
Phùng Thạch ngớ người, có chút khó tin.
Lâm Hàn chỉ nói một câu mà một phần ba công trình kia đã là của ông ta ư?
Giọng điệu đó cũng ngông quá ấy chứ!
Phải biết rằng, vì một phần ba công trình đó Phùng Thạch không chỉ hợp tác với Lý Vĩnh Phú mà còn thông đồng với vài ông trùm bất động sản khác, nhưng cũng chẳng nắm chắc có thể lấy được nó đấy.
Lâm Hàn mới nói một câu mà một phần ba công trình đó đã là của một mình Phùng Thạch ông ta ư?
"Thôi bỏ đi, nhắm mắt làm đại thử, ngày mai đến quỹ đầu tư Nhân Phàm xem thế nào vậy!"
Phùng Thạch nửa tin nửa ngờ, cuối cùng vẫn khẽ cắn môi đưa ra quyết định.
...
"Chủ nhà đi thong thả nha!"
Thấy xe của Lâm Hàn lái từ bên trong ra, bảo vệ vội vàng cúi chào, mặt mày niềm nở.
Mười phút sau, Lâm Hàn về đến nhà.
"Ông xã!"
Thấy Lâm Hàn trở về, Dương Lệ lập tức bước đến lo lắng hỏi: "Anh có sao không?"
"Anh có thể bị làm sao chứ", Lâm Hàn cười.
"Không sao là tốt rồi, đi lâu như vậy, em lo lắng cho anh muốn chết!", Dương Lệ thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới hỏi:
"Đúng rồi, Nhã Thiến sao rồi anh?"
"Cô ta cũng không sao, vợ có thể yên tâm ngủ rồi", Lâm Hàn nói.
"Vậy là tốt rồi".
Tinh tinh tinh!
Lúc này, điện thoại của Dương Lệ bỗng đổ chuông.
"Là số của Nhã Thiến! Xem ra cô ấy thật sự không sao rồi, ông xã lợi hại ghê! Lần này anh cứu Nhã Thiến, không biết cô ấy sẽ biết ơn anh như thế nào đâu! Cô ấy nhất định sẽ thay đổi thành kiến đối với anh!"
Dương Lệ vui vẻ nhận điện thoại.
"Alo, Nhã Thiến, cậu an toàn rồi đúng không?"
"Đúng vậy, tớ an toàn rồi, lành lặn không bị gì hết còn giữ được trinh tiết, hơn nữa, giờ đã ở nhà rồi", giọng vui vẻ của Chu Nhã Thiến truyền đến:
"Tiểu Lệ, cậu biết không, có lẽ tớ đã gặp được anh trai chạy Rolls-Royce rồi, vả lại anh ấy còn cứu tớ thoát khỏi lòng bàn tay của Phùng Thạch!"
"Hả?"
Dương Lệ sửng sốt, không phải là Lâm Hàn đã cứu Chu Nhã Thiến ư, sao lại thành anh trai chạy Rolls-Royce rồi?
"Nhã Thiến, rốt cuộc là sao, cậu nói rõ ràng hơn coi nào", Dương Lệ nói.
"Quá trình là như vầy", Chu Nhã Thiến giải thích:
"Trong lúc tớ hôn mê bất tỉnh ở chỗ Phùng Thạch thì mơ mơ màng màng cảm thấy mình được ẵm lên xe, còn loáng thoáng nghe được một giọng nói".
"Người nọ nói gì mà 'anh hùng cứu mỹ nhân', 'không có tên nhóc kia, đêm nay cô nhất định đã là người của tôi'. Vì thế, tớ đoán, chắc chắn là anh trai chạy Rolls-Royce đã cứu mình!"
Dương Lệ nghe mà sửng sốt: "Nhã Thiến, có chứng cứ gì chứng minh là anh ta đã cứu cậu không?"
"Cậu đừng có gấp, nghe tớ nói hết đã", Chu Nhã Thiến nói:
"Thứ nhất, giọng kia nói 'tên nhóc kia' đã cứu tớ, hiển nhiên người cứu tớ tuổi không lớn, là một người trẻ tuổi".
"Thứ hai, trên đường về nhà, tuy tớ vẫn mê man, nhưng mơ hồ nhìn thấy chiếc xe mình ngồi có nhãn hãng Rolls-Royce!"
"Còn một điều nữa là Phùng Thạch là ông trùm bất động sản ở Đông Hải, có địa vị cao. Vậy người cứu tớ ra, bản thân nhất định phải có một thực lực, địa vị, lai lịch nhất định thì ông ta mới nể mặt được".
Chu Nhã Thiến nói một cách chắc chắn:
"Tớ về nhà suy nghĩ mãi, kết hợp ba điểu này lại suy ra người cứu tớ còn rất trẻ, có một chiếc Rolls-Royce và cả thân phận, địa vị nhất định nữa".
"Cậu nói nhìn khắp cái thành phố Đông Hải này, ngoài anh trai đi Rolls-Royce ra còn ai nữa chứ?"
Dương Lệ gật đầu, cảm thấy Chu Nhã Thiến nói rất có lý.
"Từ hôm nay trở đi, tớ sẽ tạm biệt thằng tồi Lý Vĩnh Phú kia, anh trai chạy Rolls-Royce mới là bạch mã hoàng tử của tớ!", Chu Nhã Thiến than thở.
"Đợi đã, Nhã Thiến!", ánh mắt Dương Lệ lóe lên, nói: "Người cứu cậu chắc chắn không phải anh trai chạy Rolls-Royce đâu, mà là chồng tớ đó!"
Chương 90: Chó ngoan thì không chặn đường
"Hở?"
Chu Nhã Thiến sửng sốt: "Tiểu Lệ, cậu điên rồi à! Lẽ nào ý của cậu là Lâm Hàn đã cứu tớ ư?"
"Đúng vậy".
Dương Lệ gật đầu: "Sau khi nhận được điện thoại của cậu, chồng tớ đã đi ra ngoài cứu cậu, còn nói cậu sẽ lành lặn trở về. Quả thế, chồng tớ vừa về thì cậu đã gọi tới".
"Vậy cũng không thể chứng minh Lâm Hàn đã cứu tớ được!"
Chu Nhã Thiến nói: "Tiểu Lệ, tớ là người trong cuộc, nhưng từ đầu tới cuối lại hoàn toàn không nhìn thấy Lâm Hàn".
"Hơn nữa, tớ thường xuyên dè bỉu tên vô dụng kia, cậu cảm thấy anh ta sẽ có lòng tốt cứu tớ ư?"
"Vả lại, tớ thấy rõ là mình ngồi Rolls-Royce về. Nếu chồng cậu cứu tớ thì chắc chắn phải chạy chiếc Mercedes-Benz E350L chứ! Chẳng lẽ anh ta còn có thể bay tới?"
"Cho nên á, không thể nào là tên vô dụng Lâm Hàn kia cứu tớ đâu!"
Chu Nhã Thiến hoàn toàn không tin Lâm Hàn sẽ cứu mình.
"Không thể nào, chồng tớ chẳng lừa tớ đâu, anh ấy nói với tớ là mình cứu cậu mà", Dương Lệ lắc đầu nói.
"Tiểu Lệ, cậu thật là quá ngây thơ, lời nói của Lâm Hàn cũng tin được", Chu Nhã Thiến bất đắc dĩ nói:
"Lâm Hàn, anh ta hận tớ còn không kịp, sao cứu tớ được!"
"Tớ đoán, anh ta nói đã cứu tớ với cậu, thực tế là xuống lầu lái xe một vòng, hút điếu thuốc, đợi một lúc rồi lái về! Anh ta chính là một tên nói dối!"
"Tớ không tin, chồng tớ sẽ không lừa tớ".
Dương Lệ hừ một tiếng nói: "Với lại, Nhã Thiến này, cậu nói anh trai chạy Rolls-Royce đã cứu cậu, vậy tại sao anh ta lại cứu cậu? Dù sao cũng phải có lý do chứ!"
"Đương nhiên là có lý do rồi".
Chu Nhã Thiến cười cười: "Chắc cậu cũng xem video thứ hai dẫn đến việc anh ấy nổi trên mạng rồi đúng không? Trong video, anh ấy ôm ghi ta đàn ca khúc [Hôn lễ trong mơ] ở trung tâm thương mại Kerini đã làm bao cô gái xao xuyến".
"Mà hôm đó, chúng ta vừa khéo đi dạo trong cửa hàng quần áo ở trung tâm thương mại Kerini. Tớ đoán, anh trai chạy Rolls-Royce nhất định là nhìn trúng tớ, vừa gặp tớ đã thích nên mới làm anh hùng cứu mỹ nhân".
"Ặc..."
Dương Lệ câm nín.
"Không thì cậu nói xem, tại sao anh trai chạy Rolls-Royce lại cứu tớ chứ?", Chu Nhã Thiến hỏi ngược lại.
"Được rồi!"
Dương Lệ bất đắc dĩ lắc đầu, cái lý do đó thật sự là quá miễn cưỡng, cô cũng chẳng buồn tranh cãi.
"Không nói nữa, tớ cúp đây", Chu Nhã Thiến nói với giọng đầy kích động giống như là một cô học sinh mới biết yêu.
"Trước khi ngủ, tớ sẽ xem lại video của anh ấy thêm lần nữa. Tớ đã quên cái tên tồi Lý Vĩnh Phú kia rồi, giờ anh trai chạy Rolls-Royce mới là bạch mã hoàng tử của tớ! Tiếc là, anh ấy đã cứu tớ, vậy tại sao không gặp tớ cơ chứ! Nhìn thôi cũng được mà, haiz!"
Sau khi cúp điện thoại, Dương Lệ hỏi Lâm Hàn:
"Ông xã, rõ ràng là anh cứu Nhã Thiến, tại sao cô ấy lại cho rằng anh trai chạy Rolls-Royce đã cứu mình?"
"Anh cũng không biết trong đâu cô ta nghĩ gì nữa, chúng ta đi ngủ trước đi", Lâm Hàn cười nói.
"Haiz, gặp phải chuyện này mà chẳng khôn ra chút nào", Dương Lệ than thở.
"Vậy trước đừng ngủ", khóe miệng Lâm Hàn khẽ nhếch nở nụ cười xấu xa.
"Thế làm gì?", gương mặt Dương Lệ lộ vẻ tò mò nói.
Sau đó, cô hét lên một tiếng, cả người đã bị Lâm Hàn đè lên giường.
"Tên xấu xa, anh đè lên tóc em rồi!"
...
Ngày hôm sau, Lâm Hàn sảng khoái tràn trề sức sống tỉnh dậy.
Dương Lệ đã nấu bữa sáng xong và đi làm trước.
Lâm Hàn ăn xong bèn bước ra khỏi khu chung cư.
Biệt thự núi Vân Mộng đã trang trí xong, anh muốn xem tình hình giờ thế nào rồi.
Núi Vân Mộng cao hơn mặt nước biển khoảng 400m, có một con đường vòng quanh từ chân núi lên đỉnh, trước mắt thì nó mới chỉ được khai phá tới giữa sườn núi.
Từ sườn núi nhìn lên vẫn là một khu rừng xanh um, dòng suối uốn quanh, mây mù lượn lờ, xa xa có thể nghe thấy tiếng chim hót. Nếu sống trong đây nhất định sẽ cảm thấy vô cùng thoải mái.
Vì xe đã bị Dương Lệ lái đi làm nên Lâm Hàn chỉ có thể đạp chiếc xe đạp cà tàng của mình lên núi.
Đường núi tuy dài nhưng không dốc lắm, vì vậy đạp xe cũng chẳng mệt mấy, vừa vặn có thể tập thể dục.
Nửa tiếng sau, Lâm Hàn đã đạp tới lối vào biệt thự.
Lối vào là cái cổng bằng sắt tự động, chỉ có thể cho một xe ra vào. Có một nhân viên bảo vệ mặt mày nghiêm túc đứng gác.
Lâm Hàn để xe đạp sang bên cạnh, đi tới chỗ nhân viên bảo vệ nói:
"Anh mở cửa giúp tôi, tôi muốn vào".
Nhân viên bảo vệ liếc nhìn Lâm Hàn một cái, mỉm cười nói: "Thưa anh, đây là biệt thự tư nhân, ngoài chủ biệt thự ra thì người khác không được phép tùy tiện ra vào. Nếu anh quen chủ biệt thự, có thể gọi báo một tiếng, họ đồng ý rồi, tôi sẽ cho anh vào".
Nhân viên bảo vệ vô cùng lễ phép khiến Lâm Hàn có thiện cảm hơn với dịch vụ bất động sản ở đây.
"Tôi là chủ biệt thự", Lâm Hàn nói.
"Anh là chủ biệt thự ư?", bảo vệ nhìn chằm chằm Lâm Hàn, sau đó nhìn sang chiếc xe đạp rỉ sét mà anh đạp tới, mặt mày lộ vẻ kinh ngạc.
Nhưng anh ta vẫn hỏi:
"Thưa anh, mời anh báo tên, chúng tôi có thông tin của chủ biệt thự trên máy tính. Tôi sẽ kiểm tra cho anh".
"Lâm Hàn", Lâm Hàn nhàn nhạt nói.
"Vâng!", nhân viên bảo vệ mở máy tính lên.
Tin tin tin!
Đằng sau bỗng nhiên vang lên tiếng còi xe ô tô dồn dập.
"Mau tránh ra, chó nhoan không chặn đường!", có người hét.
Lâm Hàn quay đầu lại thì thấy một chàng trai mặc áo sơ mi hoa, đeo kính râm lái chiếc BMW M4 mui trần màu đen đằng sau.
Có một người phụ nữ tóc xoăn mặc bikini, cùng đeo kính râm che mất nửa khuôn mặt ngồi bên ghế phó lái.
"Nhìn cái gì mà nhìn, đang nói mày đó, chó ngoan không chặn đường, mau tránh ra!", thấy Lâm Hàn nhìn sang, thanh niên hét lên.
"Cậu Cố, xin cậu đợi một lát. Anh này nói anh ấy là chủ khu biệt thự nên tôi đang xác nhận thông tin", nhân viên bảo vệ cung kính mỉm cười nói với thanh niên. Lúc này, máy tính đã khởi động lên.
"Chủ biệt thự?"
Người thanh niên sửng sốt, sau đó khinh thường cười: "Tao nói này, thằng bảo vệ dơ bẩn kia, não mày có vấn đề hả? Bị down hay ngu rồi? Loại như nó mà có thể sống được trong khu biệt thự núi Vân Mộng ư?"
"Biệt thự ở đây, cái nào ít hơn 10 triệu tệ? Mày nhìn quần áo nó xem, có tới 200 tệ không?"
"Loại nghèo kiết xác kia có thể sống trong khu biệt thự này à?"
Thanh niên nói xong cười hối: "Mau tránh ra, chó ngoan thì không chặn đường!"
"Cậu Cố, mau nhìn kìa!", người phụ nữ bên gái lái phụ chỉ vào lề đường: "Xe đẹp rẻ tiền, tay cầm còn bị rỉ sét, tên này, không phải là đạp xe lên đó chứ!"
Người thanh niên sửng sốt: "Chắc là thế rồi! Ở đây không được phép đậu xe!"
Anh ta lại nhìn về phía Lâm Hàn: "Nhóc con, ghê thật, không sợ đạp mệt chết à! Quan trọng là tại sao mày lên đây, đây không phải nhà mày, mày lên cũng đâu vào được!"
"Chắc là muốn xem cuộc sống của người giàu trong khu vực này ấy mà!", người phụ nữ che miệng cười.
"Tao nói này thằng bảo vệ dơ bẩn kia, hèn chi mày làm bảo vệ, không có tý đầu óc nào hết! Con chó ngu này!", thanh niên lại chửi: "Mày mở to con mắt chó mày lên xem nó đạp xe lên đấy! Còn là chiếc xe bị sét nữa! Mày nghĩ rằng nó có thể sống trong khu biệt thự núi Vân Mộng này hả? Mau mở cổng ra cho tao, đừng có lãng phí thời gian của tao nữa!"
"Cậu Cố, đây là nhiệm vụ của tôi. Xin cậu đợi một chút", nhân viên bảo vệ cố nặn ra nụ cười, mở máy tính nhập tên Lâm Hàn, ảnh của chủ biệt thự hiện ra giống hệt với thanh niên đứng ngoài.
"Hóa ra anh thật sự là chủ biệt thự, mời anh vào!", nhân viên bảo vệ như trút được gánh nặng, mở cổng sắt điện tử ra.
Ực ực…
Chỉ trong chợp mắt, cả ly rượu cùng với mảnh vụn của chiếc thẻ đều bị rót vào miệng Tiền Lai.
“Khụ khụ khụ…”
Tiền Lai bụm cổ, ho sặc sụa, mặt hắn ta đỏ lên, muốn khạc hết mảnh vụn ra, nhưng không hề có tác dụng.
“Lâm Hàn, mày là đồ vô dụng! Mày dám đánh tao, chính là tự tìm cái chết! Khụ khụ khụ…”
Hai mắt Tiền Lai đỏ bừng, lửa giận hừng hực thiêu đốt hắn ta.
“Cái tên Lâm Hàn này đúng là không biết sống chết, ngay cả Tiền Lai mà cũng dám đánh!”
“Lỗ mãng!”
Mọi người nhìn Lâm Hàn bằng ánh mắt dành cho người chết.
Với xuất thân của Tiền Lai, muốn giết chết Lâm Hàn là chuyện rất đơn giản.
“Cút sang một bên!”
Lâm Hàn nhấc chân, đá Tiền Lai văng vào góc, sau đó ánh mắt quét qua mọi người.
Cuối cùng, ánh mắt của anh rơi trên người Ngụy Vũ.
Thấy Lâm Hàn nhìn sang đây, Ngụy Vũ nhếch miệng cười:
“Lâm Hàn, chẳng lẽ mày muốn đánh cả tao!”
Lâm Hàn không đáp, bước đến chỗ Ngụy Vũ.
Ngụy Vũ không có chút kiêng kỵ, ngược lại, gã ta còn vô cùng phấn khích:
“Lâm Hàn, mày là thứ thô bạo, chỉ biết dùng nắm đấm để giành chiến thắng!”
Gã ta cởi bỏ áo vest, để lộ cơ bắp cường tráng, thoạt nhìn rất có mỹ cảm.
