-
Chương 371-375
Chương 371: Tưởng Đào
“Đúng vậy”, Trần Minh Lượng gật đầu.
“Công Kê đó còn nói, 60% dư luận trong cả Kim Lăng đều nằm trong tay ông?”, Lâm Hàn lại hỏi.
"Công Kê đó đánh giá cao tôi rồi”.
Trần Minh Lượng cười: “Tôi chỉ là quen nhiều bạn bè trong giới báo chí mà thôi. Nhưng đối với tôi, muốn kiểm soát dư luận cũng không quá khó”.
Trần Minh Lượng dường như có thể đoán được Lâm Hàn đang nghĩ gì, cuối cùng bổ sung một câu:
“Tất nhiên, tiền đề là phải hợp pháp”.
Lâm Hàn gật đầu: "Tôi hiểu rồi, để lại thông tin liên lạc đi, ngày mai tôi sẽ tới tìm ông”.
Trần Minh Lượng thoáng ngẩn người, sau đó kết bạn wechat với Lâm Hàn và trao đổi số điện thoại di động với nhau.
“Lâm Hàn…”
Trần Minh Lượng nhắc lại tên của Lâm Hàn, đáp:
“Cậu Lâm, cậu yên tâm, cậu có ơn lớn với tôi, nếu như có chuyện cần tới tôi, cậu cứ việc căn dặn, tôi nhất định sẽ làm theo!”
“Ừm”.
Lâm Hàn không nói thêm, lên xe GMC, cùng bốn người Tiểu Đông rời khỏi đồn cảnh sát.
“Anh Hàn, Trần Minh Lượng đó chỉ là tổng biên tập của một tòa báo thì có ích lợi gì?”, trên đường đi Tiểu Đông tò mò hỏi.
“Có tác dụng lớn”.
Khóe miệng Lâm Hàn vẽ lên nét cười.
Trời đã về khuya, đèn đường mờ ảo, phương tiện đi lại không nhiều.
“Hử?”
Lâm Hàn bất ngờ phát hiện ra một chiếc Volkswagen Passat màu đen đang đỗ bên đường, cản lại đường đi của anh.
Lâm Hàn đạp phanh, chiếc GMC vững vàng dừng lại.
“Chuyện gì thế?”
Bốn người Tiểu Đông đáy mắt chợt rét lạnh.
Chiếc xe này vắt ngang giữa đường, hiển nhiên là cố ý cản bọn họ lại, dường như đã có chuẩn bị từ trước.
Lúc này, cánh cửa Passat mở ra, một người đàn ông bước xuống.
Người đàn ông này mặc áo khoác đen, cao khoảng 1m85, vóc người cao to cường tráng, khuôn mặt tròn trịa, đầu để tóc ngắn, trên người toát ra hơi thở lạnh băng nhàn nhạt.
“Chính các cậu đã giải quyết mấy người Công Kê?”
Người đàn ông này chắp tay sau lưng, chậm rãi rảo bước tới bên cửa sổ xe GMC, đánh giá mấy người Lâm Hàn với vẻ thích thú.
“Anh là ai? Có chuyện gì à?”
Tiểu Đông không trả lời lại mà lạnh lùng hỏi.
“Tôi là Tưởng Đào, là người của nhà họ Hoàng, tôi đã ở đây đợi mấy người rất lâu rồi. Một phần ba Vùng Xám khu Tê Hà này nằm dưới quyền kiểm soát của tôi”, người đàn ông cười tủm tỉm:
“Các anh em dưới chướng tôi, vừa hay gửi cho tôi tin tức là mấy người các cậu đã giải quyết nhóm người Công Kê kia”.
“Nhà họ Hoàng!”
Nghe thấy ba chữ này, tóc gáy bốn người Tiểu Đông dựng đứng, tinh thần căng thẳng, trong lòng tràn đầy cảnh giác.
Họ tới Kim Lăng để giúp Lâm Hàn xử lý nhà họ Hoàng.
Nhưng không nghĩ tới, người nhà họ Hoàng lại tìm tới cửa rồi.
Thấy biểu cảm của bốn người Tiểu Đông, Tưởng Đào khẽ cười:
“Không cần phải căng thẳng, tôi không có ác ý với mấy người. Nếu như muốn tìm mấy người để gây rắc rối thì bây giờ mấy người đã chỉ còn cái xác rồi”.
Ánh mắt Lâm Hàn chợt lóe, người đàn ông này, họ Tương, mặc dù nói là người của nhà họ Hoàng, nhưng có lẽ chỉ thuộc chi thứ.
Nếu không, không thể không biết về chuyện của anh, và cũng sẽ không thể không nhận ra anh.
Có lẽ trong nhà họ Hoàng, biết được thân phận của anh chỉ có những nhân vật cấp cao như Hoàng Liệt.
“Công Kê là do chúng tôi giải quyết, anh là người của nhà họ Hoàng, tìm chúng tôi có chuyện gì sao?”, Lâm Hàn mở lời.
“Các cậu làm rất tốt!”
Tưởng Đào nhìn mấy người Lâm Hàn, gật đầu hài lòng.
“Tôi cũng là hai ngày trước nhận được tin tức từ tầng cao cấp nhà họ Hoàng, khu Tê Hà này, có một tên gọi là Công Kê, mượn danh nghĩa nhà họ Hoàng mua chuộc thế lực, buôn bán thuốc phiện”.
"Tôi vốn còn chuẩn bị ra tay xử lý hắn ta, sửa lại danh tiếng cho nhà họ Hoàng. Nhưng không nghĩ tới hắn lại bị mấy cậu xử lý rồi. Cho nên Tưởng Đào tôi nợ mấy người một ân tình”.
“Mấy người có thể giải quyết nhóm Công Kê, bản lĩnh có lẽ cũng không tồi, thế nào, có hứng thú gia nhập cùng tôi không?”
Tưởng Đào trực tiếp mời chào mấy người Lâm Hàn.
“Những cái khác không nói, khu Tê Hà Kim Lăng này, có Tưởng Đào tôi chống lưng, các cậu có thể hoành hành mà không cần lo nghĩ, chỉ cần mấy người theo tôi”.
“Hơn nữa với kỹ năng của các cậu, nhất định sẽ được nhà họ Hoàng trọng dụng, địa vị cũng được nâng cao. Cả vùng Xám của Hoa Đông, không biết chừng còn có thể nổi tiếng, gặp được nhân vật cốt lõi cao cấp của nhà họ Hoàng, cũng không phải là việc không thể”.
Dứt lời, Tưởng Đào lặng lẽ nhìn mấy người trước mặt, chờ đợi quyết định của họ.
Bốn người Tiểu Đông liếc mắt nhìn nhau, sau đó đồng loạt đưa ánh mắt dò hỏi nhìn Lâm Hàn.
Lâm Hàn sờ cằm, ngay cả anh cũng không ngờ tới, nhà họ Hoàng lại chủ động tìm tới cửa, còn đưa ra lời chiêu dụ.
Đây là cơ hội hiếm có để gia nhập nhà họ Hoàng.
“Tôi đồng ý”, Lâm Hàn bình đạm nói.
“Anh Hàn đồng ý thì tôi cũng đồng ý”.
“Có thể!”
Bốn người Tiểu Đông nói liền một mạch.
Lâm Hàn đồng ý, bọn họ đương nhiên không có lý do từ chối.
"Lựa chọn của các cậu rất sáng suốt, 8 giờ sáng ngày mai tới số 43 đường Thiên Dương khu Tê Hà tìm tôi, tôi sẽ sắp xếp nhiệm vụ sau này cho các cậu”.
Tưởng Đào mỉm cười, nói xong liền chắp tay sau lưng đi về phía xe Passat.
Đợi Tưởng Đào đi xa, Tiểu Đông mới mới thở phào một hơi: “Tên này không uổng là lão đại của vùng Xám, khi nói chuyện thì cởi mở, nhưng trong lòng lại ẩn chứa ý đồ giết người, tôi còn đang hoài nghi một giây tiếp theo hắn có hay không ra tay”.
“Anh Hàn, anh xem”.
Tiểu Đông chỉ vào bóng lưng của Tưởng Đào, Lâm Hàn nhìn sang thấy đôi tay của đối phương, bỗng chốc mỗi tay đều cầm một khẩu súng lục đen như mực.
Chỉ là vừa rồi hắn ta đứng đó mà không phát hiện ra.
"Người này tính tình quyết đoán, nụ cười có giấu dao, không thể không phòng”.
Lâm Hàn nói thẳng: “Chờ khi tới chỗ hắn, hãy xử lý hắn càng sớm càng tốt, chim cu chiếm tổ chim khách, tránh những hậu hoạn sau này”.
“Anh Hàn, chúng tôi hiểu rồi!”
Tiểu Đông gật đầu, biết rằng thời khắc thực sự quan trọng đã đến.
“Thời gian là ngày mai”.
Lâm Hàn suy ngẫm: “Ngày mai, tin tức anh trai chạy Rolls-Royce giành được giải Công dân tốt của Kim Lăng nhất định sẽ lan truyền khắp Kim Lăng. Khi đó, những nhân vật cao cấp của nhà họ Hoàng chắc chắn sẽ biết”.
"Họ đã biết việc tôi là anh trai chạy Rolls-Royce. Ngay khi tin tức được đưa ra, họ tất nhiên cũng biết tôi chưa chết dưới họng súng của Hoàng Liệt”.
“Với loại thủ đoạn tàn nhẫn của những nhân vật trong giới xã hội đen này, chắc chắn sẽ ra tay một lần nữa. Mà tên Tưởng Đào này, đúng lúc biết được tôi là người đã giải quyết tên Công Kê. Cũng có thể khẳng định rằng, tôi chính là anh trai chạy Rolls-Royce, đồng thời, không chết dưới súng của Hoàng Liệt”.
Giọng nói Lâm Hàn mang theo sự nghiêm trọng:
"Một khi nhận được mệnh lệnh từ nhà họ Hoàng, hắn sẽ trực tiếp ra tay với chúng ta”.
“Mà chúng ta phải ra tay trước để chiếm được lợi thế”.
"Tối nay trở về nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai chuẩn bị cho trận chiến cam go”.
Lâm Hàn cuối cùng nói.
“Vâng!”
“Đã hiểu, thưa anh Hàn!”
Mấy người Tiểu Đông gật đầu.
...
Lâm Hàn khởi động xe, đến khách sạn thì đã hơn 12 giờ đêm.
Anh mở cửa thì phát hiện ra Tần Liên và Dương Khiết còn chưa ngủ mà đang livestream trong phòng khách,
"Muộn như vậy còn chưa ngủ, tận tâm quá đó”.
Lâm Hàn mỉm cười.
“Anh hai rể, anh đã đi đâu vậy, muộn như vậy mới trở về”, Dương Khiết hiếu kỳ hỏi.
“Ra ngoài làm chút chuyện, chiều nay hai người đã làm gì rồi?”, Lâm Hàn đẩy vấn đề trở lại cho Dương Khiết.
“Không làm gì cả, trò chuyện, livestream thôi!”
Chương 372: Tin hot ở Kim Lăng
Dương Khiết cười hì hì: "Nhưng mà chị Tần Liên cũng kín miệng thật, em hỏi chị ấy làm sao quen biết anh nhưng chị ấy không chịu nói, chỉ toàn nói chuyện livestream với em thôi".
Nói tới đây, Dương Khiết bĩu môi, dường như có chút bất mãn.
Nghe những lời này, Tần Liên chỉ lắc đầu bất lực.
Cô ấy là một cô gái điềm đạm, lý trí, biết suy nghĩ trước sau.
Việc kí hợp đồng với Lâm Hàn hay anh là ông chủ của nền tảng livestream Sa Ngư... Không có sự đồng ý của Lâm Hàn, cô ấy nhất định sẽ không nói ra.
Suy cho cùng thì cả giới livestream này đều không biết người đứng sau app livestream Sa Ngư là ai, rõ ràng Lâm Hàn cố tình giấu giếm, không muốn cho người khác biết.
Nếu Lâm Hàn đã muốn giấu, vậy thì Tần Liên đương nhiên phải biết giữ mồm giữ miệng.
Cô ấy có trái tim nhạy cảm, rất biết cách quan sát đoán ý của người khác.
Lâm Hàn mỉm cười: "Tần Liên đã không nói thì em cũng đừng hỏi nữa, nhanh đi ngủ đi, bây giờ cũng không còn sớm".
"Được thôi! Đi ngủ đây!"
Dương Khiết vốn là người vô tư nên không hề để ý những chuyện này, lập tức trở về phòng ngủ.
Tần Liên chào tạm biệt khán giả xong cũng nhanh chóng đi ngủ.
"Ngày mai đi tới chỗ của Tưởng Đào, nếu chỉ mang theo 4 người Tiểu Đông có lẽ không đủ, vẫn nên điều người bên Tôn Hàn Các sang thì hơn".
Trở về phòng, Lâm Hàn thầm nghĩ.
Anh hiểu đạo lý kiến có thể cắn chết voi người càng đông thì sức càng lớn, cho dù thân thủ của bản thân không tồi nhưng nếu bị bắn 10 mấy phát súng thì mình trần da thịt thế này, chết dễ như trở bàn tay.
Nghĩ như vậy, Lâm Hàn liền gọi điện cho Ngô Xuyên điều người của Tôn Hàn Các đến trong đêm.
Ngô Xuyên đồng ý, thông báo với Lâm Hàn sẽ lập tức sắp xếp người tới.
Làm xong mọi thứ Lâm Hàn mới yên tâm đi ngủ.
7h sáng, Lâm Hàn thức dậy, ăn sáng.
Dương Khiết đã dậy rồi, Tần Liên vì hôm qua ngủ hơi muộn nên vẫn còn đang ngủ.
"Ồ, Tiểu Khiết, dậy sớm vậy!"
