• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Rể Nghèo Thành Tỷ Phú (2 Viewers)

  • Chương 101-105

Chương 101: Tặng quà!

"Thằng Lâm Hàn này da mặt cũng dày quá đi chứ!"

"Đúng là không biết xấu hổ, lại dùng cách này để khoe mẽ, tưởng đám người chúng ta đều ngu ngốc cả sao?", Trần Đại Cường cười nhạt.

"Đúng thế, mua biệt thự? Sao nó không đi tè rồi soi lại bản thân nó trong đó nhỉ, cỡ nó mà mua nổi biệt thự à?"

Bọn họ bàn luận sôi nổi, còn chỉ chỉ chỏ chỏ Lâm Hàn các kiểu, mỗi một khuôn mặt đều nhìn Lâm Hàn với ánh mắt khinh thường.

"Lâm Hàn, tôi có mang theo sổ hộ khẩu, đợi lát nữa dẫn cậu với Tiểu Lệ đến cục dân chính làm thủ tục ly hôn! Thằng con rể vô dụng như cậu tôi đây không cần!", Dương Cảnh Đào lạnh lùng nói.

"Cậu làm tôi ở trước mặt họ hàng mất hết cả mặt mũi! Cậu không cần thể diện nhưng tôi thì cần! Giữ lại thằng con rể vô dụng như cậu chỉ tổ làm nửa đời còn lại của tôi không được yên ổn thôi!"

"Hahaha!"

"Đáng đời thằng vô dụng!"

Mọi người ha hả cười phá lên.

"Anh Hàn, ở bên ngoài có người tìm anh", lúc này, Ngô Xuyên đi vào nói: "Người đến là xưng là Vương Vi Dân".

"Vương Vi Dân? Để ông ta vào đi", Lâm Hàn nhàn nhạt nói.

"Vương Vi Dân? Giám đốc Sở Y tế Vương Vi Dân?"

Nghe đến tên này, mọi người ở đây đều có chút bất ngờ.

"Giám đốc Vương đến đây làm gì?"

"Chắc là trùng tên mà thôi! Giám đốc Vương sao lại đến tìm loại người tầm thường như Lâm Hàn được chứ?"

Lát sau, một tràng tiếng cười truyền đến:

"Haha, tiệc tân gia nhà họ Lâm, họ Vương tôi chuẩn bị riêng biệt một ít quà cáp đến chúc mừng đây!"

Theo sau là bóng dáng một người đàn ông trung niên xuất hiện.

Người đàn ông này khoảng chừng hơn 40, trong tay đang ôm một cái hộp nhỏ, đầu tóc có chút thưa thớt, toàn thân như có một khí chất uy nghiêm tỏa ra, mà chỉ có người có chức quyền mới có được sự uy nghiêm này.

"Thật đúng là giám đốc Vương!"

Nhìn rõ người đến, Dương Cảnh Đào biến sắc vội vã đứng bật dậy.

Không chỉ có mình ông ta, tất cả mọi người đều đứng lên, duy nhất mỗi Lâm Hàn vẫn ngồi đấy.

"Giám đốc Vương!"

Trần Tùng cũng hô lên, mặt đầy nịnh bợ, nếu ở đây có thể làm giám đốc Vương vui vẻ, không chừng chức vụ của cậu ta ở Sở Y tế vẫn còn hi vọng.

"Lâm Hàn, giám đốc Vương đến, sao cậu không đứng dậy nghênh đón hả?!"

Thấy Lâm Hàn vẫn ngồi đó, Dương Cảnh Đào quát lạnh: "Nếu cũng chọc giận giám đốc Vương như lần trước, cậu sẽ ăn trái đắng đấy!"

"Ôi chao, mọi người cũng đừng khách sáo quá!"

Vương Vi Dân xua tay, tỏ ý mọi người đều ngồi xuống cả đi, ông ta kính cẩn đặt lên bàn cái hộp nhỏ mà ông ta mang theo ở trước mặt Lâm Hàn, cười nói:

"Chúc mừng tân gia, đây là một ít quà mọn của họ Vương tôi gửi".

Dương Lệ mở cái hộp nhỏ ra, bên trong là một miếng ngọc màu trắng sữa, mặt trên khắc hình Phật Di Lặc cực kỳ sinh động.

Chất ngọc vô cùng trong suốt, làm cho người ta nhìn vào có cảm giác thanh thoát nhưng lại xa hoa.

"Đây là Dương Chi Bạch Ngọc xuất xứ từ Myan, là một người bạn của tôi mới chuyển từ bên đó về", Vương Vi Dân giới thiệu.

"Có câu: 'ngọc dưỡng người, người dưỡng ngọc', mảnh ngọc bội này nếu đeo trên người thì nhất định tránh hung cầu tài, gặp dữ hóa lành đấy!"

Lâm Hàn gật đầu: "Cám ơn giám đốc Vương, ngồi xuống ăn chút gì đi!"

"Không có gì, không cần cảm ơn! Tôi nên tặng mà!"

Vương Vi Dân vội cười nói, cũng không khách sáo tìm chỗ ngồi xuống.

Những người ở đây bỗng dưng hiểu ra.

Vương Vi Dân lại tặng quà cho thằng vô dụng Lâm Hàn?

Thân phận Vương Vi Dân là gì chứ? Giám đốc Sở Y tế, cán bộ giám đốc sở đấy, thêm năm năm nữa, thậm chí còn có thể được thăng lên chức Ủy viên Ban Thường vụ Thành ủy, nắm giữ quyền lực nòng cốt chân chính!

Kiểu người này sẽ thường xuyên xuất hiện trên TV, là nhân vật tầm cỡ ở thành phố Đông Hải, tai to mặt lớn đó!

Nhưng tại sao ông lớn này lại tặng quà cho thằng vô dụng Lâm Hàn chứ!

"Sao lại thế được!"

Con ngươi Trần Tùng co rút lại, trong lòng sóng to gió lớn: "Tên Lâm Hàn này chỉ là một thằng vô dụng, giám đốc Vương vậy mà tặng quà cho nó, chẳng lẽ muốn lấy lòng nó sao?"

Đám người Dương Cảnh Đào, Trần Diễm Diễm toàn bộ đều mang vẻ mặt hết sức kinh ngạc, nhất thời không hiểu được vì sao giám đốc Vương lại đi tặng quà cho thằng vô dụng Lâm Hàn kia.

"Mà còn là Dương Chi Bạch Ngọc đấy!"

Triệu Tứ Hải liếc nhìn cái hộp nhỏ kia: "Tượng Phật này điêu khắc tinh xảo, nguyên vật liệu tinh tế, còn đáng giá hơn cái tẩu thuốc làm bằng phỉ thúy tôi tặng cho bố tôi nữa, ước chừng cũng hơn mấy triệu! Thằng vô dụng Lâm Hàn này có tài cán gì lại để cho giám đốc Vương phải tặng quà cho hắn chứ?"

Trong lúc tất cả vẫn còn đang trong cơn kinh ngạc, Ngô Xuyên lại đi vào nói:

"Anh Hàn, ở ngoài lại có người đến biếu quà, tên là Phùng Thạch!"

"Phùng Thạch!"

Nghe đến tên này, Triệu Tứ Hải liền biến sắc, suýt nữa ngồi không vững mà té xuống đất.

"Tại sao Phùng Thạch lại đến tặng quà?! Ông ta đang nắm giữ vị trí trùm bất động sản của Lưu Hạo đấy!"

"Tứ Hải, sao sắc mặt anh khó coi vậy?", nhìn thấy sắc mặt Triệu Tứ Hải thay đổi, Dương Duyệt lo lắng hỏi.

"Anh không ngờ Phùng Thạch lại trở về..."

Triệu Tứ Hải lau mồ hôi lạnh trên trán.

"Phùng Thạch là ai vậy?", người cậu Trần Đại Lâm tò mò hỏi.

"Cậu đã từng nghe danh trùm bất động sản Lưu Hạo chưa?", Triệu Tứ Hải hỏi.

"Đương nhiên là từng nghe rồi, trước kia cậu còn kiếm sống dưới trướng của ông ta nữa là!"

Trần Đại Lâm gật đầu: "Lưu Hạo là người đứng đầu trong giới bất động sản, sản nghiệp to lớn của ông ta chiếm hơn một nửa ngành bất động sản ở thành phố Đông Hải này! Địa vị ngồi tít trên cao luôn đấy!"

"Đúng vậy", Triệu Tứ Hải gật đầu: "Nhưng khoảng thời gian trước Lưu Hạo bỗng nhiên mất tích".

Vẻ mặt anh ta có chút cứng lại, bởi vì anh ta chính là người đến tìm Lưu Hạo âm mưu bắt Dương Lệ, hôm sau Lưu Hạo liền mất tích một cách kỳ lạ.

Đến bây giờ, Triệu Tứ Hải cũng không biết Lưu Hạo đã đi đâu.

"Mất tích hả?"

Tất cả đều biến sắc.

"Đúng vậy!"

Triệu Tứ Hải nói: "Sau khi Lưu Hạo mất tích, một phần ba công trình khu Bành Hộ vốn bị ông ta chiếm làm của riêng, toàn bộ đều đã lọt vào tay Phùng Thạch! Công ty dưới trướng Phùng Thạch đang nhanh chóng bành trướng, đồng thời Phùng Thạch cũng đã thâu tóm phần lớn đám dân công của Lưu Hạo rồi!"

"Có nghĩa là sao, chẳng phải tương lai không xa, Phùng Thạch sẽ ngồi lên vị trí của Lưu Hạo sao? Sẽ biến thành một Lưu Hạo khác?"

Sắc mặt Trần Đại Lâm cũng thay đổi, không ngờ lai lịch của Phùng Thạch lại lớn như vậy.

"Đúng thế, không bao lâu nữa, có thể là một vài tháng tới, Phùng Thạch sẽ thay thế vị trí của Lưu Hạo", giọng nói Triệu Tứ Hải nghiêm trọng.

"Chẳng lẽ người ở bên ngoài là Phùng Thạch này sao?"

Sắc mặt Dương Cảnh Đào có chút khó coi, ông ta không thể nào tin nổi, làm sao một người tai to mặt lớn như Phùng Thạch lại đến biếu quà cho Lâm Hàn được chứ.

"Chắc là trùng tên mà thôi!"

Triệu Tứ Hải lắc đầu, nghiêm túc nói: "Bây giờ địa vị của Phùng Thạch trong giới bất động sản chẳng khác gì một ông vua cả, làm sao có thể đến tặng quà cho một thằng tôm tép chứ? Chắc chắn không thể nào có chuyện đó!"

Anh ta vừa dứt lời, một người đàn ông trung niên liền bước vào.

Người đàn ông này mặc đồ vest, phơi ra cái bụng bia, mặt mày dữ tợn.

Người này chính là Phùng Thạch!

"Phùng Thạch!"

Khi nhìn thấy Phùng Thạch, trong chớp mắt Chu Nhã Thiến vô cùng hoảng sợ.

Đêm hôm đó, Phùng Thạch muốn làm nhục cô ta, nhưng may là được anh trai chạy Rolls Royce cứu thoát.

"Hôm đó, Phùng Thạch chịu thả mình là vì nể mặt anh trai chạy Rolls Royce, nếu đã nể mặt bạch mã hoàng tử của mình rồi, hôm nay chắc ông ta sẽ không làm gì mình đâu", Chu Nhã Thiến thầm nghĩ rồi thở phào nhẹ nhõm.

"Thật... Thật sự là Phùng Thạch!"

Giọng nói Triệu Tứ Hải hoảng sợ đến run rẩy, vì sao Phùng Thạch lại đến biếu quà chứ?

Ánh mắt của Trần Diễm Diễm cũng nhìn chằm chằm Phùng Thạch không thôi, trong lòng vô cùng kinh ngạc, tại sao Phùng Thạch lại đến đây?
Chương 102: Trâu vàng!

Chồng của Trần Diễm Diễm từng nói, tương lai không xa, ngành bất động sản của thành phố Đông Hải sẽ thay máu.

Vị trí ông vua của Lưu Hạo đã không còn, thay vào chỗ đó chính là Phùng Thạch này đây!

Có thể nói trong khoảng thời gian này, ông lớn Phùng Thạch này sẽ khuấy động phong ba cũng như thao túng ngành bất động sản ở thành phố Đông Hải.

Tiếp nhận một phần ba công trình khu Bành Hộ, thu nhận dân công nhân dưới trướng Lưu Hạo, còn không ngừng bành trướng.

Có người đồn rằng, sau lưng Phùng Thạch là một người tai to mặt lớn hậu thuẫn, không thì làm sao có thể quật khởi nhanh như vậy!

Tóm lại, Phùng Thạch đã là người đứng đầu trong giới bất động sản, hô mưa gọi gió, vốn chẳng cần phải lấy lòng ai cả.

Nhưng mà, tại sao ông ta lại đến đây tặng quà?

Chẳng lẽ, ông ta còn phải lấy lòng Lâm Hàn sao?

Mà lúc này, Phùng Thạch đã nghênh ngang đi vào, chẳng thèm để ai trong mắt.

Với địa vị hiện tại của ông ta cũng là lẽ đương nhiên thôi.

Nhưng lúc ông ta nhìn về phía Lâm Hàn, vẻ mặt đột nhiên trở nên kính cẩn, cúi đầu nói:

"Nghe nói nhà họ Lâm đãi tân gia mừng nhà mới, nay tôi đặc biệt đến tặng quà chúc mừng!"

Đứng sau lưng Phùng Thạch có hai người thuộc hạ.

Hai người họ đang bê một món đồ, phía trên còn phủ vải đỏ, vô cùng bí mật.

"Cậu Lâm, cô Lâm, đây là chút quà mọn của tôi, mong rằng cậu Lâm vui vẻ nhận nó!"

Phùng Thạch vung tay lên, hai thuộc hạ liền kéo tấm vải đỏ bên trên ra.

Sột soạt.

"Đây là..."

Khi nhìn thấy món đồ dưới lớp vải, con ngươi tất cả mọi người liền co rút lại, hô hấp gian nan.

