-
Chương 396-400
Chương 396: Hội thảo đầu tư bất động sản
"Ừm, anh cũng mới biết chuyện này rồi, thằng nhóc Lâm Hàn kia to gan thật, ngay cả dòng chính của nhà họ Hồng ta mà cũng dám đánh, đúng là chán sống".
Sắc mặt Hồng Đạp Thiên thoáng sa sầm xuống: "Giải quyết chuyện này như thế nào, chắc không cần anh phải nói nữa chứ".
"Em biết rồi anh cả".
Trong mắt Hồng Chính lóe lên sát khí lạnh lẽo như băng:
"Nhà họ Hồng ta đã khiến Lâm Hàn thua lỗ, tên này đến Kim Lăng với lòng thù địch với chúng ta. Mối họa ngầm như này đương nhiên phải làm cho cậu ta biến mất mãi mãi rồi".
"Ừm".
Hồng Đạp Thiên gật đầu, không nói thêm gì nữa.
...
Buổi tối, Lâm Hàn nhận được điện thoại của Phùng Thạch.
"Cậu Lâm, tôi đã tới Kim Lăng rồi, giờ đang chuẩn bị ăn cơm với mấy ông chủ bất động sản, ngày mai là hội thảo đầu tư bất động sản, cậu có muốn đến không?", Phùng Thạch hỏi.
Lâm Hàn suy nghĩ một lát rồi nói: "Tôi sẽ đến".
Dù sao chuyện này cũng liên quan đến chi nhánh của siêu thị Hoa Nhuận, nên đương nhiên anh phải tới rồi.
"Vâng, thời gian tổ chức là vào 10h sáng tại trung tâm hội nghị Kim Lăng", Phùng Thạch nói.
"Ừm".
…
Sáng hôm sau, Lâm Hàn sửa soạn rồi báo với Dương Lệ một tiếng, sau đó đi đến trung tâm hội nghị Kim Lăng.
Buổi họp báo của nhà họ Hồng lần trước cũng diễn ra ở đây, nên Lâm Hàn cứ theo đường cũ mà đi.
9h rưỡi sáng, Lâm Hàn đến nơi.
Lúc này, trước cửa trung tâm hội nghị đã đỗ đầy xe, nào là BMW, rồi Mercedes-Benz, Land Rover...
Đều là những hãng xe sang, hiển nhiên bên trong toàn là các ông chủ bất động sản.
Hôm nay, những người có mặt trong hội thảo đầu tư bất động sản đều là các ông lớn trong ngành ở Kim Lăng. Bọn họ đến đây để bàn bạc về hướng phát triển trong tương lai và chính sách của quốc gia về nhà đất.
Đương nhiên, trong đó cũng có rất nhiều phóng viên đến.
Trông vô cùng náo nhiệt.
Đối với những sự kiện kiểu này, đương nhiên họ phải tới phỏng vấn, ghi chép lại rồi đăng tin chứ. Dù sao giá cả nhà đất là một vấn đề rất được người dân quan tâm.
Lâm Hàn đỗ xe xong, bước thẳng về phía trung tâm hội nghị.
"Ồ, là cậu?"
Mới vừa bước vào trung tâm, đã có một giọng nói đầy kinh ngạc vang lên.
Chỉ thấy một người đàn ông trung niên hơn 50 tuổi bất ngờ nhìn Lâm Hàn.
Ông ta có gương mặt dữ tợn, đó chính là Chúc Đài - một trong những ông trùm bất động sản ở Kim Lăng!
"Lâm Hàn, sao, cậu cũng tới tham gia hội thảo đầu tư bất động sản à?"
Chúc Đài đánh giá Lâm Hàn một lượt từ trên xuống dưới, nói với giọng đầy mỉa mai. Sau lưng ông ta có mấy tên cấp dưới đi theo, ai cũng nhìn anh bằng ánh mắt chế nhạo.
"Một người kinh doanh siêu thị chứ chẳng phải bất động sản như cậu mà cũng tới tham gia hội thảo à? Hay là cậu đi lộn chỗ?", Chúc Đài cười cợt nói.
"Tổng giám đốc Chúc, tôi thấy tên nhóc này không phải đi lộn chỗ mà là tới đây cầu xin người khác giúp ấy", một tên cấp dưới đứng sau Chúc Đài cười khẩy:
"Dù sao tên nhóc này muốn mở siêu thị ở Kim Lăng, nhưng lại chẳng có ông trùm bất động sản nào bằng lòng cho cậu ta thuê mặt bằng. Không mở được thì đành phải đến đây cầu xin mấy ông trùm khác thôi!"
"Thì ra là vậy! Tới đây cầu xin người khác à!"
Chúc Đài ra vẻ hiểu ra:
"Có điều, Lâm Hàn này, tôi phải nói cho cậu biết, đừng có mà nằm mơ giữa ban ngày nữa. Mấy ông trùm bất động sản ở Kim Lăng, ai tôi chẳng biết, cũng báo một tiếng với họ rồi. Bọn họ sẽ không cho cậu thuê mặt bằng mở siêu thị đâu. Thế nên, lần này cậu chắc chắn sẽ mất công dã tràng rồi".
"À, đúng rồi! Tôi nhớ ra rồi!"
Ánh mắt Chúc Đài lóe lên nói:
"Hôm ở quán ăn Trung Hoa, cậu nói sẽ khiến công ty bất động sản Thiên Hòa của tôi phá sản, mãi mãi biến mất khỏi Kim Lăng mà. Đến nay đã mấy ngày rồi, nhưng sao Thiên Hòa tôi vẫn còn nguyên vẹn vậy?"
"Mấy thanh niên bây giờ nói khoác mà không biết ngượng hả?"
"Ngượng? Tại sao tôi phải ngượng?"
Lâm Hàn nhìn Chúc Đài: "Tôi chỉ nói thật mà thôi, còn nếu ông đã muốn công ty mình phá sản nhanh như thế thì cứ chọn hôm nay đi".
"Hôm nay? Ha ha ha!"
Chúc Đài sửng sốt, ôm bụng cười to:
"Ha ha ha, Lâm Hàn, cậu tính chọc tôi cười chết hả? Ha ha ha, cũng đúng, cậu chọc tôi cười chết ở đây thì công ty bất động sản Thiên Hòa của tôi sẽ phá sản thôi! Ha ha ha!"
Tiếng cười đầy châm biếm của Chúc Đài càng ngày càng to.
Đám cấp dưới của ông ta cũng cười nhạo theo.
"Lâm Hàn, tôi nói rồi, cái tính không biết luồn cúi, không biết cầu xin người khác giúp mình ấy của cậu đã định trước sẽ chẳng làm nên trò trống gì đâu!"
Chúc Đài ngừng cười, lạnh lùng nhìn Lâm Hàn:
"Không biết luồn cúi đã đành, đằng này còn ngông cuồng, thích khoác lác, loại như cậu, không có bậc cha chú giúp đỡ thì chỉ là mấy tên dân đen vô dụng thôi!"
"Nếu cậu biết cúi cái đầu mình xuống thì hôm nay đã có cơ hội rồi. Bởi vì ông trùm bất động sản Đông Hải - Phùng Thạch đã đến đây và chuẩn bị nhúng tay vào ngành buôn bán nhà đất ở Kim Lăng".
"Cậu chỉ cần khom lưng, lấy lòng khiến ông ta vui thì biết đâu ông ta chỉ mở miệng nói một câu thôi là cánh cửa bất động sản ở Kim Lăng sẽ rộng mở chào đón cậu. Cậu thích mở siêu thị ở đâu thì mở ở đó, ngay cả tôi cũng chẳng cản được".
"Nhưng tính cách của cậu đã định trước cậu chắc chắn sẽ không làm được chuyện này".
Chúc Đài nhìn Lâm Hàn bằng ánh mắt đầy thương hại:
"Muốn mở siêu thị thì đi chỗ khác đi, đừng ở đất Kim Lăng này. Ở đây, cậu không mở được đâu".
Chúc Đài nói xong, chẳng thèm đế ý đến Lâm Hàn, đi thẳng vào trung tâm hội nghị.
Theo ông ta, mình chẳng cần thiết phải đế ý đến loại người như Lâm Hàn.
Cậu ta đã chẳng còn chỗ nương thân ở Kim Lăng nữa rồi, cứ để loại dân đen đó đắm chìm trong thế giới của mình, tự thẩm tự vui đi.
Chúc Đài vừa mới đi không lâu thì một chiếc xe Rolls-Royce Phantom màu xanh ngọc lái tới.
Cửa xe mở ra, một người đàn ông trung niên sắp hói đầu bước xuống.
Ông ta mặc bộ vest bằng lụa tơ tằm, ưỡn cái bụng bia, người đó chính là Phùng Thạch!
Phùng Thạch vừa xuất hiện đã có phóng viên bu lại xung quanh ông ta ngay lập tức.
"Ông chủ Phùng! Có thể phỏng vấn ông vài câu không?"
"Nghe nói lần này ông tới Kim Lăng là định nhúng tay ngành bất động sản ở đây, không biết ông đã có kế hoạch gì chưa?"
"Ông chủ Phùng, ông đã là ông trùm bất động sản ở Đông Hải rồi, thế tại sao còn tính chinh chiến ở đất Kim Lăng này nữa ạ?"
"Điều gì đã thu hút ông đến Kim Lăng thế?"
...
Đủ mọi câu hỏi truyền vào trong tai Phùng Thạch khiến ông ta có chút mất kiên nhẫn.
Ông ta xua xua tay: "Đợi đến hội thảo tôi sẽ giải đáp hết mấy câu hỏi đó luôn".
Phùng Thạch thầm cạn lời, ông ta đến Kim lăng chỉ vì cậu Lâm gọi tới thôi. Đám truyền thông ấy cứ không ngừng đoán già đoán non mục đích của chuyến đi này, làm như ông ta nhúng tay vào ngành bất động sản ở Kim Lăng là có âm mưu gì vậy.
Bỗng, ông ta chớp chớp mắt, trong trung tâm hội nghị có một bóng người quen thuộc đang đứng.
"Cậu Lâm!"
Phùng Thạch sáng mắt lên, vội vàng bước tới.
"Cậu Lâm, để cậu phải đợi lâu rồi!"
Ông ta chạy tới bên cạnh Lâm Hàn, lau mồ hôi trên trán, cúi đầu cung kính nói.
"Hử? Chàng trai kia là ai?"
"Phùng Thạch là ông trùm bất động sản ở Đông Hải đó, tại sao lại cung kính, còn cúi đầu trước một thiếu niên chứ?"
"Lẽ nào còn có người có địa vị cao hơn ông chủ Phùng ở trong đây à?"
"Một thiếu niên bí ẩn khiến Phùng Thạch cúi đầu, chàng trai đó là ai?"
...
Đám phóng viên kia đều trợn mắt há hốc mồm, muốn đi vào chụp ảnh, nhưng lại bị bảo vệ ngăn cản.
Bọn họ không có biện pháp, chỉ đành đứng cách xa hơn 10m nhấn chụp liên tục.
Tách tách!
Tách tách!
Chương 397: Ôm đùi
Đám phóng viên đó đã nghĩ ra tiêu đề thu hút người xem cho hội thảo đầu tư bất động sản hôm nay rồi.
"Tin nóng! Tại sao một ông trùm bất động sản lại cung kính với thiếu niên kia như thế?"
"Trong hội thảo đầu tư bất động sản Kim Lăng xuất hiện một chàng trai bí ẩn!"
...
"Cậu Lâm!"
Phùng Thạch đi đến bên cạnh Lâm Hàn, kính cẩn chào.
"Gần đây bên Đông Hải thế nào rồi?", Lâm Hàn liếc ông ta hỏi.
"Cũng khá ổn, thị trường bất động sản cũng có tăng trưởng, khiến tôi lời rất nhiều tiền", Phùng Thạch nhếch miệng cười:
"Đương nhiên, những thứ ấy đều nhờ có cậu Lâm, không thì tôi sẽ chẳng có địa vị như ngày hôm nay".
Lâm Hàn gật đầu: "Đã tính được tài sản công ty có bao nhiêu tiền chưa?"
"Kế toán đã tính xong rồi ạ, ngoài những khu chung cư lớn, nhỏ và một số bất động sản khác, thì bây giờ tôi có thể lấy ra khoảng 30 tỷ tiền mặt!", Phùng Thạch nói.
Phải biết rằng lúc trước, ông ta chỉ sở hữu khối tài sản khoảng ba bốn trăm triệu, nhưng trong thời gian ngắn gần đây đã vươn mình lên gấp mười lần. Tốc độ gia tăng ấy quả thật rất kinh khủng.
Nếu là người khác, chắc có lẽ phải mất mấy chục năm mới kiếm được.
"Hơn nữa, với tư cách của tôi thì giờ có thể vay ngân hàng được hơn trăm tỷ. Vì vậy, muốn nhúng tay vào ngành bất động sản ở Kim Lăng là không thành vấn đề".
"Hơn nữa, tôi cũng có khá nhiều bạn bè trong ngành tại đây, nên muốn tham gia vào giới bất động sản ở Kim Lăng là điều rất dễ dàng. Muốn nắm giữ 30% trong vài năm cũng không phải vấn đề lớn".
"Ừm, vậy được".
Lâm Hàn gật đầu, dù sao Kim Lăng cũng là thành phố loại một, thủ phủ của tỉnh Tô, nên giá bất động sản ở đây chắc chắn phải hơn 1000 tỷ!
Nếu chỉ dựa vào 30 tỷ kia mà muốn có tiếng nói trong giới bất động sản ở Kim Lăng thì hơi khó.
Số tiền ấy còn chưa đủ để phòng rủi ro nữa là.
Nhưng có 30 tỷ đó cộng với 100 tỷ Phùng Thạch vay ngân hàng, thì có thể dùng nó làm được rất nhiều chuyện.
Ví dụ như, có được tiếng nói nhiều hơn trong giới.
Giờ làm ngành này, rất hiếm ai mà không vay ngân hàng.
Như Chúc Đài kia, cũng nợ ngân hàng vài chục tỷ. Nhưng ông ta cũng chỉ là một ông trùm bất động sản nhỏ ở cái đất Kim Lăng này thôi.
"Cậu Lâm, tý nữa tôi phải tham gia hội thảo đầu tư bất động sản với mấy ông trùm kia, rồi trả lời một số câu hỏi của cánh phóng viên nữa", Phùng Thạch kể:
"Sau khi trả lời xong, còn có một buổi tiệc ở Túy Tiên Lâu. Đến lúc đó, chúng ta cùng nhau tham gia là được, tôi sẽ nói thẳng với bọn họ chuyện siêu thị trong bữa tiệc luôn. Chút chuyện ấy, chắc hẳn mấy ông trùm bất động sản kia sẽ đồng ý thôi".
Phùng Thạch biết, mục đích Lâm Hàn gọi ông ta tới Kim Lăng chủ yếu là về chuyện mở chi nhánh siêu thị Hoa Nhuận.
Sau mới là tham gia vào giới bất động sản nơi đây.
"Ừm, vậy ông đi trước đi".
Lâm Hàn gật đầu, tìm một chỗ ngồi xuống, im lặng đợi.
Nửa tiếng sau, trả lời xong câu hỏi của đám phóng viên, Phùng Thạch đi ăn cơm với đám ông trùm bất động sản kia.
"Ông chủ Phùng, lần này ông tham gia vào giới bất động sản của Kim Lăng chúng tôi, có thể nói là như thổi một cơn gió mới vào ngành mua bán nhà đất ở đây!"
"Đúng thế, ông đến thì sẽ có càng nhiều nguồn vốn chảy vào thị trường. Đến lúc đó, chúng ta sẽ xây được nhiều tòa cao ốc hơn! Kiếm được nhiều tiền hơn!"
"Nào, chúng ta đến Túy Tiên Lâu ăn mừng một bữa đi!"
Mười mấy ông trùm bất động sản ở Kim Lăng mặc đồ tây đi giày da của các thương hiệu xịn vui vẻ chuyện trò với nhau.
Bọn họ đi xung quanh Phùng Thạch, a dua nịnh hót ông ta, Chúc Đài cũng có ở trong đó.
"Ông chủ Phùng đến, thì ngành bất động sản ở Kim Lăng chắc chắn sẽ phát triển một cách vượt bậc, mà những ông chủ nhỏ như chúng tôi cũng được hưởng lợi nữa!", Chúc Đài cười tủm tỉm nói:
"Ông chủ Phùng à, ông là thần tài của chúng tôi đó!"
Phùng Thạch cũng mỉm cười, niềm nở nói chuyên với bọn người kia.
"Ông chủ Phùng, không biết ông còn nhớ tôi không?"
Bỗng có giọng nói vang lên, một người đàn ông đi ra từ trong góc.
Anh ta nở nụ cười đầy nịnh nọt.
"Cậu là?"
Phùng Thạch quan sát anh ta, cảm thấy có chút quen mắt, hình như đã gặp ở đâu đó rồi.
"Triệu Tứ Hải, cậu muốn ôm đùi cũng không biết quan sát trường hợp à!", một người đàn ông đứng cạnh Phùng Thạch hừ lạnh một tiếng:
"Ông chủ Phùng là ông trùm ngành bất động sản ở Đông Hải đó, cậu chẳng qua chỉ là một nhà thầu nhỏ, ở trước mặt ông ấy còn chả phải cái đinh gì, sao ông ấy có thể quen cậu được?"
"Cậu không xứng tiếp xúc với người có địa vị như ông chủ Phùng đâu, phải lăn lộn dưới trướng của tôi bốn năm năm nữa mới có tư cách nói chuyện với ông ấy, biết không?"
Người đàn ông đứng trước mặt Phùng Thạch đúng là Triệu Tứ Hải.
Còn người chế nhạo anh ta tên là Nghiêm Quân, thuộc nhà họ Nghiêm ở Kim Lăng và cũng là một trong số những ông trùm bất động sản nhỏ ở đây.
Triệu Tứ Hải là một nhà thầu nhỏ mà ông ta mới nhận vô mấy ngày nay. Mang theo 5 triệu tệ đến và muốn kiếm sống nhờ vào ông ta.
Trước đó, Nghiêm Quân cũng từng gặp Triệu Tứ Hải rồi, ông ta suy nghĩ một hồi bèn đồng ý.
Dưới tay ông ta có mấy trăm nhà thầu nhỏ như Triệu Tứ Hải, nói nhiều cũng chẳng nhiều, chỉ cần kiếm tiền cho ông ta là được.
Hội thảo đầu tư bất động sản lần này, Nghiêm Quân cũng tiện thể dẫn anh ta theo luôn.
Song, Triệu Tứ Hải không có tư cách trả lời phóng viên, mà chỉ có thể đứng bên cạnh thôi.
"Sếp Nghiêm à, tôi không có ôm đùi, tôi thật sự đã từng gặp ông chủ Phùng mà!", Triệu Tứ Hải run lên, cười khổ nói.
Mấy ngày nay, sau khi vay được 5 triệu tệ từ ngân hàng, anh ta bèn đi làm công trình cho Nghiêm Quân.
Nghiêm Quân là sếp của anh ta nên anh ta cũng không muốn Nghiêm Quân hiểu lầm.
"Ông chủ Phùng, ông thử nhớ lại xem, chúng ta thật sự đã từng gặp mà!", Triệu Tứ Hải lại nhìn Phùng Thạch nói:
"Ở trên núi Vân Mộng, cô em vợ Dương Lệ của tôi làm tân gia, ông đã tặng cho con bé một con trâu vàng, ông nhớ không?"
Phùng Thạch xoa xoa cằm, cuối cùng cũng nhớ ra:
"Thì ra là cậu, chúng ta quả thật đã gặp nhau".
Nếu ông ta nhớ không nhầm thì hình như mối quan hệ giữa cậu Lâm và Triệu Tứ Hải không được tốt cho lắm. Phùng Thạch nghĩ vậy, sắc mặt cũng lạnh nhạt hơn.
"Mẹ kiếp, Triệu Tứ Hải thế mà lại biết ông chủ Phùng!"
"Lẽ nào giữa hai người còn có mối quan hệ gì hay sao?"
"Nghe nói Triệu Tứ Hải này là người Đông Hải, ông chủ Phùng cũng là dân ở đó. Điều này khiến cho người ta phải nghĩ nhiều rồi đây!"
...
Sắc mặt đám Chúc Đài, Nghiêm Quân và các ông trùm khác chợt thay đổi, liếc nhìn Triệu Tứ Hải một cái.
Phùng Thạch quen Triệu Tứ Hải, mà giờ Kim Lăng cũng đang là lúc thiếu người.
Chưa biết chừng, mai sau còn có thể nhở vả anh ta, tiền đồ Triệu Tứ Hải này rộng thênh thang ấy chứ!
Mà Triệu Tứ Hải nghe vậy thì mừng như điên, kích động đến nỗi cả người run rẩy, ông chủ Phùng nhớ ra mình rồi!
"Ông chủ Phùng, chẳng biết tôi có thể làm việc dưới trướng của ông không?"
Hai mắt Triệu Tứ Hải sáng bừng lên, ở trước mặt mọi người, lấy hết can đảm hỏi.
Trong lòng anh ta biết, đây là một cơ hội ôm lấy đùi Phùng Thạch - ông trùm bất động sản Đông Hải!
"Mình phải nắm chặt lấy cơ hội ngàn năm có một này!"
"Chỉ có thế mới hợp với tham vọng của mình!"
"Nếu ôm được đùi Phùng Thạch, mai sau chắc chắn thăng quan phát tài nhanh như diều gặp gió, tên Lâm Hàn kia cũng sẽ bị mình giẫm đạp dưới chân!"
Triệu Tứ Hải nhìn Phùng Thạch, hô hấp dần trở nên dồn dập.
Chương 398: Quý nhân của Phùng Thạch
"Chuyện này cũng không phải không được..."
Phùng Thạch suy nghĩ rồi nói: "Có điều nói sau đi".
Ông ta cảm thấy, chuyện này vẫn nên hỏi cậu Lâm một tiếng thì hơn.
Dù sao Triệu Tứ Hải cũng là bà con với cậu ấy.
"Vâng!"
Mà câu đó của Phùng Thạch lại khiến cho trái tim Triệu Tứ Hải suýt nữa thì nhảy lên tận cổ vì quá kích động!
Lâm Hàn, cậu đợi xem đi, tôi sẽ cho cậu biết cái gì mới gọi là thực lực!
Cậu dùng miệng lưỡi của mình ôm đùi Trần Nam, suy cho cùng sẽ không được lâu dài đâu!
Xã hội này phải dựa vào thực lực để nói chuyện!
"Mọi người đến Túy Tiên Lâu trước đi, tôi phải đón một người đã", Phùng Thạch mở miệng nói.
"Đón người?", ánh mắt Chúc Đài lóe lên, giả vờ như không hỏi: "Ông chủ Phùng, mấy ông trùm bất động sản Kim Lăng chúng tôi đều ở đây hết rồi, ông còn tính đi đón người khác à? Đón ai thế?"
"Quý nhân", Phùng Thạch cười đáp.
"Quý nhân?"
Chúc Đài biến sắc.
Ánh mắt đám Nghiêm Quân cũng chợt thay đổi, có tò mò, kinh ngạc, khó hiểu.
Phùng Thạch là ông trùm của cả ngành bất động sản Đông Hải, có địa vị cao nhất trong số tất cả mọi người ở đây.
Quý nhân theo lời ông ta sẽ có lai lịch gì?
"Mấy người đừng đoán nữa, đến Túy Tiên Lâu trước đi, lát nữa tôi sẽ dẫn người đó tới. Lúc ấy, mọi người tức khắc biết", Phùng Thạch nhàn nhạt nói.
"Được!"
"Ông chủ Phùng, quý nhân của ông chắc hẳn phải có thân phận không đơn giản, đến lúc đó, phải giới thiệu với chúng tôi đấy!"
...
Đám người Nghiêm Quân cũng nói.
"Đúng thế, có thể là quý nhân của ông chủ Phùng vậy thì chắc chắn là nhân vật lớn chân chính rồi. Ông chủ Phùng à, ông đừng giấu nhẹm đi nhé, nhớ giới thiệu cho chúng tôi làm quen, biết mặt thôi cũng được", Chúc Đài cười nói.
"Yên tâm, chuyện nhỏ ấy mà, lát nữa tôi sẽ giới thiệu".
Phùng Thạch cười, nhấc bước rời khỏi.
Đám Chúc Đài thì đến Túy Tiên Lâu đợi trước.
"Cậu Lâm, tiệc ở Túy Tiên Lâu đã đặt xong hết rồi, chúng ta đến đó đi".
Phùng Thạch đi đến bên cạnh Lâm Hàn, cung kính nói.
"Được".
Lâm Hàn gật đầu, đi đến Túy Tiên Lâu với Phùng Thạch.
"À đúng rồi cậu Lâm, ban nãy có một người tên là Triệu Tứ Hải đến tìm tôi..."
Phùng Thạch kể sơ lại chuyện vừa rồi cho Lâm Hàn nghe.
"Có nhận anh ta hay không, tự ông xem rồi quyết định đi".
Lâm Hàn nhàn nhạt nói.
"Vâng, cậu Lâm!"
...
Túy Tiên Lâu là một nhà hàng cách trung tâm hội nghị Kim Lăng khoảng 200m, trang trí theo phong cách cổ xưa. Bình thường tiếp đãi toàn là các nhân vậy lớn như mấy ông sếp trong cơ quan nhà nước hay chủ công ty gì đó.
Bọn họ dự xong hội nghị trong trung tâm thì đều tiện đường ghé vào Túy Tiên Lâu ăn cơm.
Lúc này, trong một căn phòng xa hoa trên tầng ba của Túy Tiên Lâu.
Có mấy cô nhân viên mặc sườn xám màu đỏ, ngoại hình xinh đẹp đứng bên cạnh phục vụ, trên bàn cũng đã bày sẵn đủ các loại món ăn.
Nào là vịt muối Kim Lăng, thịt heo xào đậu cô-ve, súp đậu hũ Bình Kiều...
Những món đó đều là món nổi tiếng của Túy Tiên Lâu.
Đám Chúc Đài và Nghiêm Quân đã ngồi vào ghế, trên bàn tròn chỉ còn trống hai chỗ.
Một chỗ đương nhiên là để cho Phùng Thạch.
Một chỗ khác là nhường cho "Quý nhân" mà Phùng Thạch nhắc tới.
"Đói ghê!"
Chúc Đài cầm đũa lên, chuẩn bị gắp đồ ăn.
"Tổng giám đốc Chúc, ông cần phải chú ý một chút".
Nghiêm Quân ngăn Chúc Đài lại: "Lát nếu ông chủ Phùng đột nhiên dẫn quý nhân của ông ta bước vào, thấy ông đang ăn gì đó. Cái hành động thất lễ như vậy, bọn họ không giận mới lạ".
"Đúng đúng đúng! Ông chủ Nghiêm nói có lý!"
Chúc Đài biến sắc, vội vàng để đũa xuống, cũng kịp phản ứng lại.
Còn Triệu Tứ Hải ngồi cạnh thì ánh mắt vẫn sáng lấp lánh.
Ban nãy, Phùng Thạch đã đồng ý nhận anh ta trước mặt mọi người, đến bây giờ, Triệu Tứ Hải vẫn còn đắm chìm trong niềm vui sướng và nỗi kích động.
Mà khi nghe thấy Phùng Thạch nói còn một quý nhân nữa, tim anh ta lại đập thình thịch.
Trong mắt Triệu Tứ Hải, Phùng Thạch đã là người mà anh ta phải ngước nhìn, vậy quý nhân của ông ta sẽ có địa vị kinh khủng như thế nào chứ?
Nếu có thể thông qua Phùng Thạch ôm lấy đùi quý nhân kia, tương lai, muốn trở thành người có địa vị ngồi cùng ăn cùng uống với Phùng Thạch, cũng không phải là viển vông!
Triệu Tứ Hải siết chặt nắm tay, đợi đến khi quý nhân kia đến đây, anh ta nhất định phải thể hiện cho tốt để người ta có thiện cảm với mình mới được!
Cộp cộp cộp!
Chợt, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
"Đến rồi!"
Đám Nghiêm Quân, Chúc Đài, Triệu Tứ Hải giật mình, cả người căng thẳng, nhìn về phía cửa.
Quý nhân của Phùng Thạch đến rồi!
Két...
Cửa bị đẩy ra, Phùng Thạch bước vào đầu tiên, rồi cười nói với bên ngoài:
"Cậu Lâm, chính là phòng này, chúng ta vào thôi".
Một thiếu niên chắp tay sau lưng, mặt mày lạnh nhạt chậm rãi đi vào.
"Lâm Hàn!"
Khoảnh khắc thấy thiếu niên ấy, Triệu Tứ Hải chợt ngừng thở, trợn trừng mắt, sững sờ tại chỗ.
Tại sao tên vô dụng Lâm Hàn kia lại ở đây?
Anh ta dụi dụi mắt, hoàn toàn không tài nào tin nổi vào mắt mình.
Quan trọng hơn là, Phùng Thạch cung kính với cậu ta như vậy, hiển nhiên, Lâm Hàn chính là quý nhân mà ông ta nói đến!
Tên Lâm Hàn kia vậy mà lại là quý nhân của Phùng Thạch!
Tại sao chứ?!
Dựa vào cái gì lại thế?!
Cả người Triệu Tứ Hải không ngừng run rẩy vì kinh ngạc, tức giận, khó hiểu, không dám tin.
Chúc Đài ngồi bên cạnh cũng y chang anh ta.
"Là cậu ta?!"
Khi ông ta nhìn thấy Lâm Hàn thì con ngươi co rút lại, giật mình hoảng sợ, trong lòng như có sóng to gió lớn ập đến.
Trong mắt Chúc Đài, Lâm Hàn chỉ là một thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch, tính tình kiêu căng ngạo mạn, không biết cách luồn cúi và cúi đầu trước người có địa vị cao hơn cầu xin giúp đỡ.
Người như thế, không có khả năng phát triển về lâu dài được.
Thế nhưng, cảnh tượng trước mắt lại khiến thế giới quan của Chúc Đài trực tiếp sụp đổ!
Làm sao có thể thế được!
Tên nhóc đó không ngờ lại là quý nhân của ông chủ Phùng!
Không thể nào!
Trong lòng Chúc Đài liên tục gào thét, không muốn tin vào hình ảnh trước mắt mình.
Mà lúc này, Lâm Hàn đã bước về chiếc ghế chủ tọa, rồi ngồi xuống.
Phùng Thạch ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh.
"Hóa ra quý nhân của Phùng Thạch là cậu ta à?"
Nghiêm Quân nhìn Lâm Hàn, hơi sửng sốt, rồi chợt hiểu.
Mấy ngày nay, ông ta cũng chú ý tới bản tin thời sự, hôm nay, một đại gia tên là Trần Nam bỏ 9 tỷ mua lại cổ phần của nhà máy nhà họ Hồng.
Vừa vung tay ra đã 9 tỷ, Nghiêm Quân tự cảm thấy mình không có sự quyết đoán đó, Trần Nam ấy quả thật là đại gia chân chính.
Mà trên bản tin, ngồi bên cạnh Trần Nam chính là thiếu niên này.
Cậu ta, chắc chắn là cấp dưới của Trần Nam.
Nói cách khác, quý nhân Phùng Thạch nói chắc hẳn không phải thiếu niên này, mà thực tế là đại gia Trần Nam!
Cậu ta chỉ là người đại diện cho Trần Nam thôi!
Nhưng dù là người đại diện, cũng phải đối xử cung kính mới được.
Nghiêm Quân nghĩ thế bèn bưng ly rượu lên, cười ha ha nói với Phùng Thạch:
"Không ngờ quý nhân mà ông chủ Phùng nói lại trẻ như vậy, không biết chàng trai tuổi trẻ tài cao này tên gì?"
"Ông gọi cậu Lâm là được".
Phùng Thạch nói.
"Thì ra là cậu Lâm, tôi có nghe nói về cậu, dù sao cậu cũng là người của đại gia Trần Nam mà!", Nghiêm Quân cười:
"Tôi mời cậu Lâm một ly!"
Ông ta nói xong bèn uống một hơi cạn sạch ly rượu trong tay.
Lâm Hàn cũng không khách sáo, bưng ly rượu lên uống cạn.
Lâm Hàn không phải là người tự phụ, ai kính anh, đương nhiên anh cũng sẽ kính lại.
"Cái gì, cậu ta là người của đại gia Trần Nam à!"
Chúc Đài nghe vậy, trợn tròn mắt.
Khó trách tên nhóc này lại được xem là quý nhân của Phùng Thạch, hóa ra, có Trần Nam chống lưng cho.
Ông ta cũng có nghe về đại gia Trần Nam, vừa vung tay đã chi 9 tỷ, tỷ phú chân chính đấy.
Chương 399: Việc thứ ba
Nghĩ đến đây, Chúc Đài run bắn người, bỗng có cảm giác sắp xui xẻo đến nơi.
Ông ta đã gây thù hằn với Lâm Hàn ở quán ăn Trung Hoa, đồng nghĩa với việc đắc tội Trần Nam!
"Vậy công ty bất động sản Thiên Hòa của mình..."
Sắc mặt Chúc Đài hơi tái đi, trán vã mồ hôi.
"Đúng vậy!"
Triệu Tứ Hải cũng chợt phản ứng lại, Lâm Hàn này là người của đại gia Trần Nam.
Vậy hiển nhiên, quý nhân mà Phùng Thạch nói chính là Trần Nam chứ không phải Lâm Hàn. Cậu ta chẳng qua chỉ là người đại diện thôi! Thế mình còn sợ cái quái gì nữa?
Lâm Hàn và Phùng thạch đã đến, mọi người cũng nhập tiệc.
Trên bàn ăn, mọi người ăn uống linh đình, đa số đều mời rượu Lâm Hàn, khi nói chuyện lâu lâu lại nhắc tới Trần Nam, muốn biết xem anh ta có tính bước chân vào ngành bất động sản ở Kim Lăng hay không.
Lâm Hàn đương nhiên hiểu được ý định của mấy người đó, nhưng anh chỉ cười mà không nói.
"Lâm Hàn, ra vẻ cái gì chứ! Cậu chẳng qua chỉ là tay sai của Trần Nam thôi! Nếu không có anh ta thì những ông trùm bất động sản kia sẽ lấy lòng cậu chắc?"
Trong lòng Triệu Tứ Hải rất khó chịu, nhìn Lâm Hàn bằng ánh mắt đầy khinh bỉ.
"Triệu Tứ Hải, ai ở đây cũng đi mời rượu cậu Lâm, sao cậu không mời?", tầm mắt Nghiêm Quân bỗng tập trung lên người Triệu Tứ Hải.
Trên bàn ăn mà anh ta lại không mời rượu thì thật chẳng lễ phép gì hết.
Mà Triệu Tứ Hải còn là người của ông ta nữa, Nghiêm Quân lập tức cảm thấy mất hết mặt mũi.
"Sếp Nghiêm, tôi..."
Triệu Tứ Hải mấp máy môi, bảo anh ta đi mời rượu tên vô dụng Lâm Hàn kia á, anh ta thật sự không muốn chút nào.
"Tôi cái gì mà tôi! Mau mời rượu đi!"
Nghiêm Quân cau mày, bình thường Triệu Tứ Hải rất lanh lợi mà, sao đến lúc này lại chậm tiêu như thế?
"Nếu chọc giận cậu Lâm thì công trình trong tay cậu khỏi cần làm nữa, tôi giao cho người khác làm!", Nghiêm Quân lạnh lùng nói.
"Tôi... Tôi mời!"
Triệu Tứ Hải vội đáp, rót đầy ly rượu, rồi đứng dậy im lặng một hồi, rốt cuộc cắn răng nói:
"Cậu Lâm, tôi mời cậu một ly!"
Anh ta nói xong bèn ngửa đầu uống cạn sạch ly rượu trong tay, sau đó lại ngồi xuống.
Lâm Hàn liếc Triệu Tứ Hải một cái, không có nâng ly lên, điều này khiến sắc mặt Triệu Tứ Hải suýt nữa không giữ nổi bình tĩnh.
"Lâm Hàn! Mày đợi đó, cuối cùng sẽ có một ngày mày bị tao giẫm nát dưới chân cho coi!"
Triệu Tứ Hải siết chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi nghĩ. Anh ta cảm thấy như mình đã bị sỉ nhục vô cùng lớn.
"Mọi người này, tôi có hai việc muốn nói", Phùng Thạch bỗng nhiên mở miệng tuyên bố.
"Ông chủ Phùng có việc gì cứ nói!"
"Đúng thế, nếu gặp phải rắc rối thì chúng tôi cũng có thể giúp đỡ!"
...
Đám Nghiêm Quân và mấy ông trùm bất động sản khác đều liên tục cười nói, giờ đã xác định được một việc, đó là Phùng Thạch có quan hệ với đại gia Trần Nam.
Tức thì, địa vị của Phùng Thạch ở trong lòng bọn họ lại tăng lên rất nhiều, nếu ông ta có việc, đương nhiên phải giúp rồi.
Chúc Đài giật giật mí mắt, trong lòng có linh cảm xấu.
"Việc đầu tiên đó là tôi gia nhập vào ngành bất động sản ở Kim Lăng thì sẽ vay 150 tỷ từ ngân hàng để phát triển cái bánh kem này lớn hơn nữa", Phùng Thạch cười nói:
"Đến lúc đó, tôi cũng hoan nghênh những ông trùm nhà đất ở đây chia sẻ lợi nhuận, cùng nhau phân chia cái bánh kem này".
Đám Nghiêm Quân nghe thấy thế đều sáng bừng mắt lên.
Bọn họ hít sâu một hơi, giật mình kinh ngạc, rồi không kiềm nổi bàn tán xôn xao.
"150 tỷ! Số tiền ấy còn nhiều hơn vốn lưu động mà tất cả chúng ta cộng lại nữa!"
"Quan trọng hơn là ông ta còn san sẻ cái bánh kem ấy với chúng ta! Mọi người cùng nhau phát tài!"
"Ông chủ Phùng thật là rộng rãi!"
"Hào phóng ghê!"
"Cứ thế, chẳng bao lâu nữa, chưa biết chừng ông chủ Phùng sẽ trở thành ông trùm bất động sản lớn nhất thành phố Kim Lăng này rồi!"
...
Ánh mắt mọi người nhìn Phùng Thạch lập tức trở nên ân cần nịnh nọt, vui vẻ như mở cờ trong bụng.
"Việc thứ hai", nụ cười trên gương mặt Phùng Thạch chợt tắt: "Đó chính là quý nhân của tôi muốn mở chi nhánh siêu thị Hoa Nhuận ở Kim Lăng, nhưng đã gặp một chút rắc rối. Tôi nghĩ rằng mọi người ngồi đây chắc cũng biết chuyện của siêu thị đó chứ nhỉ!"
Phùng Thạch nói xong, liếc nhìn cả phòng.
"Siêu thị Hoa Nhuận!"
Sắc mặt đám người Nghiêm Quân chợt thay đổi hẳn.
Đương nhiên họ biết chuyện đó rồi, ngay ngày hôm qua, Chúc Đài đã đánh tiếng với bọn họ, bảo những mặt bằng cao ốc hay chung cư trong tay họ từ chối không cho siêu thị Hoa Nhuận mở chi nhánh ở đó.
Đối với bọn họ thì chuyện đó chỉ là chút việc nhỏ, làm xong còn được Chúc Đài nợ một ân tình, tội gì không làm?
Cho nên, ai cũng đồng ý hết.
Thế nhưng, bọn họ không ngờ, sau lưng siêu thị Hoa Nhuận lại là Lâm Hàn!
Sắc mặt mọi người không khỏi trở nên khó coi.
Rắc rối rồi!
Đằng sau siêu thị Hoa Nhuận là Lâm Hàn, nói cách khác, bọn họ giúp Chúc Đài một chuyện nhỏ, lại vô tình đắc tội quý nhân của ông chủ Phùng!
Nếu mà chọc giận ông ta, vậy bọn họ cũng đừng mơ được chia cái bánh 150 tỷ kia.
"Ông chủ Phùng, tôi biết chuyện đó, hôm qua, tôi quả thật đã làm sai!"
Ánh mắt Nghiêm Quân lóe lên, lập tức nhận sai:
"Sau khi kết thúc bữa tiệc, tôi sẽ bảo đám cấp dưới trong mấy tòa cao ốc với chung cư đồng ý cho siêu thị Hoa Nhuận mở chi nhánh! Hơn nữa, còn có miễn hai năm tiền thuê cho ông!"
Đám ông chủ kia nghe vậy đều vội vàng mở miệng:
"Ông chủ Phùng à, xong tiệc, tôi cũng sẽ làm thế!"
"Chuyện tiền thuê thì chỉ cần siêu thị Hoa Nhuận đến, hoàn toàn có thể miễn hết, ông cứ tùy tiện sử dụng mặt bằng là được!"
"Đây coi như là chút quà mọn mà tôi tặng cho ông chủ Phùng và cậu Lâm nhân dịp gặp mặt!"
...
"Cái này..."
Chúc Đài tái mặt, không ngờ mọi người ở đây lập tức đổi trận doanh, trực tiếp đồng ý cho siêu thị Hoa Nhuận mở chi nhánh.
"Vậy thì được".
Phùng Thạch hài lòng gật đầu, đám người đó vẫn biết điều chán.
Có điều, nghĩ lại cũng đúng, thương nhân phải coi trọng tiền tài rồi. Nếu không có cái bánh kem mà Phùng Thạch đưa ra lúc nãy, chưa chắc bọn họ sẽ quyết đoán như vậy.
"Cậu Lâm, thế nào, cậu hài lòng không?"
Phùng Thạch nhìn Lâm Hàn hỏi.
"Còn một việc nữa", Lâm Hàn lạnh nhạt mở miệng, đưa mắt nhìn về phía Chúc Đài.
Ông ta bị ánh mắt ấy nhìn chằm chằm đến nỗi run bắn người, cái cảm giác sắp xui xẻo đến nơi lại tới nữa.
"Cậu Lâm có chuyện gì cứ việc nói! Chuyện của cậu chính là chuyện của tôi!", Nghiêm Quân vỗ ngực cười nói.
"Đúng vậy, chỉ cần chúng tôi có thể làm được thì chắc chắn sẽ giúp!"
"Cậu cứ việc nói đi!"
Đám trùm bất động sản kia đều cười ha hả nói.
Chỉ cần lấy lòng Lâm Hàn, thì trong tương lai có thể được chia chác một mẩu bánh trong cái bánh kem bất động sản béo bở kia.
"Tôi muốn từ hôm nay trở đi, công ty Thiên Hòa sẽ biến mất mãi mãi khỏi Kim Lăng".
Lâm Hàn nói với giọng cực kỳ nghiêm túc.
Câu đó vừa nói ra, cả phòng lập tức yên tĩnh lại.
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Chúc Đài.
Công ty bất động sản Thiên Hòa là sản nghiệp của Chúc Đài!
"Lẽ nào tên Chúc Đài không biết sống chết kia đã đắc tội cậu Lâm?"
"Chắc thế rồi, không thì cậu Lâm sẽ chẳng nói ra câu đó!"
...
Mọi người ở đây đều là tay già đời, rất biết tính toán, ánh mắt lập lòe chớp động, ngẫm nghĩ lợi và hại của việc đó.
Còn Chúc Đài, sau lưng ông ta lập tức ướt nhẹp, căng thẳng đến nỗi hai chân dưới gầm bàn không ngừng run rẩy.
"Chúc Đài, từ giờ trở đi, mọi bất động sản của nhà họ Nghiêm tôi sẽ hủy hợp tác với công ty bên ông!", Nghiêm Quân suy nghĩ một hồi, sau đó quyết đoán mở miệng.
Chương 400: Vậy nên, hãy cút đi!
“Hả!”
Nghe thấy lời này, sắc mặt Chúc Đài thay đổi, bất động sản Thiên Hoà của ông ta có rất nhiều dự án, mà tất cả đều hợp tác chuyên sâu với công ty bất động sản dưới trướng Nghiêm Quân.
Nếu đột ngột dừng lại, Nghiêm Quân sẽ tổn thất 10 đến 20 triệu tệ, mà ông ta sẽ tổn thất gần 100 triệu tệ!
“Tổng giám đốc Chúc, bắt đầu từ hôm nay, công ty bất động sản Đại Địa của chúng tôi cũng sẽ chấm dứt hợp tác với bất động sản Thiên Hoà của ông!”
“Chúc Đài, ông nợ công ty mua nhà Sâm Lâm chúng tôi 100 triệu tệ. Tôi mong ông hay trả hết trong vòng một tháng, nếu không chúng ta gặp nhau trên toà!”
“Chúc Đài, mảng hợp tác khu biệt thự Phỉ Thuý của chúng ta, bất động sản Vạn Gia chúng tôi tạm thời ngừng hợp tác với bên ông!”
…
Nghiêm Quân vừa dứt lời, các ông chủ bất động sản khác ở đây đều lần lượt lên tiếng, người thì đòi Chúc Đài trả nợ, người thì bảo ngừng hợp tác.
Mỗi câu nói như một tia sấm băng giá, giáng thẳng vào người, vào tim Chúc Đài.
Ban đầu ông ta chấn động, tim đập thình thịch.
Sau đó sắc mặt ông ta từ từ trắng bệch, hô hấp dồn dập, cuối cùng mặt ông ta xám xịt như tro tàn, trong mắt đầy vẻ tuyệt vọng.
Phịch!
Chân ông ta run rẩy, ngồi bệt xuống đất, hai mắt vô hồn:
“Kết thúc rồi… bất động sản Thiên Hoà kết thúc rồi…”
Những người ngồi ở đây đều là ông trùm bất động sản ở Kim Lăng.
Họ đồng loạt chèn ép ông ta, bất động sản Thiên Hoà của ông ta làm gì còn đường sống nữa?
Hôm nay chắc chắn bất động sản Thiên Hoà sẽ phá sản! Nó sẽ biến mất vĩnh viễn khỏi Kim Lăng!
Kết quả này giống hệt những gì Lâm Hàn đã nói!
“Chúc Đài, ai bảo ông có mắt như mù, dám đắc tội với cậu Lâm, không cho cậu Lâm mở chi nhánh siêu thị Hoa Nhuận ở Kim Lăng!”
Nghiêm Quân liếc mắt nhìn Chúc Đài, nghiêm giọng trách mắng:
“Thế thì cũng thôi đi, ông ta còn suýt nữa kéo chúng tôi xuống nước theo! Ông đúng là tội đáng muôn chết! Nếu không phải cậu Lâm khoan dung độ lượng, không so đo với chúng tôi, thì hôm nay chúng tôi cũng gặp đại nạn rồi!”
“Đúng đó, Chúc Đài, ông đúng là không có mắt nhìn, ai đời lại đi đắc tội với cậu Lâm bao giờ!”
“Bất động sản Thiên Hoà của ông không xứng ở Kim Lăng! Cút đi!”
“Tôi biết bất động sản Thiên Hoà của ông đã làm rất nhiều sổ sách giấy tờ giả. Công ty ông là công ty đen, trốn thuế!”
…
Các ông trùm bất động sản khác đều lên tiếng.
Chúc Đài lúc này như tường đổ còn bị mọi người đẩy, tất cả mũi nhọn đều chĩa vào ông ta.
Dân kinh doanh quan tâm đến lợi ích, đạp đổ bất động sản Thiên Hoà cũng mang lại lợi ích lớn cho họ.
Lợi ích đầu tiên đương nhiên là giành được thiện cảm từ phía Lâm Hàn, có thể nhận được nhiều lợi ích hơn từ Phùng Thạch.
Thứ hai, bất động sản Thiên Hoà phá sản, những ông trùm bất động sản như họ hoàn toàn có thể chia sẻ những lợi ích mà Chúc Đài để lại.
Những người này đều là tay lão luyện trên thương trường, họ lăn lộn nhiều năm, ngoài mặt thì hoà thuận, đó là vì không có xung đột lợi ích, thực ra ai cũng là người vì lợi ích mà mờ mắt cả.
Có lợi ích rồi, ai cũng sẽ trở thành những con sói đói khát, tàn nhẫn ăn thịt, tranh giành quyên lợi của đối phương.
“Kết thúc rồi… kết thúc thật rồi…”
Chúc Đài lẩm bẩm, toàn thân run rẩy không ngừng, ông ta hối hận xanh ruột.
Tại sao?
Tại sao lại đắc tội với Lâm Hàn?
Tại sao ông ta lại gan to bằng trời, muốn ngủ với cấp dưới của Lâm Hàn chứ?
Ngày hôm đó ở quán ăn Trung Hoa ký hợp đồng luôn không phải là xong chuyện rồi sao?
Chúc Đài hối hận, tự trách, ông ta đưa tay lên tự tát hai phát vào mặt mình.
Chát!
Chát!
Ánh mắt ông ta lại nhìn về phía Lâm Hàn, bò đến dưới chân anh:
“Cậu Lâm! Cậu rộng lòng độ lượng, đừng so đo với tôi mà!”
Chúc Đài năn nỉ:
“Tôi bảo cậu không biết cúi đầu trước người ở tầng lớp cao hơn, bây giờ tôi hiểu rồi, tầng lớp của cậu cao hơn tôi!”
“Tôi cúi đầu trước cậu… À không! Dập đầu, tôi dập đầu trước cậu!”
Chúc Đài quỳ trên đất, bắt đầu dập đầu quỳ lạy.
Bộp!
Bộp!
Bộp!
Ông ta vừa khóc vừa van xin:
“Cầu xin cậu hãy rút lại mệnh lệnh đi! Tôi dựa vào bất động sản Thiên Hoà để kiếm cơm, bây giờ phá sản thì những món nợ ngân hàng kia tôi biết phải trả thế nào?”
“Cậu Lâm, cầu xin cậu!”
Bịch, bịch, bịch!
Trán Chúc Đài đã chảy máu, nước mắt hối hận không ngừng tuôn ra.
“Tôi đã cho ông cơ hội nhưng ông không biết quý trọng, vậy thì đừng trách tôi tàn nhẫn”.
Lâm Hàn nhìn Chúc Đài, lạnh nhạt bảo: “Vậy nên, hãy cút đi!”
“A!”
Chúc Đài mở to mắt, gào khóc ầm ĩ:
“Cậu Lâm, làm ơn hãy cho tôi một cơ hội nữa! Làm ơn!”
“Ồn ào cái gì? Người đâu, mau mời ông chủ Chúc ra ngoài! Ồn ào lớn tiếng như thế, nếu quấy rầy nhã hứng của cậu Lâm thì phải làm sao?”
Phùng Thạch lạnh giọng quát.
Ngay lập tức, hai vệ sĩ cao to bước vào, kéo Chúc Đài ra ngoài.
“Cậu Lâm, xin hãy cho tôi một cơ hội nữa!”
“Cầu xin cậu, đừng để bất động sản Thiên Hoà của tôi phá sản mà…”
Chúc Đài hét lên, giãy giụa liên tục nhưng đều vô ích, giọng nói ông ta càng ngày càng xa.
“Hừ, Chúc Đài này đúng là mắt chó, dám đắc tội cậu Lâm, kết cục này là do ông ta tự chuốc lấy!”
Nghiêm Quân hừ lạnh một tiếng, sau đó cầm ly rượu lên cười nói:
“Cậu Lâm, tôi mời cậu một ly nữa! Thân phận cậu Lâm cao quý, nếu sau này có việc gì Nghiêm Quân tôi có thể giúp được thì cậu cứ giao cho tôi!”
“Hừ, thân phận cao quý? Chỉ là một thằng tay sai mà thôi!”
Thấy ông chủ của mình cung kính với Lâm Hàn như vậy, Triệu Tứ Hải không khỏi trợn tròn mắt, trong lòng khinh bỉ:
“Nếu không có Trần Nam thì Lâm Hàn cậu chỉ là một thằng rác rưởi vô dụng! Làm sao có ngày hôm nay?”
“Một tên sai vặt thôi mà cũng vênh váo như thế, sớm muộn gì cũng có lúc trèo cao té đau, đến khi đó chẳng có chỗ mà khóc đâu!”
…
Sau khi uống ba lượt rượu, chuyện của siêu thị Hoa Nhuận đã giải quyết xong, Lâm Hàn đi về nhà.
Phùng Thạch tranh thủ thời gian vào nhà vệ sinh, giải quyết nhu cầu xong thì rửa tay, chuẩn bị đi ra.
“Ông chủ Phùng!”
Triệu Tứ Hải xuất hiện, anh ta nở nụ cười tươi tắn, khom người đưa tờ giấy trong tay cho Phùng Thạch:
“Ông chủ Phùng, chuyện tôi nói với ông lúc nãy…”
Phùng Thạch nhận lấy tờ giấy rồi liếc nhìn Triệu Tứ Hải, vừa lau tay vừa nhẹ giọng nói:
“Ngày mai cậu đến chi nhánh công ty tôi ở Kim Lăng báo danh đi!”
Nói xong ông ta đi về phía cửa.
“Dù sao Triệu Tứ Hải cũng là họ hàng của cậu Lâm, mình chỉ biết cậu ta với cậu Lâm có quan hệ không tốt, còn không tốt đến mức độ nào thì mình không biết”, Phùng Thạch vừa đi vừa thầm nghĩ trong lòng:
“Cậu Lâm bảo mình tự xem xét rồi làm, nể mặt cậu Lâm, mình vẫn nên nhận Triệu Tứ Hải, kẻo cậu Lâm lại tức giận”.
“Cảm ơn ông chủ Phùng! Cảm ơn ông! Chắc chắn ngày mai tôi sẽ tới!”
Triệu Tứ Hải vui mừng khôn xiết, kích động đến độ toàn thân run rẩy, hai mắt sáng ngời.
Như vậy có nghĩa là ông trùm bất động sản Phùng Thạch đã đồng ý nhận anh ta!
“Lâm Hàn! Đồ bỏ đi cậu dựa vào miệng lưỡi để ôm đùi Trần Nam thì chắc chắn không thể lâu dài được đâu!”, Triệu Tứ Hải siết chặt tay, cực kỳ hy vọng vào tương lai:
“Nhưng tôi có năng lực, có khả năng, làm việc cho Phùng Thạch chắc chắn có thể phát huy hết mình, sau này giẫm cậu dưới chân chỉ là vấn đề thời gian!”
“Phùng Thạch đã đồng ý với mình, tương đương với việc cho mình một sân khấu lớn để thể hiện! Tất cả những điều này đều phải cảm ơn thần tượng anh trai chạy Rolls-Royce, chính anh ấy đã cho mình dũng khí để bước tiếp trong khoảng thời gian đen tối nhất cuộc đời!”
“Sau này mình phải xem lại vài lần những video sưu tập về anh trai chạy Rolls-Royce mới được!”
"Ừm, anh cũng mới biết chuyện này rồi, thằng nhóc Lâm Hàn kia to gan thật, ngay cả dòng chính của nhà họ Hồng ta mà cũng dám đánh, đúng là chán sống".
Sắc mặt Hồng Đạp Thiên thoáng sa sầm xuống: "Giải quyết chuyện này như thế nào, chắc không cần anh phải nói nữa chứ".
"Em biết rồi anh cả".
Trong mắt Hồng Chính lóe lên sát khí lạnh lẽo như băng:
"Nhà họ Hồng ta đã khiến Lâm Hàn thua lỗ, tên này đến Kim Lăng với lòng thù địch với chúng ta. Mối họa ngầm như này đương nhiên phải làm cho cậu ta biến mất mãi mãi rồi".
"Ừm".
Hồng Đạp Thiên gật đầu, không nói thêm gì nữa.
...
Buổi tối, Lâm Hàn nhận được điện thoại của Phùng Thạch.
"Cậu Lâm, tôi đã tới Kim Lăng rồi, giờ đang chuẩn bị ăn cơm với mấy ông chủ bất động sản, ngày mai là hội thảo đầu tư bất động sản, cậu có muốn đến không?", Phùng Thạch hỏi.
Lâm Hàn suy nghĩ một lát rồi nói: "Tôi sẽ đến".
Dù sao chuyện này cũng liên quan đến chi nhánh của siêu thị Hoa Nhuận, nên đương nhiên anh phải tới rồi.
"Vâng, thời gian tổ chức là vào 10h sáng tại trung tâm hội nghị Kim Lăng", Phùng Thạch nói.
"Ừm".
…
Sáng hôm sau, Lâm Hàn sửa soạn rồi báo với Dương Lệ một tiếng, sau đó đi đến trung tâm hội nghị Kim Lăng.
Buổi họp báo của nhà họ Hồng lần trước cũng diễn ra ở đây, nên Lâm Hàn cứ theo đường cũ mà đi.
9h rưỡi sáng, Lâm Hàn đến nơi.
Lúc này, trước cửa trung tâm hội nghị đã đỗ đầy xe, nào là BMW, rồi Mercedes-Benz, Land Rover...
Đều là những hãng xe sang, hiển nhiên bên trong toàn là các ông chủ bất động sản.
Hôm nay, những người có mặt trong hội thảo đầu tư bất động sản đều là các ông lớn trong ngành ở Kim Lăng. Bọn họ đến đây để bàn bạc về hướng phát triển trong tương lai và chính sách của quốc gia về nhà đất.
Đương nhiên, trong đó cũng có rất nhiều phóng viên đến.
Trông vô cùng náo nhiệt.
Đối với những sự kiện kiểu này, đương nhiên họ phải tới phỏng vấn, ghi chép lại rồi đăng tin chứ. Dù sao giá cả nhà đất là một vấn đề rất được người dân quan tâm.
Lâm Hàn đỗ xe xong, bước thẳng về phía trung tâm hội nghị.
"Ồ, là cậu?"
Mới vừa bước vào trung tâm, đã có một giọng nói đầy kinh ngạc vang lên.
Chỉ thấy một người đàn ông trung niên hơn 50 tuổi bất ngờ nhìn Lâm Hàn.
Ông ta có gương mặt dữ tợn, đó chính là Chúc Đài - một trong những ông trùm bất động sản ở Kim Lăng!
"Lâm Hàn, sao, cậu cũng tới tham gia hội thảo đầu tư bất động sản à?"
Chúc Đài đánh giá Lâm Hàn một lượt từ trên xuống dưới, nói với giọng đầy mỉa mai. Sau lưng ông ta có mấy tên cấp dưới đi theo, ai cũng nhìn anh bằng ánh mắt chế nhạo.
"Một người kinh doanh siêu thị chứ chẳng phải bất động sản như cậu mà cũng tới tham gia hội thảo à? Hay là cậu đi lộn chỗ?", Chúc Đài cười cợt nói.
"Tổng giám đốc Chúc, tôi thấy tên nhóc này không phải đi lộn chỗ mà là tới đây cầu xin người khác giúp ấy", một tên cấp dưới đứng sau Chúc Đài cười khẩy:
"Dù sao tên nhóc này muốn mở siêu thị ở Kim Lăng, nhưng lại chẳng có ông trùm bất động sản nào bằng lòng cho cậu ta thuê mặt bằng. Không mở được thì đành phải đến đây cầu xin mấy ông trùm khác thôi!"
"Thì ra là vậy! Tới đây cầu xin người khác à!"
Chúc Đài ra vẻ hiểu ra:
"Có điều, Lâm Hàn này, tôi phải nói cho cậu biết, đừng có mà nằm mơ giữa ban ngày nữa. Mấy ông trùm bất động sản ở Kim Lăng, ai tôi chẳng biết, cũng báo một tiếng với họ rồi. Bọn họ sẽ không cho cậu thuê mặt bằng mở siêu thị đâu. Thế nên, lần này cậu chắc chắn sẽ mất công dã tràng rồi".
"À, đúng rồi! Tôi nhớ ra rồi!"
Ánh mắt Chúc Đài lóe lên nói:
"Hôm ở quán ăn Trung Hoa, cậu nói sẽ khiến công ty bất động sản Thiên Hòa của tôi phá sản, mãi mãi biến mất khỏi Kim Lăng mà. Đến nay đã mấy ngày rồi, nhưng sao Thiên Hòa tôi vẫn còn nguyên vẹn vậy?"
"Mấy thanh niên bây giờ nói khoác mà không biết ngượng hả?"
"Ngượng? Tại sao tôi phải ngượng?"
Lâm Hàn nhìn Chúc Đài: "Tôi chỉ nói thật mà thôi, còn nếu ông đã muốn công ty mình phá sản nhanh như thế thì cứ chọn hôm nay đi".
"Hôm nay? Ha ha ha!"
Chúc Đài sửng sốt, ôm bụng cười to:
"Ha ha ha, Lâm Hàn, cậu tính chọc tôi cười chết hả? Ha ha ha, cũng đúng, cậu chọc tôi cười chết ở đây thì công ty bất động sản Thiên Hòa của tôi sẽ phá sản thôi! Ha ha ha!"
Tiếng cười đầy châm biếm của Chúc Đài càng ngày càng to.
Đám cấp dưới của ông ta cũng cười nhạo theo.
"Lâm Hàn, tôi nói rồi, cái tính không biết luồn cúi, không biết cầu xin người khác giúp mình ấy của cậu đã định trước sẽ chẳng làm nên trò trống gì đâu!"
Chúc Đài ngừng cười, lạnh lùng nhìn Lâm Hàn:
"Không biết luồn cúi đã đành, đằng này còn ngông cuồng, thích khoác lác, loại như cậu, không có bậc cha chú giúp đỡ thì chỉ là mấy tên dân đen vô dụng thôi!"
"Nếu cậu biết cúi cái đầu mình xuống thì hôm nay đã có cơ hội rồi. Bởi vì ông trùm bất động sản Đông Hải - Phùng Thạch đã đến đây và chuẩn bị nhúng tay vào ngành buôn bán nhà đất ở Kim Lăng".
"Cậu chỉ cần khom lưng, lấy lòng khiến ông ta vui thì biết đâu ông ta chỉ mở miệng nói một câu thôi là cánh cửa bất động sản ở Kim Lăng sẽ rộng mở chào đón cậu. Cậu thích mở siêu thị ở đâu thì mở ở đó, ngay cả tôi cũng chẳng cản được".
"Nhưng tính cách của cậu đã định trước cậu chắc chắn sẽ không làm được chuyện này".
Chúc Đài nhìn Lâm Hàn bằng ánh mắt đầy thương hại:
"Muốn mở siêu thị thì đi chỗ khác đi, đừng ở đất Kim Lăng này. Ở đây, cậu không mở được đâu".
Chúc Đài nói xong, chẳng thèm đế ý đến Lâm Hàn, đi thẳng vào trung tâm hội nghị.
Theo ông ta, mình chẳng cần thiết phải đế ý đến loại người như Lâm Hàn.
Cậu ta đã chẳng còn chỗ nương thân ở Kim Lăng nữa rồi, cứ để loại dân đen đó đắm chìm trong thế giới của mình, tự thẩm tự vui đi.
Chúc Đài vừa mới đi không lâu thì một chiếc xe Rolls-Royce Phantom màu xanh ngọc lái tới.
Cửa xe mở ra, một người đàn ông trung niên sắp hói đầu bước xuống.
Ông ta mặc bộ vest bằng lụa tơ tằm, ưỡn cái bụng bia, người đó chính là Phùng Thạch!
Phùng Thạch vừa xuất hiện đã có phóng viên bu lại xung quanh ông ta ngay lập tức.
"Ông chủ Phùng! Có thể phỏng vấn ông vài câu không?"
"Nghe nói lần này ông tới Kim Lăng là định nhúng tay ngành bất động sản ở đây, không biết ông đã có kế hoạch gì chưa?"
"Ông chủ Phùng, ông đã là ông trùm bất động sản ở Đông Hải rồi, thế tại sao còn tính chinh chiến ở đất Kim Lăng này nữa ạ?"
"Điều gì đã thu hút ông đến Kim Lăng thế?"
...
Đủ mọi câu hỏi truyền vào trong tai Phùng Thạch khiến ông ta có chút mất kiên nhẫn.
Ông ta xua xua tay: "Đợi đến hội thảo tôi sẽ giải đáp hết mấy câu hỏi đó luôn".
Phùng Thạch thầm cạn lời, ông ta đến Kim lăng chỉ vì cậu Lâm gọi tới thôi. Đám truyền thông ấy cứ không ngừng đoán già đoán non mục đích của chuyến đi này, làm như ông ta nhúng tay vào ngành bất động sản ở Kim Lăng là có âm mưu gì vậy.
Bỗng, ông ta chớp chớp mắt, trong trung tâm hội nghị có một bóng người quen thuộc đang đứng.
"Cậu Lâm!"
Phùng Thạch sáng mắt lên, vội vàng bước tới.
"Cậu Lâm, để cậu phải đợi lâu rồi!"
Ông ta chạy tới bên cạnh Lâm Hàn, lau mồ hôi trên trán, cúi đầu cung kính nói.
"Hử? Chàng trai kia là ai?"
"Phùng Thạch là ông trùm bất động sản ở Đông Hải đó, tại sao lại cung kính, còn cúi đầu trước một thiếu niên chứ?"
"Lẽ nào còn có người có địa vị cao hơn ông chủ Phùng ở trong đây à?"
"Một thiếu niên bí ẩn khiến Phùng Thạch cúi đầu, chàng trai đó là ai?"
...
Đám phóng viên kia đều trợn mắt há hốc mồm, muốn đi vào chụp ảnh, nhưng lại bị bảo vệ ngăn cản.
Bọn họ không có biện pháp, chỉ đành đứng cách xa hơn 10m nhấn chụp liên tục.
Tách tách!
Tách tách!
Chương 397: Ôm đùi
Đám phóng viên đó đã nghĩ ra tiêu đề thu hút người xem cho hội thảo đầu tư bất động sản hôm nay rồi.
"Tin nóng! Tại sao một ông trùm bất động sản lại cung kính với thiếu niên kia như thế?"
"Trong hội thảo đầu tư bất động sản Kim Lăng xuất hiện một chàng trai bí ẩn!"
...
"Cậu Lâm!"
Phùng Thạch đi đến bên cạnh Lâm Hàn, kính cẩn chào.
"Gần đây bên Đông Hải thế nào rồi?", Lâm Hàn liếc ông ta hỏi.
"Cũng khá ổn, thị trường bất động sản cũng có tăng trưởng, khiến tôi lời rất nhiều tiền", Phùng Thạch nhếch miệng cười:
"Đương nhiên, những thứ ấy đều nhờ có cậu Lâm, không thì tôi sẽ chẳng có địa vị như ngày hôm nay".
Lâm Hàn gật đầu: "Đã tính được tài sản công ty có bao nhiêu tiền chưa?"
"Kế toán đã tính xong rồi ạ, ngoài những khu chung cư lớn, nhỏ và một số bất động sản khác, thì bây giờ tôi có thể lấy ra khoảng 30 tỷ tiền mặt!", Phùng Thạch nói.
Phải biết rằng lúc trước, ông ta chỉ sở hữu khối tài sản khoảng ba bốn trăm triệu, nhưng trong thời gian ngắn gần đây đã vươn mình lên gấp mười lần. Tốc độ gia tăng ấy quả thật rất kinh khủng.
Nếu là người khác, chắc có lẽ phải mất mấy chục năm mới kiếm được.
"Hơn nữa, với tư cách của tôi thì giờ có thể vay ngân hàng được hơn trăm tỷ. Vì vậy, muốn nhúng tay vào ngành bất động sản ở Kim Lăng là không thành vấn đề".
"Hơn nữa, tôi cũng có khá nhiều bạn bè trong ngành tại đây, nên muốn tham gia vào giới bất động sản ở Kim Lăng là điều rất dễ dàng. Muốn nắm giữ 30% trong vài năm cũng không phải vấn đề lớn".
"Ừm, vậy được".
Lâm Hàn gật đầu, dù sao Kim Lăng cũng là thành phố loại một, thủ phủ của tỉnh Tô, nên giá bất động sản ở đây chắc chắn phải hơn 1000 tỷ!
Nếu chỉ dựa vào 30 tỷ kia mà muốn có tiếng nói trong giới bất động sản ở Kim Lăng thì hơi khó.
Số tiền ấy còn chưa đủ để phòng rủi ro nữa là.
Nhưng có 30 tỷ đó cộng với 100 tỷ Phùng Thạch vay ngân hàng, thì có thể dùng nó làm được rất nhiều chuyện.
Ví dụ như, có được tiếng nói nhiều hơn trong giới.
Giờ làm ngành này, rất hiếm ai mà không vay ngân hàng.
Như Chúc Đài kia, cũng nợ ngân hàng vài chục tỷ. Nhưng ông ta cũng chỉ là một ông trùm bất động sản nhỏ ở cái đất Kim Lăng này thôi.
"Cậu Lâm, tý nữa tôi phải tham gia hội thảo đầu tư bất động sản với mấy ông trùm kia, rồi trả lời một số câu hỏi của cánh phóng viên nữa", Phùng Thạch kể:
"Sau khi trả lời xong, còn có một buổi tiệc ở Túy Tiên Lâu. Đến lúc đó, chúng ta cùng nhau tham gia là được, tôi sẽ nói thẳng với bọn họ chuyện siêu thị trong bữa tiệc luôn. Chút chuyện ấy, chắc hẳn mấy ông trùm bất động sản kia sẽ đồng ý thôi".
Phùng Thạch biết, mục đích Lâm Hàn gọi ông ta tới Kim Lăng chủ yếu là về chuyện mở chi nhánh siêu thị Hoa Nhuận.
Sau mới là tham gia vào giới bất động sản nơi đây.
"Ừm, vậy ông đi trước đi".
Lâm Hàn gật đầu, tìm một chỗ ngồi xuống, im lặng đợi.
Nửa tiếng sau, trả lời xong câu hỏi của đám phóng viên, Phùng Thạch đi ăn cơm với đám ông trùm bất động sản kia.
"Ông chủ Phùng, lần này ông tham gia vào giới bất động sản của Kim Lăng chúng tôi, có thể nói là như thổi một cơn gió mới vào ngành mua bán nhà đất ở đây!"
"Đúng thế, ông đến thì sẽ có càng nhiều nguồn vốn chảy vào thị trường. Đến lúc đó, chúng ta sẽ xây được nhiều tòa cao ốc hơn! Kiếm được nhiều tiền hơn!"
"Nào, chúng ta đến Túy Tiên Lâu ăn mừng một bữa đi!"
Mười mấy ông trùm bất động sản ở Kim Lăng mặc đồ tây đi giày da của các thương hiệu xịn vui vẻ chuyện trò với nhau.
Bọn họ đi xung quanh Phùng Thạch, a dua nịnh hót ông ta, Chúc Đài cũng có ở trong đó.
"Ông chủ Phùng đến, thì ngành bất động sản ở Kim Lăng chắc chắn sẽ phát triển một cách vượt bậc, mà những ông chủ nhỏ như chúng tôi cũng được hưởng lợi nữa!", Chúc Đài cười tủm tỉm nói:
"Ông chủ Phùng à, ông là thần tài của chúng tôi đó!"
Phùng Thạch cũng mỉm cười, niềm nở nói chuyên với bọn người kia.
"Ông chủ Phùng, không biết ông còn nhớ tôi không?"
Bỗng có giọng nói vang lên, một người đàn ông đi ra từ trong góc.
Anh ta nở nụ cười đầy nịnh nọt.
"Cậu là?"
Phùng Thạch quan sát anh ta, cảm thấy có chút quen mắt, hình như đã gặp ở đâu đó rồi.
"Triệu Tứ Hải, cậu muốn ôm đùi cũng không biết quan sát trường hợp à!", một người đàn ông đứng cạnh Phùng Thạch hừ lạnh một tiếng:
"Ông chủ Phùng là ông trùm ngành bất động sản ở Đông Hải đó, cậu chẳng qua chỉ là một nhà thầu nhỏ, ở trước mặt ông ấy còn chả phải cái đinh gì, sao ông ấy có thể quen cậu được?"
"Cậu không xứng tiếp xúc với người có địa vị như ông chủ Phùng đâu, phải lăn lộn dưới trướng của tôi bốn năm năm nữa mới có tư cách nói chuyện với ông ấy, biết không?"
Người đàn ông đứng trước mặt Phùng Thạch đúng là Triệu Tứ Hải.
Còn người chế nhạo anh ta tên là Nghiêm Quân, thuộc nhà họ Nghiêm ở Kim Lăng và cũng là một trong số những ông trùm bất động sản nhỏ ở đây.
Triệu Tứ Hải là một nhà thầu nhỏ mà ông ta mới nhận vô mấy ngày nay. Mang theo 5 triệu tệ đến và muốn kiếm sống nhờ vào ông ta.
Trước đó, Nghiêm Quân cũng từng gặp Triệu Tứ Hải rồi, ông ta suy nghĩ một hồi bèn đồng ý.
Dưới tay ông ta có mấy trăm nhà thầu nhỏ như Triệu Tứ Hải, nói nhiều cũng chẳng nhiều, chỉ cần kiếm tiền cho ông ta là được.
Hội thảo đầu tư bất động sản lần này, Nghiêm Quân cũng tiện thể dẫn anh ta theo luôn.
Song, Triệu Tứ Hải không có tư cách trả lời phóng viên, mà chỉ có thể đứng bên cạnh thôi.
"Sếp Nghiêm à, tôi không có ôm đùi, tôi thật sự đã từng gặp ông chủ Phùng mà!", Triệu Tứ Hải run lên, cười khổ nói.
Mấy ngày nay, sau khi vay được 5 triệu tệ từ ngân hàng, anh ta bèn đi làm công trình cho Nghiêm Quân.
Nghiêm Quân là sếp của anh ta nên anh ta cũng không muốn Nghiêm Quân hiểu lầm.
"Ông chủ Phùng, ông thử nhớ lại xem, chúng ta thật sự đã từng gặp mà!", Triệu Tứ Hải lại nhìn Phùng Thạch nói:
"Ở trên núi Vân Mộng, cô em vợ Dương Lệ của tôi làm tân gia, ông đã tặng cho con bé một con trâu vàng, ông nhớ không?"
Phùng Thạch xoa xoa cằm, cuối cùng cũng nhớ ra:
"Thì ra là cậu, chúng ta quả thật đã gặp nhau".
Nếu ông ta nhớ không nhầm thì hình như mối quan hệ giữa cậu Lâm và Triệu Tứ Hải không được tốt cho lắm. Phùng Thạch nghĩ vậy, sắc mặt cũng lạnh nhạt hơn.
"Mẹ kiếp, Triệu Tứ Hải thế mà lại biết ông chủ Phùng!"
"Lẽ nào giữa hai người còn có mối quan hệ gì hay sao?"
"Nghe nói Triệu Tứ Hải này là người Đông Hải, ông chủ Phùng cũng là dân ở đó. Điều này khiến cho người ta phải nghĩ nhiều rồi đây!"
...
Sắc mặt đám Chúc Đài, Nghiêm Quân và các ông trùm khác chợt thay đổi, liếc nhìn Triệu Tứ Hải một cái.
Phùng Thạch quen Triệu Tứ Hải, mà giờ Kim Lăng cũng đang là lúc thiếu người.
Chưa biết chừng, mai sau còn có thể nhở vả anh ta, tiền đồ Triệu Tứ Hải này rộng thênh thang ấy chứ!
Mà Triệu Tứ Hải nghe vậy thì mừng như điên, kích động đến nỗi cả người run rẩy, ông chủ Phùng nhớ ra mình rồi!
"Ông chủ Phùng, chẳng biết tôi có thể làm việc dưới trướng của ông không?"
Hai mắt Triệu Tứ Hải sáng bừng lên, ở trước mặt mọi người, lấy hết can đảm hỏi.
Trong lòng anh ta biết, đây là một cơ hội ôm lấy đùi Phùng Thạch - ông trùm bất động sản Đông Hải!
"Mình phải nắm chặt lấy cơ hội ngàn năm có một này!"
"Chỉ có thế mới hợp với tham vọng của mình!"
"Nếu ôm được đùi Phùng Thạch, mai sau chắc chắn thăng quan phát tài nhanh như diều gặp gió, tên Lâm Hàn kia cũng sẽ bị mình giẫm đạp dưới chân!"
Triệu Tứ Hải nhìn Phùng Thạch, hô hấp dần trở nên dồn dập.
Chương 398: Quý nhân của Phùng Thạch
"Chuyện này cũng không phải không được..."
Phùng Thạch suy nghĩ rồi nói: "Có điều nói sau đi".
Ông ta cảm thấy, chuyện này vẫn nên hỏi cậu Lâm một tiếng thì hơn.
Dù sao Triệu Tứ Hải cũng là bà con với cậu ấy.
"Vâng!"
Mà câu đó của Phùng Thạch lại khiến cho trái tim Triệu Tứ Hải suýt nữa thì nhảy lên tận cổ vì quá kích động!
Lâm Hàn, cậu đợi xem đi, tôi sẽ cho cậu biết cái gì mới gọi là thực lực!
Cậu dùng miệng lưỡi của mình ôm đùi Trần Nam, suy cho cùng sẽ không được lâu dài đâu!
Xã hội này phải dựa vào thực lực để nói chuyện!
"Mọi người đến Túy Tiên Lâu trước đi, tôi phải đón một người đã", Phùng Thạch mở miệng nói.
"Đón người?", ánh mắt Chúc Đài lóe lên, giả vờ như không hỏi: "Ông chủ Phùng, mấy ông trùm bất động sản Kim Lăng chúng tôi đều ở đây hết rồi, ông còn tính đi đón người khác à? Đón ai thế?"
"Quý nhân", Phùng Thạch cười đáp.
"Quý nhân?"
Chúc Đài biến sắc.
Ánh mắt đám Nghiêm Quân cũng chợt thay đổi, có tò mò, kinh ngạc, khó hiểu.
Phùng Thạch là ông trùm của cả ngành bất động sản Đông Hải, có địa vị cao nhất trong số tất cả mọi người ở đây.
Quý nhân theo lời ông ta sẽ có lai lịch gì?
"Mấy người đừng đoán nữa, đến Túy Tiên Lâu trước đi, lát nữa tôi sẽ dẫn người đó tới. Lúc ấy, mọi người tức khắc biết", Phùng Thạch nhàn nhạt nói.
"Được!"
"Ông chủ Phùng, quý nhân của ông chắc hẳn phải có thân phận không đơn giản, đến lúc đó, phải giới thiệu với chúng tôi đấy!"
...
Đám người Nghiêm Quân cũng nói.
"Đúng thế, có thể là quý nhân của ông chủ Phùng vậy thì chắc chắn là nhân vật lớn chân chính rồi. Ông chủ Phùng à, ông đừng giấu nhẹm đi nhé, nhớ giới thiệu cho chúng tôi làm quen, biết mặt thôi cũng được", Chúc Đài cười nói.
"Yên tâm, chuyện nhỏ ấy mà, lát nữa tôi sẽ giới thiệu".
Phùng Thạch cười, nhấc bước rời khỏi.
Đám Chúc Đài thì đến Túy Tiên Lâu đợi trước.
"Cậu Lâm, tiệc ở Túy Tiên Lâu đã đặt xong hết rồi, chúng ta đến đó đi".
Phùng Thạch đi đến bên cạnh Lâm Hàn, cung kính nói.
"Được".
Lâm Hàn gật đầu, đi đến Túy Tiên Lâu với Phùng Thạch.
"À đúng rồi cậu Lâm, ban nãy có một người tên là Triệu Tứ Hải đến tìm tôi..."
Phùng Thạch kể sơ lại chuyện vừa rồi cho Lâm Hàn nghe.
"Có nhận anh ta hay không, tự ông xem rồi quyết định đi".
Lâm Hàn nhàn nhạt nói.
"Vâng, cậu Lâm!"
...
Túy Tiên Lâu là một nhà hàng cách trung tâm hội nghị Kim Lăng khoảng 200m, trang trí theo phong cách cổ xưa. Bình thường tiếp đãi toàn là các nhân vậy lớn như mấy ông sếp trong cơ quan nhà nước hay chủ công ty gì đó.
Bọn họ dự xong hội nghị trong trung tâm thì đều tiện đường ghé vào Túy Tiên Lâu ăn cơm.
Lúc này, trong một căn phòng xa hoa trên tầng ba của Túy Tiên Lâu.
Có mấy cô nhân viên mặc sườn xám màu đỏ, ngoại hình xinh đẹp đứng bên cạnh phục vụ, trên bàn cũng đã bày sẵn đủ các loại món ăn.
Nào là vịt muối Kim Lăng, thịt heo xào đậu cô-ve, súp đậu hũ Bình Kiều...
Những món đó đều là món nổi tiếng của Túy Tiên Lâu.
Đám Chúc Đài và Nghiêm Quân đã ngồi vào ghế, trên bàn tròn chỉ còn trống hai chỗ.
Một chỗ đương nhiên là để cho Phùng Thạch.
Một chỗ khác là nhường cho "Quý nhân" mà Phùng Thạch nhắc tới.
"Đói ghê!"
Chúc Đài cầm đũa lên, chuẩn bị gắp đồ ăn.
"Tổng giám đốc Chúc, ông cần phải chú ý một chút".
Nghiêm Quân ngăn Chúc Đài lại: "Lát nếu ông chủ Phùng đột nhiên dẫn quý nhân của ông ta bước vào, thấy ông đang ăn gì đó. Cái hành động thất lễ như vậy, bọn họ không giận mới lạ".
"Đúng đúng đúng! Ông chủ Nghiêm nói có lý!"
Chúc Đài biến sắc, vội vàng để đũa xuống, cũng kịp phản ứng lại.
Còn Triệu Tứ Hải ngồi cạnh thì ánh mắt vẫn sáng lấp lánh.
Ban nãy, Phùng Thạch đã đồng ý nhận anh ta trước mặt mọi người, đến bây giờ, Triệu Tứ Hải vẫn còn đắm chìm trong niềm vui sướng và nỗi kích động.
Mà khi nghe thấy Phùng Thạch nói còn một quý nhân nữa, tim anh ta lại đập thình thịch.
Trong mắt Triệu Tứ Hải, Phùng Thạch đã là người mà anh ta phải ngước nhìn, vậy quý nhân của ông ta sẽ có địa vị kinh khủng như thế nào chứ?
Nếu có thể thông qua Phùng Thạch ôm lấy đùi quý nhân kia, tương lai, muốn trở thành người có địa vị ngồi cùng ăn cùng uống với Phùng Thạch, cũng không phải là viển vông!
Triệu Tứ Hải siết chặt nắm tay, đợi đến khi quý nhân kia đến đây, anh ta nhất định phải thể hiện cho tốt để người ta có thiện cảm với mình mới được!
Cộp cộp cộp!
Chợt, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
"Đến rồi!"
Đám Nghiêm Quân, Chúc Đài, Triệu Tứ Hải giật mình, cả người căng thẳng, nhìn về phía cửa.
Quý nhân của Phùng Thạch đến rồi!
Két...
Cửa bị đẩy ra, Phùng Thạch bước vào đầu tiên, rồi cười nói với bên ngoài:
"Cậu Lâm, chính là phòng này, chúng ta vào thôi".
Một thiếu niên chắp tay sau lưng, mặt mày lạnh nhạt chậm rãi đi vào.
"Lâm Hàn!"
Khoảnh khắc thấy thiếu niên ấy, Triệu Tứ Hải chợt ngừng thở, trợn trừng mắt, sững sờ tại chỗ.
Tại sao tên vô dụng Lâm Hàn kia lại ở đây?
Anh ta dụi dụi mắt, hoàn toàn không tài nào tin nổi vào mắt mình.
Quan trọng hơn là, Phùng Thạch cung kính với cậu ta như vậy, hiển nhiên, Lâm Hàn chính là quý nhân mà ông ta nói đến!
Tên Lâm Hàn kia vậy mà lại là quý nhân của Phùng Thạch!
Tại sao chứ?!
Dựa vào cái gì lại thế?!
Cả người Triệu Tứ Hải không ngừng run rẩy vì kinh ngạc, tức giận, khó hiểu, không dám tin.
Chúc Đài ngồi bên cạnh cũng y chang anh ta.
"Là cậu ta?!"
Khi ông ta nhìn thấy Lâm Hàn thì con ngươi co rút lại, giật mình hoảng sợ, trong lòng như có sóng to gió lớn ập đến.
Trong mắt Chúc Đài, Lâm Hàn chỉ là một thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch, tính tình kiêu căng ngạo mạn, không biết cách luồn cúi và cúi đầu trước người có địa vị cao hơn cầu xin giúp đỡ.
Người như thế, không có khả năng phát triển về lâu dài được.
Thế nhưng, cảnh tượng trước mắt lại khiến thế giới quan của Chúc Đài trực tiếp sụp đổ!
Làm sao có thể thế được!
Tên nhóc đó không ngờ lại là quý nhân của ông chủ Phùng!
Không thể nào!
Trong lòng Chúc Đài liên tục gào thét, không muốn tin vào hình ảnh trước mắt mình.
Mà lúc này, Lâm Hàn đã bước về chiếc ghế chủ tọa, rồi ngồi xuống.
Phùng Thạch ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh.
"Hóa ra quý nhân của Phùng Thạch là cậu ta à?"
Nghiêm Quân nhìn Lâm Hàn, hơi sửng sốt, rồi chợt hiểu.
Mấy ngày nay, ông ta cũng chú ý tới bản tin thời sự, hôm nay, một đại gia tên là Trần Nam bỏ 9 tỷ mua lại cổ phần của nhà máy nhà họ Hồng.
Vừa vung tay ra đã 9 tỷ, Nghiêm Quân tự cảm thấy mình không có sự quyết đoán đó, Trần Nam ấy quả thật là đại gia chân chính.
Mà trên bản tin, ngồi bên cạnh Trần Nam chính là thiếu niên này.
Cậu ta, chắc chắn là cấp dưới của Trần Nam.
Nói cách khác, quý nhân Phùng Thạch nói chắc hẳn không phải thiếu niên này, mà thực tế là đại gia Trần Nam!
Cậu ta chỉ là người đại diện cho Trần Nam thôi!
Nhưng dù là người đại diện, cũng phải đối xử cung kính mới được.
Nghiêm Quân nghĩ thế bèn bưng ly rượu lên, cười ha ha nói với Phùng Thạch:
"Không ngờ quý nhân mà ông chủ Phùng nói lại trẻ như vậy, không biết chàng trai tuổi trẻ tài cao này tên gì?"
"Ông gọi cậu Lâm là được".
Phùng Thạch nói.
"Thì ra là cậu Lâm, tôi có nghe nói về cậu, dù sao cậu cũng là người của đại gia Trần Nam mà!", Nghiêm Quân cười:
"Tôi mời cậu Lâm một ly!"
Ông ta nói xong bèn uống một hơi cạn sạch ly rượu trong tay.
Lâm Hàn cũng không khách sáo, bưng ly rượu lên uống cạn.
Lâm Hàn không phải là người tự phụ, ai kính anh, đương nhiên anh cũng sẽ kính lại.
"Cái gì, cậu ta là người của đại gia Trần Nam à!"
Chúc Đài nghe vậy, trợn tròn mắt.
Khó trách tên nhóc này lại được xem là quý nhân của Phùng Thạch, hóa ra, có Trần Nam chống lưng cho.
Ông ta cũng có nghe về đại gia Trần Nam, vừa vung tay đã chi 9 tỷ, tỷ phú chân chính đấy.
Chương 399: Việc thứ ba
Nghĩ đến đây, Chúc Đài run bắn người, bỗng có cảm giác sắp xui xẻo đến nơi.
Ông ta đã gây thù hằn với Lâm Hàn ở quán ăn Trung Hoa, đồng nghĩa với việc đắc tội Trần Nam!
"Vậy công ty bất động sản Thiên Hòa của mình..."
Sắc mặt Chúc Đài hơi tái đi, trán vã mồ hôi.
"Đúng vậy!"
Triệu Tứ Hải cũng chợt phản ứng lại, Lâm Hàn này là người của đại gia Trần Nam.
Vậy hiển nhiên, quý nhân mà Phùng Thạch nói chính là Trần Nam chứ không phải Lâm Hàn. Cậu ta chẳng qua chỉ là người đại diện thôi! Thế mình còn sợ cái quái gì nữa?
Lâm Hàn và Phùng thạch đã đến, mọi người cũng nhập tiệc.
Trên bàn ăn, mọi người ăn uống linh đình, đa số đều mời rượu Lâm Hàn, khi nói chuyện lâu lâu lại nhắc tới Trần Nam, muốn biết xem anh ta có tính bước chân vào ngành bất động sản ở Kim Lăng hay không.
Lâm Hàn đương nhiên hiểu được ý định của mấy người đó, nhưng anh chỉ cười mà không nói.
"Lâm Hàn, ra vẻ cái gì chứ! Cậu chẳng qua chỉ là tay sai của Trần Nam thôi! Nếu không có anh ta thì những ông trùm bất động sản kia sẽ lấy lòng cậu chắc?"
Trong lòng Triệu Tứ Hải rất khó chịu, nhìn Lâm Hàn bằng ánh mắt đầy khinh bỉ.
"Triệu Tứ Hải, ai ở đây cũng đi mời rượu cậu Lâm, sao cậu không mời?", tầm mắt Nghiêm Quân bỗng tập trung lên người Triệu Tứ Hải.
Trên bàn ăn mà anh ta lại không mời rượu thì thật chẳng lễ phép gì hết.
Mà Triệu Tứ Hải còn là người của ông ta nữa, Nghiêm Quân lập tức cảm thấy mất hết mặt mũi.
"Sếp Nghiêm, tôi..."
Triệu Tứ Hải mấp máy môi, bảo anh ta đi mời rượu tên vô dụng Lâm Hàn kia á, anh ta thật sự không muốn chút nào.
"Tôi cái gì mà tôi! Mau mời rượu đi!"
Nghiêm Quân cau mày, bình thường Triệu Tứ Hải rất lanh lợi mà, sao đến lúc này lại chậm tiêu như thế?
"Nếu chọc giận cậu Lâm thì công trình trong tay cậu khỏi cần làm nữa, tôi giao cho người khác làm!", Nghiêm Quân lạnh lùng nói.
"Tôi... Tôi mời!"
Triệu Tứ Hải vội đáp, rót đầy ly rượu, rồi đứng dậy im lặng một hồi, rốt cuộc cắn răng nói:
"Cậu Lâm, tôi mời cậu một ly!"
Anh ta nói xong bèn ngửa đầu uống cạn sạch ly rượu trong tay, sau đó lại ngồi xuống.
Lâm Hàn liếc Triệu Tứ Hải một cái, không có nâng ly lên, điều này khiến sắc mặt Triệu Tứ Hải suýt nữa không giữ nổi bình tĩnh.
"Lâm Hàn! Mày đợi đó, cuối cùng sẽ có một ngày mày bị tao giẫm nát dưới chân cho coi!"
Triệu Tứ Hải siết chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi nghĩ. Anh ta cảm thấy như mình đã bị sỉ nhục vô cùng lớn.
"Mọi người này, tôi có hai việc muốn nói", Phùng Thạch bỗng nhiên mở miệng tuyên bố.
"Ông chủ Phùng có việc gì cứ nói!"
"Đúng thế, nếu gặp phải rắc rối thì chúng tôi cũng có thể giúp đỡ!"
...
Đám Nghiêm Quân và mấy ông trùm bất động sản khác đều liên tục cười nói, giờ đã xác định được một việc, đó là Phùng Thạch có quan hệ với đại gia Trần Nam.
Tức thì, địa vị của Phùng Thạch ở trong lòng bọn họ lại tăng lên rất nhiều, nếu ông ta có việc, đương nhiên phải giúp rồi.
Chúc Đài giật giật mí mắt, trong lòng có linh cảm xấu.
"Việc đầu tiên đó là tôi gia nhập vào ngành bất động sản ở Kim Lăng thì sẽ vay 150 tỷ từ ngân hàng để phát triển cái bánh kem này lớn hơn nữa", Phùng Thạch cười nói:
"Đến lúc đó, tôi cũng hoan nghênh những ông trùm nhà đất ở đây chia sẻ lợi nhuận, cùng nhau phân chia cái bánh kem này".
Đám Nghiêm Quân nghe thấy thế đều sáng bừng mắt lên.
Bọn họ hít sâu một hơi, giật mình kinh ngạc, rồi không kiềm nổi bàn tán xôn xao.
"150 tỷ! Số tiền ấy còn nhiều hơn vốn lưu động mà tất cả chúng ta cộng lại nữa!"
"Quan trọng hơn là ông ta còn san sẻ cái bánh kem ấy với chúng ta! Mọi người cùng nhau phát tài!"
"Ông chủ Phùng thật là rộng rãi!"
"Hào phóng ghê!"
"Cứ thế, chẳng bao lâu nữa, chưa biết chừng ông chủ Phùng sẽ trở thành ông trùm bất động sản lớn nhất thành phố Kim Lăng này rồi!"
...
Ánh mắt mọi người nhìn Phùng Thạch lập tức trở nên ân cần nịnh nọt, vui vẻ như mở cờ trong bụng.
"Việc thứ hai", nụ cười trên gương mặt Phùng Thạch chợt tắt: "Đó chính là quý nhân của tôi muốn mở chi nhánh siêu thị Hoa Nhuận ở Kim Lăng, nhưng đã gặp một chút rắc rối. Tôi nghĩ rằng mọi người ngồi đây chắc cũng biết chuyện của siêu thị đó chứ nhỉ!"
Phùng Thạch nói xong, liếc nhìn cả phòng.
"Siêu thị Hoa Nhuận!"
Sắc mặt đám người Nghiêm Quân chợt thay đổi hẳn.
Đương nhiên họ biết chuyện đó rồi, ngay ngày hôm qua, Chúc Đài đã đánh tiếng với bọn họ, bảo những mặt bằng cao ốc hay chung cư trong tay họ từ chối không cho siêu thị Hoa Nhuận mở chi nhánh ở đó.
Đối với bọn họ thì chuyện đó chỉ là chút việc nhỏ, làm xong còn được Chúc Đài nợ một ân tình, tội gì không làm?
Cho nên, ai cũng đồng ý hết.
Thế nhưng, bọn họ không ngờ, sau lưng siêu thị Hoa Nhuận lại là Lâm Hàn!
Sắc mặt mọi người không khỏi trở nên khó coi.
Rắc rối rồi!
Đằng sau siêu thị Hoa Nhuận là Lâm Hàn, nói cách khác, bọn họ giúp Chúc Đài một chuyện nhỏ, lại vô tình đắc tội quý nhân của ông chủ Phùng!
Nếu mà chọc giận ông ta, vậy bọn họ cũng đừng mơ được chia cái bánh 150 tỷ kia.
"Ông chủ Phùng, tôi biết chuyện đó, hôm qua, tôi quả thật đã làm sai!"
Ánh mắt Nghiêm Quân lóe lên, lập tức nhận sai:
"Sau khi kết thúc bữa tiệc, tôi sẽ bảo đám cấp dưới trong mấy tòa cao ốc với chung cư đồng ý cho siêu thị Hoa Nhuận mở chi nhánh! Hơn nữa, còn có miễn hai năm tiền thuê cho ông!"
Đám ông chủ kia nghe vậy đều vội vàng mở miệng:
"Ông chủ Phùng à, xong tiệc, tôi cũng sẽ làm thế!"
"Chuyện tiền thuê thì chỉ cần siêu thị Hoa Nhuận đến, hoàn toàn có thể miễn hết, ông cứ tùy tiện sử dụng mặt bằng là được!"
"Đây coi như là chút quà mọn mà tôi tặng cho ông chủ Phùng và cậu Lâm nhân dịp gặp mặt!"
...
"Cái này..."
Chúc Đài tái mặt, không ngờ mọi người ở đây lập tức đổi trận doanh, trực tiếp đồng ý cho siêu thị Hoa Nhuận mở chi nhánh.
"Vậy thì được".
Phùng Thạch hài lòng gật đầu, đám người đó vẫn biết điều chán.
Có điều, nghĩ lại cũng đúng, thương nhân phải coi trọng tiền tài rồi. Nếu không có cái bánh kem mà Phùng Thạch đưa ra lúc nãy, chưa chắc bọn họ sẽ quyết đoán như vậy.
"Cậu Lâm, thế nào, cậu hài lòng không?"
Phùng Thạch nhìn Lâm Hàn hỏi.
"Còn một việc nữa", Lâm Hàn lạnh nhạt mở miệng, đưa mắt nhìn về phía Chúc Đài.
Ông ta bị ánh mắt ấy nhìn chằm chằm đến nỗi run bắn người, cái cảm giác sắp xui xẻo đến nơi lại tới nữa.
"Cậu Lâm có chuyện gì cứ việc nói! Chuyện của cậu chính là chuyện của tôi!", Nghiêm Quân vỗ ngực cười nói.
"Đúng vậy, chỉ cần chúng tôi có thể làm được thì chắc chắn sẽ giúp!"
"Cậu cứ việc nói đi!"
Đám trùm bất động sản kia đều cười ha hả nói.
Chỉ cần lấy lòng Lâm Hàn, thì trong tương lai có thể được chia chác một mẩu bánh trong cái bánh kem bất động sản béo bở kia.
"Tôi muốn từ hôm nay trở đi, công ty Thiên Hòa sẽ biến mất mãi mãi khỏi Kim Lăng".
Lâm Hàn nói với giọng cực kỳ nghiêm túc.
Câu đó vừa nói ra, cả phòng lập tức yên tĩnh lại.
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Chúc Đài.
Công ty bất động sản Thiên Hòa là sản nghiệp của Chúc Đài!
"Lẽ nào tên Chúc Đài không biết sống chết kia đã đắc tội cậu Lâm?"
"Chắc thế rồi, không thì cậu Lâm sẽ chẳng nói ra câu đó!"
...
Mọi người ở đây đều là tay già đời, rất biết tính toán, ánh mắt lập lòe chớp động, ngẫm nghĩ lợi và hại của việc đó.
Còn Chúc Đài, sau lưng ông ta lập tức ướt nhẹp, căng thẳng đến nỗi hai chân dưới gầm bàn không ngừng run rẩy.
"Chúc Đài, từ giờ trở đi, mọi bất động sản của nhà họ Nghiêm tôi sẽ hủy hợp tác với công ty bên ông!", Nghiêm Quân suy nghĩ một hồi, sau đó quyết đoán mở miệng.
Chương 400: Vậy nên, hãy cút đi!
“Hả!”
Nghe thấy lời này, sắc mặt Chúc Đài thay đổi, bất động sản Thiên Hoà của ông ta có rất nhiều dự án, mà tất cả đều hợp tác chuyên sâu với công ty bất động sản dưới trướng Nghiêm Quân.
Nếu đột ngột dừng lại, Nghiêm Quân sẽ tổn thất 10 đến 20 triệu tệ, mà ông ta sẽ tổn thất gần 100 triệu tệ!
“Tổng giám đốc Chúc, bắt đầu từ hôm nay, công ty bất động sản Đại Địa của chúng tôi cũng sẽ chấm dứt hợp tác với bất động sản Thiên Hoà của ông!”
“Chúc Đài, ông nợ công ty mua nhà Sâm Lâm chúng tôi 100 triệu tệ. Tôi mong ông hay trả hết trong vòng một tháng, nếu không chúng ta gặp nhau trên toà!”
“Chúc Đài, mảng hợp tác khu biệt thự Phỉ Thuý của chúng ta, bất động sản Vạn Gia chúng tôi tạm thời ngừng hợp tác với bên ông!”
…
Nghiêm Quân vừa dứt lời, các ông chủ bất động sản khác ở đây đều lần lượt lên tiếng, người thì đòi Chúc Đài trả nợ, người thì bảo ngừng hợp tác.
Mỗi câu nói như một tia sấm băng giá, giáng thẳng vào người, vào tim Chúc Đài.
Ban đầu ông ta chấn động, tim đập thình thịch.
Sau đó sắc mặt ông ta từ từ trắng bệch, hô hấp dồn dập, cuối cùng mặt ông ta xám xịt như tro tàn, trong mắt đầy vẻ tuyệt vọng.
Phịch!
Chân ông ta run rẩy, ngồi bệt xuống đất, hai mắt vô hồn:
“Kết thúc rồi… bất động sản Thiên Hoà kết thúc rồi…”
Những người ngồi ở đây đều là ông trùm bất động sản ở Kim Lăng.
Họ đồng loạt chèn ép ông ta, bất động sản Thiên Hoà của ông ta làm gì còn đường sống nữa?
Hôm nay chắc chắn bất động sản Thiên Hoà sẽ phá sản! Nó sẽ biến mất vĩnh viễn khỏi Kim Lăng!
Kết quả này giống hệt những gì Lâm Hàn đã nói!
“Chúc Đài, ai bảo ông có mắt như mù, dám đắc tội với cậu Lâm, không cho cậu Lâm mở chi nhánh siêu thị Hoa Nhuận ở Kim Lăng!”
Nghiêm Quân liếc mắt nhìn Chúc Đài, nghiêm giọng trách mắng:
“Thế thì cũng thôi đi, ông ta còn suýt nữa kéo chúng tôi xuống nước theo! Ông đúng là tội đáng muôn chết! Nếu không phải cậu Lâm khoan dung độ lượng, không so đo với chúng tôi, thì hôm nay chúng tôi cũng gặp đại nạn rồi!”
“Đúng đó, Chúc Đài, ông đúng là không có mắt nhìn, ai đời lại đi đắc tội với cậu Lâm bao giờ!”
“Bất động sản Thiên Hoà của ông không xứng ở Kim Lăng! Cút đi!”
“Tôi biết bất động sản Thiên Hoà của ông đã làm rất nhiều sổ sách giấy tờ giả. Công ty ông là công ty đen, trốn thuế!”
…
Các ông trùm bất động sản khác đều lên tiếng.
Chúc Đài lúc này như tường đổ còn bị mọi người đẩy, tất cả mũi nhọn đều chĩa vào ông ta.
Dân kinh doanh quan tâm đến lợi ích, đạp đổ bất động sản Thiên Hoà cũng mang lại lợi ích lớn cho họ.
Lợi ích đầu tiên đương nhiên là giành được thiện cảm từ phía Lâm Hàn, có thể nhận được nhiều lợi ích hơn từ Phùng Thạch.
Thứ hai, bất động sản Thiên Hoà phá sản, những ông trùm bất động sản như họ hoàn toàn có thể chia sẻ những lợi ích mà Chúc Đài để lại.
Những người này đều là tay lão luyện trên thương trường, họ lăn lộn nhiều năm, ngoài mặt thì hoà thuận, đó là vì không có xung đột lợi ích, thực ra ai cũng là người vì lợi ích mà mờ mắt cả.
Có lợi ích rồi, ai cũng sẽ trở thành những con sói đói khát, tàn nhẫn ăn thịt, tranh giành quyên lợi của đối phương.
“Kết thúc rồi… kết thúc thật rồi…”
Chúc Đài lẩm bẩm, toàn thân run rẩy không ngừng, ông ta hối hận xanh ruột.
Tại sao?
Tại sao lại đắc tội với Lâm Hàn?
Tại sao ông ta lại gan to bằng trời, muốn ngủ với cấp dưới của Lâm Hàn chứ?
Ngày hôm đó ở quán ăn Trung Hoa ký hợp đồng luôn không phải là xong chuyện rồi sao?
Chúc Đài hối hận, tự trách, ông ta đưa tay lên tự tát hai phát vào mặt mình.
Chát!
Chát!
Ánh mắt ông ta lại nhìn về phía Lâm Hàn, bò đến dưới chân anh:
“Cậu Lâm! Cậu rộng lòng độ lượng, đừng so đo với tôi mà!”
Chúc Đài năn nỉ:
“Tôi bảo cậu không biết cúi đầu trước người ở tầng lớp cao hơn, bây giờ tôi hiểu rồi, tầng lớp của cậu cao hơn tôi!”
“Tôi cúi đầu trước cậu… À không! Dập đầu, tôi dập đầu trước cậu!”
Chúc Đài quỳ trên đất, bắt đầu dập đầu quỳ lạy.
Bộp!
Bộp!
Bộp!
Ông ta vừa khóc vừa van xin:
“Cầu xin cậu hãy rút lại mệnh lệnh đi! Tôi dựa vào bất động sản Thiên Hoà để kiếm cơm, bây giờ phá sản thì những món nợ ngân hàng kia tôi biết phải trả thế nào?”
“Cậu Lâm, cầu xin cậu!”
Bịch, bịch, bịch!
Trán Chúc Đài đã chảy máu, nước mắt hối hận không ngừng tuôn ra.
“Tôi đã cho ông cơ hội nhưng ông không biết quý trọng, vậy thì đừng trách tôi tàn nhẫn”.
Lâm Hàn nhìn Chúc Đài, lạnh nhạt bảo: “Vậy nên, hãy cút đi!”
“A!”
Chúc Đài mở to mắt, gào khóc ầm ĩ:
“Cậu Lâm, làm ơn hãy cho tôi một cơ hội nữa! Làm ơn!”
“Ồn ào cái gì? Người đâu, mau mời ông chủ Chúc ra ngoài! Ồn ào lớn tiếng như thế, nếu quấy rầy nhã hứng của cậu Lâm thì phải làm sao?”
Phùng Thạch lạnh giọng quát.
Ngay lập tức, hai vệ sĩ cao to bước vào, kéo Chúc Đài ra ngoài.
“Cậu Lâm, xin hãy cho tôi một cơ hội nữa!”
“Cầu xin cậu, đừng để bất động sản Thiên Hoà của tôi phá sản mà…”
Chúc Đài hét lên, giãy giụa liên tục nhưng đều vô ích, giọng nói ông ta càng ngày càng xa.
“Hừ, Chúc Đài này đúng là mắt chó, dám đắc tội cậu Lâm, kết cục này là do ông ta tự chuốc lấy!”
Nghiêm Quân hừ lạnh một tiếng, sau đó cầm ly rượu lên cười nói:
“Cậu Lâm, tôi mời cậu một ly nữa! Thân phận cậu Lâm cao quý, nếu sau này có việc gì Nghiêm Quân tôi có thể giúp được thì cậu cứ giao cho tôi!”
“Hừ, thân phận cao quý? Chỉ là một thằng tay sai mà thôi!”
Thấy ông chủ của mình cung kính với Lâm Hàn như vậy, Triệu Tứ Hải không khỏi trợn tròn mắt, trong lòng khinh bỉ:
“Nếu không có Trần Nam thì Lâm Hàn cậu chỉ là một thằng rác rưởi vô dụng! Làm sao có ngày hôm nay?”
“Một tên sai vặt thôi mà cũng vênh váo như thế, sớm muộn gì cũng có lúc trèo cao té đau, đến khi đó chẳng có chỗ mà khóc đâu!”
…
Sau khi uống ba lượt rượu, chuyện của siêu thị Hoa Nhuận đã giải quyết xong, Lâm Hàn đi về nhà.
Phùng Thạch tranh thủ thời gian vào nhà vệ sinh, giải quyết nhu cầu xong thì rửa tay, chuẩn bị đi ra.
“Ông chủ Phùng!”
Triệu Tứ Hải xuất hiện, anh ta nở nụ cười tươi tắn, khom người đưa tờ giấy trong tay cho Phùng Thạch:
“Ông chủ Phùng, chuyện tôi nói với ông lúc nãy…”
Phùng Thạch nhận lấy tờ giấy rồi liếc nhìn Triệu Tứ Hải, vừa lau tay vừa nhẹ giọng nói:
“Ngày mai cậu đến chi nhánh công ty tôi ở Kim Lăng báo danh đi!”
Nói xong ông ta đi về phía cửa.
“Dù sao Triệu Tứ Hải cũng là họ hàng của cậu Lâm, mình chỉ biết cậu ta với cậu Lâm có quan hệ không tốt, còn không tốt đến mức độ nào thì mình không biết”, Phùng Thạch vừa đi vừa thầm nghĩ trong lòng:
“Cậu Lâm bảo mình tự xem xét rồi làm, nể mặt cậu Lâm, mình vẫn nên nhận Triệu Tứ Hải, kẻo cậu Lâm lại tức giận”.
“Cảm ơn ông chủ Phùng! Cảm ơn ông! Chắc chắn ngày mai tôi sẽ tới!”
Triệu Tứ Hải vui mừng khôn xiết, kích động đến độ toàn thân run rẩy, hai mắt sáng ngời.
Như vậy có nghĩa là ông trùm bất động sản Phùng Thạch đã đồng ý nhận anh ta!
“Lâm Hàn! Đồ bỏ đi cậu dựa vào miệng lưỡi để ôm đùi Trần Nam thì chắc chắn không thể lâu dài được đâu!”, Triệu Tứ Hải siết chặt tay, cực kỳ hy vọng vào tương lai:
“Nhưng tôi có năng lực, có khả năng, làm việc cho Phùng Thạch chắc chắn có thể phát huy hết mình, sau này giẫm cậu dưới chân chỉ là vấn đề thời gian!”
“Phùng Thạch đã đồng ý với mình, tương đương với việc cho mình một sân khấu lớn để thể hiện! Tất cả những điều này đều phải cảm ơn thần tượng anh trai chạy Rolls-Royce, chính anh ấy đã cho mình dũng khí để bước tiếp trong khoảng thời gian đen tối nhất cuộc đời!”
“Sau này mình phải xem lại vài lần những video sưu tập về anh trai chạy Rolls-Royce mới được!”
Bình luận facebook