Lâm Hàn đến phòng khách liền nhìn thấy Dương Khiết đang ở đó uống sữa ăn bánh mì.
"Ừm! Mới sáng sớm đã bị điện thoại của anh rể cả đánh thức".
Dương Khiết xoa đôi mắt vẫn còn lim dim, có chút bất mãn.
"Điện thoại của Triệu Tứ Hải? Anh ta tìm em làm gì?"
Lâm Hàn ngồi cạnh Dương Khiết, uống một ngụm sữa nóng đã được chuẩn bị từ trước.
"Chắc muốn mượn tiền".
Dương Khiết bất đắc dĩ lắc đầu: "Sau khi anh rể cả phá sản, căn bản đã không còn bao nhiêu tiền. Mặc dù có quen biết với một số ông chủ ở Kim Lăng nhưng bởi vì không có tiền nên cũng không được người ta để mắt, bây giờ anh rể cả rất thiếu tiền".
"Anh ta muốn mượn bao nhiêu?", Lâm Hàn hỏi.
"600 ngàn tệ".
Dương Khiết bất lực: "Cả nhà anh rể cả tính lấy hết tiền của em hay gì, tháng trước em nhận lương livestream được hơn 500 ngàn, cộng thêm tiền bình thường em tiết kiệm được, vừa đúng 600 ngàn tệ".
"Vừa mở miệng liền mượn 600 ngàn".
Lâm Hàn lắc đầu, Triệu Tứ Hải này mượn tiền cũng ác thật.
"Vậy em cho mượn chưa?", Lâm Hàn hỏi.
“Em vẫn đang do dự", Dương Khiết trề môi: "Dù sao bây giờ cuộc sống của anh rể cả đang gặp khó khăn, giúp đỡ một chút cũng là chuyện nên làm. Anh ta mượn mấy ngàn tệ thì em không nói làm gì, đằng này đùng một cái mượn 600 ngàn tệ, quả thật em có chút không nỡ".
"Nhưng người một nhà mà, nếu không cho mượn em lại cảm thấy không ổn".
"Em nghe chị hai nói trước kia chị ấy cũng đã từng giúp đỡ gia đình anh rể cả nhưng đổi lại chỉ là sự khinh thường, cho gia đình bọn họ mượn tiền hoá ra lại thành giúp đỡ kẻ thù".
Lâm Hàn gật đầu, lúc gia đình Triệu Tứ Hải vừa gây dựng sự nghiệp Dương Lệ thường xuyên giúp đỡ bọn họ, đến nỗi xe buýt cũng không dám đi. Cuối cùng đợi đến khi bọn họ ăn nên làm ra, thứ nhận lại được là sự khinh thường cùng giễu cợt.
Lúc này, điện thoại đặt trên bàn bỗng nhiên reo lên.
"Là điện thoại của anh rể cả".
Dương Khiết nhìn số điện thoại, sắc mặt trong phút chốc liền thay đổi: "Phải làm sao đây, anh rể hai, có nên bắt máy hay không, đoán chừng lại muốn mượn tiền của em đấy".
"Để anh nghe", Lâm Hàn cầm điện thoại lên.
"Được", Dương Khiết gật đầu. Loại chuyện khó xử như thế này cô cũng không biết phải xử lý thế nào.
"Alo, Dương Khiết, nói sao nhỉ, em nhanh cho anh mượn 600 ngàn tệ đó đi. Một streamer như em bình thường cũng đâu có chỗ nào để tiêu tiền, tiền ở chỗ em cũng chỉ để yên đó thôi, chi bằng cho anh mượn", giọng Triệu Tứ Hải truyền tới.
"Em yên tâm, trong vòng một năm anh sẽ trả số tiền này lại cho em".
"Không cho mượn, muốn mượn tìm người khác mà mượn".
Lâm Hàn lạnh nhạt nói, nói xong liền cúp máy.
"Xong rồi! Anh thay em từ chối rồi đó", Lâm Hàn trả điện thoại lại cho Dương Khiết.
"Vẫn là anh rể hai giỏi, em rất sợ từ chối người khác, sợ người khác tức giận", Dương Khiết cười hihi lên tiếng.
"Có lần này rồi, nếu anh ta còn gọi tới mượn tiền thì em cứ thẳng thừng từ chối", Lâm Hàn nói.
Ân tình nặng bao nhiêu, thù hận nhiều bấy nhiêu, Lâm Hàn quá hiểu bộ mặt xấu xa của nhà Triệu Tứ Hải.
Nếu như lần này cho bọn họ mượn tiền thì chắc chắn sẽ có lần sau, vả lại thu nhập của Dương Khiết cũng không ít, nói không chừng mỗi tháng đều phải cho mượn tiền ấy chứ.
Lỡ một ngày nào đó không cho mượn tiền nữa, nhà Triệu Tứ Hải nhất định sẽ hận Dương Khiết như Lâm Hàn và Dương Lệ bây giờ.
Nếu đã như vây, chẳng thà thẳng thắn không cho mượn.
"Ừm, lần sau anh rể cả gọi tới em sẽ làm vậy", Dương Khiết gật đầu.
Ting!
Điện thoại của cô lại kêu lên, là tin tức gửi đến.
"Dưới sự giúp đỡ của người nổi tiếng trên mạng 'Anh trai chạy Rolls-Royce', cảnh sát thành phố chúng tôi đã phá được một vụ án buôn bán ma tuý với quy mô lớn!"
"Anh trai chạy Rolls-Royce thành phố Đông Hải đang ở Kim Lăng?", Dương Khiết sững sờ, mở tin tức ra xem.
Cùng lúc đó, tin tức này được gửi đến hàng ngàn hàng vạn người dân ở cả thành phố Kim Lăng.
Tất cả những người xem tin tức này ở Kim Lăng đều trở nên sôi nổi.
"Mẹ ơi! Cảnh sát thành phố Kim Lăng giỏi thế, phá được vụ án buôn bán ma túy luôn!"
"Like".
"Anh trai chạy Rolls-Royce này hình như là người nổi tiếng trên mạng ở Đông Hải".
"Đỉnh của chóp!"
"Cái gì? Thần tượng anh trai chạy Rolls-Royce của tôi lại giúp cảnh sát phá án hả?"
"Thêm một bằng khen công dân tốt nữa!"
"Giỏi quá!"
"Anh ấy rất nổi tiếng ở thành phố Đông Hải, vừa có tiền, vừa đa tài đa nghệ, lại còn giúp cảnh sát tiêu diệt một băng nhóm xã hội đen!"
"Không ngờ đến Kim Lăng rồi mà vẫn còn lợi hại như vậy!"
...
Những cuộc bình luận về anh trai chạy Rolls-Royce bắt đầu diễn ra ở Kim Lăng.
Trong đó có người vốn không biết anh trai chạy Rolls-Royce là người nổi tiếng nhưng đã xem tin tức này đều like cho anh ấy, trở thành fan của anh ây.
Có người là fan lâu năm của anh trai chạy Rolls-Royce.
Đã rất lâu rồi không có tin tức gì của anh trai chạy Rolls-Royce nhưng một khi có tin thì toàn là tin giật gân.
anh trai chạy Rolls-Royce giúp cảnh sát tóm gọn vụ án buôn bán ma túy!
Tin tức này làm cho bọn họ vô cùng phấn khích.
Đặc biệt là lúc xem video tặng bằng khen, xúc động đến mức hốc mắt ngấn lệ.
Đây mới là người nổi tiếng chân chính!
Xã hội cần những người nổi tiếng truyền năng lượng tích cực như vậy.
...
Trong một nhà nghỉ nhỏ ở Kim Lăng.
"Khốn kiếp, không ngờ lại là tên vô dụng Lâm Hàn bắt máy, còn thẳng thừng nói không cho mượn".
Nghe tiếng tút, tút, tút ở đầu dây bên kia, Triệu Tứ Hải nghiến răng nghiến lợi, nổi giận đùng đùng.
"Cùng là anh rể, Triệu Tứ Hải tôi có điểm nào không bằng tên vô tích sự Lâm Hàn kia chứ, tại sao Tiểu Khiết lại nghe lời tên vô tích sự đó như vậy?"
Triệu Tứ Hải không cam lòng, oán hận, tức run người.
Chương 373: Sòng bạc ngầm
"Chê nghèo ham giàu đó!"
Dương Duyệt nằm trong lòng Triệu Tứ Hải cười lạnh:
“Đúng là biết người biết mặt không biết lòng, bình thường Tiểu Khiết trông có vẻ là một đứa bé ngây thơ đơn thuần, không ngờ khi chúng ta sa cơ thất thế nó lại không cho chúng ta mượn tiền!”
“Một tháng lương của nó hơn 500 ngàn tệ, bản thân lại không dùng hết được. Tiền để chỗ nó cũng chỉ nằm yên đó thôi, chẳng thà cho chúng ta mượn! Đã nói trong vòng một năm sẽ trả lại cho nó chứ có phải không trả đâu. Không nghĩ rằng nó đã không cho mượn, lại còn đưa điện thoại cho tên vô dụng Lâm Hàn nghe máy".
“Rõ ràng Tiểu Khiết cũng xem thường chúng ta như thằng vô tích sự đó! Sợ chúng ta không trả nổi!”
“Đúng vậy! Anh cũng không ngờ Tiểu Khiết lại như vậy, đúng là lòng người khó đoán!”, Triệu Tứ Hải thở dài: “Vợ à, bây giờ chúng ta làm sao đây?”
“Chỉ có thể vay ngân hàng thôi”.
Dương Duyệt suy nghĩ một lúc rồi nói: “Trước mắt đó là con đường duy nhất rồi, với năng lực của Tứ Hải anh thì vay một khoản ở ngân hàng cũng không phải vấn đề lớn, chỉ có như vậy những nhà phát triển kia mới chịu hợp tác với chúng ta”.
“Đành vậy”.
Triệu Tứ Hải gật đầu: “Đợi vay được tiền ở ngân hàng rồi anh nhất định sẽ cố gắng làm việc! Việc hôm nay đã đả kích anh rất nhiều! Đợi anh kiếm được tiền, anh sẽ lấy lại tôn nghiêm đã mất hôm nay”.
“Ừm! Ông xã cố lên!”
Dương Duyệt khích lệ.
Ting!
Điện thoại của Dương Duyệt kêu lên, cầm lên xem là một tin tức.
“Anh trai chạy Rolls-Royce…”
Nhìn tiêu đề, anh mắt của Dương Duyệt sáng lên:
“Lâu lắm rồi chưa nghe tin tức gì của anh trai chạy Rolls-Royce đấy”.
Cô ta lập tức mở tin ra xem.
“Là tin tức về anh trai chạy Rolls-Royce, thần tượng của em!”
Cả người Triệu Tứ Hải cũng chấn động, vội vàng sáp tới xem.
“Anh trai chạy Rolls-Royce ở Kim Lăng đã giúp đỡ cảnh sát thành phố phá một vụ án buôn bán ma túy đặc biệt lớn… giỏi quá, thần tượng của tôi!”
Triệu Tứ Hải kích động đến nỗi cả người run lên: “Lúc ở thành phố Đông Hải anh ấy đã giúp cảnh sát phá án, không ngờ đến Kim Lăng rồi mà vẫn còn giúp cảnh sát Kim Lăng bắt tội phạm buôn bán ma túy!”
“Không hổ là thần tượng của anh!”
Triệu Tứ Hải vô cùng hào hứng.
“Phải đấy, không hổ là thần tượng của em!”
Dương Duyệt nhìn chằm chằm: “Anh trai chạy Rolls-Royce này không những nhiều tiền, đa tài đa nghệ mà còn lan toả năng lượng tích cực nữa!”
“Thật sự luôn”, Triệu Tứ Hải gật đầu, nghiêm túc nói: “Bây giờ anh đang ở trong giai đoạn tệ hại nhất của cuộc đời, danh tiếng ở Đông Hải cực kì xấu. Ở Kim Lăng này ngay cả một đồng cũng không mượn được, cảm thấy bản thân đang chìm trong bóng tối”.
“Mà anh trai chạy Rolls-Royce như một tia sáng trong cuộc sống của anh, cho anh hy vọng, cho anh động lực tiến lên phía trước! Chính là năng lượng của thần tượng!”
“Nhìn thấy tin tức của anh ấy, anh cảm thấy cả người tràn trề ý chí chiến đấu, vô cùng hăng hái! Anh tin rằng mình nhất định sẽ ngẩng cao đầu đứng lên lần nữa!”
“Đến lúc đó, Dương Khiết là cái thá gì? Tên bất tài Lâm Hàn kia lại là cái thá gì? Chúng nó chắc chắn sẽ bị anh dẫm nát dưới chân! Có động lực mà anh trai chạy Rolls-Royce đem lại, anh nhất định sẽ thành công!”
Triệu Tứ Hải siết chặt nắm tay, ngón cái đâm sâu vào trong da thịt, gằn giọng nói:
“Đặc biệt là thằng vô dụng Lâm Hàn kia, đến lúc đó anh sẽ giẫm nó dưới chân, chà đạp lên tôn nghiêm của nó! Tưởng rằng bản thân dựa dẫm vào ông lớn Trần Nam thì ngoắt đuôi lên tận trời sao, anh sẽ cho nó biết cảm giác nhục nhã khi tôn nghiêm bị giẫm đạp!”
“Ừm! Ông xã cố lên!”
Dương Duyệt cổ vũ.
…
7h50 sáng, khách sạn Hilton.
Ăn xong bữa sáng Lâm Hàn liền nhận được tin nhắn của Ngô Xuyên, người của Tôn Hàn Các điều đến đã ở dưới lầu rồi.
“Được”.
Lâm Hàn trả lời tin nhắn của Ngô Xuyên sau đó triệu tập bốn người Tiểu Đông cùng đi xuống lầu.
Bãi đỗ xe dưới lầu, tám chiếc Buick Business đỗ thẳng hàng.
Nhìn thấy Lâm Hàn xuất hiện, cửa của tám chiếc xe đồng loạt mở ra, từng người đàn ông cao lớn đeo kính đen bước ra khỏi xe.
Những người này ai cũng cao lớn, trên người mặc tây trang, cả người toả ra khí thế lạnh lẽo.
Những người này, đều là thành viên của Tôn Hàn Các đến Kim Lăng ngay trong đêm, tổng cộng 40 người.
“Anh Hàn!”
Bốn người cùng cúi đầu chào Lâm Hàn, âm thanh chấn động thu hút sự chú ý của người đi đường xung quanh.
“Ôi trời, làm cái gì vậy? Quay phim hả?”
“Chúng ta tránh xa một chút, mấy người đấy vừa nhìn đã biết không dễ chọc!”
Trên đường văng vẳng tiếng thì thầm, nhanh chân rời khỏi nơi đây.
“Mọi người từ Đông Hải đến đây trong đêm, đường xá xa xôi, chắc rất mệt”, Lâm Hàn nhìn vào đám đông, nhàn nhạt mở miệng:
“Nhưng bây giờ không phải là lúc để nghỉ ngơi, tiếp theo còn có nhiệm vụ quan trọng cần giải quyết, tôi hy vọng mọi người nhanh chóng lấy lại tinh thần”.
“Vâng, anh Hàn!”
“Chúng tôi chắc chắn sẽ vực dậy tinh thần!”
…
Những người đó đồng loạt nói.
“Đi thôi”.
Ánh mắt Lâm Hàn trở nên nghiêm nghị.
Hôm nay, rất quan trọng.
Phải giải quyết Tưởng Đào trước khi nhà họ Hoàng biết Lâm Hàn đang ở Kim Lăng.
Bởi vì hiện tại chỉ có Tưởng Đào biết rõ thân phận của Lâm Hàn.
Nếu như chậm một chút, mệnh lệnh của nhà họ Hoàng truyền đi thì Lâm Hàn sẽ gặp nguy hiểm.
Sau khi lên xe, hàng dài người tiến vào quận Tê Hà.
Lúc sắp tới số 43 đường Thiên Dương, Lâm Hàn ra lệnh cho 40 người của Tôn Hàn Các xuống xe, tản ra bốn phía.
Lâm Hàn và bốn người Tiểu Đông vẫn đi vào đường số 43.
Tiệm bánh bao Ông Hoàng.
Đây là tên gọi của cửa tiệm trên đường số 43 Thiên Dương, nhưng mà điều kì lạ là, bây giờ đang là buổi sáng nhưng cửa tiệm lại không mở cửa, hơn nữa trên cửa còn dán hình của tên xã hội đen Hoàng Mao.
“Tiệm bánh bao đóng cửa rồi, muốn ăn bánh bao thì đến tiệm khác ăn”.
Nhìn thấy mấy người Lâm Hàn đi đến, một tên xã hội đen mất kiên nhẫn nói.
“Tôi tới tìm Tưởng Đào”, Lâm Hàn mở miệng.
“Tìm anh Tưởng?”
Tên đàn em ngớ người, quan sát Lâm Hàn một lượt, lại nhìn 4 người sau lưng Lâm Hàn, đảo đảo mắt sau đó nói:
“Đi theo tôi, trước khi đi làm việc anh Tưởng có dặn, nếu như có một nhóm 5 người tới thì trực tiếp đưa đến gặp anh ấy”.
Nói xong, tên đàn em đi vào trong tiệm bánh bao.
Mấy người Lâm Hàn theo sau.
Đi vào trong phòng, căn phòng này không lớn, mấy bức tường sập xệ, góc tường còn có mạng nhện, mùi ẩm mốc bay vào mũi Lâm Hàn.
Bên trên chỉ đặt một cái tủ đựng bát cao.
Tên đàn em đã rành đường nên đi thẳng đến tủ bát, đẩy mạnh một cái…
…
Đâu đó có tiếng bánh xe di chuyển truyền tới, một cánh của bí mật xuất hiện trước mắt Lâm Hàn.
Nhìn vào bên trong, một bậc thang hun hút nối thẳng xuống, có tiếng la hét, tiếng bước chân, tiếng hoan hô phát ra từ bên trong.
“Nhanh vào trong đi, bây giờ truy quét tội phạm ghê lắm, không cẩn thận cảnh sát lại tìm tới đây”.
Thấy Lâm Hàn đứng im trước cửa, tên đàn em không nhịn được thúc giục.
“Được”.
Lâm Hàn gật đầu, khom lưng bước vào hầm bí mật, men theo bậc thang đi xuống dưới lòng đất.
Bốn người Tiểu Đông cũng cất bước theo sau.
Đi được khoảng 15 giây thì đến cuối bậc thang, tầm nhìn trong phút chốc được mở rộng.
Đây là một sòng bạc cực kì lớn, đặt đầy bàn đánh bạc, nhìn sơ cũng đã có 40 cái.
Trong không khí nồng nặc mùi thuốc lá, có chút ngạt thở.
Mỗi bàn đều có người vậy quanh, thanh niên, trung niên, người già, độ tuổi nào cũng có. Ai nấy đều hưng phấn, hai mắt đỏ ngầu, nhìn chằm chằm vào bộ bài trên bàn lớn tiếng gào thét.
Chương 374: Giết thêm lần nữa
"Cược đi!"
"Nhà cái mở rồi!”
“Trường Long! Lật bài!”
Tiếng la hét khắp sòng bạc.
…
Từng sấp tiền màu đỏ vứt lung tung trước mặt bọn họ.
Mấy cô gái cao ráo, ăn mặc gợi cảm đi đi lại lại bưng trà cho khách.
Bốn phía đều có vài tên xã hội đen có hình xăm dữ tợn đứng canh.
“Anh trai, chơi vài ván không? Khách hàng mới đổi thẻ đánh bạc sẽ có ưu đãi đấy!”
Một cô gái đi tới trước mặt Lâm Hàn cười tươi chào hỏi.
“Tôi tới tìm Tưởng Đào”, Lâm Hàn lạnh nhạt nói.
“Tìm anh Tưởng?”
Cô gái chớp chớp mắt, cười nói: “Đi theo tôi”.
Nói xong, cô ta lắc mông đi về phía căn phòng bên cạnh sòng bạc.
Lâm Hàn và bốn người Tiểu Đông theo sau, cùng lúc đó Lâm Hàn cũng âm thầm gửi tin nhắn cho người của Tôn Hàn Các bên ngoài.
Đẩy cửa ra, cô gái nói:
“Anh Tưởng, có người tìm anh”.
Nói xong liền lui ra ngoài.
Lâm Hàn nhìn vào trong, căn phòng này rất lớn, bên trong còn đặt ba cái bàn đánh bạc.
Những xấp tiền màu đỏ chất đầy trên mặt bàn tựa như những ngọn núi nhỏ, người bình thường nếu như nhìn thấy nhiều tiền như vậy nhất định sẽ bị doạ chết khiếp.
Tất cả đều là tiền mặt, Lâm Hàn tính sơ cũng đã có khoảng 100 triệu tệ.
Mà mỗi bàn đều có kế toán ngồi bên cạnh, ngón tay đếm tiền nhanh thoăn thoắt đến mức đầu cũng không ngẩng lên.
Một người đàn ông mặc vest tóc ngắn, gương mặt tròn, thân hình cao lớn ngồi vào bên cạnh, vắt chéo chân hút xì gà.
Chính là Tưởng Đào.
Lâm Hàn liếc qua đống tiền trên bàn rồi thu lại tầm mắt.
“Tới rồi à”.
Tưởng Đào nhìn Lâm Hàn, trong lòng kinh ngạc.
Nhiều tiền bày ở đây như vậy mà chàng trai trẻ này lại bình tĩnh đến mức đó, hắn ta thật không ngờ tới.
“Năng lực kìm chế rất tốt, số tiền này là một khoản lớn đối với cậu ta, nhưng sắc mặt cậu ta không hề có chút gợn sóng, là một nhân tài”, Tưởng Đào thầm tán thưởng, mở miệng nói:
“Đến đây đi!”
Hắn ta chỉ tay về phía trước, ở đó đã đặt mấy cái ghế từ trước.
Mấy người Lâm Hàn ngồi đối diện Tưởng Đào.
“Tối qua các cậu đã đồng ý tham gia với tôi, vậy thì chính là người của tôi”, Tưởng Đào dứt khoát đi thẳng vào vấn đề:
“Tôi chỉ có một quy tắc, nghe lời tôi, làm việc theo lệnh của tôi là được”.
“Ở vùng xám khu Tê Hà này, địa vị của Tưởng Đào tôi cũng không thấp, sau lưng còn có nhà họ Hoàng hậu thuẫn. Vì thế, các người đừng bao giờ nghĩ tới việc phản bội, nếu không sẽ rất thảm đấy”.
Tưởng Đào nói qua loa nhưng mỗi câu mỗi chữ đều toả ra sát khí nồng nặc.
Loại trùm xã hội đen này, ít nói nhưng độc ác.
“Lâm Hàn, hôm qua cậu đã giải quyết đám người chơi ma túy và tên Công Kê kia, cậu còn nhớ chứ”, Tưởng Đào hỏi.
“Nhớ”, ánh mắt Lâm Hàn khẽ thay đổi, hờ hững nói.
“Nhớ thì tốt, nhiệm vụ đầu tiên của các cậu là tìm bọn chúng”, Tưởng Đào mở ngăn kéo tủ bên cạnh, bên trong lập tức xuất hiện từng túi từng túi bột màu trắng!
“Việc còn lại, chắc không cần tôi nói nhiều nữa nhỉ”.
Tưởng Đào nhìn mấy túi bột màu trắng rồi lại nhìn Lâm Hàn, nở một nụ cười tàn nhẫn:
“Làm tốt việc này sẽ có thưởng lớn”.
Lâm Hàn khẽ nhíu mày, không ngờ Tưởng Đào này cũng buôn bán ma túy.
Hơn nữa hắn ta còn có ý bảo Lâm Hàn bán mớ bột trắng này cho những người đã chơi ma túy cũ ở chỗ tên Công Kê. Việc này khiến lòng Lâm Hàn không khỏi lạnh lẽo.
Dường như nhìn thấu được suy nghĩ của Lâm Hàn, Tưởng Đào cười lạnh:
“Thế lực nhà họ Hoàng đã có từ thời Dân Quốc, ông trùm lúc đó là Hoàng Kim Vinh. Mà Hoàng Kim Vinh cũng dựa vào việc buôn bán thuốc phiện để phát tài”.
“Vì vậy, dù thế lực tàn dư của nhà họ Hoàng đã đến Hoa Đông thì việc làm ăn này cũng không thể bỏ được. Thằng Công Kê đó không biết sống chết, động đến danh tiếng của nhà họ Hoàng cũng được, nhưng dám cướp việc làm ăn của nhà họ Hoàng chúng tôi thì đương nhiên phải trừng trị hắn!”
Lâm Hàn im lặng không lên tiếng.
Tưởng Đào lấy ra một khẩu súng đen ngòm từ trong bụng, cúi đầu mân mê trong lòng bàn tay, lạnh nhạt nói:
“Các cậu đã đồng ý đi theo tôi thì phải biết rằng tôi kinh doanh thứ gì, mại dâm, cờ bạc, ma túy, cái gì cũng có”.
“Mấy túi bột này các cậu đưa cho bên tiêu thụ đi, đến lúc đó chúng ta sẽ chia tiền”.
“Các cậu đã biết chúng tôi buôn bán cái gì rồi, cho nên nếu như từ chối, các cậu đương nhiên không cần sống trên đời này nữa, dù sao tôi cũng sợ pháp luật trừng trị”.
Nghe những lời này, thần kinh của mấy người Tiểu Đông liền căng thẳng.
Không ngờ Tưởng Đào này lại độc ác như vậy.
Hoặc là giúp hắn ta buôn bán ma túy, hoặc là chết.
Hơn nữa hắn ta cũng không nhiều lời với cậu, nếu đã đồng ý đi theo hắn ta, vậy thì phải làm việc thay hắn ta, dứt khoát nói hết chuyện làm ăn của mình cho bọn họ nghe.
Cùng lúc này.
Kim Lăng, trong một trạch viện.
Trạch viện này rất lớn, chim hót líu lo, không khí mát mẻ.
Một người đàn ông trung niên nằm trên xích đu thưởng thức trà.
Cả người gã ta mặc áo gió, làn da ngăm đen, từ trên xuống dưới tản ra sự nghiêm nghị khiến người khác không dám tới gần.
Chính là ông Hoàng, Hoàng Liệt!
“Trà Long Tỉnh Tây Hồ này hương thơm lan toả khắp miệng, rất tuyệt”.
Hoàng Liệt nhấp một ngụm trà, cầm điện thoại xem tin tức.
Tiêu đề trên Kim Lăng hôm nay, anh trai chạy Rolls-Royce nổi tiếng trên mạng giúp cảnh sát thành phố phá một vụ án buôn bán ma túy!
“Anh trai chạy Rolls-Royce!”
Nhìn thấy tin tức này, sắc mặt Hoàng Liệt trong khẽ biến đổi, toàn thân toát ra sát khí dày đặc, trong đầu liền xuất hiện hình ảnh của một người trẻ tuổi.
“Lâm Hàn… chưa chết?”
Ánh mắt Hoàng Liệt dao động: “Một phát súng đó của mình, vậy mà không giết được hắn? Hơn nữa, hắn còn tới Kim Lăng”.