Đây là một con trâu vàng!

Chiều dài trâu vàng ước chừng 50cm, cao tầm 30cm, toàn thân đều đúc bằng vàng, dưới đèn, ánh sáng của vàng phản chiếu sáng chói, làm người nhìn hoa cả mắt.

"Con trâu này mạ vàng à!"

Dương Duyệt liếm môi, đáy mắt lộ ra tia tham lam.

"Mạ vàng?"

Nghe thế, Phùng Thạch nhướng mày trừng mắt lườm Dương Duyệt.

"Nhóc con nghịch ngợm, không biết ăn nói thì đừng nói bậy! Con trâu này của tôi được đúc từ vàng ròng đấy! Tôi tặng quà cho cậu Lâm mà lại đi tặng đồ mạ vàng sao, cô xem thường tôi quá rồi đấy!"

Dương Duyệt bị dọa đến im bặt.

"Dù học vấn Phùng Thạch tôi không cao, tặng quà cũng không phải là thư họa, đồ cổ hay ngọc bội phỉ thúy gì, quà tôi tặng thì đều là vàng cả! Món đồ chơi này bảo toàn giá trị cũng như thể diện!"

Phùng Thạch cười hắc hắc nói: "Con trâu vàng nhỏ này nặng 25kg, nếu cậu Lâm mang nó đặt giữa phòng khách, khi khách đến nhà nhìn thấy, nở mày nở mặt lắm đúng không?"

"25kg sao?"

"Trị giá bao nhiêu tiền lận vậy?"

"Để tôi tính... Tôi tính thử xem..."

Mọi người nhìn chằm chằm vào trâu vàng, hai mắt phát sáng, trong lòng không ngừng tính nhẩm giá trị thực sự của trâu vàng".

Trần Diễm Diễm nhanh tay lấy điện thoại ra, mở mục máy tính, tính thử:

"Giá vàng bây giờ 1 gram là 300 tệ, 1 kilogram là 300 ngàn tệ, 25kg nhân với 300 ngàn thì tương đương..."

Lạch cạch!

Vừa nhìn thấy kết quả, điện thoại di động trên tay Trần Diễm Diễm cũng rơi xuống đất, kinh ngạc đến há hốc mồm.

"Con trâu vàng này... Trị giá khoảng 7 triệu rưỡi tệ!"

"7 triệu rưỡi tệ!"

"Đắt như vậy á!"

Bảy triệu rưỡi đối với người cậu Trần Đại Lâm, Trần Tùng và những người họ hàng ở quê mà nói hoàn toàn là một con số thiên văn.

"Tại sao thế? Tại sao Phùng Thạch lại muốn tặng một món quà quý giá như vậy cho Lâm Hàn chứ?

"Thằng vô dụng Lâm Hàn này có tài cán gì mà được Phùng Thạch đối đãi như vậy?"

Tầm mắt Triệu Tứ Hải nhìn về phía Lâm Hàn, trong đáy mắt hiện lên vẻ khó hiểu, kinh ngạc cùng hoài nghi.

Dương Lệ cũng tò mò nhìn sang Lâm Hàn.

Đương nhiên Dương Lệ biết Phùng Thạch, ông ta là người tiếp nhận mới của một phần ba dự án công trình khu Bành Hộ, Dương Lệ cũng nghi ngờ phía sau Phùng Thạch có ô dù rất lớn, nếu không lãnh đạo sẽ không giao cho ông ta một dự án quan trọng như vậy.

Nhưng mà, bữa tiệc tân gia hôm nay có liên quan gì đến Phùng Thạch chứ, vì sao ông ta lại đến đây tặng quà? Mình cũng không mời Phùng Thạch, tại sao đối phương lại biết?

Mà dù cho có đến tặng quà, cũng không cần thiết phải là đồ có giá trị cao như thế!

Một con trâu đúc bằng vàng ròng!

Quả đúng là giàu nứt khố đổ vách rồi!

Phía khác, ánh mắt của Triệu Tứ Hải đã dời đến trên người Dương Lệ.

Anh ta bỗng dưng nghĩ ra một chuyện.

Phùng Thạch này mang quà đến không phải tặng cho Lâm Hàn mà là tặng cho Dương Lệ!

Bàn về nguyên nhân, suy luận là ra.

Dương Lệ là tổng phụ trách khu Bành Hộ, một dự án lớn hơn 10 tỷ.

Mà Phùng Thạch vừa tiếp nhận một phần ba công trình khu Bành Hộ, ông ta không đến lấy lòng người phụ trách thì còn có thể đến lấy lòng ai?

Phải biết, một khi dự án này hoàn thành một cách suôn sẻ, Phùng Thạch chắc chắn sẽ kiếm được không chỉ là một con trâu vàng 7 triệu rưỡi đâu!

"Hừ, thằng vô dụng Lâm Hàn này cũng chỉ được thơm lây Dương Lệ mà thôi!"

Triệu Tứ Hải hừ nhẹ.

Đám người Dương Cảnh Đào, Trần Diễm Diễm cũng dời ánh mắt về phía Dương Lệ rồi suy ngẫm lại.

"Đặt trâu vàng xuống rồi tìm chỗ ngồi dùng bữa đi".

Lâm Hàn nhàn nhạt nói.

"Vâng, cậu Lâm!"

Phùng Thạch toét miệng cười, tìm chỗ ngồi xuống.

"Thằng vô dụng Lâm Hàn kia ra vẻ gì chứ, trâu vàng thực chất là tặng cho Dương Lệ, liên quan gì đến thằng vô dụng nhà nó, một chút cũng không dính dáng tới nó!", Dương Duyệt liếc xéo.

"Nếu không có Dương Lệ, Lâm Hàn có được tiếng thơm như vậy sao?! Bản chất nó chỉ là một thằng vô dụng mà thôi!"

"Tôi đang nghi ngờ, không biết căn biệt thự này có phải của công ty Tiểu Lệ cấp cho con bé không!"

"Phùng Thạch mang trâu vàng đến chủ yếu là để lấy lòng Dương Lệ thôi!"

Mọi người xì xào bàn tán, bọn họ vẫn nhìn Lâm Hàn với ánh mắt tràn ngập khinh thường.

"Anh Hàn, ở ngoài lại có người đến!"

Ngô Xuyên bỗng nhiên hô lên.

"Còn người đến tặng quà sao?"

Mọi người có chút sửng sốt.

"Chắc là nhà phát triển nào đó rồi!", Dương Duyệt liếc mắt.

"Nghe được phong phanh ở đâu đó, giống như ruồi, bu qua lấy lòng Dương Lệ mà thôi".

"Chắc là vậy rồi!", Trần Diễm Diễm gật đầu.

"Dù sao con gái tôi cũng là tổng phụ trách, con bé đãi tiệc tân gia, mấy nhà phát triển cấp dưới vội vã đến nhà đạp cửa để biếu quà cáp cũng là lẽ thường thôi!", Dương Cảnh Đào cũng nói.

"Thằng vô dụng Lâm Hàn này cũng chỉ biết mượn địa vị con gái tôi mà khoe mẽ!"

