-
Chương 386-390
Chương 386: Hai căn biệt thự
"Đồng thời, vị trí tọa lạc của biệt thự nghỉ dưỡng Đức Hoa cũng nằm trong khu Tần Hoài sầm uất. Bất kể là mua đầu tư hay để ở thì chắc chắn đều cực kỳ có giá".
"Ngoài ra, chúng tôi cũng có vài căn biệt thự đã trang trí xong, hoàn thành thủ tục mua bán thì có thể dọn vào ở ngay..."
Nhân viên kinh doanh rất nghiêm túc giới thiệu.
Chàng trai trước mặt này dù đang mặc quần áo bình thường, trông bề ngoài không giống người giàu có, nhưng ở Kim Lăng không thiếu đại gia ngầm, trong số đó có rất nhiều người giàu khá khiêm tốn, chẳng muốn khoe khoang của cải làm gì.
Thỉnh thoảng, đi dạo ngoài đường cũng sẽ bắt gặp mấy ông cụ nhặt rác, nhưng có khi người đó là một đại gia sở hữu gia tài bạc triệu thì sao. Vì lẽ đó, nhân viên kinh doanh luôn phải lễ phép tiếp đãi.
Với cô ta mà nói, chàng trai trước mặt rất có thể chính là kiểu người giàu khiêm tốn đó.
Vả lại, người phụ nữ bên cạnh anh rất đẹp, nếu không phải dân có tiền thì làm sao tìm được một cô bạn gái xinh như thế?
"Ông xã ơi, biệt thự này đắt quá".
Dương Lệ nhìn bàn mô hình rồi kéo tay Lâm Hàn: "Rẻ nhất cũng đã 8 triệu rưỡi tệ rồi, đắt quá, đừng mua được không anh?"
"Đắt á?"
Nghe thế, nhân viên kinh doanh ngẩn ra, chỉ hơn 8 triệu rưỡi mà còn bảo đắt, đừng nói chàng trai này giả vờ làm đại gia đó nhá?
Nghĩ đến đây, vẻ nhiệt tình trên gương mặt nhân viên kinh doanh bỗng chốc biến thành thờ ơ.
"Chỉ hơn 8 triệu rưỡi thôi, không đắt đâu bà xã, em hài lòng căn nào thì tùy ý mua đi nhé", Lâm Hàn xoa đầu Dương Lệ, dịu dàng nói.
"Cậu Hồng! Biệt thự nhà chúng ta mua ở đây được không ạ?"
Bỗng nhiên, có một giọng nói vang lên.
Giọng nói này rất quen thuộc, cả Lâm Hàn và Dương Lệ đều đồng loạt quay đầu lại.
Nhìn thấy có hai người bước vào cửa.
Là một đôi nam nữ.
Nam mặc một cái áo khoác Nike cỡ rộng, để tóc xoăn, đẹp trai sáng sủa, đáy mắt chứa đầy vẻ kiêu ngạo, dường như tất cả chẳng là cái đinh gì trong mắt anh ta.
Người này chính là Hồng Phong!
Nữ thì có ngoại hình đẹp đẽ, vóc dáng gợi cảm trong chiếc váy trắng, chân đi vớ da, nhìn giống như một cô hot girl vậy. Người này Lâm Hàn cũng biết.
Là Chu Nhã Thiến!
Ánh mắt Lâm Hàn chợt lóe, không ngờ hai người này lại quấn lấy nhau.
"Đương nhiên rồi, biệt thự ở đây là xịn nhất khu Tần Hoài đấy! Nhã Thiến à, anh yêu em mà, anh phải mang cho em những gì tốt nhất chứ, một căn biệt thì chả đáng là gì đâu!", Hồng Phong hất cằm nói:
"Sau này, khi em được gả vào nhà họ Hồng của anh, em chính là mợ nhỏ, chắc chắn em sẽ có được một cuộc sống trong nhung lụa như em đã hằng mơ ước!"
"Dạ dạ! Cậu Hồng, em cũng yêu anh!"
Chu Nhã Thiến ôm chặt tay Hồng Phong, trên mặt tràn ngập hạnh phúc.
Hôm qua, Hồng Phong này đến ngân hàng Thiên Thuỵ làm thủ tục vay 1 tỷ tệ cho nhà họ Hồng.
Vì thế, Chu Nhã Thiến mới quen được Hồng Phong.
Đây chính là con em dòng chính nhà họ Hồng - Kim Lăng, một trong ba thế gia lớn ở Hoa Đông đấy.
Bố của anh ta là người em thứ ba của chủ nhà họ Hồng, nên Hồng Phong chắc chắn là người có tiếng nói trong nhà.
Mấy người Vương Huy của nhà họ Vương, Lý Vĩnh Phú ở thành phố Đông Hải chẳng thể nào so sánh được với Hồng Phong, ngay cả cọng lông cũng không bằng nữa là.
Lúc đó, trong mắt Chu Nhã Thiến lấp lánh như ánh sao, ra sức lấy lòng Hồng Phong.
Đám cậu ấm con nhà giàu làm sao kháng cự được Chu Nhã Thiến chứ.
Mà Hồng Phong cũng đã đáp lại Chu Nhã Thiến, tối hôm qua bọn họ cùng nhau ăn một bữa rồi được nước đẩy thuyền cặp bồ luôn.
"Nếu lấy được Hồng Phong, Chu Nhã Thiến mình sẽ chân chính bước chân vào nhà quyền thế, trở thành mợ nhỏ, đó mới là cuộc sống mà mình hướng đến!"
Chu Nhã Thiến vừa ôm chặt tay Hồng Phong vừa nghĩ thầm trong bụng.
"Ơ? Lâm Hàn, Tiểu Lệ?"
Bỗng chốc, tầm mắt Chu Nhã Thiến rơi vào hai người Lâm Hàn.
"Lâm Hàn!"
Ánh mắt Hồng Phong khóa chặt trên người Lâm Hàn tức thì đỏ ngầu.
Bây giờ, anh ta vẫn còn ghi thù chuyện Lâm Hàn đánh anh ta hộc máu ở phố ăn vặt.
Từ nhỏ đến lớn, Hồng Phong chưa bao giờ nhục nhã như vậy.
"Lâm Hàn, mày đến đây làm gì hả!"
Hồng Phong siết chặt nắm đấm muốn xông lên.
Nhưng nghĩ lại một mình Lâm Hàn có thể đập bẹp sáu bảo vệ, đoán chừng dù có mười người như mình cũng không đánh lại Lâm Hàn, nên giờ chỉ biết kiềm nén ngọn lửa giận.
"Tôi đến đây mua nhà chứ làm gì nữa", Lâm Hàn dửng dưng đáp.
"Tiểu Lệ, sao cậu đến Kim Lăng rồi?"
Chu Nhã Thiến hỏi Dương Lệ.
"Tớ...nghỉ phép, nên mới đến tìm ông xã chơi vài ngày", Dương Lệ hỏi lại:
"Nhã Thiến, dạo này cậu sống ở Kim Lăng thế nào?"
"Cũng được, tìm được một công việc trong ngân hàng, còn có một anh người yêu là người nhà họ Hồng - Kim Lăng", vừa nói, Chu Nhã Thiến vừa ôm chặt cánh tay Hồng Phong, đắc ý nói:
"Anh ấy là con cháu thuộc dòng chính nhà họ Hồng - Kim Lăng, gia cảnh quyền thế hơn hẳn chồng của cậu luôn đó. Hôm nay anh ấy dẫn tớ đến đây sắm biệt thự".
"Vậy thì chúc mừng cậu nha Nhã Thiến, sau cùng thì giấc mơ lấy được nhà giàu của cậu cũng đã thành sự thật", Dương Lệ chẳng mảy may để ý đến lời khoe khoang của Chu Nhã Thiến.
Nói xong, cô lại nhìn về phía Lâm Hàn:
"Ông xã ơi, mình đi thôi anh, biệt thự này đắt quá! Rẻ nhất cũng đã hơn 8 triệu tệ rồi, không cần phải mua đâu, vả lại..."
Dương Lệ đột nhiên khựng lại.
Cô cảm thấy Lâm Hàn không đủ tiền để mua biệt thự này.
"Mua biệt thự à? Lâm Hàn, sao mày không tự soi lại cái bản mặt mày đi, trông xem mình là cái thứ gì chứ! Dù có đi theo Trần Nam thì cũng không đủ khả năng mua biệt thự đâu!", vẻ mặt Hồng Phong đầy chế giễu:
"Biệt thự ở đây tệ nhất cũng hơn 8 triệu tệ, mày có cày cả đời cũng không mua nổi đâu!"
"Bà xã, em không hài lòng biệt thự này à?"
Lâm Hàn không thèm nhìn tới Hồng Phong, anh nói: "Nếu không hài lòng thì chúng ta đổi căn khác".
"Đổi đi..."
Dương Lệ cắn môi, trong lòng vẫn lo Lâm Hàn không đủ tiền.
"Hừ, không mua nổi thì đừng mua, lại ở đây giả vờ giả vịt muốn đổi căn khác", nhân viên kinh doanh đứng cạnh nghe thế, bất mãn nhỏ giọng khinh thường.
"Tôi mua hai căn này, quẹt thẻ đi".
Lâm Hàn nhướng mày, chỉ tay vào hai căn biệt thự, sau đó lấy thẻ của ngân hàng Thiên Thuỵ ra, nói với giọng lạnh tanh.
Vừa rồi, Lâm Hàn để ý ánh mắt Dương Lệ dừng lại ở hai căn biệt thự này hồi lâu, biểu cảm còn hơi thay đổi.
Chắc là trong lòng cô rất thích.
"Hở?"
Nhân viên kinh doanh ngây ngẩn: "Thưa anh, anh chắc chắn mua chúng không? Hai căn này, một căn là 10 triệu tệ, căn còn lại là 15 triệu tệ, tổng cộng 25 triệu tệ đấy!"
Cô ta không tài nào tin nổi, dù cho Lâm Hàn là người có tiền thì cũng chưa chắc lấy ra được 25 triệu tệ ngay!
"Quẹt thẻ đi, đừng lắm lời nữa", Lâm Hàn mất kiên nhẫn.
"Vâng!"
Nhân viên kinh doanh dè đặt nhận lấy thẻ đi quẹt.
"Ơ? Hình như đó là thẻ của ngân hàng Thiên Thuỵ mình?"
Chu Nhã Thiến liếc nhìn thẻ ngân hàng của Lâm Hàn, cảm thấy có hơi quen quen, cô ta còn nhớ hồi mới học việc, cô ta đã từng học qua một bài về các loại thẻ ngân hàng.
Chỉ khi nắm rõ cấp bậc các loại thẻ thì mới phục vụ khách hàng tốt được.
Các loại thẻ của khách hàng thuộc ngân hàng Thiên Thuỵ đều được cấp dựa theo số tiền mà khách hàng đã gửi, mà việc này thì không ngừng thay đổi.
Thẻ tiêu chuẩn là màu trắng.
Hạn mức gửi ngân hàng hơn 10 triệu tệ là thẻ vàng.
Vượt qua con số 100 triệu tệ là thẻ platinum rất quý hiếm, chất liệu và cảm giác chạm vào thẻ này rất khác.
...
Cái thẻ của Lâm Hàn, Chu Nhã Thiến nhớ mang máng đã từng nhìn thấy trong hôm học bài đó, nhưng lúc này nhất thời lại không nhớ ra.
"Thôi vậy, nghĩ nhiều làm chi, có lẽ cũng không phải là thẻ ngân hàng bên mình!", Chu Nhã Thiến thầm nghĩ.
Chương 387: Ai cho cô dũng khí?
Rẹt, rẹt, rẹt…
Chiếc máy in hoá đơn ra, 25 triệu tệ đã giao dịch thành công.
“Thưa anh, hai toà biệt thự đó đã thuộc về anh chị!”
Người bán hàng cung kính trả thẻ lại cho Lâm Hàn, vẻ mặt niềm nở, kích động đến mức toàn thân run rẩy.
Với số tiền 25 triệu tệ này, cô ta có thể nhận được hoa hồng hơn 1 triệu tệ!
“A! 25 triệu tệ… Ông xã, anh giàu quá! Số tiền này ở đâu ra vậy?”
Dương Lệ ngẩn người.
Cô thấy Lâm Hàn mua biệt thự núi Vân Mộng, lại mua thêm hai chiếc Mercedes nữa, cộng lại đã hơn 100 triệu tệ.
Dù Lâm Hàn có tiền hơn nữa thì chắc cũng đã hết rồi!
Nhưng Dương Lệ không ngờ Lâm Hàn vẫn có thể bỏ ra 25 triệu tệ nữa.
“Bà xã, đây là bí mật”.
Lâm Hàn cười với Dương Lệ.
“Có phải khoảng thời gian ở Kim Lăng anh đã làm gì không? Nếu không sao tự nhiên lại giàu thế được?”
Vẻ mặt Dương Lệ đầy lo lắng, cô sợ Lâm Hàn làm chuyện gì phạm pháp ở Kim Lăng, nếu không sao có thể kiếm tiền dễ vậy được?
Một lần có thể chi những 25 triệu tệ!
“Bí mật? Haha, Lâm Hàn, anh giữ chút mặt mũi được không?”
Chu Nhã Thiến ở bên cạnh nghe thấy câu này thì cười chế nhạo: “Tiểu Lệ hỏi anh tiền ở đâu ra, anh cứ nói thẳng cho cô ấy biết đi, lại còn ‘bí mật’, ngay cả vợ mình mà anh cũng lừa! Haha, ở trước mặt vợ mà cũng sĩ diện, giả vờ có tiền nữa à?”
“Nhã Thiến, cậu có ý gì?”, Dương Lệ giật mình.
“Tiểu Lệ, để tớ nói cho cậu biết, chồng cậu bây giờ là tên sai vặt cho đại gia Trần Nam, ngày nào cũng làm việc vặt cho người ta!”, Chu Nhã Thiến nói:
“Đại gia Trần Nam kia một lần có thể bỏ ra 9 tỷ tệ. Lâm Hàn làm việc vặt cho anh ta, nịnh nọt đại gia, người ta bố thí một chút đã đủ cho tên Lâm Hàn sống hạnh phúc cả đời rồi!”