“Địa vị của hắn ở vùng xám Đông Hải rất cao, Trần Vô Cực và Ngô Xuyên đều rất kính trọng hắn, cho nên tính cách tám phần phải là người có thù tất báo. Hắn đến Kim Lăng rất có khả năng là để gây phiền phức cho nhà họ Hoàng!”
Khoé miệng Hoàng Liệt vẽ ra một nụ cười tàn nhẫn.
“Lâm Hàn đúng không, lần trước không giết được mày, mày không chịu ngoan ngoãn rụt cổ ở Đông Hải mà cứ tìm tới đây, không phải muốn chết thì là gì? Không những thế còn dám ló đầu trên tin tức, sợ sống lâu quá đây mà!”
“Nếu đã như vậy thì tao sẽ giết mày thêm lần nữa!”
Nói xong, Hoàng Liệt gọi một cuộc điện thoại.
Điện thoại vừa thông thì không bao lâu, các ông trùm ở vùng xám Kim Lăng đều nhận được một tin tức.
“Tìm kiếm người này, sau khi tìm được, giết chết tại chỗ!”
Trên tin nhắn còn kèm theo bức ảnh của một chàng trai trẻ, chính là Lâm Hàn!
…
Sòng bạc ngầm quận Tê Hà.
“Suy nghĩ thế nào rồi, bán mớ một trắng này của tôi đi thì có thể ăn uống no say. Nếu như từ chối sẽ trở thành xác chết ngay lập tức”.
Tưởng Đào chờ đợi nhìn Lâm Hàn.
Ting!
Đột nhiên điện thoại của hắn ta kêu lên.
Tưởng Đào lấy ra xem, sắc mặt liền trở nên nghiêm túc. Đây là lệnh do lãnh đạo nhà họ Hoàng, ông Hoàng đích thân ban xuống.
“Tìm kiếm người này, sau khi tìm được, giết chết tại chỗ…”
Tưởng Đào nhìn vào tấm ảnh trên màn hình, con ngươi bỗng nhiên co lại, sau đó lại nhìn Lâm Hàn.
Người trên bức hình giống Lâm Hàn y đúc.
Giờ khắc này, Tưởng Đào không chút do dự giơ súng lên chĩa về phía Lâm Hàn, bóp cò.
Đoàng!
“Giết hết mấy người này đi!”
Hắn ta đồng thời hét lên một tiếng.
Mấy tên xã hội đen đứng bảo vệ ở bốn phía đều đồng loạt rút súng!
Mà trong giây phút súng cúa Tưởng Đào giơ lên đó, Lâm Hàn đã hành động.
Khoảng cách ngắn như vậy, tay trái của Lâm Hàn như một tia chớp bắt lấy cánh tay của Tưởng Đào.
Chương 375: Tiểu Bắc hy sinh
Lạch cạch!
GIây tiếp theo, bàn tay của Lâm Hàn rơi xuống cổ tay của Tưởng Đào, anh khẽ dùng sức.
Một lực khổng lồ như sóng lớn ập tới cổ tay của hắn ta.
Tưởng Đào cau mày, cả bàn tay giống như cá chạch, vô cùng trơn trượt, trực tiếp rút khỏi cổ tay của Lâm Hàn.
“Hử?”
Lâm Hàn bất ngờ, bản lĩnh của tên Tưởng Đào này không đơn giản, có lẽ là một người học võ.
Lúc này, nhóm côn đồ xung quanh đã giương súng bóp cò.
Pằng!
Pằng!
Pằng!
...
Bốn người Tiểu Đông lách mình núp xuống dưới gầm bàn đánh bạc, mỗi người rút ra hai khẩu súng lục đen kịt phản kích lại.
Trong phòng lập tức không ngừng vang vọng tiếng súng.
Ánh lửa chớp lóe.
Lâm Hàn cũng giẫm chân chui xuống gầm bàn.
Một viên đạn sượt qua mặt anh, nóng bỏng đau rát, một vết xước đỏ xuất hiện bên má.
Công phu cao đến đâu cũng phải e dè trước dao phay.
Lâm Hàn dù bản lĩnh tốt cỡ nào, cũng không thể chống đỡ khi đứng trước loại vũ khí nóng như súng ống.
Hơn nữa còn là mười mấy tay súng.
"Giải quyết những thuộc hạ này trước, sau đó lại xử lý Tưởng Đào!”
Lâm Hàn hét lên một tiếng, anh đã quan sát một lượt, căn phòng này bị bịt kín, muốn thoát ra ngoài chỉ có thể đi qua cửa phòng.
40 người kia của Tôn Hàn Các hiện giờ đã thâm nhập vào sòng bạc dưới lòng đất.
“Vâng thưa anh Hàn!”
Tiểu Đông gật đầu, thò đầu ra bắn hai phát rồi lại rút lui.
Hai tên côn đồ bị bắn trúng bụng, ngã khụy trên đất.
...
Lúc này, sòng bạc ngầm bên ngoài phòng.
"Có chuyện gì vậy? Trong phòng anh Đào có tiếng súng!”
Những tên côn đồ đang làm nhiệm vụ quan sát hiện trường, nghe thấy tiếng súng thì thay đổi sắc mặt, chạy vội về phía căn phòng.
Pằng!
Một tiếng súng vang lên.
Một tên côn đồ vừa tiến vào một bước, đã bị viên đạn đã xuyên thẳng vào trán hắn.
Những bông hoa máu bắn tung tóe.
Tên côn đồ ngã xuống đất, bất động.
“Còn có người!”
Những người có mặt tại hiện trường phản ứng lại, nhìn về phía cửa ra vào.
Chỉ thấy một người đàn ông cường tráng đeo kính râm đang bước nhanh tới, mỗi tay đều cầm một khẩu súng lục.
Pằng Pằng Pằng Pằng!
Tiếng súng nối tiếp nhau vang lên.
"Không được cử động! Ai nhúc nhích, chết!"
Một người đàn ông để râu cá trê bắn chỉ thiên, sau đó chĩa họng súng vào đám đông, toàn thân đằng đằng sát khí.
Là Trần Nam!
Trên đường đến đây, Lâm Hàn nhân tiện thông báo cho Trần Nam tới và giao 40 thành viên của Tôn Hàn Các cho anh ta chỉ huy.
Mọi người trong Tôn Hàn Các nhất tề nâng lên mũi súng, có chút dị động liền bóp cò.
Những vị khách đang cá cược kia sợ đến mức ôm đầu ngồi xổm xuống.
Họ không muốn tham gia vào loại ác chiến hỏa lực này.
Những người này đều giết người không chớp mắt.
“Hả? Còn có người!”
“Con mẹ nó!”
Những tên côn đồ thấy một màn này thì không ngần ngại nổ súng, quyết sống chết với nhóm người Tôn Hàn Các.
Pằng Pằng Pằng!
Lâm Hàn lập tức nghe thấy tiếng súng dồn dập bên ngoài phòng.
"Có vẻ như nhóm người Trần Nam tới rồi”.
Lâm Hàn thầm nghĩ, thân mình giống như một con linh miêu, không ngừng qua lại như con thoi né tránh đạn.
Thần kinh toàn thân anh kéo căng, xung quanh có hơn chục tên côn đồ cầm súng, bao vây năm người họ lại.
Nếu như không có sự che chắn của đám người, anh có lẽ đã bị thương nặng từ lâu.
Về phần bốn người Tiểu Đông, kỹ năng của họ kém xa Lâm Hàn, chỉ một lúc trên người họ đều có vết thương.
“Cố gắng trụ vững tới khi Trần Nam tới!”
Lâm Hàn hô lớn, thân hình chớp động.
“Vâng, anh Hàn!”
Tiểu Đông đáp lại Lâm Hàn, cánh tay trái anh ta ứa máu, đau tới nghiến răng nhẫn nhịn.
Vùng bụng của Tiểu Nam đã trúng đạn, ngã xuống đất, không thể cử động được nữa.
“Nhanh, bắn chết bọn chúng!”
Tưởng Đào thét một tiếng, trong lòng nôn nóng.
Hắn ta cũng nghe thấy tiếng súng nổ bên ngoài, biết là viện trợ của Lâm Hàn đã tới.
Vì vậy, phải giải quyết nhóm người Lâm Hàn càng sớm càng tốt
Pằng Pằng Pằng!
Trong giây lát, tiếng súng trong phòng càng trở nên dồn dập.
Bụp!
Trên vai Tiểu Đông nở rộ một bông hoa máu, anh ta trúng đạn rồi.
“Mẹ nó!”
Anh ta chửi to, bóp cò bằng tay còn lại.
Pằng!
Theo tiếng súng nổ, một tên côn đồ ngã gục xuống.
Nhưng đổi lại, tay còn lại anh ta cũng bị trúng đạn.
Lâm Hàn bóp cò bắn chết bốn tên côn đồ.
Loại tình huống này, với thân thủ của anh, nhờ vào sự che chắn của mấy người đó có thể bảo vệ chính mình nhưng khó có thể bảo vệ mấy người Tiểu Đông.
“Ha ha ha, Lâm Hàn, không ngờ tới cậu lại là người mà nhà họ Hoàng đang truy sát!"
Tưởng Đào cười to và bắn:
"Giết chết cậu ở đây, cũng coi như tôi lập công lớn rồi!”
"Đến lúc đó, gã họ Hoàng sẽ trọng thưởng cho tôi, địa vị tại vùng Xám này có được nâng cao hay không cũng không còn là vấn đề!”
“Thủ hạ của cậu đều bị thương rồi, để tôi xem cậu còn trốn đi nơi nào!”
Vừa cười Tưởng Đào vừa bắn.
Pằng!
Pằng!
Pằng!
Ba viên đạn bắn về phía Lâm Hàn.
Lâm Hàn mí mắt giật giật, nhanh chóng né tránh, nhưng một trong số chúng vẫn bay về phía đầu anh.
Lâm Hàn dựng tóc gáy, anh lúc này sức lực suy kiệt, hoàn toàn không còn cách né tránh.
Nếu trúng đạn, cái chết là không nghi ngờ gì!
“Anh Hàn!”
Một tiếng hét lớn vang lên, thân thể Lâm Hàn đau đớn, cả người bị đánh bay ra ngoài.
Là Tiểu Bắc.
Viên đạn này găm thẳng vào ngực phải của Tiểu Bắc.
Bịch!
Máu bắn tung tóe, Tiểu Bắc mặt tái nhợt, ngã xuống đất.
“Tiểu Bắc!”
Hốc mắt Lâm Hàn đỏ hoe.
Ngực là vết thương chí mạng, tim, phổi đều thuộc khoang ngực, nếu đạn bắn trúng thì cơ hội sống sót về cơ bản là bằng không.
“Tiểu Bắc!”
“Tiểu Bắc!”
Nhìn thấy cảnh này, mấy người Tiểu Đông đều thét lớn.
“Tiểu Bắc, anh… anh không cần phải thay tôi đỡ phát súng này!”
Lâm Hàn bước tới, ôm lấy cổ Tiểu Bắc, vành mắt ngấn lệ, một tay bịt chặt miệng vết miệng, chặn dòng máu tươi đang chảy.
“Anh Hàn…”
Tiểu Bắc nhìn Lâm Hàn chăm chú, giọng nói run rẩy:
"Khi đến Kim Lăng, tôi… tôi mới hiểu, tôi mới hiểu tại sao chúng tôi được gọi là Tôn Hàn Các… mọi thứ chúng tôi làm, đều là vì anh Hàn”.
“Anh Hàn… cái mạng này của tôi, cũng là của anh, bởi vậy, tôi… tôi chắc chắn phải thay anh đỡ lấy viên đạn này…”
Lời còn chưa nói hết, Tiểu Bắc đã không còn hơi thở nữa.
“Tiểu Bắc…”
Lâm Hàn nghẹn ngào, sát khí toàn thân điên cuồng lan tràn.
Khi tới đây anh đã dự đoán trong số bốn người nhất định sẽ có người bị thương, nhưng anh không ngờ rằng sẽ có người chết!
Trong số bốn người này, Tiểu Bắc thường ngày vẫn luôn là người trầm lặng kiệm lời, rất ít khi nói chuyện, chỉ luôn vùi đầu vào việc của mình.
Vào thời khắc sinh tử này, anhta dùng sinh mệnh của mình giúp Lâm Hàn đỡ một phát súng.
"Tiểu Bắc, anh yên tâm... tôi sẽ báo thù cho anh, người nhà của anh, tôi cũng sẽ chăm sóc họ thật tốt...”
Lâm Hàn từ từ vuốt mắt Tiểu Bắc lại, trong lòng đầy tự trách cùng hổ thẹn.
Anh vốn tưởng rằng chỉ cần mình có tiền là có thể giải quyết được rất nhiều việc.
Nhưng đối mặt với cái chết, mọi người đều bình đẳng.
“Ha ha ha, Lâm Hàn! Anh em của cậu, ba người bị thương một kẻ chết, để tôi xem cậu còn lấy gì để đấu với tôi!”
Tưởng Đào cười điên cuồng.
Đã lâu không có ai cùng hắn liều mạng, cảm giác này thật sảng khoái!
“Trần Nam à, anh còn không tới thì mấy người chúng tôi đều sẽ chết ở chỗ này”.
Lâm Hàn nhìn quanh căn phòng, còn bảy tám tên côn đồ đứng ở đó, không bị tổn thương chút nào.
Bọn họ có quá nhiều người.
"Nhưng trước khi chết tôi cũng phải kéo theo một cái đệm lưng”.
Lâm Hàn nhìn hướng Tưởng Đào, cong thắt lưng giống như một con báo đang chuẩn bị săn mồi, hai mắt rét lạnh.
Với cái giá phải trả là tính mạng của bản thân, đối với Lâm Hàn việc giết chết Tưởng Đào không khó.
"Giết hết những người này!"
Lúc này, Tưởng Đào hô to, họng súng lại chĩa về phía Lâm Hàn.
“Đúng vậy”, Trần Minh Lượng gật đầu.
“Công Kê đó còn nói, 60% dư luận trong cả Kim Lăng đều nằm trong tay ông?”, Lâm Hàn lại hỏi.
"Công Kê đó đánh giá cao tôi rồi”.
Trần Minh Lượng cười: “Tôi chỉ là quen nhiều bạn bè trong giới báo chí mà thôi. Nhưng đối với tôi, muốn kiểm soát dư luận cũng không quá khó”.
Trần Minh Lượng dường như có thể đoán được Lâm Hàn đang nghĩ gì, cuối cùng bổ sung một câu:
“Tất nhiên, tiền đề là phải hợp pháp”.
Lâm Hàn gật đầu: "Tôi hiểu rồi, để lại thông tin liên lạc đi, ngày mai tôi sẽ tới tìm ông”.
Trần Minh Lượng thoáng ngẩn người, sau đó kết bạn wechat với Lâm Hàn và trao đổi số điện thoại di động với nhau.
“Lâm Hàn…”
Trần Minh Lượng nhắc lại tên của Lâm Hàn, đáp:
“Cậu Lâm, cậu yên tâm, cậu có ơn lớn với tôi, nếu như có chuyện cần tới tôi, cậu cứ việc căn dặn, tôi nhất định sẽ làm theo!”
“Ừm”.
Lâm Hàn không nói thêm, lên xe GMC, cùng bốn người Tiểu Đông rời khỏi đồn cảnh sát.
“Anh Hàn, Trần Minh Lượng đó chỉ là tổng biên tập của một tòa báo thì có ích lợi gì?”, trên đường đi Tiểu Đông tò mò hỏi.
“Có tác dụng lớn”.
Khóe miệng Lâm Hàn vẽ lên nét cười.
Trời đã về khuya, đèn đường mờ ảo, phương tiện đi lại không nhiều.
“Hử?”
Lâm Hàn bất ngờ phát hiện ra một chiếc Volkswagen Passat màu đen đang đỗ bên đường, cản lại đường đi của anh.
Lâm Hàn đạp phanh, chiếc GMC vững vàng dừng lại.
“Chuyện gì thế?”
Bốn người Tiểu Đông đáy mắt chợt rét lạnh.
Chiếc xe này vắt ngang giữa đường, hiển nhiên là cố ý cản bọn họ lại, dường như đã có chuẩn bị từ trước.
Lúc này, cánh cửa Passat mở ra, một người đàn ông bước xuống.
Người đàn ông này mặc áo khoác đen, cao khoảng 1m85, vóc người cao to cường tráng, khuôn mặt tròn trịa, đầu để tóc ngắn, trên người toát ra hơi thở lạnh băng nhàn nhạt.
“Chính các cậu đã giải quyết mấy người Công Kê?”
Người đàn ông này chắp tay sau lưng, chậm rãi rảo bước tới bên cửa sổ xe GMC, đánh giá mấy người Lâm Hàn với vẻ thích thú.
“Anh là ai? Có chuyện gì à?”
Tiểu Đông không trả lời lại mà lạnh lùng hỏi.
“Tôi là Tưởng Đào, là người của nhà họ Hoàng, tôi đã ở đây đợi mấy người rất lâu rồi. Một phần ba Vùng Xám khu Tê Hà này nằm dưới quyền kiểm soát của tôi”, người đàn ông cười tủm tỉm:
“Các anh em dưới chướng tôi, vừa hay gửi cho tôi tin tức là mấy người các cậu đã giải quyết nhóm người Công Kê kia”.
“Nhà họ Hoàng!”
Nghe thấy ba chữ này, tóc gáy bốn người Tiểu Đông dựng đứng, tinh thần căng thẳng, trong lòng tràn đầy cảnh giác.
Họ tới Kim Lăng để giúp Lâm Hàn xử lý nhà họ Hoàng.
Nhưng không nghĩ tới, người nhà họ Hoàng lại tìm tới cửa rồi.
Thấy biểu cảm của bốn người Tiểu Đông, Tưởng Đào khẽ cười:
“Không cần phải căng thẳng, tôi không có ác ý với mấy người. Nếu như muốn tìm mấy người để gây rắc rối thì bây giờ mấy người đã chỉ còn cái xác rồi”.
Ánh mắt Lâm Hàn chợt lóe, người đàn ông này, họ Tương, mặc dù nói là người của nhà họ Hoàng, nhưng có lẽ chỉ thuộc chi thứ.
Nếu không, không thể không biết về chuyện của anh, và cũng sẽ không thể không nhận ra anh.
Có lẽ trong nhà họ Hoàng, biết được thân phận của anh chỉ có những nhân vật cấp cao như Hoàng Liệt.
“Công Kê là do chúng tôi giải quyết, anh là người của nhà họ Hoàng, tìm chúng tôi có chuyện gì sao?”, Lâm Hàn mở lời.
“Các cậu làm rất tốt!”
Tưởng Đào nhìn mấy người Lâm Hàn, gật đầu hài lòng.
“Tôi cũng là hai ngày trước nhận được tin tức từ tầng cao cấp nhà họ Hoàng, khu Tê Hà này, có một tên gọi là Công Kê, mượn danh nghĩa nhà họ Hoàng mua chuộc thế lực, buôn bán thuốc phiện”.
"Tôi vốn còn chuẩn bị ra tay xử lý hắn ta, sửa lại danh tiếng cho nhà họ Hoàng. Nhưng không nghĩ tới hắn lại bị mấy cậu xử lý rồi. Cho nên Tưởng Đào tôi nợ mấy người một ân tình”.
“Mấy người có thể giải quyết nhóm Công Kê, bản lĩnh có lẽ cũng không tồi, thế nào, có hứng thú gia nhập cùng tôi không?”
Tưởng Đào trực tiếp mời chào mấy người Lâm Hàn.
“Những cái khác không nói, khu Tê Hà Kim Lăng này, có Tưởng Đào tôi chống lưng, các cậu có thể hoành hành mà không cần lo nghĩ, chỉ cần mấy người theo tôi”.
“Hơn nữa với kỹ năng của các cậu, nhất định sẽ được nhà họ Hoàng trọng dụng, địa vị cũng được nâng cao. Cả vùng Xám của Hoa Đông, không biết chừng còn có thể nổi tiếng, gặp được nhân vật cốt lõi cao cấp của nhà họ Hoàng, cũng không phải là việc không thể”.
Dứt lời, Tưởng Đào lặng lẽ nhìn mấy người trước mặt, chờ đợi quyết định của họ.
Bốn người Tiểu Đông liếc mắt nhìn nhau, sau đó đồng loạt đưa ánh mắt dò hỏi nhìn Lâm Hàn.
Lâm Hàn sờ cằm, ngay cả anh cũng không ngờ tới, nhà họ Hoàng lại chủ động tìm tới cửa, còn đưa ra lời chiêu dụ.
Đây là cơ hội hiếm có để gia nhập nhà họ Hoàng.
“Tôi đồng ý”, Lâm Hàn bình đạm nói.
“Anh Hàn đồng ý thì tôi cũng đồng ý”.
“Có thể!”
Bốn người Tiểu Đông nói liền một mạch.
Lâm Hàn đồng ý, bọn họ đương nhiên không có lý do từ chối.
"Lựa chọn của các cậu rất sáng suốt, 8 giờ sáng ngày mai tới số 43 đường Thiên Dương khu Tê Hà tìm tôi, tôi sẽ sắp xếp nhiệm vụ sau này cho các cậu”.
Tưởng Đào mỉm cười, nói xong liền chắp tay sau lưng đi về phía xe Passat.
Đợi Tưởng Đào đi xa, Tiểu Đông mới mới thở phào một hơi: “Tên này không uổng là lão đại của vùng Xám, khi nói chuyện thì cởi mở, nhưng trong lòng lại ẩn chứa ý đồ giết người, tôi còn đang hoài nghi một giây tiếp theo hắn có hay không ra tay”.
“Anh Hàn, anh xem”.
Tiểu Đông chỉ vào bóng lưng của Tưởng Đào, Lâm Hàn nhìn sang thấy đôi tay của đối phương, bỗng chốc mỗi tay đều cầm một khẩu súng lục đen như mực.
Chỉ là vừa rồi hắn ta đứng đó mà không phát hiện ra.
"Người này tính tình quyết đoán, nụ cười có giấu dao, không thể không phòng”.
Lâm Hàn nói thẳng: “Chờ khi tới chỗ hắn, hãy xử lý hắn càng sớm càng tốt, chim cu chiếm tổ chim khách, tránh những hậu hoạn sau này”.
“Anh Hàn, chúng tôi hiểu rồi!”
Tiểu Đông gật đầu, biết rằng thời khắc thực sự quan trọng đã đến.
“Thời gian là ngày mai”.
Lâm Hàn suy ngẫm: “Ngày mai, tin tức anh trai chạy Rolls-Royce giành được giải Công dân tốt của Kim Lăng nhất định sẽ lan truyền khắp Kim Lăng. Khi đó, những nhân vật cao cấp của nhà họ Hoàng chắc chắn sẽ biết”.
"Họ đã biết việc tôi là anh trai chạy Rolls-Royce. Ngay khi tin tức được đưa ra, họ tất nhiên cũng biết tôi chưa chết dưới họng súng của Hoàng Liệt”.
“Với loại thủ đoạn tàn nhẫn của những nhân vật trong giới xã hội đen này, chắc chắn sẽ ra tay một lần nữa. Mà tên Tưởng Đào này, đúng lúc biết được tôi là người đã giải quyết tên Công Kê. Cũng có thể khẳng định rằng, tôi chính là anh trai chạy Rolls-Royce, đồng thời, không chết dưới súng của Hoàng Liệt”.
Giọng nói Lâm Hàn mang theo sự nghiêm trọng:
"Một khi nhận được mệnh lệnh từ nhà họ Hoàng, hắn sẽ trực tiếp ra tay với chúng ta”.
“Mà chúng ta phải ra tay trước để chiếm được lợi thế”.
"Tối nay trở về nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai chuẩn bị cho trận chiến cam go”.
Lâm Hàn cuối cùng nói.
“Vâng!”
“Đã hiểu, thưa anh Hàn!”
Mấy người Tiểu Đông gật đầu.
...
Lâm Hàn khởi động xe, đến khách sạn thì đã hơn 12 giờ đêm.
Anh mở cửa thì phát hiện ra Tần Liên và Dương Khiết còn chưa ngủ mà đang livestream trong phòng khách,
"Muộn như vậy còn chưa ngủ, tận tâm quá đó”.
Lâm Hàn mỉm cười.
“Anh hai rể, anh đã đi đâu vậy, muộn như vậy mới trở về”, Dương Khiết hiếu kỳ hỏi.
“Ra ngoài làm chút chuyện, chiều nay hai người đã làm gì rồi?”, Lâm Hàn đẩy vấn đề trở lại cho Dương Khiết.
“Không làm gì cả, trò chuyện, livestream thôi!”
Chương 372: Tin hot ở Kim Lăng
Dương Khiết cười hì hì: "Nhưng mà chị Tần Liên cũng kín miệng thật, em hỏi chị ấy làm sao quen biết anh nhưng chị ấy không chịu nói, chỉ toàn nói chuyện livestream với em thôi".
Nói tới đây, Dương Khiết bĩu môi, dường như có chút bất mãn.
Nghe những lời này, Tần Liên chỉ lắc đầu bất lực.
Cô ấy là một cô gái điềm đạm, lý trí, biết suy nghĩ trước sau.
Việc kí hợp đồng với Lâm Hàn hay anh là ông chủ của nền tảng livestream Sa Ngư... Không có sự đồng ý của Lâm Hàn, cô ấy nhất định sẽ không nói ra.
Suy cho cùng thì cả giới livestream này đều không biết người đứng sau app livestream Sa Ngư là ai, rõ ràng Lâm Hàn cố tình giấu giếm, không muốn cho người khác biết.
Nếu Lâm Hàn đã muốn giấu, vậy thì Tần Liên đương nhiên phải biết giữ mồm giữ miệng.
Cô ấy có trái tim nhạy cảm, rất biết cách quan sát đoán ý của người khác.
Lâm Hàn mỉm cười: "Tần Liên đã không nói thì em cũng đừng hỏi nữa, nhanh đi ngủ đi, bây giờ cũng không còn sớm".
"Được thôi! Đi ngủ đây!"
Dương Khiết vốn là người vô tư nên không hề để ý những chuyện này, lập tức trở về phòng ngủ.
Tần Liên chào tạm biệt khán giả xong cũng nhanh chóng đi ngủ.
"Ngày mai đi tới chỗ của Tưởng Đào, nếu chỉ mang theo 4 người Tiểu Đông có lẽ không đủ, vẫn nên điều người bên Tôn Hàn Các sang thì hơn".
Trở về phòng, Lâm Hàn thầm nghĩ.
Anh hiểu đạo lý kiến có thể cắn chết voi người càng đông thì sức càng lớn, cho dù thân thủ của bản thân không tồi nhưng nếu bị bắn 10 mấy phát súng thì mình trần da thịt thế này, chết dễ như trở bàn tay.
Nghĩ như vậy, Lâm Hàn liền gọi điện cho Ngô Xuyên điều người của Tôn Hàn Các đến trong đêm.
Ngô Xuyên đồng ý, thông báo với Lâm Hàn sẽ lập tức sắp xếp người tới.
Làm xong mọi thứ Lâm Hàn mới yên tâm đi ngủ.
7h sáng, Lâm Hàn thức dậy, ăn sáng.
Dương Khiết đã dậy rồi, Tần Liên vì hôm qua ngủ hơi muộn nên vẫn còn đang ngủ.
"Ồ, Tiểu Khiết, dậy sớm vậy!"
Lâm Hàn đến phòng khách liền nhìn thấy Dương Khiết đang ở đó uống sữa ăn bánh mì.
"Ừm! Mới sáng sớm đã bị điện thoại của anh rể cả đánh thức".
Dương Khiết xoa đôi mắt vẫn còn lim dim, có chút bất mãn.
"Điện thoại của Triệu Tứ Hải? Anh ta tìm em làm gì?"
Lâm Hàn ngồi cạnh Dương Khiết, uống một ngụm sữa nóng đã được chuẩn bị từ trước.
"Chắc muốn mượn tiền".
Dương Khiết bất đắc dĩ lắc đầu: "Sau khi anh rể cả phá sản, căn bản đã không còn bao nhiêu tiền. Mặc dù có quen biết với một số ông chủ ở Kim Lăng nhưng bởi vì không có tiền nên cũng không được người ta để mắt, bây giờ anh rể cả rất thiếu tiền".
"Anh ta muốn mượn bao nhiêu?", Lâm Hàn hỏi.
"600 ngàn tệ".
Dương Khiết bất lực: "Cả nhà anh rể cả tính lấy hết tiền của em hay gì, tháng trước em nhận lương livestream được hơn 500 ngàn, cộng thêm tiền bình thường em tiết kiệm được, vừa đúng 600 ngàn tệ".
"Vừa mở miệng liền mượn 600 ngàn".
Lâm Hàn lắc đầu, Triệu Tứ Hải này mượn tiền cũng ác thật.
"Vậy em cho mượn chưa?", Lâm Hàn hỏi.
“Em vẫn đang do dự", Dương Khiết trề môi: "Dù sao bây giờ cuộc sống của anh rể cả đang gặp khó khăn, giúp đỡ một chút cũng là chuyện nên làm. Anh ta mượn mấy ngàn tệ thì em không nói làm gì, đằng này đùng một cái mượn 600 ngàn tệ, quả thật em có chút không nỡ".
"Nhưng người một nhà mà, nếu không cho mượn em lại cảm thấy không ổn".
"Em nghe chị hai nói trước kia chị ấy cũng đã từng giúp đỡ gia đình anh rể cả nhưng đổi lại chỉ là sự khinh thường, cho gia đình bọn họ mượn tiền hoá ra lại thành giúp đỡ kẻ thù".
Lâm Hàn gật đầu, lúc gia đình Triệu Tứ Hải vừa gây dựng sự nghiệp Dương Lệ thường xuyên giúp đỡ bọn họ, đến nỗi xe buýt cũng không dám đi. Cuối cùng đợi đến khi bọn họ ăn nên làm ra, thứ nhận lại được là sự khinh thường cùng giễu cợt.
Lúc này, điện thoại đặt trên bàn bỗng nhiên reo lên.
"Là điện thoại của anh rể cả".
Dương Khiết nhìn số điện thoại, sắc mặt trong phút chốc liền thay đổi: "Phải làm sao đây, anh rể hai, có nên bắt máy hay không, đoán chừng lại muốn mượn tiền của em đấy".
"Để anh nghe", Lâm Hàn cầm điện thoại lên.
"Được", Dương Khiết gật đầu. Loại chuyện khó xử như thế này cô cũng không biết phải xử lý thế nào.
"Alo, Dương Khiết, nói sao nhỉ, em nhanh cho anh mượn 600 ngàn tệ đó đi. Một streamer như em bình thường cũng đâu có chỗ nào để tiêu tiền, tiền ở chỗ em cũng chỉ để yên đó thôi, chi bằng cho anh mượn", giọng Triệu Tứ Hải truyền tới.
"Em yên tâm, trong vòng một năm anh sẽ trả số tiền này lại cho em".
"Không cho mượn, muốn mượn tìm người khác mà mượn".
Lâm Hàn lạnh nhạt nói, nói xong liền cúp máy.
"Xong rồi! Anh thay em từ chối rồi đó", Lâm Hàn trả điện thoại lại cho Dương Khiết.
"Vẫn là anh rể hai giỏi, em rất sợ từ chối người khác, sợ người khác tức giận", Dương Khiết cười hihi lên tiếng.
"Có lần này rồi, nếu anh ta còn gọi tới mượn tiền thì em cứ thẳng thừng từ chối", Lâm Hàn nói.
Ân tình nặng bao nhiêu, thù hận nhiều bấy nhiêu, Lâm Hàn quá hiểu bộ mặt xấu xa của nhà Triệu Tứ Hải.
Nếu như lần này cho bọn họ mượn tiền thì chắc chắn sẽ có lần sau, vả lại thu nhập của Dương Khiết cũng không ít, nói không chừng mỗi tháng đều phải cho mượn tiền ấy chứ.
Lỡ một ngày nào đó không cho mượn tiền nữa, nhà Triệu Tứ Hải nhất định sẽ hận Dương Khiết như Lâm Hàn và Dương Lệ bây giờ.
Nếu đã như vây, chẳng thà thẳng thắn không cho mượn.
"Ừm, lần sau anh rể cả gọi tới em sẽ làm vậy", Dương Khiết gật đầu.
Ting!
Điện thoại của cô lại kêu lên, là tin tức gửi đến.
"Dưới sự giúp đỡ của người nổi tiếng trên mạng 'Anh trai chạy Rolls-Royce', cảnh sát thành phố chúng tôi đã phá được một vụ án buôn bán ma tuý với quy mô lớn!"
"Anh trai chạy Rolls-Royce thành phố Đông Hải đang ở Kim Lăng?", Dương Khiết sững sờ, mở tin tức ra xem.
Cùng lúc đó, tin tức này được gửi đến hàng ngàn hàng vạn người dân ở cả thành phố Kim Lăng.
Tất cả những người xem tin tức này ở Kim Lăng đều trở nên sôi nổi.
"Mẹ ơi! Cảnh sát thành phố Kim Lăng giỏi thế, phá được vụ án buôn bán ma túy luôn!"
"Like".
"Anh trai chạy Rolls-Royce này hình như là người nổi tiếng trên mạng ở Đông Hải".
"Đỉnh của chóp!"
"Cái gì? Thần tượng anh trai chạy Rolls-Royce của tôi lại giúp cảnh sát phá án hả?"
"Thêm một bằng khen công dân tốt nữa!"
"Giỏi quá!"
"Anh ấy rất nổi tiếng ở thành phố Đông Hải, vừa có tiền, vừa đa tài đa nghệ, lại còn giúp cảnh sát tiêu diệt một băng nhóm xã hội đen!"
"Không ngờ đến Kim Lăng rồi mà vẫn còn lợi hại như vậy!"
...
Những cuộc bình luận về anh trai chạy Rolls-Royce bắt đầu diễn ra ở Kim Lăng.
Trong đó có người vốn không biết anh trai chạy Rolls-Royce là người nổi tiếng nhưng đã xem tin tức này đều like cho anh ấy, trở thành fan của anh ây.
Có người là fan lâu năm của anh trai chạy Rolls-Royce.
Đã rất lâu rồi không có tin tức gì của anh trai chạy Rolls-Royce nhưng một khi có tin thì toàn là tin giật gân.
anh trai chạy Rolls-Royce giúp cảnh sát tóm gọn vụ án buôn bán ma túy!
Tin tức này làm cho bọn họ vô cùng phấn khích.
Đặc biệt là lúc xem video tặng bằng khen, xúc động đến mức hốc mắt ngấn lệ.
Đây mới là người nổi tiếng chân chính!
Xã hội cần những người nổi tiếng truyền năng lượng tích cực như vậy.
...
Trong một nhà nghỉ nhỏ ở Kim Lăng.
"Khốn kiếp, không ngờ lại là tên vô dụng Lâm Hàn bắt máy, còn thẳng thừng nói không cho mượn".
Nghe tiếng tút, tút, tút ở đầu dây bên kia, Triệu Tứ Hải nghiến răng nghiến lợi, nổi giận đùng đùng.
"Cùng là anh rể, Triệu Tứ Hải tôi có điểm nào không bằng tên vô tích sự Lâm Hàn kia chứ, tại sao Tiểu Khiết lại nghe lời tên vô tích sự đó như vậy?"
Triệu Tứ Hải không cam lòng, oán hận, tức run người.
Chương 373: Sòng bạc ngầm
"Chê nghèo ham giàu đó!"
Dương Duyệt nằm trong lòng Triệu Tứ Hải cười lạnh:
“Đúng là biết người biết mặt không biết lòng, bình thường Tiểu Khiết trông có vẻ là một đứa bé ngây thơ đơn thuần, không ngờ khi chúng ta sa cơ thất thế nó lại không cho chúng ta mượn tiền!”
“Một tháng lương của nó hơn 500 ngàn tệ, bản thân lại không dùng hết được. Tiền để chỗ nó cũng chỉ nằm yên đó thôi, chẳng thà cho chúng ta mượn! Đã nói trong vòng một năm sẽ trả lại cho nó chứ có phải không trả đâu. Không nghĩ rằng nó đã không cho mượn, lại còn đưa điện thoại cho tên vô dụng Lâm Hàn nghe máy".
“Rõ ràng Tiểu Khiết cũng xem thường chúng ta như thằng vô tích sự đó! Sợ chúng ta không trả nổi!”
“Đúng vậy! Anh cũng không ngờ Tiểu Khiết lại như vậy, đúng là lòng người khó đoán!”, Triệu Tứ Hải thở dài: “Vợ à, bây giờ chúng ta làm sao đây?”
“Chỉ có thể vay ngân hàng thôi”.
Dương Duyệt suy nghĩ một lúc rồi nói: “Trước mắt đó là con đường duy nhất rồi, với năng lực của Tứ Hải anh thì vay một khoản ở ngân hàng cũng không phải vấn đề lớn, chỉ có như vậy những nhà phát triển kia mới chịu hợp tác với chúng ta”.
“Đành vậy”.
Triệu Tứ Hải gật đầu: “Đợi vay được tiền ở ngân hàng rồi anh nhất định sẽ cố gắng làm việc! Việc hôm nay đã đả kích anh rất nhiều! Đợi anh kiếm được tiền, anh sẽ lấy lại tôn nghiêm đã mất hôm nay”.
“Ừm! Ông xã cố lên!”
Dương Duyệt khích lệ.
Ting!
Điện thoại của Dương Duyệt kêu lên, cầm lên xem là một tin tức.
“Anh trai chạy Rolls-Royce…”
Nhìn tiêu đề, anh mắt của Dương Duyệt sáng lên:
“Lâu lắm rồi chưa nghe tin tức gì của anh trai chạy Rolls-Royce đấy”.
Cô ta lập tức mở tin ra xem.
“Là tin tức về anh trai chạy Rolls-Royce, thần tượng của em!”
Cả người Triệu Tứ Hải cũng chấn động, vội vàng sáp tới xem.
“Anh trai chạy Rolls-Royce ở Kim Lăng đã giúp đỡ cảnh sát thành phố phá một vụ án buôn bán ma túy đặc biệt lớn… giỏi quá, thần tượng của tôi!”
Triệu Tứ Hải kích động đến nỗi cả người run lên: “Lúc ở thành phố Đông Hải anh ấy đã giúp cảnh sát phá án, không ngờ đến Kim Lăng rồi mà vẫn còn giúp cảnh sát Kim Lăng bắt tội phạm buôn bán ma túy!”
“Không hổ là thần tượng của anh!”
Triệu Tứ Hải vô cùng hào hứng.
“Phải đấy, không hổ là thần tượng của em!”
Dương Duyệt nhìn chằm chằm: “Anh trai chạy Rolls-Royce này không những nhiều tiền, đa tài đa nghệ mà còn lan toả năng lượng tích cực nữa!”
“Thật sự luôn”, Triệu Tứ Hải gật đầu, nghiêm túc nói: “Bây giờ anh đang ở trong giai đoạn tệ hại nhất của cuộc đời, danh tiếng ở Đông Hải cực kì xấu. Ở Kim Lăng này ngay cả một đồng cũng không mượn được, cảm thấy bản thân đang chìm trong bóng tối”.
“Mà anh trai chạy Rolls-Royce như một tia sáng trong cuộc sống của anh, cho anh hy vọng, cho anh động lực tiến lên phía trước! Chính là năng lượng của thần tượng!”
“Nhìn thấy tin tức của anh ấy, anh cảm thấy cả người tràn trề ý chí chiến đấu, vô cùng hăng hái! Anh tin rằng mình nhất định sẽ ngẩng cao đầu đứng lên lần nữa!”
“Đến lúc đó, Dương Khiết là cái thá gì? Tên bất tài Lâm Hàn kia lại là cái thá gì? Chúng nó chắc chắn sẽ bị anh dẫm nát dưới chân! Có động lực mà anh trai chạy Rolls-Royce đem lại, anh nhất định sẽ thành công!”
Triệu Tứ Hải siết chặt nắm tay, ngón cái đâm sâu vào trong da thịt, gằn giọng nói:
“Đặc biệt là thằng vô dụng Lâm Hàn kia, đến lúc đó anh sẽ giẫm nó dưới chân, chà đạp lên tôn nghiêm của nó! Tưởng rằng bản thân dựa dẫm vào ông lớn Trần Nam thì ngoắt đuôi lên tận trời sao, anh sẽ cho nó biết cảm giác nhục nhã khi tôn nghiêm bị giẫm đạp!”
“Ừm! Ông xã cố lên!”
Dương Duyệt cổ vũ.
…
7h50 sáng, khách sạn Hilton.
Ăn xong bữa sáng Lâm Hàn liền nhận được tin nhắn của Ngô Xuyên, người của Tôn Hàn Các điều đến đã ở dưới lầu rồi.
“Được”.
Lâm Hàn trả lời tin nhắn của Ngô Xuyên sau đó triệu tập bốn người Tiểu Đông cùng đi xuống lầu.
Bãi đỗ xe dưới lầu, tám chiếc Buick Business đỗ thẳng hàng.
Nhìn thấy Lâm Hàn xuất hiện, cửa của tám chiếc xe đồng loạt mở ra, từng người đàn ông cao lớn đeo kính đen bước ra khỏi xe.
Những người này ai cũng cao lớn, trên người mặc tây trang, cả người toả ra khí thế lạnh lẽo.
Những người này, đều là thành viên của Tôn Hàn Các đến Kim Lăng ngay trong đêm, tổng cộng 40 người.
“Anh Hàn!”
Bốn người cùng cúi đầu chào Lâm Hàn, âm thanh chấn động thu hút sự chú ý của người đi đường xung quanh.
“Ôi trời, làm cái gì vậy? Quay phim hả?”
“Chúng ta tránh xa một chút, mấy người đấy vừa nhìn đã biết không dễ chọc!”
Trên đường văng vẳng tiếng thì thầm, nhanh chân rời khỏi nơi đây.
“Mọi người từ Đông Hải đến đây trong đêm, đường xá xa xôi, chắc rất mệt”, Lâm Hàn nhìn vào đám đông, nhàn nhạt mở miệng:
“Nhưng bây giờ không phải là lúc để nghỉ ngơi, tiếp theo còn có nhiệm vụ quan trọng cần giải quyết, tôi hy vọng mọi người nhanh chóng lấy lại tinh thần”.
“Vâng, anh Hàn!”
“Chúng tôi chắc chắn sẽ vực dậy tinh thần!”
…
Những người đó đồng loạt nói.
“Đi thôi”.
Ánh mắt Lâm Hàn trở nên nghiêm nghị.
Hôm nay, rất quan trọng.
Phải giải quyết Tưởng Đào trước khi nhà họ Hoàng biết Lâm Hàn đang ở Kim Lăng.
Bởi vì hiện tại chỉ có Tưởng Đào biết rõ thân phận của Lâm Hàn.
Nếu như chậm một chút, mệnh lệnh của nhà họ Hoàng truyền đi thì Lâm Hàn sẽ gặp nguy hiểm.
Sau khi lên xe, hàng dài người tiến vào quận Tê Hà.
Lúc sắp tới số 43 đường Thiên Dương, Lâm Hàn ra lệnh cho 40 người của Tôn Hàn Các xuống xe, tản ra bốn phía.
Lâm Hàn và bốn người Tiểu Đông vẫn đi vào đường số 43.
Tiệm bánh bao Ông Hoàng.
Đây là tên gọi của cửa tiệm trên đường số 43 Thiên Dương, nhưng mà điều kì lạ là, bây giờ đang là buổi sáng nhưng cửa tiệm lại không mở cửa, hơn nữa trên cửa còn dán hình của tên xã hội đen Hoàng Mao.
“Tiệm bánh bao đóng cửa rồi, muốn ăn bánh bao thì đến tiệm khác ăn”.
Nhìn thấy mấy người Lâm Hàn đi đến, một tên xã hội đen mất kiên nhẫn nói.
“Tôi tới tìm Tưởng Đào”, Lâm Hàn mở miệng.
“Tìm anh Tưởng?”
Tên đàn em ngớ người, quan sát Lâm Hàn một lượt, lại nhìn 4 người sau lưng Lâm Hàn, đảo đảo mắt sau đó nói:
“Đi theo tôi, trước khi đi làm việc anh Tưởng có dặn, nếu như có một nhóm 5 người tới thì trực tiếp đưa đến gặp anh ấy”.
Nói xong, tên đàn em đi vào trong tiệm bánh bao.
Mấy người Lâm Hàn theo sau.
Đi vào trong phòng, căn phòng này không lớn, mấy bức tường sập xệ, góc tường còn có mạng nhện, mùi ẩm mốc bay vào mũi Lâm Hàn.
Bên trên chỉ đặt một cái tủ đựng bát cao.
Tên đàn em đã rành đường nên đi thẳng đến tủ bát, đẩy mạnh một cái…
…
Đâu đó có tiếng bánh xe di chuyển truyền tới, một cánh của bí mật xuất hiện trước mắt Lâm Hàn.
Nhìn vào bên trong, một bậc thang hun hút nối thẳng xuống, có tiếng la hét, tiếng bước chân, tiếng hoan hô phát ra từ bên trong.
“Nhanh vào trong đi, bây giờ truy quét tội phạm ghê lắm, không cẩn thận cảnh sát lại tìm tới đây”.
Thấy Lâm Hàn đứng im trước cửa, tên đàn em không nhịn được thúc giục.
“Được”.
Lâm Hàn gật đầu, khom lưng bước vào hầm bí mật, men theo bậc thang đi xuống dưới lòng đất.
Bốn người Tiểu Đông cũng cất bước theo sau.
Đi được khoảng 15 giây thì đến cuối bậc thang, tầm nhìn trong phút chốc được mở rộng.
Đây là một sòng bạc cực kì lớn, đặt đầy bàn đánh bạc, nhìn sơ cũng đã có 40 cái.
Trong không khí nồng nặc mùi thuốc lá, có chút ngạt thở.
Mỗi bàn đều có người vậy quanh, thanh niên, trung niên, người già, độ tuổi nào cũng có. Ai nấy đều hưng phấn, hai mắt đỏ ngầu, nhìn chằm chằm vào bộ bài trên bàn lớn tiếng gào thét.
Chương 374: Giết thêm lần nữa
"Cược đi!"
"Nhà cái mở rồi!”
“Trường Long! Lật bài!”
Tiếng la hét khắp sòng bạc.
…
Từng sấp tiền màu đỏ vứt lung tung trước mặt bọn họ.
Mấy cô gái cao ráo, ăn mặc gợi cảm đi đi lại lại bưng trà cho khách.
Bốn phía đều có vài tên xã hội đen có hình xăm dữ tợn đứng canh.
“Anh trai, chơi vài ván không? Khách hàng mới đổi thẻ đánh bạc sẽ có ưu đãi đấy!”
Một cô gái đi tới trước mặt Lâm Hàn cười tươi chào hỏi.
“Tôi tới tìm Tưởng Đào”, Lâm Hàn lạnh nhạt nói.
“Tìm anh Tưởng?”
Cô gái chớp chớp mắt, cười nói: “Đi theo tôi”.
Nói xong, cô ta lắc mông đi về phía căn phòng bên cạnh sòng bạc.
Lâm Hàn và bốn người Tiểu Đông theo sau, cùng lúc đó Lâm Hàn cũng âm thầm gửi tin nhắn cho người của Tôn Hàn Các bên ngoài.
Đẩy cửa ra, cô gái nói:
“Anh Tưởng, có người tìm anh”.
Nói xong liền lui ra ngoài.
Lâm Hàn nhìn vào trong, căn phòng này rất lớn, bên trong còn đặt ba cái bàn đánh bạc.
Những xấp tiền màu đỏ chất đầy trên mặt bàn tựa như những ngọn núi nhỏ, người bình thường nếu như nhìn thấy nhiều tiền như vậy nhất định sẽ bị doạ chết khiếp.
Tất cả đều là tiền mặt, Lâm Hàn tính sơ cũng đã có khoảng 100 triệu tệ.
Mà mỗi bàn đều có kế toán ngồi bên cạnh, ngón tay đếm tiền nhanh thoăn thoắt đến mức đầu cũng không ngẩng lên.
Một người đàn ông mặc vest tóc ngắn, gương mặt tròn, thân hình cao lớn ngồi vào bên cạnh, vắt chéo chân hút xì gà.
Chính là Tưởng Đào.
Lâm Hàn liếc qua đống tiền trên bàn rồi thu lại tầm mắt.
“Tới rồi à”.
Tưởng Đào nhìn Lâm Hàn, trong lòng kinh ngạc.
Nhiều tiền bày ở đây như vậy mà chàng trai trẻ này lại bình tĩnh đến mức đó, hắn ta thật không ngờ tới.
“Năng lực kìm chế rất tốt, số tiền này là một khoản lớn đối với cậu ta, nhưng sắc mặt cậu ta không hề có chút gợn sóng, là một nhân tài”, Tưởng Đào thầm tán thưởng, mở miệng nói:
“Đến đây đi!”
Hắn ta chỉ tay về phía trước, ở đó đã đặt mấy cái ghế từ trước.
Mấy người Lâm Hàn ngồi đối diện Tưởng Đào.
“Tối qua các cậu đã đồng ý tham gia với tôi, vậy thì chính là người của tôi”, Tưởng Đào dứt khoát đi thẳng vào vấn đề:
“Tôi chỉ có một quy tắc, nghe lời tôi, làm việc theo lệnh của tôi là được”.
“Ở vùng xám khu Tê Hà này, địa vị của Tưởng Đào tôi cũng không thấp, sau lưng còn có nhà họ Hoàng hậu thuẫn. Vì thế, các người đừng bao giờ nghĩ tới việc phản bội, nếu không sẽ rất thảm đấy”.
Tưởng Đào nói qua loa nhưng mỗi câu mỗi chữ đều toả ra sát khí nồng nặc.
Loại trùm xã hội đen này, ít nói nhưng độc ác.
“Lâm Hàn, hôm qua cậu đã giải quyết đám người chơi ma túy và tên Công Kê kia, cậu còn nhớ chứ”, Tưởng Đào hỏi.
“Nhớ”, ánh mắt Lâm Hàn khẽ thay đổi, hờ hững nói.
“Nhớ thì tốt, nhiệm vụ đầu tiên của các cậu là tìm bọn chúng”, Tưởng Đào mở ngăn kéo tủ bên cạnh, bên trong lập tức xuất hiện từng túi từng túi bột màu trắng!
“Việc còn lại, chắc không cần tôi nói nhiều nữa nhỉ”.
Tưởng Đào nhìn mấy túi bột màu trắng rồi lại nhìn Lâm Hàn, nở một nụ cười tàn nhẫn:
“Làm tốt việc này sẽ có thưởng lớn”.
Lâm Hàn khẽ nhíu mày, không ngờ Tưởng Đào này cũng buôn bán ma túy.
Hơn nữa hắn ta còn có ý bảo Lâm Hàn bán mớ bột trắng này cho những người đã chơi ma túy cũ ở chỗ tên Công Kê. Việc này khiến lòng Lâm Hàn không khỏi lạnh lẽo.
Dường như nhìn thấu được suy nghĩ của Lâm Hàn, Tưởng Đào cười lạnh:
“Thế lực nhà họ Hoàng đã có từ thời Dân Quốc, ông trùm lúc đó là Hoàng Kim Vinh. Mà Hoàng Kim Vinh cũng dựa vào việc buôn bán thuốc phiện để phát tài”.
“Vì vậy, dù thế lực tàn dư của nhà họ Hoàng đã đến Hoa Đông thì việc làm ăn này cũng không thể bỏ được. Thằng Công Kê đó không biết sống chết, động đến danh tiếng của nhà họ Hoàng cũng được, nhưng dám cướp việc làm ăn của nhà họ Hoàng chúng tôi thì đương nhiên phải trừng trị hắn!”
Lâm Hàn im lặng không lên tiếng.
Tưởng Đào lấy ra một khẩu súng đen ngòm từ trong bụng, cúi đầu mân mê trong lòng bàn tay, lạnh nhạt nói:
“Các cậu đã đồng ý đi theo tôi thì phải biết rằng tôi kinh doanh thứ gì, mại dâm, cờ bạc, ma túy, cái gì cũng có”.
“Mấy túi bột này các cậu đưa cho bên tiêu thụ đi, đến lúc đó chúng ta sẽ chia tiền”.
“Các cậu đã biết chúng tôi buôn bán cái gì rồi, cho nên nếu như từ chối, các cậu đương nhiên không cần sống trên đời này nữa, dù sao tôi cũng sợ pháp luật trừng trị”.
Nghe những lời này, thần kinh của mấy người Tiểu Đông liền căng thẳng.
Không ngờ Tưởng Đào này lại độc ác như vậy.
Hoặc là giúp hắn ta buôn bán ma túy, hoặc là chết.
Hơn nữa hắn ta cũng không nhiều lời với cậu, nếu đã đồng ý đi theo hắn ta, vậy thì phải làm việc thay hắn ta, dứt khoát nói hết chuyện làm ăn của mình cho bọn họ nghe.
Cùng lúc này.
Kim Lăng, trong một trạch viện.
Trạch viện này rất lớn, chim hót líu lo, không khí mát mẻ.
Một người đàn ông trung niên nằm trên xích đu thưởng thức trà.
Cả người gã ta mặc áo gió, làn da ngăm đen, từ trên xuống dưới tản ra sự nghiêm nghị khiến người khác không dám tới gần.
Chính là ông Hoàng, Hoàng Liệt!
“Trà Long Tỉnh Tây Hồ này hương thơm lan toả khắp miệng, rất tuyệt”.
Hoàng Liệt nhấp một ngụm trà, cầm điện thoại xem tin tức.
Tiêu đề trên Kim Lăng hôm nay, anh trai chạy Rolls-Royce nổi tiếng trên mạng giúp cảnh sát thành phố phá một vụ án buôn bán ma túy!
“Anh trai chạy Rolls-Royce!”
Nhìn thấy tin tức này, sắc mặt Hoàng Liệt trong khẽ biến đổi, toàn thân toát ra sát khí dày đặc, trong đầu liền xuất hiện hình ảnh của một người trẻ tuổi.
“Lâm Hàn… chưa chết?”
Ánh mắt Hoàng Liệt dao động: “Một phát súng đó của mình, vậy mà không giết được hắn? Hơn nữa, hắn còn tới Kim Lăng”.
“Địa vị của hắn ở vùng xám Đông Hải rất cao, Trần Vô Cực và Ngô Xuyên đều rất kính trọng hắn, cho nên tính cách tám phần phải là người có thù tất báo. Hắn đến Kim Lăng rất có khả năng là để gây phiền phức cho nhà họ Hoàng!”
Khoé miệng Hoàng Liệt vẽ ra một nụ cười tàn nhẫn.
“Lâm Hàn đúng không, lần trước không giết được mày, mày không chịu ngoan ngoãn rụt cổ ở Đông Hải mà cứ tìm tới đây, không phải muốn chết thì là gì? Không những thế còn dám ló đầu trên tin tức, sợ sống lâu quá đây mà!”
“Nếu đã như vậy thì tao sẽ giết mày thêm lần nữa!”
Nói xong, Hoàng Liệt gọi một cuộc điện thoại.
Điện thoại vừa thông thì không bao lâu, các ông trùm ở vùng xám Kim Lăng đều nhận được một tin tức.
“Tìm kiếm người này, sau khi tìm được, giết chết tại chỗ!”
Trên tin nhắn còn kèm theo bức ảnh của một chàng trai trẻ, chính là Lâm Hàn!
…
Sòng bạc ngầm quận Tê Hà.
“Suy nghĩ thế nào rồi, bán mớ một trắng này của tôi đi thì có thể ăn uống no say. Nếu như từ chối sẽ trở thành xác chết ngay lập tức”.
Tưởng Đào chờ đợi nhìn Lâm Hàn.
Ting!
Đột nhiên điện thoại của hắn ta kêu lên.
Tưởng Đào lấy ra xem, sắc mặt liền trở nên nghiêm túc. Đây là lệnh do lãnh đạo nhà họ Hoàng, ông Hoàng đích thân ban xuống.
“Tìm kiếm người này, sau khi tìm được, giết chết tại chỗ…”
Tưởng Đào nhìn vào tấm ảnh trên màn hình, con ngươi bỗng nhiên co lại, sau đó lại nhìn Lâm Hàn.
Người trên bức hình giống Lâm Hàn y đúc.
Giờ khắc này, Tưởng Đào không chút do dự giơ súng lên chĩa về phía Lâm Hàn, bóp cò.
Đoàng!
“Giết hết mấy người này đi!”
Hắn ta đồng thời hét lên một tiếng.
Mấy tên xã hội đen đứng bảo vệ ở bốn phía đều đồng loạt rút súng!
Mà trong giây phút súng cúa Tưởng Đào giơ lên đó, Lâm Hàn đã hành động.
Khoảng cách ngắn như vậy, tay trái của Lâm Hàn như một tia chớp bắt lấy cánh tay của Tưởng Đào.
Chương 375: Tiểu Bắc hy sinh
Lạch cạch!
GIây tiếp theo, bàn tay của Lâm Hàn rơi xuống cổ tay của Tưởng Đào, anh khẽ dùng sức.
Một lực khổng lồ như sóng lớn ập tới cổ tay của hắn ta.
Tưởng Đào cau mày, cả bàn tay giống như cá chạch, vô cùng trơn trượt, trực tiếp rút khỏi cổ tay của Lâm Hàn.
“Hử?”
Lâm Hàn bất ngờ, bản lĩnh của tên Tưởng Đào này không đơn giản, có lẽ là một người học võ.
Lúc này, nhóm côn đồ xung quanh đã giương súng bóp cò.
Pằng!
Pằng!
Pằng!
...
Bốn người Tiểu Đông lách mình núp xuống dưới gầm bàn đánh bạc, mỗi người rút ra hai khẩu súng lục đen kịt phản kích lại.
Trong phòng lập tức không ngừng vang vọng tiếng súng.
Ánh lửa chớp lóe.
Lâm Hàn cũng giẫm chân chui xuống gầm bàn.
Một viên đạn sượt qua mặt anh, nóng bỏng đau rát, một vết xước đỏ xuất hiện bên má.
Công phu cao đến đâu cũng phải e dè trước dao phay.
Lâm Hàn dù bản lĩnh tốt cỡ nào, cũng không thể chống đỡ khi đứng trước loại vũ khí nóng như súng ống.
Hơn nữa còn là mười mấy tay súng.
"Giải quyết những thuộc hạ này trước, sau đó lại xử lý Tưởng Đào!”
Lâm Hàn hét lên một tiếng, anh đã quan sát một lượt, căn phòng này bị bịt kín, muốn thoát ra ngoài chỉ có thể đi qua cửa phòng.
40 người kia của Tôn Hàn Các hiện giờ đã thâm nhập vào sòng bạc dưới lòng đất.
“Vâng thưa anh Hàn!”
Tiểu Đông gật đầu, thò đầu ra bắn hai phát rồi lại rút lui.
Hai tên côn đồ bị bắn trúng bụng, ngã khụy trên đất.
...
Lúc này, sòng bạc ngầm bên ngoài phòng.
"Có chuyện gì vậy? Trong phòng anh Đào có tiếng súng!”
Những tên côn đồ đang làm nhiệm vụ quan sát hiện trường, nghe thấy tiếng súng thì thay đổi sắc mặt, chạy vội về phía căn phòng.
Pằng!
Một tiếng súng vang lên.
Một tên côn đồ vừa tiến vào một bước, đã bị viên đạn đã xuyên thẳng vào trán hắn.
Những bông hoa máu bắn tung tóe.
Tên côn đồ ngã xuống đất, bất động.
“Còn có người!”
Những người có mặt tại hiện trường phản ứng lại, nhìn về phía cửa ra vào.
Chỉ thấy một người đàn ông cường tráng đeo kính râm đang bước nhanh tới, mỗi tay đều cầm một khẩu súng lục.
Pằng Pằng Pằng Pằng!
Tiếng súng nối tiếp nhau vang lên.
"Không được cử động! Ai nhúc nhích, chết!"
Một người đàn ông để râu cá trê bắn chỉ thiên, sau đó chĩa họng súng vào đám đông, toàn thân đằng đằng sát khí.
Là Trần Nam!
Trên đường đến đây, Lâm Hàn nhân tiện thông báo cho Trần Nam tới và giao 40 thành viên của Tôn Hàn Các cho anh ta chỉ huy.
Mọi người trong Tôn Hàn Các nhất tề nâng lên mũi súng, có chút dị động liền bóp cò.
Những vị khách đang cá cược kia sợ đến mức ôm đầu ngồi xổm xuống.
Họ không muốn tham gia vào loại ác chiến hỏa lực này.
Những người này đều giết người không chớp mắt.
“Hả? Còn có người!”
“Con mẹ nó!”
Những tên côn đồ thấy một màn này thì không ngần ngại nổ súng, quyết sống chết với nhóm người Tôn Hàn Các.
Pằng Pằng Pằng!
Lâm Hàn lập tức nghe thấy tiếng súng dồn dập bên ngoài phòng.
"Có vẻ như nhóm người Trần Nam tới rồi”.
Lâm Hàn thầm nghĩ, thân mình giống như một con linh miêu, không ngừng qua lại như con thoi né tránh đạn.
Thần kinh toàn thân anh kéo căng, xung quanh có hơn chục tên côn đồ cầm súng, bao vây năm người họ lại.
Nếu như không có sự che chắn của đám người, anh có lẽ đã bị thương nặng từ lâu.
Về phần bốn người Tiểu Đông, kỹ năng của họ kém xa Lâm Hàn, chỉ một lúc trên người họ đều có vết thương.
“Cố gắng trụ vững tới khi Trần Nam tới!”
Lâm Hàn hô lớn, thân hình chớp động.
“Vâng, anh Hàn!”
Tiểu Đông đáp lại Lâm Hàn, cánh tay trái anh ta ứa máu, đau tới nghiến răng nhẫn nhịn.
Vùng bụng của Tiểu Nam đã trúng đạn, ngã xuống đất, không thể cử động được nữa.
“Nhanh, bắn chết bọn chúng!”
Tưởng Đào thét một tiếng, trong lòng nôn nóng.
Hắn ta cũng nghe thấy tiếng súng nổ bên ngoài, biết là viện trợ của Lâm Hàn đã tới.
Vì vậy, phải giải quyết nhóm người Lâm Hàn càng sớm càng tốt
Pằng Pằng Pằng!
Trong giây lát, tiếng súng trong phòng càng trở nên dồn dập.
Bụp!
Trên vai Tiểu Đông nở rộ một bông hoa máu, anh ta trúng đạn rồi.
“Mẹ nó!”
Anh ta chửi to, bóp cò bằng tay còn lại.
Pằng!
Theo tiếng súng nổ, một tên côn đồ ngã gục xuống.
Nhưng đổi lại, tay còn lại anh ta cũng bị trúng đạn.
Lâm Hàn bóp cò bắn chết bốn tên côn đồ.
Loại tình huống này, với thân thủ của anh, nhờ vào sự che chắn của mấy người đó có thể bảo vệ chính mình nhưng khó có thể bảo vệ mấy người Tiểu Đông.
“Ha ha ha, Lâm Hàn, không ngờ tới cậu lại là người mà nhà họ Hoàng đang truy sát!"
Tưởng Đào cười to và bắn:
"Giết chết cậu ở đây, cũng coi như tôi lập công lớn rồi!”
"Đến lúc đó, gã họ Hoàng sẽ trọng thưởng cho tôi, địa vị tại vùng Xám này có được nâng cao hay không cũng không còn là vấn đề!”
“Thủ hạ của cậu đều bị thương rồi, để tôi xem cậu còn trốn đi nơi nào!”
Vừa cười Tưởng Đào vừa bắn.
Pằng!
Pằng!
Pằng!
Ba viên đạn bắn về phía Lâm Hàn.
Lâm Hàn mí mắt giật giật, nhanh chóng né tránh, nhưng một trong số chúng vẫn bay về phía đầu anh.
Lâm Hàn dựng tóc gáy, anh lúc này sức lực suy kiệt, hoàn toàn không còn cách né tránh.
Nếu trúng đạn, cái chết là không nghi ngờ gì!
“Anh Hàn!”
Một tiếng hét lớn vang lên, thân thể Lâm Hàn đau đớn, cả người bị đánh bay ra ngoài.
Là Tiểu Bắc.
Viên đạn này găm thẳng vào ngực phải của Tiểu Bắc.
Bịch!
Máu bắn tung tóe, Tiểu Bắc mặt tái nhợt, ngã xuống đất.
“Tiểu Bắc!”
Hốc mắt Lâm Hàn đỏ hoe.
Ngực là vết thương chí mạng, tim, phổi đều thuộc khoang ngực, nếu đạn bắn trúng thì cơ hội sống sót về cơ bản là bằng không.
“Tiểu Bắc!”
“Tiểu Bắc!”
Nhìn thấy cảnh này, mấy người Tiểu Đông đều thét lớn.
“Tiểu Bắc, anh… anh không cần phải thay tôi đỡ phát súng này!”
Lâm Hàn bước tới, ôm lấy cổ Tiểu Bắc, vành mắt ngấn lệ, một tay bịt chặt miệng vết miệng, chặn dòng máu tươi đang chảy.
“Anh Hàn…”
Tiểu Bắc nhìn Lâm Hàn chăm chú, giọng nói run rẩy:
"Khi đến Kim Lăng, tôi… tôi mới hiểu, tôi mới hiểu tại sao chúng tôi được gọi là Tôn Hàn Các… mọi thứ chúng tôi làm, đều là vì anh Hàn”.
“Anh Hàn… cái mạng này của tôi, cũng là của anh, bởi vậy, tôi… tôi chắc chắn phải thay anh đỡ lấy viên đạn này…”
Lời còn chưa nói hết, Tiểu Bắc đã không còn hơi thở nữa.
“Tiểu Bắc…”
Lâm Hàn nghẹn ngào, sát khí toàn thân điên cuồng lan tràn.
Khi tới đây anh đã dự đoán trong số bốn người nhất định sẽ có người bị thương, nhưng anh không ngờ rằng sẽ có người chết!
Trong số bốn người này, Tiểu Bắc thường ngày vẫn luôn là người trầm lặng kiệm lời, rất ít khi nói chuyện, chỉ luôn vùi đầu vào việc của mình.
Vào thời khắc sinh tử này, anhta dùng sinh mệnh của mình giúp Lâm Hàn đỡ một phát súng.
"Tiểu Bắc, anh yên tâm... tôi sẽ báo thù cho anh, người nhà của anh, tôi cũng sẽ chăm sóc họ thật tốt...”
Lâm Hàn từ từ vuốt mắt Tiểu Bắc lại, trong lòng đầy tự trách cùng hổ thẹn.
Anh vốn tưởng rằng chỉ cần mình có tiền là có thể giải quyết được rất nhiều việc.
Nhưng đối mặt với cái chết, mọi người đều bình đẳng.
“Ha ha ha, Lâm Hàn! Anh em của cậu, ba người bị thương một kẻ chết, để tôi xem cậu còn lấy gì để đấu với tôi!”
Tưởng Đào cười điên cuồng.
Đã lâu không có ai cùng hắn liều mạng, cảm giác này thật sảng khoái!
“Trần Nam à, anh còn không tới thì mấy người chúng tôi đều sẽ chết ở chỗ này”.
Lâm Hàn nhìn quanh căn phòng, còn bảy tám tên côn đồ đứng ở đó, không bị tổn thương chút nào.
Bọn họ có quá nhiều người.
"Nhưng trước khi chết tôi cũng phải kéo theo một cái đệm lưng”.
Lâm Hàn nhìn hướng Tưởng Đào, cong thắt lưng giống như một con báo đang chuẩn bị săn mồi, hai mắt rét lạnh.
Với cái giá phải trả là tính mạng của bản thân, đối với Lâm Hàn việc giết chết Tưởng Đào không khó.
"Giết hết những người này!"
Lúc này, Tưởng Đào hô to, họng súng lại chĩa về phía Lâm Hàn.
Bình luận facebook