"Tôi cảm thấy ngoài Phùng Thạch đẳng cấp khác biệt ra, những nhà phát triển đến tặng quà còn lại đều là rác rưởi!"

"Nói không sai!"

Mọi người tiếp tục bàn luận sôi nổi.

"Ha hả, tiệc tân gia nhà họ Lâm, họ Trần tôi đến trễ một bước rồi!"

Tiếng cười lớn vang lên, một người đàn ông trung niên chậm rãi đi vào.

Người này mặc một bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn màu xám, khuôn mặt chữ điền, râu cá trê, trên người toát ra một khí chất u ám, bàn tay cầm hai viên bi sắt, va chạm nghe "lách cách, lách cách".

"Ông ta là ai?"

Đám người Dương Cảnh Đào ngờ vực nhìn người đàn ông trung niên nọ.

Bọn họ không biết người này, cũng chưa nghe danh bao giờ.

"Chỉ là một nhà phát triển nhỏ thôi, loại ruồi nhặng đến lấy lòng Dương Lệ ấy mà", Dương Duyệt nói.

"Haiz, con gái tôi làm tổng phụ trách thì khó tránh đám rác rưởi hay chạy đến nịnh hót!", Dương Cảnh Đào than vãn.

"Cũng vì con gái tôi tài giỏi quá, công ty mới cấp cho biệt thự, còn được nhiều người đến tặng quà như vậy đấy!", Trần Diễm Diễm vênh váo, cảm thấy nở mày nở mặt trước đám họ hàng.

Phùng Thạch đã mang quà đến biếu xác nhận được một chuyện là biệt thự này không phải nhà thuê, ắt hẳn là do công ty cấp cho Dương Lệ rồi.

"Thằng vô dụng Lâm Hàn này chỉ biết nhờ vào hào quang của Tiểu Lệ! Còn dám gạt chúng ta là nhà nó mua, haiz!", Trần Diễm Diễm lắc đầu, sau đó quay sang nhìn về phía người đàn ông trung niên.

"Tên họ Trần rác rưởi kia, chắc chỉ là một nhà phát triển quèn thôi đúng không, so với Phùng Thạch khác xa một trời một vực, phải đuổi ông ta ra ngoài ngay, tránh làm mất thể diện!"
Chương 103: Tràng hạt!

"Tiểu Lệ đuổi ông ta ra ngoài đi!"

Dương Cảnh Đào liếc nhìn người đàn ông trung niên, rồi nói: "Con đã làm tổng phụ trách rồi, không nên hủ bại đến mức quà cáp của ai cũng nhận chứ!"

"Đúng vậy!"

Trần Diễm Diễm cũng nói: "Nhanh đuổi ông ta ra ngoài đi, Phùng Thạch là nhà phát triển lớn, nhận quà của ông ta còn được. Nhưng đẳng cấp loại tôm tép này vốn không bằng Phùng Thạch, nếu con nhận quà của ông ta, sau này sẽ rước không ít phiền phức đấy!"

"Ơ?"

Dương Lệ khá bất ngờ, cô biết người đàn ông trung niên này.

Hôm ở nhà hàng Nippon, may nhờ có ông ta, cô mới thoát khỏi bàn tay của Lưu Hạo.

Ngay lúc này, Phùng Thạch đang cầm đũa lên chuẩn bị gắp đồ ăn, vừa nhìn thấy người đàn ông trung niên này, con ngươi ông ta co rút lại, nhất thời lộ vẻ hoảng sợ.

Cả thân hình béo của ông ta sợ đến phát run, lắp bắp nói:

"Trần... Trần Vô Cực?!"

Phùng Thạch không ngừng run rẩy, giống như đang nhìn thấy quỷ dữ, một tiếng răng rắc vang lên.

Cái ghế dưới mông ông ta không còn chịu nổi áp lực đã gãy nát.

Phùng Thạch té bịch xuống sàn nhà.

"Ôi, ông chủ Phùng!"

Triệu Tứ Hải vội vã chạy đến đỡ Phùng Thạch, vẻ mặt nịnh hót: "Ông có sao không?"

Triệu Tứ Hải cũng làm về công trình, lấy lòng một nhà phát triển lớn như Phùng Thạch chỉ có lợi không hại.

Phùng Thạch không thèm liếc nhìn Triệu Tứ Hải một cái, tầm mắt vẫn khóa chặt vào người đàn ông trung niên, giọng nói run rẩy:

"Trần... Trần Vô Cực sao lại đến đây?"

"Trần Vô Cực?"

Tầm nhìn mọi người đổ xô vào người đàn ông trung niên, trong lòng nổi dậy phong ba bão táp.

Cái tên Trần Vô Cực này bọn họ vô cũng lạ lẫm, cũng chưa nghe đến bao giờ.

Thế nhưng Phùng Thạch là ai chứ?

Ông trùm bất động sản của thành phố Đông Hải, ông lớn ngồi tít trên cao đấy.

Mà một người có danh vọng như vậy, lại tỏ ra sợ hãi cực độ người đàn ông trung niên này, đến mức ngồi không vững nữa.

Người đàn ông trung niên này, thân phận của ông ta kinh khủng đến cỡ nào chứ?

"Trần Vô Cực?"

Vương Vi Dân đang ăn, vừa nhìn thấy Trần Vô Cực, trong lòng cũng run lên, hít thở có chút dồn dập, đáy mắt cũng xuất hiện một nét hoảng sợ cùng cực, nhưng ông ta cố gắng kiềm chế không để một ai phát hiện được.

"Trần Vô Cực này không phải người bình thường đâu!"

Mọi người nhìn Trần Vô Cực với một ánh mắt chăm chú.

Triệu Tứ Hải quan sát Trần Vô Cực từ đầu đến chân, càng nhìn càng cảm thấy người này không hề tầm thường.

Nói đến trang phục, tuy rằng chỉ là kiểu đồ Tôn Trung Sơn bình thường, nhưng được may từ lụa đắt tiền.

Mà hai viên bi sắt ông ta cầm trong tay nhìn kỹ thì trên đó còn chạm khắc hoa văn, điều làm người ta kinh ngạc hơn là hoa văn trên hai viên bi sắt vô cùng tinh tế sắc nét, đường vân hai viên bi dường như giống nhau như đúc.

"Hai viên bi sắt bóng nhẵn này ước chừng phải hơn mấy triệu đấy!"

Trong lòng Triệu Tứ Hải kinh ngạc không thôi, suy đoán một hồi mới nghiệm ra địa vị người đàn ông trung niên tên Trần Vô Cực này chỉ có cao chứ không hề thấp hơn Phùng Thạch.

"Ồ? Ông biết tôi à?"

Trần Vô Cực đưa mắt nhìn về phía Phùng Thạch.

"Ớ... Đã từng nghe danh!"

Phùng Thạch bị dọa lùi về sau mấy bước, muốn cách xa Trần Vô Cực một chút: "Tiếng tăm của anh Cực, vài năm trước như sấm bên tai, tôi không ngờ hôm nay lại gặp được người thật".

Trần Vô Cực gật đầu cũng không nói thêm câu nào, mà chuyển ánh mắt về phía Lâm Hàn.

"Cậu Lâm, cô Lâm chúc mừng tân gia, tôi không có quà cáp quý giá gì, vừa khéo tôi lại yêu thích Phật học, nên tặng cho cô Lâm một chuỗi tràng hạt vậy!"

Trần Vô Cực lấy ra một chuỗi tràng hạt đặt lên bàn, ở trước mặt Lâm Hàn.

Chuỗi tràng hạt này có màu vàng sậm, nhẵn bóng nhưng trông có vẻ rất bình thường.

"Hừ, một chuỗi tràng hạt nát mà cũng mang đến làm quà tặng! Không sợ bị người ta cười vào mặt sao!", Trần Diễm Diễm khinh khỉnh.

"Đúng vậy, chắc là loại chuỗi đồ chơi bán đầy chợ chứ gì", vẻ mặt Dương Cảnh Đào cũng tràn đầy xem thường.

Trần Vô Cực cũng không nổi giận mà chỉ cười nói:

"Chuỗi tràng hạt này được làm từ gỗ lim tơ vàng, có hơn ngàn năm lịch sử, từng được vua Songtsen Gampo dân tộc Tạng đeo trên tay, hơn nữa nó đã được khai quang bởi Đức Đạt Lai Lạt Ma của Phật giáo Tây Tạng, giá trị không thể dùng tiền mà cân đo đong đếm".

"Tràng hạt được làm bằng gỗ lim tơ vàng sao?"

Nghe đến đây, tất cả mọi người đều khó thở.

"Thời xưa, gỗ lim tơ vàng là loại gỗ mà vua chúa ngự dụng, nếu người dân thường dám dùng thì sẽ bị chém đầu!"

Chú hai của Lâm Hàn sợ hãi há hốc mồm, ông ta xuất thân từ nghề thợ mộc, nên khá hiểu biết về lĩnh vực này.

"Hơn nữa loại gỗ này không ngấm nước, kiến không thể đục, ngàn năm bất diệt, số lượng vô cùng ít ỏi, còn quý hơn cả vàng!"

"Hào phóng quá rồi, thế mà lại tặng tràng hạt gỗ lim tơ vàng!"

"Quan trọng hơn hết nó còn có hơn ngàn năm lịch sử, từng được vua Songtsen Gampo đeo!"

Mọi người lại nhìn chằm chằm tràng hạt xì xầm bàn tán, trong lòng vô cùng sợ hãi.

"Hừ, ai biết được tràng hạt này là thật hay giả!"

Dương Duyệt liếc mắt: "Ra vỉa hè mua đại một chuỗi tràng hạt, về nói là làm từ gỗ lim tơ vàng, mọi người ở đây lại chẳng kiên định gì cả, có quỷ mới biết là thật hay giả!"

Trần Vô Cực lắc đầu, ông ta hằng ngày niệm kinh Phật, tu tâm dưỡng tính, rất ít tranh cãi với người khác, ông ta cầm tràng hạt nói với Dương Lệ:

"Chuỗi tràng hạt này là tặng cho cô Lâm".

Nghe thế, trong mắt Dương Duyệt nhất thời lại nổi lên ganh tỵ.

Dương Lệ bị dọa sợ vội vã xua tay:

"Không được, không được đâu, quà của ông Trần quý quá, tôi không dám nhận đâu! Hơn nữa, chuyện lần trước ở nhà hàng Nippon, nếu không nhờ có ông giúp đỡ, tôi và chồng tôi đã gặp phiền phức rồi, tôi còn chưa cảm ơn ông đàng hoàng nữa là!"

"Tiểu Lệ, đây là tấm lòng của Trần Vô Cực, em nhận nó đi!", Lâm Hàn cười nói.

"Vâng... Vâng ạ!"

Nghe thế, Dương Lệ ngoan ngoãn nhận lấy tràng hạt.

"Tìm chỗ ngồi dùng bữa đi", Lâm Hàn nhàn nhạt nói.

"Được, cậu Lâm!"

Trần Vô Cực gật đầu.

Lúc này, Vương Vi Dân nhìn Lâm Hàn với một ánh mắt thâm sâu, trong lòng vừa ca ngợi không ngớt lại vừa khiếp đảm.

Không hổ là cậu Lâm, chỉ đãi một bữa tiệc tân gia, vốn tưởng rằng trong những người đến tham dự, chức giám đốc Sở Y tế của ông ta là lớn nhất rồi, không ngờ theo sau còn có một Phùng Thạch.

Tương lai không xa, Phùng Thạch chắc chắn sẽ thay thế chỗ ngồi tít trên cao của Lưu Hạo, trở thành ông trùm bất động sản, địa vị cao quý.

Lại không ngờ, còn có một Trần Vô Cực đến nữa.

Tiếng tăm Trần Vô Cực nắm quyền ở thành phố Đông Hải nhiều năm, đương nhiên Vương Vi Dân đã từng nghe.

Ông ta chính là ông trùm xã hội đen thành phố Đông Hải, tuy đã lui về ở ẩn, nhưng quán bar, hộp đêm, sòng bạc... Các khu vui chơi giải trí đều có quan hệ dây mơ rễ má với Trần Vô Cực.

Người này có thể sánh ngang với Hoàng Báo một ông trùm xã hội đen khác của thành phố Đông Hải, tên tuổi ngang nhau.

Lâm Hàn đãi tân gia, Trần Vô Cực đến tặng quà, đủ cho thấy địa vị Lâm Hàn cao quý đến đâu.

Ngay cả Trần Vô Cực còn phải kính cẩn cư xử!

Ánh mắt Phùng Thạch nhìn Lâm Hàn có chút kinh ngạc pha lẫn mừng rỡ.

Lâm Hàn từng nói với ông ta, sẽ cho ông ta đi theo Lâm Hàn làm ăn.

Giờ phút này, Trần Vô Cực đến biếu quà, cho thấy thực lực và bối cảnh của Lâm Hàn chỉ là phần nổi của tảng băng.

Nhưng chỉ với phần nổi của tảng băng này, Phùng Thạch đã nhận ra, đi theo lão đại này là quyết định đúng đắn!

"Anh Hàn, lại có khách đến!"

Lúc này, Ngô Xuyên bên ngoài gọi vào.

"Lại có người đến à?"

"Lần này là ai đây?"

Mọi người nheo mắt lại.

Đầu tiên là Vương Vi Dân và ông lớn Phùng Thạch đến, lại còn có một Trần Vô Cực vô cùng thần bí, dọa Phùng Thạch sợ hú vía.

Thế thì người đến kế tiếp sẽ là ai đây?

"Anh Hàn, khách đến lái Rolls Royce! Biển số xe là A99999!", Ngô Xuyên hô to.

"Biển số A99999?"

Hai mắt Chu Nhã Thiến sáng bừng, kích động đứng bật dậy, tim đập rộn ràng.
Chương 104: Anh ấy là bạn trai của tôi

Biển số xe A99999 này, Chu Nhã Thiến đã thuộc lòng từ lâu.

