• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Rể Nghèo Thành Tỷ Phú (2 Viewers)

  • Chương 261-265

Chương 261: Nhóm chat Tôi là triệu phú

“Cái gì?”

Tống Hoài Nhu sửng sốt: “Nhà họ Trịnh cháu là nhà tài trợ cho chương trình Tôi là triệu phú à?”

Chương trình Tôi là triệu phú này chỉ cần đầu tư vào chắc chắn sẽ sinh lời không bao giờ lỗ, tỷ suất sinh lời ít nhất cũng gấp ba lần.

Có rất nhiều gia tộc, công ty, tập đoàn tài chính ở thành phố Đông Hải muốn đầu tư vào chương trình này, cạnh tranh vô cùng khốc liệt, nhà họ Tống còn không tranh được suất.

Nếu muốn trở thành nhà tài trợ của Tôi là triệu phú, chỉ có tiền thôi chưa đủ, cần phải có quan hệ.

Nghe nói nhà tài trợ chính của Tôi là triệu phú là app livestream Sa Ngư.

Công ty này vô cùng bí ẩn, đặc biệt là ông chủ của app này, nghe nói là một triệu phú.

Trong thời gian chưa đầy một tháng mà lôi kéo được các streamer hàng đầu từ các nền tảng lớn về. Với sức mạnh tài chính này, Tống Hoài Nhu tự cho rằng nhà họ Trịnh không làm được.

Chính vì vậy không chỉ giới livestream mà các ngành các nghề khác, chỉ cần là doanh nhân thực thụ có chút nhạy bén đều sẽ thầm chú ý đến ông chủ của Sa Ngư, đồng thời cũng rất tò mò về người này.

Với tư cách là nhà tài trợ chính của Tôi là triệu phú, họ có tiếng nói rất lớn trong việc đầu tư.

Muốn đầu tư vào chương trình Tôi là triệu phú, ít nhất phải qua được cửa ải của Sa Ngư.

“Đúng thế ạ”.

Trịnh Minh Sơn đắc ý nói: “Nhà họ Trịnh cháu đầu tư năm mươi triệu tệ cho chương trình Tôi là triệu phú! Suất đầu tư này do chú hai cháu có quen biết với quản lý cấp cao của Sa Ngư nên mới giành được”.

“Chúc mừng, chúc mừng!”, Tống Hoài Nhu hâm mộ.

Đầu tư năm mươi triệu tệ, sau khi chương trình được phát sóng, nhà họ Trịnh cũng có thể đạt được doanh thu ít nhất một trăm triệu tệ.

“Những chuyện này đều là thật, Lâm Hàn là người bình thường, được chương trình Tôi là triệu phú chọn, đồng thời tặng cho mười triệu tệ!”

Trịnh Minh Sơn chỉ vào Lâm Hàn rồi nói lớn.

“Sao cơ?”

Mấy người Tống Ngọc đều ngỡ ngàng.

“Chiếc Business Star kia là do cậu ta trích từ mười triệu tệ của ekip chương trình Tôi là triệu phú tặng để mua, bộ đồ Armani cậu ta mặc ở trang viên Hoàng Gia hôm qua cũng được mua với số tiền mười triệu tệ đó!”, Trịnh Minh Sơn nói:

“Không chỉ vậy, chuyện đầu tiên cậu ta làm sau khi có được mười triệu tệ là tặng cho một nữ streamer món quà sáu trăm ngàn tệ!”

Giọng Trịnh Minh Sơn liên tục cất lên:

“Về bản chất, Lâm Hàn là một thằng nghèo rẻ rách, một người bình thường ở đáy xã hội! Nhưng nhờ sự giúp đỡ của chương trình Tôi là triệu phú nên cậu ta đã nhận được mười triệu tệ!”

“Mặc dù nói mười triệu tệ là nhiều, nhưng với bốn gia tộc lớn chúng ta mà nói thì không đáng là gì!”

Tất cả mọi người im lặng, lắng nghe Trịnh Minh Sơn nói.

Ba người Tống Hoài Nhu đều bị sốc.

“Nhưng Lâm Hàn lại tự cho mình là người giàu có, còn nói khoác mà không biết ngượng, lừa gạt dì Trương, nói mình là người của thành phố Thiên Kinh! Lâm Hàn, cậu cũng không tự soi gương vào nước tiểu xem mình là ai, có tư cách gì làm người thủ đô?”, Trịnh Minh Sơn nói tiếp:

“Lâm Hàn cậu đúng là đồ dối trá! Cậu lừa Tống Ngọc mình không phải shipper, haha, thật buồn cười! Vương Huy cũng đã nhìn thấy cậu giao đồ ăn tới khách sạn anh ấy ở rồi mà cậu còn nguỵ biện!”

“Bằng chứng đâu? Trịnh Minh Sơn, những lời anh nói đều phải có bằng chứng!”, Tống Ngọc lên tiếng, ngắt lời Trịnh Minh Sơn.

“Bằng chứng hả? Được, tôi cho cô xem bằng chứng! Tôi muốn chứng minh cho mọi người thấy Lâm Hàn là một kẻ lừa đảo. Cậu ta chỉ là một kẻ giao hàng nghèo hèn!”

Nói xong Trịnh Minh Sơn lấy điện thoại ra, mở Wechat, trên giao diện có một cuộc trò chuyện nhóm, tên là “Nhà tài trợ của Tôi là triệu phú”, trong nhóm có hơn bốn mươi người.

“Trong nhóm này tất cả đều là nhà tài trợ của chương trình Tôi là triệu phú, còn có phóng viên phụ trách tuyển chọn người bình thường, đồng thời đi theo để ghi hình họ”, Trịnh Minh Sơn giải thích:

“Những phóng viên này hàng ngày sẽ thu thập các thông tin và chuyện xảy ra của những người bình thường mà họ đi theo, sau đó sắp xếp thành tài liệu rồi đăng lên nhóm cho các nhà tài trợ xem”.

Trịnh Minh Sơn mở chi tiết nhóm ra, bên trong là một dãy avatar, avatar đầu tiên là hình một con cá mập đang bơi lội trong làn sóng.

“Nhóm trưởng nhóm này là quản lý cấp cao của công ty livestream Sa Ngư – nhà tài trợ chính của chương trình”.

Trịnh Minh Sơn chỉ vào avatar cá mập rồi giới thiệu.

Tống Hoài Nhu cực kỳ hâm mộ, nhà họ Trịnh có thể vào được nhóm này, thực lực không hề tầm thường!

Lâm Hàn nhìn thoáng qua avatar kia, trông rất quen mắt, là avatar của trưởng phòng tài chính công ty Sa Ngư.

Anh mỉm cười đã hiểu, không có gì bất ngờ, người phụ trách chính của chương trình này chính là trưởng phòng tài chính.

Trịnh Minh Sơn mở tệp tài liệu trong nhóm, có rất nhiều tài liệu trong đó, nhưng định dạng tên tệp đều giống nhau.

“Vương Hồng, phóng viên Tiểu Lý”.

“Lý Xuyên, phóng viên Tiểu Minh”.

“Triệu Tứ Hải, phóng viên Tiểu Vương”.

“Mao Đức, phóng viên Tiểu Nguyệt”.

“Lâm Hàn, phóng viên Tiểu Trần”.



“Lâm Hàn!”

Tống Hoài Nhu và những người khác đều nhìn vào tệp tài liệu có tên Lâm Hàn!

“Chắc là trùng tên thôi, sao Lâm Hàn có thể là kẻ lừa đảo được?”

Tống Ngọc hơi căng thẳng, cô không dám tin Lâm Hàn là kẻ lừa đảo.

“Lâm Hàn, tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng để trả lời, tiền mua Business Star GMC là tiền của cậu hay là tiền từ ekip chương trình Tôi là triệu phú tặng cậu?”

“Còn bộ đồ Armani của cậu nữa, tiền mua quần áo có phải tiền của cậu không?”

Trịnh Minh Sơn nhìn Lâm Hàn rồi nở nụ cười lạnh lùng:

“Tôi khuyên cậu nên nói thật, nếu không đừng trách tôi không cho cậu thể diện, vạch trần lời nói dối của cậu ở nơi công cộng! Đến lúc đó cậu sẽ mất hết mặt mũi!”

“Tiền mua xe, quần áo, đều là tiền của tôi”, Lâm Hàn hờ hững nói, đây là sự thật.

“Hahaha! Chứng cứ ngay trước mắt mà cậu vẫn còn nguỵ biện được!”

Trịnh Minh Sơn cười lớn: “Được, tôi sẽ vạch trần lớp nguỵ trang cuối cùng của cậu!”

Nói xong gã ta mở tệp tài liệu ra.

Nhóm người Tống Hoài Nhu đều nhìn sang.

Trong tập tài liệu có ảnh của Lâm Hàn, chẳng hạn như hành động dũng cảm dám làm việc nghĩa, đánh bại tên cướp giật lại túi xách, còn có ảnh anh mặc đồ Armani đi vào trang viên Hoàng Gia…

Những tấm ảnh này đều do phóng viên Tiểu Trần chụp.

Phía dưới còn có một đoạn văn bản.

“Người bình thường Lâm Hàn này sau khi nhận được tiền, việc đầu tiên anh ta làm là tặng cho streamer nữ mình thích sáu trăm ngàn tệ…”

“Lâm Hàn định dấn thân vào giới thượng lưu. Trải qua bao nhiêu khó khăn, cuối cùng anh ta cũng nhận được thiệp mời tham dự buổi lễ của giới thượng lưu…”

“Đồng thời, anh ta còn mua một bộ đồ Armani, giá trị ước tính khoảng hai trăm ngàn tệ…”

“Lâm Hàn nhận được mười triệu tệ… anh ta đã bí mật mua một chiếc xe hơi mà không nói với ekip chương trình, khả năng là đã coi số tiền mười triệu tệ đó là tiền riêng của mình…”

“Hơn nữa người này ưa thể diện, không nghe theo lời khuyên của tôi, bị hắt canh trong buổi lễ thì lại nói là do vô tình!”



Nhìn thấy những dòng chữ này, Tống Ngọc ngẩn ra, đứng ngây người tại chỗ.

“Lâm Hàn, tôi hỏi cậu vài câu”, Trịnh Minh Sơn nhìn Lâm Hàn:

“Thứ nhất, cậu có tham gia chương trình Tôi là triệu phú không?”

“Có”, Lâm Hàn nhẹ giọng đáp.

“Thứ hai, có phải phóng viên Tiểu Trần đi theo quay cậu không?”, Trịnh Minh Sơn lại hỏi.

“Đúng thế!”

“Được, tôi hỏi xong rồi”, Trịnh Minh Sơn nghiêm túc nói:

“Chú Tống, dì Trương, chứng cứ đã bày ra trước mắt, chú dì còn cho rằng Lâm Hàn không phải kẻ lừa đảo nữa không? Chú dì có còn cho rằng Business Star là do Lâm Hàn tự mua nữa không?”
Chương 262: Còn không mau cút đi?

"Lâm Hàn..."

Tống Ngọc nghe vậy, nhìn Lâm Hàn bằng ánh mắt đầy phức tạp xen lẫn chút tức giận.

Cô ấy có hơi thích Lâm Hàn, nhưng giờ tình cảm ấy lập tức biến mất sạch sành sanh.

Bởi vì từ đầu tới đuôi, Lâm Hàn chính là một kẻ lừa đảo!

Xe không phải dùng tiền anh mua.

Armani cũng không phải, đều là tiền của ekip chương trình Tôi là triệu phú.

Ngay cả những chuyện ấy anh còn nói dối được, huống chi chuyện anh làm shipper và là người thành phố Thiên Kinh, hiển nhiên cũng đều do anh bịa đặt!

"Có lẽ anh ta thật sự chỉ là một tên dân đen làm công việc giao hàng giống như lời Trịnh Minh Sơn nói thôi..."

Một cảm giác thất vọng bỗng dâng lên trong lòng cô ấy.

Cũng không phải Tống Ngọc khinh những người dân bình thường, cô ấy chỉ ghét việc Lâm Hàn nói dối để lừa gạt người khác thôi.

"Đúng là biết người biết mặt không biết lòng!"

Trương Lan cảm thán, nhìn Lâm Hàn cũng không còn nhiệt tình như trước, ánh mắt lạnh lẽo như băng:

"Lâm Hàn, không ngờ cậu còn trẻ mà lại nói dối! Lừa tôi rằng có nhà ở thành phố Thiên Kinh! Thằng shipper như cậu, cả gia tài mua được một cái toilet ở đó cũng đã giỏi lắm rồi!"

"Vậy mà vừa rồi tôi còn tính để cậu làm bạn trai Tiểu Ngọc".

"Mẹ, chuyện đã đến nước này, mẹ cũng đừng nói nữa", Tống Ngọc lắc đầu, tóm lại cô ấy đã quá thất vọng với Lâm Hàn rồi.

"Tôi thấy trong tài liệu kia nói, Lâm Hàn vì muốn chen chân vào giới thượng lưu phải vất vả lắm mới lấy được thiệp mời đến trang viên Hoàng Gia", Tống Hoài Nhu xoa cằm nói:

"Hiển nhiên, cậu ta có mong muốn trèo lên cao. Nhưng không biết rằng, giới thượng lưu thì chỉ có tiền thôi là chưa đủ, mà còn phải có sản nghiệp và bối cảnh".

"Lâm Hàn chẳng qua chỉ mới có được 10 triệu tệ đã muốn chen vào giới thượng lưu, quả thật là nằm mơ giữa ban ngày".

"Nhưng cậu ta đã tự thôi miên coi mình là người trong đó, nên mới nói dối hết lần này đến lần khác để thể hiện, khiến chúng ta coi trọng cậu ta".

Trịnh Minh Sơn lạnh lùng nhìn Lâm Hàn, lớn tiếng nói:

"Lâm Hàn, mánh khóe lừa đảo của cậu đã bị tôi lột tẩy rồi, giờ cậu còn gì để nói không?"

Tống Ngọc khẽ than: "Lâm Hàn, có lẽ hợp tác về mảng vận chuyển mà anh nói chính là tập trung các shipper lại để mở công ty giao hàng đúng không!"

"Thế nhưng... Lâm Hàn à, tại sao anh lại lừa tôi? Anh không nói thật được hả, nói ra tôi cũng đâu khinh anh đâu".

"Có điều, sao anh lại lừa tôi chứ? Nói dối hết lần này tới lần khác nào là xe, quần áo, làm shipper..."

Tống Ngọc càng nói càng buồn.

Cái cảm giác bị lừa dối ấy thật sự rất khó chịu.

Lâm Hàn chỉ cười nhạt, anh chẳng muốn giải thích với những người này.

Nhưng dù gì Tống Ngọc cũng có ý định giúp Lâm Hàn đạt được hợp tác mảng vận chuyển nên anh mở miệng nói:

"Cô Tống Ngọc này, tôi không có lừa cô".

Con ngươi anh trong suốt sạch sẽ, ánh mắt chân thành, Tống Ngọc nhìn mà sửng sốt. Cô ấy bỗng có cảm giác chàng trai này đáng để tin tưởng.

"Lâm Hàn, anh thật sự không lừa tôi ư?"

Tống Ngọc cắn môi, mở to đôi mắt to tròn nhìn Lâm Hàn.

Cô càng nghĩ càng cảm thấy một người gặp chuyện bất bình ra tay giúp đỡ như Lâm Hàn, nhân cách chắc chắn không thành vấn đề.

Con người có phẩm chất tốt như thế sẽ lừa gạt người khác sao?

"Không có", Lâm Hàn nói.

"Ha ha ha, Lâm Hàn, lúc này rồi mà cậu còn nói dối nữa hả!", Trịnh Minh Sơn cười to:

"Cô Tống Ngọc ít trải sự đời nên cậu chỉ lừa cô ấy được thôi! Nhưng chứng cứ đã rành rành ra đó, cậu dựa vào cái miệng mà có thể tự chứng minh mình không lừa đảo ư?"

"Được rồi, Lâm Hàn, mời cậu rời khỏi nhà tôi, nhà họ Tống không chào đón một tên lừa đảo", Tống Hoài Nhu lạnh lùng nói.

"Lâm Hàn, cậu đi đi".

Trương Lan cũng lập tức nói: "Cậu đó, nhân phẩm quá có vấn đề, cuộc đời này tôi ghét nhất chính là kẻ lừa đảo. Sau khi rời khỏi đây, khuyên cậu đừng liên lạc và quấy rầy đến cuộc sống của Tiểu Ngọc. Nếu bị tôi biết được thì sẽ không khách sáo với cậu đâu".

"Mẹ, hay là mẹ để Lâm Hàn giải thích đã!"

Tống Ngọc kéo kéo vạt áo của Trương Lan: "Con cảm thấy anh ta không có lừa mình".

"Cảm thấy? Chứng cứ rành rành ra đó, cảm giác của con có ích gì chứ?", Trương Lan cười nhạo:

"Hơn nữa, ban nãy Lâm Hàn cũng thú nhận đúng là mình có tham gia chương trình Tôi là triệu phú, phóng viên Tiểu Trần là người phụ trách quay video, trong tệp tài liệu còn có ảnh của cậu ta đó! Vậy, Lâm Hàn kia không lừa con thì là gì?"

"Bây giờ, mẹ nghi tên trộm ở Fortune Plaza là do Lâm Hàn gọi tới. Hai người bắt tay nhau diễn một vở kịch cứu con, tạo mối quan hệ rồi lợi dụng cơ hội đó leo lên nhà họ Tống".

"Được rồi được rồi, đừng nói nhảm nữa!", Tống Hoài Nhu mất kiên nhẫn xua tay:

"Cần phải phí thời gian rối rắm vì một tên dân đen như vậy hả? Tóm lại, Tiểu Ngọc, sau này con không được qua lại với tên nhóc này nữa".

Sau đó, ông ta quay sang nhìn Lâm Hàn, lạnh lùng nói:

"Còn cậu, Lâm Hàn, chuyện cậu lừa Tiểu Ngọc, tôi sẽ tạm tha cho cậu một lần. Nhưng sau này, cậu không được liên lạc làm phiền cuộc sống của nó. Loại người như cậu, không có tư cách bước vào nhà họ Tống chúng tôi đâu, biết không?"

"Còn tính chen vào giới thượng lưu nữa chứ, cũng không nhìn lại xem mình là loại người gì? Có tư cách ấy sao?"

"Thôi, tôi nói xong rồi đó, cậu còn không cút đi à Lâm Hàn?"

Lâm Hàn khẽ lắc đầu: "Tôi còn tính giải thích rõ lý do với mấy người, nhưng mấy người đã nói vậy, tôi đây cũng chẳng buồn nói nữa".

Anh nói xong bèn nhấc chân đi ra khỏi biệt thự.

"Lâm Hàn!"

Tống Ngọc hô lên: "Anh muốn giải thích thì giải thích đi! Đừng đi mà! Tôi không tin anh là kẻ lừa đảo đâu!"

Tống Hoài Nhu giơ tay giữ lấy Tống Ngọc, khinh thường nói:

"Giải thích? Có gì mà phải giải thích? Chứng cứ rành rành ra đó, tên nhóc ấy chính là một tên lừa đảo!"

"Nhưng mà... Con vẫn cứ cảm thấy là lạ ở chỗ nào ấy, Lâm Hàn không phải loại người như vậy", Tống Ngọc sốt ruột nói.

"Cô Tống Ngọc ơi, cô ngây thơ quá, bị lời ngon tiếng ngọt của cậu ta lừa là bình thường thôi", Trịnh Minh Sơn nhếch mép cười:

"Tôi có hết mấy chứng cứ như ảnh chụp, tài liệu, video đấy. Tuy Trịnh Minh Sơn tôi sống trong nhung lụa, nhưng không phải là người chẳng biết đúng sai. Lâm Hàn đó quả thật là kẻ lừa đảo".

Trịnh Minh Sơn nói xong bèn lấy điện thoại di động ra.

"Để tôi cho cô xem, mất công đổ oan cho người tốt".

Tống Hoài Nhu và Trương Lan đều nhìn sang.

Lúc này, Trịnh Minh Sơn mở wechat ra, tìm group chat nhà tài trợ của chương trình Tôi là triệu phú.

Ting ting!

Bỗng nhiên, wechat vang lên tiếng thông báo.

Trịnh Minh Sơn nhìn thì trợn tròn mắt: "Sao...sao có thể thế được!"

Chỉ thấy wechat thông báo:

"Bạn đã bị mời khỏi group chat nhà tài trợ của Tôi là triệu phú!"

"Không...không thể nào, tôi thế mà lại bị đá ra khỏi group!"

Sắc mặt gã ta lập tức trở nên khó coi, vội vàng tìm người có avatar hình con cá mập trong danh sách bạn bè.

Đó là quản lý cấp cao app livestream Sa Ngư, cũng là nhà tài trợ chính của chương trình Tôi là triệu phú.

Những nhà tài trợ khác đều kết bạn với anh ta, mà anh ta còn là admin của group chat.
Chương 263: Triệu Tứ Hải đãi tân gia

Chỉ có admin mới có quyền đá gã ta ra khỏi nhóm.

Đám người Tống Hoài Nhu cũng sửng sốt, không ngờ Trịnh Minh Sơn lại bị đá ra.

Một lát sau, gã ta đã tìm được người để avatar hình con cá mập với tên "Anh Lý" trong danh sách bạn bè.

Người này chính là quản lý cấp cao của app Sa Ngư, chỉ biết anh ta họ Lý.

"Anh Lý, xin hỏi sao anh lại đá tôi ra khỏi nhóm vậy, có phải tôi đã làm sai điều gì?", Trịnh Minh Sơn nhắn một câu rồi nhấn gửi.

Ngay sau đó, một dấu chấm than hiện lên!

Tin nhắn đã gửi nhưng bị đối phương từ chối nhận!

Thấy thông báo ấy, sắc mặt Trịnh Minh Sơn lập tức trở nên khó coi:

"Anh...anh Lý chặn mình rồi?"

"Anh ta không những đá mình ra khỏi nhóm mà còn chặn luôn?"

Trịnh Minh Sơn vừa không thể tin nổi vừa chẳng hiểu gì sất.

"Minh Sơn, có chuyện gì vậy?", Trương Lan tò mò hỏi:

"Tại sao anh Lý đó lại đá cháu ra khỏi nhóm và chặn cháu thế?"

"Có thể do nhấn nhầm, dù gì thì nhà họ Trịnh cũng là nhà tài trợ của chương trình Tôi là triệu phú mà, không nhất thiết phải chặn và đá cháu ra", Tống Hoài Nhu mở miệng nói.

"Cho dù nhấn nhầm cũng không thể vừa đá ra khỏi nhóm vừa chặn được!"

Trịnh Minh Sơn cảm thấy vô cùng khó hiểu: "Chuyện này để hỏi thử chú hai của cháu xem sao, chú ấy phụ trách tài trợ, cũng ở trong nhóm đó luôn".

Trịnh MInh Sơn nói xong bèn gọi cho Trịnh Lượng:

"Alo, chú hai ạ, cháu bị anh Lý đá ra khỏi nhóm nhà tài trợ rồi, còn bị anh ta chặn nữa".

"Cái gì?"

Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói đầy kinh ngạc của Trịnh Lượng: "Trịnh Minh Sơn, có phải cháu làm gì đắc tội anh Lý rồi đúng không? Chứ sao anh ta lại làm vậy?"

"Đâu có đâu ạ!"

Trịnh Minh Sơn nói vẻ mặt đầy oan uổng: "Với lại, sau khi kết bạn với anh Lý, cháu còn chưa gặp hay nói chuyện với anh ta thì làm sao mà đắc tội cho được?"

"Vậy có thể là do nhấn sai, hoặc anh Lý đang lọc bớt một số người râu ria đi thôi", Trịnh Lượng nói:

"Để chú hỏi anh ta thử, chuyện tài trợ do chú phụ trách, anh Lý biết chú mà, cháu chờ chút".

Đầu bên kia điện thoại lập tức im lặng.

Chưa tới mười giây, giọng nói không tài nào tin nổi của Trịnh Lượng bỗng truyền tới:

"Không...không thể nào! Anh Lý cũng đá chú ra khỏi nhóm và chặn chú!"

"Sao lại thế được!"

Lần này, Trịnh Minh Sơn thật sự trợn tròn mắt.

Nếu chỉ mình gã ta bị chặn và đá ra khỏi group thì còn hiểu được, dù gì gã ta cũng chưa gặp anh Lý bao giờ. Nể mặt chú hai, hai người họ mới kết bạn và gã ta mới được thêm vào nhóm.

Nhưng giờ, ngay cả Trịnh Lượng cũng bị chặn rồi đá ra khỏi group, vậy thì sự việc nghiêm trọng rồi.

"Điều này có nghĩa là nhà họ Trịnh chúng ta không còn được làm nhà tài trợ cho chương trình Tôi là triệu phú nữa ạ?", Trịnh Minh Sơn dè dặt hỏi.

"Không biết nữa, để rảnh chúng ta đến chỗ anh Lý hỏi thử xem, chuyện này cần phải gặp mới nói được", Trịnh Lượng nghiêm túc nói:

"Nếu chúng ta làm gì sai, nhất định phải giải thích và xin lỗi anh ta. Chuyện tài trợ này có ý nghĩa rất quan trọng, không thể qua loa sơ sài được!"

"Vâng!"

Sau khi cúp điện thoại, Trịnh Minh Sơn hoang mang, chuyện này có ảnh hưởng rất lớn đối với gã ta.

"Có thể nào là Lâm Hàn bảo anh Lý đá Trịnh Minh Sơn ra khỏi nhóm rồi chặn anh ta không?"

Một suy nghĩ bỗng lóe lên trong đầu Tống Ngọc.

Rồi cô ấy chợt lắc đầu, không thể nào, dù Lâm Hàn thật sự có tiền chứ chẳng phải một tên lừa đảo, cũng chưa chắc có khả năng khiến quản lý cấp cao app Sa Ngư đá anh ta ra rồi chặn luôn.

Mà lúc này, Lâm Hàn đang trên đường lái xe về nhà.

Điện thoại bị anh tùy tiện vứt ở ghế phụ, trên màn hình đang mở wechat.

"Đá nhà họ Trịnh ra khỏi nhóm nhà tài trợ của chương trình Tôi là triệu phú đi".

Bên trên hiện lên tin nhắn, người nhận là avatar hình con cá mập đang bơi trong biển.



Sau khi về đến nhà, Dương Lệ cũng đã tan làm rồi.

Cô ngồi trên sô pha, mặc một bộ công sở màu đen lộ ra dáng người quyến rũ, hai cái đùi khép lại, đặt chiếc laptop hiệu Apple lên, trên bàn bày đủ loại giấy tờ.

"Bận thế hả?"

Lâm Hàn nhìn Dương Lệ, đi đến sau lưng cô, giơ tay nhẹ nhàng mát xa bả vai cô.

Vai cô rất mềm, còn có chút mùi thơm cơ thể dịu nhẹ vô cùng dễ chịu.

"Đúng vậy, mỗi ngày công trình khu Bành Hộ đều có rất nhiều việc cần phải xử lý. Không giải quyết xong được trên công ty nên em mang về nhà làm".

Dương Lệ mở miệng nói, cô hưởng thụ Lâm Hàn mát xa, cảm thấy cơ thể thả lỏng hơn nhiều, mỏi mệt cũng bị xua tan.

"Ông xã ơi, trưa mai nhà chị cả sẽ đãi tân gia, chúng ta đi không?", cô lại ngẩng đầu, mở to mắt nhìn Lâm Hàn.

"Đương nhiên là đi, đã gửi thiệp tới rồi còn gì", Lâm Hàn cười.

"Nhưng anh có vẻ không muốn đi cho lắm", Dương Lệ khẽ thở dài: "Em nghe nói, anh rể cả gần như mời hết tất cả họ hàng, hơn nữa, hôm nay bố em xuất viện xong sẽ chuyển đến biệt thự của họ ở luôn".

"Em đoán, ngày mai họ hàng đến sẽ lại khinh thường chế giễu chúng ta cho xem".

"Khinh thường? Bọn họ có tư cách gì khinh thường chúng ta?"

Lâm Hàn cười nói: "Giờ chúng ta sống trong căn biệt thự tốt nhất trên núi Vân Mộng, em còn là tổng phụ trách dự án cải tạo khu Bành Hộ, lương một năm hơn cả triệu tệ, chưa bàn đến cái khác, nhà chúng ta hẳn là giàu nhất và có thu nhập cao nhất trong số họ hàng!"

Dương Lệ ngẩn ra, cảm thấy cũng có lý, có lẽ lúc trước thường xuyên bị họ hàng chế giễu nên vừa nghe họ tới, Dương Lệ mới cho rằng sẽ bị ghét và xảy ra cãi vã.

"Vả lại, lần trước chúng ta làm tân gia, cả nhà chị cả cũng tới, theo lý, chúng ta phải đi", Lâm Hàn nói tiếp.

"Ừm! Vậy thì đi!"

...

Hôm sau, Dương Lệ xin nghỉ một ngày.

Sắp tới 12 giờ, cô và Lâm Hàn cùng nhau rời khỏi nhà đến tham gia tiệc tân gia của Triệu Tứ Hải.

Triệu Tứ Hải mua biệt thự cách nhà anh không xa, đi chắc khoảng 10 phút là tới.

Đùng đùng!

Vừa đến đã có tiếng pháo đinh tai nhức óc truyền tới, trong không khí tràn ngập mùi lưu huỳnh. Trước cổng biệt thự rơi vãi đầy giấy đốt pháo đỏ rực, một cơn gió thổi qua cuốn chúng bay tứ tung.

Lâm Hàn trông lại thì thấy Triệu Tứ Hải đang đứng ở cổng biệt thự.

Anh ta mặc bộ vest đen, mặt mày tươi rói, hãnh diện tiếp đón họ hàng, bên cạnh còn đỗ một chiếc BMW 7-Series, nhìn vô cùng khí phách.

Ở cổng đã tụ tập rất nhiều người.

Những người này đều là bà con họ hàng, có bên Triệu Tứ Hải, có nhà họ Dương. Trong số đó, Lâm Hàn cũng biết vài người.

Có cậu Trần Đại Lâm, chú hai Trần Đại Cường và một số người cùng thế hệ như Trần Tùng, Trần An...

Một chiếc xe khách đỗ ở bên cạnh, hiển nhiên, Triệu Tứ Hải đã thuê xe này rước bọn họ tới.

"Tứ Hải! Ghê nha, mua biệt thự luôn, còn mua 20 cái pháo đốt nữa! Mớ tiền pháo không thôi chắc đã hơn 2000 tệ rồi nhỉ!"

Cậu Trần Đại Lâm giơ ngón tay cái lên với Triệu Tứ Hải:

"Nhà cháu làm tân gia nhìn xa hoa hơn nhà thằng vô dụng Lâm Hàn kia nhiều!"
Chương 264: Có tư cách gì?

"Đây mà xa hoa gì chứ".

Triệu Tứ Hải xua tay, nhìn có vẻ rất khiêm tốn, nhưng ánh mắt lại tràn đầy đắc ý:

"Chỉ mới hơn 2000 tệ thôi".

"Ha ha, đúng là không thể so nổi mà! Cậu nhớ lúc thằng vô dụng Lâm Hàn kia làm tân gia, ngay cả pháo cũng không thèm đốt!", Trần Đại Lâm cười ha ha.

"Cậu, đợi khi vô bàn ngồi, cậu phải uống nhiều mấy ly đó! Đây đều là rượu Mao Đài ủ trong hầm mấy chục năm đấy, đồ ăn cũng do đầu bếp nổi tiếng Hoa Đông nấu, chắc chắn hợp khẩu vị của cậu!", Triệu Tứ Hải nói.

"Thật hả!"

Hai mắt Trần Đại Lâm sáng lên, sau đó nói:

"Đúng là chẳng so nổi! Lúc nhà thằng vô dụng kia đãi tân gia, cậu không nhớ nhầm thì đồ ăn toàn do Tiểu Lệ làm, ha ha, nghèo đến nỗi không mời nổi một người đầu bếp luôn mà!"

"Đâu như cháu, đãi tân gia dùng rượu Mao Đài, mời đầu bếp nổi tiếng Hoa Đông tới nấu ăn. Tứ Hải à, mấy thứ này chắc tốn kha khá nhỉ?"

"Chút tiền lẻ thôi ạ, chỉ cần cậu hài lòng là tốt rồi!"

Triệu Tứ Hải cười khà khà nói, khiến người ta cảm thấy anh ta rất kính trọng người lớn.

Mà ở trong góc của biệt thự, một người đàn ông đeo kính có thẻ phóng viên trước ngực đang đứng.

Bên cạnh đặt một cái giá máy quay phim.

Trong tay của ông ta còn cầm latop, đang ghi lại gì đó:

"Triệu Tứ Hải đãi tân gia, mời tất cả họ hàng đến, lần này, tất nhiên là nở mày nở mặt với bà con trong gia đình. Giờ điều làm tôi tò mò nhất chính là Lâm Hàn - đứa con rể trời đánh của nhà họ Dương đang có cảm nghĩ gì".

"Triệu Tứ Hải nói người này rất sĩ diện, cho dù trong lòng cực kỳ khó chịu và không phục, nhưng lại không có biểu hiện ra mặt. Lát nữa anh ta tới đây, nhìn thấy biệt thự, thì cái dáng vẻ cố nén sự ghen tỵ và ấm ức ấy xuống, chắc chắn sẽ rất buồn cười".

...

"Ồ, em trai Lâm Hàn đến rồi kìa!"

Triệu Tứ Hải quay đầu, thấy Lâm Hàn bèn vẫy tay với anh:

"Nhanh nhanh nhanh, tới đây nào!"

"Lâm Hàn đến à?", đám họ hàng kia cũng nhìn về phía anh.

Bấy giờ, Lâm Hàn và Dương Lệ cũng đi tới trước cổng biệt thự.

"Cậu ta chính là Lâm Hàn hả?"

"Nhìn gầy ròm vậy, tôi nghe nói cậu ta ăn không rỗi nghề à!"

"Nghe nói là một thằng vô dụng, chẳng có công việc đàng hoàng nào hết, hàng ngày chỉ trông chờ Tiểu Lệ đi làm nuôi cậu ta thôi!"

Có mấy người bà con lần đầu nhìn thấy Lâm Hàn, đều giơ tay chỉ trỏ đánh giá anh.

"Tên nhóc này không có việc làm thì cũng thôi!"

Ông cậu Trần Đại Lâm hừ lạnh một tiếng, tức giận nhìn Lâm Hàn:

"Cậu ta không làm việc, mỗi ngày chỉ ở nhà ăn no chờ chết, tuy vô dụng mà không ảnh hưởng tới người khác thì cũng chẳng sao!"

"Quan trọng là cậu ta còn vô lễ! Trần Tùng vất cả lắm mới thi đậu công chức, mà bởi vì nó láo toét ăn nói hỗn hào với cấp trên con tôi, đã khiến thằng nhỏ vuột mất công việc nhân viên nhà nước!"

"Đù, còn có chuyện đó nữa hả?"

"Sao chẳng nghe nói gì vậy!"

"Không ngờ tên nhóc này lại là loại người đó, ngay cả phép tắc cơ bản cũng không biết?"

"Đối với cấp trên thì phải cung kính chứ!"

Đám họ hàng kia đều xem thường, ngao ngán nhìn Lâm Hàn.

Đa số bọn họ là bà con bên nhà Triệu Tứ Hải.

"Em trai Lâm Hàn này, cậu thấy biệt thự của tôi thế nào?", Triệu Tứ Hải chỉ chỉ vào biệt thự sau lưng nói.

"Cũng bình thường", Lâm Hàn nhìn sang, rồi nhàn nhạt nói.

"Cũng bình thường?!"

Ông cậu Trần Đại Lâm trợn mắt: "Lâm Hàn, cậu nói câu đó không sợ xoắn đầu lưỡi hả! Đây chính là biệt thự trên núi Vân Mộng đó! Cậu còn bảo cũng bình thường".

"Thì nó thật sự thường thôi mà", Lâm Hàn thành thật đáp.

Căn biệt thự này chỉ là loại thường thôi, vườn hoa rồi bể bơi cũng không có, diện tích thì thua xa nhà Lâm Hàn, còn chẳng bằng căn biệt thự của nhà họ Tống ở Sky Garden nữa.

Lý do nó đắt chắc có lẽ là vì tọa lạc trên núi Vân Mộng thôi.

Theo như lời Triệu Tứ Hải thì mua căn biệt thự này hết hơn 10 triệu tệ.

"Ha ha, Lâm Hàn, lẽ nào cậu cho rằng bản thân ở trong căn biệt thự lớn kia nên mình cũng coi như là người giàu hả!", chú hai Trần Đại Cường cười khẩy:

"Cậu đừng quên, căn biệt thự kia là công ty cấp cho Tiểu Lệ, quyền đứng tên cũng không có, cậu chỉ ở nhờ thôi!"

"Đúng vậy, biệt thự này của anh Tứ Hải là có giấy tờ đứng tên đàng hoàng!", Trần Tùng liếc Lâm Hàn, khinh thường nói:

"Còn anh, chưa biết chừng, ngày nào đó sẽ bị đuổi cổ ra khỏi biệt thự kia đấy!"

"Tên Lâm Hàn kia vào ở trong biệt thự nên tư tưởng cũng thay đổi, quên mất mình là một thằng vô tích sự!"

"Vậy mà lại nói biệt thự của Tứ Hải cũng bình thường thôi, Lâm Hàn cậu ta không dựa hơi Tiểu Lệ thì có tư cách ở trong biệt thự hả?"

Đám họ hàng kia anh một câu tôi một câu chỉ trỏ Lâm Hàn.

"Mời mấy người trước khi nói thì nhìn lại xem mình đang ở trong căn nhà thế nào, ok?", Lâm Hàn liếc bọn họ nói:

"Không ăn được nho thì chê nho chua à, biệt thự kia của tôi là căn tốt nhất trên núi Vân Mộng, nếu so thì căn này thật sự chỉ thường thôi, tôi nói có sai sao?"

"Hơn nữa, đa số đám các người đều ở trong khu chung cư cầu thang bộ đúng không! Còn có mấy người ở nhà tường đất nữa. Có tư cách gì mà nói Lâm Hàn tôi?"

Lời này vừa ra, sắc mặt đám họ hàng đều thay đổi hẳn, không biết nên đáp lại thế nào.

Bọn họ đúng là có chút ghen tỵ với Lâm Hàn vì được ở trong biệt thự, nên mới chế giễu anh nhiều như vậy.

Tên vô tích sự kia cũng xứng ở biệt thự ư?

Nghĩ vậy, ai ai cũng ghen tỵ đến nghiến răng nghiến lợi.

Chỉ là người ta tốt số được ở đấy, nó khiến bọn họ khó chịu, nhưng cũng chẳng thể làm gì được.

"Vả lại, nói Lâm Hàn tôi là thằng vô tích sự hả, ha ha, tôi thế đấy, mấy người làm gì được tôi?", Lâm Hàn nhếch mép cười:

"Tôi tệ thì có vợ giỏi giang là được! Cô ấy là tổng phụ trách dự án cải tạo khu Bành Hộ, lương một năm cao hơn thu nhập của cả nhà mấy người không biết bao nhiêu lần! Nói gì thì nhà chúng tôi cũng giàu hơn rồi!"

"Mấy người có tư cách gì mà chỉ trỏ tôi?"

Đám họ hàng nghe vậy gương mặt lập tức hiện lên vẻ giận dữ, tức run người.

"Đáng ghét, thằng vô dụng này bám váy vợ mà còn tự hào như thế hả!"

"Ối giời ôi! Tức chết tôi rồi!"

"Loại vô tích sự ấy đúng là may mắn tám đời mới cưới được người vợ tốt như Tiểu Lệ!"

Ai cũng tức nghiến răng kèn kẹt.

Lúc này, lại có một chiếc xe khách chạy tới.

Cửa xe mở ra, bố vợ Dương Cảnh Đào và mẹ vợ Trần Diễm Diễm bước xuống, đằng sau còn có một cô gái.

Cô gái ấy có gương mặt xinh đẹp hao hao Dương Lệ.

Đó đúng là Dương Khiết.

Cô ấy giơ gậy selfie, lắc lắc tay với màn hình:

"Tạm biệt mọi người, tôi phải đi ăn cỗ mừng tiệc tân gia của anh rể đây!"

Hiển nhiên là Dương Khiết đang livestream.

Sau khi tắt live, Dương Khiết nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại trên người Lâm Hàn, cười hì hì gọi:

"Anh rể hai!"

Cô ấy hô xong bèn chạy tới bên cạnh Lâm Hàn.

Trên xe khách lại đi xuống hai người, đó là một người đàn ông trung niên mặt mày đã có nếp nhăn và một cô gái khoảng hai mươi tuổi.

Hai người ấy chính là chú Tư Trương Đức Thuận và Trương Đào.

"Bố!"

Triệu Tứ Hải nhìn thấy Dương Cảnh Đào lập tức bước tới tiếp đón, sau đó chào hỏi Trương Đức Thuận:

"Cháu chào chú Tư!"

"Chào cháu, Tứ Hải!", Trương Đức Thuận cười đáp.

Dương Cảnh Đào gật đầu với Triệu Tứ Hải, chắp tay sau lưng nhìn căn biệt thự trước mắt, khen:

"Tứ Hải, con làm tốt lắm, có thể vào ở trong biệt thự núi Vân Mộng! Bố rất hài lòng về con!"

"Sau này, bố sẽ sống ở đây!"
Chương 265: Người giàu bất nhân

"Bố à, căn biệt thự này bố mặc sức mà ở!"

Triệu Tứ Hải bật cười nói: "Con mua biệt thự chủ yếu để bố dưỡng già mà! Bố yên tâm, con sẽ không như Lâm Hàn, đuổi bố ra ngoài đâu!"

"Ngoan".

Dương Cảnh Đào gật đầu, ông ta rất hài lòng về biểu hiện của Triệu Tứ Hải.

"Chậc chậc, vẫn là Tứ Hải hiếu thảo nhất!"

"Đúng vậy, phẩm chất con người Tứ Hải hơn hẳn Lâm Hàn một trời một vực".

"Tôi nghe kể là, đoạn thời gian trước Dương Cảnh Đào suýt nữa đã bị thằng vô dụng Lâm Hàn kia đuổi ra ngoài đấy!"

"Không chỉ thế đâu, ông ấy còn bị Lâm Hàn chọc tức đến mức phải nhập viện mấy lần!"

Đám họ hàng kia xì xào bàn tán.

"Theo như lời nói của Lâm Hàn, thu nhập của Dương Lệ vợ cậu ta mỗi năm gấp mấy lần cả nhà chúng ta cộng lại", ông cậu Trần Đại Lâm nói:

"Cơ mà thế thì đã sao? Cách sống sai quá sai! Không biết kính trọng người lớn, ngay cả bố vợ mình cũng đuổi ra ngoài. Loại người này dù có giàu đến mấy tôi cũng khinh!"

"Đúng rồi, giàu có thì quan trọng gì, chủ yếu vẫn là nhân cách sống thôi!"

"Lâm Hàn chính là loại có tiền mà nhân phẩm thì kém đó ư!"

"Bà nói sai rồi, Lâm Hàn làm gì mà có tiền, nó chỉ là một thằng vô dụng ăn no chờ chết thôi. Cuộc đời được như bây giờ đều là nhờ vào tìm được một cô vợ tốt!"

Những người họ hàng không ngừng nghị luận.

"Được rồi, được rồi, các cô dì chú bác và bạn bè thân thiết đều đã đến đông đủ, mọi người vào nhà rồi hãy nói chuyện nhé! Đồ ăn đã chuẩn bị sẵn hết rồi!", Triệu Tứ Hải gọi.

Mọi người bước vào biệt thự.

Bên trong đã đặt sẵn bốn cái bàn tròn, trên mỗi bàn đều bày những món ngon: Vịt muối Kim Lăng, chân giò kho, thịt viên hầm, đậu hũ Bình Kiều...

Những món ăn đầy đủ màu sắc hương vị, mấy người họ hàng vừa nhìn đã nuốt nước miếng ừng ực, muốn chọt tay vào bốc ngay.

"Mọi người đừng khách sáo, ngồi xuống ăn đi. Những món ăn này đều do tôi mời đầu bếp nổi tiếng khắp Hoa Đông nấu đó, chắc chắn sẽ làm mọi người hài lòng!", Triệu Tứ Hải cười nói:

"Tứ Hải rộng rãi quá!"

"Nhà Lâm Hàn đãi tân gia cả bàn đều do Dương Lệ tự nấu, không thể nào bằng được với nhà của Tứ Hải!"

"Thu nhập của Dương Lệ cao thì sao, chẳng phải vẫn đối đãi cực kỳ keo kiệt với đám họ hàng chúng ta à!"

"Đúng thế! Có mỗi Tứ Hải là hào sảng!"

Mọi người ngồi vào bàn ăn, không ngớt lời khen ngợi.

Cả nhà Dương Cảnh Đào đều ngồi chung một bàn, có đám người Trương Đức Thuận, Trương Đào, Trần Đại Lâm.

"Tứ Hải à, dù đã mua căn biệt thự này rồi, nhưng bố không muốn sống ở đây một mình đâu", Dương Cảnh Đào nhấp một hớp Mao Đài nói:

"Bây giờ, con đã ở trong biệt thự núi Vân Mộng rồi, cũng xem như là người giàu có. Không được chỉ biết có tiền, còn phải có lòng tốt, lấy việc giúp người làm niềm vui. Nếu như có ai xin con ở nhờ biệt thự này vài ngày thì con phải đồng ý đấy, đừng như cái thằng Lâm Hàn chỉ biết có tiền mà quên đi tình nghĩa".

"Bố dạy rất đúng!", Triệu Tứ Hải nói.

"Dương Cảnh Đào, sao lại nói Lâm Hàn chỉ biết có tiền mà quên đi tình nghĩa?", Trần Đại Lâm tò mò hỏi.

"Haiz, cậu không biết đó thôi!"

Dương Cảnh Đào thở dài, nhìn qua Trương Đức Thuận: "Cách đây mấy ngày, Đức Thuận ở quê lên thành phố, muốn ở nhờ biệt thự kia của Lâm Hàn mấy hôm".

"Anh không ngờ thằng Lâm Hàn trời đánh này lại đánh cho chú Tư nó một trận, còn đuổi chú ấy ra ngoài!"

"Cái gì? Có chuyện này nữa ư?"

Nghe kể đến đây, mọi người đều ngây ra tại chỗ, không ngờ Lâm Hàn lại to gan như vậy, ngay cả người lớn trong nhà cũng dám đánh.

"Lâm Hàn, sao cậu lại làm thế hả!"

Trần Đại Lâm nhìn Lâm Hàn: "Cậu có biết hành động này của cậu rất khốn nạn không? Cậu đang xúc phạm bậc cha chú đấy!"

"Ờ, sau đó thì sao?", Lâm Hàn liếc mắt, lười phản ứng Trần Đại Lâm.

"Cậu...cậu còn không biết xấu hổ mà hỏi ngược lại tôi à!"

Trần Đại Lâm đùng đùng nổi giận, quay sang nói với Dương Cảnh Đào:

"Cảnh Đào, anh là người đứng đầu trong gia đình, anh phải dạy dỗ thằng nhãi này chứ!"

"Dạy dỗ à? Anh mà dạy được nó sao!"

Dương Cảnh Đào cảm khái: "Bây giờ thằng nhãi này được ở biệt thự, lông cánh mọc đủ rồi, nó chẳng còn để anh vào mắt từ lâu, anh dạy được nó mới lạ ấy!"

"Vả lại, sau này anh cũng không quan tâm đến nó nữa, vì anh sẽ dọn qua biệt thự nhà Tứ Hải ở, anh đã sớm chán ghét cái cảnh ở chỗ Lâm Hàn rồi! Vừa nhìn thấy nó liền đau cả đầu!"

"Đúng rồi Tứ Hải, mấy ngày nay chú Tư của con và Tiểu Đào đều ở tạm trong sân của bố, con cũng biết ở đó điều kiện có ra làm sao đâu", Dương Cảnh Đào nói tiếp:

"Giờ con đã mua biệt thự rồi, vậy để cho Đức Thuận và Tiểu Đào đến ở tạm một thời gian ngắn nhé".

"Bố à, chuyện nhỏ mà thôi, biệt thự này của chúng ta còn nhiều phòng trống lắm! Muốn ở bao lâu thì ở!", Triệu Tứ Hải liền sảng khoái đồng ý.

"Tứ Hải, vậy cảm ơn cháu nhiều!", ánh mắt Trương Đức Thuận sáng lên.

"Cảm ơn anh Tứ Hải!"

Trương Đào cũng cười tươi rói, sau đó lại liếc xéo Lâm Hàn. Hứ! Tên nhãi vô dụng, dù không được ở trong biệt thự của anh, tôi cũng có biệt thự khác để ở nè!

Hơn nữa, biệt thự này là do anh Tứ Hải của mình mua, có giấy chứng nhận bất động sản hẳn hoi!

Biệt thự kia của anh cũng chỉ là được công ty cấp cho thôi, nói không chừng một ngày nào đó lại bị đuổi cổ ra ngoài cũng nên!

"Tứ Hải rộng rãi quá!"

"Quả là khác xa một trời một vực với thằng Lâm Hàn kia!"

"Đúng đó, cách làm người chênh lệch quá lớn!"

Đám họ hàng nhìn về phía Lâm Hàn với ánh mắt gièm pha.

"Được rồi, được rồi, mọi người đừng nói về Lâm Hàn nữa. Nhanh nhập tiệc đi, đừng để loại người này ảnh hưởng đến khẩu vị", Dương Duyệt lại nói:

"Cậu ta là người thế nào mọi người còn chưa rõ sao?"

Lúc này, mặt mày Dương Duyệt vô cùng hớn hở, thái độ đám họ hàng đối với Lâm Hàn và Triệu Tứ Hải khác xa nhau.

Điều này khiến Dương Duyệt cảm thấy rất tự hào.

"Đúng thế, ăn thôi!"

"Đứng bàn đến thằng vô dụng kia nữa!"

"Tứ Hải, uống với cậu một ly nào!"

...

Mọi người bắt đầu nhập tiệc.

"Tiểu Khiết, cháu về nước cũng khá lâu rồi, tìm được công việc gì chưa?", Trần Đại Lâm uống một hớp rượu rồi hỏi.

"Vẫn chưa, gần đây đều ở nhà thôi", Dương Khiết lắc đầu đáp.

"Sao có thể ở nhà chứ, đừng bắt chước Lâm Hàn ăn no chờ chết đó!", Trần Đại Lâm nhướng mày.

"Này ông cậu kia, sao cậu có thể lấy con gái chị ra mà so sánh với thằng vô dụng Lâm Hàn kia chứ!", Trần Diễm Diễm bất mãn lên tiếng:

"Nói gì nói con gái chị cũng đi du học ở nước ngoài về, dù có ở nhà thì con bé vẫn kiếm ra được tiền đó!"

"Ở nhà mà cũng kiếm tiền được à? Kiếm bằng cách nào?", Trần Đại Lâm vô cùng tò mò.

"Bây giờ là thời đại 4.0 rồi, có rất nhiều ngành nghề không cần ra khỏi nhà mới làm được, ở nhà vẫn có thể kiếm tiền", Trần Diễm Diễm cười nói:

"Gần đây, Tiểu Khiết ở nhà làm streamer".

"Streamer?", dù sao Trần Đại Lâm cũng đã có tuổi, ông ta chưa từng nghe đến công việc này: "Đó là nghề gì?"

"Cậu à, streamer chính là lên mạng livestream ca hát và trò chuyện đấy, nhờ vào các fan tặng quà để kiếm lợi nhuận", Triệu Tứ Hải giải thích: "Đây cũng tính là một nghề mới nổi!"

"Vậy làm nghề này chắc áp lực lắm nhỉ", Trần Đại Lâm ngẫm nghĩ rồi nói: "Dù sao kiếm tiền dễ vậy thì ắt hẳn cạnh tranh cũng rất khốc liệt".

"Đúng rồi, một nền tảng livestream lớn dù sao cũng có vài chục ngàn streamer, nhưng thật sự làm ra tiền thì chắc cũng chỉ một phần ngàn thôi", Trần Diễm Diễm nói:

"Nhưng mà con gái tôi vừa xinh đẹp lại tài giỏi, mới bắt đầu livestream có vài ngày đã được một người tặng cho 1 triệu tiền quà đấy!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Chương 161-165
Rể sang đến nhà
  • Cố Tiểu Tam
Chương 1-5
Chàng rể bất đắc dĩ của nữ thần
Chàng Rể Đỉnh Cấp
  • KK Cố Hương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom