-
Chương 136-140
Chương 136: Đoán sai
"Được, tôi sẽ đợi ông ta nửa tiếng".
Lâm Hàn thuận tay ném Từ Dũng xuống đất, mặt mày lạnh tanh, ngồi xuống uống trà.
Còn Ngô Xuyên thì lại lộ vẻ cảnh giác, anh ta biết, đợi Hoàng Báo tới nhất định sẽ xảy ra một trận đánh kịch liệt.
Tích tắc...
Thời gian trôi đi thật là nhanh, thoáng cái đã nửa tiếng.
Bịch bịch bịch!
Có tiếng bước chân lên lầu truyền tới.
"Anh Báo tới!"
Từ Trí sáng mắt lên, nhìn về phía cầu thang. Người đầu tiên lên lầu là hai người đàn ông cao to vạm vỡ mặc vest.
Hai người này cao khoảng 1m8, đeo kính đen, mặt lạnh như tiền.
Trong tay phải của họ đều cầm một khẩu súng.
Súng lục đen nhánh, cứ thế được họ cầm trong tay một cách trắng trợn!
Ầm!
Ngô Xuyên nhìn thấy súng lục thì suýt nữa đứng không vững, tê tái da đầu, tim đập thình thịch.
Đây là bản năng sợ hãi cái chết.
Một người bình thường nhìn thấy súng lục, mà nó còn có thể bắn về phía mình bất cứ lúc nào, ai không sợ cơ chứ?
Sau khi hai gã mặc vest lên lầu, một người đàn ông nối gót bước lên.
Sau lưng ông ta còn có hai gã mặc vest, đeo kính đen, cầm súng trong tay nữa đi theo!
Tổng cộng là bốn cây súng lục!
Bốn người bảo vệ xung quanh Hoàng Báo, đề phòng có gì bất ngờ xảy ra.
"Anh... Anh Hàn!"
Hàm răng Ngô Xuyên run lập cập, nhìn Lâm Hàn hỏi: "Chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Lâm Hàn không nói gì, vẫn lạnh nhạt ngồi uống trà.
"Anh Báo, anh tới rồi!"
Từ Trí thấy ông ta thì lập tức tiếp đón, mặt mày cung kính, trong mắt còn toát ra vẻ sợ hãi.
Người đàn ông đó khoảng 50 tuổi, khuôn mặt tròn trịa, đôi mắt hẹp dài hình tam giác. Ông ta chỉ mặc một chiếc áo thun màu xám bình thường, thuộc dạng nếu quăng vào đám đông thì chẳng thể nào tìm nổi.
Nhưng mà, trong mắt ông ta lại lóe lên vẻ tàn nhẫn thâm độc, khiến cho người khác không dám nhìn thẳng, trên người cũng toát ra khí thế lạnh lẽo đáng sợ.
Ông ta chính là một trong những ông trùm xã hội đen của thành phố Đông Hải!
Sản nghiệp của ông ta có rất nhiều chỗ ăn chơi như quán karaoke, bar và còn cho vay nặng lãi. Về khoản cho vay, nếu so sánh ai nhiều tiền hơn thì ngay cả Triệu Vô Cực cũng kém hơn ông ta!
"Ừ".
Hoàng Báo gật đầu với Từ Trí, sau đó nhìn lướt một vòng, khi thấy mười mấy gã đang nằm thoi thóp trên mặt đất cùng Từ Dũng chẳng biết còn sống hay đã chết thì khẽ nhíu mày.
Rồi ánh mắt ông ta dừng lại trên người Lâm Hàn, sát ý lạnh lẽo chợt hiện lên:
"Nhóc con, mày bảo tao tới là muốn tao tiễn mày một đoạn đường sao? Mày đánh bị thương nhiều người của tao như vậy, chứng tỏ khá đấy, tao có lời khen cho mày. Giờ tao để mày nói lời trăng trối đó, có gì thì nói mau đi".
"Nói lời trăng trối? Ông đang nằm mơ đó hả?"
Lâm Hàn nhìn Hoàng Báo, lạnh nhạt nói:
"Hoàng Báo đúng không, tôi cho ông hai sự lựa chọn. Một, rửa tay gác kiếm, giải tán thế lực của ông và toàn bộ sản nghiệp cho vay nặng lãi. Số tiền mà ông lừa được cũng phải trả lại hết cho người bị hại. Không được thu lại tiền cho vay, thế thì ít nhất mới giữ được cái mạng nhỏ của ông".
"Hả?"
Hoàng Báo nghe vậy, sửng sốt.
Từ Trí và bốn gã đàn ông mặc vest kia cũng ngẩn người.
Thằng nhóc này bị điên hả? Bảo anh Báo rửa tay gác kiếm , giải tán toàn bộ các công ty cho vay, đây chẳng phải là đang nằm mơ giữa ban ngày à?
Lâm Hàn lại nói tiếp:
"Lựa chọn thứ hai chính là, ông để lại trăng trối đi".
"Ha ha ha ha!", sau khi nghe xong, Hoàng Báo không nhịn nổi ôm bụng cười to, nhìn Lâm hàn bằng ánh mắt như một thằng điên:
"Mấy câu đó đúng là ngông cuồng, không biết trời cao đất rộng là gì mà! Một thằng nhóc miệng còn hôi sữa mà dám bảo tao giải tán công ty cho vay, mày cho rằng mình là ai? Trần Vô Cực?"
"Cho dù Trần Vô Cực đến đây, cũng sẽ không nói như thế với tao! Mày thì là cái thá gì?"
"Nói vậy là, ông chọn cái thứ hai?", Lâm Hàn hỏi, sau đó anh đặt ly trà trong tay lên bàn.
"Hừ, tao chẳng chọn cái nào hết mà chỉ chọn giết mày thôi!", Hoàng Báo hừ lạnh, trong mắt tràn ngập sát ý:
"Nói chuyện với loại người không biết trời cao đất rộng như mày chỉ tổ phí thời gian của tao, giết nó!"
"Haiz, thằng nhóc kia đúng là tự tìm đường chết mà. Đã kêu anh Báo tới còn nói những lời ngông cuồng ấy, chẳng khác gì muốn chết", Từ Trí lắc đầu, nhìn Lâm Hàn như nhìn một cái xác.
Mà theo tiếng quát ấy của Hoàng Báo, bốn gã vệ sĩ kia đồng loạt giơ súng lên.
Nhưng mà, Lâm Hàn nhanh hơn họ!
Cánh tay bọn họ còn chưa giơ lên, Lâm Hàn đã hành động rồi.
Vèo!
Anh hóa thành một cái bóng, nháy mắt đã xuất hiện chính giữa bốn gã.
Sau đó, Lâm Hàn nhảy lên, chân phải y như một quả đạn pháo đá liên tiếp về phía trước!
Bốp!
Bốp!
Bốp!
Bốp!
Bốn tiếng trầm đục nặng nề vang lên.
Mỗi một cú đá đều đá vào gáy của bốn gã vệ sĩ.
Mấy gã ấy chỉ vừa giơ tay lên tính nổ súng đã thấy gáy mình nhói đau, rồi ngất xỉu ngã xuống đất.
"Nhanh thật!"
Từ Trí giật giật mí mắt, trợn mắt há hốc mồm, tốc độ của Lâm Hàn kia nhanh kinh khủng!
Bốn gã vệ sĩ có súng cũng chẳng phải đối thủ của anh!
"Anh Hàn! Anh lợi hại quá!"
Ngô Xuyên kích động hai mắt sáng lấp lánh nhìn Lâm Hàn.
Lâm Hàn rơi xuống đất, mặt mày thản nhiên như không.
Anh đã đoán đúng, người như Hoàng Báo, dù đi ra ngoài có dẫn vệ sĩ theo thì cũng sẽ không dẫn nhiều, bốn năm tên là đủ rồi.
Dẫn theo nhiều vệ sĩ sẽ rất phô trương và làm cho người ta chú ý.
Mà bốn năm tên vệ sĩ, dù mang theo súng thì Lâm Hàn cũng tin rằng chỉ cần nắm được sơ hở là có thể lập tức hạ gục hết.
Ngay từ đầu, vị trí mà bốn người đứng đã cho Lâm Hàn cơ hội rồi.
"Hoàng Báo, bây giờ là cơ hội cuối cùng của ông, chọn gác kiếm rửa tay hay là để lại trăng trối?", Lâm Hàn lạnh lùng nhìn Hoàng Báo nói.
Hoàng Báo cũng nhìn Lâm Hàn, sát ý trong mắt càng dày đặc hơn:
"Tao nói rồi, tao chọn giết mày!"
Thấy ánh mắt ấy của Hoàng Báo, sắc mặt Lâm Hàn chợt biến đổi:
"Không xong rồi!"
Sau đó, anh lập tức rời xa Hoàng Báo.
Chỉ vài giây sau, từng tiếng bước chân dồn dập truyền đến.
"Anh Báo!"
"Anh Báo!"
Lại có thêm sáu bảy gã vệ sĩ xông lên, mà trong tay ai cũng có cầm súng.
"Giết chết nó!", Hoàng Báo giơ ngón tay chỉ vào Lâm Hàn nói.
Đoàng!
Đoàng!
Đoàng!
Đoàng!
Tia lửa lóe lên trên họng súng, từng viên đạn xuyên qua không khí bắn về phía Lâm Hàn.
Lâm Hàn lập tức tìm vật gì che chắn, vừa né vừa chạy về phía cuối hành lang, sắc mặt anh cũng không còn vẻ bình tĩnh nữa, đoán sai mịa rồi!
Tên Hoàng Báo này đi ra ngoài không phải chỉ dẫn theo bốn năm gã vệ sĩ mà tận hơn chục người. Hơn nữa, người nào cũng có súng.
"Rắc rối rồi đây!"
Sắc mặt Lâm Hàn nghiêm trọng hơn, mười mấy gã vệ sĩ có súng thì sẽ rất khó đối phó.
Anh đã được huấn luyện từ nhỏ, cao nhất cũng chỉ là dùng tay không, dựa vào có vật cản và sơ hở để đối phó với bảy người mang theo súng.
"Nhưng trốn thì không vấn đề gì".
Lâm Hàn nhìn về phía cửa sổ, nhưng lại chợt lắc đầu, anh đi rồi thì Ngô Xuyên chắc chắn sẽ chết.
Đoàng!
Bỗng nhiên, có một tiếng súng vang lên.
Mà nó đến từ bên ngoài cửa sổ.
"Bên ngoài còn có người!"
Sắc mặt anh thay đổi hẳn, nheo mắt nhìn sang, chỗ lan can có một gã vệ sĩ đang dùng một tay bám vào vách tường bên cạnh, tay còn lại thì cầm súng lục nhắm vào Lâm Hàn, khóe miệng nở nụ cười tàn nhẫn.
Đoàng!
Viên đạn bắn thủng cửa kính, nhắm thẳng vào trái tim Lâm Hàn!
Chương 137: Lọt lưới
"Hahaha, dù cho bản lĩnh của mày có lợi hại đến đâu thì cũng là người trần mắt thịt, có thể chống lại súng lục sao?"
Nhìn cảnh tượng này, rốt cuộc Từ Trí cũng bật cười ha hả:
"Lại còn để tao mời anh Báo qua đây, có khác gì mày tự tìm đường chết không?"
Trên mặt Hoàng Báo cũng lộ ra nụ cười hung ác.
Mà ngay lúc đó, Ngô Xuyên đã nhìn thấy người đàn ông vạm vỡ đứng ngoài cửa sổ trước Lâm Hàn một bước.
"Anh Hàn!"
Anh ta hét lên, không chút do dự vọt về phía Lâm Hàn, còn Lâm Hàn lúc này lại không để ý đến.
Người đàn ông kia giơ súng lên.
Pằng!
Tiếng súng vang lên!
Ngô Xuyên lao đến sau lưng Lâm Hàn trong tích tắc.
Anh ta đẩy mạnh Lâm Hàn ra, làm Lâm Hàn té sang một bên.
Vù!
Viên đạn kia bắn vào vai trái của Ngô Xuyên.
Phụt!
Máu bắn tung toé.
"Ư!"
Ngô Xuyên hít sâu, cảm giác đau đớn không ngừng truyền đến từ tay trái.
Đặc biệt là ở vết thương, cảm giác cơ thịt bị xé rách, mạch máu đứt đoạn làm anh ta đau đến toát mồ hôi nhễ nhại, cả người run lẩy bẩy.
"Ồ? Vậy mà có thằng dám đỡ phát súng kia cho nó!"
Hoàng Báo hơi bất ngờ, nhưng rồi lại mỉm cười độc địa.
Đỡ xong phát súng kia thì sao, súng của ông ta cũng không chỉ có một viên đạn, chỉ là để cho Lâm Hàn chết chậm hơn chút thôi.
Quả nhiên, người đàn ông đứng ngoài cửa sổ lại giơ súng lên nhắm vào Lâm Hàn.
Ò e ò e!
Bỗng dưng tiếng còi xe cảnh sát hú lên dồn dập.
"Bỏ vũ khí xuống!"
"Nhanh bỏ vũ khí xuống, nếu không sẽ nổ súng!"
Những tiếng quát lạnh không ngừng vang lên.
Người đàn ông đứng ngoài cửa sổ bỗng sửng sốt, nhìn xuống dưới thì mặt mày liền trắng bệch, bên dưới hiện tại có 4-5 chiếc xe cảnh sát đã đỗ lại.
Mỗi một cảnh sát đều mặc áo chống đạn, tay cầm súng tiểu liên, họ đã bao vây hết xung quanh công ty.
"Cảnh sát tới rồi!"
Người đàn ông vạm vỡ đứng ngoài cửa sổ ngây ra, bị dọa đến nỗi súng lục cũng rớt trên mặt đất.
Ngay lúc vừa nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát, Hoàng Báo cũng biến sắc, trên trán toát mồ hôi lạnh... Cảnh sát tới?
Đùng, đùng, đùng!
Từng tiếng đạp cửa vang lên.
"Những người ở trên lầu nghe đây, các người đã bị bao vây, lập tức bỏ hết vũ khí xuống, nếu không chúng tôi sẽ cưỡng chế dùng biện pháp mạnh!", giọng nói rét lạnh vang lên.
"Con mẹ nó, sao cảnh sát lại đến đây!", Hoàng Báo tức giận mắng.
Đi đêm cũng có ngày gặp ma, gần đây Hoa Hạ truy quét tội phạm vô cùng gắt gao, trùm xã hội đen chuyên cho vay nặng lãi Hoàng Báo cũng phải ẩn núp để tránh tại họa.
Ông ta cũng không ngờ rằng, ngay thời điểm ngàn cân treo sợi tóc như này mà cảnh sát lại xuất hiện.
"Thằng nhãi, mày báo cảnh sát đúng không?", ánh mắt tức giận của Hoàng Báo lia về phía Lâm Hàn.
"Đúng vậy!"
Lâm Hàn nhếch môi, lúc anh vừa đến số 36 đường Ngân Hà thì đã gọi điện báo cảnh sát, anh nói ở đây có một công ty tài chính tình nghi dính líu đến lừa đảo, đồng thời Hoàng Báo cũng có thể sẽ xuất hiện.
Cảnh sát đã ra quân không sai biệt lắm với dự tính của Lâm Hàn.
Đây là kế hoạch dự phòng của Lâm Hàn.
Làm bất cứ chuyện gì cũng cần phải có kế hoạch dự phòng, không thì vô cùng nguy hiểm.
Kế hoạch ban đầu của anh là giải quyết hết đám Hoàng Báo rồi giao luôn cho cảnh sát.
Nhưng anh không ngờ, mười mấy gã Hoàng Báo dẫn theo lại mang súng, chuyện này nằm ngoài dự đoán của Lâm Hàn, nếu không nhờ có Ngô Xuyên đỡ thay anh một phát đạn thì hôm nay thật sự gặp nguy hiểm rồi.
May mắn thay, dù quá trình có phần khúc chiết, nhưng kết quả vẫn khá mỹ mãn.
Bịch, bịch, bịch!
Từng hồi bước chân truyền đến.
Có 7-8 cảnh sát đặc nhiệm tay cầm súng tiểu liên lên lầu, vừa nhìn thấy Hoàng Báo thì lập tức chĩa nòng súng về phía ông ta quát lớn:
"Hai tay ôm đầu ngồi xuống nhanh!"
Sắc mặt Hoàng Báo không ngừng thay đổi, sau cùng vẫn ôm đầu ngồi xuống.
Ông ta cũng không phải là thằng ngu, nếu như phản kháng, nhẹ thì bị đập cho một trận, nặng thì sẽ bị bắn chết tại chỗ!
Răng rắc!
Còng tay lạnh như băng, còng vào tay Hoàng Báo.
Hoàng Báo - ông trùm xã hội đen của thành phố Đông Hải, không từ bất kỳ chuyện xấu nào, tội ác chồng chất, sau cùng vẫn lọt lưới pháp luật!
"Ở đây có người bị thương, nhanh đưa đến bệnh viện!"
Một cảnh sát đặc nhiệm nhìn thấy Ngô Xuyên bị thương lập tức hô lên.
Bịch, bịch, bịch!
Lại thêm tiếng bước chân truyền đến, có một người đàn ông trung niên mặc cảnh phục bước lên lầu.
Người đàn ông trung niên này tầm 50 tuổi, khuôn mặt chữ "Điền", mặt mày nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén. Đôi mắt này dường như có thể nhìn thấu hết thảy, làm người khác nhìn vào khó tránh chột dạ, giống như tất cả bí mật của mình đều không thể nào che giấu được dưới ánh mắt của ông ấy.
"Xin chào, tôi là Trương Đào - cục trưởng cục cảnh sát thành phố Đông Hải", người đàn ông trung niên đi đến trước mặt Lâm Hàn, đánh giá từ đầu đến chân người thanh niên.
"Là cậu báo cảnh sát sao?"
Lâm Hàn gật đầu.
"Cảm ơn cậu, đội cảnh sát hình sự thuộc cục cảnh sát thành phố Đông Hải chúng tôi đã truy lùng Hoàng Báo bấy lâu nay, nhưng ông ta cứ như chuột, chạy loạn khắp nơi, căn bản không bắt được, không ngờ đến hôm nay ông ta lại lọt lưới, mọi chuyện đều nhờ có cậu", Trương Đào mỉm cười nói.
"Cảm ơn vì cậu đã xả thân cống hiến cho vụ trọng án này, nhưng vẫn xin mời cậu về cục cảnh sát một chuyến để lấy lời khai".
"Liên quan đến vụ án của băng đảng Hoàng Báo này, khi hoàn thành xong thủ tục, chúng tôi sẽ tổ chức họp báo với ký giả, một anh hùng gan dạ như cậu phải được tuyên dương thật trịnh trọng!"
Lâm Hàn bật cười, cũng không từ chối.
Ngô Xuyên được đưa đến bệnh viện, Lâm Hàn thì ngồi xe cảnh sát đến cục cảnh sát thành phố làm biên bản.
Lúc những người cảnh sát khác biết một mình Lâm Hàn đã hạ đo ván 10 mấy tên tay chân của công ty Make Money Treasure thì đều trợn mắt há hốc mồm, không ngờ thực lực của người thanh niên này là kinh khủng đến vậy.
Toàn bộ quá trình lấy lời khai rất suôn sẻ, hoàn thành biên bản, Trương Đào lại đến tìm Lâm Hàn.
"Lâm Hàn, Hoàng Báo trắng trợn cho vay nặng lãi khắp thành phố Đông Hải, vì lãi suất quá cao, có 6 người đang sống sờ sờ bị ông ta ép tới tìm cái chết, không ít hơn trăm người bị ông ta làm cho tán gia bại sản, tóm lại người này tội ác chồng chất".
"Không chỉ vậy, hoạt động kinh doanh cho vay của ông ta còn lôi kéo cả Hoa Đông, có hàng chục ngàn sinh viên đại học đã vay nặng lãi của ông ta. Hơn 3 ngàn người bị đám đòi nợ thuê bạo hành, cũng vì lẽ đó, đã có 5-60 người sinh viên tâm lý không vững mà tìm đến cái chết".
Sắc mặt Trương Đào nặng nề, quả thật sau những số liệu thống kê này, không biết có bao nhiêu gia đình, bao nhiêu sinh viên đã bị đẩy đến bước đường cùng.
Hơn thế nữa, đây chỉ là số liệu bề nổi, còn những con số ẩn sâu bên dưới, cảnh sát cũng không hoàn toàn nắm được.
Nói chung, người này tội ác tày trời, ngay cả lãnh đạo tỉnh cũng hết sức xem trọng vụ án băng đảng Hoàng Báo này.
Ông ấy nhìn Lâm Hàn với ánh mắt cảm kích: "Nếu không nhờ cậu báo cảnh sát, tên Hoàng Báo này không biết đến khi nào mới rơi vào vòng lao lý".
"Với sự cống hiến của cậu, lãnh đạo tỉnh đã ra quyết định, khen thưởng cậu 100 ngàn tệ, đồng thời chúng tôi cũng sẽ trao tặng danh hiệu công dân tốt thành phố Đông Hải cho cậu".
Lâm Hàn gật đầu nhưng anh lại không có hứng thú với những thứ màu mè này.
Anh cười nhẹ rồi nói: "Tôi chỉ hi vọng những công ty kinh doanh cho vay nặng lãi, lừa đảo gì đó của Hoàng Báo đều biến mất hoàn toàn, trả lại công bằng cho những người bị hại".
"Cậu cứ yên tâm, trong vòng 3 ngày, chuyện này sẽ được giải quyết", Trương Đào bật cười, lại hỏi:
"À phải rồi, đợi lát nữa chúng tôi tổ chức họp báo ký giả, giải bày rõ hiện trường vụ án, vì cậu là anh hùng hôm nay, nên mong cậu có thể tham gia, để cho quần chúng nhân dân cũng được diện kiến anh hùng của chúng ta".
"Không cần đâu, vẫn nên khiêm tốn một chút", Lâm Hàn lắc đầu từ chối.
Chương 138: Khen thưởng công dân tốt
"Vậy cũng được", Trương Đào hơi bất ngờ, cũng không miễn cưỡng nữa, ông ấy nói tiếp:
"À đúng rồi, không thì lúc trao tặng danh hiệu công dân tốt, chúng ta quay video lại nhé, để phát lên tuyên truyền năng lượng tích cực".
"Chuyện này thì được".
Lâm Hàn gật đầu: "Nhưng phải làm mờ đi, nếu tất cả người dân trong thành phố biết người được khen thưởng là tôi, tôi nghĩ chắc cuộc sống sau này sẽ không còn được bình yên nữa".
Trương Đào nhìn sang Lâm Hàn, hiển nhiên có thể hiểu được nỗi băn khoăn trong lòng anh.
Trong vụ án "băng đảng Hoàng Báo" này Lâm Hàn có công lao lớn nhất, đương nhiên cũng sẽ xuất hiện vài tên dưới trướng Hoàng Báo muốn tìm đến trả thù.
Nếu như không làm mờ khuôn mặt Lâm Hàn, anh có thể sẽ gặp nguy hiểm, thậm chí sẽ liên lụy đến người nhà.
"Chắc chắn sẽ có rồi".
Trương Đào mỉm cười nói tiếp: "Đúng rồi, anh trai chạy Rolls-Royce nổi tiếng khắp thành phố Đông Hải gần đầy là cậu đúng không".
Lâm Hàn gật đầu: "Là tôi".
Anh cũng không hề ngạc nhiên, với khả năng tình báo của cảnh sát, muốn điều tra thân phận một người nổi tiếng hiện nay chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Với sự thẳng thắn của Lâm Hàn, Trương Đào lại rất vui vẻ, ông ấy nói:
"Không thì chúng ta cứ lấy danh nghĩa anh trai chạy Rolls-Royce mà trao tặng danh hiệu công dân tốt đi. Đương nhiên video cung sẽ làm mờ từ đâu đến cuối".
"Trong cục chúng tôi cũng có không ít người hâm mộ của cậu đấy! Khắp thành phố Đông Hải này, lượng người hâm mộ cậu đến tận vài triệu. Nếu phát hành video này ra, nó sẽ tạo hiệu ứng tốt vì có người nổi tiếng và lại còn lan tỏa được năng lượng tích cực".
"Chuyện này tôi sao cũng được", Lâm Hàn cười nói.
"Được rồi, vậy quyết định thế nhé!"
Hai người thống nhất ý kiến.
Sau đó, Trương Đào lập tức sắp xếp người tổ chức lễ trao danh hiệu cho Lâm Hàn.
Toàn bộ buổi lễ đều được quay video lại.
Sau khi kết thúc buổi lễ, Lâm Hàn cầm trong tay một cái huy chương.
Huy chương hình tròn, sờ vào lạnh như băng, phía trên còn khắc hoa văn, toàn bộ đều là màu vàng, trên đó còn viết: "Trao tặng công dân tốt thành phố Đông Hải, Lâm Hàn".
Lâm Hàn bỏ huy chương vào túi, việc ở cục cảnh sát gần như xong xuôi.
Lâm Hàn đi từ cục cảnh sát đến bệnh viện thăm Ngô Xuyên.
Nếu không nhờ có Ngô Xuyên đỡ cho anh phát súng kia, ắt hẳn lần này Lâm Hàn đã dữ nhiều lành ít rồi, Lâm Hàn cảm thấy mang ơn anh ta.
Đến bệnh viện, có một người bước ra từ phòng phẫu thuật.
Ông ấy là bác sĩ khoa chỉnh hình tốt nhất của thành phố Đông Hải, cũng có quen biết Lâm Hàn, lần trước ông Ngô - ông nội của Ngô Xuyên bị gãy xương cũng là do ông ấy điều trị.
"Bác sĩ, tình hình sức khỏe Ngô Xuyên thế nào rồi?", Lâm Hàn hỏi.
"Cậu Lâm yên tâm, đầu đạn đã được lấy ra, vết thương cũng không có gì đáng lo ngại. Khoảng vài ngày nữa là có thể xuất viện, chỉ cần ăn uống đủ chất cẩn thận điều dưỡng, tầm 3-4 tháng là có thể hồi phục", bác sĩ kính cẩn nói.
Lâm Hàn thở phào: "Tôi có thể vào thăm một lát không?"
"Đương nhiên có thể".
Lâm Hàn thả bước vào phòng phẫu thuật.
"Anh Hàn..."
Nhìn thấy Lâm Hàn đi vào, Ngô Xuyên ngọ ngoạy tính ngồi dậy, nhưng bả vai đau đến nhe răng trợn mắt.
"Nằm đi, anh đừng khách sáo nữa", Lâm Hàn nói: "Lần này nhờ có anh đỡ cho tôi một phát súng".
"Anh Hàn, đó là chuyện tôi nên làm", Ngô Xuyên gãi đầu có chút ngượng ngùng, lại hỏi:
"Đúng rồi anh Hàn, Hoàng Báo thế nào rồi?"
Lúc anh ta bị trúng một phát đạn, đau đến không chịu nỗi mà ngất đi, nên không rõ tình hình xảy ra phía sau.
"Hoàng Báo đã bị cảnh sát bắt, chắc mấy ngày nữa sẽ ra tòa", Lâm Hàn cười nói.
"Hoàng Báo bị bắt rồi á!"
Ánh mắt Ngô Xuyên lóe lên: "Ông ta là trùm xã hội đen thành phố Đông Hải, nếu ông ta bị bắt, ắt hẳn giang hồ sẽ hỗn loạn".
"Chuyện này tôi cũng biết, anh lo dưỡng thương cho thật tốt đi, sau khi xuất viện rồi hãy nói tiếp".
Lâm Hàn gật đầu, về chuyện này anh cũng đã có tính toán.
"Vâng", Ngô Xuyên cũng không nói thêm nữa.
Nói thêm vài câu, Lâm Hàn cũng trở về núi Vân Mộng.
"Tốt lắm, tốt lắm!"
Dương Cảnh Đào đang ngồi ở phòng khách xem TV, vừa xem vừa không ngừng vỗ tay vui vẻ: "Truy quét tội phạm, tốt, tốt lắm!"
Trên TV đang truyền hình trực tiếp buổi họp báo khẩn cấp của cục cảnh sát thành phố, cục trưởng Trương Đào đang ngồi ở giữa phát biểu:
"Chỉ vài tiếng trước, thành phố chúng ta vừa phá được một vụ án vô cùng nghiêm trọng. Cảnh sát đã vây bắt toàn bộ 13 tội phạm, tất cả đều thành viên nòng cốt của một băng đảng tội phạm mà đầu sỏ chính là Hoàng Báo."
"Băng đảng này hoành hành ở thành phố Đông Hải đã lâu, hoạt động chủ yếu cho vay lãi suất cao, công ty vay tài chính, lừa đảo tài chính, từ đấy mà kiếm lời. Những công ty dưới trướng gồm có: Make Money Treasure, trả góp Mỹ Lệ,.. Các sản phẩm tài chính gồm: bitcoin, tín dụng đen,... Tổng số tiền liên quan đến vụ án lên đến hàng tỷ đồng, và con số nạn nhân ước tính đã hơn 10 ngàn..."
"Bitcoin!"
Ánh mắt Dương Cảnh Đào sáng lên, ông ta bị lừa mua số sản phẩm tài chính kia gọi là bitcoin.
"Nếu nói như vậy, vụ án này đã được phá, tôi có thể lấy lại 500 ngàn của mình rồi!", mặt mày Dương Cảnh Đào hớn hở, 500 ngàn kia là toàn bộ gia tài của ông ta đấy.
"Tại đây, chúng tôi muốn tuyên dương một người công dân thành phố, cậu ấy đã có đóng góp to lớn trong việc phanh phui vụ án của băng nhóm Hoàng Báo", Trương Đào nói tiếp.
Trên vách tường sau lưng ông ấy đang phát một video, nội dung video chính là buổi lễ trao thưởng công dân tốt của Lâm Hàn.
Nhưng cả người Lâm Hàn đều đã bị làm mờ.
"Chúng tôi không tiện tiết lộ danh tính người công dân gương mẫu này, nhưng cậu ấy có một nickname mà mọi người đều biết, đó chính là anh trai chạy Rolls-Royce!"
"Chính anh trai chạy Rolls-Royce đã cũng cấp tình báo cho chúng tôi, để chúng tôi có thể một lưới tóm gọn tên đầu sỏ Hoàng Báo. Để khen thưởng cống hiến lớn lao này của anh trai chạy Rolls-Royce, chính quyền thành phố chúng ta đã ra quyết định, trao thưởng danh hiệu công dân tốt cho anh trai chạy Rolls-Royce!"
"Không ngờ anh trai chạy Rolls-Royce lại là người cung cấp manh mối bắt Hoàng Báo!", Dương Cảnh Đào hơi bất ngờ, ông ta căng mắt ra muốn nhìn rõ mặt mũi anh trai chạy Rolls-Royce trong video.
Nhưng mà mosaic vô cùng dày đặt, căn bản không tài nào nhìn rõ được.
"Anh trai chạy Rolls-Royce không chỉ hot thường thôi nha, giờ còn thành anh hùng truy quét tội phạm nữa!", Dương Cảnh Đào cảm khái.
"Nếu tôi có thể lấy lại 500 ngàn kia, cậu ấy sẽ trở thành thần tượng của tôi".
Sau đó Dương Cảnh Đào nhìn ra ngoài cửa thì thấy Lâm Hàn trở về.
"Hừ!"
Ông ta hừ lạnh, rồi nhăn nhó xem TV tiếp.
Từ lúc thằng con rể vô dụng Lâm Hàn này bắt ông ta quỳ đến giờ, Dương Cảnh Đào vẫn luôn hầm hừ khó chịu.
...
Buổi tối, cả nhà đang quây quần ăn cơm, dì Hà cũng ngồi cùng bàn.
"Hôm nay nhộn nhịp ghê! Đâu đâu cũng là tin tức về anh trai chạy Rolls-Royce?"
Dương Khiết vừa ăn cơm vừa lướt xem mấy đoạn video ngắn.
"Có chuyện gì mà hăng hái thế?", Dương Lệ tò mò hỏi, cô vừa mới tan ca về nhà, còn chưa đụng đến điện thoại nữa.
"Hôm nay anh trai chạy Rolls-Royce lại có thêm 2 cái video", Dương Khiết nói:
"Cái đầu tiền là anh trai chạy Rolls-Royce hào phóng tặng quà cho streamer ở livestream".
Còn chuyện streamer kia là cô ấy thì Dương Khiết không có nói ra.
"Một triệu á? Anh trai chạy Rolls-Royce này giàu ghê".
Dương Lệ lắc đầu nói: "Nói không chừng chỉ là ra vẻ thôi, bây giờ chị có chút mất thiện cảm với cái người đang hot này rồi, mỗi một video đều là làm màu cả".
Chương 139: Ngôi sao sáng trong bầu trời đêm
“Video đầu tiên, anh ta khoe xe, một chiếc Rolls-Royce hạng sang, tiếp theo là khoe khoang năng khiếu nghệ thuật, ở trong lớp học ghi ta đánh đàn ghi ta, tiếp theo nữa là khoe tiền, tài khoản ngân hàng hơn chục triệu tệ, video của anh ta từ đầu đến cuối chỉ toàn khoe khoang thôi”.
Dương Lệ nói tiếp: “Bây giờ lại khoe video nhận thưởng, không phải chị ganh tỵ anh ta có tiền, đơn giản vì chị không thích kiểu người khoe khoang như anh ta. Cho dù anh ta đã từng giúp đỡ chị, hơn nữa trong tiệc tân gia cũng bảo bạn gái đến tặng quà cho chị. Nhưng mà tính cách như vậy, chị thật lòng không thể thích nổi”.
“Tiểu Lệ, lần này con thật sự đã trách lầm anh trai chạy Rolls-Royce rồi”, Dương Khiết còn chưa kịp nói thì Dương Cảnh Đào đã mở miệng.
“Hôm nay, ngoài video anh trai chạy Rolls-Royce nhận thưởng ra, còn có một video anh ấy nhận danh hiệu công dân tốt cấp thành phố do chính quyền thành phố chúng ta trao tặng nữa đó”.
“Công dân tốt cấp thành phố?”, Dương Lệ ngơ ngác.
“Đúng vậy, hôm nay cục cảnh sát thành phố Đông Hải vừa tóm gọn một băng nhóm xã hội đen, thủ phạm là Hoàng Báo, chuyên gian lận tài chính, cho vay nặng lãi, hại nước hại dân, 500 ngàn tiền dưỡng già của bố, chính là bị đàn em của tên Hoàng Báo này lừa”, Dương Cảnh Đào tức giận:
“Có thể tóm được băng nhóm xã hội đen này đều nhờ vào manh mối do anh trai chạy Rolls-Royce cung cấp, cũng vì những manh mối này mà chính phủ đã trao tặng bằng khen cho anh trai chạy Rolls-Royce”.
“Anh trai chạy Rolls-Royce có công lớn như vậy luôn hả!”
Dương Lệ vô cùng kinh ngạc: “Nếu quả thật là như vậy, con nghĩ, con nên có cái nhìn khác về anh trai chạy Rolls-Royce. Người nổi tiếng này, không đơn giản là đang khoe khoang mà còn mang lại cho mọi người nguồn năng lượng tích cực”.
Dương Cảnh Đào có chút tuyệt vọng nói: “Đám người này bị bắt rồi, bố đoán không bao lâu nữa, 500 ngàn tệ bị lừa mất kia sẽ trở về tài khoản ngân hàng của bố. Nếu như lấy lại được 500 ngàn đó, bố sẽ trở thành fan của anh trai chạy Rolls-Royce, coi anh ấy là thần tượng của bố”.
“Ông già, ông đã bao nhiêu tuổi rồi, còn đu idol”, Dương Khiết xem thường.
“Đu thần tượng thì sao nào? Nếu như 500 ngàn của bố có thể lấy lại được, thì anh trai chạy Rolls-Royce chính là thần tượng của bố”, Dương Cảnh Đào nghiêm túc nói.
Dương Khiết lắc đầu, tiếp tục xem video: “Con đọc cho mọi người nghe bình luận được nhiều lượt like nhất nhé”.
“Được!”
Dương Cảnh Đào và Dương Lệ đều vô cùng mong đợi, lắng tai nghe.
“Một người bạn nói, ở xã hội này, người nổi tiếng nhiều vô kể, khoe tiền, khoe nhan sắc, rót lời đường mật, kéo theo hàng loạt thứ tiêu cực cho người dân, xã hội. Nhưng anh trai chạy Rolls-Royce lại không giống như vậy, anh ấy là ngôi sao sáng trong bầu trời đêm, tuy giàu có nhưng không đánh mất chính mình, coi ganh ghét, đố kị như kẻ thù, không những giàu có về vật chất, mà còn giàu có về tinh thần. Lần truy quét tội phạm này, anh ấy đã đem lại cho chúng ta rất nhiều nặng lượng tích cực, like cho anh trai chạy Rolls-Royce nào!”
Dương Khiết chăm chú đọc:
“Hành động lần này của anh trai chạy Rolls-Royce thật sự đã làm cho tôi mở mang tầm mắt, làm thay đổi cái nhìn của tôi về những video chỉ biết khoe khoang trước kia của anh ấy. Nhờ video lần này mà tôi biết được, anh ấy thật lòng muốn cống hiến cho xã hội, xã hội cần nhiều anh trai chạy Rolls-Royce hơn nữa!”
“Xã hội này, đa số những người được cho là nổi tiếng, ít nhiều cũng phải có chút nhan sắc, hát hò cũng phải lọt tai, nói thật, đằng sau những video triệu view kia, cuộc sống riêng tư dơ bẩn như thế nào cũng chẳng ai biết được. Nhưng anh trai chạy Rolls-Royce này đã làm tôi sáng mắt rồi, anh ấy là ngôi sao sáng trong bầu trời đen tối kia!”
“Like cho anh trai chạy Rolls-Royce đi, xã hội cần nhiều người như anh trai chạy Rolls-Royce! Chứ không phải mấy đứa hèn hạ diêm dúa chỉ thích thể hiện kia”.
...
Dương Khiết đọc một mạch mấy bình luận.
Sau khi nghe xong, Dương Cảnh Đào cảm thán:
“Mấy bình luận này nói đúng thật. Anh trai chạy Rolls-Royce quả thật là hoa sen trong bùn mà, đáng để đám người nổi tiếng nông cạn kia học hỏi”.
“Đúng vậy”.
Dương Lệ gật đầu: “Con trước nay chẳng hứng thú với người nổi tiếng, nhưng mà xem xong mấy video của anh trai chạy Rolls-Royce này, con lại rất tò mò về anh ấy, nói không chừng con cũng trở thành fan của anh ấy mất”.
“Chị hai, nói về fan hâm mộ, anh rể hai mới là fan cứng của anh trai chạy Rolls-Royce!”, Dương Khiết cười hihi:
“Lẽ nào chị không thấy, quần áo mà anh rể hai mặc với quần áo mà anh trai chạy Rolls-Royce mặc tại lễ nhận thưởng giống hệt nhau hả? Em biết lâu rồi, rất nhiều quần áo của anh rể hai đều cùng một loại với anh trai chạy Rolls-Royce đó!”
“Có chuyện này hả?”
Dương Lệ ngây người, xem đoạn video, lại nhìn Lâm Hàn, quần áo của hai người họ thật sự giống hệt nhau.
Áo phông, quần thể thao, giày thể thao.
“Giống nhau quá! Ông xã, không ngờ anh cũng đu thần tượng nha!”, Dương Lệ ngạc nhiên nhìn Lâm Hàn, cô chưa từng nghe Lâm Hàn nhắc đến chuyện này.
Cô chỉ biết Lâm Hàn quen biết anh trai chạy Rolls-Royce, không ngờ lại còn là fan của anh ấy.
“Ôi, Lâm Hàn, không ngờ cậu cũng là fan của anh trai chạy Rolls-Royce đấy!”
Dương Cảnh Đào cũng ngạc nhiên nhìn Lâm Hàn:
“Cậu suốt ngày ở nhà ăn no chờ chết, nếu như trước kia biết cậu đu thần tượng, tôi nhất định sẽ dạy dỗ cậu đừng sùng bái mù quáng. Nhưng người mà người cậu thần tượng là anh trai chạy Rolls-Royce, vậy việc này không tính. Suy cho cùng anh trai chạy Rolls-Royce cũng là thần tượng của tôi”.
Lâm Hàn cười cười nhưng không nói gì, video lễ nhận thưởng lan truyền trên mạng, anh cũng không quá ngạc nhiên.
Nhưng điều anh ngạc nhiên là video tặng 1 triệu tệ tiền quà cũng được đăng lên.
Lúc này anh chợt nhớ, quản lý app livestream Sa Ngư buổi chiều có kết bạn với anh, sau đó gửi cho anh một tin nhắn nhưng anh vẫn chưa trả lời lại.
Tại nhà của Triệu Tứ Hải.
“Mẹ ơi, thần tượng của tôi, không hổ là thần tượng của tôi mà!”
Triệu Tứ Hải kích động nhảy cẫng lên, xem video: “Xem livestream mà tặng 1 triệu tệ cũng thôi đi, dù gì idol của tôi cũng có tiền. Nhưng mà nhận được giải thưởng công dân tốt cấp thành phố! Thứ này, không phải có tiền là có thể mua được đâu, nhất định phải có cống hiến to lớn cho xã hội nha!”
“Phải đấy, anh trai chạy Rolls-Royce mới là người nổi tiếng chân chính, mấy tên làm trò diêm dúa ngoài kia, ai có thể sánh được với anh trai chạy Rolls-Royce cơ chứ?”, Dương Duyệt bồi thêm.
Ở một nơi khác.
Châu Nguyệt Nguyệt nằm trên sofa, hốc mắt đỏ ngầu vì khóc, cô ta ngây ngốc cầm điện thoại, trên màn hình điện thoại đang phát đoạn video Lâm Hàn nhận thưởng:
“Lâm Hàn, khoảng cách giữa tôi và anh ngày càng xa rồi, tôi... Tôi còn xứng với anh nữa sao?”
Tối hôm đó, mỗi nhà ở thành phố Đông Hải đều xem video của anh trai chạy Rolls-Royce, điên cuồng nhấn like, bình luận.
Anh trai chạy Rolls-Royce, tuyệt đối là ngôi sao sáng nhất trong bầu trời!
...
Ăn cơm xong, Lâm Hàn mở điện thoại lên, nội dung nói chuyện với quản lý app, vỏn vẹn dừng lại ở hai chữ “Xin chào”.
Lâm Hàn cũng trả lời lại một câu: “Xin chào”.
Tin nhắn của anh vừa gửi đi chưa được bao lâu, quản lí app đã trả lời lại.
“Anh trai chạy Rolls-Royce đúng không! Buổi chiều anh không trả lời tin nhắn của tôi, có phải là bận đi bắt mấy tên xấu xa Hoàng Báo kia không? Anh giỏi quá đi mất! Anh là thần tượng của tôi, tôi ngưỡng mộ anh quá!”
Phía sau đoạn tin nhắn này, còn gắn thêm một icon xấu hổ.
Chương 140: Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn!
“Có việc gì không?”, Lâm Hàn trả lời tin nhắn.
“Là như vậy, anh trai Rolls-Royce, anh là khách hàng lớn của app Sa Ngư, chúng tôi muốn mời anh đến trụ sở công ty thăm quan, nếu app của chúng tôi còn gì thiếu sót anh có thể đưa ra ý kiến. Đương nhiên, trụ sở của chúng tôi đang bồi dưỡng rất nhiều streamer, ai cũng xinh đẹp như hoa, bọn họ cũng là fan của anh! Nếu như biết anh đến có lẽ sẽ phấn khích phát điên lên mất”.
“Những streamer này, bất cứ ai cũng có thể đáp ứng mọi yêu cầu của anh”.
Người quản lý nhắn lại.
Tin nhắn này khá thẳng thắn và táo bạo, không có bất kỳ sự che giấu nào, muốn làm hài lòng Lâm Hàn như vậy, mục đích đương nhiên là muốn giữ anh lại.
Loại đại gia một ngày có thể tặng hơn một triệu tiền quà như Lâm Hàn, đối với bất cứ app nào cũng là một miếng bánh ngon.
“Tôi biết rồi, có thời gian sẽ đến sau”, Lâm Hàn tùy ý trả lời, sau đó đặt điện thoại xuống.
...
Mấy ngày tiếp theo đó, Lâm Hàn khá nhàn nhã.
Ngày ngày phơi nắng, đánh cờ, đi dạo với bà xã, rất dễ chịu.
Số tiền 500 ngàn mà Dương Cảnh Đào bị lừa đã được công an thu hồi và trả lại vào thẻ cho ông ta.
Dương Cảnh Đào mặt mày rạng rỡ, trực tiếp tuyên bố trước mặt mọi người, ông ta trở thành fan của anh trai Rolls-Royce.
Nếu như trong nhà này có ai dám nói xấu anh trai Rolls-Royce nửa câu, ông ta sẽ trở mặt với người đó.
Không những vậy, ngày nào ông ta cũng ngồi trên sô pha xem video của anh ta, còn nhấn vào nút like và bình luận ở cuối video, đồng thời còn tham gia vào group fan hâm mộ, chẳng khác gì một fan thứ thiệt cả.
Cũng trong hai ngày này, Tôn Minh gọi điện thoại cho Lâm Hàn, nói rằng cuộc họp cổ đông đầu tiên của ngân hàng phát triển Đông Hải, một liên doanh của ngân hàng vốn quốc danh và nhà họ Tiền sẽ được tổ chức, hỏi Lâm Hàn có đi hay không.
Lâm Hàn khéo léo từ chối, anh không có hứng thú với những hội nghị dạng này và tiếp tục sống cuộc sống nhàn nhã của mình.
Ngày tháng của anh rất nhàn rỗi, nhưng trong khoảng thời gian này, tất cả các giới trong thành phố Đông Hải lại đang có sóng ngầm dữ dội.
Ngay sau khi Hoàng Báo chết, lực lượng còn lại dưới tay ông ta lập tức như rắn mất đầu.
Những lực lượng này một số bị tách ra, một số lại bị những người cầm đầu khác âm thầm nuốt chửng, hoặc thu nạp về dưới chướng của mình.
...
Ngày hôm đó, Lâm Hàn đang phơi nắng ngoài sân.
Điện thoại của anh đột nhiên đổ chuông.
“Cậu Lâm!”
Là tiếng của Trần Vô Cực: “Tàn dư của Hoàng Báo đã được hợp nhất, 60% thế lực của hắn đã được chúng ta thu phục, tất cả các ngành công nghiệp mà ông ta quản lý về cơ bản đều nằm trong tay chúng ta”.
Lâm Hàn gật đầu: “Làm tốt lắm, có điều Hoàng Báo trước đây chủ yếu hoạt động trong các lĩnh vực như cho vay nặng lãi, gian lận tài chính. Bây giờ nhà nước quản lý vấn đề tội phạm lừa đảo rất nghiêm ngặt, mà những ngành nghề này đều là kiếm tiền bất chính, thế nên tất cả các công ty cho vay nặng lãi, cho vay... đều cho đóng cửa. Bắt đầu từ hôm nay và trong tương lai, không dính líu vào nữa”.
“Được, cậu Lâm, tôi sẽ làm ngay”, Trần Vô Cực gật đầu.
Nếu còn trẻ, Trần Vô Cực sẽ không có tâm tư để ngừng lại những sản nghiệp này, vì dù sao những khoản lợi nhuận phía sau cũng đủ để làm người ta điên đảo.
Nhưng trải qua bao năm, ông ta thường xuyên đọc kinh phật, tin vào luật nhân quả báo ứng, cũng bắt đầu có một số mâu thuẫn với những ngành này.
“Ừ, không có việc gì thì tôi cúp máy đây”.
Lâm Hàn cúp điện thoại, vuốt cằm suy tư.
Mấy ngày nay Trần Vô Cực thường xuyên gọi điện thoại cho anh, muốn rút lui khỏi giới xã hội đen và nhờ Lâm Hàn tiến cử người thừa kế vị trí của ông ta.
Giờ đây, Trần Vô Cực cho anh cảm giác ông ta giống như một nhà sư, không có ham muốn và dục vọng, chỉ muốn sống một cuộc đời ẩn dật, Lâm Hàn cũng rất bất lực.
Đối với việc lựa chọn người kế thừa, trong lòng anh cũng đã có kế hoạch, tuy nhiên thời cơ vẫn chưa đến.
...
Tòa nhà ngân hàng phát triển Đông Hải.
Tiền Lai trong bộ vest và giầy da đi ra khỏi phòng họp, khuôn mặt hăng hái hăm hở, bước chân nhanh nhẹn.
“Chủ tịch! Chủ tịch Tiền!”
Một giọng nói vang lên từ phía sau.
Tiền Lai quay đầu lại, một người đàn ông trẻ tuổi đứng đó với khuôn mặt tươi cười.
“Tiểu An à!”, Tiền Lai hỏi: “Sao vậy?”
Người thanh niên này là Trần An, giám đốc ngân hàng tiết kiệm, năng lực làm việc bình thường nhưng rất biết nịnh hót.
Vì vậy, Tiền Lai có ấn tượng khá tốt về người cấp dưới này.
“Cái đó, cuộc họp cổ đông có quyết định gì không, anh nói tôi nghe với”, Trần An xoa xoa tay, cười nói.
“Ha ha, tin tức của cậu khá nhanh nhạy đấy, chuyện gì cũng biết nhỉ”, Tiền Lai cười nói: “Có rất nhiều quyết định trong cuộc họp, tôi sẽ chọn hai trong số đó có liên quan đến tôi và cậu nói cho cậu nghe”.
“Thứ nhất, đương nhiên, tôi đã trở thành chủ tịch của ngân hàng chúng ta. Thứ hai, chính là cậu đã trở thành giám đốc chính thức của ngân hàng”.
“A!”
Nghe vậy, trong lòng Trần An vui mừng phấn khởi, trở thành giám đốc của ngân hàng, lương một năm cộng thêm tiền hoa hồng cũng được 5-600 ngàn tệ rồi, còn có một vài thu nhập ngoài lề nữa.
“Cảm ơn chủ tịch, cảm ơn chủ tịch!”, Trần An vội vã nói: “Nếu không có sự bồi dưỡng tận tình của chủ tịch, thì tôi cũng không trở thành giám đốc được”.
“Có gì đâu mà phải cảm ơn, cậu là người của tôi, tôi trở thành chủ tịch rồi thì địa vị của cậu tự nhiên cũng sẽ tăng lên”, Tiền Lai vẫy tay đầy ẩn ý nói.
“Ngân hàng chúng ta là ngân hàng liên doanh, có nhiều phe nhóm trong đó, bề ngoài tôi là chủ tịch, nhưng những bộ phận chức vụ quan trọng khác, đều do người của ngân hàng quốc doanh nắm giữ, sau này phải làm thế nào, cậu hiểu chứ?”
“Đương nhiên là hiểu rõ rồi!”
Trần An gật đật đầu nói: “Sau này Trần An tôi chính là người bên cạnh chủ tịch, luôn lấy lợi ích của chủ tịch làm đầu, Trần An tôi chỉ trung thành với chủ tịch thôi”.
Tiền Lai hài lòng gật đầu, Trần An này cũng khá hiểu chuyện đấy.
“Trong khoảng thời gian này, tôi bận cuộc họp cổ đông, hình như quên mất một vài việc quan trọng”, ánh mắt Tiền Lai xẹt qua một tia lạnh lùng, nhớ tới chuyện xảy ra ở khách hạn Thiên Tôn ngày hôm đó.
“Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn, tao xong việc rồi, Lâm Hàn, đã đến lúc xử lý mày”, Tiền Lai lẩm bẩm nói: “Trần An, cậu đến phòng làm việc của tôi một chút”.
“Được!”
Trần An lút cút theo đuôi Tiền Lai đến phòng làm việc của chủ tịch.
“Hôm nay sau khi tan ca, giúp tôi tìm một vài người trong giới xã hội đen, bảo họ đưa người trong ảnh này tới chỗ tôi”, Tiền Lai lấy ra một tấm ảnh đưa cho Trần An.
“Tiểu Lệ”.
Nhìn thấy người trong ảnh, Trần An hơi sửng sốt.
“Sao vậy, cậu quen Dương Lệ à?”, Tiền Lai rất ngạc nhiên.
“Đương nhiên quen biết rồi, còn rất thân nhau nữa!”
Trần An cười nói: “Hồi nhỏ tôi với Dương Lệ cùng lớn lên với nhau, tôi còn gọi bố cô ấy Dương Cảnh Đào là bác nữa. Không giấu gì chủ tịch, mấy năm trước, bác Dương còn bảo tôi và tiểu Lệ kết hôn, nhưng tiểu Lệ không đồng ý, sau cùng gả cho tên vô dụng Lâm Hàn”.
“Còn có chuyện này nữa à!”
Hai mắt Tiền Lai sáng lên, lông mày đột nhiên cau lại: “Vậy bây giờ cậu có còn thích Tiểu Lệ nữa không?”
“Tôi sớm đã không thích cô ấy nữa rồi”, Trần An xua tay nói: “Chủ tịch, tôi kết hôn rồi! Có nhà có xe, gia đình hạnh phúc, vợ tôi cũng rất xinh đẹp, sao có thể còn thích cô ấy chứ?”
“Cô ấy gả cho thằng Lâm Hàn phế vật kia, cuộc sống sau này chắc không sung sướng gì, tôi chỉ hi vọng cô ấy khó khăn thì đừng đến tìm tôi giúp, đừng gây rắc rối cho tôi là được rồi!”
"Được, tôi sẽ đợi ông ta nửa tiếng".
Lâm Hàn thuận tay ném Từ Dũng xuống đất, mặt mày lạnh tanh, ngồi xuống uống trà.
Còn Ngô Xuyên thì lại lộ vẻ cảnh giác, anh ta biết, đợi Hoàng Báo tới nhất định sẽ xảy ra một trận đánh kịch liệt.
Tích tắc...
Thời gian trôi đi thật là nhanh, thoáng cái đã nửa tiếng.
Bịch bịch bịch!
Có tiếng bước chân lên lầu truyền tới.
"Anh Báo tới!"
Từ Trí sáng mắt lên, nhìn về phía cầu thang. Người đầu tiên lên lầu là hai người đàn ông cao to vạm vỡ mặc vest.
Hai người này cao khoảng 1m8, đeo kính đen, mặt lạnh như tiền.
Trong tay phải của họ đều cầm một khẩu súng.
Súng lục đen nhánh, cứ thế được họ cầm trong tay một cách trắng trợn!
Ầm!
Ngô Xuyên nhìn thấy súng lục thì suýt nữa đứng không vững, tê tái da đầu, tim đập thình thịch.
Đây là bản năng sợ hãi cái chết.
Một người bình thường nhìn thấy súng lục, mà nó còn có thể bắn về phía mình bất cứ lúc nào, ai không sợ cơ chứ?
Sau khi hai gã mặc vest lên lầu, một người đàn ông nối gót bước lên.
Sau lưng ông ta còn có hai gã mặc vest, đeo kính đen, cầm súng trong tay nữa đi theo!
Tổng cộng là bốn cây súng lục!
Bốn người bảo vệ xung quanh Hoàng Báo, đề phòng có gì bất ngờ xảy ra.
"Anh... Anh Hàn!"
Hàm răng Ngô Xuyên run lập cập, nhìn Lâm Hàn hỏi: "Chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Lâm Hàn không nói gì, vẫn lạnh nhạt ngồi uống trà.
"Anh Báo, anh tới rồi!"
Từ Trí thấy ông ta thì lập tức tiếp đón, mặt mày cung kính, trong mắt còn toát ra vẻ sợ hãi.
Người đàn ông đó khoảng 50 tuổi, khuôn mặt tròn trịa, đôi mắt hẹp dài hình tam giác. Ông ta chỉ mặc một chiếc áo thun màu xám bình thường, thuộc dạng nếu quăng vào đám đông thì chẳng thể nào tìm nổi.
Nhưng mà, trong mắt ông ta lại lóe lên vẻ tàn nhẫn thâm độc, khiến cho người khác không dám nhìn thẳng, trên người cũng toát ra khí thế lạnh lẽo đáng sợ.
Ông ta chính là một trong những ông trùm xã hội đen của thành phố Đông Hải!
Sản nghiệp của ông ta có rất nhiều chỗ ăn chơi như quán karaoke, bar và còn cho vay nặng lãi. Về khoản cho vay, nếu so sánh ai nhiều tiền hơn thì ngay cả Triệu Vô Cực cũng kém hơn ông ta!
"Ừ".
Hoàng Báo gật đầu với Từ Trí, sau đó nhìn lướt một vòng, khi thấy mười mấy gã đang nằm thoi thóp trên mặt đất cùng Từ Dũng chẳng biết còn sống hay đã chết thì khẽ nhíu mày.
Rồi ánh mắt ông ta dừng lại trên người Lâm Hàn, sát ý lạnh lẽo chợt hiện lên:
"Nhóc con, mày bảo tao tới là muốn tao tiễn mày một đoạn đường sao? Mày đánh bị thương nhiều người của tao như vậy, chứng tỏ khá đấy, tao có lời khen cho mày. Giờ tao để mày nói lời trăng trối đó, có gì thì nói mau đi".
"Nói lời trăng trối? Ông đang nằm mơ đó hả?"
Lâm Hàn nhìn Hoàng Báo, lạnh nhạt nói:
"Hoàng Báo đúng không, tôi cho ông hai sự lựa chọn. Một, rửa tay gác kiếm, giải tán thế lực của ông và toàn bộ sản nghiệp cho vay nặng lãi. Số tiền mà ông lừa được cũng phải trả lại hết cho người bị hại. Không được thu lại tiền cho vay, thế thì ít nhất mới giữ được cái mạng nhỏ của ông".
"Hả?"
Hoàng Báo nghe vậy, sửng sốt.
Từ Trí và bốn gã đàn ông mặc vest kia cũng ngẩn người.
Thằng nhóc này bị điên hả? Bảo anh Báo rửa tay gác kiếm , giải tán toàn bộ các công ty cho vay, đây chẳng phải là đang nằm mơ giữa ban ngày à?
Lâm Hàn lại nói tiếp:
"Lựa chọn thứ hai chính là, ông để lại trăng trối đi".
"Ha ha ha ha!", sau khi nghe xong, Hoàng Báo không nhịn nổi ôm bụng cười to, nhìn Lâm hàn bằng ánh mắt như một thằng điên:
"Mấy câu đó đúng là ngông cuồng, không biết trời cao đất rộng là gì mà! Một thằng nhóc miệng còn hôi sữa mà dám bảo tao giải tán công ty cho vay, mày cho rằng mình là ai? Trần Vô Cực?"
"Cho dù Trần Vô Cực đến đây, cũng sẽ không nói như thế với tao! Mày thì là cái thá gì?"
"Nói vậy là, ông chọn cái thứ hai?", Lâm Hàn hỏi, sau đó anh đặt ly trà trong tay lên bàn.
"Hừ, tao chẳng chọn cái nào hết mà chỉ chọn giết mày thôi!", Hoàng Báo hừ lạnh, trong mắt tràn ngập sát ý:
"Nói chuyện với loại người không biết trời cao đất rộng như mày chỉ tổ phí thời gian của tao, giết nó!"
"Haiz, thằng nhóc kia đúng là tự tìm đường chết mà. Đã kêu anh Báo tới còn nói những lời ngông cuồng ấy, chẳng khác gì muốn chết", Từ Trí lắc đầu, nhìn Lâm Hàn như nhìn một cái xác.
Mà theo tiếng quát ấy của Hoàng Báo, bốn gã vệ sĩ kia đồng loạt giơ súng lên.
Nhưng mà, Lâm Hàn nhanh hơn họ!
Cánh tay bọn họ còn chưa giơ lên, Lâm Hàn đã hành động rồi.
Vèo!
Anh hóa thành một cái bóng, nháy mắt đã xuất hiện chính giữa bốn gã.
Sau đó, Lâm Hàn nhảy lên, chân phải y như một quả đạn pháo đá liên tiếp về phía trước!
Bốp!
Bốp!
Bốp!
Bốp!
Bốn tiếng trầm đục nặng nề vang lên.
Mỗi một cú đá đều đá vào gáy của bốn gã vệ sĩ.
Mấy gã ấy chỉ vừa giơ tay lên tính nổ súng đã thấy gáy mình nhói đau, rồi ngất xỉu ngã xuống đất.
"Nhanh thật!"
Từ Trí giật giật mí mắt, trợn mắt há hốc mồm, tốc độ của Lâm Hàn kia nhanh kinh khủng!
Bốn gã vệ sĩ có súng cũng chẳng phải đối thủ của anh!
"Anh Hàn! Anh lợi hại quá!"
Ngô Xuyên kích động hai mắt sáng lấp lánh nhìn Lâm Hàn.
Lâm Hàn rơi xuống đất, mặt mày thản nhiên như không.
Anh đã đoán đúng, người như Hoàng Báo, dù đi ra ngoài có dẫn vệ sĩ theo thì cũng sẽ không dẫn nhiều, bốn năm tên là đủ rồi.
Dẫn theo nhiều vệ sĩ sẽ rất phô trương và làm cho người ta chú ý.
Mà bốn năm tên vệ sĩ, dù mang theo súng thì Lâm Hàn cũng tin rằng chỉ cần nắm được sơ hở là có thể lập tức hạ gục hết.
Ngay từ đầu, vị trí mà bốn người đứng đã cho Lâm Hàn cơ hội rồi.
"Hoàng Báo, bây giờ là cơ hội cuối cùng của ông, chọn gác kiếm rửa tay hay là để lại trăng trối?", Lâm Hàn lạnh lùng nhìn Hoàng Báo nói.
Hoàng Báo cũng nhìn Lâm Hàn, sát ý trong mắt càng dày đặc hơn:
"Tao nói rồi, tao chọn giết mày!"
Thấy ánh mắt ấy của Hoàng Báo, sắc mặt Lâm Hàn chợt biến đổi:
"Không xong rồi!"
Sau đó, anh lập tức rời xa Hoàng Báo.
Chỉ vài giây sau, từng tiếng bước chân dồn dập truyền đến.
"Anh Báo!"
"Anh Báo!"
Lại có thêm sáu bảy gã vệ sĩ xông lên, mà trong tay ai cũng có cầm súng.
"Giết chết nó!", Hoàng Báo giơ ngón tay chỉ vào Lâm Hàn nói.
Đoàng!
Đoàng!
Đoàng!
Đoàng!
Tia lửa lóe lên trên họng súng, từng viên đạn xuyên qua không khí bắn về phía Lâm Hàn.
Lâm Hàn lập tức tìm vật gì che chắn, vừa né vừa chạy về phía cuối hành lang, sắc mặt anh cũng không còn vẻ bình tĩnh nữa, đoán sai mịa rồi!
Tên Hoàng Báo này đi ra ngoài không phải chỉ dẫn theo bốn năm gã vệ sĩ mà tận hơn chục người. Hơn nữa, người nào cũng có súng.
"Rắc rối rồi đây!"
Sắc mặt Lâm Hàn nghiêm trọng hơn, mười mấy gã vệ sĩ có súng thì sẽ rất khó đối phó.
Anh đã được huấn luyện từ nhỏ, cao nhất cũng chỉ là dùng tay không, dựa vào có vật cản và sơ hở để đối phó với bảy người mang theo súng.
"Nhưng trốn thì không vấn đề gì".
Lâm Hàn nhìn về phía cửa sổ, nhưng lại chợt lắc đầu, anh đi rồi thì Ngô Xuyên chắc chắn sẽ chết.
Đoàng!
Bỗng nhiên, có một tiếng súng vang lên.
Mà nó đến từ bên ngoài cửa sổ.
"Bên ngoài còn có người!"
Sắc mặt anh thay đổi hẳn, nheo mắt nhìn sang, chỗ lan can có một gã vệ sĩ đang dùng một tay bám vào vách tường bên cạnh, tay còn lại thì cầm súng lục nhắm vào Lâm Hàn, khóe miệng nở nụ cười tàn nhẫn.
Đoàng!
Viên đạn bắn thủng cửa kính, nhắm thẳng vào trái tim Lâm Hàn!
Chương 137: Lọt lưới
"Hahaha, dù cho bản lĩnh của mày có lợi hại đến đâu thì cũng là người trần mắt thịt, có thể chống lại súng lục sao?"
Nhìn cảnh tượng này, rốt cuộc Từ Trí cũng bật cười ha hả:
"Lại còn để tao mời anh Báo qua đây, có khác gì mày tự tìm đường chết không?"
Trên mặt Hoàng Báo cũng lộ ra nụ cười hung ác.
Mà ngay lúc đó, Ngô Xuyên đã nhìn thấy người đàn ông vạm vỡ đứng ngoài cửa sổ trước Lâm Hàn một bước.
"Anh Hàn!"
Anh ta hét lên, không chút do dự vọt về phía Lâm Hàn, còn Lâm Hàn lúc này lại không để ý đến.
Người đàn ông kia giơ súng lên.
Pằng!
Tiếng súng vang lên!
Ngô Xuyên lao đến sau lưng Lâm Hàn trong tích tắc.
Anh ta đẩy mạnh Lâm Hàn ra, làm Lâm Hàn té sang một bên.
Vù!
Viên đạn kia bắn vào vai trái của Ngô Xuyên.
Phụt!
Máu bắn tung toé.
"Ư!"
Ngô Xuyên hít sâu, cảm giác đau đớn không ngừng truyền đến từ tay trái.
Đặc biệt là ở vết thương, cảm giác cơ thịt bị xé rách, mạch máu đứt đoạn làm anh ta đau đến toát mồ hôi nhễ nhại, cả người run lẩy bẩy.
"Ồ? Vậy mà có thằng dám đỡ phát súng kia cho nó!"
Hoàng Báo hơi bất ngờ, nhưng rồi lại mỉm cười độc địa.
Đỡ xong phát súng kia thì sao, súng của ông ta cũng không chỉ có một viên đạn, chỉ là để cho Lâm Hàn chết chậm hơn chút thôi.
Quả nhiên, người đàn ông đứng ngoài cửa sổ lại giơ súng lên nhắm vào Lâm Hàn.
Ò e ò e!
Bỗng dưng tiếng còi xe cảnh sát hú lên dồn dập.
"Bỏ vũ khí xuống!"
"Nhanh bỏ vũ khí xuống, nếu không sẽ nổ súng!"
Những tiếng quát lạnh không ngừng vang lên.
Người đàn ông đứng ngoài cửa sổ bỗng sửng sốt, nhìn xuống dưới thì mặt mày liền trắng bệch, bên dưới hiện tại có 4-5 chiếc xe cảnh sát đã đỗ lại.
Mỗi một cảnh sát đều mặc áo chống đạn, tay cầm súng tiểu liên, họ đã bao vây hết xung quanh công ty.
"Cảnh sát tới rồi!"
Người đàn ông vạm vỡ đứng ngoài cửa sổ ngây ra, bị dọa đến nỗi súng lục cũng rớt trên mặt đất.
Ngay lúc vừa nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát, Hoàng Báo cũng biến sắc, trên trán toát mồ hôi lạnh... Cảnh sát tới?
Đùng, đùng, đùng!
Từng tiếng đạp cửa vang lên.
"Những người ở trên lầu nghe đây, các người đã bị bao vây, lập tức bỏ hết vũ khí xuống, nếu không chúng tôi sẽ cưỡng chế dùng biện pháp mạnh!", giọng nói rét lạnh vang lên.
"Con mẹ nó, sao cảnh sát lại đến đây!", Hoàng Báo tức giận mắng.
Đi đêm cũng có ngày gặp ma, gần đây Hoa Hạ truy quét tội phạm vô cùng gắt gao, trùm xã hội đen chuyên cho vay nặng lãi Hoàng Báo cũng phải ẩn núp để tránh tại họa.
Ông ta cũng không ngờ rằng, ngay thời điểm ngàn cân treo sợi tóc như này mà cảnh sát lại xuất hiện.
"Thằng nhãi, mày báo cảnh sát đúng không?", ánh mắt tức giận của Hoàng Báo lia về phía Lâm Hàn.
"Đúng vậy!"
Lâm Hàn nhếch môi, lúc anh vừa đến số 36 đường Ngân Hà thì đã gọi điện báo cảnh sát, anh nói ở đây có một công ty tài chính tình nghi dính líu đến lừa đảo, đồng thời Hoàng Báo cũng có thể sẽ xuất hiện.
Cảnh sát đã ra quân không sai biệt lắm với dự tính của Lâm Hàn.
Đây là kế hoạch dự phòng của Lâm Hàn.
Làm bất cứ chuyện gì cũng cần phải có kế hoạch dự phòng, không thì vô cùng nguy hiểm.
Kế hoạch ban đầu của anh là giải quyết hết đám Hoàng Báo rồi giao luôn cho cảnh sát.
Nhưng anh không ngờ, mười mấy gã Hoàng Báo dẫn theo lại mang súng, chuyện này nằm ngoài dự đoán của Lâm Hàn, nếu không nhờ có Ngô Xuyên đỡ thay anh một phát đạn thì hôm nay thật sự gặp nguy hiểm rồi.
May mắn thay, dù quá trình có phần khúc chiết, nhưng kết quả vẫn khá mỹ mãn.
Bịch, bịch, bịch!
Từng hồi bước chân truyền đến.
Có 7-8 cảnh sát đặc nhiệm tay cầm súng tiểu liên lên lầu, vừa nhìn thấy Hoàng Báo thì lập tức chĩa nòng súng về phía ông ta quát lớn:
"Hai tay ôm đầu ngồi xuống nhanh!"
Sắc mặt Hoàng Báo không ngừng thay đổi, sau cùng vẫn ôm đầu ngồi xuống.
Ông ta cũng không phải là thằng ngu, nếu như phản kháng, nhẹ thì bị đập cho một trận, nặng thì sẽ bị bắn chết tại chỗ!
Răng rắc!
Còng tay lạnh như băng, còng vào tay Hoàng Báo.
Hoàng Báo - ông trùm xã hội đen của thành phố Đông Hải, không từ bất kỳ chuyện xấu nào, tội ác chồng chất, sau cùng vẫn lọt lưới pháp luật!
"Ở đây có người bị thương, nhanh đưa đến bệnh viện!"
Một cảnh sát đặc nhiệm nhìn thấy Ngô Xuyên bị thương lập tức hô lên.
Bịch, bịch, bịch!
Lại thêm tiếng bước chân truyền đến, có một người đàn ông trung niên mặc cảnh phục bước lên lầu.
Người đàn ông trung niên này tầm 50 tuổi, khuôn mặt chữ "Điền", mặt mày nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén. Đôi mắt này dường như có thể nhìn thấu hết thảy, làm người khác nhìn vào khó tránh chột dạ, giống như tất cả bí mật của mình đều không thể nào che giấu được dưới ánh mắt của ông ấy.
"Xin chào, tôi là Trương Đào - cục trưởng cục cảnh sát thành phố Đông Hải", người đàn ông trung niên đi đến trước mặt Lâm Hàn, đánh giá từ đầu đến chân người thanh niên.
"Là cậu báo cảnh sát sao?"
Lâm Hàn gật đầu.
"Cảm ơn cậu, đội cảnh sát hình sự thuộc cục cảnh sát thành phố Đông Hải chúng tôi đã truy lùng Hoàng Báo bấy lâu nay, nhưng ông ta cứ như chuột, chạy loạn khắp nơi, căn bản không bắt được, không ngờ đến hôm nay ông ta lại lọt lưới, mọi chuyện đều nhờ có cậu", Trương Đào mỉm cười nói.
"Cảm ơn vì cậu đã xả thân cống hiến cho vụ trọng án này, nhưng vẫn xin mời cậu về cục cảnh sát một chuyến để lấy lời khai".
"Liên quan đến vụ án của băng đảng Hoàng Báo này, khi hoàn thành xong thủ tục, chúng tôi sẽ tổ chức họp báo với ký giả, một anh hùng gan dạ như cậu phải được tuyên dương thật trịnh trọng!"
Lâm Hàn bật cười, cũng không từ chối.
Ngô Xuyên được đưa đến bệnh viện, Lâm Hàn thì ngồi xe cảnh sát đến cục cảnh sát thành phố làm biên bản.
Lúc những người cảnh sát khác biết một mình Lâm Hàn đã hạ đo ván 10 mấy tên tay chân của công ty Make Money Treasure thì đều trợn mắt há hốc mồm, không ngờ thực lực của người thanh niên này là kinh khủng đến vậy.
Toàn bộ quá trình lấy lời khai rất suôn sẻ, hoàn thành biên bản, Trương Đào lại đến tìm Lâm Hàn.
"Lâm Hàn, Hoàng Báo trắng trợn cho vay nặng lãi khắp thành phố Đông Hải, vì lãi suất quá cao, có 6 người đang sống sờ sờ bị ông ta ép tới tìm cái chết, không ít hơn trăm người bị ông ta làm cho tán gia bại sản, tóm lại người này tội ác chồng chất".
"Không chỉ vậy, hoạt động kinh doanh cho vay của ông ta còn lôi kéo cả Hoa Đông, có hàng chục ngàn sinh viên đại học đã vay nặng lãi của ông ta. Hơn 3 ngàn người bị đám đòi nợ thuê bạo hành, cũng vì lẽ đó, đã có 5-60 người sinh viên tâm lý không vững mà tìm đến cái chết".
Sắc mặt Trương Đào nặng nề, quả thật sau những số liệu thống kê này, không biết có bao nhiêu gia đình, bao nhiêu sinh viên đã bị đẩy đến bước đường cùng.
Hơn thế nữa, đây chỉ là số liệu bề nổi, còn những con số ẩn sâu bên dưới, cảnh sát cũng không hoàn toàn nắm được.
Nói chung, người này tội ác tày trời, ngay cả lãnh đạo tỉnh cũng hết sức xem trọng vụ án băng đảng Hoàng Báo này.
Ông ấy nhìn Lâm Hàn với ánh mắt cảm kích: "Nếu không nhờ cậu báo cảnh sát, tên Hoàng Báo này không biết đến khi nào mới rơi vào vòng lao lý".
"Với sự cống hiến của cậu, lãnh đạo tỉnh đã ra quyết định, khen thưởng cậu 100 ngàn tệ, đồng thời chúng tôi cũng sẽ trao tặng danh hiệu công dân tốt thành phố Đông Hải cho cậu".
Lâm Hàn gật đầu nhưng anh lại không có hứng thú với những thứ màu mè này.
Anh cười nhẹ rồi nói: "Tôi chỉ hi vọng những công ty kinh doanh cho vay nặng lãi, lừa đảo gì đó của Hoàng Báo đều biến mất hoàn toàn, trả lại công bằng cho những người bị hại".
"Cậu cứ yên tâm, trong vòng 3 ngày, chuyện này sẽ được giải quyết", Trương Đào bật cười, lại hỏi:
"À phải rồi, đợi lát nữa chúng tôi tổ chức họp báo ký giả, giải bày rõ hiện trường vụ án, vì cậu là anh hùng hôm nay, nên mong cậu có thể tham gia, để cho quần chúng nhân dân cũng được diện kiến anh hùng của chúng ta".
"Không cần đâu, vẫn nên khiêm tốn một chút", Lâm Hàn lắc đầu từ chối.
Chương 138: Khen thưởng công dân tốt
"Vậy cũng được", Trương Đào hơi bất ngờ, cũng không miễn cưỡng nữa, ông ấy nói tiếp:
"À đúng rồi, không thì lúc trao tặng danh hiệu công dân tốt, chúng ta quay video lại nhé, để phát lên tuyên truyền năng lượng tích cực".
"Chuyện này thì được".
Lâm Hàn gật đầu: "Nhưng phải làm mờ đi, nếu tất cả người dân trong thành phố biết người được khen thưởng là tôi, tôi nghĩ chắc cuộc sống sau này sẽ không còn được bình yên nữa".
Trương Đào nhìn sang Lâm Hàn, hiển nhiên có thể hiểu được nỗi băn khoăn trong lòng anh.
Trong vụ án "băng đảng Hoàng Báo" này Lâm Hàn có công lao lớn nhất, đương nhiên cũng sẽ xuất hiện vài tên dưới trướng Hoàng Báo muốn tìm đến trả thù.
Nếu như không làm mờ khuôn mặt Lâm Hàn, anh có thể sẽ gặp nguy hiểm, thậm chí sẽ liên lụy đến người nhà.
"Chắc chắn sẽ có rồi".
Trương Đào mỉm cười nói tiếp: "Đúng rồi, anh trai chạy Rolls-Royce nổi tiếng khắp thành phố Đông Hải gần đầy là cậu đúng không".
Lâm Hàn gật đầu: "Là tôi".
Anh cũng không hề ngạc nhiên, với khả năng tình báo của cảnh sát, muốn điều tra thân phận một người nổi tiếng hiện nay chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Với sự thẳng thắn của Lâm Hàn, Trương Đào lại rất vui vẻ, ông ấy nói:
"Không thì chúng ta cứ lấy danh nghĩa anh trai chạy Rolls-Royce mà trao tặng danh hiệu công dân tốt đi. Đương nhiên video cung sẽ làm mờ từ đâu đến cuối".
"Trong cục chúng tôi cũng có không ít người hâm mộ của cậu đấy! Khắp thành phố Đông Hải này, lượng người hâm mộ cậu đến tận vài triệu. Nếu phát hành video này ra, nó sẽ tạo hiệu ứng tốt vì có người nổi tiếng và lại còn lan tỏa được năng lượng tích cực".
"Chuyện này tôi sao cũng được", Lâm Hàn cười nói.
"Được rồi, vậy quyết định thế nhé!"
Hai người thống nhất ý kiến.
Sau đó, Trương Đào lập tức sắp xếp người tổ chức lễ trao danh hiệu cho Lâm Hàn.
Toàn bộ buổi lễ đều được quay video lại.
Sau khi kết thúc buổi lễ, Lâm Hàn cầm trong tay một cái huy chương.
Huy chương hình tròn, sờ vào lạnh như băng, phía trên còn khắc hoa văn, toàn bộ đều là màu vàng, trên đó còn viết: "Trao tặng công dân tốt thành phố Đông Hải, Lâm Hàn".
Lâm Hàn bỏ huy chương vào túi, việc ở cục cảnh sát gần như xong xuôi.
Lâm Hàn đi từ cục cảnh sát đến bệnh viện thăm Ngô Xuyên.
Nếu không nhờ có Ngô Xuyên đỡ cho anh phát súng kia, ắt hẳn lần này Lâm Hàn đã dữ nhiều lành ít rồi, Lâm Hàn cảm thấy mang ơn anh ta.
Đến bệnh viện, có một người bước ra từ phòng phẫu thuật.
Ông ấy là bác sĩ khoa chỉnh hình tốt nhất của thành phố Đông Hải, cũng có quen biết Lâm Hàn, lần trước ông Ngô - ông nội của Ngô Xuyên bị gãy xương cũng là do ông ấy điều trị.
"Bác sĩ, tình hình sức khỏe Ngô Xuyên thế nào rồi?", Lâm Hàn hỏi.
"Cậu Lâm yên tâm, đầu đạn đã được lấy ra, vết thương cũng không có gì đáng lo ngại. Khoảng vài ngày nữa là có thể xuất viện, chỉ cần ăn uống đủ chất cẩn thận điều dưỡng, tầm 3-4 tháng là có thể hồi phục", bác sĩ kính cẩn nói.
Lâm Hàn thở phào: "Tôi có thể vào thăm một lát không?"
"Đương nhiên có thể".
Lâm Hàn thả bước vào phòng phẫu thuật.
"Anh Hàn..."
Nhìn thấy Lâm Hàn đi vào, Ngô Xuyên ngọ ngoạy tính ngồi dậy, nhưng bả vai đau đến nhe răng trợn mắt.
"Nằm đi, anh đừng khách sáo nữa", Lâm Hàn nói: "Lần này nhờ có anh đỡ cho tôi một phát súng".
"Anh Hàn, đó là chuyện tôi nên làm", Ngô Xuyên gãi đầu có chút ngượng ngùng, lại hỏi:
"Đúng rồi anh Hàn, Hoàng Báo thế nào rồi?"
Lúc anh ta bị trúng một phát đạn, đau đến không chịu nỗi mà ngất đi, nên không rõ tình hình xảy ra phía sau.
"Hoàng Báo đã bị cảnh sát bắt, chắc mấy ngày nữa sẽ ra tòa", Lâm Hàn cười nói.
"Hoàng Báo bị bắt rồi á!"
Ánh mắt Ngô Xuyên lóe lên: "Ông ta là trùm xã hội đen thành phố Đông Hải, nếu ông ta bị bắt, ắt hẳn giang hồ sẽ hỗn loạn".
"Chuyện này tôi cũng biết, anh lo dưỡng thương cho thật tốt đi, sau khi xuất viện rồi hãy nói tiếp".
Lâm Hàn gật đầu, về chuyện này anh cũng đã có tính toán.
"Vâng", Ngô Xuyên cũng không nói thêm nữa.
Nói thêm vài câu, Lâm Hàn cũng trở về núi Vân Mộng.
"Tốt lắm, tốt lắm!"
Dương Cảnh Đào đang ngồi ở phòng khách xem TV, vừa xem vừa không ngừng vỗ tay vui vẻ: "Truy quét tội phạm, tốt, tốt lắm!"
Trên TV đang truyền hình trực tiếp buổi họp báo khẩn cấp của cục cảnh sát thành phố, cục trưởng Trương Đào đang ngồi ở giữa phát biểu:
"Chỉ vài tiếng trước, thành phố chúng ta vừa phá được một vụ án vô cùng nghiêm trọng. Cảnh sát đã vây bắt toàn bộ 13 tội phạm, tất cả đều thành viên nòng cốt của một băng đảng tội phạm mà đầu sỏ chính là Hoàng Báo."
"Băng đảng này hoành hành ở thành phố Đông Hải đã lâu, hoạt động chủ yếu cho vay lãi suất cao, công ty vay tài chính, lừa đảo tài chính, từ đấy mà kiếm lời. Những công ty dưới trướng gồm có: Make Money Treasure, trả góp Mỹ Lệ,.. Các sản phẩm tài chính gồm: bitcoin, tín dụng đen,... Tổng số tiền liên quan đến vụ án lên đến hàng tỷ đồng, và con số nạn nhân ước tính đã hơn 10 ngàn..."
"Bitcoin!"
Ánh mắt Dương Cảnh Đào sáng lên, ông ta bị lừa mua số sản phẩm tài chính kia gọi là bitcoin.
"Nếu nói như vậy, vụ án này đã được phá, tôi có thể lấy lại 500 ngàn của mình rồi!", mặt mày Dương Cảnh Đào hớn hở, 500 ngàn kia là toàn bộ gia tài của ông ta đấy.
"Tại đây, chúng tôi muốn tuyên dương một người công dân thành phố, cậu ấy đã có đóng góp to lớn trong việc phanh phui vụ án của băng nhóm Hoàng Báo", Trương Đào nói tiếp.
Trên vách tường sau lưng ông ấy đang phát một video, nội dung video chính là buổi lễ trao thưởng công dân tốt của Lâm Hàn.
Nhưng cả người Lâm Hàn đều đã bị làm mờ.
"Chúng tôi không tiện tiết lộ danh tính người công dân gương mẫu này, nhưng cậu ấy có một nickname mà mọi người đều biết, đó chính là anh trai chạy Rolls-Royce!"
"Chính anh trai chạy Rolls-Royce đã cũng cấp tình báo cho chúng tôi, để chúng tôi có thể một lưới tóm gọn tên đầu sỏ Hoàng Báo. Để khen thưởng cống hiến lớn lao này của anh trai chạy Rolls-Royce, chính quyền thành phố chúng ta đã ra quyết định, trao thưởng danh hiệu công dân tốt cho anh trai chạy Rolls-Royce!"
"Không ngờ anh trai chạy Rolls-Royce lại là người cung cấp manh mối bắt Hoàng Báo!", Dương Cảnh Đào hơi bất ngờ, ông ta căng mắt ra muốn nhìn rõ mặt mũi anh trai chạy Rolls-Royce trong video.
Nhưng mà mosaic vô cùng dày đặt, căn bản không tài nào nhìn rõ được.
"Anh trai chạy Rolls-Royce không chỉ hot thường thôi nha, giờ còn thành anh hùng truy quét tội phạm nữa!", Dương Cảnh Đào cảm khái.
"Nếu tôi có thể lấy lại 500 ngàn kia, cậu ấy sẽ trở thành thần tượng của tôi".
Sau đó Dương Cảnh Đào nhìn ra ngoài cửa thì thấy Lâm Hàn trở về.
"Hừ!"
Ông ta hừ lạnh, rồi nhăn nhó xem TV tiếp.
Từ lúc thằng con rể vô dụng Lâm Hàn này bắt ông ta quỳ đến giờ, Dương Cảnh Đào vẫn luôn hầm hừ khó chịu.
...
Buổi tối, cả nhà đang quây quần ăn cơm, dì Hà cũng ngồi cùng bàn.
"Hôm nay nhộn nhịp ghê! Đâu đâu cũng là tin tức về anh trai chạy Rolls-Royce?"
Dương Khiết vừa ăn cơm vừa lướt xem mấy đoạn video ngắn.
"Có chuyện gì mà hăng hái thế?", Dương Lệ tò mò hỏi, cô vừa mới tan ca về nhà, còn chưa đụng đến điện thoại nữa.
"Hôm nay anh trai chạy Rolls-Royce lại có thêm 2 cái video", Dương Khiết nói:
"Cái đầu tiền là anh trai chạy Rolls-Royce hào phóng tặng quà cho streamer ở livestream".
Còn chuyện streamer kia là cô ấy thì Dương Khiết không có nói ra.
"Một triệu á? Anh trai chạy Rolls-Royce này giàu ghê".
Dương Lệ lắc đầu nói: "Nói không chừng chỉ là ra vẻ thôi, bây giờ chị có chút mất thiện cảm với cái người đang hot này rồi, mỗi một video đều là làm màu cả".
Chương 139: Ngôi sao sáng trong bầu trời đêm
“Video đầu tiên, anh ta khoe xe, một chiếc Rolls-Royce hạng sang, tiếp theo là khoe khoang năng khiếu nghệ thuật, ở trong lớp học ghi ta đánh đàn ghi ta, tiếp theo nữa là khoe tiền, tài khoản ngân hàng hơn chục triệu tệ, video của anh ta từ đầu đến cuối chỉ toàn khoe khoang thôi”.
Dương Lệ nói tiếp: “Bây giờ lại khoe video nhận thưởng, không phải chị ganh tỵ anh ta có tiền, đơn giản vì chị không thích kiểu người khoe khoang như anh ta. Cho dù anh ta đã từng giúp đỡ chị, hơn nữa trong tiệc tân gia cũng bảo bạn gái đến tặng quà cho chị. Nhưng mà tính cách như vậy, chị thật lòng không thể thích nổi”.
“Tiểu Lệ, lần này con thật sự đã trách lầm anh trai chạy Rolls-Royce rồi”, Dương Khiết còn chưa kịp nói thì Dương Cảnh Đào đã mở miệng.
“Hôm nay, ngoài video anh trai chạy Rolls-Royce nhận thưởng ra, còn có một video anh ấy nhận danh hiệu công dân tốt cấp thành phố do chính quyền thành phố chúng ta trao tặng nữa đó”.
“Công dân tốt cấp thành phố?”, Dương Lệ ngơ ngác.
“Đúng vậy, hôm nay cục cảnh sát thành phố Đông Hải vừa tóm gọn một băng nhóm xã hội đen, thủ phạm là Hoàng Báo, chuyên gian lận tài chính, cho vay nặng lãi, hại nước hại dân, 500 ngàn tiền dưỡng già của bố, chính là bị đàn em của tên Hoàng Báo này lừa”, Dương Cảnh Đào tức giận:
“Có thể tóm được băng nhóm xã hội đen này đều nhờ vào manh mối do anh trai chạy Rolls-Royce cung cấp, cũng vì những manh mối này mà chính phủ đã trao tặng bằng khen cho anh trai chạy Rolls-Royce”.
“Anh trai chạy Rolls-Royce có công lớn như vậy luôn hả!”
Dương Lệ vô cùng kinh ngạc: “Nếu quả thật là như vậy, con nghĩ, con nên có cái nhìn khác về anh trai chạy Rolls-Royce. Người nổi tiếng này, không đơn giản là đang khoe khoang mà còn mang lại cho mọi người nguồn năng lượng tích cực”.
Dương Cảnh Đào có chút tuyệt vọng nói: “Đám người này bị bắt rồi, bố đoán không bao lâu nữa, 500 ngàn tệ bị lừa mất kia sẽ trở về tài khoản ngân hàng của bố. Nếu như lấy lại được 500 ngàn đó, bố sẽ trở thành fan của anh trai chạy Rolls-Royce, coi anh ấy là thần tượng của bố”.
“Ông già, ông đã bao nhiêu tuổi rồi, còn đu idol”, Dương Khiết xem thường.
“Đu thần tượng thì sao nào? Nếu như 500 ngàn của bố có thể lấy lại được, thì anh trai chạy Rolls-Royce chính là thần tượng của bố”, Dương Cảnh Đào nghiêm túc nói.
Dương Khiết lắc đầu, tiếp tục xem video: “Con đọc cho mọi người nghe bình luận được nhiều lượt like nhất nhé”.
“Được!”
Dương Cảnh Đào và Dương Lệ đều vô cùng mong đợi, lắng tai nghe.
“Một người bạn nói, ở xã hội này, người nổi tiếng nhiều vô kể, khoe tiền, khoe nhan sắc, rót lời đường mật, kéo theo hàng loạt thứ tiêu cực cho người dân, xã hội. Nhưng anh trai chạy Rolls-Royce lại không giống như vậy, anh ấy là ngôi sao sáng trong bầu trời đêm, tuy giàu có nhưng không đánh mất chính mình, coi ganh ghét, đố kị như kẻ thù, không những giàu có về vật chất, mà còn giàu có về tinh thần. Lần truy quét tội phạm này, anh ấy đã đem lại cho chúng ta rất nhiều nặng lượng tích cực, like cho anh trai chạy Rolls-Royce nào!”
Dương Khiết chăm chú đọc:
“Hành động lần này của anh trai chạy Rolls-Royce thật sự đã làm cho tôi mở mang tầm mắt, làm thay đổi cái nhìn của tôi về những video chỉ biết khoe khoang trước kia của anh ấy. Nhờ video lần này mà tôi biết được, anh ấy thật lòng muốn cống hiến cho xã hội, xã hội cần nhiều anh trai chạy Rolls-Royce hơn nữa!”
“Xã hội này, đa số những người được cho là nổi tiếng, ít nhiều cũng phải có chút nhan sắc, hát hò cũng phải lọt tai, nói thật, đằng sau những video triệu view kia, cuộc sống riêng tư dơ bẩn như thế nào cũng chẳng ai biết được. Nhưng anh trai chạy Rolls-Royce này đã làm tôi sáng mắt rồi, anh ấy là ngôi sao sáng trong bầu trời đen tối kia!”
“Like cho anh trai chạy Rolls-Royce đi, xã hội cần nhiều người như anh trai chạy Rolls-Royce! Chứ không phải mấy đứa hèn hạ diêm dúa chỉ thích thể hiện kia”.
...
Dương Khiết đọc một mạch mấy bình luận.
Sau khi nghe xong, Dương Cảnh Đào cảm thán:
“Mấy bình luận này nói đúng thật. Anh trai chạy Rolls-Royce quả thật là hoa sen trong bùn mà, đáng để đám người nổi tiếng nông cạn kia học hỏi”.
“Đúng vậy”.
Dương Lệ gật đầu: “Con trước nay chẳng hứng thú với người nổi tiếng, nhưng mà xem xong mấy video của anh trai chạy Rolls-Royce này, con lại rất tò mò về anh ấy, nói không chừng con cũng trở thành fan của anh ấy mất”.
“Chị hai, nói về fan hâm mộ, anh rể hai mới là fan cứng của anh trai chạy Rolls-Royce!”, Dương Khiết cười hihi:
“Lẽ nào chị không thấy, quần áo mà anh rể hai mặc với quần áo mà anh trai chạy Rolls-Royce mặc tại lễ nhận thưởng giống hệt nhau hả? Em biết lâu rồi, rất nhiều quần áo của anh rể hai đều cùng một loại với anh trai chạy Rolls-Royce đó!”
“Có chuyện này hả?”
Dương Lệ ngây người, xem đoạn video, lại nhìn Lâm Hàn, quần áo của hai người họ thật sự giống hệt nhau.
Áo phông, quần thể thao, giày thể thao.
“Giống nhau quá! Ông xã, không ngờ anh cũng đu thần tượng nha!”, Dương Lệ ngạc nhiên nhìn Lâm Hàn, cô chưa từng nghe Lâm Hàn nhắc đến chuyện này.
Cô chỉ biết Lâm Hàn quen biết anh trai chạy Rolls-Royce, không ngờ lại còn là fan của anh ấy.
“Ôi, Lâm Hàn, không ngờ cậu cũng là fan của anh trai chạy Rolls-Royce đấy!”
Dương Cảnh Đào cũng ngạc nhiên nhìn Lâm Hàn:
“Cậu suốt ngày ở nhà ăn no chờ chết, nếu như trước kia biết cậu đu thần tượng, tôi nhất định sẽ dạy dỗ cậu đừng sùng bái mù quáng. Nhưng người mà người cậu thần tượng là anh trai chạy Rolls-Royce, vậy việc này không tính. Suy cho cùng anh trai chạy Rolls-Royce cũng là thần tượng của tôi”.
Lâm Hàn cười cười nhưng không nói gì, video lễ nhận thưởng lan truyền trên mạng, anh cũng không quá ngạc nhiên.
Nhưng điều anh ngạc nhiên là video tặng 1 triệu tệ tiền quà cũng được đăng lên.
Lúc này anh chợt nhớ, quản lý app livestream Sa Ngư buổi chiều có kết bạn với anh, sau đó gửi cho anh một tin nhắn nhưng anh vẫn chưa trả lời lại.
Tại nhà của Triệu Tứ Hải.
“Mẹ ơi, thần tượng của tôi, không hổ là thần tượng của tôi mà!”
Triệu Tứ Hải kích động nhảy cẫng lên, xem video: “Xem livestream mà tặng 1 triệu tệ cũng thôi đi, dù gì idol của tôi cũng có tiền. Nhưng mà nhận được giải thưởng công dân tốt cấp thành phố! Thứ này, không phải có tiền là có thể mua được đâu, nhất định phải có cống hiến to lớn cho xã hội nha!”
“Phải đấy, anh trai chạy Rolls-Royce mới là người nổi tiếng chân chính, mấy tên làm trò diêm dúa ngoài kia, ai có thể sánh được với anh trai chạy Rolls-Royce cơ chứ?”, Dương Duyệt bồi thêm.
Ở một nơi khác.
Châu Nguyệt Nguyệt nằm trên sofa, hốc mắt đỏ ngầu vì khóc, cô ta ngây ngốc cầm điện thoại, trên màn hình điện thoại đang phát đoạn video Lâm Hàn nhận thưởng:
“Lâm Hàn, khoảng cách giữa tôi và anh ngày càng xa rồi, tôi... Tôi còn xứng với anh nữa sao?”
Tối hôm đó, mỗi nhà ở thành phố Đông Hải đều xem video của anh trai chạy Rolls-Royce, điên cuồng nhấn like, bình luận.
Anh trai chạy Rolls-Royce, tuyệt đối là ngôi sao sáng nhất trong bầu trời!
...
Ăn cơm xong, Lâm Hàn mở điện thoại lên, nội dung nói chuyện với quản lý app, vỏn vẹn dừng lại ở hai chữ “Xin chào”.
Lâm Hàn cũng trả lời lại một câu: “Xin chào”.
Tin nhắn của anh vừa gửi đi chưa được bao lâu, quản lí app đã trả lời lại.
“Anh trai chạy Rolls-Royce đúng không! Buổi chiều anh không trả lời tin nhắn của tôi, có phải là bận đi bắt mấy tên xấu xa Hoàng Báo kia không? Anh giỏi quá đi mất! Anh là thần tượng của tôi, tôi ngưỡng mộ anh quá!”
Phía sau đoạn tin nhắn này, còn gắn thêm một icon xấu hổ.
Chương 140: Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn!
“Có việc gì không?”, Lâm Hàn trả lời tin nhắn.
“Là như vậy, anh trai Rolls-Royce, anh là khách hàng lớn của app Sa Ngư, chúng tôi muốn mời anh đến trụ sở công ty thăm quan, nếu app của chúng tôi còn gì thiếu sót anh có thể đưa ra ý kiến. Đương nhiên, trụ sở của chúng tôi đang bồi dưỡng rất nhiều streamer, ai cũng xinh đẹp như hoa, bọn họ cũng là fan của anh! Nếu như biết anh đến có lẽ sẽ phấn khích phát điên lên mất”.
“Những streamer này, bất cứ ai cũng có thể đáp ứng mọi yêu cầu của anh”.
Người quản lý nhắn lại.
Tin nhắn này khá thẳng thắn và táo bạo, không có bất kỳ sự che giấu nào, muốn làm hài lòng Lâm Hàn như vậy, mục đích đương nhiên là muốn giữ anh lại.
Loại đại gia một ngày có thể tặng hơn một triệu tiền quà như Lâm Hàn, đối với bất cứ app nào cũng là một miếng bánh ngon.
“Tôi biết rồi, có thời gian sẽ đến sau”, Lâm Hàn tùy ý trả lời, sau đó đặt điện thoại xuống.
...
Mấy ngày tiếp theo đó, Lâm Hàn khá nhàn nhã.
Ngày ngày phơi nắng, đánh cờ, đi dạo với bà xã, rất dễ chịu.
Số tiền 500 ngàn mà Dương Cảnh Đào bị lừa đã được công an thu hồi và trả lại vào thẻ cho ông ta.
Dương Cảnh Đào mặt mày rạng rỡ, trực tiếp tuyên bố trước mặt mọi người, ông ta trở thành fan của anh trai Rolls-Royce.
Nếu như trong nhà này có ai dám nói xấu anh trai Rolls-Royce nửa câu, ông ta sẽ trở mặt với người đó.
Không những vậy, ngày nào ông ta cũng ngồi trên sô pha xem video của anh ta, còn nhấn vào nút like và bình luận ở cuối video, đồng thời còn tham gia vào group fan hâm mộ, chẳng khác gì một fan thứ thiệt cả.
Cũng trong hai ngày này, Tôn Minh gọi điện thoại cho Lâm Hàn, nói rằng cuộc họp cổ đông đầu tiên của ngân hàng phát triển Đông Hải, một liên doanh của ngân hàng vốn quốc danh và nhà họ Tiền sẽ được tổ chức, hỏi Lâm Hàn có đi hay không.
Lâm Hàn khéo léo từ chối, anh không có hứng thú với những hội nghị dạng này và tiếp tục sống cuộc sống nhàn nhã của mình.
Ngày tháng của anh rất nhàn rỗi, nhưng trong khoảng thời gian này, tất cả các giới trong thành phố Đông Hải lại đang có sóng ngầm dữ dội.
Ngay sau khi Hoàng Báo chết, lực lượng còn lại dưới tay ông ta lập tức như rắn mất đầu.
Những lực lượng này một số bị tách ra, một số lại bị những người cầm đầu khác âm thầm nuốt chửng, hoặc thu nạp về dưới chướng của mình.
...
Ngày hôm đó, Lâm Hàn đang phơi nắng ngoài sân.
Điện thoại của anh đột nhiên đổ chuông.
“Cậu Lâm!”
Là tiếng của Trần Vô Cực: “Tàn dư của Hoàng Báo đã được hợp nhất, 60% thế lực của hắn đã được chúng ta thu phục, tất cả các ngành công nghiệp mà ông ta quản lý về cơ bản đều nằm trong tay chúng ta”.
Lâm Hàn gật đầu: “Làm tốt lắm, có điều Hoàng Báo trước đây chủ yếu hoạt động trong các lĩnh vực như cho vay nặng lãi, gian lận tài chính. Bây giờ nhà nước quản lý vấn đề tội phạm lừa đảo rất nghiêm ngặt, mà những ngành nghề này đều là kiếm tiền bất chính, thế nên tất cả các công ty cho vay nặng lãi, cho vay... đều cho đóng cửa. Bắt đầu từ hôm nay và trong tương lai, không dính líu vào nữa”.
“Được, cậu Lâm, tôi sẽ làm ngay”, Trần Vô Cực gật đầu.
Nếu còn trẻ, Trần Vô Cực sẽ không có tâm tư để ngừng lại những sản nghiệp này, vì dù sao những khoản lợi nhuận phía sau cũng đủ để làm người ta điên đảo.
Nhưng trải qua bao năm, ông ta thường xuyên đọc kinh phật, tin vào luật nhân quả báo ứng, cũng bắt đầu có một số mâu thuẫn với những ngành này.
“Ừ, không có việc gì thì tôi cúp máy đây”.
Lâm Hàn cúp điện thoại, vuốt cằm suy tư.
Mấy ngày nay Trần Vô Cực thường xuyên gọi điện thoại cho anh, muốn rút lui khỏi giới xã hội đen và nhờ Lâm Hàn tiến cử người thừa kế vị trí của ông ta.
Giờ đây, Trần Vô Cực cho anh cảm giác ông ta giống như một nhà sư, không có ham muốn và dục vọng, chỉ muốn sống một cuộc đời ẩn dật, Lâm Hàn cũng rất bất lực.
Đối với việc lựa chọn người kế thừa, trong lòng anh cũng đã có kế hoạch, tuy nhiên thời cơ vẫn chưa đến.
...
Tòa nhà ngân hàng phát triển Đông Hải.
Tiền Lai trong bộ vest và giầy da đi ra khỏi phòng họp, khuôn mặt hăng hái hăm hở, bước chân nhanh nhẹn.
“Chủ tịch! Chủ tịch Tiền!”
Một giọng nói vang lên từ phía sau.
Tiền Lai quay đầu lại, một người đàn ông trẻ tuổi đứng đó với khuôn mặt tươi cười.
“Tiểu An à!”, Tiền Lai hỏi: “Sao vậy?”
Người thanh niên này là Trần An, giám đốc ngân hàng tiết kiệm, năng lực làm việc bình thường nhưng rất biết nịnh hót.
Vì vậy, Tiền Lai có ấn tượng khá tốt về người cấp dưới này.
“Cái đó, cuộc họp cổ đông có quyết định gì không, anh nói tôi nghe với”, Trần An xoa xoa tay, cười nói.
“Ha ha, tin tức của cậu khá nhanh nhạy đấy, chuyện gì cũng biết nhỉ”, Tiền Lai cười nói: “Có rất nhiều quyết định trong cuộc họp, tôi sẽ chọn hai trong số đó có liên quan đến tôi và cậu nói cho cậu nghe”.
“Thứ nhất, đương nhiên, tôi đã trở thành chủ tịch của ngân hàng chúng ta. Thứ hai, chính là cậu đã trở thành giám đốc chính thức của ngân hàng”.
“A!”
Nghe vậy, trong lòng Trần An vui mừng phấn khởi, trở thành giám đốc của ngân hàng, lương một năm cộng thêm tiền hoa hồng cũng được 5-600 ngàn tệ rồi, còn có một vài thu nhập ngoài lề nữa.
“Cảm ơn chủ tịch, cảm ơn chủ tịch!”, Trần An vội vã nói: “Nếu không có sự bồi dưỡng tận tình của chủ tịch, thì tôi cũng không trở thành giám đốc được”.
“Có gì đâu mà phải cảm ơn, cậu là người của tôi, tôi trở thành chủ tịch rồi thì địa vị của cậu tự nhiên cũng sẽ tăng lên”, Tiền Lai vẫy tay đầy ẩn ý nói.
“Ngân hàng chúng ta là ngân hàng liên doanh, có nhiều phe nhóm trong đó, bề ngoài tôi là chủ tịch, nhưng những bộ phận chức vụ quan trọng khác, đều do người của ngân hàng quốc doanh nắm giữ, sau này phải làm thế nào, cậu hiểu chứ?”
“Đương nhiên là hiểu rõ rồi!”
Trần An gật đật đầu nói: “Sau này Trần An tôi chính là người bên cạnh chủ tịch, luôn lấy lợi ích của chủ tịch làm đầu, Trần An tôi chỉ trung thành với chủ tịch thôi”.
Tiền Lai hài lòng gật đầu, Trần An này cũng khá hiểu chuyện đấy.
“Trong khoảng thời gian này, tôi bận cuộc họp cổ đông, hình như quên mất một vài việc quan trọng”, ánh mắt Tiền Lai xẹt qua một tia lạnh lùng, nhớ tới chuyện xảy ra ở khách hạn Thiên Tôn ngày hôm đó.
“Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn, tao xong việc rồi, Lâm Hàn, đã đến lúc xử lý mày”, Tiền Lai lẩm bẩm nói: “Trần An, cậu đến phòng làm việc của tôi một chút”.
“Được!”
Trần An lút cút theo đuôi Tiền Lai đến phòng làm việc của chủ tịch.
“Hôm nay sau khi tan ca, giúp tôi tìm một vài người trong giới xã hội đen, bảo họ đưa người trong ảnh này tới chỗ tôi”, Tiền Lai lấy ra một tấm ảnh đưa cho Trần An.
“Tiểu Lệ”.
Nhìn thấy người trong ảnh, Trần An hơi sửng sốt.
“Sao vậy, cậu quen Dương Lệ à?”, Tiền Lai rất ngạc nhiên.
“Đương nhiên quen biết rồi, còn rất thân nhau nữa!”
Trần An cười nói: “Hồi nhỏ tôi với Dương Lệ cùng lớn lên với nhau, tôi còn gọi bố cô ấy Dương Cảnh Đào là bác nữa. Không giấu gì chủ tịch, mấy năm trước, bác Dương còn bảo tôi và tiểu Lệ kết hôn, nhưng tiểu Lệ không đồng ý, sau cùng gả cho tên vô dụng Lâm Hàn”.
“Còn có chuyện này nữa à!”
Hai mắt Tiền Lai sáng lên, lông mày đột nhiên cau lại: “Vậy bây giờ cậu có còn thích Tiểu Lệ nữa không?”
“Tôi sớm đã không thích cô ấy nữa rồi”, Trần An xua tay nói: “Chủ tịch, tôi kết hôn rồi! Có nhà có xe, gia đình hạnh phúc, vợ tôi cũng rất xinh đẹp, sao có thể còn thích cô ấy chứ?”
“Cô ấy gả cho thằng Lâm Hàn phế vật kia, cuộc sống sau này chắc không sung sướng gì, tôi chỉ hi vọng cô ấy khó khăn thì đừng đến tìm tôi giúp, đừng gây rắc rối cho tôi là được rồi!”
Bình luận facebook