Đó là biển số xe của chàng bạch mã hoàng tử lái Rolls-Royce của cô ta.

“Anh trai chạy Rolls-Royce đến rồi!”

Tim Chu Nhã Thiến đập loạn lên, gò má ửng hồng, trực tiếp đứng dậy bước nhanh ra ngoài:

“Tôi phải ra gặp bạch mã hoàng tử của tôi! Nam thần của tôi!”

Đa số mọi người đều biết anh trai chạy Rolls-Royce nổi tiếng trên mạng.

Đặc biệt là Triệu Tứ Hải, trên mặt anh ta không che giấu được sự vui mừng:

“Anh trai chạy Rolls-Royce! Anh ấy là thần tượng của anh, không ngờ anh ấy vậy mà lại đến đây! Anh phải ra gặp anh ấy!”

Triệu Tứ Hải chạy ra bên ngoài.

“Tứ Hải, đợi em, em cũng đi xem thử!”

Dương Duyệt đứng dậy đi theo.

Bài hát "Marriage d'Amour" của anh trai chạy Rolls-Royce làm cho Dương Duyệt có cảm giác như được trở lại lúc mới yêu, cô ta cũng là fan của anh trai chạy Rolls-Royce.

“Mẹ cũng đi xem!”

Trần Diễm Diễm không nhịn được, chạy ra cửa, bà ta đương nhiên cũng là fan của anh trai chạy Rolls-Royce.

Bốn người đứng ở cửa hưng phấn chờ đợi, nhìn thấy chiếc xe Rolls-Royce màu đen đang dừng bên ngoài biệt thự, biển số xe chính là A99999, liền kích động nhảy cẫng lên:

“Thực sự là anh trai chạy Rolls-Royce!”

“Tôi sắp được nhìn thấy nam thần của mình rồi!”

“Thần tượng của tôi! Mục tiêu phấn đấu của tôi”

“Tứ Hải, anh có mang theo bút không? Đợi lát nữa tìm anh trai chạy Rolls-Royce xin chữ kí!”

“Ôi! Anh quên mất việc này!”

Sắc mặt Triệu Tứ Hải biến đổi, nói: “Không có bút, làm sao ký tên đây!”

“Vậy phải làm thế nào bây giờ! Em rất muốn có chữ kí của anh trai chạy Rolls-Royce!”

Dương Duyệt sốt ruột đến suýt khóc.

Triệu Tứ Hải nghiến răng, quay trở về phòng, lấy ra một cái bát và một đôi đũa.

“Chữ kí của thần tượng, anh nhất định sẽ lấy được! Cho dù phải trả bất cứ giá nào!”

Triệu Tứ Hải tỏ ra kiên quyết, đặt ngón trỏ vào miệng, cắn mạnh một cái.

Tách, tách!

Máu tươi ào ạt chảy xuống, chảy vào trong bát.

“Đã không có bút, vậy thì dùng máu thay mực vậy!”

Trán Triệu Tứ Hải đẫm mồ hôi, nhịn đau nói: “Đợi lát nữa bảo anh trai chạy Rolls-Royce dùng đũa nhúng vào máu, kí tên cho chúng ta!”

“Được! Làm như vậy đi! Ý kiến này hay quá!”

Dương Duyệt kích động vỗ tay

Chu Nhã Thiến và Trần Diễm Diễm đã lấy điện thoại ra, bắt đầu quay phim.

“Bạch mã hoàng tử của tôi!”

Nhìn thấy xe dừng hẳn, tim của Chu Nhã Thiến đập loạn xạ.

Nhưng một giây sau đó, cả bốn người bọn họ đều sững sờ.

Cửa xe mở, từ trong bước ra không phải là anh trai chạy Rolls-Royce mà là một cô gái.

Cô gái này, dáng người rất cao, khoảnh chừng 1.70m, mặc một chiếc quần jean ngắn, đôi chân dài trắng nõn nà phơi bày ra bên ngoài. Bên trên mặc một chiếc croptop, lộ ra chiếc rốn gợi cảm, khuôn ngực nở nang, mang đầy hơi thở của thiếu nữ thanh xuân.

“Bạch mã hoàng tử của tôi đâu?”

“Anh trai chạy Rolls-Royce đâu?”

“Sao lại xuất hiện một cô gái thế này?”

“Anh trai chạy Rolls-Royce chưa đến hả?”

4 người đều nhìn đến phát ngốc.

Mà người đến, chính là con gái của Thẩm Hoài Xuân, Thẩm Na Na, trên tay cô ta còn cầm một hộp quà, là đến để tặng quà.

“Người đẹp, mời vào trong!”

Mắt Ngô Xuyên lập tức sáng lên, dẫn Thẩm Na Na vào phòng ăn.

Thẩm Na Na từ đầu đến cuối, đều không thèm nhìn bốn người họ lấy một cái.

“Bạch mã hoàng tử của tôi không đến sao?”

Chu Nhã Thiến không cam tâm, chạy về phía chiếc Rolls-Royce, thò đầu vào cửa sổ xem thử, nhưng phát hiện ra bên trong xe chẳng có ai.

“Xem ra thật sự không đến”.

Chu Nhã Thiến đau lòng đến mức suýt khóc, hốc mắt phiếm hồng.

“Cô gái đó, hình như trong đoạn phim đầu tiên của anh trai chạy Rolls-Royce, có xuất hiện cùng với anh ấy!”, Dương Duyệt nhìn chằm chằm bóng lưng của Thẩm Na Na, mở miệng.

“Chính là cô ta!”

Triệu Tứ Hải vừa nhìn đã nhận ra, anh ta cố nhịn đau, đè chặt miệng vết thương trên đầu ngón tay.

Anh trai chạy Rolls-Royce không đến thì tất nhiên cũng không thể nào có được chữ kí.

Thẩm Na Na bước vào phòng, ánh mắt của mọi người xung quanh đều sáng lên.

“Cô gái này xinh đẹp quá!”

“Đúng vậy, nhìn khí chất, điệu bộ đi đứng của cô ta, liền biết gia thế không tầm thường, được dạy dỗ rất tốt”.

“Xin chào cô Thẩm!”, Lâm Hàn cất tiếng chào hỏi.

“Xin chào cậu Lâm, hihi, nhà họ Lâm mừng tân gia, bố tôi bảo tôi chuẩn bị một câu đối đem đến tặng anh”.

Thẩm Na Na cao giọng nói, nói xong, còn tinh nghịch chớp chớp đôi mắt to tròn với Lâm Hàn.

Lâm Hàn cũng chẳng biết phải làm thế nào, cô bé này, là chủ động dâng đến trước mặt anh, có điều lại bị anh từ chối.

Thẩm Na Na mở hộp quà, lấy câu đối ra, câu đối này, toàn bộ đều là màu vàng, chữ bên trên như rồng bay phượng múa, vô cùng xuất sắc.

“Vế trên, Đông lai tử khí tây lai phúc”.

“Vế dưới, Nam tấn tường quang bắc tấn tài”.

“Hoàng Phi, ngôi sao may mắn”.

Thẩm Na Na cười hi hi đọc qua một lượt.

“Chỉ có một câu đối, có gì phải đắc ý cơ chứ”, Dương Cảnh Đào liếc mắt khinh thường, tặng câu đối, chẳng thà tặng ít tiền còn có ích hơn.

Vương Vi Dân người ta tặng phỉ thúy, Phùng Thạch tặng trâu vàng, Trần Vô Cực tặng tràng hạt bằng gỗ lim tơ vàng, cái câu đối rách nát này, đáng giá bao nhiêu chứ

“Hihi, chữ trên câu đối này, là chính tay nhà thư pháp nổi tiếng tiên sinh Hoa Đông Tề Bạch Hạo viết, bố tôi còn mạ lên đó một lớp vàng”, Thẩm Na Na cười hi hi, không chút tức giận.

“Thư pháp của lão tiên sinh Tề Bạch Hạo!”

Vương Vi Dân hai mắt sáng lên, nét mặt vô cùng ngưỡng mộ.

Lão tiên sinh Tề Bạch Hạo đã sắp ngoài trăm tuổi, cả đời đắm chìm trong thư pháp, Thư pháp của ông ấy, được vô số người săn đón, có thể nói một chữ đáng giá ngàn vàng hoặc nói là vô giá.

Cô gái này, vậy mà lại lấy được bút tích của Tề Bạch Hạo lão tiên sinh, lai lịch cũng thật không đơn giản!

“Đợi đã! Cậu Lâm vừa gọi cô ta là cô Thẩm...”

Ánh mắt Vương Vi Dân chợt dao động, sắc mặt cũng có phần thay đổi: “Không lẽ cô ta chính là con gái của Đồn Hoa Đông - Thẩm Hoài Xuân!”

Trong lòng ông ta nổi lên một trận sóng to gió lớn, sau đó lại suy nghĩ như thường, cậu Lâm tân gia, Thẩm Hoài Xuân bảo con gái đến tặng quà, chẳng phải việc nên làm sao?

Lúc này, bốn người Chu Nhã Thiến từ bên ngoài bước vào.

“Cho hỏi...Anh trai chạy Rolls-Royce không đến hả?”

Chu Nhã Thiến cắn đôi môi mỏng, do dự một lát, mới nhìn Thẩm Na Na hỏi.

“Anh trai chạy Rolls-Royce?”

Mọi người ngẩn ra, sau đó mới phản ứng lại, đúng rồi, quan hệ của cô gái này với anh trai chạy Rolls-Royce thật không đơn giản mà!
Chương 105: Bàn cờ

"Vâng, cậu Lâm!"

Thẩm Na Na thè lưỡi.

Ánh mắt mọi người đều chăm chú nhìn Thẩm Na Na.

Thẩm Na Na là bạn gái của anh trai chạy Rolls-Royce, nhưng anh ta lại không có quan hệ gì với Lâm Hàn và Dương Lệ mà, cớ sao anh ta phải tặng quà?

Anh trai chạy Rolls-Royce hoàn toàn không cần lấy lòng hai người này!

Trong lúc mọi người đang cảm thấy khó hiểu thì Ngô Xuyên bước vào:

"Anh Hàn, lại có người đến đưa quà nè!"

"Lại có người đến!"

Tất cả mọi người cùng tò mò, trước mắt thì những người đến tặng quà đều có địa vị thân phận không tầm thường.

Có người làm trong nhà nước, ông trùm bất động sản, xã hội đen, nhân vật nổi tiếng trên mạng. Bọn họ đều là những người đứng ở đỉnh trong lĩnh vực của mình.

Thế thì, lần này người đến sẽ là ai?

Dương Cảnh Đào, Trần Diễm Diễm, Vương Vi Dân, Trần Đại Lâm, Trần Tùng, Phùng Thạch đều lộ ra vẻ mặt tò mò.

"Ha ha ha, nhà họ Lâm chuyển nhà mới, ông già tôi đây tới chậm mất rồi!"

Một tiếng cười to truyền tới.

Chỉ thấy một ông lão bước vào.

Ông lão mặc áo dài trắng, quần trắng, giày trắng, nhìn như một cụ ông bình thường.

"Cổ Hà của Hoa Đông!"

Nhưng khi nhìn thấy ông lão đó, con ngươi của Vương Vi Dân lập tức co rút, da đầu tê dại.

Ông ta không ngồi nổi nữa, đứng bật dậy khom người cung kính nói:

"Ông Cổ!"

"Cổ... Cổ Hà!"

Dương Cảnh Đào thay đổi sắc mặt, giật bắn mình, suýt nữa thì ngồi bệt xuống đất.

Người tới đúng là Cổ Hà.

"Bác, Cổ Hà là ai?", Trần Tùng tò mò hỏi.

Dương Cảnh Đào căng thẳng, hoảng loạn, tim đập thình thịch. Ông ta hít mạnh một hơi, nén nỗi kinh ngạc xuống, rồi mới mở miệng:

"Cổ Hà, ông ta là ông trùm của toàn bộ ngành công nghiệp Hoa Đông. Mười năm trước, là người lọt top 10 bảng xếp hạng 100 người giàu có Hurun của Hoa Hạ!"

"Top 10 bảng xếp hạng 100 người giàu có Hurun!"

Nghe vậy, mọi người ở đây đều dại ra nhìn chằm chằm vào Cổ Hà.

Top 10 bảng xếp hạng 100 người giàu có Hurun, điều này có nghĩa là gì?

Có nghĩa là ông lão mặc áo dài trắng trước mặt, tại mười năm trước, ngoài những ông trùm bí ẩn trong bảng xếp hạng người giàu có ra thì Cổ Hà cũng thuộc hàng ngũ sở hữu khối tài sản kếch xù đứng thứ 10 ở Hoa Hạ?

Đó là người đứng ở đỉnh của cả cái Hoa Hạ này!

Gì mà Phùng Thạch, Vương Vi Dân, anh trai chạy Rolls-Royce nổi tiếng trên mạng thì cũng chẳng là cái đinh gì trước mặt ông lão này!

Tầm ảnh hưởng của họ chỉ ở trong một cái thành phố Đông Hải nho nhỏ mà thôi!

Còn Cổ Hà, sức ảnh hưởng của ông ta là trên cả đất nước Hoa Hạ!

"Không thể nào, Cổ Hà kia có địa vị lớn như vậy luôn hả?", ông cậu Trần Đại Lâm lắc đầu, khó có thể tin nói: "Dương Cảnh Đào, có phải anh nhận nhầm người rồi không?"

"Sao anh nhận nhầm được chứ!"

Dương Cảnh Đào trừng mắt liếc Trần Đại Lâm một cái: "Ông chủ nhà máy anh làm hồi còn trẻ chính là Cổ Hà! Sao anh nhận nhầm ông chủ của mình được!"

Hít!

Hít!

Hít!

Mọi người trợn mắt há hốc mồm liên tục hít ngược một hơi.

Nhân vật đứng ở đỉnh của Hoa Hạ... Cũng phải tới đưa quà á?

Sao có thể thế được!

Với thân phận, địa vị, của cải, thực lực của Cổ Hà thì hoàn toàn không cần lấy lòng Lâm Hàn và Dương Lệ!

