-
Chương 91-95
Chương 91: Xin lỗi
“Đúng là chủ nhà!”
Trên chiếc BMW mui trần, chàng trai và cô gái ngồi bên cạnh đều ngây người.
“Tên bảo vệ quèn kia, mở to mắt ra mà nhìn cho kỹ xem có phải nhìn lầm rồi không! Tên oắt kia chạy xe đạp tới đây thì có thể ở được một nơi như biệt thự núi Vân Mộng sao?”, chàng trai nhìn sang người bảo vệ.
“Cậu Cổ, sao… tôi có thể nhìn nhầm được chứ!”
Người bảo vệ cười xòa: “Chúng tôi được huấn luyện chuyên nghiệp mà”.
“Xì, có khi dùng toàn bộ của cải tích góp đến giờ để mua biệt thự rồi nên mới nghèo tới mức phải chạy xe đạp!”, người con gái cười nhạo một tiếng.
“Có lẽ loại người này cũng chỉ ở được loại biệt thự rẻ nhất trong đó thôi”.
“Chắc thế rồi!”
Chàng trai trẻ gật đầu rồi nhìn Lâm Hàn: “Oắt con, nếu mày là chủ nhà vậy thì mau đạp chiếc xe đạp của mày vào trong đi, đừng chặn đường tao”.
“Thưa anh, anh mau vào trong đi ạ!”
Người bảo vệ cũng đứng một bên nói: “Đây là cậu Cổ, cậu ấy có gia thế rất khủng, anh không chọc vào được đâu!”
Có thể nhìn thấy được người bảo vệ này rất dè dặt chàng trai trẻ.
Lâm Hàn mỉm cười, anh không chạy vào trong mà quay lại, đi về phía chiếc xe BMW mui trần của chàng trai trẻ.
“Oắt con, mày định làm gì, muốn ăn vạ hả?”
Chàng trai trẻ cười khểnh, đạp chân vào chân ga.
Rìn rìn rìn.
Chiếc BMW rỉn ga như một con mãnh thú đang lấy đà chuẩn bị vọt đi.
“Chắc là vét sạch tiền để mua biệt thự rồi, thấy chúng ta chạy BMW nên muốn ăn vạ đây mà”, ánh mắt cô gái trẻ ngồi ở ghế phụ lái tràn đầy sự khinh bỉ.
“Ăn vạ thì ăn vạ, còn có camera cơ mà!”
Chàng trai trẻ cười xòa: “Hơn nữa, nếu nó dám ăn vạ thì ông đây dám tông bỏ mẹ nó luôn. Ông đây chẳng có gì ngoài tiền! Cùng lắm thì lúc đấy nói đạp nhầm chân ga thay vì chân phanh thôi mà, đền chút tiền là xong rồi”.
Lúc này, Lâm Hàn đã đi tới bên cạnh chiếc xe.
Anh vừa giơ tay ra đã nhấc cả người chàng trai trẻ đang ngồi trong xe mui trần lên như nhắc một con gà.
“Á! Mẹ kiếp, mày muốn làm gì?”
Mặt chàng trai trẻ biến sắc, gào thét hoảng loạn.
Lâm Hàn ném chàng trai trẻ như quẳng một con chó đến trước mặt người bảo vệ.
Bịch!
Cả người anh ta đập mạnh xuống dưới đất, đau đớn vô cùng, cảm giác như toàn bộ xương khớp của mình đứt lìa vậy.
“Oắt con, chán sống hả, mày dám ra tay với tao! Mày biết tao là ai không?”
Chàng trai trẻ hoảng loạn, sợ hãi nhìn Lâm Hàn
“Tao mặc kệ mày là ai, mồm miệng bẩn thỉu thì tao giúp mày khử trùng!”
Lâm Hàn bình thản nói, sau đó nhấc cánh tay lên.
Bốp!
Anh giáng một cú tát rất mạnh lên mặt chàng trai trẻ.
Nửa bên mặt của chàng trai trẻ đỏ bừng, sưng tấy lên đau rát.
“Từ nhỏ đến lớn ông tao còn chưa đánh tao, vậy mà mày dám tát vào mặt tao!”
Chàng trai trẻ ôm mặt, nhìn Lâm Hàn đầy bất ngờ.
Bốp!
Lâm Hàn lại giáng thêm một cái tát nữa, lạnh lùng nói:
“Bây giờ, xin lỗi bảo vệ ngay!”
“Xin lỗi?”
Chàng trai trẻ ngơ ngác, giơ tay chỉ vào người bảo vệ, trợn tròn mắt: “Mày bảo tao xin lỗi tên bảo vệ quèn này á?”
Người bảo vệ cũng đứng hình. Mặc dù vừa nãy cậu Cổ mắng mình thiểu năng, ngu đần, anh ta cũng rất tức giận trong lòng nhưng không dám phát tiết ra ngoài.
Bởi vì anh ta biết mình không thể đắc tội với cậu Cổ được, vậy nên chỉ đành nhịn mà thôi.
Nhưng anh ta không ngờ rằng, Lâm Hàn lại bắt cậu Cổ xin lỗi mình. Chuyện quái quỷ gì vậy?
“Không cần đâu. Tôi chỉ là một người bảo vệ thôi, sao chủ nhà có thể xin lỗi tôi chứ”, người bảo vệ nở nụ cười chữa ngượng.
“Oắt con, nghe thấy gì không, con chó canh cửa cũng lên tiếng nói không cần tao xin lỗi rồi. Mày lấy tư cách gì bắt tao xin lỗi nó!”, chàng trai trẻ lớn tiếng nói.
“Mày đúng là loại ăn no rửng mỡ đi lo chuyện bao đồng...”
Bốp!
Chàng trai trẻ còn chưa kịp nói hết câu, Lâm Hàn lại giáng thêm một cái bạt tai nữa.
“Nếu mày không chịu xin lỗi, vậy tao vả đến khi mày chịu xin lỗi mới thôi”.
Lâm Hàn cười khểnh.
Bốp bốp bốp!
Tiếng bạt tai liên tiếp vang lên.
Người bảo vệ kinh ngạc, vội vã khuyên: “Thưa anh, anh đừng đánh nữa! Nếu anh đánh trọng thương cậu Cổ, chắc chắn anh sẽ gặp rắc rối to đấy!”
“Đệt mẹ chứ!”
“Oắt con, mày dám đánh tao à! Tao sẽ cho mày chết khó coi!”, chàng trai trẻ gào lên.
Bốp bốp bốp bốp.
Mấy cái tát nữa lại giáng xuống.
Lúc này, cả khuôn mặt của chàng trai trẻ sưng tấy thành đầu lợn rồi, mũi, mắt, miệng và tai còn có máu chảy.
Anh ta thực sự không thể chịu được sự đau đớn này.
Cuối cùng anh ta cũng chịu đầu hàng:
“Mày… mày đừng đánh nữa. Tao… tao xin lỗi là được chứ gì?”
Dứt lời, anh ta lập tức nhìn về phía người bảo vệ và nói:
“Tôi xin lỗi!”
“Tôi xin lỗi, vừa nãy tôi không nên ăn nói linh tinh, nhục mạ anh!”
“Xin anh tha lỗi cho tôi!”
Người bảo vệ hoang mang, vội vã xua tay nói:
“Không sao, không sao. Cậu Cổ, tôi chấp nhận lời xin lỗi của cậu”.
Thật lòng mà nói, đương nhiên người bảo vệ vẫn khiếp sợ cậu Cổ.
Tuy nhiên anh ta không phải loại dễ bắt nạt. Vừa nãy bị mắng một trận như vậy, trong lòng anh ta khó chịu vô cùng.
Bây giờ, đối phương bị đánh cho tơi bời hoa lá, lại còn phải xin lỗi mình, cục tức trong bụng anh ta cũng được giải tỏa rồi.
Có điều anh ta lại lo cho Lâm Hàn. Anh đắc tội với cậu Cổ, chắc chắn sẽ bị trả thù.
“Xin lỗi xong rồi thì cút đi!”
Lâm Hàn bình thản lên tiếng, sau đó anh đi sang bên đường, dựng chiếc xe đạp lên rồi đi vào trong khu biệt thự.
Chàng trai trẻ ôm lấy mặt, bò lên xe.
“Cậu Cổ...”
Người con gái do dự một lát, lo lắng hỏi: “Anh không sao chứ?”
“Đừng nói chuyện!”
Chàng trai trẻ gắt lên, trợn mắt nhìn cô gái khiến cô ta sợ đến mức im bặt.
“Dám làm nhục tao như này. Một con chó canh cửa, một thằng đi xe đạp, ông đây sẽ cho chúng mày biết thế nào là hối hận”.
Ánh mắt của chàng trai trẻ toát lên tia nhìn sắc lạnh, giậm chân ga, chạy vào khu biệt thự.
Sau khi vào trong khu biệt thự, anh chạy xe tới một căn biệt thự nằm ở lưng chừng núi.
Căn biệt thự này nằm ngay chính giữa sườn núi, xung quanh có nước suối chảy, trên mặt nước có lớp hơi mỏng, tiếng nước chảy róc rách vang lên bên tai.
Phía sau biệt thự là một mảnh vườn toàn trúc xanh biếc, cao vút tận trời xanh, có tiếng lạo xạo vang lên.
“Đúng là đáng với cái giá tám mươi bảy triệu tệ!”
Lâm Hàn đứng dựa người vào một chiếc cột ở ngoài biệt thự, đây chính là căn biệt thự của anh.
Căn biệt thự có tất cả bốn tầng được thiết kế theo kiến trức kiểu Âu, lát toàn bộ bằng đá cẩm thạch, trông vừa sang trọng, vừa khiêm tốn. Tầng cao nhất của căn biệt thự là sân thượng, có thể phơi nắng, tập thể lục buổi sáng, đứng ở đó có thể thu toàn bộ thành phố Đông Hải trong tầm mắt.
Căn biệt thự vẫn còn đang trong quá trình trang hoàng, có rất nhiều công nhân đi ra đi vào. Lâm Hàn liếc nhìn một cái, hoa viên, bể bơi ngoài trời đã bắt đầu có hình dáng cả rồi.
Lâm Hàn bước vào trong biệt thự.
“Cậu Lâm, cậu đến rồi!”
Một người đàn ông bước tới, người này là phó giám đốc Giang Thiên của khu vui chơi Disney.
Người này là một trong những lãnh đạo cấp cao cốt cán của quỹ đầu tư Nhân Phàm, được sắp xếp đến đây để trang hoàng biệt thự giúp Lâm Hàn.
Lâm Hàn gật đầu, hỏi: “Tiến hành trang hoàng đến đâu rồi?”
“Sắp xong rồi, chắc khoảng một tuần nữa là có thể vào ở!”
Giang Thiên kính cẩn nói: “Toàn bộ phong cách trang hoàng đều được làm theo đúng yêu cầu của cậu, mọi thứ thiên về ấm áp, lãng mạn”.
Lâm Hàn gật đầu: “Ừm, cố lên. Tôi ra ngoài đi dạo chút”.
“Dạ, cậu Lâm!”
Đi trên con đường rộng bên ngoài biệt thự, tâm trạng Lâm Hàn vô cùng thư thái hơn, bên tai vang lên tiếng lạo xạo, tiếng nước chảy, không khí trong lành, khác hẳn với khói bụi của thành phố Đông Hải.
Đi dạo ở đây đúng là một loại hưởng thụ.
Đột nhiên, trước mặt anh xuất hiện một ông lão, ông ta đang đi về phía anh.
Ông già tóc bạc trắng, mặc một chiếc áo khoác và quần màu trắng, trông vô cùng thùng thình, chân đi một đôi giày vải bình thường, chắp tay sau lưng, thong thả đi dạo.
“Là ông ta!”
Có tia sáng lóe lên trong mắt Lâm Hàn.
Chương 92: Mày dạy tao đi
Lâm Hàn cong miệng cười, sải bước về phía trước,
“Chính là tên oắt đó!”
“Mau mau vây lấy nó!”
Đột nhiên sau lưng anh có giọng nói vang lên.
Bốn, năm người đàn ông cao to lực lưỡng mặc vest, đeo kính râm chạy về phía Lâm Hàn, ai nấy mặt dữ như hung thần.
Dẫn đầu bọn họ là một cô gái.
Cô ta mặc bộ đồ bikini, tóc dài lượn sóng, chính là người con gái ngồi ở ghế phụ lái ban nãy.
“Chính nó đánh cậu Cổ bị thương! Mau bắt lấy nó!”
Cô gái chỉ về phía Lâm Hàn, hét lớn.
Trong nháy mắt, bốn, năm người to cao vạm vỡ chạy đến chỗ Lâm Hàn, vây chặt lấy anh.
“Nhãi ranh, mày đúng là không biết chữ ‘chết’ viết như nào nhỉ! Dám đánh cả cậu Cổ nhà bọn tao!”
Một người to cao trong đám đó siết chặt nắm đấm đến mức nghe được cả tiếng răng rắc, vẻ mặt hung tợn nhìn Lâm Hàn.
“Nhãi ranh, chẳng phải vừa rồi mày rất kiêu căng sao? Bây giờ tao muốn xem xem, mày lên mặt kiểu gì!”, cô gái cũng chế giễu Lâm Hàn.
Sắc mặt Lâm Hàn chẳng có gì thay đổi, cười khểnh rồi nói:
“Đúng là tao chẳng biết viết chữ ‘chết’ ra làm sao cả, mày dạy tao đi”.
“Nhãi ranh, ngứa đòn hả!”
Người đàn ông vạm vỡ kia đột nhiên nổi giận, giơ nắm đấm lên muốn đánh anh một trận.
“Sao thế!”
Đột nhiên có giọng nói truyền tới.
Tuy giọng nói có chút già dặn nhưng lại rất đủ hơi.
Mấy người đàn ông vạm vỡ quay đầu lại nhìn, vẻ mặt bọn họ bỗng trở nên kính cẩn hẳn, lập tức cúi đầu nói:
“Ông Cổ!”
Người lên tiếng chính là ông lão đang đi dạo.
Ông già chắp hai tay sau lưng, sải bước đi tới rồi liếc nhìn mấy người đàn ông vạm vỡ, cuối cùng ánh mắt dừng lại chỗ Lâm Hàn, hỏi:
“Chuyện gì thế? Tại sao lại làm khó một thanh niên?”
“Ông Cổ, có chuyện này ông chưa biết!”, một người đàn ông vạm vỡ lập tức đáp: “Tên ranh con này đánh cậu Cổ bị thương! Nó còn bắt cậu Cổ phải xin lỗi một tên bảo vệ nữa!”
“Đúng vậy ông Cổ! Mặt của cậu Cổ bị nó đánh sưng hết lên rồi, còn chảy máu cả thất khiếu nữa!”, cô gái tiếp lời.
“Cái gì? Có cả chuyện như vậy sao?”
Sắc mặt ông lão có chút thay đổi, ông ta nhìn Lâm Hàn và hỏi: “Nhóc con, cháu nội tôi động gì đến cậu mà cậu ra tay đánh nó? Nếu cậu không cho tôi một câu trả lời rõ ràng vậy thì cậu cứ chuẩn bị tinh thần sống cuộc đời còn lại trên giường đi!”
Nghe ông lão nói thế, ánh mắt của cô gái tỏ vẻ đắc ý. Hừ, động đến cậu Cổ thì thôi đi, lại còn để ông Cổ biết được nữa.
Tên nghèo hèn đi xe đạp này chắc chắn hối hận đến xanh ruột rồi.
Lâm Hàn vẫn bình tĩnh, nhìn ông lão rồi thản nhiên nói.
“Ông già họ Cổ, ông không dạy được cháu mình nên tôi giúp ông dạy nó cũng không được sao?”
“Ranh con, đừng có ăn nói mất dạy, bất kính với ông Cổ như thế à!”
Một người đàn ông vạm vỡ lập tức đanh giọng: “Chú ý lời nói của mình!”
“Ông Cổ, có cần tôi giúp ông rạch miệng cậu ta không?”
Một người đàn ông vạm vỡ khác lên tiếng, ánh mắt lạnh băng nhìn Lâm Hàn.
Chỉ cần ông Cổ ra lệnh, hắn ta sẽ ra tay ngay lập tức.
Ông lão nhíu chặt mày, cơ thể toát ra chút khí lạnh, nhìn Lâm Hàn:
“Chàng trai trẻ, bố mẹ cậu không dạy cậu phải tôn trọng người già sao? Nói chuyện với tôi kiểu gì vậy?”
“Sao nào, tôi gọi ông là ông già họ Cổ thì ông tức giận hả?”, Lâm Hàn cười nhếch mép.
“Trên thế giới này chỉ có duy nhất một đứa nhóc được phép gọi tôi là ông già họ Cổ… Đợi chút!”
Ông lão cứ nói mãi nói mãi, bỗng đột nhiên im bặt.
Ông ta nhìn Lâm Hàn một lượt từ trên xuống dưới, con ngươi bỗng co rút lại. Chàng trai trẻ đang đứng trước mặt rất giống với cậu nhóc trong trí nhớ của ông ta.
“Cậu...cậu là cậu Lâm!”
Ông lão mắt chữ A mồm chữ O, khuôn mặt tràn đầy sự kinh ngạc đến khó tin.
“Là tôi, Cổ Hà, ông già rồi nhưng trí nhớ lại chẳng hề giảm sút”, Lâm Hàn thu nụ cười lại.
Cổ Hà cảm thấy hoảng loạn trong lòng. Ông ta không ngờ rằng lại gặp được cậu Lâm ở đây.
“Cậu Lâm, ông già này hoa mắt thật rồi, có mắt cũng như không, chẳng thể nhận ra ngay được là cậu Lâm, mong cậu Lâm lượng thứ!”
Cổ Hà cúi đầu, giọng nói hơi run run.
Cái quái gì vậy?
Bốn, năm người đàn ông vạm vỡ và cả cô gái kia đứng xung quanh trông thấy cảnh tượng này thì ngây người, không hiểu chuyện gì.
Ông Cổ cúi đầu trước một tên nhóc con vắt mũi chưa sạch?
Không phải nhìn nhầm đấy chứ!
Có người dụi dụi mắt, không dám tin những gì mình thấy.
Cổ Hà là ai cơ chứ, mười năm trước ông ta là nhân vật nằm trong bảng Hurun Rich của Hoa Hạ. Khi ấy, dân số của Hoa Hại cả tỷ mấy người.
Ngoại trừ vài người nhà giàu ẩn mình không lên bảng ra thì Cổ Hà là người nằm trong top mười của bảng xếp hạng, đây chắc chắn là nhân vật chất nhất rồi.
Ngay cả hiện giờ, Cổ Hà vẫn còn nằm trong top năm mươi của bảng xếp hạng Hurun, sở hữu trong tay khối tài sản lên tới gần trăm tỷ tệ.
Quan hệ của ông ta rộng khắp, có khi ngay cả quan chức nhà nước hay công nhân bình thường đều có quan hệ với ông ta.
Địa vị của ông ta cũng rất cao, có thể nói là nhân vật lớn của Hoa Hạ.
Vậy nhưng người như này lại cúi đầu trước một chàng trai trẻ.
Chuyện… chuyện này là sao chứ?
Mọi người chẳng thể hiểu nổi, cảm giác thế giới quan của mình bị đả kích rất mạnh.
“Không sao, dù gì chúng ta cũng không gặp nhau mười năm, ông có thể nhận ra được tôi đã khá lắm rồi!”, Lâm Hàn xua tay, bình thản nói.
Nghe Lâm Hàn nói vậy, Cổ Hà thở phào nhẹ nhõm, cảm giác mình như được xá tội vậy.
“Không ngờ rằng ông lại ở trên núi Vân Mộng, đây đúng là một nơi rất tốt để dưỡng già. Ông có mắt nhìn đó!”, Lâm Hàn nhìn bốn xung quanh và nói.
“Cậu Lâm quá khen rồi. Nếu không phải chủ nhà họ Lâm đứng ra giúp đỡ ông già này khi cuộc khủng hoảng tài chính ập đến vào mười năm trước, có lẽ lão già này đã chẳng chịu nổi áp lực mà nhảy lầu tự sát rồi”, Cổ Hà thở nhẹ một cái.
“Nếu không, chúng tôi sao có thể có được cuộc sống bình yên như hiện giờ. Đúng rồi, cậu Lâm cũng ở trên núi Vân Mộng sao?”
Lâm Hàn gật đầu: “Chính là căn biệt thự đó”.
Lâm Hàn chỉ về phía căn biệt thự.
“Chà chà, đúng là cậu Lâm có khác, muốn ở cũng phải ở nơi tốt nhất. Căn biệt thự đó có vị trí đẹp nhất trên núi Vân Mộng, được một người giàu có bí mật mua lại với giá tám mươi bảy triệu tệ. Chắc người giàu có bí mật đó là cậu Lâm rồi!”
Lâm Hàn gật đầu, cũng không giấu diếm gì.
Vậy nhưng những người đứng xung quanh, nhất là cô gái mặc bikini đều bàng hoàng.
Cô ta há hốc miệng, căn nhà có giá cao ngút trời kia là của chàng trai này sao?
Tận tám mươi bảy triệu tệ đó.
Chàng trai mặc bộ đồ chưa tới hai trăm tệ, đi xe đạp lại giàu có đến vậy ư?
Có điều cũng đúng. Đến cả Cổ Hà còn cúi đầu với chàng trai này thì chắc chắn thân phận của anh không hề bình thường.
Có điều anh cũng biết giả đò thật đấy. Cứ chạy xe hơi đến biệt thự của mình là được rồi, đi xe đạp làm cái gì?
“Tôi đi qua, thấy việc trang hoàng biệt thự chắc sắp xong rồi, đến lúc đó cậu Lâm nhớ nói tôi một tiếng để tôi chuẩn bị quà đến mừng nhà mới”, Cổ Hà nói tiếp.
“Yên tâm đi, tôi sẽ báo cho ông”, Lâm Hàn mỉm cười.
Lúc này, bỗng có tiếng ầm ĩ truyền tới từ lối vào khu biệt thự.
Lâm Hàn nhìn sang, trông thấy bảy, tám gã đàn ông lực lưỡng vây lấy lối vào khu biệt thự.
“Chuyện gì vậy?”, Cổ Hà nhíu mày, hỏi.
“Ông Cổ, vừa rồi tên ranh… à không, là cậu Lâm đánh cậu Cổ bị thương nên cậu Cổ bảo chúng tôi chia ra làm hai đường”, cô gái lên tiếng.
“Tôi dẫn một nhóm người tới gây sự với cậu Lâm còn cậu Cổ đưa người đi dạy dỗ tên bảo vệ gác cổng, nói là muốn đánh gãy hai chân người đó”.
“Vớ vẩn!”
Cổ Hà tức đến mức giậm mạnh chân: “Tên nhóc Cổ Thông này, đúng là quá mức kiêu căng rồi, dám đưa người đến gây rắc rối cho cậu Lâm. Nếu cậu Lâm mà có hề hấn gì, lão già này chết cũng không đền được tội”.
“Đều do tôi thường ngày nuông chiều nó! Người thừa kế nhà họ Cổ sao lại đi so đo với một tay bảo vệ chứ. Nếu chuyện này mà đồn ra ngoài, nhà họ Cổ chúng tôi sao có thể nhìn mặt người ta chứ!”
“Cậu Lâm, chuyện này nên giải quyết như nào?”, Cổ Hà hỏi Lâm Hàn.
“Đi qua đó xem sao đã!”, Lâm Hàn mặt lạnh tanh, đáp.
Chương 93: Dập đầu xin lỗi
"Được, mời cậu Lâm!", Cổ Hà vươn tay ra.
Lâm Hàn dẫn đầu đi trước, một lát sau đã ra khỏi khu biệt thự.
"Đánh nó!"
"Đánh chết nó!"
Lúc này, Cổ Thông đang đứng ở cửa, tay cầm túi nước đá chườm lên mặt, giận dữ hét:
"Đánh chết thằng bảo vệ chó chết đó đi!"
"Bảo tao xin lỗi nó, nó xứng à?"
Nhân viên bảo vệ bị bốn năm người đàn ông cao to vạm vỡ cầm gậy sắt đánh cho không ngừng rên rỉ.
"Vớ vẩn!"
Một tiếng quát lạnh truyền tới.
"Ông nội!"
Cổ Thông quay đầu lại, thấy Cổ Hà thì mắt sáng lên: "Sao ông lại đến đây?"
Sau đó, anh ta nhìn thấy Lâm Hàn bèn vui vẻ nói:
"Ông nội, ông dắt tên nhóc ấy tới rồi à? Chính nó đã đánh con bị thương đó! Ông nhìn mặt con sưng như bánh bao vậy, sao mà đi cua gái, sao cho ông bế chắt được".
"Ông nội, ông mau túm nó lại đây, cháu bảo người ta dạy cho nó một bài học! Để nó quỳ xuống xin lỗi con!"
"Bậy mà, đúng là làm bậy!"
Cổ Hà tức đến mức trợn mắt dựng râu, nhìn sang Lâm Hàn nói:
"Cậu Lâm, bình thường cháu tôi kiêu ngạo ngang ngược quen rồi, không được dạy bảo tốt, cậu đừng để trong lòng nhé".
"Ông Cổ, ông đã không biết dạy cháu thì để tôi giúp ông dạy vậy".
Lâm Hàn nhìn nhân viên bảo vệ bị đánh bầm dập mặt mũi, ánh mắt chợt lạnh đi.
"Cậu Lâm, cậu..."
Cổ Hà còn chưa nói xong, Lâm Hàn đã bước tới.
Bốp!
Anh giơ chân đá vào bụng Cổ Thông.
Cơ thể Cổ Thông giống như một con diều đứt dây bay ngược ra sau té xuống đất.
"Á, đau quá!"
Cổ Thông hét thảm, hai con mắt đỏ lừ, chỉ vào Lâm Hàn quát: "Nhóc con, thằng vô dụng nhà mày dám đánh tao à, giết chết nó cho tao!"
Mấy gã đàn ông cao to vạm vỡ đánh nhân viên bảo vệ kia lập tức bao vây Lâm Hàn, mặt mày dữ tợn, chuẩn bị ra tay.
"Các người dừng tay lại cho tôi!"
Cổ Hà quát, mấy gã kia sửng sốt, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn dừng tay, nhưng vẫn vây lấy Lâm Hàn.
"Ông nội, tại sao ông lại bảo bọn họ dừng tay?"
Cổ Thông không hiểu nói: "Cháu của ông bị đánh đó, mau kêu bọn họ ra tay đánh trả đi ông!"
Cổ Hà im lặng không đáp, chỉ nhìn về phía Lâm Hàn.
Lâm Hàn đi đến trước mặt Cổ Thông, vươn tay nắm lấy áo anh ta.
"Mày... Mày muốn làm gì?"
Cổ Thông giãy giụa, nhưng chẳng có tác dụng gì.
Lâm Hàn như đang kéo một con chó, kéo Cổ Thông đến trước mặt nhân viên bảo vệ kia.
Anh ta nằm trên mặt đất, khóe mắt chảy máu, thở yếu ớt.
Lâm Hàn thầm tự trách, nếu không phải anh bảo Cổ Thông nói xin lỗi trước thì anh ta cũng sẽ không trả thù nhân viên bảo vệ.
Có điều, Lâm Hàn vẫn cảm thấy mình làm đúng.
"Quỳ xuống, dập đầu, xin lỗi đi".
Lâm Hàn liếc Cổ Thông, nhàn nhạt nói.
"Quỳ xuống dập đầu?"
Cổ Thông sửng sốt, sau đó điên cuồng cười to: "Nhóc con, có phải đầu mày có vấn đề rồi không? Bảo tao quỳ xuống dập đầu á? Ông nội tao ở đây mà mày bảo tao dập đầu với một thằng bảo vệ hả? Mày có biết ông nội tao là ai không?"
Cổ Thông chỉ vào Lâm Hàn nói:
"Ông nội, ông thấy không? Nó bảo con dập đầu xin lỗi một thằng bảo vệ kìa!"
Cổ Hà vẫn giữ im lặng, chỉ đứng nhìn mọi việc.
Lâm Hàn nâng chân phải lên, giẫm mạnh xuống.
Rắc!
Rắc!
Hai tiếng giòn rụm vang lên, là âm thanh xương bánh chè bị đạp gãy.
"Á!"
Cổ Thông hét thảm, bùm một tiếng, quỳ xuống trước mặt nhân viên bảo vệ.
"Ông ơi! Chân cháu gãy rồi!"
Cổ Thông giận điên người, hét: "Mau cứu cháu, cứu cháu ông ơi! Chân cháu gãy rồi! Thằng vô dụng kia đạp gãy chân cháu rồi!"
"Ông Cổ..."
Đám đàn ông đều nhìn về phía Cổ Hà với ý dò hỏi.
Chỉ cần Cổ Hà ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ ngăn chuyện đó lại.
"Nhìn là được rồi".
Cổ Hà giơ tay lên, mặt mày bình tĩnh nói.
Đám đàn ông nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào Lâm Hàn, rốt cuộc thì thanh niên kia có lai lịch như thế nào.
Cổ Thông chính là đứa cháu mà ông Cổ thương yêu nhất, là người kế nghiệp nhà họ Cổ.
Nhưng bây giờ, Lâm Hàn lại đánh gãy hai chân của Cổ Thông trước mặt Cổ Hà, vậy mà ông ta vẫn chỉ bảo bọn họ nhìn thôi.
Vậy thì chỉ có một lý do, đó là lai lịch của chàng trai này đến cả Cổ Hà cũng phải kiêng dè và sợ hãi!
"Không muốn dập đầu đúng không, tao giúp mày nhé!"
Lâm Hàn nhếch mép nở nụ cười lạnh, vươn tay túm lấy tóc Cổ Thông, nhấn mạnh xuống đất.
Bốp!
Cổ Thông dập đầu một cái với nhân viên bảo vệ!
Đợi anh ta bị kéo lên thì cái trán đã chảy máu.
"Nhóc con, mày có biết ông nội tao là ai không? Ông nội tao là trùm ngành công nghiệp sản xuất chế tạo ở đất Hoa Đông này đó!"
Cổ Thông quát: "10 năm trước, ông nội tao đã lọt vào top 10 bảng xếp hạng top 100 người giàu có Hurun! Tài sản có gần trăm tỷ! Mà tao, là người thừa kế nhà họ Cố! Mày dựa vào cái gì mà dám đánh tao! Sỉ nhục tao! Còn bắt tao dập đầu!"
"Mày biết mày làm vậy có ý nghĩa như thế nào không? Mày làm thế, ông nội tao sẽ chặt mày ra thành từng khúc đó!"
Lâm Hàn cười lạnh: "Nói nhiều thật".
Anh nói xong lại nắm lấy tóc Cổ Thông đập xuống đất.
Bốp!
Cổ Thông lại dập đầu xuống.
"Á! Đau!"
Cổ Thông hét lên đau đớn, nhìn về phía Cổ Hà:
"Ông nội, tại sao ông không cứu cháu! Cháu dập đầu với người khác mà sao ông có thể trơ mắt đứng nhìn vậy?"
"Á á á!"
Nhưng mà, Cổ Hà vẫn cứ thờ ơ, thầm than, cháu ơi, chẳng phải ông không muốn cứu mà là cháu đắc tội ai không đắc, lại đắc tội cậu Lâm.
Phải biết rằng 10 năm trước, ông nội cháu còn từng dập đầu với bố cậu Lâm đấy!
Cậu Lâm là người mà cháu có thể đắc tội à?
Bốp bốp bốp!
Lâm Hàn nắm tóc Cổ Thông nhấn thêm ba cái.
"Cổ Thông, cậu Lâm bảo cháu dập đầu thì cháu ngoan ngoãn dập đi. Có thể bị cậu Lâm dạy bảo là phúc của cháu đó", Cổ Hà mở miệng nghiêm túc nói.
"Hả?"
Cổ Thông đần mặt ra, anh ta không hiểu, tại sao ông nội lại đứng về phía Lâm Hàn.
"Ông nội..."
Cổ Thông rưng rưng nước mắt: "Ông cứu cháu đi! Từ nhỏ đến lớn, cháu chỉ dập đầu trước ông, vậy mà hôm nay, ông lại khiến cháu dập đầu với một thằng bảo vệ thấp hèn!"
Cổ Hà nhắm mắt lại, kiên quyết nói:
"Nếu cháu còn cứng đầu, không chịu dập thì ông sẽ tuyển người khác thừa kế nhà họ Cổ. Rồi cháu cũng khỏi cần ở trong nhà này nữa, ông sẽ khóa hết tài khoản của cháu lại, đời này cháu hãy làm một người thường đi!"
Cổ Thông thay đổi sắc mặt, anh ta không ngờ vì Lâm Hàn mà Cổ Hà lại muốn hủy bỏ thân phận người thừa kế của mình ở nhà họ Cố.
"Cháu... Cháu dập đầu!"
Cổ Thông nghiến răng, vội vàng nói: "Cháu... Cháu dập, cháu dập đầu!"
Anh ta nói xong thì liên tục dập đầu với nhân viên bảo vệ.
Cổ Thông không ngu, thái độ của Cổ Hà đã nói cho anh ta biết, mình không đắc tội nổi Lâm Hàn này!
"Mày đánh người ta bị thương thì phải bồi thường một triệu tệ tiền thuốc men", Lâm Hàn lại nhàn nhạt nói.
"Một triệu tệ! Sao mày không đi cướp đi!"
Cổ Thông trừng mắt, một triệu với anh ta không nhiều, nhưng đánh bị thương một thằng bảo vệ mà phải đền một triệu thì cũng quá hoang đường.
Vết thương của gã bảo vệ tốn mấy chục ngàn tệ là có thể chữa khỏi rồi.
"Hử?", ánh mắt lạnh băng của Cổ Hà nhìn sang.
Cổ Thông run lên, lập tức nói: "Tao cho tao cho, giờ tao chuyển tiền ngay!"
Anh ta lấy điện thoại ra.
"Đưa thẻ ngân hàng của anh cho tôi đi".
Lâm Hàn nhìn nhân viên bảo vệ, áy náy nói: "Ngại quá, để anh bị thương rồi".
"Không... Không sao", nhân viên bảo vệ suy yếu nói, lấy thẻ ngân hàng ra.
Lâm Hàn nhận lấy rồi ném tới trước mặt Cổ Thông.
"Chuyển đi!"
Chương 94: Cờ đạo cũng như đạo làm người
“Được được được, tôi chuyển”.
Cổ Thông không dám phản kháng, rút thẻ ra chuyển tiền.
“Tiền đã chuyển rồi”, Cổ Thông gửi thông tin chuyển tiền cho Lâm Hàn xem.
“Một triệu này anh cầm lấy, đi khám bệnh trước đã, tiền còn dư lại thì mở một tiệm kinh doanh nhỏ, không cần phải làm bảo vệ nữa”.
Lâm Hàn đỡ người bảo vệ dậy.
“Cảm ơn!”
Người bảo vệ nhìn Lâm Hàn đầy cảm kích, 1 triệu, cả đời này anh ta cũng không thể kiếm được, nhưng mà bây giờ, vô duyên vô cớ lại có được, cảm giác như đang nằm mơ vậy.
“Bây giờ tôi lập tức đi khám bệnh”.
Người bảo vệ khập khiễng đi xuống núi.
“Mày sai người đưa anh ấy đến bệnh viện”, Lâm Hàn lại nhìn Cổ Thông.
“Được!”
Cổ Thông lập tức hạ lệnh, không lâu sau, một chiếc BMW M4 chạy tới, đưa đưa người bảo vệ rời khỏi núi Vân Mộng, đến bệnh viện.
“Cổ Thông, từ nhỏ cháu đã được cưng chiều, dựa vào việc được ông yêu thương, kiêu ngạo hống hách”, Cổ Hà bước đến, lạnh nhạt mở miêng.
“Hôm nay, cậu Lâm dạy dỗ cháu, cháu phải ghi nhớ, hơn nữa còn phải biết sữa chữa lỗi lầm”.
“Ông à, cháu nhất định sẽ sửa!”, Cổ Hà giọng run run nói
“Còn không mau cảm ơn cậu Lâm, có thể dạy dỗ cháu, là cháu có phúc!”, Cổ Hà lại tiếp tục giáo huấn.
Cổ Thông nhìn Lâm Hàn, nghiến răng, cuối cũng vẫn phải nói:
“Cảm ơn cậu Lâm!”
“Đem cậu ta đến bệnh viện luôn đi”.
Lâm Hàn lạnh nhạt mở miệng, nói xong, chắp hai tay sau lưng, đi về hướng biệt thự.
…
Trong một tiểu viện của biệt thự, Lâm Hàn và Cổ Hà ngồi hai bên của chiếc bàn đá, trên bàn bày một bàn cờ và hai tách trà, xung quanh có tiếng chim hót líu lo.
“Không ngờ nhiều năm không gặp, cậu Lâm đã lập gia đình rồi, sao không mang theo Lâm phu nhân đến đây cùng thăm biệt thự?”, Cổ Hà vừa đánh cờ, vừa chậm rãi nói.
“Công việc của cô ấy khá bận, hơn nữa tôi chuẩn bị đợi biệt thự sữa chữa xong mới đưa cô ấy đến”, Lâm Hàn dán mắt vào bàn cờ.
“Như vậy cũng tốt”.
Cổ Hà gật đầu, lại hỏi: “Lâm gia chủ hiện nay thế nào? Nếu không có ông ấy, tôi cũng không có được địa vị như hôm nay, tôi luôn cảm kích ông ấy”.
“Ông ấy là người bận rộn, tôi cũng không biết ông ấy gần đây đang làm gì”, Lâm Hàn lắc lắc đầu.
Cổ Hà nhìn Lâm Hàn mỉm cười, nói: “Xem ra cậu Lâm vẫn còn có chút oán giận với gia chủ rồi”.
Lâm Hàn không nói lời nào, chỉ chuyên tâm đánh cờ.
Gương mặt Cổ Hà ngượng ngùng, chuyển chủ đề khác: “Thân phận của Cậu Lâm một khi đã sáng tỏ, nhất định sẽ chuyển mình thành rồng, thành phố Đông Hải này quá nhỏ bé với cậu rồi, không biết cậu có dự định gì trong tương lai?”
“Tôi chỉ muốn cùng vợ tôi sống một cuộc sống bình thường, đối với việc tranh giành quyền lực, tiền bạc, tôi không có hứng thú”, Lâm Hàn nhàn nhạt, đồng thời di chuyển con xe trong bàn cờ.
“Chiếu tướng!”
Cổ Hà nhìn bàn cờ, ngẩn người phút chốc, sau đó cười lớn:
“10 năm không gặp, kĩ thuật đánh cờ của cậu Lâm vẫn lợi hại như xưa, mặt không biến sắc, không chút sát khí, nhưng thực ra lại hàm chứa sự sắc bén, làm cho người khác kinh hãi! Rồng có vảy ngược, chạm vào khắc chết! Lão Cổ thua rồi!”
Lâm Hàn không nói lời nào, đứng dậy, chắp hai tay sau lưng, rời khỏi biệt thự của Cổ Hà.
Nhìn bóng lưng Lâm Hàn, Cổ Hà thở dài:
“Nước cờ thể hiện đường đi của người đánh cờ, gương mặt Cậu Lâm nho nhã lịch sự, dường như chỉ muốn sống tốt cuộc sống của mình, không muốn gây thù chuốc oán với người khác. Nhưng nếu như chạm phải vảy ngược của cậu ấy, nhất định sẽ bị sấm sét đánh trả, sống không bằng chết!”
“Suy cho cùng, cậu ấy cũng là con trai độc nhất của Lâm Thiên Tiếu, sao có thể nhượng bộ người khác cơ chứ?”
“Hơn nữa, nếu đã đứng ở địa vị này, muôn vàn tranh đấu, đâu phải muốn trốn là có thể trốn thoát được”
...
Rời khỏi biệt thự, Lâm Hàn đạp xe trở về nhà.
Vừa đến nhà chưa được bao lâu.
Cốc cốc cốc
Có người gõ cửa
“Không phải lại là Châu Nguyệt Nguyệt đấy chứ!”
Lâm Hàn nhíu mày, ra mở cửa.
Cửa mở, một người phụ nữ đứng bên ngoài.
Khoảng chừng năm sáu mươi tuổi, thân hình hơi mập mạp, mặc bộ quần áo màu đỏ tía, trang điểm tỉ mỉ, ngón tay thô ráp, trên tay còn đeo nhẫn phỉ thúy và nhẫn vàng.
“Mẹ?”
Lâm Hàn bất ngờ nói.
Người đến, thật sự là mẹ vợ của Lâm Hàn, Trần Diễm Diễm.
“Ồ, miệng cũng ngọt thật, đã biết kêu mẹ rồi cơ à”.
Trần Diễm Diễm cười giễu cợt, cũng không quan tâm tới Lâm Hàn, trực tiếp bước vào phòng:
“Có điều cậu kêu mẹ cũng vô dụng, kẻ thấp hèn vẫn mãi là kẻ thấp hèn, ngày ngày ở nhà chờ chết đói, loại người như cậu, không thể nào trở thành con rể của tôi được”.
Bà ta ngồi trên ghế sofa, hớp một ngụm trà, cắn một miếng trái cây, bất mãn nói:
“Đây là loại táo thối gì vậy, vừa chua vừa chát, tôi biết ngay mà, Tiểu Lệ sống cùng cậu, chẳng có được một ngày tốt đẹp, ngay cả trái cây ngon cũng không được ăn.”
Trần Diễm Diễm cầm lấy trái táo đã cắn một miếng, ném vào thùng rác: “Trái cây nhà chúng tôi đều là dưa hấu đen, trái cây phương Bắc, nhìn xem nhà các người, haizz, con gái của tôi sao lại nhìn trúng cậu cơ chứ!”
Lâm Hàn nhíu mày, nhưng dù gì cũng là mẹ vợ, vẫn lịch sự rót cho Trần Diễm Diễm một ly nước ấm:
“Mẹ, nói lời chua chát, nên uống chút nước.”
“Hơ, đừng thấy sang bắt quàng làm họ, đợi tôi chọn được người rồi thì cậu và Tiểu Lệ phải ly hôn, kẻ thấp hèn như cậu, đối với tôi cũng chỉ là kẻ qua đường thôi”.
Trần Diễm Diễm khinh thường nhìn Lâm Hàn: “Đừng tưởng rằng kết thân với tôi thì tôi sẽ không đá cậu ra ngoài”.
Trần Diễm Diễm đã nói như vậy, Lâm Hàn cũng lười lịch sự, anh ngồi xuống, hỏi:
“Bà đến đây có việc gì không?”
“Đương nhiên có việc, nếu không thì ai lại đến cái khu ổ chuột rách nát này của cậu, làm tôi mệt gần chết”.
Trần Diễm Diễm nói: “Hôm nay con trai họ hàng bên nhà mẹ tôi kết hôn, phải đến uống ly rượu mừng, tôi ghé qua đây để đưa Tiểu Lệ đi cùng, Tứ Hải và Tiểu Duyệt đều đi cả rồi, ý của tôi là, chắc cậu phải ở đây trông nhà thôi”.
Bà ta vừa nói xong, tiếng chìa khoá mở của vang lên, Dương Lệ đã về nhà.
“Mẹ, sao mẹ lại đến đây?”, nhìn thấy Trần Diễm Diễm, Dương Lệ vô cùng bất ngờ.
“Sao nào, mẹ không thể đến à?”, Trần Diễm Diễm nói: “Mẹ đến, là muốn đưa con đến nhà Bác hai uống rượu mừng”.
Trần Diễm Diễm nói hết mọi việc một lượt.
Dương Lệ lắc đầu: “Rượu mừng có gì đáng uống, con không muốn đi”.
“Con nhóc này, có phải gả cho người ta rồi nên dám cãi lại lời mẹ phải không?”, Trần Diễm Diễm nổi giận
“Mẹ nói cho con biết, Lâm Hàn tên thấp hèn này, mẹ sớm muộn gì cũng đá hắn ra ngoài!”
“Con không muốn đi!”
Dương Lệ lắc đầu: “Cho dù có đi, cũng phải có chồng con đi cùng! Chị hai dựa vào cái gì có thể mang Triệu Tứ Hải đi, còn con lại không thể mang chồng con đi cùng chứ?”
“Cái thằng vô dụng Lâm Hàn đó, có thể so sánh với Tứ Hải được sao?”, Trần Diễm Diễm trợn mắt:
“Tứ Hải ra khỏi cửa, mọi người hỏi về công việc thì nói làm công trình, lái BMW, có thể diện biết bao?”
“Còn Lâm Hàn, người khác hỏi công việc của chồng con là gì, con nói là không có nghề nghiệp, ngày ngày ở nhà chờ chết đói hả? Con không sợ mất mặt, nhưng mẹ sợ!”
“Mẹ mất mặt là việc của mẹ, con không sợ mất mặt”, Dương Lệ nói: “Cho dù nói thế nào, chồng con không đi thì con cũng không đi.”
“Được được được! Kêu thằng Lâm Hàn đó đi cùng, được chưa!”
Trần Diễm Diễm thoả hiệp: “Có điều Lâm Hàn, cậu nghe cho kĩ nhé, lúc ở trên bàn tiệc, cậu chỉ cần ăn là được rồi, đừng nói bừa! Nhất định không được làm cho tôi mất mặt, cho cậu ăn một bữa cơm miễn phí, đã tốt lắm rồi!”
Sau khi đồng ý, 3 người xuống lầu
“Tiểu Lệ, gần đây công việc của con thế nào”, Trần Diễm Diễm nhân tiện hỏi.
Chương 95: Tiệc cưới
“Vẫn ổn ạ”, Dương Lệ đáp, không muốn nói thêm nữa.
“Nghe nói con làm tổng phụ trách cho dự án cải tạo khu Bành Hộ à?”, Trần Diễm Diễm tán thưởng nói:
“Công việc này tốt đấy, dự án lớn hơn chục tỷ, nếu mà con hoàn thành thì ít cũng phải kiếm được vài triệu! So với thằng chồng vô dụng của con thì đúng là tốt hơn nhiều lần, đến lúc đó mua lấy căn nhà, đừng ở lại cái khu tồi tàn này nữa”.
“Mẹ, chồng con mua nhà rồi mà”.
“Nó mua được cái nhà ra thể thống gì chứ, còn không phải như nhà ở khu rách nát sao? Nói không chừng còn là nhà xuống cấp nào đó ấy!”, Trần Diễm Diễm cười khẩy một tiếng, lại nói:
“Phải rồi, con làm phụ trách chính, hầu hết những người làm việc cùng đều là làm công trình nhỉ! Tứ Hải cũng làm công trình đấy, mẹ rất hài lòng với đứa con rể đấy, hay là trên công trường con cũng xem xem, nói không chừng tìm được người chồng như ý làm công trình giống Tứ Hải!”
“Mẹ, các công ty có thể nhận dự án cải tạo khu nhà ở đều là các công ty lớn, ông chủ của họ đều 40, 50 tuổi rồi. Ví dụ Phùng Thạch, người tiếp quản một phần ba dự án năm nay cũng đã hơn 50 tuổi rồi, vác cái bụng bia to đùng!”
Dương Lệ cau mày: “Còn nữa, con không ly hôn đâu, mẹ đừng nói nữa”.
“Phùng Thạch?”
Mắt Trần Diễm Diễm lóe lên: “Không đúng, tiếp quản một phần ba công trình là ông trùm bất động sản Lưu Hạo mà, sao lại thành Phùng Thạch rồi?”
Dường như Trần Diễm Diễm có chút hiểu biết với giới bất động sản.
“Lưu Hạo đang bị thương nặng phải vào viện, việc hợp tác với ông ta bị gián đoạn rồi”.
Dương Lệ nhìn Lâm Hàn, Lưu Hạo bị thương phải nằm viện chính là do Lâm Hàn gây nên.
Cô lại nói: “Về phía Phùng Thạch, con cũng không rõ, hình như có người đứng sau ông ta, lai lịch lớn lắm, giống như Lưu Hạo trước đó, công ty trực tiếp chuyển một phần ba công trình cho ông ta tiếp quản!”
“Con rất tò mò, đằng sau Phùng Thạch là ai mà lại có thể khiến các lãnh đạo cấp cao tin tưởng như thế!”
“Phùng Thạch tiếp quản một phần ba công trình, vậy tức là tương lai ông ta sẽ có chỗ đứng không kém gì Lưu Hạo sao?”, Trần Diễm Diễm lắp bắp:
“Có thể nói Phùng Thạch một bước lên trời rồi! Không biết ông ta kết hôn chưa, nếu chưa thì có thể xem xét”.
“Mẹ có thể đừng nói chuyện này nữa không?!”, Dương Lệ đanh mặt.
“Rồi rồi, không nói là được chứ gì! Mẹ vừa nói chuyện con liền không vui, thằng bám váy Lâm Hàn cũng không vui, nhưng cho dù ra sao thì kết cục Lâm Hàn bị đá ra ngoài cũng không thể thay đổi”.
Trần Diễm Diễm mặt không cảm xúc nói.
Chưa được bao lâu đã xuống tầng một.
Một chiếc Volkswagen Passat màu đen dừng ở đó.
“Mẹ biết hai đứa không có xe nên đã lái xe đến đưa hai đứa đi”.
Trần Diễm Diễm nhất nút trên chìa khóa, đèn trước và sau của xe tự động nhấp nháy.
“Mẹ vừa mới rửa xe đấy, Lâm Hàn cậu lên xe để ý chút, đừng có làm bẩn. Xe hơn ba trăm ngàn đó, chắc hẳn cậu chưa từng ngồi bao giờ đâu! Hôm nay cho cậu trải nghiệm một chút”, Trần Diễm Diễm nhìn về phía Lâm Hàn, khinh miệt nói:
“Nhìn Tứ Hải người ta đi, có BMW đi rồi, các con thì sao, đến xe cũng không có mà đi! Lâm Hàn cậu đúng là vô dụng, thật đấy, so với Tứ Hải kém xa nhiều lần!”
Đột nhiên bà ta thấy cách Passet không xa có một chiếc Mercedes đang đậu, mắt sáng lên nói:
“Chậc chậc chậc, xem ra cái khu nhà rách nát này cũng có người có tiền đấy, lại có thể đi Mercedes! Chắc là ở cùng một tòa với các con”.
“Tiểu Lệ, con không có xe, ngày ngày đi làm nhìn người ta lái Mercedes đi không thấy khó chịu à? Còn đồ vô dụng Lâm Hàn nữa, từ khi kết hôn đến nay đến xe cũng chẳng mua nổi!”
“Mẹ, tại sao con phải khó chịu? Còn nữa, ai nói với mẹ bọn con không có xe!”
Dương Lệ lấy chìa khóa, cũng ấn một cái, đèn xe trước sau của chiếc Mercedes E350L kia sáng lên.
“Cái gì?”
Trần Diễm Diễm nhìn con xe, đờ mặt ra nhìn:
“Tiểu Lệ, đây là xe của con à?”
“Đúng vậy”, Dương Lệ gật đầu.
“Không tồi nha!”
Trần Diễm Diễm khen: “Không ngờ đãi ngộ của con lại tốt thế, công ty cho con một chiếc xe, mà lại còn là Mercedes nữa!”
“Đây không phải của công ty, là chồng con mua cho con đấy!”, Dương Lệ đáp.
“Lâm Hàn mua á?”
Trần Diễm Diễm ngây người, nhìn Lâm Hàn một cái rồi ôm bụng cười:
“Tiểu Lệ, con đừng có trêu mẹ, vô dụng như Lâm Hàn mua nổi Mercedes sao? Mẹ đoán đến bánh xe nó cũng chẳng mua nổi ấy chứ! Mau đưa chìa khóa cho mẹ, không đi Passat nữa, đi Mercedes đi, trước mặt họ hàng phải có thể diện!”
Trần Diễm Diễm giật lấy chìa khóa, lên xe.
Dương Lệ bất lực lắc đầu, cùng Lâm Hàn lên xe.
Trần Diễm Diễm lái xe ra khỏi tiểu khu Hạnh Phúc.
“Tiểu Lệ, lúc nào Tiểu Khiết về con cho mẹ mượn xe, mẹ đi đón nó”.
“Khi nào thì em con về ạ?”
Dương Lệ hỏi, đối với người em gái này, Dương Lệ không có quá nhiều cảm giác, vì từ nhỏ đã không sống cùng nhau.
Dương Cảnh Đào cùng Trần Diễm Diễm, tổng cộng sinh được ba người con gái.
Chị cả Dương Duyệt, chị hai Dương Lệ, em út Dương Khiết.
Sau khi Dương Cảnh Đào và Trần Diễm Diễm ly hôn, Dương Khiết ở với mẹ, sau đó đi du học, vẫn luôn ở nước ngoài.
“Chắc qua nửa tháng nữa”, Trần Diễm Diễm trả lời.
“Đến lúc đó để con xem, nếu con rảnh thì đưa mẹ mượn, không có thì thôi ạ”, Dương Lệ nói.
Trần Diễm Diễm gật đầu.
Nửa tiếng sau, xe đi đến một nhà hàng.
Bên ngoài nhà hàng sớm đã đỗ đầy xe BMW, Audi, đứng đầu là một chiếc Maserati, trên xe treo đầy hoa, đèn lồng, vải đỏ, không khí đám cưới tưng bừng.
Đây là đội xe đón cô dâu.
Vừa đến Lâm Hàn đã ngửi thấy mùi lưu huỳnh trong pháo hoa, trước cửa nhà hàng thì một màu đỏ rực, còn có rác pháo nổ còn lại.
Trần Diễm Diễm tìm nơi đỗ xe xong, mở cửa bước xuống.
“Ái chà, tôi còn nghĩ ai lái Mercedes cơ, hóa ra là Diễm Diễm à!”
Một giọng nói truyền tới, chỉ thấy một người đàn ông mặc trang phục Trung Sơn bước tới.
Người đàn ông khoảng chừng 50, 60 tuổi, mặt mày sạm đen, trên mặt tràn ngập niềm vui, tay cầm bao thuốc lá ChungHwa.
Đó chính là chú hai của Dương Lệ, Trần Đại Cường.
Người này cùng Trần Diễm Diễm từ nhỏ sống cùng một thôn, nhưng lại không hề quan hệ huyết thống.
“Tôi không hiểu xe, nhưng xe đẹp như thế này, giá cả chắc cũng không thấp nhỉ!”
Trần Đại Cường đánh giá chiếc xe, ngưỡng mộ nói: “Diễm Diễm, chị phát tài đấy sao!”
“Bình thường thôi, cũng chỉ vài trăm ngàn ấy mà. Mua xe này về cũng chưa đi được mấy lần, ngốn xăng lắm, mỗi tháng nuôi nó cũng tốn không ít tiền”.
Trần Diễm Diễm phẩy phẩy tay, bộ dạng cái xe này chính là của bà ta.
“Ôi chao, chút tiền xăng đó với chị mà nói cũng chỉ là tiền mà thôi!”
Trần Đại Cường cười cười, tầm mắt chuyển đến Tiểu Lệ, mắt sáng lên:
“Tiểu Lệ, mấy năm không gặp đã lớn thế này rồi, càng ngày càng xinh đẹp đó nha!”
“Chú hai!”, Tiểu Tuyết đáp.
Trần Đại Cường gật đầu: “Em đã thấy từ nhỏ Tiểu Lệ ngoan ngoãn hiểu chuyện, vẫn luôn muốn để nó làm con dâu, đáng tiếc là không có cái duyên phận thôi!”
“Chú hai, chú đừng có nói thế, Tiểu Lệ mà gả cho con trai chú, tôi vui còn không kịp ấy chứ!”, Trần Diễm Diễm nói.
“Vị này là?”, Trần Đại Cường nhìn sang Lâm Hàn.
“Chú hai, đây là chồng của cháu ạ”, Dương Lệ trả lời.
“Có thể cưới Tiểu Lệ, quả nhiên cũng là một nhân tài, không tồi không tồi!”
“Đúng là chủ nhà!”
Trên chiếc BMW mui trần, chàng trai và cô gái ngồi bên cạnh đều ngây người.
“Tên bảo vệ quèn kia, mở to mắt ra mà nhìn cho kỹ xem có phải nhìn lầm rồi không! Tên oắt kia chạy xe đạp tới đây thì có thể ở được một nơi như biệt thự núi Vân Mộng sao?”, chàng trai nhìn sang người bảo vệ.
“Cậu Cổ, sao… tôi có thể nhìn nhầm được chứ!”
Người bảo vệ cười xòa: “Chúng tôi được huấn luyện chuyên nghiệp mà”.
“Xì, có khi dùng toàn bộ của cải tích góp đến giờ để mua biệt thự rồi nên mới nghèo tới mức phải chạy xe đạp!”, người con gái cười nhạo một tiếng.
“Có lẽ loại người này cũng chỉ ở được loại biệt thự rẻ nhất trong đó thôi”.
“Chắc thế rồi!”
Chàng trai trẻ gật đầu rồi nhìn Lâm Hàn: “Oắt con, nếu mày là chủ nhà vậy thì mau đạp chiếc xe đạp của mày vào trong đi, đừng chặn đường tao”.
“Thưa anh, anh mau vào trong đi ạ!”
Người bảo vệ cũng đứng một bên nói: “Đây là cậu Cổ, cậu ấy có gia thế rất khủng, anh không chọc vào được đâu!”
Có thể nhìn thấy được người bảo vệ này rất dè dặt chàng trai trẻ.
Lâm Hàn mỉm cười, anh không chạy vào trong mà quay lại, đi về phía chiếc xe BMW mui trần của chàng trai trẻ.
“Oắt con, mày định làm gì, muốn ăn vạ hả?”
Chàng trai trẻ cười khểnh, đạp chân vào chân ga.
Rìn rìn rìn.
Chiếc BMW rỉn ga như một con mãnh thú đang lấy đà chuẩn bị vọt đi.
“Chắc là vét sạch tiền để mua biệt thự rồi, thấy chúng ta chạy BMW nên muốn ăn vạ đây mà”, ánh mắt cô gái trẻ ngồi ở ghế phụ lái tràn đầy sự khinh bỉ.
“Ăn vạ thì ăn vạ, còn có camera cơ mà!”
Chàng trai trẻ cười xòa: “Hơn nữa, nếu nó dám ăn vạ thì ông đây dám tông bỏ mẹ nó luôn. Ông đây chẳng có gì ngoài tiền! Cùng lắm thì lúc đấy nói đạp nhầm chân ga thay vì chân phanh thôi mà, đền chút tiền là xong rồi”.
Lúc này, Lâm Hàn đã đi tới bên cạnh chiếc xe.
Anh vừa giơ tay ra đã nhấc cả người chàng trai trẻ đang ngồi trong xe mui trần lên như nhắc một con gà.
“Á! Mẹ kiếp, mày muốn làm gì?”
Mặt chàng trai trẻ biến sắc, gào thét hoảng loạn.
Lâm Hàn ném chàng trai trẻ như quẳng một con chó đến trước mặt người bảo vệ.
Bịch!
Cả người anh ta đập mạnh xuống dưới đất, đau đớn vô cùng, cảm giác như toàn bộ xương khớp của mình đứt lìa vậy.
“Oắt con, chán sống hả, mày dám ra tay với tao! Mày biết tao là ai không?”
Chàng trai trẻ hoảng loạn, sợ hãi nhìn Lâm Hàn
“Tao mặc kệ mày là ai, mồm miệng bẩn thỉu thì tao giúp mày khử trùng!”
Lâm Hàn bình thản nói, sau đó nhấc cánh tay lên.
Bốp!
Anh giáng một cú tát rất mạnh lên mặt chàng trai trẻ.
Nửa bên mặt của chàng trai trẻ đỏ bừng, sưng tấy lên đau rát.
“Từ nhỏ đến lớn ông tao còn chưa đánh tao, vậy mà mày dám tát vào mặt tao!”
Chàng trai trẻ ôm mặt, nhìn Lâm Hàn đầy bất ngờ.
Bốp!
Lâm Hàn lại giáng thêm một cái tát nữa, lạnh lùng nói:
“Bây giờ, xin lỗi bảo vệ ngay!”
“Xin lỗi?”
Chàng trai trẻ ngơ ngác, giơ tay chỉ vào người bảo vệ, trợn tròn mắt: “Mày bảo tao xin lỗi tên bảo vệ quèn này á?”
Người bảo vệ cũng đứng hình. Mặc dù vừa nãy cậu Cổ mắng mình thiểu năng, ngu đần, anh ta cũng rất tức giận trong lòng nhưng không dám phát tiết ra ngoài.
Bởi vì anh ta biết mình không thể đắc tội với cậu Cổ được, vậy nên chỉ đành nhịn mà thôi.
Nhưng anh ta không ngờ rằng, Lâm Hàn lại bắt cậu Cổ xin lỗi mình. Chuyện quái quỷ gì vậy?
“Không cần đâu. Tôi chỉ là một người bảo vệ thôi, sao chủ nhà có thể xin lỗi tôi chứ”, người bảo vệ nở nụ cười chữa ngượng.
“Oắt con, nghe thấy gì không, con chó canh cửa cũng lên tiếng nói không cần tao xin lỗi rồi. Mày lấy tư cách gì bắt tao xin lỗi nó!”, chàng trai trẻ lớn tiếng nói.
“Mày đúng là loại ăn no rửng mỡ đi lo chuyện bao đồng...”
Bốp!
Chàng trai trẻ còn chưa kịp nói hết câu, Lâm Hàn lại giáng thêm một cái bạt tai nữa.
“Nếu mày không chịu xin lỗi, vậy tao vả đến khi mày chịu xin lỗi mới thôi”.
Lâm Hàn cười khểnh.
Bốp bốp bốp!
Tiếng bạt tai liên tiếp vang lên.
Người bảo vệ kinh ngạc, vội vã khuyên: “Thưa anh, anh đừng đánh nữa! Nếu anh đánh trọng thương cậu Cổ, chắc chắn anh sẽ gặp rắc rối to đấy!”
“Đệt mẹ chứ!”
“Oắt con, mày dám đánh tao à! Tao sẽ cho mày chết khó coi!”, chàng trai trẻ gào lên.
Bốp bốp bốp bốp.
Mấy cái tát nữa lại giáng xuống.
Lúc này, cả khuôn mặt của chàng trai trẻ sưng tấy thành đầu lợn rồi, mũi, mắt, miệng và tai còn có máu chảy.
Anh ta thực sự không thể chịu được sự đau đớn này.
Cuối cùng anh ta cũng chịu đầu hàng:
“Mày… mày đừng đánh nữa. Tao… tao xin lỗi là được chứ gì?”
Dứt lời, anh ta lập tức nhìn về phía người bảo vệ và nói:
“Tôi xin lỗi!”
“Tôi xin lỗi, vừa nãy tôi không nên ăn nói linh tinh, nhục mạ anh!”
“Xin anh tha lỗi cho tôi!”
Người bảo vệ hoang mang, vội vã xua tay nói:
“Không sao, không sao. Cậu Cổ, tôi chấp nhận lời xin lỗi của cậu”.
Thật lòng mà nói, đương nhiên người bảo vệ vẫn khiếp sợ cậu Cổ.
Tuy nhiên anh ta không phải loại dễ bắt nạt. Vừa nãy bị mắng một trận như vậy, trong lòng anh ta khó chịu vô cùng.
Bây giờ, đối phương bị đánh cho tơi bời hoa lá, lại còn phải xin lỗi mình, cục tức trong bụng anh ta cũng được giải tỏa rồi.
Có điều anh ta lại lo cho Lâm Hàn. Anh đắc tội với cậu Cổ, chắc chắn sẽ bị trả thù.
“Xin lỗi xong rồi thì cút đi!”
Lâm Hàn bình thản lên tiếng, sau đó anh đi sang bên đường, dựng chiếc xe đạp lên rồi đi vào trong khu biệt thự.
Chàng trai trẻ ôm lấy mặt, bò lên xe.
“Cậu Cổ...”
Người con gái do dự một lát, lo lắng hỏi: “Anh không sao chứ?”
“Đừng nói chuyện!”
Chàng trai trẻ gắt lên, trợn mắt nhìn cô gái khiến cô ta sợ đến mức im bặt.
“Dám làm nhục tao như này. Một con chó canh cửa, một thằng đi xe đạp, ông đây sẽ cho chúng mày biết thế nào là hối hận”.
Ánh mắt của chàng trai trẻ toát lên tia nhìn sắc lạnh, giậm chân ga, chạy vào khu biệt thự.
Sau khi vào trong khu biệt thự, anh chạy xe tới một căn biệt thự nằm ở lưng chừng núi.
Căn biệt thự này nằm ngay chính giữa sườn núi, xung quanh có nước suối chảy, trên mặt nước có lớp hơi mỏng, tiếng nước chảy róc rách vang lên bên tai.
Phía sau biệt thự là một mảnh vườn toàn trúc xanh biếc, cao vút tận trời xanh, có tiếng lạo xạo vang lên.
“Đúng là đáng với cái giá tám mươi bảy triệu tệ!”
Lâm Hàn đứng dựa người vào một chiếc cột ở ngoài biệt thự, đây chính là căn biệt thự của anh.
Căn biệt thự có tất cả bốn tầng được thiết kế theo kiến trức kiểu Âu, lát toàn bộ bằng đá cẩm thạch, trông vừa sang trọng, vừa khiêm tốn. Tầng cao nhất của căn biệt thự là sân thượng, có thể phơi nắng, tập thể lục buổi sáng, đứng ở đó có thể thu toàn bộ thành phố Đông Hải trong tầm mắt.
Căn biệt thự vẫn còn đang trong quá trình trang hoàng, có rất nhiều công nhân đi ra đi vào. Lâm Hàn liếc nhìn một cái, hoa viên, bể bơi ngoài trời đã bắt đầu có hình dáng cả rồi.
Lâm Hàn bước vào trong biệt thự.
“Cậu Lâm, cậu đến rồi!”
Một người đàn ông bước tới, người này là phó giám đốc Giang Thiên của khu vui chơi Disney.
Người này là một trong những lãnh đạo cấp cao cốt cán của quỹ đầu tư Nhân Phàm, được sắp xếp đến đây để trang hoàng biệt thự giúp Lâm Hàn.
Lâm Hàn gật đầu, hỏi: “Tiến hành trang hoàng đến đâu rồi?”
“Sắp xong rồi, chắc khoảng một tuần nữa là có thể vào ở!”
Giang Thiên kính cẩn nói: “Toàn bộ phong cách trang hoàng đều được làm theo đúng yêu cầu của cậu, mọi thứ thiên về ấm áp, lãng mạn”.
Lâm Hàn gật đầu: “Ừm, cố lên. Tôi ra ngoài đi dạo chút”.
“Dạ, cậu Lâm!”
Đi trên con đường rộng bên ngoài biệt thự, tâm trạng Lâm Hàn vô cùng thư thái hơn, bên tai vang lên tiếng lạo xạo, tiếng nước chảy, không khí trong lành, khác hẳn với khói bụi của thành phố Đông Hải.
Đi dạo ở đây đúng là một loại hưởng thụ.
Đột nhiên, trước mặt anh xuất hiện một ông lão, ông ta đang đi về phía anh.
Ông già tóc bạc trắng, mặc một chiếc áo khoác và quần màu trắng, trông vô cùng thùng thình, chân đi một đôi giày vải bình thường, chắp tay sau lưng, thong thả đi dạo.
“Là ông ta!”
Có tia sáng lóe lên trong mắt Lâm Hàn.
Chương 92: Mày dạy tao đi
Lâm Hàn cong miệng cười, sải bước về phía trước,
“Chính là tên oắt đó!”
“Mau mau vây lấy nó!”
Đột nhiên sau lưng anh có giọng nói vang lên.
Bốn, năm người đàn ông cao to lực lưỡng mặc vest, đeo kính râm chạy về phía Lâm Hàn, ai nấy mặt dữ như hung thần.
Dẫn đầu bọn họ là một cô gái.
Cô ta mặc bộ đồ bikini, tóc dài lượn sóng, chính là người con gái ngồi ở ghế phụ lái ban nãy.
“Chính nó đánh cậu Cổ bị thương! Mau bắt lấy nó!”
Cô gái chỉ về phía Lâm Hàn, hét lớn.
Trong nháy mắt, bốn, năm người to cao vạm vỡ chạy đến chỗ Lâm Hàn, vây chặt lấy anh.
“Nhãi ranh, mày đúng là không biết chữ ‘chết’ viết như nào nhỉ! Dám đánh cả cậu Cổ nhà bọn tao!”
Một người to cao trong đám đó siết chặt nắm đấm đến mức nghe được cả tiếng răng rắc, vẻ mặt hung tợn nhìn Lâm Hàn.
“Nhãi ranh, chẳng phải vừa rồi mày rất kiêu căng sao? Bây giờ tao muốn xem xem, mày lên mặt kiểu gì!”, cô gái cũng chế giễu Lâm Hàn.
Sắc mặt Lâm Hàn chẳng có gì thay đổi, cười khểnh rồi nói:
“Đúng là tao chẳng biết viết chữ ‘chết’ ra làm sao cả, mày dạy tao đi”.
“Nhãi ranh, ngứa đòn hả!”
Người đàn ông vạm vỡ kia đột nhiên nổi giận, giơ nắm đấm lên muốn đánh anh một trận.
“Sao thế!”
Đột nhiên có giọng nói truyền tới.
Tuy giọng nói có chút già dặn nhưng lại rất đủ hơi.
Mấy người đàn ông vạm vỡ quay đầu lại nhìn, vẻ mặt bọn họ bỗng trở nên kính cẩn hẳn, lập tức cúi đầu nói:
“Ông Cổ!”
Người lên tiếng chính là ông lão đang đi dạo.
Ông già chắp hai tay sau lưng, sải bước đi tới rồi liếc nhìn mấy người đàn ông vạm vỡ, cuối cùng ánh mắt dừng lại chỗ Lâm Hàn, hỏi:
“Chuyện gì thế? Tại sao lại làm khó một thanh niên?”
“Ông Cổ, có chuyện này ông chưa biết!”, một người đàn ông vạm vỡ lập tức đáp: “Tên ranh con này đánh cậu Cổ bị thương! Nó còn bắt cậu Cổ phải xin lỗi một tên bảo vệ nữa!”
“Đúng vậy ông Cổ! Mặt của cậu Cổ bị nó đánh sưng hết lên rồi, còn chảy máu cả thất khiếu nữa!”, cô gái tiếp lời.
“Cái gì? Có cả chuyện như vậy sao?”
Sắc mặt ông lão có chút thay đổi, ông ta nhìn Lâm Hàn và hỏi: “Nhóc con, cháu nội tôi động gì đến cậu mà cậu ra tay đánh nó? Nếu cậu không cho tôi một câu trả lời rõ ràng vậy thì cậu cứ chuẩn bị tinh thần sống cuộc đời còn lại trên giường đi!”
Nghe ông lão nói thế, ánh mắt của cô gái tỏ vẻ đắc ý. Hừ, động đến cậu Cổ thì thôi đi, lại còn để ông Cổ biết được nữa.
Tên nghèo hèn đi xe đạp này chắc chắn hối hận đến xanh ruột rồi.
Lâm Hàn vẫn bình tĩnh, nhìn ông lão rồi thản nhiên nói.
“Ông già họ Cổ, ông không dạy được cháu mình nên tôi giúp ông dạy nó cũng không được sao?”
“Ranh con, đừng có ăn nói mất dạy, bất kính với ông Cổ như thế à!”
Một người đàn ông vạm vỡ lập tức đanh giọng: “Chú ý lời nói của mình!”
“Ông Cổ, có cần tôi giúp ông rạch miệng cậu ta không?”
Một người đàn ông vạm vỡ khác lên tiếng, ánh mắt lạnh băng nhìn Lâm Hàn.
Chỉ cần ông Cổ ra lệnh, hắn ta sẽ ra tay ngay lập tức.
Ông lão nhíu chặt mày, cơ thể toát ra chút khí lạnh, nhìn Lâm Hàn:
“Chàng trai trẻ, bố mẹ cậu không dạy cậu phải tôn trọng người già sao? Nói chuyện với tôi kiểu gì vậy?”
“Sao nào, tôi gọi ông là ông già họ Cổ thì ông tức giận hả?”, Lâm Hàn cười nhếch mép.
“Trên thế giới này chỉ có duy nhất một đứa nhóc được phép gọi tôi là ông già họ Cổ… Đợi chút!”
Ông lão cứ nói mãi nói mãi, bỗng đột nhiên im bặt.
Ông ta nhìn Lâm Hàn một lượt từ trên xuống dưới, con ngươi bỗng co rút lại. Chàng trai trẻ đang đứng trước mặt rất giống với cậu nhóc trong trí nhớ của ông ta.
“Cậu...cậu là cậu Lâm!”
Ông lão mắt chữ A mồm chữ O, khuôn mặt tràn đầy sự kinh ngạc đến khó tin.
“Là tôi, Cổ Hà, ông già rồi nhưng trí nhớ lại chẳng hề giảm sút”, Lâm Hàn thu nụ cười lại.
Cổ Hà cảm thấy hoảng loạn trong lòng. Ông ta không ngờ rằng lại gặp được cậu Lâm ở đây.
“Cậu Lâm, ông già này hoa mắt thật rồi, có mắt cũng như không, chẳng thể nhận ra ngay được là cậu Lâm, mong cậu Lâm lượng thứ!”
Cổ Hà cúi đầu, giọng nói hơi run run.
Cái quái gì vậy?
Bốn, năm người đàn ông vạm vỡ và cả cô gái kia đứng xung quanh trông thấy cảnh tượng này thì ngây người, không hiểu chuyện gì.
Ông Cổ cúi đầu trước một tên nhóc con vắt mũi chưa sạch?
Không phải nhìn nhầm đấy chứ!
Có người dụi dụi mắt, không dám tin những gì mình thấy.
Cổ Hà là ai cơ chứ, mười năm trước ông ta là nhân vật nằm trong bảng Hurun Rich của Hoa Hạ. Khi ấy, dân số của Hoa Hại cả tỷ mấy người.
Ngoại trừ vài người nhà giàu ẩn mình không lên bảng ra thì Cổ Hà là người nằm trong top mười của bảng xếp hạng, đây chắc chắn là nhân vật chất nhất rồi.
Ngay cả hiện giờ, Cổ Hà vẫn còn nằm trong top năm mươi của bảng xếp hạng Hurun, sở hữu trong tay khối tài sản lên tới gần trăm tỷ tệ.
Quan hệ của ông ta rộng khắp, có khi ngay cả quan chức nhà nước hay công nhân bình thường đều có quan hệ với ông ta.
Địa vị của ông ta cũng rất cao, có thể nói là nhân vật lớn của Hoa Hạ.
Vậy nhưng người như này lại cúi đầu trước một chàng trai trẻ.
Chuyện… chuyện này là sao chứ?
Mọi người chẳng thể hiểu nổi, cảm giác thế giới quan của mình bị đả kích rất mạnh.
“Không sao, dù gì chúng ta cũng không gặp nhau mười năm, ông có thể nhận ra được tôi đã khá lắm rồi!”, Lâm Hàn xua tay, bình thản nói.
Nghe Lâm Hàn nói vậy, Cổ Hà thở phào nhẹ nhõm, cảm giác mình như được xá tội vậy.
“Không ngờ rằng ông lại ở trên núi Vân Mộng, đây đúng là một nơi rất tốt để dưỡng già. Ông có mắt nhìn đó!”, Lâm Hàn nhìn bốn xung quanh và nói.
“Cậu Lâm quá khen rồi. Nếu không phải chủ nhà họ Lâm đứng ra giúp đỡ ông già này khi cuộc khủng hoảng tài chính ập đến vào mười năm trước, có lẽ lão già này đã chẳng chịu nổi áp lực mà nhảy lầu tự sát rồi”, Cổ Hà thở nhẹ một cái.
“Nếu không, chúng tôi sao có thể có được cuộc sống bình yên như hiện giờ. Đúng rồi, cậu Lâm cũng ở trên núi Vân Mộng sao?”
Lâm Hàn gật đầu: “Chính là căn biệt thự đó”.
Lâm Hàn chỉ về phía căn biệt thự.
“Chà chà, đúng là cậu Lâm có khác, muốn ở cũng phải ở nơi tốt nhất. Căn biệt thự đó có vị trí đẹp nhất trên núi Vân Mộng, được một người giàu có bí mật mua lại với giá tám mươi bảy triệu tệ. Chắc người giàu có bí mật đó là cậu Lâm rồi!”
Lâm Hàn gật đầu, cũng không giấu diếm gì.
Vậy nhưng những người đứng xung quanh, nhất là cô gái mặc bikini đều bàng hoàng.
Cô ta há hốc miệng, căn nhà có giá cao ngút trời kia là của chàng trai này sao?
Tận tám mươi bảy triệu tệ đó.
Chàng trai mặc bộ đồ chưa tới hai trăm tệ, đi xe đạp lại giàu có đến vậy ư?
Có điều cũng đúng. Đến cả Cổ Hà còn cúi đầu với chàng trai này thì chắc chắn thân phận của anh không hề bình thường.
Có điều anh cũng biết giả đò thật đấy. Cứ chạy xe hơi đến biệt thự của mình là được rồi, đi xe đạp làm cái gì?
“Tôi đi qua, thấy việc trang hoàng biệt thự chắc sắp xong rồi, đến lúc đó cậu Lâm nhớ nói tôi một tiếng để tôi chuẩn bị quà đến mừng nhà mới”, Cổ Hà nói tiếp.
“Yên tâm đi, tôi sẽ báo cho ông”, Lâm Hàn mỉm cười.
Lúc này, bỗng có tiếng ầm ĩ truyền tới từ lối vào khu biệt thự.
Lâm Hàn nhìn sang, trông thấy bảy, tám gã đàn ông lực lưỡng vây lấy lối vào khu biệt thự.
“Chuyện gì vậy?”, Cổ Hà nhíu mày, hỏi.
“Ông Cổ, vừa rồi tên ranh… à không, là cậu Lâm đánh cậu Cổ bị thương nên cậu Cổ bảo chúng tôi chia ra làm hai đường”, cô gái lên tiếng.
“Tôi dẫn một nhóm người tới gây sự với cậu Lâm còn cậu Cổ đưa người đi dạy dỗ tên bảo vệ gác cổng, nói là muốn đánh gãy hai chân người đó”.
“Vớ vẩn!”
Cổ Hà tức đến mức giậm mạnh chân: “Tên nhóc Cổ Thông này, đúng là quá mức kiêu căng rồi, dám đưa người đến gây rắc rối cho cậu Lâm. Nếu cậu Lâm mà có hề hấn gì, lão già này chết cũng không đền được tội”.
“Đều do tôi thường ngày nuông chiều nó! Người thừa kế nhà họ Cổ sao lại đi so đo với một tay bảo vệ chứ. Nếu chuyện này mà đồn ra ngoài, nhà họ Cổ chúng tôi sao có thể nhìn mặt người ta chứ!”
“Cậu Lâm, chuyện này nên giải quyết như nào?”, Cổ Hà hỏi Lâm Hàn.
“Đi qua đó xem sao đã!”, Lâm Hàn mặt lạnh tanh, đáp.
Chương 93: Dập đầu xin lỗi
"Được, mời cậu Lâm!", Cổ Hà vươn tay ra.
Lâm Hàn dẫn đầu đi trước, một lát sau đã ra khỏi khu biệt thự.
"Đánh nó!"
"Đánh chết nó!"
Lúc này, Cổ Thông đang đứng ở cửa, tay cầm túi nước đá chườm lên mặt, giận dữ hét:
"Đánh chết thằng bảo vệ chó chết đó đi!"
"Bảo tao xin lỗi nó, nó xứng à?"
Nhân viên bảo vệ bị bốn năm người đàn ông cao to vạm vỡ cầm gậy sắt đánh cho không ngừng rên rỉ.
"Vớ vẩn!"
Một tiếng quát lạnh truyền tới.
"Ông nội!"
Cổ Thông quay đầu lại, thấy Cổ Hà thì mắt sáng lên: "Sao ông lại đến đây?"
Sau đó, anh ta nhìn thấy Lâm Hàn bèn vui vẻ nói:
"Ông nội, ông dắt tên nhóc ấy tới rồi à? Chính nó đã đánh con bị thương đó! Ông nhìn mặt con sưng như bánh bao vậy, sao mà đi cua gái, sao cho ông bế chắt được".
"Ông nội, ông mau túm nó lại đây, cháu bảo người ta dạy cho nó một bài học! Để nó quỳ xuống xin lỗi con!"
"Bậy mà, đúng là làm bậy!"
Cổ Hà tức đến mức trợn mắt dựng râu, nhìn sang Lâm Hàn nói:
"Cậu Lâm, bình thường cháu tôi kiêu ngạo ngang ngược quen rồi, không được dạy bảo tốt, cậu đừng để trong lòng nhé".
"Ông Cổ, ông đã không biết dạy cháu thì để tôi giúp ông dạy vậy".
Lâm Hàn nhìn nhân viên bảo vệ bị đánh bầm dập mặt mũi, ánh mắt chợt lạnh đi.
"Cậu Lâm, cậu..."
Cổ Hà còn chưa nói xong, Lâm Hàn đã bước tới.
Bốp!
Anh giơ chân đá vào bụng Cổ Thông.
Cơ thể Cổ Thông giống như một con diều đứt dây bay ngược ra sau té xuống đất.
"Á, đau quá!"
Cổ Thông hét thảm, hai con mắt đỏ lừ, chỉ vào Lâm Hàn quát: "Nhóc con, thằng vô dụng nhà mày dám đánh tao à, giết chết nó cho tao!"
Mấy gã đàn ông cao to vạm vỡ đánh nhân viên bảo vệ kia lập tức bao vây Lâm Hàn, mặt mày dữ tợn, chuẩn bị ra tay.
"Các người dừng tay lại cho tôi!"
Cổ Hà quát, mấy gã kia sửng sốt, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn dừng tay, nhưng vẫn vây lấy Lâm Hàn.
"Ông nội, tại sao ông lại bảo bọn họ dừng tay?"
Cổ Thông không hiểu nói: "Cháu của ông bị đánh đó, mau kêu bọn họ ra tay đánh trả đi ông!"
Cổ Hà im lặng không đáp, chỉ nhìn về phía Lâm Hàn.
Lâm Hàn đi đến trước mặt Cổ Thông, vươn tay nắm lấy áo anh ta.
"Mày... Mày muốn làm gì?"
Cổ Thông giãy giụa, nhưng chẳng có tác dụng gì.
Lâm Hàn như đang kéo một con chó, kéo Cổ Thông đến trước mặt nhân viên bảo vệ kia.
Anh ta nằm trên mặt đất, khóe mắt chảy máu, thở yếu ớt.
Lâm Hàn thầm tự trách, nếu không phải anh bảo Cổ Thông nói xin lỗi trước thì anh ta cũng sẽ không trả thù nhân viên bảo vệ.
Có điều, Lâm Hàn vẫn cảm thấy mình làm đúng.
"Quỳ xuống, dập đầu, xin lỗi đi".
Lâm Hàn liếc Cổ Thông, nhàn nhạt nói.
"Quỳ xuống dập đầu?"
Cổ Thông sửng sốt, sau đó điên cuồng cười to: "Nhóc con, có phải đầu mày có vấn đề rồi không? Bảo tao quỳ xuống dập đầu á? Ông nội tao ở đây mà mày bảo tao dập đầu với một thằng bảo vệ hả? Mày có biết ông nội tao là ai không?"
Cổ Thông chỉ vào Lâm Hàn nói:
"Ông nội, ông thấy không? Nó bảo con dập đầu xin lỗi một thằng bảo vệ kìa!"
Cổ Hà vẫn giữ im lặng, chỉ đứng nhìn mọi việc.
Lâm Hàn nâng chân phải lên, giẫm mạnh xuống.
Rắc!
Rắc!
Hai tiếng giòn rụm vang lên, là âm thanh xương bánh chè bị đạp gãy.
"Á!"
Cổ Thông hét thảm, bùm một tiếng, quỳ xuống trước mặt nhân viên bảo vệ.
"Ông ơi! Chân cháu gãy rồi!"
Cổ Thông giận điên người, hét: "Mau cứu cháu, cứu cháu ông ơi! Chân cháu gãy rồi! Thằng vô dụng kia đạp gãy chân cháu rồi!"
"Ông Cổ..."
Đám đàn ông đều nhìn về phía Cổ Hà với ý dò hỏi.
Chỉ cần Cổ Hà ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ ngăn chuyện đó lại.
"Nhìn là được rồi".
Cổ Hà giơ tay lên, mặt mày bình tĩnh nói.
Đám đàn ông nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào Lâm Hàn, rốt cuộc thì thanh niên kia có lai lịch như thế nào.
Cổ Thông chính là đứa cháu mà ông Cổ thương yêu nhất, là người kế nghiệp nhà họ Cổ.
Nhưng bây giờ, Lâm Hàn lại đánh gãy hai chân của Cổ Thông trước mặt Cổ Hà, vậy mà ông ta vẫn chỉ bảo bọn họ nhìn thôi.
Vậy thì chỉ có một lý do, đó là lai lịch của chàng trai này đến cả Cổ Hà cũng phải kiêng dè và sợ hãi!
"Không muốn dập đầu đúng không, tao giúp mày nhé!"
Lâm Hàn nhếch mép nở nụ cười lạnh, vươn tay túm lấy tóc Cổ Thông, nhấn mạnh xuống đất.
Bốp!
Cổ Thông dập đầu một cái với nhân viên bảo vệ!
Đợi anh ta bị kéo lên thì cái trán đã chảy máu.
"Nhóc con, mày có biết ông nội tao là ai không? Ông nội tao là trùm ngành công nghiệp sản xuất chế tạo ở đất Hoa Đông này đó!"
Cổ Thông quát: "10 năm trước, ông nội tao đã lọt vào top 10 bảng xếp hạng top 100 người giàu có Hurun! Tài sản có gần trăm tỷ! Mà tao, là người thừa kế nhà họ Cố! Mày dựa vào cái gì mà dám đánh tao! Sỉ nhục tao! Còn bắt tao dập đầu!"
"Mày biết mày làm vậy có ý nghĩa như thế nào không? Mày làm thế, ông nội tao sẽ chặt mày ra thành từng khúc đó!"
Lâm Hàn cười lạnh: "Nói nhiều thật".
Anh nói xong lại nắm lấy tóc Cổ Thông đập xuống đất.
Bốp!
Cổ Thông lại dập đầu xuống.
"Á! Đau!"
Cổ Thông hét lên đau đớn, nhìn về phía Cổ Hà:
"Ông nội, tại sao ông không cứu cháu! Cháu dập đầu với người khác mà sao ông có thể trơ mắt đứng nhìn vậy?"
"Á á á!"
Nhưng mà, Cổ Hà vẫn cứ thờ ơ, thầm than, cháu ơi, chẳng phải ông không muốn cứu mà là cháu đắc tội ai không đắc, lại đắc tội cậu Lâm.
Phải biết rằng 10 năm trước, ông nội cháu còn từng dập đầu với bố cậu Lâm đấy!
Cậu Lâm là người mà cháu có thể đắc tội à?
Bốp bốp bốp!
Lâm Hàn nắm tóc Cổ Thông nhấn thêm ba cái.
"Cổ Thông, cậu Lâm bảo cháu dập đầu thì cháu ngoan ngoãn dập đi. Có thể bị cậu Lâm dạy bảo là phúc của cháu đó", Cổ Hà mở miệng nghiêm túc nói.
"Hả?"
Cổ Thông đần mặt ra, anh ta không hiểu, tại sao ông nội lại đứng về phía Lâm Hàn.
"Ông nội..."
Cổ Thông rưng rưng nước mắt: "Ông cứu cháu đi! Từ nhỏ đến lớn, cháu chỉ dập đầu trước ông, vậy mà hôm nay, ông lại khiến cháu dập đầu với một thằng bảo vệ thấp hèn!"
Cổ Hà nhắm mắt lại, kiên quyết nói:
"Nếu cháu còn cứng đầu, không chịu dập thì ông sẽ tuyển người khác thừa kế nhà họ Cổ. Rồi cháu cũng khỏi cần ở trong nhà này nữa, ông sẽ khóa hết tài khoản của cháu lại, đời này cháu hãy làm một người thường đi!"
Cổ Thông thay đổi sắc mặt, anh ta không ngờ vì Lâm Hàn mà Cổ Hà lại muốn hủy bỏ thân phận người thừa kế của mình ở nhà họ Cố.
"Cháu... Cháu dập đầu!"
Cổ Thông nghiến răng, vội vàng nói: "Cháu... Cháu dập, cháu dập đầu!"
Anh ta nói xong thì liên tục dập đầu với nhân viên bảo vệ.
Cổ Thông không ngu, thái độ của Cổ Hà đã nói cho anh ta biết, mình không đắc tội nổi Lâm Hàn này!
"Mày đánh người ta bị thương thì phải bồi thường một triệu tệ tiền thuốc men", Lâm Hàn lại nhàn nhạt nói.
"Một triệu tệ! Sao mày không đi cướp đi!"
Cổ Thông trừng mắt, một triệu với anh ta không nhiều, nhưng đánh bị thương một thằng bảo vệ mà phải đền một triệu thì cũng quá hoang đường.
Vết thương của gã bảo vệ tốn mấy chục ngàn tệ là có thể chữa khỏi rồi.
"Hử?", ánh mắt lạnh băng của Cổ Hà nhìn sang.
Cổ Thông run lên, lập tức nói: "Tao cho tao cho, giờ tao chuyển tiền ngay!"
Anh ta lấy điện thoại ra.
"Đưa thẻ ngân hàng của anh cho tôi đi".
Lâm Hàn nhìn nhân viên bảo vệ, áy náy nói: "Ngại quá, để anh bị thương rồi".
"Không... Không sao", nhân viên bảo vệ suy yếu nói, lấy thẻ ngân hàng ra.
Lâm Hàn nhận lấy rồi ném tới trước mặt Cổ Thông.
"Chuyển đi!"
Chương 94: Cờ đạo cũng như đạo làm người
“Được được được, tôi chuyển”.
Cổ Thông không dám phản kháng, rút thẻ ra chuyển tiền.
“Tiền đã chuyển rồi”, Cổ Thông gửi thông tin chuyển tiền cho Lâm Hàn xem.
“Một triệu này anh cầm lấy, đi khám bệnh trước đã, tiền còn dư lại thì mở một tiệm kinh doanh nhỏ, không cần phải làm bảo vệ nữa”.
Lâm Hàn đỡ người bảo vệ dậy.
“Cảm ơn!”
Người bảo vệ nhìn Lâm Hàn đầy cảm kích, 1 triệu, cả đời này anh ta cũng không thể kiếm được, nhưng mà bây giờ, vô duyên vô cớ lại có được, cảm giác như đang nằm mơ vậy.
“Bây giờ tôi lập tức đi khám bệnh”.
Người bảo vệ khập khiễng đi xuống núi.
“Mày sai người đưa anh ấy đến bệnh viện”, Lâm Hàn lại nhìn Cổ Thông.
“Được!”
Cổ Thông lập tức hạ lệnh, không lâu sau, một chiếc BMW M4 chạy tới, đưa đưa người bảo vệ rời khỏi núi Vân Mộng, đến bệnh viện.
“Cổ Thông, từ nhỏ cháu đã được cưng chiều, dựa vào việc được ông yêu thương, kiêu ngạo hống hách”, Cổ Hà bước đến, lạnh nhạt mở miêng.
“Hôm nay, cậu Lâm dạy dỗ cháu, cháu phải ghi nhớ, hơn nữa còn phải biết sữa chữa lỗi lầm”.
“Ông à, cháu nhất định sẽ sửa!”, Cổ Hà giọng run run nói
“Còn không mau cảm ơn cậu Lâm, có thể dạy dỗ cháu, là cháu có phúc!”, Cổ Hà lại tiếp tục giáo huấn.
Cổ Thông nhìn Lâm Hàn, nghiến răng, cuối cũng vẫn phải nói:
“Cảm ơn cậu Lâm!”
“Đem cậu ta đến bệnh viện luôn đi”.
Lâm Hàn lạnh nhạt mở miệng, nói xong, chắp hai tay sau lưng, đi về hướng biệt thự.
…
Trong một tiểu viện của biệt thự, Lâm Hàn và Cổ Hà ngồi hai bên của chiếc bàn đá, trên bàn bày một bàn cờ và hai tách trà, xung quanh có tiếng chim hót líu lo.
“Không ngờ nhiều năm không gặp, cậu Lâm đã lập gia đình rồi, sao không mang theo Lâm phu nhân đến đây cùng thăm biệt thự?”, Cổ Hà vừa đánh cờ, vừa chậm rãi nói.
“Công việc của cô ấy khá bận, hơn nữa tôi chuẩn bị đợi biệt thự sữa chữa xong mới đưa cô ấy đến”, Lâm Hàn dán mắt vào bàn cờ.
“Như vậy cũng tốt”.
Cổ Hà gật đầu, lại hỏi: “Lâm gia chủ hiện nay thế nào? Nếu không có ông ấy, tôi cũng không có được địa vị như hôm nay, tôi luôn cảm kích ông ấy”.
“Ông ấy là người bận rộn, tôi cũng không biết ông ấy gần đây đang làm gì”, Lâm Hàn lắc lắc đầu.
Cổ Hà nhìn Lâm Hàn mỉm cười, nói: “Xem ra cậu Lâm vẫn còn có chút oán giận với gia chủ rồi”.
Lâm Hàn không nói lời nào, chỉ chuyên tâm đánh cờ.
Gương mặt Cổ Hà ngượng ngùng, chuyển chủ đề khác: “Thân phận của Cậu Lâm một khi đã sáng tỏ, nhất định sẽ chuyển mình thành rồng, thành phố Đông Hải này quá nhỏ bé với cậu rồi, không biết cậu có dự định gì trong tương lai?”
“Tôi chỉ muốn cùng vợ tôi sống một cuộc sống bình thường, đối với việc tranh giành quyền lực, tiền bạc, tôi không có hứng thú”, Lâm Hàn nhàn nhạt, đồng thời di chuyển con xe trong bàn cờ.
“Chiếu tướng!”
Cổ Hà nhìn bàn cờ, ngẩn người phút chốc, sau đó cười lớn:
“10 năm không gặp, kĩ thuật đánh cờ của cậu Lâm vẫn lợi hại như xưa, mặt không biến sắc, không chút sát khí, nhưng thực ra lại hàm chứa sự sắc bén, làm cho người khác kinh hãi! Rồng có vảy ngược, chạm vào khắc chết! Lão Cổ thua rồi!”
Lâm Hàn không nói lời nào, đứng dậy, chắp hai tay sau lưng, rời khỏi biệt thự của Cổ Hà.
Nhìn bóng lưng Lâm Hàn, Cổ Hà thở dài:
“Nước cờ thể hiện đường đi của người đánh cờ, gương mặt Cậu Lâm nho nhã lịch sự, dường như chỉ muốn sống tốt cuộc sống của mình, không muốn gây thù chuốc oán với người khác. Nhưng nếu như chạm phải vảy ngược của cậu ấy, nhất định sẽ bị sấm sét đánh trả, sống không bằng chết!”
“Suy cho cùng, cậu ấy cũng là con trai độc nhất của Lâm Thiên Tiếu, sao có thể nhượng bộ người khác cơ chứ?”
“Hơn nữa, nếu đã đứng ở địa vị này, muôn vàn tranh đấu, đâu phải muốn trốn là có thể trốn thoát được”
...
Rời khỏi biệt thự, Lâm Hàn đạp xe trở về nhà.
Vừa đến nhà chưa được bao lâu.
Cốc cốc cốc
Có người gõ cửa
“Không phải lại là Châu Nguyệt Nguyệt đấy chứ!”
Lâm Hàn nhíu mày, ra mở cửa.
Cửa mở, một người phụ nữ đứng bên ngoài.
Khoảng chừng năm sáu mươi tuổi, thân hình hơi mập mạp, mặc bộ quần áo màu đỏ tía, trang điểm tỉ mỉ, ngón tay thô ráp, trên tay còn đeo nhẫn phỉ thúy và nhẫn vàng.
“Mẹ?”
Lâm Hàn bất ngờ nói.
Người đến, thật sự là mẹ vợ của Lâm Hàn, Trần Diễm Diễm.
“Ồ, miệng cũng ngọt thật, đã biết kêu mẹ rồi cơ à”.
Trần Diễm Diễm cười giễu cợt, cũng không quan tâm tới Lâm Hàn, trực tiếp bước vào phòng:
“Có điều cậu kêu mẹ cũng vô dụng, kẻ thấp hèn vẫn mãi là kẻ thấp hèn, ngày ngày ở nhà chờ chết đói, loại người như cậu, không thể nào trở thành con rể của tôi được”.
Bà ta ngồi trên ghế sofa, hớp một ngụm trà, cắn một miếng trái cây, bất mãn nói:
“Đây là loại táo thối gì vậy, vừa chua vừa chát, tôi biết ngay mà, Tiểu Lệ sống cùng cậu, chẳng có được một ngày tốt đẹp, ngay cả trái cây ngon cũng không được ăn.”
Trần Diễm Diễm cầm lấy trái táo đã cắn một miếng, ném vào thùng rác: “Trái cây nhà chúng tôi đều là dưa hấu đen, trái cây phương Bắc, nhìn xem nhà các người, haizz, con gái của tôi sao lại nhìn trúng cậu cơ chứ!”
Lâm Hàn nhíu mày, nhưng dù gì cũng là mẹ vợ, vẫn lịch sự rót cho Trần Diễm Diễm một ly nước ấm:
“Mẹ, nói lời chua chát, nên uống chút nước.”
“Hơ, đừng thấy sang bắt quàng làm họ, đợi tôi chọn được người rồi thì cậu và Tiểu Lệ phải ly hôn, kẻ thấp hèn như cậu, đối với tôi cũng chỉ là kẻ qua đường thôi”.
Trần Diễm Diễm khinh thường nhìn Lâm Hàn: “Đừng tưởng rằng kết thân với tôi thì tôi sẽ không đá cậu ra ngoài”.
Trần Diễm Diễm đã nói như vậy, Lâm Hàn cũng lười lịch sự, anh ngồi xuống, hỏi:
“Bà đến đây có việc gì không?”
“Đương nhiên có việc, nếu không thì ai lại đến cái khu ổ chuột rách nát này của cậu, làm tôi mệt gần chết”.
Trần Diễm Diễm nói: “Hôm nay con trai họ hàng bên nhà mẹ tôi kết hôn, phải đến uống ly rượu mừng, tôi ghé qua đây để đưa Tiểu Lệ đi cùng, Tứ Hải và Tiểu Duyệt đều đi cả rồi, ý của tôi là, chắc cậu phải ở đây trông nhà thôi”.
Bà ta vừa nói xong, tiếng chìa khoá mở của vang lên, Dương Lệ đã về nhà.
“Mẹ, sao mẹ lại đến đây?”, nhìn thấy Trần Diễm Diễm, Dương Lệ vô cùng bất ngờ.
“Sao nào, mẹ không thể đến à?”, Trần Diễm Diễm nói: “Mẹ đến, là muốn đưa con đến nhà Bác hai uống rượu mừng”.
Trần Diễm Diễm nói hết mọi việc một lượt.
Dương Lệ lắc đầu: “Rượu mừng có gì đáng uống, con không muốn đi”.
“Con nhóc này, có phải gả cho người ta rồi nên dám cãi lại lời mẹ phải không?”, Trần Diễm Diễm nổi giận
“Mẹ nói cho con biết, Lâm Hàn tên thấp hèn này, mẹ sớm muộn gì cũng đá hắn ra ngoài!”
“Con không muốn đi!”
Dương Lệ lắc đầu: “Cho dù có đi, cũng phải có chồng con đi cùng! Chị hai dựa vào cái gì có thể mang Triệu Tứ Hải đi, còn con lại không thể mang chồng con đi cùng chứ?”
“Cái thằng vô dụng Lâm Hàn đó, có thể so sánh với Tứ Hải được sao?”, Trần Diễm Diễm trợn mắt:
“Tứ Hải ra khỏi cửa, mọi người hỏi về công việc thì nói làm công trình, lái BMW, có thể diện biết bao?”
“Còn Lâm Hàn, người khác hỏi công việc của chồng con là gì, con nói là không có nghề nghiệp, ngày ngày ở nhà chờ chết đói hả? Con không sợ mất mặt, nhưng mẹ sợ!”
“Mẹ mất mặt là việc của mẹ, con không sợ mất mặt”, Dương Lệ nói: “Cho dù nói thế nào, chồng con không đi thì con cũng không đi.”
“Được được được! Kêu thằng Lâm Hàn đó đi cùng, được chưa!”
Trần Diễm Diễm thoả hiệp: “Có điều Lâm Hàn, cậu nghe cho kĩ nhé, lúc ở trên bàn tiệc, cậu chỉ cần ăn là được rồi, đừng nói bừa! Nhất định không được làm cho tôi mất mặt, cho cậu ăn một bữa cơm miễn phí, đã tốt lắm rồi!”
Sau khi đồng ý, 3 người xuống lầu
“Tiểu Lệ, gần đây công việc của con thế nào”, Trần Diễm Diễm nhân tiện hỏi.
Chương 95: Tiệc cưới
“Vẫn ổn ạ”, Dương Lệ đáp, không muốn nói thêm nữa.
“Nghe nói con làm tổng phụ trách cho dự án cải tạo khu Bành Hộ à?”, Trần Diễm Diễm tán thưởng nói:
“Công việc này tốt đấy, dự án lớn hơn chục tỷ, nếu mà con hoàn thành thì ít cũng phải kiếm được vài triệu! So với thằng chồng vô dụng của con thì đúng là tốt hơn nhiều lần, đến lúc đó mua lấy căn nhà, đừng ở lại cái khu tồi tàn này nữa”.
“Mẹ, chồng con mua nhà rồi mà”.
“Nó mua được cái nhà ra thể thống gì chứ, còn không phải như nhà ở khu rách nát sao? Nói không chừng còn là nhà xuống cấp nào đó ấy!”, Trần Diễm Diễm cười khẩy một tiếng, lại nói:
“Phải rồi, con làm phụ trách chính, hầu hết những người làm việc cùng đều là làm công trình nhỉ! Tứ Hải cũng làm công trình đấy, mẹ rất hài lòng với đứa con rể đấy, hay là trên công trường con cũng xem xem, nói không chừng tìm được người chồng như ý làm công trình giống Tứ Hải!”
“Mẹ, các công ty có thể nhận dự án cải tạo khu nhà ở đều là các công ty lớn, ông chủ của họ đều 40, 50 tuổi rồi. Ví dụ Phùng Thạch, người tiếp quản một phần ba dự án năm nay cũng đã hơn 50 tuổi rồi, vác cái bụng bia to đùng!”
Dương Lệ cau mày: “Còn nữa, con không ly hôn đâu, mẹ đừng nói nữa”.
“Phùng Thạch?”
Mắt Trần Diễm Diễm lóe lên: “Không đúng, tiếp quản một phần ba công trình là ông trùm bất động sản Lưu Hạo mà, sao lại thành Phùng Thạch rồi?”
Dường như Trần Diễm Diễm có chút hiểu biết với giới bất động sản.
“Lưu Hạo đang bị thương nặng phải vào viện, việc hợp tác với ông ta bị gián đoạn rồi”.
Dương Lệ nhìn Lâm Hàn, Lưu Hạo bị thương phải nằm viện chính là do Lâm Hàn gây nên.
Cô lại nói: “Về phía Phùng Thạch, con cũng không rõ, hình như có người đứng sau ông ta, lai lịch lớn lắm, giống như Lưu Hạo trước đó, công ty trực tiếp chuyển một phần ba công trình cho ông ta tiếp quản!”
“Con rất tò mò, đằng sau Phùng Thạch là ai mà lại có thể khiến các lãnh đạo cấp cao tin tưởng như thế!”
“Phùng Thạch tiếp quản một phần ba công trình, vậy tức là tương lai ông ta sẽ có chỗ đứng không kém gì Lưu Hạo sao?”, Trần Diễm Diễm lắp bắp:
“Có thể nói Phùng Thạch một bước lên trời rồi! Không biết ông ta kết hôn chưa, nếu chưa thì có thể xem xét”.
“Mẹ có thể đừng nói chuyện này nữa không?!”, Dương Lệ đanh mặt.
“Rồi rồi, không nói là được chứ gì! Mẹ vừa nói chuyện con liền không vui, thằng bám váy Lâm Hàn cũng không vui, nhưng cho dù ra sao thì kết cục Lâm Hàn bị đá ra ngoài cũng không thể thay đổi”.
Trần Diễm Diễm mặt không cảm xúc nói.
Chưa được bao lâu đã xuống tầng một.
Một chiếc Volkswagen Passat màu đen dừng ở đó.
“Mẹ biết hai đứa không có xe nên đã lái xe đến đưa hai đứa đi”.
Trần Diễm Diễm nhất nút trên chìa khóa, đèn trước và sau của xe tự động nhấp nháy.
“Mẹ vừa mới rửa xe đấy, Lâm Hàn cậu lên xe để ý chút, đừng có làm bẩn. Xe hơn ba trăm ngàn đó, chắc hẳn cậu chưa từng ngồi bao giờ đâu! Hôm nay cho cậu trải nghiệm một chút”, Trần Diễm Diễm nhìn về phía Lâm Hàn, khinh miệt nói:
“Nhìn Tứ Hải người ta đi, có BMW đi rồi, các con thì sao, đến xe cũng không có mà đi! Lâm Hàn cậu đúng là vô dụng, thật đấy, so với Tứ Hải kém xa nhiều lần!”
Đột nhiên bà ta thấy cách Passet không xa có một chiếc Mercedes đang đậu, mắt sáng lên nói:
“Chậc chậc chậc, xem ra cái khu nhà rách nát này cũng có người có tiền đấy, lại có thể đi Mercedes! Chắc là ở cùng một tòa với các con”.
“Tiểu Lệ, con không có xe, ngày ngày đi làm nhìn người ta lái Mercedes đi không thấy khó chịu à? Còn đồ vô dụng Lâm Hàn nữa, từ khi kết hôn đến nay đến xe cũng chẳng mua nổi!”
“Mẹ, tại sao con phải khó chịu? Còn nữa, ai nói với mẹ bọn con không có xe!”
Dương Lệ lấy chìa khóa, cũng ấn một cái, đèn xe trước sau của chiếc Mercedes E350L kia sáng lên.
“Cái gì?”
Trần Diễm Diễm nhìn con xe, đờ mặt ra nhìn:
“Tiểu Lệ, đây là xe của con à?”
“Đúng vậy”, Dương Lệ gật đầu.
“Không tồi nha!”
Trần Diễm Diễm khen: “Không ngờ đãi ngộ của con lại tốt thế, công ty cho con một chiếc xe, mà lại còn là Mercedes nữa!”
“Đây không phải của công ty, là chồng con mua cho con đấy!”, Dương Lệ đáp.
“Lâm Hàn mua á?”
Trần Diễm Diễm ngây người, nhìn Lâm Hàn một cái rồi ôm bụng cười:
“Tiểu Lệ, con đừng có trêu mẹ, vô dụng như Lâm Hàn mua nổi Mercedes sao? Mẹ đoán đến bánh xe nó cũng chẳng mua nổi ấy chứ! Mau đưa chìa khóa cho mẹ, không đi Passat nữa, đi Mercedes đi, trước mặt họ hàng phải có thể diện!”
Trần Diễm Diễm giật lấy chìa khóa, lên xe.
Dương Lệ bất lực lắc đầu, cùng Lâm Hàn lên xe.
Trần Diễm Diễm lái xe ra khỏi tiểu khu Hạnh Phúc.
“Tiểu Lệ, lúc nào Tiểu Khiết về con cho mẹ mượn xe, mẹ đi đón nó”.
“Khi nào thì em con về ạ?”
Dương Lệ hỏi, đối với người em gái này, Dương Lệ không có quá nhiều cảm giác, vì từ nhỏ đã không sống cùng nhau.
Dương Cảnh Đào cùng Trần Diễm Diễm, tổng cộng sinh được ba người con gái.
Chị cả Dương Duyệt, chị hai Dương Lệ, em út Dương Khiết.
Sau khi Dương Cảnh Đào và Trần Diễm Diễm ly hôn, Dương Khiết ở với mẹ, sau đó đi du học, vẫn luôn ở nước ngoài.
“Chắc qua nửa tháng nữa”, Trần Diễm Diễm trả lời.
“Đến lúc đó để con xem, nếu con rảnh thì đưa mẹ mượn, không có thì thôi ạ”, Dương Lệ nói.
Trần Diễm Diễm gật đầu.
Nửa tiếng sau, xe đi đến một nhà hàng.
Bên ngoài nhà hàng sớm đã đỗ đầy xe BMW, Audi, đứng đầu là một chiếc Maserati, trên xe treo đầy hoa, đèn lồng, vải đỏ, không khí đám cưới tưng bừng.
Đây là đội xe đón cô dâu.
Vừa đến Lâm Hàn đã ngửi thấy mùi lưu huỳnh trong pháo hoa, trước cửa nhà hàng thì một màu đỏ rực, còn có rác pháo nổ còn lại.
Trần Diễm Diễm tìm nơi đỗ xe xong, mở cửa bước xuống.
“Ái chà, tôi còn nghĩ ai lái Mercedes cơ, hóa ra là Diễm Diễm à!”
Một giọng nói truyền tới, chỉ thấy một người đàn ông mặc trang phục Trung Sơn bước tới.
Người đàn ông khoảng chừng 50, 60 tuổi, mặt mày sạm đen, trên mặt tràn ngập niềm vui, tay cầm bao thuốc lá ChungHwa.
Đó chính là chú hai của Dương Lệ, Trần Đại Cường.
Người này cùng Trần Diễm Diễm từ nhỏ sống cùng một thôn, nhưng lại không hề quan hệ huyết thống.
“Tôi không hiểu xe, nhưng xe đẹp như thế này, giá cả chắc cũng không thấp nhỉ!”
Trần Đại Cường đánh giá chiếc xe, ngưỡng mộ nói: “Diễm Diễm, chị phát tài đấy sao!”
“Bình thường thôi, cũng chỉ vài trăm ngàn ấy mà. Mua xe này về cũng chưa đi được mấy lần, ngốn xăng lắm, mỗi tháng nuôi nó cũng tốn không ít tiền”.
Trần Diễm Diễm phẩy phẩy tay, bộ dạng cái xe này chính là của bà ta.
“Ôi chao, chút tiền xăng đó với chị mà nói cũng chỉ là tiền mà thôi!”
Trần Đại Cường cười cười, tầm mắt chuyển đến Tiểu Lệ, mắt sáng lên:
“Tiểu Lệ, mấy năm không gặp đã lớn thế này rồi, càng ngày càng xinh đẹp đó nha!”
“Chú hai!”, Tiểu Tuyết đáp.
Trần Đại Cường gật đầu: “Em đã thấy từ nhỏ Tiểu Lệ ngoan ngoãn hiểu chuyện, vẫn luôn muốn để nó làm con dâu, đáng tiếc là không có cái duyên phận thôi!”
“Chú hai, chú đừng có nói thế, Tiểu Lệ mà gả cho con trai chú, tôi vui còn không kịp ấy chứ!”, Trần Diễm Diễm nói.
“Vị này là?”, Trần Đại Cường nhìn sang Lâm Hàn.
“Chú hai, đây là chồng của cháu ạ”, Dương Lệ trả lời.
“Có thể cưới Tiểu Lệ, quả nhiên cũng là một nhân tài, không tồi không tồi!”
Bình luận facebook