“25 triệu tệ đó là tiền Trần Nam cho anh ta mà thôi!”
“Trần Nam…”
Dương Lệ lặp lại cái tên này, vừa nãy ở Hilton cô cũng nghe thấy chị cả Dương Duyệt nói đến, lúc đó cô còn thắc mắc.
Bây giờ nghĩ lại thì rõ ràng Trần Nam là một người rất giàu có.
“Chồng à, 25 triệu tệ này thật sự là Trần Nam cho anh à?”, Dương Lệ hỏi, cô rất lo lắng:
“Anh ta cho anh nhiều tiền thế, liệu có làm khó anh, bắt anh làm những chuyện anh không muốn làm không?”
“Vợ à, 25 triệu tệ này là tiền của anh, không phải của Trần Nam”, Lâm Hàn mỉm cười đáp lời Dương Lệ.
“Lâm Hàn, anh đã bị tôi vạch trần rồi còn nói dối!”
Mặt Chu Nhã Thiến lạnh lùng: “Không ngờ anh lại mặt dày không biết xấu hổ như vậy, tiền đại gia Trần Nam cho anh mà lại cứ nói là của mình!”
“Đúng là chết cũng sĩ diện, thật sự cho rằng ôm được đùi đại gia là trở thành người giàu có, đuổi vểnh lên tận trời sao?”
“Suy cho cùng, anh vẫn chỉ là một tên vô dụng!”
“Rồi sao?”, Lâm Hàn liếc nhìn Chu Nhã Thiến.
“Rồi sao?”, Chu Nhã Thiến cười khẩy: “Lâm Hàn anh chỉ là người ở dưới đáy xã hội, cả đời này cũng chỉ có thế mà thôi! Đừng tưởng ôm được đùi đại gia là có thể lên được tầng lớp thượng lưu, sống trong biệt thự!”
“Cái gì gọi là tầng lớp thượng lưu? Cậu Hồng mới là người thuộc tầng lớp thượng lưu!”
Cô ta khoác tay Hồng Phong, vẻ mặt đắc ý:
“Anh ấy sinh ra trong gia đình quyền quý, là con cháu dòng chính của nhà họ Hồng ở Kim Lăng. Sau này anh ấy cũng sẽ nắm quyền lực của nhà họ Hồng trong tay. Lâm Hàn, đây mới là tầng lớp thượng lưu thực sự, anh hiểu không?”
“Vậy nên tôi hy vọng anh đừng giả vờ giàu có, là người ở tầng lớp thượng lưu trước mặt vợ mình nữa. Tiểu Lệ rất đơn thuần, anh có thể đừng lừa dối cô ấy được không?”
“Mấy chốt là anh giả vờ ở trước mặt cậu Hồng, anh không thấy xấu hổ à? Nói thật là 25 triệu tệ đó anh được Trần Nam cho không được sao?”
“Giả vờ?”, Lâm Hàn nhìn Chu Nhã Thiến với vẻ mặt châm chọc:
“Chu Nhã Thiến cô là cái thá gì? Cô có tư cách gì nói tôi giả vờ?”
“Cho dù tôi ôm đùi Trần Nam thì cũng hơn cô, cô có 25 triệu tệ không?”
Sắc mặt Chu Nhã Thiến thay đổi, đương nhiên cô ta không có.
Tất cả số tiền tiết kiệm của cô ta cộng lại cũng chỉ khoảng 2 triệu.
“Nếu không có thì cô có tư cách gì nói tôi thế này thế kia?”, ánh mắt Lâm Hàn nhìn Chu Nhã Thiến như đang nhìn một con ngốc:
“Còn cô nói Hồng Phong có xuất thân cao quý, ngồi ở trên cao. Vậy Hồng Phong, tao hỏi mày, địa vị của mày có cao hơn tao không?”
Ánh mắt Hồng Phong loé lên, lùi về sau hai bước, không ngờ chủ đề nói chuyện lại chuyển sang mình.
Tuy rằng trong lòng anh ta cũng khinh thường Lâm Hàn, nhưng bây giờ hai người đối mặt với nhau, Hồng Phong lại không dám nói ra điều này.
Ám ảnh ở con phố ăn vặt, cho đến giờ vẫn còn in đậm trong lòng Hồng Phong.
Quan trọng hơn là, nhà họ Hồng cũng chẳng quan tâm anh ta có ân oán gì với Lâm Hàn, vì sau lưng Lâm Hàn có Trần Nam bảo kê!
Anh ta sợ nếu bây giờ mình lỡ lời, chắc chắn sẽ lại bị Lâm Hàn đánh cho sứt đầu mẻ trán.
Chu Nhã Thiến đang ở bên cạnh, Hồng Phong không muốn mất mặt.
Mà lúc này, Lâm Hàn đang nhìn anh ta từ trên xuống dưới bằng ánh mắt giễu cợt.
Cứ như thể nếu anh ta nói sai thì anh sẽ lập tức ra tay.
“Lâm Hàn, địa vị của tôi… không cao bằng anh…”
Hồng Phong cắn răng nghiến lợi nói.
Mặc dù nói ra điều này cũng mất mặt, nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với việc bị đánh chảy máu đầu.
“Hả?”
Mà Chu Nhã Thiến nghe thấy câu này thì trợn tròn mắt.
Không ngờ cậu Hồng lại nói địa vị của mình không cao bằng thằng bỏ đi kia.
Cậu Hồng là con cháu dòng chính của nhà họ Hồng, tại sao lại cho rằng địa vị của mình không cao bằng Lâm Hàn?
Lòng Chu Nhã Thiến hoảng hốt, không dám tin chuyện này.
“Mày cũng khá biết tự lượng sức mình đấy”, Lâm Hàn nhìn Hồng Phong.
Hồng Phong mở miệng, nhưng không biết nên nói gì.
“Chu Nhã Thiến, Hồng Phong trong miệng cô địa vị không cao bằng tôi, ai cho cô dũng khí để chế nhạo tôi?”, Lâm Hàn liếc mắt nhìn Chu Nhã Thiến.
“Tôi…”
Sắc mặt Chu Nhã Thiến thay đổi, cứng họng líu lưỡi.
Lâm Hàn đang tát vào mặt cô ta, hơn nữa còn tát rất mạnh.
Xét về tiền bạc, Lâm Hàn có thể bỏ ra 25 triệu tệ trong một lần, còn cô ta đương nhiên không thể.
Ngay cả Hồng Phong, người mà cô ta đắc ý nhất cũng chính miệng thừa nhận địa vị của anh ta không cao hơn Lâm Hàn.
Khoảnh khắc này, Chu Nhã Thiến cảm thấy mặt mình đau đớn, nóng ran.
“Bà xã, chúng ta đi xem nhà thôi”.
Lâm Hàn nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của Dương Lệ, bước ra ngoài.
Nhân viên bán hàng kia cũng đi theo.
“Cậu Hồng, Lâm Hàn đó chỉ là tên sai vặt của Trần Nam thôi, cậu… sao cậu lại nói địa vị của mình không bằng anh ta?”
Đợi Lâm Hàn đi xa, Chu Nhã Thiến mới tỏ vẻ tức xì khói:
“Cậu Hồng, cậu là con cháu trực hệ của nhà họ Hồng, còn Lâm Hàn chỉ là dân đen của tầng lớp dưới đáy xã hội thôi! Thân phận, địa vị chênh lệch quá nhiều, em rất không hiểu tại sao vừa nãy cậu lại nói thế!”
Hồng Phong nghiến răng, vẻ mặt có chút xấu hổ, anh ta cảm thấy rất mất mặt:
“Nhã Thiến, em phải biết đạo lý đàn ông co được, duỗi được! Lâm Hàn đó đúng là dân đen thuộc tầng lớp dưới đáy xã hội, nhưng anh ta đánh nhau giỏi, tay chân phát triển lại rất thô lỗ, là một kẻ bạo lực chỉ sử dụng nắm đấm”.
“Nếu anh nói sai, chắc chắn anh ta sẽ đánh anh, đến lúc đó lợi ít hại nhiều!”
“Nhưng anh sẽ ghi nhớ mối thù này, hơn nữa anh sẽ trả thù, không cần nhờ nhà họ Hồng!”
Chương 388: Bất động sản Thiên Hoà
“Cậu Hồng, không ngờ cậu lại suy nghĩ đến vấn đề này”.
Mắt Chu Nhã Thiến sáng lên: “Vậy chắc chắn Lâm Hàn là một kẻ bạo lực rồi, nếu không vừa ý thì anh ta sẽ đánh người! Nếu vừa nãy anh nói sai, có lẽ anh ta sẽ thật sự đánh anh!”
Chu Nhã Thiến vẫn nhớ cảnh tượng Lâm Hàn đánh nhau trong buổi họp lớp.
Không nói một lời, cứ thế xông vào đánh người.
Những bạn học cũ của cô ta như Tiền Lai, Nguỵ Vũ… đều bị đánh thê thảm, mà không thể đánh trả.
“Đúng thế, Nhã Thiến, đàn ông co được duỗi được, anh là đàn ông, Lâm Hàn là tiểu nhân, nhường kẻ tiểu nhân một chút thì có làm sao? Việc gì phải so tài miệng lưỡi với những kẻ tiểu nhân đó?”
Trong mắt Hồng Phong hiện lên một tia lạnh lùng: “Đương nhiên, hôm nay Lâm Hàn đã khiến anh mất mặt, anh sẽ không để anh ta sống sung sướng đâu”.
“Nhã Thiến, mua nhà xong anh sẽ cho người đi xử lý anh ta! Ban giám đốc của nhà họ Hồng kiêng dè Trần Nam nên không muốn làm gì Lâm Hàn. Nhưng anh có tiền, người của Vùng Xám chỉ cần có tiền, họ sẽ làm bất cứ việc gì!”
Nói đến câu cuối, khoé miệng Hồng Phong nở nụ cười tàn nhẫn.
“Vâng! Cậu Hồng cố lên, đến lúc đó em cũng muốn đến xem!”
Chu Nhã Thiến gật đầu, khoác chặt tay Hồng Phong, rất mong đợi.
…
Dưới sự chỉ đường của nhân viên bán hàng, Lâm Hàn và Dương Lệ bước vào khu biệt thự nghỉ dưỡng Đức Hoa.
Hai căn biệt thự mà Lâm Hàn mua đã được sửa sang lại, đều mang phong cách Châu Âu, nội thất chủ yếu là gỗ hồ đào và gỗ anh đào. Màu sắc chủ đạo là màu trắng nhạt tạo cho người nhìn cảm giác yên tĩnh, tinh tế, còn có vẻ quý phái.
Hai căn biệt thự đều 3 tầng, có mái che, 15 triệu tệ có cả hồ bơi, sống ở đây rất thoải mái.
“Hai anh chị có hài lòng với căn biệt thự này không ạ?”
Sau khi đưa Lâm Hàn và Dương Lệ xem hết hai căn biệt thự, nhân viên bán hàng mỉm cười hỏi.
“Cũng ổn, bà xã thấy sao?”, Lâm Hàn gật đầu, rồi lại nhìn Dương Lệ.
“Được ạ”, Dương Lệ cũng gật đầu, cô rất hài lòng về biệt thự.
“Ừ, vậy chúng ta đến Cục bất động sản làm thủ tục thôi”.
“Được!”
Lâm Hàn gật đầu, bảo Dương Lệ ở lại biệt thự nghỉ ngơi một lát trước, anh với người bán hàng sẽ đi xử lý chuyện giao dịch bất động sản.
Sau một buổi chiều bận rộn, cuối cùng cũng hoàn tất thủ tục.
Sở dĩ anh mua hai căn biệt thự, thứ nhất đương nhiên là để Lâm Hàn và Dương Lệ ở.
Căn còn lại, Lâm Hàn định để Trần Nam và người của Tôn Hàn Các vào ở.
Hiện nay Tôn Hàn Các có 40 người, 20 người trong số đó đang canh giữ địa bàn trước kia của Tưởng Đào – khu Tê Hà.
Hai mươi người họ ở phòng tổng thống đó thì không đủ chỗ.
Vậy nên anh mua thêm một căn nữa, có thể để những người của Tôn Hàn Các đến sống.
Trong lòng Lâm Hàn vẫn cảm thấy có chút áy náy với Tôn Hàn Các, đặc biệt là Tiểu Bắc.
Ngô Xuyên đã gửi thông tin của Tiểu Bắc đến cho anh.
Tiểu Bắc là người phương Nam, Lâm Hàn quyết định sau khi giải quyết xong nhà họ Hoàng sẽ gửi tro cốt của Tiểu Bắc về quê nhà.
…
Năm giờ chiều, Lâm Hàn từ Cục bất động sản về biệt thự.
“Bà xã nghỉ ngơi đi, lát nữa anh sẽ về Hilton lấy hết hành lý của em đến, sau này chúng ta sẽ sống ở đây”, Lâm Hàn ngồi lên sofa rồi nói.
“Vâng!”
Dương Lệ gật đầu, cô rất hài lòng về biệt thự.
Reng reng reng…
Bỗng nhiên điện thoại Lâm Hàn đổ chuông.
Anh cầm lên xem, là Triệu Nhã gọi tới.
“Cậu Lâm… mau đến cứu tôi với, tôi đang ở phòng số 302 quán ăn Trung Hoa… Người của bất động sản Thiên Hoà Kim Lăng đang ở đây ăn cơm với tôi… Nhưng họ muốn chuốc rượu tôi…”
Khi nói câu cuối cùng, anh còn nghe thấy tiếng nôn của Triệu Nhã.
“Bất động sản Thiên Hoà?”, mắt Lâm Hàn loé lên: “Cô gắng gượng một lát, tôi tới ngay”.
“Được…”
Lâm Hàn cúp máy rồi nói với Dương Lệ:
“Bã xã, anh có mấy việc phải ra ngoài một chút”.
“Vâng”.
Dương Lệ gật đầu, cô rất khéo léo, biết nếu không thực sự có việc thì Lâm Hàn sẽ không ra ngoài giờ này.
Sau khi ra khỏi biệt thự nghỉ dưỡng Đức Hoa, Lâm Hàn đến quán ăn Trung Hoa.
Mấy ngày nay ngoài bận rộn chuyện của siêu thị Hoa Nhuận, Triệu Nhã còn phải điều tra chuyện thiết bị bảo vệ môi trường trị giá 20 tỷ tệ của nhà họ Hồng.
Lâm Hàn đoán lần này Triệu Nhã đột nhiên cầu cứu, 80% có liên quan đến siêu thị Hoa Nhuận.
Anh không nghĩ nhiều nữa, đi theo định vị về phía quán ăn Trung Hoa.
…
Quán ăn Trung Hoa là một nhà hàng cao cấp ở quận Huyền Vũ thuộc Kim Lăng, phía trước nhà hàng có rất nhiều xe hơi từ trung cấp đến cao cấp, BMW, Mercesdez…, người ra người vào cũng đều ăn mặc sang trọng.
Lúc này, trong phòng VIP 302 quán ăn Trung Hoa.
Triệu Nhã ngồi trên bàn ăn, uống rượu say mèm, mặt đỏ bừng.
Cô ta mặc trang phục công sở màu đen, cúc áo sơ mi trắng bên trong đã bị mở ra khiến người khác nhìn thèm nhỏ dãi, hai mắt cô ta cực kỳ mông lung.
Xung quanh cô ta có bảy, tám người đàn ông đang ngồi, tất cả đều mặt vest, nhìn Triệu Nhã với ánh mắt thèm muốn.
Họ đều là người của bất động sản Thiên Hoà.
Ngồi đối diện Triệu Nhã là một người đàn ông trung niên khoảng 50 tuổi, khuôn mặt đầy mỡ, lúc này ánh mắt ông ta đang nhìn ngực Triệu Nhã với vẻ háo sắc.
Người này tên là Chúc Đài, là ông chủ của bất động sản Thiên Hoà. Mà 10% ngành bất động sản Kim Lăng đều do ông ta nắm giữ.
“Cô Triệu có tửu lượng tốt lắm!”
Chúc Đài đứng lên, cầm ly rượu đặt trước mặt Triệu Nhã.
Trong ly chứa đầy rượu trắng.
“Cô đã uống liên tiếp mười ly rượu trắng rồi, chỉ cần cô có thể uống thêm năm ly nữa, tôi sẽ cho cô mở chi nhánh siêu thị Hoa Nhuận ở tất cả các khu chung cư lớn nhỏ thuộc khu Tê Hà!”
Chúc Đài cười toe toét, nhìn chằm chằm vào ngực Triệu Nhã.
“Chậc chậc chậc, Triệu Nhã đúng là rất tuyệt nha! Một cô gái mạnh mẽ trong công việc, không chịu thua, chinh phục được người phụ nữ thế này chắc chắn rất có cảm giác thành tựu!”
Trong đầu Chúc Đài đã hiện lên khung cảnh lát nữa Triệu Nhã uống say, ngã lên giường, mặc ông ta muốn làm gì thì làm.
“Được… Ông chủ Chúc, nói lời phải giữ lấy lời, tôi uống!”
Triệu Nhã vén tóc ra sau tai, cầm ly rượu lên, cắn răng uống ừng ực…
Một ly rượu trắng đầy được cô ta uống một hơi cạn sạch.
“Khụ khụ khụ…”
Cô ta không thể kìm được ho khan, cổ họng và dạ dày nóng rát, đau đớn.
“Được!”
“Cô Triệu có tửu lượng cao quá!”
Những tên cấp dưới của Chúc Đài đều vỗ tay khen ngợi.
“Tiếp tục!”
Chúc Đài lại rót cho Triệu Nhã một ly rượu nữa.
“Tôi… dạ dày tôi khó chịu quá, nghỉ một lát được không?”
Triệu Nhã nhìn ly rượu trước mặt, dạ dày quặn lên, suýt nữa lại nôn ra.
“Không được! Vừa nãy tôi đã cho cô nôn một lần rồi, vậy nên dù bây giờ cô nghỉ cũng không được quá mười giây!”
Chúc Đài cười hì hì: “Tiếp tục uống! Còn bốn ly nữa, cô Triệu phải cố lên đó! Chỉ cần cô uống hết bốn ly này thì tôi sẽ ký hợp đồng cho mở rộng 200 chi nhánh siêu thị Hoa Nhuận ở khu Tê Hà ngay lập tức!”
Triệu Nhã nhìn ly rượu mà lòng thấy uất ức.
Để mở chi nhánh siêu thị Hoa Nhuận, cô đã xử lý xong hết các quy trình bên sở công thương, sở phòng cháy chữa cháy, chỉ còn lại lựa chọn vị trí cho chi nhánh.
Triệu Nhã rất tham vọng, kế hoạch của cô ta là tất cả các chung cư lớn nhỏ, đường phố, thậm chí mọi toà nhà ở Kim Lăng đều có siêu thị Hoa nhuận.
Muốn mở thêm chi nhánh siêu thị ở một vài nơi, chỉ trả tiền thuê nhà thôi là chưa đủ, còn phải có nhà!
Một số nhà đầu tư không dễ tính cho thuê mặt tiền căn nhà để làm siêu thị, chẳng hạn như Chúc Đài.
Ông ta nắm giữ 10% bất động sản ở Kim Lăng và quen hầu hết các ông chủ bất động sản lớn.
Chỉ cần một câu nói của ông ta, việc mở chi nhánh siêu thị Hoa Nhuận sẽ trở nên dễ dàng.
Nhưng Chúc Đài lại gây khó dễ cho Triệu Nhã.
Nếu cô ta uống được liên tiếp 15 ly rượu trắng, như vậy việc thuê mặt bằng mở siêu thị sẽ thành công.
Nếu không uống được, vậy thì miễn bàn.
Chương 389: Luồn cúi
"Cậu Lâm đã trả cho mình mức lương mỗi năm cao đến thế, vì mục tiêu đưa siêu thị Hoa Nhuận lên sàn chứng khoán của cậu ấy! Mình nhất định phải uống ly rượu này!"
Triệu Nhã nhìn ly rượu, sự ngoan cường của một người phụ nữ mạnh mẽ dâng trào.
Cô ta cầm ly rượu lên ực một hơi cạn đáy.
Dòng rượu mạnh với độ cồn 52 rót thẳng vào bụng, cả người Triệu Nhã cứ như đang bị lửa thiêu đốt, đầu óc choáng váng, sau cùng không còn trụ được toàn thân mềm nhũn ngã xuống sàn.
Chúc Đài thấy thế, ánh mắt ông ta chợt lóe, bèn nhanh tay ôm lấy Triệu Nhã.
"Sếp Chúc, tối nay ăn chắc rồi nha!"
"Đúng vậy, chúc mừng sếp Chúc ẵm được mỹ nhân về!"
"Nói thật thì Triệu Nhã này cả tôi nhìn cũng muốn rung động. Phụ nữ thời nay suốt ngày cứ moah moah õng a õng ẹo, chả để ý để tứ gì hết".
"Còn Triệu Nhã này thì khác, cô ta là một người phụ nữ mạnh mẽ, vì để vươn lên mà không màng đến bản thân. Chinh phục được cô ta sẽ cảm thấy rất có thành tựu đó!"
Đám cấp dưới nhìn Chúc Đài với ánh mắt đầy hâm mộ.
"Haha, đừng sốt ruột, chờ tao sướng xong rồi thì để cho bọn mày nếm thử!"
Chúc Đài cười ha hả nói.
Nghe thế, hai mắt của đám cấp dưới liền bừng sáng.
Nhìn xuống mỹ nhân đang nằm trong vòng tay, ngọn lửa bị đè nén bấy lâu rốt cuộc không kìm được nữa, Chúc Đài đưa tay phải định mở nút áo sơ mi ở ngực Triệu Nhã trước mặt mọi người.
Rầm!
Bàn tay còn chưa chạm đến, cửa phòng đã bất ngờ bị đạp bật ra.
Một chàng trai với vẻ mặt lạnh tanh đang đứng trước cửa.
"Nhóc con, bị đui à, phòng mình ở đâu cũng không biết sao?"
Chúc Đài nhướng mày, ông ta nhìn sang rồi quát lớn.
Ánh mắt Lâm Hàn rơi vào người Triệu Nhã, dứt khoát bước đến chụp lấy tay Triệu Nhã, kéo mạnh về phía anh.
"Nhóc con, cậu làm gì đó?"
Sắc mặt Chúc Đài bỗng nhiên rét lạnh như băng.
"Cô ta là nhân viên của tôi, tôi muốn hỏi ngược lại ông, ông đang làm gì vậy?", Lâm Hàn lườm Chúc Đài.
Anh vừa vào đã thấy hành vi Chúc Đài làm với Triệu Nhã.
"Nói vậy cậu là ông chủ của Triệu Nhã sao?"
Chúc Đài nhìn Lâm Hàn, mặc dù có hơi bất ngờ chuyện sếp của Triệu Nhã lại là một người trẻ tuổi, nhưng khóe môi ông ta vẫn nhếch lên một cách ma mãnh:
"Triệu Nhã muốn mở siêu thị ở khu Tê Hà, chắc chắn đã có sự đồng ý của ông chủ là cậu".
"Mọi người đều là dân kinh doanh, nếu như cậu đã tới, vậy chúng ta bàn một cái điều kiện nhá?"
Vừa nói, Chúc Đài lại rót đầy một ly rượu, sau đó đẩy nó đến trước mặt Lâm Hàn:
"Cậu đứng trước mặt tôi uống cạn sạch 10 ly rượu này đi".
"Ngoài ra, dâng cô nhân viên Triệu Nhã này của cậu lên giường cho tôi, tôi sẽ đồng ý để cậu mở siêu thị ở khu Tê Hà. Thậm chí, tôi có thể giới thiệu cho cậu vài ông chủ bất động sản, giúp cậu thuận lợi khai trương nhiều siêu thị ở khắp đất Kim Lăng này hơn!"
"Sao nào, điều kiện này quá hời cho cậu rồi con gì".
Nói xong, Chúc Đài mỉm cười nhìn Lâm Hàn.
Ông ta tin chắc Lâm Hàn sẽ đồng ý thôi, dù sao điều kiện này thật sự không tệ chút nào.
Chỉ cần uống 10 ly rượu, sau đó dâng nhân viên lên gường của ông ta, là có thể mở chi nhánh siêu thị, lợi nhuận thu về ắt hẳn phải hơn cả trăm triệu tệ.
Chỉ cần là người có đầu óc đều sẽ không chút do dự cầm ly rượu lên.
"Nếu tôi không đồng ý thì sao?", vẻ mặt Lâm Hàn không chút thay đổi nói.
"Không đồng ý?", Chúc Đài ngẩn ra: "Nhóc con, cậu bị ngu à? Điều kiện hời như vậy còn không chấp nhận!"
"Đúng là tấm chiếu mới chưa từng trải, kiêu ngạo ghê gớm nhỉ, chưa được rèn giũa trên thương trường, có mỗi ly rượu cũng không uống được. Cậu có thể làm ông chủ ắt hẳn do dựa hơi gia đình chứ gì!"
"Nhưng mà, với cái tính tình và năng lực ngoại giao này của cậu, chắc chắn trong tương lai cậu không thể vươn xa hơn được đâu".
"Bởi vì cậu không muốn cầu khẩn bất kỳ ai!"
"Cậu không hiểu thế nào là luồn cúi trước người có địa vị cao hơn mình! Rốt cuộc cậu cũng chỉ là một thằng ranh hỉ mũi chưa sạch, kiêu căng ngạo mạn mà thôi!"
Nói xong câu cuối, Chúc Đài lắc đầu, ánh mắt nhìn Lâm Hàn hiện lên nét khinh thường.
"Nếu uống rượu thì được", Lâm Hàn lên tiếng:
"Dù sau thì con đường tốt nhất để tôi khai trương siêu thị là thông qua ông".
"Nhưng ông không nên bắt tôi phải dâng nhân viên của mình lên giường ông".
"Còn về chuyện ông nói tôi không biết cầu xin người khác giúp đỡ, không hiểu thế nào là luồn cúi trước người có uy quyền".
Nói đến đây, khóe môi Lâm Hàn nhếch lên:
"Thế này đi, ông đứng đây uống 10 ly rượu, luồn cúi trước tôi, chuyện ngày hôm nay tôi xem như chưa từng xảy ra".
"Nếu ông không chấp nhận, tôi sẽ làm cho công ty bất động sản Thiên Hòa của ông phá sản, biến mất mãi mãi khỏi đất Kim Lăng này".
"Phá sản? Biến mất mãi mãi?"
Chúc Đài sững sờ, cho rằng mình đã nghe lầm, thằng nhóc này đang nói sẽ làm cho bất động sản Thiên Hòa của ông ta phá sản?
"Bọn trẻ ngày nay đều thích chém con mẹ nó gió như cậu thế à?", Chúc Đài không nhịn được ôm bụng cười lớn:
"Hahaha, lại dám nói sẽ khiến bất động sản Thiên Hòa của tôi phá sản! Nên biết là công ty của tôi kiểm soát đến 10% ngành bất động sản của Kim Lăng với giá thị trường hơn 5 tỷ tệ đấy. Một thằng ranh như cậu có tài cán gì mà dám bảo sẽ làm cho bất động sản Thiên Hòa của tôi phá sản?"
"Haha, thằng nhãi này đang nói khùng nói điên gì đó!"
Đám cấp dưới của Chúc Đài đều phá lên cười to, tất cả đều khinh khỉnh nhìn Lâm Hàn.
"Chẳng lẽ cậu ta tưởng mình là người của nhà họ Hồng, muốn là có thể làm bất động sản Thiên Hòa chúng ta phá sản sao?"
"Không biết trời cao đất rộng!"
"Hahaha, thật sự là chọc tôi cười đến lộn gan lộn ruột rồi!"
...
Tiếng chế giễu không ngừng văng vẳng bên tai Lâm Hàn.
Vẻ mặt Lâm Hàn vẫn dửng dưng:
"Cho ông một phút uống hết 10 ly rượu kia, sau đó cúi mình trước tôi. Tôi sẽ không tính toán chuyện ngày hôm nay với ông, nếu không, chắc chắn công ty bất động sản Thiên Hòa sẽ phá sản!"
"Nhãi ranh, đến lúc này rồi mà còn nói nhảm!"
Chúc Đài nổi giận: "Với cái thái độ này của cậu mà còn mong tôi để mấy người có mặt bằng khai trương siêu thị Hoa Nhuận à? Nằm mơ giữa ban ngày đi!"
"Xem ra ông từ chối uống rượu rồi nhỉ".
Lâm Hàn than nhẹ: "Tôi đã cho ông cơ hội rồi, là ông không biết trân trọng đấy, đến lúc đó thì đừng trách tôi".
Dứt lời, anh bế Triệu Nhã ra khỏi quán ăn Trung Hoa.
"Hừ, thằng nhãi này nắm chắc việc khai trương là vô vọng rồi, nên trước khi đi mới giả đò trước mặt chúng ta đây mà!"
Đám cấp dưới đứng một bên giễu cợt.
"Dù sao đi nữa, nếu thằng nhãi này không đến, bây giờ Triệu Nhã kia đã bị lột sạch trên giường của tao rồi".
Sắc mặt Chúc Đài đen đi: "Thằng nhãi này dám xen vào nhã hứng của tao, tao sẽ không để yên cho cậu ta đâu. Nhanh đi thông báo cho những nhà phát triển và ông chủ hợp tác bất động sản với chúng ta, không được để cậu ta thuê bất cứ một mặt bằng nào mở siêu thị Hoa Nhuận cả!"
"Tao sẽ làm cho cậu ta cùng đường bí lối!"
...
Ra khỏi quán ăn, Lâm Hàn gọi một cú điện thoại.
"Vâng, vâng, vâng thưa cậu Lâm, tôi đã biết! Ngày mai tôi sẽ đến Kim Lăng ngay".
Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói cung kính.
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Hàn đưa Triệu Nhã đến Hilton.
Lúc này, Triệu Nhã say đến bất tỉnh nhân sự, hai má đỏ bừng, cái cúc trên áo sơ mi trắng đã bị cởi ra, để lộ một mảng da thịt trắng nõn.
Lâm Hàn bất lực cười trừ, cài cúc áo rồi chỉnh trang lại cho cô ta.
Triệu Nhã này quả thật là một người phụ nữ kiên cường mà, hẳn cô ta đã biết Chúc Đài có ý xấu với mình, vậy mà còn liều mạng uống rượu.
Gọi điện cho anh sớm một chút không phải đã ổn thỏa rồi sao?
Chương 390: Gọi bố đi!
Kế tiếp, Lâm Hàn lái xe đưa Triệu Nhã trở về Hilton.
Về đến Hilton cũng đã 7 giờ tối.
Anh vừa mở cửa ra thì phát hiện có một người đàn ông trung niên đang ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, ông ta bưng một tách cà phê nóng thưởng thức với vẻ mặt đầy thỏa mãn.
"Không phải ông đến chỗ của Triệu Tứ Hải rồi sao? Tại sao lại về đây?"
Lâm Hàn nhướng mày.
Người đàn ông trung niên đang ngồi trên ghế chính là bố vợ Dương Cảnh Đào.
Hồi trưa, ông ta được Triệu Tứ Hải và Dương Duyệt đón đi, Lâm Hàn không ngờ còn chưa hết một ngày Dương Cảnh Đào đã lén chạy về.
"Sao hả? Lâm Hàn, tôi là bố vợ cậu đấy, tôi thích uống cà phê xay chỗ này, thích ở phòng Tổng thống đấy, không được sao? Cũng không xài tiền của cậu, cậu sốt ruột cái gì chứ!"
Dương Cảnh Đào lườm, lại hớp một ngụp cà phê:
"Vả lại, con gái út của tôi ở đây, tôi đến chơi với con bé không được à?"
Lâm Hàn lắc đầu, cũng lười nói chuyện với Dương Cảnh Đào, dù sao anh và Dương Lệ đã cùng dọn ra ngoài, mắt không thấy thì tâm không phiền.
Mà nguyên nhân khiến Dương Cảnh Đào lén chạy từ khách sạn Như Mộng về đây là vì điều kiện bên đó quá kém, phòng vừa nhỏ mà lại có mùi ngai ngái, ngay cả cà phê xay đưa tới cửa cũng không có.
Cuối cùng, Dương Cảnh Đào lén la lén lút về đây.
Sau khi đưa Triệu Nhã về phòng nghỉ ngơi, Lâm Hàn liền rời khỏi Hilton.
Đến trước cửa nhà hàng, anh chợt nhớ phải gọi điện thoại báo cho đám người của Tôn Hàn Các, một số đã chuyển đến ở trong biệt thự nghỉ dưỡng Đức Hoa từ trước.
Vừa gọi không bao lâu, đã có mười mấy người đàn ông vạm vỡ đeo kính đen bước ra từ nhà hàng.
"Cậu Lâm!"
"Cậu Lâm!"
Bọn họ đồng loạt chào.
"Đi thôi, tôi dẫn mấy anh đến chỗ ở mới trước đã", Lâm Hàn gật đầu, lên xe.
Đám người kia lên 3 chiếc Buick Business, lái theo sau xe Lâm Hàn.
Nửa tiếng sau, đoàn người đến biệt thự nghỉ dưỡng Đức Hoa.
Đã gần 8 giờ tối, bởi vì khu biệt thự nghỉ dưỡng Đức Hoa khá mới, nên số lượng người ra vào còn thưa thớt, trên đường đi cũng vắng người qua lại.
Gió đêm nhẹ thổi, đèn đường lờ mờ.
Lát sau, Lâm Hàn đã dẫn mọi người đến trước cổng biệt thự.
"Hửm?"
Ánh mắt Lâm Hàn chợt lóe, vì anh đã mua 2 căn biệt thự kế nhau, thế nên đã lấy làm lạ vì sao có một chiếc Audi A8 bảng số của Kim Lăng đang đậu trước cổng biệt thự nhà mình.
"Mấy anh đợi tôi một lát, để tôi đi qua xem thử!"
Lâm Hàn nói, lúc anh rời đi, Dương Lệ ở nhà có một mình, bây giờ lại đỗ thêm một chiếc xe lạ, khó tránh anh có hơi bận tâm.
Nói xong, anh bước về phía chiếc A8.
"Lâm Hàn, tao đã đợi mày lâu lắm rồi đấy".
Cửa kính xe dần hạ xuống, một người thanh niên mang nụ cười ma mãnh lộ ra nhìn Lâm Hàn.
Thanh niên này để tóc xoăn màu vàng trông cũng khá đẹp trai, người này là Hồng Phong.
Ngồi bên ghế phụ còn có một cô gái xinh đẹp, là Chu Nhã Thiến.
Theo sau câu nói của Hồng Phong là "bịch bịch bịch"!
Từng tiếng bước chân dày đặc vang lên.
Trong bóng tối xung quanh, có vô số bóng người xuất hiện.
Ước chừng hơn 20 người, bọn họ nhanh chóng bao vây Lâm Hàn lại.
Những tên này trong tay đều là gậy sắt và ống thép, trên người còn xăm kín, bộ dạng như hung thần ác sát.
"Lâm Hàn, ban lãnh đạo nhà họ Hồng vì nể nang Trần Nam nên không muốn dạy dỗ mày. Nhưng Hồng Phong tao có tiền, có tiền thì có thể sai ma gọi quỷ, mấy anh xã hội đen này đang thèm khát mày lắm đấy!"
Hồng Phong ngồi trong xe toét miệng cười, giọng điệu còn mang theo sự tàn nhẫn:
"Tao đã nói, một cánh tay của mày là 100 ngàn tệ, một cái chân là 200 ngàn tệ, nếu có ai giết mày tại đây tao sẽ cho hẳn 1 triệu tệ! Sao hả, cái giá này có phải rất cao với một thằng dân đen ở đáy xã hội như mày không!"
"Lâm Hàn, bây giờ anh cầu xin tha thứ vẫn còn kịp đấy!", Chu Nhã Thiến ngồi bên ghế phụ nói:
"Nói gì thì nói anh cũng là chồng của bạn thân tôi. Nếu anh xảy ra chuyện ở đây chắc chắn Tiểu Lệ sẽ buồn lắm đấy, tôi cũng không muốn nhìn thấy cảnh Tiểu Lệ vì tên vô dụng nhà anh mà đau lòng khóc lóc, không thì anh cầu xin cậu Hồng tha thứ đi!"
"Cầu xin tha thứ à? Cũng được đó", Hồng Phong hất cằm lên:
"Lâm Hàn, mày gọi tao vài tiếng bố, tao sẽ tha cho mày!"
Sắc mặt Lâm Hàn không thay đổi, nhìn đám côn đồ xung quanh, sau đó lại nhìn về phía Hồng Phong, nhàn nhạt nói:
"Vợ tao đâu?"
"Ồ, không ngờ tên nhãi này cũng có tình có nghĩa lắm chứ, đến giờ phút này vẫn còn quan tâm đến Tiểu Lệ!"
Chu Nhã Thiến ngạc nhiên nhìn Lâm Hàn:
"Yên tâm đi, đây là thù riêng giữa anh và cậu Hồng, Tiểu Lệ là bạn thân nhất của tôi, tôi đã nói với cậu Hồng đừng động vào Tiểu Lệ rồi. Vì thế Tiểu Lệ vẫn ở trong biệt thự, chắc là đang nghỉ ngơi, cậu ấy vốn không biết gì cả".
"Lâm Hàn, bây giờ hoặc là mày cầu xin tao tha thứ, gọi mấy tiếng bố! Hoặc là mày để lại hai tay hai chân cho tao! Nhanh chóng đưa ra quyết định đi!", Hồng Phong mất kiên nhẫn nói.
Hai mươi tên côn đồ cắc ké nghe thế liền tiến lên phía trước, vây kín Lâm Hàn lại, giơ gậy sắt lên chuẩn bị ra tay.
Khóe miệng Hồng Phong nhếch lên, vẽ ra một nụ cười tàn nhẫn, cứ như cảnh tượng Lâm Hàn bị đánh tơi tả đã diễn ra trước mắt.
Lâm Hàn chắp tay sau lưng, đứng yên nhìn một vòng xung quanh.
"Anh Hàn, sao thế?"
Lúc này, mười mấy thành viên Tôn Hàn Các đã nghe được tiếng động nên đều bước qua, ánh mắt bọn họ lạnh tanh nhìn chằm chằm đám côn đồ cắc ké này.
"Hửm?"
Hồng Phong khẽ biến sắc, không ngờ Lâm Hàn còn dẫn theo người.
Anh ta nhìn lại, nhất thời mới yên tâm.
Trước mặt chỉ có khoảng mười người, phe bên mình đến hơn hai mươi ngươi, dù Lâm Hàn có dẫn theo người nhưng bàn về số lượng thì không thể là đối thủ bên đây.
"Giải quyết hết đám này đi".
Bỗng nhiên Lâm Hàn nhàn nhạt mở miệng.
"Vâng, anh Hàn!"
Những thành viên Tôn Hàn Các vừa nhận được lệnh thì xông thẳng về phía đám côn đồ kia.
"Đánh cho tôi!"
Hồng Phong cũng quát lớn.
Bốp!
Bốp!
Bốp!
...
Một giây sau, những tiếng gào hét thảm thiết không ngừng văng vẳng bên tai.
Vẻ mặt Hồng Phong từ tràn đầy tự tin, nhưng thoáng chốc cả người anh ta đã chết đứng.
Bản thân ra giá cao để gọi xã hội đen đến, nhưng đám này vốn chẳng phải đối thủ của mấy người Lâm Hàn, chỉ chớp mắt một cái đã có vài ba người té xuống đất, mất hết sức chiến đấu.
Những thành viên của Tôn Hàn Các chẳng khác gì hổ xông vào giữa đàn dê, hoàn toàn nghiền nát hết tất cả hai mười mấy tên côn đồ, toàn bộ giờ đây đang nằm lăn lộn kêu gào dưới đất.
"Ôi trời ơi! Đau quá đi..."
"Bản lĩnh thật đáng sợ!"
...
Lâm Hàn vẫn chắp hai tay đứng đấy, vẻ mặt dửng dưng quan sát.
Hết thảy những điều này đều nằm trong dự tính của anh.
Người của Tôn Hàn Các đều là tinh anh trong tinh anh, bản lĩnh dĩ nhiên đều thuộc hàng đầu, mấy tên côn đồ này làm sao là đối thủ của bọn họ được.
"Hồng Phong, bây giờ tao cho mày một cơ hội".
Lâm Hàn bước đến trước mặt Hồng Phong: "Gọi tao mấy tiếng bố thì chuyện hôm nay tao sẽ bỏ qua cho mày, nếu không mày để lại hai tay hai chân cho tao!"
"Dù cho có là nhà họ Hồng thì cũng không che chở được cho mày đâu!"
Lâm Hàn ánh mắt rét lạnh.
Hồng Phong bị dọa cả người run rẩy, bất chợt lại cười nhạt:
"Lâm Hàn, tao không ngờ dưới trướng mày lại có nhiều tay mạnh đến vậy, đúng là tao chưa hề nghĩ đến".
"Nếu không có bọn họ, hôm nay mày chắc chắn sẽ bị chôn tại đây rồi!"
Vừa nói, anh ta mò về túi quần sau, sau đó vươn ra.
Một cây súng lục đen nhánh chĩa thẳng vào trán Lâm Hàn!
"Đồng thời, vị trí tọa lạc của biệt thự nghỉ dưỡng Đức Hoa cũng nằm trong khu Tần Hoài sầm uất. Bất kể là mua đầu tư hay để ở thì chắc chắn đều cực kỳ có giá".
"Ngoài ra, chúng tôi cũng có vài căn biệt thự đã trang trí xong, hoàn thành thủ tục mua bán thì có thể dọn vào ở ngay..."
Nhân viên kinh doanh rất nghiêm túc giới thiệu.
Chàng trai trước mặt này dù đang mặc quần áo bình thường, trông bề ngoài không giống người giàu có, nhưng ở Kim Lăng không thiếu đại gia ngầm, trong số đó có rất nhiều người giàu khá khiêm tốn, chẳng muốn khoe khoang của cải làm gì.
Thỉnh thoảng, đi dạo ngoài đường cũng sẽ bắt gặp mấy ông cụ nhặt rác, nhưng có khi người đó là một đại gia sở hữu gia tài bạc triệu thì sao. Vì lẽ đó, nhân viên kinh doanh luôn phải lễ phép tiếp đãi.
Với cô ta mà nói, chàng trai trước mặt rất có thể chính là kiểu người giàu khiêm tốn đó.
Vả lại, người phụ nữ bên cạnh anh rất đẹp, nếu không phải dân có tiền thì làm sao tìm được một cô bạn gái xinh như thế?
"Ông xã ơi, biệt thự này đắt quá".
Dương Lệ nhìn bàn mô hình rồi kéo tay Lâm Hàn: "Rẻ nhất cũng đã 8 triệu rưỡi tệ rồi, đắt quá, đừng mua được không anh?"
"Đắt á?"
Nghe thế, nhân viên kinh doanh ngẩn ra, chỉ hơn 8 triệu rưỡi mà còn bảo đắt, đừng nói chàng trai này giả vờ làm đại gia đó nhá?
Nghĩ đến đây, vẻ nhiệt tình trên gương mặt nhân viên kinh doanh bỗng chốc biến thành thờ ơ.
"Chỉ hơn 8 triệu rưỡi thôi, không đắt đâu bà xã, em hài lòng căn nào thì tùy ý mua đi nhé", Lâm Hàn xoa đầu Dương Lệ, dịu dàng nói.
"Cậu Hồng! Biệt thự nhà chúng ta mua ở đây được không ạ?"
Bỗng nhiên, có một giọng nói vang lên.
Giọng nói này rất quen thuộc, cả Lâm Hàn và Dương Lệ đều đồng loạt quay đầu lại.
Nhìn thấy có hai người bước vào cửa.
Là một đôi nam nữ.
Nam mặc một cái áo khoác Nike cỡ rộng, để tóc xoăn, đẹp trai sáng sủa, đáy mắt chứa đầy vẻ kiêu ngạo, dường như tất cả chẳng là cái đinh gì trong mắt anh ta.
Người này chính là Hồng Phong!
Nữ thì có ngoại hình đẹp đẽ, vóc dáng gợi cảm trong chiếc váy trắng, chân đi vớ da, nhìn giống như một cô hot girl vậy. Người này Lâm Hàn cũng biết.
Là Chu Nhã Thiến!
Ánh mắt Lâm Hàn chợt lóe, không ngờ hai người này lại quấn lấy nhau.
"Đương nhiên rồi, biệt thự ở đây là xịn nhất khu Tần Hoài đấy! Nhã Thiến à, anh yêu em mà, anh phải mang cho em những gì tốt nhất chứ, một căn biệt thì chả đáng là gì đâu!", Hồng Phong hất cằm nói:
"Sau này, khi em được gả vào nhà họ Hồng của anh, em chính là mợ nhỏ, chắc chắn em sẽ có được một cuộc sống trong nhung lụa như em đã hằng mơ ước!"
"Dạ dạ! Cậu Hồng, em cũng yêu anh!"
Chu Nhã Thiến ôm chặt tay Hồng Phong, trên mặt tràn ngập hạnh phúc.
Hôm qua, Hồng Phong này đến ngân hàng Thiên Thuỵ làm thủ tục vay 1 tỷ tệ cho nhà họ Hồng.
Vì thế, Chu Nhã Thiến mới quen được Hồng Phong.
Đây chính là con em dòng chính nhà họ Hồng - Kim Lăng, một trong ba thế gia lớn ở Hoa Đông đấy.
Bố của anh ta là người em thứ ba của chủ nhà họ Hồng, nên Hồng Phong chắc chắn là người có tiếng nói trong nhà.
Mấy người Vương Huy của nhà họ Vương, Lý Vĩnh Phú ở thành phố Đông Hải chẳng thể nào so sánh được với Hồng Phong, ngay cả cọng lông cũng không bằng nữa là.
Lúc đó, trong mắt Chu Nhã Thiến lấp lánh như ánh sao, ra sức lấy lòng Hồng Phong.
Đám cậu ấm con nhà giàu làm sao kháng cự được Chu Nhã Thiến chứ.
Mà Hồng Phong cũng đã đáp lại Chu Nhã Thiến, tối hôm qua bọn họ cùng nhau ăn một bữa rồi được nước đẩy thuyền cặp bồ luôn.
"Nếu lấy được Hồng Phong, Chu Nhã Thiến mình sẽ chân chính bước chân vào nhà quyền thế, trở thành mợ nhỏ, đó mới là cuộc sống mà mình hướng đến!"
Chu Nhã Thiến vừa ôm chặt tay Hồng Phong vừa nghĩ thầm trong bụng.
"Ơ? Lâm Hàn, Tiểu Lệ?"
Bỗng chốc, tầm mắt Chu Nhã Thiến rơi vào hai người Lâm Hàn.
"Lâm Hàn!"
Ánh mắt Hồng Phong khóa chặt trên người Lâm Hàn tức thì đỏ ngầu.
Bây giờ, anh ta vẫn còn ghi thù chuyện Lâm Hàn đánh anh ta hộc máu ở phố ăn vặt.
Từ nhỏ đến lớn, Hồng Phong chưa bao giờ nhục nhã như vậy.
"Lâm Hàn, mày đến đây làm gì hả!"
Hồng Phong siết chặt nắm đấm muốn xông lên.
Nhưng nghĩ lại một mình Lâm Hàn có thể đập bẹp sáu bảo vệ, đoán chừng dù có mười người như mình cũng không đánh lại Lâm Hàn, nên giờ chỉ biết kiềm nén ngọn lửa giận.
"Tôi đến đây mua nhà chứ làm gì nữa", Lâm Hàn dửng dưng đáp.
"Tiểu Lệ, sao cậu đến Kim Lăng rồi?"
Chu Nhã Thiến hỏi Dương Lệ.
"Tớ...nghỉ phép, nên mới đến tìm ông xã chơi vài ngày", Dương Lệ hỏi lại:
"Nhã Thiến, dạo này cậu sống ở Kim Lăng thế nào?"
"Cũng được, tìm được một công việc trong ngân hàng, còn có một anh người yêu là người nhà họ Hồng - Kim Lăng", vừa nói, Chu Nhã Thiến vừa ôm chặt cánh tay Hồng Phong, đắc ý nói:
"Anh ấy là con cháu thuộc dòng chính nhà họ Hồng - Kim Lăng, gia cảnh quyền thế hơn hẳn chồng của cậu luôn đó. Hôm nay anh ấy dẫn tớ đến đây sắm biệt thự".
"Vậy thì chúc mừng cậu nha Nhã Thiến, sau cùng thì giấc mơ lấy được nhà giàu của cậu cũng đã thành sự thật", Dương Lệ chẳng mảy may để ý đến lời khoe khoang của Chu Nhã Thiến.
Nói xong, cô lại nhìn về phía Lâm Hàn:
"Ông xã ơi, mình đi thôi anh, biệt thự này đắt quá! Rẻ nhất cũng đã hơn 8 triệu tệ rồi, không cần phải mua đâu, vả lại..."
Dương Lệ đột nhiên khựng lại.
Cô cảm thấy Lâm Hàn không đủ tiền để mua biệt thự này.
"Mua biệt thự à? Lâm Hàn, sao mày không tự soi lại cái bản mặt mày đi, trông xem mình là cái thứ gì chứ! Dù có đi theo Trần Nam thì cũng không đủ khả năng mua biệt thự đâu!", vẻ mặt Hồng Phong đầy chế giễu:
"Biệt thự ở đây tệ nhất cũng hơn 8 triệu tệ, mày có cày cả đời cũng không mua nổi đâu!"
"Bà xã, em không hài lòng biệt thự này à?"
Lâm Hàn không thèm nhìn tới Hồng Phong, anh nói: "Nếu không hài lòng thì chúng ta đổi căn khác".
"Đổi đi..."
Dương Lệ cắn môi, trong lòng vẫn lo Lâm Hàn không đủ tiền.
"Hừ, không mua nổi thì đừng mua, lại ở đây giả vờ giả vịt muốn đổi căn khác", nhân viên kinh doanh đứng cạnh nghe thế, bất mãn nhỏ giọng khinh thường.
"Tôi mua hai căn này, quẹt thẻ đi".
Lâm Hàn nhướng mày, chỉ tay vào hai căn biệt thự, sau đó lấy thẻ của ngân hàng Thiên Thuỵ ra, nói với giọng lạnh tanh.
Vừa rồi, Lâm Hàn để ý ánh mắt Dương Lệ dừng lại ở hai căn biệt thự này hồi lâu, biểu cảm còn hơi thay đổi.
Chắc là trong lòng cô rất thích.
"Hở?"
Nhân viên kinh doanh ngây ngẩn: "Thưa anh, anh chắc chắn mua chúng không? Hai căn này, một căn là 10 triệu tệ, căn còn lại là 15 triệu tệ, tổng cộng 25 triệu tệ đấy!"
Cô ta không tài nào tin nổi, dù cho Lâm Hàn là người có tiền thì cũng chưa chắc lấy ra được 25 triệu tệ ngay!
"Quẹt thẻ đi, đừng lắm lời nữa", Lâm Hàn mất kiên nhẫn.
"Vâng!"
Nhân viên kinh doanh dè đặt nhận lấy thẻ đi quẹt.
"Ơ? Hình như đó là thẻ của ngân hàng Thiên Thuỵ mình?"
Chu Nhã Thiến liếc nhìn thẻ ngân hàng của Lâm Hàn, cảm thấy có hơi quen quen, cô ta còn nhớ hồi mới học việc, cô ta đã từng học qua một bài về các loại thẻ ngân hàng.
Chỉ khi nắm rõ cấp bậc các loại thẻ thì mới phục vụ khách hàng tốt được.
Các loại thẻ của khách hàng thuộc ngân hàng Thiên Thuỵ đều được cấp dựa theo số tiền mà khách hàng đã gửi, mà việc này thì không ngừng thay đổi.
Thẻ tiêu chuẩn là màu trắng.
Hạn mức gửi ngân hàng hơn 10 triệu tệ là thẻ vàng.
Vượt qua con số 100 triệu tệ là thẻ platinum rất quý hiếm, chất liệu và cảm giác chạm vào thẻ này rất khác.
...
Cái thẻ của Lâm Hàn, Chu Nhã Thiến nhớ mang máng đã từng nhìn thấy trong hôm học bài đó, nhưng lúc này nhất thời lại không nhớ ra.
"Thôi vậy, nghĩ nhiều làm chi, có lẽ cũng không phải là thẻ ngân hàng bên mình!", Chu Nhã Thiến thầm nghĩ.
Chương 387: Ai cho cô dũng khí?
Rẹt, rẹt, rẹt…
Chiếc máy in hoá đơn ra, 25 triệu tệ đã giao dịch thành công.
“Thưa anh, hai toà biệt thự đó đã thuộc về anh chị!”
Người bán hàng cung kính trả thẻ lại cho Lâm Hàn, vẻ mặt niềm nở, kích động đến mức toàn thân run rẩy.
Với số tiền 25 triệu tệ này, cô ta có thể nhận được hoa hồng hơn 1 triệu tệ!
“A! 25 triệu tệ… Ông xã, anh giàu quá! Số tiền này ở đâu ra vậy?”
Dương Lệ ngẩn người.
Cô thấy Lâm Hàn mua biệt thự núi Vân Mộng, lại mua thêm hai chiếc Mercedes nữa, cộng lại đã hơn 100 triệu tệ.
Dù Lâm Hàn có tiền hơn nữa thì chắc cũng đã hết rồi!
Nhưng Dương Lệ không ngờ Lâm Hàn vẫn có thể bỏ ra 25 triệu tệ nữa.
“Bà xã, đây là bí mật”.
Lâm Hàn cười với Dương Lệ.
“Có phải khoảng thời gian ở Kim Lăng anh đã làm gì không? Nếu không sao tự nhiên lại giàu thế được?”
Vẻ mặt Dương Lệ đầy lo lắng, cô sợ Lâm Hàn làm chuyện gì phạm pháp ở Kim Lăng, nếu không sao có thể kiếm tiền dễ vậy được?
Một lần có thể chi những 25 triệu tệ!
“Bí mật? Haha, Lâm Hàn, anh giữ chút mặt mũi được không?”
Chu Nhã Thiến ở bên cạnh nghe thấy câu này thì cười chế nhạo: “Tiểu Lệ hỏi anh tiền ở đâu ra, anh cứ nói thẳng cho cô ấy biết đi, lại còn ‘bí mật’, ngay cả vợ mình mà anh cũng lừa! Haha, ở trước mặt vợ mà cũng sĩ diện, giả vờ có tiền nữa à?”
“Nhã Thiến, cậu có ý gì?”, Dương Lệ giật mình.
“Tiểu Lệ, để tớ nói cho cậu biết, chồng cậu bây giờ là tên sai vặt cho đại gia Trần Nam, ngày nào cũng làm việc vặt cho người ta!”, Chu Nhã Thiến nói:
“Đại gia Trần Nam kia một lần có thể bỏ ra 9 tỷ tệ. Lâm Hàn làm việc vặt cho anh ta, nịnh nọt đại gia, người ta bố thí một chút đã đủ cho tên Lâm Hàn sống hạnh phúc cả đời rồi!”
“25 triệu tệ đó là tiền Trần Nam cho anh ta mà thôi!”
“Trần Nam…”
Dương Lệ lặp lại cái tên này, vừa nãy ở Hilton cô cũng nghe thấy chị cả Dương Duyệt nói đến, lúc đó cô còn thắc mắc.
Bây giờ nghĩ lại thì rõ ràng Trần Nam là một người rất giàu có.
“Chồng à, 25 triệu tệ này thật sự là Trần Nam cho anh à?”, Dương Lệ hỏi, cô rất lo lắng:
“Anh ta cho anh nhiều tiền thế, liệu có làm khó anh, bắt anh làm những chuyện anh không muốn làm không?”
“Vợ à, 25 triệu tệ này là tiền của anh, không phải của Trần Nam”, Lâm Hàn mỉm cười đáp lời Dương Lệ.
“Lâm Hàn, anh đã bị tôi vạch trần rồi còn nói dối!”
Mặt Chu Nhã Thiến lạnh lùng: “Không ngờ anh lại mặt dày không biết xấu hổ như vậy, tiền đại gia Trần Nam cho anh mà lại cứ nói là của mình!”
“Đúng là chết cũng sĩ diện, thật sự cho rằng ôm được đùi đại gia là trở thành người giàu có, đuổi vểnh lên tận trời sao?”
“Suy cho cùng, anh vẫn chỉ là một tên vô dụng!”
“Rồi sao?”, Lâm Hàn liếc nhìn Chu Nhã Thiến.
“Rồi sao?”, Chu Nhã Thiến cười khẩy: “Lâm Hàn anh chỉ là người ở dưới đáy xã hội, cả đời này cũng chỉ có thế mà thôi! Đừng tưởng ôm được đùi đại gia là có thể lên được tầng lớp thượng lưu, sống trong biệt thự!”
“Cái gì gọi là tầng lớp thượng lưu? Cậu Hồng mới là người thuộc tầng lớp thượng lưu!”
Cô ta khoác tay Hồng Phong, vẻ mặt đắc ý:
“Anh ấy sinh ra trong gia đình quyền quý, là con cháu dòng chính của nhà họ Hồng ở Kim Lăng. Sau này anh ấy cũng sẽ nắm quyền lực của nhà họ Hồng trong tay. Lâm Hàn, đây mới là tầng lớp thượng lưu thực sự, anh hiểu không?”
“Vậy nên tôi hy vọng anh đừng giả vờ giàu có, là người ở tầng lớp thượng lưu trước mặt vợ mình nữa. Tiểu Lệ rất đơn thuần, anh có thể đừng lừa dối cô ấy được không?”
“Mấy chốt là anh giả vờ ở trước mặt cậu Hồng, anh không thấy xấu hổ à? Nói thật là 25 triệu tệ đó anh được Trần Nam cho không được sao?”
“Giả vờ?”, Lâm Hàn nhìn Chu Nhã Thiến với vẻ mặt châm chọc:
“Chu Nhã Thiến cô là cái thá gì? Cô có tư cách gì nói tôi giả vờ?”
“Cho dù tôi ôm đùi Trần Nam thì cũng hơn cô, cô có 25 triệu tệ không?”
Sắc mặt Chu Nhã Thiến thay đổi, đương nhiên cô ta không có.
Tất cả số tiền tiết kiệm của cô ta cộng lại cũng chỉ khoảng 2 triệu.
“Nếu không có thì cô có tư cách gì nói tôi thế này thế kia?”, ánh mắt Lâm Hàn nhìn Chu Nhã Thiến như đang nhìn một con ngốc:
“Còn cô nói Hồng Phong có xuất thân cao quý, ngồi ở trên cao. Vậy Hồng Phong, tao hỏi mày, địa vị của mày có cao hơn tao không?”
Ánh mắt Hồng Phong loé lên, lùi về sau hai bước, không ngờ chủ đề nói chuyện lại chuyển sang mình.
Tuy rằng trong lòng anh ta cũng khinh thường Lâm Hàn, nhưng bây giờ hai người đối mặt với nhau, Hồng Phong lại không dám nói ra điều này.
Ám ảnh ở con phố ăn vặt, cho đến giờ vẫn còn in đậm trong lòng Hồng Phong.
Quan trọng hơn là, nhà họ Hồng cũng chẳng quan tâm anh ta có ân oán gì với Lâm Hàn, vì sau lưng Lâm Hàn có Trần Nam bảo kê!
Anh ta sợ nếu bây giờ mình lỡ lời, chắc chắn sẽ lại bị Lâm Hàn đánh cho sứt đầu mẻ trán.
Chu Nhã Thiến đang ở bên cạnh, Hồng Phong không muốn mất mặt.
Mà lúc này, Lâm Hàn đang nhìn anh ta từ trên xuống dưới bằng ánh mắt giễu cợt.
Cứ như thể nếu anh ta nói sai thì anh sẽ lập tức ra tay.
“Lâm Hàn, địa vị của tôi… không cao bằng anh…”
Hồng Phong cắn răng nghiến lợi nói.
Mặc dù nói ra điều này cũng mất mặt, nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với việc bị đánh chảy máu đầu.
“Hả?”
Mà Chu Nhã Thiến nghe thấy câu này thì trợn tròn mắt.
Không ngờ cậu Hồng lại nói địa vị của mình không cao bằng thằng bỏ đi kia.
Cậu Hồng là con cháu dòng chính của nhà họ Hồng, tại sao lại cho rằng địa vị của mình không cao bằng Lâm Hàn?
Lòng Chu Nhã Thiến hoảng hốt, không dám tin chuyện này.
“Mày cũng khá biết tự lượng sức mình đấy”, Lâm Hàn nhìn Hồng Phong.
Hồng Phong mở miệng, nhưng không biết nên nói gì.
“Chu Nhã Thiến, Hồng Phong trong miệng cô địa vị không cao bằng tôi, ai cho cô dũng khí để chế nhạo tôi?”, Lâm Hàn liếc mắt nhìn Chu Nhã Thiến.
“Tôi…”
Sắc mặt Chu Nhã Thiến thay đổi, cứng họng líu lưỡi.
Lâm Hàn đang tát vào mặt cô ta, hơn nữa còn tát rất mạnh.
Xét về tiền bạc, Lâm Hàn có thể bỏ ra 25 triệu tệ trong một lần, còn cô ta đương nhiên không thể.
Ngay cả Hồng Phong, người mà cô ta đắc ý nhất cũng chính miệng thừa nhận địa vị của anh ta không cao hơn Lâm Hàn.
Khoảnh khắc này, Chu Nhã Thiến cảm thấy mặt mình đau đớn, nóng ran.
“Bà xã, chúng ta đi xem nhà thôi”.
Lâm Hàn nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của Dương Lệ, bước ra ngoài.
Nhân viên bán hàng kia cũng đi theo.
“Cậu Hồng, Lâm Hàn đó chỉ là tên sai vặt của Trần Nam thôi, cậu… sao cậu lại nói địa vị của mình không bằng anh ta?”
Đợi Lâm Hàn đi xa, Chu Nhã Thiến mới tỏ vẻ tức xì khói:
“Cậu Hồng, cậu là con cháu trực hệ của nhà họ Hồng, còn Lâm Hàn chỉ là dân đen của tầng lớp dưới đáy xã hội thôi! Thân phận, địa vị chênh lệch quá nhiều, em rất không hiểu tại sao vừa nãy cậu lại nói thế!”
Hồng Phong nghiến răng, vẻ mặt có chút xấu hổ, anh ta cảm thấy rất mất mặt:
“Nhã Thiến, em phải biết đạo lý đàn ông co được, duỗi được! Lâm Hàn đó đúng là dân đen thuộc tầng lớp dưới đáy xã hội, nhưng anh ta đánh nhau giỏi, tay chân phát triển lại rất thô lỗ, là một kẻ bạo lực chỉ sử dụng nắm đấm”.
“Nếu anh nói sai, chắc chắn anh ta sẽ đánh anh, đến lúc đó lợi ít hại nhiều!”
“Nhưng anh sẽ ghi nhớ mối thù này, hơn nữa anh sẽ trả thù, không cần nhờ nhà họ Hồng!”
Chương 388: Bất động sản Thiên Hoà
“Cậu Hồng, không ngờ cậu lại suy nghĩ đến vấn đề này”.
Mắt Chu Nhã Thiến sáng lên: “Vậy chắc chắn Lâm Hàn là một kẻ bạo lực rồi, nếu không vừa ý thì anh ta sẽ đánh người! Nếu vừa nãy anh nói sai, có lẽ anh ta sẽ thật sự đánh anh!”
Chu Nhã Thiến vẫn nhớ cảnh tượng Lâm Hàn đánh nhau trong buổi họp lớp.
Không nói một lời, cứ thế xông vào đánh người.
Những bạn học cũ của cô ta như Tiền Lai, Nguỵ Vũ… đều bị đánh thê thảm, mà không thể đánh trả.
“Đúng thế, Nhã Thiến, đàn ông co được duỗi được, anh là đàn ông, Lâm Hàn là tiểu nhân, nhường kẻ tiểu nhân một chút thì có làm sao? Việc gì phải so tài miệng lưỡi với những kẻ tiểu nhân đó?”
Trong mắt Hồng Phong hiện lên một tia lạnh lùng: “Đương nhiên, hôm nay Lâm Hàn đã khiến anh mất mặt, anh sẽ không để anh ta sống sung sướng đâu”.
“Nhã Thiến, mua nhà xong anh sẽ cho người đi xử lý anh ta! Ban giám đốc của nhà họ Hồng kiêng dè Trần Nam nên không muốn làm gì Lâm Hàn. Nhưng anh có tiền, người của Vùng Xám chỉ cần có tiền, họ sẽ làm bất cứ việc gì!”
Nói đến câu cuối, khoé miệng Hồng Phong nở nụ cười tàn nhẫn.
“Vâng! Cậu Hồng cố lên, đến lúc đó em cũng muốn đến xem!”
Chu Nhã Thiến gật đầu, khoác chặt tay Hồng Phong, rất mong đợi.
…
Dưới sự chỉ đường của nhân viên bán hàng, Lâm Hàn và Dương Lệ bước vào khu biệt thự nghỉ dưỡng Đức Hoa.
Hai căn biệt thự mà Lâm Hàn mua đã được sửa sang lại, đều mang phong cách Châu Âu, nội thất chủ yếu là gỗ hồ đào và gỗ anh đào. Màu sắc chủ đạo là màu trắng nhạt tạo cho người nhìn cảm giác yên tĩnh, tinh tế, còn có vẻ quý phái.
Hai căn biệt thự đều 3 tầng, có mái che, 15 triệu tệ có cả hồ bơi, sống ở đây rất thoải mái.
“Hai anh chị có hài lòng với căn biệt thự này không ạ?”
Sau khi đưa Lâm Hàn và Dương Lệ xem hết hai căn biệt thự, nhân viên bán hàng mỉm cười hỏi.
“Cũng ổn, bà xã thấy sao?”, Lâm Hàn gật đầu, rồi lại nhìn Dương Lệ.
“Được ạ”, Dương Lệ cũng gật đầu, cô rất hài lòng về biệt thự.
“Ừ, vậy chúng ta đến Cục bất động sản làm thủ tục thôi”.
“Được!”
Lâm Hàn gật đầu, bảo Dương Lệ ở lại biệt thự nghỉ ngơi một lát trước, anh với người bán hàng sẽ đi xử lý chuyện giao dịch bất động sản.
Sau một buổi chiều bận rộn, cuối cùng cũng hoàn tất thủ tục.
Sở dĩ anh mua hai căn biệt thự, thứ nhất đương nhiên là để Lâm Hàn và Dương Lệ ở.
Căn còn lại, Lâm Hàn định để Trần Nam và người của Tôn Hàn Các vào ở.
Hiện nay Tôn Hàn Các có 40 người, 20 người trong số đó đang canh giữ địa bàn trước kia của Tưởng Đào – khu Tê Hà.
Hai mươi người họ ở phòng tổng thống đó thì không đủ chỗ.
Vậy nên anh mua thêm một căn nữa, có thể để những người của Tôn Hàn Các đến sống.
Trong lòng Lâm Hàn vẫn cảm thấy có chút áy náy với Tôn Hàn Các, đặc biệt là Tiểu Bắc.
Ngô Xuyên đã gửi thông tin của Tiểu Bắc đến cho anh.
Tiểu Bắc là người phương Nam, Lâm Hàn quyết định sau khi giải quyết xong nhà họ Hoàng sẽ gửi tro cốt của Tiểu Bắc về quê nhà.
…
Năm giờ chiều, Lâm Hàn từ Cục bất động sản về biệt thự.
“Bà xã nghỉ ngơi đi, lát nữa anh sẽ về Hilton lấy hết hành lý của em đến, sau này chúng ta sẽ sống ở đây”, Lâm Hàn ngồi lên sofa rồi nói.
“Vâng!”
Dương Lệ gật đầu, cô rất hài lòng về biệt thự.
Reng reng reng…
Bỗng nhiên điện thoại Lâm Hàn đổ chuông.
Anh cầm lên xem, là Triệu Nhã gọi tới.
“Cậu Lâm… mau đến cứu tôi với, tôi đang ở phòng số 302 quán ăn Trung Hoa… Người của bất động sản Thiên Hoà Kim Lăng đang ở đây ăn cơm với tôi… Nhưng họ muốn chuốc rượu tôi…”
Khi nói câu cuối cùng, anh còn nghe thấy tiếng nôn của Triệu Nhã.
“Bất động sản Thiên Hoà?”, mắt Lâm Hàn loé lên: “Cô gắng gượng một lát, tôi tới ngay”.
“Được…”
Lâm Hàn cúp máy rồi nói với Dương Lệ:
“Bã xã, anh có mấy việc phải ra ngoài một chút”.
“Vâng”.
Dương Lệ gật đầu, cô rất khéo léo, biết nếu không thực sự có việc thì Lâm Hàn sẽ không ra ngoài giờ này.
Sau khi ra khỏi biệt thự nghỉ dưỡng Đức Hoa, Lâm Hàn đến quán ăn Trung Hoa.
Mấy ngày nay ngoài bận rộn chuyện của siêu thị Hoa Nhuận, Triệu Nhã còn phải điều tra chuyện thiết bị bảo vệ môi trường trị giá 20 tỷ tệ của nhà họ Hồng.
Lâm Hàn đoán lần này Triệu Nhã đột nhiên cầu cứu, 80% có liên quan đến siêu thị Hoa Nhuận.
Anh không nghĩ nhiều nữa, đi theo định vị về phía quán ăn Trung Hoa.
…
Quán ăn Trung Hoa là một nhà hàng cao cấp ở quận Huyền Vũ thuộc Kim Lăng, phía trước nhà hàng có rất nhiều xe hơi từ trung cấp đến cao cấp, BMW, Mercesdez…, người ra người vào cũng đều ăn mặc sang trọng.
Lúc này, trong phòng VIP 302 quán ăn Trung Hoa.
Triệu Nhã ngồi trên bàn ăn, uống rượu say mèm, mặt đỏ bừng.
Cô ta mặc trang phục công sở màu đen, cúc áo sơ mi trắng bên trong đã bị mở ra khiến người khác nhìn thèm nhỏ dãi, hai mắt cô ta cực kỳ mông lung.
Xung quanh cô ta có bảy, tám người đàn ông đang ngồi, tất cả đều mặt vest, nhìn Triệu Nhã với ánh mắt thèm muốn.
Họ đều là người của bất động sản Thiên Hoà.
Ngồi đối diện Triệu Nhã là một người đàn ông trung niên khoảng 50 tuổi, khuôn mặt đầy mỡ, lúc này ánh mắt ông ta đang nhìn ngực Triệu Nhã với vẻ háo sắc.
Người này tên là Chúc Đài, là ông chủ của bất động sản Thiên Hoà. Mà 10% ngành bất động sản Kim Lăng đều do ông ta nắm giữ.
“Cô Triệu có tửu lượng tốt lắm!”
Chúc Đài đứng lên, cầm ly rượu đặt trước mặt Triệu Nhã.
Trong ly chứa đầy rượu trắng.
“Cô đã uống liên tiếp mười ly rượu trắng rồi, chỉ cần cô có thể uống thêm năm ly nữa, tôi sẽ cho cô mở chi nhánh siêu thị Hoa Nhuận ở tất cả các khu chung cư lớn nhỏ thuộc khu Tê Hà!”
Chúc Đài cười toe toét, nhìn chằm chằm vào ngực Triệu Nhã.
“Chậc chậc chậc, Triệu Nhã đúng là rất tuyệt nha! Một cô gái mạnh mẽ trong công việc, không chịu thua, chinh phục được người phụ nữ thế này chắc chắn rất có cảm giác thành tựu!”
Trong đầu Chúc Đài đã hiện lên khung cảnh lát nữa Triệu Nhã uống say, ngã lên giường, mặc ông ta muốn làm gì thì làm.
“Được… Ông chủ Chúc, nói lời phải giữ lấy lời, tôi uống!”
Triệu Nhã vén tóc ra sau tai, cầm ly rượu lên, cắn răng uống ừng ực…
Một ly rượu trắng đầy được cô ta uống một hơi cạn sạch.
“Khụ khụ khụ…”
Cô ta không thể kìm được ho khan, cổ họng và dạ dày nóng rát, đau đớn.
“Được!”
“Cô Triệu có tửu lượng cao quá!”
Những tên cấp dưới của Chúc Đài đều vỗ tay khen ngợi.
“Tiếp tục!”
Chúc Đài lại rót cho Triệu Nhã một ly rượu nữa.
“Tôi… dạ dày tôi khó chịu quá, nghỉ một lát được không?”
Triệu Nhã nhìn ly rượu trước mặt, dạ dày quặn lên, suýt nữa lại nôn ra.
“Không được! Vừa nãy tôi đã cho cô nôn một lần rồi, vậy nên dù bây giờ cô nghỉ cũng không được quá mười giây!”
Chúc Đài cười hì hì: “Tiếp tục uống! Còn bốn ly nữa, cô Triệu phải cố lên đó! Chỉ cần cô uống hết bốn ly này thì tôi sẽ ký hợp đồng cho mở rộng 200 chi nhánh siêu thị Hoa Nhuận ở khu Tê Hà ngay lập tức!”
Triệu Nhã nhìn ly rượu mà lòng thấy uất ức.
Để mở chi nhánh siêu thị Hoa Nhuận, cô đã xử lý xong hết các quy trình bên sở công thương, sở phòng cháy chữa cháy, chỉ còn lại lựa chọn vị trí cho chi nhánh.
Triệu Nhã rất tham vọng, kế hoạch của cô ta là tất cả các chung cư lớn nhỏ, đường phố, thậm chí mọi toà nhà ở Kim Lăng đều có siêu thị Hoa nhuận.
Muốn mở thêm chi nhánh siêu thị ở một vài nơi, chỉ trả tiền thuê nhà thôi là chưa đủ, còn phải có nhà!
Một số nhà đầu tư không dễ tính cho thuê mặt tiền căn nhà để làm siêu thị, chẳng hạn như Chúc Đài.
Ông ta nắm giữ 10% bất động sản ở Kim Lăng và quen hầu hết các ông chủ bất động sản lớn.
Chỉ cần một câu nói của ông ta, việc mở chi nhánh siêu thị Hoa Nhuận sẽ trở nên dễ dàng.
Nhưng Chúc Đài lại gây khó dễ cho Triệu Nhã.
Nếu cô ta uống được liên tiếp 15 ly rượu trắng, như vậy việc thuê mặt bằng mở siêu thị sẽ thành công.
Nếu không uống được, vậy thì miễn bàn.
Chương 389: Luồn cúi
"Cậu Lâm đã trả cho mình mức lương mỗi năm cao đến thế, vì mục tiêu đưa siêu thị Hoa Nhuận lên sàn chứng khoán của cậu ấy! Mình nhất định phải uống ly rượu này!"
Triệu Nhã nhìn ly rượu, sự ngoan cường của một người phụ nữ mạnh mẽ dâng trào.
Cô ta cầm ly rượu lên ực một hơi cạn đáy.
Dòng rượu mạnh với độ cồn 52 rót thẳng vào bụng, cả người Triệu Nhã cứ như đang bị lửa thiêu đốt, đầu óc choáng váng, sau cùng không còn trụ được toàn thân mềm nhũn ngã xuống sàn.
Chúc Đài thấy thế, ánh mắt ông ta chợt lóe, bèn nhanh tay ôm lấy Triệu Nhã.
"Sếp Chúc, tối nay ăn chắc rồi nha!"
"Đúng vậy, chúc mừng sếp Chúc ẵm được mỹ nhân về!"
"Nói thật thì Triệu Nhã này cả tôi nhìn cũng muốn rung động. Phụ nữ thời nay suốt ngày cứ moah moah õng a õng ẹo, chả để ý để tứ gì hết".
"Còn Triệu Nhã này thì khác, cô ta là một người phụ nữ mạnh mẽ, vì để vươn lên mà không màng đến bản thân. Chinh phục được cô ta sẽ cảm thấy rất có thành tựu đó!"
Đám cấp dưới nhìn Chúc Đài với ánh mắt đầy hâm mộ.
"Haha, đừng sốt ruột, chờ tao sướng xong rồi thì để cho bọn mày nếm thử!"
Chúc Đài cười ha hả nói.
Nghe thế, hai mắt của đám cấp dưới liền bừng sáng.
Nhìn xuống mỹ nhân đang nằm trong vòng tay, ngọn lửa bị đè nén bấy lâu rốt cuộc không kìm được nữa, Chúc Đài đưa tay phải định mở nút áo sơ mi ở ngực Triệu Nhã trước mặt mọi người.
Rầm!
Bàn tay còn chưa chạm đến, cửa phòng đã bất ngờ bị đạp bật ra.
Một chàng trai với vẻ mặt lạnh tanh đang đứng trước cửa.
"Nhóc con, bị đui à, phòng mình ở đâu cũng không biết sao?"
Chúc Đài nhướng mày, ông ta nhìn sang rồi quát lớn.
Ánh mắt Lâm Hàn rơi vào người Triệu Nhã, dứt khoát bước đến chụp lấy tay Triệu Nhã, kéo mạnh về phía anh.
"Nhóc con, cậu làm gì đó?"
Sắc mặt Chúc Đài bỗng nhiên rét lạnh như băng.
"Cô ta là nhân viên của tôi, tôi muốn hỏi ngược lại ông, ông đang làm gì vậy?", Lâm Hàn lườm Chúc Đài.
Anh vừa vào đã thấy hành vi Chúc Đài làm với Triệu Nhã.
"Nói vậy cậu là ông chủ của Triệu Nhã sao?"
Chúc Đài nhìn Lâm Hàn, mặc dù có hơi bất ngờ chuyện sếp của Triệu Nhã lại là một người trẻ tuổi, nhưng khóe môi ông ta vẫn nhếch lên một cách ma mãnh:
"Triệu Nhã muốn mở siêu thị ở khu Tê Hà, chắc chắn đã có sự đồng ý của ông chủ là cậu".
"Mọi người đều là dân kinh doanh, nếu như cậu đã tới, vậy chúng ta bàn một cái điều kiện nhá?"
Vừa nói, Chúc Đài lại rót đầy một ly rượu, sau đó đẩy nó đến trước mặt Lâm Hàn:
"Cậu đứng trước mặt tôi uống cạn sạch 10 ly rượu này đi".
"Ngoài ra, dâng cô nhân viên Triệu Nhã này của cậu lên giường cho tôi, tôi sẽ đồng ý để cậu mở siêu thị ở khu Tê Hà. Thậm chí, tôi có thể giới thiệu cho cậu vài ông chủ bất động sản, giúp cậu thuận lợi khai trương nhiều siêu thị ở khắp đất Kim Lăng này hơn!"
"Sao nào, điều kiện này quá hời cho cậu rồi con gì".
Nói xong, Chúc Đài mỉm cười nhìn Lâm Hàn.
Ông ta tin chắc Lâm Hàn sẽ đồng ý thôi, dù sao điều kiện này thật sự không tệ chút nào.
Chỉ cần uống 10 ly rượu, sau đó dâng nhân viên lên gường của ông ta, là có thể mở chi nhánh siêu thị, lợi nhuận thu về ắt hẳn phải hơn cả trăm triệu tệ.
Chỉ cần là người có đầu óc đều sẽ không chút do dự cầm ly rượu lên.
"Nếu tôi không đồng ý thì sao?", vẻ mặt Lâm Hàn không chút thay đổi nói.
"Không đồng ý?", Chúc Đài ngẩn ra: "Nhóc con, cậu bị ngu à? Điều kiện hời như vậy còn không chấp nhận!"
"Đúng là tấm chiếu mới chưa từng trải, kiêu ngạo ghê gớm nhỉ, chưa được rèn giũa trên thương trường, có mỗi ly rượu cũng không uống được. Cậu có thể làm ông chủ ắt hẳn do dựa hơi gia đình chứ gì!"
"Nhưng mà, với cái tính tình và năng lực ngoại giao này của cậu, chắc chắn trong tương lai cậu không thể vươn xa hơn được đâu".
"Bởi vì cậu không muốn cầu khẩn bất kỳ ai!"
"Cậu không hiểu thế nào là luồn cúi trước người có địa vị cao hơn mình! Rốt cuộc cậu cũng chỉ là một thằng ranh hỉ mũi chưa sạch, kiêu căng ngạo mạn mà thôi!"
Nói xong câu cuối, Chúc Đài lắc đầu, ánh mắt nhìn Lâm Hàn hiện lên nét khinh thường.
"Nếu uống rượu thì được", Lâm Hàn lên tiếng:
"Dù sau thì con đường tốt nhất để tôi khai trương siêu thị là thông qua ông".
"Nhưng ông không nên bắt tôi phải dâng nhân viên của mình lên giường ông".
"Còn về chuyện ông nói tôi không biết cầu xin người khác giúp đỡ, không hiểu thế nào là luồn cúi trước người có uy quyền".
Nói đến đây, khóe môi Lâm Hàn nhếch lên:
"Thế này đi, ông đứng đây uống 10 ly rượu, luồn cúi trước tôi, chuyện ngày hôm nay tôi xem như chưa từng xảy ra".
"Nếu ông không chấp nhận, tôi sẽ làm cho công ty bất động sản Thiên Hòa của ông phá sản, biến mất mãi mãi khỏi đất Kim Lăng này".
"Phá sản? Biến mất mãi mãi?"
Chúc Đài sững sờ, cho rằng mình đã nghe lầm, thằng nhóc này đang nói sẽ làm cho bất động sản Thiên Hòa của ông ta phá sản?
"Bọn trẻ ngày nay đều thích chém con mẹ nó gió như cậu thế à?", Chúc Đài không nhịn được ôm bụng cười lớn:
"Hahaha, lại dám nói sẽ khiến bất động sản Thiên Hòa của tôi phá sản! Nên biết là công ty của tôi kiểm soát đến 10% ngành bất động sản của Kim Lăng với giá thị trường hơn 5 tỷ tệ đấy. Một thằng ranh như cậu có tài cán gì mà dám bảo sẽ làm cho bất động sản Thiên Hòa của tôi phá sản?"
"Haha, thằng nhãi này đang nói khùng nói điên gì đó!"
Đám cấp dưới của Chúc Đài đều phá lên cười to, tất cả đều khinh khỉnh nhìn Lâm Hàn.
"Chẳng lẽ cậu ta tưởng mình là người của nhà họ Hồng, muốn là có thể làm bất động sản Thiên Hòa chúng ta phá sản sao?"
"Không biết trời cao đất rộng!"
"Hahaha, thật sự là chọc tôi cười đến lộn gan lộn ruột rồi!"
...
Tiếng chế giễu không ngừng văng vẳng bên tai Lâm Hàn.
Vẻ mặt Lâm Hàn vẫn dửng dưng:
"Cho ông một phút uống hết 10 ly rượu kia, sau đó cúi mình trước tôi. Tôi sẽ không tính toán chuyện ngày hôm nay với ông, nếu không, chắc chắn công ty bất động sản Thiên Hòa sẽ phá sản!"
"Nhãi ranh, đến lúc này rồi mà còn nói nhảm!"
Chúc Đài nổi giận: "Với cái thái độ này của cậu mà còn mong tôi để mấy người có mặt bằng khai trương siêu thị Hoa Nhuận à? Nằm mơ giữa ban ngày đi!"
"Xem ra ông từ chối uống rượu rồi nhỉ".
Lâm Hàn than nhẹ: "Tôi đã cho ông cơ hội rồi, là ông không biết trân trọng đấy, đến lúc đó thì đừng trách tôi".
Dứt lời, anh bế Triệu Nhã ra khỏi quán ăn Trung Hoa.
"Hừ, thằng nhãi này nắm chắc việc khai trương là vô vọng rồi, nên trước khi đi mới giả đò trước mặt chúng ta đây mà!"
Đám cấp dưới đứng một bên giễu cợt.
"Dù sao đi nữa, nếu thằng nhãi này không đến, bây giờ Triệu Nhã kia đã bị lột sạch trên giường của tao rồi".
Sắc mặt Chúc Đài đen đi: "Thằng nhãi này dám xen vào nhã hứng của tao, tao sẽ không để yên cho cậu ta đâu. Nhanh đi thông báo cho những nhà phát triển và ông chủ hợp tác bất động sản với chúng ta, không được để cậu ta thuê bất cứ một mặt bằng nào mở siêu thị Hoa Nhuận cả!"
"Tao sẽ làm cho cậu ta cùng đường bí lối!"
...
Ra khỏi quán ăn, Lâm Hàn gọi một cú điện thoại.
"Vâng, vâng, vâng thưa cậu Lâm, tôi đã biết! Ngày mai tôi sẽ đến Kim Lăng ngay".
Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói cung kính.
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Hàn đưa Triệu Nhã đến Hilton.
Lúc này, Triệu Nhã say đến bất tỉnh nhân sự, hai má đỏ bừng, cái cúc trên áo sơ mi trắng đã bị cởi ra, để lộ một mảng da thịt trắng nõn.
Lâm Hàn bất lực cười trừ, cài cúc áo rồi chỉnh trang lại cho cô ta.
Triệu Nhã này quả thật là một người phụ nữ kiên cường mà, hẳn cô ta đã biết Chúc Đài có ý xấu với mình, vậy mà còn liều mạng uống rượu.
Gọi điện cho anh sớm một chút không phải đã ổn thỏa rồi sao?
Chương 390: Gọi bố đi!
Kế tiếp, Lâm Hàn lái xe đưa Triệu Nhã trở về Hilton.
Về đến Hilton cũng đã 7 giờ tối.
Anh vừa mở cửa ra thì phát hiện có một người đàn ông trung niên đang ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, ông ta bưng một tách cà phê nóng thưởng thức với vẻ mặt đầy thỏa mãn.
"Không phải ông đến chỗ của Triệu Tứ Hải rồi sao? Tại sao lại về đây?"
Lâm Hàn nhướng mày.
Người đàn ông trung niên đang ngồi trên ghế chính là bố vợ Dương Cảnh Đào.
Hồi trưa, ông ta được Triệu Tứ Hải và Dương Duyệt đón đi, Lâm Hàn không ngờ còn chưa hết một ngày Dương Cảnh Đào đã lén chạy về.
"Sao hả? Lâm Hàn, tôi là bố vợ cậu đấy, tôi thích uống cà phê xay chỗ này, thích ở phòng Tổng thống đấy, không được sao? Cũng không xài tiền của cậu, cậu sốt ruột cái gì chứ!"
Dương Cảnh Đào lườm, lại hớp một ngụp cà phê:
"Vả lại, con gái út của tôi ở đây, tôi đến chơi với con bé không được à?"
Lâm Hàn lắc đầu, cũng lười nói chuyện với Dương Cảnh Đào, dù sao anh và Dương Lệ đã cùng dọn ra ngoài, mắt không thấy thì tâm không phiền.
Mà nguyên nhân khiến Dương Cảnh Đào lén chạy từ khách sạn Như Mộng về đây là vì điều kiện bên đó quá kém, phòng vừa nhỏ mà lại có mùi ngai ngái, ngay cả cà phê xay đưa tới cửa cũng không có.
Cuối cùng, Dương Cảnh Đào lén la lén lút về đây.
Sau khi đưa Triệu Nhã về phòng nghỉ ngơi, Lâm Hàn liền rời khỏi Hilton.
Đến trước cửa nhà hàng, anh chợt nhớ phải gọi điện thoại báo cho đám người của Tôn Hàn Các, một số đã chuyển đến ở trong biệt thự nghỉ dưỡng Đức Hoa từ trước.
Vừa gọi không bao lâu, đã có mười mấy người đàn ông vạm vỡ đeo kính đen bước ra từ nhà hàng.
"Cậu Lâm!"
"Cậu Lâm!"
Bọn họ đồng loạt chào.
"Đi thôi, tôi dẫn mấy anh đến chỗ ở mới trước đã", Lâm Hàn gật đầu, lên xe.
Đám người kia lên 3 chiếc Buick Business, lái theo sau xe Lâm Hàn.
Nửa tiếng sau, đoàn người đến biệt thự nghỉ dưỡng Đức Hoa.
Đã gần 8 giờ tối, bởi vì khu biệt thự nghỉ dưỡng Đức Hoa khá mới, nên số lượng người ra vào còn thưa thớt, trên đường đi cũng vắng người qua lại.
Gió đêm nhẹ thổi, đèn đường lờ mờ.
Lát sau, Lâm Hàn đã dẫn mọi người đến trước cổng biệt thự.
"Hửm?"
Ánh mắt Lâm Hàn chợt lóe, vì anh đã mua 2 căn biệt thự kế nhau, thế nên đã lấy làm lạ vì sao có một chiếc Audi A8 bảng số của Kim Lăng đang đậu trước cổng biệt thự nhà mình.
"Mấy anh đợi tôi một lát, để tôi đi qua xem thử!"
Lâm Hàn nói, lúc anh rời đi, Dương Lệ ở nhà có một mình, bây giờ lại đỗ thêm một chiếc xe lạ, khó tránh anh có hơi bận tâm.
Nói xong, anh bước về phía chiếc A8.
"Lâm Hàn, tao đã đợi mày lâu lắm rồi đấy".
Cửa kính xe dần hạ xuống, một người thanh niên mang nụ cười ma mãnh lộ ra nhìn Lâm Hàn.
Thanh niên này để tóc xoăn màu vàng trông cũng khá đẹp trai, người này là Hồng Phong.
Ngồi bên ghế phụ còn có một cô gái xinh đẹp, là Chu Nhã Thiến.
Theo sau câu nói của Hồng Phong là "bịch bịch bịch"!
Từng tiếng bước chân dày đặc vang lên.
Trong bóng tối xung quanh, có vô số bóng người xuất hiện.
Ước chừng hơn 20 người, bọn họ nhanh chóng bao vây Lâm Hàn lại.
Những tên này trong tay đều là gậy sắt và ống thép, trên người còn xăm kín, bộ dạng như hung thần ác sát.
"Lâm Hàn, ban lãnh đạo nhà họ Hồng vì nể nang Trần Nam nên không muốn dạy dỗ mày. Nhưng Hồng Phong tao có tiền, có tiền thì có thể sai ma gọi quỷ, mấy anh xã hội đen này đang thèm khát mày lắm đấy!"
Hồng Phong ngồi trong xe toét miệng cười, giọng điệu còn mang theo sự tàn nhẫn:
"Tao đã nói, một cánh tay của mày là 100 ngàn tệ, một cái chân là 200 ngàn tệ, nếu có ai giết mày tại đây tao sẽ cho hẳn 1 triệu tệ! Sao hả, cái giá này có phải rất cao với một thằng dân đen ở đáy xã hội như mày không!"
"Lâm Hàn, bây giờ anh cầu xin tha thứ vẫn còn kịp đấy!", Chu Nhã Thiến ngồi bên ghế phụ nói:
"Nói gì thì nói anh cũng là chồng của bạn thân tôi. Nếu anh xảy ra chuyện ở đây chắc chắn Tiểu Lệ sẽ buồn lắm đấy, tôi cũng không muốn nhìn thấy cảnh Tiểu Lệ vì tên vô dụng nhà anh mà đau lòng khóc lóc, không thì anh cầu xin cậu Hồng tha thứ đi!"
"Cầu xin tha thứ à? Cũng được đó", Hồng Phong hất cằm lên:
"Lâm Hàn, mày gọi tao vài tiếng bố, tao sẽ tha cho mày!"
Sắc mặt Lâm Hàn không thay đổi, nhìn đám côn đồ xung quanh, sau đó lại nhìn về phía Hồng Phong, nhàn nhạt nói:
"Vợ tao đâu?"
"Ồ, không ngờ tên nhãi này cũng có tình có nghĩa lắm chứ, đến giờ phút này vẫn còn quan tâm đến Tiểu Lệ!"
Chu Nhã Thiến ngạc nhiên nhìn Lâm Hàn:
"Yên tâm đi, đây là thù riêng giữa anh và cậu Hồng, Tiểu Lệ là bạn thân nhất của tôi, tôi đã nói với cậu Hồng đừng động vào Tiểu Lệ rồi. Vì thế Tiểu Lệ vẫn ở trong biệt thự, chắc là đang nghỉ ngơi, cậu ấy vốn không biết gì cả".
"Lâm Hàn, bây giờ hoặc là mày cầu xin tao tha thứ, gọi mấy tiếng bố! Hoặc là mày để lại hai tay hai chân cho tao! Nhanh chóng đưa ra quyết định đi!", Hồng Phong mất kiên nhẫn nói.
Hai mươi tên côn đồ cắc ké nghe thế liền tiến lên phía trước, vây kín Lâm Hàn lại, giơ gậy sắt lên chuẩn bị ra tay.
Khóe miệng Hồng Phong nhếch lên, vẽ ra một nụ cười tàn nhẫn, cứ như cảnh tượng Lâm Hàn bị đánh tơi tả đã diễn ra trước mắt.
Lâm Hàn chắp tay sau lưng, đứng yên nhìn một vòng xung quanh.
"Anh Hàn, sao thế?"
Lúc này, mười mấy thành viên Tôn Hàn Các đã nghe được tiếng động nên đều bước qua, ánh mắt bọn họ lạnh tanh nhìn chằm chằm đám côn đồ cắc ké này.
"Hửm?"
Hồng Phong khẽ biến sắc, không ngờ Lâm Hàn còn dẫn theo người.
Anh ta nhìn lại, nhất thời mới yên tâm.
Trước mặt chỉ có khoảng mười người, phe bên mình đến hơn hai mươi ngươi, dù Lâm Hàn có dẫn theo người nhưng bàn về số lượng thì không thể là đối thủ bên đây.
"Giải quyết hết đám này đi".
Bỗng nhiên Lâm Hàn nhàn nhạt mở miệng.
"Vâng, anh Hàn!"
Những thành viên Tôn Hàn Các vừa nhận được lệnh thì xông thẳng về phía đám côn đồ kia.
"Đánh cho tôi!"
Hồng Phong cũng quát lớn.
Bốp!
Bốp!
Bốp!
...
Một giây sau, những tiếng gào hét thảm thiết không ngừng văng vẳng bên tai.
Vẻ mặt Hồng Phong từ tràn đầy tự tin, nhưng thoáng chốc cả người anh ta đã chết đứng.
Bản thân ra giá cao để gọi xã hội đen đến, nhưng đám này vốn chẳng phải đối thủ của mấy người Lâm Hàn, chỉ chớp mắt một cái đã có vài ba người té xuống đất, mất hết sức chiến đấu.
Những thành viên của Tôn Hàn Các chẳng khác gì hổ xông vào giữa đàn dê, hoàn toàn nghiền nát hết tất cả hai mười mấy tên côn đồ, toàn bộ giờ đây đang nằm lăn lộn kêu gào dưới đất.
"Ôi trời ơi! Đau quá đi..."
"Bản lĩnh thật đáng sợ!"
...
Lâm Hàn vẫn chắp hai tay đứng đấy, vẻ mặt dửng dưng quan sát.
Hết thảy những điều này đều nằm trong dự tính của anh.
Người của Tôn Hàn Các đều là tinh anh trong tinh anh, bản lĩnh dĩ nhiên đều thuộc hàng đầu, mấy tên côn đồ này làm sao là đối thủ của bọn họ được.
"Hồng Phong, bây giờ tao cho mày một cơ hội".
Lâm Hàn bước đến trước mặt Hồng Phong: "Gọi tao mấy tiếng bố thì chuyện hôm nay tao sẽ bỏ qua cho mày, nếu không mày để lại hai tay hai chân cho tao!"
"Dù cho có là nhà họ Hồng thì cũng không che chở được cho mày đâu!"
Lâm Hàn ánh mắt rét lạnh.
Hồng Phong bị dọa cả người run rẩy, bất chợt lại cười nhạt:
"Lâm Hàn, tao không ngờ dưới trướng mày lại có nhiều tay mạnh đến vậy, đúng là tao chưa hề nghĩ đến".
"Nếu không có bọn họ, hôm nay mày chắc chắn sẽ bị chôn tại đây rồi!"
Vừa nói, anh ta mò về túi quần sau, sau đó vươn ra.
Một cây súng lục đen nhánh chĩa thẳng vào trán Lâm Hàn!
Bình luận facebook