-
Chương 126-130
Chương 126: Truy xét đến cùng
"Tại sao tôi lại không dám?", Lâm Hàn hỏi ngược lại.
"Ông tự ý ăn cắp tài sản của người khác, giá trị tận 300 ngàn, số tiền lớn này đã tính là phạm pháp rồi, tại sao tôi không được báo cảnh sát bắt ông? Vả lại, nếu ông cứ khăng khăng nói rằng trâu vàng là Phùng Thạch tặng cho Tiểu Lệ, tôi sẽ gọi Phùng Thạch đến hỏi thử xem, trâu vàng kia rốt cuộc là tặng tôi hay là tặng Tiểu Lệ".
"Phản rồi! Lâm Hàn, thằng vô dụng nhà mày muốn làm phản rồi!"
Dương Cảnh Đào tức đến giậm chân: "Thằng trời đánh mày dám báo cảnh sát bắt bố vợ mày à!"
Vừa mắng ông ta vừa lấy điện thoại ra gọi.
"Alo, bố à, có chuyện gì không bố?"
Đầu dây bên kia là giọng của Triệu Tứ Hải.
"Con đang làm gì đấy?", Dương Cảnh Đào hỏi.
"Con đang đi làm ở công trường ạ", Triệu Tứ Hải đáp.
"Đi làm? Còn đi làm gì nữa, nhanh chóng đến đây!", Dương Cảnh Đào lên giọng: "Thằng vô dụng Lâm Hàn muốn tạo phản, bắt bố quỳ trước mặt một người giúp việc, còn muốn báo cảnh sát bắt bố!"
"Cái gì? Bắt bố quỳ, còn báo cảnh sát bắt bố?!", Triệu Tứ Hải vô cùng kinh ngạc.
"Đúng vậy, nhanh đến đây, có nghe thấy không!"
"Vâng, bố đừng nóng, con lập tức đến ngay!"
Sau khi cúp điện thoại, Dương Cảnh Đào lại gọi điện thoại cho Dương Lệ.
"Alo, Tiểu Lệ hả".
"Bố à, có chuyện gì sao?", Dương Lệ nghi hoặc hỏi.
"Nhanh về nhà ngay, thằng chồng vô dụng của con muốn tạo phản rồi, bắt bố quỳ còn muốn báo cảnh sát bắt bố nữa!"
"Ơ? Sao lại như thế?"
Giọng nói Dương Lệ cũng thay đổi: "Con lập tức về ngay!"
Sau khi cúp máy, Dương Cảnh Đào đắc ý nhìn Lâm Hàn.
"Lâm Hàn, thằng vô dụng mày lại dám báo cảnh sát bắt tao, đúng là cái thứ trời đánh thánh đâm! Chờ lát nữa đám Tứ Hải, Tiểu Lệ về đây, để tao xem xem mày làm được gì tao!"
"Dám bắt bố vợ mày quỳ, còn muốn báo cảnh sát bắt bố vợ mày, trên đời làm gì có thằng con rể mất dạy như vậy chứ!"
Lâm Hàn thờ ơ nói: "Bọn họ có đến đây cũng không thay đổi được kết cục ông phải quỳ xuống xin lỗi đâu".
Không đến một tiếng sau, Dương Lệ, Dương Duyệt và Triệu Tứ Hải đã đến biệt thự núi Vân Mộng.
"Lâm Hàn! Thằng vô dụng kia mau lăn ra đây!"
"Thằng nhãi, có phải cánh cứng cáp rồi thì ngay cả bố tôi cũng dám bắt nạt! Nhanh lăn ra đây cho bà!"
Còn chưa thấy bóng dáng đâu mà âm thanh ồn ào đã truyền tới.
Dương Duyệt hung hăng xông vào biệt thự, đảo mắt, tầm mắt nhanh chóng dừng lại trên người Lâm Hàn.
"Lâm Hàn, cậu ở rể nhà họ Dương tôi một năm, nhà tôi nuôi cậu ăn cho cậu ở, bây giờ cậu vừa ở biệt thự thì đã bắt đầu dở thói quên ơn phụ nghĩa rồi à? Cậu đúng là một con chó ăn cháo đá bát mà, ngay cả bố tôi cậu cũng dám bắt nạt!"
Dương Duyệt chỉ vào Lâm Hàn mắng to.
"Ông xã, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?", Dương Lệ cũng hỏi: "Bố em đã gây ra chuyện gì mà anh giận, anh đối xử với ông ấy như vậy?"
Dương Lệ hiểu rõ tính tình Lâm Hàn, nếu như không đụng đến giới hạn cuối cùng của anh, Lâm Hàn sẽ không chấp nhặt.
"Lâm Hàn, tốt nhất là cậu nên nói cho rõ chuyện ngày hôm nay đi".
Triệu Tứ Hải sầm mặt: "Sao cậu dám báo cảnh sát bắt bố chúng ta chứ, lại còn bắt ông ấy quỳ xuống, cậu đang làm tôi giận lắm đấy".
"Nếu cậu không cho tôi một lời giải thích đàng hoàng, tôi sẽ không khách sáo với cậu đâu".
Dương Khiết nghe thấy ồn ào cũng bước xuống lầu.
Cô ấy ngáp một cái dường như mới thức, xuống phòng khách nhìn thấy có nhiều người, hơi ngơ ra:
"Sao tụ tập đông thế?"
Lâm Hàn thấy đủ mặt, anh hờ hững kể lại toàn bộ từ đầu đến cuối sự việc đã xảy ra.
Sau khi nghe xong, Dương Lệ cau mày:
"Bố, bố làm vậy có hơi quá đáng rồi đấy. Dì Hà không có ăn cắp sừng trâu, bố lại vu oan cho dì Hà, thế cũng thôi đi, bố còn bắt dì Hà quỳ xuống trước mặt bố, làm dì Hà không còn một chút thể diện và tôn nghiêm nào hết!"
Dương Lệ cảm thấy có chút bất mãn với cách hành xử của Dương Cảnh Đào.
"Ông già, ông có biết tôn trọng người khác là gì không? Dì Hà là người giúp việc nhưng ông cũng không thể đối xử với dì ấy như thế được!", Dương Khiết cũng bất mãn mở miệng.
"Vu oan thì sao? Bắt bà ta quỳ thì sao?"
Dương Duyệt lạnh lùng nói: "Dù sao cũng chỉ là một người giúp việc, người làm mà thôi, bắt bà ta quỳ thì có sao đâu? Dù bố chúng ta có chút quá đáng, nhưng thằng vô dụng Lâm Hàn kia cũng không thể bắt bố chúng ta quỳ xuống xin lỗi chứ! Lại còn đe dọa là sẽ báo báo cảnh sát bắt bố chúng ta!"
Cô ta nhìn về phía Dương Lệ và Dương Khiết.
"Chị nói em nghe này Tiểu Lệ, hai đứa cũng là con gái của bố mà lúc này hai đứa lại đứng về phe thằng vô dụng Lâm Hàn sao?"
"Em không đứng về phe chồng em, em chỉ đứng về bên nào có lý thôi", Dương Lệ bình thản đáp.
"Em cũng vậy, ông già à, lần này ông đúng là quá đáng lắm luôn đó!", Dương Khiết lớn tiếng nói.
"Được rồi, đừng nói nữa".
Triệu Tứ Hải lên tiếng: "Lần này quả thật bố chúng ta hơi quá đáng, thế này đi, bố nói một tiếng xin lỗi dì Hà đi, bồi thường cho dì ấy 500 tệ, chuyện này xem như xong, được chứ? Tất nhiên 500 tệ này tôi sẽ ra".
Dương Cảnh Đào ngẫm nghĩ, gật đầu nói:
"Được rồi, bố xin lỗi, sau đó sẽ cho bà ta 500 tệ, chuyện hôm nay xem như xong".
"Còn chú em Lâm Hàn", Triệu Tứ Hải nhìn về phía Lâm Hàn.
"Lâm Hàn, cho dù bố chúng ta có làm ra chuyện gì quá đáng, cậu cũng không thể đối xử với bố chúng ta hỗn hào như thế được, lại còn nói ra những câu vô lễ đó! Bây giờ cậu cũng phải nói xin lỗi với bố vì cậu đã vô lễ với bố".
"Lâm Hàn, cậu thấy lời đề nghị của tôi thế nào?"
Ánh mắt tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Lâm Hàn.
Lâm Hàn hờ hững mở miệng: "Tôi đã nói rồi, Dương Cảnh Đào phải quỳ xuống xin lỗi dì Hà, thì chuyện ông ta ăn cắp sừng trâu vàng tôi sẽ không truy cứu nữa, chuyện ngày hôm này sẽ trôi vào quên lãng. Bằng không tôi chỉ đành báo cảnh sát".
Rầm!
Triệu Tứ Hải đập bàn chỉ vào Lâm Hàn:
"Lâm Hàn, cậu đừng có được đằng chân lân đằng đầu! Cậu bảo bố chúng ta quỳ xuống, cậu có còn là con người không? Đều là người một nhà, cậu tự hỏi lương tâm xem, cách làm này của cậu là đúng hay sai?"
"Người một nhà sao?"
Lâm Hàn cười khẩy, nhìn Triệu Tứ Hải với ánh mắt chế giễu:
"Triệu Tứ Hải à, anh còn dám nói ra câu này sao. Vậy anh tự hỏi lại lương tâm anh xem, nếu là người một nhà thì sao anh lại thông đồng với Lưu Hạo làm hại vợ tôi, làm thế là đúng hay sai hả?"
Ầm!
Lời này như sét đánh ngang tai, làm cả người Triệu Tứ Hải chưng hững.
Sắc mặt Dương Duyệt cũng tái đi, con ngươi co rút lại vô cùng hoảng hốt.
"Lâm Hàn, cậu có ý gì hả? Thông đồng với Lưu Hạo gì chứ, tôi không hiểu cậu đang nói gì cả!", Triệu Tứ Hải cố gắng kiểm soát biểu cảm.
Nhưng lúc này, trong lòng anh ta đã nổi lên phong ba bão táp.
Thằng vô dụng Lâm Hàn này sao lại biết chuyện anh ta với Lưu Hạo chứ?
Hơn nữa, chuyện này đã qua lâu rồi, lẽ nào Lâm Hàn đã biết từ sớm nhưng vẫn không nói ra?
Dương Lệ ngẩn ra, cô vốn không hề biết lại có cớ sự này.
"Nếu muốn người khác không biết, trừ khi mình đừng làm".
Lâm Hàn nhìn chằm chằm Triệu Tứ Hải, ánh mắt này làm Triệu Tứ Hải có cảm giác như cả người anh ta đang bị nhìn thấu, hết thảy bí mật đều đã bị phát giác.
"Cũng chính vì là người một nhà, anh là anh rể cả của tôi, tôi mới không truy cứu đến cùng chuyện xảy ra ở nhà hàng Nippon", giọng nói Lâm Hàn rét lạnh.
"Nếu truy cứu tới cùng, Triệu Tứ Hải anh, Dương Duyệt chị, hai vợ chồng các người có thể yên ổn đến bây giờ sao?"
Chương 127: Được, tôi quỳ!
Nghe đến đây, cả Triệu Tứ Hải và Dương Duyệt đều sững sờ.
"Lâm Hàn, thằng vô dụng cậu đừng có mà ngậm máu phun người! Chuyện nhà hàng Nippon là sao, tôi vốn chẳng hiểu cậu đang nói gì cả!", Triệu Tứ Hải lạnh giọng.
"Đúng đấy, Lâm Hàn, lúc này mà cậu lại bẻ lái qua chuyện khác, cậu có ý gì hả?"
Dương Duyệt đanh mặt nói: "Chuyện bây giờ chúng ta cần bàn là thái độ vô lễ của cậu với bố tôi! Cậu nói đi, chuyện này cậu tính xử lý thế nào đây!"
Ting, ting, ting!
Bỗng dưng, bên ngoài vang lên tiếng còi xe cảnh sát.
Nghe thấy âm thanh này, sắc mặt mọi người đều thay đổi, nhìn về phía Lâm Hàn.
"Lâm Hàn, cậu báo cảnh sát?", Dương Duyệt hỏi.
"Đúng vậy!", Lâm Hàn gật đầu.
"Lâm Hàn, cậu có còn là con người hay không, cậu thật sự dám báo cảnh sát bắt bố chúng ta!", Triệu Tứ Hải lớn tiếng nói.
"Ai là người báo cảnh sát?", lúc này, cảnh sát đi từ ngoài vào nhà.
Thấy cảnh sát đến, mọi người lập tức im bặt, không dám hó hé câu nào.
"Là tôi".
Lâm Hàn mở miệng, chỉ vào Dương Cảnh Đào nói: "Là người này, ông ta trộm sừng trâu vàng của tôi, trị giá 300 ngàn, trâu vàng ở đây".
Lâm Hàn đưa trâu vàng cho cảnh sát.
Cảnh sát nhận lấy trâu vàng quan sát rồi nghiêm túc nói:
"Trộm 300 ngàn được quy vào tội trộm cắp tài sản có giá trị cao, nếu như bị định tội, ít nhất cũng phải ngồi tù 8 năm. Nhưng, bây giờ vẫn còn trong diện tình nghi, chưa xác nhận được ông ta có phải là người trộm hay không, thế nên cần mọi người đi cùng tôi đến sở cảnh sát phối hợp điều tra ".
"Đến sở cảnh sát sao?"
Sắc mặt Dương Cảnh Đào tái mét, chuyện này một khi đã điều tra thì chắc chắn sẽ tra ra được, hơn nữa vừa rồi ông ta cũng đã thú nhận.
"Đồng chí cảnh sát, anh khoan hãy dẫn bố tôi về sở cảnh sát".
Ánh mắt Dương Duyệt chợt lóe, vội bước lên nói:
"Tuy rằng bố tôi là người đã cắt sừng trâu vàng, nhưng chuyện này là chuyện trong nhà chúng tôi, sao có thể nói là trộm cắp chứ?"
"Nó chính là con rể của bố tôi".
Dương Duyệt chỉ vào Lâm Hàn: "Bố vợ chỉ lén lấy chút đồ của con rể, làm sao có thể gọi là trộm chứ?"
"Đúng đấy, thưa đồng chí cảnh sát, chuyện này nói qua quýt chỉ là chuyện trong nhà, sao có thể định tội được chứ!", Triệu Tứ Hải cũng cười nói.
"Chuyện nhà sao?"
Cảnh sát sững sốt: "Dù là chuyện trong nhà, số vàng này cũng trị giá 300 ngàn rồi, số tiền lớn như vậy tốt nhất vẫn nên đến sở cảnh sát với tôi đi. Nếu đương sự muốn truy cứu, thì vẫn bị định tội. Mà đương nhiên, nếu đương sự không muốn truy cứu thì xem như bỏ qua".
"Đương sự sao? Lâm Hàn, cậu có tư cách làm đương sự chứ?"
Dương Duyệt cười nhạo nói: "Trâu vàng này là của Phùng Thạch tặng cho Tiểu Lệ, thuộc quyền sở hữu của Tiểu Lệ, liên quan gì tới cậu chứ?"
"Đúng vậy, chú em Lâm Hàn à, cậu chỉ là người đang xen vào chuyện của người khác mà thôi".
Triệu Tứ Hải liếc xéo: "Trâu vàng này có liên quan méo gì tới cậu đâu? Nếu muốn truy cứu cũng là Tiểu Lệ truy cứu, khi nào đến lượt cậu chứ?"
"Haha, nói có lý lắm!"
Dương Cảnh Đào ha hả cười to, hống hách nhìn Lâm Hàn nói:
"Lâm Hàn, trâu vàng này không phải của mày, dù tao có lấy toàn bộ con trâu vàng đi, cũng không liên quan gì đến mày cả! Tao chỉ mới cắt một cái sừng, mày thấy lại báo cảnh sát! Tao cắt sừng trâu thì liên quan cái chó gì nhà mày chứ?"
"Tiểu Lệ, bố của chúng ta cắt sừng trâu, em sẽ truy cứu sao?", Dương Duyệt nhìn về phía Dương Lệ.
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía cô.
Bọn họ đều cho rằng, đương nhiên Dương Lệ không thể nào truy cứu được.
Dương Cảnh Đào dù sao cũng là bố của Dương Lệ, làm gì có đứa con gái nào đẩy bố mình vào vòng lao lý chứ?
"Nếu trâu vàng này là của cô, cô hãy nói gì đi".
Cảnh sát nói với Dương Lệ: "Dù sao cũng là người một nhà, nếu cô không muốn truy cứu, thì chỉ xem như là chuyện tranh chấp trong gia đình thôi, chuyện nhỏ hóa không. Còn nếu cô muốn tiếp tục truy cứu, tôi sẽ dẫn ông ta về sở, lập hồ sơ điều tra".
Thấy ánh mắt mọi người đều đổ dồn về mình, Dương Lệ mím môi, sau cùng nhìn về phía Lâm Hàn:
"Tôi nghe theo chồng tôi".
Ầm!
Câu này vừa thốt ra, mọi người đều sững sờ, còn tưởng bản thân đã nghe lầm.
"Tiểu Lệ, có phải lương tâm mày bị chó tha rồi không! Lại đi nghe lời thằng vô dụng Lâm Hàn kia, chẳng lẽ mày muốn bỏ tù bố của chúng ta à?", Dương Duyệt lớn tiếng nói.
"Đúng vậy Tiểu Lệ, bố chúng ta nuôi nấng em thành người, lúc này là lúc em phải báo hiếu với bố, sao em có thể nói ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy?", Triệu Tứ Hải nói.
"Em như vậy thì có khác gì Lâm Hàn đâu?"
"Tiểu Lệ, mày..."
Dương Cảnh Đào không thốt nên lời, đau lòng, tuyệt vọng, căm phẫn... Đủ loại cảm xúc đan xen.
Đứa con gái chính tay ông ta nuôi nấng lại muốn bỏ tù ông ta?
"Đây không phải vấn đề hiếu đạo".
Dương Lệ lắc đầu: "Chuyện bố tôi đã làm quả thật cực kỳ quá đáng, vô cớ đánh dì Hà, vu khống dì ấy lại còn bắt dì ấy quỳ, ông ấy vốn là người sai trước".
"Nếu là nghe theo anh rồi, vậy anh nhanh chóng quyết định đi, rốt cuộc là tiếp tục truy cứu hay là bỏ qua, đừng làm mất thời gian của tôi nữa", cảnh sát nhìn sang Lâm Hàn, khó chịu nói.
Anh ta cảm thấy quan hệ những người trong nhà nhà thật phức tạp.
"Tôi đã nói rồi, Dương Cảnh Đào quỳ xuống xin lỗi dì Hà thì chuyện hôm nay xem như bỏ qua, không thì anh cứ dẫn ông ta về lập hồ sơ điều tra đi, có phán quyết gì hay phải ngồi tù mấy năm cũng không liên quan tới tôi", Lâm Hàn hờ hững nói.
"Tôi đã rõ!"
Cảnh sát lấy còng tay ra, nhìn Dương Cảnh Đào nói: "Lời vừa rồi ông cũng đã nghe, quỳ xuống xin lỗi hay để tôi dẫn về sở điều tra, ông tự quyết định đi!"
Trong lòng Triệu Tứ Hải và Dương Duyệt đều căng thẳng, trên trán còn ứa ra mồ hôi lạnh.
Cảnh sát cũng đã nói thế rồi, chuyện đã đến nước này, bọn họ cũng không còn cách nào nữa.
Bởi vì, khi đối mặt với luật pháp, bọn họ cũng đành bất lực.
Cả người Dương Cảnh Đào run rẩy, khuôn mặt đỏ bừng, biểu cảm vô cùng đau khổ.
Ông ta sợ nếu ông ta không quỳ xuống xin lỗi, chắc chắn ông ta sẽ bị dẫn về sở điều tra, nhất định sẽ bị bỏ tù, ngày tháng sau này phải sống trong vòng lao lý.
Nhưng nếu quỳ xuống, mặt mũi ông ta sẽ còn gì đây?
Quỳ trước mặt một người giúp việc, nếu chuyện này truyền đến tai đám họ hàng, nửa đời sau của Dương Cảnh Đào không phải bị cười thúi đầu sao?
Dương Cảnh Đào im lặng khoảng chừng một phút đồng hồ, sau cùng ông ta cũng thở dài nói:
"Được, tôi quỳ..."
Ầm!
Dưới sự chứng kiến của mọi người, hai chân Dương Cảnh Đào mềm nhũn, quỳ xuống trước mặt dì Hà.
Dì Hà bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, vội vã chạy đến định kéo Dương Cảnh Đào đứng lên.
"Ông Dương, ông không cần phải quỳ đâu, chỉ cần ông nhận sừng trâu là do ông lấy, oan ức của tôi cũng không còn là bao".
Tay dì Hà sắp chạm vào Dương Cảnh Đào, Lâm Hàn lại kéo dì ấy ra.
"Bố à, tôi không bảo ông quỳ không, còn phải nói xin lỗi, có quỳ thì cũng vô dụng, vừa rồi ông còn tát dì Hà một cái, ông phải nói xin lỗi dì ấy đi", giọng Lâm Hàn lạnh buốt.
"Lâm Hàn, mày đừng có được đằng chân lân đằng đầu!"
Dương Duyệt đau lòng nước mắt chảy thành hàng, gắt gao nắm cổ áo Lâm Hàn, nghẹn ngào hét vào mặt anh:
"Bố chúng ta đã không ngại sĩ diện quỳ xuống trước mặt người giúp việc rồi, mày còn bắt ông ấy xin lỗi! Mày... Mày tàn nhẫn vừa thôi! Mày còn nhân tính không hả? Bố chúng ta là bố vợ mày đó! Là người trong gia đình đó!"
"Tôi không hề tàn nhẫn, là ông ta làm tổn thương người khác trước”, Lâm Hàn vẫn không nhúc nhích, hai tay chắp sau lưng nhìn Dương Cảnh Đào, thờ ơ mở miệng.
Trong lòng Dương Cảnh Đào cay đắng, biểu tình không ngừng thay đổi.
Ông ta vừa tức giận, đau lòng, xấu hổ, nhục nhã lại còn vừa oán hận.
Im lặng hồi lâu, sau cùng ông ta cũng cắn răng run giọng nói:
"Tôi... Tôi... Tôi xin lỗi!"
Chương 128: Sản phẩm tài chính
Dương Cảnh Đào nhìn dì Hà, run giọng nói:
"Dì Hà... Xin lỗi, tôi xin lỗi chị".
Giờ phút này, tất cả mọi người có mặt ở đây đều im lặng, trong lòng không biết là cảm giác gì.
Dương Cảnh Đào quỳ xuống, xin lỗi.
Người có địa vị cao nhất trong căn nhà này quỳ xuống nhận sai, đây là chuyện mà bọn họ không thể tưởng tượng nổi.
"Nếu bố vợ tôi đã quỳ xuống nhận sai, vậy tôi sẽ bỏ qua chuyện ông ấy ăn cắp sừng trâu vàng, coi như chuyện ấy chưa từng xảy ra", Lâm Hàn chắp tay sau lưng, nhàn nhạt nói.
Sau đó, anh nhìn về phía cảnh sát, mỉm cười nói:
"Để đồng chí cảnh sát đi một chuyến tay không rồi, phiền anh quá".
"Không sao, đây là trách nhiệm của tôi", cảnh sát xua tay, rồi nhìn về phía Dương Cảnh Đào:
"Ăn cắp tài sản là hành động vi phạm pháp luật. Tuy là người một nhà, pháp luật sẽ cho rằng là mâu thuẫn trong gia đình, nhưng nếu chủ sở hữu tài sản truy cứu, vậy thì hành vi của ông vẫn phạm pháp, hy vọng ông nhớ kỹ điều này".
"Cảm ơn đồng chí cảnh sát đã dạy bảo, tôi nhớ rồi", Dương Cảnh Đào run giọng nói.
"Ừ, tôi đi đây".
Cảnh sát gật đầu, cất bước rời khỏi.
"Bố!"
"Bố, mau đứng lên!"
Triệu Tứ Hải và Dương Duyệt bước tới, đỡ Dương Cảnh Đào dậy.
"Bố, nếu không được thì đừng ở đây nữa, tới nhà bọn con đi, nhà con cũng là biệt thự mà!", trong mắt Dương Duyệt đong đầy nước mắt nói:
"Bọn họ đối xử với bố như vậy, bố ở đây chẳng phải là sẽ bị thằng vô dụng Lâm Hàn và Dương Lệ chọc tức sao?"
"Không, bố sẽ ở đây!"
Dương Cảnh Đào xua tay, run rẩy đứng lên, vẻ mặt vô cùng cương quyết nói:
"Hai đứa cũng biết, mong muốn lớn nhất của bố chính là sống trong biệt thự núi Vân Mộng. Bây giờ, bố vất vả lắm mới vào đây ở, đương nhiên sẽ không bao giờ rời đi".
Dương Duyệt và Triệu Tứ Hải nghe vậy thì sắc mặt bỗng thay đổi hẳn, cuối cùng chỉ đành bất lực lắc đầu.
Nếu Dương Cảnh Đào khăng khăng ở đây, bọn họ cũng chẳng có cách nào.
"Thôi, bố mệt rồi, lên lầu nghỉ ngơi đây", Dương Cảnh Đào đi lên lầu.
"Lâm Hàn, thằng vô dụng nhà cậu, hôm nay cậu bắt bố tôi quỳ xuống xin lỗi, sẽ là lần đầu và cũng là cuối! Nếu có lần sau, tôi sẽ không khách sáo với cậu đâu", Dương Duyệt lạnh lùng đe dọa Lâm Hàn.
Lâm Hàn chỉ cười chẳng nói gì, hoàn toàn không thèm để ý đến lời nói đó của Dương Duyệt.
Đợi Triệu Tứ Hải và Dương Duyệt rời đi, Lâm Hàn mới nói với Dương Lệ:
"Bà xã, em lên lầu hỏi thử xem tại sao bố lại trộm sừng trâu vàng. Tháng nào ông ấy cũng có lương hưu nên hoàn toàn chẳng thiếu tiền, không nhất thiết phải làm ra loại chuyện đó".
Ánh mắt Dương Lệ lóe sáng, lập tức nói:
"Để em lên hỏi thử".
Lâm Hàn gật đầu.
20 phút sau, Dương Lệ xuống lầu, có điều, sắc mặt lại hơi đen.
"Em hỏi được rồi, bố bị lừa tiền", Dương Lệ ngồi xuống bên cạnh Lâm Hàn.
"Lừa tiền?"
Ánh mắt Lâm Hàn lóe lên, điều đó không khác mấy với suy đoán của anh: "Kể anh nghe quá trình xem, bố bị lừa như thế nào".
"Vào tháng trước, bố đi dạo công viên thì thấy có nhân viên tiêu thụ đang giới thiệu một sản phẩm tài chính, nói rằng có lãi rất cao. Nếu mua nó, với một trăm ngàn tệ thì một năm sau, tiền lời sẽ không ngừng tăng. Đến lúc đó, có thể lãi tới một triệu tệ", Dương Lệ lắc đầu, thở dài:
“Mánh khóe ấy vừa nhìn đã biết là kẻ lừa đảo, nhưng bố lại tin. Bố nói có rất nhiều ông cụ đều mua sản phẩm đó, thậm chí là lấy hết lương hưu ra mua, mà còn thật sự được chia lời".
"Mấy ông cụ đó chắc đến tám phần là thuê đến rồi".
Lâm Hàn cũng rất bất lực, hiểu được ông bố vợ này đúng là tham lam, chẳng có chút lý trí nào khi đối mặt với tiền tài cả.
"Đúng là thuê đến".
Dương Lệ gật đầu: "Đối tượng bán sản phẩm của nhân viên tiêu thụ đó toàn là các ông bà già trong công viên kia. Trình độ tri thức của bọn họ đều không cao nên chẳng biết về mấy cái sản phẩm tài chính này, nhưng lại có chút tiền riêng. Vì thế, họ mới dễ dàng bị lừa".
"Bố mua hết bao nhiêu tiền?", Lâm Hàn hỏi.
"Năm trăm ngàn", mặt mày Dương Lệ nghiêm túc nói: "Đây là toàn bộ tiền tích góp của bố, mà hai ngày trước, bố gọi cho gã nhân viên thì phát hiện không gọi được, có lẽ đã ôm tiền bỏ trốn rồi".
Dương Lệ lại nói tiếp: "Bây giờ, trên người bố chẳng có đồng nào, sau này chắc chắn sẽ bị bệnh, phải mua thuốc. Ông ấy cảm thấy tìm con cái mượn tiền rất mất mặt nên mới cắt sừng trâu vàng cầm đi bán".
Lâm Hàn âm thầm buồn cười, Dương Cảnh Đào này đúng là một người rất sĩ diện.
Có điều, tính cách của ông ta lại vô cùng tham lam, lần này bị lừa chính bởi lý do đó, cuối cùng mất trắng.
"Chỉ hy vọng lần này sẽ giúp bố rút kinh nghiệm".
Dương Lệ thổn thức nói: "Ông ấy nhớ lâu thì sau chắc sẽ không mắc phải sai lầm đó. Năm trăm ngàn tệ kia bị lừa thì thôi, giờ mánh khóe lừa tiền nhiều như thế, mọi người cũng chẳng tìm được, báo cảnh sát cũng vô dụng".
"Ông xã, em về đi làm tiếp đây", Dương Lệ đứng lên.
"Mấy ngày nay, công việc có thuận lợi không?", Lâm Hàn thuận miệng hỏi.
"Cũng được, rất thuận lợi", Dương Lệ mỉm cười, nhắc tới công việc, tâm trạng cô có vẻ vô cùng tốt:
"Trước mắt, dự án cải tạo khu Bành Hộ đang diễn ra hết sức suôn sẻ, nhất là việc sắp xếp đền bù. Ngày hôm qua, em đến khu Bành Hộ khảo sát thì công việc diễn ra đâu vào đấy. Mà phải nói rằng, ban lãnh đạo của Nhân Phàm thật biết cách chọn người, để Ngô Xuyên phụ trách việc đó, dưới sự quản lý của anh ta, không có bất kỳ sự kiện đổ máu nào xảy ra cả".
"Vậy là tốt rồi".
Lâm Hàn gật đầu, yên tâm.
"Thôi, ông xã, em không nói nữa, đi làm đây!", Dương Lệ nói.
Lâm Hàn gật đầu, lại nói: "À đúng rồi bà xã, em đưa số điện thoại của gã nhân viên kia cho anh đi, anh gọi thử xem sao".
"Vâng, để em gửi cho anh. Nhưng mà, gọi cũng chẳng tác dụng gì, nãy em đã thử rồi, số đó không tồn tại", Dương Lệ gửi số cho Lâm hàn rồi đi làm.
Lâm Hàn tiễn Dương Lệ ra ngoài biệt thự, chờ xe đi khỏi, mới quay trở lại. Anh nhìn số điện thoại của gã nhân viên, ánh mắt hơi hơi dao động.
Dương Cảnh Đào là bố vợ của Lâm Hàn, tính cách kiêu căng ngạo mạn, tham lam, sĩ diện, hư vinh...
Tóm lại, trên người bố vợ có rất nhiều khuyết điểm, Lâm Hàn chẳng có tý thiện cảm nào với ông ta.
Thế nhưng, bố vợ suy cho cùng cũng là bố vợ, ông ta bị lừa năm trăm ngàn tệ, sao Lâm Hàn có thể mặc kệ được.
Lâm Hàn nhấn gọi số điện thoại của gã nhân viên kia.
"Xin lỗi quý khách, số điện thoại này không tồn tại..."
Giọng nói tổng đài vang lên trong điện thoại.
Lâm Hàn cũng không bất ngờ, anh lại gọi cho Trần Vô Cực.
"Alo, cậu Lâm à", giọng Trần Vô Cực vang lên.
"Ông đang làm gì đó?", Lâm Hàn thuận miệng hỏi.
"Xem kinh Phật thôi, kinh này chứa đầy đạo lý. Tôi càng nhìn thì càng cảm thấy cõi đời này chỉ là một bể khổ. Vinh hoa phú quý, quyền lực, địa vị, chẳng qua là một giấc mộng ảo thôi. Mấy ngày nay, tôi đang có ý định nhường chỗ cho người khác", Trần Vô Cực cười khà khà nói.
Lâm Hàn bất lực lắc đầu: "Ông mới bao nhiêu mà đã nhường chỗ rồi? Ông lui thì vị trí đó ai ngồi?"
"Tôi vẫn chưa nghĩ ra, nhưng nếu cậu Lâm đề cử ai thì có thể nói với tôi", Trần Vô Cực nói.
Chương 129: Bá Tước Vi
"Được rồi, không bàn chuyện này, gác nó sang một bên đã. Giờ ông giúp tôi điều tra một số điện thoại, trước mắt thì không tồn tại, nhưng chắc có thể tra được người dùng trước đó chứ hả?", giọng Lâm Hàn nhàn nhạt nói.
"Chút chuyện nhỏ ấy đương nhiên là được rồi. Cậu Lâm đưa số cho tôi đi".
"Được", Lâm Hàn gửi số điện thoại cho Trần Vô Cực.
"Cậu Lâm, tôi nhận được rồi. Bây giờ, tôi sẽ sai người điều tra, có lẽ mất khoảng một tiếng, bởi vì phải liên lạc với bên chăm sóc khách hàng, nên sẽ khiến cậu đợi lâu", Trần Vô Cực nói.
"Không sao, điều tra ra được là tốt rồi", Lâm Hàn cười nói.
Sau khi cúp điện thoại, vì phải đợi nên anh hơi chán bèn lấy điện thoại ra xem live stream.
Lâm Hàn mở app ra, nhìn lướt qua, sau đó nhấn vào live stream quanh đây, phát hiện trong phạm chi 0.01 km lại có người đang live.
Chủ live tên là "Khiết của thuần khiết".
"Không ngờ khu biệt thự núi Vân Mộng này còn có streamer".
Lâm Hàn cười, nhấn mở, nhưng hình ảnh trên màn hình điện thoại lại khiến anh giật mình sửng sốt.
"Em vợ?"
Sắc mặt Lâm Hàn có chút không giữ nổi bình tĩnh.
Bởi vì trên điện thoại chính là em vợ Dương Khiết của anh đang live stream!
Nội dung Dương Khiết live rất đơn giản, chính là hát.
Cô ấy mặc cái áo ngủ màu trắng, bọc kín mít chẳng để lộ tý gì, đeo tai nghe, nghiêm túc hát.
Lâm Hàn hơi yên tâm, nếu em vợ mà live cái gì quá lố, anh sẽ lập tức lên lầu, lôi cô ấy ra dạy cho một bài học.
Nhưng dù Dương Khiết ăn mặc kín đáo như thế nào thì khuôn mặt xinh đẹp, cộng với khí chất nhiệt tình, phóng khoáng do từng ở nước ngoài vẫn khiến người ta chú ý. Vì thế, đã hấp dẫn rất nhiều người xem, liên tục có bình luận hiện lên, nhìn hoa cả mắt.
Lâm Hàn nhìn sơ, có khoảng hơn hai mươi ngàn người xem.
"Chu choa, người đẹp live stream kìa!"
"Hát hay ghê!"
"Hay số dách luôn!"
"Hát hay quá đi!”
"Hát thêm bài nữa đi, tôi sẽ tặng quà cho!"
"Đúng thế, hát đi hát đi!"
Bên dưới bình luận không ngừng lóe lên một đám pháo bông, bình máu, cá mập, đủ loại món quà.
Dương Khiết hát xong một bài, thấy nhiều quà tặng như vậy thì vô cùng vui, cô ấy cười hì hì nói:
"Cảm ơn những món quà của mọi người! Nếu ai thấy tôi hát hay có thể lên góc trên like nha!"
"Like chứ gì, chuyện nhỏ!"
"Mọi người mau like đi!"
"Người đẹp xinh như vậy, tuy mới live được mấy ngày nên vẫn chỉ là một streamer nhỏ, nhưng tôi tin rằng, tương lai cô ấy nhất định có thể trở thành streamer nổi nhất app Sa Ngư!"
"Đúng vậy, vừa hát hay còn đẹp, khí chất cũng đặc biệt nữa!"
"Chảy nước miếng!"
...
Lâm Hàn nhìn thoáng qua thì lượng like của Dương Khiết dùng mắt thường có thể thấy được đang tăng lên, mới một lát đã hơn mười ngàn.
"Mình cũng tặng chút quà ủng hộ em vợ mới được".
Lâm Hàn muốn tặng quà, lại phát hiện ra mình chưa đăng kí tài khoản.
Anh chọn trang đăng kí, xoắn xuýt không biết đặt tên gì, dứt khoát đặt "Anh trai chạy Rolls-Royce".
Sau khi đăng kí xong, Lâm Hàn nhận được vài món quà miễn phí, là cá mập. Anh nhấn tặng, mười con cá mập lập tức được tặng đi.
"Cảm ơn mười cây pháo bông của Thanh Phong!"
"Cảm ơn một ngàn con cá mập của anh trai Tam Ngũ Bình".
"Cảm ơn bình máu lớn của Mỗi ngày hướng về phía trước!"
Dương Khiết nhìn màn hình, lần lượt cảm ơn.
"Cảm ơn mười con cá mập của Anh trai chạy Rolls-Royce".
Câu cảm ơn này của Dương Khiết vừa nói ra, phòng live stream lập tức bùng nổ.
"Anh trai chạy Rolls-Royce? Thật hay giả vậy?"
"Á đù, anh trai chạy Rolls-Royce - thần tượng của tôi đang ở đây à?"
"Mấy người là đồ ngu hả? Anh ấy lái Rolls-Royce đó, tặng quà cho streamer mà chỉ tặng mười con cá mập thôi hả?"
"Mười con cá mập kia còn không đáng một tệ nữa!"
"Vậy người này là ai?"
"Cái này mà còn cần phải hỏi hả? Một tên nghèo đú trend chứ ai! Đang tưởng tượng mình là anh trai chạy Rolls-Royce ấy mà!"
"Nhất định là một tên nghèo rồi, không thì sẽ chẳng gọi là thế!"
"Cái tên gọi là Anh trai chạy Rolls-Royce kia lăn ra đây, mày không xứng tên là như vậy!"
"Đúng thế, đưa số tài khoản cho tao, tao cho mày tiền, để mày đổi tên!"
"Mời anh đừng đặt tên đó, không được sỉ nhục thần tượng của tôi!"
"Mau cút ra đây!"
Người xem live đều lập tức chỉa mũi súng lên người Lâm Hàn.
Lâm Hàn xoa xoa mũi, không ngờ trong chớp mắt mà mình đã biến thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
"Hoan nghênh Bá Tước Vi tiến vào phòng live!"
Bỗng nhiên, trên màn hình có một dòng chữ màu đỏ xuất hiện, đây là đãi ngộ chỉ khi tặng rất nhiều quà trên app mới có.
Khi vào sẽ được thông báo khắp phòng!
"Đù, đại gia Bá Tước Vi của app live stream Sa Ngư vào kìa!"
Phòng live lại nổ tung chảo.
"Bá Tước Vi là đại gia đấy, nghe nói tháng trước, anh ta đã tặng món quà trị giá 2 triệu tệ cho một streamer đó!"
"Streamer nào nhìn thấy anh ta mà không quỳ cầu ôm đùi chứ?"
"Không ngờ Bá Tước Vi lại tiến vào phòng live của một streamer nhỏ, đúng là kỳ lạ".
Lúc này, Bá Tước Vi bình luận:
"Chỉ là lỡ tay nhấn vào thôi, nhưng streamer này có vẻ ngoài xinh thật đấy!"
Bình luận này vẫn là hàng chữ đỏ in đậm, rất bắt mắt.
"Bá Tước Vi nhìn trúng streamer rồi à?"
"Streamer thật là có phúc, được anh ta nhìn trúng".
"Bá Tước Vi chỉ cần tặng chút quà là cô ấy có thể nhảy vọt thành streamer nổi tiếng rồi".
"Bé streamer, bao nhiêu tiền một đêm thế? Có thể bao cả đêm không?", Bá Tước Vi lại bình luận.
"Chậc chậc chậc, không hổ là đại gia, vừa tới đã vào ngay vấn đề rồi!"
"Giờ streamer nào live mà không phải để cua đại gia?"
"Nếu có thể ôm được đùi của Bá Tước Vi thì cô ấy chắc chắn sẽ hóa phượng hoàng!"
...
Thấy bình luận của Bá Tước Vi, Dương Khiết cau mày, tức giận nói:
"Bá Tước Vi, mời anh chú ý lời ăn tiếng nói của mình, không thì tôi sẽ cấm anh bình luận đó!"
Cô ấy live stream chỉ vì thích, không ngờ sẽ có người nói ra câu kia.
"Hử? Còn giả vờ với tôi à?"
Bá Tước Vi lại bình luận:
"Nữ streamer trên app live stream Sa Ngư đều từng ngủ với tôi, mà cuối cùng bọn họ ai cũng nổi tiếng!"
"Nếu cô làm streamer và muốn nổi thì chẳng phải nên ôm đùi tôi hả?"
"Giả vờ trong trắng gì chứ! Tôi nhìn trúng cô là phúc của cô!"
"Đại gia chính là đại gia, nói chuyện trực tiếp ghê!"
"Đúng vậy, so với Bá Tước Vi thì anh trai chạy Rolls-Royce ban nãy là cái thá gì?"
"Thôi đừng nhắc tên nghèo đú trend kia nữa!"
Mà lúc này, Dương Khiết đã tức giận đến nỗi đanh mặt lại, lạnh lùng nói:
"Bá Tước Vi, chuyện không có lần thứ ba, anh mà còn nói thế nữa, tôi sẽ cấm anh bình luận!"
"Ha ha ha, cấm tôi bình luận! Cô cấm thử xem? Từ trước tới nay, chưa từng có steamer nào trên app Sa Ngư có thể cấm tôi được đâu!", Bá Tước Vi kiêu căng ngạo mạn nói.
"Hừ, tôi không tin không có cách nào cấm anh bình luận được!"
Dương Khiết hừ lạnh, tính cấm anh ta bình luận.
Bỗng nhiên!
Tinh tinh!
Điện thoại cô ấy có tin nhắn đến.
Dương Khiết vừa cầm lên nhìn thì là tin nhắn của quản lý app Sa Ngư gửi đến:
"Dương Khiết, Bá Tước Vi lỡ tay tiến vào phòng live của cô, nhìn trúng cô, là phúc của cô. Cô còn muốn cấm anh ta bình luận, có bệnh không thế?"
"Anh ta sỉ nhục tôi trong live stream thì tại sao tôi không thể cấm chứ?", Dương Khiết lập tức nhắn lại.
Chương 130: Tắt bình luận thất bại
“Tại sao không được tắt bình luận? Dương Khiết, sao cô có thể hỏi một câu hỏi ngu ngốc như vậy được nhỉ?”
Người quản lý lặp lại câu hỏi đó một lần nữa, giọng điệu kéo dài, còn mang theo sự tức giận:
“Cô làm streamer, chẳng qua cũng chỉ muốn nổi tiếng, muốn kiếm tiền, muốn trở thành một streamer có tiếng!”
“Mà muốn trở thành streamer nổi tiếng, ngoài việc cô phải cúi đầu trước ông lớn, thì còn cách nào khác sao?”
“Cơ hội đang ở trước mắt cô đấy, Bá Tước Vi đang xem livestream, bây giờ cô đi xin lỗi anh ta vẫn còn kịp!”
“Xin lỗi xong, cô hát một bài cho Bá Tước Vi nghe, sau đó thay một bộ đồ gợi cảm, nhảy một điệu nóng bỏng cho anh ta xem, dỗ cho Bá Tước Vi vui vẻ, nói không chừng anh ta mỗi ngày đều sẽ đến tặng quà cho cô!”
“Bá Tước Vi nhìn trúng cô rồi, mỗi ngày đều đến livestream của cô tặng quà, cô còn sợ không thể trở thành streamer nổi tiếng sao?"
Triệu Quản lại cười nhạt:
“Còn đòi tắt tiếng? Hơhơ, Bá Tước Vi là thành viên VIP trên app livestream Sa Ngư của chúng ta, cô nghĩ cô có thể tắt tiếng của anh ta được sao?”
“Cái quỷ gì vậy, tôi mở livestream chỉ để hát hò, vui vẻ một chút, tôi không cần phải cúi đầu với ai cả!”, Dương Khiết tức đến bốc khói:
“Tôi không tin, tôi không thể tắt bình luận của tên Bá Tước Vi này!”
Nói xong, Dương Khiết tắt bình luận của Bá Tước Vi một tháng.
“Tắt bình luận thất bại!”
Trên màn hình hiện lên 5 chữ.
“Không thể nào! Sao có thể thất bại chứ!”, Dương Khiết trợn mắt, lại tắt tiếng.
“Tắt bình luận thất bại!”
“Tắt bình luận thất bại!”
“Tắt bình luận thất bại!”
...
5 chữ này không ngừng hiện lên.
“Hahaha, cô gái, tôi đã nói rồi, trên app livestream Sa Ngư này, không có bất kì streamer nào có thể tắt tính năng bình luận của tôi”.
Bá Tước Vi cười ha ha, ra vẻ ta đây.
“Ông lớn, đây chính là đãi ngộ của ông lớn!”
Tất cả người xem đều há hốc mồm.
“Chủ livestream không thể tắt bình luận người xem, đây là lần đầu tiên tôi thấy đấy!”
“Dù sao thì Bá Tước Vi cũng thuộc hàng tai to mặt bự, nền tảng trực tiếp cho anh ta quyền hạn đặc biệt!”
“Chắn chắn là như vậy rồi, nếu không tại sao không tắt bình luận được cơ chứ?”
“Được đặc cách nha!”
“Ghen tị cái gì chứ, nếu cậu là ông lớn, nền tảng cũng sẽ đối xử với cậu như vậy thôi”.
“Đúng đấy, một tháng cậu tặng 2 triệu tệ quà tặng thử xem!”
Lúc này, Bá Tước Vi lại bật bình luận.
“Chủ livestream, tôi nhìn thấy cô rồi”.
“Lúc nãy cô muốn tắt bình luận của tôi, quả nhiên không phải là giả vờ lạnh lùng, tôi rất thích bộ dạng này của cô!”
“Nói thẳng đi, một đêm bao nhiêu tiền?”
“Chủ livestream thật có phúc nha, được Bá Tước Vi nhìn trúng!”
“Đúng vậy!”
“Thật lòng ngưỡng mộ!”
Vèo vèo!
Sau đó, tên lửa bay qua màn hình, hơn nữa còn là hai chiếc!
“Bá Tước Vi tặng quà kìa!”
“2 chiếc tên lửa cỡ lớn, một ngàn tệ đấy!”
“Để nhìn thấy chủ livestream, tốn nhiều tiền thật đấy!”
“Ông lớn đúng là ông lớn! Quá đỉnh!”
Trên màn hình bình luận, mấy lời nịnh hót liên tục hiện lên.
“Chủ livestream, hai chiếc tên lửa, có đủ ngủ với cô một đêm chưa?”, Bá Tước Vi lại bình luận.
“Hừ, phiền chết đi được, không quan tâm anh nữa!”
Dương Khiết hừ lạnh, đã không thể tắt tiếng của Bá Tước Vi, vậy thì dứt khoát không để ý đến anh ta, cho dù có tặng quà, Dương Khiết cũng không thèm cảm ơn.
“Ý, không nói gì? Xem ra hai chiếc tên lửa vẫn chưa đủ nhỉ”.
Vèo vèo vèo vèo!
Lại là 4 chiếc tên lửa, phóng lên tận mây xanh.
“4 chiếc tên lửa cỡ lớn!”
“Quá ngầu luôn!”
“Cộng thêm hai chiếc lúc nãy, tổng cộng là 3 ngàn tệ rồi đấy!”
“Chớp mắt một cái, đã tặng 3 ngàn tệ, Bá Tước Vi này rốt cuộc có bao nhiêu tiền vậy!”
“Đại gia, thật là quá cừ!”
Thế nhưng tất cả vẫn chưa kết thúc.
Bùm!
Bùm!
Là tiếng khởi động của xe đua, hai chiếc xe đua xuất hiện, cả màn hình trở nên rực rỡ màu sắc.
“Bá Tước Vi tặng xe đua!”
“Hơn nữa... Còn tặng những hai chiếc!”
“Một chiếc 5 ngàn tệ, 2 chiếc là 10 ngàn tệ đấy!”
“Chưa đầy một phút, Bá Tước Vi đã tặng cho chủ livestream 13 ngàn tệ tiền quà!”
“Số tiền này bằng nửa năm tiền lương của tôi luôn ấy!”
“Thế giới quan của tôi bị đả kích nặng nề quá, tiền lương tôi vất vả nửa năm mới kiếm được, còn không sánh bằng quà mà ông lớn tặng trong vòng một phút!”
“Haiz, fan nghèo với đại gia, khoảng cách quá lớn!”
“13 ngàn tiền quà, đủ ngủ với cô một đêm chưa?", Bá Tước Vi bình luận:
“Cho dù không ngủ được với cô một đêm, thì mua một số video cá nhân của cô cũng được!”
Bình luận màu đỏ rất nổi bật.
Đing đoong!
Điện thoại của Dương Khiết có tin nhắn đến, lại là quản lý app gửi tới một đoạn ghi âm dài:
“Dương Khiết, nhanh lên nhanh lên, nhanh cảm ơn Bá Tước Vi đã tặng quà cho cô đi! Nhất định phải nắm bắt cơ hội hiếm có này!"
“Bây giờ cô nói với Bá Tước Vi, cảm ơn Bá Tước Vi, Bá Tước Vi đợi một lát, tôi đi thay quần áo, nhảy một tiết mục đặc sắc cho anh xem!”
“Dương Khiết, cô bây giờ chỉ thiếu một bước nữa là có thể nổi tiếng rồi! Làm cho Bá Tước Vi vui, có gì khó đâu?”
Nghe những lời này, Dương Khiết nổi trận lôi đình, cô vứt điện thoại sang một bên, lớn tiếng nói:
“Bá Tước Vi! Anh làm ơn đừng tặng quà nữa! Tôi livestream chỉ là muốn hát hò! Nếu như anh muốn tặng quà thì đi tìm mấy chủ livestream muốn nổi tiếng mà tặng!”
Lâm Hàn cũng không thể nhìn nổi nữa, em vợ của mình bị bắt nạt, sao có thể nhẫn nhịn được?
Anh lập tức bình luận:
“Bá Tước Vi, tuy là trên mạng nhưng tôi mong anh chú ý phát ngôn của mình, tôn trọng người khác một chút đi”.
Bình luận của anh vừa xuất hiện, bảng bình luận náo nhiệt hẳn lên:
“Wow, anh trai chạy Rolls-Royce lên tiếng rồi kìa!”
“Tên fan nghèo giả mạo thần tượng của tôi vẫn còn chưa đi hả?”
“Fan nghèo, cậu nói cái gì vậy! Việc Bá Tước Vi làm, cậu có thể bình luận được sao?”
“Đúng đấy, cũng không chịu xem mình trong bãi nước tiểu trông như thế nào!”
“Chắc là một fan cấp thấp đang ngồi trước màn hình máy tính, ăn mì uống nước suối, bên cạnh còn bày một đống khăn giấy đây mà!”
“Còn đặt tên là anh trai chạy Rolls-Royce, cậu xứng với cái tên này sao?”
Lúc này, Bá Tước Vi cũng chú ý đến bình luận của Lâm Hàn.
Anh ta mở trang chủ của anh trai chạy Rolls-Royce ra xem, phát hiện kênh livestream này chỉ là cấp một, chỉ có một người theo dõi, vừa nhìn là đã biết fan cấp thấp.
“Hừ, tôi chọc ghẹo chủ livestream, liên quan gì đến tên chết tiệt nhà cậu?”
Bá Tước Vi bình luận:
“Còn tôn trọng người khác, hơ hơ, bố mày có tiền, bố mày việc gì phải tôn trọng người khác?”
“Tên fan nghèo như cậu, nếu cậu được như tôi, cậu mới có thể nói như vậy nhé!”
“Còn bày đặt gọi là anh trai chạy Rolls-Royce, cậu xứng với cái tên này sao?”
Phía dưới bình luận ào ào.
“Bá Tước Vi nói rất đúng, tên fan này, vừa nhìn đã biết là loại ghét người có tiền!”
“Đúng vậy mà!”
“Fan nghèo, về nhà xem AV mà thẩm du đi, đừng ở đây xem livestream nữa!”
Lâm Hàn nhíu mày, đánh ra một bình luận: “Bá Tước Vi, anh không có giáo dục hả? Ngay cả việc tôn trọng người khác cũng không biết?”
“Đệch, còn bật lại Bá Tước Vi nữa!”
“Tên fan này điên rồi sao?”
“Chẳng qua cậu ta đang ở trên mạng thôi, chứ ra ngoài đời chắc gì đã dám nói như vậy với Bá Tước Vi”.
Bùm!
Lúc này, quà tặng là một chiếc du thuyền xuất hiện trước màn hình.
“Du thuyền, 1314 tệ!”
“Bá Tước Vi lại tặng quà nữa hả?"
Du thuyền, đúng là Bá Tước Vi tặng đấy.
“Tên fan cấp thấp gọi là anh trai chạy Rolls-royce kia ơi! Cậu chỉ ở cấp một, có tư cách gì nói chuyện chứ?”, Bá Tươc Vi bình luận:
“Có bản lĩnh thì tặng quà đi! Đồ rác rưởi!”
“Một tên fan cấp thấp mà cũng đòi bố mày tôn trọng người khác! Cậu là tên ngốc à? Có giỏi thì tặng quà đi rồi nói chuyện, đệch mợ mày!”
"Tại sao tôi lại không dám?", Lâm Hàn hỏi ngược lại.
"Ông tự ý ăn cắp tài sản của người khác, giá trị tận 300 ngàn, số tiền lớn này đã tính là phạm pháp rồi, tại sao tôi không được báo cảnh sát bắt ông? Vả lại, nếu ông cứ khăng khăng nói rằng trâu vàng là Phùng Thạch tặng cho Tiểu Lệ, tôi sẽ gọi Phùng Thạch đến hỏi thử xem, trâu vàng kia rốt cuộc là tặng tôi hay là tặng Tiểu Lệ".
"Phản rồi! Lâm Hàn, thằng vô dụng nhà mày muốn làm phản rồi!"
Dương Cảnh Đào tức đến giậm chân: "Thằng trời đánh mày dám báo cảnh sát bắt bố vợ mày à!"
Vừa mắng ông ta vừa lấy điện thoại ra gọi.
"Alo, bố à, có chuyện gì không bố?"
Đầu dây bên kia là giọng của Triệu Tứ Hải.
"Con đang làm gì đấy?", Dương Cảnh Đào hỏi.
"Con đang đi làm ở công trường ạ", Triệu Tứ Hải đáp.
"Đi làm? Còn đi làm gì nữa, nhanh chóng đến đây!", Dương Cảnh Đào lên giọng: "Thằng vô dụng Lâm Hàn muốn tạo phản, bắt bố quỳ trước mặt một người giúp việc, còn muốn báo cảnh sát bắt bố!"
"Cái gì? Bắt bố quỳ, còn báo cảnh sát bắt bố?!", Triệu Tứ Hải vô cùng kinh ngạc.
"Đúng vậy, nhanh đến đây, có nghe thấy không!"
"Vâng, bố đừng nóng, con lập tức đến ngay!"
Sau khi cúp điện thoại, Dương Cảnh Đào lại gọi điện thoại cho Dương Lệ.
"Alo, Tiểu Lệ hả".
"Bố à, có chuyện gì sao?", Dương Lệ nghi hoặc hỏi.
"Nhanh về nhà ngay, thằng chồng vô dụng của con muốn tạo phản rồi, bắt bố quỳ còn muốn báo cảnh sát bắt bố nữa!"
"Ơ? Sao lại như thế?"
Giọng nói Dương Lệ cũng thay đổi: "Con lập tức về ngay!"
Sau khi cúp máy, Dương Cảnh Đào đắc ý nhìn Lâm Hàn.
"Lâm Hàn, thằng vô dụng mày lại dám báo cảnh sát bắt tao, đúng là cái thứ trời đánh thánh đâm! Chờ lát nữa đám Tứ Hải, Tiểu Lệ về đây, để tao xem xem mày làm được gì tao!"
"Dám bắt bố vợ mày quỳ, còn muốn báo cảnh sát bắt bố vợ mày, trên đời làm gì có thằng con rể mất dạy như vậy chứ!"
Lâm Hàn thờ ơ nói: "Bọn họ có đến đây cũng không thay đổi được kết cục ông phải quỳ xuống xin lỗi đâu".
Không đến một tiếng sau, Dương Lệ, Dương Duyệt và Triệu Tứ Hải đã đến biệt thự núi Vân Mộng.
"Lâm Hàn! Thằng vô dụng kia mau lăn ra đây!"
"Thằng nhãi, có phải cánh cứng cáp rồi thì ngay cả bố tôi cũng dám bắt nạt! Nhanh lăn ra đây cho bà!"
Còn chưa thấy bóng dáng đâu mà âm thanh ồn ào đã truyền tới.
Dương Duyệt hung hăng xông vào biệt thự, đảo mắt, tầm mắt nhanh chóng dừng lại trên người Lâm Hàn.
"Lâm Hàn, cậu ở rể nhà họ Dương tôi một năm, nhà tôi nuôi cậu ăn cho cậu ở, bây giờ cậu vừa ở biệt thự thì đã bắt đầu dở thói quên ơn phụ nghĩa rồi à? Cậu đúng là một con chó ăn cháo đá bát mà, ngay cả bố tôi cậu cũng dám bắt nạt!"
Dương Duyệt chỉ vào Lâm Hàn mắng to.
"Ông xã, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?", Dương Lệ cũng hỏi: "Bố em đã gây ra chuyện gì mà anh giận, anh đối xử với ông ấy như vậy?"
Dương Lệ hiểu rõ tính tình Lâm Hàn, nếu như không đụng đến giới hạn cuối cùng của anh, Lâm Hàn sẽ không chấp nhặt.
"Lâm Hàn, tốt nhất là cậu nên nói cho rõ chuyện ngày hôm nay đi".
Triệu Tứ Hải sầm mặt: "Sao cậu dám báo cảnh sát bắt bố chúng ta chứ, lại còn bắt ông ấy quỳ xuống, cậu đang làm tôi giận lắm đấy".
"Nếu cậu không cho tôi một lời giải thích đàng hoàng, tôi sẽ không khách sáo với cậu đâu".
Dương Khiết nghe thấy ồn ào cũng bước xuống lầu.
Cô ấy ngáp một cái dường như mới thức, xuống phòng khách nhìn thấy có nhiều người, hơi ngơ ra:
"Sao tụ tập đông thế?"
Lâm Hàn thấy đủ mặt, anh hờ hững kể lại toàn bộ từ đầu đến cuối sự việc đã xảy ra.
Sau khi nghe xong, Dương Lệ cau mày:
"Bố, bố làm vậy có hơi quá đáng rồi đấy. Dì Hà không có ăn cắp sừng trâu, bố lại vu oan cho dì Hà, thế cũng thôi đi, bố còn bắt dì Hà quỳ xuống trước mặt bố, làm dì Hà không còn một chút thể diện và tôn nghiêm nào hết!"
Dương Lệ cảm thấy có chút bất mãn với cách hành xử của Dương Cảnh Đào.
"Ông già, ông có biết tôn trọng người khác là gì không? Dì Hà là người giúp việc nhưng ông cũng không thể đối xử với dì ấy như thế được!", Dương Khiết cũng bất mãn mở miệng.
"Vu oan thì sao? Bắt bà ta quỳ thì sao?"
Dương Duyệt lạnh lùng nói: "Dù sao cũng chỉ là một người giúp việc, người làm mà thôi, bắt bà ta quỳ thì có sao đâu? Dù bố chúng ta có chút quá đáng, nhưng thằng vô dụng Lâm Hàn kia cũng không thể bắt bố chúng ta quỳ xuống xin lỗi chứ! Lại còn đe dọa là sẽ báo báo cảnh sát bắt bố chúng ta!"
Cô ta nhìn về phía Dương Lệ và Dương Khiết.
"Chị nói em nghe này Tiểu Lệ, hai đứa cũng là con gái của bố mà lúc này hai đứa lại đứng về phe thằng vô dụng Lâm Hàn sao?"
"Em không đứng về phe chồng em, em chỉ đứng về bên nào có lý thôi", Dương Lệ bình thản đáp.
"Em cũng vậy, ông già à, lần này ông đúng là quá đáng lắm luôn đó!", Dương Khiết lớn tiếng nói.
"Được rồi, đừng nói nữa".
Triệu Tứ Hải lên tiếng: "Lần này quả thật bố chúng ta hơi quá đáng, thế này đi, bố nói một tiếng xin lỗi dì Hà đi, bồi thường cho dì ấy 500 tệ, chuyện này xem như xong, được chứ? Tất nhiên 500 tệ này tôi sẽ ra".
Dương Cảnh Đào ngẫm nghĩ, gật đầu nói:
"Được rồi, bố xin lỗi, sau đó sẽ cho bà ta 500 tệ, chuyện hôm nay xem như xong".
"Còn chú em Lâm Hàn", Triệu Tứ Hải nhìn về phía Lâm Hàn.
"Lâm Hàn, cho dù bố chúng ta có làm ra chuyện gì quá đáng, cậu cũng không thể đối xử với bố chúng ta hỗn hào như thế được, lại còn nói ra những câu vô lễ đó! Bây giờ cậu cũng phải nói xin lỗi với bố vì cậu đã vô lễ với bố".
"Lâm Hàn, cậu thấy lời đề nghị của tôi thế nào?"
Ánh mắt tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Lâm Hàn.
Lâm Hàn hờ hững mở miệng: "Tôi đã nói rồi, Dương Cảnh Đào phải quỳ xuống xin lỗi dì Hà, thì chuyện ông ta ăn cắp sừng trâu vàng tôi sẽ không truy cứu nữa, chuyện ngày hôm này sẽ trôi vào quên lãng. Bằng không tôi chỉ đành báo cảnh sát".
Rầm!
Triệu Tứ Hải đập bàn chỉ vào Lâm Hàn:
"Lâm Hàn, cậu đừng có được đằng chân lân đằng đầu! Cậu bảo bố chúng ta quỳ xuống, cậu có còn là con người không? Đều là người một nhà, cậu tự hỏi lương tâm xem, cách làm này của cậu là đúng hay sai?"
"Người một nhà sao?"
Lâm Hàn cười khẩy, nhìn Triệu Tứ Hải với ánh mắt chế giễu:
"Triệu Tứ Hải à, anh còn dám nói ra câu này sao. Vậy anh tự hỏi lại lương tâm anh xem, nếu là người một nhà thì sao anh lại thông đồng với Lưu Hạo làm hại vợ tôi, làm thế là đúng hay sai hả?"
Ầm!
Lời này như sét đánh ngang tai, làm cả người Triệu Tứ Hải chưng hững.
Sắc mặt Dương Duyệt cũng tái đi, con ngươi co rút lại vô cùng hoảng hốt.
"Lâm Hàn, cậu có ý gì hả? Thông đồng với Lưu Hạo gì chứ, tôi không hiểu cậu đang nói gì cả!", Triệu Tứ Hải cố gắng kiểm soát biểu cảm.
Nhưng lúc này, trong lòng anh ta đã nổi lên phong ba bão táp.
Thằng vô dụng Lâm Hàn này sao lại biết chuyện anh ta với Lưu Hạo chứ?
Hơn nữa, chuyện này đã qua lâu rồi, lẽ nào Lâm Hàn đã biết từ sớm nhưng vẫn không nói ra?
Dương Lệ ngẩn ra, cô vốn không hề biết lại có cớ sự này.
"Nếu muốn người khác không biết, trừ khi mình đừng làm".
Lâm Hàn nhìn chằm chằm Triệu Tứ Hải, ánh mắt này làm Triệu Tứ Hải có cảm giác như cả người anh ta đang bị nhìn thấu, hết thảy bí mật đều đã bị phát giác.
"Cũng chính vì là người một nhà, anh là anh rể cả của tôi, tôi mới không truy cứu đến cùng chuyện xảy ra ở nhà hàng Nippon", giọng nói Lâm Hàn rét lạnh.
"Nếu truy cứu tới cùng, Triệu Tứ Hải anh, Dương Duyệt chị, hai vợ chồng các người có thể yên ổn đến bây giờ sao?"
Chương 127: Được, tôi quỳ!
Nghe đến đây, cả Triệu Tứ Hải và Dương Duyệt đều sững sờ.
"Lâm Hàn, thằng vô dụng cậu đừng có mà ngậm máu phun người! Chuyện nhà hàng Nippon là sao, tôi vốn chẳng hiểu cậu đang nói gì cả!", Triệu Tứ Hải lạnh giọng.
"Đúng đấy, Lâm Hàn, lúc này mà cậu lại bẻ lái qua chuyện khác, cậu có ý gì hả?"
Dương Duyệt đanh mặt nói: "Chuyện bây giờ chúng ta cần bàn là thái độ vô lễ của cậu với bố tôi! Cậu nói đi, chuyện này cậu tính xử lý thế nào đây!"
Ting, ting, ting!
Bỗng dưng, bên ngoài vang lên tiếng còi xe cảnh sát.
Nghe thấy âm thanh này, sắc mặt mọi người đều thay đổi, nhìn về phía Lâm Hàn.
"Lâm Hàn, cậu báo cảnh sát?", Dương Duyệt hỏi.
"Đúng vậy!", Lâm Hàn gật đầu.
"Lâm Hàn, cậu có còn là con người hay không, cậu thật sự dám báo cảnh sát bắt bố chúng ta!", Triệu Tứ Hải lớn tiếng nói.
"Ai là người báo cảnh sát?", lúc này, cảnh sát đi từ ngoài vào nhà.
Thấy cảnh sát đến, mọi người lập tức im bặt, không dám hó hé câu nào.
"Là tôi".
Lâm Hàn mở miệng, chỉ vào Dương Cảnh Đào nói: "Là người này, ông ta trộm sừng trâu vàng của tôi, trị giá 300 ngàn, trâu vàng ở đây".
Lâm Hàn đưa trâu vàng cho cảnh sát.
Cảnh sát nhận lấy trâu vàng quan sát rồi nghiêm túc nói:
"Trộm 300 ngàn được quy vào tội trộm cắp tài sản có giá trị cao, nếu như bị định tội, ít nhất cũng phải ngồi tù 8 năm. Nhưng, bây giờ vẫn còn trong diện tình nghi, chưa xác nhận được ông ta có phải là người trộm hay không, thế nên cần mọi người đi cùng tôi đến sở cảnh sát phối hợp điều tra ".
"Đến sở cảnh sát sao?"
Sắc mặt Dương Cảnh Đào tái mét, chuyện này một khi đã điều tra thì chắc chắn sẽ tra ra được, hơn nữa vừa rồi ông ta cũng đã thú nhận.
"Đồng chí cảnh sát, anh khoan hãy dẫn bố tôi về sở cảnh sát".
Ánh mắt Dương Duyệt chợt lóe, vội bước lên nói:
"Tuy rằng bố tôi là người đã cắt sừng trâu vàng, nhưng chuyện này là chuyện trong nhà chúng tôi, sao có thể nói là trộm cắp chứ?"
"Nó chính là con rể của bố tôi".
Dương Duyệt chỉ vào Lâm Hàn: "Bố vợ chỉ lén lấy chút đồ của con rể, làm sao có thể gọi là trộm chứ?"
"Đúng đấy, thưa đồng chí cảnh sát, chuyện này nói qua quýt chỉ là chuyện trong nhà, sao có thể định tội được chứ!", Triệu Tứ Hải cũng cười nói.
"Chuyện nhà sao?"
Cảnh sát sững sốt: "Dù là chuyện trong nhà, số vàng này cũng trị giá 300 ngàn rồi, số tiền lớn như vậy tốt nhất vẫn nên đến sở cảnh sát với tôi đi. Nếu đương sự muốn truy cứu, thì vẫn bị định tội. Mà đương nhiên, nếu đương sự không muốn truy cứu thì xem như bỏ qua".
"Đương sự sao? Lâm Hàn, cậu có tư cách làm đương sự chứ?"
Dương Duyệt cười nhạo nói: "Trâu vàng này là của Phùng Thạch tặng cho Tiểu Lệ, thuộc quyền sở hữu của Tiểu Lệ, liên quan gì tới cậu chứ?"
"Đúng vậy, chú em Lâm Hàn à, cậu chỉ là người đang xen vào chuyện của người khác mà thôi".
Triệu Tứ Hải liếc xéo: "Trâu vàng này có liên quan méo gì tới cậu đâu? Nếu muốn truy cứu cũng là Tiểu Lệ truy cứu, khi nào đến lượt cậu chứ?"
"Haha, nói có lý lắm!"
Dương Cảnh Đào ha hả cười to, hống hách nhìn Lâm Hàn nói:
"Lâm Hàn, trâu vàng này không phải của mày, dù tao có lấy toàn bộ con trâu vàng đi, cũng không liên quan gì đến mày cả! Tao chỉ mới cắt một cái sừng, mày thấy lại báo cảnh sát! Tao cắt sừng trâu thì liên quan cái chó gì nhà mày chứ?"
"Tiểu Lệ, bố của chúng ta cắt sừng trâu, em sẽ truy cứu sao?", Dương Duyệt nhìn về phía Dương Lệ.
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía cô.
Bọn họ đều cho rằng, đương nhiên Dương Lệ không thể nào truy cứu được.
Dương Cảnh Đào dù sao cũng là bố của Dương Lệ, làm gì có đứa con gái nào đẩy bố mình vào vòng lao lý chứ?
"Nếu trâu vàng này là của cô, cô hãy nói gì đi".
Cảnh sát nói với Dương Lệ: "Dù sao cũng là người một nhà, nếu cô không muốn truy cứu, thì chỉ xem như là chuyện tranh chấp trong gia đình thôi, chuyện nhỏ hóa không. Còn nếu cô muốn tiếp tục truy cứu, tôi sẽ dẫn ông ta về sở, lập hồ sơ điều tra".
Thấy ánh mắt mọi người đều đổ dồn về mình, Dương Lệ mím môi, sau cùng nhìn về phía Lâm Hàn:
"Tôi nghe theo chồng tôi".
Ầm!
Câu này vừa thốt ra, mọi người đều sững sờ, còn tưởng bản thân đã nghe lầm.
"Tiểu Lệ, có phải lương tâm mày bị chó tha rồi không! Lại đi nghe lời thằng vô dụng Lâm Hàn kia, chẳng lẽ mày muốn bỏ tù bố của chúng ta à?", Dương Duyệt lớn tiếng nói.
"Đúng vậy Tiểu Lệ, bố chúng ta nuôi nấng em thành người, lúc này là lúc em phải báo hiếu với bố, sao em có thể nói ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy?", Triệu Tứ Hải nói.
"Em như vậy thì có khác gì Lâm Hàn đâu?"
"Tiểu Lệ, mày..."
Dương Cảnh Đào không thốt nên lời, đau lòng, tuyệt vọng, căm phẫn... Đủ loại cảm xúc đan xen.
Đứa con gái chính tay ông ta nuôi nấng lại muốn bỏ tù ông ta?
"Đây không phải vấn đề hiếu đạo".
Dương Lệ lắc đầu: "Chuyện bố tôi đã làm quả thật cực kỳ quá đáng, vô cớ đánh dì Hà, vu khống dì ấy lại còn bắt dì ấy quỳ, ông ấy vốn là người sai trước".
"Nếu là nghe theo anh rồi, vậy anh nhanh chóng quyết định đi, rốt cuộc là tiếp tục truy cứu hay là bỏ qua, đừng làm mất thời gian của tôi nữa", cảnh sát nhìn sang Lâm Hàn, khó chịu nói.
Anh ta cảm thấy quan hệ những người trong nhà nhà thật phức tạp.
"Tôi đã nói rồi, Dương Cảnh Đào quỳ xuống xin lỗi dì Hà thì chuyện hôm nay xem như bỏ qua, không thì anh cứ dẫn ông ta về lập hồ sơ điều tra đi, có phán quyết gì hay phải ngồi tù mấy năm cũng không liên quan tới tôi", Lâm Hàn hờ hững nói.
"Tôi đã rõ!"
Cảnh sát lấy còng tay ra, nhìn Dương Cảnh Đào nói: "Lời vừa rồi ông cũng đã nghe, quỳ xuống xin lỗi hay để tôi dẫn về sở điều tra, ông tự quyết định đi!"
Trong lòng Triệu Tứ Hải và Dương Duyệt đều căng thẳng, trên trán còn ứa ra mồ hôi lạnh.
Cảnh sát cũng đã nói thế rồi, chuyện đã đến nước này, bọn họ cũng không còn cách nào nữa.
Bởi vì, khi đối mặt với luật pháp, bọn họ cũng đành bất lực.
Cả người Dương Cảnh Đào run rẩy, khuôn mặt đỏ bừng, biểu cảm vô cùng đau khổ.
Ông ta sợ nếu ông ta không quỳ xuống xin lỗi, chắc chắn ông ta sẽ bị dẫn về sở điều tra, nhất định sẽ bị bỏ tù, ngày tháng sau này phải sống trong vòng lao lý.
Nhưng nếu quỳ xuống, mặt mũi ông ta sẽ còn gì đây?
Quỳ trước mặt một người giúp việc, nếu chuyện này truyền đến tai đám họ hàng, nửa đời sau của Dương Cảnh Đào không phải bị cười thúi đầu sao?
Dương Cảnh Đào im lặng khoảng chừng một phút đồng hồ, sau cùng ông ta cũng thở dài nói:
"Được, tôi quỳ..."
Ầm!
Dưới sự chứng kiến của mọi người, hai chân Dương Cảnh Đào mềm nhũn, quỳ xuống trước mặt dì Hà.
Dì Hà bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, vội vã chạy đến định kéo Dương Cảnh Đào đứng lên.
"Ông Dương, ông không cần phải quỳ đâu, chỉ cần ông nhận sừng trâu là do ông lấy, oan ức của tôi cũng không còn là bao".
Tay dì Hà sắp chạm vào Dương Cảnh Đào, Lâm Hàn lại kéo dì ấy ra.
"Bố à, tôi không bảo ông quỳ không, còn phải nói xin lỗi, có quỳ thì cũng vô dụng, vừa rồi ông còn tát dì Hà một cái, ông phải nói xin lỗi dì ấy đi", giọng Lâm Hàn lạnh buốt.
"Lâm Hàn, mày đừng có được đằng chân lân đằng đầu!"
Dương Duyệt đau lòng nước mắt chảy thành hàng, gắt gao nắm cổ áo Lâm Hàn, nghẹn ngào hét vào mặt anh:
"Bố chúng ta đã không ngại sĩ diện quỳ xuống trước mặt người giúp việc rồi, mày còn bắt ông ấy xin lỗi! Mày... Mày tàn nhẫn vừa thôi! Mày còn nhân tính không hả? Bố chúng ta là bố vợ mày đó! Là người trong gia đình đó!"
"Tôi không hề tàn nhẫn, là ông ta làm tổn thương người khác trước”, Lâm Hàn vẫn không nhúc nhích, hai tay chắp sau lưng nhìn Dương Cảnh Đào, thờ ơ mở miệng.
Trong lòng Dương Cảnh Đào cay đắng, biểu tình không ngừng thay đổi.
Ông ta vừa tức giận, đau lòng, xấu hổ, nhục nhã lại còn vừa oán hận.
Im lặng hồi lâu, sau cùng ông ta cũng cắn răng run giọng nói:
"Tôi... Tôi... Tôi xin lỗi!"
Chương 128: Sản phẩm tài chính
Dương Cảnh Đào nhìn dì Hà, run giọng nói:
"Dì Hà... Xin lỗi, tôi xin lỗi chị".
Giờ phút này, tất cả mọi người có mặt ở đây đều im lặng, trong lòng không biết là cảm giác gì.
Dương Cảnh Đào quỳ xuống, xin lỗi.
Người có địa vị cao nhất trong căn nhà này quỳ xuống nhận sai, đây là chuyện mà bọn họ không thể tưởng tượng nổi.
"Nếu bố vợ tôi đã quỳ xuống nhận sai, vậy tôi sẽ bỏ qua chuyện ông ấy ăn cắp sừng trâu vàng, coi như chuyện ấy chưa từng xảy ra", Lâm Hàn chắp tay sau lưng, nhàn nhạt nói.
Sau đó, anh nhìn về phía cảnh sát, mỉm cười nói:
"Để đồng chí cảnh sát đi một chuyến tay không rồi, phiền anh quá".
"Không sao, đây là trách nhiệm của tôi", cảnh sát xua tay, rồi nhìn về phía Dương Cảnh Đào:
"Ăn cắp tài sản là hành động vi phạm pháp luật. Tuy là người một nhà, pháp luật sẽ cho rằng là mâu thuẫn trong gia đình, nhưng nếu chủ sở hữu tài sản truy cứu, vậy thì hành vi của ông vẫn phạm pháp, hy vọng ông nhớ kỹ điều này".
"Cảm ơn đồng chí cảnh sát đã dạy bảo, tôi nhớ rồi", Dương Cảnh Đào run giọng nói.
"Ừ, tôi đi đây".
Cảnh sát gật đầu, cất bước rời khỏi.
"Bố!"
"Bố, mau đứng lên!"
Triệu Tứ Hải và Dương Duyệt bước tới, đỡ Dương Cảnh Đào dậy.
"Bố, nếu không được thì đừng ở đây nữa, tới nhà bọn con đi, nhà con cũng là biệt thự mà!", trong mắt Dương Duyệt đong đầy nước mắt nói:
"Bọn họ đối xử với bố như vậy, bố ở đây chẳng phải là sẽ bị thằng vô dụng Lâm Hàn và Dương Lệ chọc tức sao?"
"Không, bố sẽ ở đây!"
Dương Cảnh Đào xua tay, run rẩy đứng lên, vẻ mặt vô cùng cương quyết nói:
"Hai đứa cũng biết, mong muốn lớn nhất của bố chính là sống trong biệt thự núi Vân Mộng. Bây giờ, bố vất vả lắm mới vào đây ở, đương nhiên sẽ không bao giờ rời đi".
Dương Duyệt và Triệu Tứ Hải nghe vậy thì sắc mặt bỗng thay đổi hẳn, cuối cùng chỉ đành bất lực lắc đầu.
Nếu Dương Cảnh Đào khăng khăng ở đây, bọn họ cũng chẳng có cách nào.
"Thôi, bố mệt rồi, lên lầu nghỉ ngơi đây", Dương Cảnh Đào đi lên lầu.
"Lâm Hàn, thằng vô dụng nhà cậu, hôm nay cậu bắt bố tôi quỳ xuống xin lỗi, sẽ là lần đầu và cũng là cuối! Nếu có lần sau, tôi sẽ không khách sáo với cậu đâu", Dương Duyệt lạnh lùng đe dọa Lâm Hàn.
Lâm Hàn chỉ cười chẳng nói gì, hoàn toàn không thèm để ý đến lời nói đó của Dương Duyệt.
Đợi Triệu Tứ Hải và Dương Duyệt rời đi, Lâm Hàn mới nói với Dương Lệ:
"Bà xã, em lên lầu hỏi thử xem tại sao bố lại trộm sừng trâu vàng. Tháng nào ông ấy cũng có lương hưu nên hoàn toàn chẳng thiếu tiền, không nhất thiết phải làm ra loại chuyện đó".
Ánh mắt Dương Lệ lóe sáng, lập tức nói:
"Để em lên hỏi thử".
Lâm Hàn gật đầu.
20 phút sau, Dương Lệ xuống lầu, có điều, sắc mặt lại hơi đen.
"Em hỏi được rồi, bố bị lừa tiền", Dương Lệ ngồi xuống bên cạnh Lâm Hàn.
"Lừa tiền?"
Ánh mắt Lâm Hàn lóe lên, điều đó không khác mấy với suy đoán của anh: "Kể anh nghe quá trình xem, bố bị lừa như thế nào".
"Vào tháng trước, bố đi dạo công viên thì thấy có nhân viên tiêu thụ đang giới thiệu một sản phẩm tài chính, nói rằng có lãi rất cao. Nếu mua nó, với một trăm ngàn tệ thì một năm sau, tiền lời sẽ không ngừng tăng. Đến lúc đó, có thể lãi tới một triệu tệ", Dương Lệ lắc đầu, thở dài:
“Mánh khóe ấy vừa nhìn đã biết là kẻ lừa đảo, nhưng bố lại tin. Bố nói có rất nhiều ông cụ đều mua sản phẩm đó, thậm chí là lấy hết lương hưu ra mua, mà còn thật sự được chia lời".
"Mấy ông cụ đó chắc đến tám phần là thuê đến rồi".
Lâm Hàn cũng rất bất lực, hiểu được ông bố vợ này đúng là tham lam, chẳng có chút lý trí nào khi đối mặt với tiền tài cả.
"Đúng là thuê đến".
Dương Lệ gật đầu: "Đối tượng bán sản phẩm của nhân viên tiêu thụ đó toàn là các ông bà già trong công viên kia. Trình độ tri thức của bọn họ đều không cao nên chẳng biết về mấy cái sản phẩm tài chính này, nhưng lại có chút tiền riêng. Vì thế, họ mới dễ dàng bị lừa".
"Bố mua hết bao nhiêu tiền?", Lâm Hàn hỏi.
"Năm trăm ngàn", mặt mày Dương Lệ nghiêm túc nói: "Đây là toàn bộ tiền tích góp của bố, mà hai ngày trước, bố gọi cho gã nhân viên thì phát hiện không gọi được, có lẽ đã ôm tiền bỏ trốn rồi".
Dương Lệ lại nói tiếp: "Bây giờ, trên người bố chẳng có đồng nào, sau này chắc chắn sẽ bị bệnh, phải mua thuốc. Ông ấy cảm thấy tìm con cái mượn tiền rất mất mặt nên mới cắt sừng trâu vàng cầm đi bán".
Lâm Hàn âm thầm buồn cười, Dương Cảnh Đào này đúng là một người rất sĩ diện.
Có điều, tính cách của ông ta lại vô cùng tham lam, lần này bị lừa chính bởi lý do đó, cuối cùng mất trắng.
"Chỉ hy vọng lần này sẽ giúp bố rút kinh nghiệm".
Dương Lệ thổn thức nói: "Ông ấy nhớ lâu thì sau chắc sẽ không mắc phải sai lầm đó. Năm trăm ngàn tệ kia bị lừa thì thôi, giờ mánh khóe lừa tiền nhiều như thế, mọi người cũng chẳng tìm được, báo cảnh sát cũng vô dụng".
"Ông xã, em về đi làm tiếp đây", Dương Lệ đứng lên.
"Mấy ngày nay, công việc có thuận lợi không?", Lâm Hàn thuận miệng hỏi.
"Cũng được, rất thuận lợi", Dương Lệ mỉm cười, nhắc tới công việc, tâm trạng cô có vẻ vô cùng tốt:
"Trước mắt, dự án cải tạo khu Bành Hộ đang diễn ra hết sức suôn sẻ, nhất là việc sắp xếp đền bù. Ngày hôm qua, em đến khu Bành Hộ khảo sát thì công việc diễn ra đâu vào đấy. Mà phải nói rằng, ban lãnh đạo của Nhân Phàm thật biết cách chọn người, để Ngô Xuyên phụ trách việc đó, dưới sự quản lý của anh ta, không có bất kỳ sự kiện đổ máu nào xảy ra cả".
"Vậy là tốt rồi".
Lâm Hàn gật đầu, yên tâm.
"Thôi, ông xã, em không nói nữa, đi làm đây!", Dương Lệ nói.
Lâm Hàn gật đầu, lại nói: "À đúng rồi bà xã, em đưa số điện thoại của gã nhân viên kia cho anh đi, anh gọi thử xem sao".
"Vâng, để em gửi cho anh. Nhưng mà, gọi cũng chẳng tác dụng gì, nãy em đã thử rồi, số đó không tồn tại", Dương Lệ gửi số cho Lâm hàn rồi đi làm.
Lâm Hàn tiễn Dương Lệ ra ngoài biệt thự, chờ xe đi khỏi, mới quay trở lại. Anh nhìn số điện thoại của gã nhân viên, ánh mắt hơi hơi dao động.
Dương Cảnh Đào là bố vợ của Lâm Hàn, tính cách kiêu căng ngạo mạn, tham lam, sĩ diện, hư vinh...
Tóm lại, trên người bố vợ có rất nhiều khuyết điểm, Lâm Hàn chẳng có tý thiện cảm nào với ông ta.
Thế nhưng, bố vợ suy cho cùng cũng là bố vợ, ông ta bị lừa năm trăm ngàn tệ, sao Lâm Hàn có thể mặc kệ được.
Lâm Hàn nhấn gọi số điện thoại của gã nhân viên kia.
"Xin lỗi quý khách, số điện thoại này không tồn tại..."
Giọng nói tổng đài vang lên trong điện thoại.
Lâm Hàn cũng không bất ngờ, anh lại gọi cho Trần Vô Cực.
"Alo, cậu Lâm à", giọng Trần Vô Cực vang lên.
"Ông đang làm gì đó?", Lâm Hàn thuận miệng hỏi.
"Xem kinh Phật thôi, kinh này chứa đầy đạo lý. Tôi càng nhìn thì càng cảm thấy cõi đời này chỉ là một bể khổ. Vinh hoa phú quý, quyền lực, địa vị, chẳng qua là một giấc mộng ảo thôi. Mấy ngày nay, tôi đang có ý định nhường chỗ cho người khác", Trần Vô Cực cười khà khà nói.
Lâm Hàn bất lực lắc đầu: "Ông mới bao nhiêu mà đã nhường chỗ rồi? Ông lui thì vị trí đó ai ngồi?"
"Tôi vẫn chưa nghĩ ra, nhưng nếu cậu Lâm đề cử ai thì có thể nói với tôi", Trần Vô Cực nói.
Chương 129: Bá Tước Vi
"Được rồi, không bàn chuyện này, gác nó sang một bên đã. Giờ ông giúp tôi điều tra một số điện thoại, trước mắt thì không tồn tại, nhưng chắc có thể tra được người dùng trước đó chứ hả?", giọng Lâm Hàn nhàn nhạt nói.
"Chút chuyện nhỏ ấy đương nhiên là được rồi. Cậu Lâm đưa số cho tôi đi".
"Được", Lâm Hàn gửi số điện thoại cho Trần Vô Cực.
"Cậu Lâm, tôi nhận được rồi. Bây giờ, tôi sẽ sai người điều tra, có lẽ mất khoảng một tiếng, bởi vì phải liên lạc với bên chăm sóc khách hàng, nên sẽ khiến cậu đợi lâu", Trần Vô Cực nói.
"Không sao, điều tra ra được là tốt rồi", Lâm Hàn cười nói.
Sau khi cúp điện thoại, vì phải đợi nên anh hơi chán bèn lấy điện thoại ra xem live stream.
Lâm Hàn mở app ra, nhìn lướt qua, sau đó nhấn vào live stream quanh đây, phát hiện trong phạm chi 0.01 km lại có người đang live.
Chủ live tên là "Khiết của thuần khiết".
"Không ngờ khu biệt thự núi Vân Mộng này còn có streamer".
Lâm Hàn cười, nhấn mở, nhưng hình ảnh trên màn hình điện thoại lại khiến anh giật mình sửng sốt.
"Em vợ?"
Sắc mặt Lâm Hàn có chút không giữ nổi bình tĩnh.
Bởi vì trên điện thoại chính là em vợ Dương Khiết của anh đang live stream!
Nội dung Dương Khiết live rất đơn giản, chính là hát.
Cô ấy mặc cái áo ngủ màu trắng, bọc kín mít chẳng để lộ tý gì, đeo tai nghe, nghiêm túc hát.
Lâm Hàn hơi yên tâm, nếu em vợ mà live cái gì quá lố, anh sẽ lập tức lên lầu, lôi cô ấy ra dạy cho một bài học.
Nhưng dù Dương Khiết ăn mặc kín đáo như thế nào thì khuôn mặt xinh đẹp, cộng với khí chất nhiệt tình, phóng khoáng do từng ở nước ngoài vẫn khiến người ta chú ý. Vì thế, đã hấp dẫn rất nhiều người xem, liên tục có bình luận hiện lên, nhìn hoa cả mắt.
Lâm Hàn nhìn sơ, có khoảng hơn hai mươi ngàn người xem.
"Chu choa, người đẹp live stream kìa!"
"Hát hay ghê!"
"Hay số dách luôn!"
"Hát hay quá đi!”
"Hát thêm bài nữa đi, tôi sẽ tặng quà cho!"
"Đúng thế, hát đi hát đi!"
Bên dưới bình luận không ngừng lóe lên một đám pháo bông, bình máu, cá mập, đủ loại món quà.
Dương Khiết hát xong một bài, thấy nhiều quà tặng như vậy thì vô cùng vui, cô ấy cười hì hì nói:
"Cảm ơn những món quà của mọi người! Nếu ai thấy tôi hát hay có thể lên góc trên like nha!"
"Like chứ gì, chuyện nhỏ!"
"Mọi người mau like đi!"
"Người đẹp xinh như vậy, tuy mới live được mấy ngày nên vẫn chỉ là một streamer nhỏ, nhưng tôi tin rằng, tương lai cô ấy nhất định có thể trở thành streamer nổi nhất app Sa Ngư!"
"Đúng vậy, vừa hát hay còn đẹp, khí chất cũng đặc biệt nữa!"
"Chảy nước miếng!"
...
Lâm Hàn nhìn thoáng qua thì lượng like của Dương Khiết dùng mắt thường có thể thấy được đang tăng lên, mới một lát đã hơn mười ngàn.
"Mình cũng tặng chút quà ủng hộ em vợ mới được".
Lâm Hàn muốn tặng quà, lại phát hiện ra mình chưa đăng kí tài khoản.
Anh chọn trang đăng kí, xoắn xuýt không biết đặt tên gì, dứt khoát đặt "Anh trai chạy Rolls-Royce".
Sau khi đăng kí xong, Lâm Hàn nhận được vài món quà miễn phí, là cá mập. Anh nhấn tặng, mười con cá mập lập tức được tặng đi.
"Cảm ơn mười cây pháo bông của Thanh Phong!"
"Cảm ơn một ngàn con cá mập của anh trai Tam Ngũ Bình".
"Cảm ơn bình máu lớn của Mỗi ngày hướng về phía trước!"
Dương Khiết nhìn màn hình, lần lượt cảm ơn.
"Cảm ơn mười con cá mập của Anh trai chạy Rolls-Royce".
Câu cảm ơn này của Dương Khiết vừa nói ra, phòng live stream lập tức bùng nổ.
"Anh trai chạy Rolls-Royce? Thật hay giả vậy?"
"Á đù, anh trai chạy Rolls-Royce - thần tượng của tôi đang ở đây à?"
"Mấy người là đồ ngu hả? Anh ấy lái Rolls-Royce đó, tặng quà cho streamer mà chỉ tặng mười con cá mập thôi hả?"
"Mười con cá mập kia còn không đáng một tệ nữa!"
"Vậy người này là ai?"
"Cái này mà còn cần phải hỏi hả? Một tên nghèo đú trend chứ ai! Đang tưởng tượng mình là anh trai chạy Rolls-Royce ấy mà!"
"Nhất định là một tên nghèo rồi, không thì sẽ chẳng gọi là thế!"
"Cái tên gọi là Anh trai chạy Rolls-Royce kia lăn ra đây, mày không xứng tên là như vậy!"
"Đúng thế, đưa số tài khoản cho tao, tao cho mày tiền, để mày đổi tên!"
"Mời anh đừng đặt tên đó, không được sỉ nhục thần tượng của tôi!"
"Mau cút ra đây!"
Người xem live đều lập tức chỉa mũi súng lên người Lâm Hàn.
Lâm Hàn xoa xoa mũi, không ngờ trong chớp mắt mà mình đã biến thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
"Hoan nghênh Bá Tước Vi tiến vào phòng live!"
Bỗng nhiên, trên màn hình có một dòng chữ màu đỏ xuất hiện, đây là đãi ngộ chỉ khi tặng rất nhiều quà trên app mới có.
Khi vào sẽ được thông báo khắp phòng!
"Đù, đại gia Bá Tước Vi của app live stream Sa Ngư vào kìa!"
Phòng live lại nổ tung chảo.
"Bá Tước Vi là đại gia đấy, nghe nói tháng trước, anh ta đã tặng món quà trị giá 2 triệu tệ cho một streamer đó!"
"Streamer nào nhìn thấy anh ta mà không quỳ cầu ôm đùi chứ?"
"Không ngờ Bá Tước Vi lại tiến vào phòng live của một streamer nhỏ, đúng là kỳ lạ".
Lúc này, Bá Tước Vi bình luận:
"Chỉ là lỡ tay nhấn vào thôi, nhưng streamer này có vẻ ngoài xinh thật đấy!"
Bình luận này vẫn là hàng chữ đỏ in đậm, rất bắt mắt.
"Bá Tước Vi nhìn trúng streamer rồi à?"
"Streamer thật là có phúc, được anh ta nhìn trúng".
"Bá Tước Vi chỉ cần tặng chút quà là cô ấy có thể nhảy vọt thành streamer nổi tiếng rồi".
"Bé streamer, bao nhiêu tiền một đêm thế? Có thể bao cả đêm không?", Bá Tước Vi lại bình luận.
"Chậc chậc chậc, không hổ là đại gia, vừa tới đã vào ngay vấn đề rồi!"
"Giờ streamer nào live mà không phải để cua đại gia?"
"Nếu có thể ôm được đùi của Bá Tước Vi thì cô ấy chắc chắn sẽ hóa phượng hoàng!"
...
Thấy bình luận của Bá Tước Vi, Dương Khiết cau mày, tức giận nói:
"Bá Tước Vi, mời anh chú ý lời ăn tiếng nói của mình, không thì tôi sẽ cấm anh bình luận đó!"
Cô ấy live stream chỉ vì thích, không ngờ sẽ có người nói ra câu kia.
"Hử? Còn giả vờ với tôi à?"
Bá Tước Vi lại bình luận:
"Nữ streamer trên app live stream Sa Ngư đều từng ngủ với tôi, mà cuối cùng bọn họ ai cũng nổi tiếng!"
"Nếu cô làm streamer và muốn nổi thì chẳng phải nên ôm đùi tôi hả?"
"Giả vờ trong trắng gì chứ! Tôi nhìn trúng cô là phúc của cô!"
"Đại gia chính là đại gia, nói chuyện trực tiếp ghê!"
"Đúng vậy, so với Bá Tước Vi thì anh trai chạy Rolls-Royce ban nãy là cái thá gì?"
"Thôi đừng nhắc tên nghèo đú trend kia nữa!"
Mà lúc này, Dương Khiết đã tức giận đến nỗi đanh mặt lại, lạnh lùng nói:
"Bá Tước Vi, chuyện không có lần thứ ba, anh mà còn nói thế nữa, tôi sẽ cấm anh bình luận!"
"Ha ha ha, cấm tôi bình luận! Cô cấm thử xem? Từ trước tới nay, chưa từng có steamer nào trên app Sa Ngư có thể cấm tôi được đâu!", Bá Tước Vi kiêu căng ngạo mạn nói.
"Hừ, tôi không tin không có cách nào cấm anh bình luận được!"
Dương Khiết hừ lạnh, tính cấm anh ta bình luận.
Bỗng nhiên!
Tinh tinh!
Điện thoại cô ấy có tin nhắn đến.
Dương Khiết vừa cầm lên nhìn thì là tin nhắn của quản lý app Sa Ngư gửi đến:
"Dương Khiết, Bá Tước Vi lỡ tay tiến vào phòng live của cô, nhìn trúng cô, là phúc của cô. Cô còn muốn cấm anh ta bình luận, có bệnh không thế?"
"Anh ta sỉ nhục tôi trong live stream thì tại sao tôi không thể cấm chứ?", Dương Khiết lập tức nhắn lại.
Chương 130: Tắt bình luận thất bại
“Tại sao không được tắt bình luận? Dương Khiết, sao cô có thể hỏi một câu hỏi ngu ngốc như vậy được nhỉ?”
Người quản lý lặp lại câu hỏi đó một lần nữa, giọng điệu kéo dài, còn mang theo sự tức giận:
“Cô làm streamer, chẳng qua cũng chỉ muốn nổi tiếng, muốn kiếm tiền, muốn trở thành một streamer có tiếng!”
“Mà muốn trở thành streamer nổi tiếng, ngoài việc cô phải cúi đầu trước ông lớn, thì còn cách nào khác sao?”
“Cơ hội đang ở trước mắt cô đấy, Bá Tước Vi đang xem livestream, bây giờ cô đi xin lỗi anh ta vẫn còn kịp!”
“Xin lỗi xong, cô hát một bài cho Bá Tước Vi nghe, sau đó thay một bộ đồ gợi cảm, nhảy một điệu nóng bỏng cho anh ta xem, dỗ cho Bá Tước Vi vui vẻ, nói không chừng anh ta mỗi ngày đều sẽ đến tặng quà cho cô!”
“Bá Tước Vi nhìn trúng cô rồi, mỗi ngày đều đến livestream của cô tặng quà, cô còn sợ không thể trở thành streamer nổi tiếng sao?"
Triệu Quản lại cười nhạt:
“Còn đòi tắt tiếng? Hơhơ, Bá Tước Vi là thành viên VIP trên app livestream Sa Ngư của chúng ta, cô nghĩ cô có thể tắt tiếng của anh ta được sao?”
“Cái quỷ gì vậy, tôi mở livestream chỉ để hát hò, vui vẻ một chút, tôi không cần phải cúi đầu với ai cả!”, Dương Khiết tức đến bốc khói:
“Tôi không tin, tôi không thể tắt bình luận của tên Bá Tước Vi này!”
Nói xong, Dương Khiết tắt bình luận của Bá Tước Vi một tháng.
“Tắt bình luận thất bại!”
Trên màn hình hiện lên 5 chữ.
“Không thể nào! Sao có thể thất bại chứ!”, Dương Khiết trợn mắt, lại tắt tiếng.
“Tắt bình luận thất bại!”
“Tắt bình luận thất bại!”
“Tắt bình luận thất bại!”
...
5 chữ này không ngừng hiện lên.
“Hahaha, cô gái, tôi đã nói rồi, trên app livestream Sa Ngư này, không có bất kì streamer nào có thể tắt tính năng bình luận của tôi”.
Bá Tước Vi cười ha ha, ra vẻ ta đây.
“Ông lớn, đây chính là đãi ngộ của ông lớn!”
Tất cả người xem đều há hốc mồm.
“Chủ livestream không thể tắt bình luận người xem, đây là lần đầu tiên tôi thấy đấy!”
“Dù sao thì Bá Tước Vi cũng thuộc hàng tai to mặt bự, nền tảng trực tiếp cho anh ta quyền hạn đặc biệt!”
“Chắn chắn là như vậy rồi, nếu không tại sao không tắt bình luận được cơ chứ?”
“Được đặc cách nha!”
“Ghen tị cái gì chứ, nếu cậu là ông lớn, nền tảng cũng sẽ đối xử với cậu như vậy thôi”.
“Đúng đấy, một tháng cậu tặng 2 triệu tệ quà tặng thử xem!”
Lúc này, Bá Tước Vi lại bật bình luận.
“Chủ livestream, tôi nhìn thấy cô rồi”.
“Lúc nãy cô muốn tắt bình luận của tôi, quả nhiên không phải là giả vờ lạnh lùng, tôi rất thích bộ dạng này của cô!”
“Nói thẳng đi, một đêm bao nhiêu tiền?”
“Chủ livestream thật có phúc nha, được Bá Tước Vi nhìn trúng!”
“Đúng vậy!”
“Thật lòng ngưỡng mộ!”
Vèo vèo!
Sau đó, tên lửa bay qua màn hình, hơn nữa còn là hai chiếc!
“Bá Tước Vi tặng quà kìa!”
“2 chiếc tên lửa cỡ lớn, một ngàn tệ đấy!”
“Để nhìn thấy chủ livestream, tốn nhiều tiền thật đấy!”
“Ông lớn đúng là ông lớn! Quá đỉnh!”
Trên màn hình bình luận, mấy lời nịnh hót liên tục hiện lên.
“Chủ livestream, hai chiếc tên lửa, có đủ ngủ với cô một đêm chưa?”, Bá Tước Vi lại bình luận.
“Hừ, phiền chết đi được, không quan tâm anh nữa!”
Dương Khiết hừ lạnh, đã không thể tắt tiếng của Bá Tước Vi, vậy thì dứt khoát không để ý đến anh ta, cho dù có tặng quà, Dương Khiết cũng không thèm cảm ơn.
“Ý, không nói gì? Xem ra hai chiếc tên lửa vẫn chưa đủ nhỉ”.
Vèo vèo vèo vèo!
Lại là 4 chiếc tên lửa, phóng lên tận mây xanh.
“4 chiếc tên lửa cỡ lớn!”
“Quá ngầu luôn!”
“Cộng thêm hai chiếc lúc nãy, tổng cộng là 3 ngàn tệ rồi đấy!”
“Chớp mắt một cái, đã tặng 3 ngàn tệ, Bá Tước Vi này rốt cuộc có bao nhiêu tiền vậy!”
“Đại gia, thật là quá cừ!”
Thế nhưng tất cả vẫn chưa kết thúc.
Bùm!
Bùm!
Là tiếng khởi động của xe đua, hai chiếc xe đua xuất hiện, cả màn hình trở nên rực rỡ màu sắc.
“Bá Tước Vi tặng xe đua!”
“Hơn nữa... Còn tặng những hai chiếc!”
“Một chiếc 5 ngàn tệ, 2 chiếc là 10 ngàn tệ đấy!”
“Chưa đầy một phút, Bá Tước Vi đã tặng cho chủ livestream 13 ngàn tệ tiền quà!”
“Số tiền này bằng nửa năm tiền lương của tôi luôn ấy!”
“Thế giới quan của tôi bị đả kích nặng nề quá, tiền lương tôi vất vả nửa năm mới kiếm được, còn không sánh bằng quà mà ông lớn tặng trong vòng một phút!”
“Haiz, fan nghèo với đại gia, khoảng cách quá lớn!”
“13 ngàn tiền quà, đủ ngủ với cô một đêm chưa?", Bá Tước Vi bình luận:
“Cho dù không ngủ được với cô một đêm, thì mua một số video cá nhân của cô cũng được!”
Bình luận màu đỏ rất nổi bật.
Đing đoong!
Điện thoại của Dương Khiết có tin nhắn đến, lại là quản lý app gửi tới một đoạn ghi âm dài:
“Dương Khiết, nhanh lên nhanh lên, nhanh cảm ơn Bá Tước Vi đã tặng quà cho cô đi! Nhất định phải nắm bắt cơ hội hiếm có này!"
“Bây giờ cô nói với Bá Tước Vi, cảm ơn Bá Tước Vi, Bá Tước Vi đợi một lát, tôi đi thay quần áo, nhảy một tiết mục đặc sắc cho anh xem!”
“Dương Khiết, cô bây giờ chỉ thiếu một bước nữa là có thể nổi tiếng rồi! Làm cho Bá Tước Vi vui, có gì khó đâu?”
Nghe những lời này, Dương Khiết nổi trận lôi đình, cô vứt điện thoại sang một bên, lớn tiếng nói:
“Bá Tước Vi! Anh làm ơn đừng tặng quà nữa! Tôi livestream chỉ là muốn hát hò! Nếu như anh muốn tặng quà thì đi tìm mấy chủ livestream muốn nổi tiếng mà tặng!”
Lâm Hàn cũng không thể nhìn nổi nữa, em vợ của mình bị bắt nạt, sao có thể nhẫn nhịn được?
Anh lập tức bình luận:
“Bá Tước Vi, tuy là trên mạng nhưng tôi mong anh chú ý phát ngôn của mình, tôn trọng người khác một chút đi”.
Bình luận của anh vừa xuất hiện, bảng bình luận náo nhiệt hẳn lên:
“Wow, anh trai chạy Rolls-Royce lên tiếng rồi kìa!”
“Tên fan nghèo giả mạo thần tượng của tôi vẫn còn chưa đi hả?”
“Fan nghèo, cậu nói cái gì vậy! Việc Bá Tước Vi làm, cậu có thể bình luận được sao?”
“Đúng đấy, cũng không chịu xem mình trong bãi nước tiểu trông như thế nào!”
“Chắc là một fan cấp thấp đang ngồi trước màn hình máy tính, ăn mì uống nước suối, bên cạnh còn bày một đống khăn giấy đây mà!”
“Còn đặt tên là anh trai chạy Rolls-Royce, cậu xứng với cái tên này sao?”
Lúc này, Bá Tước Vi cũng chú ý đến bình luận của Lâm Hàn.
Anh ta mở trang chủ của anh trai chạy Rolls-Royce ra xem, phát hiện kênh livestream này chỉ là cấp một, chỉ có một người theo dõi, vừa nhìn là đã biết fan cấp thấp.
“Hừ, tôi chọc ghẹo chủ livestream, liên quan gì đến tên chết tiệt nhà cậu?”
Bá Tước Vi bình luận:
“Còn tôn trọng người khác, hơ hơ, bố mày có tiền, bố mày việc gì phải tôn trọng người khác?”
“Tên fan nghèo như cậu, nếu cậu được như tôi, cậu mới có thể nói như vậy nhé!”
“Còn bày đặt gọi là anh trai chạy Rolls-Royce, cậu xứng với cái tên này sao?”
Phía dưới bình luận ào ào.
“Bá Tước Vi nói rất đúng, tên fan này, vừa nhìn đã biết là loại ghét người có tiền!”
“Đúng vậy mà!”
“Fan nghèo, về nhà xem AV mà thẩm du đi, đừng ở đây xem livestream nữa!”
Lâm Hàn nhíu mày, đánh ra một bình luận: “Bá Tước Vi, anh không có giáo dục hả? Ngay cả việc tôn trọng người khác cũng không biết?”
“Đệch, còn bật lại Bá Tước Vi nữa!”
“Tên fan này điên rồi sao?”
“Chẳng qua cậu ta đang ở trên mạng thôi, chứ ra ngoài đời chắc gì đã dám nói như vậy với Bá Tước Vi”.
Bùm!
Lúc này, quà tặng là một chiếc du thuyền xuất hiện trước màn hình.
“Du thuyền, 1314 tệ!”
“Bá Tước Vi lại tặng quà nữa hả?"
Du thuyền, đúng là Bá Tước Vi tặng đấy.
“Tên fan cấp thấp gọi là anh trai chạy Rolls-royce kia ơi! Cậu chỉ ở cấp một, có tư cách gì nói chuyện chứ?”, Bá Tươc Vi bình luận:
“Có bản lĩnh thì tặng quà đi! Đồ rác rưởi!”
“Một tên fan cấp thấp mà cũng đòi bố mày tôn trọng người khác! Cậu là tên ngốc à? Có giỏi thì tặng quà đi rồi nói chuyện, đệch mợ mày!”
Bình luận facebook