"Ông Cổ đến! Mời ông ngồi!"

Vương Vi Dân cầm một cái ghế tới đặt sau lưng Cổ Hà:

"Ông Cổ đã đóng góp rất nhiều vào sự phát triển kinh tế của thành phố Đông Hải chúng tôi. Tôi đến núi Vân Mộng mà không đến thăm ông Cổ ngay, mong ông đừng trách nhé!"

"Ôi dào, không sao không sao!"

Cổ Hà không thèm để ý xua tay, nhưng không có ngồi xuống mà nhìn về phía Lâm Hàn:

"Biết cậu Lâm chơi cờ rất giỏi, tôi cũng không biết cái gì tốt mà đưa nên tặng một cái bàn cờ cho cậu Lâm vậy!"

Cổ Hà lấy một cái bàn cờ ra đưa tới trước mặt Lâm Hàn.

Đây chỉ là một bàn cờ bình thường, nhìn chẳng có gì đặc biệt, là loại mà dùng mười tệ đã có thể mua được trên chợ.

Lâm Hàn gật đầu, nhận lấy nó.

Đến trình độ này của anh rồi thì quà có quý, có giá trị hay không đã chẳng còn quan trọng nữa, cái đáng quý là tấm lòng. Có câu quà không quan trọng, quý ở tấm lòng.

Hiển nhiên, Cổ Hà cũng hiểu được điều đó.

Ông ta đi chợ mua một cái bàn cờ tặng cho Lâm Hàn, trái lại có vẻ chân thành, không giả tạo, cố ý lấy lòng.

"Ngồi xuống ăn bữa cơm đi".

Lâm Hàn nhàn nhạt nói.

Cổ Hà gật đầu, lúc này mới ngồi xuống.

Chi tiết ấy khiến Vương Vi Dân nhìn mà hoảng sợ, hai chân run run.

Ông Cổ còn phải chờ Lâm Hàn mở miệng bảo ngồi mới dám ngồi xuống?

Cái này...

Vương Vi Dân cảm giác thế giới quan của mình sụp đổ.

Ông ta liếc nhìn Lâm Hàn ngồi ở đầu bàn, cậu Lâm không hổ là cậu Lâm!

Thấy Cổ Hà ngồi vào bàn, Dương Cảnh Đào lo lắng không yên, ông ta chưa từng ngồi ăn chung một bàn với Cổ Hà bao giờ.

Hơn mười năm trước, Dương Cảnh Đào chỉ là một công nhân bình thường trong công ty của Cổ Hà.

Mà hồi đó, Cổ Hà có hơn một trăm ngàn công nhân. Dương Cảnh Đào chỉ là một con kiến, cả tư cách gặp cũng không có chứ đừng nói.

Bây giờ, ông ta lại ngồi ăn chung mâm cơm với ông chủ của mình?

Tay cầm đũa của Dương Cảnh Đào run bần bật.

Mọi người nhìn Cổ Hà, rồi lại nhìn Lâm Hàn. Tên vô dụng Lâm Hàn kia rốt cuộc có lai lịch thế nào mà lại có thể khiến Cổ Hà tặng bàn cờ cho anh?

Không phải là nhìn mặt mũi của Dương Lệ nữa chứ!

...

Bữa cơm này, Dương Cảnh Đào, Trần Diễm Diễm và đám họ hàng đều ăn mà chẳng biết mùi vị gì, trong lòng hụt hẫng.

Đầu tiên là tới và nghi ngờ biệt thự này là do Lâm Hàn thuê.

Sau đó, Vương Vi Dân, Phùng Thạch tới tặng quà khiến bọn họ chợt hiểu ra.

Biệt thự này không phải thuê, rất có thể là do quỹ đầu tư Nhân Phàm đưa cho Dương Lệ, Lâm Hàm chỉ là mượn của cô để chơi trội thôi!

Nhưng mà tiếp đó, Trần Vô Cực đến.

Bọn họ không biết người này, nhưng phát hiện Phùng Thạch vừa thấy Trần Vô Cực đã sợ tới mức xụi lơ. Hiển nhiên, ông ta không đơn giản, ngay cả Phùng Thạch cũng sợ hãi nhún nhường.

Điều này khiến suy nghĩ của bọn họ dao động, biệt thự kia có thật sự là do ban lãnh đạo quỹ đầu tư Nhân Phàm cấp cho Dương Lệ không?

Sau Trần Vô Cực lại tới thêm một Thẩm Na Na.

Mọi người đương nhiên không biết cô ta là ai, nhưng một cô gái trông rất có gia giáo lại chạy chiếc Rolls-Royce, hóa ra là bạn gái của anh trai chạy Rolls-Royce nổi tiếng trên mạng xã hội thành phố Đông Hải!

Anh trai chạy Rolls-Royce cũng muốn tặng quà cho nhà Lâm Hàn?

Cái này cũng bỏ đi nhưng nhân vật xuất hiện cuối cùng mới là khủng bố nhất!

Mười năm trước, lọt top 10 bảng xếp hạng 100 người giàu có Hurun - Cổ Hà của Hoa Đông!

Đây là nhân vật đứng ở đỉnh của Hoa Hạ đó!

Những người như họ, dù có chút của, nhưng so với Cổ Hà thì chỉ như người dân bình thường so với cán bộ nhà nước, thân phận và địa vị cách biệt một trời một vực!

Thế mà một nhân vật lớn như thế lại tới đây tặng quà cho Lâm Hàn?

Điều này hoàn toàn lật đổ thế giới quan của họ!

Lẽ nào tên vô dụng Lâm Hàn kia có lai lịch gì thần bí ư?

Giờ đây, người vui nhất chính là Phùng Thạch và Vương Vi Dân.

Phùng Thạch lại hiểu thêm được lai lịch và thực lực của Lâm Hàn. Từ Trần Vô Cực trong giới xã hội đen, Cổ Hà của Hoa Đông đều vội vàng tới tặng quà cho anh. Ông ta đi theo Lâm Hàn, tương lai nhất định sẽ xoay mình hóa rồng!

Có lẽ thành phố Đông Hải chỉ là khởi đầu, tương lai công ty khả năng sẽ mở rộng tới Giang Nam, thậm chí trên cả Hoa Đông!

"Phùng Thạch ông ta đúng là nhờ tổ tiên phù hộ mới gặp được quý nhân như cậu Lâm!", Phùng Thạch mặt mày hớn hở nghĩ.

Vương Vi Dân cũng vui hơn hớn, ông ta đã được chứng kiến lai lịch và thực lực đáng sợ của Lâm Hàn, nó khiến ông ta càng quyết tâm ôm chặt bắp đùi Lâm Hàn.

Năm năm sau, cái chức thường vụ thành ủy hay thậm chí là bí thư thành ủy cũng không phải không có khả năng thuộc về ông ta!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Chương 151-155
Rể sang đến nhà
  • Cố Tiểu Tam
Chương 1-5
Chàng rể bất đắc dĩ của nữ thần
Chàng Rể Đỉnh Cấp
  • KK Cố Hương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom