-
Chương 96-100
Chương 96: Đổi chỗ đi dạo
"Chú hai", Lâm Hàn học theo Dương Lệ chào một tiếng.
"Ừ, tốt, lễ phép!"
Trần Đại Cường mặt mày hớn hở, rút một điếu ChungHwa ra đưa tới trước mặt Lâm Hàn.
"Tới đây, hút một điếu, nhóc con làm ở chỗ nào thế?"
"Đại Cường, chú đừng có phát thuốc cho cậu ta".
Trần Diễm Diễm mở miệng: "Lâm Hàn kia là một thằng vô dụng thất nghiệp không có việc làm, mỗi ngày ở nhà ăn no chờ chết, còn muốn Tiểu Lệ nuôi, sao xứng hút ChungHwa?"
"Không có việc làm?", Trần Đại Cường sửng sốt: "Diễm Diễm, chị không lừa em đó chứ? Xã hội ngày nay mà còn người trẻ tuổi không có việc làm ư?"
"Tôi lừa chú làm gì!"
Trần Diễm Diễm nói: "Cậu ta làm gì có việc, đừng đưa thuốc lá cho cậu ta! Tôi dẫn lại đây chỉ là để ăn ké thôi, sắp tới, tôi sẽ bảo Tiểu Lệ ly hôn với cậu ta! Tiểu Lệ của chúng ta gả cho tên vô dụng kia quả thật như bông hoa nhài cắm trên bãi phân trâu vậy!"
"Sắp ly hôn thì chẳng liên quan gì tới chúng tôi rồi!"
Nụ cười trên môi Trần Đại Cường chợt tắt, trong mắt lóe lên vẻ khinh thường, cất điếu ChungHwa đi, nhìn Lâm Hàn, lạnh lùng nói:
"Ăn ké thì ăn ké, dù sao cũng là vợ chồng với Tiểu Lệ một đoạn thời gian, có điều, ăn xong cút lẹ đi".
Sau đó, Trần Đại Cường dẫn ba người vào khách sạn.
Trên bàn cơm, Triệu Tứ Hải và Dương Duyệt cùng một số họ hàng đã đến từ sớm.
"Ha ha, có xe mà còn muốn mẹ đi đón, đúng là nhõng nhẽo ghê, không thể tự lái xe tới hả?", Dương Duyệt thấy Lâm Hàn và Dương Lệ đến thì chế nhạo.
"Chị, em hoàn toàn không biết chuyện này, mẹ tự tới đó chứ".
Dương lệ bình tĩnh nói rồi ngồi xuống cùng với Lâm Hàn.
Một lát sau, bàn ăn đã được ngồi đầy, đều là họ hàng với nhau.
"Đây là Triệu Tứ Hải chồng của Tiểu Duyệt à, tôi nghe nói mua được chiếc BMW rồi còn sống trong biệt thự, có tiền đồ đó!"
Mấy người họ hàng nhìn Triệu Tứ Hải với vẻ mặt khen ngợi, giơ ngón tay cái lên với anh ta.
"Nhóc, cậu là Lâm Hàn chồng Tiểu Lệ hả?", có một người họ hàng nhìn về phía Lâm Hàn, ông ta là chú ba trong nhà.
Lâm Hàn gật đầu.
"Cậu khá nổi tiếng đó, mọi nhà trong thôn chúng tôi đều nói Tiểu Lệ gả cho một thằng vô dụng, hóa ra cậu chính là người đấy!", chú ba cười ha ha:
"Thanh niên mà không đi tìm việc làm, mỗi ngày ở nhà ăn no chờ chết, haiz! Tiểu Lệ gả cho cậu đúng là một bông hoa nhài cắm trên bãi phân trâu!"
"Ồ, Lâm Hàn, cậu thành người nổi tiếng luôn rồi, người trong thôn ai cũng biết tên cậu nhỉ!", Dương Duyệt chế giễu nói:
"Chắc sắp tới, cậu cũng có thể biến thành anh trai chạy Rolls-Royce, nổi tiếng trên mạng quá!"
"Tiểu Duyệt, đừng nói lung tung, tên vô tích sự kia sao có thể so với anh trai chạy Rolls-Royce được!"
Trần Diễm Diễm trừng mắt liếc Dương Duyệt, bình thường bà ta cũng hay lướt tiktok nên biết anh trai chạy Rolls-Royce và còn là fan nữa.
"Haiz, sớm biết thế đã để Tiểu Lệ gả cho Trần An. Hai đứa đã quen nhau từ bé, mà Trần An còn từng theo đuổi Tiểu Lệ nữa!", một người họ hàng thở dài nói:
"Giờ thì Trần An khá giả rồi, làm việc trong ngân hàng phát triển Đông Hải, mua nhà mua xe, còn cưới một cô vợ xinh đẹp như hoa như ngọc. Tiểu Lệ, lúc trước cháu từ chối Trần An, giờ có hối hận cũng không kịp!"
Sắc mặt Trần Diễm Diễm hơi cứng đờ, bà ta biết ngay mà, dẫn thằng vô dụng Lâm Hàn tới chắc chắn sẽ khiến mình mất mặt! Giờ hay rồi, cả Tiểu Lệ cũng mất mặt theo!
"Còn lâu cháu mới hối hận!"
Dương Lệ bình tĩnh nói, cô cảm thấy cực kỳ phản cảm với đám họ hàng này.
"Đúng rồi, tôi nghe nói Trần Tùng đã thi đậu công chức, nhưng đang làm việc ngon lành thì bị tên Lâm Hàn kia phá đám!", lại có một người họ hàng nói.
"Có chuyện này hả? Nói nghe chút coi!"
"Là Trần Tùng thi đậu công chức, có ý tốt mời mọi người ăn cơm. Thằng vô tích sự Lâm Hàn kia mặt dày mày dạn đến ăn ké thì thôi, lại còn hỗn láo với sếp của Trần Tùng. Ai ai cũng đi ra tiếp đón, chỉ mỗi mình cậu ta là ngồi im, chọc sếp bực".
"Cuối cùng, ông sếp đánh rớt Trần Tùng luôn!"
"Tên Lâm Hàn này quả là chẳng được cái tích sự gì!"
"Đúng thế!"
Đám họ hàng anh một câu tôi một câu chỉ trò Lâm Hàn.
...
"Chú rể, cô dâu đến rồi!"
Có người hô to.
Mọi người thấy bên ngoài khách sạn có một nam một nữ đang đi vào.
Nam mặc vest, cài hoa hồng trước ngực, mặt mày rạng rỡ, nhìn có vẻ rất vui sướng.
Nữ thì mặc váy cưới, khuôn mặt trái xoan, thuộc loại tầm trung.
"Đúng là trai tài gái sắc!"
"Đúng vậy, Trần An hình như lại cao lên rồi!"
"Cô dâu cũng rất đẹp!"
Trong tiếng cảm thán của mọi người, buổi lễ cũng bắt đầu diễn ra.
Chỉ một lát đã bắt đầu đi từng bàn mời rượu, rồi mời đến bàn của Lâm Hàn.
"Các chú, các thím, cháu mời mọi người một ly!"
Trần An bưng ly rượu lên, mặt mày rạng rỡ, nhưng khi thấy Dương Lệ thì hơi sửng sốt:
"Tiểu Lệ, cậu cũng tới à!"
"Ừ", Dương Lệ gật đầu, nhưng không nhìn Trần An tý nào.
"Cô chính là Dương lệ?", cô dâu nhìn Dương Lệ nói: "Cảm ơn cô đã tặng một người chồng tốt như Trần An cho tôi".
Cô ta khoác lấy cánh tay Trần An: "Tôi nghe Trần An nói, trước đây anh ấy từng theo đuổi cô nhưng bị từ chối. Bây giờ, Trần An làm việc trong ngân hàng phát triển Đông Hải, sắp được lên làm giám đốc, còn mua nhà mua xe. Có phải cô đang rất hối hận hồi đó đã từ chối anh ấy không?"
"Tiểu Lệ, chuyện hồi đó đã qua rồi, nay tôi đã kết hôn, cậu có hối hận cũng vô dụng", Trần An nhàn nhạt nói:
"Tôi vô cùng yêu vợ mình, chúng tôi đang rất hạnh phúc, cho nên tôi hy vọng, sau này cậu đừng tới làm phiền cuộc sống của tôi!"
"Haiz! Tiểu Lệ, lúc trước con đồng ý Trần An là được rồi, cậu ta tốt hơn thằng vô tích sự Lâm Hàn kia nhiều!", Trần Diễm Diễm lộ vẻ nuối tiếc nói.
"Con đã nói rồi, con không hối hận vì đã gả cho Lâm Hàn", giọng Dương Lệ chợt lạnh đi.
"Trần An, thực ra Lâm Hàn cũng rất khá, đã mua nhà rồi đó!", Triệu Tứ Hải ngồi cạnh nói.
"Mua nhà?", Trần An bất ngờ nhìn Lâm Hàn, vì là họ hàng nên anh ta cũng nghe nói về cái danh vô tích sự kia của Lâm Hàn.
"Tên vô dụng kia mua nhà kiểu gì?", Trần An lộ ra vẻ mặt tò mò hỏi.
"Ha ha, Trần An, Tứ Hải nói giỡn với cậu đó, cậu còn tưởng thật à", Dương Duyệt khinh thường nói:
"Cái Lâm Hàn mua chỉ là phòng cũ đã qua sử dụng thôi, không biết chừng còn xập xệ nguy hiểm, trả trước mấy chục ngàn tệ là có rồi".
"Thì ra là thế".
Trần An giật mình nói: "Thế nhưng nói gì thì nói cũng là nhà mà. Lâm Hàn, chờ nhà cậu làm tân gia thì báo tôi một tiếng, tôi góp ít tiền, tiện thể đến nhà cậu uống ly rượu mừng luôn".
"Được", Lâm Hàn nhàn nhạt nói.
Khoảng một tiếng sau thì buổi tiệc kết thúc.
Mọi người ai về nhà nấy.
"Hừ, tôi nói không thể dẫn Lâm Hàn đi mà, thấy lúc trên bàn ăn chưa, mất hết cả mặt mũi!"
Trần Diễm Diễm vừa lái xe vừa lạnh lùng nói: "Mua cái phòng cũ rách nát mà xem cậu ta kiêu ngạo kìa. Trần An nói bỏ ít tiền đến uống rượu chỉ là lời khách sáo mà tên vô dụng kia lại tưởng thật, còn ừ!"
"Lâm Hàn, cậu không cho rằng là sẽ có người bỏ chút tiền ra đến cái căn nhà rách nát của mình để uống rượu đó chứ! Đúng là làm tôi mất hết mặt mũi mà!"
"Vậy mấy ngày sau làm tân gia, mẹ có đi không?", Lâm Hàn hỏi.
"Đi, tại sao không đi?"
Trần Diễm Diễm khinh thường cười: "Lâm Hàn cậu mua cái căn nhà rách nát, xem cậu kiêu ngạo như vậy, tôi phải đi xem một chút coi rốt cuộc là cái nhà như thế nào chứ!"
Sau khi đến khu chung cư Hạnh Phúc, Trần Diễm Diễm lái chiếc Volkswagen Passat tức giận rời đi.
...
Hai ngày sau, Lâm Hàn và Dương Lệ ăn cơm chiều xong, đang chuẩn bị xuống lầu đi dạo.
"Hôm nay chúng ta đổi chỗ dạo đi".
Vừa xuống lầu, Lâm Hàn bỗng nhiên nói rồi mở cửa xe Mercedes ra.
Chương 97: Đến nhà mới của chúng ta nào!
"Em cảm thấy tản bộ ở khu này cũng thoải mái lắm rồi, chẳng lẽ ông xã muốn đến công viên sao?", Dương Lệ thắc mắc hỏi.
"Nhưng công viên cách đây xa quá, đi xe đến rồi về cũng khá tốn xăng đó, đi về cũng tốn mấy chục tệ rồi, không cần thiết lãng phí tiền xăng thế đâu".
"Không phải đến công viên, chúng ta đến nhà mới".
Lâm Hàn mỉm cười, bảo Dương Lệ lên xe.
"Nhà mới á!"
Hai mắt Dương Lệ sáng lên, trước đó Lâm Hàn cũng đã nói mua nhà, nhưng đến tận bây giờ Dương Lệ vẫn chưa từng hỏi han cụ thể lần nào.
Cô không ngờ, Lâm Hàn lại muốn dẫn cô đến xem nhà mới.
"Nhà mới ở đâu vậy?", khuôn mặt trái xoan xinh đẹp của Dương Lệ tràn đầy tò mò.
"Ở núi Vân Mộng đó", Lâm Hàn khởi động xe.
"Ông xã à, đến lúc này rồi mà anh còn khoác lác nữa!", Dương Lệ liếc Lâm Hàn, nhõng nhẽo nói: "Anh nói cho em biết đi mà, rốt cuộc là ở đâu vậy! Đừng có mà chém gió nữa!"
"Thật mà, anh có chém gió đâu", Lâm Hàn bất lực cười nói.
"Hứ, không nói thì thôi!"
Dương Lệ giận dỗi không thèm mở miệng nữa.
Xe rời khỏi khu chung cư Hạnh Phúc, ôm cua hướng về phía núi Vân Mộng, không bao lâu thì đã đến cửa vào đường núi Vân Mộng.
"Ông xã, dừng xe nhanh!"
Dương Lệ biến sắc: "Anh mà chạy thêm về phía trước là thật sự lên núi Vân Mộng đó, đây chính là khu biệt thự tư nhân, không cho người lạ tuỳ tiện ra vào đâu!"
Lâm Hàn không nói gì, tiếp tục cho xe chạy vào đường núi.
Không bao lâu thì đã đến cổng vào khu biệt thự.
Nhìn cổng tự động màu đen, còn có vài người bảo vệ mặt mũi nghiêm túc đứng gác, Dương Lệ xấu hổ cúi sát đầu xuống, tim cô đập thình thịch, toang rồi, toang thật rồi, lần này mất mặt chết mất, nhất định sẽ bị bảo vệ đuổi ra cho mà xem.
"Ông xã, nhanh chóng quay đầu xe lại đi anh".
Khuôn mặt Dương Lệ đỏ bừng, nhỏ giọng nói với Lâm Hàn: "Lát nữa bị người ta đuổi đi mất mặt lắm!"
Nhưng lúc bảo vệ nhìn thấy Lâm Hàn thì lập tức mở cổng tự động ra, lại còn lớn tiếng chào hỏi:
"Chào mừng chủ nhà trở về!"
"Chào... Chào mừng chủ nhà trở về?"
Nghe đến đây, Dương Lệ trợn tròn đôi mắt lên: "Ông xã, anh ta vừa nói gì thế, em có nghe nhầm không?"
"Em không nghe nhầm đâu", Lâm Hàn bật cười rồi lái xe vào biệt thự.
"Không thể nào, nhất định em đã nghe nhầm, chắc chắn bảo vệ nhận lầm người nên mới cho chúng ta vào trong", Dương Lệ lắc đầu, khẩn thiết nói:
"Ông xã, nhanh về đi anh, trong này là biệt thự tư nhân, chúng ta cứ xông vào đại như vậy, chắc chắn sẽ gặp chuyện không hay đâu".
"Có anh ở đây sao có chuyện gì được, em nhìn xem, đến nhà rồi".
Lâm Hàn lái xe đến đỗ trước một dãy biệt thự, anh bước xuống xe rồi đi vòng qua mở cửa ghế phụ, nắm bàn tay nhỏ bé của Dương Lệ đỡ cô ra ngoài.
"Em nhìn đi, đây chính là nhà mới của chúng ta đấy".
Lâm Hàn chỉ vào biệt thự trước mặt.
Biệt thự nằm lọt thỏm giữa sườn núi Vân Mộng, mang kiến trúc bốn tầng của Châu Âu, sau lưng là một mảnh rừng trúc xanh mướt, xung quanh còn có suối nước nóng đang chảy. Bên trong biệt thự, còn thấp thoáng thấy hồ bơi và ao nước sóng gợn lăn tăn. Bên cạnh là vườn hoa đủ loại màu sắc đang thi nhau khoe sắc, đung đưa trong gió.
"Đây không phải là cái biệt thự 87 triệu bị một đại gia ngầm mua sao?"
Dương Lệ nhìn biệt thự có chút tức giận.
"Ông xã, chúng ta đừng đùa nữa được không, loại biệt thự này không phải nơi để cho tầng lớp người như chúng ta ở đâu. Hơn nữa, chúng ta lẻn vào đây đã không hay rồi, vẫn là về nhanh đi anh!"
Cô xoay người lại định rời đi.
Lâm Hàn kéo Dương Lệ lại, nhìn cô nói:
"Bà xã à, tin anh đi, biệt thự này là của chúng ta, anh không có đùa mà".
"Ông xã, thật sự đùa như vậy không vui đâu anh..."
Dương Lệ vội sắp khóc: "Thu nhập của chúng ta làm sao có đủ khả năng mua một biệt thự đẹp như vậy chứ! Ông xã à, em biết là nhiều khi mấy người họ hàng vẫn hay châm chọc anh, anh giận là phải, nhưng anh cũng không nên như vậy chứ!"
"Anh mua hai chiếc xe cho nhà mình đã giỏi lắm rồi, thật sự không cần như vậy đâu. Chuyện nhà cửa giao lại cho em được không? Bây giờ em là tổng phụ trách khu Bành Hộ rồi, thêm hai ba năm nữa thì nhất định chúng ta có thể mua nhà mới! Em không ngờ anh vì chịu áp lực quá lớn mà trở nên như vậy đấy!".
Lâm Hàn bật cười, bà xã ngốc này thật là.
"Cho em cái này này, em đi mở cổng đi".
Lâm Hàn lấy ra một cái chìa khoá, bỏ vào bàn tay Dương Lệ.
Dương Lệ ngẩn ra nhìn Lâm Hàn, cô nhìn thấy được sự chân thành từ trong mắt anh, kèm theo đó là sự tự tin và yêu thương dịu dàng của anh.
Thoáng chốc, Dương Lệ bỗng nhiên có một loại cảm giác Lâm Hàn không hề đùa cô.
"Được rồi... Em thử cũng được, nhưng chỉ cần cửa không mở được thì chúng ta liền về nhé".
Dương Lệ cắn răng lấy hết can đảm cầm chìa khoá bước đến trước cổng.
Cắm chìa khoá vào cổng, vặn nhẹ một cái.
Lách cách!
Một tiếng giòn giã vang lên, cánh cổng liền mở ra.
Két...
Cổng sắt biệt thự từ từ mở ra.
"Thật... Thật sự mở được".
Dương Lệ cầm chìa khóa ngơ ngác không tin nổi đứng tại chỗ.
Lâm Hàn kéo tay Dương Lệ đang còn trong cơn hoang mang tiến vào trong biệt thự.
Bước vào trong biệt thự, Dương Lệ mới định thần lại nhìn vào cái chìa khoá trong tay mình.
"Ông xã, làm sao anh có được cái chìa khoá này..."
Bỗng dưng cô dừng chân lại.
Bởi vì cô nhìn thấy trên bức tường bên trong biệt thự đang treo một khung hình ảnh cưới.
Mà đó lại là hình cưới của cô và Lâm Hàn.
Trên ảnh là Dương Lệ nở nụ cười nép vào trong ngực Lâm Hàn.
"Ông xã, biệt thự này... Thật sự là của chúng ta sao?"
Dương Lệ nhìn ảnh cưới rốt cuộc không kiềm chế được nữa, nước mắt cô liền tuông ra.
"Sao lại khóc chứ?"
Lâm Hàn vội vàng đến gần lau nước mắt cho cô.
"Bà xã à, đừng khóc mà, em phải vui vẻ mới đúng chứ! Em mà khóc anh cũng sẽ buồn theo đấy".
"Em vui quá nên em mới khóc... Huhuhu..."
Tiếng khóc của Dương Lệ lại càng lớn hơn.
"Ông xã, em thật sự vẫn không tin được biệt thự này là của chúng ta..."
"Không phải em nói em muốn thử trải nghiệm cảm giác tản bộ ở núi Vân Mộng sao, nên anh mới mua nó, sau này ngày nào chúng ta cũng có thể tản bộ ở đây rồi", Lâm Hàn cười nói.
"Em nhìn trang trí biệt thự này xem, có vừa ý không?"
"Vừa ý lắm!"
Nước mắt Dương Lệ rơi lã chã, nghẹn ngào gật đầu: "Phong cách bày trí này chính là kiểu mà em thích nhất".
Cô biết, Lâm Hàn hao tâm tổn trí để trang trí căn nhà này, những món đồ trang trí đều là Dương Lệ đã từng nhắc đến, cô từng nói muốn phong cách gì, treo đèn thế nào, sắp xếp thế nào trong ngồi nhà mới sau này.
"Em vừa ý thì tốt rồi!"
Lâm Hàn cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Ông xã, xin lỗi anh nhiều, vừa rồi em còn nghĩ cái chìa khoá này là do anh...", Dương Lệ vừa định nói tiếp, Lâm Hàn đã nhẹ nhàng ngăn cản đôi môi cô lại.
"Đồ ngốc, chuyện nhỏ mà thôi, anh chẳng để ý đâu, em không cần phải xin lỗi".
"Vâng".
Dương Lệ gật đầu, cô lại hỏi ra vấn đề mà cô thắc mắc nhất.
"Ông xã, biệt thự này tận 87 triệu, làm sao anh kiếm được nhiều tiền như vậy?"
"Cái này thì bí mật, nhưng anh đảm bảo với em, số tiền này là tiền sạch sẽ", Lâm Hàn cười nói.
"Vậy thì tốt rồi".
Dương Lệ thở phào, chuyện cô lo lắng nhất là nguồn gốc không rõ ràng của cái biệt thự này, sợ sau này vì chuyện này Lâm Hàn lại dính đến kiện tụng.
"Bắt đầu từ ngày mai, chúng ta liền dọn về đây ở đi", Lâm Hàn nói.
"Chuyển nhà mới rồi, có cần mời mấy người họ hàng và bạn bè đến đãi tiệc chúc mừng không?", Dương Lệ lại hỏi.
Chương 98: Tiệc tân gia!
"Phải mời chứ".
Lâm Hàn nói: "Chuyển vào nhà mới là chuyện vui mà, đương nhiên phải mời hết họ hàng và bạn bè đến chúc mừng thật vui vẻ chứ".
Dương Lệ hỏi: "Vậy khi nào thì mời anh?"
"Ngày mai đi, tối nay về nhà báo cho bọn họ biết trước, ngày mai chuẩn bị một chiếc xe khách lớn, đón toàn bộ họ hàng và bạn bè cùng đến luôn", Lâm Hàn suy nghĩ rồi nói.
"Vâng".
Dương Lệ gật đầu.
Sau khi về nhà, Dương Lệ lập tức gọi điện thoại thông báo.
...
"Gì chứ, tiệc mừng tân gia à?"
Chu Nhã Thiến đọc được tin có chút bất ngờ.
"Không biết là Lâm Hàn mua được nhà mới thế nào đây! Có mỗi cái nhà nát thì sao có thể đãi tiệc mừng tân gia được... Mà thôi, dù sao cũng là bạn bè với Tiểu Lệ, nể mặt Tiểu Lệ vậy, ngày mai sẽ đi xe khách qua xem".
Tiếp theo, Chu Nhã Thiến trả lời tin nhắn của Dương Lệ.
Sau khi trả lời xong, Chu Nhã Thiến tiếp tục xem đoạn clip của anh trai chạy Rolls Royce, xem mà phần khích đến tim đập thình thịch.
...
"Càn quấy, đúng là càn quấy!"
Dương Cảnh Đào cúp điện thoại của Dương Lệ, tức giận đến phùng mang trợn mắt: "Thằng nhãi vô dụng Lâm Hàn kia mua một căn nhà nát, giờ lại còn muốn đãi tân gia mời hết họ hàng đến nữa chứ, nó không ngại mất mặt thì tôi cũng ngại lắm đấy!"
"Làm sao tôi lại rước một thằng rể vô dụng như vậy chứ! Haiz!"
"Nếu Lâm Hàn được một phần mười Tứ Hải thôi cũng tốt quá rồi!"
...
Tại nhà Triệu Tứ Hải.
"Hahaha! Ông xã, em chịu hết nỗi rồi, cười chết mất!"
Dương Duyệt ôm bụng cười ha hả, suýt rớt cả nước mắt.
"Thằng nhãi vô dụng này muốn đãi tân gia, nó sắp xếp cả xe khách đến đón chúng ta, mời chúng ta đến nhà nó ăn tiệc. Một căn nhà rách nát mà thằng vô dụng kia lại thật sự nghiêm túc như vậy! Hahaha!"
"Nếu mời thì chúng ta đến thôi, dù sao người mất mặt cũng không phải là chúng ta, mà nhìn cả nhà Lâm Hàn mất mặt thì anh cũng vui lắm đó!", Triệu Tứ Hải cười ha hả nói.
...
Tại một biệt thự khác.
Mẹ vợ - Trần Diễm Diễm đang nói chuyện điện thoại với Dương Lệ, bà ta cười lạnh nói:
"Đi chứ, tất nhiên phải đến rồi! Hôm trước lúc trên xe không phải mẹ đã nói rồi sao, khi nào đãi tân gia, mẹ nhất định sẽ đến!"
"Lúc đó mời cậu hai, chú hai, chú ba, Trần Tùng, Trần An... tất cả họ hàng, đều mời đến hết luôn đi!"
"Không phải Lâm Hàn thích mất mặt sao, được thôi, mẹ sẽ làm cho nó hài lòng! Một căn nhà nát mà còn ra vẻ đãi tân gia, lần này để mẹ xem xem nó còn mặt mũi gì nữa không! Để nó làm trò hề ở trước mặt đám họ hàng! Mãi mãi cũng không ngóc đầu lên được!"
"Lần này thằng vô dụng đó mất hết thể diện, mẹ sẽ bắt nó phải ly dị với con!"
...
Tại bệnh viện nhân dân, Ngụy Vũ băng bó cả ngực nằm ở trên giường bệnh.
Sau khi gã ta bị Lâm Hàn đánh một trận, đến giờ thương tích vẫn chưa hồi phục.
"Gì chứ, nhà của Lâm Hàn ngày mai đãi tân gia sao?"
Ngụy Vũ đọc tin nhắn ha hả cười lớn:
"Trái lại tôi cũng muốn xem thử, thằng vô dụng Lâm Hàn kia có thể mua được căn nhà thế nào!"
"Tôi tặng phần quà mừng này không sai được, chỉ sợ hắn mua một căn nhà không mấy an toàn thôi, vừa bước vào trần nhà sập xuống, đe doạ tính mạng của tôi quá... Hahaha!"
...
Sáng sớm hôm sau, nắng vàng rực rỡ, bầu trời quang đãng.
Lâm Hàn xem lịch, tuổi Dậu kỵ hướng Tây, thích hợp cười hỏi, cầu phúc, khai quang, tân gia, chuyển nhà.
Một chiếc xe khách cao cấp chạy ra từ biệt thự núi Vân Mộng vào trong nội thành nhộn nhịp.
Đám người Dương Cảnh Đào, Trần Diễm Diễm, Triệu Tứ Hải, Dương Duyệt, Chu Nhã Thiến đã đến chỗ hẹn trước từ sớm.
Xe khách vừa đến, tất cả liền lên xe.
Chỉ chốc lát đã đầy người, xe mới bắt đầu khởi động.
"Thằng nhãi Lâm Hàn này đúng là không cần mặt mũi nữa mà! Mua lại một căn nhà cũ rách nát mà nó lại còn dám khoe khoang, mời chúng ta qua đãi tiệc ăn mừng nữa chứ!"
Ông cậu Trần Đại Lâm ngồi bắt chéo hai chân, vẻ mặt tràn đây khinh thường:
"Lần này, tất cả họ hàng chúng ta đều đến xem xem nó mất mặt theo kiểu nào!"
"Lần trước con trai tôi vì nó mà mất công việc nhân viên công chức, tôi còn chưa tính sổ với nó đâu!"
"Haiz, chị Tiểu Lệ sao lại lấy thằng vô dụng không biết xấu hổ này chứ, thật sự cháu thấy tiếc thay cho chị ấy", Trần Tùng nhìn về phía Dương Cảnh Đào.
"Bác trai, khi nào bác mới bảo chị Tiểu Lệ ly dị với thằng vô dụng kia chứ!"
"Sắp rồi, sắp rồi! Mấy nay đã chạy tới chạy lui tìm chỗ xem mắt rồi!"
Dương Cảnh Đào gượng cười, khao khát muốn đào một cái hố để chui xuống cho rồi.
Toàn bộ người ở đây đều là họ hàng.
Lâm Hàn cậu có muốn xấu hổ mất mặt là chuyện của cậu, giờ ngay cả người bố vợ là tôi cũng phải mất mặt trước đám họ hàng này đây!
Dương Cảnh Đào tôi xúi quẩy tám đời tám kiếp mới rước được một thằng con rể như vậy.
Trần Diễm Diễm cũng đanh mặt:
"Dương Cảnh Đào, ông đúng là bị mù mới để cho Tiểu Lệ lấy Lâm Hàn! Xem xem, cả nhà chúng ta đánh giá thằng nhãi Lâm Hàn kia vô dụng thế nào! Thật sự bẽ mặt đến không có chỗ chui!"
"Bà tưởng là tôi muốn gả Tiểu Lệ cho thằng nhãi vô dụng Lâm Hàn đó sao? Lại nói, sau khi kết hôn, biểu hiện của Lâm Hàn cũng không tệ, ngoan ngoãn gọi bố, châm trà rót nước, ai biết được đằng sau lại là một thằng vô dụng ăn no chờ chết chứ?!"
Dương Cảnh Đào hổn hển cự cãi với Trần Diễm Diễm.
"Bố mẹ, hai người đừng ồn nữa".
Triệu Tứ Hải bước tới giải hoà: "Đợi chuyện tiệc tân gia này xong, bảo Tiểu Lệ ly dị cũng không muộn mà. Cả nhà họ hàng ở đây, cãi vã chỉ mất mặt hơn thôi".
Dương Cảnh Đào gật đầu, lạnh giọng: "Con nói đúng, sau tiệc tân gia này, bố phải bắt Tiểu Lệ ly dị với Lâm Hàn! Nếu Tiểu Lệ không đồng ý, bố sẽ lấy cái chết ra mà bức nó!"
Đám Chu Nhã Thiến và Ngụy Vũ đều ngồi dãy phía sau xe khách.
Thấy cảnh tượng này, Chu Nhã Thiến cười lạnh:
"Haha, xem ra không chỉ trong mắt tôi nhìn thấy tên vô dụng Lâm Hàn kia hèn nhát thế nào, thì ra ở trong nhà, anh ta cũng thế!"
"Tiểu Lệ ly dị với anh ta mới là lựa chọn sáng suốt nhất!"
"Đúng đó! Tuy rằng tôi không thích Tiểu Lệ, nhưng Tiểu Lệ là mẫu con gái lý tưởng thời đại học của tôi, cô ấy lấy Lâm Hàn chẳng khác nào hoa nhài cắm bãi phân trâu mà!", Ngụy Vũ cũng cười nói.
"Tiệc tân gia hôm nay, tôi cũng muốn chứng kiến Lâm Hàn sẽ mất mặt thế nào!"
...
Xe khách chạy một mạch, chỉ lát sau, quẹo vào đường lên núi Vân Mộng.
Dương Cảnh Đào sửng sốt, lập tức nói:
"Bác tài, ông có đi nhầm đường không vậy, đường này đến núi Vân Mộng mà!"
Tất cả mọi người cũng định thần lại, ồn ào nói.
"Đúng thế, đi nhầm đường rồi!"
"Nhanh quay đầu lại đi, núi Vân Mộng là khu biệt thự tư nhân, tuỳ ý xông đại vào sẽ bị đuổi ra đấy!"
"Quay xe lại nhanh lên, nếu không bị đuổi ra thì mất mặt lắm!"
"Chạy nhầm đường sao?", ánh mắt tài xế loé lên, hỏi: "Mấy người có phải họ hàng và bạn bè của cậu Lâm Hàn không?"
"Gì mà cậu Lâm Hàn chứ!"
Trần Diễm Diễm liếc mắt: "Nó chỉ là một thằng vô dụng, ông gọi nó thằng vô dụng là được rồi! Tôi là mẹ vợ của thằng vô dụng đó, mà cũng chỉ tạm thời thôi, sau này thì không phải nữa!"
"Vậy đúng là người thân và bạn bè của cậu Lâm rồi".
Tài xế gật đầu cũng không nhiều lời, tiếp tục lái xe.
"Ơ, sao ông ta lại tiếp tục lái lên núi chứ!", Dương Cảnh Đào cau mày.
"Đừng nói lỗ tai tài xế này có vấn đề nha!". Trần Diễm Diễm cũng bất mãn: "Lát nữa bị đuổi ra ngoài, chắc xấu hổ chết mất!"
"Bố mẹ, có thể đường núi không thể quay xe, bác tài muốn chạy đến phía trước rồi mới vòng lại", Triệu Tứ Hải cười nói.
Dương Cảnh Đào và Trần Diễm Diễm đều gật đầu, chắc thế rồi.
Chương 99: Chủ biệt thự
Mấy phút sau, xe khách chạy đến cổng biệt thự.
"Bác tài, mau quay đầu xe lại! Không thì sẽ bị đuổi về đó!", Dương Cảnh Đào nhìn bảo vệ mặt mày nghiêm túc đứng ở cổng, lòng bỗng thấy sợ sệt, lập tức nói.
"Đúng vậy, mau quay đầu xe đi, bị đuổi về mất mặt lắm!"
"Nơi này là biệt thự tư nhân đó!"
Mọi người trong xe đều la lên.
Nhưng lúc này, lại xuất hiện một chuyện khiến bọn họ trợn mắt há hốc mồm.
Két...
Cánh cổng tự động bằng sắt chậm rãi mở ra.
Bảo vệ giơ tay lên chào xe khách.
"Chuyện... Chuyện này là sao đây?"
Dương Cảnh Đào sửng sốt, nhân viên bảo vệ kia không có nhận sai xe chứ!
Bác tài đạp chân ga, chiếc xe khách lăn bánh vào khu biệt thự.
"Bác tài, mau dừng lại, bảo vệ nhận sai mới cho vào, không phải anh thực sự cho rằng nơi chúng ta cần tới là khu biệt thự đó chứ!", Dương Cảnh Đào la lên.
"Đúng vậy, xông vào biệt thự tư nhân, đợi bị phát hiện sẽ có rắc rối lớn đó!", Trần Diễm Diễm hoảng sợ nói.
"Mau dừng xe!"
"Quay đầu lại đi bác tài!"
Tất cả mọi người đều la lên.
Tài xế trợn mắt khinh thường, chẳng buồn nói chuyện với đám họ hàng không kiến thức kia, anh lái xe tới trước biệt thự của Lâm Hàn, nhấn nút, cửa xe bật mở:
"Đến nơi rồi, xuống xe đi!"
"Đến nơi rồi?"
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau.
"Bác tài, anh không nhầm đấy chứ! Nơi này là khu biệt thự núi Vân Mộng đó! Sao nhà mới thằng con rể vô dụng kia của tôi lại ở trong khu biệt thự được?", Dương Cảnh Đào hỏi.
"Đúng thế, có phải anh lái tới sai chỗ rồi không!", Trần Diễm Diễm cũng mở miệng nói.
"Tôi bảo đến rồi thì mau xuống xe đi, nói nhiều quá!"
Tài xế nhướn mày, thầm nghĩ cậu Lâm mua được biệt thự đẹp như thế, mà tại sao họ hàng xung quanh đều là một đám không kiến thức y như nhà quê mới lên tỉnh vậy.
Mọi người thấy tài xế nổi giận, đành phải xuống xe.
"Căn biệt thự này là căn bị ông trùm thần bí dùng 87 triệu tệ đấu giá được đúng không!"
Triệu Tứ Hải xuống xe, nhìn căn biệt thự bốn tầng trước mặt, ánh mắt toát lên vẻ ngưỡng mộ:
"Đây là căn biệt thự tốt nhất của cả ngọn núi Vân Mộng này, quả nhiên y như lời đồn, hai bên có suối chảy, không khí thoáng đãng trong lành".
"Nếu có thể ở trong khu biệt thự này thì tốt rồi!"
Dương Cảnh Đào lộ vẻ ước ao, được ở trên núi Vân Mộng là mong muốn trước giờ của ông ta.
"Ha ha, đi mau đi, đừng nhìn nữa! Đợi đến khi chủ biệt thự thấy trước cửa nhà đứng nhiều người như vậy chắc chắn sẽ gọi điện cho bảo vệ ném chúng ta ra ngoài", Trần Diễm Diễm cười lạnh nói.
"Đúng đúng, đi mau lên!"
"Đây là biệt thự tư nhân, không nên ở lâu!"
Bấy giờ, mọi người mới kịp phản ứng lại, tính nhanh chân rời đi.
"Sau khi trở về, tôi sẽ bảo Tiểu Lệ lập tức ly hôn với Lâm Hàn!", Dương Cảnh Đào thở phì phì nói:
"Chẳng được cái tích sự gì. Họ hàng cho cậu ta mặt mũi tới ăn mừng tân gia, đằng này cậu ta lại tìm tài xế lái sai đường! Loại vô dụng như nó thì có thể làm nên trò trống gì?"
"Ơ kìa, cuối cùng thì các chú các thím cũng đến rồi! Tôi đợi mọi người mòn mỏi luôn ấy!"
Đúng lúc này, một giọng nói truyền tới.
Một người thanh niên đi ra khỏi biệt thự.
Anh ta cắt mái tóc húi cua, mặc chiếc áo thun Armani, cổ tay đeo một chiếc đồng hồ Longines.
"Chủ biệt thự ra rồi!"
Nhìn thấy thanh niên mặc quần áo sang trọng, mí mắt Dương Cảnh Đào giật giật, vội vàng cười xòa:
"Chàng trai, ngại quá, chúng tôi lỡ tiến vào thôi, cậu đừng gọi bảo vệ nhé, chúng tôi đi ngay đây!"
Thanh niên sửng sốt: "Đừng đi, tôi ở đây để tiếp đón các chú các thím mà!"
Triệu Tứ Hải nhìn từ đầu đến chân người thanh niên một lượt, như nghĩ tới cái gì, thử hỏi:
"Anh là anh Xuyên ở khu Bành Hộ?"
Chàng trai này đúng là Ngô Xuyên.
"Ồ, cậu biết tôi?", Ngô Xuyên nhìn Triệu Tứ Hải với vẻ bất ngờ.
"Đương nhiên là biết rồi!"
Triệu Tứ Hải lập tức nở nụ cười nịnh nọt, lấy một điếu ChungHwa ra cung kính đưa tới trước mặt Ngô Xuyên:
"Ai mà chẳng biết tiếng tăm của anh Xuyên khu Bành Hộ chứ? Đại ca vùng xám khu Bành Hộ chính là anh Xuyên anh. Vả lại, việc sắp xếp đền bù cả khu Bành Hộ đều do anh phụ trách. Tôi cũng làm công trình nên đương nhiên biết chút tin tức ấy".
Triệu Tứ Hải có ý muốn làm quen, Ngô Xuyên phụ trách toàn bộ công việc đền bù khu Bành Hộ, nếu có thể chia chút béo bở cho mình, vậy Triệu Tứ Hải anh ta cũng sẽ nhanh chóng được thăng chức rồi!
Ngô Xuyên nhận lấy điếu ChungHwa, có chút ngại ngùng nói: "Không ngờ tôi lại nổi tiếng như vậy đó".
"Chứ sao nữa! Tên của anh Xuyên như sấm bên tai vậy!", Triệu Tứ Hải nịnh.
Đám Dương Cảnh Đào, Trần Diễm Diễm đứng bên cạnh nhìn đều lộ ra vẻ mặt khen ngợi.
"Vẫn là Tứ Hải mới trông chờ được, Ngô Xuyên kia đi ra từ trong biệt thự, 80% là chủ nhà! Có Tứ Hải ra mặt nói chuyện thì có thể giải quyết chuyện chúng ta xông vào biệt thự tư nhân rồi!"
Trần Đại Lâm giơ ngón tay cái lên với Triệu Tứ Hải.
"Tứ Hải giỏi ghê, biết cả người ở trong khu biệt thự núi Vân Mộng luôn! Hơn nữa còn chủ động đưa thuốc lá, lễ phép thật, so với tên vô tích sự Lâm Hàn kia thì đúng là một trời một vực!"
"Anh Xuyên, biệt thự này là anh mua ư?", Triệu Tứ Hải thử hỏi.
"Nói đùa à, biệt thự này có giá 87 triệu tệ đó, sao tôi có thể mua nổi!", Ngô Xuyên vội vàng xua tay, cười ha ha nói:
"Tôi chỉ là cấp dưới của chủ biệt thự thôi! Giúp anh ta chạy việc vặt ấy mà!"
"Cấp dưới!"
Triệu Tứ Hải sáng mắt, trong lòng lập tức kích động. Trong cảm nhận của anh ta, địa vị của Ngô Xuyên đã thuộc dạng cao không với tới nổi, nhưng lại chỉ là cấp dưới của chủ nhà.
Vậy chẳng phải thân phận và địa vị của chủ nhà phải rất khủng bố, hùng mạnh và cao quý ư?
Nếu có thể thông qua Ngô Xuyên làm quen với chủ nhà, gặp cơ hội, vậy thì Triệu Tứ Hải anh không chỉ đơn giản là thăng chức nhanh mà sẽ thành cá chép hóa rồng!
"Lâm Hàn ơi Lâm Hàn, đúng là phải cảm ơn thằng vô dụng nhà cậu, tìm được một tài xế lái sai đường đưa tôi đến khu biệt thự núi Vân Mộng, đánh bậy đánh bạ giúp tôi có cơ hội hóa rồng!"
Triệu Tứ Hải âm thầm phấn khích, cẩn thận từng ly từng tý một hỏi: "Anh Xuyên, chủ nhà có ở bên trong không? Tôi có thể vinh hạnh được gặp mặt giới thiệu một lần không?"
"Tứ Hải đúng là lanh lợi, chỉ cần có cơ hội, đương nhiên sẽ bắt lấy. Tương lai, con rể của tôi chắc chắn làm nên sự nghiệp! Lâm Hàn chẳng thể nào so sánh nổi với nó!"
Dương Cảnh Đào nghe vậy lập tức hiểu được ý định của Triệu Tứ Hải, trong lòng càng đánh giá cao hơn.
"Gặp mặt giới thiệu?"
Ngô Xuyên sửng sốt, cười nói: "Cái gì mà gặp mặt với chả giới thiệu, tôi nhận lệnh chủ nhà tới đón mọi người mà!"
"Hả?"
"Đón chúng tôi?"
"Không nhầm đó chứ!"
Câu đó như một cơn sóng thần đổ ập về phía mọi người khiến ai cũng trợn mắt há hốc miệng.
Dương Cảnh Đào lập tức bước tới cười xòa nói:
"Anh Xuyên, chắc anh nhầm rồi, dân thường như chúng tôi sao có quan hệ gì với chủ nhà được?"
Chương 100: Thuê?
"Cái biệt thự này tận 87 triệu lận đấy, thân phận chủ nhân nhất định vô cùng giàu có, chúng tôi còn chưa đủ tư cách để giao thiệp đâu, chớ đừng nói chi để anh Xuyên ra đây nghênh đón chúng tôi!", Dương Cảnh Đào nghiêm túc nói.
"Chắc chắn cậu nhầm người rồi!"
"Nhầm người sao, sao thế được?", Ngô Xuyên hoang mang hỏi: "Ông có phải là ông Dương, Dương Cảnh Đào không?
"Ơ? Sao cậu lại biết tên tôi!", Dương Cảnh Đào ngạc nhiên.
"Nếu đúng là ông Dương, vậy thì không nhầm người rồi!", Ngô Xuyên toét miệng cười.
"Bố, mẹ, chị cả, anh rể với các cô chú họ hàng và bạn bè, cảm ơn mọi người đã nể mặt đến tham gia tiệc tân gia mừng nhà mới".
Lúc này, một giọng nói nhàn nhạt vang lên.
Bên trong biệt thự, có một thanh niên đang chắp hai tay sau lưng chầm chậm đi ra.
Chàng trai này mang một vẻ mặt điềm tĩnh, thân hình có chút gầy gò, còn mang theo một khí chất không tài nào giải thích được.
"Anh Hàn!"
Nhìn thấy Lâm Hàn đi ra, Ngô Xuyên lập tức kính cẩn đứng sang một bên.
"Lâm... Lâm Hàn?"
Lúc nhìn thấy Lâm Hàn, tất cả mọi người đều ngẩn người tại chỗ, ngơ ngác nhìn anh, hiện trường đột nhiên im phăng phắc.
Một hồi sau, Dương Cảnh Đào lên tiếng:
"Lâm... Hàn, thằng vô dụng nhà cậu vừa nói gì thế, tôi có nghe lầm không? Nhanh cút đi, khu biệt thự núi Vân Mộng này là chỗ mà thằng vô dụng như cậu có thể đến sao? Coi chừng một lát bảo vệ tới..."
"Con vừa nói là cảm ơn mọi người đã đến tham gia tiệc tân gia mừng nhà mới", Lâm Hàn ngắt lời Dương Cảnh Đào với giọng nói bình thản.
"Tiệc tân gia mừng nhà mới của cậu?!"
Dương Duyệt tròn mắt, phá lên cười ha hả:
"Lâm Hàn, cậu đừng có chọc cười tôi được không? Biệt thự 87 triệu này Tứ Hải còn không mua nổi, thằng vô dụng cậu mua nổi sao?"
"Chẳng lẽ anh là chủ nhân căn biệt thự này sao?", Chu Nhã Thiến hỏi vặn lại.
"Đúng vậy, Lâm Hàn đừng khoác loác vậy chứ?", Ngụy Vũ cười to.
"Đừng có mà vì hư vinh rồi sau này tự vả mặt nhé, chắc là thuê tài xế đưa chúng tôi đến đây, giả vờ là chủ căn biệt thự này. Còn căn nhà mà anh sở hữu thì chắc nằm ở nơi xó xỉnh hoang vắng nào rồi!", Trần Tùng khinh khỉnh nói.
"Đúng đó! Thằng vô dụng này tuy hèn nhát, nhưng mang tới cho chúng ta không ít niềm vui đó nha!"
"Đúng là sĩ diện hão!"
Mọi người bàn luận sôi nổi.
Lâm Hàn lắc đầu cũng lười tranh cãi, nhàn nhạt nói:
"Mọi người đều là người trong nhà, vợ tôi đã chuẩn bị đồ ăn sẵn sàng rồi, mọi người nhanh vào nhập tiệc thôi".
Nói xong, anh chắp tay sau lưng quay vào trong biệt thự.
"Mọi người mau vào nhập tiệc đi!"
Ngô Xuyên chào hỏi xong, cũng không đi theo vào, anh ta là người Lâm Hàn gọi đến đứng bên ngoài tiếp khách.
Nhìn Ngô Xuyên rồi lại nhìn sang bóng lưng của Lâm Hàn, Triệu Tứ Hải cắn răng: "Tôi cũng không tin, thằng vô dụng Lâm Hàn sao có thể là chủ của căn biệt thự này được!"
Nói xong, anh ta đi vào trong biệt thự.
"Tứ Hải vào rồi!"
Ánh mắt mọi người lóe lên.
"Chúng ta cũng đi vào thôi!", Dương Cảnh Đào nói.
"Đi vào vạch trần thằng nhãi vô dụng Lâm Hàn đi! Tôi cũng không tin, biệt thự này là của nó!"
"Đúng vậy, đi vào vạch trần nó đi!"
Mọi người đồng loạt tiến vào biệt thự.
"Wow, biệt thự này trang trí thật ấm áp!"
Lúc bọn họ bước vào trong đã bị vẻ đẹp của căn biệt thự làm cho ngẩn người.
"Nhìn xem cái đèn chùm pha lê kia kìa, lãng mạn quá đi mất!", Dương Duyệt chỉ vào cái đèn chùm treo giữa nhà, hai mắt sáng lên.
Ánh mắt sắc bén của Triệu Tứ Hải vừa nhìn thấy chùm đèn đó thì hết sức kinh ngạc.
"Chùm đèn này nạm kim cương đấy, cho nên mới chiếu sáng như vậy, ánh sáng của nó tỏa ra bốn phía, ước chừng giá cả cũng trên một triệu rồi!"
"Còn bản thiết kế nội thất này ắt hẳn không phải nhà thiết kế nào cũng cũng vẽ ra được!"
Anh ta ngắm nhìn xung quanh, càng nhìn càng kinh ngạc đến nổi không có lời nào tả được.
"Chắc chắn là phải thuê nhà thiết kế nổi tiếng thế giới! Còn gạch lát nền nhà, thảm, tất cả đều là hàng đắt tiền từ nước ngoài, trang trí toàn bộ chỗ này cũng tiêu hết hơn mười triệu rồi!"
Triệu Tứ Hải thở dốc, trong lòng sóng to gió lớn, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy thiết kế vừa sang trọng lại pha lẫn lãng mạn nhẹ nhàng như vậy.
"Kiểu trang trí này chắc chắn phải hơn mười triệu!", Chu Nhã Thiến cũng có hiểu biết.
"Biệt thự này không phải của Lâm Hàn thật chứ!", Ngụy Vũ trợn tròn mắt.
"Cái này..."
Trần Diễm Diễm nhìn lên trên tường thì ngây ra.
Trên tường đang treo ảnh cưới của Lâm Hàn và Dương Lệ.
"Ảnh cưới kìa!"
"Ảnh của thằng vô dụng Lâm Hàn và Dương Lệ?"
Tất cả mọi người đều nhìn sang đều cảm thấy khó thở.
"Biệt thự này thật sự là của thằng vô dụng Lâm Hàn kia mua sao!"
"Thằng đó đào đâu ra 87 triệu mà mua chứ?"
"Thế thì tại sao lại treo ảnh cưới trên tường thế kia?"
Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, đều nhìn thấy sự khó tin trên mặt đối phương.
"Nào mọi người, nhập tiệc thôi!"
Giọng nói lạnh nhạt của Lâm Hàn vang lên.
Phòng ăn của biệt thự rất lớn, ở giữa là một cái bàn dài, Lâm Hàn đang ngồi ở vị trí chủ nhà, Dương Lệ ngồi bên cạnh anh. Hai bên là hàng ghế gỗ hàng thật, đủ chỗ cho tận 30 người.
Trên bàn dài, những món ăn muôn màu muôn sắc là do Dương Lệ tự mình làm, đã bày lên đầy đủ.
Mọi người ngồi xuống với một tâm trạng hoang mang cực độ, mãi vẫn chưa thích nghi được.
"Bố mẹ, hai người có thể cùng đến tham gia tiệc tân gia, con thật sự vui lắm, con kính hai người một ly!"
Lâm Hàn bưng ly rượu lên.
Dương Cảnh Đào cũng bưng ly rượu lên nhưng lại không uống, mà hất hết xuống sàn nhà.
Bịch!
Ông ta hừ lạnh, đập bàn nhìn Lâm Hàn với vẻ giận dữ.
"Lâm Hàn, ban đầu tôi cho rằng cậu chỉ là thằng vô dụng, nằm ăn no chờ chết, không có chút cầu tiến nào, thế cũng được đi, không ngờ cậu lại ham mê hư vinh như vậy!"
"Cậu nói cho tôi biết, biệt thự này cậu thuê một ngày hết bao nhiêu tiền hả?"
Với Dương Cảnh Đào mà nói, Lâm Hàn tuyệt đối không thể nào mua được căn biệt thự núi Vân Mộng này.
Nhưng mà Lâm Hàn lại đang ở trong biệt thự này, vậy chỉ có một nguyên nhân, biệt thự này là do Lâm Hàn thuê.
Mọi người cũng đã bắt kịp.
"Thì ra biệt thự này là do Lâm Hàn thuê à!", Trần Tùng bừng tỉnh hiểu ra.
"Chắc chắn là vậy rồi, không thì làm sao thằng vô dụng Lâm Hàn kia có thể mua được biệt thự chứ?", ông cậu Trần Đại Lâm giễu cợt.
"Vẫn là bố của chúng ta thông minh, vừa nhìn đã có thể đoán ra, biệt thự này là nhà thuê!", Triệu Tứ Hải gật đầu, chi phí để mua đồ trang hoàng căn biệt thự này mỗi cái cũng cả trăm triệu rồi.
Lâm Hàn đào đâu ra cả trăm triệu chứ?
"Đúng là tự vả mặt mà, nói đãi tiệc tân gia mừng nhà mới, thế mà cuối cùng lại là biệt thự thuê!", Trần Diễm Diễm cười lạnh: "Loại con rể như vậy, tuyệt đối không nên giữ lại!"
"Hahaha, tôi biết mà, biệt thự này sao có thể của Lâm Hàn được, chỉ là đi thuê thôi!", Ngụy Vũ cười ha hả nói.
"Nhưng với khả năng kinh tế của anh ta, chắc cũng chỉ thuê được một hai ngày thôi!"
"Tiểu Lệ, cậu thật không có mắt nhìn người chút nào! Sao lại tìm một người như vậy làm chồng chứ, kém xa anh trai chạy Rolls Royce của tớ rồi!", Chu Nhã Thiến than vãn.
"Lâm Hàn!"
Dương Cảnh Đào lại quát: "Tôi đoán tiền thuê nhà đều là Tiểu Lệ cho cậu phải không! Tiền thuê căn biệt thự này một ngày cũng hơn mười ngàn, cậu lấy tiền ở đâu ra hả?!"
"Nhất định là của Tiểu Lệ rồi, chỉ vì chút thể diện mà... Haiz!", Trần Diễm Diễm lắc đầu: "Thằng vô dụng này cũng làm hư Tiểu Lệ mất rồi".
"Nếu mấy người cho là nhà thuê thì xem như là nhà thuê đi", Lâm Hàn nhàn nhạt đáp, cũng lười giải thích thêm.
"Thừa nhận rồi!"
"Tôi nói mà!"
"Sĩ diện hão, nhục hết sức!"
"Bị chúng ta vạch trần mà Lâm Hàn còn không biết xấu hổ kìa? Nếu là tôi, tôi đã tự tử cho rồi, sao mà còn mặt mũi để sống tiếp cơ chứ?"
"Chú hai", Lâm Hàn học theo Dương Lệ chào một tiếng.
"Ừ, tốt, lễ phép!"
Trần Đại Cường mặt mày hớn hở, rút một điếu ChungHwa ra đưa tới trước mặt Lâm Hàn.
"Tới đây, hút một điếu, nhóc con làm ở chỗ nào thế?"
"Đại Cường, chú đừng có phát thuốc cho cậu ta".
Trần Diễm Diễm mở miệng: "Lâm Hàn kia là một thằng vô dụng thất nghiệp không có việc làm, mỗi ngày ở nhà ăn no chờ chết, còn muốn Tiểu Lệ nuôi, sao xứng hút ChungHwa?"
"Không có việc làm?", Trần Đại Cường sửng sốt: "Diễm Diễm, chị không lừa em đó chứ? Xã hội ngày nay mà còn người trẻ tuổi không có việc làm ư?"
"Tôi lừa chú làm gì!"
Trần Diễm Diễm nói: "Cậu ta làm gì có việc, đừng đưa thuốc lá cho cậu ta! Tôi dẫn lại đây chỉ là để ăn ké thôi, sắp tới, tôi sẽ bảo Tiểu Lệ ly hôn với cậu ta! Tiểu Lệ của chúng ta gả cho tên vô dụng kia quả thật như bông hoa nhài cắm trên bãi phân trâu vậy!"
"Sắp ly hôn thì chẳng liên quan gì tới chúng tôi rồi!"
Nụ cười trên môi Trần Đại Cường chợt tắt, trong mắt lóe lên vẻ khinh thường, cất điếu ChungHwa đi, nhìn Lâm Hàn, lạnh lùng nói:
"Ăn ké thì ăn ké, dù sao cũng là vợ chồng với Tiểu Lệ một đoạn thời gian, có điều, ăn xong cút lẹ đi".
Sau đó, Trần Đại Cường dẫn ba người vào khách sạn.
Trên bàn cơm, Triệu Tứ Hải và Dương Duyệt cùng một số họ hàng đã đến từ sớm.
"Ha ha, có xe mà còn muốn mẹ đi đón, đúng là nhõng nhẽo ghê, không thể tự lái xe tới hả?", Dương Duyệt thấy Lâm Hàn và Dương Lệ đến thì chế nhạo.
"Chị, em hoàn toàn không biết chuyện này, mẹ tự tới đó chứ".
Dương lệ bình tĩnh nói rồi ngồi xuống cùng với Lâm Hàn.
Một lát sau, bàn ăn đã được ngồi đầy, đều là họ hàng với nhau.
"Đây là Triệu Tứ Hải chồng của Tiểu Duyệt à, tôi nghe nói mua được chiếc BMW rồi còn sống trong biệt thự, có tiền đồ đó!"
Mấy người họ hàng nhìn Triệu Tứ Hải với vẻ mặt khen ngợi, giơ ngón tay cái lên với anh ta.
"Nhóc, cậu là Lâm Hàn chồng Tiểu Lệ hả?", có một người họ hàng nhìn về phía Lâm Hàn, ông ta là chú ba trong nhà.
Lâm Hàn gật đầu.
"Cậu khá nổi tiếng đó, mọi nhà trong thôn chúng tôi đều nói Tiểu Lệ gả cho một thằng vô dụng, hóa ra cậu chính là người đấy!", chú ba cười ha ha:
"Thanh niên mà không đi tìm việc làm, mỗi ngày ở nhà ăn no chờ chết, haiz! Tiểu Lệ gả cho cậu đúng là một bông hoa nhài cắm trên bãi phân trâu!"
"Ồ, Lâm Hàn, cậu thành người nổi tiếng luôn rồi, người trong thôn ai cũng biết tên cậu nhỉ!", Dương Duyệt chế giễu nói:
"Chắc sắp tới, cậu cũng có thể biến thành anh trai chạy Rolls-Royce, nổi tiếng trên mạng quá!"
"Tiểu Duyệt, đừng nói lung tung, tên vô tích sự kia sao có thể so với anh trai chạy Rolls-Royce được!"
Trần Diễm Diễm trừng mắt liếc Dương Duyệt, bình thường bà ta cũng hay lướt tiktok nên biết anh trai chạy Rolls-Royce và còn là fan nữa.
"Haiz, sớm biết thế đã để Tiểu Lệ gả cho Trần An. Hai đứa đã quen nhau từ bé, mà Trần An còn từng theo đuổi Tiểu Lệ nữa!", một người họ hàng thở dài nói:
"Giờ thì Trần An khá giả rồi, làm việc trong ngân hàng phát triển Đông Hải, mua nhà mua xe, còn cưới một cô vợ xinh đẹp như hoa như ngọc. Tiểu Lệ, lúc trước cháu từ chối Trần An, giờ có hối hận cũng không kịp!"
Sắc mặt Trần Diễm Diễm hơi cứng đờ, bà ta biết ngay mà, dẫn thằng vô dụng Lâm Hàn tới chắc chắn sẽ khiến mình mất mặt! Giờ hay rồi, cả Tiểu Lệ cũng mất mặt theo!
"Còn lâu cháu mới hối hận!"
Dương Lệ bình tĩnh nói, cô cảm thấy cực kỳ phản cảm với đám họ hàng này.
"Đúng rồi, tôi nghe nói Trần Tùng đã thi đậu công chức, nhưng đang làm việc ngon lành thì bị tên Lâm Hàn kia phá đám!", lại có một người họ hàng nói.
"Có chuyện này hả? Nói nghe chút coi!"
"Là Trần Tùng thi đậu công chức, có ý tốt mời mọi người ăn cơm. Thằng vô tích sự Lâm Hàn kia mặt dày mày dạn đến ăn ké thì thôi, lại còn hỗn láo với sếp của Trần Tùng. Ai ai cũng đi ra tiếp đón, chỉ mỗi mình cậu ta là ngồi im, chọc sếp bực".
"Cuối cùng, ông sếp đánh rớt Trần Tùng luôn!"
"Tên Lâm Hàn này quả là chẳng được cái tích sự gì!"
"Đúng thế!"
Đám họ hàng anh một câu tôi một câu chỉ trò Lâm Hàn.
...
"Chú rể, cô dâu đến rồi!"
Có người hô to.
Mọi người thấy bên ngoài khách sạn có một nam một nữ đang đi vào.
Nam mặc vest, cài hoa hồng trước ngực, mặt mày rạng rỡ, nhìn có vẻ rất vui sướng.
Nữ thì mặc váy cưới, khuôn mặt trái xoan, thuộc loại tầm trung.
"Đúng là trai tài gái sắc!"
"Đúng vậy, Trần An hình như lại cao lên rồi!"
"Cô dâu cũng rất đẹp!"
Trong tiếng cảm thán của mọi người, buổi lễ cũng bắt đầu diễn ra.
Chỉ một lát đã bắt đầu đi từng bàn mời rượu, rồi mời đến bàn của Lâm Hàn.
"Các chú, các thím, cháu mời mọi người một ly!"
Trần An bưng ly rượu lên, mặt mày rạng rỡ, nhưng khi thấy Dương Lệ thì hơi sửng sốt:
"Tiểu Lệ, cậu cũng tới à!"
"Ừ", Dương Lệ gật đầu, nhưng không nhìn Trần An tý nào.
"Cô chính là Dương lệ?", cô dâu nhìn Dương Lệ nói: "Cảm ơn cô đã tặng một người chồng tốt như Trần An cho tôi".
Cô ta khoác lấy cánh tay Trần An: "Tôi nghe Trần An nói, trước đây anh ấy từng theo đuổi cô nhưng bị từ chối. Bây giờ, Trần An làm việc trong ngân hàng phát triển Đông Hải, sắp được lên làm giám đốc, còn mua nhà mua xe. Có phải cô đang rất hối hận hồi đó đã từ chối anh ấy không?"
"Tiểu Lệ, chuyện hồi đó đã qua rồi, nay tôi đã kết hôn, cậu có hối hận cũng vô dụng", Trần An nhàn nhạt nói:
"Tôi vô cùng yêu vợ mình, chúng tôi đang rất hạnh phúc, cho nên tôi hy vọng, sau này cậu đừng tới làm phiền cuộc sống của tôi!"
"Haiz! Tiểu Lệ, lúc trước con đồng ý Trần An là được rồi, cậu ta tốt hơn thằng vô tích sự Lâm Hàn kia nhiều!", Trần Diễm Diễm lộ vẻ nuối tiếc nói.
"Con đã nói rồi, con không hối hận vì đã gả cho Lâm Hàn", giọng Dương Lệ chợt lạnh đi.
"Trần An, thực ra Lâm Hàn cũng rất khá, đã mua nhà rồi đó!", Triệu Tứ Hải ngồi cạnh nói.
"Mua nhà?", Trần An bất ngờ nhìn Lâm Hàn, vì là họ hàng nên anh ta cũng nghe nói về cái danh vô tích sự kia của Lâm Hàn.
"Tên vô dụng kia mua nhà kiểu gì?", Trần An lộ ra vẻ mặt tò mò hỏi.
"Ha ha, Trần An, Tứ Hải nói giỡn với cậu đó, cậu còn tưởng thật à", Dương Duyệt khinh thường nói:
"Cái Lâm Hàn mua chỉ là phòng cũ đã qua sử dụng thôi, không biết chừng còn xập xệ nguy hiểm, trả trước mấy chục ngàn tệ là có rồi".
"Thì ra là thế".
Trần An giật mình nói: "Thế nhưng nói gì thì nói cũng là nhà mà. Lâm Hàn, chờ nhà cậu làm tân gia thì báo tôi một tiếng, tôi góp ít tiền, tiện thể đến nhà cậu uống ly rượu mừng luôn".
"Được", Lâm Hàn nhàn nhạt nói.
Khoảng một tiếng sau thì buổi tiệc kết thúc.
Mọi người ai về nhà nấy.
"Hừ, tôi nói không thể dẫn Lâm Hàn đi mà, thấy lúc trên bàn ăn chưa, mất hết cả mặt mũi!"
Trần Diễm Diễm vừa lái xe vừa lạnh lùng nói: "Mua cái phòng cũ rách nát mà xem cậu ta kiêu ngạo kìa. Trần An nói bỏ ít tiền đến uống rượu chỉ là lời khách sáo mà tên vô dụng kia lại tưởng thật, còn ừ!"
"Lâm Hàn, cậu không cho rằng là sẽ có người bỏ chút tiền ra đến cái căn nhà rách nát của mình để uống rượu đó chứ! Đúng là làm tôi mất hết mặt mũi mà!"
"Vậy mấy ngày sau làm tân gia, mẹ có đi không?", Lâm Hàn hỏi.
"Đi, tại sao không đi?"
Trần Diễm Diễm khinh thường cười: "Lâm Hàn cậu mua cái căn nhà rách nát, xem cậu kiêu ngạo như vậy, tôi phải đi xem một chút coi rốt cuộc là cái nhà như thế nào chứ!"
Sau khi đến khu chung cư Hạnh Phúc, Trần Diễm Diễm lái chiếc Volkswagen Passat tức giận rời đi.
...
Hai ngày sau, Lâm Hàn và Dương Lệ ăn cơm chiều xong, đang chuẩn bị xuống lầu đi dạo.
"Hôm nay chúng ta đổi chỗ dạo đi".
Vừa xuống lầu, Lâm Hàn bỗng nhiên nói rồi mở cửa xe Mercedes ra.
Chương 97: Đến nhà mới của chúng ta nào!
"Em cảm thấy tản bộ ở khu này cũng thoải mái lắm rồi, chẳng lẽ ông xã muốn đến công viên sao?", Dương Lệ thắc mắc hỏi.
"Nhưng công viên cách đây xa quá, đi xe đến rồi về cũng khá tốn xăng đó, đi về cũng tốn mấy chục tệ rồi, không cần thiết lãng phí tiền xăng thế đâu".
"Không phải đến công viên, chúng ta đến nhà mới".
Lâm Hàn mỉm cười, bảo Dương Lệ lên xe.
"Nhà mới á!"
Hai mắt Dương Lệ sáng lên, trước đó Lâm Hàn cũng đã nói mua nhà, nhưng đến tận bây giờ Dương Lệ vẫn chưa từng hỏi han cụ thể lần nào.
Cô không ngờ, Lâm Hàn lại muốn dẫn cô đến xem nhà mới.
"Nhà mới ở đâu vậy?", khuôn mặt trái xoan xinh đẹp của Dương Lệ tràn đầy tò mò.
"Ở núi Vân Mộng đó", Lâm Hàn khởi động xe.
"Ông xã à, đến lúc này rồi mà anh còn khoác lác nữa!", Dương Lệ liếc Lâm Hàn, nhõng nhẽo nói: "Anh nói cho em biết đi mà, rốt cuộc là ở đâu vậy! Đừng có mà chém gió nữa!"
"Thật mà, anh có chém gió đâu", Lâm Hàn bất lực cười nói.
"Hứ, không nói thì thôi!"
Dương Lệ giận dỗi không thèm mở miệng nữa.
Xe rời khỏi khu chung cư Hạnh Phúc, ôm cua hướng về phía núi Vân Mộng, không bao lâu thì đã đến cửa vào đường núi Vân Mộng.
"Ông xã, dừng xe nhanh!"
Dương Lệ biến sắc: "Anh mà chạy thêm về phía trước là thật sự lên núi Vân Mộng đó, đây chính là khu biệt thự tư nhân, không cho người lạ tuỳ tiện ra vào đâu!"
Lâm Hàn không nói gì, tiếp tục cho xe chạy vào đường núi.
Không bao lâu thì đã đến cổng vào khu biệt thự.
Nhìn cổng tự động màu đen, còn có vài người bảo vệ mặt mũi nghiêm túc đứng gác, Dương Lệ xấu hổ cúi sát đầu xuống, tim cô đập thình thịch, toang rồi, toang thật rồi, lần này mất mặt chết mất, nhất định sẽ bị bảo vệ đuổi ra cho mà xem.
"Ông xã, nhanh chóng quay đầu xe lại đi anh".
Khuôn mặt Dương Lệ đỏ bừng, nhỏ giọng nói với Lâm Hàn: "Lát nữa bị người ta đuổi đi mất mặt lắm!"
Nhưng lúc bảo vệ nhìn thấy Lâm Hàn thì lập tức mở cổng tự động ra, lại còn lớn tiếng chào hỏi:
"Chào mừng chủ nhà trở về!"
"Chào... Chào mừng chủ nhà trở về?"
Nghe đến đây, Dương Lệ trợn tròn đôi mắt lên: "Ông xã, anh ta vừa nói gì thế, em có nghe nhầm không?"
"Em không nghe nhầm đâu", Lâm Hàn bật cười rồi lái xe vào biệt thự.
"Không thể nào, nhất định em đã nghe nhầm, chắc chắn bảo vệ nhận lầm người nên mới cho chúng ta vào trong", Dương Lệ lắc đầu, khẩn thiết nói:
"Ông xã, nhanh về đi anh, trong này là biệt thự tư nhân, chúng ta cứ xông vào đại như vậy, chắc chắn sẽ gặp chuyện không hay đâu".
"Có anh ở đây sao có chuyện gì được, em nhìn xem, đến nhà rồi".
Lâm Hàn lái xe đến đỗ trước một dãy biệt thự, anh bước xuống xe rồi đi vòng qua mở cửa ghế phụ, nắm bàn tay nhỏ bé của Dương Lệ đỡ cô ra ngoài.
"Em nhìn đi, đây chính là nhà mới của chúng ta đấy".
Lâm Hàn chỉ vào biệt thự trước mặt.
Biệt thự nằm lọt thỏm giữa sườn núi Vân Mộng, mang kiến trúc bốn tầng của Châu Âu, sau lưng là một mảnh rừng trúc xanh mướt, xung quanh còn có suối nước nóng đang chảy. Bên trong biệt thự, còn thấp thoáng thấy hồ bơi và ao nước sóng gợn lăn tăn. Bên cạnh là vườn hoa đủ loại màu sắc đang thi nhau khoe sắc, đung đưa trong gió.
"Đây không phải là cái biệt thự 87 triệu bị một đại gia ngầm mua sao?"
Dương Lệ nhìn biệt thự có chút tức giận.
"Ông xã, chúng ta đừng đùa nữa được không, loại biệt thự này không phải nơi để cho tầng lớp người như chúng ta ở đâu. Hơn nữa, chúng ta lẻn vào đây đã không hay rồi, vẫn là về nhanh đi anh!"
Cô xoay người lại định rời đi.
Lâm Hàn kéo Dương Lệ lại, nhìn cô nói:
"Bà xã à, tin anh đi, biệt thự này là của chúng ta, anh không có đùa mà".
"Ông xã, thật sự đùa như vậy không vui đâu anh..."
Dương Lệ vội sắp khóc: "Thu nhập của chúng ta làm sao có đủ khả năng mua một biệt thự đẹp như vậy chứ! Ông xã à, em biết là nhiều khi mấy người họ hàng vẫn hay châm chọc anh, anh giận là phải, nhưng anh cũng không nên như vậy chứ!"
"Anh mua hai chiếc xe cho nhà mình đã giỏi lắm rồi, thật sự không cần như vậy đâu. Chuyện nhà cửa giao lại cho em được không? Bây giờ em là tổng phụ trách khu Bành Hộ rồi, thêm hai ba năm nữa thì nhất định chúng ta có thể mua nhà mới! Em không ngờ anh vì chịu áp lực quá lớn mà trở nên như vậy đấy!".
Lâm Hàn bật cười, bà xã ngốc này thật là.
"Cho em cái này này, em đi mở cổng đi".
Lâm Hàn lấy ra một cái chìa khoá, bỏ vào bàn tay Dương Lệ.
Dương Lệ ngẩn ra nhìn Lâm Hàn, cô nhìn thấy được sự chân thành từ trong mắt anh, kèm theo đó là sự tự tin và yêu thương dịu dàng của anh.
Thoáng chốc, Dương Lệ bỗng nhiên có một loại cảm giác Lâm Hàn không hề đùa cô.
"Được rồi... Em thử cũng được, nhưng chỉ cần cửa không mở được thì chúng ta liền về nhé".
Dương Lệ cắn răng lấy hết can đảm cầm chìa khoá bước đến trước cổng.
Cắm chìa khoá vào cổng, vặn nhẹ một cái.
Lách cách!
Một tiếng giòn giã vang lên, cánh cổng liền mở ra.
Két...
Cổng sắt biệt thự từ từ mở ra.
"Thật... Thật sự mở được".
Dương Lệ cầm chìa khóa ngơ ngác không tin nổi đứng tại chỗ.
Lâm Hàn kéo tay Dương Lệ đang còn trong cơn hoang mang tiến vào trong biệt thự.
Bước vào trong biệt thự, Dương Lệ mới định thần lại nhìn vào cái chìa khoá trong tay mình.
"Ông xã, làm sao anh có được cái chìa khoá này..."
Bỗng dưng cô dừng chân lại.
Bởi vì cô nhìn thấy trên bức tường bên trong biệt thự đang treo một khung hình ảnh cưới.
Mà đó lại là hình cưới của cô và Lâm Hàn.
Trên ảnh là Dương Lệ nở nụ cười nép vào trong ngực Lâm Hàn.
"Ông xã, biệt thự này... Thật sự là của chúng ta sao?"
Dương Lệ nhìn ảnh cưới rốt cuộc không kiềm chế được nữa, nước mắt cô liền tuông ra.
"Sao lại khóc chứ?"
Lâm Hàn vội vàng đến gần lau nước mắt cho cô.
"Bà xã à, đừng khóc mà, em phải vui vẻ mới đúng chứ! Em mà khóc anh cũng sẽ buồn theo đấy".
"Em vui quá nên em mới khóc... Huhuhu..."
Tiếng khóc của Dương Lệ lại càng lớn hơn.
"Ông xã, em thật sự vẫn không tin được biệt thự này là của chúng ta..."
"Không phải em nói em muốn thử trải nghiệm cảm giác tản bộ ở núi Vân Mộng sao, nên anh mới mua nó, sau này ngày nào chúng ta cũng có thể tản bộ ở đây rồi", Lâm Hàn cười nói.
"Em nhìn trang trí biệt thự này xem, có vừa ý không?"
"Vừa ý lắm!"
Nước mắt Dương Lệ rơi lã chã, nghẹn ngào gật đầu: "Phong cách bày trí này chính là kiểu mà em thích nhất".
Cô biết, Lâm Hàn hao tâm tổn trí để trang trí căn nhà này, những món đồ trang trí đều là Dương Lệ đã từng nhắc đến, cô từng nói muốn phong cách gì, treo đèn thế nào, sắp xếp thế nào trong ngồi nhà mới sau này.
"Em vừa ý thì tốt rồi!"
Lâm Hàn cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Ông xã, xin lỗi anh nhiều, vừa rồi em còn nghĩ cái chìa khoá này là do anh...", Dương Lệ vừa định nói tiếp, Lâm Hàn đã nhẹ nhàng ngăn cản đôi môi cô lại.
"Đồ ngốc, chuyện nhỏ mà thôi, anh chẳng để ý đâu, em không cần phải xin lỗi".
"Vâng".
Dương Lệ gật đầu, cô lại hỏi ra vấn đề mà cô thắc mắc nhất.
"Ông xã, biệt thự này tận 87 triệu, làm sao anh kiếm được nhiều tiền như vậy?"
"Cái này thì bí mật, nhưng anh đảm bảo với em, số tiền này là tiền sạch sẽ", Lâm Hàn cười nói.
"Vậy thì tốt rồi".
Dương Lệ thở phào, chuyện cô lo lắng nhất là nguồn gốc không rõ ràng của cái biệt thự này, sợ sau này vì chuyện này Lâm Hàn lại dính đến kiện tụng.
"Bắt đầu từ ngày mai, chúng ta liền dọn về đây ở đi", Lâm Hàn nói.
"Chuyển nhà mới rồi, có cần mời mấy người họ hàng và bạn bè đến đãi tiệc chúc mừng không?", Dương Lệ lại hỏi.
Chương 98: Tiệc tân gia!
"Phải mời chứ".
Lâm Hàn nói: "Chuyển vào nhà mới là chuyện vui mà, đương nhiên phải mời hết họ hàng và bạn bè đến chúc mừng thật vui vẻ chứ".
Dương Lệ hỏi: "Vậy khi nào thì mời anh?"
"Ngày mai đi, tối nay về nhà báo cho bọn họ biết trước, ngày mai chuẩn bị một chiếc xe khách lớn, đón toàn bộ họ hàng và bạn bè cùng đến luôn", Lâm Hàn suy nghĩ rồi nói.
"Vâng".
Dương Lệ gật đầu.
Sau khi về nhà, Dương Lệ lập tức gọi điện thoại thông báo.
...
"Gì chứ, tiệc mừng tân gia à?"
Chu Nhã Thiến đọc được tin có chút bất ngờ.
"Không biết là Lâm Hàn mua được nhà mới thế nào đây! Có mỗi cái nhà nát thì sao có thể đãi tiệc mừng tân gia được... Mà thôi, dù sao cũng là bạn bè với Tiểu Lệ, nể mặt Tiểu Lệ vậy, ngày mai sẽ đi xe khách qua xem".
Tiếp theo, Chu Nhã Thiến trả lời tin nhắn của Dương Lệ.
Sau khi trả lời xong, Chu Nhã Thiến tiếp tục xem đoạn clip của anh trai chạy Rolls Royce, xem mà phần khích đến tim đập thình thịch.
...
"Càn quấy, đúng là càn quấy!"
Dương Cảnh Đào cúp điện thoại của Dương Lệ, tức giận đến phùng mang trợn mắt: "Thằng nhãi vô dụng Lâm Hàn kia mua một căn nhà nát, giờ lại còn muốn đãi tân gia mời hết họ hàng đến nữa chứ, nó không ngại mất mặt thì tôi cũng ngại lắm đấy!"
"Làm sao tôi lại rước một thằng rể vô dụng như vậy chứ! Haiz!"
"Nếu Lâm Hàn được một phần mười Tứ Hải thôi cũng tốt quá rồi!"
...
Tại nhà Triệu Tứ Hải.
"Hahaha! Ông xã, em chịu hết nỗi rồi, cười chết mất!"
Dương Duyệt ôm bụng cười ha hả, suýt rớt cả nước mắt.
"Thằng nhãi vô dụng này muốn đãi tân gia, nó sắp xếp cả xe khách đến đón chúng ta, mời chúng ta đến nhà nó ăn tiệc. Một căn nhà rách nát mà thằng vô dụng kia lại thật sự nghiêm túc như vậy! Hahaha!"
"Nếu mời thì chúng ta đến thôi, dù sao người mất mặt cũng không phải là chúng ta, mà nhìn cả nhà Lâm Hàn mất mặt thì anh cũng vui lắm đó!", Triệu Tứ Hải cười ha hả nói.
...
Tại một biệt thự khác.
Mẹ vợ - Trần Diễm Diễm đang nói chuyện điện thoại với Dương Lệ, bà ta cười lạnh nói:
"Đi chứ, tất nhiên phải đến rồi! Hôm trước lúc trên xe không phải mẹ đã nói rồi sao, khi nào đãi tân gia, mẹ nhất định sẽ đến!"
"Lúc đó mời cậu hai, chú hai, chú ba, Trần Tùng, Trần An... tất cả họ hàng, đều mời đến hết luôn đi!"
"Không phải Lâm Hàn thích mất mặt sao, được thôi, mẹ sẽ làm cho nó hài lòng! Một căn nhà nát mà còn ra vẻ đãi tân gia, lần này để mẹ xem xem nó còn mặt mũi gì nữa không! Để nó làm trò hề ở trước mặt đám họ hàng! Mãi mãi cũng không ngóc đầu lên được!"
"Lần này thằng vô dụng đó mất hết thể diện, mẹ sẽ bắt nó phải ly dị với con!"
...
Tại bệnh viện nhân dân, Ngụy Vũ băng bó cả ngực nằm ở trên giường bệnh.
Sau khi gã ta bị Lâm Hàn đánh một trận, đến giờ thương tích vẫn chưa hồi phục.
"Gì chứ, nhà của Lâm Hàn ngày mai đãi tân gia sao?"
Ngụy Vũ đọc tin nhắn ha hả cười lớn:
"Trái lại tôi cũng muốn xem thử, thằng vô dụng Lâm Hàn kia có thể mua được căn nhà thế nào!"
"Tôi tặng phần quà mừng này không sai được, chỉ sợ hắn mua một căn nhà không mấy an toàn thôi, vừa bước vào trần nhà sập xuống, đe doạ tính mạng của tôi quá... Hahaha!"
...
Sáng sớm hôm sau, nắng vàng rực rỡ, bầu trời quang đãng.
Lâm Hàn xem lịch, tuổi Dậu kỵ hướng Tây, thích hợp cười hỏi, cầu phúc, khai quang, tân gia, chuyển nhà.
Một chiếc xe khách cao cấp chạy ra từ biệt thự núi Vân Mộng vào trong nội thành nhộn nhịp.
Đám người Dương Cảnh Đào, Trần Diễm Diễm, Triệu Tứ Hải, Dương Duyệt, Chu Nhã Thiến đã đến chỗ hẹn trước từ sớm.
Xe khách vừa đến, tất cả liền lên xe.
Chỉ chốc lát đã đầy người, xe mới bắt đầu khởi động.
"Thằng nhãi Lâm Hàn này đúng là không cần mặt mũi nữa mà! Mua lại một căn nhà cũ rách nát mà nó lại còn dám khoe khoang, mời chúng ta qua đãi tiệc ăn mừng nữa chứ!"
Ông cậu Trần Đại Lâm ngồi bắt chéo hai chân, vẻ mặt tràn đây khinh thường:
"Lần này, tất cả họ hàng chúng ta đều đến xem xem nó mất mặt theo kiểu nào!"
"Lần trước con trai tôi vì nó mà mất công việc nhân viên công chức, tôi còn chưa tính sổ với nó đâu!"
"Haiz, chị Tiểu Lệ sao lại lấy thằng vô dụng không biết xấu hổ này chứ, thật sự cháu thấy tiếc thay cho chị ấy", Trần Tùng nhìn về phía Dương Cảnh Đào.
"Bác trai, khi nào bác mới bảo chị Tiểu Lệ ly dị với thằng vô dụng kia chứ!"
"Sắp rồi, sắp rồi! Mấy nay đã chạy tới chạy lui tìm chỗ xem mắt rồi!"
Dương Cảnh Đào gượng cười, khao khát muốn đào một cái hố để chui xuống cho rồi.
Toàn bộ người ở đây đều là họ hàng.
Lâm Hàn cậu có muốn xấu hổ mất mặt là chuyện của cậu, giờ ngay cả người bố vợ là tôi cũng phải mất mặt trước đám họ hàng này đây!
Dương Cảnh Đào tôi xúi quẩy tám đời tám kiếp mới rước được một thằng con rể như vậy.
Trần Diễm Diễm cũng đanh mặt:
"Dương Cảnh Đào, ông đúng là bị mù mới để cho Tiểu Lệ lấy Lâm Hàn! Xem xem, cả nhà chúng ta đánh giá thằng nhãi Lâm Hàn kia vô dụng thế nào! Thật sự bẽ mặt đến không có chỗ chui!"
"Bà tưởng là tôi muốn gả Tiểu Lệ cho thằng nhãi vô dụng Lâm Hàn đó sao? Lại nói, sau khi kết hôn, biểu hiện của Lâm Hàn cũng không tệ, ngoan ngoãn gọi bố, châm trà rót nước, ai biết được đằng sau lại là một thằng vô dụng ăn no chờ chết chứ?!"
Dương Cảnh Đào hổn hển cự cãi với Trần Diễm Diễm.
"Bố mẹ, hai người đừng ồn nữa".
Triệu Tứ Hải bước tới giải hoà: "Đợi chuyện tiệc tân gia này xong, bảo Tiểu Lệ ly dị cũng không muộn mà. Cả nhà họ hàng ở đây, cãi vã chỉ mất mặt hơn thôi".
Dương Cảnh Đào gật đầu, lạnh giọng: "Con nói đúng, sau tiệc tân gia này, bố phải bắt Tiểu Lệ ly dị với Lâm Hàn! Nếu Tiểu Lệ không đồng ý, bố sẽ lấy cái chết ra mà bức nó!"
Đám Chu Nhã Thiến và Ngụy Vũ đều ngồi dãy phía sau xe khách.
Thấy cảnh tượng này, Chu Nhã Thiến cười lạnh:
"Haha, xem ra không chỉ trong mắt tôi nhìn thấy tên vô dụng Lâm Hàn kia hèn nhát thế nào, thì ra ở trong nhà, anh ta cũng thế!"
"Tiểu Lệ ly dị với anh ta mới là lựa chọn sáng suốt nhất!"
"Đúng đó! Tuy rằng tôi không thích Tiểu Lệ, nhưng Tiểu Lệ là mẫu con gái lý tưởng thời đại học của tôi, cô ấy lấy Lâm Hàn chẳng khác nào hoa nhài cắm bãi phân trâu mà!", Ngụy Vũ cũng cười nói.
"Tiệc tân gia hôm nay, tôi cũng muốn chứng kiến Lâm Hàn sẽ mất mặt thế nào!"
...
Xe khách chạy một mạch, chỉ lát sau, quẹo vào đường lên núi Vân Mộng.
Dương Cảnh Đào sửng sốt, lập tức nói:
"Bác tài, ông có đi nhầm đường không vậy, đường này đến núi Vân Mộng mà!"
Tất cả mọi người cũng định thần lại, ồn ào nói.
"Đúng thế, đi nhầm đường rồi!"
"Nhanh quay đầu lại đi, núi Vân Mộng là khu biệt thự tư nhân, tuỳ ý xông đại vào sẽ bị đuổi ra đấy!"
"Quay xe lại nhanh lên, nếu không bị đuổi ra thì mất mặt lắm!"
"Chạy nhầm đường sao?", ánh mắt tài xế loé lên, hỏi: "Mấy người có phải họ hàng và bạn bè của cậu Lâm Hàn không?"
"Gì mà cậu Lâm Hàn chứ!"
Trần Diễm Diễm liếc mắt: "Nó chỉ là một thằng vô dụng, ông gọi nó thằng vô dụng là được rồi! Tôi là mẹ vợ của thằng vô dụng đó, mà cũng chỉ tạm thời thôi, sau này thì không phải nữa!"
"Vậy đúng là người thân và bạn bè của cậu Lâm rồi".
Tài xế gật đầu cũng không nhiều lời, tiếp tục lái xe.
"Ơ, sao ông ta lại tiếp tục lái lên núi chứ!", Dương Cảnh Đào cau mày.
"Đừng nói lỗ tai tài xế này có vấn đề nha!". Trần Diễm Diễm cũng bất mãn: "Lát nữa bị đuổi ra ngoài, chắc xấu hổ chết mất!"
"Bố mẹ, có thể đường núi không thể quay xe, bác tài muốn chạy đến phía trước rồi mới vòng lại", Triệu Tứ Hải cười nói.
Dương Cảnh Đào và Trần Diễm Diễm đều gật đầu, chắc thế rồi.
Chương 99: Chủ biệt thự
Mấy phút sau, xe khách chạy đến cổng biệt thự.
"Bác tài, mau quay đầu xe lại! Không thì sẽ bị đuổi về đó!", Dương Cảnh Đào nhìn bảo vệ mặt mày nghiêm túc đứng ở cổng, lòng bỗng thấy sợ sệt, lập tức nói.
"Đúng vậy, mau quay đầu xe đi, bị đuổi về mất mặt lắm!"
"Nơi này là biệt thự tư nhân đó!"
Mọi người trong xe đều la lên.
Nhưng lúc này, lại xuất hiện một chuyện khiến bọn họ trợn mắt há hốc mồm.
Két...
Cánh cổng tự động bằng sắt chậm rãi mở ra.
Bảo vệ giơ tay lên chào xe khách.
"Chuyện... Chuyện này là sao đây?"
Dương Cảnh Đào sửng sốt, nhân viên bảo vệ kia không có nhận sai xe chứ!
Bác tài đạp chân ga, chiếc xe khách lăn bánh vào khu biệt thự.
"Bác tài, mau dừng lại, bảo vệ nhận sai mới cho vào, không phải anh thực sự cho rằng nơi chúng ta cần tới là khu biệt thự đó chứ!", Dương Cảnh Đào la lên.
"Đúng vậy, xông vào biệt thự tư nhân, đợi bị phát hiện sẽ có rắc rối lớn đó!", Trần Diễm Diễm hoảng sợ nói.
"Mau dừng xe!"
"Quay đầu lại đi bác tài!"
Tất cả mọi người đều la lên.
Tài xế trợn mắt khinh thường, chẳng buồn nói chuyện với đám họ hàng không kiến thức kia, anh lái xe tới trước biệt thự của Lâm Hàn, nhấn nút, cửa xe bật mở:
"Đến nơi rồi, xuống xe đi!"
"Đến nơi rồi?"
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau.
"Bác tài, anh không nhầm đấy chứ! Nơi này là khu biệt thự núi Vân Mộng đó! Sao nhà mới thằng con rể vô dụng kia của tôi lại ở trong khu biệt thự được?", Dương Cảnh Đào hỏi.
"Đúng thế, có phải anh lái tới sai chỗ rồi không!", Trần Diễm Diễm cũng mở miệng nói.
"Tôi bảo đến rồi thì mau xuống xe đi, nói nhiều quá!"
Tài xế nhướn mày, thầm nghĩ cậu Lâm mua được biệt thự đẹp như thế, mà tại sao họ hàng xung quanh đều là một đám không kiến thức y như nhà quê mới lên tỉnh vậy.
Mọi người thấy tài xế nổi giận, đành phải xuống xe.
"Căn biệt thự này là căn bị ông trùm thần bí dùng 87 triệu tệ đấu giá được đúng không!"
Triệu Tứ Hải xuống xe, nhìn căn biệt thự bốn tầng trước mặt, ánh mắt toát lên vẻ ngưỡng mộ:
"Đây là căn biệt thự tốt nhất của cả ngọn núi Vân Mộng này, quả nhiên y như lời đồn, hai bên có suối chảy, không khí thoáng đãng trong lành".
"Nếu có thể ở trong khu biệt thự này thì tốt rồi!"
Dương Cảnh Đào lộ vẻ ước ao, được ở trên núi Vân Mộng là mong muốn trước giờ của ông ta.
"Ha ha, đi mau đi, đừng nhìn nữa! Đợi đến khi chủ biệt thự thấy trước cửa nhà đứng nhiều người như vậy chắc chắn sẽ gọi điện cho bảo vệ ném chúng ta ra ngoài", Trần Diễm Diễm cười lạnh nói.
"Đúng đúng, đi mau lên!"
"Đây là biệt thự tư nhân, không nên ở lâu!"
Bấy giờ, mọi người mới kịp phản ứng lại, tính nhanh chân rời đi.
"Sau khi trở về, tôi sẽ bảo Tiểu Lệ lập tức ly hôn với Lâm Hàn!", Dương Cảnh Đào thở phì phì nói:
"Chẳng được cái tích sự gì. Họ hàng cho cậu ta mặt mũi tới ăn mừng tân gia, đằng này cậu ta lại tìm tài xế lái sai đường! Loại vô dụng như nó thì có thể làm nên trò trống gì?"
"Ơ kìa, cuối cùng thì các chú các thím cũng đến rồi! Tôi đợi mọi người mòn mỏi luôn ấy!"
Đúng lúc này, một giọng nói truyền tới.
Một người thanh niên đi ra khỏi biệt thự.
Anh ta cắt mái tóc húi cua, mặc chiếc áo thun Armani, cổ tay đeo một chiếc đồng hồ Longines.
"Chủ biệt thự ra rồi!"
Nhìn thấy thanh niên mặc quần áo sang trọng, mí mắt Dương Cảnh Đào giật giật, vội vàng cười xòa:
"Chàng trai, ngại quá, chúng tôi lỡ tiến vào thôi, cậu đừng gọi bảo vệ nhé, chúng tôi đi ngay đây!"
Thanh niên sửng sốt: "Đừng đi, tôi ở đây để tiếp đón các chú các thím mà!"
Triệu Tứ Hải nhìn từ đầu đến chân người thanh niên một lượt, như nghĩ tới cái gì, thử hỏi:
"Anh là anh Xuyên ở khu Bành Hộ?"
Chàng trai này đúng là Ngô Xuyên.
"Ồ, cậu biết tôi?", Ngô Xuyên nhìn Triệu Tứ Hải với vẻ bất ngờ.
"Đương nhiên là biết rồi!"
Triệu Tứ Hải lập tức nở nụ cười nịnh nọt, lấy một điếu ChungHwa ra cung kính đưa tới trước mặt Ngô Xuyên:
"Ai mà chẳng biết tiếng tăm của anh Xuyên khu Bành Hộ chứ? Đại ca vùng xám khu Bành Hộ chính là anh Xuyên anh. Vả lại, việc sắp xếp đền bù cả khu Bành Hộ đều do anh phụ trách. Tôi cũng làm công trình nên đương nhiên biết chút tin tức ấy".
Triệu Tứ Hải có ý muốn làm quen, Ngô Xuyên phụ trách toàn bộ công việc đền bù khu Bành Hộ, nếu có thể chia chút béo bở cho mình, vậy Triệu Tứ Hải anh ta cũng sẽ nhanh chóng được thăng chức rồi!
Ngô Xuyên nhận lấy điếu ChungHwa, có chút ngại ngùng nói: "Không ngờ tôi lại nổi tiếng như vậy đó".
"Chứ sao nữa! Tên của anh Xuyên như sấm bên tai vậy!", Triệu Tứ Hải nịnh.
Đám Dương Cảnh Đào, Trần Diễm Diễm đứng bên cạnh nhìn đều lộ ra vẻ mặt khen ngợi.
"Vẫn là Tứ Hải mới trông chờ được, Ngô Xuyên kia đi ra từ trong biệt thự, 80% là chủ nhà! Có Tứ Hải ra mặt nói chuyện thì có thể giải quyết chuyện chúng ta xông vào biệt thự tư nhân rồi!"
Trần Đại Lâm giơ ngón tay cái lên với Triệu Tứ Hải.
"Tứ Hải giỏi ghê, biết cả người ở trong khu biệt thự núi Vân Mộng luôn! Hơn nữa còn chủ động đưa thuốc lá, lễ phép thật, so với tên vô tích sự Lâm Hàn kia thì đúng là một trời một vực!"
"Anh Xuyên, biệt thự này là anh mua ư?", Triệu Tứ Hải thử hỏi.
"Nói đùa à, biệt thự này có giá 87 triệu tệ đó, sao tôi có thể mua nổi!", Ngô Xuyên vội vàng xua tay, cười ha ha nói:
"Tôi chỉ là cấp dưới của chủ biệt thự thôi! Giúp anh ta chạy việc vặt ấy mà!"
"Cấp dưới!"
Triệu Tứ Hải sáng mắt, trong lòng lập tức kích động. Trong cảm nhận của anh ta, địa vị của Ngô Xuyên đã thuộc dạng cao không với tới nổi, nhưng lại chỉ là cấp dưới của chủ nhà.
Vậy chẳng phải thân phận và địa vị của chủ nhà phải rất khủng bố, hùng mạnh và cao quý ư?
Nếu có thể thông qua Ngô Xuyên làm quen với chủ nhà, gặp cơ hội, vậy thì Triệu Tứ Hải anh không chỉ đơn giản là thăng chức nhanh mà sẽ thành cá chép hóa rồng!
"Lâm Hàn ơi Lâm Hàn, đúng là phải cảm ơn thằng vô dụng nhà cậu, tìm được một tài xế lái sai đường đưa tôi đến khu biệt thự núi Vân Mộng, đánh bậy đánh bạ giúp tôi có cơ hội hóa rồng!"
Triệu Tứ Hải âm thầm phấn khích, cẩn thận từng ly từng tý một hỏi: "Anh Xuyên, chủ nhà có ở bên trong không? Tôi có thể vinh hạnh được gặp mặt giới thiệu một lần không?"
"Tứ Hải đúng là lanh lợi, chỉ cần có cơ hội, đương nhiên sẽ bắt lấy. Tương lai, con rể của tôi chắc chắn làm nên sự nghiệp! Lâm Hàn chẳng thể nào so sánh nổi với nó!"
Dương Cảnh Đào nghe vậy lập tức hiểu được ý định của Triệu Tứ Hải, trong lòng càng đánh giá cao hơn.
"Gặp mặt giới thiệu?"
Ngô Xuyên sửng sốt, cười nói: "Cái gì mà gặp mặt với chả giới thiệu, tôi nhận lệnh chủ nhà tới đón mọi người mà!"
"Hả?"
"Đón chúng tôi?"
"Không nhầm đó chứ!"
Câu đó như một cơn sóng thần đổ ập về phía mọi người khiến ai cũng trợn mắt há hốc miệng.
Dương Cảnh Đào lập tức bước tới cười xòa nói:
"Anh Xuyên, chắc anh nhầm rồi, dân thường như chúng tôi sao có quan hệ gì với chủ nhà được?"
Chương 100: Thuê?
"Cái biệt thự này tận 87 triệu lận đấy, thân phận chủ nhân nhất định vô cùng giàu có, chúng tôi còn chưa đủ tư cách để giao thiệp đâu, chớ đừng nói chi để anh Xuyên ra đây nghênh đón chúng tôi!", Dương Cảnh Đào nghiêm túc nói.
"Chắc chắn cậu nhầm người rồi!"
"Nhầm người sao, sao thế được?", Ngô Xuyên hoang mang hỏi: "Ông có phải là ông Dương, Dương Cảnh Đào không?
"Ơ? Sao cậu lại biết tên tôi!", Dương Cảnh Đào ngạc nhiên.
"Nếu đúng là ông Dương, vậy thì không nhầm người rồi!", Ngô Xuyên toét miệng cười.
"Bố, mẹ, chị cả, anh rể với các cô chú họ hàng và bạn bè, cảm ơn mọi người đã nể mặt đến tham gia tiệc tân gia mừng nhà mới".
Lúc này, một giọng nói nhàn nhạt vang lên.
Bên trong biệt thự, có một thanh niên đang chắp hai tay sau lưng chầm chậm đi ra.
Chàng trai này mang một vẻ mặt điềm tĩnh, thân hình có chút gầy gò, còn mang theo một khí chất không tài nào giải thích được.
"Anh Hàn!"
Nhìn thấy Lâm Hàn đi ra, Ngô Xuyên lập tức kính cẩn đứng sang một bên.
"Lâm... Lâm Hàn?"
Lúc nhìn thấy Lâm Hàn, tất cả mọi người đều ngẩn người tại chỗ, ngơ ngác nhìn anh, hiện trường đột nhiên im phăng phắc.
Một hồi sau, Dương Cảnh Đào lên tiếng:
"Lâm... Hàn, thằng vô dụng nhà cậu vừa nói gì thế, tôi có nghe lầm không? Nhanh cút đi, khu biệt thự núi Vân Mộng này là chỗ mà thằng vô dụng như cậu có thể đến sao? Coi chừng một lát bảo vệ tới..."
"Con vừa nói là cảm ơn mọi người đã đến tham gia tiệc tân gia mừng nhà mới", Lâm Hàn ngắt lời Dương Cảnh Đào với giọng nói bình thản.
"Tiệc tân gia mừng nhà mới của cậu?!"
Dương Duyệt tròn mắt, phá lên cười ha hả:
"Lâm Hàn, cậu đừng có chọc cười tôi được không? Biệt thự 87 triệu này Tứ Hải còn không mua nổi, thằng vô dụng cậu mua nổi sao?"
"Chẳng lẽ anh là chủ nhân căn biệt thự này sao?", Chu Nhã Thiến hỏi vặn lại.
"Đúng vậy, Lâm Hàn đừng khoác loác vậy chứ?", Ngụy Vũ cười to.
"Đừng có mà vì hư vinh rồi sau này tự vả mặt nhé, chắc là thuê tài xế đưa chúng tôi đến đây, giả vờ là chủ căn biệt thự này. Còn căn nhà mà anh sở hữu thì chắc nằm ở nơi xó xỉnh hoang vắng nào rồi!", Trần Tùng khinh khỉnh nói.
"Đúng đó! Thằng vô dụng này tuy hèn nhát, nhưng mang tới cho chúng ta không ít niềm vui đó nha!"
"Đúng là sĩ diện hão!"
Mọi người bàn luận sôi nổi.
Lâm Hàn lắc đầu cũng lười tranh cãi, nhàn nhạt nói:
"Mọi người đều là người trong nhà, vợ tôi đã chuẩn bị đồ ăn sẵn sàng rồi, mọi người nhanh vào nhập tiệc thôi".
Nói xong, anh chắp tay sau lưng quay vào trong biệt thự.
"Mọi người mau vào nhập tiệc đi!"
Ngô Xuyên chào hỏi xong, cũng không đi theo vào, anh ta là người Lâm Hàn gọi đến đứng bên ngoài tiếp khách.
Nhìn Ngô Xuyên rồi lại nhìn sang bóng lưng của Lâm Hàn, Triệu Tứ Hải cắn răng: "Tôi cũng không tin, thằng vô dụng Lâm Hàn sao có thể là chủ của căn biệt thự này được!"
Nói xong, anh ta đi vào trong biệt thự.
"Tứ Hải vào rồi!"
Ánh mắt mọi người lóe lên.
"Chúng ta cũng đi vào thôi!", Dương Cảnh Đào nói.
"Đi vào vạch trần thằng nhãi vô dụng Lâm Hàn đi! Tôi cũng không tin, biệt thự này là của nó!"
"Đúng vậy, đi vào vạch trần nó đi!"
Mọi người đồng loạt tiến vào biệt thự.
"Wow, biệt thự này trang trí thật ấm áp!"
Lúc bọn họ bước vào trong đã bị vẻ đẹp của căn biệt thự làm cho ngẩn người.
"Nhìn xem cái đèn chùm pha lê kia kìa, lãng mạn quá đi mất!", Dương Duyệt chỉ vào cái đèn chùm treo giữa nhà, hai mắt sáng lên.
Ánh mắt sắc bén của Triệu Tứ Hải vừa nhìn thấy chùm đèn đó thì hết sức kinh ngạc.
"Chùm đèn này nạm kim cương đấy, cho nên mới chiếu sáng như vậy, ánh sáng của nó tỏa ra bốn phía, ước chừng giá cả cũng trên một triệu rồi!"
"Còn bản thiết kế nội thất này ắt hẳn không phải nhà thiết kế nào cũng cũng vẽ ra được!"
Anh ta ngắm nhìn xung quanh, càng nhìn càng kinh ngạc đến nổi không có lời nào tả được.
"Chắc chắn là phải thuê nhà thiết kế nổi tiếng thế giới! Còn gạch lát nền nhà, thảm, tất cả đều là hàng đắt tiền từ nước ngoài, trang trí toàn bộ chỗ này cũng tiêu hết hơn mười triệu rồi!"
Triệu Tứ Hải thở dốc, trong lòng sóng to gió lớn, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy thiết kế vừa sang trọng lại pha lẫn lãng mạn nhẹ nhàng như vậy.
"Kiểu trang trí này chắc chắn phải hơn mười triệu!", Chu Nhã Thiến cũng có hiểu biết.
"Biệt thự này không phải của Lâm Hàn thật chứ!", Ngụy Vũ trợn tròn mắt.
"Cái này..."
Trần Diễm Diễm nhìn lên trên tường thì ngây ra.
Trên tường đang treo ảnh cưới của Lâm Hàn và Dương Lệ.
"Ảnh cưới kìa!"
"Ảnh của thằng vô dụng Lâm Hàn và Dương Lệ?"
Tất cả mọi người đều nhìn sang đều cảm thấy khó thở.
"Biệt thự này thật sự là của thằng vô dụng Lâm Hàn kia mua sao!"
"Thằng đó đào đâu ra 87 triệu mà mua chứ?"
"Thế thì tại sao lại treo ảnh cưới trên tường thế kia?"
Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, đều nhìn thấy sự khó tin trên mặt đối phương.
"Nào mọi người, nhập tiệc thôi!"
Giọng nói lạnh nhạt của Lâm Hàn vang lên.
Phòng ăn của biệt thự rất lớn, ở giữa là một cái bàn dài, Lâm Hàn đang ngồi ở vị trí chủ nhà, Dương Lệ ngồi bên cạnh anh. Hai bên là hàng ghế gỗ hàng thật, đủ chỗ cho tận 30 người.
Trên bàn dài, những món ăn muôn màu muôn sắc là do Dương Lệ tự mình làm, đã bày lên đầy đủ.
Mọi người ngồi xuống với một tâm trạng hoang mang cực độ, mãi vẫn chưa thích nghi được.
"Bố mẹ, hai người có thể cùng đến tham gia tiệc tân gia, con thật sự vui lắm, con kính hai người một ly!"
Lâm Hàn bưng ly rượu lên.
Dương Cảnh Đào cũng bưng ly rượu lên nhưng lại không uống, mà hất hết xuống sàn nhà.
Bịch!
Ông ta hừ lạnh, đập bàn nhìn Lâm Hàn với vẻ giận dữ.
"Lâm Hàn, ban đầu tôi cho rằng cậu chỉ là thằng vô dụng, nằm ăn no chờ chết, không có chút cầu tiến nào, thế cũng được đi, không ngờ cậu lại ham mê hư vinh như vậy!"
"Cậu nói cho tôi biết, biệt thự này cậu thuê một ngày hết bao nhiêu tiền hả?"
Với Dương Cảnh Đào mà nói, Lâm Hàn tuyệt đối không thể nào mua được căn biệt thự núi Vân Mộng này.
Nhưng mà Lâm Hàn lại đang ở trong biệt thự này, vậy chỉ có một nguyên nhân, biệt thự này là do Lâm Hàn thuê.
Mọi người cũng đã bắt kịp.
"Thì ra biệt thự này là do Lâm Hàn thuê à!", Trần Tùng bừng tỉnh hiểu ra.
"Chắc chắn là vậy rồi, không thì làm sao thằng vô dụng Lâm Hàn kia có thể mua được biệt thự chứ?", ông cậu Trần Đại Lâm giễu cợt.
"Vẫn là bố của chúng ta thông minh, vừa nhìn đã có thể đoán ra, biệt thự này là nhà thuê!", Triệu Tứ Hải gật đầu, chi phí để mua đồ trang hoàng căn biệt thự này mỗi cái cũng cả trăm triệu rồi.
Lâm Hàn đào đâu ra cả trăm triệu chứ?
"Đúng là tự vả mặt mà, nói đãi tiệc tân gia mừng nhà mới, thế mà cuối cùng lại là biệt thự thuê!", Trần Diễm Diễm cười lạnh: "Loại con rể như vậy, tuyệt đối không nên giữ lại!"
"Hahaha, tôi biết mà, biệt thự này sao có thể của Lâm Hàn được, chỉ là đi thuê thôi!", Ngụy Vũ cười ha hả nói.
"Nhưng với khả năng kinh tế của anh ta, chắc cũng chỉ thuê được một hai ngày thôi!"
"Tiểu Lệ, cậu thật không có mắt nhìn người chút nào! Sao lại tìm một người như vậy làm chồng chứ, kém xa anh trai chạy Rolls Royce của tớ rồi!", Chu Nhã Thiến than vãn.
"Lâm Hàn!"
Dương Cảnh Đào lại quát: "Tôi đoán tiền thuê nhà đều là Tiểu Lệ cho cậu phải không! Tiền thuê căn biệt thự này một ngày cũng hơn mười ngàn, cậu lấy tiền ở đâu ra hả?!"
"Nhất định là của Tiểu Lệ rồi, chỉ vì chút thể diện mà... Haiz!", Trần Diễm Diễm lắc đầu: "Thằng vô dụng này cũng làm hư Tiểu Lệ mất rồi".
"Nếu mấy người cho là nhà thuê thì xem như là nhà thuê đi", Lâm Hàn nhàn nhạt đáp, cũng lười giải thích thêm.
"Thừa nhận rồi!"
"Tôi nói mà!"
"Sĩ diện hão, nhục hết sức!"
"Bị chúng ta vạch trần mà Lâm Hàn còn không biết xấu hổ kìa? Nếu là tôi, tôi đã tự tử cho rồi, sao mà còn mặt mũi để sống tiếp cơ chứ?"
Bình luận facebook