“Từ nhỏ tao đã có thói quen luyện tập cơ thể, cũng kéo dài được mười năm rồi.”
Ngụy Vũ gồng tay, bày ra cơ bắp cường tráng, trong mắt gã ta tràn đầy kiêu ngạo:
“Không chỉ đơn giản như thế, tao còn học qua Kickboxing, nhu thuật, người bình thường vốn không phải đối thủ của tao!”
“Oa, nhìn cơ bắp này, trông thật nam tính!”
“Lúc Ngụy Vũ mặc đồ vest đã có thể thấy được đường cong hoàn mỹ của cơ bắp rồi!”
“Tôi vẫn luôn muốn biết đằng sau bộ đồ vest của Ngụy Vũ là một cơ thể như thế nào, rốt cuộc hôm nay cũng đạt được ước muốn rồi!”
Nhìn thấy cơ bắp của Ngụy Vũ, hai mắt đám nữ sinh sáng bừng lên, không ngừng nuốt nước miếng.
“Hơn nữa anh ấy còn là người luyện võ, tên Lâm Hàn kia gặp xúi quẩy rồi!”
“Đúng vậy đó, lần này chọc trúng tổ ong vò vẽ rồi!”
“Anh Vũ, đánh hắn! Đánh chết tên vô dụng này đi!”
“Lâm Hàn chỉ là một tên thô lỗ mà thôi!”
Có người hô lên.
Ngụy Vũ rất hưởng thụ loại ánh mắt này, gã ta nhìn chằm chằm vào Lâm Hàn, liếm liếm môi, trong mắt tràn đầy khinh miệt:
“Lâm Hàn, đến đây đi!”
“Dù mày có sức lực to lớn thì thế nào, đối với tao, thứ đó không hề có tác dụng!”
“Tao muốn cho mày biết thực lực giữa tao và mày chênh lệch như thế nào, tao muốn mày biết rõ, đánh nhau không thể chỉ dựa vào sức mạnh, kỹ thuật cũng là thứ quan trọng…Á!”
Gã ta còn chưa nói dứt câu thì chợt hét lên thảm thiết.
Chỉ thấy một bóng đen vọt về phía gã ta, cứ như tia chớp, tốc độ cực kỳ nhanh.
Đó là nắm đấm của Lâm Hàn.
Bốp!
Trong chớp mắt, một đấm này hệt như một quả đạn pháo, khí thế hung mãnh, lực đạo nặng nề, hung hăng nện vào lồng ngực Ngụy Vũ.
Gã ta còn chưa kịp phản ứng.
Cả người đã bay ngược ra sau.
Rầm!
Ngụy Vũ đâm thẳng vào vách tường, cả căn phòng không khỏi chấn động.
“Đau… Đau chết mất!”
Gã ta từ vách tường trượt xuống, ngồi bệt xuống đất, cảm giác xương sườn của mình như bị cắt đứt.
“Kỹ thuật? Đối phó với loại gà bệnh như mày mà cũng cần kỹ thuật?”
Lâm Hàn liếc nhìn Ngụy Vũ, bóp bóp nắm tay, bước đến trước mặt gã ta.
Anh dùng một tay chộp lấy cổ Ngụy Vũ, cứ như nắm cổ gà, nhấc cả người gã lên.
“Đối phó với mày, dùng sức là đủ rồi, vốn không cần dùng đến kỹ xảo!”
Lâm Hàn giơ tay, hung hăng tát một cái lên mặt Ngụy Vũ.
Bốp!
Tiếng bạt tai lanh lảnh vang lên, theo sau đó là âm thanh “răng rắc” nhỏ vụn.
Một cái tát này đánh lệch hàm Ngụy Vũ.
“Học mấy cái trò mèo, mày cũng chỉ có thế, còn dám làm trò trước mặt tao!”
Lâm Hàn lại tát thêm một cái.
Bốp!
Âm thanh vang vọng khắp phòng.
Tất cả mọi người đều há hốc mồm, đứng ngẩn ra tại chỗ.
Cái tên Ngụy Vũ này…Yếu quá!
Vừa nãy gã ta cởi áo, bày ra cơ bắp, mọi người còn tưởng Lâm Hàn sẽ bị đánh.
Nào biết cục diện lại thay đổi nhanh như vậy, người bị đánh lại là Ngụy Vũ.
Hơn nữa Lâm Hàn đánh Ngụy Vũ chẳng khác nào đánh đứa con nít ba tuổi, ngay cả một chút cơ hội phản kháng đối phương cũng không có.
“Tên Lâm Hàn này…Vẫn là người à?”
Cả đám ngơ ngác nhìn Lâm Hàn.
“Ông mày mua một căn nhà, mày lại đi nói là nhà secondhand, nhà bán lại…Đúng thật là đồ mắt chó!”
Lâm Hàn lại đưa tay tát một cái.
Bốp!
“Còn dám nói không thích vợ tao, vợ của tao nha, cần mày thích hả? Mày là cái thứ gì?”
Bốp!
Lâm Hàn vừa mỉa mai vừa tát.
Bốp bốp bốp!
Tiếng bạt tai liên tục vang lên trong phòng VIP.
Chỉ trong một phút ngắn ngủi, Ngụy Vũ đã bị Lâm Hàn tát đến mười cái.
Ngay lập tức, hai bên má gã ta sưng phù lên, biến thành màu đỏ tía, hai mắt cũng lồi ra, y hệt cái đầu heo.
Lúc này, vẻ mặt Ngụy Vũ trông rất mệt mỏi, hơi thở yếu ớt, không còn dáng vẻ rắn rỏi như trước.
“Có nhớ lời mày nói cái lần ở nhà hàng Lam Hồ không, đợi ông mày dọn vào nhà mới, mày sẽ gửi tiền mừng!”
Lâm Hàn ném Ngụy Vũ xuống đất như ném một con chó chết.
Anh phủi phủi tay, cảm thấy rất hài lòng: “Được rồi, xong rồi, vợ à, chúng ta về nhà thôi!”
Lúc này, Dương Lệ vẫn còn đang kinh ngạc:
“Chồng…Chồng à…”
Cô thật sự không ngờ Lâm Hàn lại đột nhiên ra tay, gom Dương Sơn, Tiền Lai cùng Ngụy Vũ đánh chung một lượt.
Hơn nữa không phải là quơ tay múa chân mà là đánh cho bọn họ không ra hình người.
Hai cái xương bả vai của Dương Sơn bị gãy lìa.
Tiền Lai thì bị đá cho hai cái, còn phải uống mảnh vụn của thẻ.
Ngụy Vũ thì bị đánh thành đầu heo, chắc là trong thời gian ngắn không có mặt mũi gặp ai nữa.
“Chồng à…Có phải hơi ác quá không!”
Dương Lệ nhìn về phía Lâm Hàn, tuy nhiên, trong lòng cô cảm thấy rất hả giận.
Đám người này đều là mấy tên cô ghét.
“Ác chỗ nào!”, Lâm Hàn tỏ vẻ nghi hoặc: “Đám người này, có tên nào không vô liêm sỉ? Anh đánh vậy là nhẹ lắm rồi, được rồi, không nói nữa, chúng ta về”.
Lâm Hàn ôm lấy eo Dương Lệ, nghênh ngang đi ra khỏi phòng VIP.
Anh đi rồi, trong phòng vẫn vô cùng yên tĩnh.
Qua một lúc lâu sau, âm thanh hít khí lạnh vang lên liên tiếp.
Hic!
Tên Lâm Hàn này cũng ác thật, gom Dương Sơn, Tiền Lai cùng Ngụy Vũ lại, lần lượt đánh từng người, đã vậy còn nghênh ngang rời đi nữa chứ?
“Mau gọi 120!”
Rốt cuộc cũng có người kịp phản ứng, bấm 120 gọi xe cứu thương.
“Còn có 110!”
Có một bạn học nhắc nhở: “Lâm Hàn đánh bị thương ba người, chắc chắn sẽ bị tạm giam, nếu có thể dùng một chút quan hệ, ngồi tù cũng không phải là không được!”
“Đừng gọi 110!”
Tiền Lai từ trên mặt đất bò dậy, mặt hắn ta đỏ bừng, ho không dứt.
“Khụ khụ khụ…”
“Gọi 110 cái con khỉ! Hôm nay thể diện của ông đây mất sạch, ông đây muốn trả thù!”, hai mắt Tiền Lai đỏ bừng.
“Nếu gọi 110, để tên vô dụng kia vào tù, ông đây tìm ai trả thù!”
Nghe hắn ta nói thế, bạn học đang chuẩn bị gọi cảnh sát liền buông điện thoại xuống.
“Lâm Hàn à Lâm Hàn! Tao sẽ cho mày biết cái gì gọi là hối hận!”
Tiền Lai nhìn theo hướng Lâm Hàn rời đi, trong mắt trào dâng hận ý.
...
Về đến nhà, Dương Lệ mới dần tỉnh táo lại, nhớ đến chuyện vừa rồi, cô cảm thấy Lâm Hàn có hơi lỗ mãng.
“Chồng à, anh nói xem Tiền Lai có gọi cảnh sát đến bắt anh không”, vẻ mặt Dương Lệ tràn đầy lo lắng.
“Hơn nữa, nhà Tiền Lai có thế lực rất lớn, nếu như hắn ta dùng mối quan hệ thì chắc chắn sẽ rất phiền toái.”
“Yên tâm, hắn sẽ không làm vậy.”
Lâm Hàn cười nhạt, không chút để ý.
Chương 87: Biến thái!
Sau khi về đến nhà, Lâm Hàn và Dương Lệ lên giường đi ngủ.
Nửa đêm, ánh trăng sáng rọi vào bệ cửa sổ.
Reng reng!
Một hồi chuông điện thoại vang lên không ngớt, đánh thức cả Lâm Hàn với Dương Lệ.
"Giờ này rồi ai lại gọi đến thế!"
Lâm Hàn nhăn nhó, bực bội khi bị đánh thức giữa đêm.
"Là Nhã Thiến".
Dương Lệ nhìn số điện thoại gọi đến, vẫn đưa tay bắt máy:
"Alo, có gì không Nhã Thiến?"
"Huhu! Tiểu Lệ, cứu tớ với!"
Trong điện thoại vang lên tiếng khóc thút thít của Chu Nhã Thiến, giọng nói run rẩy như đang rất sợ hãi.
"Lý... Lý Vĩnh Phú kia chính là một tên biến thái, một con quỷ đội lốt người, cậu nhanh đến cứu tớ đi!"
"Hả?", Dương Lệ hoang mang hỏi: "Nhã Thiến, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, cậu nói rõ xem!"
Dương Lệ vô cùng bối rối, lúc còn ở khách sạn Thiên Tôn, hai người họ còn anh anh em em ngọt ngào, bây giờ mới qua có vài tiếng, chẳng lẽ lại cãi nhau đòi chia tay sao?
"Tớ... Tớ cũng không biết mình đang ở đâu nữa".
Chu Nhã Thiến đột nhiên nhỏ giọng như là sợ bị người khác nghe thấy.
"Tớ và Lý Vĩnh Phú ra khỏi khách sạn Thiên Tôn, Lý Vĩnh Phú nói muốn đưa tớ đến quán bar uống rượu, nên chúng tớ cùng nhau đi".
"Nào... Nào biết được hắn ta đưa tớ đến một cái biệt thự, vào trong đó, tớ gặp được Phùng Thạch!"
"Phùng Thạch?", Dương Lệ ngẩn ra, cái tên này có chút quen quen.
"Phùng Thạch là người gặp lần trước ở Disneyland, người lái chiếc Rolls Royce màu lam ấy!", Chu Nhã Thiến nhỏ giọng nhắc lại, sau cùng thì Dương Lệ cũng đã nhớ ra.
Cô nhớ, lúc đấy Phùng Thạch còn bị Lâm Hàn đập cho một trận.
"Cậu... Cậu còn nhớ ở trước cổng Disneyland, Phùng Thạch có nói với Lý Vĩnh Phú một câu không?", giọng Chu Nhã Thiến run rẩy.
"Nói gì chứ?"
"Phùng Thạch nói với Lý Vĩnh Phú rằng sau khi cậu chơi đã rồi thì nhường lại cho chú Phùng chơi nhé! Ban đầu tớ cũng chẳng để tâm tới câu đó, nhưng tối hôm nay, rốt cuộc Lý Vĩnh Phú đã bộc lộ bộ mặt biến thái của hắn ta rồi".
Chu Nhã Thiến vừa nói vừa khóc lên:
"Tên ác quỷ biến thái Lý Vĩnh Phú kia dâng tớ cho Phùng Thạch! Ông ta muốn cùng Lý Vĩnh Phú lên... Lên giường với tớ!"
"Cái gì?!"
Dương Lệ sững sốt, không ngờ Lý Vĩnh Phú lại là loại người như thế, đẩy người yêu mình lên giường với người khác!
Ngày thường hoàn toàn không nhận ra, Lý Vĩnh Phú lại còn có bộ mặt biến thái như vậy!
"Huhuhu!"
"Tiểu Lệ, tớ buồn lắm, vốn dĩ tớ vẫn có chút thiện cảm với Lý Vĩnh Phú, tớ còn định sẽ lấy hắn ta, vậy mà... Vậy mà hắn ta lại lừa tớ!"
Tiếng khóc của Chu Nhã Thiến ngày một lớn hơn:
"Hắn ta còn nói với tớ, dù sao tớ cũng chỉ là một món đồ chơi thôi, chơi chán rồi thì đương nhiên sẽ đưa cho người khác!"
"Huhu, tại sao vậy chứ? Tại sao tớ lại gặp một thằng khốn nạn như vậy?"
"Tiểu Lệ à, tớ thật sự sợ lắm, nhanh tới cứu tớ đi... Huhu!"
"Nhã Thiến, cậu bình tĩnh đã, cậu cho tớ biết giờ cậu đang ở đâu!", Dương Lệ nói.
Đầu dây bên kia đột nhiên vang lên một giọng nói kèm theo tiếng cười xấu xa.
"Khà khà, cục cưng của anh, anh tìm được cưng rồi nhá! Anh chỉ mới đi tắm chút mà cưng đã trốn rồi, đúng là hư quá mà!"
Giọng nói này chính là của Phùng Thạch.
"Tiểu Lệ, Phùng Thạch đến rồi, mau cứu tới với... Huhu!", Chu Nhã Thiến khóc lớn.
"Ơ, gọi điện thoại à? Chậc chậc, đến chỗ của tôi rồi thì không ai cứu được cô đâu! Thế nên tối này chúng ta cùng nhau vui vẻ thì hơn, tôi đã mua rất nhiều đồ chơi rồi đấy!"
Ngay sau đó, đầu dây bên kia truyền đến một loạt tiếng tít tít tít, hình như Phùng Thạch đã giật lấy điện thoại của Chu Nhã Thiến rồi tắt máy.
"Nhã Thiến! Nhã Thiến!"
Dương Lệ lớn tiếng gọi, khuôn mặt lo lắng đến trắng bệch:
"Phải làm sao đây! Nhã Thiến ở chỗ Phùng Thạch chắc chắn sẽ bị ông già biến thái đó làm nhục!"
"Bà xã, em rất muốn cứu Chu Nhã Thiến sao?"
Lâm Hàn nằm ở trên giường, đầu gối lên hai tay, vẻ mặt hờ hững.
Anh đã nghe thấy hết cuộc nói chuyện điện thoại vừa rồi.
Lâm Hàn vốn chẳng có thiện cảm gì với Chu Nhã Thiến, dĩ nhiên sẽ không chủ động đi cứu người.
"Đương nhiên rất muốn rồi!"
Dương Lệ gật đầu: "Nhã Thiến là bạn thân bốn năm đại học của em, tuy rằng đôi khi cậu ấy có chút gay gắt, ham hư vinh, nhưng bản chất vẫn là người tốt!"
"Hơn hết, cậu ấy gặp phải thằng khốn nạn Lý Vĩnh Phú đã rất tội nghiệp rồi. Bây giờ còn đụng phải ông già biến thái Phùng Thạch kia, Nhã Thiến còn sắp bị Phùng Thạch làm nhục, chuyện này không biết sẽ ám ảnh cậu ấy đến bao giờ nữa!"
"Nói không chừng cuộc đời này xem như bị huỷ rồi!"
"Em không muốn nhìn thấy cảnh tượng này".
Vẻ mặt Dương Lệ tràn đầy nghiêm túc, lấy điện thoại ra nói: "Ông xã, em phải báo cảnh sát!"
"Khoan đã!"
Lâm Hàn ngăn Dương Lệ lại: "Em có báo cảnh sát cũng không có ích gì, Phùng Thạch đã dám làm những chuyện này thì đương nhiên ông ta cũng chẳng sợ cảnh sát đâu!"
"Vậy làm sao bây giờ?"
Dương Lệ sốt ruột nói: "Cũng không thể trơ mắt nhìn Nhã Thiến bị chà đạp được!"
Lâm Hàn vô lực lắc đầu, đứng dậy mặc quần áo vô.
"Ông xã, anh tính làm gì?", Dương Lệ ngẩn ra, tò mò hỏi.
"Anh không muốn thấy em đau lòng đâu", Lâm Hàn cười nhạt: "Ở đây chờ anh, khoảng một tiếng đồng hồ là ổn, đừng chạy lung tung đó, bạn thân Chu Nhã Thiến của em sẽ được bình an vô sự".
Dứt lời, Lâm Hàn bước xuống lầu đi ra ngoài, sau khi lên xe anh gọi điện thoại cho Trần Vô Cực.
"Alo, cậu Lâm à", Trần Vô Cực bắt máy.
"Ồ, trễ thế này rồi còn chưa ngủ à?"
Lâm Hàn bất ngờ, anh nghe giọng Trần Vô Cực vẫn còn rất tỉnh táo.
"Ngủ không được, bị mất ngủ rồi, đang ngồi thiền tịnh tâm, niệm kinh nghiên cứu Phật pháp", Trần Vô Cực cười ha hả nói.
"Được rồi, khoan hãy nghiên cứu, giúp tôi một việc đã, điều tra vị trí của Phùng Thạch", Lâm Hàn hờ hững nói.
"Phùng Thạch?"
Trần Vô Cực suy tư một lát, hỏi lại: "Phùng Thạch - trùm bất động sản thành phố Đông Hải?"
