• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Rể Nghèo Thành Tỷ Phú (1 Viewer)

  • Chương 361-365

Chương 361: Hợp tác thành công

“Vâng!”

Sắc mặt Hồng Ngọc hơi thay đổi, cuối cùng vẫn gật đầu.

“Ông chủ Hồng, nếu ông đã đồng ý thì chúng ta ký hợp đồng luôn đi!”, Trần Nam nóng lòng nói, tựa như rất muốn lấy cổ phần.

“Anh Trần, chuyện này chưa vội!”

Hồng Chính mỉm cười nói: “45% cổ phần là chuyện lớn đối với nhà họ Hồng chúng tôi, thậm chí là đối với toàn bộ ngành công nghiệp của Kim Lăng”.

“Anh xem thế này có được không, sau khi về tôi sẽ bảo Tạ Linh soạn hợp đồng, đồng thời sáng mai tôi sẽ tổ chức buổi họp báo, chúng ta cùng ký hợp đồng trước sự chứng kiến của các phóng viên”.

“Đến lúc đó, nhật báo Kim Lăng hay các kênh truyền thông tin tức khác của Kim Lăng đều sẽ đăng bài báo này”.

“Được!”, Trần Nam gật đầu.

Lâm Hàn cũng cho rằng đề nghị này không tồi, như vậy Trần Nam sẽ càng nổi tiếng, anh ta sẽ xuất hiện trước mắt công chúng với tư cách là một ông chủ lớn.

“Ừm, quyết định thế đi! Uống rượu nào!”

Hồng Chính giơ ly rượu lên.

Sau đó tới thời gian nhập tiệc, mọi người trên bàn cùng nâng ly chúc mừng, phần lớn là chúc mừng Hồng Chính và Trần Nam, dù sao cả hai cũng là người có địa vị cao nhất ở đây.

Thỉnh thoảng Hồng Chính cũng sẽ hỏi Trần Nam công việc kinh doanh bên Châu Phi thế nào, mang theo vài phần thăm dò.

Trần Nam trả lời trôi chảy hết những câu hỏi này, nói rằng anh ta thuê người da đen khai thác vàng, kiếm tiền đô ở bên Châu Phi.

Trước khi đến, Lâm Hàn đã cố ý hỏi thông tin về mỏ vàng của tập đoàn nhà họ Lâm ở bộ lạc Ami bên châu Phi từ ông Vân, bảo Trần Nam ghi nhớ. Trần Nam đã hiểu rõ các quy trình khai thác mỏ vàng nên sẽ không để lộ sơ hở.

Mà khi biết Trần Nam còn có ba mỏ vàng lớn đang được khai thác ở Châu Phi, nụ cười trên mặt Hồng Chính càng tươi hơn, ông ta rất hy vọng có thể thoả thuận được một số hợp tác với Trần Nam trong lĩnh vực kinh doanh khai thác vàng.

Đương nhiên Trần Nam mỉm cười đồng ý.

Sau khi uống được ba tuần rượu, Hồng Chính đề nghị đi tăng hai.

Trong thế giới kinh doanh tất cả đều như vậy, tăng một là ăn cơm uống rượu, tăng hai là đi karaoke, hộp đêm, tăng ba là tắm hơi, thậm chí còn có nhóm đến câu lạc bộ tìm phụ nữ.

“Được, chúng ta đến hộp đêm đi!”

Trần Nam cười toe toét nói: “Tôi biết một hộp đêm tên là Hộp đêm Ức Nam, nơi đó khá ổn, chúng ta đến đó chơi đi”.

“Được, đi thôi!”

Hồng Chính không nhiều lời, xuống lầu thanh toán rồi cùng mọi người ra khỏi khách sạn Kim Lăng.

Hồng Chính và Hồng Ngọc ngồi ở hàng ghế sau trong chiếc Audi A8L màu đen.

Brừm, brừm, brừm…

Xe khởi động, cảnh đêm hai bên đường nhanh chóng lùi lại phía sau.

“Bố, sao vừa nãy ở trong phòng VIP bố lại đồng ý cho Trần Nam 45% cổ phần? Chuyện này rất mạo hiểm!”, Hồng Ngọc không nhịn được nữa bèn hỏi.

“Ngọc Nhi, bố hiểu những lo lắng của con”.

Hồng Chính mỉm cười: “Con sợ Trần Nam chiếm được cổ phần, nếu sau này có chuyện gì, anh ta sẽ dùng cổ phần trong tay để tu hú chiếm tổ phải không?”

“Nhưng con phải hiểu đằng sau những nhà máy đó là nhà họ Hồng. Ở Kim Lăng này, nhà họ Hồng là lớn nhất, có thể xảy ra chuyện gì?”

“Hơn nữa bố đã cố tình nâng giá thiết bị bảo vệ môi trường lên, giá gốc chỉ 10 tỷ tệ, bố nói là 20 tỷ. Bố muốn thông qua cách này để các cổ đông chuyển nhượng cổ phần, không ngờ lại câu được con cá lớn Trần Nam”.

“Còn có chuyện này nữa ạ?”

Hai mắt Hồng Ngọc sáng lên, cậu ta không ngờ Hồng Chính còn chiêu này nữa.

“Đúng thế, có nghĩa là Trần Nam đã giúp chúng ta chi 9 tỷ tệ trong số 10 tỷ tiền thiết bị bảo vệ môi trường, chúng ta chỉ cần bỏ ra 1 tỷ thôi”.

Hồng Chính cười tươi rói: “Đưa cho anh ta 45% cổ phần thì có sao? Quyền kiểm soát tất cả các nhà máy vẫn nằm trong tay bố!”

“Sau này bố có thể sử dụng thủ đoạn để chèn ép Trần Nam, lấy lại cổ phần!”

“Tuyệt! Thật sự quá tuyệt!”

Hồng Ngọc thán phục.

“Ngọc Nhi, thương trường như chiến trường, đâu đâu cũng có tôi lừa anh gạt, vậy nên con còn phải học hỏi nhiều lắm”, Hồng Chính dạy bảo.

“Bố nói đúng”.

Hồng Ngọc gật đầu, càng ngày càng ngưỡng mộ Hồng Chính.



Hộp đêm Ức Nam.

Một lúc sau, tất cả mọi người đều đã tới nơi.

Vương Hiểu Dung đứng ở cửa, nhìn thấy chiếc GMC của Lâm Hàn còn Trần Nam đang ngồi ở ghế lái phụ, ánh mắt chị ta chợt loé lên.

Chị ta đã nhận được tin, Trần Nam sẽ đưa một số đối tác đến Hộp đêm Ức Nam.

Vương Hiểu Dung muốn xem tên vô dụng Trần Nam có thể dẫn theo những người bạn nào.

Sau đó chị ta nhìn về phía sau, Audi A6, A8, BMW 5-Series, Mercedes Business…

“Nhiều xe sang thế!”

Vương Hiểu Dung ngây người: “Những người này không phải đều là bạn của Trần Nam chứ? Tên vô dụng này sống tốt vậy sao?”

Xe dừng lại, một nhóm người bước ra khỏi xe.

“Những người này đều là nhân vật thuộc giới thượng lưu trong xã hội!”

Kinh doanh hộp đêm, sau bao nhiêu năm vất vả, Vương Hiểu Dung đã có con mắt tinh tường, nhìn từ quần áo, khí chất của mấy người Hồng Chính cũng có thể biết bọn họ không hề đơn giản.

“Anh Trần, là hộp đêm này sao?”

Hồng Chính ngẩng đầu nhìn Hộp đêm Ức Nam, lông mày khẽ nhíu lại, hộp đêm này quá nhỏ, ông ta cảm thấy đẳng cấp hơi thấp.

Người như ông ta sẽ không đến những địa điểm cấp thấp thế này.

“Đúng thế ông chủ Hồng, không giấu gì ông, bà chủ của hộp đêm này có chút quan hệ với tôi, vậy nên mong ông giúp đỡ cho việc làm ăn của cô ấy một chút!”, Trần Nam cười bảo.

“Tôi hiểu rồi! Vậy tối nay chúng ta phải gọi những thứ có giá thật cao”.

Hồng Chính cũng cười ha hả.

Lúc này Vương Hiểu Dung đi tới, chị ta trừng mắt nhìn Trần Nam trước, sau đó mỉm cười với mấy người Hồng Chính:

“Xin mời các ông chủ vào trong!”

Nhóm người Hồng Chính vừa nói vừa cười bước vào.

“Trần Nam, những người này là bạn của anh à?”, Vương Hiểu Dung nhìn Hồng Chính đi xa rồi mới nhỏ giọng hỏi.

“Đúng thế!”

Trần Nam gật đầu, đưa những người có máu mặt này tới Hộp đêm Ức Nam, anh ta cảm thấy rất nở mày nở mặt.

“Tôi không tin!”

Vương Hiểu Dung lắc đầu, không tin: “Những người này không phải ông chủ của anh đấy chứ?”

Trần Nam mỉm cười, không nói gì thêm nữa, anh ta biết tình hình này có giải thích cũng không rõ được.

Vì trong mắt Vương Hiểu Dung, anh ta là một tên vô dụng, không thể tiếp xúc được với những người ở tầng lớp này.

Lâm Hàn và Trần Nam cũng bước vào hộp đêm.

Mọi người thuê phòng VIP cao cấp nhất, Hồng Chính và những người khác đang ngồi trong đó chọn gái rồi.

Lâm Hàn cảm thấy bên trong hơi ngột ngạt, bèn ra ngoài hành lang hít thở không khí.

Trên sàn nhảy của hộp đêm, một vài người phụ nữ ăn mặc hở hang đang múa cột đầy gợi cảm.

Dưới sàn nhảy, từng nhóm người lắc lư theo điệu nhạc.

Cuối hành lang, một thanh niên đang loạng choạng bước đi.

Thanh niên này có mái tóc kiểu con sâu, rất đẹp trai, bên tai trái có một khuyên tai dạng đinh, mang lại cho người khác cảm giác của một bad boy, rất được lòng các cô gái nhỏ.

Cậu ta đang ôm một cô gái nổi tiếng trên mạng.

“Là cậu ta?”

Lâm Hàn ngạc nhiên.

Lâm Hàn đã từng gặp chàng thanh niên này, chính là người muốn giành phòng với anh ở khách sạn Hilton.

Nếu anh nhớ không nhầm, cậu ta là người của nhà họ Nghiêm.

Mà phía sau cậu ta, còn có một người đàn ông nữa đang đứng.

Người đàn ông này để kiểu tóc mào gà màu đỏ, trông có vẻ là một tên xã hội đen.

Lúc này gã đang cười với thiếu niên.

Trong lòng bàn tay gã ta có một túi bột nhỏ màu trắng.
Chương 362: Hai cánh tay

Lúc này, chàng thanh niên đã đi đến nơi chỉ cách Lâm Hàn ba mét.

“Anh Thương, tối nay anh chơi bao nhiêu thế?”

Cô gái bên cạnh dìu Nghiêm Thương, mỉm cười hỏi.

Chàng thanh niên này tên là Nghiêm Thương, là người nhà họ Nghiêm ở Kim Lăng.

“Không… không nhiều, chỉ nửa gói thôi”.

Nghiêm Thương cười khà khà, hai mắt cậu ta vô hồn, miệng bắt đầu sùi bọt mép.

“Nửa gói? Nhiều vậy!”, cô gái sững người.

“Không nhiều, không nhiều… Bây giờ tôi có cảm giác như đang bay trên trời, mỗi một dây thần kinh và tế bào trong cơ thể đều run lên. Cảm giác này thật tuyệt, đã lắm… Hàng của anh Công Kê lần này có độ tinh khiết cao hơn nhiều so với lần trước”.

Nghiêm Thương vừa cười vừa nói, bước đi xiêu vẹo.

“Hử?”

Khoảnh khắc tiếp theo, cậu ta nhìn thấy Lâm Hàn.

“Là anh?”

Nghiêm Thương nhớ ra chàng thiếu niên trước mặt chính là người khí phách ngút trời, bao trọn một tháng phòng tổng thống của khách sạn Hilton ngày đó.

Cũng chính ngày hôm đó, Nghiêm Thương cảm thấy mình bị sỉ nhục, cậu ta vẫn luôn ghi nhớ chuyện này.

Lâm Hàn nhìn Nghiêm Thương, hiển nhiên tên này đã chơi thuốc, hơn nữa còn chơi rất nhiều.

Những tên con ông cháu cha kiểu này cả ngày không có việc gì làm, đến quán bar, karaoke, hộp đêm chơi thuốc, với họ mà nói là chuyện rất bình thường.

Lâm Hàn không thèm để ý tới loại người này, anh xoay người định về phòng VIP.

“Fuck, dừng lại!”

Nghiêm Thương đưa tay nắm lấy áo Lâm Hàn: “Tên nhóc mày, tao nhận ra mày rồi nhé! Hôm ở Hilton, chính mày đã hại tao không đặt được phòng tổng thống!”

“Cậu muốn nói gì?”

Lâm Hàn dừng bước, liếc mắt nhìn Nghiêm Thương.

“Nói gì? Còn không xin lỗi ông đây đi?”, Nghiêm Thương chế nhạo.

“Xin lỗi? Tại sao tôi phải xin lỗi?”, Lâm Hàn lườm cậu ta: “Tôi bỏ tiền ra đặt khách sạn thì liên quan gì đến cậu?”

“Mẹ nó! Mày còn dám nói không liên quan đến tao?”

Nghiêm Thương nổi giận, cậu ta lại vừa chơi thuốc nên cho rằng ông đây là số một thiên hạ.

Cậu ta đấm thẳng vào mặt Lâm Hàn.

Bốp!

Cú đấm này đã bị Lâm Hàn chặn lại.

“Cậu tuổi chó à, cắn người lung tung thế?”

Lâm Hàn nhíu mày, giơ chân trái lên đá một cái!

Rầm!

Cú đá này khiến Nghiêm Thương lập tức ngã nhào xuống đất.

“Ai ui! Đau chết mất!”

Cậu ta ôm bụng rên rỉ thành tiếng.

Anh Công Kê đứng ở cuối hành lang nhìn thấy cảnh này nhưng không đi tới, chỉ cười nhẹ, cất túi bột trắng vào túi quần rồi xoay người biến mất trong bóng tối.

Gã ta chỉ phụ trách bán thuốc, không quan tâm những chuyện khác.

“Có chuyện gì thế?”

Mà Vương Hiểu Dung đang chăm sóc khách hàng ở phòng VIP bên cạnh, nghe thấy tiếng động đã lập tức chạy ra.

Vương Hiểu Dung nhìn thấy Nghiêm Thương đang nằm trên đất, sắc mặt liền thay đổi, chị ta vội vàng bước tới đỡ cậu ta dậy:

“Ôi, cậu Nghiêm, cậu sao thế? Có người bắt nạt cậu à?”

Nghiêm Thương là khách hàng lớn của Hộp đêm Ức Nam, một năm chi hàng triệu tệ.

Hơn nữa sau lưng cậu ta là nhà họ Nghiêm ở Kim Lăng, Vương Hiểu Dung không thể đắc tội.

“Nói thừa! Không ai bắt nạt tôi thì tôi sẽ ngã xuống đất à?”

Nghiêm Thương trừng mắt, chỉ tay vào Lâm Hàn:

“Chính thằng không có mắt này đã đánh tôi! Tôi nói cho chị biết, nếu hôm nay chị không gọi bảo vệ xử lý thằng này thì về sau tôi sẽ không tới hộp đêm của chị nữa”.

Vương Hiểu Dung nhìn theo hướng tay cậu ta chỉ, đột nhiên nổi đoá:

“Lâm Hàn! Cậu… cậu đánh ai không đánh lại đánh cậu Nghiêm làm gì? Cậu ấy là người nhà họ Nghiêm đấy!”

“Chị dâu, là cậu ta ra tay trước”, Lâm Hàn bất đắc dĩ trả lời.

“Cậu Nghiêm ra tay trước thì cậu cũng không được đánh lại!”, Vương Hiểu Dung nghiêm giọng khiển trách:

“Cậu Nghiêm là người nhà họ Nghiêm, nếu cậu ấy có chuyện gì thì Lâm Hàn cậu có kết cục tốt được không?”

“Quả nhiên bạn của kẻ vô dụng đều là lũ vô dụng! Trần Nam là tên vô dụng, cậu cũng thế, không có mắt nhìn gì cả, còn không mau xin lỗi cậu Nghiêm!”

“Xin lỗi!”, Nghiêm Thương lắc đầu: “Tôi không chấp nhận lời xin lỗi, Vương Hiểu Dung, tôi nói rồi! Lâm Hàn đánh tôi, chị nhất định phải đánh lại! Ít nhất cũng phải đánh gãy hai tay anh ta!”

“Bằng không hộp đêm của chị đừng mơ có thể tiếp tục kinh doanh nữa. Nhà họ Nghiêm chúng tôi có người thuộc sở phòng cháy chữa cháy và bộ công thương ở Kim Lăng này đấy!”

Nghe thấy câu này, Vương Hiểu Dung chết lặng.

Chị ta vốn định bảo Lâm Hàn xin lỗi rồi chuyện này sẽ qua đi, nào ngờ Nghiêm Thương lại cắn người không buông, còn uy hiếp chị ta.

“Phiền phức rồi!”

Sắc mặt Vương Hiểu Dung khó coi, trong lòng thầm mắng Lâm Hàn một lượt.

Tên ngu ngốc nhà cậu, đắc tội ai không đắc lại đi đắc tội Nghiêm Thương, còn đắc tội ở hộp đêm của tôi, kéo tôi xuống nước!

Quả nhiên, bạn bè của kẻ vô dụng Trần Nam, không có tên nào bình thường!

“Ngây ra đó làm gì? Còn không mau gọi bảo vệ tới, đánh gãy hai tay thằng nhóc kia đi!”, Nghiêm Thương thấy Vương Hiểu Dung chần chừ thì mất kiên nhẫn thúc giục.

“Đánh gãy hai tay tôi?”

Khoé miệng Lâm Hàn cong lên, nở nụ cười tàn nhẫn.

Anh nhún chân lên.

Vù!

Giây tiếp theo anh đã xuất hiện trước mặt Nghiêm Thương.

Tay phải anh nắm lấy cổ tay Nghiêm Thương, tay anh như móng vuốt đại bàng, nhọn hoắt, dữ tợn.

Sau đó, anh nhấc mạnh lên!

Rắc!

Một âm thanh giòn tan vang lên, là tiếng xương gãy.

Cánh tay trái của Nghiêm Thương buông thõng, lắc qua lắc lại, không kiểm soát được.

Và sau đó, lại một tiếng giòn giã khác vang lên!

Rắc!

Tay còn lại của Nghiêm Thương cũng vậy.

“A!”

“Aaaa!”

Nghiêm Thương ngửa đầu hét lên thảm thiết, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng.

Hai cánh tay cậu ta đã bị Lâm Hàn bẻ gãy!

“Anh Thương!”

Sắc mặt cô gái nổi tiếng trên mạng thay đổi rõ rệt, cô ta đỡ Nghiêm Thương: “Anh Thương, anh sao thế?”

“Cánh tay tôi… đau… đau quá!”

Nghiêm Thương phát hiện hai tay mình đã mất kiểm soát, cứ đung đưa qua lại, rõ ràng nó đã gãy.

“Thằng nhóc! Mày… mày dám bẻ gãy tay tao… Nhà họ Nghiêm sẽ không bỏ qua cho mày đâu!”, hai mắt Nghiêm Thương nhìn chằm chằm Lâm Hàn.

Lúc này, cửa phòng VIP lại được mở ra.

Một thanh niên bước ra ngoài.

Người thanh niên có chiếc cằm nhọn, khí chất ẻo lả nhưng mỗi một hành động lại có sự hiên ngang tự tin.

Đó chính là Hồng Ngọc.

“Có chuyện gì vậy?”

Ánh mắt Hồng Ngọc lạnh như băng, tiếng động bên ngoài khiến Hồng Chính ở trong phòng rất bất mãn, nên cậu ta ra ngoài xem đã có chuyện gì.

“Cậu… cậu Hồng!”

Nhìn thấy Hồng Ngọc, đồng tử Nghiêm Thương chợt co rụt lại, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ, cậu ta không ngờ lại gặp Hồng Ngọc ở đây.

Cậu ta thuộc dòng chính của nhà họ Hồng, con trai Hồng Chính, địa vị của Nghiêm Thương so với cậu ta kém cả ngàn dặm, hai người vốn không cùng đẳng cấp.

Hồng Ngọc chỉ cần dùng một chút thế lực, một ngón tay thôi cũng đủ giết chết Nghiêm Thương rồi.

“Cậu là ai?”, Hồng Ngọc nhìn Nghiêm Thương, cậu ta không biết đối phương.

Loại người nhỏ bé này không xứng để Hồng Ngọc biết tới.

“Cậu… cậu Hồng, tôi là người nhà họ Nghiêm”.

Nghiêm Thương cố nặn ra một nụ cười.

“Nhà họ Nghiêm? Người nhà họ Nghiêm cũng không có tư cách hô to gọi nhỏ ở đây, bố tôi đang ở trong phòng. Nếu cậu chọc giận ông ấy, cẩn thận ông ấy sẽ phá huỷ cả nhà họ Nghiêm!”, Hồng Ngọc lạnh lùng lên tiếng.

“Hồng Chính cũng ở trong đó?”

Nghiêm Thương sững sờ, Hộp đêm Ức Nam chỉ là một hộp đêm cỡ nhỏ.

Không ngờ nhân vật có tầm ảnh hưởng lớn như Hồng Chính lại xuất hiện ở nơi như thế này?

“Loại kiến hôi như cậu cũng có thể gọi thẳng tên của bố tôi à?”

Hồng Ngọc cau mày, toát lên vẻ uy nghiêm.
Chương 363: Chó cậy thế chủ

Nghiêm Thương sợ đến mức run cả người, vội vã xin tha: “Xin lỗi cậu Hồng, tôi lỡ miệng rồi! Thành thật xin lỗi!”

“Tự vả miệng hai mươi cái rồi cút cho tao!”

Hồng Ngọc lạnh lùng nói.

“Vả miệng…”

Sắc mặt Nghiêm Thương trở nên khó coi vô cùng: “Cậu Hồng, cánh tay tôi bị tên này đánh cho tàn rồi, không…không tự vả miệng được”.

“Hở?”

Lúc này Hồng Ngọc mới nhận ra, hai cánh tay của Nghiêm Thương đang buông thõng.

“Ai làm?”, cậu ta nói.

“Là tên ôn con này!”

Nghiêm Thương nhìn về phía Lâm Hàn, hai mắt đỏ ngầu, tràn đầy sự căm hận.

Hồng Ngọc cũng nhìn sang Lâm Hàn, tò mò nói: “Chuyện này là sao?”

Nghiêm Thương kể qua toàn bộ mọi chuyện một lần.

Sau khi nghe xong, Hồng Ngọc chau mày, nhìn chằm chằm về phía Lâm Hàn, ánh mắt lộ ra sự khinh bỉ.

“Loại chó cậy mặt chủ!”

“Lần trước, trên thuyền Tuý Hồng, mày cậy vào anh Trần rồi đắc tội với nhà họ Thẩm của Hoa Đông”.

“Bây giờ mày lại cậy có anh Trần chống lưng mà đánh người nhà họ Nghiêm! Mày thực sự cho rằng anh Trần có thể che chở cho mày cả đời sao?”

“Đến một ngày nào đó, mày đắc tội với tất cả tam đại thế gia và những gia tộc nhỏ khác của Hoa Đông, thì cho dù anh Trần có nhiều tiền cỡ nào cũng chẳng cứu nổi mày đâu!”

“Yên tâm, nếu tôi đã dám làm ra những chuyện ấy thì chắc chắn phải có chỗ dựa cả rồi”, mặt Lâm Hàn lạnh tanh, cất tiếng nói.

“Chỗ dựa? Không phải chỗ dựa của mày do anh Trần mà ra sao?!”

Hồng Ngọc lạnh lùng nói: “Có điều, không phải mày thực sự cho rằng có anh Trần chống lưng cho thì mày muốn làm gì cũng được đấy chứ!? Chưa biết chừng, một ngày nào đó mày chết ở đầu đường xó chợ, anh Trần cũng chưa chắc đã biết đâu!”

“Mà tất cả những chuyện này đều do loại chó dại như mày cứ gặp người là cắn đấy!”

“Anh Trần là ai? Tên ranh này còn có thân thế gì sao?”, Nghiêm Thương đứng một bên nghe được cuộc nói chuyện thì trong lòng có chút ngứa ngáy.

“Mày có thể cút được rồi”.

Hồng Ngọc nhìn sang Nghiêm Thương.

“Được, được, được. Cậu Hồng, tôi cút ngay đây!”

Mặc dù trong lòng còn đầy nghi vấn nhưng Nghiêm Thương không dám làm trái lời Hồng Ngọc. Hắn ta vác cái mặt hotboy mạng xám xịt rời khỏi.

Hồng Ngọc đi vào phòng.

“Ngọc Nhi, ở ngoài vừa xảy ra chuyện gì mà lớn tiếng quát mắng thế, ồn quá!”, Hồng Chính hỏi, trong tay ông ta còn ôm một cô gái có cơ thể nóng bỏng.

“Bố, chuyện là như này”.

Hồng Ngọc tóm tắt lại câu chuyện vừa xảy ra.

Nghe xong, ánh mắt Hồng Chính bỗng dao động, nói với Trần Nam:

“Anh Trần, tôi thấy, nên dạy dỗ cẩn thận tên đàn em Lâm Hàn này của cậu một chút rồi! Loại đàn em như này thích chó cậy thế chủ, về sau chắc chắn sẽ mang lại hiểm hoạ cho cậu”.

“Mặc dù nhà họ Nghiêm chỉ là một gia tộc nhỏ nhưng đều có người thuộc hệ thống công thương và hệ thống phòng cháy chữa cháy của Kim Lăng. Nếu chẳng may Nghiêm Thương ghim chuyện này rồi trả thù, vậy rất có thể trong tương lai, nhà máy của chúng ta sẽ có người đến thanh tra mỗi ngày”.

“Tuy nói chỉ là chuyện nhỏ, nhà họ Hồng có thể xử lý nhanh gọn nhưng dù sao đi nữa ruồi nhặng vẫn luôn khiến người khác khó chịu”.

Sắc mặt Trần Nam hơi thay đổi, cười xoà rồi nói: “Ông chủ Hồng nói đúng”.

Trong lòng anh ta cảm thấy rất cạn lời. Phải biết rằng, thân phận của anh là do Lâm Hàn ban cho.

Muốn nói đến chuyện cậy thế vậy chắc chắn là anh ta cậy thế Lâm Hàn rồi.

“Ừm”, Hồng Chính gật đầu, nói với Lâm Hàn.

“Lâm Hàn, tôi khuyên cậu nên tem tém lại chút đi, đừng có cậy có anh Trần đây chống lưng cho mà đi cắn người như chó dại nữa! Kim Lăng này rất khó lường, thậm chí còn có cả con cháu nhà tài phiệt ẩn thân, nhà họ Hồng đây còn chẳng dám đắc tội với ai”.

“Nếu có ngày cậu chọc tức con cháu nhà tài phiệt nào đó, đừng nói là anh Trần, đến cả nhà họ Hồng cũng phải chịu liến đới theo”.

“Ông chủ Hồng dạy rất phải”.

Tuy Lâm Hàn mở miệng nói vậy nhưng anh lại chẳng để mấy lời đó trong lòng.

“Chỉ biết thôi chưa đủ, còn phải để trong lòng nữa”.

Hồng Chính nói: “Anh Trần, phải đối xử với đàn em của mình thật nghiêm khắc vào, cái gì mà không có khuôn phép thì chẳng làm ăn được gì đâu. Anh phải đặt ra quy tắc cho đàn em của mình, giống như một cái nhà giam vậy, kiểm soát lời nói và hành vi của bọn chúng. Như đám công nhân của tôi ấy, bây giờ trên mạng đang thịnh hành cái 996 gì mà 9 giờ sáng đi làm, 9 giờ tối tan làm, một tuần làm 6 ngày”.

“Tôi lại có những quy định nghiêm ngặt hơn đối với công nhân của mình. Bảy rưỡi sáng bọn họ phải đến xưởng sản xuất dây chuyền làm việc, 10 giờ tối tan làm, một tuần làm 7 ngày, một tháng được phép nghỉ 3 ngày. Đấy là quy tắc tôi đặt ra”.

“Ông chủ Hồng, công nhân của ông làm việc vất vả như vậy, chắc tiền lương rất cao nhỉ!”

Lâm Hàn lên tiếng, trong lòng cảm thấy rất ghê tởm. Đây đâu phải là làm việc, rõ ràng là bóc lột sức lao động một cách trắng trợn mà, một cái xưởng sản xuất hút máu.

“Tiền lương, ngại quá, tiền lương trung bình của bọn họ chỉ khoảng ba, bốn ngàn tệ thôi. Có liều mạng làm việc cả một tháng cũng chỉ được hơn bốn ngàn tệ”, Hồng Chính bình thản đáp.

“Liều mạng làm việc mới có hơn bốn ngàn tệ!”

Trần Nam thay đổi sắc mắt, tiền lương như này đúng là quá thấp với tình hình của Kim Lăng.

Phải biết rằng, dù thế nào đi nữa, Kim Lăng cũng là thành phố của tỉnh, mức lương phải cao mới đúng.

Hơn nữa, thời gian làm việc của những công nhân kia đều cỡ 12 tiếng một ngày.

“Anh Trần, không phải anh đồng cảm với đám công nhân đó chứ?”

Thấy Trần Nam thay đổi sắc mặt, Hồng Chính tò mò hỏi.

“Anh Trần, tôi phải nhắc nhở anh, ký xong hợp đồng, anh chính là cổ đông lớn của xưởng sản xuất chúng tôi rồi, vậy nên tất cả những suy tính của anh đều phải đứng ở góc độ lãnh đạo cấp cao để suy xét”.

“Ví dụ như lượng điện tiêu thụ của nhà máy, vấn đề hư hỏng thiết bị sản xuất, bỏ cũ lấy mới, năm loại bảo hiểm và quỹ hỗ trợ nhà ở cho công nhân các thứ. Những thứ này đều phải bỏ tiền, vậy nên chúng ta phải suy nghĩ về ngân sách”.

“Số tiền này đến từ đâu thì chỉ có thể nghĩ cách ở chỗ người công nhân thôi”.

Hồng Chính nói như đúng rồi: “Theo tôi thấy, những người công nhân đó cũng chỉ có cái mạng quèn, chẳng qua chỉ là công cụ để tạo lợi nhuận cho tôi mà thôi. Vậy nên, có kiếm được chút tiền nào từ chỗ bọn họ thì ráng mà kiếm”.

“Chỉ cần đến muộn 1 phút thì sẽ bị trừ toàn bộ tiền chuyên cần của tháng đó! Không mặc đồng phục, trừ lương! Không hoàn thành KPI, trừ lương! Xin nghỉ, trừ lương! Tóm lại phải nghĩ cách trừ lương! Có thế chúng ta mới tiết kiệm chi phí, tạo lợi nhuận càng lớn được!”

Khuôn mặt Hồng Nhai vô cùng đắc ý, dường như đang có ý khoe khoang: “Những quy tắc này phải chiếm đến 50% công lao góp phần giúp cho nhà họ Hồng có thể phát triển nhanh trong giới thương mại”.

Trần Nam và Lâm Hàn liếc nhìn nhau, không nói gì, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo.

Ngành thương nghiệp của nhà họ Hồng phát triển đến mức này đúng là hút máu không ít người.

Mỗi trái tim của một công nhân đều bị một con đỉa bám dính, ngày đêm hút máu.

“Có ngày tôi sẽ thay đổi tất cả điều này!”, Lâm Hàn nghĩ thầm trong lòng.

Trong đầu anh lại xuất hiện câu nói của bố mình.

“Tiền càng nhiều, trách nhiệm càng lớn, con có bao nhiêu tiền đồng nghĩa với việc con phải gánh lấy bấy nhiêu trách nhiệm”.

Sau đó, mọi người ăn chơi nhảy múa trong phòng hơn hai tiếng đồng hồ, đến tận nửa đêm mới rời đi.

Hồng Chính với Trần Nam đã định sẵn ngày mai bàn bạc về hợp đồng sẽ mời phóng viên tới mở họp báo, ký kết hợp đồng chuyển nhượng cổ phần.

Lâm Hàn đưa Trần Nam đang say ngoắc cần câu về khách sạn Hilton. Một đêm tĩnh lặng, giờ chỉ cần đợi tin tức của Hồng Chính là được.

Ngày hôm sau, Lâm Hàn vẫn đến Trung tâm dạy ghi-ta Punk làm việc.

Đến bàn làm việc của mình, Lâm Hàn phát hiện trên mặt bàn có đặt một phần ăn sáng.

Một phần sữa đậu nành còn nóng hổi, cộng thêm hai chiếc bánh bao.

“Thầy Lâm, đây là bữa sáng tôi mang cho anh đấy!”

Giọng nói vang lên, Khúc Hà bước tới.
Chương 364: Trung tâm hội nghị và triển lãm Kim Lăng

Cô ta mặc bộ đồ công sở màu đen, chân đi đôi tất da, mái tóc dài bồng bềnh, cặp kính gọng đen lại càng tôn lên vẻ đẹp của cô ta.

“Thầy Lâm, anh mau ăn đi, để nguội sẽ không ngon”.

Khúc Hà đẩy đẩy gọng kính, giọng nói nhẹ nhàng, hai gò má còn hơi ửng hồng.

Trần Thông ngồi một bên trông thấy cảnh này thì tức đến mức siết chặt nắm đấm, ánh mắt lộ ra ngọn lửa ganh ghét, đố kỵ.

Khúc Hà chưa bao giờ mang đồ ăn sáng cho anh ta.

Mặc dù trong lòng đố kỵ nhưng bây giờ Trần Thông đã ngoan ngoãn hơn nhiều rồi, không dám tìm Lâm Hàn để gây rắc rối nữa.

Thứ nhất, trình độ ghi-ta cấp mười của Lâm Hàn còn bày ở đó, Trần Thông mới chỉ cấp bảy, xét về thực lực, anh ta còn thua xa Lâm Hàn.

Thứ hai, chính là tài lực, bối cảnh của Lâm Hàn. Anh chạy hẳn chiếc GMC hơn một triệu tệ, còn quen biết cả Thẩm Hải của toà nhà bốn tầng Wanda nữa.

Có thể đắc tội với loại người này được sao?

Trông thấy Khúc Hà đưa bữa sáng cho Lâm Hàn, các cô giáo khác cũng thay đổi sắc mặt.

“Khúc Hà này cũng tâm cơ thật đấy, còn tặng bữa sáng cho thầy Lâm nữa”.

“Đang cố ý thể hiện mình tốt ý mà!”

“Loại đàn bà tâm cơ, muốn dụ dỗ thầy Lâm!”

“Thầy Lâm sẽ nhìn trúng cô ta sao?”

“Không được, không được để Khúc Hà giật mất. Sáng mai tôi cũng mang bữa sáng cho thầy Lâm!”



Lâm Hàn chẳng ngờ rằng Khúc Hà sẽ mang bữa sáng cho mình.

“Cảm ơn!”

Lâm Hàn đáp. Lúc đến đây anh chưa bỏ gì vào bụng, hơn nữa anh cũng không có thói quen lãng phí đồ ăn nên cứ thế ngồi xuống dùng bữa sáng.

“Đúng rồi, lát nữa tôi sẽ trả tiền bữa sáng qua wechat cho cô”, Lâm Hàn lại nói thêm, tránh để Khúc Hà hiểu nhầm.

“Không cần, không cần! Chỉ vài tệ thôi mà!”

Khúc Hà vội xua tay, mở cở trong bụng, về lại phòng làm việc.

Tim cô ta đập như gõ trống, giống đang trở về tuổi mới lớn. Thầy Lâm dùng bữa sáng của mình rồi, có phải thầy ấy có hảo cảm với mình không?

Dùng xong bữa sáng, Lâm Hàn gửi bao lì xì 10 tệ cho Khúc Hà nhưng cô ta mãi không chịu nhận.

Lâm Hàn cũng không nói gì nhiều, chuẩn bị lên lớp.

Tít tít!

Đột nhiên tiếng tin nhắn wechat vang lên, anh rút điện thoại ra xem, là vợ anh, Dương Lệ.

“Ông xã, mấy ngày vừa qua anh ở Kim Lăng thế nào rồi?”, câu nói chứa đầy sự quan tâm.

Trong lòng Lâm Hàn bỗng ấm áp lạ thường, nhưng lại có chút áy náy. Mấy ngày vừa rồi quá bận rộn, anh chẳng liên lạc gì với Dương Lệ.

“Cũng ổn, mọi chuyện đều thuận lợi, công việc của em thế nào rồi?”, Lâm Hàn hỏi.

“Em cũng thế, mọi việc đều thuận lợi. Bây giờ đã bắt đầu làm móng cho những khu vực chuẩn bị xây các khu dân cư ở khu Bành Hộ rồi, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi”, Dương Lệ trả lời, phía cuối còn để một icon dễ thương.

“Vậy thì tốt!”, tâm trạng Lâm Hàn bỗng trở nên tốt hơn.

“Đúng rồi ông xã, còn một chuyện nữa, có thể anh rể sẽ tới Kim Lăng cùng với Tiểu Khiết”, Dương Lệ nói.

“Bọn họ đến đây làm gì?”

Lâm Hàn nhíu mày, anh chẳng có chút hảo cảm nào với Triệu Tứ Hải, có điều Lâm Hàn có ấn tượng khá tốt với cô em vợ Dương Khiết.

“Anh rể không làm ăn được ở Đông Hải nữa nên muốn đến Kim Lăng phát triển. Nghe nói anh ấy có quen biết vài ông chủ ở bên đó”, Dương Lệ nói.

“Còn Tiểu Khiết chỉ muốn tới Kim Lăng dạo chơi tí thôi”.

“Có điều Tiểu Khiết không thích ở chung nhà với anh rể cả vậy nên đến lúc ấy, hy vọng anh có thể đi đón nó, để nó ở chỗ anh”.

“Được, vậy em nói với Tiểu Khiết một tiếng, khi nào con bé đến trạm thu phí đường cao tốc Kim Lăng thì xuống xe, anh sẽ tới đón”, Lâm Hàn đồng ý.

“Được, em đoán chắc tầm bốn, năm giờ chiều nay bọn họ sẽ tới nơi”, Dương lệ đáp.

“Anh biết rồi!”

Nói chuyện một lúc với Dương Lệ thì cũng sắp đến giờ lên lớp rồi, Lâm Hàn vội báo cho Dương Lệ một tiếng rồi nhanh chóng lên lớp.

Hai tiếng sau, Lâm Hàn kết thúc lớp học, điện thoại của anh lại có tin nhắn gửi tới.

“Lâm Hàn, chuyện ký hợp đồng chuyển nhượng đã được bên nhà họ Hồng xác nhận rồi. Khoảng một giờ chiều nay, địa điểm là Trung tâm hội nghị và triển lãm Kim Lăng. Bây giờ đã có rất nhiều phóng viên của các toà soạn lớn tập trung ở đây rồi”.

Là tin nhắn của Trần Nam.

“Được, giờ tôi qua ngay đây”, Lâm Hàn trả lời lại.



Trung tâm hội nghị và triển lãm Kim Lăng nằm ở khu Huyền Vũ của Kim Lăng, đây là một phòng triển lãm vô cùng lớn, chuyên dùng để tổ chức các hoạt động thương mại, văn nghệ, biểu diễn, ký tặng,…

Lúc này đã có rất nhiều phóng viên vây chật kín cửa ra vào trung tâm hội nghị và triển lãm.

Nhật báo Kim Lăng, Vãn báo Hoa Đông, Đài truyền hình Kim Lăng, Đài truyền hình Đan Đồ.

Bọn họ tay cầm micro, tay cầm máy ảnh, trên cổ deo thẻ phóng viên, tụm lại một chỗ, phấn khích vô cùng.

Trước mặt bọn họ là lễ đài, có đặt một chiếc bàn dài, trên bàn để vài chai nước khoáng và micro.

Đằng sau cái bàn là một dãy ghế gỗ, tám cái liền nhau.

Phía sau nữa là một màn chiếu lớn, bên trên có viết “Nghi thức ký hợp đồng chuyển nhượng cổ phần của Tập đoàn Hồng Thị”.

Hồng Chính đã ngồi trên ghế chờ đợi từ sớm, trước mặt ông ta đặt một sấp tài liệu dày cộp, còn bên cạnh ông ta là Hồng Ngọc, phía ngoài cùng là những nhân viên nòng cốt của tập đoàn Hồng Thị, người nào người nấy đều áo vest, giày da, vừa nhìn đã biết là nhân vật có chức có quyền trong xã hội.



Khoảng 13 giờ 50 phút, Lâm Hàn đến nơi, đụng mặt Trần Nam.

Sau đó, có người chuyên trách dẫn bọn họ tới lễ đài.

“Anh Trần tới rồi!”

Thấy Trần Nam, Hồng Chính đứng dậy, bắt tay chào hỏi với Trần Nam, sau đó ngồi xuống.

Thấy cũng đã đến giờ, MC tuyên bố chương trình bắt đầu.

Tách!

Tách!

Các phóng viên không ngừng chụp ảnh đám người Lâm Hàn từ đủ mọi góc độ.

Bước đầu của buổi họp báo không phải ký hợp đồng mà là trả lời các câu hỏi đến từ phía phóng viên, tiện thể công bố tin tức ra ngoài.

“Chào ông chủ Hồng, tôi là phóng viên của Nhật báo Kim Lăng. Theo tôi được biết, con số cổ phần được chuyển nhượng lần này lên tới 45%, vậy cho hỏi, quyết định ấy có ảnh hưởng gì đến nền sản xuất công nghiệp tại Kim Lăng của chúng ta không?”, một nữ phóng viên đeo kính, hỏi.

“Tôi sẽ dùng một câu thành ngữ để miêu tả chuyện này, ảnh hưởng rất nhiều!”, Hồng Chính mỉm cười, ông ta rất thoải mái với hoàn cảnh này.

“Thứ nhất chính là giảm bớt gánh nặng cho tập đoàn Hồng Thị trong việc mua các trang thiết bị bảo vệ môi trường, giúp chúng tôi có thể dùng tốc độ nhanh nhất để thu mua các thiết bị máy móc bảo vệ môi trường, như vậy nền sản xuất công nghiệp của Kim Lăng có thể phát triển một cách bình ổn, không gặp phải quá nhiều khó khăn”.

“Thứ hai, chuyển nhượng 45% cổ phần cho anh Trần cũng có thể đảm bảo cho xưởng sản xuất của chúng ta không xảy ra tham ô, hủ hoại trong quá trình kinh doanh về sau. Dù sao trong tay anh Trần nắm 45% cổ phần, vậy đương nhiên cũng sẽ có quyền lớn trong việc giám sát”.

“Thứ ba, chính là chuyện thiết bị bảo vệ môi trường mới được đưa tới có thể tạo ra hơn 300 ngàn việc làm, giải quyết vấn đề việc làm cho một lượng dân số lớn”.

“Thứ tư, có núi vàng núi bạc thì cũng cần non xanh nước biếc mới được. Lần này có được thiết bị sản xuất bảo vệ môi trường, lượng chất thải công nghiệp tại Kim Lăng sẽ giảm đến 30%”.

“Đây là chuyện rất tốt!”

“Nhà họ Hồng tạo phúc cho người dân Kim Lăng rồi!”

“Vừa tạo thêm việc làm lại còn bảo vệ môi trường, tốt lắm!”

Các phóng viên nhộn nhạo cả lên.

“Xin chào, tôi là phóng viên của Đài truyền hình Kim Lăng. Tôi nghe nói lần chuyển nhượng cổ phần này anh Trần đã ra giá 9 tỷ, là một con số rất lớn! Không biết vì sao anh Trần lại tiến hành đầu tư, mua bán cổ phần này?”

Một nam phóng viên hỏi Trần Nam.

“Trước tiên tôi phải nói, con số 9 tỷ không có gì to tát cả”, Trần Nam lên tiếng.
Chương 365: Triệu Tứ Hải đến rồi

“9 tỷ còn không phải con số lớn, người tên Trần Nam giàu thật đấy!”

“Thế này thì giàu quá rồi!”

“Hơn nữa lời nói này rất ngầu!”

“Mau quay lại câu nói này rồi đăng lên mạng!”

“Đây có thể trở thành câu nói cửa miệng của người giàu đấy!”

Mấy tay phóng viên đều ngơ ngẩn, bắt đầu nháy máy ảnh liên tục về phía Trần Nam.

“Sau đó, tôi muốn nói, trước giờ tôi vẫn luôn rất hứng thú với ngành công nghiệp sản xuất”, Trần Nam nói tiếp.

“Vậy nên tôi mới đầu tư 9 tỷ để giúp đỡ tập đoàn Hồng Thị thu mua thiết bị bảo vệ môi trường”.

“Anh Trần, nói như vậy tức là anh chỉ là vì hứng thú nên mới đầu tư thôi?”, người phóng viên kia lại hỏi.

“Đúng vậy!”

Trần Nam gật đầu.

“Vì hứng thú nên đầu tư 9 tỷ!”

“Ngầu thế, đúng là chẳng thể hiểu nổi thế giới của người giàu!”

“Vì hứng thú nên bỏ ra 9 tỷ!”

“Đáng sợ quá, câu này cũng có thể đăng lên mạng! Anh Trần này đúng là đỉnh cao của nhà giàu!”

Mấy tay phóng viên bàn tán xôn xao.

Sau đó, Hồng Chính và Trần Nam lại trả lời một vài câu hỏi của phóng viên, rồi bước sang phần thứ hai của buổi họp báo.

Ký kết hợp đồng.

Xoạt xoạt xoạt!

Trần Nam cầm chiếc bút lên, ký tên mình vào bản hợp đồng.

Hồng Chính cũng vậy, ký tên mình lên hợp đồng rồi đóng dấu.

“Hợp tác vui vẻ, ông chủ Hồng!”

“Anh Trần, hợp tác vui vẻ!”

Hai người đứng dậy, bắt tay nhau.

Tách!

Tách!

Tiếng máy ảnh không ngừng vang lên, lưu lại hình ảnh lịch sử của ngành công nghiệp Kim Lăng.

Ngay sau đó, rất nhiều tin tức về sự hợp tác giữa nhà họ Hồng với một tỷ phú họ Trần thần bí được tất cả phương tiện thông tin đại chúng lan truyền.

Nhật báo Kim Lăng, Vãn báo Hoa Đông, Đài truyền hình Kim Lăng,… tất cả những phương tiện thông tin truyền thông, máy chủ tin tức, trang mạng đều xuất hiện tin tức này.

“Tin tức thời sự, tập đoàn Hồng Thị chuyển nhượng 45% cổ phần cho một tỷ phú thần bí”.

“Tỷ phú đập 9 tỷ đến từ đâu?”

“Nền công nghiệp sản xuất ở Kim Lăng có bước ngoặt lớn!”



Đủ các thể loại tiêu đề thu hút rất nhiều người xem.

“Má nó, đúng giàu có khác, 9 tỷ mua 45% cổ phần của xưởng sản xuất Hồng Thị!”

“Trần Nam này là ai vậy nhỉ?”

“Chưa từng nghe nói tới!”

“Chắc không phải tỷ phú ẩn thân đấy chứ!?”

“Sau này, Kim Lăng sẽ ngày càng tốt rồi, không còn nhiều khói bụi ô nhiễm nữa!”

Những dòng tin tức này còn kèm theo cả hình ảnh và video,



Chục triệu dân trong thàn phố Kim Lăng đọc được tin tức đều đang sôi sùng sục.

Sau khi nghi thức ký kết hợp đồng kết thúc, Trần Nam rất hào phóng, chuyển 9 tỷ cho Hồng Chính, hợp đồng chính thức có hiệu lực.

Từ giờ trở đi, 45% cổ phần của xưởng sản xuất Hồng Thị sẽ thuộc quyền sở hữu của Trần Nam, thuộc về…Lâm Hàn.

“Cuối cùng cũng đã xong bước đầu!”

Lâm Hần lái xe chạy về phía khách sạn Hilton.

Tâm trạng anh rất tốt, đã nắm được 45% cổ phần của xưởng sản xuất Hồng Thị, tiếp theo chỉ cần làm đúng kế hoạch Đường Quế Hùng đã vạch ra cho anh, đánh tan nhà họ Hồng.

Reng reng reng…

Đột nhiên chuông điện thoại của Lâm Hàn reo lên.

“Alo, anh rể hai, là em đây!”

Một giọng nói trong trẻo vang lên, có chút tinh nghịch.

“Tiểu Khiết, sao thế?”, Lâm Hàn cười hỏi, là điện thoại của cô em vợ, Dương Khiết.

“Khoảng nửa tiếng nữa là em đến trạm thu phí Tần Hoài rồi! Anh mau tới đón em đi!”, Dương Khiết cười hì hì, nói.

“Chắc chị hai đã nói với anh là em đến Kim Lăng cùng với chị cả và anh rể cả rồi nhỉ!”

“Ừ, anh biết, giờ anh tới đón mọi người ngay đây!”, Lâm Hàn đáp.

“Ok!”

Sau khi cúp máy, Lâm Hàn lại phóng xe đến trạm thu phí cao tốc.

Trong một diễn biến khác, trên một nhánh đường cao tốc.

Một chiếc Ngũ Lăng Hoành Quang đang phi như bay, trong xe, Triệu Tứ Hải đang cầm lái, Dương Duyệt ngồi ở ghế phụ lái.

Dương Khiết ngồi ở hàng ghế sau.

“Tiểu Khiết, em gọi điện thoại xong chưa? Tên vô dụng Lâm Hàn đó đồng ý đến đón em hả?”, Dương Duyệt mặt lạnh tanh hỏi.

“Đồng ý rồi, nói dừng ở trạm thu phí”, Dương Khiết cười hì hì.

“Tiểu Khiết, anh bảo, hay em cứ đến chỗ anh ở đi!”, Triệu Tứ Hải cười nói.

“Mặc dù hiện giờ anh rể cả của em không giàu có gì, danh tiếng ở Đông Hải cũng xấu rồi, chiếc 3 series ban đầu cũng bán rồi, phải mua một chiếc Ngũ Lăng Hoành Quang secondhand nhưng anh quen biết không ít ông chủ ở Kim Lăng”.

“Chỉ cần đến Kim Lăng, anh rể cả của em sẽ lại ngóc đầu lên, chạy BMW, ở biệt thự thôi!”

“Đúng đây!”, Dương Duyệt nói: “Em không cần phải đến chỗ thằng vô dụng Lâm Hàn đó đâu, đến đó chỉ là ăn rồi chờ chết, có gì đáng để đi chứ!”

“Em vẫn nên đến chỗ anh rể hai thôi, mấy ngày không gặp nên có chút nhớ”, Dương Khiết đáp.

Khuyên thế nào cũng không được, Triệu Tứ Hải và Dương Duyệt cũng đành chịu.

“Hừ, tên vô dụng Lâm Hàn, lúc còn ở Đông Hải thì là tên vô dụng, đến Kim Lăng chắc cũng chẳng làm được trò chống gì”.

Dương Duyệt hừ nhạt một tiếng: “Lát nữa thằng vô dụng đó thấy chúng ta lái Ngũ Lăng Hoành Quang chắc chắn sẽ cười nhạo bọn mình. Tứ Hải, đến khi ấy chúng ta cứ nhịn, đợi anh móc nối được quan hệ với những ông chủ kia, lại kiếm được tiền thì sớm muộn gì cũng sẽ tìm lại được thể diện thôi!”

“Đương nhiên rồi!”

Triệu Tứ Hải gật đầu, anh ta cũng rất khinh thường Lâm Hàn.

Nhưng vì ‘Tôi là triệu phú’, danh tiếng của Triệu Tứ Hải bị xuống dốc ở Đông Hải, những thương vụ hợp tác với anh ta đều đình trệ.

Cộng thêm việc vì cần trả lại 10 triệu cho tổ chương trình mà Triệu Tứ Hải phải bán hết mọi thứ đi, bán nhà ở núi Vân Mộng, bán cả chiếc BMW nữa mới có thể trả được 10 triệu.

Giờ Triệu Tứ Hải nghèo rớt mùng tơi, chiếc xe đang chạy cũng là mua lại với giá vài ngàn tệ.

Tuy vậy nhưng Triệu Tứ Hải lại chẳng chịu thua.

Anh ta tin rằng Kim Lăng chính là nơi khiến mình phất lên, là địa thế của mình.

“Đợi đến Kim Lăng rồi, anh nhất định chăm chỉ làm việc, trong vòng ba năm sẽ lấy lại toàn bộ mọi thứ thuộc về mình! Tới khi ấy, áo gấm hồi hương!”

Triệu Tứ Hải âm thầm hạ quyết tâm.

Ring ring!

Điện thoại Dương Duyệt đổ chuông.

Cô ta rút điện thoại ra xem, là tin tức được đề xuất của máy chủ.

“Tỷ phú thần bí của Kim Lăng, đập 9 tỷ mua lại 45% cổ phần xưởng sản xuất của Hồng Thị!”

“9 tỷ!”

Dương Duyệt ngây người, đây là con số mà cô ta chẳng dám nghĩ tới.

“Kim Lăng nhiều người giàu thật đấy, không hổ là trung tâm tỉnh Tô!”

Dương Duyệt lẩm bẩm, ấn mở tin tức.

Bên trong là bài viết về chuyện ký hợp đồng chuyển nhượng cổ phần.

“Nhà họ Hồng, nghe nói đây là gia tộc lớn ở Kim Lăng, toàn bộ xưởng sản xuất của Kim Lăng đều có cổ phần của nhà họ Hồng. Nếu lần này chúng ta tới Kim Lăng, có thể thiết lập quan hệ được với nhà họ Hồng thì hay rồi”, Dương Duyệt vừa lướt tay trên màn hình cảm ứng, vừa nói.

“Tiểu Duyệt, thiết lập quan hệ với nhà họ Hồng là chuyện bất khả thi, bởi vì bọn họ thuộc tầng lớp quá cao, không phải là người mà dân thường chúng ta có thê tiếp xúc được!”, Triệu Tứ Hải nói.

“Đến Kim Lăng lần này, chúng ta có thể thiết lập quan hệ được với những gia tộc nhỏ thôi cũng đã là may mắn ba đời rồi. Anh có quen biết vài ông chủ, nghe nói đằng sau bọn họ đều là người xuất thân từ nhà họ Nghiêm ở Kim Lăng!"

“Ừm, có điều Trần Nam này đúng là tỷ phú! 9 tỷ! con số này đúng là đáng sợ!”

Dương Duyệt khẽ run lên trong lòng, ngón tay vẫn di chuyển, dưới dòng tin tức còn đính kèm hình ảnh hiện trường.

“Chắc đây chính là Trần Nam! Tuy có chút già những lại giàu, có thể bù đắp được tất cả”.

Dương Duyệt nhìn kỹ tấm hình, sau đó ánh mắt dao động.

Ngay sau đó, cô ta ngẩn người.

“Đây…Lâm…Lâm Hàn!”

Cô ta há miệng kinh ngạc, giọng nói run rẩy, không tin vào mắt mình.

“Cạch” một cái, chiếc điện thoại rơi xuống sàn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Chương 161-165
Rể sang đến nhà
  • Cố Tiểu Tam
Chương 1-5
Chàng rể bất đắc dĩ của nữ thần
Chàng Rể Đỉnh Cấp
  • KK Cố Hương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom