-
Chương 366-370
Chương 366: Tôi vẫn luôn đứng ở trên cao
“Lâm Hàn? Lâm Hàn gì?”
Triệu Tứ Hải ngẩn người, nói: “Tiểu Duyệt, lúc anh đang chạy xe thì em ít nhắc đến thằng vô dụng đó đi, ảnh hưởng đến tâm trạng của anh”.
“Nhưng ông xã, anh đọc tin tức này đi”.
Dương Duyệt đưa điện thoại đến trước mặt Triệu Tứ Hải.
“Tỷ phú đập 9 tỷ mua 45% cổ phần công xưởng của tập đoàn Hồng Thị, tin tức này có vấn đề gì à?”
Triệu Tứ Hải liếc nhìn.
“Anh nhìn tấm ảnh trên đó đi, người ngồi bên cạnh Trần Nam ấy”, giọng nói của Dương Duyệt hơi run lên, trong lòng dậy sóng.
Triệu Tứ Hải nhìn tấm hình đính kèm trong tin tức, một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trên tấm hình.
“Lâm…Lâm Hàn!”
Sắc mặt Triệu Tứ Hải lập tức thay đổi, không dám tin vào mắt mình.
Người trên tấm hình đính kèm kia chính là Lâm Hàn.
“Sao có thể được! Tên vô dụng Lâm Hàn sao có thể được tham gia một nghi thức quan trọng đến vậy chứ!”
Triệu Tứ Hải không dám tin nhưng người trong tấm hình chính là Lâm Hàn.
Triệu Tứ Hải chắc chắn không thể nhận nhầm được tên vô dụng đó.
“Trần Nam là tỷ phú hàng đầu, người có thể vung tay một cái bỏ ra 9 tỷ, chắc chắn là dân nhà giàu. Còn tên vô dụng Lâm Hàn đào đâu ra tư cách để ngồi cạnh Trần Nam chứ?”
Trong lòng anh ta bắt đầu sôi sùng sục, hơi thở gấp gáp, cảm giác trong nháy mắt, thế giới quan của mình hoàn toàn sụp đổ.
Triệu Tứ Hải vội vã tấp vào lề đường, sợ tâm trạng bất ổn sẽ không kiềm chế được rồi để xảy ra tai nạn.
“Phù…”
Anh ta thở hắt ra một hơi, cảm giác sức lực toàn cơ thể bị tấm hình kia rút cạn.
“Nếu tên vô dụng Lâm Hàn kia thực sự có thể móc nối được với tỷ phú bậc nhất như Trần Nam, vậy chỉ cần Trần Nam cho nó một tí lợi ích thôi cũng đủ để tên vô dụng đó thăng quan tiến chức…”
Triệu Tứ Hải chua xót vô cùng: “Nếu vậy, khoảng cách giữa anh và nó sẽ ngày càng bị kéo xa. Vốn dĩ nó là đứa vô dụng, bị anh di dưới đế giày nhưng về sau chưa biết chừng nó sẽ trèo lên cổ mình ngồi thôi!”
“Đúng vậy! Chuyện này mà đồn ra ngoài thì mặt mũi nhà chúng ta bị mất sạch!”
Dương Duyệt cắn môi, sắc mặt khó chịu: “Em rất tò mò, tên Lâm Hàn đó không giỏi giang, không có những kỹ năng cơ bản, sĩ diện, còn thích ra vẻ ta đây bình tĩnh. Một tỷ phú bậc nhất như Trần Nam nhìn trúng nó ở điểm nào mà để Lâm Hàn đi theo mình?”
“Chuyện đã tới nước này thì đến đâu hay đến đó thôi”, Triệu Tứ Hải thở dài một tiếng.
“Bất luận thế nào, mọi người đều rõ như ban ngày chuyện Lâm Hàn là tên vô dụng. Em đoán, chắc đến tám phần là nó dùng mấy lời ngon ngọt để dụ dỗ Trần Nam, khiến Trần Nam tin nó, vậy nên mới có thể được tới tham gia nghi thức ký hợp đồng lần này”.
“Nhưng thời gian sẽ chứng minh tất cả, không lâu nữa, Trần Nam sẽ phát hiện tên Lâm Hàn này chỉ biết nói lời ngon ngọt, biết nịnh bợ, khi làm việc thì chẳng có chút tài cán gì!”
“Đến khi ấy, Trần Nam sẽ đá nó đi thôi!”
“Ông xã, anh nói đúng!”, Dương Duyệt gật đầu: “Xã hội bây giờ, không phải chỉ cần mỗi cái miệng dẻo là có thể làm được việc đâu, nhất định phải có thực lực mới được. Hiển nhiên là tên Lâm Hàn này không có”.
“Đến lúc đó, chắc chắn nó sẽ rơi vào tình cảnh bị vứt bỏ! Giờ Lâm Hàn càng đứng cao, sau này ngã càng đau”.
“Không sai, anh rất mong chờ cái bộ dạng nó bị ngã!”, Triệu Tứ Hải mỉm cười: “Cảm giác người có tài bị thất thế rất đau khổ, dù sao hiện giờ anh cũng chỉ như này được thôi”.
“Có điều, trước mắt tên Lâm Hàn đứng cao hơn anh, vậy đến lúc rơi xuống chắc chắn sẽ đau đớn hơn rất nhiều”.
…
Một chiếc Ngũ Lăng Hoành Quang chầm chậm tiến ra khỏi trạm thu phí đường cao tốc, đỗ vào bên lề đường.
“Anh rể hai!”
Vừa mở cửa xe, Dương Khiết đã vui vẻ bước ra khỏi xe, cô ấy nhìn thấy Lâm Hàn đứng ở đó từ lâu rồi.
“Anh rể hai, lâu rồi không gặp, em nhớ anh chết đi được”.
Dương Khiết sải bước về phía trước, ôm lấy Lâm Hàn.
“Đến rồi thì tốt, đi, chúng ta lên xe!”
Lâm Hàn vỗ vỗ lưng Dương Khiết, mở cửa xe cho cô ấy vào trong ngồi.
Nhưng Lâm Hàn lại chẳng thèm liếc nhìn Triệu Tứ Hải và Dương Duyệt lấy một cái.
“Chậc, Lâm Hàn, đổi xe rồi hả?”, Dương Duyệt nhìn chiếc xe của Lâm Hàn rồi châm chọc.
“Chậc chậc chậc, xe van, được đấy. Tôi còn tưởng cậu ôm được chân một tỷ phú bậc nhất như Trần Nam thì anh ta sẽ cho cậu cái xe xịn như BMW 5 series, Mercerdes Benz E hay gì chứ, không ngờ lại là cái xe van đấy”.
“Tiểu Duyệt, đây không phải xe van đâu”.
Triệu Tứ Hải cũng nhìn về phía chiếc xe của Lâm Hàn, vẻ mặt nghiêm túc, thậm chí có chút ganh tỵ.
“Đây là Bussiness Star GMC, giá hơn triệu đấy! cũng tầm tiền với BMW 7 series, cùng một đẳng cấp!”
“Hơn một triệu tệ!”
Dương Duyệt sửng sốt: “Lâm Hàn, không ngờ tên vô dụng nhà cậu cũng có ngày trở mình, có thể chạy chiếc xe xịn hơn một triệu tệ!”
Trong lòng cô ta cảm thấy ngưỡng mộ và đố ký vô cùng.
“Có điều thế thì đã làm sao?”
Triệu Tứ Hải chẳng chút để bụng: “Đứng càng cao, ngã càng đau! Lâm Hàn, chắc cậu biết năng lực bản thân mình ra sao nhỉ, có thể nói là chẳng được cái nước gì cả, vô dụng toàn tập! Chỉ vài câu nói ngon ngọt là có thể ôm được chân Trần Nam, nhưng sau này, Trần Nam sẽ phát hiện ra cậu chẳng có chút giá trị nào!”
“Đến lúc ấy, anh ta sẽ đá cậu đi thôi!”
“Vốn dĩ cậu là một kẻ nằm dưới đáy xã hội, đột nhiên trèo cao như vậy, sau này có ngã xuống thì cái cảm giác đó đau phải biết! Sớm muốn gì, cậu cũng sẽ được trải nghiệm nó thôi!”
“Không sai! Đứng càng cao, ngã càng đau. Cậu đừng cho rằng có quan hệ với Trần Nam thì có thể hếch mũi lên trời, sớm muộn gì cậu cũng phải chịu cảnh bi thảm mà thôi!”, Dương Duyệt đắc ý nói.
“Đứng càng cao, ngã càng đau?”
Lâm Hàn cười nhạt, liếc nhìn hai vợ chồng Triệu Tứ Hải, bình thản nói:
“Ngại quá, Lâm Hàn tôi vẫn luôn đứng trên cao”.
Dứt lời, anh chắp tay sau lưng, đi về chỗ chiếc xe.
Rìn rìn rìn…
Chiếc GMC chậm rãi rời đi.
“Vẫn luôn đứng ở trên cao? Thằng Lâm Hàn này chẳng thấy tiến bộ cái gì nhưng tài chém gió lại trở nên xuất thần rồi!”, Dương Duyệt cười nhạt.
“Không nhìn lại mình xem trước đây như nào, một thằng vô dụng chỉ biết ở nhà tinh ăn lười làm, ngồi chờ chết, là loại người nằm dưới đáy xã hội, ấy vậy còn mở miệng nói mình vẫn luôn đứng trên cao! Đúng là không biết xấu hổ là gì!”
“Tiểu Duyệt, chúng ta đi thôi, đi gặp mấy người thương nhân kia đi, không cần phải tức giận với tên Lâm Hàn làm gì”, Triệu Tứ Hải nói.
“Tên Lâm Hàn giờ được đà lên mặt, cằm vênh ngược lên trời rồi! Sau này sẽ có lúc nó gặp xui thôi!”
“Ừm ừm!”
Dứt lời, hai người lên xe.
…
Khách sạn Hilton.
Lâm Hàn cùng Dương Khiết bước vào trong.
“Anh rể hai, em không ngờ anh lại giàu vậy đấy, ở hẳn khách sạn Hilton cơ, thấp nhất cũng phải vài trăm tệ một đêm ý nhỉ!”
Dương Khiết nhìn đại sảnh sa hoa, bô lô ba la nói.
“Anh ở phòng dạng tổng thống, đặt sẵn một tháng rồi!”, Lâm Hàn bình thản nói.
“Phòng dạng tổng thống…một tháng!”
Dương Khiết há hốc miệng kinh ngạc: “Anh rể hai, không phải anh đang chém gió đấy chứ? Chỉ mỗi tiền phòng trong một tháng không cũng đã vài trăm ngàn tệ rồi đó!”
“Sao anh lại chém gió chuyện này được”.
Lâm Hàn mỉm cười, đấy là anh còn chưa nói đến cộng thêm cả phòng ở của bốn người Tiểu Đông thì một tháng sẽ mất tiền triệu nữa.
Dương Khiết có nét rất giống Dương Lệ. Khi cô ấy đến đây, Lâm Hàn lại bất giác nhớ tới ngày tháng ở cùng Dương Lệ tại Đông Hải.
Chương 367: Sân trượt băng Mộng Ảo
Không biết công việc của Dương Lệ có bận không, nếu có thời gian, anh có thể đón cô tới đây đoàn tụ.
Có điều khối lượng công việc của Dương Lệ, chỉ cần nói với Tôn Minh một tiếng thì sẽ được giảm xuống.
“Mấy ngày tới bớt chút thời gian để bà xã cũng tới”, Lâm Hàn tự nghĩ rồi lại hỏi:
“Đúng rồi Tiểu Khiết, lần này em đến Kim Lăng làm gì thế?”
“Livestream đó!”
Dương Khiết cười nói: “Trước đây em toàn làm livestream trong nhà, người hâm mộ xem mãi cũng chán, vậy nên em đổi hình thức làm streamer đường phố. Anh đừng nói vội, để em nói hết đã. Thành tích của em cũng khá ổn, bây giờ em đã nằm trong top 3 của bảng xếp hạng livestream ngoài trời app Sa Ngư rồi đó”.
Nghe câu này, Lâm Hàn nhớ ra Dương Khiết cũng làm streamer cho nền tảng Sa Ngư.
“Mỗi ngày có hàng triệu người xem livestream của em, chỉ có streamer nổi tiếng Anh chàng cool ngầu mới có thể áp đảo được em thôi. Bình thường người hâm mộ xem phòng livestream của em đều trên hàng triệu người đó!”, Dương Khiết đắc ý khoe:
“Nhưng em đã đi dạo hết một lượt khu Đông Hải rồi, không có nơi để livestream. Vậy nên em mới chọn đến Kim Lăng, dù sao anh rể hai cũng ở đây”.
“Ừm, thu nhập của em bây giờ thế nào?”, Lâm Hàn lại hỏi.
“Cũng tạm, lương tháng này hơn 200 ngàn tệ”, Dương Khiết nói: “Nhưng không thể so với anh rể hai được, lương một tháng của em còn chẳng bằng tiền phòng của anh”.
Dương Khiết làm việc ở app Sa Ngư đến nay mới chỉ được hơn một tháng.
Lâm Hàn mỉm cười: “Anh sống trong một căn phòng tuyệt vời như thế, đương nhiên nó cũng có thể tạo ra giá trị cho anh, hơn nữa giá trị tạo ra còn cao hơn nhiều so với tiền phòng. Mà này, gần đây app Sa Ngư phát triển thế nào?”
Lâm Hàn muốn nghe thử quan điểm của một streamer về app Sa Ngư thế nào.
Những tin tức anh nghe thấy thường ngày đều do nhân viên quản lý của app báo cáo. Trong số đó, có thể cũng có một số người báo tin tốt, không báo tin xấu.
“Tốt lắm, nền tảng Sa Ngư vẫn đang trên đà phát triển mạnh, suy cho cùng họ cũng có một ông chủ giàu có bí ẩn chống lưng mà. Mấy ngày trước công ty lại mới tìm được một người nổi tiếng trên mạng khác tên là Tần Liên vào làm, lượng truy cập ngày càng tăng lên!”
Dương Khiết nói một cách nghiêm túc: “Em cũng đã xem Tần Liên livestream rồi, chị ấy xinh đẹp lại múa cổ trang cực đẹp, em còn coi chị ấy là thần tượng nữa kìa! Dù sao chị ấy cũng có năng lực, mà em thì chỉ nói chuyện với khán giả thôi, không thể sánh được với chị ấy”.
Lâm Hàn gật đầu, không nói thêm gì nữa, cùng Dương Khiết đi vào phòng tổng thống.
“Woa! Đúng là phòng tổng thống có khác, to quá! Cảm giác giống như biệt thự nhà anh chị vậy đó!”
Sau khi vào phòng, Dương Khiết nhìn xung quanh, bỗng nhiên cô ấy nhìn cửa sổ phòng khách, một cô gái đang đứng đó múa điệu múa cổ trang.
Giữa hai đầu mày cô gái có một nốt ruồi đỏ, trông như thiếu nữ trong tranh, tư thế múa tao nhã khiến người xem không thể rời mắt.
“Tần… Tần Liên!”
Dương Khiết sững người, không thể tin được mình có thể gặp thần tượng Tần Liên ở đây!
“Anh Lâm!”
Nhìn thấy Lâm Hàn vào phòng, Tần Liên lập tức ngừng múa, mỉm cười dịu dàng với anh, sau đó đưa mắt nhìn về phía Dương Khiết.
Cô gái này trông khá quen.
Ngay lập tức cô nhớ ra đối phương cũng làm việc ở app Sa Ngư, ID là “Khiết của thuần khiết”, bây giờ cũng được coi là streamer nổi tiếng của app Sa Ngư.
Lâm Hàn là ông chủ của Sa Ngư, sau khi suy nghĩ Tần Liên cảm thấy Dương Khiết có thể đến đây cũng không có gì ngạc nhiên.
“Anh rể hai! Anh cưới thêm vợ đấy à?”
Dương Khiết nói với Lâm Hàn: “Tại sao Tần Liên lại ở chỗ anh? Hình như hai người còn ở chung một phòng!”
Lâm Hàn sờ mũi: “Không phải anh cưới thêm vợ, Tần Liên chỉ, chỉ tới đây làm việc thôi! Em đừng suy nghĩ lung tung!”
Mặc dù Lâm Hàn không thẹn với lương tâm, nhưng anh vẫn lo lắng tin tức sẽ đến tai Dương Lệ, cô sẽ nghĩ nhiều, đến lúc đó anh muốn giải thích cũng không làm rõ được.
“Em hiểu rồi!”
Dương Khiết gật đầu, cô ấy vẫn tin tưởng vào nhân phẩm của Lâm Hàn.
“Tần Liên, để tôi giới thiệu cho cô, đây là em vợ tôi, Dương Khiết”, Lâm Hàn cười nói.
“Em vợ?”
Tim Tần Liên đập thình thịch, nói vậy là anh Lâm đã kết hôn?
“Đây là Tần Liên, không cần anh phải giới thiệu nữa chứ!”, Lâm Hàn nói với Dương Khiết.
“Đương nhiên không cần, chị Tần Liên là thần tượng của em mà!”
Dương Khiết cười hì hì, lập tức tiến lên bắt chuyện với Tần Liên, vô cùng nhiệt tình.
Mặc dù tính cách Tần Liên có chút lạnh lùng, nhưng Dương Khiết nhiệt tình như vậy, cô cũng không thể không giao lưu cùng cô ấy, nói một số chuyện về livestream.
Hoặc phàn nàn một vài bình luận bất lịch sự của khán giả, hoặc là nói về những món quà đại gia tặng, hai người nói chuyện rất say mê.
Nhìn thấy cảnh này, Lâm Hàn khẽ mỉm cười, bình thường một mình Tần Liên livestream cũng rất nhàm chán, bây giờ có Dương Khiết chơi cùng cũng đỡ buồn.
Dù sao hai người cũng làm cùng một ngành.
Reng, reng, reng…
Đột nhiên, điện thoại Lâm Hàn đổ chuông.
Anh cầm lên nhìn, là một dãy số lạ, nhưng Lâm Hàn nhớ đây là số điện thoại của tên côn đồ cắc ké Phạm Kiện, ở quán bida đối diện trường Nhất Trung – Kim Lăng.
Hai ngày trước anh đưa cho hắn ta 200 ngàn tệ, bảo hắn liên lạc với anh Công Kê, Lâm Hàn đoán chắc là đã có kết quả.
“Alo, anh Hàn”, sau khi cuộc gọi được kết nối, giọng Phạm Kiện vang lên: “Anh Công Kê gửi cho tôi một tin nhắn, hẹn tôi gặp nhau ở sân trượt băng Mộng Ảo lúc bảy giờ tối”.
“Ừm, đến lúc đó tôi sẽ qua tìm anh trước”, Lâm Hàn trả lời.
“Được!”, giọng Phạm Kiện có vẻ hơi lo lắng.
Sau khi cúp máy, Lâm Hàn bảo bốn người Tiểu Đông chuẩn bị sẵn sàng.
Sáu giờ chiều, Lâm Hàn lái xe đưa bốn người đến quán bida Ánh Sao.
“Anh Hàn!”
Sau khi họ vào quán bida, Phạm Kiện lập tức tiến lên chào hỏi, theo sau còn có ba học sinh mặc đồng phục trường màu xanh trắng, mái tóc nhuộm màu.
“Anh Công Kê nói gì?”, Lâm Hàn vào thẳng vấn đề chính.
“Anh Công Kê bảo tôi dẫn mấy tên sai vặt vừa thu nhận được tới gặp anh ta”, Phạm Kiện chỉ vào ba học sinh phía sau:
“Chính là ba người này, theo yêu cầu của anh Công Kê, gia đình họ đều rất giàu có, tài sản của nhà lên tới hàng triệu tệ”.
Lâm Hàn liếc nhìn ba người kia, trong lòng vẫn thắc mắc tại sao anh Công Kê lại nhờ người thu nhận học sinh có tiền làm tay sai vặt.
“Đi thôi”, Lâm Hàn lên tiếng.
“Được!”
Mọi người lên xe Lâm Hàn.
Nửa giờ sau, xe dừng lại bên ngoài một sân trượt băng.
Sân trượt băng Mộng Ảo nằm ở khoảng đất hẻo lánh của khu Tê Hà thuộc Kim Lăng, nơi đây không có nhà cao tầng mà là rất nhiều khu dân cư của thế kỷ trước, những bức tường tróc trông hơi cũ nát.
Sân trượt băng Mộng Ảo ở ngay cạnh một khu dân cư.
Có một vài tên xã hội đen đang đứng ở cửa, cảnh giác quan sát xung quanh, có vẻ như đang theo dõi.
“Anh vào trước đi, chúng tôi ở phía sau”.
Lâm Hàn nói, nhân tiện bảo bốn người Tiểu Đông đừng vào vội.
Dù sao thân hình bọn họ cũng cao lớn, trên người còn toát lên vẻ uy nghiêm, thoạt nhìn không dễ động vào.
Nếu đi cùng nhau, rất có khả năng khiến anh Công Kê sinh lòng cảnh giác.
“Được…”
Phạm Kiện nhìn bốn phía, trong lòng cảm thấy lo lắng, hắn biết mình làm như vậy là đang phản bội anh Công Kê.
Nhưng không còn cách nào khác, hắn đã nhận 200 ngàn tệ của Lâm Hàn thì phải làm việc cho anh thôi.
Sau đó, Phạm Kiện cất bước đi vào.
Ba học sinh đó trông rất phấn khích, tim đập thình thịch, cảm giác như sắp được gặp nhân vật trong giới xã hội đen thật sự. Đến lúc đó họ cũng có cái để khoe khoang trước mặt các bạn ở trường, chắc chắn mấy hoa khôi kia sẽ thích họ.
Chương 368: Ma túy
"Đứng lại! Làm gì đó?"
Vừa vào cửa, Phạm Kiện đã bị mấy tên côn đồ cắc ké đứng gác chặn lại.
"Tôi là Phạm Kiện, tôi đến tìm anh Công Kê".
Phạm Kiện cười xòa.
"Phạm Kiện à!", một trong mấy tên côn đồ nhận ra hắn ta:
"Anh Công Kê đã báo trước rồi, khi mày đến thì đi thẳng vào gian phòng số 2 tìm anh ấy".
Nói xong, gã ta lại nhìn về phía ba học sinh sau lưng Phạm Kiện, khóe miệng bất giác nhếch lên.
"Được!"
Phạm Kiện hít sâu một hơi, dẫn đám người Lâm Hàn bước vào sân trượt băng.
Bên trong sân trượt băng vô cùng ồn ào, dù có không ít những ánh đèn pha đủ màu chiếu sáng, nhưng vẫn khá u tối.
Vừa vào là một cái sân cực kỳ to lớn, có rất nhiều người đang mang giày trượt lướt trên mặt băng.
Những người này một số thì mặc đồng phục, một số thì ăn mặc như học sinh.
Còn vài người thì nhuộm đủ màu tóc, trông như một đám cà lơ phất phơ.
Đa phần đều là thanh niên choai choai.
Bên kia có mấy gian phòng được ngăn ra và đánh số 1, 2, 3.
Nhiệt độ của máy lạnh trong sân trượt băng rất thấp, Lâm Hàn siết chặt áo nhìn về phía căn phòng số 2.
Ngay lúc này, cửa gian phòng số 2 đột nhiên mở ra, một học sinh bước ra từ bên trong.
Học sinh này mặc một bộ đồng phục màu đỏ, khoảng 17-18 tuổi, ánh mắt hơi mơ màng, khóe miệng còn thấp thoáng chút dãi chảy ra, bước chân xiêu vẹo như đang say xỉn, đi ngang qua người Lâm Hàn.
Tình trạng này khá giống Nghiêm Thương mà Lâm Hàn từng thấy ở hộp đêm Ức Nam tối hôm qua.
"Anh Hàn, thằng này là học sinh của trường Cấp 3 - Kim Lăng".
Phạm Kiện liếc qua tên học sinh vừa ra, nhỏ giọng nói.
Lâm Hàn gật đầu, chân mày hơi nhíu lại, theo sau Phạm Kiện đi vào gian phòng số 2.
Gian phòng số 2 rất rộng rãi, bên trong đặt một cái bàn làm việc, có một gã đang ngồi trên ghế, hai chân bắt chéo gác lên bàn, trông rất tùy ý.
Người này có một mái tóc màu đỏ dựng đứng như mào gà, gã mặc quần áo kiểu cowboy, tai đeo khuyên đinh, khuôn mặt thì ngăm đen.
Có lẽ gã ta chính là anh Công Kê trong lời của Phạm Kiện.
Trên bàn chất từng đống túi bột màu trắng.
"Là gã ta sao?"
Lâm Hàn vừa nhìn đã nhận ra từng gặp gã ta ở hộp đêm Ức Nam tối hôm qua.
Xung quanh còn có 5-6 tên côn đồ cắc ké tay cầm gậy sắt, ống thép với vẻ mặt lạnh tanh.
Trước bàn làm việc còn có 4 học sinh mặc đồng phục đang quỳ.
Tất cả đều mặc đồng phục màu đỏ, chắc là của trường cấp 3 - Kim Lăng.
"Ái chà, Phạm Kiện đến rồi".
Vừa thấy Phạm Kiện bước vào, anh Công Kê toét miệng cười nói: "Cậu dẫn đến rồi à?"
"Dẫn đến rồi ạ".
Phạm Kiện quay lại nhìn ba người nói: "Đều là học sinh lớp 12, gia đình rất giàu có".
"Ừm, cậu khá lắm".
Anh Công Kê nhìn về phía ba học sinh, liếm môi: "Sau khi chuyện này thành công, sẽ không thiếu phần của cậu đâu".
"Cám ơn anh Công Kê!"
Phạm Kiện tỏ ra mừng rỡ như điên.
"Anh Công Kê, cho em hít một miếng đi! Một miếng nữa thôi!"
Bỗng nhiên, một học sinh quỳ dưới đất bật dậy, xông thẳng đến bàn làm việc.
Cặp mắt cậu ta đỏ bừng, gắt gao nhìn chằm chằm túi bột màu trắng trên bàn, tay phải vươn ra muốn chụp lấy.
Bốp!
Còn chưa đụng vào bàn bèn bị một cây gậy sắt đập mạnh vào.
Tay phải của học sinh kia bị đánh trúng đỏ bừng lên, xương tay bị nứt ra, một cơn đau đớn dữ dội ập đến.
"Aaaaaa!"
Cậu học sinh đó ôm chặt tay lăn lộn trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch kêu gào thảm thiết.
"Đúng là tuổi trẻ hấp tấp, bây giờ là thời đại của tiền bạc, muốn hít thì móc tiền ra đây! Một túi 100 ngàn!"
Gã đầu gà trống cầm gậy sắt trong tay liếc nhìn cậu học sinh kia, cười lạnh nói.
"Một lát...một lát nữa bố em sẽ đến! Ông ấy là tổng biên tập tòa soạn, ông ấy có tiền, sẽ đưa tiền cho anh mà!"
Cậu học sinh cầu khẩn: "Anh Công Kê, bây giờ cơn nghiện của em tới rồi, anh cho em hít một miếng đi, chỉ một miếng thôi...tiền sẽ có đủ cho anh mà! Cầu xin anh đó!"
Cậu học sinh kia không ngừng dập đầu, trên trán cũng dần rướm máu.
"Ngại quá, tao là người kinh doanh, có tiền thì muốn sao cũng được", anh Công Kê nhàn nhạt nói.
Ba học sinh còn lại của trường Cấp 3 - Kim Lăng đều sững sờ, sợ đến cả người run rẩy.
Hình ảnh trước mắt hoàn toàn khác với những gì họ tưởng tượng là sẽ được trở thành đàn em của anh Công Kê, chân chính dấn thân vào thế giới ngầm.
Lâm Hàn lại liếc nhìn những túi bột màu trắng đang để trên bàn, trong nháy mắt liền đoán ra, đây là ma túy.
Mục đích mà anh Công Kê muốn là nắm trong tay những học sinh có hoàn cảnh gia đình tốt.
Để cho đám đàn em đưa những học sinh này đến đây, dụ bọn họ chơi ma túy, sau khi nghiện rồi, gã ta sẽ kiếm tiền bằng cách bán ma túy.
"Nếu đám người của Nghiêm Thương có cắn thuốc cũng chẳng sao, dù sao cậu ta cũng là con nhà giàu, hơn nữa muốn hưởng thụ cảm giác đó thì gia sản cũng phải rất khủng", ánh mắt Lâm Hàn đột nhiên lạnh đi:
"Nhưng những học sinh này không giống vậy, còn chưa bước ra đời, chưa biết đâu là đâu, gã anh Công Kê này lại dụ học sinh chơi ma túy, khác gì vì tiền mà coi rẻ mạng người chứ!"
Ầm!
Cửa gian phòng số 2 bị đạp ra.
Một người đàn ông trung niên đeo kính cận nặng, mặc vest vọt vào.
"Con ơi!"
Ông ta nhìn thấy cậu học sinh đang quỳ lạy dưới đất, lập tức xông lên ôm lấy cậu ta:
"Con ơi, con làm sao vậy?"
"Bố ơi... bố nhanh đưa tiền cho anh Công Kê đi, con muốn cái đó!"
Cậu học sinh bấu chặt vai người đàn ông, hai mắt đỏ ngầu, gương mặt vặn vẹo gầm lên:
"Nhanh! Nhanh đưa cho anh Công Kê 100 ngàn tệ! Con không nhịn nổi nữa, nếu không được hít con sẽ chết mất!"
"Con ơi là con... Rốt cuộc thì mày đã hít bao nhiêu rồi!"
Nước mắt người đàn ông trào ra thành hàng.
Tuy rằng con trai mình có hơi quậy phá, thích mấy đàn anh đàn chị xã hội đen.
Nhưng thời kì dậy thì ai lại không thế?
Sau cùng, vì cớ gì mà dính vào cái thứ ma túy này chứ.
Sao có thể như vậy được?
Người đàn ông đau lòng không thôi, ông ta nhìn anh Công Kê cầu xin:
"Anh Công Kê, anh để con trai tôi hít một miếng đi! Tôi cần xin anh!"
"Muốn hít cũng được, 100 ngàn tệ!", anh Công Kê nhàn nhạt nói.
"100 ngàn tệ..."
Người đàn ông há hốc cả mồm, run giọng nói:
"Anh Công Kê, tôi...tôi thực sự không còn nữa, tôi đã đưa anh 500 ngàn tệ mua hàng rồi! Thật sự hết tiền rồi!"
"Anh nể tình tôi đã đưa anh 500 ngàn tệ, anh cho con tôi hít một miếng đi! Một miếng thôi mà!"
Người đàn ông vừa nói vừa dập đầu van xin.
"Không có tiền à?", anh Công Kê nhướng mày:
"Trần Minh Lượng, ông đừng gạt tôi chứ! Tôi đã điều tra rõ công việc của ông rồi, là tổng biên tập nhật báo Kim Lăng đấy, 60% dư luận ở đất Kim Lăng này đều do ông khống chế. Bình thường thiếu gì ông lớn tặng quà lấy lòng ông, ông bảo ông không có tiền à? Ông đang đùa tôi đấy ư?"
"Anh Công Kê, tôi thật sự hết tiền rồi!"
Trần Minh Lượng cầu xin: "Tuy tôi là tổng biên tập, nhưng từ trước tới nay tôi không có nhận quà riêng, làm sao có nhiều tiền cơ chứ! 500 ngàn tệ kia là toàn bộ tiền tích góp của tôi rồi!"
"Không có tiền thì bán nhà bán xe đi!", Anh Công Kê cười nói:
"Dù sao thì ông cũng không thể trơ mắt nhìn thằng con trai một của mình lên cơn nghiện mà dở sống dở chết đâu nhỉ!"
"Tôi có thể bán nhà bán xe! Nhưng cũng phải cần thời gian mà!"
Trần Minh Lượng nói: "Anh Công Kê, anh cho con trai tôi hít một miếng đỡ ghiền đi! Đợi khi có tiền rồi tôi nhất định sẽ trả lại anh sau, xin anh đó!"
Nói xong, ông ta lại dập đầu.
Chương 369: Bắt giữ
"Có van xin cũng vô dụng! Tôi chỉ nhận tiền thôi!", vẻ mặt anh Công Kê không chút thay đổi nói:
"Tiền trao thì cháo múc, ông mang tiền đến đây cho tôi thì tôi sẽ đưa cho con trai ông một túi".
Sắc mặt Trần Minh Lượng trắng bệch.
"Bố ơi! Tiền! Con cần tiền bố ơi!"
Cậu học sinh kia cứ như phát điên, không ngừng lắc vai Trần Minh Lượng: "Con không được hít con sẽ chết thật đó!"
"Con trai, con cố chịu đựng đi!"
Trong mắt Trần Minh Lượng rưng rưng: "Bố sẽ đi bán nhà, con cố chịu một chút, đợi có tiền bố sẽ cho con hít mà!"
"Con muốn ngay bây giờ!"
Cậu học sinh siết chặt nắm tay gầm lên, chửi:
"Trần Minh Lượng! Đồ vô dụng nhà ông! Có mỗi 100 ngàn ông cũng không lấy ra được! Ông chính là cái đồ vô tích sự! Ông đành lòng trơ mắt nhìn con trai ông chết sao hả?!"
"Con ơi...mày...mày mắng bố mày là vô dụng sao?"
Trần Minh Lượng ngây ngẩn, trợn to mắt khó tin.
Bị chính con trai mình mắng là đồ vô tích sự, so với chuyện giết ông ta thì còn đau đớn hơn nhiều.
Chứng kiến cảnh tượng này, Lâm Hàn khẽ lắc đầu.
Ma túy quả thật vô cùng độc hại, nó còn có thể khiến bố con trở mặt thành thù.
Anh nhìn lại đồng hồ, ước chừng đám người Tiểu Đông cũng sắp vào rồi.
Một khắc sau, rầm!
Cửa gian phòng số 2 lại bị đá văng ra.
Bốn người vạm vỡ ồ ạt xông vào.
Thân hình bọn họ cao lớn, cả người toát ra hơi thở lạnh lẽo, làm người khác không rét mà run.
Vào là bốn người Tiểu Đông.
Vừa rồi Lâm Hàn đã lén nhắn tin bảo bọn họ vào dọn dẹp.
"Chuyện gì đó?"
Anh Công Kê nhìn về phía bốn người đàn ông vạm vỡ, khuôn mặt liền biến sắc.
Bốn người này trông vô cùng lạnh lùng, vừa nhìn đã biết không phải người thường.
Trong lòng gã ta mơ hồ dấy lên cảm giác bất an.
"Anh Hàn!"
Tiểu Đông nhìn về phía Lâm Hàn: "Làm gì đây ạ?"
"Giải quyết hết đám này đi, không cần nương tay, miễn đừng giết là được", Lâm Hàn nhàn nhạt nói.
"Vâng!"
Tiểu Đông gật đầu, vụt đến trước mặt một tên côn đồ.
Bốp!
Anh ta thẳng tay đấm vào mặt tên côn đồ kia, làm hắn ta bay ngược về sau rồi đập mạnh lên tường.
Răng rắc!
Răng rắc!
Tiếng xương gãy vang lên, tên côn đồ cắc ké kia xụi lơ, té xuống đất bất tỉnh.
"Lên!"
Anh Công Kê quát lớn.
Mặc dù không biết bốn người này từ đâu đến, nhưng nếu bây giờ không ra tay thì e rằng sẽ gặp nguy hiểm.
Những tên côn đồ kia cầm ống thép, gậy sắt xông về bốn người Tiểu Đông.
Mà lúc này, đám côn đồ ngoài sân trượt băng nghe thấy tiếng động thì đều vọt vào gian phòng số 2.
"Tiểu Bắc, chắn ở cửa!"
Tiểu Đông hét lớn, sau đó tiếp tục xông vào mấy tên côn đồ còn lại.
Anh ta như hổ xông vào giữa đàn dê, thế tiến công vô cũng dũng mãnh.
Bốp!
Bốp!
Bốp!
Tiếng đánh trầm đục không ngừng vang lên.
Toàn bộ đều là tiếng va chạm da thịt.
Những tên côn đồ kia vốn không phải là đối thủ của đám Tiểu Đông, chưa đến một phút đồng hồ đã bị giải quyết sạch sẽ.
Có tên bất tỉnh, có tên nằm lăn lộn trên mặt đất, tất cả đều mất hết sức chiến đấu.
Bốn người Tiểu Đông đều là tinh anh trong tinh anh của Tôn Hàn Các, ra tay với đám côn đồ tép riu này chẳng có tí áp lực gì.
Bên phía Tiểu Bắc cũng đã chặn cứng lối ra vào, khiến những tên côn đồ bên ngoài không thể vào được.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, anh Công Kê tái mặt, hốt hoảng.
Gã ta quay đầu định leo cửa sổ tẩu thoát.
"Muốn chạy à!"
Ánh mắt Tiểu Đông lóe lên, nắm chặt chụm tóc dài trên đầu anh Công Kê giật mạnh trở lại.
"Ui da!"
Anh Công Kê kêu lên thảm thiết, bị kéo ngã xuống đất.
"Chán sống!"
Tay phải anh Công Kê sờ soạng bên hông, định lấy ra một cái gì đó màu đen.
"Đệch, còn có súng nữa à!"
Tiểu Đông mắng to, nhanh như chớp giẫm thật mạnh lên tay của anh Công Kê.
Bộp!
Súng lục liền rơi trên sàn nhà.
"Quỳ xuống cho tao!"
Anh ta cười gằn, lôi anh Công Kê đến trước mặt Lâm Hàn, đạp mạnh một cước.
Ầm!
Anh Công Kê quỳ xuống trước người Lâm Hàn, Tiểu Nam và Tiểu Tây giữ chặt hai tay anh Công Kê, mặc gã ta ra sức giãy giụa như thế nào cũng vô ích.
"Anh Hàn, đã giải quyết xong!"
Tiểu Đông phủi tay, toét miệng cười nói.
Những tên côn đồ ngoài cửa vừa thấy anh Công Kê bị chế ngự, cũng không còn dám hó hé.
Bọn họ nhìn thấy tình hình có biến, ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài sân trượt băng trốn hết.
Trong lòng bọn họ biết rõ thứ anh Công Kê buôn bán là gì, nếu bị bị cảnh sát bắt, bọn họ chính là tòng phạm, chắc chắn sẽ bị ngồi tù.
Còn về anh Công Kê, ắt hẳn sẽ bị lực lượng chống buôn bán ma túy Hoa Hạ xử bắn rồi.
Lâm Hàn gật đầu, đây là lần đầu tiên anh thấy bốn người Tiểu Đông chân chính xuất thủ, anh vô cùng hài lòng với thực lực của bọn họ.
"Chuyện...chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Trần Minh Lượng và những học sinh kia chứng kiến cảnh này đều há hốc cả mồm.
Tình hình thay đổi quá chóng mặt.
Anh Công Kê mới vừa rồi còn ngang tàng hống hách, một giây sau đã quỳ xuống trước mặt một chàng trai rồi.
"Anh chàng này là ai, cảnh sát à?"
Trần Minh Lượng liếc nhìn Lâm Hàn.
Mà ánh mắt con trai ông ta lại gắt gao nhìn chằm chằm túi bột trắng trên bàn, vừa thấy anh Công Kê bị chế ngự, cậu ta nhanh chóng chạy về phía cái bàn, định hít cho đỡ ghiền.
Tay phải Lâm Hàn vung lên.
Răng rắc!
Một luồng gió như đao cắt bắn vào cổ của cậu ta.
Cậu học sinh xụi lơ, ngất xỉu.
"Báo cảnh sát đi!"
Lâm Hàn liếc nhìn anh Công Kê, cũng chẳng muốn tốn hơi thừa lời.
Đối với loại người cặn bã súc vật như này, giao cho luật pháp trừng trị là biện pháp tốt nhất.
"Vâng!"
Tiểu Đông lấy điện thoại ra bấm gọi số 110, báo là anh ta phát giác có người buôn ma túy.
Tốc độ ra quân của hệ thống cảnh sát ở Khu Tê Hà rất nhanh, vừa nhận được tin có người buôn ma túy, chưa đến 10 phút đã có tiếng còi xe cảnh sát chói tai vang lên bên ngoài sân trượt băng.
Bịch bịch!
Bịch bịch!
Tiếng bước chân dồn dập truyền tới.
Từng cảnh sát đặc nhiệm trang bị sẵn sàng súng đạn xông vào sân trượt băng.
Ước chừng có hơn trăm người!
"Tất cả đứng im!"
"Hai tay ôm đầu ngồi xuống!"
...
Tất cả mọi người bên ngoài gian phòng số 2 đều đã bị khống chế.
Rầm!
Cửa phòng bị phá nát, người đứng đầu hệ thống cảnh sát khu Tê Hà - Ưng Vệ Quốc bước nhanh vào.
Đây là một người đàn ông khoảng 50 tuổi, mặt mũi kiên nghị, vóc người thẳng tắp, ánh mắt sắc bén, toàn thân dày đặc khí thế hào hùng.
Vừa tiến vào phòng, ánh mắt ông ta rơi vào đống túi bột màu trắng chất như núi trên bàn làm việc, con ngươi hơi co rút lại:
"Nhiều vậy sao!"
Ông ta đoán đống này cũng phải 25-30kg!
Hơn nữa ở đây chỉ là bề nổi, sân trượt băng này chắc chắn vẫn còn phòng kín tàng trữ.
Ưng Vệ Quốc lại nhìn sang Lâm Hàn bên cạnh.
Ánh mắt chàng trai này dửng dưng, khí chất cũng thật kỳ lạ.
Ông ta liếc nhìn anh Công Kê đang quỳ, trong lòng cũng đoán được sơ sơ.
"Dẫn hết về sở cảnh sát điều tra đi!"
Ưng Vệ Quốc không nói lời thừa, vung tay lên.
Các cảnh sát đặc vụ đưa đám người Lâm Hàn rời khỏi sân trượt băng.
Những cảnh sát này cư xử với đám người Lâm Hàn rất ôn hòa, đương nhiên đã được Ưng Vệ Quốc đánh tiếng trước.
Ra đến bên ngoài sân trượt băng, liền nghe thấy tiếng còi chói tai của mười mấy chiếc xe cảnh sát, đèn xe chớp không ngừng.
Xung quanh đang căng dây phong tỏa, không ít quần chúng vây xem chỉ chỉ chỏ chỏ.
Thời tiết hơi lạnh, Lâm Hàn hít sâu một hơi, lên xe cảnh sát.
Đám người anh Công Kê thì bị đeo còng tay lạnh buốt.
...
Tại phòng thẩm vấn, sở cảnh sát thành phố Tê Hà.
"Cậu Lâm Hàn, đã hỏi xong rồi".
Ưng Vệ Quốc khép lại laptop, đứng lên bắt tay với Lâm Hàn, mỉm cười nói:
"Cảm ơn vì những đóng góp to lớn của cậu cho công cuộc phòng chống buôn bán ma túy ở Kim Lăng của chúng tôi".
Chương 370: Lại nhận thêm một tấm huy chương
"Cục trưởng Ưng, đây là chuyện tôi nên làm thôi", Lâm Hàn mỉm cười nói: "Buôn bán ma túy là hành vi không thể tha thứ được. Tôi bắt gặp sẽ không khoanh tay đứng nhìn".
"Tốt!"
Ưng Vệ Quốc gật đầu, càng thêm hài lòng về Lâm Hàn: "Xã hội bây giờ, rất hiếm những thanh niên có lòng nhiệt huyết như cậu, đa phần đều chỉ hờ hững không quan tâm, sống buông thả".
"Nếu như xã hội này có được nhiều người như cậu, đất nước chúng ta sẽ càng hòa bình yên ổn hơn".
"Tôi muốn biết gã đầu gà kia đã tàng trữ bao nhiêu ma túy", Lâm Hàn tò mò hỏi.
"Ngoài trên bàn làm việc ra, còn có 50kg nữa", Ưng Vệ Quốc mở miệng, đây cũng không phải bí mật không thể nói:
"Hơn nữa chúng tôi còn để chó nghiệp vụ đánh hơi sân trượt băng, phát hiện còn có một căn hầm bí mật, tàng trữ 500 kg ma túy!"
"Tất cả 800kg sao! Nhiều thế à!"
Lâm Hàn giật cả mình.
"Đúng vậy, 800kg!"
Ưng Vệ Quốc cảm khái: "Số ma túy này lên đến hàng tỷ đồng, nếu tuồn ra thị trường thì không biết sẽ làm hại bao nhiêu gia đình nhà tan cửa nát nữa".
"Vả lại, sau khi tra hỏi tên đầu gà kia, có rất nhiều hộp đêm và karaoke tại Kim Lăng cũng lén buôn bán ma túy. Và có hơn 400 công nhân viên chức cũng giao dịch ma túy với gã ta".
"Gã ta cũng chỉ là một tay sai, nguồn hàng của gã ta là từ các tổ chức vùng tam giác vàng ở Myanmar. Còn boss của gã ta ở Hoa Hạ là ai vẫn chưa điều tra được".
"Những đường dây buôn bán ma túy này mỗi lần giao dịch đều vô cùng bí mật, một khi đường dây bị đứt thì rất khó để lôi đầu ông trùm phía sau ra! Nhưng thiêu hủy 800kg ma túy này thì cũng đã cứu mạng được vô số gia đình rồi".
Lâm Hàn gật đầu, anh cũng ghét cay ghét đắng loại ma túy này.
"Đúng rồi cậu Lâm Hàn, tôi vừa lật lại hồ sơ của cậu trong tư liệu của chúng tôi, phát hiện cậu đã hỗ trợ cảnh sát bên phía thành phố Đông Hải phá được vụ án cho vay nặng lãi của thế lực ngầm là băng đảng của Hoàng Báo, và còn được trao tặng huy chương công dân tốt cấp thành phố nữa".
Ưng Vệ Quốc lại khẽ mỉm cười: "Nhưng để đảm bảo an toàn cũng như phòng hờ bọn chúng trả thù, phía cảnh sát thành phố Đông Hải đã làm mờ khuôn mặt cậu, còn dùng danh nghĩa Anh trai chạy Rolls-Royce đang hot trên mạng để công bố tin tức".
"Đúng vậy", Lâm Hàn cũng không mấy ngạc nhiên khi Ưng Vệ Quốc tra ra được chuyện này.
"Bình thường tôi cũng hay lướt xem video, nên biết Anh trai chạy Rolls-Royce hot trên mạng mang đến nhiều năng lượng tích cực này, Kim Lăng chúng tôi cũng cần một người nổi tiếng giống cậu vậy!"
Ưng Vệ Quốc cười nói tiếp: "Như thế mới xứng đáng với độ nổi tiếng trên internet chứ".
"Tôi tính như này, chúng tôi cũng giống như bên Đông Hải, tặng huy chương công dân tốt cấp thành phố cho cậu. Đương nhiên, để bảo đảm an toàn cho cậu, chúng tôi sẽ dùng danh nghĩa Anh trai chạy Rolls-Royce".
"Như thế cũng sẽ lan truyền được năng lượng tích cực cho Kim Lăng của chúng tôi".
"Dù sao lần này đã phá được một vụ buôn ma túy số lượng rất lớn, một khi tuyên án, tuyệt đối sẽ gây chấn động dư luận. Nếu quần chúng nhân dân biết được chúng ta vẫn đang cố gắng cống hiến cho xã hội. Bọn họ sẽ càng cảm thấy đời sống của mình an toàn hơn, càng tín nhiệm chính phủ và cảnh sát hơn, thế nên nó mang ý nghĩa rất to lớn".
Sắc mặt Ưng Vệ Quốc trở nên nghiêm túc hẳn:
"Nhưng có điều cậu nên biết, bọn buôn ma túy sẽ không để yên, có lẽ những ông trùm vùng xám còn trả thù man rợ hơn rất nhiều, bọn họ sẽ tìm đến người thân và bạn bè của cậu, có khi lại còn nguy hiểm đến tính mạng đó, cậu có thể cân nhắc việc từ chối cái huy chương này".
"Mà đương nhiên là phía cảnh sát chúng tôi vẫn sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ cậu, cậu cảm thấy sao?"
Lâm Hàn ngẫm nghĩ, anh trả lời: "Vậy cứ dùng danh nghĩa Anh trai chạy Rolls-Royce nhận đi".
"Được chứ!"
Ưng Vệ Quốc tỏ ra vui vẻ, ông ta đang lo Lâm Hàn vì sợ sẽ không đồng ý, vậy thì khó xử lắm.
Dù sao cái xã hội này vẫn cần những tấm gương sáng như Lâm Hàn, cần nguồn năng lượng tích cực như thế.
"Bây giờ chúng ta quay video luôn nhé, ngày mai cảnh sát khu Tê Hà chúng tôi sẽ mở họp báo với phóng viên, công bố tin tức này", Ưng Vệ Quốc lập tức nói.
"Được".
Lâm Hàn gật đầu.
Quá trình kế tiếp cũng khá đơn giản, Ưng Vệ Quốc trao tặng huy chương công dân tốt cấp thành phố cho Lâm Hàn, rồi quay video lại chuẩn bị dùng để tuyên truyền.
Dĩ nhiên, suốt video cả người Lâm Hàn đều sẽ được gắn mosaic.
Sau khi hoàn thành toàn bộ những việc này, lúc Lâm Hàn rời khỏi sở cảnh sát cũng đã 11 giờ đêm.
Xe cộ ở thành phố Kim Lăng vẫn tấp nập qua lại, vô cùng ồn ào, làn gió nhẹ nhàng thổi qua người.
Trong tay Lâm Hàn đã có thêm một cái huy chương hình tròn màu vàng, hơi lành lạnh, trên đó viết: "Khen tặng công dân tốt thành phố Kim Lăng".
Anh bỏ huy chương vào túi, chuẩn bị lái xe về ngủ.
"Anh Hàn!"
Bốn người Tiểu Đông đã chờ từ lâu, vừa thấy Lâm Hàn ra thì lên tiếng chào:
"Anh Hàn, mấy người cảnh sát kia có gây khó dễ gì cho anh không?"
"Làm khó gì chứ", Lâm Hàn mỉm cười nói: "Tôi làm chuyện tốt mà, còn mấy anh thì sao?"
"Chúng tôi cũng không sao, sau khi hỏi xong thì thả chúng tôi ngay, vả lại còn tuyên dương chúng tôi nữa", Tiểu Đông cười cười hắc hắc.
"Ừ, đi về trước đi!"
Lâm Hàn gật đầu, tiếp tục đi ra ngoài.
GMC đang đỗ trước cửa sở cảnh sát.
"Cậu trai ơi, xin dừng bước!"
Bỗng có một giọng nói vang lên.
Lâm Hàn nhìn sang thì thấy một người đàn ông trung niên đang chạy chậm về phía anh.
Người đàn ông này mặc vest, còn đeo một cái kính rất dày, trông như là thành phần tri thức.
Lâm Hàn biết ông ta, là Trần Minh Lượng ở gian phòng số 2 vừa nãy.
"Chào cậu, tôi...tôi tên là Trần Minh Lượng!"
Trần Minh Lượng liếc nhìn Lâm Hàn và bốn người vạm vỡ phía sau, có hơi e dè nặn ra nụ cười nói:
"Chuyện lần này thật sự rất cảm ơn cậu, nếu không có cậu, con trai tôi... Tôi cũng không biết làm sao nữa! Có thể cả đời này nó sẽ bị ma túy giày vò! Cậu là ân nhân cứu mạng của con trai tôi!"
Lời cảm kích này xuất phát từ tận đáy lòng.
Lâm Hàn khẽ cau mày: "Tôi nghe tên đầu gà kia nói ông là phóng viên, ắt hẳn hiểu rất rõ về tác hại của ma túy mới phải chứ. Khi biết được con trai ông nghiện ngập, sao ông không báo cảnh sát mà còn dung túng cho nó hít?"
"Haiz, tôi đúng là đồ xấu xa mà!"
Trần Minh Lượng thở dài: "Lúc biết con trai tôi chơi ma túy, tôi cũng định báo cảnh sát, nhưng tên đầu gà kia uy hiếp tôi, nếu tôi báo cảnh sát gã ta sẽ giết cả nhà tôi! Trong tay gã ta có hàng trăm tên đàn em, tất cả đều là bọn vô cùng tàn bạo, tôi sợ nếu tôi báo cảnh sát thì cả nhà tôi sẽ gặp nguy hiểm thật!"
"Hơn nữa, con trai tôi nghiện ma túy cũng đã phạm pháp, lại cứ như bị điên, cả người nó run lẩy bẩy, vô cùng khó chịu và đau đớn, tôi không đành lòng nên chỉ có thể tiếp tục cúng tiền cho anh Công Kê để gã ta bán ma túy cho tôi".
"Nào ngờ, chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, toàn bộ tài sản tích góp được đều bị đào sạch".
"Nếu như không có cậu ra tay, tôi...tôi thật sự không biết phải làm sao nữa!"
Lâm Hàn khẽ lắc đầu, Trần Minh Lượng này tuy là người có ăn học nhưng lại vô cùng bảo thủ.
"Vậy con trai ông đâu rồi?", Lâm Hàn lại hỏi.
"Đã bị cảnh sát đưa đến trung tâm cai nghiện rồi, tôi cũng đã bị cảnh sát khiển trách một trận", Trần Minh Lượng mặt đầy xấu hổ.
"Cậu trai à, cậu là người có ơn lớn của nhà tôi, tôi không biết làm sao để báo đáp cậu! Sau này có việc gì cần, cậu cứ nói với họ Trần tôi nhé, dầu sôi lửa bỏng tôi cũng không từ!"
Trần Minh Lượng lại bổ sung.
"Tôi không có gì cần ông giúp cả", Lâm Hàn nhàn nhạt mở miệng, chuẩn bị rời đi.
Trần Minh Lượng này bảo thủ vô năng, không có giá trị gì cả.
Phút chốc, ánh mắt Lâm Hàn lại chợt lóe, dường như nghĩ đến gì đó, anh dừng chân xoay lại:
"Tôi nghe tên đầu gà kia nói ông là tổng biên tập của nhật báo Kim Lăng à?"
“Lâm Hàn? Lâm Hàn gì?”
Triệu Tứ Hải ngẩn người, nói: “Tiểu Duyệt, lúc anh đang chạy xe thì em ít nhắc đến thằng vô dụng đó đi, ảnh hưởng đến tâm trạng của anh”.
“Nhưng ông xã, anh đọc tin tức này đi”.
Dương Duyệt đưa điện thoại đến trước mặt Triệu Tứ Hải.
“Tỷ phú đập 9 tỷ mua 45% cổ phần công xưởng của tập đoàn Hồng Thị, tin tức này có vấn đề gì à?”
Triệu Tứ Hải liếc nhìn.
“Anh nhìn tấm ảnh trên đó đi, người ngồi bên cạnh Trần Nam ấy”, giọng nói của Dương Duyệt hơi run lên, trong lòng dậy sóng.
Triệu Tứ Hải nhìn tấm hình đính kèm trong tin tức, một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trên tấm hình.
“Lâm…Lâm Hàn!”
Sắc mặt Triệu Tứ Hải lập tức thay đổi, không dám tin vào mắt mình.
Người trên tấm hình đính kèm kia chính là Lâm Hàn.
“Sao có thể được! Tên vô dụng Lâm Hàn sao có thể được tham gia một nghi thức quan trọng đến vậy chứ!”
Triệu Tứ Hải không dám tin nhưng người trong tấm hình chính là Lâm Hàn.
Triệu Tứ Hải chắc chắn không thể nhận nhầm được tên vô dụng đó.
“Trần Nam là tỷ phú hàng đầu, người có thể vung tay một cái bỏ ra 9 tỷ, chắc chắn là dân nhà giàu. Còn tên vô dụng Lâm Hàn đào đâu ra tư cách để ngồi cạnh Trần Nam chứ?”
Trong lòng anh ta bắt đầu sôi sùng sục, hơi thở gấp gáp, cảm giác trong nháy mắt, thế giới quan của mình hoàn toàn sụp đổ.
Triệu Tứ Hải vội vã tấp vào lề đường, sợ tâm trạng bất ổn sẽ không kiềm chế được rồi để xảy ra tai nạn.
“Phù…”
Anh ta thở hắt ra một hơi, cảm giác sức lực toàn cơ thể bị tấm hình kia rút cạn.
“Nếu tên vô dụng Lâm Hàn kia thực sự có thể móc nối được với tỷ phú bậc nhất như Trần Nam, vậy chỉ cần Trần Nam cho nó một tí lợi ích thôi cũng đủ để tên vô dụng đó thăng quan tiến chức…”
Triệu Tứ Hải chua xót vô cùng: “Nếu vậy, khoảng cách giữa anh và nó sẽ ngày càng bị kéo xa. Vốn dĩ nó là đứa vô dụng, bị anh di dưới đế giày nhưng về sau chưa biết chừng nó sẽ trèo lên cổ mình ngồi thôi!”
“Đúng vậy! Chuyện này mà đồn ra ngoài thì mặt mũi nhà chúng ta bị mất sạch!”
Dương Duyệt cắn môi, sắc mặt khó chịu: “Em rất tò mò, tên Lâm Hàn đó không giỏi giang, không có những kỹ năng cơ bản, sĩ diện, còn thích ra vẻ ta đây bình tĩnh. Một tỷ phú bậc nhất như Trần Nam nhìn trúng nó ở điểm nào mà để Lâm Hàn đi theo mình?”
“Chuyện đã tới nước này thì đến đâu hay đến đó thôi”, Triệu Tứ Hải thở dài một tiếng.
“Bất luận thế nào, mọi người đều rõ như ban ngày chuyện Lâm Hàn là tên vô dụng. Em đoán, chắc đến tám phần là nó dùng mấy lời ngon ngọt để dụ dỗ Trần Nam, khiến Trần Nam tin nó, vậy nên mới có thể được tới tham gia nghi thức ký hợp đồng lần này”.
“Nhưng thời gian sẽ chứng minh tất cả, không lâu nữa, Trần Nam sẽ phát hiện tên Lâm Hàn này chỉ biết nói lời ngon ngọt, biết nịnh bợ, khi làm việc thì chẳng có chút tài cán gì!”
“Đến khi ấy, Trần Nam sẽ đá nó đi thôi!”
“Ông xã, anh nói đúng!”, Dương Duyệt gật đầu: “Xã hội bây giờ, không phải chỉ cần mỗi cái miệng dẻo là có thể làm được việc đâu, nhất định phải có thực lực mới được. Hiển nhiên là tên Lâm Hàn này không có”.
“Đến lúc đó, chắc chắn nó sẽ rơi vào tình cảnh bị vứt bỏ! Giờ Lâm Hàn càng đứng cao, sau này ngã càng đau”.
“Không sai, anh rất mong chờ cái bộ dạng nó bị ngã!”, Triệu Tứ Hải mỉm cười: “Cảm giác người có tài bị thất thế rất đau khổ, dù sao hiện giờ anh cũng chỉ như này được thôi”.
“Có điều, trước mắt tên Lâm Hàn đứng cao hơn anh, vậy đến lúc rơi xuống chắc chắn sẽ đau đớn hơn rất nhiều”.
…
Một chiếc Ngũ Lăng Hoành Quang chầm chậm tiến ra khỏi trạm thu phí đường cao tốc, đỗ vào bên lề đường.
“Anh rể hai!”
Vừa mở cửa xe, Dương Khiết đã vui vẻ bước ra khỏi xe, cô ấy nhìn thấy Lâm Hàn đứng ở đó từ lâu rồi.
“Anh rể hai, lâu rồi không gặp, em nhớ anh chết đi được”.
Dương Khiết sải bước về phía trước, ôm lấy Lâm Hàn.
“Đến rồi thì tốt, đi, chúng ta lên xe!”
Lâm Hàn vỗ vỗ lưng Dương Khiết, mở cửa xe cho cô ấy vào trong ngồi.
Nhưng Lâm Hàn lại chẳng thèm liếc nhìn Triệu Tứ Hải và Dương Duyệt lấy một cái.
“Chậc, Lâm Hàn, đổi xe rồi hả?”, Dương Duyệt nhìn chiếc xe của Lâm Hàn rồi châm chọc.
“Chậc chậc chậc, xe van, được đấy. Tôi còn tưởng cậu ôm được chân một tỷ phú bậc nhất như Trần Nam thì anh ta sẽ cho cậu cái xe xịn như BMW 5 series, Mercerdes Benz E hay gì chứ, không ngờ lại là cái xe van đấy”.
“Tiểu Duyệt, đây không phải xe van đâu”.
Triệu Tứ Hải cũng nhìn về phía chiếc xe của Lâm Hàn, vẻ mặt nghiêm túc, thậm chí có chút ganh tỵ.
“Đây là Bussiness Star GMC, giá hơn triệu đấy! cũng tầm tiền với BMW 7 series, cùng một đẳng cấp!”
“Hơn một triệu tệ!”
Dương Duyệt sửng sốt: “Lâm Hàn, không ngờ tên vô dụng nhà cậu cũng có ngày trở mình, có thể chạy chiếc xe xịn hơn một triệu tệ!”
Trong lòng cô ta cảm thấy ngưỡng mộ và đố ký vô cùng.
“Có điều thế thì đã làm sao?”
Triệu Tứ Hải chẳng chút để bụng: “Đứng càng cao, ngã càng đau! Lâm Hàn, chắc cậu biết năng lực bản thân mình ra sao nhỉ, có thể nói là chẳng được cái nước gì cả, vô dụng toàn tập! Chỉ vài câu nói ngon ngọt là có thể ôm được chân Trần Nam, nhưng sau này, Trần Nam sẽ phát hiện ra cậu chẳng có chút giá trị nào!”
“Đến lúc ấy, anh ta sẽ đá cậu đi thôi!”
“Vốn dĩ cậu là một kẻ nằm dưới đáy xã hội, đột nhiên trèo cao như vậy, sau này có ngã xuống thì cái cảm giác đó đau phải biết! Sớm muốn gì, cậu cũng sẽ được trải nghiệm nó thôi!”
“Không sai! Đứng càng cao, ngã càng đau. Cậu đừng cho rằng có quan hệ với Trần Nam thì có thể hếch mũi lên trời, sớm muộn gì cậu cũng phải chịu cảnh bi thảm mà thôi!”, Dương Duyệt đắc ý nói.
“Đứng càng cao, ngã càng đau?”
Lâm Hàn cười nhạt, liếc nhìn hai vợ chồng Triệu Tứ Hải, bình thản nói:
“Ngại quá, Lâm Hàn tôi vẫn luôn đứng trên cao”.
Dứt lời, anh chắp tay sau lưng, đi về chỗ chiếc xe.
Rìn rìn rìn…
Chiếc GMC chậm rãi rời đi.
“Vẫn luôn đứng ở trên cao? Thằng Lâm Hàn này chẳng thấy tiến bộ cái gì nhưng tài chém gió lại trở nên xuất thần rồi!”, Dương Duyệt cười nhạt.
“Không nhìn lại mình xem trước đây như nào, một thằng vô dụng chỉ biết ở nhà tinh ăn lười làm, ngồi chờ chết, là loại người nằm dưới đáy xã hội, ấy vậy còn mở miệng nói mình vẫn luôn đứng trên cao! Đúng là không biết xấu hổ là gì!”
“Tiểu Duyệt, chúng ta đi thôi, đi gặp mấy người thương nhân kia đi, không cần phải tức giận với tên Lâm Hàn làm gì”, Triệu Tứ Hải nói.
“Tên Lâm Hàn giờ được đà lên mặt, cằm vênh ngược lên trời rồi! Sau này sẽ có lúc nó gặp xui thôi!”
“Ừm ừm!”
Dứt lời, hai người lên xe.
…
Khách sạn Hilton.
Lâm Hàn cùng Dương Khiết bước vào trong.
“Anh rể hai, em không ngờ anh lại giàu vậy đấy, ở hẳn khách sạn Hilton cơ, thấp nhất cũng phải vài trăm tệ một đêm ý nhỉ!”
Dương Khiết nhìn đại sảnh sa hoa, bô lô ba la nói.
“Anh ở phòng dạng tổng thống, đặt sẵn một tháng rồi!”, Lâm Hàn bình thản nói.
“Phòng dạng tổng thống…một tháng!”
Dương Khiết há hốc miệng kinh ngạc: “Anh rể hai, không phải anh đang chém gió đấy chứ? Chỉ mỗi tiền phòng trong một tháng không cũng đã vài trăm ngàn tệ rồi đó!”
“Sao anh lại chém gió chuyện này được”.
Lâm Hàn mỉm cười, đấy là anh còn chưa nói đến cộng thêm cả phòng ở của bốn người Tiểu Đông thì một tháng sẽ mất tiền triệu nữa.
Dương Khiết có nét rất giống Dương Lệ. Khi cô ấy đến đây, Lâm Hàn lại bất giác nhớ tới ngày tháng ở cùng Dương Lệ tại Đông Hải.
Chương 367: Sân trượt băng Mộng Ảo
Không biết công việc của Dương Lệ có bận không, nếu có thời gian, anh có thể đón cô tới đây đoàn tụ.
Có điều khối lượng công việc của Dương Lệ, chỉ cần nói với Tôn Minh một tiếng thì sẽ được giảm xuống.
“Mấy ngày tới bớt chút thời gian để bà xã cũng tới”, Lâm Hàn tự nghĩ rồi lại hỏi:
“Đúng rồi Tiểu Khiết, lần này em đến Kim Lăng làm gì thế?”
“Livestream đó!”
Dương Khiết cười nói: “Trước đây em toàn làm livestream trong nhà, người hâm mộ xem mãi cũng chán, vậy nên em đổi hình thức làm streamer đường phố. Anh đừng nói vội, để em nói hết đã. Thành tích của em cũng khá ổn, bây giờ em đã nằm trong top 3 của bảng xếp hạng livestream ngoài trời app Sa Ngư rồi đó”.
Nghe câu này, Lâm Hàn nhớ ra Dương Khiết cũng làm streamer cho nền tảng Sa Ngư.
“Mỗi ngày có hàng triệu người xem livestream của em, chỉ có streamer nổi tiếng Anh chàng cool ngầu mới có thể áp đảo được em thôi. Bình thường người hâm mộ xem phòng livestream của em đều trên hàng triệu người đó!”, Dương Khiết đắc ý khoe:
“Nhưng em đã đi dạo hết một lượt khu Đông Hải rồi, không có nơi để livestream. Vậy nên em mới chọn đến Kim Lăng, dù sao anh rể hai cũng ở đây”.
“Ừm, thu nhập của em bây giờ thế nào?”, Lâm Hàn lại hỏi.
“Cũng tạm, lương tháng này hơn 200 ngàn tệ”, Dương Khiết nói: “Nhưng không thể so với anh rể hai được, lương một tháng của em còn chẳng bằng tiền phòng của anh”.
Dương Khiết làm việc ở app Sa Ngư đến nay mới chỉ được hơn một tháng.
Lâm Hàn mỉm cười: “Anh sống trong một căn phòng tuyệt vời như thế, đương nhiên nó cũng có thể tạo ra giá trị cho anh, hơn nữa giá trị tạo ra còn cao hơn nhiều so với tiền phòng. Mà này, gần đây app Sa Ngư phát triển thế nào?”
Lâm Hàn muốn nghe thử quan điểm của một streamer về app Sa Ngư thế nào.
Những tin tức anh nghe thấy thường ngày đều do nhân viên quản lý của app báo cáo. Trong số đó, có thể cũng có một số người báo tin tốt, không báo tin xấu.
“Tốt lắm, nền tảng Sa Ngư vẫn đang trên đà phát triển mạnh, suy cho cùng họ cũng có một ông chủ giàu có bí ẩn chống lưng mà. Mấy ngày trước công ty lại mới tìm được một người nổi tiếng trên mạng khác tên là Tần Liên vào làm, lượng truy cập ngày càng tăng lên!”
Dương Khiết nói một cách nghiêm túc: “Em cũng đã xem Tần Liên livestream rồi, chị ấy xinh đẹp lại múa cổ trang cực đẹp, em còn coi chị ấy là thần tượng nữa kìa! Dù sao chị ấy cũng có năng lực, mà em thì chỉ nói chuyện với khán giả thôi, không thể sánh được với chị ấy”.
Lâm Hàn gật đầu, không nói thêm gì nữa, cùng Dương Khiết đi vào phòng tổng thống.
“Woa! Đúng là phòng tổng thống có khác, to quá! Cảm giác giống như biệt thự nhà anh chị vậy đó!”
Sau khi vào phòng, Dương Khiết nhìn xung quanh, bỗng nhiên cô ấy nhìn cửa sổ phòng khách, một cô gái đang đứng đó múa điệu múa cổ trang.
Giữa hai đầu mày cô gái có một nốt ruồi đỏ, trông như thiếu nữ trong tranh, tư thế múa tao nhã khiến người xem không thể rời mắt.
“Tần… Tần Liên!”
Dương Khiết sững người, không thể tin được mình có thể gặp thần tượng Tần Liên ở đây!
“Anh Lâm!”
Nhìn thấy Lâm Hàn vào phòng, Tần Liên lập tức ngừng múa, mỉm cười dịu dàng với anh, sau đó đưa mắt nhìn về phía Dương Khiết.
Cô gái này trông khá quen.
Ngay lập tức cô nhớ ra đối phương cũng làm việc ở app Sa Ngư, ID là “Khiết của thuần khiết”, bây giờ cũng được coi là streamer nổi tiếng của app Sa Ngư.
Lâm Hàn là ông chủ của Sa Ngư, sau khi suy nghĩ Tần Liên cảm thấy Dương Khiết có thể đến đây cũng không có gì ngạc nhiên.
“Anh rể hai! Anh cưới thêm vợ đấy à?”
Dương Khiết nói với Lâm Hàn: “Tại sao Tần Liên lại ở chỗ anh? Hình như hai người còn ở chung một phòng!”
Lâm Hàn sờ mũi: “Không phải anh cưới thêm vợ, Tần Liên chỉ, chỉ tới đây làm việc thôi! Em đừng suy nghĩ lung tung!”
Mặc dù Lâm Hàn không thẹn với lương tâm, nhưng anh vẫn lo lắng tin tức sẽ đến tai Dương Lệ, cô sẽ nghĩ nhiều, đến lúc đó anh muốn giải thích cũng không làm rõ được.
“Em hiểu rồi!”
Dương Khiết gật đầu, cô ấy vẫn tin tưởng vào nhân phẩm của Lâm Hàn.
“Tần Liên, để tôi giới thiệu cho cô, đây là em vợ tôi, Dương Khiết”, Lâm Hàn cười nói.
“Em vợ?”
Tim Tần Liên đập thình thịch, nói vậy là anh Lâm đã kết hôn?
“Đây là Tần Liên, không cần anh phải giới thiệu nữa chứ!”, Lâm Hàn nói với Dương Khiết.
“Đương nhiên không cần, chị Tần Liên là thần tượng của em mà!”
Dương Khiết cười hì hì, lập tức tiến lên bắt chuyện với Tần Liên, vô cùng nhiệt tình.
Mặc dù tính cách Tần Liên có chút lạnh lùng, nhưng Dương Khiết nhiệt tình như vậy, cô cũng không thể không giao lưu cùng cô ấy, nói một số chuyện về livestream.
Hoặc phàn nàn một vài bình luận bất lịch sự của khán giả, hoặc là nói về những món quà đại gia tặng, hai người nói chuyện rất say mê.
Nhìn thấy cảnh này, Lâm Hàn khẽ mỉm cười, bình thường một mình Tần Liên livestream cũng rất nhàm chán, bây giờ có Dương Khiết chơi cùng cũng đỡ buồn.
Dù sao hai người cũng làm cùng một ngành.
Reng, reng, reng…
Đột nhiên, điện thoại Lâm Hàn đổ chuông.
Anh cầm lên nhìn, là một dãy số lạ, nhưng Lâm Hàn nhớ đây là số điện thoại của tên côn đồ cắc ké Phạm Kiện, ở quán bida đối diện trường Nhất Trung – Kim Lăng.
Hai ngày trước anh đưa cho hắn ta 200 ngàn tệ, bảo hắn liên lạc với anh Công Kê, Lâm Hàn đoán chắc là đã có kết quả.
“Alo, anh Hàn”, sau khi cuộc gọi được kết nối, giọng Phạm Kiện vang lên: “Anh Công Kê gửi cho tôi một tin nhắn, hẹn tôi gặp nhau ở sân trượt băng Mộng Ảo lúc bảy giờ tối”.
“Ừm, đến lúc đó tôi sẽ qua tìm anh trước”, Lâm Hàn trả lời.
“Được!”, giọng Phạm Kiện có vẻ hơi lo lắng.
Sau khi cúp máy, Lâm Hàn bảo bốn người Tiểu Đông chuẩn bị sẵn sàng.
Sáu giờ chiều, Lâm Hàn lái xe đưa bốn người đến quán bida Ánh Sao.
“Anh Hàn!”
Sau khi họ vào quán bida, Phạm Kiện lập tức tiến lên chào hỏi, theo sau còn có ba học sinh mặc đồng phục trường màu xanh trắng, mái tóc nhuộm màu.
“Anh Công Kê nói gì?”, Lâm Hàn vào thẳng vấn đề chính.
“Anh Công Kê bảo tôi dẫn mấy tên sai vặt vừa thu nhận được tới gặp anh ta”, Phạm Kiện chỉ vào ba học sinh phía sau:
“Chính là ba người này, theo yêu cầu của anh Công Kê, gia đình họ đều rất giàu có, tài sản của nhà lên tới hàng triệu tệ”.
Lâm Hàn liếc nhìn ba người kia, trong lòng vẫn thắc mắc tại sao anh Công Kê lại nhờ người thu nhận học sinh có tiền làm tay sai vặt.
“Đi thôi”, Lâm Hàn lên tiếng.
“Được!”
Mọi người lên xe Lâm Hàn.
Nửa giờ sau, xe dừng lại bên ngoài một sân trượt băng.
Sân trượt băng Mộng Ảo nằm ở khoảng đất hẻo lánh của khu Tê Hà thuộc Kim Lăng, nơi đây không có nhà cao tầng mà là rất nhiều khu dân cư của thế kỷ trước, những bức tường tróc trông hơi cũ nát.
Sân trượt băng Mộng Ảo ở ngay cạnh một khu dân cư.
Có một vài tên xã hội đen đang đứng ở cửa, cảnh giác quan sát xung quanh, có vẻ như đang theo dõi.
“Anh vào trước đi, chúng tôi ở phía sau”.
Lâm Hàn nói, nhân tiện bảo bốn người Tiểu Đông đừng vào vội.
Dù sao thân hình bọn họ cũng cao lớn, trên người còn toát lên vẻ uy nghiêm, thoạt nhìn không dễ động vào.
Nếu đi cùng nhau, rất có khả năng khiến anh Công Kê sinh lòng cảnh giác.
“Được…”
Phạm Kiện nhìn bốn phía, trong lòng cảm thấy lo lắng, hắn biết mình làm như vậy là đang phản bội anh Công Kê.
Nhưng không còn cách nào khác, hắn đã nhận 200 ngàn tệ của Lâm Hàn thì phải làm việc cho anh thôi.
Sau đó, Phạm Kiện cất bước đi vào.
Ba học sinh đó trông rất phấn khích, tim đập thình thịch, cảm giác như sắp được gặp nhân vật trong giới xã hội đen thật sự. Đến lúc đó họ cũng có cái để khoe khoang trước mặt các bạn ở trường, chắc chắn mấy hoa khôi kia sẽ thích họ.
Chương 368: Ma túy
"Đứng lại! Làm gì đó?"
Vừa vào cửa, Phạm Kiện đã bị mấy tên côn đồ cắc ké đứng gác chặn lại.
"Tôi là Phạm Kiện, tôi đến tìm anh Công Kê".
Phạm Kiện cười xòa.
"Phạm Kiện à!", một trong mấy tên côn đồ nhận ra hắn ta:
"Anh Công Kê đã báo trước rồi, khi mày đến thì đi thẳng vào gian phòng số 2 tìm anh ấy".
Nói xong, gã ta lại nhìn về phía ba học sinh sau lưng Phạm Kiện, khóe miệng bất giác nhếch lên.
"Được!"
Phạm Kiện hít sâu một hơi, dẫn đám người Lâm Hàn bước vào sân trượt băng.
Bên trong sân trượt băng vô cùng ồn ào, dù có không ít những ánh đèn pha đủ màu chiếu sáng, nhưng vẫn khá u tối.
Vừa vào là một cái sân cực kỳ to lớn, có rất nhiều người đang mang giày trượt lướt trên mặt băng.
Những người này một số thì mặc đồng phục, một số thì ăn mặc như học sinh.
Còn vài người thì nhuộm đủ màu tóc, trông như một đám cà lơ phất phơ.
Đa phần đều là thanh niên choai choai.
Bên kia có mấy gian phòng được ngăn ra và đánh số 1, 2, 3.
Nhiệt độ của máy lạnh trong sân trượt băng rất thấp, Lâm Hàn siết chặt áo nhìn về phía căn phòng số 2.
Ngay lúc này, cửa gian phòng số 2 đột nhiên mở ra, một học sinh bước ra từ bên trong.
Học sinh này mặc một bộ đồng phục màu đỏ, khoảng 17-18 tuổi, ánh mắt hơi mơ màng, khóe miệng còn thấp thoáng chút dãi chảy ra, bước chân xiêu vẹo như đang say xỉn, đi ngang qua người Lâm Hàn.
Tình trạng này khá giống Nghiêm Thương mà Lâm Hàn từng thấy ở hộp đêm Ức Nam tối hôm qua.
"Anh Hàn, thằng này là học sinh của trường Cấp 3 - Kim Lăng".
Phạm Kiện liếc qua tên học sinh vừa ra, nhỏ giọng nói.
Lâm Hàn gật đầu, chân mày hơi nhíu lại, theo sau Phạm Kiện đi vào gian phòng số 2.
Gian phòng số 2 rất rộng rãi, bên trong đặt một cái bàn làm việc, có một gã đang ngồi trên ghế, hai chân bắt chéo gác lên bàn, trông rất tùy ý.
Người này có một mái tóc màu đỏ dựng đứng như mào gà, gã mặc quần áo kiểu cowboy, tai đeo khuyên đinh, khuôn mặt thì ngăm đen.
Có lẽ gã ta chính là anh Công Kê trong lời của Phạm Kiện.
Trên bàn chất từng đống túi bột màu trắng.
"Là gã ta sao?"
Lâm Hàn vừa nhìn đã nhận ra từng gặp gã ta ở hộp đêm Ức Nam tối hôm qua.
Xung quanh còn có 5-6 tên côn đồ cắc ké tay cầm gậy sắt, ống thép với vẻ mặt lạnh tanh.
Trước bàn làm việc còn có 4 học sinh mặc đồng phục đang quỳ.
Tất cả đều mặc đồng phục màu đỏ, chắc là của trường cấp 3 - Kim Lăng.
"Ái chà, Phạm Kiện đến rồi".
Vừa thấy Phạm Kiện bước vào, anh Công Kê toét miệng cười nói: "Cậu dẫn đến rồi à?"
"Dẫn đến rồi ạ".
Phạm Kiện quay lại nhìn ba người nói: "Đều là học sinh lớp 12, gia đình rất giàu có".
"Ừm, cậu khá lắm".
Anh Công Kê nhìn về phía ba học sinh, liếm môi: "Sau khi chuyện này thành công, sẽ không thiếu phần của cậu đâu".
"Cám ơn anh Công Kê!"
Phạm Kiện tỏ ra mừng rỡ như điên.
"Anh Công Kê, cho em hít một miếng đi! Một miếng nữa thôi!"
Bỗng nhiên, một học sinh quỳ dưới đất bật dậy, xông thẳng đến bàn làm việc.
Cặp mắt cậu ta đỏ bừng, gắt gao nhìn chằm chằm túi bột màu trắng trên bàn, tay phải vươn ra muốn chụp lấy.
Bốp!
Còn chưa đụng vào bàn bèn bị một cây gậy sắt đập mạnh vào.
Tay phải của học sinh kia bị đánh trúng đỏ bừng lên, xương tay bị nứt ra, một cơn đau đớn dữ dội ập đến.
"Aaaaaa!"
Cậu học sinh đó ôm chặt tay lăn lộn trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch kêu gào thảm thiết.
"Đúng là tuổi trẻ hấp tấp, bây giờ là thời đại của tiền bạc, muốn hít thì móc tiền ra đây! Một túi 100 ngàn!"
Gã đầu gà trống cầm gậy sắt trong tay liếc nhìn cậu học sinh kia, cười lạnh nói.
"Một lát...một lát nữa bố em sẽ đến! Ông ấy là tổng biên tập tòa soạn, ông ấy có tiền, sẽ đưa tiền cho anh mà!"
Cậu học sinh cầu khẩn: "Anh Công Kê, bây giờ cơn nghiện của em tới rồi, anh cho em hít một miếng đi, chỉ một miếng thôi...tiền sẽ có đủ cho anh mà! Cầu xin anh đó!"
Cậu học sinh kia không ngừng dập đầu, trên trán cũng dần rướm máu.
"Ngại quá, tao là người kinh doanh, có tiền thì muốn sao cũng được", anh Công Kê nhàn nhạt nói.
Ba học sinh còn lại của trường Cấp 3 - Kim Lăng đều sững sờ, sợ đến cả người run rẩy.
Hình ảnh trước mắt hoàn toàn khác với những gì họ tưởng tượng là sẽ được trở thành đàn em của anh Công Kê, chân chính dấn thân vào thế giới ngầm.
Lâm Hàn lại liếc nhìn những túi bột màu trắng đang để trên bàn, trong nháy mắt liền đoán ra, đây là ma túy.
Mục đích mà anh Công Kê muốn là nắm trong tay những học sinh có hoàn cảnh gia đình tốt.
Để cho đám đàn em đưa những học sinh này đến đây, dụ bọn họ chơi ma túy, sau khi nghiện rồi, gã ta sẽ kiếm tiền bằng cách bán ma túy.
"Nếu đám người của Nghiêm Thương có cắn thuốc cũng chẳng sao, dù sao cậu ta cũng là con nhà giàu, hơn nữa muốn hưởng thụ cảm giác đó thì gia sản cũng phải rất khủng", ánh mắt Lâm Hàn đột nhiên lạnh đi:
"Nhưng những học sinh này không giống vậy, còn chưa bước ra đời, chưa biết đâu là đâu, gã anh Công Kê này lại dụ học sinh chơi ma túy, khác gì vì tiền mà coi rẻ mạng người chứ!"
Ầm!
Cửa gian phòng số 2 bị đạp ra.
Một người đàn ông trung niên đeo kính cận nặng, mặc vest vọt vào.
"Con ơi!"
Ông ta nhìn thấy cậu học sinh đang quỳ lạy dưới đất, lập tức xông lên ôm lấy cậu ta:
"Con ơi, con làm sao vậy?"
"Bố ơi... bố nhanh đưa tiền cho anh Công Kê đi, con muốn cái đó!"
Cậu học sinh bấu chặt vai người đàn ông, hai mắt đỏ ngầu, gương mặt vặn vẹo gầm lên:
"Nhanh! Nhanh đưa cho anh Công Kê 100 ngàn tệ! Con không nhịn nổi nữa, nếu không được hít con sẽ chết mất!"
"Con ơi là con... Rốt cuộc thì mày đã hít bao nhiêu rồi!"
Nước mắt người đàn ông trào ra thành hàng.
Tuy rằng con trai mình có hơi quậy phá, thích mấy đàn anh đàn chị xã hội đen.
Nhưng thời kì dậy thì ai lại không thế?
Sau cùng, vì cớ gì mà dính vào cái thứ ma túy này chứ.
Sao có thể như vậy được?
Người đàn ông đau lòng không thôi, ông ta nhìn anh Công Kê cầu xin:
"Anh Công Kê, anh để con trai tôi hít một miếng đi! Tôi cần xin anh!"
"Muốn hít cũng được, 100 ngàn tệ!", anh Công Kê nhàn nhạt nói.
"100 ngàn tệ..."
Người đàn ông há hốc cả mồm, run giọng nói:
"Anh Công Kê, tôi...tôi thực sự không còn nữa, tôi đã đưa anh 500 ngàn tệ mua hàng rồi! Thật sự hết tiền rồi!"
"Anh nể tình tôi đã đưa anh 500 ngàn tệ, anh cho con tôi hít một miếng đi! Một miếng thôi mà!"
Người đàn ông vừa nói vừa dập đầu van xin.
"Không có tiền à?", anh Công Kê nhướng mày:
"Trần Minh Lượng, ông đừng gạt tôi chứ! Tôi đã điều tra rõ công việc của ông rồi, là tổng biên tập nhật báo Kim Lăng đấy, 60% dư luận ở đất Kim Lăng này đều do ông khống chế. Bình thường thiếu gì ông lớn tặng quà lấy lòng ông, ông bảo ông không có tiền à? Ông đang đùa tôi đấy ư?"
"Anh Công Kê, tôi thật sự hết tiền rồi!"
Trần Minh Lượng cầu xin: "Tuy tôi là tổng biên tập, nhưng từ trước tới nay tôi không có nhận quà riêng, làm sao có nhiều tiền cơ chứ! 500 ngàn tệ kia là toàn bộ tiền tích góp của tôi rồi!"
"Không có tiền thì bán nhà bán xe đi!", Anh Công Kê cười nói:
"Dù sao thì ông cũng không thể trơ mắt nhìn thằng con trai một của mình lên cơn nghiện mà dở sống dở chết đâu nhỉ!"
"Tôi có thể bán nhà bán xe! Nhưng cũng phải cần thời gian mà!"
Trần Minh Lượng nói: "Anh Công Kê, anh cho con trai tôi hít một miếng đỡ ghiền đi! Đợi khi có tiền rồi tôi nhất định sẽ trả lại anh sau, xin anh đó!"
Nói xong, ông ta lại dập đầu.
Chương 369: Bắt giữ
"Có van xin cũng vô dụng! Tôi chỉ nhận tiền thôi!", vẻ mặt anh Công Kê không chút thay đổi nói:
"Tiền trao thì cháo múc, ông mang tiền đến đây cho tôi thì tôi sẽ đưa cho con trai ông một túi".
Sắc mặt Trần Minh Lượng trắng bệch.
"Bố ơi! Tiền! Con cần tiền bố ơi!"
Cậu học sinh kia cứ như phát điên, không ngừng lắc vai Trần Minh Lượng: "Con không được hít con sẽ chết thật đó!"
"Con trai, con cố chịu đựng đi!"
Trong mắt Trần Minh Lượng rưng rưng: "Bố sẽ đi bán nhà, con cố chịu một chút, đợi có tiền bố sẽ cho con hít mà!"
"Con muốn ngay bây giờ!"
Cậu học sinh siết chặt nắm tay gầm lên, chửi:
"Trần Minh Lượng! Đồ vô dụng nhà ông! Có mỗi 100 ngàn ông cũng không lấy ra được! Ông chính là cái đồ vô tích sự! Ông đành lòng trơ mắt nhìn con trai ông chết sao hả?!"
"Con ơi...mày...mày mắng bố mày là vô dụng sao?"
Trần Minh Lượng ngây ngẩn, trợn to mắt khó tin.
Bị chính con trai mình mắng là đồ vô tích sự, so với chuyện giết ông ta thì còn đau đớn hơn nhiều.
Chứng kiến cảnh tượng này, Lâm Hàn khẽ lắc đầu.
Ma túy quả thật vô cùng độc hại, nó còn có thể khiến bố con trở mặt thành thù.
Anh nhìn lại đồng hồ, ước chừng đám người Tiểu Đông cũng sắp vào rồi.
Một khắc sau, rầm!
Cửa gian phòng số 2 lại bị đá văng ra.
Bốn người vạm vỡ ồ ạt xông vào.
Thân hình bọn họ cao lớn, cả người toát ra hơi thở lạnh lẽo, làm người khác không rét mà run.
Vào là bốn người Tiểu Đông.
Vừa rồi Lâm Hàn đã lén nhắn tin bảo bọn họ vào dọn dẹp.
"Chuyện gì đó?"
Anh Công Kê nhìn về phía bốn người đàn ông vạm vỡ, khuôn mặt liền biến sắc.
Bốn người này trông vô cùng lạnh lùng, vừa nhìn đã biết không phải người thường.
Trong lòng gã ta mơ hồ dấy lên cảm giác bất an.
"Anh Hàn!"
Tiểu Đông nhìn về phía Lâm Hàn: "Làm gì đây ạ?"
"Giải quyết hết đám này đi, không cần nương tay, miễn đừng giết là được", Lâm Hàn nhàn nhạt nói.
"Vâng!"
Tiểu Đông gật đầu, vụt đến trước mặt một tên côn đồ.
Bốp!
Anh ta thẳng tay đấm vào mặt tên côn đồ kia, làm hắn ta bay ngược về sau rồi đập mạnh lên tường.
Răng rắc!
Răng rắc!
Tiếng xương gãy vang lên, tên côn đồ cắc ké kia xụi lơ, té xuống đất bất tỉnh.
"Lên!"
Anh Công Kê quát lớn.
Mặc dù không biết bốn người này từ đâu đến, nhưng nếu bây giờ không ra tay thì e rằng sẽ gặp nguy hiểm.
Những tên côn đồ kia cầm ống thép, gậy sắt xông về bốn người Tiểu Đông.
Mà lúc này, đám côn đồ ngoài sân trượt băng nghe thấy tiếng động thì đều vọt vào gian phòng số 2.
"Tiểu Bắc, chắn ở cửa!"
Tiểu Đông hét lớn, sau đó tiếp tục xông vào mấy tên côn đồ còn lại.
Anh ta như hổ xông vào giữa đàn dê, thế tiến công vô cũng dũng mãnh.
Bốp!
Bốp!
Bốp!
Tiếng đánh trầm đục không ngừng vang lên.
Toàn bộ đều là tiếng va chạm da thịt.
Những tên côn đồ kia vốn không phải là đối thủ của đám Tiểu Đông, chưa đến một phút đồng hồ đã bị giải quyết sạch sẽ.
Có tên bất tỉnh, có tên nằm lăn lộn trên mặt đất, tất cả đều mất hết sức chiến đấu.
Bốn người Tiểu Đông đều là tinh anh trong tinh anh của Tôn Hàn Các, ra tay với đám côn đồ tép riu này chẳng có tí áp lực gì.
Bên phía Tiểu Bắc cũng đã chặn cứng lối ra vào, khiến những tên côn đồ bên ngoài không thể vào được.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, anh Công Kê tái mặt, hốt hoảng.
Gã ta quay đầu định leo cửa sổ tẩu thoát.
"Muốn chạy à!"
Ánh mắt Tiểu Đông lóe lên, nắm chặt chụm tóc dài trên đầu anh Công Kê giật mạnh trở lại.
"Ui da!"
Anh Công Kê kêu lên thảm thiết, bị kéo ngã xuống đất.
"Chán sống!"
Tay phải anh Công Kê sờ soạng bên hông, định lấy ra một cái gì đó màu đen.
"Đệch, còn có súng nữa à!"
Tiểu Đông mắng to, nhanh như chớp giẫm thật mạnh lên tay của anh Công Kê.
Bộp!
Súng lục liền rơi trên sàn nhà.
"Quỳ xuống cho tao!"
Anh ta cười gằn, lôi anh Công Kê đến trước mặt Lâm Hàn, đạp mạnh một cước.
Ầm!
Anh Công Kê quỳ xuống trước người Lâm Hàn, Tiểu Nam và Tiểu Tây giữ chặt hai tay anh Công Kê, mặc gã ta ra sức giãy giụa như thế nào cũng vô ích.
"Anh Hàn, đã giải quyết xong!"
Tiểu Đông phủi tay, toét miệng cười nói.
Những tên côn đồ ngoài cửa vừa thấy anh Công Kê bị chế ngự, cũng không còn dám hó hé.
Bọn họ nhìn thấy tình hình có biến, ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài sân trượt băng trốn hết.
Trong lòng bọn họ biết rõ thứ anh Công Kê buôn bán là gì, nếu bị bị cảnh sát bắt, bọn họ chính là tòng phạm, chắc chắn sẽ bị ngồi tù.
Còn về anh Công Kê, ắt hẳn sẽ bị lực lượng chống buôn bán ma túy Hoa Hạ xử bắn rồi.
Lâm Hàn gật đầu, đây là lần đầu tiên anh thấy bốn người Tiểu Đông chân chính xuất thủ, anh vô cùng hài lòng với thực lực của bọn họ.
"Chuyện...chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Trần Minh Lượng và những học sinh kia chứng kiến cảnh này đều há hốc cả mồm.
Tình hình thay đổi quá chóng mặt.
Anh Công Kê mới vừa rồi còn ngang tàng hống hách, một giây sau đã quỳ xuống trước mặt một chàng trai rồi.
"Anh chàng này là ai, cảnh sát à?"
Trần Minh Lượng liếc nhìn Lâm Hàn.
Mà ánh mắt con trai ông ta lại gắt gao nhìn chằm chằm túi bột trắng trên bàn, vừa thấy anh Công Kê bị chế ngự, cậu ta nhanh chóng chạy về phía cái bàn, định hít cho đỡ ghiền.
Tay phải Lâm Hàn vung lên.
Răng rắc!
Một luồng gió như đao cắt bắn vào cổ của cậu ta.
Cậu học sinh xụi lơ, ngất xỉu.
"Báo cảnh sát đi!"
Lâm Hàn liếc nhìn anh Công Kê, cũng chẳng muốn tốn hơi thừa lời.
Đối với loại người cặn bã súc vật như này, giao cho luật pháp trừng trị là biện pháp tốt nhất.
"Vâng!"
Tiểu Đông lấy điện thoại ra bấm gọi số 110, báo là anh ta phát giác có người buôn ma túy.
Tốc độ ra quân của hệ thống cảnh sát ở Khu Tê Hà rất nhanh, vừa nhận được tin có người buôn ma túy, chưa đến 10 phút đã có tiếng còi xe cảnh sát chói tai vang lên bên ngoài sân trượt băng.
Bịch bịch!
Bịch bịch!
Tiếng bước chân dồn dập truyền tới.
Từng cảnh sát đặc nhiệm trang bị sẵn sàng súng đạn xông vào sân trượt băng.
Ước chừng có hơn trăm người!
"Tất cả đứng im!"
"Hai tay ôm đầu ngồi xuống!"
...
Tất cả mọi người bên ngoài gian phòng số 2 đều đã bị khống chế.
Rầm!
Cửa phòng bị phá nát, người đứng đầu hệ thống cảnh sát khu Tê Hà - Ưng Vệ Quốc bước nhanh vào.
Đây là một người đàn ông khoảng 50 tuổi, mặt mũi kiên nghị, vóc người thẳng tắp, ánh mắt sắc bén, toàn thân dày đặc khí thế hào hùng.
Vừa tiến vào phòng, ánh mắt ông ta rơi vào đống túi bột màu trắng chất như núi trên bàn làm việc, con ngươi hơi co rút lại:
"Nhiều vậy sao!"
Ông ta đoán đống này cũng phải 25-30kg!
Hơn nữa ở đây chỉ là bề nổi, sân trượt băng này chắc chắn vẫn còn phòng kín tàng trữ.
Ưng Vệ Quốc lại nhìn sang Lâm Hàn bên cạnh.
Ánh mắt chàng trai này dửng dưng, khí chất cũng thật kỳ lạ.
Ông ta liếc nhìn anh Công Kê đang quỳ, trong lòng cũng đoán được sơ sơ.
"Dẫn hết về sở cảnh sát điều tra đi!"
Ưng Vệ Quốc không nói lời thừa, vung tay lên.
Các cảnh sát đặc vụ đưa đám người Lâm Hàn rời khỏi sân trượt băng.
Những cảnh sát này cư xử với đám người Lâm Hàn rất ôn hòa, đương nhiên đã được Ưng Vệ Quốc đánh tiếng trước.
Ra đến bên ngoài sân trượt băng, liền nghe thấy tiếng còi chói tai của mười mấy chiếc xe cảnh sát, đèn xe chớp không ngừng.
Xung quanh đang căng dây phong tỏa, không ít quần chúng vây xem chỉ chỉ chỏ chỏ.
Thời tiết hơi lạnh, Lâm Hàn hít sâu một hơi, lên xe cảnh sát.
Đám người anh Công Kê thì bị đeo còng tay lạnh buốt.
...
Tại phòng thẩm vấn, sở cảnh sát thành phố Tê Hà.
"Cậu Lâm Hàn, đã hỏi xong rồi".
Ưng Vệ Quốc khép lại laptop, đứng lên bắt tay với Lâm Hàn, mỉm cười nói:
"Cảm ơn vì những đóng góp to lớn của cậu cho công cuộc phòng chống buôn bán ma túy ở Kim Lăng của chúng tôi".
Chương 370: Lại nhận thêm một tấm huy chương
"Cục trưởng Ưng, đây là chuyện tôi nên làm thôi", Lâm Hàn mỉm cười nói: "Buôn bán ma túy là hành vi không thể tha thứ được. Tôi bắt gặp sẽ không khoanh tay đứng nhìn".
"Tốt!"
Ưng Vệ Quốc gật đầu, càng thêm hài lòng về Lâm Hàn: "Xã hội bây giờ, rất hiếm những thanh niên có lòng nhiệt huyết như cậu, đa phần đều chỉ hờ hững không quan tâm, sống buông thả".
"Nếu như xã hội này có được nhiều người như cậu, đất nước chúng ta sẽ càng hòa bình yên ổn hơn".
"Tôi muốn biết gã đầu gà kia đã tàng trữ bao nhiêu ma túy", Lâm Hàn tò mò hỏi.
"Ngoài trên bàn làm việc ra, còn có 50kg nữa", Ưng Vệ Quốc mở miệng, đây cũng không phải bí mật không thể nói:
"Hơn nữa chúng tôi còn để chó nghiệp vụ đánh hơi sân trượt băng, phát hiện còn có một căn hầm bí mật, tàng trữ 500 kg ma túy!"
"Tất cả 800kg sao! Nhiều thế à!"
Lâm Hàn giật cả mình.
"Đúng vậy, 800kg!"
Ưng Vệ Quốc cảm khái: "Số ma túy này lên đến hàng tỷ đồng, nếu tuồn ra thị trường thì không biết sẽ làm hại bao nhiêu gia đình nhà tan cửa nát nữa".
"Vả lại, sau khi tra hỏi tên đầu gà kia, có rất nhiều hộp đêm và karaoke tại Kim Lăng cũng lén buôn bán ma túy. Và có hơn 400 công nhân viên chức cũng giao dịch ma túy với gã ta".
"Gã ta cũng chỉ là một tay sai, nguồn hàng của gã ta là từ các tổ chức vùng tam giác vàng ở Myanmar. Còn boss của gã ta ở Hoa Hạ là ai vẫn chưa điều tra được".
"Những đường dây buôn bán ma túy này mỗi lần giao dịch đều vô cùng bí mật, một khi đường dây bị đứt thì rất khó để lôi đầu ông trùm phía sau ra! Nhưng thiêu hủy 800kg ma túy này thì cũng đã cứu mạng được vô số gia đình rồi".
Lâm Hàn gật đầu, anh cũng ghét cay ghét đắng loại ma túy này.
"Đúng rồi cậu Lâm Hàn, tôi vừa lật lại hồ sơ của cậu trong tư liệu của chúng tôi, phát hiện cậu đã hỗ trợ cảnh sát bên phía thành phố Đông Hải phá được vụ án cho vay nặng lãi của thế lực ngầm là băng đảng của Hoàng Báo, và còn được trao tặng huy chương công dân tốt cấp thành phố nữa".
Ưng Vệ Quốc lại khẽ mỉm cười: "Nhưng để đảm bảo an toàn cũng như phòng hờ bọn chúng trả thù, phía cảnh sát thành phố Đông Hải đã làm mờ khuôn mặt cậu, còn dùng danh nghĩa Anh trai chạy Rolls-Royce đang hot trên mạng để công bố tin tức".
"Đúng vậy", Lâm Hàn cũng không mấy ngạc nhiên khi Ưng Vệ Quốc tra ra được chuyện này.
"Bình thường tôi cũng hay lướt xem video, nên biết Anh trai chạy Rolls-Royce hot trên mạng mang đến nhiều năng lượng tích cực này, Kim Lăng chúng tôi cũng cần một người nổi tiếng giống cậu vậy!"
Ưng Vệ Quốc cười nói tiếp: "Như thế mới xứng đáng với độ nổi tiếng trên internet chứ".
"Tôi tính như này, chúng tôi cũng giống như bên Đông Hải, tặng huy chương công dân tốt cấp thành phố cho cậu. Đương nhiên, để bảo đảm an toàn cho cậu, chúng tôi sẽ dùng danh nghĩa Anh trai chạy Rolls-Royce".
"Như thế cũng sẽ lan truyền được năng lượng tích cực cho Kim Lăng của chúng tôi".
"Dù sao lần này đã phá được một vụ buôn ma túy số lượng rất lớn, một khi tuyên án, tuyệt đối sẽ gây chấn động dư luận. Nếu quần chúng nhân dân biết được chúng ta vẫn đang cố gắng cống hiến cho xã hội. Bọn họ sẽ càng cảm thấy đời sống của mình an toàn hơn, càng tín nhiệm chính phủ và cảnh sát hơn, thế nên nó mang ý nghĩa rất to lớn".
Sắc mặt Ưng Vệ Quốc trở nên nghiêm túc hẳn:
"Nhưng có điều cậu nên biết, bọn buôn ma túy sẽ không để yên, có lẽ những ông trùm vùng xám còn trả thù man rợ hơn rất nhiều, bọn họ sẽ tìm đến người thân và bạn bè của cậu, có khi lại còn nguy hiểm đến tính mạng đó, cậu có thể cân nhắc việc từ chối cái huy chương này".
"Mà đương nhiên là phía cảnh sát chúng tôi vẫn sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ cậu, cậu cảm thấy sao?"
Lâm Hàn ngẫm nghĩ, anh trả lời: "Vậy cứ dùng danh nghĩa Anh trai chạy Rolls-Royce nhận đi".
"Được chứ!"
Ưng Vệ Quốc tỏ ra vui vẻ, ông ta đang lo Lâm Hàn vì sợ sẽ không đồng ý, vậy thì khó xử lắm.
Dù sao cái xã hội này vẫn cần những tấm gương sáng như Lâm Hàn, cần nguồn năng lượng tích cực như thế.
"Bây giờ chúng ta quay video luôn nhé, ngày mai cảnh sát khu Tê Hà chúng tôi sẽ mở họp báo với phóng viên, công bố tin tức này", Ưng Vệ Quốc lập tức nói.
"Được".
Lâm Hàn gật đầu.
Quá trình kế tiếp cũng khá đơn giản, Ưng Vệ Quốc trao tặng huy chương công dân tốt cấp thành phố cho Lâm Hàn, rồi quay video lại chuẩn bị dùng để tuyên truyền.
Dĩ nhiên, suốt video cả người Lâm Hàn đều sẽ được gắn mosaic.
Sau khi hoàn thành toàn bộ những việc này, lúc Lâm Hàn rời khỏi sở cảnh sát cũng đã 11 giờ đêm.
Xe cộ ở thành phố Kim Lăng vẫn tấp nập qua lại, vô cùng ồn ào, làn gió nhẹ nhàng thổi qua người.
Trong tay Lâm Hàn đã có thêm một cái huy chương hình tròn màu vàng, hơi lành lạnh, trên đó viết: "Khen tặng công dân tốt thành phố Kim Lăng".
Anh bỏ huy chương vào túi, chuẩn bị lái xe về ngủ.
"Anh Hàn!"
Bốn người Tiểu Đông đã chờ từ lâu, vừa thấy Lâm Hàn ra thì lên tiếng chào:
"Anh Hàn, mấy người cảnh sát kia có gây khó dễ gì cho anh không?"
"Làm khó gì chứ", Lâm Hàn mỉm cười nói: "Tôi làm chuyện tốt mà, còn mấy anh thì sao?"
"Chúng tôi cũng không sao, sau khi hỏi xong thì thả chúng tôi ngay, vả lại còn tuyên dương chúng tôi nữa", Tiểu Đông cười cười hắc hắc.
"Ừ, đi về trước đi!"
Lâm Hàn gật đầu, tiếp tục đi ra ngoài.
GMC đang đỗ trước cửa sở cảnh sát.
"Cậu trai ơi, xin dừng bước!"
Bỗng có một giọng nói vang lên.
Lâm Hàn nhìn sang thì thấy một người đàn ông trung niên đang chạy chậm về phía anh.
Người đàn ông này mặc vest, còn đeo một cái kính rất dày, trông như là thành phần tri thức.
Lâm Hàn biết ông ta, là Trần Minh Lượng ở gian phòng số 2 vừa nãy.
"Chào cậu, tôi...tôi tên là Trần Minh Lượng!"
Trần Minh Lượng liếc nhìn Lâm Hàn và bốn người vạm vỡ phía sau, có hơi e dè nặn ra nụ cười nói:
"Chuyện lần này thật sự rất cảm ơn cậu, nếu không có cậu, con trai tôi... Tôi cũng không biết làm sao nữa! Có thể cả đời này nó sẽ bị ma túy giày vò! Cậu là ân nhân cứu mạng của con trai tôi!"
Lời cảm kích này xuất phát từ tận đáy lòng.
Lâm Hàn khẽ cau mày: "Tôi nghe tên đầu gà kia nói ông là phóng viên, ắt hẳn hiểu rất rõ về tác hại của ma túy mới phải chứ. Khi biết được con trai ông nghiện ngập, sao ông không báo cảnh sát mà còn dung túng cho nó hít?"
"Haiz, tôi đúng là đồ xấu xa mà!"
Trần Minh Lượng thở dài: "Lúc biết con trai tôi chơi ma túy, tôi cũng định báo cảnh sát, nhưng tên đầu gà kia uy hiếp tôi, nếu tôi báo cảnh sát gã ta sẽ giết cả nhà tôi! Trong tay gã ta có hàng trăm tên đàn em, tất cả đều là bọn vô cùng tàn bạo, tôi sợ nếu tôi báo cảnh sát thì cả nhà tôi sẽ gặp nguy hiểm thật!"
"Hơn nữa, con trai tôi nghiện ma túy cũng đã phạm pháp, lại cứ như bị điên, cả người nó run lẩy bẩy, vô cùng khó chịu và đau đớn, tôi không đành lòng nên chỉ có thể tiếp tục cúng tiền cho anh Công Kê để gã ta bán ma túy cho tôi".
"Nào ngờ, chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, toàn bộ tài sản tích góp được đều bị đào sạch".
"Nếu như không có cậu ra tay, tôi...tôi thật sự không biết phải làm sao nữa!"
Lâm Hàn khẽ lắc đầu, Trần Minh Lượng này tuy là người có ăn học nhưng lại vô cùng bảo thủ.
"Vậy con trai ông đâu rồi?", Lâm Hàn lại hỏi.
"Đã bị cảnh sát đưa đến trung tâm cai nghiện rồi, tôi cũng đã bị cảnh sát khiển trách một trận", Trần Minh Lượng mặt đầy xấu hổ.
"Cậu trai à, cậu là người có ơn lớn của nhà tôi, tôi không biết làm sao để báo đáp cậu! Sau này có việc gì cần, cậu cứ nói với họ Trần tôi nhé, dầu sôi lửa bỏng tôi cũng không từ!"
Trần Minh Lượng lại bổ sung.
"Tôi không có gì cần ông giúp cả", Lâm Hàn nhàn nhạt mở miệng, chuẩn bị rời đi.
Trần Minh Lượng này bảo thủ vô năng, không có giá trị gì cả.
Phút chốc, ánh mắt Lâm Hàn lại chợt lóe, dường như nghĩ đến gì đó, anh dừng chân xoay lại:
"Tôi nghe tên đầu gà kia nói ông là tổng biên tập của nhật báo Kim Lăng à?"
Bình luận facebook