"Là ông ta".
"Cậu Lâm, cậu chờ một lát, tôi sẽ cử người điều tra".
Không bao lâu, Trần Vô Cực gọi lại:
"Cậu Lâm, bây giờ Phùng Thạch đang ở nhà của ông ta, nhà số hai dãy thứ ba khu biệt thự Phỉ Thuý, cậu muốn đi tìm ông ta à?"
"Đúng vậy!"
Lâm Hàn gật đầu, khởi động xe chạy theo bản đồ chỉ đường đến khu biệt thự Phỉ Thuý.
"Cậu Lâm, khi Phùng Thạch đi ra ngoài đều dẫn theo vệ sĩ hộ tống, dù ông ta ở biệt thự cũng không ngoại lệ, không thì tôi cử vài người đến hỗ trợ cậu nhé", Trần Vô Cực lại nói.
"Không cần đâu, chỉ mấy người vệ sĩ thôi mà, ông tiếp tục nghiên cứu Phật pháp đi, tôi cúp trước đây".
Lâm Hàn cúp điện thoại đi thẳng đến khu biệt thự Phỉ Thuý.
Nửa tiếng sau, một chiếc Mercedes E350L lái đến trước khu biệt thự.
Bảo vệ nhìn bảng số xe, chiếc xe này không phải xe chủ nhà trong khu liền giơ tay chặn xe lại.
"Muốn vào mời đăng ký".
Ngay lúc thấy logo xe, hai mắt người bảo vệ nhìn Lâm Hàn sáng rực, trưng ra nụ cười nịnh hót, sửa giọng nói:
"Chủ nhà, anh vừa mua xe mới sao?"
"Đúng vậy, còn chưa đăng ký nữa!", Lâm Hàn gật đầu: "Có thể vào được không?"
"Dĩ nhiên rồi, dĩ nhiên vào được!", người bảo về cười nói liên tục, nhanh chóng cho xe vào.
Lâm Hàn liếc mắt, nếu như anh lái một chiếc xe nội địa mấy chục ngàn tệ thì chắc bảo vệ này có chết cũng chẳng cho anh vào đâu.
Lúc này, chỉ lái Mercedes mà bảo vệ đã xem anh như là chủ nhà luôn rồi.
Đây đúng là sự đời mà!
Rồ...
Mercedes nổ máy, phát ra tiếng vang, chạy thẳng vào khu biệt thự.
"Nhà số hai dãy thứ ba..."
Lâm Hàn đi theo chỉ dẫn, đến trước cổng một căn biệt thự.
Biệt thự này có ba tầng, đằng trước có một cái sân lớn trồng đầy hoa cỏ, còn có một chiếc Rolls Royce màu lam đang đỗ bên trong.
Chương 88: Anh hùng cứu mỹ nhân!
Chiếc Rolls Royce kia đương nhiên là của Phùng Thạch rồi.
"Ai đó!"
Một tiếng quát lạnh vang lên, có hai người đàn ông vạm vỡ mặc vest đen bước ra từ trong biệt thự, nhìn Lâm Hàn với ánh mắt lạnh lùng rồi tiến gần về phía anh.
"Nhóc con, đây là biệt thự tư nhân, không được đỗ xe, biết điều thì lái ra chỗ khác".
"Anh giúp tôi chuyển lời cho Phùng Thạch, có người tìm ông ta".
Lâm Hàn nhàn nhạt nói, bây giờ là nửa đêm, anh vẫn còn ngái ngủ, cũng không muốn ra tay lắm.
"Tìm ông chủ bọn tao?"
Hai người có chút ngạc nhiên, một người trong bọn họ nhếch mép nói:
"Nhóc con, ai cho mày gọi thẳng tên ông chủ bọn tao hả?"
"Mày nghĩ mày là ai? Nửa đêm còn muốn gặp ông chủ bọn tao, cũng tai to mặt lớn quá nhỉ!"
Người còn lại rút một cái dùi cui điện dài ra, gõ gõ trên tay.
"Cút ngay và luôn, ông chủ bọn tao đang vui vẻ, không rảnh để ý mày đâu!"
"Muốn tìm thì sáng ngày mai quay lại! Giỡn mặt à, thứ cắc ké mà hơn nửa đêm cũng có thể đến tìm ông chủ bọn tao sao!"
Hai tên vệ sĩ vừa dứt lời, Lâm Hàn liền đẩy cửa xe ra.
Rầm!
Cửa xe đập vào người hai tên vệ sĩ, làm bọn họ bật ngửa về sau.
"Chậc chậc, cửa xe này cũng bền ghê", Lâm Hàn chậc lưỡi, nói.
Hai tên vệ sĩ kia lồm cồm bò dậy từ dưới đất, khởi động dùi cui điện.
Tè tè tè!
Bên ngoài dùi cui điện bao trùm một dòng điện màu xanh.
"Thằng nhãi ranh, là mày tự làm tự chịu đấy!"
"Đập nó!"
Hai tên vệ sĩ nắm chặt dùi cui điện xông thẳng về phía Lâm Hàn.
Vẻ mặt Lâm Hàn bất biến, bước chân chuyển biến quỷ dị, thoáng cái đã đứng ở bên trái một trong hai tên.
Vù!
Bàn tay trắng muốt của anh chụp lấy cổ tay tên vệ sĩ, ra sức bóp chặt!
Răng rắc!
Một tiếng lanh lảnh vang lên.
Cổ tay tên vệ sĩ kia đau đớn không thôi, bàn tay không còn kiểm soát được thả ra, dùi cui điện rớt xuống đất liền bị tay còn lại của Lâm Hàn chụp được.
Tè tè tè!
Lâm Hàn cầm lấy dùi cui điện chích vào cổ tên vệ sĩ kia.
Dòng điện màu xanh lập tức loé lên.
"A ư ư..."
Cả người tên vệ sĩ run rẩy, miệng sùi bọt mép té xuống đất co giật không thôi, chỉ chốc lát đã bất tỉnh nhân sự.
"Thằng nhãi không biết sống chết!"
Tên vệ sĩ còn lại giận dữ, giơ dùi cui điện xông về phía Lâm Hàn.
Nhưng số phận hắn ta cũng giống như tên vệ sĩ trước, không có lấy một cơ hội phản kháng, té xuống đất một cái rầm, toàn thân co giật, miệng sùi bọt mép rồi bất tỉnh.
"Bản lĩnh thế này mà cũng làm vệ sĩ được à".
Lâm Hàn khinh khỉnh, ném dùi cui điện sang một bên, nghênh ngang đi vào biệt thự.
Biệt thự của Phùng Thạch trang trí nguy nga lộng lẫy, vô cùng sang trọng, gồm có ba tầng, ở giữa còn treo một cái đèn chùm sáng rực, trong bầu không khí còn ngửi được mùi hương thoang thoảng của nến thơm, giúp thư giãn ngủ ngon.
Lâm Hàn đi thẳng một mạch lên lầu ba.
Lên đến nơi, Lâm Hàn vểnh tai lắng nghe xác định vị trí, sau đó anh bước đến căn phòng tận cùng bên trong.
Rầm, rầm, rầm!
Lâm Hàn đập cửa phòng.
"Ai đó!"
Trong phòng vang lên giọng nói bực bội của Phùng Thạch: "Đập gì mà đập, ông đây đã nói có việc phải làm mà!"
Lâm Hàn nhàn nhạt nói: "Cho ông 30 giây mặc lại quần áo, tôi không muốn nhìn thấy cơ thể đầy mỡ của ông!"
Phùng Thạch sững sốt, quát lên:
"Đệch mợ! Thằng nào ở ngoài đấy? Mày là thằng quái nào mà dám nói tao béo hả! Vệ sĩ! Vệ sĩ đâu!"
Ông ta gào lên một lúc cũng không thấy ai đáp lại.
"Vệ sĩ, vệ sĩ của ông đâu!", Phùng Thạch kêu to, vẫn không có ai trả lời.
"Hết 30 giây rồi!"
Lâm Hàn giơ chân đạp cửa.
Rầm!
Cánh cửa bị đạp văng ra, phát ra một tiếng động lớn, trên mặt đất còn rơi rớt nhiều mảnh vụn.
"Lại là cậu!"
Nhìn thấy Lâm Hàn, Phùng Thạch trợn mắt, vô cùng bất ngờ và sợ hãi.
Lúc này, cả người ông ta trần truồng, lộ ra cái bụng phệ đầy mỡ, từng lớp mỡ trĩu xuống như sắp rơi xuống đất vậy.
Tầm mắt Lâm Hàn lướt qua Phùng Thạch nhìn về phía cái giường.
Chu Nhã Thiến đang bất tỉnh nằm trên giường.
Cô ta mặc một bộ đồng phục y tá màu trắng, để lộ từng mảng da thịt trắng như tuyết, chân tay cô ta thì đầy vệt đỏ, loáng thoáng còn thấy cả vết tím bầm.
"Không ngờ gout ông cũng mặn như vậy".
Lâm Hàn nhìn sợi dây Phùng Thạch đang cầm, nhếch mép cười.
"Cậu nhóc, cậu tới đây làm gì?"
Phùng Thạch mặc lại quần áo, đề phòng nhìn Lâm Hàn.
"Đừng nói cậu muốn giành gái với tôi nhá!"
"Nếu cậu muốn con đàn bà này, tôi sẽ nhường nó lại cho cậu", Phùng Thạch nghiến răng, tỏ ra đành từ bỏ.
"Tôi chỉ mới làm những bước dạo đầu với cô ta thôi, không ngờ lại doạ cô ta bất tỉnh, tôi còn chưa chấm mút được gì đâu, vẫn còn sạch sẽ đấy".
"Tôi không có hứng thú với cô ta".
Lâm Hàn nhàn nhạt nói, tìm một cái ghế ngồi xuống: "Vậy mà ông lại chủ động nhường người đàn bà ưng ý cho tôi, xem ra ông còn ấn tượng rất sâu sắc với tôi nhỉ".
"Haha, Phùng Thạch tôi tuy rằng háo sắc, cũng có chút nghiện, nhưng tôi không phải thằng ngu".
Phùng Thạch liếc mắt: "Người nào có thể dây vào, người nào không, tôi vẫn biết chứ. Hôm ở Disneyland, phó giám đốc công viên Giang Thiên cung kính hết mực với cậu. Mà cái kiểu kính cẩn đó, là cấp dưới tôn trọng cấp trên, không thể nào giả vờ được".
"Mà Giang Thiên kia lại là đại gia ngầm đang ‘chờ múc’ cái biệt thự ở núi Vân Mộng, lúc đó tôi cũng có mặt ở đấy. Đại gia ngầm này vậy mà lại kính cẩn với cậu như thế, thân phận, địa vị và bối cảnh của cậu chắc chắn không thể dây vào được".
Lâm Hàn bất ngờ liếc nhìn Phùng Thạch, người này cũng có chút thông minh đấy chứ.
"Nếu tôi nhớ không lầm, hôm ở Disneyland, hình như bọn họ gọi cậu là Lâm Hàn thì phải", Phùng Thạch suy ngẫm.
"Đúng vậy!", Lâm Hàn gật đầu.
"Vậy cậu tới chỗ của tôi làm gì, hai chúng ta cũng không thù không oán".
Phùng Thạch nhìn Lâm Hàn như gặp phải kẻ thù.
Ông ta biết rõ, không nên đắc tội với người thanh niên đứng trước mặt này.
"Nếu cậu ưng người phụ nữ này, tôi sẽ nhường lại cho cậu", Phùng Thạch liếc nhìn Chu Nhã Thiến trên giường, vô cùng không nỡ.
"Tôi ghét phải lặp lại hai lời, tôi không có hứng thú với cô ta".
Lâm Hàn nhàn nhạt nói: "Nhưng mà nếu như ông làm nhục cô ta thì vợ tôi sẽ đau lòng lắm, tôi không muốn nhìn vợ tôi buồn, thế nên mới tới đây".
"Tóm lại, đừng đụng vào người phụ nữ này, mặc lại quần áo rồi đưa cô ta về nhà đi".
Phùng Thạch ngớ người, không ngờ nửa đêm nửa hôm cậu ta tới đây là vì chuyện này.
Phùng Thạch nhìn Lâm Hàn nói: "Chu Nhã Thiến này là một người đẹp hiếm có, khuôn mặt và vóc dáng đều thuộc hàng cao cấp, cậu chắc chắn muốn để cô ta về nhà ư?"
"Tôi nói là tôi rất ghét phải nói lại lần nữa", Lâm Hàn nhướng mày, ánh mắt lạnh đi.
Thoáng chốc, Phùng Thạch cảm thấy nhiệt độ trong phòng tuột xuống.
Ông ta rùng mình, vội nói:
"Bây giờ tôi lập tức cử người đưa cô ta về nhà!"
Phùng Thạch nhanh chóng mặc lại quần áo cho Chu Nhã Thiến, mỡ đã dâng tới miệng mèo rồi mà còn vuột mất, ông ta nuốt nước bọt luyến tiếc không thôi.
Kế tiếp, ông ta ẵm Chu Nhã Thiến xuống lầu, giao cô ta cho tài xế.
"Đưa cô gái này về nhà đi".
"Vâng, ông chủ!", tài xế đặt Chu Nhã Thiến ở ghế sau.
"Anh hùng cứu mỹ nhân há! Nếu như không có tên nhóc kia, tối nay cô chắc chắn đã là người của tôi rồi!"
Phùng Thạch lại liếc nhìn Chu Nhã Thiến, tiếc hùi hụi quay lại trên lầu.
Nhìn thấy Lâm Hàn, Phùng Thạch suy ngẫm sắp xếp lại ngôn từ, lúc này ông ta mở miệng:
"Cậu Lâm, tôi đã đưa cô ta về rồi, không biết cậu còn chuyện gì nữa không?"
Đại gia ngầm kia đối đãi với Lâm Hàn kính cẩn như vậy.
Mà địa vị của ông ta với người đại gia ngầm đó cách nhau một trời một vực.
Thế nên Phùng Thạch cho rằng nên gắn hai chữ "Cậu Lâm" lên người Lâm Hàn mới phải.
Chương 89: Bạch mã hoàng tử
"Nghe nói ông làm bên bất động sản à?", Lâm Hàn nhìn Phùng Thạch hỏi.
"Đúng thế", Phùng Thạch vô cùng biết điều gật đầu.
"Vậy ông cũng biết tin Lưu Hạo chết rồi chứ nhỉ!", Lâm Hàn nhàn nhạt nói.
Ánh mắt Phùng Thạch lóe lên như nghĩ tới điều gì, ông ta thành thật nói:
"Biết chứ, Lưu Hạo vừa chết, thị trường mà ông ta nắm giữ sẽ bị bỏ trống. Đặc biệt là một phần ba công trình khu Bành Hộ, có rất nhiều nhà đầu tư đều đang thèm nhỏ dãi".
"Lý Xuân Sinh - một ông trùm bất động sản khác của thành phố Đông Hải cũng mời tôi hợp tác với ông ta để nuốt lấy một phần ba công trình kia, mà điều kiện để tôi đồng ý chính là khiến Lý Vĩnh Phú đưa bạn gái Chu Nhã Thiến của hắn ta lên giường tôi".
Lâm Hàn nhìn Phùng Thạch, xem ra người này cho rằng mình đang hỏi nguyên nhân ông ta đưa Chu Nhã Thiến lên giường.
Lâm Hàn không quan tâm Phùng Thạch làm gì Chu Nhã Thiến, nếu không phải vì Dương Lệ thì anh đã chẳng đến.
Có điều, nếu đã đến, trong đầu Lâm Hàn bỗng nhiên xuất hiện một ý tưởng.
"Lưu Hạo là do tôi giết".
Lâm Hàn khẩy khẩy móng tay, bình tĩnh nói.
Đùng!
Câu đó như là một tia sét bổ trúng người Phùng Thạch khiến ông ta run lên.
"Cậu... Cậu giết Lưu Hạo?"
Giọng Phùng Thạch run run, hỏi lại.
"Đúng thế", Lâm Hàn gật đầu: "Cột vào tảng đá quẳng xuống sông".
Ầm!
Cả người Phùng Thạch lung lay một cái, suýt nữa thì đứng không vững.
Lưu Hạo là ai?
Ông trùm thực sự của ngành bất động sản ở thành phố Đông Hải.
Khi ông ta còn sống cũng có rất nhiều tiểu sử vô cùng đặc sắc, từ một tên cu li làm công ở bến tàu đến gây dựng sự nghiệp phát triển rực rỡ, chiếm lĩnh một nửa thị trường bất động sản ở thành phố Đông Hải, hưng thịnh như mặt trời ban trưa.
Người như vậy là một nhân vật mà Phùng Thạch ông đây phải ngước nhìn.
Nhưng không ngờ ông trùm của một thế hệ bất động sản lại chết trong tay chàng trai trước mặt!
Giây phút này, Phùng Thạch có một cảm giác boàng hoàng.
Đợi đã!
Phùng Thạch nheo mắt lại, tự nhiên có cảm giác sắp gặp tai vạ đến nơi.
Tại sao Lâm Hàn kia lại nói với mình rằng cậu ta là người giết Lưu Hạo?
Đây là một chuyện cơ mật, thử hỏi có kẻ giết người sẽ đi rêu rao hành động của mình ở khắp nơi sao?
Phùng Thạch nghĩ vậy, tim đập thình thịch, tê cả da đầu, cố gắng nở nụ cười nói:
"Cậu Lâm, cậu vừa nói gì thế? Tôi chẳng nghe thấy gì hết!"
"Tôi đã nói ra rồi mà ông còn nói không nghe thấy, ông nghĩ tôi tin chắc?", Lâm Hàn nhếch mép cười, lộ ra hàm răng trắng tinh.
Nụ cười đó khiến cho con ngươi Phùng Thạch co rút lại, ông ta vội vàng nói:
"Cậu Lâm, tôi biết cậu không phải người bình thường, mong cậu giơ cao đánh khẽ, đừng giết tôi mà!"
Lâm Hàn nói cho mình biết chuyện bí mật đó, đương nhiên sẽ mang họa chết người cho ông ta!
Giết người bịt miệng, đề phòng tin tức bị lộ ra ngoài!
Cách bảo vệ bí mật tốt nhất chính là khiến cho người ta mãi mãi không thể mở miệng được nữa.
"Cho ông hai sự lựa chọn", Lâm Hàn cũng không nói nhiều.
"Một, đi theo tôi, tôi để ông ngồi vào vị trí của Lưu Hạo".
"Hai, ông sẽ giống Lưu Hạo, bị tôi ném xuống sông làm mồi cho cá ăn".
Phùng Thạch sửng sốt, mờ mịt nghĩ Lâm Hàn kia đang mời chào ông ta ư?
"Nhưng mà cậu Lâm à, Lưu Hạo chính là ông trùm bất động sản, nắm giữ hơn nửa thị trường ở thành phố Đông Hải. Sau khi ông ta chết, có rất nhiều người nhòm ngó vị trí ấy, không phải cậu nói để tôi làm là có thể làm được đâu!", trên mặt Phùng Thạch lộ vẻ không tin nói.
"Ý của ông là không theo tôi mà chuẩn bị đi xuống sông thành mồi cho cá hả?", Lâm Hàn hỏi lại.
"Không không không!"
Phùng Thạch vội vàng xua tay: "Phùng Thạch tôi không phải đồ ngu, tôi sợ chết nên đương nhiên chọn cái thứ nhất. Tôi chỉ là có chút nghi ngờ thực lực của cậu Lâm thôi".
"Nếu chọn cái thứ nhất, vậy thì được rồi. Cũng khuya rồi, vợ tôi còn đang chờ ở nhà, tôi về trước đây".
Lâm Hàn nhìn đồng hồ, đi ra ngoài, giọng nói nhàn nhạt của anh truyền vào lỗ tai Phùng Thạch:
"Sáng sớm mai, đến quỹ đầu tư Nhân Phàm tìm Tôn Minh báo tên của tôi. Một phần ba công trình khu Bành Hộ của Lưu Hạo để lại sẽ là của ông".
"Hả?"
Phùng Thạch ngớ người, có chút khó tin.
Lâm Hàn chỉ nói một câu mà một phần ba công trình kia đã là của ông ta ư?
Giọng điệu đó cũng ngông quá ấy chứ!
Phải biết rằng, vì một phần ba công trình đó Phùng Thạch không chỉ hợp tác với Lý Vĩnh Phú mà còn thông đồng với vài ông trùm bất động sản khác, nhưng cũng chẳng nắm chắc có thể lấy được nó đấy.
Lâm Hàn mới nói một câu mà một phần ba công trình đó đã là của một mình Phùng Thạch ông ta ư?
"Thôi bỏ đi, nhắm mắt làm đại thử, ngày mai đến quỹ đầu tư Nhân Phàm xem thế nào vậy!"
Phùng Thạch nửa tin nửa ngờ, cuối cùng vẫn khẽ cắn môi đưa ra quyết định.
...
"Chủ nhà đi thong thả nha!"
Thấy xe của Lâm Hàn lái từ bên trong ra, bảo vệ vội vàng cúi chào, mặt mày niềm nở.
Mười phút sau, Lâm Hàn về đến nhà.
"Ông xã!"
Thấy Lâm Hàn trở về, Dương Lệ lập tức bước đến lo lắng hỏi: "Anh có sao không?"
"Anh có thể bị làm sao chứ", Lâm Hàn cười.
"Không sao là tốt rồi, đi lâu như vậy, em lo lắng cho anh muốn chết!", Dương Lệ thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới hỏi:
"Đúng rồi, Nhã Thiến sao rồi anh?"
"Cô ta cũng không sao, vợ có thể yên tâm ngủ rồi", Lâm Hàn nói.
"Vậy là tốt rồi".
Tinh tinh tinh!
Lúc này, điện thoại của Dương Lệ bỗng đổ chuông.
"Là số của Nhã Thiến! Xem ra cô ấy thật sự không sao rồi, ông xã lợi hại ghê! Lần này anh cứu Nhã Thiến, không biết cô ấy sẽ biết ơn anh như thế nào đâu! Cô ấy nhất định sẽ thay đổi thành kiến đối với anh!"
Dương Lệ vui vẻ nhận điện thoại.
"Alo, Nhã Thiến, cậu an toàn rồi đúng không?"
"Đúng vậy, tớ an toàn rồi, lành lặn không bị gì hết còn giữ được trinh tiết, hơn nữa, giờ đã ở nhà rồi", giọng vui vẻ của Chu Nhã Thiến truyền đến:
"Tiểu Lệ, cậu biết không, có lẽ tớ đã gặp được anh trai chạy Rolls-Royce rồi, vả lại anh ấy còn cứu tớ thoát khỏi lòng bàn tay của Phùng Thạch!"
"Hả?"
Dương Lệ sửng sốt, không phải là Lâm Hàn đã cứu Chu Nhã Thiến ư, sao lại thành anh trai chạy Rolls-Royce rồi?
"Nhã Thiến, rốt cuộc là sao, cậu nói rõ ràng hơn coi nào", Dương Lệ nói.
"Quá trình là như vầy", Chu Nhã Thiến giải thích:
"Trong lúc tớ hôn mê bất tỉnh ở chỗ Phùng Thạch thì mơ mơ màng màng cảm thấy mình được ẵm lên xe, còn loáng thoáng nghe được một giọng nói".
"Người nọ nói gì mà 'anh hùng cứu mỹ nhân', 'không có tên nhóc kia, đêm nay cô nhất định đã là người của tôi'. Vì thế, tớ đoán, chắc chắn là anh trai chạy Rolls-Royce đã cứu mình!"
Dương Lệ nghe mà sửng sốt: "Nhã Thiến, có chứng cứ gì chứng minh là anh ta đã cứu cậu không?"
"Cậu đừng có gấp, nghe tớ nói hết đã", Chu Nhã Thiến nói:
"Thứ nhất, giọng kia nói 'tên nhóc kia' đã cứu tớ, hiển nhiên người cứu tớ tuổi không lớn, là một người trẻ tuổi".
"Thứ hai, trên đường về nhà, tuy tớ vẫn mê man, nhưng mơ hồ nhìn thấy chiếc xe mình ngồi có nhãn hãng Rolls-Royce!"
"Còn một điều nữa là Phùng Thạch là ông trùm bất động sản ở Đông Hải, có địa vị cao. Vậy người cứu tớ ra, bản thân nhất định phải có một thực lực, địa vị, lai lịch nhất định thì ông ta mới nể mặt được".
Chu Nhã Thiến nói một cách chắc chắn:
"Tớ về nhà suy nghĩ mãi, kết hợp ba điểu này lại suy ra người cứu tớ còn rất trẻ, có một chiếc Rolls-Royce và cả thân phận, địa vị nhất định nữa".
"Cậu nói nhìn khắp cái thành phố Đông Hải này, ngoài anh trai đi Rolls-Royce ra còn ai nữa chứ?"
Dương Lệ gật đầu, cảm thấy Chu Nhã Thiến nói rất có lý.
"Từ hôm nay trở đi, tớ sẽ tạm biệt thằng tồi Lý Vĩnh Phú kia, anh trai chạy Rolls-Royce mới là bạch mã hoàng tử của tớ!", Chu Nhã Thiến than thở.
"Đợi đã, Nhã Thiến!", ánh mắt Dương Lệ lóe lên, nói: "Người cứu cậu chắc chắn không phải anh trai chạy Rolls-Royce đâu, mà là chồng tớ đó!"
Chương 90: Chó ngoan thì không chặn đường
"Hở?"
Chu Nhã Thiến sửng sốt: "Tiểu Lệ, cậu điên rồi à! Lẽ nào ý của cậu là Lâm Hàn đã cứu tớ ư?"
"Đúng vậy".
Dương Lệ gật đầu: "Sau khi nhận được điện thoại của cậu, chồng tớ đã đi ra ngoài cứu cậu, còn nói cậu sẽ lành lặn trở về. Quả thế, chồng tớ vừa về thì cậu đã gọi tới".
"Vậy cũng không thể chứng minh Lâm Hàn đã cứu tớ được!"
Chu Nhã Thiến nói: "Tiểu Lệ, tớ là người trong cuộc, nhưng từ đầu tới cuối lại hoàn toàn không nhìn thấy Lâm Hàn".
"Hơn nữa, tớ thường xuyên dè bỉu tên vô dụng kia, cậu cảm thấy anh ta sẽ có lòng tốt cứu tớ ư?"
"Vả lại, tớ thấy rõ là mình ngồi Rolls-Royce về. Nếu chồng cậu cứu tớ thì chắc chắn phải chạy chiếc Mercedes-Benz E350L chứ! Chẳng lẽ anh ta còn có thể bay tới?"
"Cho nên á, không thể nào là tên vô dụng Lâm Hàn kia cứu tớ đâu!"
Chu Nhã Thiến hoàn toàn không tin Lâm Hàn sẽ cứu mình.
"Không thể nào, chồng tớ chẳng lừa tớ đâu, anh ấy nói với tớ là mình cứu cậu mà", Dương Lệ lắc đầu nói.
"Tiểu Lệ, cậu thật là quá ngây thơ, lời nói của Lâm Hàn cũng tin được", Chu Nhã Thiến bất đắc dĩ nói:
"Lâm Hàn, anh ta hận tớ còn không kịp, sao cứu tớ được!"
"Tớ đoán, anh ta nói đã cứu tớ với cậu, thực tế là xuống lầu lái xe một vòng, hút điếu thuốc, đợi một lúc rồi lái về! Anh ta chính là một tên nói dối!"
"Tớ không tin, chồng tớ sẽ không lừa tớ".
Dương Lệ hừ một tiếng nói: "Với lại, Nhã Thiến này, cậu nói anh trai chạy Rolls-Royce đã cứu cậu, vậy tại sao anh ta lại cứu cậu? Dù sao cũng phải có lý do chứ!"
"Đương nhiên là có lý do rồi".
Chu Nhã Thiến cười cười: "Chắc cậu cũng xem video thứ hai dẫn đến việc anh ấy nổi trên mạng rồi đúng không? Trong video, anh ấy ôm ghi ta đàn ca khúc [Hôn lễ trong mơ] ở trung tâm thương mại Kerini đã làm bao cô gái xao xuyến".
"Mà hôm đó, chúng ta vừa khéo đi dạo trong cửa hàng quần áo ở trung tâm thương mại Kerini. Tớ đoán, anh trai chạy Rolls-Royce nhất định là nhìn trúng tớ, vừa gặp tớ đã thích nên mới làm anh hùng cứu mỹ nhân".
"Ặc..."
Dương Lệ câm nín.
"Không thì cậu nói xem, tại sao anh trai chạy Rolls-Royce lại cứu tớ chứ?", Chu Nhã Thiến hỏi ngược lại.
"Được rồi!"
Dương Lệ bất đắc dĩ lắc đầu, cái lý do đó thật sự là quá miễn cưỡng, cô cũng chẳng buồn tranh cãi.
"Không nói nữa, tớ cúp đây", Chu Nhã Thiến nói với giọng đầy kích động giống như là một cô học sinh mới biết yêu.
"Trước khi ngủ, tớ sẽ xem lại video của anh ấy thêm lần nữa. Tớ đã quên cái tên tồi Lý Vĩnh Phú kia rồi, giờ anh trai chạy Rolls-Royce mới là bạch mã hoàng tử của tớ! Tiếc là, anh ấy đã cứu tớ, vậy tại sao không gặp tớ cơ chứ! Nhìn thôi cũng được mà, haiz!"
Sau khi cúp điện thoại, Dương Lệ hỏi Lâm Hàn:
"Ông xã, rõ ràng là anh cứu Nhã Thiến, tại sao cô ấy lại cho rằng anh trai chạy Rolls-Royce đã cứu mình?"
"Anh cũng không biết trong đâu cô ta nghĩ gì nữa, chúng ta đi ngủ trước đi", Lâm Hàn cười nói.
"Haiz, gặp phải chuyện này mà chẳng khôn ra chút nào", Dương Lệ than thở.
"Vậy trước đừng ngủ", khóe miệng Lâm Hàn khẽ nhếch nở nụ cười xấu xa.
"Thế làm gì?", gương mặt Dương Lệ lộ vẻ tò mò nói.
Sau đó, cô hét lên một tiếng, cả người đã bị Lâm Hàn đè lên giường.
"Tên xấu xa, anh đè lên tóc em rồi!"
...
Ngày hôm sau, Lâm Hàn sảng khoái tràn trề sức sống tỉnh dậy.
Dương Lệ đã nấu bữa sáng xong và đi làm trước.
Lâm Hàn ăn xong bèn bước ra khỏi khu chung cư.
Biệt thự núi Vân Mộng đã trang trí xong, anh muốn xem tình hình giờ thế nào rồi.
Núi Vân Mộng cao hơn mặt nước biển khoảng 400m, có một con đường vòng quanh từ chân núi lên đỉnh, trước mắt thì nó mới chỉ được khai phá tới giữa sườn núi.
Từ sườn núi nhìn lên vẫn là một khu rừng xanh um, dòng suối uốn quanh, mây mù lượn lờ, xa xa có thể nghe thấy tiếng chim hót. Nếu sống trong đây nhất định sẽ cảm thấy vô cùng thoải mái.
Vì xe đã bị Dương Lệ lái đi làm nên Lâm Hàn chỉ có thể đạp chiếc xe đạp cà tàng của mình lên núi.
Đường núi tuy dài nhưng không dốc lắm, vì vậy đạp xe cũng chẳng mệt mấy, vừa vặn có thể tập thể dục.
Nửa tiếng sau, Lâm Hàn đã đạp tới lối vào biệt thự.
Lối vào là cái cổng bằng sắt tự động, chỉ có thể cho một xe ra vào. Có một nhân viên bảo vệ mặt mày nghiêm túc đứng gác.
Lâm Hàn để xe đạp sang bên cạnh, đi tới chỗ nhân viên bảo vệ nói:
"Anh mở cửa giúp tôi, tôi muốn vào".
Nhân viên bảo vệ liếc nhìn Lâm Hàn một cái, mỉm cười nói: "Thưa anh, đây là biệt thự tư nhân, ngoài chủ biệt thự ra thì người khác không được phép tùy tiện ra vào. Nếu anh quen chủ biệt thự, có thể gọi báo một tiếng, họ đồng ý rồi, tôi sẽ cho anh vào".
Nhân viên bảo vệ vô cùng lễ phép khiến Lâm Hàn có thiện cảm hơn với dịch vụ bất động sản ở đây.
"Tôi là chủ biệt thự", Lâm Hàn nói.
"Anh là chủ biệt thự ư?", bảo vệ nhìn chằm chằm Lâm Hàn, sau đó nhìn sang chiếc xe đạp rỉ sét mà anh đạp tới, mặt mày lộ vẻ kinh ngạc.
Nhưng anh ta vẫn hỏi:
"Thưa anh, mời anh báo tên, chúng tôi có thông tin của chủ biệt thự trên máy tính. Tôi sẽ kiểm tra cho anh".
"Lâm Hàn", Lâm Hàn nhàn nhạt nói.
"Vâng!", nhân viên bảo vệ mở máy tính lên.
Tin tin tin!
Đằng sau bỗng nhiên vang lên tiếng còi xe ô tô dồn dập.
"Mau tránh ra, chó nhoan không chặn đường!", có người hét.
Lâm Hàn quay đầu lại thì thấy một chàng trai mặc áo sơ mi hoa, đeo kính râm lái chiếc BMW M4 mui trần màu đen đằng sau.
Có một người phụ nữ tóc xoăn mặc bikini, cùng đeo kính râm che mất nửa khuôn mặt ngồi bên ghế phó lái.
"Nhìn cái gì mà nhìn, đang nói mày đó, chó ngoan không chặn đường, mau tránh ra!", thấy Lâm Hàn nhìn sang, thanh niên hét lên.
"Cậu Cố, xin cậu đợi một lát. Anh này nói anh ấy là chủ khu biệt thự nên tôi đang xác nhận thông tin", nhân viên bảo vệ cung kính mỉm cười nói với thanh niên. Lúc này, máy tính đã khởi động lên.
"Chủ biệt thự?"
Người thanh niên sửng sốt, sau đó khinh thường cười: "Tao nói này, thằng bảo vệ dơ bẩn kia, não mày có vấn đề hả? Bị down hay ngu rồi? Loại như nó mà có thể sống được trong khu biệt thự núi Vân Mộng ư?"
"Biệt thự ở đây, cái nào ít hơn 10 triệu tệ? Mày nhìn quần áo nó xem, có tới 200 tệ không?"
"Loại nghèo kiết xác kia có thể sống trong khu biệt thự này à?"
Thanh niên nói xong cười hối: "Mau tránh ra, chó ngoan thì không chặn đường!"
"Cậu Cố, mau nhìn kìa!", người phụ nữ bên gái lái phụ chỉ vào lề đường: "Xe đẹp rẻ tiền, tay cầm còn bị rỉ sét, tên này, không phải là đạp xe lên đó chứ!"
Người thanh niên sửng sốt: "Chắc là thế rồi! Ở đây không được phép đậu xe!"
Anh ta lại nhìn về phía Lâm Hàn: "Nhóc con, ghê thật, không sợ đạp mệt chết à! Quan trọng là tại sao mày lên đây, đây không phải nhà mày, mày lên cũng đâu vào được!"
"Chắc là muốn xem cuộc sống của người giàu trong khu vực này ấy mà!", người phụ nữ che miệng cười.
"Tao nói này thằng bảo vệ dơ bẩn kia, hèn chi mày làm bảo vệ, không có tý đầu óc nào hết! Con chó ngu này!", thanh niên lại chửi: "Mày mở to con mắt chó mày lên xem nó đạp xe lên đấy! Còn là chiếc xe bị sét nữa! Mày nghĩ rằng nó có thể sống trong khu biệt thự núi Vân Mộng này hả? Mau mở cổng ra cho tao, đừng có lãng phí thời gian của tao nữa!"
"Cậu Cố, đây là nhiệm vụ của tôi. Xin cậu đợi một chút", nhân viên bảo vệ cố nặn ra nụ cười, mở máy tính nhập tên Lâm Hàn, ảnh của chủ biệt thự hiện ra giống hệt với thanh niên đứng ngoài.
"Hóa ra anh thật sự là chủ biệt thự, mời anh vào!", nhân viên bảo vệ như trút được gánh nặng, mở cổng sắt điện tử ra.
Bình luận facebook