• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Rể Nghèo Thành Tỷ Phú (2 Viewers)

  • Chương 131-135

Chương 131: Một triệu tiền quà!

"Đúng đó, anh trai chạy Rolls-Royce này chỉ là acc nhỏ cấp một mà lại dám diss thổ hào!"

Bình luận bắn ra liên tục, mũi dùi đều hướng về phía Lâm Hàn.

"Hơn hết hắn còn xạo sự, nói mình là anh trai chạy Rolls-Royce".

"Tên của thần tượng tôi mà tên khốn kiếp này dám nhận vơ à?"

"Tên nghèo kiết xác!"

Bá Tước Vi lại gửi thêm bình luận:

"Hahaha, tại sao anh trai chạy Rolls-Royce không nói câu nào? Vừa rồi còn ra vẻ đạo mạo lắm mà?"

Rồ, rồ, rồ!

Lúc này, tiếng động cơ lại vang lên.

Là quà xe thể thao.

"Bá Tước Vi lại tặng quà... Không đúng, xe thể thao là của anh trai chạy Rolls-Royce tặng!"

"Đệch! Anh trai chạy Rolls-Royce lại tặng quà kìa!"

"Hơn nữa lại còn là xe thể thao! Một chiếc 5 ngàn tệ lận đó!"

Rồ, rồ, rồ!

Tiếng động cơ lại liên tục vang lên.

Rồ, rồ, rồ!

...

Vang lên 10 lần!

Đủ mọi màu sắc lấp lánh trên cả màn hình.

Khoảnh khắc đó, livestream như bị đóng băng hết mấy giây.

Một lát sau, bình luận lại tiếp tục bắn ra ào ào.

"Mười... Mười chiếc xe thể thao!"

"Tận 50 ngàn tệ đó trời!"

"Cái acc anh trai chạy Rolls-Royce này đừng nói là đại gia chính cống nhá!"

"Đỉnh!!!!!"

"Nói không chừng đúng là anh trai chạy Rolls-Royce hàng thật đấy!"

"Cảm ơn 10 chiếc xe thể thao nha anh trai chạy Rolls-Royce!", Dương Khiết lập tức nói cảm ơn, ánh mắt kích động sáng ngời.

"Cảm ơn anh trai chạy Rolls-Royce nha! Cám ơn đã tặng quà!"

Lúc này, Lâm Hàn gửi một câu bình luận:

"Nếu anh muốn tôi dùng quà để nói chuyện, vậy thì tôi lấy quà để nói chuyện vậy!"

Kiểu chữ của anh cũng đã đổi thành màu đỏ rực, tài khoản nhỏ của anh tăng liền một mạch 20 cấp.

"Bá Tước Vi đúng không, tôi đã nói chuyện đàng hoàng với anh lắm rồi, đã chừa mặt mũi cho anh rồi? Anh tưởng mình là cái thá gì chứ?"

"Đệch mợ nó, cậu muốn so ai giàu hơn ai sao?", Bá Tước Vi không nhịn mà bật lại trên bình luận.

"Đúng đó, muốn so tiền với anh đó!", Lâm Hàn đáp lại.

Soạt!

Bỗng dưng, trên màn hình lại xuất hiện một tấm bản đồ kho báu màu vàng đang chầm chậm mở ra.

Hơn nữa, liên tục đến 5 tấm bản đồ kho báu!

Cùng lúc đó, trên thông báo chung của các phòng livestream đều nhảy lên nhắc nhở.

"Bá Tước Vi đang mở một tấm bản đồ kho báu trong phòng livestream của Khiết của thuần khiết, mọi người nhanh đến đào nào!"

"Cái gì? Bá Tước Vi tặng bản đồ kho báu á!"

"Món quà này tận 10 ngàn một cái đấy!"

"Vậy là 50 ngàn tệ rồi!"

"Khiếp! Đại gia vãi!"

Các phòng livestream khác thấy thông báo nhảy lên bản đồ kho báu thì rối rít tràn vào.

Chỉ trong nháy mắt, số lượng người xem livestream trong phòng tăng lên 100 ngàn người!

"Tôi tới đào kho báu đây!"

"Lại được thấy đại gia mở bản đồ kho báu rồi!"

"Là bản đồ kho báu của đại gia Bá Tước Vi! Anh ta thế mà đã tung ra 2 triệu tiền quà chỉ trong một tháng rồi đó!"

"Chậc chậc chậc, đúng là đại gia có khác, 5 tấm bản đồ kho báu 50 ngàn tệ đấy!"

"Streamer này xinh đẹp quá mà!"

"Được Bá Tước Vi vừa ý, sắp nổi tiếng rồi!"

Bá Tước Vi tung bản đồ kho báu xong, lập tức gõ bình luận:

"Anh trai chạy Rolls-Royce nghèo kiết xác kia, dùng quà nói chuyện đi!"

"Nếu quà của cậu ít hơn 50 ngàn, mời cậu im luôn dùm! Cậu không có tư cách lên tiếng nữa!"

"Đương nhiên nếu quà của cậu nhiều hơn tôi, tôi sẽ là người im miệng, nhưng cậu nên nhớ, cậu so với tôi cái gì thì được chứ đừng dại mà so tiền với tôi!"

Đọc được bình luận này, bên dưới tâng bốc tới chín tầng mây.

"Đại gia lớn nói chuyện có khác!"

"Đúng đó!"

"Nhà giàu quả là nhà giàu, vì một streamer mà vung 50 ngàn tiền quà, tôi cày chết lên chết xuống một năm mới kiếm được chừng ấy tiền!"

"Anh trai chạy Rolls-Royce đâu rồi, sao không nói gì vậy?"

Một phút sau, mọi người vẫn không thấy anh trai chạy Rolls-Royce lên tiếng.

"Chắc là sợ quá rồi!"

"Năm chục ngàn tiền cái xe thể thao kia, không biết là anh ta để dành bao lâu nữa!"

Ngay lúc này, Lâm Hàn vung tiền đầy trên thông báo.

Soạt!

Soạt!

Soạt!

Từng tờ một bản đồ kho báu màu vàng không ngừng trải ra trên màn hình.

Cả màn hình đều là màu vàng lấp lánh.

"Anh trai chạy Rolls-Royce tặng bản đồ kho báu kìa!"

"Đệch, 10 tấm!"

"Chưa hết đâu!"

"Mười lăm tấm..."

"Mười lăm rồi vẫn chưa ngừng sao?"

"Anh ta định vung bao nhiêu tấm bản đồ kho báu đây?"

"Đã 30 tấm rồi..."

Toàn bộ những người đang xem livestream đều ngu người.

"Sáu mươi tấm..."

"Bảy mươi tấm..."

...

Tất cả mọi người đều ngớ ra, nhìn bản đồ kho báu không ngừng xuất hiện.

Rốt cuộc tấm bản đồ kho báu cuối cùng cũng đã biến mất trên màn hình.

"Một... Một trăm tấm bản đồ kho báu!"

"Đây là 1 triệu tệ đó trời!"

"Đại gia trong đại gia, cái anh trai chạy Rolls-Royce tuyệt đối là đại gia trong đại gia, trong một ngày mà tặng hơn 1 triệu tiền quà!"

"Kỷ lục cao nhất của Bá Tước Vi cũng phải 1 tháng 2 triệu!"

"Còn anh ta chỉ 1 ngày hơn 1 triệu đấy!"

"Đây nhất định là anh trai chạy Rolls-Royce hàng thật rồi!"

Kèm theo 100 tấm bản đồ kho báu được tung ra là con số người xem livestream từ 100 ngàn người tăng lên đến 1 triệu người xem.

"Đại gia của đại gia!"

"Streamer này sắp hot rồi!"

"Được anh trai chạy Rolls-Royce nhìn trúng, không hot mới là lạ đó!"

...

Phía trên đều là người vừa vào phòng nói.

"Cảm ơn anh trai chạy Rolls-Royce đã tặng 100 tấm bản đồ kho báu, cảm ơn anh trai chạy Rolls-Royce nhiều lắm!", Dương Khiết cũng vội vã nói cảm ơn.

"Bá Tước Vi đâu, tung quà thêm đi chứ".

Lâm Hàn tặng quà xong thì gõ bình luận.

Cùng lúc đó, trong một biệt thự khác thuộc khu biệt thự núi Vân Mộng, có một người thanh niên vẻ mặt khó chịu đang cầm điện thoại.

Anh ta chính là "Bá Tước Vi", lúc đang chán lướt xem livestream, nhìn vào chỗ gợi ý livestream lại vô tình thấy phòng livestream của Dương Khiết.

"Một triệu tiền quà! Tên anh trai chạy Rolls-Royce này đừng nói là người hot kia chứ! Cơ mà nếu không phải anh ta thì còn ai dùng cái nickname này mà lại còn giàu như thế?"

Thanh niên giận đến nghiến răng.

Một triệu đối với anh ta không là bao nhiêu!

Nhưng bỏ ra 1 triệu để so bì với anh trai chạy Rolls-Royce để lấy lòng streamer nữ kia, chuyện này không đáng chút nào! Không nhất thiết phải làm thế.

Còn nữa, nếu như bên nhà chính biết không chừng sẽ bị chửi thúi đầu.

"Hừ, bố không thèm so đo với mi!"

Thanh niên hừ lạnh ném điện thoại qua một bên.

...

"Bá Tước Vi đâu rồi, mất tích rồi à?"

"Chắc là bị hù sợ rồi, dù sao cũng tận 1 triệu tiền quà đó, dù có tiền thì cũng không cần lãng phí như thế đúng không!"

"Vừa được chứng kiến cuộc đại chiến của đại gia!"

"Anh trai chạy Rolls-Royce này là người hot kia không sai vào đâu được!"

Lúc này, phòng livestream cũng đã đạt hơn 300 ngàn lượt theo dõi.

Dương Khiết vẫn không ngừng cảm ơn:

"Cảm ơn 100 tấm bản đồ kho báu của anh trai chạy Rolls-Royce nha!"

Cô ấy cũng chắc chắn người tặng quà cho cô ấy chính là anh trai chạy Rolls-Royce đang hot kia.

"À đúng rồi, anh rể hai không phải fan của anh trai chạy Rolls-Royce sao, vẫn luôn mặc giống kiểu quần áo của anh ấy!"

Ánh mắt Dương Khiết sáng lên: "Để tôi nhắn tin riêng cho anh ấy, hỏi cách liên lạc với anh ấy, sau đó gửi cho anh rể hai của tôi! Giúp anh ấy thu hẹp một tí khoảng cách với thần tượng của mình!"

Nói làm liền làm, Dương Khiết lập tức gửi tin nhắn riêng cho anh trai chạy Rolls-Royce.

"Anh trai chạy Rolls-Royce ơi, có thể cho em cách thức liên lạc với anh không?"

Nhưng đợi hồi lâu, anh trai chạy Rolls-Royce cũng không trả lời, Dương Khiết nhất thời có chút hụt hẫng.

Ngay lúc này, điện thoại di động Lâm Hàn lại nhận được một lời mời kết bạn:

"Xin chào, tôi là quản lý cấp cao của app livestream Sa Ngư, có thể thêm bạn với anh không?"
Chương 132: Lợn béo!

"Quản lý cấp cao của app livestream Sa Ngư?"

Ánh mắt Lâm Hàn chợt lóe lập tức hiểu rõ, lúc anh đăng ký tài khoản, anh đã điền số điện thoại di động của mình vào, quản lý cấp cao thêm bạn anh bằng cách dò hệ thống lấy số điện thoại của anh.

Lâm Hàn nhấn chấp nhận thêm bạn.

"Xin chào!"

Chỉ lát sau, quản lý cấp cao lại gửi đến một tin, phía sau còn kèm theo một icon mỉm cười.

Lâm Hàn vừa định trả lời thì điện thoại anh lại reo lên.

"Alo, cậu Lâm à", là giọng nói của Trần Vô Cực: "Tôi đã tra được tư liệu của chủ cái số điện thoại di động mà cậu đưa tôi rồi".

"Nói nghe thử xem", Lâm Hàn nói.

"Người đó tên Từ Trí, hiện nay đang làm cho một công ty tài chính tên là Make Money Treasure".

"Make Money Treasure..."

Lâm Hàn gãi cằm, cái tên của công ty tài chính này sặc mùi lừa đảo ghê.

"Địa chỉ công ty ở đâu?", Lâm Hàn lại hỏi.

"Ở số 36 đường Ngân Hà", Trần Vô Cực trả lời, ông ta lại nhắc nhở:

"Cơ mà cậu Lâm, Từ Trí kia cũng có ô dù đấy, anh ta là em trai của Từ Dũng".

"Từ Dũng?"

Lâm Hàn cảm thấy cái tên này có chút quen quen, anh chợt nhớ lại tên đại ca chống lưng cho Lưu Phú Quý ở khu Bành Hộ, là Từ Dũng này.

Mà sau lưng của Từ Dũng, lại chính là trùm xã hội đen Hoàng Báo.

Hoàng Báo này dưới trướng cũng không ít tụ điểm ăn chơi, phía trên còn có vài công ty cho vay, nhưng không chỉ cho vay bình thường, mà là cho vay nặng lãi.

Địa vị của Hoàng Báo có thể nói là sánh ngang hàng với Trần Vô Cực, bên tám lạng, người nửa cân!

Lâm Hàn bật cười, không ngờ bố vợ mình lại bị công ty tài chính lừa gạt, bào tận gốc rễ, mà phía sau cái công ty đó lại là trùm xã hội đen Hoàng Báo.

"Cậu Lâm, nếu cậu muốn đụng vào Từ Trí, tôi cảm thấy cậu nên cân nhắc kỹ lại chút đã, sau lưng anh ta còn có Từ Dũng và Hoàng Báo".

Trần Vô Cực nhắc nhở, giọng điệu khá nghiêm túc: "Địa vị của Hoàng Báo kia cũng tương đương với tôi, ra ngoài đều dẫn theo vệ sĩ bảo vệ. Hơn nữa, người này tính tình cẩn thận, không ai biết được ông ta ở chỗ nào trong thành phố Đông Hải. Tôi với ông ta nước giếng không phạm nước sông, mỗi người kinh doanh sản nghiệp của mình. Một khi xé mặt, nhất định thương vong sẽ nặng nề".

Ông ta lại nói:

"Dĩ nhiên, tôi cũng chỉ kiến nghị với cậu Lâm thế thôi, quyền quyết định vẫn là ở trong tay cậu. Nếu cậu thật sự muốn đụng vào, tôi sẽ cử một vài người qua hỗ trợ".

"Người thì không cần, tôi tự có tính toán, cúp máy trước đây", Lâm Hàn cười rồi nói.

"Được rồi!", Trần Vô Cực cũng không nói thêm câu nào.

Sau khi cúp điện thoại, Lâm Hàn chuẩn bị đi tìm Từ Trí.

Bố vợ bị gạt mất 500 ngàn, nói gì thì nói cũng phải làm anh ta ói ra lại.

Lâm Hàn vừa định đi, giọng nói Dương Khiết từ trên lâu truyền xuống.

"Hahaha! Anh rể hai, anh rể hai!"

Sau đó cô ấy liền vọt xuống lầu, trên người chỉ mặc mỗi bộ đồ ngủ, cặp ngực đẫy đà nẩy lên, đôi chân trắng trẻo cũng trưng ra ngoài.

"Gì thế?", Lâm Hàn nghi hoặc hỏi.

"Em vừa mới livestream, anh trai chạy Rolls-Royce tặng cho em 1 triệu tiền quà đó!"

Khuôn mặt Dương Khiết tràn đầy phấn kích nhìn Lâm Hàn:

"Không phải anh hâm mộ anh trai chạy Rolls-Royce sao, em sẽ giúp anh xin cách thức liên lạc với anh ấy! Để anh được kéo gần khoảng cách với thần tượng của mình hơn một chút!"

"Em có cách liên lạc rồi sao?", Lâm Hàn nói.

"Ơ..."

Nụ cười Dương Khiết khựng lại: "Vẫn chưa, em nhắn tin riêng cho anh trai chạy Rolls-Royce rồi, nhưng anh ấy vẫn chưa trả lời em, chắc là đang bận rồi. Người ta là người nổi tiếng đó, chắc chắn rất bận rộn, nhưng mà em tin nếu anh trai chạy Rolls-Royce thấy tin nhắn thì sẽ trả lời ngay!"

"Khi có được cách thức liên lạc thì em sẽ báo cho anh biết đầu tiên nhá!"

"Được", Lâm Hàn gật đầu, tiếp tục đi ra ngoài.

"Anh rể hai, anh đi đâu đó?", Dương Khiết hỏi theo.

"Có chút việc".

Lâm Hàn không nói gì thêm, mượn xe của Cổ Hà rồi gọi điện cho Ngô Xuyên:

"Ngô Xuyên, đến số 36 đường Ngân Hà đi, tôi chờ anh ở đó".

"Được, anh Hàn!", Ngô Xuyên cũng không hỏi lý do.

Nửa tiếng sau, Lâm Hàn đến số 36 đường Ngân Hà.

Lâm Hàn ngừng xe ở ven đường, nhìn ngó xung quanh.

Ở đây cách trung tâm thành phố Đông Hải tầm 3km, cũng không mấy sầm uất, xung quanh đây đa phần đều là công ty tài chính.

"Tài chính Đại Mạch, cho vay Giang Hồ, cho vay Danh Giáo, trả góp Mỹ Lệ..."

Bảng hiệu của mấy công ty tài chính cho vay nặng lãi làm cho người ta hoa cả mắt.

Trên cột điện còn dán các tờ rời quảng cáo cho vay tiền chỉ cần thẻ CMND, không cần thế chấp, khoản vay là 300 ngàn có ngay trong tài khoản lãi xuất thấp...

Lâm Hàn đoán con đường toàn công ty tài chính này chắc là đều có liên quan đến Hoàng Báo.

Mà ngay ven đường anh đứng chính là "Công ty tài chính tên là Make Money Treasure".

"Anh Hàn!"

Một giọng nói vang lên, theo sau Ngô Xuyên đang lái xe điện đến.

"Có chuyện gì thế?", Ngô Xuyên tìm chỗ đậu xe rồi đi lại hỏi.

"Đi với tôi vào công ty 'tham quan' một chút, lát nữa có thể xảy ra xung đột", Lâm Hàn xuống xe nhìn công ty tài chính tên là Make Money Treasure trước mặt.

"Biết rồi, anh Hàn".

Nghe thấy có thể nảy sinh xung đột thì vẻ mặt Ngô Xuyên liền nghiêm túc hơn.

Lâm Hàn chắp hay tai sau lưng, hiên ngang một mình bước vào công ty.

"Chào anh, công ty chúng tôi không hẹn trước không thể tùy tiện bước vào!"

Vừa thấy Lâm Hàn, lễ tân công ty lập tức đứng lên ngăn lại.

"Tôi đến tìm Từ Trí", Lâm Hàn mở miệng.

"Anh tìm trưởng phòng Từ sao?"

Lễ tân quan sát Lâm Hàn từ trên xuống dưới với ánh mắt cảnh giác.

"Đúng vậy, hai ngày trước anh ta nói với tôi về việc mua sản phẩm tài chính, nói là sản phẩm tài chính của mấy người tiền lời rất cao, một năm sau có thể lời gấp 10 lần! Tôi cũng đã mang đủ 1 triệu tệ đến rồi đây. Tôi định sẽ dùng số tiền này mua sản phẩm tài chính của công ty mấy người".

Lâm Hàn cười hề hề nói, đáy mắt lộ vẻ tham lam, cứ y như 1 triệu kia 1 năm sau sẽ biến thành 10 triệu thật vậy.

Nhìn thấy vẻ mặt tham lam của Lâm Hàn, lễ tân cũng mỉm cười nói:

"Thưa anh, chỉ cần anh mua sản phẩm tài chính của chúng tôi, bảo đảm trong vòng một năm tới anh sẽ tậu thêm được một cái biệt thự! Đừng nói là gấp 10 lần, 20 lần cũng có thể đấy!"

"Thật vậy à! Vậy thì tốt quá! Nhanh nào, nhanh nào, dẫn tôi đi gặp Từ Trí nhanh, để tôi còn ký hợp đồng nữa!", Lâm Hàn vẫn hớn hở, như là sắp mất kiên nhẫn rồi.

"Mời anh lên lầu ạ, trưởng phòng Từ đang ở phòng tiếp khách lầu ba đợi anh!", lễ tân đưa tay tỏ ý mời Lâm Hàn lên lầu.

Lâm Hàn chắp tay sua lưng bước lên lầu, Ngô Xuyên theo sát sau lưng anh.

"Phù..."

Nhìn Lâm Hàn lên lâu, lễ tân thầm thở phào.

Khoảng thời gian này, thành phố Đông Hải truy quét tội phạm vô cùng gắt gao, chuyện này làm con đường tài chính này ngày nào cũng có cảnh sát kiểm tra đột xuất, khiến cô ta cũng lo lắng không thôi, suýt nữa nhận nhầm khách hàng là cảnh sát rồi.

Kế tiếp, cô ta lại cười tươi rói, nếu khách hàng này thật sự chi 1 triệu để mua sản phẩm tài chính, vậy quầy lễ tân này của cô ta cũng được chia khoảng 50 ngàn tiền hoa hồng rồi.

Làm gì có chuyện 1 triệu lời gấp 10 lần, 20 lần chứ... Trên đời sao mà có chuyện ngon cơm như vậy?

Sau đó cô ta bước ra cửa, nhìn thấy trước cửa công ty có đỗ một chiếc BMW M4, ánh mắt lại sáng lên, quay lại quầy lễ tân gọi vào một dãy số:

"Trưởng phòng Từ, có khách lên lầu, là một con lợn béo mang theo 1 triệu đấy! Nhưng tôi cảm thấy anh ta không chỉ có bao nhiêu đó thôi đâu, đi xe BMW M4 đến thì tài sản ít nhất cũng 4-5 triệu".

"Biết rồi, tôi sẽ làm tốt công việc tiếp đãi của mình, cô làm khá lắm, nếu bắt được con lợn béo này, cô cũng được thưởng không ít!", đầu dây bên kia vang lên một giọng nói.

"Cảm ơn trưởng phòng Từ!"

Lễ tân hí hửng cười nói.
Chương 133: Vật sinh lời

Khi sắp tới lầu 3, nụ cười trên gương mặt Lâm Hàn mới dần lụi tắt, trở nên không chút cảm xúc.

Ngô Xuyên cảnh giác quan sát xung quanh, anh ta cứ cảm thấy có rất nhiều ánh mắt ở trong mấy góc khuất đang nhìn hai người họ.

Một lát sau, cả hai đã đến lầu 3.

Một thanh niên đứng ở chân cầu thang tiếp đón bọn họ.

Chàng trai khoảng hai mươi, mặc vest đi giày da, đeo kính, khiến cho người ta có cảm giác vô cùng nho nhã và lịch sự. Anh ta nhoẻn miệng nở nụ cười ấm áp như gió xuân, dễ dàng làm người khác cảm thấy đáng tin.

"Chào hai anh!"

Thanh niên mở miệng: "Tôi tên là Từ Trí, trưởng phòng tiêu thụ của công ty tài chính Make Money Treasure, hai người có thể gọi tôi là Tiểu Từ".

Anh ta nói xong, vươn tay ra với Lâm Hàn và Ngô Xuyên.

Sau khi bắt tay, Từ Trí dẫn cả hai vào phòng tiếp khách.

"Mời hai anh ngồi!"

Từ Trí mời hai người ngồi xuống.

Lâm Hàn cũng không khách sáo, anh ngồi xuống sô pha. Còn Ngô Xuyên thì khoanh tay đứng sau lưng anh, đưa mắt đánh giá căn phòng, im lặng không nói gì.

Từ Trí sửng sốt, bỗng bật cười, như nghĩ tới cái gì nhưng không hỏi nhiều, rót trà cho Lâm Hàn.

"Anh nhìn có vẻ rất lạ mặt, nhưng lại vô cùng trẻ. Tôi vẫn chưa biết tên của anh nhỉ?", Từ Trí cười ha ha nói.

"Lâm Hàn".

"Hóa ra là anh Lâm, rất vui khi được biết anh!"

Từ Trí vẫn niềm nở nói: "Tôi nghe nói, anh Lâm muốn tới mua sản phẩm tài chính của công ty chúng tôi à. Không giấu gì anh, người mua đồ bên tôi chủ yếu là các chú các dì khoảng năm sáu mươi tuổi. Lần đầu tiên tôi gặp được khách hàng trẻ tuổi như anh Lâm đó".

Nghe thì có vẻ như một câu bình thường, nhưng lại ngụ ý là Lâm Hàn anh trẻ như vậy, sao mà biết đến sản phẩm tài chính của chúng tôi. Bởi vì đối tượng mua hàng bên tôi cũng không phải loại người như anh!

Đương nhiên Lâm Hàn cũng hiểu được ý của anh ta, anh cười nói:

"Tôi nghe bố vợ nói về sản phẩm bên anh, ông ấy nói đầu tư năm trăm ngàn tệ, một năm sau có thể kiếm được năm triệu tệ. Tôi bèn nghĩ, nó đúng là một cơ hội đối với mình, nên phải nắm chặt lấy nó! Sau đó, tôi lập tức tìm địa chỉ công ty các anh rồi vội vàng chạy tới, muốn mua sản phẩm tài chính ấy".

"Thì ra là thế!"

Từ Trí lập tức hiểu ra, sự cảnh giác trong lòng cũng biến mất.

"Trưởng phòng Từ, tôi có một thắc mắc, anh có thể giải thích cho tôi được không?", Lâm Hàn lại nói.

"Anh Lâm cứ nói, giải thích mọi thắc mắc cho khách hàng là trách nhiệm của tôi mà", Từ Trí mỉm cười nói.

"Bây giờ, trên người tôi có 1 triệu tệ, nếu lấy hết ra mua sản phẩm tài chính bên anh thì một năm sau, lỡ không kiếm được 10 triệu, phải làm sao đây?", Lâm Hàn do dự hỏi.

"Không thể nào! Anh Lâm, cái này anh cứ yên tâm! Nếu Make Money Treasure chúng tôi đã dám quảng cáo như vậy thì chắc chắn sẽ không có nỗi lo đó!"

Từ Trí xua tay, mặt mày cực kỳ nghiêm túc.

"Vậy đi, tôi giới thiệu một chút về quy trình hoạt động của công ty chúng tôi. Sau khi anh hiểu, chắc chắc sẽ có niềm tin vào sản phẩm tài chính bên tôi".

"Được, anh nói đi", Lâm Hàn uống một ngụm trà, lộ vẻ mong đợi nói.

"Sản phẩm này của chúng tôi tên là vật sinh lời, có ý nghĩa lãi đẻ ra lãi, cứ thế mà lời mãi", Từ Trí giảng giải từng bước:

"Mà quy trình hoạt động chính là khách hàng mua nó, chúng tôi sẽ dùng số tiền đó để cho vay trên mạng hay đủ loại con đường bên ngoài. Mà đối tượng cho vay chủ yếu là một số sinh viên mới ra trường".

Mặt mày anh ta tươi rói nói: "Anh Lâm, những người trẻ tuổi có một đặc điểm chắc anh cũng rõ. Sinh viên mà, thích tiêu xài, chạy theo xu hướng, nhưng muốn vậy thì phải có tiền".

"Thế nhưng, một sinh viên lấy đâu ra tiền chứ? Cùng lắm là có hai ngàn tiền ăn xài do gia đình cung cấp hàng tháng, có điều, nhiêu đó trong cái xã hội hiện đại này thì xài được cái gì? Anh nghĩ mà xem, nào mua quần áo, mua đồ điện tử, tiền thuê nhà nghỉ, ăn lẩu... Đều phải tốn tiền, hai ngàn kia làm gì đủ!"

Lâm Hàn gật đầu: "Anh nói có lý, tiếp tục đi".

"Không đủ tiền, vậy phải làm sao? Chỉ có thể đi vay! Sinh viên còn có một đặc điểm nữa, đó chính là sĩ diện. Mình lớn rồi, lên đại học mà còn ngửa tay xin tiền bố mẹ, mất mặt không? Hơn nữa, số tiền đó còn dùng để ăn chơi tiêu xài".

"Vì vậy, bọn họ chỉ còn một con đường đó là đi vay trên mạng hay các chỗ cho vay bên ngoài. Đây cũng là lý do mà sản phẩm tài chính vật sinh lời của chúng tôi ra đời".

Từ Trí nói một hồi thì có chút khát nước, uống ngụm trà xong, anh ta lại nói tiếp:

"Chúng tôi sẽ lấy toàn bộ số tiền khách hàng mua sản phẩm bên tôi cho những sinh viên ấy vay để kiếm lời. Ví dụ như cho một người vay 1000 tệ trong 7 ngày, đến kỳ hạn họ phải trả 1300 tệ, kiếm được 300 tệ tiền lời".

"Lãi cao như vậy á?"

Mí mắt Lâm Hàn giật giật: "Cho vay 1000 tệ trong vòng 7 ngày, đến kỳ trả 1300, đây là vay nặng lãi rồi còn gì! Pháp luật cho phép sao?"

"Pháp luật không cho phép, nhưng chúng ta có thể lách luật!"

Từ Trí nhìn Lâm Hàn bằng ánh mắt anh cũng hiểu mà.

"Ví dụ, một sinh viên vay 1000 tệ, chúng tôi có thể cho cậu ta vay 700, 300 kia là phí phục vụ, mà phí phục vụ thì đâu phải lãi! Sau 7 ngày, trả 1050 tệ, tiền lãi chỉ có 50 tệ, đâu nhiều đâu nào!"

Lâm Hàn gật đầu: "Nếu tính thế thì quả thật không phải cho vay nặng lãi. Thế nhưng, những sinh viên kia cũng chẳng ngu, lẽ nào sẽ vay tiền ư?"

"Đương nhiên là sẽ!"

Từ Trí nói: "Bọn họ sẽ cảm thấy, chút tiền ấy cũng không nhiều lắm, sau một tuần là trả được rồi. Dù không trả được, còn có thể trả theo từng đợt. Theo từng đợt không trả nổi thì đi vay công ty tài chính khác, lấy của thằng này đắp cho thằng kia. Anh Lâm cũng đừng nghi ngờ khả năng ăn xài và trả nợ của sinh viên".

Anh ta lại bổ sung thêm: "Đương nhiên, nếu có ai không trả tiền, vậy thì chúng tôi sẽ có biện pháp khác để đối phó. Thí dụ như dùng bạo lực để thúc nợ, oanh tạc điện thoại của người thân họ hàng, bạn bè họ một lượt, để họ bị mang tiếng".

"Đây là cách hiệu quả nhất, sinh viên cực sĩ diện, sao có thể để danh bạ điện thoại mình bị oanh tạc được? Kết quả cuối cùng là sẽ ngoan ngoãn cầm tiền tới trả. Dù vay thằng này bù cho thằng kia cũng phải trả".

Lâm Hàn nghe vậy, cau mày.

Đa số sinh viên đều có tâm lý như lời Từ Trí, rất sĩ diện nhưng không có tiền.

Có điều, công ty Từ Trí lại lợi dụng loại tâm lý ấy để cho vay nặng lãi, nó khiến anh hơi phản cảm.

Từ Trí vẫn đắc ý nói: "Để đối phó với những sinh viên không trả nổi tiền, công ty của chúng tôi còn thành lập bộ phận thúc nợ. Gọi điện oanh tạc 24/24, gửi công văn, ủy thác cho bên thứ ba tới cửa, thậm chí là tìm lãnh đạo trường, tạo áp lực lên nhiều khía cạnh. Trước mắt thì chưa có mấy sinh viên không dám trả tiền".

"Hai ngày trước, còn có một sinh viên vì không chịu nổi áp lực nên nhảy lầu. Có điều, nó liên quan gì tới chúng tôi? Tự cậu ta muốn vay, một bên muốn vay, bên kia cho mượn thôi. Anh Lâm nói có phải không?"
Chương 134: Đứng lui ra đằng sau

Lâm Hàn không trả lời Từ Trí mà hỏi:

"Nếu tôi bỏ mua 1 triệu sản phẩm vật sinh lời bên anh, một năm sau, không thu được tiền lại thì sao?"

"Anh Lâm, tôi vừa mới nói với anh nhiều như vậy, lẽ nào anh vẫn chưa tin tưởng sản phẩm bên tôi ư?"

Từ Trí sửng sốt:

"Anh phải hiểu rằng, khả năng trả tiền của sinh viên cao hơn những người lăn lộn trong xã hội nhiều. Bọn họ sĩ diện, sợ mang tiếng xấu, chỉ cần vay tiền, cơ bản đều trả hết. Cho dù vay thằng này bù cho thằng kia cũng không tiếc. Chúng tôi hiểu rõ tâm lý họ mà. Anh đầu tư tiền cho chúng tôi thì sao có thể không thu lại được!"

Từ Trí lại nói: "Hơn nữa, anh đừng quên rằng công ty chúng tôi còn một bộ phận thúc nợ nữa. Nếu sinh viên không muốn trả, bên tôi sẽ oanh tạc danh bạ của họ 24/24, thậm chí là trực tiếp nói cho ban lãnh đạo nhà trường".

"Bình thường, nhà trường sẽ nghiêm túc xử lý vấn đề này, có thể còn đuổi học. Dù sinh viên không thể trả, lẽ nào bố mẹ lại không? Lẽ nào họ muốn nhìn đứa con mình vất vả nuôi nấng mười mấy năm mới lên đại học bị đuổi học?"

"Cho nên, anh Lâm à, lo lắng của anh hoàn toàn là điều thừa!"

"Anh không nghe hiểu lời tôi nói ư?", Lâm Hàn nhìn Từ Trí với ánh mắt lạnh lùng:

"Nếu, tôi nói nếu mình đầu tư 1 triệu tệ rồi không thu lại được tiền thì sao?"

Từ Trí sửng sốt, bỗng bật cười nói:

"Anh Lâm, bất kể anh đầu tư bao nhiêu tiền mua sản phẩm vật sinh lời bên tôi. Chỉ cần anh bị lỗ, chúng tôi sẽ lập tức bồi thường gấp 10 lần cho anh! Lúc công ty tài chính Make Money Treasure tôi quảng cáo cũng nói như vậy. Nếu anh mua 1 triệu tệ, một năm sau, không thu hồi được tiền, công ty sẽ bồi thường cho anh 10 triệu tệ!"

Giọng anh ta đầy kiên quyết, mặt mày nghiêm túc như thật.

Có điều, trong lòng lại âm thầm cười lạnh, ha ha, anh nhìn trúng tiền lời bên tôi, còn tôi thì lại nhìn trúng vốn của anh.

1 triệu tệ tới tay, anh ta quả thật cầm tiền đi cho sinh viên vay.

Nhưng mà, khi thu lãi, đương nhiên Lâm Hàn sẽ chẳng nhận được đồng nào.

"Nếu anh đã nói thế thì tôi yên tâm rồi", Lâm hàn gật đầu.

"Anh Lâm, anh muốn mua sản phẩm vật sinh lời bên tôi hả?", Từ Trí sáng mắt lên hỏi.

"Đương nhiên không", Lâm Hàn lắc đầu: "Tôi tới đây để đòi nợ".

"Đòi nợ?", Từ Trí sửng sốt.

"Bố vợ Dương Cảnh Đào của tôi bỏ 500 ngàn tệ mua sản phẩm vật sinh lời của bên anh, nhưng anh lại đổi số bỏ trốn. Tôi là con rể, đương nhiên phải giúp ông ấy đòi nợ. Theo cách nói của anh thì sẽ bồi thường gấp 10 lần. Vậy nó vừa đúng 5 triệu tệ đó, đền đi", Lâm Hàn nhàn nhạt nói.

"Dương Cảnh Đào?"

Ánh mắt Từ Trí lập lòe, lập tức nhớ ra, quả thật anh ta có lừa được 500 ngàn tệ từ một người tên là Dương Cảnh Đào.

"Có điều, làm sao tên nhóc này lại điều tra ra được địa chỉ của mình? Mình đã bỏ số điện thoại kia rồi mà?", Từ Trí nhìn chằm chằm Lâm Hàn, bỗng cười nói:

"Anh Lâm, công ty chúng tôi có quy định, nếu tiền đầu tư bị lỗ thì bản thân khách hàng sẽ tự chịu trách nhiệm. Tài chính như một canh bạc, nên cần phải đầu tư cẩn thận, anh nói có đúng không nào?"

"Đầu tư? Rốt cuộc thì mấy người đang lừa đảo hay đầu tư lẽ nào trong lòng không tự hiểu lấy hay sao?", Lâm Hàn khinh bỉ cười: "Mau đền tiền đi, tôi không muốn ra tay đâu".

Nếu đã bị nhìn thấu, Từ Trí cũng chẳng giấu giếm nữa. Anh ta tàn nhẫn nhìn Lâm Hàn nói:

"Nhóc con, tao nói thẳng, đừng nói 5 triệu tệ tiền bồi thường mà ngay cả 500 ngàn tiền vốn kia cũng sẽ không trả cho mày đồng cắc nào đâu".

"Tao khuyên mày mau cút đi, đừng có nằm mơ ở đây nữa! Không thì, tao sẽ cho mày bò ra ngoài luôn đó!"

Anh ta vừa mới nói xong, Ngô Xuyên đã sải bước đi tới, cầm gạt tàn thuốc trên bàn, đập mạnh lên đầu Từ Trí.

Bốp!

Một cú ấy lập tức khiến đầu Từ Trí chảy máu ròng ròng.

Bốp!

Ngô Xuyên lại dứt khoát đập thêm một cú nữa.

Anh ta vừa đập vừa hùng hùng hổ hổ nói:

"Mụ nội nó, anh Hàn nói chuyện đàng hoàng với mày, chẳng muốn ra tay, có phải làm mày lên mặt? Còn bảo anh Hàn bò ra ngoài! Mày cũng không xem lại mày là cái thá gì!"

Bốp!

Bốp!

Ngô Xuyên lại đập thêm hai cái.

Từ Trí ngơ ngác, mặt mày đầy máu, đầu đau như búa bổ.

"Á!"

"Nhóc con, mày dám đánh tao à!"

Từ Trí hét thảm, lộ ra vẻ mặt khó tin nói:

"Ở trên địa bàn của ông đây mà còn dám đánh tao! Muốn chết hả! Người đâu mau tới đây!"

Anh ta hét lên.

Bình bịch bình bịch!

Có tiếng bước chân truyền tới.

Một lát sau, có mười mấy gã đàn ông cao to vọt ra từ những căn phòng khác, bao vây lấy hai người Lâm Hàn. Ai cũng cầm gậy sắt, mặt mày hung ác, dữ dằn nhìn anh.

Những người này đều là tay đấm mà công ty tài chính Make Money Treasure bồi dưỡng, chủ yếu phụ trách công việc tới cửa đòi nợ.

Dẫn đầu là một gã đàn ông mặc áo ba lỗ, xăm hình con rắn xanh.

"Em trai, ai đánh em?"

Gã thấy mặt mày Từ Trí đầy máu, lập tức cau mày, sa sầm nét mặt.

Người này chính là Từ Dũng - anh trai Từ Trí!

"Là nó!"

Từ Trí vươn ngón tay chỉ Ngô Xuyên: "Tên nhóc đó lấy gạt tàn thuốc đập em suýt bể đầu! Anh, anh phải trả thù giúp em đó!"

Từ Dũng nhìn theo ngón tay Từ Trí, bỗng sửng sốt, buột miệng nói:

"Ngô Xuyên, sao thằng nhóc mày lại ở đây?"

Từ Dũng đương nhiên biết Ngô Xuyên.

Người này là đại ca khu Bành Hộ và là tổng phụ trách sắp xếp công tác đền bù ở đó.

Hai ngày trước, một tên đàn em của gã là Lưu Phú Quý và đội trưởng đội phá dỡ di dời còn xảy ra xung đột với Ngô Xuyên, bị đánh gãy hai chân.

Từ Dũng vẫn muốn đòi lại món nợ này, nhưng khoảng thời gian gần đây quá bận nên không rảnh.

"Không ngờ mày lại tự mình đưa tới cửa!"

Từ Dũng nở nụ cười tàn nhẫn nói: "Mày đánh gãy hai chân Lưu Phú Quý, vậy hôm nay, mày cũng để hai cái chân ở lại đây đi!"

Sau đó, gã lại nhìn về phía Lâm Hàn.

"Còn mày, nếu tao không đoán sai thì mày chính là anh Hàn mà Ngô Xuyên gọi hôm ở khu Bành Hộ đúng không! Mày sai Ngô Xuyên đánh gãy chân Lưu Phú Quý thì hôm nay cũng để hai cái chân lại đây đi!"

Từ Dũng vừa nói xong, đám đàn em đã nắm chặt vũ khí, chuẩn bị ra tay.

Không khí lập tức trở nên hết sức căng thẳng.

"Anh Hàn, lát nữa đánh nhau anh phải cẩn thận đấy nhé, lùi ra sau chút, tôi cản đằng trước cho!"

Ngô Xuyên nhìn mười mấy gã đàn ông trước mặt, mặt mày hết sức nghiêm trọng, nhiều người như này, khó chơi đây!

Anh ta siết chặt cái gạt tàn thuốc, đây là vũ khí duy nhất của mình.

Lâm Hàn lại chỉ cười nhạt nói: "Hay là anh đứng ra sau đi".

Lâm Hàn nói xong đã lập tức ra tay.

Vèo!

Cơ thể anh hóa thành một tàn ảnh, vọt lên phía trước.

Ngô Xuyên còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy "Bốp" một tiếng!

Đó là tiếng nắm tay đấm vào thịt.

Chỉ thấy một gã đàn ông trong đám người ngã lăn ra đất, ôm bụng hét thảm.

"A!"

Gã cảm giác ruột mình như đứt từng khúc, tim gan phèo phổi co rút đau đớn, sắc mặt lập tức y như màu đất.

Nhưng mà mọi thứ vẫn chưa kết thúc.

Bốp!

Lại một tiếng trầm đục vang lên.

Có thêm một gã nữa ngã xuống đất, hét thảm.

Bốp bốp bốp bốp!

Từng quyền đấm lên thịt không ngừng vang lên.
Chương 135: Gọi Hoàng Báo đến đây

“Aaaaa!”

Một âm thanh thảm thiết từ phòng khách vọng lại.

Ngô Xuyên nhìn sang, mười mấy tên cao to chẳng có chút sức chống trả, nằm trên mặt đất rên rỉ.

“Đỉnh quá… Đỉnh quá đi mất!"

Ngô Xuyên trợn tròn mắt kinh ngạc, cho dù đã vô số lần nhìn thấy Lâm Hàn đánh đấm, nhưng mỗi một lần đều làm Ngô Xuyên chấn động.

Lâm Hàn này, vẻ bề ngoài chỉ như một thanh niên trẻ tuổi, cơ thể ốm yếu chẳng khác nào mấy tên mọt sách, làm người khác tưởng rằng anh là loại người tay trói gà không chặt.

Nhưng ai mà tưởng tượng được, cơ thể nhỏ nhắn này lại có sức mạnh kinh khủng đến vậy?

Thật ra đây hoàn toàn là một con thú đội lốt người!

“Thằng nhóc này, còn là người sao?”

Từ Trí dụi mắt, trong lòng kinh hãi, há hốc mồm.

Anh ta nghĩ rằng trong hai người bọn họ, Ngô Xuyên mới là người đáng sợ nhất và có thể là vệ sĩ của Lâm Hàn.

Suy cho cùng thì lúc vừa vào phòng, anh ta mời hai người bọn họ ngồi, chỉ có Lâm Hàn ngồi còn Ngô Xuyên vẫn đứng sau lưng như cũ, nhìn ngó xung quanh, chính là dáng vẻ của một vệ sĩ.

Nhưng mà chàng trai này, làm gì cần Ngô Xuyên bảo vệ cơ chứ!

Thằng cha này, thật là thú tính mà.

Ầm, ầm, ầm!

Lại phát ra 3 tiếng động.

Chưa đầy 2 phút, toàn bộ mười mấy tên đàn ông vạm vỡ đều bị đánh ngã trên đất.

Lâm Hàn bước tới một bước, xuất hiện trước mặt Từ Dũng.

“Anh... Anh muốn làm gì?”

Con ngươi của Từ Dũng co lại, bị doạ lùi lại phía sau, trên trán toát mồ hôi lạnh, ánh mắt tràn đầy hoảng sợ.

Bản lĩnh của tên này quá khủng khiếp.

Lâm Hàn không nói lời nào, giơ bàn tay trái sạch sẽ đặt sau gáy của Từ Dũng, bóp chặt, sau đó nhấc cả người Từ Dũng lên như tóm một con gà.

Lâm Hàn lại đá một cái!

Ầm!

Cả người Từ Dũng đập mạnh vào tường.

“A!”

Gã kêu lên thê thảm, cảm giác xương cốt đều rụng rời, tứ chi vô cùng đau đớn, dường như gãy ra từng khúc.

Lâm Hàn vô cảm đi tới trước mặt Từ Dũng, không nói một lời, lại vươn tay ra nắm lấy tóc Từ Dũng đập mạnh vào tường!

Ầm!

Trán của Từ Dũng lập tức chảy ra máu tươi, mắt gã trợn trắng, đầu óc quay cuồng.

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Lâm Hàn lại đập liên tiếp 4 cái, cả người Từ Dũng mềm nhũn, sùi bọt mép, mất đi ý thức.

“Anh... Anh đừng đánh nữa!”

Nhìn thấy một màn này, Từ Trí kinh hãi hét lớn:

“Đừng đánh nữa, cầu xin anh đừng đánh nữa! Không phải anh đến đây để đòi nợ sao? Được, tôi đưa tiền cho anh!”

Lâm Hàn làm như vậy, nào phải đánh người, rõ ràng là đang giết người mà!

Anh ta biết mạng của Từ Dũng không còn chịu nổi mấy lần nữa đâu!

“5 triệu đúng không, bây giờ tôi đưa cho anh!”

“Anh tha cho anh trai tôi đi!”

Cho vay nặng lãi nhiều năm như vậy, Từ Trí cũng đã kiếm được rất nhiều tiền, 5 triệu tệ này, đối với anh ta không tính là nhiều.

Anh ta tính toán, nếu như bản thân không mở miệng, có thể Từ Dũng sẽ bị Lâm Hàn đánh đến chết.

Tên trẻ tuổi này quá đáng sợ!

Bây giờ chỉ có thể dùng tiền để giải quyết!

“Bây giờ mới trả, quá muộn rồi”.

Lâm Hàn quay đầu, cười với Từ Trí một cái, lộ ra hàm răng trắng sáng đều đặn.

“A?”

Từ Trí ngây người: “Tiền chưa đủ hả? Chỉ cần anh tha cho anh trai tôi, tôi sẽ đưa cho anh 6... À không, 10 triệu tệ! Tôi đưa cho anh 10 triệu! Chỉ cần anh tha cho anh trai tôi!”

“10 triệu?”

Lâm Hàn lắc đầu: “Bây giờ tôi không cần tiền nữa, tôi cần nhiều thứ hơn”.

“Vậy rốt cuộc anh muốn cái gì, anh nói với tôi đi, chỉ cần tôi có thể làm, nhất định sẽ đáp ứng anh! Anh chỉ cần thả anh trai tôi đi là được!”, Từ Trí hét lên.

“Gọi điện thoại, kêu Hoàng Báo đến đây”.

Lâm Hàn lạnh nhạt nói.

“Anh... Anh tìm anh Báo?”

Từ Trí trợn mắt há mồm, nói: “Anh chắc chắn muốn tìm anh Báo?”

Hoàng Báo là đại ca đứng đầu của anh ta, là trùm xã hội đen của thành phố Đông Hải.

“Anh Hàn bảo mày gọi Hoàng Báo đến thì mày nhanh gọi đi, nhiều lời quá vậy!”, Ngô Xuyên trợn mắt.

“Ý của tôi là anh đánh nhiều người bị thương như vậy, các anh có thể sẽ bỏ mạng ở đây đấy”, Từ Trí vội vàng giải thích.

Ngô Xuyên đột nhiên im lặng, anh ta biết, Hoàng Báo là ông trùm.

Gã ta là ông trùm ngang hàng với Trần Vô Cực, nếu gã đến đây, cho dùng Lâm Hàn có bản lĩnh đến đâu đi chăng nữa cũng sẽ gặp nguy hiểm.

Hoàng Báo là người có địa vị, vệ sĩ đi theo lẽ nào lại không mang súng?

Tài nghệ của Lâm Hàn cho dù giỏi cỡ nào, cũng không thể đấu lại súng.

“Kêu Hoàng Báo đến, nếu không tao sẽ giết anh trai của mày tại đây”.

Lâm Hàn lạnh lùng nói.

Từ Trí thâm trầm nhìn Lâm Hàn, ánh mắt tỏ vẻ lạnh lùng, thằng nhóc này, không phải là đồ ngốc đấy chứ! Đưa anh 10 triệu, việc này coi như chưa xảy ra, anh vẫn muốn gọi Hoàng Báo đến, đây khác nào đi tìm đường chết chứ?

Nếu đã muốn chết, vậy tôi tác thành cho anh! Còn có thể tiết kiệm được 10 triệu!

Nghĩ vậy, Từ Trí lấy điện thoại, gọi vào số của Hoàng Báo.

“Alo”, đầu bên kia truyền đến một giọng nói trầm thấp, xung quanh còn có tiếng la hét thê thảm.

“Anh Báo, là em, Từ Trí”, giọng điệu của Từ Trí vô cùng cung kính, còn có chút sợ sệt.

“Từ Trí hả, cậu có việc gì thì tìm anh cậu giải quyết đi, sao lại gọi đến chỗ tôi”, giọng Hoàng Báo có chút bất mãn:

“Tôi đang bận!”

Ông ta vừa dứt lời, đầu dây bên đó, lại truyền đến một tiếng hét:

“Anh Báo, anh Báo! Cầu xin anh! Cầu xin anh đừng chôn sống tôi! Tôi trả tiền, tôi trả, không phải chỉ có 5 triệu sao, dù bán nhà hay bắt vợ đi làm gái, tôi cũng sẽ trả tiền cho anh! Xin anh tha cho cái mạng chó này của tôi, đừng chôn sống tôi mà!”

“Ồ, nói trả tiền sớm một chút, không phải bớt được bao nhiêu phiền phức rồi sao! Bố mày chỉ cần tiền, cái mạng nhỏ của mày ông đây không có hứng thú, cởi trói cho hắn đi”, Hoàng Báo lạnh lùng mở miệng.

Từ Trí đợi Hoàng Báo nói xong, dè dặt nói: “Anh Báo, công ty Make Money Treasure của chúng ta xảy ra chút chuyện, anh trai của em bị thương, vì vậy mới gọi điện thoại đến chỗ anh”.

“Xảy ra chuyện, chuyện gì vậy?”, Hoàng Báo hỏi.

Từ Trí im lặng một lát, ánh mắt liếc qua chỗ Lâm Hàn.

“Nói thật là chuyện gì đi”, Lâm Hàn nhàn nhạt nói.

Ánh mắt Từ Trí lạnh lẽo, thằng nhóc này đúng là đầu óc có vấn đề, nếu như nói ra sự thật, Hoàng Báo biết được mọi chuyện thì tên nhóc như anh, nhất định sẽ bị chôn sống!

“Là như thế này, anh Báo, có một thằng nhóc đến công ty của chúng ta, đến để đòi nợ, còn đánh anh trai em bị thương nặng...”.

Từ Trí nói hết mọi chuyện từ đầu đến cuối.

Sau khi nghe xong, Hoàng Báo im lặng một hồi, cảnh giác hỏi:

“Thằng nhóc đó, chỉ là con rể của Dương Cảnh Đào à? Không có thân phận khác sao?”

Ánh mắt Từ Trí dao động, cuối cùng đã hiểu Hoàng Báo đang lo lắng điều gì, cả Hoa Hạ này bây giờ đều đang truy quét tội phạm, những tên cho vay nặng lãi như bọn họ đều sẽ bị nghiêm trị.

Mấy ngày nay, cảnh sát dăm hôm ba bữa lại đến đây.

Ngay cả Hoàng Báo cũng không biết phải trốn ở đâu để tránh sóng gió.

“Không có, nếu như tên nhóc này là cảnh sát thì không thể đánh người như vậy được, anh trai em còn bị đánh không ra hình người luôn đấy”, Từ Trí trả lời ngay lập tức.

“Hơ hơ, tên nhóc đó, chắc chắn không có não rồi, đầu óc có vấn đề”, Hoàng Báo cười lạnh: “Nếu như tôi đến, hắn có thể sống nổi sao? Hắn đã muốn chết vậy thì tôi tác thành cho hắn, nửa tiếng nữa tôi sẽ đến”.

“Vâng, anh Báo”, Từ Trí gật đầu.

Tắt điện thoại, Từ Trí nhìn Lâm Hàn: “Anh Báo nói, nửa tiếng nữa sẽ tới”.

Lúc này, ánh mắt anh ta nhìn Lâm Hàn như nhìn một người sắp chết.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Chương 156-160
Rể sang đến nhà
  • Cố Tiểu Tam
Chương 1-5
Chàng rể bất đắc dĩ của nữ thần
Chàng Rể Đỉnh Cấp
  • KK Cố Hương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom