-
Chương 266-270
Chương 266: Liên quan gì cậu?
"Tặng 1 triệu tiền quà á?"
Trần Đại Lâm rùng mình trợn to hai mắt, vô cùng kinh ngạc.
Mấy người họ hàng khác cũng há hốc mồm.
Người mà tặng 1 triệu tiền quà cho streamer nữ kia có bao nhiêu tiền lận chứ?
Đối với bọn họ mà nói, con số 1 triệu kìa rất nhiều, thậm chí là con số dài ngoằng.
"1 triệu tiền quà kia là 1 triệu tệ tiền mặt luôn ư?", Trần Đại Lâm nuốt nước miếng hỏi lại.
"Dĩ nhiên là 1 triệu tệ tiền mặt rồi!"
Trần Diễm Diễm đắc ý nói: "Tiền lương tháng này của Tiểu Khiết quy ra cũng đã gần 600 ngàn tệ rồi!"
"Một tháng được 600 ngàn tệ á!"
Trần Đại Lâm bị dọa giật cả mình: "Cả đời em còn chưa kiếm được nhiều đến thế! Chỉ trong một tháng mà Tiểu Khiết đã kiếm được nhiều như vậy rồi à!"
"Giỏi quá đi!"
Trần Đại Lâm quay sang bật ngón tay cái với Dương Khiết: "Không hổ là du học sinh, đẳng cấp của cháu hơn hẳn thằng vô dụng Lâm Hàn kia. Cũng đều là ở nhà, nhưng chênh lệch lại quá lớn!"
"Một tháng kiếm được 600 ngàn tệ, vậy một năm cũng hơn 6 triệu tệ rồi!", vẻ mặt chú hai Trần Đại Cường tràn đầy hâm mộ:
"Tiểu Khiết, cháu vừa về nước mà đã kiếm được nhiều tiền vậy, thêm một năm nữa là trở thành nữ doanh nhân thành đạt rồi!"
"Làm gì có chuyện đó, chỉ do tháng này gặp may mắn được một vị đại gia ủng hộ thôi!", Dương Khiết lắc đầu nói: "Nếu không tính tháng này, trung bình số lượng quà tặng mỗi tháng của cháu cũng chỉ được 70 đến 80 ngàn tệ thôi".
"Mỗi tháng được 70 đến 80 ngàn tệ cũng không ít chút nào!"
Trương Đào hâm mộ nói: "Như em này, em vừa tìm được công việc là làm nhân viên phục vụ ở quán karaoke, lương mỗi tháng cũng chỉ có 4 ngàn tệ thôi! Số tiền 70 đến 80 ngàn tệ của chị đã bằng lương 2 năm trời của em rồi!"
Ánh mắt Trương Đào phát sáng, lại nói:
"Em làm streamer được không chị? Em thật sự ganh tị với công việc này, mỗi ngày ở nhà ngủ nướng, chỉ cần ca hát nhảy múa đã có thể kiếm được tiền rồi, đây chính là ước mơ của em đó!"
"Em á..."
Dương Khiết quan sát Trương Đào, có hơi do dự mở miệng: "Chắc cũng được!"
Cô ấy cũng không nói hết câu, bởi vì bây giờ, làm streamer thì chỉ cần vượt qua xác thực danh tính là được hết.
Nhưng có thể kiếm được tiền hay không thì là một câu chuyện khác.
Ngoại hình Trương Đào này... Nói thật thì Dương Khiết thấy cũng bình thường.
"Thật ạ!"
Ánh mắt Trương Đào sáng bừng, tim đập thình thịch: "Vậy để em xin nghỉ việc rồi làm streamer. Đúng rồi Tiểu Khiết, chị ở nền tảng livestream nào thế, em cũng muốn đến đó".
"Livestream Sa Ngư", Dương Khiết nói.
"Ok, vậy em ăn xong sẽ tải livestream Sa Ngư ngay, xem thử xem liệu em có thể làm streamer không!", Trương Đào cười hì hì.
"Livestream Sa Ngư hả?"
Ánh mắt Triệu Tứ Hải lóe lên, có hơi bất ngờ, nhà tài trợ chính chương trình Tôi là triệu phú đợt này cũng là livestream Sa Ngư.
10 triệu mà anh ta có được cũng từ livestream Sa Ngư mà ra.
Anh ta không ngờ Dương Khiết cũng là streamer của Sa Ngư, đúng là thật trùng hợp!
"Trong giới livestream, livestream Sa Ngư này đang phát triển mạnh lắm đấy!"
Triệu Tứ Hải lẩm bẩm, thỉnh thoảng anh ta cũng có xem livestream, cũng biết một vài tin tức về nó.
"Tình hình của livestream Sa Ngư bọn em quả thật rất tốt".
Dương Khiết nói: "Bởi vì vừa đổi chủ, lại lôi kéo được không ít streamer hot của mấy nền tảng lớn, có thể nói, tất cả sự chú ý của mọi người trong giới đều đặt ở nền tảng livestream Sa Ngư bọn em".
"Vả lại, cách đây vài ngày, livestream Sa Ngư bọn em còn lên hot search đấy! Là một streamer rất nổi gần đây tên Kiều La đã đầu quân cho Sa Ngư".
"Cái còn lại là lời đồn về ông chủ đứng sau livestream Sa Ngư chính là Anh trai chạy Rolls-Royce đang hot đó!"
"Sao cơ, ông chủ Sa Ngư là Anh trai chạy Rolls-Royce sao!"
Nghe thế, hai mắt đám người Triệu Tứ Hải, Dương Duyệt, Trần Diễm Diễm đều sáng lấp lánh.
Bọn họ đều là fan cứng của Anh trai chạy Rolls-Royce.
"Không ngờ, thần tượng của anh lại là ông chủ livestream Sa Ngư!", ánh mắt Triệu Tứ Hải nóng bỏng: "Lâu rồi không có tin tức của anh ấy, nhưng một khi có tin gì là long trời lở đất mà. Lần này lại còn leo lên cả hot search! Quả không hổ là thần tượng của anh!"
"Ông chủ Sa Ngư lại là Anh trai chạy Rolls-Royce á!"
Trương Đào cũng ngạc nhiên không thôi, cô ta cũng biết Anh trai chạy Rolls-Royce đang nổi tiếng đó.
Vừa có tiền vừa tài giỏi, hơn nữa còn là một người chính nghĩa, từng đạt danh hiệu công dân tốt cấp thành phố.
"Không ngờ ông chủ Sa Ngư lại là Anh trai chạy Rolls-Royce! Vậy em càng phải đến làm streamer ở Sa Ngư rồi, nói không chừng còn có thể gặp được anh ấy!"
Hai má Trương Đào ửng đỏ như một cô gái mới lớn biết yêu, cô ta lại nói:
"Đợi đến khi em trở thành streamer rồi, mỗi ngày em sẽ được ở nhà. Nhưng chắc chắn sẽ không vô dụng như tên Lâm Hàn kia, chỉ biết ăn no chờ chết, mà em còn có thu nhập nữa, hì hì!"
"Cỡ cô mà đòi thu nhập được à?", Lâm Hàn liếc nhìn Trương Đào chế giễu:
"Nếu cô muốn kiếm được tiền, đề nghị cô trước khi đi làm streamer, qua Hàn Tịch làm một cuộc phẫu thuật thẩm mỹ trước đã, trị hết mớ sẹo rỗ trên mặt rồi còn phải giảm cân nữa".
Dứt lời, mũi dùi tất cả mấy người họ hàng trên bàn đều chĩa về Lâm Hàn.
"Lâm Hàn, ở đây đến lượt cậu lên tiếng sao!"
Dương Cảnh Đào đập bàn, tức giận mắng Lâm Hàn: "Chúng tôi còn chưa nói tới cậu, cậu đừng có mở miệng làm ảnh hưởng tới người khác được không?"
"Đúng đó, Lâm Hàn, tôi làm streamer thì liên quan gì đến anh? Cần anh lên tiếng dạy tôi sao?", Trương Đào cười nhạo:
"Có phải tại mọi người không thèm đếm xỉa tới anh, anh lên tiếng để thu hút sự chú ý của mọi người không?"
"Lâm Hàn, cậu lo ăn thức ăn của mình đi, ăn xong rồi tặng quà, sau đó thì biến ngay!", Dương Duyệt xem thường liếc nhìn Lâm Hàn:
"Tiệc tân gia đợt trước làm ở nhà cậu đều do Tiểu Lệ tự nấu. Nhà chúng tôi đãi tân gia, mời đầu bếp nổi tiếng nấu cho cậu ăn, còn được uống Mao Đài, tốt với cậu quá rồi còn gì".
"Thế nên, cậu im miệng hộ cái, đừng làm phiền đến người khác!"
"Thằng nhãi này thấy chúng ta xem thường nó, trong bụng ấm ức đấy! Thế nên mới mở miệng kiếm chuyện với Tiểu Đào, gây chú ý với mọi người!", Trương Đức Thuận lắc đầu nói:
"Nhưng nó không biết, nó càng như thế chúng ta lại càng xem thường nó hơn!"
"Từ đầu đến giờ, câu nào mấy người nói ra cũng liên quan đến tôi hết, giờ còn không cho tôi lên tiếng sao?", Lâm Hàn khinh khỉnh nói.
"Liên quan đến cậu à?"
Nghe thế, trên bàn nháy mắt im lặng, sau đó lại phá lên cười.
"Lâm Hàn, cậu bị ngu à? Chúng tôi nói chuyện thì liên quan gì đến cậu chứ?", Dương Duyệt ôm bụng cười to.
"Em trai Lâm Hàn à, đừng nói Anh trai chạy Rolls-Royce thần tượng của tôi có liên quan đến cậu nhá! Hoặc là cậu liên quan đến 1 triệu tiền quà, livestream Sa Ngư, hot search trên weibo hả?", Triệu Tứ Hải buồn cười nhìn Lâm Hàn:
"Đêm qua cậu ngủ không ngon à, bây giờ còn nằm mơ giữa ban ngày nữa?"
"Vì cậu muốn thu hút sự chú ý của chúng tôi mà không cần thể diện nữa sao? Điều tôi vừa nói đều là những sự kiện lớn đấy, một chuyện có thể thay đổi ngành nghề, một cái thì tất cả người Hoa Hạ đều xem. Em trai Lâm Hàn à, cậu chỉ là một người tầm thường, nhưng giấc mơ của cậu cũng lớn ghê đó!"
Đám họ hàng đồng loạt bật cười ha hả.
"Lâm Hàn, cậu im mồm dùm đi, bắt đầu từ bây giờ không cho phép cậu lên tiếng nữa! Cậu mở miệng ra tự chuốc nhục thì thôi, có nhiều họ hàng ở đây như thế, đừng làm nhà họ Dương tôi mất mặt chứ!"
Dương Cảnh Đào lại đập bàn, đùng đùng nổi giận.
Tức quá đi mất!
Chương 267: Chứng minh bản thân
Nếu chỉ khoác lác với người trong nhà thì cũng chẳng sao.
Mấu chốt là hôm nay đủ mặt họ hàng đến ăn tân gia, Lâm Hàn lại còn bày đặt ra vẻ.
Người mất mặt không chỉ có Lâm Hàn, mà có toàn bộ người nhà họ Dương nữa.
Điều này khiến Dương Cảnh Đào giận đến đầu cũng muốn bốc khói.
"Anh rể hai à..."
Dương Khiết nhìn sang Lâm Hàn.
Trong ấn tượng của cô ấy, Lâm Hàn cũng không phải loại người thích chém gió, sao hôm nay lại nói ra những câu kỳ lạ như vậy?
Tại một góc trong phòng khách, một người đàn ông trung niên trên ngực đeo thẻ phóng viên tay ôm laptop, ánh mắt nhìn về phía Lâm Hàn rồi cúi đầu ghi chép lại:
"Trong buổi tiệc tân gia, Triệu Tứ Hải trở thành trung tâm được họ hàng khen ngợi".
"Người con ở rể bất hiếu của nhà họ Dương bị mọi người xem thường. Nhưng bản tính người này thích khoe khoang, ăn nói vô lễ, vừa mở miệng đã bị những người họ hàng kia chế giễu, sự việc này cũng được tính là người đáng thương cũng có chỗ đáng trách!"
"Tóm lại, đoạn video hôm nay được quay rất thành công. Sau khi Triệu Tứ Hải trở thành người giàu có, anh ta đã mua biệt thự và một chiếc xe sang trọng. Anh ta hãnh diện thể hiện trước mặt bố vợ và những người họ hàng thân thích. Đồng thời, cũng vả vào mặt Lâm Hàn, người luôn làm anh ta khó chịu".
"Nếu đoạn video này được phát sóng, ắt hẳn tỷ suất và hiệu ứng thu về sẽ rất cao".
...
Bữa tiệc kéo dài khoảng nửa tiếng đồng hồ.
"Lâm Hàn, ăn no chưa? No rồi thì về nhanh đi!", Dương Cảnh Đào nhìn về phía Lâm Hàn: "Có cậu ngồi đây tôi thấy phiền quá, nhìn cậu là nuốt không trôi rồi".
"Bà xã, chúng ta về thôi", Lâm Hàn gác đũa, nhàn nhạt nói.
"Dạ!"
Dương Lệ gật đầu, kề vai Lâm Hàn ra cửa.
Từ lâu, cô cũng chẳng ưa gì đám họ hàng này.
"Em trai Lâm Hàn à, nhớ chuyển lì xì mừng tân gia qua wechat nhá!", Triệu Tứ Hải gọi theo từ sau.
"À đúng rồi, Lâm Hàn", Dương Duyệt cũng nói:
"Biệt thự của cậu do quỹ đầu tư Nhân Phàm cấp cho Tiểu Lệ, bất cứ lúc nào cũng có thể bị lấy lại. Nếu lúc đó cậu không còn chỗ ở, có thể đến nhà chúng tôi này, nhưng mà mỗi tháng sẽ thu 8 ngàn tiền thuê phòng nha!"
"8 ngàn tệ hả? Thằng vô dụng này mỗi tháng kiếm được 800 tệ cũng không tồi rồi!", Trần Đại Lâm cười nhạo.
"Sau này bố sẽ ở biệt thự này", mặt mày Dương Cảnh Đào hớn hở: "Không cần ở chỗ thằng Lâm Hàn kia nữa, vừa nhìn thấy thằng vô dụng đó là bố bực mình rồi".
...
Lúc này, Lâm Hàn và Dương Lệ đã đi tới trước biệt thự.
"Ông xã, đám họ hàng kia đáng ghét quá đi mất!", Dương Lệ giận đến nghiến răng nghiến lợi:
"Sao bọn họ không nhìn lại xem, nhà mình ở là gì, kiểu nhà thế nào, đi xe loại nào, họ lấy tư cách gì mà nói xấu sau lưng anh chứ".
"Bản chất của mấy người này đã ăn vào tận xương tủy rồi, không thay đổi được đâu", Lâm Hàn nhàn nhạt nói.
"Ông xã, anh là người giàu có, em biết điều đó mà", Dương Lệ lại mở miệng:
"Xe và biệt thự nhà chúng ta đều do anh mua, tại sao anh không nói rõ cho đám họ hàng kia biết? Em nghĩ, nếu anh nói ra, đám họ hàng kia sẽ câm mồm lại ngay".
Lâm Hàn bật cười: "Em cảm thấy nếu anh nói ra thì bọn họ có tin không? Một căn biệt thự tiền tỷ, hai chiếc xe hơi Mercedes E, bọn họ sẽ tin anh đủ tiền mua chúng sao?"
"Sao lại không tin chứ?", Dương Lệ khó hiểu hỏi.
"Vì bản tính họ là thế", Lâm Hàn nói:
"Ví dụ như, bên cạnh em có một người họ hàng vô cùng nghèo, giống chú Tư Trương Đức Thuận ấy, ở trong một căn nhà lấm lem bùn đất".
"Nhưng rồi một ngày nọ, bỗng nhiên ông ta nói với em, ông ta là một người cực kỳ giàu có, sở hữu tiền tỉ. Sau đó lái xế xịn đến trước mặt em, em sẽ cho rằng số tiền đó là của ông ta sao?"
"Đương nhiên là không rồi, một người nghèo như vậy làm sao bỗng nhiên trở nên giàu có được", Dương Duyệt lắc đầu, cô nói tiếp:
"Phản ứng đầu tiên của em là chắc ông ta đã làm chuyện phi pháp, mới đột nhiên phát tài như vậy".
"Không sai", Lâm Hàn nói: "Đám họ hàng đó cũng như vậy thôi".
"Trước giờ, trong ấn tượng của đám họ hàng đó anh chỉ là một kẻ vô công rỗi nghề, bây giờ dù thật sự giàu có đi nữa, bọn họ cũng rất khó thay đổi quan điểm mà tin vào điều đó".
"Vả lại, bà xã anh lại là người tổng phụ trách cải tạo khu Bành Hộ, tiền lương mỗi năm hơn cả triệu tệ. Thế nên, bọn họ dĩ nhiên sẽ đặt hết chú ý vào em và cho rằng số tiền đó đều là của em, dù sao thì anh cũng chỉ là một thằng bám váy vợ".
"Thì ra là thế", Dương Lệ hiểu ra.
"Dĩ nhiên, nếu muốn chứng minh với bọn họ anh là người có tiền, cũng dễ thôi, đưa luôn số dư trong ngân hàng của anh cho bọn họ xem".
Lâm Hàn lại cười rồi nói:
"Nhưng, có cần phải làm thế không?"
"Những người này có đáng để anh phải chứng minh không? Căn bản là không cùng một thế giới, anh cần gì phải thể hiện bản thân trước mặt bọn họ chứ? Chỉ cần sống tốt cuộc sống của mình là được rồi".
"Dạ vâng! Ông xã nói có lý lắm!"
Dương Lệ mỉm cười: "Chúng ta chỉ cần sống thật tốt cuộc sống của chúng ta là được, nếu như đám họ hàng kia biết chúng ta cũng có tiền, chắc ngày nào cũng chạy đến mượn mất, thế thì phiền lắm!"
Nghe xong giãi bày của Lâm Hàn, tâm trạng Dương Lệ liền khá hơn, thân mật khoác tay anh:
"Ông xã, chúng ta về nhà thôi!"
"Tuy nói không cần phải chứng minh cho bọn họ thấy, nhưng Lâm Hàn tôi cũng không phải quả hồng mềm, mà mặc sức bóp nắn. Triệu Tứ Hải à, mua được mỗi cái biệt thự mà dám lên mặt với tôi sao, nhưng căn biệt thự này anh còn chẳng ở được một tuần nữa là".
Lâm Hàn nhếch môi lộ ra một nụ cười nhạt.
...
Sập tối, tiệc tân gia cũng đã kết thúc, Triệu Tứ Hải tiễn đám họ hàng về.
Trong nhà còn lại anh ta, Dương Duyệt, Dương Cảnh Đào và hai bố con Trương Đức Thuận.
Bỗng nhiên, điện thoại Triệu Tứ Hải reo lên.
Triệu Tứ Hải lấy ra xem, vừa nhìn vào dãy số gọi đến thì sắc mặt trở nên nghiêm túc, đi ra chỗ vắng người bắt máy:
"Alo".
"Triệu Tứ Hải, 3 triệu tệ kia đã cho vay hết rồi, lãi mỗi tháng là sáu phần", đầu dây bên kia vang lên một giọng khàn đục.
"Cảm ơn, cảm ơn anh Long nhiều!", Triệu Tứ Hải cười nói: "Không hổ là dân chuyên cho vay nặng lãi, mới chỉ một ngày đã cho vay hết 3 triệu tệ rồi".
"Tôi cũng không phải dân chuyên cho vay nặng lãi", đầu bên kia nói:
"Có điều gần đây mở rộng địa bàn, quen thêm vài thằng bạn cho vay nặng lãi, thế nên mới chuyển tiền tiền nhanh như vậy. Nhưng trước đó chúng ta đã bàn rồi, nếu có lãi thì phải chia đôi đấy".
"Anh Long yên tâm, Triệu Tứ Hải tôi đã nói là làm, chỉ cần lấy lại được cả vốn lẫn lãi, chúng ta sẽ chia đôi", Triệu Tứ Hải lập tức nói.
"Haha, về chuyện lấy lại vốn thì cậu không cần lo. Bây giờ, toàn bộ Vùng Xám thành phố Đông Hải căn bản đã được thống nhất, tất cả đều là người của chúng tôi, những chuyện đòi nợ vặt vãnh này có là gì đâu", người bên kia bật cười ha hả.
Triệu Tứ Hải thở phào, điều anh ta sợ nhất là mang tiền đi cho vay, không lấy được tiền lời mà còn mất luôn cả vốn.
"Nghe anh Long nói những câu này thì tôi yên tâm rồi!", Triệu Tứ Hải cười nói.
"Ừ, vậy không còn chuyện gì nữa tôi cúp máy đây".
Sau đó tiếng tít tít tít vang lên trong điện thoại.
Triệu Tứ Hải cất điện thoại vào túi, tâm trạng không tệ.
Cho vay 3 triệu tệ, tiền lãi mỗi tháng được sáu phần, nói cách khác, mỗi tháng không cần làm gì cũng kiếm được 180 ngàn tệ tiền lời.
Chia đôi với anh Long thì cũng còn 90 ngàn tệ.
Mỗi tháng kiếm được 90 ngàn tệ thì không ít chút nào!
Chương 268: Trương Đào livestream
Mà nếu là một năm thì riêng tiền lãi đã hơn hai triệu, chia đôi cũng hơn một triệu rồi.
“Một năm không cần đến cơ quan, không cần làm việc cũng có hơn một triệu tiền lãi!”
Triệu Tứ Hải cười toe toét: “Nhưng chuyện này phải giữ bí mật, dù sao số tiền này cũng không phải của mình, là tiền của ekip chương trình Tôi là triệu phú, nhưng lúc mua nhà phải nói tăng thêm ba triệu”.
“Vậy nên ekip chương trình nghĩ mình đã bỏ ra ba triệu này để mua nhà. Nếu ekip biết chuyện này, họ sẽ có quyền lấy lại. Chuyện này chỉ có mình biết, vợ mình cũng không biết nên đương nhiên không cần lo lắng”.
Triệu Tứ Hải lại nghĩ thầm, sau đó quay trở về biệt thự.
Trong phòng khách chỉ có Trương Đào.
Lúc này, Trương Đào đang lấy điện thoại chụp ảnh tại biệt thự, đăng lên story.
“Anh Tứ Hải!”
Nhìn thấy Triệu Tứ Hải, Trương Đào vội bỏ điện thoại xuống, cô ta cảm thấy hơi lo lắng nếu chụp ảnh mà bị phát hiện.
“Không sao, em muốn chụp thì cứ chụp đi, hãy coi đây như nhà của mình!”, Triệu Tứ Hải mỉm cười nói.
Mặc dù Triệu Tứ Hải hơi khinh thường Trương Đức Thuận và Trương Đào đến từ nông thôn.
Dù sao hai ba con này cũng không phải người sạch sẽ, quần áo họ mặc cũng rất luộm thuộm.
Ngay cả Dương Duyệt cũng có phần bất mãn với hai người này.
Thử hỏi ai mà quen bỗng dưng có hai người ngoài về ở chung nhà với mình? Hơn nữa còn là biệt thự vừa mới mua, mình còn chưa vào ở bao lâu đã phải cho hai người bà con nghèo túng từ quê lên ở cùng.
Nhưng trên bàn ăn vẫn phải nói để cho hai người họ cứ sống thoải mái.
Lời nói ra như bát nước đổ đi, dù trong lòng Triệu Tứ Hải có không vui nhưng cũng không thể hiện ra mặt.
“Vâng, vâng!”
Trương Đào gật đầu: “Anh Tứ Hải, quả nhiên anh hào phóng hơn tên vô dụng Lâm Hàn kia nhiều!”
Nói xong cô ta lại cầm điện thoại lên chụp ảnh.
“Em ở đây nhé, anh lên lầu tắm đã”.
Triệu Tứ Hải mỉm cười, bước lên lầu.
Chụp ảnh trong phòng khách xong, Trương Đào lại mở app livestream Sa Ngư lên.
Sau khi ăn nên làm ra, cô ta nghỉ việc ở quán Karaoke, sau đó xin làm ở app Sa Ngư, thi đậu chứng chỉ streamer, bây giờ đã là một streamer của app livestream Sa Ngư rồi.
Tải phần mềm streamer về là có thể livestream.
Trương Đào đổi tên phòng livestream thành “Ngày đầu tiên đến biệt thự mới”, sau đó chỉnh camera quay vào mình, ngón trỏ nhấn nút bắt đầu livestream.
Ngay lâp tức cô ta xuất hiện trên màn hình điện thoại.
“Hừ, Dương Khiết có thể được người nhà giàu để mắt, một tháng hơn năm trăm ngàn tệ, mình cũng chẳng kém hơn chị ta bao nhiêu!”
Vẻ mặt Trương Đào đắc ý: “Chắc chắn cũng sẽ có đại gia để mắt đến mình, cho mình quà tặng một triệu tệ, thậm chí là hai triệu tệ! Đến lúc đó, mình sẽ kiếm được tiền triệu hàng tháng!”
Cô ta càng nghĩ càng vui vẻ:
“Còn về tên vô dụng Lâm Hàn kia, hừ, không nghĩ tới anh ta nữa, nghĩ đến anh ta là mình lại tức giận. Loại người này ở nhà ăn no chờ chết, không thể sánh được với mình! Đợi đến khi mình kiếm được tiền triệu hàng tháng thì sẽ mua một căn biệt thự lớn hơn nhà anh ta, cho anh ta tức chết!”
Nhưng điều khiến Trương Đào thất vọng là, cô ta đã livestream được mười phút mà vẫn không có khán giả nào bình luận.
Trong số đó có hai ba người vào phòng, nhưng vừa xuất hiện đã biến mất.
Lúc này, một người tên “Cơn gió mùa thu” vào phòng livestream.
“Chào mừng anh Cơn gió mùa thu tới phòng livestream của tôi! Anh trai nào thích tôi thì hãy nhấn đăng ký nha!”
Trương Đào lập tức mỉm cười, muốn giữ khán giả này lại.
“Fuck, streamer gì thế này? Sao xấu thế!”
Cơn gió mùa thu bình luận.
Nhìn thấy dòng bình luận này, Trương Đào tức xanh mặt:
“Thích xem thì vào, không thì thoát, sao lại xúc phạm tôi chứ?!”
“Xúc phạm cô? Tôi chỉ nói sự thật thôi! Cô tự soi gương đi xem trông cô giống cái gì!”
Cơn gió mùa thu lại bình luận: “Toàn bộ nền tảng Sa Ngư này, có lẽ cô là streamer xấu thứ hai từ dưới lên đấy!”
“Xấu thứ hai từ dưới lên? Vậy người đứng thứ nhất là ai?”, Trương Đào sững sờ, tò mò hỏi.
“Người đứng số một đương nhiên là điện hạ Kiều La rồi, nhưng người ta rất được ưa chuộng, mỗi ngày chỉ riêng quà thôi cũng được mấy chục ngàn tệ”.
“Kiều La?”
Mắt Trương Đào hơi loé lên, cảm thấy cái tên này khá quen tai.
Khi cô ta nhìn lại lần nữa thì Cơn gió mùa thu đã rời khỏi phòng livestream, khán giả trong phòng livestream lại trở về con số 0.
“Sao mình livestream mà lại không có ai xem chứ? Người bình luận duy nhất còn nói mình xấu nữa”.
Trương Đào tỏ vẻ thất vọng: “Mình cũng không xấu mà, so với Dương Khiết cũng đâu kém hơn là bao, sao lại nói mình như thế chứ?”
Cô ta rất khó chịu.
“Chào mừng anh trai Hoàng Đế chạy Rolls-Royce vào phòng livestream!”
Ở khu vực bình luận bỗng nhiên hiện lên dòng chữ này.
“Anh trai chạy Rolls-Royce?!”
Trương Đào dụi mắt, cho rằng mình nhìn nhầm.
Nhưng thông báo trên màn hình thực sự là anh trai chạy Rolls-Royce đang ở đây!
Mà bây giờ app livestream Sa Ngư đã công khai chế độ của người xem, ai chi càng nhiều tiền cho app thì cấp độ sẽ càng cao.
Thấp nhất là Kỵ sĩ, tiếp đến là Nam tước, Tử tước, Hầu tước… Hoàng Đế!
Hoàng Đế là cấp độ cao nhất, người nào chi một triệu tệ một tháng cho app livestream Sa Ngư mới đạt được cấp này.
Cấp độ này có rất nhiều quyền hạn, chẳng hạn như streamer không thể tắt mic, dịch vụ chăm sóc khách hàng 24 giờ, phông chữ bình luận được hiển thị to và sáng hơn, khi vào phòng livestream cũng hiện thông báo nổi bật hơn…
“Sẽ không phải thật sự là anh trai chạy Rolls-Royce đấy chứ!”
Tim Trương Đào đập thình thịch, khán giả trong phòng livestream đã lên tới con số 1.
“Xin hỏi anh là anh trai chạy Rolls-Royce sao?”
Trương Đào hít sâu một hơi rồi thận trọng hỏi.
“Đúng thế”.
Dòng bình luận hiện lên, chữ màu đỏ nổi bật, cấp độ cũng rất cao, cấp 75.
“Thật sự là anh trai chạy Rolls-Royce!”
Trương Đào kích động đến mức tim sắp bay ra ngoài, cô ta không kìm được đứng bật dậy, hoảng loạn bước đi:
“Anh trai chạy Rolls-Royce, sao anh lại vào phòng livestream của tôi? Anh để ý tới tôi sao? Tôi nghe nói anh đã từng tặng cho streamer món quà một triệu tệ, anh có thể tặng cho tôi chút quà không?”
“Ngoài ra, mọi người đều nói anh là ông chủ của Sa Ngư, điều này có đúng không?”
Trương Đào đặt rất nhiều câu hỏi cùng một lúc.
Nhưng anh trai chạy Rolls-Royce lại im lặng, không lên tiếng.
“Anh trai chạy Rolls-Royce, sao anh không nói?”, Trương Đào tò mò hỏi, rất khó hiểu.
Vẫn im lặng.
Sau đó, một thông báo xuất hiện: “Anh trai chạy Rolls-Royce đã đăng ký phòng livestream này”.
“Anh trai chạy Rolls-Royce đăng ký phòng livestream của mình rồi!”
Trương Đào vui mừng nhảy dựng lên: “Anh ấy để mắt tới mình rồi ư? Nhưng sao anh ấy không nói cũng không tặng quà cho mình?”
“Nhưng anh ấy đăng ký là mình đã rất vui rồi!”
Xoảng!
Bỗng nhiên một âm thanh giòn giã vang lên.
Trên bàn trà có một bình sứ Thanh Hoa, Trương Đào không cẩn thận va vào khiến nó rơi xuống đất vỡ tan.
“Âm thanh gì vậy?”
Triệu Tứ Hải và Dương Duyệt đều từ trên lầu đi xuống.
Nhìn thấy bình sứ Thanh Hoa bị vỡ trên đất, vẻ mặt Triệu Tứ Hải thay đổi, đau khổ nói:
“Bình… bình sứ Thanh Hoa của tôi! Sao lại vỡ rồi?”
“Anh Tứ Hải, em xin lỗi, vừa nãy em vô tình chạm vào nên rơi xuống đất”, Trương Đào thừa nhận:
“Nhưng anh Tứ Hải yên tâm, em sẽ đền cho anh”.
“Đền cho anh?”
Mặt Triệu Tứ Hải hơi thay đổi, cố kìm nén lửa giận trong lòng: “Em đền nổi không?”
“Không phải chỉ là một bình sứ rẻ tiền thôi sao? Trên thị trường đồ cổ, mỗi bình có hơn chục tệ. Mặc dù Trương Đào em không có tiền, nhưng hơn mười tệ thì em vẫn có”, Trương Đào nói với vẻ không để tâm lắm.
Chương 269: Đổi xe
“Hơn chục tệ!”
Triệu Tứ Hải tức giận đến mức hận không thể tiến lên cho Trương Đào một bạt tai.
Nếu không phải còn băn khoăn tới thể diện, anh ta đã làm như vậy rồi.
“Trương Đào, đó không phải đồ gốm bình thường, đó là gốm Thanh Hoa, đồ cổ, do Tứ Hải dùng hai trăm ngàn tệ mua về".
Dương Duyệt sắc mặt hơi lạnh.
Cô ta cũng bất mãn với với việc Trương Đức Thuận và con gái ông ta đến sống ở nhà mình.
Nhưng trên bàn ăn, tất cả lời nói đã được nói ra, có thể tùy ý ở đến ở nhờ.
“Cái gì? Hai trăm ngàn!”
Trương Đào trợn to hai mắt chỉ xuống đất: "Chỉ là một món đồ gốm rách nát, hai trăm ngàn? Chị Tiểu Duyệt, không phải là chị đang lừa em đấy chứ!”
“Tôi cần thiết phải lừa cô sao?”, Dương Duyệt bất đắc dĩ nói.
Hai bố con này sống trong nhà, còn chưa tới một ngày đã đánh vỡ đồ cổ, khiến Dương Duyệt có khổ mà không nói ra được.
Cũng không thể đuổi họ ra ngoài!
Nếu tin tức bị đuổi truyền tới tai họ hàng, vậy một nhà bọn họ chắc chắn sẽ bị người thân cười nhạo đến chết.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Dương Cảnh Đào cùng Trương Đức Thuận nghe được động tĩnh cũng đi xuống lầu.
“Bố, việc là như thế này”.
Dương Duyệt kể ngắn gọn câu chuyện.
“Gốm Thanh Hoa hai trăm ngàn!”
Nghe thấy giá của gốm Thanh Hoa, Trương Đức Thuận lo lắng đến giậm chân: “Hai trăm ngàn, nhiều như vậy, tôi đền bù thế nào đây! Cả người tôi cũng chỉ có hơn một ngàn tệ!”
“Còn con, Trương Đào, sao lại không cẩn thận như vậy?”
Hai trăm ngàn, Trương Đức Thuận căn bản không thể bồi thường nổi.
“Ôi chao, Đức Thuận, anh gấp cái gì”.
Dương Cảnh Đào chẳng mảy may quan tâm xua tay nói: “Không phải chỉ là hai trăm ngàn thôi sao, Tứ Hải có tiền, không thiếu chút tiền này. Gốm Thanh Hoa này, vỡ cũng vỡ rồi, anh không cần phải đền tiền đâu”.
“Bố!”
“Bố!”
Nghe được điều này, vẻ mặt của Triệu Tứ Hải cùng Dương Duyệt đều thay đổi, không ngờ tới Dương Cảnh Đào sẽ nói ra lời này.
Hai trăm ngàn này, nói không cần liền không cần?!
Mặc dù giàu có, cũng không thể lãng phí như vậy!
“Thế nào, các con còn muốn chú tư đền hai trăm ngàn?”
Dương Ảnh Thọ cau mày, ánh mắt rơi xuống người hai người: “Đều là người nhà, thân thích, chút tiền này còn muốn bồi thường, nếu như truyền ra ngoài, nhà chúng ta không phải là bị cười chê sao? Thể diện cũng mất hết!”
Triệu Tứ Hải mấp máy môi như muốn nói gì đó, nhưng lại không dám phản bác lại Dương Cảnh Đào.
Lần đầu tiên anh ta phát hiện ra bố vợ mình vì thể diện mà không màng tới bất cứ điều gì.
Tiền chứ có phải lá cây đâu?
Tiền này thế nhưng là do anh ta vất vả kiếm được!
“Bố, nhưng đây là hai trăm ngàn, không phải là con số nhỏ…”
Sắc mặt Dương Duyệt thay đổi.
“Được rồi, con đừng nói nữa!”
Dương Cảnh Đào giơ tay lên, trực tiếp ngắt lời cô ta: “Ở đây, bố là chủ gia đình, tất cả mọi chuyện, đều phải nghe theo lời của bố! Hai trăm ngàn kia, không cần nữa! Các con nghe thấy chưa?”
Triệu Tứ Hải cùng Dương Duyệt nhìn nhau, cuối cùng chỉ có thế gật đầu bất lực.
“Chú tư, nếu bố cháu đã nói như vậy thì gốm Thanh Hoa kia, vỡ rồi thì thôi!”
Triệu Tứ Hải cố nặn ra nụ cười, dù trong lòng đau xót nhưng vì thể diện nên bật thốt ra lời này.
Nhưng đối với bố vợ lại sinh ra một tia bất mãn.
“Tứ Hải, xa xỉ! Xa xỉ!”
Trương Đức Thuận mặt mày rạng rỡ giơ ngón tay cái với Triệu Tứ Hải.
“Xa xỉ cái rắm!”
Triệu Tứ Hải trái tim rỉ máu, đó thế nhưng là gốm Thanh Hoa đấy!
Sắc mặt Dương Duyệt cũng khó coi, trong lòng càng thêm bất mãn với Trương Đức Thuận cùng Trương Đào.
Cô ta đột nhiên cảm thấy rằng tối hôm đó Lâm Hàn đánh hai bố con Trương Đức Thuận một trận rồi đuổi đi chắc chắn là có nguyên nhân.
Ngay bây giờ cô ta cũng muốn đuổi hai người này ra ngoài, nhưng Dương Cảnh Đào vẫn ở đây, chắc chắn không thể làm được.
“Đúng rồi, Tứ Hải, bố có một chuyện muốn nói với con”.
Dương Cảnh Đào đảo mắt xung quanh bỗng nhiên mở lời.
“Có chuyện gì bố cứ nói ạ”, Triệu Tứ Hải đáp.
“Con không phải vừa mua một chiếc BMW 7 Series sao? Bố thấy xe đó không tồi!”, Dương Cảnh Đào cười ha ha nói.
“Quả thực không tồi, dù sao cũng hơn một triệu tệ! Tính năng, độ thoải mái, ngoại hình, đều cao hơn so với chiếc 3 Series trước kia của con”, khuôn mặt Triệu Tứ Hải tràn đầy vẻ đắc ý.
Lái chiếc xe này ra ngoài để đàm phán công việc khiến Triệu Tứ Hải rất có thể diện.
“Đúng vậy!”
Dương Cảnh Đào ánh mắt sáng quắc, trầm mặc một hồi, mới nói:
“Thế này đi, bố dùng Mercedes-Benz e350l của mình đổi với chiếc BMW đó của con, con thấy thế nào? Bố của con, chỉ có một ước mơ nhỏ, chính là lái BMW!”
“Bây giờ con đã mua BMW 7 Series, chúng ta đổi xe, hoàn thành ước mơ nhiều năm nay của bố, có được không?”
“Ơ…”
Triệu Tứ Hải cùng Dương Duyệt chết lặng.
“Bố, cái này không quá thích hợp”.
Triệu Tứ Hải tỏ vẻ khó xử: “7 Series kia có con hơn một triệu tệ, e350l của bố chỉ hơn 609 ngàn tệ, giá cao hơn rất nhiều, cũng không cùng một đẳng cấp, làm sao có thể đổi được? Hơn nữa con mua xe chưa được mấy ngày, bản thân còn chưa lái quen nữa!”
“Đúng đó bố”, Dương Duyệt nói theo.
“Tứ Hải lái 7 Series ra ngoài bàn việc kinh doanh, cũng rất có thể diện, không ít nhà quản lý đều biết chuyện này. Đột nhiên chuyển sang một chiếc Mercedes-Benz e cấp thấp, những quản lý đó sẽ nghĩ thế nào đây?”
“Những quản lý đó nghĩ thế nào thì liên quan gì đến bố?”
Dương Cảnh Đào trừng mắt: “Tôi bây giờ chỉ muốn thực hiện ước mơ lái BMW thời còn trẻ, thế nào? Tiểu Duyệt, con là con gái của bố, bố nuôi dưỡng con khôn lớn, dễ dàng sao? Tứ Hải, cậu là con rể của tôi, hiếu thuận với ông già này, không phải là thuộc bổn phận của cậu sao?”
“Hai đứa mua BMW rồi, kêu con đổi xe với bố, có không được? Giờ chính là lúc hai đứa làm tròn chữ hiếu! Chẳng lẽ chút hiếu thảo này hai đứa cũng không có?”
“Có có có!”
Triệu Tứ Hải lập tức đáp, bất hiếu, chiếc mũ lớn này, anh ta không dám đội, nếu như truyền ra ngoài, anh ta sẽ trở thành đồ vô dụng như Lâm Hàn trong mắt mọi người, bị tất cả họ hàng coi thường.
“Bố, bố chờ chút, con đi lấy chìa khóa xe cho bố!”
Triệu Tứ Hải lập tức lên lầu, nhưng trong lòng vẫn đang rỉ máu.
BMW 7 Series đổi lấy Mercedes-Benz e, tính thế nào cũng quá thiệt.
Không lâu sau, Dương Cảnh Đào liền lấy được chìa khóa của chiếc BMW 7 Series, ông ta cầm trong tay chơi đùa, hài lòng gật đầu.
"Chậc chậc, chiếc chìa khóa này khá cao cấp, còn mang theo biểu tượng xe”.
...
Lúc này, biệt thự nhà Lâm Hàn.
Lâm Hàn thoát khỏi phần mềm phát sóng trực tiếp, đặt điện thoại xuống.
Anh vừa rồi ngẫu nhiên nhấp vào chương trình phát sóng trực tiếp của app Sa Ngư, kiểm tra chương trình phát sóng trực tiếp gần đó, liền phát hiện ra Trương Đào.
Bất kể ngoại hình hay dáng người của Trương Đào, Lâm Hàn chắc chắn rằng cô ta đều không phù hợp với ngành nghề livestream này, trừ phi che mặt giống như Kiều La.
Vì vậy anh đặc biệt đăng ký theo dõi kênh của cô ta, xem xem Trương Đào có thể kiên trì livestream trong bao lâu.
...
Bệnh viện nhân dân thành phố Đông Hải, trên một chiếc giường bệnh.
Một thanh niên đẹp trai với mái tóc nhuộm vàng mở mắt, nhìn tướng mạo, chính là Vương Huy.
“Huy Nhi, con cuối cùng cũng tỉnh lại”.
Bên cạnh giường bệnh, một vị phu nhân trung niên đang ngồi , bà ta mặc váy dài, trên cổ đeo một sợi dây chuyền kim cương, phản chiếu ánh sáng lấp lánh.
“Mẹ, sao con lại ở trong bệnh viện?”
Vương Huy đánh giá xung quanh, hơi ngẩn người, sau đó tò mò hỏi.
“Con bị một tên gọi là Lâm Hàn đánh gục tại hoa viên Hoàng gia, vì vậy phải nhập viện”.
Người đàn bà trung niên nói, sắc mặt hơi lạnh.
Chương 270: Tập đoàn Lâm Thị
“Huy Nhi, tên Lâm Hàn đó sao lại đánh con?”
Người đàn bà trung niên lại hỏi.
Bà ta là Sở Nhiên, là mẹ của Vương Huy, đồng thời cũng là người đứng đầu nhà họ Vương!
Ba năm trước, bố của Vương Huy qua đời vì bạo bệnh, do đó toàn bộ nhà họ Vương đều nằm dưới sự quản lý của bà ta.
Chuyên ngành mà Sở Nhiên từng học chính là thương mại điện tử nên rất có kinh nghiệm trong lĩnh vực này.
Sản nghiệp trong ngành thương mại điện tử của nhà họ Vương có thể đạt được vị thế như ngày hôm nay hầu hết đều nhờ công lao của Sở Nhiên.
Bà ta cũng là một người phụ nữ điềm đạm và bình tĩnh nên việc đầu tiên bà ta làm sau khi biết Vương Huy bị người khác đánh không phải là trực tiếp báo thù Lâm Hàn mà đợi Vương Huy tỉnh lại rồi đích thân thăm hỏi lại quá trình.
Dẫu sao nhà họ Vương cũng là một trong bốn gia tộc lớn của Đông Hải, dám ra tay với Vương Huy thì Lâm Hàn kia phải có chút bối cảnh phía sau, nếu không đã không làm chuyện ngu xuẩn như vậy.
“Mẹ, Lâm Hàn kia, muốn cùng nhà họ Vương chúng ta thảo luận về việc hợp tác lưu thông hàng hóa”.
"Bàn chuyện hợp tác?"
Sở Nhiên giật mình: “Bàn việc hợp tác cũng không cần đánh con thành bộ dáng này!”
“Mẹ, mẹ không biết đâu, Lâm Hàn kia chính là một tên khốn, một thằng giao hàng!”, Vương Huy chế nhạo.
"Cái mà hắn gọi là hợp tác lưu thông hàng hóa chẳng qua là triệu tập một nhóm ngườ giao hàng của Đông Hải, thành lập nên một công ty, lợi dụng dịch vụ giao hàng của nhà họ Vương chúng ta giúp họ giao hàng, sau đó phân chia phần trăm cho nhà mình”.
"Cho dù triệu tập được hai ngàn tên giao hàng, mỗi ngày lợi nhuận nhiều nhất tạo ra cho nhà họ Vương chúng ta cũng chỉ có hai ngàn tệ”.
Sở Nhiên gật đầu, lập tức hiểu ra: “Dịch vụ giao hàng của nhà họ Vương chúng ta, lợi nhuận mỗi ngày tạo ra cho nhà ta đều là vài trăm ngàn tệ, chút lợi nhuận đó, quả thực hoàn toàn không cần phải hợp tác với hắn. Hơn nữa việc này mà truyền ra ngoài, cũng sẽ có khả năng gây ảnh hưởng dư luận xấu đến hoạt động kinh doanh của nhà họ Vương”.
“Vâng, cho nên lúc đó con đã trực tiếp cự tuyệt hắn!”
Đôi mắt Vương Huy bỗng nhiên ánh lên tia thù hằn.
"Ai biết Lâm Hàn này thô lỗ không gì sánh được, bị con từ chối, trong lòng tức giận, trực tiếp đánh con một trận ở trước đám đông! Lúc đó người của ba gia tộc kia cũng có mặt, thể diện của con đều mất hết rồi!”
Đôi mắt Sở Nhiên lay động, tiếp tục hỏi: “Tên Lâm Hàn này, nếu đã bị từ chối thì cũng không nhất thiết phải đánh người! Rốt cuộc mua bán mặc dù không thành nhưng nhân nghĩa vẫn còn, Huy Nhi, con có phải là đã nói gì xúc phạm tới người ta không?”
Sở Nhiên hiểu rõ tính cách của Vương Huy, đứa con trai này, từ nhỏ đã ngậm thìa vàng mà lớn lên, được người lớn trong gia tộc chiều chuộng vô cùng, tự nhiên cũng nảy sinh tính kiêu ngạo ngang ngược.
Sở Nhiên cảm thấy sau khi Vương Huy từ chối chắc chắn đã nói ra lời nào đó đắc tội người khác!
“Mẹ, con quả thực có sỉ nhục tên nhãi đó”.
Vương Huy cúi đầu: “Nhưng con cảm thấy mình không nói sai, tên nhóc đó thành lập tập đoàn Lâm Thị cứt chó nào đó, có tư cách hợp tác cùng nhà họ Vương chúng ta sao?”
“Con nói cái gì, tập đoàn Lâm Thị?”
Vẻ mặt Sở Nhiên trong giây lát trở nên nghiêm túc.
“Vâng, tập đoàn Lâm Thị, sao thế ạ?”. Vương Huy tràn đầy tò mò, không hiểu tại sao phản ứng của mẹ mình lại lớn như vậy.
Sở Nhiên không trả lời, bà ta trầm mặc, vẻ mặt vẫn rất nghiêm túc.
Tập đoàn Lâm Thị mới xuất hiện gần đây, một công ty lớn tầm cỡ hàng đầu thế giới, nhà họ Vương so với tập đoàn Lâm thị thì giống như một con kiến nhỏ.
Công ty này chủ yếu làm dịch vụ lưu thông hàng hóa nước ngoài.
Gần đây, có tin đồn rằng Tập đoàn Lâm thị đang triển khai dịch vụ lưu chuyển hàng hóa toàn cầu, đường biển, đường bộ, đường hàng không, tất cả đều đang trù bị một cách khua chiêng gõ trống.
Các công ty lưu chuyển hàng hóa thế giới đều có quan hệ hợp tác sâu rộng với Tập đoàn Lâm thị, Hoa Hạ đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Sở Nhiên nhận được thông tin, chỉ riêng các công ty vận chuyển ở 43 thành phố tại Hoa Đông, đã có 38 công ty đạt thành quan hệ hợp tác sâu rộng với tập đoàn Lâm thị.
Những công ty đó đều được hưởng lợi từ việc này, và lợi nhuận hàng năm của họ đã tăng ít nhất 500 triệu!
Đối với loại cơ hội hợp tác này Sở Nhiên cũng có chút mong muốn nhưng cho tới nay, không có người nào của tập đoàn Lâm thị chủ động liên lạc với bà ta, cho nên tự nhiên cũng không có cơ hội bàn luận việc hợp tác.
“Huy Nhi, tập đoàn của Lâm Hàn đó, thực sự gọi là tập đoàn Lâm thị sao?”, Sở Nhiên gặng hỏi.
“Đúng ạ!”, Vương Huy gật đầu: “Là tên khốn đó tự mình nói!”
“Tập đoàn Lâm thị… Lâm Hàn đó, có phải có thân phận gì đặc biệt hay không?”, Sở Nhiên tiếp tục hỏi.
“Tên khốn đó thì có thân phận gì đặc biệt, chỉ là một tên giao hàng mà thôi”, Vương Huy giễu cợt một tiếng.
“Lúc con ở khách sạn, chính hắn là người đã mang đồ tới cho con, còn bảo con đánh giá năm sao cho hắn!”
Sở Nhiên nghe xong liền có chút thất vọng.
“Một người giao hàng, rõ ràng không phải là người của tập đoàn Lâm thị. Hắn họ Lâm, lấy tên công ty như vậy tám mươi phần trăm là tùy tiện lấy tên đó mà thôi, là mình nghĩ nhiều rồi!”.
Bà ta lại nhìn Vương Huy hỏi:
“Nhưng Huy Nhi à, mẹ chưa bao giờ làm điều gì không chắc chắn. Lâm Hàn đó ở nơi đông người làm bẽ mặt con, mà bảo vệ nhà họ Hàn lại không ngăn lại thì rõ ràng, cho dù tên nhóc đó là chỉ một người giao hàng nhưng thực ra cũng có chút lai lịch”.
“Trả thù, nhất định phải trả thù, nhưng chuyện này không thể vội vàng được. Trước tiên phải điều tra rõ thân phận của Lâm Hàn rồi báo thù sau!”.
“Mẹ, cái này con biết!”.
Vương Huy hai mắt sáng lên, nếu mẹ đã làm chủ cho hắn, thì việc báo thù Lâm Hàn chỉ là vấn đề thời gian.
“Ừ, vậy con tiếp tục dưỡng thương, bây giờ mẹ sẽ sắp xếp người điều tra thân phận của Lâm Hàn”, Sở Nhiên mở miệng đáp.
“Vâng!”
...
Sáng sớm hôm sau, Lâm Hàn liền rời khỏi núi Vân Mộng tới app Sa Ngư.
Anh muốn tới tìm Lý Minh- trưởng phòng tài chính hỏi về việc tham gia “Tôi là triệu phú” của Triệu Tứ Hải.
Mục đích của anh rất đơn giản, đó là biệt thự kia của Triệu Tứ Hải, chỉ được phép ở nhiều nhất là một tuần.
Người anh rể cả này, hết lần này đến lần khác buông lời châm biếm Lâm Hàn, mà tiền anh ta dùng để mua biệt thự, đều là của Lâm Hàn, nhưng lại đối xử lạnh nhạt với anh.
Lâm Hàn không phải là quả hồng mềm, tất nhiên sẽ không để anh ta vui vẻ.
Việc thứ hai chính là nhìn xem việc kinh doanh của app livestream Sa Ngư hoạt động như thế nào, hai ngày này, lại lôi kéo được hai streamer lớn.
Khoảng nửa giờ sau, Lâm Hàn đã lái xe tới nơi.
Anh đậu xe xong liền bước vào công ty.
“Cậu Lâm!”
Lý Minh- trưởng phòng tài chính, từ sớm đã nhận được tin Lâm Hàn sẽ tới nên đã làm tốt công tác nghênh đón anh.
Hai người bước tới văn phòng, Lâm Hàn ngồi trên ghế, Lý Minh thì dáng vẻ cung kính đứng trước mặt anh.
“Cậu Lâm, đây là bản tóm tắt tiết mục “Tôi là triệu phú”, mời anh xem”, Lý Minh đưa lên một xấp tài liệu.
Lâm Hàn bắt đầu lật nhìn.
Nửa đầu của phần tóm tắt là về tổ tiết mục “Tôi là triệu phú” cùng một số lời giới thiệu đơn giản về những người bình thường đã được chọn, còn có số tiền được đưa ra.
Nửa sau là thông tin do phóng viên ghi lại được khi theo dõi buổi ghi hình.
Trong phần thông tin đương nhiên là có tên của Lâm Hàn, hơn nữa những ghi chép về anh cũng đều có.
Còn có Triệu Tứ Hải.
Lâm Hàn xem nhanh thông tin của người khác cùng phần ghi chép về bản thân.
Trong khoảng hai phút, anh xem xong phần ghi chép của mình, chỉ cười không nói lời nào.
Theo phóng viên Tiểu Vương, bộ vest Armani và chiếc GMC thương vụ của anh đều là anh mua bằng tiền của tổ tiết mục.
"Tặng 1 triệu tiền quà á?"
Trần Đại Lâm rùng mình trợn to hai mắt, vô cùng kinh ngạc.
Mấy người họ hàng khác cũng há hốc mồm.
Người mà tặng 1 triệu tiền quà cho streamer nữ kia có bao nhiêu tiền lận chứ?
Đối với bọn họ mà nói, con số 1 triệu kìa rất nhiều, thậm chí là con số dài ngoằng.
"1 triệu tiền quà kia là 1 triệu tệ tiền mặt luôn ư?", Trần Đại Lâm nuốt nước miếng hỏi lại.
"Dĩ nhiên là 1 triệu tệ tiền mặt rồi!"
Trần Diễm Diễm đắc ý nói: "Tiền lương tháng này của Tiểu Khiết quy ra cũng đã gần 600 ngàn tệ rồi!"
"Một tháng được 600 ngàn tệ á!"
Trần Đại Lâm bị dọa giật cả mình: "Cả đời em còn chưa kiếm được nhiều đến thế! Chỉ trong một tháng mà Tiểu Khiết đã kiếm được nhiều như vậy rồi à!"
"Giỏi quá đi!"
Trần Đại Lâm quay sang bật ngón tay cái với Dương Khiết: "Không hổ là du học sinh, đẳng cấp của cháu hơn hẳn thằng vô dụng Lâm Hàn kia. Cũng đều là ở nhà, nhưng chênh lệch lại quá lớn!"
"Một tháng kiếm được 600 ngàn tệ, vậy một năm cũng hơn 6 triệu tệ rồi!", vẻ mặt chú hai Trần Đại Cường tràn đầy hâm mộ:
"Tiểu Khiết, cháu vừa về nước mà đã kiếm được nhiều tiền vậy, thêm một năm nữa là trở thành nữ doanh nhân thành đạt rồi!"
"Làm gì có chuyện đó, chỉ do tháng này gặp may mắn được một vị đại gia ủng hộ thôi!", Dương Khiết lắc đầu nói: "Nếu không tính tháng này, trung bình số lượng quà tặng mỗi tháng của cháu cũng chỉ được 70 đến 80 ngàn tệ thôi".
"Mỗi tháng được 70 đến 80 ngàn tệ cũng không ít chút nào!"
Trương Đào hâm mộ nói: "Như em này, em vừa tìm được công việc là làm nhân viên phục vụ ở quán karaoke, lương mỗi tháng cũng chỉ có 4 ngàn tệ thôi! Số tiền 70 đến 80 ngàn tệ của chị đã bằng lương 2 năm trời của em rồi!"
Ánh mắt Trương Đào phát sáng, lại nói:
"Em làm streamer được không chị? Em thật sự ganh tị với công việc này, mỗi ngày ở nhà ngủ nướng, chỉ cần ca hát nhảy múa đã có thể kiếm được tiền rồi, đây chính là ước mơ của em đó!"
"Em á..."
Dương Khiết quan sát Trương Đào, có hơi do dự mở miệng: "Chắc cũng được!"
Cô ấy cũng không nói hết câu, bởi vì bây giờ, làm streamer thì chỉ cần vượt qua xác thực danh tính là được hết.
Nhưng có thể kiếm được tiền hay không thì là một câu chuyện khác.
Ngoại hình Trương Đào này... Nói thật thì Dương Khiết thấy cũng bình thường.
"Thật ạ!"
Ánh mắt Trương Đào sáng bừng, tim đập thình thịch: "Vậy để em xin nghỉ việc rồi làm streamer. Đúng rồi Tiểu Khiết, chị ở nền tảng livestream nào thế, em cũng muốn đến đó".
"Livestream Sa Ngư", Dương Khiết nói.
"Ok, vậy em ăn xong sẽ tải livestream Sa Ngư ngay, xem thử xem liệu em có thể làm streamer không!", Trương Đào cười hì hì.
"Livestream Sa Ngư hả?"
Ánh mắt Triệu Tứ Hải lóe lên, có hơi bất ngờ, nhà tài trợ chính chương trình Tôi là triệu phú đợt này cũng là livestream Sa Ngư.
10 triệu mà anh ta có được cũng từ livestream Sa Ngư mà ra.
Anh ta không ngờ Dương Khiết cũng là streamer của Sa Ngư, đúng là thật trùng hợp!
"Trong giới livestream, livestream Sa Ngư này đang phát triển mạnh lắm đấy!"
Triệu Tứ Hải lẩm bẩm, thỉnh thoảng anh ta cũng có xem livestream, cũng biết một vài tin tức về nó.
"Tình hình của livestream Sa Ngư bọn em quả thật rất tốt".
Dương Khiết nói: "Bởi vì vừa đổi chủ, lại lôi kéo được không ít streamer hot của mấy nền tảng lớn, có thể nói, tất cả sự chú ý của mọi người trong giới đều đặt ở nền tảng livestream Sa Ngư bọn em".
"Vả lại, cách đây vài ngày, livestream Sa Ngư bọn em còn lên hot search đấy! Là một streamer rất nổi gần đây tên Kiều La đã đầu quân cho Sa Ngư".
"Cái còn lại là lời đồn về ông chủ đứng sau livestream Sa Ngư chính là Anh trai chạy Rolls-Royce đang hot đó!"
"Sao cơ, ông chủ Sa Ngư là Anh trai chạy Rolls-Royce sao!"
Nghe thế, hai mắt đám người Triệu Tứ Hải, Dương Duyệt, Trần Diễm Diễm đều sáng lấp lánh.
Bọn họ đều là fan cứng của Anh trai chạy Rolls-Royce.
"Không ngờ, thần tượng của anh lại là ông chủ livestream Sa Ngư!", ánh mắt Triệu Tứ Hải nóng bỏng: "Lâu rồi không có tin tức của anh ấy, nhưng một khi có tin gì là long trời lở đất mà. Lần này lại còn leo lên cả hot search! Quả không hổ là thần tượng của anh!"
"Ông chủ Sa Ngư lại là Anh trai chạy Rolls-Royce á!"
Trương Đào cũng ngạc nhiên không thôi, cô ta cũng biết Anh trai chạy Rolls-Royce đang nổi tiếng đó.
Vừa có tiền vừa tài giỏi, hơn nữa còn là một người chính nghĩa, từng đạt danh hiệu công dân tốt cấp thành phố.
"Không ngờ ông chủ Sa Ngư lại là Anh trai chạy Rolls-Royce! Vậy em càng phải đến làm streamer ở Sa Ngư rồi, nói không chừng còn có thể gặp được anh ấy!"
Hai má Trương Đào ửng đỏ như một cô gái mới lớn biết yêu, cô ta lại nói:
"Đợi đến khi em trở thành streamer rồi, mỗi ngày em sẽ được ở nhà. Nhưng chắc chắn sẽ không vô dụng như tên Lâm Hàn kia, chỉ biết ăn no chờ chết, mà em còn có thu nhập nữa, hì hì!"
"Cỡ cô mà đòi thu nhập được à?", Lâm Hàn liếc nhìn Trương Đào chế giễu:
"Nếu cô muốn kiếm được tiền, đề nghị cô trước khi đi làm streamer, qua Hàn Tịch làm một cuộc phẫu thuật thẩm mỹ trước đã, trị hết mớ sẹo rỗ trên mặt rồi còn phải giảm cân nữa".
Dứt lời, mũi dùi tất cả mấy người họ hàng trên bàn đều chĩa về Lâm Hàn.
"Lâm Hàn, ở đây đến lượt cậu lên tiếng sao!"
Dương Cảnh Đào đập bàn, tức giận mắng Lâm Hàn: "Chúng tôi còn chưa nói tới cậu, cậu đừng có mở miệng làm ảnh hưởng tới người khác được không?"
"Đúng đó, Lâm Hàn, tôi làm streamer thì liên quan gì đến anh? Cần anh lên tiếng dạy tôi sao?", Trương Đào cười nhạo:
"Có phải tại mọi người không thèm đếm xỉa tới anh, anh lên tiếng để thu hút sự chú ý của mọi người không?"
"Lâm Hàn, cậu lo ăn thức ăn của mình đi, ăn xong rồi tặng quà, sau đó thì biến ngay!", Dương Duyệt xem thường liếc nhìn Lâm Hàn:
"Tiệc tân gia đợt trước làm ở nhà cậu đều do Tiểu Lệ tự nấu. Nhà chúng tôi đãi tân gia, mời đầu bếp nổi tiếng nấu cho cậu ăn, còn được uống Mao Đài, tốt với cậu quá rồi còn gì".
"Thế nên, cậu im miệng hộ cái, đừng làm phiền đến người khác!"
"Thằng nhãi này thấy chúng ta xem thường nó, trong bụng ấm ức đấy! Thế nên mới mở miệng kiếm chuyện với Tiểu Đào, gây chú ý với mọi người!", Trương Đức Thuận lắc đầu nói:
"Nhưng nó không biết, nó càng như thế chúng ta lại càng xem thường nó hơn!"
"Từ đầu đến giờ, câu nào mấy người nói ra cũng liên quan đến tôi hết, giờ còn không cho tôi lên tiếng sao?", Lâm Hàn khinh khỉnh nói.
"Liên quan đến cậu à?"
Nghe thế, trên bàn nháy mắt im lặng, sau đó lại phá lên cười.
"Lâm Hàn, cậu bị ngu à? Chúng tôi nói chuyện thì liên quan gì đến cậu chứ?", Dương Duyệt ôm bụng cười to.
"Em trai Lâm Hàn à, đừng nói Anh trai chạy Rolls-Royce thần tượng của tôi có liên quan đến cậu nhá! Hoặc là cậu liên quan đến 1 triệu tiền quà, livestream Sa Ngư, hot search trên weibo hả?", Triệu Tứ Hải buồn cười nhìn Lâm Hàn:
"Đêm qua cậu ngủ không ngon à, bây giờ còn nằm mơ giữa ban ngày nữa?"
"Vì cậu muốn thu hút sự chú ý của chúng tôi mà không cần thể diện nữa sao? Điều tôi vừa nói đều là những sự kiện lớn đấy, một chuyện có thể thay đổi ngành nghề, một cái thì tất cả người Hoa Hạ đều xem. Em trai Lâm Hàn à, cậu chỉ là một người tầm thường, nhưng giấc mơ của cậu cũng lớn ghê đó!"
Đám họ hàng đồng loạt bật cười ha hả.
"Lâm Hàn, cậu im mồm dùm đi, bắt đầu từ bây giờ không cho phép cậu lên tiếng nữa! Cậu mở miệng ra tự chuốc nhục thì thôi, có nhiều họ hàng ở đây như thế, đừng làm nhà họ Dương tôi mất mặt chứ!"
Dương Cảnh Đào lại đập bàn, đùng đùng nổi giận.
Tức quá đi mất!
Chương 267: Chứng minh bản thân
Nếu chỉ khoác lác với người trong nhà thì cũng chẳng sao.
Mấu chốt là hôm nay đủ mặt họ hàng đến ăn tân gia, Lâm Hàn lại còn bày đặt ra vẻ.
Người mất mặt không chỉ có Lâm Hàn, mà có toàn bộ người nhà họ Dương nữa.
Điều này khiến Dương Cảnh Đào giận đến đầu cũng muốn bốc khói.
"Anh rể hai à..."
Dương Khiết nhìn sang Lâm Hàn.
Trong ấn tượng của cô ấy, Lâm Hàn cũng không phải loại người thích chém gió, sao hôm nay lại nói ra những câu kỳ lạ như vậy?
Tại một góc trong phòng khách, một người đàn ông trung niên trên ngực đeo thẻ phóng viên tay ôm laptop, ánh mắt nhìn về phía Lâm Hàn rồi cúi đầu ghi chép lại:
"Trong buổi tiệc tân gia, Triệu Tứ Hải trở thành trung tâm được họ hàng khen ngợi".
"Người con ở rể bất hiếu của nhà họ Dương bị mọi người xem thường. Nhưng bản tính người này thích khoe khoang, ăn nói vô lễ, vừa mở miệng đã bị những người họ hàng kia chế giễu, sự việc này cũng được tính là người đáng thương cũng có chỗ đáng trách!"
"Tóm lại, đoạn video hôm nay được quay rất thành công. Sau khi Triệu Tứ Hải trở thành người giàu có, anh ta đã mua biệt thự và một chiếc xe sang trọng. Anh ta hãnh diện thể hiện trước mặt bố vợ và những người họ hàng thân thích. Đồng thời, cũng vả vào mặt Lâm Hàn, người luôn làm anh ta khó chịu".
"Nếu đoạn video này được phát sóng, ắt hẳn tỷ suất và hiệu ứng thu về sẽ rất cao".
...
Bữa tiệc kéo dài khoảng nửa tiếng đồng hồ.
"Lâm Hàn, ăn no chưa? No rồi thì về nhanh đi!", Dương Cảnh Đào nhìn về phía Lâm Hàn: "Có cậu ngồi đây tôi thấy phiền quá, nhìn cậu là nuốt không trôi rồi".
"Bà xã, chúng ta về thôi", Lâm Hàn gác đũa, nhàn nhạt nói.
"Dạ!"
Dương Lệ gật đầu, kề vai Lâm Hàn ra cửa.
Từ lâu, cô cũng chẳng ưa gì đám họ hàng này.
"Em trai Lâm Hàn à, nhớ chuyển lì xì mừng tân gia qua wechat nhá!", Triệu Tứ Hải gọi theo từ sau.
"À đúng rồi, Lâm Hàn", Dương Duyệt cũng nói:
"Biệt thự của cậu do quỹ đầu tư Nhân Phàm cấp cho Tiểu Lệ, bất cứ lúc nào cũng có thể bị lấy lại. Nếu lúc đó cậu không còn chỗ ở, có thể đến nhà chúng tôi này, nhưng mà mỗi tháng sẽ thu 8 ngàn tiền thuê phòng nha!"
"8 ngàn tệ hả? Thằng vô dụng này mỗi tháng kiếm được 800 tệ cũng không tồi rồi!", Trần Đại Lâm cười nhạo.
"Sau này bố sẽ ở biệt thự này", mặt mày Dương Cảnh Đào hớn hở: "Không cần ở chỗ thằng Lâm Hàn kia nữa, vừa nhìn thấy thằng vô dụng đó là bố bực mình rồi".
...
Lúc này, Lâm Hàn và Dương Lệ đã đi tới trước biệt thự.
"Ông xã, đám họ hàng kia đáng ghét quá đi mất!", Dương Lệ giận đến nghiến răng nghiến lợi:
"Sao bọn họ không nhìn lại xem, nhà mình ở là gì, kiểu nhà thế nào, đi xe loại nào, họ lấy tư cách gì mà nói xấu sau lưng anh chứ".
"Bản chất của mấy người này đã ăn vào tận xương tủy rồi, không thay đổi được đâu", Lâm Hàn nhàn nhạt nói.
"Ông xã, anh là người giàu có, em biết điều đó mà", Dương Lệ lại mở miệng:
"Xe và biệt thự nhà chúng ta đều do anh mua, tại sao anh không nói rõ cho đám họ hàng kia biết? Em nghĩ, nếu anh nói ra, đám họ hàng kia sẽ câm mồm lại ngay".
Lâm Hàn bật cười: "Em cảm thấy nếu anh nói ra thì bọn họ có tin không? Một căn biệt thự tiền tỷ, hai chiếc xe hơi Mercedes E, bọn họ sẽ tin anh đủ tiền mua chúng sao?"
"Sao lại không tin chứ?", Dương Lệ khó hiểu hỏi.
"Vì bản tính họ là thế", Lâm Hàn nói:
"Ví dụ như, bên cạnh em có một người họ hàng vô cùng nghèo, giống chú Tư Trương Đức Thuận ấy, ở trong một căn nhà lấm lem bùn đất".
"Nhưng rồi một ngày nọ, bỗng nhiên ông ta nói với em, ông ta là một người cực kỳ giàu có, sở hữu tiền tỉ. Sau đó lái xế xịn đến trước mặt em, em sẽ cho rằng số tiền đó là của ông ta sao?"
"Đương nhiên là không rồi, một người nghèo như vậy làm sao bỗng nhiên trở nên giàu có được", Dương Duyệt lắc đầu, cô nói tiếp:
"Phản ứng đầu tiên của em là chắc ông ta đã làm chuyện phi pháp, mới đột nhiên phát tài như vậy".
"Không sai", Lâm Hàn nói: "Đám họ hàng đó cũng như vậy thôi".
"Trước giờ, trong ấn tượng của đám họ hàng đó anh chỉ là một kẻ vô công rỗi nghề, bây giờ dù thật sự giàu có đi nữa, bọn họ cũng rất khó thay đổi quan điểm mà tin vào điều đó".
"Vả lại, bà xã anh lại là người tổng phụ trách cải tạo khu Bành Hộ, tiền lương mỗi năm hơn cả triệu tệ. Thế nên, bọn họ dĩ nhiên sẽ đặt hết chú ý vào em và cho rằng số tiền đó đều là của em, dù sao thì anh cũng chỉ là một thằng bám váy vợ".
"Thì ra là thế", Dương Lệ hiểu ra.
"Dĩ nhiên, nếu muốn chứng minh với bọn họ anh là người có tiền, cũng dễ thôi, đưa luôn số dư trong ngân hàng của anh cho bọn họ xem".
Lâm Hàn lại cười rồi nói:
"Nhưng, có cần phải làm thế không?"
"Những người này có đáng để anh phải chứng minh không? Căn bản là không cùng một thế giới, anh cần gì phải thể hiện bản thân trước mặt bọn họ chứ? Chỉ cần sống tốt cuộc sống của mình là được rồi".
"Dạ vâng! Ông xã nói có lý lắm!"
Dương Lệ mỉm cười: "Chúng ta chỉ cần sống thật tốt cuộc sống của chúng ta là được, nếu như đám họ hàng kia biết chúng ta cũng có tiền, chắc ngày nào cũng chạy đến mượn mất, thế thì phiền lắm!"
Nghe xong giãi bày của Lâm Hàn, tâm trạng Dương Lệ liền khá hơn, thân mật khoác tay anh:
"Ông xã, chúng ta về nhà thôi!"
"Tuy nói không cần phải chứng minh cho bọn họ thấy, nhưng Lâm Hàn tôi cũng không phải quả hồng mềm, mà mặc sức bóp nắn. Triệu Tứ Hải à, mua được mỗi cái biệt thự mà dám lên mặt với tôi sao, nhưng căn biệt thự này anh còn chẳng ở được một tuần nữa là".
Lâm Hàn nhếch môi lộ ra một nụ cười nhạt.
...
Sập tối, tiệc tân gia cũng đã kết thúc, Triệu Tứ Hải tiễn đám họ hàng về.
Trong nhà còn lại anh ta, Dương Duyệt, Dương Cảnh Đào và hai bố con Trương Đức Thuận.
Bỗng nhiên, điện thoại Triệu Tứ Hải reo lên.
Triệu Tứ Hải lấy ra xem, vừa nhìn vào dãy số gọi đến thì sắc mặt trở nên nghiêm túc, đi ra chỗ vắng người bắt máy:
"Alo".
"Triệu Tứ Hải, 3 triệu tệ kia đã cho vay hết rồi, lãi mỗi tháng là sáu phần", đầu dây bên kia vang lên một giọng khàn đục.
"Cảm ơn, cảm ơn anh Long nhiều!", Triệu Tứ Hải cười nói: "Không hổ là dân chuyên cho vay nặng lãi, mới chỉ một ngày đã cho vay hết 3 triệu tệ rồi".
"Tôi cũng không phải dân chuyên cho vay nặng lãi", đầu bên kia nói:
"Có điều gần đây mở rộng địa bàn, quen thêm vài thằng bạn cho vay nặng lãi, thế nên mới chuyển tiền tiền nhanh như vậy. Nhưng trước đó chúng ta đã bàn rồi, nếu có lãi thì phải chia đôi đấy".
"Anh Long yên tâm, Triệu Tứ Hải tôi đã nói là làm, chỉ cần lấy lại được cả vốn lẫn lãi, chúng ta sẽ chia đôi", Triệu Tứ Hải lập tức nói.
"Haha, về chuyện lấy lại vốn thì cậu không cần lo. Bây giờ, toàn bộ Vùng Xám thành phố Đông Hải căn bản đã được thống nhất, tất cả đều là người của chúng tôi, những chuyện đòi nợ vặt vãnh này có là gì đâu", người bên kia bật cười ha hả.
Triệu Tứ Hải thở phào, điều anh ta sợ nhất là mang tiền đi cho vay, không lấy được tiền lời mà còn mất luôn cả vốn.
"Nghe anh Long nói những câu này thì tôi yên tâm rồi!", Triệu Tứ Hải cười nói.
"Ừ, vậy không còn chuyện gì nữa tôi cúp máy đây".
Sau đó tiếng tít tít tít vang lên trong điện thoại.
Triệu Tứ Hải cất điện thoại vào túi, tâm trạng không tệ.
Cho vay 3 triệu tệ, tiền lãi mỗi tháng được sáu phần, nói cách khác, mỗi tháng không cần làm gì cũng kiếm được 180 ngàn tệ tiền lời.
Chia đôi với anh Long thì cũng còn 90 ngàn tệ.
Mỗi tháng kiếm được 90 ngàn tệ thì không ít chút nào!
Chương 268: Trương Đào livestream
Mà nếu là một năm thì riêng tiền lãi đã hơn hai triệu, chia đôi cũng hơn một triệu rồi.
“Một năm không cần đến cơ quan, không cần làm việc cũng có hơn một triệu tiền lãi!”
Triệu Tứ Hải cười toe toét: “Nhưng chuyện này phải giữ bí mật, dù sao số tiền này cũng không phải của mình, là tiền của ekip chương trình Tôi là triệu phú, nhưng lúc mua nhà phải nói tăng thêm ba triệu”.
“Vậy nên ekip chương trình nghĩ mình đã bỏ ra ba triệu này để mua nhà. Nếu ekip biết chuyện này, họ sẽ có quyền lấy lại. Chuyện này chỉ có mình biết, vợ mình cũng không biết nên đương nhiên không cần lo lắng”.
Triệu Tứ Hải lại nghĩ thầm, sau đó quay trở về biệt thự.
Trong phòng khách chỉ có Trương Đào.
Lúc này, Trương Đào đang lấy điện thoại chụp ảnh tại biệt thự, đăng lên story.
“Anh Tứ Hải!”
Nhìn thấy Triệu Tứ Hải, Trương Đào vội bỏ điện thoại xuống, cô ta cảm thấy hơi lo lắng nếu chụp ảnh mà bị phát hiện.
“Không sao, em muốn chụp thì cứ chụp đi, hãy coi đây như nhà của mình!”, Triệu Tứ Hải mỉm cười nói.
Mặc dù Triệu Tứ Hải hơi khinh thường Trương Đức Thuận và Trương Đào đến từ nông thôn.
Dù sao hai ba con này cũng không phải người sạch sẽ, quần áo họ mặc cũng rất luộm thuộm.
Ngay cả Dương Duyệt cũng có phần bất mãn với hai người này.
Thử hỏi ai mà quen bỗng dưng có hai người ngoài về ở chung nhà với mình? Hơn nữa còn là biệt thự vừa mới mua, mình còn chưa vào ở bao lâu đã phải cho hai người bà con nghèo túng từ quê lên ở cùng.
Nhưng trên bàn ăn vẫn phải nói để cho hai người họ cứ sống thoải mái.
Lời nói ra như bát nước đổ đi, dù trong lòng Triệu Tứ Hải có không vui nhưng cũng không thể hiện ra mặt.
“Vâng, vâng!”
Trương Đào gật đầu: “Anh Tứ Hải, quả nhiên anh hào phóng hơn tên vô dụng Lâm Hàn kia nhiều!”
Nói xong cô ta lại cầm điện thoại lên chụp ảnh.
“Em ở đây nhé, anh lên lầu tắm đã”.
Triệu Tứ Hải mỉm cười, bước lên lầu.
Chụp ảnh trong phòng khách xong, Trương Đào lại mở app livestream Sa Ngư lên.
Sau khi ăn nên làm ra, cô ta nghỉ việc ở quán Karaoke, sau đó xin làm ở app Sa Ngư, thi đậu chứng chỉ streamer, bây giờ đã là một streamer của app livestream Sa Ngư rồi.
Tải phần mềm streamer về là có thể livestream.
Trương Đào đổi tên phòng livestream thành “Ngày đầu tiên đến biệt thự mới”, sau đó chỉnh camera quay vào mình, ngón trỏ nhấn nút bắt đầu livestream.
Ngay lâp tức cô ta xuất hiện trên màn hình điện thoại.
“Hừ, Dương Khiết có thể được người nhà giàu để mắt, một tháng hơn năm trăm ngàn tệ, mình cũng chẳng kém hơn chị ta bao nhiêu!”
Vẻ mặt Trương Đào đắc ý: “Chắc chắn cũng sẽ có đại gia để mắt đến mình, cho mình quà tặng một triệu tệ, thậm chí là hai triệu tệ! Đến lúc đó, mình sẽ kiếm được tiền triệu hàng tháng!”
Cô ta càng nghĩ càng vui vẻ:
“Còn về tên vô dụng Lâm Hàn kia, hừ, không nghĩ tới anh ta nữa, nghĩ đến anh ta là mình lại tức giận. Loại người này ở nhà ăn no chờ chết, không thể sánh được với mình! Đợi đến khi mình kiếm được tiền triệu hàng tháng thì sẽ mua một căn biệt thự lớn hơn nhà anh ta, cho anh ta tức chết!”
Nhưng điều khiến Trương Đào thất vọng là, cô ta đã livestream được mười phút mà vẫn không có khán giả nào bình luận.
Trong số đó có hai ba người vào phòng, nhưng vừa xuất hiện đã biến mất.
Lúc này, một người tên “Cơn gió mùa thu” vào phòng livestream.
“Chào mừng anh Cơn gió mùa thu tới phòng livestream của tôi! Anh trai nào thích tôi thì hãy nhấn đăng ký nha!”
Trương Đào lập tức mỉm cười, muốn giữ khán giả này lại.
“Fuck, streamer gì thế này? Sao xấu thế!”
Cơn gió mùa thu bình luận.
Nhìn thấy dòng bình luận này, Trương Đào tức xanh mặt:
“Thích xem thì vào, không thì thoát, sao lại xúc phạm tôi chứ?!”
“Xúc phạm cô? Tôi chỉ nói sự thật thôi! Cô tự soi gương đi xem trông cô giống cái gì!”
Cơn gió mùa thu lại bình luận: “Toàn bộ nền tảng Sa Ngư này, có lẽ cô là streamer xấu thứ hai từ dưới lên đấy!”
“Xấu thứ hai từ dưới lên? Vậy người đứng thứ nhất là ai?”, Trương Đào sững sờ, tò mò hỏi.
“Người đứng số một đương nhiên là điện hạ Kiều La rồi, nhưng người ta rất được ưa chuộng, mỗi ngày chỉ riêng quà thôi cũng được mấy chục ngàn tệ”.
“Kiều La?”
Mắt Trương Đào hơi loé lên, cảm thấy cái tên này khá quen tai.
Khi cô ta nhìn lại lần nữa thì Cơn gió mùa thu đã rời khỏi phòng livestream, khán giả trong phòng livestream lại trở về con số 0.
“Sao mình livestream mà lại không có ai xem chứ? Người bình luận duy nhất còn nói mình xấu nữa”.
Trương Đào tỏ vẻ thất vọng: “Mình cũng không xấu mà, so với Dương Khiết cũng đâu kém hơn là bao, sao lại nói mình như thế chứ?”
Cô ta rất khó chịu.
“Chào mừng anh trai Hoàng Đế chạy Rolls-Royce vào phòng livestream!”
Ở khu vực bình luận bỗng nhiên hiện lên dòng chữ này.
“Anh trai chạy Rolls-Royce?!”
Trương Đào dụi mắt, cho rằng mình nhìn nhầm.
Nhưng thông báo trên màn hình thực sự là anh trai chạy Rolls-Royce đang ở đây!
Mà bây giờ app livestream Sa Ngư đã công khai chế độ của người xem, ai chi càng nhiều tiền cho app thì cấp độ sẽ càng cao.
Thấp nhất là Kỵ sĩ, tiếp đến là Nam tước, Tử tước, Hầu tước… Hoàng Đế!
Hoàng Đế là cấp độ cao nhất, người nào chi một triệu tệ một tháng cho app livestream Sa Ngư mới đạt được cấp này.
Cấp độ này có rất nhiều quyền hạn, chẳng hạn như streamer không thể tắt mic, dịch vụ chăm sóc khách hàng 24 giờ, phông chữ bình luận được hiển thị to và sáng hơn, khi vào phòng livestream cũng hiện thông báo nổi bật hơn…
“Sẽ không phải thật sự là anh trai chạy Rolls-Royce đấy chứ!”
Tim Trương Đào đập thình thịch, khán giả trong phòng livestream đã lên tới con số 1.
“Xin hỏi anh là anh trai chạy Rolls-Royce sao?”
Trương Đào hít sâu một hơi rồi thận trọng hỏi.
“Đúng thế”.
Dòng bình luận hiện lên, chữ màu đỏ nổi bật, cấp độ cũng rất cao, cấp 75.
“Thật sự là anh trai chạy Rolls-Royce!”
Trương Đào kích động đến mức tim sắp bay ra ngoài, cô ta không kìm được đứng bật dậy, hoảng loạn bước đi:
“Anh trai chạy Rolls-Royce, sao anh lại vào phòng livestream của tôi? Anh để ý tới tôi sao? Tôi nghe nói anh đã từng tặng cho streamer món quà một triệu tệ, anh có thể tặng cho tôi chút quà không?”
“Ngoài ra, mọi người đều nói anh là ông chủ của Sa Ngư, điều này có đúng không?”
Trương Đào đặt rất nhiều câu hỏi cùng một lúc.
Nhưng anh trai chạy Rolls-Royce lại im lặng, không lên tiếng.
“Anh trai chạy Rolls-Royce, sao anh không nói?”, Trương Đào tò mò hỏi, rất khó hiểu.
Vẫn im lặng.
Sau đó, một thông báo xuất hiện: “Anh trai chạy Rolls-Royce đã đăng ký phòng livestream này”.
“Anh trai chạy Rolls-Royce đăng ký phòng livestream của mình rồi!”
Trương Đào vui mừng nhảy dựng lên: “Anh ấy để mắt tới mình rồi ư? Nhưng sao anh ấy không nói cũng không tặng quà cho mình?”
“Nhưng anh ấy đăng ký là mình đã rất vui rồi!”
Xoảng!
Bỗng nhiên một âm thanh giòn giã vang lên.
Trên bàn trà có một bình sứ Thanh Hoa, Trương Đào không cẩn thận va vào khiến nó rơi xuống đất vỡ tan.
“Âm thanh gì vậy?”
Triệu Tứ Hải và Dương Duyệt đều từ trên lầu đi xuống.
Nhìn thấy bình sứ Thanh Hoa bị vỡ trên đất, vẻ mặt Triệu Tứ Hải thay đổi, đau khổ nói:
“Bình… bình sứ Thanh Hoa của tôi! Sao lại vỡ rồi?”
“Anh Tứ Hải, em xin lỗi, vừa nãy em vô tình chạm vào nên rơi xuống đất”, Trương Đào thừa nhận:
“Nhưng anh Tứ Hải yên tâm, em sẽ đền cho anh”.
“Đền cho anh?”
Mặt Triệu Tứ Hải hơi thay đổi, cố kìm nén lửa giận trong lòng: “Em đền nổi không?”
“Không phải chỉ là một bình sứ rẻ tiền thôi sao? Trên thị trường đồ cổ, mỗi bình có hơn chục tệ. Mặc dù Trương Đào em không có tiền, nhưng hơn mười tệ thì em vẫn có”, Trương Đào nói với vẻ không để tâm lắm.
Chương 269: Đổi xe
“Hơn chục tệ!”
Triệu Tứ Hải tức giận đến mức hận không thể tiến lên cho Trương Đào một bạt tai.
Nếu không phải còn băn khoăn tới thể diện, anh ta đã làm như vậy rồi.
“Trương Đào, đó không phải đồ gốm bình thường, đó là gốm Thanh Hoa, đồ cổ, do Tứ Hải dùng hai trăm ngàn tệ mua về".
Dương Duyệt sắc mặt hơi lạnh.
Cô ta cũng bất mãn với với việc Trương Đức Thuận và con gái ông ta đến sống ở nhà mình.
Nhưng trên bàn ăn, tất cả lời nói đã được nói ra, có thể tùy ý ở đến ở nhờ.
“Cái gì? Hai trăm ngàn!”
Trương Đào trợn to hai mắt chỉ xuống đất: "Chỉ là một món đồ gốm rách nát, hai trăm ngàn? Chị Tiểu Duyệt, không phải là chị đang lừa em đấy chứ!”
“Tôi cần thiết phải lừa cô sao?”, Dương Duyệt bất đắc dĩ nói.
Hai bố con này sống trong nhà, còn chưa tới một ngày đã đánh vỡ đồ cổ, khiến Dương Duyệt có khổ mà không nói ra được.
Cũng không thể đuổi họ ra ngoài!
Nếu tin tức bị đuổi truyền tới tai họ hàng, vậy một nhà bọn họ chắc chắn sẽ bị người thân cười nhạo đến chết.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Dương Cảnh Đào cùng Trương Đức Thuận nghe được động tĩnh cũng đi xuống lầu.
“Bố, việc là như thế này”.
Dương Duyệt kể ngắn gọn câu chuyện.
“Gốm Thanh Hoa hai trăm ngàn!”
Nghe thấy giá của gốm Thanh Hoa, Trương Đức Thuận lo lắng đến giậm chân: “Hai trăm ngàn, nhiều như vậy, tôi đền bù thế nào đây! Cả người tôi cũng chỉ có hơn một ngàn tệ!”
“Còn con, Trương Đào, sao lại không cẩn thận như vậy?”
Hai trăm ngàn, Trương Đức Thuận căn bản không thể bồi thường nổi.
“Ôi chao, Đức Thuận, anh gấp cái gì”.
Dương Cảnh Đào chẳng mảy may quan tâm xua tay nói: “Không phải chỉ là hai trăm ngàn thôi sao, Tứ Hải có tiền, không thiếu chút tiền này. Gốm Thanh Hoa này, vỡ cũng vỡ rồi, anh không cần phải đền tiền đâu”.
“Bố!”
“Bố!”
Nghe được điều này, vẻ mặt của Triệu Tứ Hải cùng Dương Duyệt đều thay đổi, không ngờ tới Dương Cảnh Đào sẽ nói ra lời này.
Hai trăm ngàn này, nói không cần liền không cần?!
Mặc dù giàu có, cũng không thể lãng phí như vậy!
“Thế nào, các con còn muốn chú tư đền hai trăm ngàn?”
Dương Ảnh Thọ cau mày, ánh mắt rơi xuống người hai người: “Đều là người nhà, thân thích, chút tiền này còn muốn bồi thường, nếu như truyền ra ngoài, nhà chúng ta không phải là bị cười chê sao? Thể diện cũng mất hết!”
Triệu Tứ Hải mấp máy môi như muốn nói gì đó, nhưng lại không dám phản bác lại Dương Cảnh Đào.
Lần đầu tiên anh ta phát hiện ra bố vợ mình vì thể diện mà không màng tới bất cứ điều gì.
Tiền chứ có phải lá cây đâu?
Tiền này thế nhưng là do anh ta vất vả kiếm được!
“Bố, nhưng đây là hai trăm ngàn, không phải là con số nhỏ…”
Sắc mặt Dương Duyệt thay đổi.
“Được rồi, con đừng nói nữa!”
Dương Cảnh Đào giơ tay lên, trực tiếp ngắt lời cô ta: “Ở đây, bố là chủ gia đình, tất cả mọi chuyện, đều phải nghe theo lời của bố! Hai trăm ngàn kia, không cần nữa! Các con nghe thấy chưa?”
Triệu Tứ Hải cùng Dương Duyệt nhìn nhau, cuối cùng chỉ có thế gật đầu bất lực.
“Chú tư, nếu bố cháu đã nói như vậy thì gốm Thanh Hoa kia, vỡ rồi thì thôi!”
Triệu Tứ Hải cố nặn ra nụ cười, dù trong lòng đau xót nhưng vì thể diện nên bật thốt ra lời này.
Nhưng đối với bố vợ lại sinh ra một tia bất mãn.
“Tứ Hải, xa xỉ! Xa xỉ!”
Trương Đức Thuận mặt mày rạng rỡ giơ ngón tay cái với Triệu Tứ Hải.
“Xa xỉ cái rắm!”
Triệu Tứ Hải trái tim rỉ máu, đó thế nhưng là gốm Thanh Hoa đấy!
Sắc mặt Dương Duyệt cũng khó coi, trong lòng càng thêm bất mãn với Trương Đức Thuận cùng Trương Đào.
Cô ta đột nhiên cảm thấy rằng tối hôm đó Lâm Hàn đánh hai bố con Trương Đức Thuận một trận rồi đuổi đi chắc chắn là có nguyên nhân.
Ngay bây giờ cô ta cũng muốn đuổi hai người này ra ngoài, nhưng Dương Cảnh Đào vẫn ở đây, chắc chắn không thể làm được.
“Đúng rồi, Tứ Hải, bố có một chuyện muốn nói với con”.
Dương Cảnh Đào đảo mắt xung quanh bỗng nhiên mở lời.
“Có chuyện gì bố cứ nói ạ”, Triệu Tứ Hải đáp.
“Con không phải vừa mua một chiếc BMW 7 Series sao? Bố thấy xe đó không tồi!”, Dương Cảnh Đào cười ha ha nói.
“Quả thực không tồi, dù sao cũng hơn một triệu tệ! Tính năng, độ thoải mái, ngoại hình, đều cao hơn so với chiếc 3 Series trước kia của con”, khuôn mặt Triệu Tứ Hải tràn đầy vẻ đắc ý.
Lái chiếc xe này ra ngoài để đàm phán công việc khiến Triệu Tứ Hải rất có thể diện.
“Đúng vậy!”
Dương Cảnh Đào ánh mắt sáng quắc, trầm mặc một hồi, mới nói:
“Thế này đi, bố dùng Mercedes-Benz e350l của mình đổi với chiếc BMW đó của con, con thấy thế nào? Bố của con, chỉ có một ước mơ nhỏ, chính là lái BMW!”
“Bây giờ con đã mua BMW 7 Series, chúng ta đổi xe, hoàn thành ước mơ nhiều năm nay của bố, có được không?”
“Ơ…”
Triệu Tứ Hải cùng Dương Duyệt chết lặng.
“Bố, cái này không quá thích hợp”.
Triệu Tứ Hải tỏ vẻ khó xử: “7 Series kia có con hơn một triệu tệ, e350l của bố chỉ hơn 609 ngàn tệ, giá cao hơn rất nhiều, cũng không cùng một đẳng cấp, làm sao có thể đổi được? Hơn nữa con mua xe chưa được mấy ngày, bản thân còn chưa lái quen nữa!”
“Đúng đó bố”, Dương Duyệt nói theo.
“Tứ Hải lái 7 Series ra ngoài bàn việc kinh doanh, cũng rất có thể diện, không ít nhà quản lý đều biết chuyện này. Đột nhiên chuyển sang một chiếc Mercedes-Benz e cấp thấp, những quản lý đó sẽ nghĩ thế nào đây?”
“Những quản lý đó nghĩ thế nào thì liên quan gì đến bố?”
Dương Cảnh Đào trừng mắt: “Tôi bây giờ chỉ muốn thực hiện ước mơ lái BMW thời còn trẻ, thế nào? Tiểu Duyệt, con là con gái của bố, bố nuôi dưỡng con khôn lớn, dễ dàng sao? Tứ Hải, cậu là con rể của tôi, hiếu thuận với ông già này, không phải là thuộc bổn phận của cậu sao?”
“Hai đứa mua BMW rồi, kêu con đổi xe với bố, có không được? Giờ chính là lúc hai đứa làm tròn chữ hiếu! Chẳng lẽ chút hiếu thảo này hai đứa cũng không có?”
“Có có có!”
Triệu Tứ Hải lập tức đáp, bất hiếu, chiếc mũ lớn này, anh ta không dám đội, nếu như truyền ra ngoài, anh ta sẽ trở thành đồ vô dụng như Lâm Hàn trong mắt mọi người, bị tất cả họ hàng coi thường.
“Bố, bố chờ chút, con đi lấy chìa khóa xe cho bố!”
Triệu Tứ Hải lập tức lên lầu, nhưng trong lòng vẫn đang rỉ máu.
BMW 7 Series đổi lấy Mercedes-Benz e, tính thế nào cũng quá thiệt.
Không lâu sau, Dương Cảnh Đào liền lấy được chìa khóa của chiếc BMW 7 Series, ông ta cầm trong tay chơi đùa, hài lòng gật đầu.
"Chậc chậc, chiếc chìa khóa này khá cao cấp, còn mang theo biểu tượng xe”.
...
Lúc này, biệt thự nhà Lâm Hàn.
Lâm Hàn thoát khỏi phần mềm phát sóng trực tiếp, đặt điện thoại xuống.
Anh vừa rồi ngẫu nhiên nhấp vào chương trình phát sóng trực tiếp của app Sa Ngư, kiểm tra chương trình phát sóng trực tiếp gần đó, liền phát hiện ra Trương Đào.
Bất kể ngoại hình hay dáng người của Trương Đào, Lâm Hàn chắc chắn rằng cô ta đều không phù hợp với ngành nghề livestream này, trừ phi che mặt giống như Kiều La.
Vì vậy anh đặc biệt đăng ký theo dõi kênh của cô ta, xem xem Trương Đào có thể kiên trì livestream trong bao lâu.
...
Bệnh viện nhân dân thành phố Đông Hải, trên một chiếc giường bệnh.
Một thanh niên đẹp trai với mái tóc nhuộm vàng mở mắt, nhìn tướng mạo, chính là Vương Huy.
“Huy Nhi, con cuối cùng cũng tỉnh lại”.
Bên cạnh giường bệnh, một vị phu nhân trung niên đang ngồi , bà ta mặc váy dài, trên cổ đeo một sợi dây chuyền kim cương, phản chiếu ánh sáng lấp lánh.
“Mẹ, sao con lại ở trong bệnh viện?”
Vương Huy đánh giá xung quanh, hơi ngẩn người, sau đó tò mò hỏi.
“Con bị một tên gọi là Lâm Hàn đánh gục tại hoa viên Hoàng gia, vì vậy phải nhập viện”.
Người đàn bà trung niên nói, sắc mặt hơi lạnh.
Chương 270: Tập đoàn Lâm Thị
“Huy Nhi, tên Lâm Hàn đó sao lại đánh con?”
Người đàn bà trung niên lại hỏi.
Bà ta là Sở Nhiên, là mẹ của Vương Huy, đồng thời cũng là người đứng đầu nhà họ Vương!
Ba năm trước, bố của Vương Huy qua đời vì bạo bệnh, do đó toàn bộ nhà họ Vương đều nằm dưới sự quản lý của bà ta.
Chuyên ngành mà Sở Nhiên từng học chính là thương mại điện tử nên rất có kinh nghiệm trong lĩnh vực này.
Sản nghiệp trong ngành thương mại điện tử của nhà họ Vương có thể đạt được vị thế như ngày hôm nay hầu hết đều nhờ công lao của Sở Nhiên.
Bà ta cũng là một người phụ nữ điềm đạm và bình tĩnh nên việc đầu tiên bà ta làm sau khi biết Vương Huy bị người khác đánh không phải là trực tiếp báo thù Lâm Hàn mà đợi Vương Huy tỉnh lại rồi đích thân thăm hỏi lại quá trình.
Dẫu sao nhà họ Vương cũng là một trong bốn gia tộc lớn của Đông Hải, dám ra tay với Vương Huy thì Lâm Hàn kia phải có chút bối cảnh phía sau, nếu không đã không làm chuyện ngu xuẩn như vậy.
“Mẹ, Lâm Hàn kia, muốn cùng nhà họ Vương chúng ta thảo luận về việc hợp tác lưu thông hàng hóa”.
"Bàn chuyện hợp tác?"
Sở Nhiên giật mình: “Bàn việc hợp tác cũng không cần đánh con thành bộ dáng này!”
“Mẹ, mẹ không biết đâu, Lâm Hàn kia chính là một tên khốn, một thằng giao hàng!”, Vương Huy chế nhạo.
"Cái mà hắn gọi là hợp tác lưu thông hàng hóa chẳng qua là triệu tập một nhóm ngườ giao hàng của Đông Hải, thành lập nên một công ty, lợi dụng dịch vụ giao hàng của nhà họ Vương chúng ta giúp họ giao hàng, sau đó phân chia phần trăm cho nhà mình”.
"Cho dù triệu tập được hai ngàn tên giao hàng, mỗi ngày lợi nhuận nhiều nhất tạo ra cho nhà họ Vương chúng ta cũng chỉ có hai ngàn tệ”.
Sở Nhiên gật đầu, lập tức hiểu ra: “Dịch vụ giao hàng của nhà họ Vương chúng ta, lợi nhuận mỗi ngày tạo ra cho nhà ta đều là vài trăm ngàn tệ, chút lợi nhuận đó, quả thực hoàn toàn không cần phải hợp tác với hắn. Hơn nữa việc này mà truyền ra ngoài, cũng sẽ có khả năng gây ảnh hưởng dư luận xấu đến hoạt động kinh doanh của nhà họ Vương”.
“Vâng, cho nên lúc đó con đã trực tiếp cự tuyệt hắn!”
Đôi mắt Vương Huy bỗng nhiên ánh lên tia thù hằn.
"Ai biết Lâm Hàn này thô lỗ không gì sánh được, bị con từ chối, trong lòng tức giận, trực tiếp đánh con một trận ở trước đám đông! Lúc đó người của ba gia tộc kia cũng có mặt, thể diện của con đều mất hết rồi!”
Đôi mắt Sở Nhiên lay động, tiếp tục hỏi: “Tên Lâm Hàn này, nếu đã bị từ chối thì cũng không nhất thiết phải đánh người! Rốt cuộc mua bán mặc dù không thành nhưng nhân nghĩa vẫn còn, Huy Nhi, con có phải là đã nói gì xúc phạm tới người ta không?”
Sở Nhiên hiểu rõ tính cách của Vương Huy, đứa con trai này, từ nhỏ đã ngậm thìa vàng mà lớn lên, được người lớn trong gia tộc chiều chuộng vô cùng, tự nhiên cũng nảy sinh tính kiêu ngạo ngang ngược.
Sở Nhiên cảm thấy sau khi Vương Huy từ chối chắc chắn đã nói ra lời nào đó đắc tội người khác!
“Mẹ, con quả thực có sỉ nhục tên nhãi đó”.
Vương Huy cúi đầu: “Nhưng con cảm thấy mình không nói sai, tên nhóc đó thành lập tập đoàn Lâm Thị cứt chó nào đó, có tư cách hợp tác cùng nhà họ Vương chúng ta sao?”
“Con nói cái gì, tập đoàn Lâm Thị?”
Vẻ mặt Sở Nhiên trong giây lát trở nên nghiêm túc.
“Vâng, tập đoàn Lâm Thị, sao thế ạ?”. Vương Huy tràn đầy tò mò, không hiểu tại sao phản ứng của mẹ mình lại lớn như vậy.
Sở Nhiên không trả lời, bà ta trầm mặc, vẻ mặt vẫn rất nghiêm túc.
Tập đoàn Lâm Thị mới xuất hiện gần đây, một công ty lớn tầm cỡ hàng đầu thế giới, nhà họ Vương so với tập đoàn Lâm thị thì giống như một con kiến nhỏ.
Công ty này chủ yếu làm dịch vụ lưu thông hàng hóa nước ngoài.
Gần đây, có tin đồn rằng Tập đoàn Lâm thị đang triển khai dịch vụ lưu chuyển hàng hóa toàn cầu, đường biển, đường bộ, đường hàng không, tất cả đều đang trù bị một cách khua chiêng gõ trống.
Các công ty lưu chuyển hàng hóa thế giới đều có quan hệ hợp tác sâu rộng với Tập đoàn Lâm thị, Hoa Hạ đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Sở Nhiên nhận được thông tin, chỉ riêng các công ty vận chuyển ở 43 thành phố tại Hoa Đông, đã có 38 công ty đạt thành quan hệ hợp tác sâu rộng với tập đoàn Lâm thị.
Những công ty đó đều được hưởng lợi từ việc này, và lợi nhuận hàng năm của họ đã tăng ít nhất 500 triệu!
Đối với loại cơ hội hợp tác này Sở Nhiên cũng có chút mong muốn nhưng cho tới nay, không có người nào của tập đoàn Lâm thị chủ động liên lạc với bà ta, cho nên tự nhiên cũng không có cơ hội bàn luận việc hợp tác.
“Huy Nhi, tập đoàn của Lâm Hàn đó, thực sự gọi là tập đoàn Lâm thị sao?”, Sở Nhiên gặng hỏi.
“Đúng ạ!”, Vương Huy gật đầu: “Là tên khốn đó tự mình nói!”
“Tập đoàn Lâm thị… Lâm Hàn đó, có phải có thân phận gì đặc biệt hay không?”, Sở Nhiên tiếp tục hỏi.
“Tên khốn đó thì có thân phận gì đặc biệt, chỉ là một tên giao hàng mà thôi”, Vương Huy giễu cợt một tiếng.
“Lúc con ở khách sạn, chính hắn là người đã mang đồ tới cho con, còn bảo con đánh giá năm sao cho hắn!”
Sở Nhiên nghe xong liền có chút thất vọng.
“Một người giao hàng, rõ ràng không phải là người của tập đoàn Lâm thị. Hắn họ Lâm, lấy tên công ty như vậy tám mươi phần trăm là tùy tiện lấy tên đó mà thôi, là mình nghĩ nhiều rồi!”.
Bà ta lại nhìn Vương Huy hỏi:
“Nhưng Huy Nhi à, mẹ chưa bao giờ làm điều gì không chắc chắn. Lâm Hàn đó ở nơi đông người làm bẽ mặt con, mà bảo vệ nhà họ Hàn lại không ngăn lại thì rõ ràng, cho dù tên nhóc đó là chỉ một người giao hàng nhưng thực ra cũng có chút lai lịch”.
“Trả thù, nhất định phải trả thù, nhưng chuyện này không thể vội vàng được. Trước tiên phải điều tra rõ thân phận của Lâm Hàn rồi báo thù sau!”.
“Mẹ, cái này con biết!”.
Vương Huy hai mắt sáng lên, nếu mẹ đã làm chủ cho hắn, thì việc báo thù Lâm Hàn chỉ là vấn đề thời gian.
“Ừ, vậy con tiếp tục dưỡng thương, bây giờ mẹ sẽ sắp xếp người điều tra thân phận của Lâm Hàn”, Sở Nhiên mở miệng đáp.
“Vâng!”
...
Sáng sớm hôm sau, Lâm Hàn liền rời khỏi núi Vân Mộng tới app Sa Ngư.
Anh muốn tới tìm Lý Minh- trưởng phòng tài chính hỏi về việc tham gia “Tôi là triệu phú” của Triệu Tứ Hải.
Mục đích của anh rất đơn giản, đó là biệt thự kia của Triệu Tứ Hải, chỉ được phép ở nhiều nhất là một tuần.
Người anh rể cả này, hết lần này đến lần khác buông lời châm biếm Lâm Hàn, mà tiền anh ta dùng để mua biệt thự, đều là của Lâm Hàn, nhưng lại đối xử lạnh nhạt với anh.
Lâm Hàn không phải là quả hồng mềm, tất nhiên sẽ không để anh ta vui vẻ.
Việc thứ hai chính là nhìn xem việc kinh doanh của app livestream Sa Ngư hoạt động như thế nào, hai ngày này, lại lôi kéo được hai streamer lớn.
Khoảng nửa giờ sau, Lâm Hàn đã lái xe tới nơi.
Anh đậu xe xong liền bước vào công ty.
“Cậu Lâm!”
Lý Minh- trưởng phòng tài chính, từ sớm đã nhận được tin Lâm Hàn sẽ tới nên đã làm tốt công tác nghênh đón anh.
Hai người bước tới văn phòng, Lâm Hàn ngồi trên ghế, Lý Minh thì dáng vẻ cung kính đứng trước mặt anh.
“Cậu Lâm, đây là bản tóm tắt tiết mục “Tôi là triệu phú”, mời anh xem”, Lý Minh đưa lên một xấp tài liệu.
Lâm Hàn bắt đầu lật nhìn.
Nửa đầu của phần tóm tắt là về tổ tiết mục “Tôi là triệu phú” cùng một số lời giới thiệu đơn giản về những người bình thường đã được chọn, còn có số tiền được đưa ra.
Nửa sau là thông tin do phóng viên ghi lại được khi theo dõi buổi ghi hình.
Trong phần thông tin đương nhiên là có tên của Lâm Hàn, hơn nữa những ghi chép về anh cũng đều có.
Còn có Triệu Tứ Hải.
Lâm Hàn xem nhanh thông tin của người khác cùng phần ghi chép về bản thân.
Trong khoảng hai phút, anh xem xong phần ghi chép của mình, chỉ cười không nói lời nào.
Theo phóng viên Tiểu Vương, bộ vest Armani và chiếc GMC thương vụ của anh đều là anh mua bằng tiền của tổ tiết mục.
Bình luận facebook